
Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Tổng số chương: 132
Tòa nhà nằm trên khu vực vàng Lĩnh Lâm của đế đô, lúc này hoàn toàn hỗn loạn, còi báo động vang lên không ngừng.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối, đèn đuốc sáng ngời, có một bóng dáng đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ.
Ngũ quan của anh hết sức tinh xảo lại không mất đi vẻ đàn ông, hình dáng gương mặt thâm thúy khác thường, vừa nhìn có vẻ là con lai, nhưng nhìn kỹ, lại tràn đầy ý vị phương đông. Lông mày đậm như mực, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, khóe môi mang theo nụ cười lạnh lùng, nếu như có người nhìn thấy chỉ cảm thấy yêu nghiệt lại lạnh lẽo.
Tròng mắt anh giống như biển sâu dưới bóng đêm, mênh mông bát ngát lại ngầm dao động dưới mặt biển, khó bề phân biệt.
Dung mạo có góc cạnh thường thường làm cho người ta cảm thấy kiên cường, rất lạnh lùng, nhưng trên người tản mất ra khí thế y hệt Đế Vương làm tăng thêm khí phách đặc biệt quần lâm thiên hạ *.
(*) quần lâm thiên hạ: hình dung một người có tướng Đế Vương, chỉ một người đạt tới địa vị tối cao vô thượng (Theo baike)
Bộ âu phục màu đen lại truyền ra vẻ đàn ông nồng đậm, đường cong bả vai hoàn mỹ không thể bắt bẻ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on được lại không mất vẻ nghiêm túc trang trọng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Quyền Hạo khẽ hé mắt về phía cửa, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ “Đi vào”.
Trần Tiêu ở ngoài cửa nghe được giọng thiếu gia nhà mình, đáy lòng vốn sinh ra một hồ băng, bây giờ càng thêm hận toàn thân không thể biến thành trong suốt mà biến mất.
Nghĩ đến ngọc bội quan trọng nhất đối với thiếu gia bị trộm đi, thân thể anh không tự chủ được mà run run, cẩn thận mở cửa, tim treo lơ lửng, chỉ sợ nếu thiếu gia nhà mình nổi cơn thịnh nộ, mình chắc gặp phải đối đãi bi thảm.
Mắt Trần Tiêu lóe lên, không biết nhìn nơi nào, mắt không có tiêu điểm.
“Bắt được chưa?” Quyền Hạo mắt lạnh nhìn Trần Tiêu, tròng mắt bị một tầng sương mù che kín, mơ hồ có chút tức giận bừng bừng và sát ý, khí thế toàn thân giống như bị đóng băng, khí lạnh bức người gay gắt.
“Thiếu gia, bây giờ tên ăn trộm kia đang ở lầu chót.” Trần Tiêu không dám nhìn chăm chú vào tròng mắt của Quyền Hạo, tầm mắt không khỏi nhìn trên nền, hơi sợ hãi rụt rè, đồng thời đáy lòng cũng hơi sợ. Tuy anh và thiếu gia nhà mình cùng lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thăm dò tính khí của thiếu gia nhà mình, dáng vẻ của thiếu gia bây giờ thật sự dọa người.
Những lời này khiến cho tròng mắt Quyền Hạo dính vào một tầng màu lửa đỏ, tròng mắt lạnh lẽo vô cùng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu, “Một đám ăn hại.” Nói rồi khẽ nắm chặt, tim của anh lại thoáng đau.
“Thiếu gia, ngài đừng nóng vội, ngọc bội rất nhanh có thể cầm về.” Trong lời nói của Quyền Hạo có băng lạnh khiến cho thân thể Trần Tiêu mơ hồ phát run, nói chuyện cũng hơi khẩn trương, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Con mắt lạnh lùng như băng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu đang khẩn trương, vô cùng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ của Quyền Hạo hoàn toàn bị băng lạnh bao phủ, cả người tản mát ra khí lạnh khiến di1enda4nle3qu21ydo0n người ta sợ hãi. “Cút.” Ba phút sau, Quyền Hạo mở môi mỏng ra, khí lạnh bức người nói.
Lấy được một chữ cút, trong lòng Trần Tiêu đừng nói tới có bao nhiêu vui vẻ, mồ hôi lạnh trên trán ngưng chảy xuống, trái tim đang treo cao cũng buông xuống một nửa. “Vâng, thiếu gia.” Tuy sợ, nhưng Trần Tiêu vẫn cung kính nói với Quyền Hạo.
Đôi tay hơi run rẩy mở cửa, sau lưng có một cặp mắt giống như có thể nhìn thấu anh, sợ trong lòng Trần Tiêu càng phát ra lợi hại hơn, hai chân giống như hơi run run, giống như gió lạnh mùa đông lạnh đến anh phát run.
Đóng cửa lại, tay cầm cửa ngăn cách mình và thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu lau mồ hôi sắp chảy xuống, thở dài một cái, để hóa giải sợ hãi trong lòng mình. Đẩy mắt kính sắp tụt xuống trên sống mũi, anh mím chặt môi, lòng muốn khóc cũng đã có.
Anh nắm quyền quản gia nhà họ Quyền dễ dàng ư, bây giờ ngọc bội quý giá nhất cũng quan trọng nhất của thiếu gia lại bị một tên trộm nhỏ trộm đi, nếu không tìm về được, đoán chừng anh...
Nghĩ đến đây, toàn thân Trần Tiêu cũng bị mồ hôi ướt đẫm, kinh sợ viết rõ ràng trên mặt anh.
Vì để cho mình không hề rơi vào trong ảo tưởng kinh khủng nữa, Trần Tiêu dùng sức đánh lên mặt. Cảm giác đau đớn xâm nhập thần kinh của anh, anh đi ra khỏi ảo tưởng. Trước mắt quan trọng nhất là lên lầu chót, đoạt lại ngọc bội từ trong tay tên trộm kia.
Lên tinh thần, nở một nụ cười khổ sở, Trần Tiêu vẻ mặt đau khổ đi tới lầu chót.
Giờ phút này, Lâm Hi Nhi thân là một thâu thiên thần trộm* đang bị một đống người áo đen lớn vây quanh, cho dù võ công của cô rất tốt, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, thể lực cũng đã bị tiêu hao gần hết.
(*) thâu thiên thần trộm: Trộm cả trời cả thần
Quét ngang một cước, một người áo đen ứng tiếng ngã xuống đất, trong lòng Lâm Hi Nhi thả lỏng một hơi, ngọc bội trên tay cũng càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, con mẹ nó, cô tới trộm ngọc bội này chính là một sai lầm, ngọc bội trộm được rồi, nhưng vốn không thể toàn thân mà lui.
Đánh ngã một người áo đen tiếp theo, nhưng đám người áo đen kia vốn cuồn cuộn không dứt, cô sẽ mệt chết đi được. Thở hổn hển, dùng sức dọn sạch người áo đen giống như chướng ngại vật xung quanh, Lâm Hi Nhi cũng muốn đập cho mình một chưởng, cô trộm đồ nhiều như vậy cho tới nay, chính là chỗ này mệt mỏi nhất rồi, vì một miếng ngọc bội rách như vậy, có đáng giá không?
“Một đám vô dụng này, một tên trộm nhỏ cũng không đối phó được, chờ Quyền thiếu thật sự nổi giận thì tôi thấy các ngươi đều phải cút sang châu Phi.” Trần Tiêu mồ hôi dầm dề chạy lên lầu chót, thấy một đám lớn nhân viên an ninh đánh không lại một nữ ăn trộm, trong lòng anh gấp gáp, nên hét lớn, anh thân là quản gia cao quý cũng không có.
Bọn nhân viên an ninh cũng nghe được phải cút sang châu Phi thì mọi người hơi khẩn trương. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Tuy địa bàn của nhà họ Quyền khắp toàn cầu, nhưng tổng bộ chân chính vẫn ở đế đô Thiên triều, bọn họ đều không dễ dàng trở thành nhân viên an ninh bên cạnh của Quyền thiếu, nếu bị phái ra ngoài, như vậy đời này không có ngày nổi danh rồi.
Nghĩ tới khả năng này, bọn nhân viên an ninh giống như bị đánh máu gà, hóa thân thành động vật hung ác như sói, chuẩn bị đến cùng với Lâm Hi Nhi mày chết tao sống.
Che đi khuôn mặt, trên mặt Lâm Hi Nhi đeo khẩu trang, nhân viên an ninh đánh nhau với cô thật sự quá nhiều rồi, cũng bởi vì thể lực của cô dần biến mất, quả đấm của cô vô lực, vốn không có cách nào một quyền đánh kẻ địch rớt xuống, ngược lại khẩu trang trên mặt cô vô tình bị một nhân viên an ninh lột xuống. Trong nháy mắt, khuôn mặt không hề che chắn của Lâm Hi Nhi lộ ra trước mặt mọi người.
Đuôi ngựa cột chắc lúc này cũng tuột ra rồi, tóc dài quăn quyến rũ theo gió bay xuống trên vai, Lâm Hi Nhi khẽ hé mở đôi môi, hơi thở đột nhiên không thuận. Cô làm nghề này, kiêng kỵ nhất là khi trộm đồ thì bị lộ ra khuôn mặt mình. Bây giờ mặt mũi của cô một chút cũng không che giấu lộ ra, cô có thể nghĩ đến tình cảnh sau này, số mệnh của cô chính là bị nhà họ Quyền đuổi giết. Ai bảo cô trộm ngọc bội của đại thiếu gia nhà họ Quyền, đây coi như là tự tìm ngược không thể sống sao?
Trần Tiêu vẫn quan sát ở bên cạnh, khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hi Nhi thì tròng mắt cũng muốn rớt xuống, con mẹ nó, nữ thần trộm nổi danh lừng lẫy lại là một cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi, còn là kiểu dáng dấp vô cùng thuần khiết.
Mắt thấy động tác của Lâm Hi Nhi càng ngày càng chậm chạp, Trần Tiêu lập tức chỉ huy nhân viên an ninh bao vây Lâm Hi Nhi, “Thể lực cô ta đã đến cực hạn, các người mau bắt cô ta lại.”
Nhìn ngọc bội xanh biếc trong tay Lâm Hi Nhi, Trần Tiêu hận không thể lập tức tự mình đi đoạt lại, có thể tưởng tượng đến bản lĩnh công phu mèo cào của mình, anh vẫn yên lặng làm quan chỉ huy thôi. Nhưng anh là quản gia cao quý của nhà họ Quyền, cũng không thể dễ dàng ra tay.
Danh sách chương
- Chương 1-1 Ngã chết đáng đời.
- Chương 1-2 Ngã chết đáng đời.
- Chương 2 Một tên ăn xin nhỏ.
- Chương 3 Người trong số mệnh đã định.
- Chương 4 Không giải thích được.
- Chương 5 Đại thiếu gia nhà họ Quyền.
- Chương 6 Lại bị bán.
- Chương 7 Chỗ dựa của cô.
- Chương 8 Thà rằng sợ, không khuất phục.
- Chương 9 Bị anh giam cầm.
- Chương 10 Nghỉ ngơi cùng anh.
- Chương 11 Sợ anh xâm phạm.
- Chương 12 Ở lại nhà họ Quyền.
- Chương 13 Cưng chiều bắt đầu hiện ra.
- Chương 14 Hơi quỷ dị.
- Chương 15 Truyền thuyết về nhà họ Quyền.
- Chương 16 Bị bắt nạt.
- Chương 17 Không sợ hãi.
- Chương 18 Chạy đến bệnh viện.
- Chương 19 Quyền thiếu tức giận.
- Chương 20 Quỳ gối van xin tha thứ.
- Chương 21 Bữa tiệc nhà họ Quyền.
- Chương 22 Quyền nhị tiểu thư.
- Chương 23 Rơi vào trong nước.
- Chương 24 Hô hấp đau.
- Chương 25 Thật may là không có chuyện gì.
- Chương 26 Đố kỵ hại người.
- Chương 27 Ngọc bội kỳ quái.
- Chương 28 Chỉnh ác Quyền Hạo.
- Chương 29 Học cấp ba.
- Chương 30 Quà sinh nhật.
- Chương 31 Đêm trăng tròn.
- Chương 32 Đau và không đau.
- Chương 33 Cô chê anh già.
- Chương 34 Vu khống trộm tiền.
- Chương 35 Một bạt tai.
- Chương 36 Chèn ép nhà họ Lăng.
- Chương 37 Xúi giục rời đi.
- Chương 38 Có chán ghét hay không.
- Chương 39 Người đàn ông kia.
- Chương 40 Quyền thiếu điên cuồng.
- Chương 41 Thiếu gia nhà họ Thẩm.
- Chương 42 Bởi vì quá ngu.
- Chương 43 Anh ta là người phương nào.
- Chương 44 Thùy chủ trầm phù.
- Chương 45 Cố gắng đến gần.
- Chương 46 Mang cô đi ngắm biển.
- Chương 47 Bệnh thần kinh đi.
- Chương 48 Cô chăm sóc anh.
- Chương 49 Nhị đại tập hợp.
- Chương 50 Công khai biểu thị chủ quyền.
- Chương 51 Tình địch tiềm tàng.
- Chương 52 Cảnh Kỳ dây dưa.
- Chương 53-1 Yêu anh được không (1).
- Chương 53-2 Yêu anh được không (2).
- Chương 53-3 Yêu anh được không (3).
- Chương 53-4 Yêu anh được không (4).
- Chương 54-1 Kế hoạch rời đi (1).
- Chương 54-2 Kế hoạch rời đi (2).
- Chương 55-1 Anh độc chiếm (1).
- Chương 55-2 Anh độc chiếm (2).
- Chương 56-1 Cha mẹ trở về nước (1).
- Chương 56-2 Cha mẹ trở về nước (2).
- Chương 57-1 Tình địch gặp mặt (1).
- Chương 57-2 Tình địch gặp mặt (2).
- Chương 58-1 Chọn rời đi (1).
- Chương 58-2 Chọn rời đi (2).
- Chương 59-1 Mất mà được lại.
- Chương 59-2 Mất mà được lại (2).
- Chương 60-1 Yêu là điên cuồng (1).
- Chương 60-2 Yêu là điên cuồng (2).
- Chương 61 Về danh phận.
- Chương 62-1 Vấn đề kết hôn (1).
- Chương 62-2 Vấn đề kết hôn (2).
- Chương 63-1 Nghĩ cách rời đi (1).
- Chương 63-2 Nghĩ cách rời đi (2).
- Chương 64-1 Trở lại đế đô (1).
- Chương 64-2 Trở lại đế đô (2).
- Chương 65-1 Quyền thiếu phu nhân.
- Chương 65-2 Quyền thiếu phu nhân (2).
- Chương 66-1 Tình nổi sóng.
- Chương 66-2 Tình nổi sóng (2).
- Chương 67-1 Nông cạn đến sâu nặng (1).
- Chương 67-2 Nông cạn đến sâu nặng (2).
- Chương 67-3 Nông cạn đến sâu nặng (3).
- Chương 68-1 Yêu điên cuồng (1).
- Chương 68-2 Yêu điên cuồng (tt).
- Chương 69 Yêu điên cuồng (2).
- Chương 70 Yêu điên cuồng (3).
- Chương 71-1 Thời khắc nguy hiểm (1).
- Chương 71-2 Thời khắc nguy hiểm (2).
- Chương 72 Phụ trách tắt lửa.
- Chương 73 Chuyện cũ không chịu nổi.
- Chương 74-1 Chẳng lẽ có tin mừng (1).
- Chương 74-2 Chẳng lẽ có tin mừng (2).
- Chương 75 Nhắc tới kết hôn.
- Chương 76-1 Quyền thiếu đáng thương (1).
- Chương 76-2 Quyền thiếu đáng thương (2).
- Chương 77 Người đàn ông điển trai.
- Chương 78 Độc chết đó.
- Chương 79 Tình huống nóng bỏng.
- Chương 80-1 Dạo đầu của mưa gió (1).
- Chương 80-2 Dạo đầu của mưa gió (1) (tt).
- Chương 81 Dạo đầu của mưa gió (2).
- Chương 82-1 Gió mưa lại tới (1).
- Chương 82-2 Gió mưa lại tới (1).
- Chương 83 Giữa mẹ chồng con dâu.
- Chương 84 Thông báo bệnh tình nguy kịch.
- Chương 85 Mạng treo lơ lửng.
- Chương 86 Ngàn cân treo sợi tóc.
- Chương 87-1 Tình cảm bắt đầu nảy sinh.
- Chương 87-2 Tình cảm bắt đầu nảy sinh 2.
- Chương 88-1 Trái tim cứu mạng 1.
- Chương 88-2 Trái tim cứu mạng 2.
- Chương 88-3 Trái tim cứu mạng 3.
- Chương 89-1 Có thể cứu mạng 1.
- Chương 89-2 Có thể cứu mạng 2.
- Chương 90-1 Kịch hay mở màn 1.
- Chương 90-2 Kịch hay mở màn 2.
- Chương 91 Bà tính toán cái gì.
- Chương 92 Xuống bếp vì anh.
- Chương 93 Hạnh phúc ngọt ngào.
- Chương 94 Hạnh phúc tiếp tục.
- Chương 95 Náo loạn chút khó chịu.
- Chương 96 Không biết thẹn.
- Chương 97-1 Sẽ kết hôn.
- Chương 97-2 Sẽ kết hôn 2.
- Chương 98-1 Ra khỏi nhà họ Quyền.
- Chương 98-2 Ra khỏi nhà họ Quyền 2.
- Chương 99 Kết cục (cuối cùng).
- Chương 99-2 Kết cục (cuối cùng).
- Chương 99-3 Kết cục (cuối cùng).