
Thịnh Thế Khói Lửa
Tổng số chương: 234
“Tỷ, xem ta mang cho ngươi lễ vật gì này.”
Phanh! Bang! Hai tiếng nổ. Cửa phòng Sở Hỉ Ca bị người đến mạnh mẽ đá văng.
Hỉ Ca trừng mắt, nhìn chỗ lõm vào trên cánh cửa, nhướng mày.
“Sở Tiếu Ca, đã là lần thứ năm của tháng này rồi đấy.”
“Không phải chỉ là cái cửa thôi sao. Cười với gia cái coi. Gia mua cho bộ trang phục thượng đẳng”
Sở Tiếu Ca đi đến trước mặt Hỉ Ca, nâng chiếc cằm tinh tế của nàng lên, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn lộ vẻ đùa bỡn tươi cười. Rõ ràng ý vị đáng khinh, nhưng biểu hiện trên mặt Sở Tiếu Ca lại có vẻ dị thường đáng yêu.
Hỉ Ca nhếch miệng nửa cười nửa không, giáng cho Sở Tiếu Ca một cái tát.
“Muốn chết! Tiểu tử thối ngươi ngay cả tỷ tỷ thân sinh cũng dám đùa bỡn!”
“Ai da, người ta chỉ là kích động một chút thôi mà~~ Lão tỷ, ngươi nghe gì chưa, Thịnh Thế rốt cục đã chính thức hoạt động rồi đó. Phiên bản mới gọi là Thích khách truyền thuyết. Ta nói, vị thích khách kia thật sự là rất suất, rất suất nha……”
Sở Tiếu Ca ngồi xuống bên người Hỉ Ca, không chút khách khí chộp lấy quả táo nàng vừa mới gọt dùng sức cắn một ngụm, nhai nhai nuốt nuốt xong lại tiếp tục vung tay múa chân loạn cả lên.
“Ờ”
Hỉ Ca ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, vươn tay lấy trái táo khác tiếp tục gọt.
“Đã nói ngươi cái gì cũng không biết. Lão tỷ, ngươi như vậy là không được nha. Ngươi với ta thật một trời một vực mà! Bây giờ còn có ai không ngoạn trò chơi a, ngươi như thế nào giống mấy vị bô lão cổ lỗ sỉ chứ.”
Sở Tiếu Ca tựa hồ đem chữ “Ờ” của Hỉ Ca thành câu phủ định, còn không đợi Hỉ Ca phản ứng, lại nói một tràng dài.
“Ừm”
Hai năm trước trò chơi Thịnh Thế mở phiên bản thử nghiệm, Hỉ Ca từng may mắn được mời tiến vào trò chơi. Đáng tiếc, thử nghiệm chấm dứt, Hỉ Ca liền quyết định buông tha. Ở trong trò chơi đó, nàng gặp được mối tình đầu, tìm thấy sự tôn nghiêm, nhưng rốt cuộc chúng đều không đáng giá, nàng đành rời đi.
“Lại nói, đại gia hôm nay có lòng tốt thưởng cho ngươi cái mũ giáp, dù sao ngươi mỗi ngày ngây ngốc ở nhà cũng không có việc gì làm, không bằng thuận tiện theo giúp ta ngoạn trò chơi đi.”
Sở Tiếu Ca xem Hỉ Ca không có phản ứng gì, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, theo sau lưng lấy ra cái mũ giáp màu hồng phấn ném vào lòng Hỉ Ca. Vẻ mặt giương giương tự đắc, giống như muốn nói, còn không mau cảm kích đi, đây là đại gia ta thưởng cho ngươi đó.
“Ngươi từ đâu có được cái này?” Hỉ Ca có chút kinh ngạc ôm lấy mũ giáp. Tiểu đệ tuy rất có tiền, bất quá lần này cũng thật lãng phí. Loại mũ giáp này không phải mấy ngàn đồng liền có thể mua được.
“Ngươi hỏi làm gì a, tóm lại là tặng cho ngươi. Còn có, ta rất vất vả mới kiếm được bản tuyên truyền đầy đủ (của trò chơi) đó nha. Ôi, thần tượng của ta ngay tại bên trong aaaaaa~~”
Thuận tiện đem vật cầm trên tay ném tới Hỉ Ca trên giường, Sở Tiếu Ca như một trận gió xóay biến khỏi phòng Hỉ Ca.
……
Sau khi tiểu đệ rời đi, Hỉ Ca do dự hồi lâu, rốt cục mở máy tính lên, chạy đĩa cài đặt, sau đó lẳng lặng ngồi trên ghế đợi trò chơi Thịnh Thế Chi Chiến khởi động.
Cảnh tượng chiến trường hiện ra trước mắt.
Không có khói súng tràn ngập. Chỉ có sự tĩnh lặng chết chóc. Đưa mắt nhìn lại, trong vòng trăm dặm quanh đế đô tụ tập vô số người. Tất cả như hổ rình mồi chằm chằm nhìn lên bóng dáng màu hồng nhạt đứng trên tường thành kia.
Nhưng tầm mắt của nàng lại chỉ nhìn vào hắn. Khi đối mặt với nàng, hắn tựa hồ không có cảm xúc dao động gì. Người nam nhân ấy dùng một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ ngồi trên hắc sắc thiên mã (ngựa đen), ánh mắt lạnh như băng.
Bộ hắc sắc chiến thiên thần giáp kia là nàng đưa cho hắn, hắn còn nhớ rõ không? Con hắc sắc thiên mã là hai người cùng nhau bắt, hắn còn nhớ rõ không? Chỉ sợ là không nhớ rõ đi!
“Vì cái gì phải làm như vậy?” Giang sơn này là hắn đánh hạ đến đưa cho nàng. Hiện giờ, hắn muốn thu hồi ư? Chính là, vì sao muốn dùng phương thức tuyệt tình này chứ, rõ ràng chỉ cần hắn mở miệng nói một câu mà thôi.
“Công thành.” Tiếng nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng từ sau mặt nạ ngân sắc truyền ra.
Đây là cách hắn trả lời nàng đi. Kim sắc cự kiếm giơ lên, hai mảnh kim sắc ngũ trảo kim long phóng cao, bàng hoàng ở không trung phát ra từng trận tê hống, vô số người đổ xô ùa tới tấn công tường thành.
“Nguyên lai ta đối với ngươi mà nói, chính là một hồi trò chơi thôi.” Trên tường thành, thanh âm của nữ tử vang lên mang theo vài phần tự giễu. Tiếc là chỉ có một mình nàng mới nghe thấy được.
Khói lửa ngập trời. Các loại pháp thuật hoa lệ đánh ầm ầm vào lớp phòng hộ màu vàng óng của đế đô. Nàng ngước mắt nhìn lên không trung, mái tóc dài màu đỏ rực theo gió tung bay.
“Ngươi đưa ta một trận thịnh thế khói lửa này, ta có thể nào không đáp lễ ngươi đâu!”
Một trận kim quang hiện lên, lớp phòng hộ của đế đô nháy mắt biến mất vô tung. Trên khuôn mặt của nữ tử tuyệt thế xinh đẹp xuất hiện một nụ cười yếu ớt, ánh mắt mị hoặc có thể khiến tâm hồn người khác nhộn nhạo không yên.
” Huyễn thế…… Ma âm.” Môi đỏ mọng khẽ mở, bốn chữ như sấm rền. Một cổ đàn tranh đột nhiên xuất hiện trên tường thành. Mười ngón tay ở cổ đàn thờ ơ gảy. Trên bầu trời thoáng chốc xuất hiện vô số hỏa diễm tạo thành một đóa hoa lửa khổng lồ. Khắp đất trời, lại bởi vì nàng mà trở nên rực rỡ. Những cánh hoa lửa rơi đến đâu, người ngã ngựa đổ đến đó.
“Nghịch chuyển càn khôn.” Một người, một kiếm, một mạng. Kim quang hiện, ánh kiếm rơi rơi.
Cảnh tượng cuối cùng là hình ảnh hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy thương hại, hay là thứ gì khác, nàng không rõ.
Hỉ Ca từng trải qua này đó, nhìn đến cảnh ấy, nàng tự giễu cười cười. Kế tiếp hẳn là hình ảnh hắn xưng đế đi.
Chính là, sự việc kế tiếp làm cho Hỉ Ca ngây ngốc toàn tập. Thế nhưng, kết cục lại là……
Khi hắn bước ngang thi thể nàng để tiến vào đế đô. Ngay khoảnh khắc ấy, một đạo bóng trắng như u linh xẹt qua. Vẫy một cái, chỉ một chiêu, không có gì đáng cười hơn, cái tư thái nhàn nhã như đang tản bộ ấy khiến hắn chết. Hắn quả thật chết, khinh địch như vậy, sẽ chết!
“Thiên hạ này cũng không phải của một mình ngươi.” Âm thanh mang theo ba phần châm chọc bảy phân khiêu khích của thích khách áo trắng vang lên. Sau đó, trước ánh mắt còn đang ngỡ ngàng của mọi người, vị thích khách lần nữa biến mất.
Từ đầu tới đuôi, chỉ để lại một bóng dáng nhạt nhòa.
Hỉ Ca ngơ ngác nhìn màn hình, cho đến khi cảnh vật nhạt dần, thay vào đó là bảy chữ màu đỏ thật lớn xuất hiện — Thịnh Thế Chi Thích Khách Truyền Thuyết.
“Phanh!” Hỉ Ca còn chưa hoàn hồn, cánh cửa lại một lần nữa bị đá văng. Sở Tiếu Ca hấp tấp chạy vào. Phát hiện Hỉ Ca đang xem bản video tuyên truyền, Sở Tiếu Ca hắc hắc cười hai tiếng, bước đến trước mặt Hỉ Ca.
“Có phải thích khách kia rất tuấn tú hay không? Trời ạ, anh ta quả thực rất suất. Thế nhưng trên đời còn có người so với Minh Độ Thiên càng suất hơn. Trời ơi là trời~~”
Hỉ Ca nhìn thấy tiểu đệ …à… ánh mắt mê giai còn háo sắc hơn sắc nữ vài phần, nháy mắt đỉnh đầu như sấm nổ.
“Không được, lần này ngươi nhất định phải theo ta cùng ngoạn trò chơi.”
“Vì cái gì?” Như thế nào lại lôi nàng vào?!
“Thần tượng quá suất. Nước phù sa không lưu ruộng người ngoài. Ngươi phải quyến rũ hắn, biến hắn thành anh rể của ta.” Sau đó Sở Tiếu Ca làm một tăng ca ngợi cảm thán.
“……” Lần này, nàng đúng thật không cẩn thận đã bị sét đánh chết. “Ta sẽ không ngoạn trò chơi.”
“Không quan hệ, không phải có ta đây sao, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Sở Tiếu Ca vỗ ngực cam đoan.
Hỉ Ca khinh bỉ liếc tiểu đệ một cái, ngươi bị ta một cước đá bay mấy thước thì dùng cái gì đến bảo hộ ta? Bất quá nàng cũng chỉ là nghĩ trong lòng thôi, còn chưa có thật sự nói ra lời đả kích. Vốn tiểu đệ nàng ở phương diện võ thuật không có mấy tự tin.
Sở gia là võ thuật thế gia, một thế hệ này chỉ có Hỉ Ca cùng Tiếu Ca là hai đệ tử duy nhất. So với thiếu niên mười tám tuổi Sở Tiếu Ca mà nói, công phu võ thuật của Hỉ Ca tuyệt đối không chỉ hơn một cấp bậc. Có thể đánh nhau mới có cơm ăn, đây là gia huấn của Sở gia. Cho nên, cuộc sống của Hỉ Ca so với Sở Tiếu Ca quả thật vẫn hậu đãi hơn một chút.
“Ta không nghĩ ngoạn.”
“Không được, mũ giáp đều đã mua rồi. Cũng đã đăng ký mặc định tên ngươi. Hơn mười vạn tiền một cái mũ giáp đó. Ngươi nếu không cần ta hiện tại nhảy lầu cho ngươi xem!”
Vì sợ Hỉ Ca không chịu chơi, Sở Tiếu Ca vừa mua được mũ giáp liền đem thân phận Hỉ Ca mặc định vào luôn. Một cái mũ giáp chỉ có thể một người sử dụng. Cho nên nếu Hỉ Ca không cần, cái mũ giáp trị giá hơn mười vạn tiền này sẽ biến thành đồ phế thải. Bất quá nói tới chuyện nhảy lầu, cho dù công phu Sở Tiếu Ca không bằng Hỉ Ca, nhưng nhảy từ lầu hai xuống, hắn cũng sẽ không gãy chân gãy tay đi.
“…… Ngươi thật ngoan cố!” Hỉ Ca cầm lấy mũ giáp, bất đắc dĩ thở dài. Quên đi, liền cùng hắn ngoạn trò chơi, chỉ cần không tranh thiên hạ, căn bản không có cơ hội đụng tới người đó đi!
……
“Thiếu gia, không có ai đi lĩnh mũ giáp kia.” Trong căn phòng xa hoa như cung điện, một vị trung niên mặc âu phục màu đen cúi đầu nhẹ giọng báo cáo.
Đứng trước cửa sổ, nam nhân với nửa thân trên trần trụi, tấm lưng rộng được bao trùm bằng một hình xăm đầu sói đỏ như máu. Dù chỉ là hình xăm, nó vẫn khiến lòng người kinh sợ. Trong mắt con sói chỉ có huyết tinh lạnh như băng, tựa như ánh mắt của người nam nhân vậy. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ nhuộm lên nửa thân trên trần trụi rắn chắc của người nam nhân một mảng màu vàng nhàn nhạt. Nam nhân cao cao tại thượng, khí thế lạnh băng khiến người ta cơ hồ không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Mũ giáp đâu?”
“Công ty Thịnh Thế đưa ra bán đấu giá công khai, cuối cùng bị một tên oắt con dùng mười lăm vạn mua rồi.”
“Đi ra ngoài.” Thanh âm trầm thấp lạnh băng truyền ra.
“Vâng.” Vị trung niên vội vã xoay người, vừa ra khỏi phòng, ông ta thở dài nhẹ nhõm. Ông ở danh gia ngây người nhiều năm, ngay cả lão gia chủ đều không khiến ông cảm thấy áp bách lớn như vậy. Ngoái đầu nhìn lại cánh cửa phòng đã đóng kín, vị trung niên nhanh chóng rời đi.
Vốn tưởng chỉ là một hồi trò chơi, chính là khi hắn làm xong hết thảy mới phát hiện chính mình hối hận. Bình sinh là lần đầu tiên hối hận. Thế nhưng là bởi vì chính mình ở một hồi trò chơi cô phụ một nữ nhân. Hắn từng có rất nhiều nữ nhân. Nàng không phải là người đẹp nhất, trớ trêu sao lại là người làm cho hắn khó quên nhất. Biểu tình làm nũng của nàng, bộ dạng giận dữ của nàng, nụ cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng hình như đã khắc sâu ở trong đầu hắn, làm cho hắn căn bản không thể nào quên.
Nàng đáp ứng để công ty lấy cảnh chiến tranh kia làm hình ảnh tuyên truyền cho trò chơi là ngoài dự đoán của hắn. Mà nàng không đi lĩnh cái mũ giáp số lượng có hạn kia cũng là ngoài dự kiến của hắn. Có lẽ, con người chân chính của nàng, hắn căn bản là chưa từng hiểu biết quá.
Một tiếng trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, Hỉ Ca nhận được thông báo từ công ty Thịnh Thế, mũ giáp trò chơi bán đấu giá được mười lăm vạn, tiền đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của nàng.
Hỉ Ca nhìn tấm chi phiếu mà dở khóc dở cười. Nàng căn bản không nghĩ tới công ty trò chơi sẽ đem tiền cấp cho nàng. Cứ như thế, mười lăm vạn của tiểu đệ đệ nhà nàng lại chạy tọt vào túi riêng của nàng. Sau này nếu tiểu tử kia biết được thì có khóc rống hay không?
Share this:
Danh sách chương
- Chương 1.
- Chương 2.
- Chương 3.
- Chương 4.
- Chương 5.
- Chương 6.
- Chương 7.
- Chương 8.
- Chương 9.
- Chương 10.
- Chương 11.
- Chương 12.
- Chương 13.
- Chương 14.
- Chương 15.
- Chương 16.
- Chương 17.
- Chương 18.
- Chương 19.
- Chương 20.
- Chương 21.
- Chương 22.
- Chương 23.
- Chương 24.
- Chương 25.
- Chương 26 Mỹ nữ, xin chào, ta gọi là A Thất!.
- Chương 27 Pháp bào (Áo choàng thụng dài).
- Chương 28 Thợ rèn sư phó.
- Chương 29 Bị giết.
- Chương 30 Chỉ thích hợp làm địch nhân.
- Chương 31 Ta rất là khoan hồng đại lượng.
- Chương 32 Lễ vật 30 cấp.
- Chương 33 Nhiệm vụ ám sát.
- Chương 34 Người đến từ Tây Vực.
- Chương 35 Bị theo dõi.
- Chương 36 Ám sát thất bại.
- Chương 37 Đuổi khách.
- Chương 38 Tin tức về kiến hội lệnh.
- Chương 39 Lễ vật 30 cấp của Hỉ Ca.
- Chương 40 Khối quặng thạch có giá trị.
- Chương 41 Xảo ngộ đáng chết.
- Chương 42 Huyết chiến mỹ nhân ngư (thượng).
- Chương 43 Huyết chiến mỹ nhân ngư (hạ).
- Chương 44 Thu hoạch.
- Chương 45 Tự sát.
- Chương 46 A Thất, lại là hắn!.
- Chương 47 Màu đen.
- Chương 48 Phản đồ.
- Chương 49 Hổ trợ.
- Chương 50 Người chết ta sống (thượng).
- Chương 51 Người chết ta sống (hạ).
- Chương 52 Hoa đào của Sở lão cha.
- Chương 53 Cuộc chiến ở nhà ông nội.
- Chương 54 Dân nhập cư lậu.
- Chương 55 Thợ săn? Con mồi?.
- Chương 56 Long tộc.
- Chương 57 Còn có Hỉ Ca khác hay sao?.
- Chương 58 Tin tức của Thiên Nhãn.
- Chương 59 Đối mặt.
- Chương 60 Trở lại.
- Chương 61 Đều là người quen.
- Chương 62 Ăn chực cơm tối.
- Chương 63 Lễ vật của A Thất.
- Chương 64 Chìa khóa thông đạo.
- Chương 65 Một con cá dẫn đến huyết án.
- Chương 66 Gặp chuyện bất bình.
- Chương 67 Hắc ám huyễn tộc.
- Chương 68 Độc y cô tửu.
- Chương 69 Bảy ngàn với hai vạn năm (7000 vs 25000).
- Chương 70 Phi khuynh thành.
- Chương 71 Ý tưởng của Hỉ Ca.
- Chương 72 Một tháng thu nhập 100 kim.
- Chương 73 Ám sát!.
- Chương 74 Ta đi cùng ngươi.
- Chương 75 Càng lúc càng xa.
- Chương 76 Một ngàn kim.
- Chương 77 Tự gây nghiệt.
- Chương 78 Cảm tưởng sau khi bị trúng độc.
- Chương 79 Duyên phận a~.
- Chương 80 Xích diễm long vương.
- Chương 81 Bốn khối bảo thạch.
- Chương 82 Bị người ám sát.
- Chương 83 Ngươi không nghe thấy, không được trách ta.
- Chương 84 Là ai lấy?.
- Chương 85 Đội trưởng anh dũng.
- Chương 86 Trị giá 5 vạn kim.
- Chương 87 Gặp lại.
- Chương 88 Cái gọi là “còn gin”!!.
- Chương 89 Thủ trạc (vòng đeo tay).
- Chương 90 Bản sao cá nhân.
- Chương 91 Băng tinh tàn phiến.
- Chương 92 Cô Tửu suýt chết đói.
- Chương 93 Bảo thạch bị đem bán.
- Chương 94 Bảo hộ giả chi thuẫn.
- Chương 95 Trở lại đầm lầy.
- Chương 96 Gặp gỡ.
- Chương 97 Tiểu Cửu và A Thất.
- Chương 98 Chín đứa con của rồng.
- Chương 99 Cô Tửu bán thân.
- Chương 100 Phấn khích.
- Chương 101 Trong đêm khuya.
- Chương 102 Họp lớp ác ôn.
- Chương 103 Di tích bản đồ.
- Chương 104 Chúc phúc bộ trang.
- Chương 105.
- Chương 106 Hai vạn!.
- Chương 107 Ngươi ôm ta đi!!!.
- Chương 108 Triệu hồi sa vương.
- Chương 109 Hai bang sống mái với nhau (đánh lộn).
- Chương 110 Tìm tới cửa.
- Chương 111 Vực sâu.
- Chương 112 Sở nhị.
- Chương 113 Chiến tranh giữa 2 nữ nhân.
- Chương 114 Vực sâu.
- Chương 115 Đấu giá truyền kỳ vũ khí.
- Chương 116 Mua bán cũng cần mánh mung.
- Chương 117.
- Chương 118 Danh dương.
- Chương 119 Ta nuôi ngươi.
- Chương 120 Xem náo nhiệt.
- Chương 121 Sáu cái ghế.
- Chương 122 Vẫn khỏe chứ?.
- Chương 123 Anh là đồ ngốc.
- Chương 124 Đánh cuộc.
- Chương 125 Một chiêu phân thắng bại.
- Chương 126 Lừa gạt.
- Chương 127 Thiên hạ của Vực Sâu.
- Chương 128 Đa tạ kiếm của ngươi.
- Chương 129 Ai tính kế ai.
- Chương 130 Hỉ Ca, anh đã về!.
- Chương 131 Mặt phạm hoa đào.
- Chương 132 Đột nhiên xuất hiện em gái.
- Chương 133 Trở lại bang.
- Chương 134 Đánh giá thực lực.
- Chương 135 Bị dẫn đi rồi.
- Chương 136 Liên minh.
- Chương 137 Rời bỏ Vực Sâu.
- Chương 138 Di Thất đại lục.
- Chương 139 Công tước hút máu.
- Chương 140 Nhiệm vụ ám sát.
- Chương 141 Cứu ta sống lại a ~.
- Chương 142 Băng Nguyên Thành gặp gấu.
- Chương 143 Sư phụ mười năm không gặp.
- Chương 144 Tiểu tử, sao giờ mới về!.
- Chương 145 Hạnh hội (hân hạnh gặp mặt).
- Chương 146 Chuẩn bị kiến thành.
- Chương 147 Phải mở phiên tòa thẩm vấn.
- Chương 148 Công thành chiến chấm dứt.
- Chương 149 Hội trưởng lão giá lâm.
- Chương 150 Phương cát tường.
- Chương 151 Chúc ngươi may mắn.
- Chương 152 Bị lừa.
- Chương 153 Bị đá.
- Chương 154 A Thất phát sốt.
- Chương 155 Cũng may đũa mốc không đáng tiền.
- Chương 156 Bị luân bạch.
- Chương 157 Gia tộc Bán Thế.
- Chương 158 Không cần giải thích.
- Chương 159 Nhất đại tông sư.
- Chương 160 Nhiệm vụ bảo thạch.
- Chương 161 Thần Điện xuất hiện.
- Chương 162 Phong tỏa.
- Chương 163 Đen ăn đen.
- Chương 164 Đến lãnh người.
- Chương 165 Lấy lui làm tiến.
- Chương 166 Muốn gặp con rể.
- Chương 167 Nhân viên phục vụ.
- Chương 168 Có bát quái.
- Chương 169 Giang hồ chính là đây.
- Chương 170 Xảo ngộ (gặp gỡ bất ngờ).
- Chương 171 Ta cũng gia nhập.
- Chương 172 Long môn khách điếm.
- Chương 173 Đừng để ta chờ lâu.
- Chương 174 Trở lại như xưa.
- Chương 175 Tần thiếu gia.
- Chương 176 Gặp đánh nhau.
- Chương 177 Giết người cướp trang bị.
- Chương 178 Gia nhập bang hội của ta.
- Chương 179 Đứa nhỏ thành thật.
- Chương 180 Chơi ăn gian thực đáng xấu hổ.
- Chương 181 Đuổi đi.
- Chương 182 Hoạt động bang phái.
- Chương 183 Khi dễ một con khỉ.
- Chương 184 Cẩm y.
- Chương 185 Tranh chấp.
- Chương 186 Chuyện riêng.
- Chương 187 Phiền toái tới.
- Chương 188 Chẳng phải đại sự gì.
- Chương 189 Chuyển chức nhiệm vụ (thượng).
- Chương 190 Chuyển chức nhiệm vụ (trung).
- Chương 191 Nhiệm vụ chuyển chức (hạ).
- Chương 192 Cô phụ, hảo! (Dượng, xin chào!).
- Chương 193 Lễ vật.
- Chương 194 Phấn màu vu thạch.
- Chương 195 Ăn bánh bao.
- Chương 196 Lục đạo cẩm y.
- Chương 197 Phong ba nổi lên.
- Chương 198 Ai thắng ai thua.
- Chương 199 Phương thức của hắn.
- Chương 200.
- Chương 201 Hẳn là vậy.
- Chương 202 Gặp gỡ.
- Chương 203 Liễu tùy phong.
- Chương 204 Hồng môn yến.
- Chương 205 Đàm phán thất bại.
- Chương 206 Sau khi cầu hôn sẽ nói cho ngươi biết.
- Chương 207 Ngươi biết ta sao?.
- Chương 208 Theo ta đi.
- Chương 209 Cẩm Y đổi chủ.
- Chương 210 Ân oán cá nhân.
- Chương 211 Một cái tên đáng khinh.
- Chương 212 Buông tha một ít, nhận về một ít.
- Chương 213 Thanh tỷ.
- Chương 214 Hợp tác.
- Chương 215 Kết hôn rồi.
- Chương 216 Nhạc phụ và nhạc mẫu tìm tới cửa.
- Chương 217 Nửa đêm (thượng).
- Chương 218 Nửa đêm (hạ).
- Chương 219 Anh làm sao vậy?.
- Chương 220 Tới cửa đá quán (quậy phá).
- Chương 221 Bi kịch của nhân gian.
- Chương 222 Có người khởi nghĩa.
- Chương 223 Ngoại ưu nội loạn.
- Chương 224 Bi kịch cũng có nhiều kiểu.
- Chương 225 Ác danh vang xa.
- Chương 226 Bị đuổi.
- Chương 227 Có vợ rồi không dậy nổi luôn a~.
- Chương 228 Anh họ trên tivi.
- Chương 229 Đi thăm Kinh Lôi Hội.
- Chương 230 Ai mới có tư cách.
- Chương 231 Liên minh.
- Chương 232 Đánh boss thống lĩnh (thượng).
- Chương 233 Đánh boss thống lĩnh (hạ).
- Chương 234 Đây là Thịnh Thế của chúng ta (đại kết cục).