Chương 7 Ý ĐỊNH BƠI Ở VŨ HÁN CHƯA ĐƯỢC NHƯ MONG MUỐN
Tình hình Vũ Hán rối như mớ bòng bong, Mao Chủ tịch đến nghỉ ở khách sạn Đông Hồ, tất cả đầu bếp, nhân viên lễ tân chia thành hai nhóm do đích thân Chu Ân Lai chỉ đạo, chuẩn bị đón tiếp Mao Trạch Đông. Mao Chủ tịch không bơi ở Trường Giang, Người mặc bộ quần áo ngủ, vội vàng ra sân bay.
Chiều ngày 3-7-1967, tại phòng 118 Đại lễ đường Nhân dân, đích thân Mao Chủ tịch chủ trì cuộc hội ý của Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa, phân tích kỹ tình hình lúc bấy giờ, cuối cùng Người tự tin pha chút khôi hài nói: "... Tôi cần ra ngoài đi lại một chút, đến đoạn sông Trường Giang ở Vũ Hán để bơi, ở đó nước tốt lắm." Đồng thời, Người chỉ định Tổng Tham mưu trưởng quân giải phóng Dương Thành Vũ, Chính ủy Không quân Dự Lập Kim, Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương Đảng Uông Đông Hưng và một số người khác trong nhóm cùng đi thị sát.
Tại sao Mao Chủ tịch lại chọn đi Vũ Hán? Lúc đó Mao Chủ tịch không nói gì. Song, theo tìm hiểu, tình hình Vũ Hán lúc bấy giờ mang tính đặc trưng nhất và cũng là nơi mang tính bùng nổ nhất. Vũ Hán là vùng đất rộng lớn ở Trung Nguyên, lại là nơi xung yếu nối liền trục Nam - Bắc, tình hình ở đây tốt xấu thế nào sẽ ảnh hưởng rất lớn tới toàn quốc. Nay công cuộc Cách mạng Văn hóa đang ở vào giai đoạn xây dựng nền móng rất quan trọng, nếu tình hình ở Vũ Hán sáng sủa lên thì sẽ làm gương cho các nơi khác học tập theo, trật tự xã hội sẽ dần đi vào ổn định.
Lúc đó, tình hình ở Vũ Hán cũng giống như rất nhiều địa phương khác trên cả nước, phái tạo phản đã có hàng loạt hành động quan trọng để đoạt chính quyền, trong các tổ chức quần chúng, về mặt quan điểm bắt đầu xuất hiện hai phái đối lập lớn:
Phái 1 là phái "Tổng bộ công nhân" phủ định thái độ ủng hộ phái tả của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh và quân khu tỉnh.
Phái 2 là phái "Trăm vạn hùng sư" ủng hộ quân khu chi viện cho phái tả, phái này có khoảng hơn 1,2 triệu người, phái này chiếm số đông.
Hàng loạt vấn đề trong xã hội, quan điểm của hai phe có sự chia rẽ, đã xảy ra xung đột, tiêu điểm của sự xung đột là:
Khuynh hướng chính trị của phái "Trăm vạn hùng sư" thống nhất với quan điểm chính trị của quân khu Vũ Hán, ủng hộ quân đội. Còn phái "Tổng bộ công nhân" thì chủ trương "giành chính quyền toàn diện", khuấy lên cái gọi là "Võ lão đàm" của quân khu. Mâu thuẫn của hai phe phái này là không thể hòa giải, liên tục xảy ra "võ đấu". Lúc bấy giờ chưa thể ủng hộ các cơ quan chỉ huy của quân khu
Vũ Hán một cách toàn diện được, quân khu vẫn đang tiếp tục gặp khó khăn, luôn bị phái tạo phản tấn công, do đó rất khó để duy trì công tác một cách bình thường.
Áp lực gây rối quân đội từ trên dội xuống. Từ sau tháng 3 năm 1967, Lâm Bưu nhiều lần nói với Ngô Pháp Hiến: "Cần thiêu sạch bộ phận nhỏ không ăn cánh trong quân đội." Ngô Pháp Hiến cũng nhiều lần gọi điện thoại cho Lưu Phong Không quân Vũ Hán, yêu cầu họ "không được tuân theo mệnh lệnh của quân khu". Lúc đó, Quân ủy yêu cầu đơn vị đóng quân trên địa bàn phải tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của cơ quan lãnh đạo quân sự tối cao tại địa phương.
Ngày 16 tháng 4, trong lúc tiếp phái tạo phản trong và ngoài quân đội tại Nhân dân Đại lễ đường, Giang Thanh nói: "Thành Đô, Vũ Hán là hai nơi còn tồn tại một số vấn đề quan trọng, hãy tiến vào đó."
Sau đó, phái tạo phản Vũ Hán câu kết với phái tạo phản ở phía Nam, đề xuất cái gọi là "đả đảo Trần Tái Đạo, giải phóng toàn bộ Trung Nguyên và bắt "Võ lão đàm", thậm chí còn xảy ra sự kiện bắt cóc ủy viên chính trị quân khu Vũ Hán Chung Hán Hoa, lăng mạ, bao vây các tốp chính trị viên đang thực hiện nhiệm vụ "tam chi lưỡng quân".
Cuộc đấu tranh giữa hai phái xảy ra rất ác liệt, thanh thế cũng ngày càng lớn, số người tham gia rất đông, can thiệp tới rất nhiều lĩnh vực, nhiều thành phần tham gia: Đảng, dân chính, quân đội, công - nông, học sinh, thậm chí có rất nhiều nhà lãnh đạo bị cuốn vào cuộc đấu đá này, tình hình ngày càng phức tạp, cục diện biến đổi khôn lường.
Vốn dĩ, lực lượng có tác dụng ổn định xã hội là Giải phóng quân nhân dân, lực lượng này quyết không được rối loạn. Mao Chủ tịch đã thấy được điều này, lấy điểm Vũ Hán để ổn định Trung Nguyên, sau đó phát động toàn quốc đại liên hợp, đây là bước đi đầu tiên có tính then chốt. Phái tạo phản lúc bấy giờ chĩa mũi nhọn của cuộc đấu tranh vào cơ quan lãnh đạo quân đội Vũ Hán. Việc này không những làm cho quân đội mất đi tác dụng ổn định Trung Nguyên mà còn đưa quân đội sa vào cảnh khốn cùng, không tự bảo vệ được mình, đứng trước tình hình như lửa đốt này, Mao Chủ tịch và Chu Ân Lai là những người rõ nhất: tình hình Vũ Hán nghiêm trọng lắm rồi, cuộc đấu tranh của một số địa phương đã chuyển sang "võ đấu", đặc biệt, ở dọc các tuyến đường sắt, tình hình cực kỳ phức tạp và đau lòng.
Để đảm bảo cho chuyến đi của Mao Chủ tịch được an toàn, Chu Ân Lai đề xuất tự mình đi trước làm công tác tiền trạm, Mao Chủ tịch vui vẻ đồng ý. Trước lúc Chu Ân Lai đi, Mao Chủ tịch đến, hai người nói với nhau lời chào tạm biệt, Mao Trạch Đông nói: "Đi đi, đến Vũ Hán ngay, đến để bảo vệ Trần Tái Đạo."
Ngay trong đêm đó, Mao Chủ tịch đáp chuyến tàu hỏa đặc biệt đi xuống phía Nam, bắt đầu cuộc hành trình thị sát nổi tiếng Nam - Bắc. Trời vừa sáng, Chu Ân Lai lại đáp chuyên cơ bay thẳng đến Vũ Hán.
Trước khi Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa Trung ương tổ chức cuộc họp bàn phương án bảo vệ Mao Chủ tịch, chúng tôi đã làm xong mọi công tác chuẩn bị bảo vệ Người rồi.
Đồng chí Uông Đông Hưng trong lúc truyền đạt giao nhiệm vụ bảo vệ cho chúng tôi đã chỉ rõ: "Mao Chủ tịch đi thị sát lần này, Người đến nơi xảy ra đấu tranh phe phái ác liệt nhất, tình hình trật tự, trị an xã hội nơi đó không tốt, có một số nơi rất rối ren, chính quyền đã bị tê liệt, trật tự của ngành vận tải đường sắt cũng không được tốt, hơn nữa đây là lần đi thị sát đầu tiên sau khi phát động Đại Cách mạng Văn hóa của Mao Chủ tịch, mọi người cần nâng cao nhận thức và chuẩn bị thật đầy đủ". Uông Đông Hưng còn yêu cầu tôi mang theo cả lực lượng quân đội.
Trước đây, khi đi công tác, Mao Chủ tịch thường dặn tôi chỉ mang theo ít người thôi, sợ gây phiền phức cho địa phương, do đó quân số tháp tùng hạn chế tới mức tối đa, tăng thêm dù chỉ một người cũng không được phép. Còn lần này, lệnh cấp trên yêu cầu tăng quân số, đủ thấy tính chất của chuyến đi này khác hẳn các lần trước, đồng thời rất có khả năng gặp khó khăn và nguy hiểm.
Căn cứ theo yêu cầu cấp trên, trong đại đội tôi chọn ra hơn 120 người, đa số là cán bộ có kinh nghiệm, nói rõ cho mọi người biết tình hình nơi đến rất phức tạp và gay cấn, nêu rõ một số tác nhân ảnh hưởng đến sự an toàn, yêu cầu toàn thể các đồng chí cần nâng cao cảnh giác, nói trước một số khó khăn có thể gặp phải, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng để mọi người chuẩn bị tốt tư tưởng.
Vũ khí đạn dược cũng cần được tăng cường, súng đạn mang theo nhiều hơn, sẵn sàng đối phó với mọi bất trắc xảy ra. Điều khiến tôi an tâm nhất là, cấp trên của tôi là những người có nhiều năm sống và làm việc cùng Mao Chủ tịch, họ có rất nhiều kinh nghiệm trong công tác bảo vệ. Còn đội ngũ chiến sĩ cảnh vệ dưới quyền chỉ huy của tôi thì có tố chất và bản lĩnh kiên cường, kỹ thuật quân sự giỏi, có tổ chức kỷ luật nghiêm, có kinh nghiệm công tác cảnh vệ phong phú. Điều khiến tôi bằng lòng nhất ở họ là phẩm chất toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, không ham sống sợ chết, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ lãnh tụ. Trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm nào họ đều dũng cảm xông lên phía trước, quyết chiến quyết thắng, đây mới thực sự là vũ khí sắc bén của đội ngũ trên mặt trận bảo vệ.
Chiểu theo phương án bảo vệ, đội hình xuất phát phân làm ba bộ phận: đoàn dẫn đường, đoàn chính (giữa), đoàn khóa đuôi; phân công nhiệm vụ cụ thể cho các nhóm nhỏ, chỉ định người chỉ huy các nhóm, quy định phương thức liên lạc, hiệp đồng chi viện giữa các nhóm trước, sau, phải, trái, hình thành cụm tác chiến hoàn chỉnh. Tôi chỉ huy hơn 40 người đi trên toa xe giữa.
Mặc dù chúng tôi đã rất cố gắng phấn đấu, đã làm tốt mọi công tác chuẩn bị, đã lên các phương án tác chiến hoàn chỉnh, song nhiệm vụ bảo vệ an toàn tuyệt đối cho chuyến đi công tác của Mao Chủ tịch lần này vẫn chưa đủ, cần phải có sự phối kết hợp của các đơn vị, ban ngành khác mới hoàn thành nhiệm vụ. Trên thực tế, trước chuyến đi này Chu Ân Lai đã bố trí các ban ngành liên quan tổ chức thật tốt và an toàn cho chuyến đi.
Ngày 10 tháng 7, Thủ tướng Chu Ân Lai gọi điện cho Tư lệnh quân khu Vũ Hán Trần Tái Đạo, thông báo chuyến đi của Mao Chủ tịch, đồng thời nói rõ, ngày 16 tháng 7 Mao
Chủ tịch dự định nhân dịp kỷ niệm một năm bơi qua sông Trường Giang, Người sẽ bơi qua Trường Giang một lần nữa, yêu cầu các đồng chí làm tốt mọi công tác chuẩn bị.
Các chính trị viên trong toàn quân khu Vũ Hán, dưới sự chỉ huy của Tư lệnh Trần Tái Đạo đã bí mật làm tốt mọi công tác chuẩn bị, bố trí chu toàn cho cuộc bơi qua sông Trường Giang của Mao Chủ tịch.
Thủ tướng Chu Ân Lai còn điện cho các cơ quan dân chính, Đảng, quân đội dọc tuyến đường sắt Bắc Kinh - Vũ Hán lên kế hoạch bảo vệ, đảm bảo cho chuyến tàu hỏa đặc biệt chở Mao Chủ tịch đi qua an toàn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Ân Lai cùng với Tư lệnh không quân Ngô Pháp Hiến, Chính ủy hải quân Lý Tác Bằng đáp chuyên cơ bay thẳng đến Vũ Hán, chuẩn bị chu đáo để đón Mao Chủ tịch. Sau khi đến Vũ Hán, Chu Ân Lai được Ngô Pháp Hiến bố trí ăn ở tại chiêu đãi sở không quân Vũ Hán, không thông báo tin này cho Trần Tái Đạo - Tư lệnh quân khu Vũ Hán biết. Đến sáng sớm ngay 14, Chu Ân Lai gọi điện đến lãnh đạo quân khu Vũ Hán thì Trần Tái Đạo mới biết Chu Ân Lai đã đến Vũ Hán rồi. Chu Ân Lai đang chuẩn bị ăn sáng thì thấy Tư lệnh quân khu Vũ Hán Trần Tái Đạo, ủy viên chính trị Chung Hán Hoa vội vàng đi vào khu chiêu đãi sở không quân. Chu Ân Lai mời mọi người ngồi vào bàn ăn sáng, vừa ăn vừa bàn công việc. Chu Ân Lai hỏi Trần Tái Đạo: "Hiện tại khách sạn Đông Hồ thế nào rồi?"
Khách sạn Đông Hồ mà Thủ tướng hỏi, tọa lạc trên một khu đất cao nằm trong khu vực phong cảnh Đông Hồ đẹp nổi tiếng của thành phố Vũ Xương, kiến trúc trong khách sạn hơi giống kiến truc giáo đường châu Âu, mái vòm nhọn đỉnh, khác biệt hẳn so với các nơi khác. Phong cảnh Đông Hồ tuyệt đẹp, diện tích mặt nước Đông Hồ rất lớn, nước sâu trong vắt, cây cối to và dày, cành lá xanh ngắt, nơi đây hình thành vùng tiểu khí hậu, vào giữa mùa hè, khi nhiệt độ ở thành phố Vũ Hán nóng tới 38-400C, thì nơi đây chỉ trên dưới 300C, rất mát mẻ. Hơn một lần tôi nghe Chủ tịch ca ngợi cảnh non nước tuyệt đẹp, cỏ cây hoa lá, kiến trúc phòng ốc nơi đây. Có lẽ chính vì những yếu tố trên, cứ mỗi lần đến Vũ Hán, Mao Chủ tịch đều nghỉ tại khách sạn Đông Hồ.
Trần Tái Đạo đáp: "Đông Hồ hiện đang rất lung tung, ngay đến đầu bếp và các nhân viên phục vụ cũng chia làm hai phái, sắp xếp phòng ốc không ra sao."
Chu Ân Lai dặn mọi người: "Cho quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị dùng đến."
Ăn sáng xong thì công việc cũng bàn xong, Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa chia tay Chu Ân Lai, trở về quân khu lo liệu công việc. Còn Chu Ân Lai đến khách sạn Đông Hồ, cho gọi hai phái đến cùng họp bàn, động viên họ nhanh chóng bắt tay vào làm việc, quét dọn sạch sẽ một số phòng, chuẩn bị đón tiếp nhiệm vụ mới.
Thủ tướng Chu Ân Lai rất hiểu tâm lý của mọi người, rất giỏi làm công tác quần chúng, chẳng cần diễn thuyết dài dòng, ấy thế mà thuyết phục được hai phái đang đối đầu đoàn kết trở lại, cùng nhau quét dọn vệ sinh, khắp nơi vang lên tiếng cười, tiếng chuyện trò vui vẻ. Ngay tại đây, Thủ tướng đã thu thập được một số tư liệu ban đầu.
Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa nhìn thấy Chu Ân Lai làm những việc đáng lẽ họ phải làm, cảm thấy áy náy vô cùng. Cả hai người cũng bắt tay vào công việc chỉnh trang lại khách sạn Đông Hồ.
Đêm ngày 13 tháng 7, Mao Chủ tịch lên chuyến tàu hỏa đặc biệt xuất phát từ Bắc Kinh, theo hướng Vũ Hán tiến về phía Nam, ngoài việc dừng lại để bổ sung thêm than, nước và thay toa tàu ra, tau không dừng lại ở các ga khác, chạy một mạch đến Vũ Hán. Sau khi xuống tàu, Mao Chủ tịch an toàn đi vào lầu số 1 Mai Lĩnh trong khách sạn Đông Hồ, đó là ngày 15 tháng 7. Đoàn chúng tôi không một ai biết Chu Ân Lai và đoàn tùy tùng đã đến đây từ trước làm công tác tiền trạm, có như vậy chúng tôi mới gặp được thuận lợi như thế.
Lầu số 1 Mai Lĩnh thực ra là một phòng đã cũ, trang bị cũng không được tốt, nhưng Mao Chủ tịch đã quen rồi, Người thích được ở đây. Chu Ân Lai cũng rời chiêu đãi sở không quân về ở khách sạn Đong Hồ, trong lầu số 1 Bách Hoa. Tạ Phú Trị và Vương Lực ở trong lầu số 2 Bách Hoa.
Sau khi bố trí cảnh giới xong, tôi bắt tay ngay vào công việc chuẩn bị để Mao Chủ tịch một lần nữa bơi qua Trường Giang, tôi và một số đồng chí khác đi ra bờ sông Trường Giang để thử nước, kiểm tra kỹ vị trí xuống nước và vị trí lên bờ, đồng thời kiểm tra xem tàu thuyền hoạt động có tốt không.
Đây là thói quen nhiều năm qua của tôi, cứ mỗi lần Mao Chủ tịch bơi, tôi đều thử nước trước, thấy có thể bơi được thì mới để Chủ tịch bơi. Chúng tôi coi việc thử nước là một công đoạn không thể thiếu trong công tác bảo vệ Người.
Ngay buổi sáng Mao Chủ tịch tới Vũ Hán, tức buổi sáng ngày 15 tháng 7, và buổi sáng ngày hôm sau, tại phòng ở của Mao Chủ tịch, Chủ tịch và Thủ tướng triệu tập hội nghị gồm Dương Thành Vũ, Uông Đông Hưng, Dư Lập Kim, Lý Tác Bằng, Ngô Pháp Hiến và các đồng chí phụ trách quân khu Vũ Hán, để nghe Tạ Phú Trị và Vương Lực báo cáo tình hình ở Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Vũ Hán và một số khu vực hữu quan. Nghe nói, Tạ Phú Trị và Vương Lực đã tiến hành khảo sát các khu vực trên, hôm nay về báo cáo lại. Tại cuộc họp này cũng thảo luận phương châm và biện pháp giải quyết các vấn đề nổi cộm ở Vũ Hán.
Về vấn đề này, Mao Chủ tịch đưa ra ý kiến của mình, nội dung cụ thể như sau:
- Để giảm bớt không khí căng thẳng ở Tổng bộ công nhân, thả ngay lãnh đạo của họ là Chu Hồng Hà.
- Trăm vạn hùng sư là tổ chức quần chúng, yêu cầu Tạ Phú Trị và Vương Lực cử người làm tốt công tác này. Quân khu Vũ Hán cần phải ủng hộ cả hai tổ chức quần chúng. Trần Tái Đạo ủng hộ phái tạo phản.
- Chu Ân Lai ở lại Vũ Hán để làm tốt công tác quân khu Vũ Hán. Chu Ân Lai tuân thủ tuyệt đối ý kiến của Mao Chủ tịch, ngay sau cuộc họp đến ngày 18 tháng 7, cứ vào buổi chiều, Thủ tướng lại triệu tập hội nghị giao ban, thành phần gồm: lãnh đạo quân khu Vũ Hán và các nhân viên ủng hộ phái tả để nghe báo cáo vấn đề quân khu Vũ Hán ủng hộ phái tả.
Căn cứ vào nội dung của các bản báo cáo, Chu Ân Lai tổng hợp lại, viết đề cương giải quyết "vấn đề Vũ Hán", sau khi được Mao Chủ tịch xem xét phê chuẩn, Thủ tướng phát biểu nội dung mang tính tổng kết, làm thế nào để ổn định tình hình ở Vũ Hán. Thủ tướng Chu Ân Lai chỉ rõ:
Quân khu Vũ Hán trong thời gian ủng hộ phái tả đã mắc sai lầm rất nghiêm trọng, trách nhiệm thuộc về những người lãnh đạo chủ chốt của quân khu.
Kiến nghị Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa chủ động thừa nhận đã mắc sai lầm về phương hướng đường lối ủng hộ phái ta. Quân khu cần phải làm lắng dịu "Tổng bộ công nhân", nhanh chóng phóng thích Chu Hồng Hà, ủng hộ phái tạo phản. Chu Ân Lai chỉ rõ: "Tổng bộ công nhân" rất có khả năng sẽ lại đối đầu với "Trăm vạn hùng sư", việc này sẽ do Trung ương giải quyết. Thủ tướng còn chỉ rõ, quân khu cần giáo dục bộ đội thuộc quyền, chỉnh đốn lại các tổ chức quần chúng, tích cực học tập, nâng cao nhận thức, tích cực chấp hành chỉ thị của Trung ương. Thủ tướng khẳng định, quân khu có thành tích trong phong trào "nắm cách mạng, thúc đẩy sản xuất."
Cuối cùng, Chu Ân Lai nói: "Cuộc Đại Cách mạng Văn hóa chưa từng có trong lịch sử, ta không có kinh nghiệm, do đó đã mắc nhiều sai lầm. Sai thì sửa, sửa rồi sẽ tốt lên..." Trần Tái Đạo đã nhận sai lầm về phương hướng và đường lối. Đêm ngày 18 tháng 7, Chu Ân Lai dẫn Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa đến lầu số 1 Mai Lĩnh, khách sạn Đông Hồ để gặp Mao Chủ tịch. Mao Chủ tịch đang ngồi trong phòng khách chờ họ, Tạ Phú Trị, Vương Lực cũng có mặt. Thấy họ đến, Người đứng dậy thân mật bắt tay mọi người, sau đó bảo Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa lần lượt ngồi bên trái và bên phải Người. Mao Chủ tịch hỏi hai người:
"Các chú thế nào rồi?... Tình hình Vũ Hán vẫn tốt chứ?"
Trần Tái Đạo trả lời thẳng vào câu hỏi: "Chúng tôi thừa nhận mắc sai lầm về phương hướng đường lối..." Lời nói to rõ, đầy tự tin, trung thực. Mao Chủ tịch ôn tồn bảo: "Phương hướng đường lối sai lầm sợ gì nào? Lúc này các chú có câu nói cửa miệng là vấn đề đường lối phương hướng, ai cũng nói là sai lầm về phương hướng đường lối...", nói xong ngay đến Người cũng không nhịn được cười.
Trần Tái Đạo thưa: "Nếu sai lầm về phương hướng đường lối, chúng tôi sẽ họp kiểm điểm ngay..."
"Như vậy là không thể được! Các chú không được tổ chức cuộc họp. Tổ chức họp rồi sẽ không dứt ra được đâu." Mao Chủ tịch liền đưa ra biện pháp: "Các chú viết gì đấy, phân phát cho mọi người." Mao Chủ tịch lại bảo: "Phải từ từ, không được nôn nóng. Trước tiên phải làm tốt công tác trong nội bộ bộ đội, làm tốt công tác của Trăm vạn hùng sư đi đã."
Mao Chủ tịch cho rằng, Tư lệnh đi làm thay cấp dưới, thấy việc không đứng nhìn, không bàng quan; nhân viên ủng hộ phái tả đi làm công tác tổ chức quần chúng cũng tức là ủng hộ chính mình, cách làm này có nhiều ưu điểm mà lại tiện lợi, đây chính là lý lẽ của "thuận lý thành chương".
Trần Tái Đạo đã được tôi luyện trong phong ba khói đạn, hiểu rất rõ từng giờ từng phút xảy ra trong địa bàn mình phụ trách, Trần Tái Đạo không hề viện lý do, đổ lỗi cho khách quan mà chỉ đưa ra lời đề nghị Mao Chủ tịch: "Mong được các đồng chí trong tiểu tổ Cách mạng Văn hóa làm giúp việc trên thì hiệu quả công việc sẽ tốt hơn rất nhiều." Song có một điều Trần Tái Đạo nằm mơ cũng không nghĩ được, nếu những người trong nhóm Cách mạng Văn hóa làm giúp thì sẽ làm cho vấn đề đang đơn giản trở nên phức tạp hơn rất nhiều, những việc tưởng dễ dàng xử lý, xử lý xong đã để lại rất nhiều uẩn khúc, lâu dần biến thành sự kiện "20 tháng 7" chấn động toàn quân khu Vũ Hán.
Mao Chủ tịch nói: "Họ muốn lật đổ các chú, tôi muốn họ làm việc. Tôi muốn họ không những không đánh đổ các chú mà còn ủng hộ các chú mới thôi."
Ngay lập tức Mao Chủ tịch yêu cầu các nhân viên trong Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa Trung ương có mặt tại đây thành lập trạm đón tiếp, chuyên chịu trách nhiệm đón tiếp các tổ chức quần chúng và nhân dân đến thăm, làm tốt công tác chính trị tư tưởng cho họ.
Tạ Phú Trị và Vương Lực gật đầu, tỏ ý đồng tình với Mao Chủ tịch, làm theo ý kiến chỉ đạo của Mao Chủ tịch. Mao Chủ tịch lại nói: "Tình hình Vũ Hán vẫn còn tốt, các chú nghĩ cách đi, trong cùng một nhà máy, một phái là cách mạng, phái còn lại là không cách mạng, tức là phản cách mạng... các chú có tin không?"
Nói đến đây, Mao Chủ tịch đột nhiên dừng lại, có ý để cho người nghe có thời gian suy nghĩ, lát sau mới nói tiếp: "Trong nội bộ giai cấp công nhân, cơ bản là không có xung đột gay gắt..., thì càng không có lý do gì để khẳng định trong nội bộ giai cấp công nhân có sự chia rẽ thành hai phe phái lớn."
Sau này, câu nói trên của Mao Chủ tịch trở thành chỉ thị tối cao, trở thành tư tưởng chủ đạo quan trọng để mọi người nhận biết được tổ chức phe phái khác biệt, qua đó tiến hành đấu tranh với phe phái khác biệt.
Cuộc nói chuyện kéo dài đến hơn 10 giờ đêm mới kết thúc. Mao Chủ tịch tiễn chân Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa ra tận ngoài hành lang.
Trong hành lang, Mao Chủ tịch nhìn thấy một vài nhân viên phục vụ đang trực ban, Người gọi mọi người lại gần, bắt tay họ xong, chỉ tay về phía Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa, vừa cười vưa nói với các nhân viên phục vụ: "Mọi người không nên đả đảo Tư lệnh của mình nữa nhé, tôi cũng không đả đảo họ!" Mao Chủ tịch tự tin nói với Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa: "Họ muốn đánh đổ các chú, tôi yêu cầu họ không tiếp tục đánh đổ các chú nữa!"
Câu nói này của Mao Chủ tịch đã khiến cho tất cả những người có mặt tại đó: bất luận là Tư lệnh, Chính ủy, nhân viên trong Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa Trung ương, nhân viên phục vụ khách sạn, cảnh vệ, trong đó có tôi đều phá lên cười vui vẻ, mọi người bắt tay nhau, cả hành lang tràn đầy không khí đoàn kết thương yêu.
Tận mắt chứng kiến cảnh này, tôi nhận thấy rằng, vấn đề Vũ Hán đã có kết luận, mâu thuẫn gay gắt giữa hai phe phái lớn được sự quan tâm của Mao Chủ tịch và Thủ tướng Chu Ân Lai đã được giải quyết thành công mỹ mãn, tình hình căng như dây đàn đã chùng xuống.
Mâu thuẫn ở Vũ Hán đã được giải tỏa, nơi ở của Mao Chủ tịch cũng không còn nguy hiểm nữa, song vì quá bận rộn giải quyết công việc, nên dự định bơi qua sông Trường Giang một lần nữa của Mao Chủ tịch không thực hiện được.
Một người luôn yêu thích bơi lội như Mao Chủ tịch, cứ nhìn thấy nước là muốn lội xuống để bơi, mỗi khi có ý định đi bơi ở đâu đó thì không ai có thể khuyên can được. Có lần, do tại khu vực bơi không đủ tiêu chuẩn nước sạch, khâu đảm bảo an toàn không có, mọi người ra sức khuyên can, quyết không cho Mao Chủ tịch bơi, Người rất không hài lòng. Lần này đến Vũ Hán là để bơi, nhằm tạo ra sự kiện lớn như đã tuyên bố ở Bắc Kinh... song không thành. Một "nguyện vọng" nhỏ của Mao Chủ tịch rốt cuộc không được đáp ứng, quả thực khiến Người hơi nuối tiếc. Nhưng, bản thân tôi lúc bấy giờ nuôi một hy vọng nhỏ, những năm tháng sau này sẽ có cơ hội bù đắp cho Người.
Đương nhiên rồi, so với đại cục, tức là giải quyết vấn đề Vũ Hán, thì đây chỉ là một việc làm rất nhỏ. Bởi vì, mục đích chuyến đi lần đó của Mao Chủ tịch là dùng lời nói của mình để "bảo vệ Trần Tái Đạo", xét từ góc độ các công việc Người đã làm, có thể nói rằng mục tiêu của Người đã đạt được.
Trong đêm, sau khi Chu Ân Lai chia tay Mao Chủ tịch, Thủ tướng đáp chuyên cơ bay trở lại Bắc Kinh.