Chương 8 KHÔNG TIN TRẦN TÁI ĐẠO LÀM
Bão táp đột nhiên nổi lên, Vương Lực và Tạ Phú Trị tự lấy lửa đốt mình, mở cuộc "võ đấu" quy mô lớn, đại đội cảnh vệ buộc phải dùng đến súng đạn. Mao Chủ tịch cười khi nhận được mật thư "hoang báo quân tình" (tin tình báo rởm) của Lâm Bưu do Khâu Hội Tác đưa tới. Sáng sớm tinh mơ, Chu Ân Lai dẫn hơn 200 chiến sĩ vũ trang, đáp hai chiếc máy bay từ Bắc Kinh bay thẳng đến Vũ Hán đón Mao Chủ tịch. Chiếc xe jeep vượt qua bao cửa ải, chạy thẳng đến sân bay. Mao Chủ tịch nói với chúng tôi: "Trần Tái Đạo quyết không phản bội tôi."
Về vấn đề Vũ Hán, Mao Chủ tịch và Chu Ân Lai đã đề ra sách lược, nguyên tắc và phương châm cụ thể, cốt lõi của vấn đề là giảm bớt mâu thuẫn giữa các phái, hóa giải mâu thuẫn to thành nhỏ, nhỏ thành không có. Cách làm là lãnh đạo tự phê bình, còn quần chúng đều tốt, đều muốn làm cách mạng. Muốn cách mạng thành công thì mọi người cần phải đoàn kết, thực hiện đại liên hợp, tam kết hợp, mọi người đều phải làm, phân chia nhau mà làm.
Trần Tái Đạo và Chung Hán Hoa chú trọng đảm nhiệm công tác chính trị viên quân khu và ủng hộ tổ chức quần chúng "Trăm vạn hùng sư", còn công tác ở "Tổng bộ công nhân" do Tạ Phú Trị và Vương Lực thuộc Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa Trung ương đảm nhiệm.
Sắp xếp công việc đâu vào đấy xong, đêm ngày 18 tháng 7, Chu Ân Lai mới đáp chuyên cơ quay trở lại Bắc Kinh. Tạ Phú Trị và Vương Lực ở lại Vũ Hán, căn cứ vào sách lược, nguyên tắc và phương châm đã được hoạch định trước đó, từng bước giải quyết ổn thỏa "vấn đề Vũ Hán". Để thuận lợi cho công tác và đảm bảo an toàn cho hai người, Chu Ân Lai bố trí hai người ở tại lầu 2 Bách Hoa thuộc khách sạn Đông Hồ, cách chỗ ở của Mao Chủ tịch không xa.
Song, Tạ Phú Trị và Vương Lực là hai cán bộ cao cấp của nhóm Cách mạng Văn hóa, đứng trước chỉ thị và sắp xếp của Mao Chủ tịch và Chu Ân Lai, bề ngoài thì chấp hành, bên trong thì không tuân theo, trước mặt thì nói hay, nói tốt, sau lưng thì làm ngược lại, họ làm theo mệnh lệnh của Lâm Bưu và Giang Thanh, làm sao để xã hội càng rối loạn càng tốt.
Chu Ân Lai vừa đi, Tạ Phú Trị và Vương Lực không nghe theo chỉ thị "không được xuất đầu lộ diện" của Mao Chủ tịch và Chu Ân Lai, họ hoạt động khắp nơi. Hai người này ủng hộ một phái, trấn áp một phái, kích động quần chúng đấu quần chúng, làm tăng thêm mâu thuẫn gay gắt giữa hai phái, cuối cùng nảy sinh ra sự kiện kinh thiên động địa.
Chiều ngày 19 tháng 7, Tạ Phú Trị và Vương Lực đến một cứ điểm của phái "Tổng bộ công nhân" - đại bản doanh ở Học viện thủy điện Vũ Hán để tổ chức một cuộc họp, tiếp nhận và đeo dải băng đỏ lên vai, đọc bài diễn thuyết mang tính hữu khuynh rõ nét. Họ nói: "Trung ương Đảng, Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa Trung ương kiên định lập trường bất di bất dịch ủng hộ các anh chị (chỉ Tổng bộ công nhân), hiện tượng các anh chị bị áp chế, bị đả kích sẽ không cho phép tồn tại, cần phải lật ngược lại hiện tượng này. Đồng thời, họ tuyên bố: "Đối lập với chúng ta là phái 'Trăm vạn hùng sư', là một tổ chức bảo thủ." "Tổng bộ công nhân" là phái thiểu số đã ghi âm bài diễn thuyết của Tạ, Vương, "chỉ thị bốn điểm" của Vương Lực tuyên truyền bằng loa truyền thanh gắn trên ô tô, loan tin khắp nơi, ngoài ra còn tổ chức dán báo chữ to...
Buổi chiều hôm đó, trong buổi nói chuyện với hơn 300 người là cán bộ cấp sư đoàn trở lên của quân khu Vũ Hán, Tạ Phú Trị nói: "Quân khu Vũ Hán ủng hộ phái tả, về quan điểm đường lối và phương hướng còn mắc sai lầm, quân khu nên công khai tuyên bố nhận sai lầm. "Trăm vạn hùng sư" là tổ chức bảo thủ, không nên ủng hộ và dựa vào họ, cần phải ủng hộ phái thiểu số! Phái thiểu số, tức là 'Tổng bộ công nhân', là phái tạo phản tiêu biểu."
Quân khu Vũ Hán làm theo yêu cầu của Tạ Phú Trị, ngay trong đêm hôm đó tổ chức truyền đạt tới các đơn vị thuộc quyền. Nào ngờ, nội dung bài tuyên truyền của Tạ Phú Trị truyền đạt xuống các cấp vẫn chưa xong thì nhiều nơi đã tỏ rõ thái độ bất mãn của quần chúng, gây nên sự phẫn nộ mạnh mẽ của phái "trăm vạn hùng sư", lên án báo chữ to của Vương Lực, biểu ngữ phản đối treo đầy ngõ phố. Còn có một bộ phận quần chúng xuống đường biểu tình, đưa ra lời kháng nghị mạnh mẽ đối với Tạ, Vương. Một bộ phận khác của quần chúng khoảng 2000 người, đầu đội mũ an toàn, tay cầm giáo mác, gậy gộc, ngồi chật trên 10 xe tải và xe tiêu phòng, còi xe réo inh ỏi, tất cả đổ dồn về mảnh sân rộng ở trước cơ quan quân khu Vũ Hán, đồng thời hợp nhất với đội ngũ cán bộ chiến sĩ thuộc khối cơ quan quân khu Vũ Hán và thân nhân họ thành một lực lượng đông đảo, yêu cầu được đối mặt với Tạ Phú Trị và Vương Lực để chất vấn, căn cứ vào đâu dám bảo phái "Trăm vạn hùng sư" hơn 1,2 triệu người là tổ chức bảo thủ. Mọi người hô to khẩu hiệu, đòi Tạ, Vương ra đối chất, nét mặt mọi người hiện rõ sự phẫn nộ.
Cùng lúc, tại đầu phố Vũ Hán xuất hiện cảnh tượng khiến ta phải giật mình, hơn 10 xe cam-nhông (xe tải cỡ lớn), chở đầy công nhân, thị dân, chính trị viên Giải phóng quân nhân dân trang bị vũ khí đầy người, xếp thành bốn hàng dọc hành tiến, hô vang khẩu hiệu đả đảo Vương, Lực. Các đường phố, ngã tư, các nút giao thông bị tắc nghẽn. Một số nơi như ga xe lửa, điện đài, sân bay và một số nơi xung yếu của thành phố bị lực lượng này chiếm đóng, thậm chí họ còn đào công sự, xây dựng cứ điểm, nơi giáp ranh giữa hai phái còn xảy ra đụng độ làm một số người bị thương. Võ đấu với quy mô lớn tại Vũ Hán có nguy cơ bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đối diện với thành phố Vũ Hán đang sôi sục là Đông Hồ - nơi chúng tôi đang ở lại an tĩnh lạ thường, hoa thơm cỏ ngọt nước trong, giống như bồng lai tiên cảnh, ấy vậy mà hôm đó đột nhiên xuất hiện một đoàn người rất đông, hỏi ra mới biết đó là quần chúng của nhóm "Trăm vạn hùng sư", họ đứng ngoài cổng khách sạn Đông Hồ chuyện trò ồn ào, sau đó có khoảng hơn 200 người xông vào sân trong khách sạn, tụ tập trước cửa lầu số 2 Bách Hoa nơi Vương Lực và Tạ Phú Trị đang ở, yêu cầu Vương Lực ra đối chất.
Lúc này Trần Tái Đạo vội đi ra trước cửa lầu số 2 Bách Hoa, gặp Tạ Phú Trị đang nói chuyện với quần chúng, ý nói là đang bận làm việc, khuyên mọi người nên rút lui ra ngoài khách sạn, đồng thời hứa sẽ tiếp kiến họ. Còn vị quan chức của Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa Vương Lực thì sao, Vương ở lì trong phòng, không dám xuất hiện.
Sau khi được Trần Tái Đạo và Tạ Phú Trị khuyên giải, số quần chúng ở đây đang chuẩn bị ra ngoài khách sạn thì lại có một tốp quần chúng khác khoảng vài trăm người, như một cơn lốc nhanh chóng ập vào. Phần lớn số người của tốp đến sau này là chiến sĩ của khối cơ quan quân khu, có người mang theo cả súng. Tốp này vốn dĩ đã ở trong sân khối cơ quan quân khu, chờ đợi thủ trưởng ra tiếp kiến, song chờ đã khá lâu mà vẫn không thấy ai ra tiếp, thậm chí không có ai để ý đến họ, khiến họ có cảm giác như bị làm trò đùa, thêm vào đó khí trời oi bức, cộng với tâm trạng nôn nóng, họ như những người mất hết lý trí, bèn chuyển hướng xông sang khách sạn Đông Hồ để đọ tài cao thấp.
Họ xông vào khách sạn, cho dù là Tư lệnh hay Bộ trưởng, là cán bộ Trung ương hay lãnh đạo quân khu, trong lúc hỗn loạn này, không ai có thể ngăn cản được họ. Cho dù có dùng đến súng đạn thì cũng không làm cho tình thế phẫn nộ lắng dịu xuống. Cuối cùng họ tiến vào trong phòng Bách Hoa, tìm thấy Vương Lực, mấy người xông vào lôi Vương Lực lên xe tải, áp giải về sân khối cơ quan quân khu để đấu lý, bộ mặt thật của Vương Lực bị lật tẩy.
Họ biết rằng việc họ làm sẽ gây chấn động tới Trung ương, song qua đó sẽ tìm ra phương án chuẩn xác nhất để giải quyết vấn đề Vũ Hán, nhưng có một điều căn bản mà họ không nghĩ tới là, đã tạo cho Lâm Bưu và Giang Thanh có cớ để gây hấn, vu cho phái này làm "binh biến".
Việc làm của họ đã khiến chúng tôi một phen căng thẳng tột cùng. Ở Bắc Kinh tuy có rất đông quần chúng biểu tình thị uy, tiến đến trước cửa Trung Nam Hải hoặc biểu tình ngồi, hoặc đưa bản kháng nghị, thậm chí họ bác bỏ mọi lời khuyên can, xông thẳng vào Trung Nam Hải để đấu lý. Những người đó không phải là học sinh sinh viên, họ là công nhân, quần chúng thị dân không một tấc sắt trong tay, song chưa từng có hiện tượng các chiến sĩ quân giải phóng trang bị vũ khí tham gia tranh đấu. Điều đáng lo hơn nữa là, những chiến sĩ đó đang ở trong trạng thái tâm lý căng thẳng, mất thăng bằng, lại không có sĩ quan chỉ huy, ai có thể dự liệu trước được việc gì sẽ xảy ra, ai đứng ra khuyên giải họ cũng không nghe.
Họ xuất hiện tại khách sạn Đông Hồ, rất gần nơi ở của Mao Chủ tịch, loa phóng thanh đặt trên ô tô với công suất lớn chĩa thẳng vào phòng ở của Người, phát ra những âm thanh chói tai, tuyên truyền chủ trương của họ, hoặc nói ra những điều bất mãn của họ. Việc làm này không những ảnh hưởng đến công tác và nghỉ ngơi của Mao Chủ tịch mà còn ảnh hưởng đến sự an toàn của Người.
Đứng trước tình cảnh nguy ngập này, tôi có thể đưa ra biện pháp gì? Tôi đành phải phân chia khoảng 10 chiến sĩ thành các tổ nhỏ, kèm theo hỏa lực sẵn sàng chiến đấu, quyết tâm bảo vệ Mao Chủ tịch an toàn. Song, tôi chợt nghĩ, đối thủ của bộ đội cảnh vệ là một số quần chúng, trong lòng tôi nặng trĩu thấp thỏm bất an, ngực như tức thở.
Rất may, diễn biến xấu không xảy ra, suốt đêm đómchúng tôi không ngủ, đến rạng sáng ngày 20 tháng 7, Uông Đông Hưng cho gọi tôi.
"Anh Trần à!" Chưa bao giờ thấy giọng nói của Uông Đông Hưng nghiêm túc như lúc này, "Chu Ân Lai đến rồi, hiện đang ở sân bay Sơn Pha, anh cử người đi đón."
"Sao không hạ cánh ở sân bay Vương Gia Đôn mà lại đến Sơn Pha?" Tôi không hiểu, hỏi lại.
Tôi nghe nói Thủ tướng Chu Ân Lai sẽ đến đây, nhưng không hiểu tại sao lại hạ cánh ở sân bay Sơn Pha. Theo tôi, sân bay Vương Gia Đôn gần thị chính, điều kiện cất hạ cánh ở sân bay này cũng tốt hơn, trước đây thường hạ cánh ở đây. Còn sân bay Sơn Pha cách trung tâm thành phố hơn 60km, là sân bay quân sự thuộc không quân Vũ Hán, thông thường rất ít khi máy bay dân dụng hạ cánh ở đây. Về vấn đề này, Thủ tướng Chu Ân Lai hiểu rõ hơn chúng tôi, vì thế chúng tôi muốn hỏi nguyên cớ tại sao.
"Chu Ân Lai tại sao lại bỏ gần chọn xa nhỉ?"
"Hiện tôi vẫn chưa rõ!" Uông Đông Hưng trả lời qua quít, thấy vậy tôi cũng không tiện hỏi thêm. Uông Đông Hưng dặn tôi một số điều cần chú ý, đưa ra nguyên tắc xử lý tình huống xong thì vội vã đi ra ngoài.
Trong số chiến sĩ cảnh vệ, tôi chọn ra hơn 20 người, lập thành một phân đội, do chính trị viên đại đội Lý chỉ huy, tất cả mặc thường phục, mang theo vũ khí, ngồi lên vài chiếc xe con, theo hướng sân bay Sơn Pha tăng tốc.
Vũ Hán đang rối ren như vậy mà chỉ dựa vào một lực lượng nhỏ để làm một nhiệm vụ lớn, quan trọng, đây quả là một nhiệm vụ khó khăn. Rất may, được các cơ quan hữu quan của quân khu Vũ Hán phối kết hợp, đến gần giờ Ngọ (12 giờ trưa), chúng tôi đưa Chu Ân Lai từ sân bay Sơn Pha về đến khách sạn Đông Hồ an toàn. Thủ tướng vào ở phòng trước đó đã ở (tức lầu số 1 Bách Hoa).
Với mục tiêu ổn định Vũ Hán, không mở rộng mâu thuẫn, ngăn chặn xảy ra võ đấu, bảo đảm an toàn cho Mao Chủ tịch, Thủ tướng Chu Ân Lai nhanh chóng triển khai hàng loạt công việc, thu được nhiều kết quả khả quan.
Về sau tôi mới hiểu, Thủ tướng vừa về đến Bắc Kinh thì hay tin Vũ Hán lại xảy ra chuyện, không kịp ăn cơm, nghỉ ngơi, ngay trong đêm, ông triệu tập cuộc họp, tìm đối sách. Việc cần làm đầu tiên là giải vây cho Mao Chủ tịch, chuyển Mao Chủ tịch đến nơi an toàn. Tan họp lúc rạng sáng ngày 20 tháng 7, đích thân Thủ tướng dẫn đầu hơn 200 cán bộ chiến sĩ thuộc trung đoàn cảnh vệ Trung ương, trang bị vũ khí đạn dược, đáp trên hai chiếc máy bay vận tải cỡ lớn, cất cánh từ sân bay phía tây ngoại ô Bắc Kinh bay thẳng đến Vũ Hán. Trong lúc máy bay đang trên đường bay, Tư lệnh Không quân Ngô Pháp Hiến không biết nghe tin tình báo hoang đường từ đâu, nói rằng Trần Tái Đạo cho bộ đội bao vây sân bay Vương Gia Đôn, chuẩn bị bắt sống Chu Ân Lai. Do đó, chuyên cơ của Chu Ân Lai không thể hạ cánh ở đó được, buộc phải chuyển hạ cánh ở sân bay Sơn Pha thuộc địa phận Tư lệnh quản lý.
Cùng trong thời điểm này, Ngô Pháp Hiến được Lâm Bưu bật đèn xanh, mượn cớ Trần Tái Đạo "binh biến", điều bộ đội đường không (bộ đội nhảy dù) chiếm lĩnh sân bay Sơn Pha, dàn trận sẵn sàng chiến đấu, súng ống sáng quắc, sát khí đằng đằng, tạo cớ Trần Tái Đạo bao vây sân bay Sơn Pha, chuẩn bị bắt cóc Chu Ân Lai như thật, "túy ông chi ý bất tại tửu" (ý nói ông say không phải tại rượu), dụng ý tạo hiện trường giả, chụp mũ "binh biến" lên đầu Trần Tái Đạo và quân khu Vũ Hán.
Song, Chu Ân Lai mới nghe qua đã rõ tất cả. Đối với "địch tình" mà Ngô Pháp Hiến đưa ra, chiêu này chẳng có gì lạ. Thủ tướng vẫn bình chân như vại, lệnh cho bộ đội cảnh vệ ở tại sân bay Sơn Pha chờ lệnh, Thủ tướng cùng hai nhân viên trong tổ công tác lên xe con chúng tôi đi đón, dưới sự hộ tống của một phân đội nhỏ, hướng khách sạn Đông Hồ - nơi Chủ tịch Mao đang ở - thẳng tiến.
Mao Chủ tịch và Chu Ân Lai trao đổi ý kiến trong khách sạn Đông Hồ trước, sau đó tại phòng riêng, Thủ tướng triệu tập cuộc họp, thành phần bao gồm: Dương Thành Vũ, Tạ Phú Trị, Uông Đông Hưng, v.v..., nhằm thống nhất nhận thức, nghiên cứu đối sạch. Tìm gặp Trần Tái Đạo, Chung Hán Hoa và một số người khác nói chuyện, đồng thời phân công nhiệm vụ cho họ: bảo vệ an toàn cho Mao Chủ tịch, ổn định cục diện Vũ Hán, không được làm tăng mâu thuẫn, ngăn chặn xảy ra võ đấu. Yêu cầu họ phải có chính kiến rõ ràng, ủng hộ quần chúng của cả hai phái chứ không được phép ủng hộ, đàn áp một phái. Không còn nghi ngờ gì nữa, việc làm này có lợi cho việc hòa hoãn mâu thuẫn giữa hai phái.
Để công việc di chuyển chỗ ở của Mao Chủ tịch được an toàn, Chu Ân Lai chuẩn bị rất chu đáo, không để xảy ra sai sót, dù là nhỏ nhất.
Bước một là mở thông đường, lường trước tình hình thực tế tại địa phương, quyết định để Mao Chủ tịch đáp máy bay rời Vũ Hán. Từ khách sạn Đông Hồ đến sân bay Vương Gia Đôn phải đi qua đại lộ dài ở thành phố Vũ Hán, qua cầu Trường Giang và qua một số nút giao thông trọng yếu nữa mới đến nơi. Bảo đảm an toàn trên dọc đường đi do quân khu Vũ Hán phụ trách.
Bước thứ hai, điều hai chiếc máy bay từ Bắc Kinh bay đến sân bay Sơn Pha và đỗ tại đây, chuyển hướng bay về sân bay Vương Gia Đôn chờ lệnh, khi nào Mao Chủ tịch dời Vũ Hán thì dùng đến.
Cũng chiều hôm đó, Khâu Hội Tác nhận lệnh của Lâm Bưu và Giang Thanh, đáp máy bay từ Bắc Kinh đến Vũ Hán, khoảng 5 giờ chiều đến khách sạn Đông Hồ, yêu cầu được gặp Mao Chủ tịch để truyền đạt lời thăm hỏi của Lâm Bưu và Giang Thanh tới Mao Chủ tịch, đồng thời nói là họ rất lo lắng tới an toàn của Mao Chủ tịch, mời Chủ tịch di chuyển đến chỗ khác an toàn hơn, cuối cùng chuyển bức thư tay của Lâm Bưu đến Mao Chủ tịch.
Mao Chủ tịch mở bức thư ra xem, bất giác bật cười.
Rốt cuộc bức thư viết những gì, tại sao phải cử người mang đến tận tay? Mao Chủ tịch không nói gì, sao Mao Chủ tịch lại cười, là vui mừng hay khinh bỉ? Hay là có hàm ý gì đó? Điều đó đến nay vẫn là một bí ẩn.
Nhưng tôi cho rằng, sự nực cười này có liên quan đến cuộc nói chuyện của Khâu Hội Tác với Mao Chủ tịch, liên quan đến lời tham hỏi của Lâm Bưu và Giang Thanh, liên quan tới sự lo lắng của họ, cũng có thể liên quan đến cả "tin tình báo rởm", do đó khiến Mao Chủ tịch bật cười.
Còn một ý nữa, nếu thực sự gặp nguy hiểm, chờ họ đến tìm cách giải cứu thì muộn rồi, đó chỉ là sự quan tâm vuốt đuôi mà thôi[1], tại đây Chu Ân Lai đã sớm có sự sắp xếp rồi. Khâu Hội Tác ngồi trong khách sạn Đông Hồ một lát, rồi cáo từ. Quần chúng Vũ Hán lúc bấy giờ, bao gồm cả quân nhân, xông vào khách sạn Đông Hồ, không một ai biết Mao Chủ tịch đang ở Vũ Hán. Do đó, theo ý kiến của Chu Ân Lai, sự di chuyển của Mao Chủ tịch cần được giữ bí mật đến cùng.
2 giờ sáng ngày 21 tháng 7, cuộc di chuyển chỗ ở Mao Chủ tịch bắt đầu. Mao Chủ tịch đi trên một chiếc xe jeep quân dụng loại thông thường, bộ đội cảnh vệ ngồi trên hai xe cam-nhông loại lớn, từ khách sạn Đông Hồ xuất phát. Xuyên qua các dãy phố đang ngủ yên, qua cầu Trường Giang, hướng về phía sân bay Vương Gia Đôn thẳng tiến. Đoàn xe đến sân bay Vương Gia Đôn rất thuận lợi và an toàn. Nghe nói, đây đều do Chu Ân Lai sắp xếp, có sự đồng thuận của các phái, qua các cửa ải của các phe an toàn, đến đích đúng thời gian đã định.
Trước đó Chu Ân Lai đã điều động chuyên cơ từ sân bay Sơn Pha, chuyển hướng đến sân bay Vương Gia Đôn chờ lệnh.
Mao Chủ tịch bước lên máy bay, tôi cùng hơn 20 chiến sĩ tháp tùng Mao Chủ tịch ngồi chung một máy bay, số người còn lại ngồi trên chiếc máy bay thứ hai, ngay trong đêm bay đến Thượng Hải.
Máy bay cách xa mặt đất chừng nào, tôi cảm thấy an tâm chưng ấy, như trút được gánh nặng. Qua bao đêm ngày lo lắng, ăn ngủ không yên, nay được vài phút thảnh thơi, chúng tôi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cuộc di chuyển lần đó tuy có bí mật, khẩn trương, song cũng có tính mạo hiểm nhất định, đặc biệt là lúc đó phao tin đồn, nào là "binh biến", nào là "bắt cóc"..., hư hư thực thực, tranh tối tranh sáng, rất khó phân biệt thật giả. Tình hình nghiêm trọng đã được cường điệu hóa, buộc chúng tôi phải đưa ra nhiều phương án hữu hiệu để đối phó với mọi hiểm nguy, vô hình trung đã làm khổ chúng tôi. Còn Mao Chủ tịch vẫn thản nhiên như không, giống như các lần đi thị sát trước đó. Không biết là do Người tin tưởng đội ngũ cảnh vệ chúng tôi đủ sức đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra hay là mọi chuyện diễn ra ở đây, Người đã dự liệu được hết, hoặc Mao Chủ tịch cho rằng mọi mũi nhọn của mâu thuẫn không nhằm vào mình. Tóm lại, Mao Chủ tịch vẫn ung dung tự tại như ngày thường.
Vào một buổi chiều sau khi đến Thượng Hải không lâu, trong lúc đi tản bộ, nói chuyện về cuộc di chuyển khỏi Vũ Hán, Mao Chủ tịch nói với chúng tôi: "... Trần Tái Đạo, chú ấy không phản bội tôi đâu."
Một đồng chí lãnh đạo đi dạo cùng Mao Chủ tịch nói:
"Các đồng chí lão thành quân đội đi làm cách mạng cùng với Người mấy chục năm rồi, đối với Người, họ có nhiều cảm tình..."
"Đúng thế!" Mao Chủ tịch thân mật nói: "Tôi nghĩ, Trần Tái Đạo không phải là người chống lại tôi đâu. Mọi người thử nghĩ xem, nếu Trần Tái Đạo có ý phản lại tôi thì chúng ta không thể đi khỏi Vũ Hán."
Sự thật cũng chứng minh điều đó!
Sau khi chúng tôi cùng với Mao Chủ tịch rời khỏi Vũ Hán, Chu Ân Lai ở lại Vũ Hán hai ngày, giải quyết một số công việc cấp thiết, đến ngày 22 tháng 7 mới cùng bộ đội cảnh vệ Trung ương do đích thân Thủ tướng chỉ huy, đáp máy bay trở về Bắc Kinh.
Kể từ giai đoạn đó đến sau này, bọn Lâm Bưu và Giang Thanh còn dùng rất nhiều thủ đoạn, một mực quy kết sự kiện 20 tháng 7 là "binh biến", cố tình đi ngược lại sách lược giải quyet mềm dẻo vấn đề Vũ Hán của Mao Chủ tịch và Thủ tướng Chu Ân Lai, ra sức khơi dậy mâu thuẫn, rêu rao Tạ Phú Trị, Vương Lực là những anh hùng đáng được biểu dương. Hai người về đến Bắc Kinh, vừa bước xuống máy bay đã được hàng vạn người trong tổ chức Cách mạng Văn hóa hoan hô nhiệt liệt, Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa còn ra "thông báo khẩn cấp" phát hành trên cả nước, lên án sự kiện 20 tháng 7, quy kết trách nhiệm cho quân khu Vũ Hán. Quân đoàn 3 đóng ở Bắc Kinh cũng được huy động tham gia biểu tình thị uy, tại quảng trường Thiên An Môn còn mở cuộc mít tinh chào mừng công tích của Tạ Phú Trị và Vương Lực.
Lâm Bưu tham dự và đọc diễn văn, với giọng điệu mừng tai qua nạn khỏi: "Vấn đề Vũ Hán là vấn đề của toàn quốc.
Trước đây tôi buồn vì không có sự kiện gì để viết v.v..."
Chú thích:
[1] Nguyên văn là: bắn pháo sau đuôi ngựa.