← Quay lại trang sách

Chương 11 MẠNH MẼ RA TAY, NGỪNG NGAY

Tại Thanh Hoa viên có nguy cơ xảy ra "đấu võ". Mao Trạch Đông đang ngủ bị đánh thức đến Đại lễ đường Nhân dân, khẩn cấp triệu tập hội nghị 5 lãnh tụ của 5 phái tạo phản lớn. "Tư lệnh" Khoái bất tuân thượng lệnh, ngoan cố bạo loạn, chiến sĩ cảnh vệ người bên trái, người bên phải, xốc nách kẹp chặt "tư lệnh", khám xét cưỡng bức khắp người, không để cho "tư lệnh tạo phản" vùng vẫy một thời trốn thoát. Mao Chủ tịch phẫn nộ nói, phái thiểu số dùng vũ khí nóng, nếu vẫn tiếp tục ngoan cố thì giết không tha!

Trong ngày 27-7-1968, tại Đại lễ đường Nhân dân, Mao Chủ tịch cùng mọi người nói chuyện, họp bàn, đến 12 giờ đêm mới trở về nơi ở cạnh bể bơi Trung Nam Hải để nghỉ ngơi. Hai giờ sáng, từ Đại lễ đường Nhân dân, Chu Ân Lai gọi điện cho Mao Chủ tịch, thông báo tình hình khẩn cấp ở Thanh Hoa viên, Bộ Chính trị và Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa tổ chức cuộc họp nhằm ngăn chặn cuộc đấu võ, mời Chủ tịch đến Đại lễ đường để họp.

Mao Chủ tịch đi hay không? Đi lúc nào? Chúng tôi đang chờ lệnh. Rất nhanh, trực ban báo tin: Mao Chủ tịch đến Đại lễ đường, lập tức xuất phát. Chúng tôi nhanh chóng tiến hành chuẩn bị, điều động xe con, xe tải, các phân đội cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị xuất phát, tất cả đã yên vị trên xe chờ lệnh. Tôi đứng chờ Mao Chủ tịch ở cổng để đón Chủ tịch lên xe. Một lát sau, Mao Chủ tịch bước ra. Trông dáng Người có vẻ mệt mỏi, sắc mặt không vui, chắc là vừa chợp mắt được một lát lại bị gọi dậy, trông Người có vẻ uể oải, nhìn thấy chúng tôi cũng không tỏ thái độ gì, không nói gì, vội vàng lên xe.

Đoàn xe gần chục chiếc, tôi và đồng chí Trương Diệu Từ đi xe đầu tiên làm nhiệm vụ mở đường, Uông Đông Hưng ngồi cùng xe Chủ tịch, đội xe bảo vệ đi cuối cùng.

Lúc này, mây đen trên trời như sà xuống thấp, báo hiệu trời sắp mưa. Đèn đường ở khu vực Trung Nam Hải tỏa ánh sáng vàng vọt, tạo cho ta cảm giác tâm trí bị đè nặng. Đoàn xe chúng tôi đi qua cửa Tân Hoa, hướng Đại lễ đường Nhân dân thẳng tiến. Như thường lệ, Mao Chủ tịch đi vào phòng 118. Chu Ân Lai đứng chờ trước cửa phòng 118, hướng về phía Mao Chủ tịch, nói: "Thưa Chủ tịch, đêm quá khuya rồi, chúng tôi làm kinh động đến Người." Mao Chủ tịch nói trong hơi thở: "Không đến không được, không còn cách nào khác!", nét mặt thẫn thờ.

Trên nét mặt Chu Ân Lai thoáng hiện nỗi phiền muộn, hai ngươi vừa đi vừa nói chuyện, cùng bước vào phòng 118.

Lát sau một số người khác kéo tới, trong đó có Lâm Bưu, Khang Sinh, Trần Bá Đạt, Giang Thanh, Diêu Văn Nguyên, một số thành viên Bộ Chính trị và Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa. Về phía lãnh đạo thành phố Bắc Kinh có Tạ Phú Trị, Ngô Đức cũng đến tham dự cuộc họp. Ngoài ra còn có một vài đại biểu công nhân, đội tuyên truyền của nông dân. Sau khi nghe một số báo cáo về tất cả các mặt, Mao Chủ tịch quyết định triệu kiến một vài thủ lĩnh Hồng vệ binh nổi tiếng của học viện và trường đại học ở Bắc Kinh.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mao Chủ tịch cho triệu kiến thủ lĩnh Hồng vệ binh khối học viện và đại học. Lệnh ban ra lập tức được thi hành. Các nhân viên công tác ra ra vào vào, tấp nập hẳn lên.

Uông Đông Hưng và Trương Diệu Từ cho gọi tôi và chính trị viên đại đội tới phòng trực ban cạnh phòng 118. Uông Đông Hưng ngồi trên salon, mặc chiếc áo cộc tay màu trắng, gương mặt tối sầm, dường như có điều gì không vui. Nhìn dáng người có thể đoán ra, Uông Đông Hưng vừa uống thuốc ngủ, nằm được một lát thì bị gọi dậy, thuốc ngủ ngấm vào người, đôi mắt lờ đờ.

Cuộc Cách mạng Văn hóa phân hóa thành hai phái lớn đấu đá nhau ác liệt nhất vào giữa tháng 6 và tháng 7. Ngay đến trường đại học Thanh Hoa và một số trường đại học khác ở Bắc Kinh cũng bị đập phá tơi bời. Sinh viên thực hiện "văn công võ vệ" (công kích bằng văn đàn, đánh người để tự vệ), sau đó dấn lên bước nguy hiểm là vác súng bắn nhau, bắn cả bạn học của mình.

Ngày 29 tháng 5, tại trường Đại học Thanh Hoa tổ chức cuộc họp thủ lĩnh, gọi là "Bộ Tổng chỉ huy văn công võ vệ thuộc binh đoàn Tỉnh Cương Sơn", ra quyết định 3 giờ sáng ngày 30 tháng 5 tấn công phái đối lập đang lập đại bản doanh tại khu vực nhà tắm ở phía đông trường Đại học Thanh Hoa.

Thủ lĩnh Khoái Đại Phú hạ lệnh cắt cầu dao điện, làm hiệu lệnh tấn công. Họ áp dụng phương án thâu tập (đánh úp), hỏa công vào phe đối lập. Hậu quả, làm chết 3 người và nhiều ngươi bị thương.

Đầu tháng 7, Khoái lại ra quyết định dùng vũ lực bao vây cũng khoa học, ném bom cháy vào cung khoa học, đội tiêu phòng (phòng cháy chữa cháy) tới dập lửa, song lửa cháy dữ dội, các nhân viên tiêu phòng không thể tiếp cận mục tiêu, họ không hoàn thành nhiệm vụ dập lửa.

Trung ương Đảng, Quốc vụ viện, Quân ủy Trung ương, nhóm Cách mạng Văn hóa Trung ương đứng trước tình hình nghiêm trọng xảy ra trên phạm vi cả nước, đặc biệt nghiêm trọng là hai tỉnh Quảng Tây và Thiểm Tây đã lần lượt đưa ra các thông cáo: "3 tháng 7", "24 tháng 7", cố gắng xoay chuyển tình hình, song hiệu quả đạt được rất thấp.

"Võ đấu" ở trường Đại học Thanh Hoa chuyển sang cao trào mới, trường Đại học Bắc Kinh đào hầm hào, xây dựng công sự, sẵn sàng cho các cuộc đấu võ ở quy mô lớn hơn, dần lan rộng ra các trường đại học khác. Để ngăn chặn cao trào mới, ác liệt hơn của cuộc đấu võ, Trung ương Đảng áp dụng hàng loạt các biện pháp cấp bách. Một trong số các biện pháp là, nhanh chóng thành lập tổ chức tuyên truyền tư tưởng Mao Trạch Đông gồm hơn 30 ngàn người đang công tác ở 60 nhà máy và nông trường tại khu vực Bắc Kinh, sáng ngày 27 tháng 7 tiến vào trường Đại học Thanh Hoa - nơi đang xảy ra chiến sự, đoàn người biểu tình thị uy, tuyên truyền hai bản thông cáo, chấm dứt đánh nhau, giải trừ quân bị, phá bỏ công sự chiến đấu. Khoái Đại Phú và đồng đảng ngang nhiên chống lại, không cho đội tuyên truyền tiến vào tầng lầu, phân phát đạn dược, ra lệnh cho các đội viên chống lại bằng vũ khí nóng. Một số phần tử tay cầm giáo mác, súng trường, lựu đạn tấn công vào đội ngũ tuyên truyền không một tấc sắt trong tay, hậu quả là rất nhiều đội viên tuyên truyền tử vong, hàng trăm người bị thương, trong đó có một đồng chí phụ trách công tác chính trị của bộ đội cảnh vệ cũng bị thương, phải đưa vào viện cấp cứu.

Ngay trong đêm đó họ tấn công vào đội tuyên truyền công nhân ở gần đại lầu 9003 trong Thanh Hoa viên, dùng súng máy bắn như xả đạn, ném lựu đạn làm hàng trăm người bị thương và 3 người chết. Một vài người bị họ bắt đi. Đại biểu của tổng các xí nghiệp may quân đội ở Bắc Kinh, vị hồng quân già Cổ Viễn Hưng giọng trầm trầm nói: "Giải phóng quân cũng bị họ tấn công, như vậy là không thể được!"

Uông Đông Hưng báo cáo vắn tắt tình hình các thủ lĩnh

bất hảo của trường Đại học Thanh Hoa trực tiếp chỉ huy cuộc tấn công vào đội tuyên truyền tư tưởng Mao Trạch Đông của khối công nông xong, nói tiếp: "Mao Chủ tịch quyết định triệu kiến 5 người gồm: Khoái Đại Phú, Nhiếp Nguyên Tử, Hàn Ái Xương, Đàm Hậu Lan và Vương Đại Tân, họ đã biết chưa, cho triệu kiến hay không triệu kiến?"

Uông lại nói: "Cần tăng cường kiểm tra canh gác ở cổng, không cho phép họ mang vũ khí, chất nổ, vật nguy hiểm vào phòng họp. Cần cử một vài đồng chí nữ để kiểm tra nữ, bộ phận cảnh vệ cần nâng cao cảnh giác."

Cuối cùng Uông Đông Hưng phân công: "Tôi và chủ nhiệm Trương tổ chức ở bên trong, các đồng chí cảnh vệ ở cổng và cửa phòng họp."

Theo tôi được biết, Uông Đông Hưng từ trước đến nay luôn chú trọng đến công tác bảo vệ, Uông còn nhấn mạnh: xử lý công việc cần mềm dẻo, trong chặt ngoài lỏng, tôn trọng quần chúng..., còn lần này lại yêu cầu nghiêm khắc như vậy, đối với một số lãnh tụ sinh viên được gọi là "người đỏ" cũng không được lơi lỏng. Thường ngày, những người làm công tác bảo vệ như chúng tôi, khâu kiểm tra người nhân nhượng ít nhiều, nhưng lần này tiến hành lục soát khắp người không cần khách khí, lễ nghi nữa. Đã gọi là lục soát là buộc phải cưỡng chế, như vậy đủ thấy tính nghiêm trọng của tình hình.

Trên cơ sở của các trạm gác vốn có, chúng tôi nhanh chóng cử bổ sung cán bộ tinh thông nghiệp vụ và có sức khỏe cho các trạm. Chọn một số nhân viên phục vụ nữ ở Đại lễ đường đứng trực ở cổng cửa để phối hợp với chúng tôi thi hành công vụ. Tôi vừa bố trí, điều động nhân lực tới các vị trí, vừa đưa ra một số yêu cầu kiểm tra, nguyên tắc xử lý, biện pháp khẩn cấp xong thì trời đã sáng rõ, lúc đó khoảng 6 giờ sáng, Khoái Đại Phú được vài chiếc xe con bảo vệ, qua cửa phía tây tiến vào Đại lễ đường đầu tiên.

"Tôi là Khoái Đại Phú!" Hướng về chiến sĩ gác, Khoái hách dịch tự giới thiệu: "Mao Chủ tịch mời tôi đến họp, tôi cần gặp Chủ tịch..."

Vừa nói xong, Khoái đang định đi vào thì cảnh vệ ngăn lại, nói: "Không phải mời họp mà là triệu kiến, nghe rõ chưa, là triệu kiến!"

Nhân viên cảnh vệ đứng bên cạnh nói như ra lệnh: "Yêu cầu nếu có mang theo súng đạn, các loại dao, vật nguy hiểm, đều phải nộp lại đây!"

Cảnh vệ nói ngắn gọn, thái độ tỏ ra nghiêm khắc, song "tư lệnh" Khoái nổi tiếng đánh người cướp của, không việc gì là không dám làm, có không ít nhân vật lớn có công lao lẫy lừng còn bị Khoái đánh, nay gặp cảnh vệ, Khoái có ý xem thường.

Không để ý tới câu nhắc nhở của cảnh vệ, Khoái vênh mặt: "Mao Chủ tịch tìm tôi để nghiên cứu vấn đề...", Khoái phủi tay định bước vào. Thấy Khoái như vậy, tôi vô cùng phẫn nộ, thét to: "Cần biết điều một chút!" Tôi lệnh cho hai cán bộ áp sát Khoái, người bên phải, người bên trái kẹp Khoái vào giữa, Khoái lúc này tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ có hai tay còn cử động, còn tất cả không hề nhúc nhích.

"Lục soát!" Tôi ra lệnh.

Đang vào giữa mùa hè, Khoái mặc quần áo cũng ít, lục soát dễ dàng, không thấy mang theo người bất cứ vật nguy hiểm nào, duy chỉ có một con dao nhỏ gọt hoa quả là chúng tôi không để ý tới. Lúc này "tư lệnh" Khoái xưng bá ở Bắc Kinh đã biết nghe lời hơn, biết điều hơn. Khoái vỗ tay vào người, nói: "Đều để trên xe cả rồi, trong người tôi không có gì cả."

Lời nói này của Khoái tôi tin là nói thật. Bởi vì lúc này Khoái đã biết sợ, đặc biệt là sợ bị người khác báo thù, thường kè kè súng ngắn trong người, để tự bảo vệ mạng sống cho mình, còn hôm nay thì không. Thấy tình hình như vậy tôi mới dẫn Khoái vào phòng 118. Bốn người còn lại cũng lần lượt đến, chúng tôi cũng làm các thủ tục như trên rồi mới đưa vào phòng họp 118.

Phòng họp đặt trong phòng 118. Mao Chủ tịch ngồi trên ghế phô-tơi, một bên là Chu Ân Lai, một bên là Lâm Bưu. Ngồi đối diện Mao Chủ tịch, Chu Ân Lai và Lâm Bưu là Giang Thanh, Diêu Văn Nguyên, v.v... Tham dự cuộc họp lần này còn có một vài đồng chí cán bộ lãnh đạo của bộ đội cảnh vệ, họ ngồi ở hàng ghế tựa phía sau. Tóm lại, trong phòng họp có khá nhiều người tham dự. Giữa Mao Chủ tịch và Chu Ân Lai là bàn trà, Chu Ân Lai vươn người về phía Mao Chủ tịch nói nhỏ điều gì đó, không ai nghe rõ.

Giang Thanh đứng dậy, giọng nữ cao vang lên: "Các tiểu tướng không nghe lời, các tiểu tướng đã làm phản, đánh cả Giải phóng quân, đánh công nhân, không nghe lời chúng ta, ngay đến lời dạy của Mao Chủ tịch cũng không chịu nghe..."

"Cuộc triệu kiến lần này do Thủ tướng Chu Ân Lai chủ trì" - Mao Chủ tịch nói tiếp - "Hôm nay tôi cho gọi mọi người đến, để bàn bạc chấm dứt vấn đề đấu võ của sinh viên. Lam thế nào? Cách mạng văn hóa đã qua hai năm rồi, lúc này mọi người một không đấu, hai không phê, ba không cải mà lại đi đánh lộn, khối thiểu số đại học lao đầu vào đánh nhau.

Hiện tại, công nhân, nông dân, cư dân thành thị đều oán ghét các người, ngay đến người của phái các anh cũng không vui, bởi vì các anh đã tách rời khối đại đa số công nông binh.

Tôi nói các anh chị tách rời quần chúng, quần chúng thì không muốn xảy ra nội chiến, nội bộ đánh lẫn nhau. Có người nói, ở Quảng Tây dán bố cáo chỉ thích hợp ở Quảng Tây, bố cáo của Thiểm Tây chỉ phù hợp ở Thiểm Tây chứ không thích hợp ở Bắc Kinh. Nay phát thông báo trên phạm vi cả nước, ai tiếp tục vi phạm, đánh Giải phóng quân, phá hoại giao thông, giết người, phóng hỏa là đã phạm tội; nếu một nhóm người không nghe theo lời khuyên can, ngoan cố không sửa thì là thổ phỉ, là Quốc dân Đảng, sẽ bị bao vây cô lập."

Nói đến đây, Mao Chủ tịch biểu hiện rõ sự phẫn nộ, tay Ngươi giơ lên cao rồi chém mạnh xuống dưới, cao giọng nói:

"Nếu tiếp tục ngoan cố thì sẽ thực hiện biện pháp tiêu diệt." Mao Chủ tịch nói xong, Lâm Bưu cũng nói vài câu, nội dung không có gì mới, đại loại là "làm theo chỉ thị của Mao Chủ tịch".

Khoái Đại Phú thấy tình hình như vậy, vội tỏ rõ thái độ: "Kiên quyết thực hiện chỉ thị của Mao Chủ tịch, đầu hàng vô điều kiện đội tuyên truyền tư tưởng Mao Trạch Đông, v.v..." Nhiếp Nguyên Tử cũng nói những câu đại loại như vậy.

Chu Ân Lai chủ trì hội nghị lần này phát biểu, thành viên của đội tuyên truyền tư tưởng Mao Trạch Đông là khối công - nông thủ đô được đích thân Mao Chủ tịch cử đến trường Đại học Thanh Hoa để ngăn chặn không cho cuộc đấu võ lan rộng và leo thang, đây là một phần của chiến lược ổn định tình hình thủ đô. Chu Ân Lai đề xuất yêu cầu, nội dung chính là: nhanh chóng truyền đạt chỉ thị chấm dứt đánh nhau của Mao Chủ tịch; nhanh chóng giao nộp vũ khí đạn dược, đón đội tuyên truyền vào ở trong trường...

Tan họp đã gần 12 giờ trưa, năm người bị triệu kiến và Tạ Phú Trị, Ngô Đức ra về. Nghe nói, họ trao đổi với nhau những điều ghi chép được, ghi lại chỉ thị của Mao Chủ tịch và lãnh đạo Trung ương làm tài liệu để tiến hành truyền đạt tới mọi người.

Còn Mao Chủ tịch, Lâm Bưu, Chu Ân Lai và một số người khác quá 12 giờ trưa mới rời phòng họp. Điều Trung ương quan tâm nhất là võ đấu đã leo thang, ảnh hưởng xấu tới toàn quốc.

Sau cuộc họp lần này, ngày 5 tháng 8, ngoại trưởng Pa- kít-xtan đến thăm Trung Quốc gửi biếu Mao Chủ tịch mãng cầu, Chủ tịch chuyển tặng cho 8 đội tuyên truyền đang ở trong trường Đại học Thanh Hoa. Sự kiện này biểu thị tính tượng trưng ủng hộ và cổ vũ to lớn của Người đối với đội tuyên truyền.

Đội tuyên truyền cũng rất tích cực và mạnh dạn triển khai công tác, tháo gỡ chướng ngại vật và công sự, khôi phục lại trật tự ở vườn trường, thúc giục mọi người trong trường Đại học Thanh Hoa nhanh chóng giao nộp vũ khí đạn dược, trong đó có súng máy, tiểu liên, lựu đạn, mìn, trang thiết bị hóa học, súng ống tự tạo, súng trường, thủ lôi, đạn xuyên giáp, pháo ca-nông v.v..., tổng cộng hơn 3000 súng ống các loại.

Mao Chủ tịch được Chu Ân Lai mời đến họp, nói chuyện, đến chập tối mới về tới Trung Nam Hải. Giải quyết triệt để vấn đề này, đó là chuyện của sau "Văn cách", tôi còn nhớ, sau khi đập tan "bè lũ bốn tên", các cuộc đấu võ trong tỉnh Hà Bắc mới được giải quyết hoàn toàn. Tháng 12 năm 1982, Tòa án Nhân dân thành phố Bắc Kinh đưa ra phán quyết đối với Khoái Đại Phú.

Sáng và tối ngày 27-7-1968, Khoái Đại Phú ra lệnh nổ súng bắn vào đội tuyên truyền tư tưởng Mao Trạch Đông, bắn chết 5 người, 731 người bị thương. Những kẻ gây tội ác sẽ không có kết cục tốt đẹp, Khoái bị kết án 17 năm tù giam, tước bỏ quyền lợi chính trị 4 năm, đây là bản án thích đáng cho kẻ gây tội.