Chương 19 HỎA TỐC ĐIỀU XE RỜI HÀNG CHÂU
Đầu tháng 9, tại Lưu Trang - Hàng Châu, một cán bộ lãnh đạo có quan hệ rất thân thiết với Mao Chủ tịch cử người đến báo tin cho Mao Chủ tịch, có kẻ bí mật điều máy bay quân sự, nói rằng đoàn tàu đặc biệt chở Mao Chủ tịch là "vật cản", yêu cầu Mao Chủ tịch "nhanh chóng tránh xa". Ngày 10 tháng 9, Mao Chủ tịch đột nhiên ra lệnh rời Hàng Châu, các chiến sĩ dùng vải nilon gói quần áo vừa giặt xong lên tàu, đoàn tàu chạy thẳng đến Thượng Hải, cảnh vệ gác ở hai đầu toa được trang bị súng tiểu liên...
Ngày 03 tháng 9, Mao Chủ tịch lên tàu hỏa từ Nam Xương đến Hàng Châu, vào ở trong lầu số 1 - Lưu Trang bên cạnh Tây Hồ nổi tiếng. Cảnh đẹp Tây Hồ không nói, ai cũng rõ. Tô Đông Pha - nhà thơ đời Tống đã miêu tả cảnh tuyệt đẹp của Tây Hồ bằng hai câu thơ sau:
Dục bả Tây Hồ tỷ Tây Tử
Đạm trang nồng mạt tổng tương nghi.
Đại ý của hai câu thơ này: Hồ Tây Tử là hồ tuyệt đẹp, nức tiếng gần xa, muốn đem Tây Hồ so sánh với hồ Tây Tử, Tây Hồ được trang điểm thì ngang bằng hồ Tây Tử.
Kiến trúc của Lưu Trang dựa vào núi, nơi đây cây cối tốt tươi, rừng cây bách cổ vươn cao tới trời xanh, nước suối chảy róc rách. Về mặt kiến trúc, nơi đây là một quần thể kiến trúc cổ ket hợp với kiến trúc cốt thép bê tông hiện đại, có thể nói, là nơi hội tụ của kiến trúc cổ kim Giang Nam, giàu sắc thái thần bí. Trần Lệ Vân và một số lãnh đạo của quân khu tỉnh Chiết Giang cũng đang ở trong một tòa nhà trong quần thể kiến trúc Lưu Trang.
Mao Chủ tịch ở trong lầu số 1, trên thực tế chỉ ở trong một phòng bình thường, tứ phía là sân, giống như kiểu nhà ở Bắc Kinh, nhìn từ bên ngoài không có gì đặc biệt, điều đáng nói nhất ở đây là môi trường. Nơi đây có rừng cây bách cổ cao vút trời xanh, cây cối rậm rạp, yên tĩnh, không khí vô cùng trong lành. Cứ mỗi lần đến Hàng Châu, Mao Chủ tịch lại tới đây ở. Nơi đây từng tổ chức rất nhiều hội nghị quan trọng, cũng chính tại đây đã ban hành nhiều quyết sách chiến lược có ảnh hưởng quan trọng tới đại cục. Ngay phía sau Lưu Trang, vượt qua một quả núi nhỏ là tháp Lôi Phong nổi tiếng.
Đoàn tàu vừa dừng, chỗ ăn ở vẫn chưa sắp xếp, Mao Chủ tịch đã tìm gặp các đồng chí lãnh đạo của tỉnh Chiết Giang để nói chuyện. Đó là các đồng chí Hùng Ứng Đường, Nam Bình, Trần Lệ Vân, v.v...
Mao Chủ tịch một lần nữa nói với họ về cuộc đấu tranh trong Hội nghị Trung ương 2 khóa IX, sau đó cùng nhau hát bài "Quốc tế ca", còn nói với họ nội dung của "Ba nên và Ba không nên" mà trước đó đã tổ chức học tập và thảo luận.
Sau khi vào ở trong Lưu Trang, tôi vẫn giữ thói quen cũ, bố trí cảnh giới xong, tôi đi quan sát tình hình xung quanh. Nơi đây tôi đã từng đến, về địa hình, kiến trúc nhà cửa không khác trước là mấy, song những người quen cũ như nhân viên công tác, nhân viên phục vụ, đầu bếp, v.v... đã ít đi, bổ sung toàn người mới lạ. Những người mới này, dù nam hay là nữ, tất cả còn trẻ, được huấn luyện nghiệp vụ đầy đủ, hỏi ra mới biết họ được cấp trên lựa chọn để làm nhiệm vụ đặc biệt lần này.
Về sau, lại phát hiện công tác cảnh vệ ngoại vi của chúng tôi cũng có sự thay đổi. Trước đây, khi chúng tôi đến Chiết Giang, bảo vệ vòng ngoài do công an địa phương bố trí và thực hiện. Còn lần này, không thấy người quen của cơ quan công an tỉnh ở đó nữa, bảo vệ vòng ngoài do Trần Lệ Vân phụ trách. Trần Lệ Vân là Chính ủy quân đoàn 5 không quân, trên thực tế nắm quyền hành lớn về quân đội và trị an của tỉnh, mặc dù gặp gỡ Mao Chủ tịch còn một vài người nữa, song nói một cách đúng nghĩa thì chỉ là một mình Trần Lệ Vân.
Ở Hàng Châu lần này, trong thời gian dài, liên tục có những tin tức không hay, Mao Chủ tịch ngày càng tỏ ra bất an, không biết Chủ tịch phát hiện ra điều gì mà ăn không ngon, ngủ không yên. Thấy Chủ tịch như vậy, chúng tôi cũng cảm thấy bất an, mặc dù không hiểu nguyên cớ gì.
Vào một buổi sáng của ngày nào đó, Mao Chủ tịch đi dạo, vẫn có Tiểu Thương và Tiểu Ngô đi cùng. Lúc đó tôi tập hợp bộ đội đứng dưới gốc cây đa đại thụ ở trước hội trường để phổ biến tình hình trước mắt, một số điều cần chú ý, quán triệt nhiều nhất và cẩn thận nhất vẫn là nâng cao cảnh giác, đảm bảo an toàn.
Cán bộ và chiến sĩ cảnh vệ chúng tôi đều mặc thường phục, gặp chúng tôi trong trường hợp khác, mọi người sẽ không biết chúng tôi là bộ đội, là Giải phóng quân, song hiện nay hoạt động tập thể, mọi người đều ngồi trên chiếc ghế gập nhỏ, xếp thành hàng chỉnh tề, mặc dù thời tiết rất oi bức, mọi người vẫn mặc rất gọn gàng, nghiêm túc, tập trung tư tưởng nghe tôi phổ biến tình hình.
Mao Chủ tịch đi đến trước hàng quân. Mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch đến thăm đơn vị. Tôi tiến đến sát Mao Chủ tịch báo cáo: "Thưa Chủ tịch, chúng cháu đang học tập lời dạy của Người: Ba điều nên và Ba điều không nên. Cháu giảng giai còn chưa tốt, mời Chủ tịch giảng giải cho mọi người nghe."
Mao Chủ tịch giơ cao tay lắc lắc, biểu thị không giảng nữa, thân mật nói: "Trường Giang, cháu chỉ huy mọi người hát bài 'Quốc tế ca' đi!"
Khả năng văn nghệ của tôi rất kém, tôi chưa từng chỉ huy hoặc bắt nhịp hát bao giờ. Tôi định gọi hạt nhân văn nghệ trong đại đội ra bắt nhịp chỉ huy mọi người hát, họ hát giỏi hơn tôi, hơn nữa lại hát trước mặt Mao Chủ tịch, nhưng không biết Uông Đông Hưng đến đây từ lúc nào, lên tiếng: "Mao Chủ tịch nói rồi, đồng chí lại là đội trưởng, không chỉ huy hát là không được!"
Tôi đánh liều chỉ huy bộ đội hát bài "Quốc tế ca". Kể ra cũng có cái hay của nó, lúc đầu chỉ huy hát còn bị căng thẳng, sợ bắt nhịp sai giọng. Nhưng khi hát, mọi người càng hát càng hăng, giọng của bốn, năm chục người vang lên hùng tráng. Bài "Quốc tế ca" chúng tôi hát hai lần liền.
Chúng tôi hát xong, Mao Chủ tịch rất vui. Người nói: "Hát hay lam, hát thêm bài 'Ba điều kỷ luật, Tám điều chú ý'."
Tôi lại chỉ huy mọi người hát. Bài hát này vang lên càng mạnh mẽ hơn.
Hát xong, tôi hỏi: "Thưa Chủ tịch, Chủ tịch còn có chỉ thị gì nữa không ạ?"
Mao Chủ tịch thân mật nói: "Các cháu hát rất hùng tráng. Không chỉ biết hát mà còn phải làm theo nội dung của bài hát, mọi hành động nhất nhất tuân theo chỉ huy."
Từ trong hàng quân, từng tràng vỗ tay hoan hô vang lên. Mao Chủ tịch giơ cao tay vẫy chào tạm biệt. Mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay hoan hô, tiễn Chủ tịch ra về.
Cũng trong những ngày này, Uông Đông Hưng triệu tập cán bộ đại đội để họp, nói rằng: "Ba điều nên và Ba điều không nên là ám chỉ có người muốn chia rẽ nội bộ Đảng, có người không tuân theo chỉ huy. Tình hình hiện nay rất phức tạp." Cuối cùng, Đông Hưng nói: "Các đồng chí cần nâng cao cảnh giác, ngăn chặn có kẻ phá hoại."
Tôi rất muốn biết ai là kẻ muốn chia rẽ nội bộ Đảng, ai là người không tuân theo chỉ huy, kẻ nào đến phá hoại, mình có biết rõ thì mới phòng ngừa được. Tuy nhiên, trong thời gian dài làm công tác cảnh vệ, tôi đã có thói quen, những điều không cần biết thì không nên hỏi quá sâu, điều quan trọng nhất là sẵn sàng ứng phó với mọi diễn biến của tình hình. Điều dễ nhận thấy nhất là, chuyến đi Hàng Châu lần này không giống các lần trước.
Hàng Châu là nơi Mao Chủ tịch thường đến, mỗi lần Chủ tịch đen Hàng Châu đều được các đồng chí trong tỉnh ủy, công an tỉnh tôn trọng, yêu quý và để lại tình cảm tốt đẹp. Còn lần này, những cán bộ thân quen đã dạt sang một bên, toàn bộ quyền hành đều nằm trong tay Trần Lệ Vân. Không hiểu tại sao Mao Chủ tịch lại có ác cảm với Trần Lệ Vân.
Một lần, Trần đến chỗ ở của Mao Chủ tịch, Chủ tịch có biểu hiện phản cảm khác thường, không hề khách khí, hỏi thẳng Trần Lệ Vân: "Quan hệ của anh và Ngô Pháp Hiến như thế nào? Tại Lư Sơn, Ngô tìm gặp mấy người, trong đó có anh, có Vương Duy Quốc của Thượng Hải, Cố Đồng Chu của Quảng Châu, các anh đã làm những gì?"
Mao Chủ tịch đã khiến Trần Lệ Vân miệng lắp bắp, nói chẳng nên lời.
Đi thị sát lần này, phạm vi hoạt động của Mao Chủ tịch rất rộng, Người tiếp xúc với rất nhiều người, trong đó có không ít người thuộc bè đảng của Lâm Bưu.
Mao Chủ tịch có kinh nghiệm phong phú trong cuộc đấu tranh trường kỳ gian khổ với quân địch nên Người có bản năng cảnh giác khác thường. Trong khi đó, bọn họ, trong đó có cả Trần Lệ Vân, vì quá nôn nóng, nên làm việc gì cũng để lại dấu vết... Tóm lại, càng về sau, Chủ tịch càng tìm hiểu được nhiều thông tin, Người càng thấy rõ tính nghiêm trọng của tình hình, tức là càng không tín nhiệm họ nữa.
Nửa đêm ngày 8 tháng 9, chúng tôi vừa ăn ca đêm xong, Mao Chủ tịch đột nhiên gọi Tiểu Thương, yêu cầu Tiểu Thương lập tức thông báo cho đoàn tàu hiện đang đỗ ở gần sân bay Kiển Kiều - Hàng Châu, lợi dụng đêm tối di chuyển đến gần Gia Hưng là nơi ở giữa Hàng Châu và Thượng Hải, cách Hàng Châu hơn 100 dặm. Chúng tôi cho rằng, tàu dừng ở đường tránh tàu gần Gia Hưng có 3 đường tàu, dừng ở đây, mục tiêu lớn rất dễ bị lộ, nếu có người nào đó nhận ra đoàn tàu chở Mao Chủ tịch thì rất nguy hiểm. Đương nhiên, đây chỉ là dự đoán và phân tích của chúng tôi, rốt cuộc tại sao lại phải di chuyển vào giữa đêm khuya đến một nơi xa như vậy, Mao Chủ tịch không nói cho bất kỳ ai biết.
Ngày 10 tháng 9, cũng như những ngày bình thường khác, ai làm việc nấy chứ không có sự sắp xếp đặc biệt nào. Buổi sáng chúng tôi thi đấu hữu nghị bóng rổ với tiểu đoàn cảnh vệ địa phương sở tại. Mặc dù quân số chúng tôi không nhiều, nhiệm vụ bảo vệ rất nặng nề song đội bóng rổ của chúng tôi vẫn rất mạnh. Chính trị viên Lý, đại đội phó Thương cũng tham gia thi đấu, toàn đội tự tin lên rất nhiều. Tấn công, phòng thủ hài hòa, tiếng còi của trọng tài thỉnh thoảng lại rít lên, tiếng vỗ tay tán thưởng liên tục nổ ra, chúng tôi liên tục giành điểm, trên bảng ghi điểm, chúng tôi vượt xa đội bạn khá nhiều. Chỉ còn vài phút nữa là hết hiệp đấu, đội bạn xin hội ý, chính trị viên Lý nhắc nhở mọi người: "Xin đừng quên, không được thắng." Mọi người gật đầu đồng ý. Tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu, trên bảng ghi điểm, hai đội tương đương nhau, điểm của chúng tôi ít hơn đội bạn 2 điểm. Toàn sân bãi vang lên tiếng vỗ tay hoan hô. Các thành viên của đội bóng rổ chúng tôi người ướt đẫm mồ hôi, như vừa từ dưới nước chui lên.
Bữa trưa chúng tôi ăn mì sợi, trời nắng nóng, ăn mì sợi khác gì lửa cháy thêm dầu, các chiến sĩ quần áo ướt đẫm mồ hôi, thay bộ mới chỉ trong chốc lát lại ướt đẫm. Làm thế nào bây giờ, ướt thì lại thay vậy, thay ra thì giặt...
Quá giờ Ngọ (hơn 12 giờ trưa), Mao Chủ tịch đột nhiên bảo chúng tôi: "Bây giờ quay đầu tàu lại, cho tàu chạy ngay." Chạy đi đâu, không nói, chỉ dặn: "Không báo cho Trần Lệ Vân và bọn họ biết, cũng không cần họ đưa tiễn."
Bất luận là đi đâu, chúng tôi đều phải làm tốt công tác chuẩn bị, sẵn sàng hành động, là quân nhân phải có tố chất đó, đặc biệt là đội ngũ cảnh vệ. Song, mọi người giặt quần áo vẫn chưa khô, có người còn đang tắm. Có chiến sĩ hỏi:
"Làm thế nào bây giờ?"
Tôi bảo họ, lấy vải mưa bọc quần áo ướt mang đi. Bộ đội cảnh vệ nhanh chóng lên tàu, mang theo toàn bộ hành lý, trong đó có cả dụng cụ cấp dưỡng, mọi công việc đều làm trong im lặng, xếp gọn gàng lên tàu. Chúng tôi nghĩ đến tình hình phức tạp và không hiểu kẻ địch thực sự của mình là ai? Đang ở đâu? Để đối phó kịp thời khi kẻ địch bất ngờ ập đến, chúng tôi bố trí hai phân đội nhỏ tiến lên phía đầu đoàn tàu và đuôi đoàn tàu, khống chế tất cả các lối ra vào sân ga. Còn khoảng 30 chiến sĩ và tôi cùng với Mao Chủ tịch tiếp tục nghiên cứu để đưa ra hành động tiếp theo. Rất nhanh, moi người đều vào đúng vị trí đã được phân công, làm tốt công tác chuẩn bị di chuyển.
Mao Chủ tịch và Uông Đông Hưng cùng ngồi trên một chiếc xe du lịch, tôi và Phó Chủ nhiệm Trương Diệu Từ ngồi trên xe con đi đầu mở đường, các chiến sĩ bảo vệ đi trên xe tải bịt bạt khóa đuôi, chạy ra ga.
15 giờ ngày 10 tháng 9, đoàn tàu rời ga Hàng Châu, chạy thẳng về phía Thượng Hải.
Tại sao Mao Chủ tịch đột nhiên ra lệnh rời Hàng Châu sớm hơn dự định, về sau, xem nhật ký của Uông Đông Hưng tôi mới hiểu: Trong số nhân viên phục vụ Mao Chủ tịch ở Lưu Trang, có người báo cáo với lãnh đạo của mình việc bố trí và chuẩn bị của Trần Lệ Vân, vị lãnh đạo kia báo lại cho Mao Chủ tịch biết.
Vị cán bộ lãnh đạo ở Hàng Châu này có quan hệ rất thân thiết với Mao Chủ tịch, nhờ người truyền tin bằng miệng cho Mao Chủ tịch, nói rằng: Có người chuẩn bị máy bay, có người con chỉ trích đoàn tàu chở Mao Chủ tịch dừng ở trên trục đường bay của sân bay Kiển Kiều gây "cản trở" cho người bộ hành, ngầm ra hiệu cho Mao Chủ tịch "nhanh chóng rời khỏi nơi đây". Mao Chủ tịch nghe xong, lúc đầu
Người nghĩ: gây cản trở cho ai nhỉ?
Tình huống khác thường khiến Mao Chủ tịch phải suy nghĩ và cảnh giác, tùy cơ ứng biến, hạ lệnh rời Hàng Châu, tuy lúc đó Mao Chủ tịch vẫn chưa biết kế hoạch, âm mưu chính biến của Lâm Bưu.
Khoảng 18 giờ cùng ngày, đoàn tàu di chuyển thuận lợi tới ga chuyên vận Ngô Gia ở gần sân bay Hồng Kiều (cầu vồng) Thượng Hải.
Thông thường, mỗi lần Mao Chủ tịch đến đây đều ở lại vài ngày, điều này đã trở thành thói quen hơn 20 năm rồi. Do đó, chúng tôi vẫn theo nếp cũ, làm tốt mọi công tác chuẩn bị cho Mao Chủ tịch xuống tàu.
Đoàn tàu dừng lại trên sân ga, Mao Chủ tịch không xuống tàu mà lập tức ra lệnh cho gọi lãnh đạo quân chính Đảng của thành phố Thượng Hải lên toa tàu để họp và nói chuyện. Còn nhớ, những người lên tàu có: Mã Thiên Thủy, Vương Hồng Văn, v.v..., Mao Chủ tịch nói chuyện với họ hơn một giờ đồng hồ, họ xuống tàu ra về.
Chúng tôi ăn tối và ngủ đêm trên tàu. Đến 9 giờ tối, Uông Đông Hưng cho gọi tôi, thư ký và vệ sĩ của Mao Chủ tịch. Tay Uông Đông Hưng cầm quyển sổ nhỏ, lật từng trang một, truyền đạt nội dung Mao Chủ tịch làm việc với
Ban lãnh đạo Thượng Hải. Trọng tâm nội dung như sau: Mao Chủ tịch nói: "Sự kiện ở Lư Sơn vẫn chưa giải quyết xong. Cần cẩn thận:
- Thứ nhất: Quân đội cần cẩn thận (chỉ bộ đội quân khu Nam Kinh).
- Thứ hai: Địa phương cần cẩn thận (chỉ Ủy ban Cách mạng Thượng Hải).
Không được kiêu ngạo, tự cao tự đại là phạm sai lầm. Quân đội cần thống nhất, quân đội cần chỉnh đốn. Tôi không tin quân đội của chúng ta sẽ tạo phản." Uông Đông Hưng truyền đạt đến đây, đang định nói gì đó bỗng nhiên dừng lại, dường như có điều gì đó quan trọng không nói ra, liền lật sang trang khác. Đông Hưng tiếp tục truyền đạt: "Nắm chắc công tác quân đội chính là học tập đường lối, sửa đổi tác phong lệch lạc, không nên làm chủ nghĩa sơn trại (địa phương chủ nghĩa), chủ nghĩa dòng tộc, cần đoàn kết. Quân đội ta cần học tập tác phong nhanh nhẹn, tôi tán thành. Song, giải quyết vấn đề tư tưởng, tôi không tán thành làm nhanh, nhất định phải nói thực, nói có đạo lý."
Đến đây tôi chợt hiểu, những gì Đông Hưng truyền đạt là có chọn lọc, thỉnh thoảng lại ngắt quãng, có điều gì đó không nói cho chúng tôi nghe. Mãi đến giữa tháng 3 năm sau, sau khi đọc văn kiện của Văn phòng Trung ương Đảng "Trích yếu lời nói chuyện của Mao Chủ tịch trên dọc đường đi thị sát với các đồng chí lãnh đạo địa phương", tôi mới hiểu, thì ra Uông Đông Hưng "bưng tai bịt mắt chúng tôi", ngay đến tên của cán bộ cao cấp cấp Bộ trưởng cũng không cho chúng tôi biết.
Uông Đông Hưng yêu cầu chúng tôi cảnh giới nghiêm ngặt xung quanh đoàn tàu, tại vị trí trọng điểm bố trí hai vọng gác, tăng cường cán bộ trực ban. Chiểu theo yêu cầu của Đông Hưng, cùng một lúc chúng tôi tăng cường năm vọng gác, còn thành lập tổ ba người tuần tra lưu động trang bị súng tiểu liên.
10 giờ đêm, Bí thư Cao gọi điện thoại cho Nam Kinh, yêu cầu Hứa Thế Hữu sáng hôm sau đến Thượng Hải. Hứa Thế Hữu đáp máy bay trực thăng từ Nam Kinh bay thẳng đến Thượng Hải, sau đó đi xe du lịch đến điểm tàu đỗ.
Tôi ra đón, Hứa Thế Hữu xuống xe, bắt tay tôi, nói:
"Chúng ta có duyên phận, đồng chí thấy không, mới qua mấy ngày lại gặp nhau..." Hứa Thế Hữu là người vui tính như vậy. Chúng tôi quen nhau đã lâu, mấy ngày trước, chúng tôi gặp nhau tại Nam Xương, tỉnh Giang Tô.
Tôi dẫn Hứa Thế Hữu đến cửa lên xuống toa xe Mao Chủ tịch đang ở, Uông Đông Hưng dẫn tiếp vào trong. Hứa Thế Hữu và Mao Chủ tịch nói chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ, đến trưa mới kết thúc.
Đã đến lúc ăn cơm trưa, Mao Chủ tịch không giữ Hứa Thế Hữu ở lại ăn cơm, còn nói: "Chú tự ăn nhé." Hứa Thế Hữu đáp: "Xin Chủ tịch yên tâm, chính trị viên quân khu Nam Kinh xin tuân theo chỉ huy của Trung ương Đảng, chúng tôi đã có sự chuẩn bị chu đáo rồi."
Tôi tiễn Hứa Thế Hữu ra xe. Đã qua một ngày một đêm Mao Chủ tịch không nghỉ,
Người vẫn đang ngồi xem văn kiện. Đến giữa trưa, đoàn tàu chở chúng tôi rời ga Thượng Hải đi Nam Kinh. Đoàn tàu tăng tốc chạy rất nhanh, dọc đường bình an, đến khoảng 6 giờ tối đến ga Nam Kinh, tàu vừa dừng bánh đã nhìn thấy Hứa Thế Hữu đang đứng cạnh xe con nghênh đón.
Thời điểm này là lúc mọi người đang ăn cơm, tôi bước vào phòng của Mao Chủ tịch, vẫn thấy Chủ tịch đang chăm chú đọc văn kiện.
Tôi nói: "Thưa Chủ tịch, Hứa Tư lệnh đang ở bên dưới, đồng chí ấy nói đến thăm Chủ tịch." Mao Chủ tịch đáp: "Sáng gặp nhau rồi, chuyện cũng đã nói rồi, không gặp nữa, bảo đồng chí ấy về nghỉ đi."
Tôi từ trên toa tàu bước xuống truyền đạt lại lời nói của Mao Chủ tịch cho Tư lệnh Hứa nghe, Tư lệnh nghe xong vui vẻ gật đầu, song vẫn đứng tại đó, không đi.
Đoàn tàu dừng ở ga Nam Kinh, sau khi bổ sung thêm than, nước, kiểm tra toa tàu xong, khoảng 15 phút sau tiếp tục chạy. Hứa Thế Hữu vẫn đang đứng dưới sân ga, vẫy tay chào tạm biệt.
Đoàn tàu qua cầu Trường Giang, nhắm hướng Bắc Tật thẳng tiến. Thông thường, tàu dừng ở các ga Phong Phụ, Từ Châu, v.v..., lần này khác hẳn, không dừng ở bất kỳ ga nào, đến 12 giờ đêm thì đến ga xe lửa Tế Nam.
Theo dự định, khi tàu đến ga Tế Nam, Mao Chủ tịch sẽ gặp Tư lệnh Dương Đắc Chí, Người đã cho thư ký Cao báo trước cho họ biết. Tàu vừa dừng, tôi xuống tàu đi đón họ, hỏi mới biết Tư lệnh Dương đi kiểm tra Thái Châu, khoảng 5-6 tiếng sau mới về đến đây, có Phó Tư lệnh đến thay.
Tôi lên tàu báo cáo lại cho Mao Chủ tịch, Chủ tịch nói:
"Phó Tư lệnh không tiếp, vài ngày nữa họp ở Bắc Kinh sẽ gặp nhau sau. Cháu mời đồng chí ấy về đi."
Đoàn tàu hướng về phía bắc tăng tốc, vượt qua Hoàng Hà, lướt qua Thiên Tân. Tại ga Thiên Tân, không có ai xuống, cũng chẳng có ai lên, tàu dừng 15 phút bổ sung nhiên liệu xong lại tiếp tục hành tiến.
Đúng lúc này, Mao Chủ tịch yêu cầu đoàn tàu đỗ tại ga Phong Đài. Phong Đài gần Bắc Kinh, tàu chỉ chạy khoảng 20 phút là đến ga Bắc Kinh. Mao Chủ tịch đi thị sát nhiều lần, chưa bao giờ Chủ tịch yêu cầu đỗ tàu tại đây, nguyên do tại sao? Điều này khiến cho rất nhiều người quan tâm chú ý, song không có ai nói rõ nguyên cớ tại sao.