Chương 25 GIANG THANH XÔNG THẲNG VÀO NƠI Ở CỦA MAO CHỦ TỊCH
Đã mấy lần Giang Thanh gọi điện xin gặp đều bị Mao Trạch Đông từ chối. Bà ta mượn cớ kiểm tra vệ sinh để xông thẳng vào trong. Trương Diệu Từ và tôi ngăn bà ta lại trên dọc đường đi, liền bị bà ta lớn tiếng quát mắng: "Các người là một lũ đặc vụ..." Mao Chủ tịch giận dữ nói: "Bà nói họ là lũ đặc vụ, người đứng đầu lũ đặc vụ này là tệ nhân!" Lại nói với GiangThanh: "Không gặp! Đi! Tiếp tục xông vào thì gông cổ lại!" Vì không ngăn được Giang Thanh, tôi bị kiểm điểm hai lần.
Trong 27 năm làm công tác bảo vệ Mao Chủ tịch, tôi thường xuyên tiếp xúc với các đồng chí lãnh đạo Trung ương Đảng, thường xuyên làm việc với thủ trưởng Uông Đông Hưng và Trương Diệu Từ về công tác bảo vệ Mao Chủ tịch và Trung ương Đảng, bất luận là làm công việc cụ thể nào hay làm công tác quản lý bộ đội, tôi được cấp trên biểu dương khen thưởng nhiều, phê bình ít. Đến năm 1973, về vấn đề công tác, tôi liên tục bị kiểm điểm hai lần, nhưng nguyên nhân chỉ là một, đó là do bè lũ Giang Thanh phá hoại.
Vào cuối mùa thu, đầu mùa đông năm 1973, Giang Thanh đã mấy lần gọi điện thoại đến phòng trực ban ở bể bơi, nói là muốn gặp Mao Chủ tịch. Những cuộc điện thoại kiểu này tôi không thể trả lời "được" hay "không được", tôi nhanh chóng báo cho thư ký riêng của Mao Chủ tịch, hỏi có cho bà ta vào gặp không.
Đã vài lần gọi điện, Mao Chủ tịch không đồng ý cho gặp, không cho bà ta đến. Đương nhiên chúng tôi nói cho bà ta biết sự thật đó, nhưng bà ta quyết không từ bỏ dã tâm. Có lúc bà ta nhờ nhân viên công tác thỉnh cầu được gặp Mao Chủ tịch, hành động này vừa đáng thương lại vừa buồn cười. Có lần, trong điện thoại bà ta cầu xin thư ký nể tình cho gặp và rằng: "Không gặp, hiện tại có việc tôi không biết cách làm, không biết nên xử lý thế nào, cần vào để xin chỉ thị..."
Về vấn đề này, tôi đều kịp thời bố trí lực lượng tại khu vực cổng, trạm kiểm soát và trạm gác. Tôi nói rõ tình hình cho các bộ phận này biết để họ dễ chấp hành nhiệm vụ. Tôi chỉ có thể nói, nên làm như thế này, không nên làm như thế kia, còn nguyên nhân tại sao thì tôi không nói. Bởi vì nói cặn kẽ quá, nói nhiều quá khong mấy tác dụng, có khi còn gây hiểu lầm, huống hồ là còn một số vấn đề bản thân tôi cũng không biết.
Lần đó, tôi nói rõ cho các trạm gác biết, Giang Thanh đến, chưa được phép của cán bộ trực ban, không được phép cho bà ta vào. Báo cho trạm gác ở cửa Bắc, không được sự đồng ý của tôi, không được phép mở cổng. Tôi cho rằng, chỉ có làm như vậy thì tôi mới có đủ thời gian để xin ý kiến Chủ tịch, qua đó đưa ra quyết định cho vào hay không. Nhưng lại xảy ra đúng chuyện này.
Một hôm, Giang Thanh lại đến. Bà ta không đi cổng chính mà đi qua cổng phụ ở phía Bắc, thường ngày luôn đóng kín. Bà ta ngồi trong ô tô, cho xe chạy thẳng vào trước cửa khu vực bể bơi thì cho xe dừng lại, một mình đi bộ vào trong. Cách làm này không cần cảnh vệ mở cổng, bà ta cũng không cần mang theo thư ký riêng kiêm bảo vệ, một mình đi đến cửa nhỏ gọi cửa.
Cảnh vệ thấy Giang Thanh đến, cảm thấy rất khó ngăn lại, nói là cần gọi điện thoại. Giang Thanh quỷ quyệt vừa cười vừa nói: "Đến kiểm tra công tác vệ sinh ở xung quanh khu vực bể bơi, chứ không vào chỗ ở của Mao Chủ tịch, do đó không cần thông báo cho mọi người biết."
Chiến sĩ cảnh vệ cho rằng, bà ta là thủ trưởng cấp Trung ương, lại là phu nhân của Mao Chủ tịch, bảo chỉ vào trong đó để "kiểm tra công tác vệ sinh", chứ "không vào chỗ ở của Chủ tịch", tin là bà ta nói thật. Đúng vậy, với chức vụ và thân phận của Giang Thanh lúc bấy giờ, nói vậy ai mà không tin là thật. Thế là, cảnh vệ không ngăn cản bà ta nữa, song vẫn kịp thời báo cáo trực ban.
Còn một khía cạnh nữa, chiến sĩ cảnh vệ vẫn chưa hiểu rõ bổn phận của mình, công việc nào thì cấp nào chủ quản.
Vì từ sau năm 1964, khối cơ quan Trung ương thực hiện tinh giảm biên chế, ngay đến Mao Chủ tịch cũng không có biên chế vệ sĩ riêng, một số công việc của Chủ tịch, ví dụ, đi mua thực phẩm, quét dọn vệ sinh, mua thuốc, nhóm lò và một số công việc tạp vụ khác, đều do các chiến sĩ cảnh vệ đảm nhiệm, còn những công việc của vệ sĩ trước đây, nay do cán bộ trung đội phụ trách. Tóm lại, bất luận chỗ ở của Mao Chủ tịch có việc gì, xảy ra việc gì đều có liên quan tới trách nhiệm của đại đội trưởng, tôi không thể đùn đẩy trách nhiệm.
Điều lý thú là, trước đây không lâu có xảy ra một chuyện như thế này, vì ngăn nhầm không cho người vào, tôi cũng bị kiểm điểm.
Đó là hai nhân vật của "Văn cách", hai chị muốn vào chỗ ở của Mao Chủ tịch, chúng tôi lại không được cấp trên thông báo trước. Chiến sĩ cảnh vệ chấp hành nhiệm vụ đương nhiên là không biết, lại không biết hai người đó nên bảo họ chờ để gọi điện thoai đã. Thế là gây ra chuyện phiền phức, họ tố cáo với Mao Chủ tịch, nói là không cho họ vào thăm Mao Chủ tịch. Cương vị mà họ đang nắm giữ, ô dù không phải là nhỏ. Họ tố cáo nhưng lại không nói rõ quá trình và nguyên nhân của vụ việc.
Là cán bộ chỉ huy ở khu vực này, tôi tình nguyện nhận trách nhiệm về mình, song làm việc phải có nguyên tắc, tôi phải được phát biểu ý kiến. Bản kiểm điểm thì tôi viết, nhưng cũng phải để cho tôi nói rõ chân tướng sự việc.
Tôi nói với hai chị "Văn cách": "Xin lỗi, chiến sĩ cảnh vệ không biết hai chị, làm lỡ thời gian của các chị...", vốn dĩ tôi cũng định nói vài câu xin lỗi nữa, nhưng không để cho tôi nói hết, một trong hai chị sầm mặt xuống, giọng rít lên:
"Chúng tôi đến đây thường xuyên, sao lại nói là không biết?"
"Lớp chiến sĩ cảnh vệ làm sao có thể biết tất cả những người vào đây được, hơn nữa các chị cũng nên gọi điện đến phòng trực ban, báo cho chúng tôi biết chứ. Nếu các chị đã làm như vậy, chúng tôi ngăn các chị lại, thì chúng tôi là người có lỗi." Tôi đưa ra lời phân trần như vậy.
Những lời phân bua của tôi cũng không làm cho hai chị ấy "hạ hỏa", vẫn chấp nhặt báo lên trên, để Phó Chủ tịch Đảng phải giải quyết. Ở trong tình huống như vậy, dù anh có hàng vạn lý lẽ thì cũng không thể phân bua nổi. Cách duy nhất là, không bằng lòng cũng phải làm kiểm điểm.
Quả thực, chúng tôi cũng chả còn cách nào, ngăn lại là sai, không ngăn lại cũng không đúng, xem ra những người làm công tác cảnh vệ, không được hoặc không cho phép luận đúng sai.
Công tác xử lý như trên đã gây ra hiệu ứng phụ, vô hình trung làm cho các nhân viên công tác và các chiến sĩ cảnh vệ không thể, hoặc không dám kiên trì giữ nguyên tắc, quy định: chưa được sự đồng ý của cấp trên thì không cho người ngoài vào.
Đứng trước sự việc này, đại đội trưởng rất khó ứng phó, buộc phải làm kiểm điểm, còn các chiến sĩ cảnh vệ trẻ khi gặp lãnh đạo Trung ương, phu nhân Chủ tịch, ai dám ngăn lại, không cho vào?
Giang Thanh vào đến sân, đi quanh bể bơi một lượt, sau đó đi vào qua cửa Bắc, làm ra vẻ quan sát khắp nơi, giống như đang đi kiểm tra vệ sinh. Thú thật, công tác quét dọn vệ sinh ở khu vực này, từ trước đến nay đều do cảnh vệ chúng tôi làm, trong nhà ngoài đường sạch bong. Hơn nữa, đối với công tac vệ sinh, từ trước đến giờ Giang Thanh chưa hề đề cập đến. Bà ta đến lần này, hoàn toàn là có ý đồ khác.
Thật đúng lúc, tôi gặp Giang Thanh đi vào, tôi dự cảm một trận bão táp sắp giáng xuống rồi, liền ra đứng giữa lối đi, phía sau lưng tôi là thư phòng và phòng ngủ của Mao Chủ tịch, tôi đứng đó ngụ ý là không cho bà ta đi qua, hoặc là bà ta nhìn thấy tôi đứng chắn đường sẽ rẽ sang lối khác. Cũng trong lúc này, Trương Diệu Từ - Phó Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương phụ trách công tác bảo vệ Mao Chủ tịch vội vàng đi tới. Hồi ở Diên An, thủ trưởng Trương Diệu Từ là Chủ nhiệm phòng Chính trị trung đoàn cảnh vệ Trung ương. Với cương vị chức vụ này, đương nhiên Giang Thanh là người quen. Hiện tại Giang Thanh là ủy viên Bộ Chính trị Trung ương, là đối tượng được bảo vệ. Hơn nữa, bà ta lại có quan hệ với Mao Chủ tịch, đương nhiên là không thể đơn giản như các chiến sĩ, bảo đi là đi, bảo đến là đến được. Giang Thanh đã đến đây rồi, Trương Diệu Từ không tỏ vẻ hoan nghênh, lạnh nhạt nói: "Chị đến rồi!"
Nhìn thấy tôi và Trương Diệu Từ đứng chắn ngay trước mặt, không chào hỏi, cũng không tránh ra chỗ khác để mình vào, Gianh Thanh liền nổi cơn tam bành, chỉ vào mặt Phó Chủ nhiệm Trương Diệu Từ, réo lên chửi:
"Mi sai người đến chắn đường không cho ta vào. Mi già rồi, lẩm cẩm rồi, chắn cả cửa không cho ta đi."
"Chúng tôi làm theo chỉ thị của Mao Chủ tịch." - Tôi mạnh dạn đứng ra đấu lý - "Ai đến chỗ ở của Mao Chủ tịch, phải được bản thân Chủ tịch đồng ý."
Tôi vẫn chưa nói hết, cơn giận dữ của bà ta càng tăng lên: "Các người là một lũ đặc vụ, đều là phản cách mạng, các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu..."
Không biết bà ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó hay là cảm thấy cãi nhau với chúng tôi sẽ làm cho bà ta mất thể diện, bà ta liền đột ngột chuyển thanh điệu, cười gượng, nói tiếp: "Tôi đến để kiểm tra công tác vệ sinh, xem nơi đây có được quét dọn sạch sẽ không."
Vừa nói bà ta vừa xông vào, thái độ rất ngang ngạnh.
Men theo lối đi nhỏ cạnh bể bơi, đến đầu cửa phía nam phòng ngủ của Mao Chủ tịch, bà ta vào trong. Ngồi trong phòng của Chủ tịch được một lúc, bà ta quay ra theo lối vừa đi vào.
Khoảng một lúc sau Uông Đông Hưng đến, đương nhiên là do Mao Chủ tịch gọi đến. Lát sau, Uông Đông Hưng quay ra gặp tôi hỏi: "Tại sao không ngăn Giang Thanh lại, để bà ta tự ý xông vào?"
Ngay đêm đó, Uông Đông Hưng cho gọi Phó Chủ nhiệm Trương Diệu Từ, Chính trị viên đại đội và tôi đến văn phòng để trao đổi công việc. Uông Đông Hưng nói: "Giang Thanh đến phòng ở của Mao Chủ tịch lần này, Mao Chủ tịch giận dữ nói: "Không gặp. Đi!" Tại sao không ngăn Giang Thanh lại? Giang Thanh cũng giống như những người khác, chưa được sự đồng ý của tôi, Giang Thanh cũng không được vào. Thủ tướng muốn đến đó còn nói trước với tôi một tiếng, Giang Thanh là gì mà dám tự tiện xông vào! Tiếp tục xông vào, gông cổ lại!" Uông Đông Hưng nhấn mạnh: "Từ nay về sau, bất luận là ai, khi chưa được Mao Chủ tịch đồng ý thì không cho vào gặp Chủ tịch, kể cả Giang Thanh."
Tôi hiểu, vì tôi mà Mao Chủ tịch bực mình, tôi xin chịu trách nhiệm, tôi xin làm bản kiểm điểm. Bởi vì tôi vẫn chưa dặn dò kỹ chiến sĩ, chưa truyền đạt mệnh lệnh dứt khoát, để Giang Thanh có cơ hội vào. Về mặt tư tưởng, bà ta là phu nhân của Mao Chủ tịch, không thể coi bà ta như những người khác được, bà ta muốn đến, chúng tôi không dám ngăn lại, sợ ngăn cản nhầm thì to chuyện. Từ nay về sau, có chỉ thị này của Mao Chủ tịch, chúng tôi biết mình phải làm gì rồi, nhất định sẽ làm bằng được.
Còn một nguyên nhân nữa khiến Giang Thanh cần đến chỗ ở của Mao Chủ tịch, đó là đến để vòi tiền. Cũng chính trong năm đó, tức là tháng 10 năm 1973, Giang Thanh lại đến chỗ ở của Mao Chủ tịch, mở miệng ra là đòi tiền. Không còn cách nào khác, Mao Chủ tịch đưa cho Giang Thanh hơn 30 ngàn Nhân dân tệ. Khi nói chuyện đến vấn đề này, Mao Chủ tịch nói giọng đầy thương cảm: "Họ thấy tôi không ổn rồi, họ cố vớt vát để chuẩn bị sau này cho riêng mình."
Nhận được số tiền đó rồi, Giang Thanh vẫn chưa thỏa mãn. Bà ta nói với người chuyển hộ tiền: "Đối với tôi, số tiền này vẫn chưa đủ. Tôi khác các người, sắp tới tôi bị cạo trọc đầu, bị ngồi tù. Điều này tôi cóc sợ, cũng coi như tôi đang ở trong trạng thái sống dở chết dở." Giang Thanh làm việc xấu đã cùng đường, bà ta đã cảm nhận được mình sẽ không tránh khỏi sự trừng phạt của lịch sử.
Ngẫm nghĩ lại, nhận thức của Mao Chủ tịch về Giang Thanh cũng có một quá trình diễn biến, về khía cạnh tình cảm cũng dần xấu đi. Tôi còn nhớ, trước đây Giang Thanh đến chỗ ở của Mao Chủ tịch là danh chính ngôn thuận, không ai dám hỏi. Về sau, không cho phép Giang Thanh muốn đến lúc nào thì đến, ngày ngày bà ta bảo nhân viên công tác gọi điện đến chỗ chúng tôi, hỏi han tình hình ăn ngủ của Mao Chủ tịch, ví dụ: ngủ dậy lúc mấy giờ, lúc nào đi ngủ, đi đâu, v.v..., chúng tôi cũng không để ý, có gì nói nấy với bà ta.
Sau khi chuyện này đến tai Mao Chủ tịch, Chủ tịch không cho phép nói nữa, họ gọi điện đến hỏi, chúng tôi trả lời "không biết!" Từ đó trở đi bà ta không hỏi han gì nữa. Nhưng Giang Thanh vẫn không chịu buông tha, bà ta thông qua kênh khác để tìm hiểu, câu kết chặt chẽ với các nhân viên công tác, lôi kéo Tiểu Huệ, Tiểu Ân, còn tặng quà cho họ. Mao Chủ tịch biết tin, Người rất không vui, phê bình ngay các nhân viên công tác này, Người nói: "Nếu cháu thực sự cần thì đi mua. Tiền, bác cho."
Tại sao Mao Chủ tịch không cho Giang Thanh đến? Suốt thời gian dài tôi không hiểu. Sau khi đập tan "bè lũ bốn tên", chúng tôi mới biết, Giang Thanh đến chỗ ở của Mao Chủ tịch không phải vì quan tâm đến cuộc sống và sức khỏe của Mao Chủ tịch, cũng không phải là có vấn đề nào đó cần giải quyết, bà ta đến để thực hiện dã tâm chính trị, muốn ngoi lên vũ đài chính trị nhằm nâng cao thân phận của mình. Trong một số trường hợp, bà ta thường nói với quần chúng rằng: "Tôi thay mặt Mao Chủ tịch đến thăm mọi người", hoặc "Mao Chủ tịch bảo tôi đến thăm hỏi mọi người". Thậm chí đem quan điểm của cá nhân mình chụp mũ mọi người, gọi đó là chỉ thị của Mao Chủ tịch, nói Chủ tịch bảo làm thế này, bảo làm thế kia. Rốt cuộc, Mao Chủ tịch có nói thế không? Ai có thể làm chứng? Mọi người hoang mang không biết đâu là chỉ thị của Mao Chủ tịch, đâu là lời nói của bà ta. Sự thật là, về sau Mao Chủ tịch cơ bản không gặp bà ta nữa, một trong những nguyên nhân chính là tránh không để cho bà ta làm giả "chỉ thị của Mao Chủ tịch" để lừa gạt nhân dân.
Uông Đông Hưng bảo tôi, có lần Giang Thanh đến chỗ ở của Mao Chủ tịch, trước mặt Uông Đông Hưng, Mao Chủ tịch phê bình Giang Thanh như thế này: "Bà nói họ là lũ phản cách mạng, là lũ đặc vụ, bà có biết người đứng đầu của lũ đó là ai không? Người đó chính là tệ nhân."
Uông Đông Hưng còn nói, Mao Chủ tịch hiểu và tín nhiệm chúng ta, chớ nên mũ ni che tai, cần cố gắng làm tốt công tác. Làm công tác cảnh vệ là phải biết chịu đựng và nhẫn nhục, bất luận vinh nhục, cao sang hay thấp hèn, mục đích duy nhất là bảo vệ an toàn tính mạng của lãnh tụ.
Trong quá trình công tác, tôi bị kiểm điểm hai lần, chỉ do một nguyên nhân: bè lũ Giang Thanh quậy phá gây ra.
Ngay trong đêm đó, Uông Đông Hưng, Trương Diệu Từ và tôi bàn bạc, thống nhất quan điểm: Bất luận là ai, chưa được Mao Chủ tịch đồng ý, đều không cho phép vào chỗ ở của Mao Chủ tịch, Giang Thanh cũng không ngoại lệ. Rút kinh nghiệm bài học vừa qua, chúng tôi kiên quyết chấp hành nghiêm quy định và chỉ thị liên quan, tăng cường tinh thần trách nhiệm, thường xuyên giáo dục bộ đội, quán triệt tinh thần này tới từng chiến sĩ cảnh vệ trong đơn vị.