← Quay lại trang sách

Chương 3

Tại đây tưởng cũng nên ghi vài chi tiết về vài nhân vật thân cận Hitler, ít được biết hơn các người khác, nhưng không phải là ít ảnh hưỏng. Người ta đã viết nhiều về Himmler và về Goebbels, nhưng công chúng ít được biết về ông Reichsleiter Martin Bormann, công chúng gần như chỉ coi ông ta là phần tử chống giáo sĩ và giáo hội của Đảng.

Trước khi leo lên đến cấp lãnh đạo của Đảng nầy ; Martin Bormann là một nhân viên quản trị địa ốc tại Mecklembourg. Sau khi Đảng lên cầm quyền và cho đến khi chiến tranh bắt đầu, ông ta là thuộc cấp của Hess trong ủy ban lãnh đạo, sau đó trở thành phụ tá của Hess và được ông nầy chỉ định làm nhân viên liên lạc cạnh Hitler, khi chiến tranh mới bắt đầu. Từ lúc đó, ông ta đã cố hết sức làm việc đế củng cố địa vị. Ông ta đặt mục tiêu đầu tiên là loại Hess ra khỏi lòng tin của Fuhrer càng toàn diện, càng mau lẹ càng tốt. Ông ta thành công tuyệt vời trong việc tách xa Hess, đến nỗi chẳng bao lâu sau ông này gần như không còn một sự tiếp xúc nào với Hitler nữa. Bormann quả là một nhà tâm lý học xuất chúng. Ông ta nhận ra ngay các yếu điểm của Fuhrer và biết lợi dụng chúng để làm lợi cho mình, ông bắt đầu lấy lòng tin bằng cách làm giúp Fuhrer các công việc cá nhân nhỏ nhặt. Chiến thuật của ông là ghi nhớ ngay các lời nói của Fuhrer và diễn dịch chúng thành các mệnh lệnh viết rõ ràng tuyệt hảo và trình ngay cho Hitler ký. Hoạt động ấy làm Hitler vô cùng thích thú vì nó rất hợp với ý muốn của ông. Kế đó, bằng các bài diễn văn với lời lẽ hoa mỹ kèm theo các cử chỉ thích nghi, Bormann gắng sức bảo trì niềm tin của chính Hitler về tính chất gần như thần thánh của cá nhân ông nầy mà hậu quả là sự đáng được tòn thờ.

Bormann được mặc tình thao túng khi Hess dùng máy bay trốn qua Anh quốc năm 1941. Từ lúc đó ông ta càng ngày càng trở thành người tín cẩn và cố vấn của Fuhrer. Tuy rằng trong tư cách là Reichsleiter, ông ta độc nhứt đứng đầu Bộ phận Đảng tại Dinh Tể Tướng nhưng trong thực tế, ông ta không ngần ngại hành xử thẩm quyền trên ba lãnh vực lãnh đạo khác: lãnh đạo chế độ, lãnh đạo chủ tịch đoàn, và là Fuhrer của N.S.D.A.P. Như vậy ông ta tiến tới chỗ chính mình lựa chọn những người muốn đến gần Hitler về các vấn đề của Đảng cũng như về các công việc của Quốc gia. Tất cả mọi việc đều phải qua tay ông ta trước khi đến Hitler. Trong sự kiêu căng ma quái, ông ta loại trừ tất cả những ai từ chối tuân phục mình. Không có gì chứng tỏ rằng Bormann nuôi dưỡng tham vọng một ngày nào đó tập trung tất cả mọi quyền hành trong tay, nhưng điều đó chắc chắn không phải là không có thể, bởi vì đấy chính là một tiến trình thuận lý của sự khao khát quyền hành không có gì dập tắt được nơi ông ta. Các cộng sự viên của ông ta, kể cả những người gần gũi nhứt đều ghét ông ta. Cách đối xử của ông đối với họ có thế được hình dung qua bút phê mà ông ta viết bên lề một công văn do một giới chức cao cấp SS trình lên: "Tôi không hơi đâu mà quan tâm đến báo cáo của bọn ngu xuẩn". Bormann không hề có lấy một bạn thân trong số người thân cận của Hitler, nhưng ông ta rất được nể sợ.

Viên Gauleiter Koch, người cung có rất nhiều tiếp xúc cá nhân với Hitler, tỏ ra rất tương hợp với Bormann. Ổng nầy cũng nặng nề và kém được giáo hóa như Bormann, nhưng vẻ mặt của ông ta lại còn thô lỗ, dữ dằn hơn. Với sự kiêu căng, ích kỷ và sự ngạo mạn, ông ta không hề nhượng bộ bất cứ cái gì cho người cạnh tranh với mình. Cung cách của ông ta biểu lộ rất rõ cả tánh của ông, vừa kiên căng vừa xấc xược. Vào tháng 4, sau khi Koenigsberg thất thủ, nhưng trong khi các Binh đoàn III và IV, đã bị vây hãm, vẫn còn cố gắng tung ra một trận đánh tuyệt vọng, trong lúc hàng trăm ngàn người đói khổ chạy tị nạn, trốn khỏi Đông Phổ, dồn dập đổ về hai bên Pillau và trong vùng Samland, chờ đợi phương tiện chuyển vận để đi về phía Tây, "ông vua của một vương quốc mà mặt trời không bao giờ lặn" nầy, như chính ông ta vẫn thích tự xưng như thế, đã chạy trốn và xuất hiện ở Dinh Tể Tưởng như là chẳng có chuyện gì xảy ra cả trong thời gian đó. Vậy mà Hitler đã không ra lịnh treo cổ ông ta như đã hạ lịnh treo cổ hàng ngàn sĩ quan và binh sĩ đang bị kẻ thù bao vây, và cố gắng thoát tay tử thần. Ông ta chỉ thay bộ đồng phục của Đảng bằng một áo thường, có lẽ ông ta sợ bị dân chúng nhận diện ra và bắt xử tội lập tức.

Những câu chuyện sau đây cho ta hình dung rõ cả tánh của ông ta: Koch được Goering mời đến Karinhall, đã khoe khoang với chủ nhân rằng ông ta đang cho xây cất một lâu đài săn bắn còn đẹp hơn lâu đài của ông nầy nữa và sẽ hoàn tất vào mùa thu tới, nghĩa là còn vài tháng nữa. Và ngay giữa lòng cuộc chiến, trong lúc nhiều thành phố Đức tuần tự sụp đổ dưới bom đạn kẻ thù, ông Gauleiler này chi tiêu hàng triệu Đức kim, để biến đổi ngôi nhà riêng tại Buchenhof gần Wichenau thành lâu đài. Vì cẩm thạch Đức không đưọc tốt, nên ông ta cho mua ở Thụy Điển bằng các thương phiếu quí báu, với các thương phiếu này người ta có thể mua được quặng sắt để đúc đại bác. Khi quân đội chạy tháo lui từ Miền Đông, đến vùng Wichenau, ông ta từ chối biến lâu đài của mình thành quân y viện dành cho các chiến binh bị thương nặng. Ông ta chiếm đoạt vô số tài sản tư của dân chúng. Khi được bổ nhiệm làm Cao ủy ở Ukraine, ông ta còn ton hót Hitler đề được cấp thêm cho Quận Bialystok để có thể nói rằng vương quốc của mình trải dài từ biển Baltique cho đến Hắc Hải. Koch đã biết biến khỏi Dinh Tể Tướng đúng lúc và rời xa đám cận thần nguy hiểm của Hitler, để tìm chỗ an toàn.

Người ta thấy ông ta lần cuối cùng ở Flensbourg ngày 7 tháng 5 năm 1945.

Ông Reichshauptamtsleiter Sauer, người điều khiền việc sản xuất võ khí và đạn dược dưới sự kiểm soát của Speer, lại cấu thành một mẫu nhân vật đặc biệt khác trong số cận thần của Hitler. Một tay âm mưu không ngần ngại điều gì, ưa phô trương, béo, lùn như một con bò mộng, chỉ riêng vẻ bề ngoài ấy cũng đủ liệt ông ta vào loại người được Hitler ưa chuộng, ông ta lại cũng là người bị chi phối bởi lòng khao khát quyền hành không cách gì dập tắt được. Vào tháng 3 năm 1945, trong khi cuộc chiến diễn ra gay go tại Hung Gia Lợi, đạo quân phía Nam có một nhu cầu khẩn cấp về võ khí nhẹ. Cũng trong thời kỳ ấy, một cơ xưởng chế tạo võ khí lớn nằm ngay giữa xứ Slovaquie bị đe dọa bởi cuộc tiến quân của Nga Sô. Ở đấy có sẵn vào khoảng 20 ngàn khẩu súng. Hitler biết tin, triệu Speer đến và ra lệnh cho gởi ngay lập tức số súng trên cho đạo quân Miền Nam. Vì lẽ Speer không trả lời thỏa đáng ngay, Hitler cho gọi Sauer. ông ta đến, đập gót chân, đưa cao tay, chào Fuhrer bằng một cái nhìn chói lọi và la lớn "Heil, mein Fuhrer!".

Đây rồi những người làm Hitler vừa lòng!

Khi Fuhrer nói cho ông ta biết về vụ súng ống, lập tức ông ta chứng tỏ đầy lửa nhiệt tâm, quả quyết là số súng ấy sẽ được đưa đến cho đạo quân phía Nam trong vòng 48 tiếng đồng hồ. Hitler rất hài lòng, thế nhưng quân đội thì không được vừa ý chút nào vì lẽ chẳng bao giờ nhận được số súng ấy mà công việc ráp nòng vào báng súng đã không được hoàn tất, và trong di chúc của Hitler, Sauer được chỉ định kế vị Speer.....