Hồi Thứ Năm Mở hội giữa Thu, Chúa tôi bẻ chuối bóp hồng làm mật kế
Bàn mưu tính kế, hẹn đập chén làm hiệu giết người
Đây lại nói về chuyện Tam Đái.
Hồi ấy đang buổi sắp trăng tròn, mùa Thu ở đất Tam Đái có tiếng là đẹp. Một dải sông dài như dòng bạc quấn quanh hai mặt Tây Nam Tam Đái. Dân chúng dù ở xa xôi như Bình Xuyên, Cung Thương vũng về Tam Đái để chực chờ xem hội Trung Thu trên sông.
Tại phủ đường Sứ quân Nguyễn Khoan, đèn treo la liệt, hội hè yến ẩm kéo dài từ sáu ngày nay, Chúa tôi say sưa không ngớt. Chiều hôm nay, Sứ quân mở đại tiệc, đãi hai mươi sáu huyện lệnh, hào mục, tất cả đều thuộc quyền sai khiến của Tam Đái.
Trăng vừa nhô cao, tiệc bắt đầu náo nhiệt. Sứ quân Nguyễn Khoan mặt vuông chằn chặn, hai mắt lớn như hai quả táo, môi dày mà thâm, ngồi ghế chủ tiệc lộ vẻ vui mừng không ngớt.
Sứ quân bảo:
- Mùa hội năm nay, ta vui hơn những năm trước, Nay, các tướng, các hào về đây đông đủ, trước hãy vui với hội hàng năm, sau ta có điều muốn bàn tới.
Chúng tướng, các huyện lệnh hào mục đều dạ ran. Tiệc vui, từ đấy xen lẫn lo âu, bồn chồn đợi chờ của mọi người. Sứ quân làm như không có gì xảy ra, thản nhiên vô cùng. Mãi sau Sứ quân chợt hỏi:
- Này quan lênh Bồ Điền, thế từ ngày “cô hàng rượu” bị bắt hụt đến nay, quan lệnh có gặp lại cô nàng hay không?
Hỏi xong, Sứ quân cười ha hả, huyện quan Bồ Điền lúng túng không biết nói sao. Sứ quân nói tiếp:
- Rõ thật là rượu độc không chết, lại chết vì chén nước mưa ngọt ngào! Này chư quan chư tướng, các vị hãy xem gương huyện quan Bồ Điền trước mà lo thân liệu việc nước. Nay “nước mưa ngọt” ngập đầy đồng, rượu độc chì là điều nghe trong chuyện kể, vậy là đại cuộc trong thiên hạ sắp sôi nổi, các vị phải hết sức cẩn trọng mới được!
Sứ quân truyền quân hầu chuốc đầy rượu, lấy thêm mười vò rượu mai chín nữa rồi truyền cho quân hầu lui hết, lại ra lênh cho chức Phòng Đường Tướng phải cẩn mật tuần liễu nơi phủ đường không cho người vào cũng không cho ai ra. Xong rồi Sứ quân trịnh trọng bảo:
- Này các vị, nay ta có việc hệ trọng trước là kể cho mọi người biết, sau ta muốn cùng mọi người bàn định kế hoạch đối phó.
Sứ quân nâng ly rượu giơ cao, giọng sang sảng:
- Trước khi nghe kể, các vị hãy cùng ta một hơi cạn chén, tỏ lòng gắn bó trăm người như một. Rượu tuy không trích huyết, nhưng cũng là hẹn ước một lòng với nhau, ai bỏ ai trời xanh sẽ tru diệt!
Sứ quân một hơi cạn chén, các tướng, các lệnh quan, lệnh hào cũng đều một loạt uống cạn. Sứ quân đặt chén, mắt quắc như sao sáng nhìn khắp mọi người trên bàn tiệc một lần, có người chịu không nổi cái nhìn dữ dội ấy run lên bần bật, Sứ quân cả cười:
- Giang sơn ta một dải Tam Đái, sức mạnh ta đủ đứng trong trời đất này, nhưng tiếc thay trong bắp thịt hùng mạnh của ta lại có căn bệnh nhức nhối nó tàng ẩn...
Sứ quân lại rót rượu, giọng cười bi thiết lại vang vang, cả bàn tiệc im lặng ghê gớm, thật nặng nề. Sứ quân nói thật êm:
- Uống nữa đi, các người, đừng ngập ngừng gì cả, có thế mới thật lòng với nhau, ai không say là kẻ muốn phản lại ta đấy!
Sứ quân dứt lời, cả bàn tiệc nhao nhao thi nhau rót rượu, vui lo lẫn lộn, ai cũng cố làm ra vẻ tự nhân, hết lòng trung thành với Sứ quân.
Chờ cho rượu rót xong, Sứ quân lại bảo:
- Các vị uống cạn đi, rồi nghe ta nói chuyện.
Cả bàn tiệc như những thây ma không hồn, nghe theo lệnh của phù thủy, nâng chén cạn liền. Sứ quân lúc ấy mới thung dung nói:
- Tiệc vui hôm nay, không có Trấn Giang Đại Tướng tham dự cũng không có cả Lâm Huy Chung, cả các thuộc tướng của Trấn Giang Tướng cũng không ai tới. Trấn Giang Đại Tướng lấy cớ phải sửa soạn đại hội trên sông, nên khước từ không dự tiệc được. Những năm về trước, có năm nào đất Tam Đái lại không mở hội trên sông, có lần nào Tướng Trấn Giang lại không đến cùng ta uống rượu mừng trăng tròn? Đấy tất phải có sự tình gì đây? Ai có thể cho ta biết được nào?
Cả tiệc im phăng phắc, ai cũng lộ vẻ bồn chồn, lo âu. Sứ quân lại nói tiếp:
- Tam Đái ta trong thời gian gần đây không được yên ổn, cửa Phật có những chuyện không vui, bên ngoài liên tiếp có chuyện không hay. Ta biết giữa Trấn Giang Đại Tướng với Tịnh Nhật Đại Tăng có điều bất hòa, rồi giữa Tịnh Nhật với Không Trí Thiền Sư cũng lại có điều không ổn. Tới việc tên phản phúc Khúc Đồng Kim bị giết thì ta thấy rõ ràng là Tướng Trấn Giang tỏ vẻ hục hặc, chuyện phản động thế tất khó tránh được sau này. Mọi người có ý kiến ra sao?
Mưu sĩ Hàn Đồng người thân cận của Tịnh Nhật Đại Tăng liền lên tiếng:
- Bẩm Sứ quân, việc bất hòa giữa Đại Tăng Tịnh Nhật với Trấn Giang Tướng, quả thật là có. Nguyên nhân cũng bởi Trấn Giang Tướng ghen ghét với kẻ tu hành, thấy Sứ quân nghe theo lời hay lẽ phải của Đại Tăng, nên Trấn Giang Tướng mới hục hặc. Nay, theo tôi được biết, thì hình như Trấn Giang Tướng có bí mật giao thiệp với Phong Châu, toan tính điều phản nghịch thì phải...
Sứ quân Nguyễn Khoan cả cười, cả bàn tiệc lặng thinh không ai thốt một tiếng, ai cũng cảm thấy việc hôm nay thật nghiêm trọng đến nỗi không dám thở mạnh. Sứ quân nói:
- Ấy cũng chỉ vì việc Trấn Giang Tướng với Phong Châu, mà ta mới cần hỏi mọi người hôm nay đây. Hàn quân nói đúng, quả thật có việc như vậy, nhưng Hàn quân còn biết những gì nào?
Hàn Đồng vốn là kẻ gian ác, chỉ lăm le tìm cách hãm hại người hiền tài, nay được Sứ quân khen thì sướng như mở cờ trong bụng. Y trịnh trọng:
- Bẩm Sứ quân, việc lớn kẻ hèn chỉ được biết phong phanh như vậy, còn đang mong được Sứ quân chỉ dạy mới có thể góp lời thô kệch được.
Sứ quân vụt hỏi:
- Này Phúc Nghiệp Trình, giả sử phải đương đầu với Tướng Trấn Giang liệu ngươi có đủ sức cầm chân y không?
Phúc Nghiệp Trình vốn là một bộ tướng lợi hại của Sứ quân, rất giỏi bộ chiến, có tài rong ruổi liên miên trên lưng ngựa không cần ngủ, xông pha trận mạc một mình một cây Yểm Nguyệt Đao có tài lấy đầu tướng địch như lấy đồ vật trong túi, Phúc lại là kẻ thận trọng, khôn ngoan, rất được lòng người, ba quân đều phục tài cảm đức. Phúc năm nay được bốn mươi bảy tuổi, nhưng vóc dáng oai hùng ít ai sánh kịp.
Nghe Sứ quân hỏi, Phúc Nghiệp Trình chậm rãi đáp:
- Bẩm Sứ quân, đương đầu với Tướng Trấn Giang là một điều khó làm được ở trên sông nước. Tiểu tướng không phải là địch thủ của Tướng Trấn Giang. Nhưng nếu giao chiến trên bộ, thì Tiểu Tướng có thể đương cự được...
Sứ quân mỉm cười:
- Ấy là ta hỏi thế, chớ làm gì đã có việc giao tranh. Này các vị, trong hàng Tướng sĩ của ta, giỏi nghề thủy chiến có Cao Duy Hưng, bộ chiến có Lâm Huy Chung, Phúc Nghiệp Trình. Quân lương tướng có Đinh Cao Lãm, văn quan có thiếu gì người tài; đất của ta phong phú, người của ta đông, sức ta mạnh, Sứ quân nào không biết! Chỉ buồn một nhẽ, nội bộ ta nay đang lục đục, có thể mất một vài tướng tài. Đấy là điều ta buồn không ít!
Sứ quân nói xong mặt lộ vẻ buồn vô hạn, nhưng cặp mắt không ngớt long lanh sáng quắc. Cả bàn tiệc như ngồi trong nhà mồ, lặng thinh.
Sứ quân tiếp:
- Ta vừa được tin: Phong Châu cho mưu sĩ Điền Bạc xuống Tam Đái này để mừng hội giữa Thu của ta. Các người có ý kiến thế nào về việc này?
Hàn Đồng lên tiếng trước:
- Bẩm Sứ quân, Điền Bạc có tiếng là ngụy biện. Nay y xuống Tam Đái đúng vào lúc nội bộ ta có vài điều không ổn, tất có ý dòm ngó nội bộ ta, vả lại mấy lúc gần đây, Sứ quân Kiều Công Hãn có ý muốn động binh, chắc Điền Bạc đi phen này cũng có ý muốn xem sức mạnh của ta đây!
Sứ quân bảo:
- Hay lắm! Ta cũng nghĩ như thế. Vậy phải đối phó ra sao?
Hàn Đồng hứng chí, thao thao:
- Điền Bạc dám xuống Tam Đái, tất không phải làm dám cậy mạnh mà đi, nhưng ỷ tài biện luận để vào hang hùm đây. Chúa công cứ nhân việc huyện quan Bồ Điền, rồi đổ rằng thích khách chạy lên Phong Châu, thế mà Phong Châu không nghĩ tình giao hảo bắt thích khách nạp cho Tam Đái mà lại lặng lẽ dung dưỡng kẻ có tội, như vậy có phải là Phong Châu khinh thường Tam Đái, nay Phong Châu lại dám sai mưu sĩ đem ba tấc lưỡi tới đây để hò hét, có phải là khinh thường Tam Đái quá hay không! Đã vậy, Chúa công cứ dọa là sẽ chém đầu Điền Bạc, để thị oai với Phong Châu, xem Điền Bạc đối đáp ra sao?
Sứ quân vặn lại.
- Thế nhỡ Điền Bạc cứ một mực nói lời thuận hòa, gọi là gây tình giao hảo hai Sứ quân, có phải là ta dọa hắn lại hóa ra hồ đồ khó coi hay không?
Hàn Đồng cãi:
- Không phải là ta khăng khăng buộc Điền Bạc, mà thật ra là ta cần phải...
Sứ quân vội giơ tay cản Hàn Đồng:
- Khoan! Đừng nói vội! Để xem ý ngươi có đúng với ý ta hay không?
Sứ quân bảo Hàn Đồng quay lưng lại với Sứ quân, mỗi người một nửa bàn tiệc không ai trông thấy hành động của ai, mỗi người lấy một mâm quả rồi đậy vải điều lên, trong để thứ tượng trưng cho ý định xem sao.
Xong rồi, cả hai quay lại, mỗi người bưng một mâm quả riêng có đậy vải điều đặt giữa bàn tiệc. Sứ quân trịnh trọng, sắc diện Hàn Đồng thật gay cấn, cả bàn tiệc hồi hộp.
Sứ quân xoa hai tay, nhìn khắp tiệc, rồi nghiêm trọng:
- Đây là ý định của ta, của Hàn mưu sĩ về việc Điền Bạc xuống Tam Đái. Việc hệ trọng chứ không phải là nhỏ. Nếu quả thật ý mưu sĩ không khác với ý của ta, là hết thảy chúng ta đều đã thấy việc phải làm. Các quan hãy xem trong hai mâm quả để thứ gì?
Sứ quân truyền tướng Phúc Nghiệp Trình đứng bên mâm quả của Mưu sĩ Hàn Đồng, lại truyền Quân lương Tướng Đinh Cao Lãm đứng bên mâm quả của Sứ quân, sẵn sàng mở vuông vải điều.
Cả phòng hội im lặng, mọi người đứng cả lên để đợi xem. Sứ quân trịnh trọng truyền:
- Điền Bạc mang lệnh Phong Châu xuống dò xét đất ta, dòm ngó để mưu toan tiêu diệt ta, không phải là ta không biết ý Phong Châu. Mưu sĩ Hàn Đồng có lẽ cũng biết vậy, nay ta thử xem có điều gì lầm lẫn nữa không. Hai tướng, mở mâm ra xem!
Hai tướng vâng lệnh; từ từ giơ tay nhấc vuông vải điều ra, mọi người như muốn ngừng thở, cùng trố mắt nhìn vào lòng mâm.
Trong mâm của Sứ quân, vỏn vẹn chỉ có một quả chuối bị bẻ làm đôi. Trong mâm của Hàn Đồng, một trái hồng đã nát bét.
Sứ quân cười như sấm nổ, Hàn Đồng sắc mặt rạng rỡ, mọi người còn ngỡ ngàng chưa hiểu lẽ, thì Sứ quân đã nhanh bước đến trước mặt Hàn Đồng, hai cánh tay vững như hai mái chèo vươn ra, Sứ quân vỗ mạnh lên vai Hàn Đồng rồi lắc mạnh, Mưu sĩ Hàn Đồng muốn sụm xuống:
- Hay lắm! Như vậy là nhà ngươi cùng ý với ta! Phải giết Điền Bạc!
Lời nói của Sứ quân, bây giờ mới làm mọi người vỡ nhẽ, hết thảy đều hân hoan vui vẻ.
Sứ quân bảo:
- Điền Bạc là tay lợi hại vô cùng. Nay y xuống Tam Đái, thế nào cũng chứa sẵn mưu gian chứ không thể không. Ta sẽ cứ tự nhiên tiếp Điền Bạc trong một buổi tiệc như hôm nay, rồi dồn Điền Bạc đến chỗ bí. Khi ta ra hiệu ném chén rượu, là ra tay hạ thủ ngay. Sau đấy, ta phao lên rằng: Điền Bạc xuống Tam Đái, múa lưỡi ly gián các tướng của ta, lại còn dòm ngó định ăn cắp tin tức về binh tướng của ta, nên bị giết rồi.
Cả bàn tiệc không ai cho lời nói của Sứ quân là không đúng. Duy có tướng Phúc Nghiệp Trình có điều gì suy nghĩ, nét mặt không mấy vui. Trong đám người vui nhất, có mưu sĩ Hàn Đồng.
Sứ quân không phải là không thấy nét mặt không vui của Phúc Nghiệp Trình, vừa toan cất tiếng hỏi, thì chợt có Phòng Đường tướng vào bẩm việc...
Muốn biết việc gì xảy ra, xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—