← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Sáu Vào hang hùm, Điền Bạc múa lưỡi tranh tài
Phóng hai gươm, Thẩm Chu Bình lừng danh Tam Đái

Phòng Đường Tướng Mai Thanh Đạt vòng tay cung kính:

- Bẩm Sứ quân, Phong Châu có Sứ giả tới nói là “giao hảo”. Mạt tướng cấp báo đợi lệnh.

Sứ quân Nguyễn Khoan mỉm cười, mọi người chộn rộn. Sứ quân hỏi:

- Sứ giả bây giờ ở đâu?

- Bẩm, ở dịch quán.

- Sứ giả đi mất người?

- Bẩm Chánh Sứ là Điền Bạc, Phó Sứ là Thẩm Chu Bình; Chánh Sứ là Văn quan, Phó Sứ là Võ quan. Sứ giả còn đem theo mười hai người phục dịch.

Sứ quân truyền:

- Hàn Đồng thay ta ra dịch quán tiếp Sứ giả. Hẹn đến giữa giờ Mùi ngày mai ta mời vào Dinh hội kiến. Cẩn thận nghe không?

Hàn Đồng bái mệnh, cùng Phòng Đường Tướng ra ngay.

Sứ quân trịnh trọng nói với chúng tướng trên bàn tiệc:

- Quả nhiên Điền Bạc đã tới. Ngày mai sửa soạn sẵn mọi việc. Ta giao cho Phúc Nghiệp Trình chuẩn bị mười hai tay đao phủ, nấp ở chung quanh phòng hội, rồi đợi lệnh ta ném chén là xông ra hạ thủ nhé.

Buổi tiệc tan, Sứ quân vẻ mặt có phần băn khoăn, nghiêm trọng.

Tại dịch quán, Hàn Đồng vừa xuống ngựa, thì mưu sĩ Phong Châu là Điền Bạc đã bước ra đến cửa ngoài, hai tay xếp lại tà áo, trịnh trọng đón chào. Đồng vừa bước lên thềm, Điền Bạc đã cất tiếng trước:

- Tại hạ từ Phong Châu xuống, được đại quan tiếp kiến, thật là vạn hạnh, vạn hạnh!

Hàn Đồng thi lễ, cả hai song song vào dịch quán, sau lưng Điền Bạc, tướng Thẩm Chu Bình nghiêm trang theo hầu.

Chứ khách an vị, Hàn Đồng tươi cười:

- Đại nhân từ Phong Châu tới, đường xa vất vả, Sứ quân tôi bận không thể đến ngay để tiếp chuyện được, nên sai tôi ra mừng Đại nhân trước. Tại hạ tên xấu là Hàn Đồng giữ chức Tham Lang tại phủ Sứ quân, còn đây là Phòng Đường Tướng Mai Thanh Đạt.

Điền Bạc vui vẻ:

- Tại hạ từng nghe danh sĩ Hàn Đồng đất Tam Đái, nay được diện kiến thật vạn hạnh, vạn hạnh!

Hàn Đồng nghe Điền Bạc bảo từng nghe danh mình, lấy làm hởi dạ lắm:

- Chẳng dám, chẳng dám! Cái tên Hàn Đồng, có khác nào đom đóm núp dưới lá dưới trăng rằm Điền Bạc! Đại nhân khen khiến tại hạ ngượng lắm!

Điền Bạc cười:

- Dám hỏi tiên sinh, Tam Đái hàng năm mở hội mùa Thu, ít khi tiếp khách bên ngoài tới, nay Sứ quân tôi ngưỡng mộ các danh tài Tam Đái, sai tôi tới đây dâng lễ giao hảo, không biết có điều gì phạm phải luật phép của Tam Đái không?

Hàn Đồng thấy Điền Bạc ăn nói khép nép, lại tỏ ra biết trọng phép nước ở Tam Đái, trong lòng lấy làm thiện cảm liền nói:

- Thường ra, Sứ quân tôi không mấy khi hầu tiếp khách ngoài, nhưng nay quý Sứ quân nhân dịp vui của Tam Đái chúng tôi, cử sứ đi giao hảo, thì chắc không có gì là vướng bận cả. Chỉ e một điều: không biết Chúa công tôi có được vui lòng lắm không, nhưng chắc nhân mùa vui, Chúa công tôi cũng chẳng có gì để phiền trách cả.

Điền Bạc vẫn mềm mỏng:

- Quý Sứ quân dù có phiền trách cũng chẳng có gì là quá. Bởi vì, lẽ ra Chúa công tôi phải đánh tiếng thưa trước mới phải lẽ. Nhưng nay, hội mùa Thu của Tam Đái cũng chẳng còn mấy ngày nữa nếu đợi đến lúc quý Sứ quân cho phép giao hảo, thì sợ rằng mất dịp hội vui để kết tình giao hảo. Vậy, mong cầu tiên sinh lựa lời bẩm với Sứ quân, để ngài được vui lòng, Phong Châu chúng tôi cũng không dám quên ơn tiến dẫn của tiên sinh.

Dứt lời, Điền Bạc truyền Phó sứ Thẩm Chu Bình, lấy ra một cặp ngọc trắng, tặng Hàn Đồng mà rằng:

- Từ xa lại, tại hạ thay mặt Phong Châu Sứ được may mắn dâng Tiên sinh chút quà mọn ra mắt, xin Tiên sinh thu nhận để tôi khỏi phải mang tiếng phụ lòng trông cậy của Phong Châu Sứ cử xuống Tam Đái lần này.

Hàn Đồng trong lòng mười phần hể hả, nhưng còn nói:

- Chết, chết sai Đại nhân lại làm thế, tại hạ thật đắc tội...

Hai mưu sĩ hai đất sắp cừu thù, chuyện trò thêm lát nữa rồi Hàn Đồng cáo từ, hẹn đến giờ Mùi ngày mai thì sẽ ra đón vào Phủ Sứ quân.

Tiễn Hàn Đồng về xong, Điền Bạc quay vào bảo với Thẩm Chu Bình:

- Mưu sĩ Hàn Đồng đất Tam Đái, là tay chân của Đại tăng Tịnh Nhật, rất có ảnh hưởng với Sứ quân Nguyễn Khoan, y là người ưa nịnh. Hôm nay tới dịch quán tiếp ta, may y chưa ngỏ chút lời nào dò xét ta. Ngày mai hội kiến Sứ quân, chắc thế nào cũng có phần gay go vì Sứ quân Nguyễn Khoan là người đa nghi lại hiếu sắc, vậy Tướng quân nên cẩn thận!

Hôm sau, đúng hẹn, Hàn Đồng đem theo một bộ tướng và mười hai quân thiết kỵ, ra dịch quán đón sứ giả Phong Châu vào Phủ Sứ quân. Điền Bạc và đám tùy tùng đã sẵn sàng, tất cả ra đi ngay. Theo sau Điền Bạc và Thẩm Chu Bình, là mười hai dũng sĩ ăn mặc theo lối tráng dân đội mâm son phủ vài điều. Cả bọn nghênh ngang trên quan lộ, dân chúng không khỏi tò mò xầm xì bàn tán kháo nhau là Sứ giả Phong Châu tới đây để giao hảo.

Tới cửa Phủ đường, Điền Bạc quay lại truyền bọn đội lễ vật hãy đợi ở ngoài, rồi đem Thẩm Chu Bình cùng theo chân Hàn Đồng vào trong Phủ. Vừa bước chân vào cửa đại sảnh, bên trong đã nghe thấy ba tiếng khánh đồng vang dội, tiếng ngân như sấm nổ trên trời, ầm ì thật lâu mới dứt hẳn. Cửa đại sảnh mở rộng, bên trong đuốc thông sáng rực.

Điền Bạc bước vào, hai mắt lim dim như chói vì ánh sáng. Sứ quân Nguyễn Khoan ngồi trên ghế trải da hổ trắng, đứng dậy đón Sứ, phía sau Sứ quân là các tướng, các mưu sĩ. Anh hào Tam Đái hết thảy đều im lặng chăm chú nhìn Sứ giả Phong Châu.

Điền Bạc bước tới, vòng tay khom mình thi lễ:

- Tại hạ vâng lệnh Phong Châu, xuống Tam Đái bái kiến Sứ quân kết tình giao hảo, dâng lễ mừng hội mùa Thu, kính cẩn lạy mừng Sứ quân vạn phúc!

Sứ quân Nguyễn Khoan sắc diện hân hoan, ngỏ lời thăm hỏi Sứ giả đi đường có được bình an, rồi giới thiệu từng nhân vật Tam Đái. Đoạn, chủ khách phân ngôi, cùng ngồi uống nước lão mai.

Điền Bạc thưa:

- Bẩm Sứ quân, chủ tôi nhân hội mùa Thu của quý lãnh, sai tôi dâng lễ vật kết tình giao hảo. Xin phép Sứ quân cho tôi được dâng lễ vật.

Điền Bạc đưa mắt, Thẩm Chu Bình vội vòng tay hướng về phía Nguyễn Khoan nói:

- Mạt tướng xin đưa lễ vật vào.

Bẩm xong, Thẩm Chu Bình bước ra ngoài cửa, truyền cho bọn mười hai dũng sĩ đội các mâm vào. Nguyễn Khoan vui vẻ, Điền Bạc đứng lên trịnh trọng đợi mỗi dũng sĩ bưng một mâm đến trước mặt Nguyễn Khoan thì giơ tay mở tấm vải đỏ. Mười hai mâm lễ vật, có ngọc xanh, ngà voi lớn, tráp đựng trầu cau bằng bạc, lại có cả mâm đựng gân hươu khô Bắc Vĩnh, tim hổ Tam Sơn... đủ mọi thứ quý vật, dị phẩm. Sứ quân cùng các nhân vật Tam Đái trầm trồ khen ngợi không ngớt tiếng. Điền Bạc cặp mắt lim dim, vẻ mặt không khỏi nét tươi tắn, duy có Thẩm Chu Bình thì vẫn nghiêm trang khoanh tay đứng hầu phía sau ghế Điền Bạc. Sứ quân truyền quân hầu mang mười hai mâm lễ vật vào nhà trong. Sứ quân vui vẻ hỏi:

- Túc hạ ở Phong Châu, đất rộng người nhiều, danh tài không thiếu, nay vâng mệnh quý sứ quân xuống thăm Tam Đái, ta thật cảm kích lắm. Ta thường nghe thiên hạ nói rằng: ở Phong Châu, có danh sĩ Điền Bạc là người nhìn rõ ý trời, hiểu rõ lòng người, nay được diện kiến thật vui mứng lắm!

Điền Bạc ngồi ngay trên ghế, cặp mắt vẫn không mở to, đáp:

- Dám bấm Sứ quân, thật ngu hạ không dám lạm danh như vậy...

Sứ quân cười ha hả:

- Cùng đi với túc hạ, còn có vị Đại tướng nào đây?

Điền Bạc thưa:

- Thưa Sứ quân, đây là Tướng cầm cờ lệnh của Sứ quân tôi, tên gọi là Thẩm Chu Bình, chức phong Truy Phong Tướng, giữ việc cầm tướng kì ở tiền quân.

Thẩm Chu Bình kính cẩn khẽ cúi đầu, Sứ quân rất hài lòng truyền:

- Hay lắm, hôm nay Tam Đái được đón hai danh tài đất Phong Châu, thật là tốt đẹp. Bay đâu, mau dọn tiệc để ta thiết Sứ giả, tạ tình Sứ quân đất Phong Châu nào!

Quân hầu dạ ran. Yến tiệc dọn ra thật linh đình.

Lúc vào tiệc, Sứ quân truyền Diền Bạc ngồi ngay ghế bên phải mình, Điền Bạc tạ từ không dám, nhường chỗ cho các nhân vật Tam Đái, chỉ xin ngồi một ghế gần cuối bàn tiệc. Sứ quân có ý không vui, nhưng Điền Bạc bẩm rằng:

- Tôi từ xa tới, tuy là khách, nhưng tự biết mình chẳng xứng chút nào với chức quan nhỏ nhất của Tam Đái, vậy xin Sứ quân cho phép được ghé ngồi cuối tiệc để khỏi mang tiếng là ta vô lễ.

Sứ quân đành để Điền Bạc ngồi gần cuối tiệc. Tiệc thật vui, ai cũng đua nhau hỏi về Phong Châu, Điền Bạc ung dung đối đáp thật từ tốn, lễ độ không có câu nào là trái ý phật lòng các nhân vật Tam Đái. Thẩm Chu Bình cứ khoanh tay đứng gần Điền Bạc, không dám cùng ngồi vào bàn tiệc, phong thái Thẩm thật uy nghi. Tiệc gần tàn Sứ quân bỗng nói:

- Điền sứ giả vâng mệnh Phong Châu xuống đây tuy là kết tinh giao hảo, nhưng ta tưởng chắc còn có việc gì khác?

Điền Bạc vội buông đũa bát:

- Bẩm, tôi vâng mệnh chủ xuống Tam Đái, tuyệt nhiên không có sứ mạng gì ngoài việc kết tình giao hảo Tam Đái Phong Châu, sau là thay chủ tôi xem hội trên sông rồi về kể lại. Tuyệt nhiên không có việc gì khác nữa.

Sứ quân cười ha hả:

- Thế việc Cổ Loa sắp động binh đi đánh miền biển, liệu việc kết tình giao hảo Tam Đái Phong Châu có phải là thế Thục Ngô liên kết chống Ngụy hay không?

Điền Bạc ngồi ngay trên ghế, cặp mắt lim dim:

- Nếu Cổ Loa tiến quân ra miền biển, đằng sau là Phong Châu Tam Đái, như vậy cái thế Thục Ngô liên kết không thành, Sứ quân có thể ngồi yên không lo việc binh lửa, nhân đấy Phong Châu tôi cũng được ngủ yên. Chỉ sợ một điều, nếu Cổ Loa không tiến ra miền biển, lại xâm phạm vùng sông nước phía Tây, thì lúc ấy Phong Châu Tam Đái mới bị nguy ngập. Dám bẩm Sứ quân, giả sử Cổ Loa Tây tiến, thì cửa ngõ tiến quân ắt là Tam Đái, lúc ấy Sứ quân sẽ đối phó như thế nào?

Các nhân vật Tam Đái lao xao, Sứ quân suy nghĩ, hồi lâu mới đáp:

- Ta cho rằng: phía Tây không phải là mối lo tim óc của Cổ Loa, mà phương Nam với các Sứ quân hùng mạnh mới là vấn đề của Cổ Loa.

Điền Bạc không bỏ lỡ cơ hội:

- Bẩm Sứ quân, chính vì thế mà chủ tôi ở đất Phong Châu nghĩ rằng: trong lúc mối họa còn xa, tình giao hảo Phong Châu Tam Đái lúc này tất thế nào cũng có lợi chung ở mai sau. Vả lại, Tam Đái danh tài đông đảo, lương thực dồi dào, chưa chắc đã không là mối lo lớn của Cổ Loa.

Sứ quân gật gù:

- Túc hạ nói chẳng phải là không có lí. Nhưng Tam Đái đất hẹp, làm sao dụng võ cho được, cái thế ở yên ta thấy mới là cần thiết, nếu liên kết với Phong Châu có khác gì xúi Cổ Loa mau mau tiến quân về phía Tây không?

Lúc ấy, tướng Phúc Nghiệp Trình liền nói:

- Bẩm Sứ quân, mạt tướng xin được hỏi Điền Sứ giả. Điền Sứ giả nói là kết tình giao hảo đề phòng ngày mai mà sao tôi nghe như có ý xui Tam Đái cùng với Phong Châu lo liệu việc đánh Cổ Loa. Có phải ý sứ quân Phong Châu là như vậy không?

Điền Bạc ung dung:

- Nói thật với tướng quân, nếu đánh nhau với Cổ Loa thì Phong Châu chưa chắc đã thất bại ngay được. Địa thế Phong Châu như rào kín che sân, làm gì có chỗ hở. Lương thực Phong Châu cũng không thiếu, quân binh tuy ít nhưng cũng được vài nghìn, tướng ra trận không giỏi cũng có được năm ba người. Như vậy, cái thế của Phong Châu hễ tiến thì thắng, lui thì an, sao có thể còn nghi ngờ gì nữa! Nhưng, chủ tôi thật không muốn tranh hùng vội, mà muốn giao hảo với Tam Đái cốt để làm cái thế “nước đầy ở trên thì dồn xuống dưới, ở dưới sức thừa thì vận chuyển lên trên”, làm cho cả một vùng trở thành cõi hang hổ đầm rồng, giang sơn giàu mạnh, đợi chờ thiên hạ suy thì mình đứng dậy đấy!

Đến lượt Hàn Đồng lên tiếng:

- Bẩm Sứ quân, Điền Sứ giả nói cũng có lý, nhưng xin được hỏi: cái việc đắp hang hổ đào hầm rồng, gây dựng giang sơn giàu mạnh, có bao giờ được tạo thành bằng cách dung dưỡng một tên tội phạm của lân quốc hay không?

Điền Bạc lim dim cặp mắt:

- Hàn đại nhân dạy như vậy là thế nào, thật tôi không hiểu gì cả!

Sứ quân cả cười:

- Ý Hàn Đồng muốn hỏi Điền Sứ giả là: tại sao Phong Châu muốn giao hảo với Tam Đái, lại cố tình dung dưỡng cho tên tội phạm ở đất Tam Đái đến nương náu?

Điền Bạc mở choàng hai mắt:

- Bẩm Sứ quân, thật tôi không được biết Phong Châu dung dưỡng người nào? Xin Sứ quân chỉ dạy.

- Túc hạ còn giấu giếm làm chi cho tên giặc giết quan lệnh Bồ Điền nữa. Ta nghe nói: Phong Châu không áp giải tên tội phạm ấy xuống cho Tam Đái, mà còn trọng dụng y nữa là thế nào?

Điền Bạc đứng dậy, hai tay sửa lại tà áo, nghiêm trang đáp:

- Bẩm Sứ quân Phong Châu chúng tôi tuy chẳng bằng Tam Đái, nhưng cũng không đến nỗi cạn lễ nghĩa, giềng mối chẳng điên loạn, trên dưới như một, làm gì có chỗ cho kẻ phản loạn từ xa đến nhập, thật tình không bao giờ lại dung dưỡng tội phạm nào của Tam Đái, khiến cho hai Sứ mất cả hòa khí!

Sứ quân nghe nói có ý không vui, biết Điền Bạc xỏ xiên nội tình Tam Đái, liền bảo:

- Phong Châu cái gì cũng hay cả, thì còn phải giao hảo liên kết với Tam Đái điên loạn này làm gì! Điền sứ giả thật không hổ danh là tay biện luận có tài!

Hàn Đồng bồi tiếp luôn:

- Bẩm Sứ quân, thế cái việc tội phạm của ta từ Phong Châu đánh tiếng về nói láo lếu, chả có lẽ lại là việc bịa ra của Sứ quân Phong Châu hay sao? Chắc hẳn tên tội phạm ấy, đã đầu hàng Phong Châu, rồi đem hết thảy các bí mật của ta ra nói cho Phong Châu nghe để mua lòng, vì thế mới có việc Phong Châu cử sứ xuống Tam Đái dò la, thế nào cũng có mưu ý gì đây!

Điền Bạc không sợ hãi, vẫn lim dim như sắp ngủ gật đáp:

- Trong lúc thiên hạ loạn lớn, anh hùng chiễm giữ mỗi người một gian sơn, sao cho khỏi có những điều hiểu lầm. Tôi quả quyết là tội phạm của Tam Đái, không tới Phong Châu, nhưng dám chắc rằng Phong Châu không đến nỗi loạn để cho một tên phản loạn có chỗ tung hoành xúi giục. Còn việc chủ tôi sai sứ xuống Tam Đái tình đầy như trăng thu, sao Đại nhân lại cho là có mưu ý gian giảo?

Hàn Đồng cười nhạt:

- Phong Châu cậy đất rộng, lương nhiều, ngựa khỏe, tự thị khinh bỉ Tam Đái, mới dám sai sứ xuống Tam Đái dò la mà quên cả việc làm bậy bạ của mình là chứa chấp tội phạm, như vậy có phải là Phong Châu bề ngoài thì làm ra vẻ muốn kết giao với Tam Đái, nhưng kỳ thực bên trong thì cả gan dò la để chực thôn tính Tam Đái, việc rành rành như vậy tại sao Điền Sứ giả còn cố ngụy biện che đậy chi nữa?

Điền Bạc cặp mắt lim dim, nhưng thấy rõ cả. Bạc thấy Sứ quân tay nâng chén rượu mặt hầm hầm, mãi không uống, đã sinh nghi, liền đưa mắt lim dim nhìn quanh, thấy các tướng vẻ mặt thật gay cấn, nhất là tướng Phúc Nghiệp Trình thì cứ đăm đăm nhìn chén rượu trên tay Sứ quân, như thể đợi chờ một hiệu lệnh gì. Điền Bạc sực tỉnh, biết là trong tiệc hôm nay chúa tôi Sứ quân có hẹn “đập chén” như trong truyện xưa thường thấy để chực giết mình đây. Điền Bạc lại chợt thấy thấp thoáng phía sau mành tre quanh phòng tiệc, có nhiều bóng người khí giới lấp loáng, thì biết chắc là sắp có chuyện chẳng lành. Phía sau lưng, không thấy Thẩm Chu Bình cục cựa gì, không biết y có hiểu tình thế mười phần nguy cấp này không!

Điền Bạc biết thế nguy, không quyết liệt một phen e có khi mất mạng, liền ngồi thẳng hơn nữa, hai mắt mở rộng, trịnh trọng nói:

- Dám bẩm Sứ quân, tôi vâng mệnh chủ xuống Tam Đái dâng lễ vật, cầu giao hảo, mong được xem hội trên sông. Nay giữa tiệc ban của Sứ quân, Tam Đái khăng khăng kết tội Phong Châu không đâu, nếu tôi không thưa trình một lần, e trước là làm cho Phong Châu Tam Đái hiểu lầm, sau là phụ lòng chủ giao phó sứ mạng. Bẩm Sứ quân, việc bất hòa Phong Châu Tam Đái, tự Sứ quân cũng thấy là không có. Nhưng việc Tam Đái bên trong không ổn, thì chắc Sứ quân hiểu rõ...

Sứ quân cau mày, ngắt lời:

- Có phải Điền sứ giả đến đây để dạy khôn ta đấy không?

Điền Bạc vẫn từ tốn bịa việc:

- Dám bẩm Sứ quân, tại hạ dù chết cũng không dám hỗn láo như vậy. Duy có điều, thế lớn trong thiên hạ thì Phong Châu Tam Đái có liên quan đến nhau, không thể phủi sạch được. Nguyên tiết hạ chí vừa rồi, có mật sứ Tam Đái đến Phong Châu, thưa với Sứ quân tôi rằng nội bộ Tam Đái không yên, chính sự lấy nhà chùa làm căn bản, lòng các Tướng chia rẽ, nếu Phong Châu ưng thuận thì hết hội mùa Thu năm nay sẽ có vài nhân vật nahf chùa về với Phong Châu. Sứ quân tôi suy nghĩ lung lắm, rồi có bảo rằng: “Việc lớn phải biết bỏ qua tiểu tiết, không nên lấy sự bất ổn của Tam Đái làm điều hay, mà phải coi đó là điều không tốt chung cho mình. Phải làm sao để Phong Châu Tam Đái gắn bó chặt chẽ, mới mong đối cự được với Cổ Loa, vì vậy thế nào cũng phải cử sứ xuống Tam Đái một phen, trước là để dàn xếp việc chung, sau là để Sứ quân thái bình đừng hiểu lầm nghi kỵ không tốt”. Quả nhiên, việc chủ tôi lo lắng, nhưng lượng Sứ quân không dung thành ra giữa tiệc tôi đành phải nói thật ra tất cả. Dám mong Sứ quân thấy rõ mà định liệu!

Cả bàn tiệc, trên Sứ quân, xuống đến hàng mạt tướng, hết thảy đều kinh hoàng ngạc nhiên quá đỗi. Tịnh Nhật Đại Tăng sắc mặt giận tái đi như gà bị cắt tiết đứng lên run giọng nói:

- Chả có nhẽ ta cho người liên lạc với Phong Châu, cũng lại chả có nhẽ chùa Yên Lạc bí mật cho người đi Phong Châu? Rõ ràng là Điền Sứ giả bịa chuyện để ly gián Tam Đái, tội thật tày đình! Vả lại, nếu quả thật có kẻ tới Phong Châu, tại sao Sứ quân Phong Châu không bắt nó cho áp giải về Tam Đái, hoặc chém đầu nó đi, như thế mới là thật lòng với Tam Đái chứ?

Điền Bạc ung dung:

- Mật sứ giả của Tam Đái, nói rằng: được lệnh trình mọi việc rồi ở lại Phong Châu đừng trở về nữa, nếu Phong Châu bằng lòng thì cứ giữ im lặng, hết hội mùa Thu các người bỏ Tam Đái sẽ ra đi. Vì thế, chủ tôi mới phải sai tôi gấp đường xuống Tam Đái trước rằm tháng tám năm nay, để thưa trình mọi việc, giúp Tam Đái hết sức gìn giữ mối gắn bó bên trong, và để Phong Châu được tỏ lòng ngay thật với Tam Đái.

Biện luận của Điền Bạc, tuy hoàn toàn bịa đặt nhưng nghe lúc này thì lại có lý lắm, bởi chẳng có chứng cớ gì để các nhân vật Tam Đái lấy làm bằng mà cãi lại. Sứ quân Nguyễn Khoan trầm ngâm, chúng tướng bồn chồn, các mưu sĩ thì thầm bàn tán có vẻ gay cấn lắm. Điền Bạc hai mắt lim dim, nhưng nhìn rõ tất cả, liền nhất quyết đánh đổ nghi ngờ trong lòng mọi người:

- Bẩm Sứ quân, chủ tôi có nói rằng: “Tiếc chẳng thân hành xuống Tam Đái được, để đem theo bản bộ quân tướng giúp Sứ quân việc nội bộ”. Nhưng dặn tôi rằng: “Bẩm trình với Sứ quân, đến ngày mười sáu này, đám người li khai sẽ theo đường sông ngược lên phía Bắc, đúng giữa giờ Hợi thì vượt ranh giới ngã ba Bạch Hạc mà vào Phong Châu”. Chủ tôi lại dặn: phải bẩm trình với Sứ quân, là ngài hãy cho tướng kết nùi rơm thật nhiều, rồi bí mật chắn ngang ngã ba biên giới, lại đổ nhiều chất dẫn lửa đợi đến trước khi giờ Hợi thì châm lửa mà đốt, bít đường trốn chạy của đám li khai thế nào cũng bắt được cả. Làm như thế, thì Phong Châu chúng tôi mới tránh được cái khó tiếp người bỏ trốn cũng phiền mà không tiếp e mang tiếng bất nhân đấy. Bẩm Sứ quân, chủ tôi còn dặn: nếu Sứ quân bắt được cả đám ấy rồi, cũng đừng chém giết, chỉ ôn hòa phủ dụ chúng nói rằng Phong Châu Tam Đái có mật ước giao hảo giúp đỡ lẫn nhau, vậy hà tất phải đi đâu làm gì khiến cho người khác mang tiếng mà chủ mình cũng mang tiếng. Được như thế, Phong Châu chúng tôi thật vạn tạ Sứ quân đấy!

Nguyễn Khoan vốn đa nghi, từ khi nghe Điền Bạc biện luận lúc đầu lấy làm nghi ngờ, cười thầm tỏng bụng là Điền Bạc dám nói dối như vậy, đến khi thấy chúng tướng, mưu sĩ, thảy đều bối rối chẳng nói được lời nào, rồi lại thấy Điền Bạc kể ra những việc bảo là Sứ quân Kiều Công Hãn dặn bẩm trình cho mình hay, thì lúc đầu còn có vẻ nghi ngờ, sau thấy chẳng có chỗ nào để kẻ vạch được nữa, thì lại tin ngay là đúng. Thế mới biết, người đa nghi khi đã tin thì lại tin ghê lắm!

Sứ quân đăm đăm nhìn Điền Bạc như để dò xét lần nữa, thấy Điền Bạc vẫn thản nhiên ngồi ngay thẳng, cặp mắt lim dim như sắp buồn ngủ. Ngó đến chúng tướng, văn quan, ai cũng có vẻ ngẩn ngơ rõ ràng không ai là không tin lời Điền Bạc. Sứ quân lần này thì tin lắm rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, liền gượng cười bảo:

- Điền sứ giả, ta thật cảm kích lòng tốt của Sứ quân. Dù sao chăng nữa, hôm nay cũng mới là mười tư, phải đợi đến đêm mười sáu mới rõ hết mọi chuyện thực hư được. Tuy vậy, cũng rất mừng được biết Phong Châu có lòng như vậy, tiệc vui hôm nay không thể không kéo dài!

Điền Bạc như trút được quả núi lớn đè nặng trên vai, cả bàn tiệc cũng vụt vui vẻ lại. Sứ quân truyền quân hầu thay tiệc mời, để chúa tôi tiếp tục yến ẩm đãi sứ giả Phong Châu.

Sứ quân lại nói:

- Thôi, việc lớn tạm gác lại một bên, để ta hỏi chuyện sứ giả nhé. Lúc này là lúc thiên hạ đại loạn, võ nghiệp không thể thiếu được. Tam Đái ta tuy đất hẹp, cũng có được vài tay gươm vụng về, vài người có nghề riêng. Nay ta gọi ra để diễn thử cho Điền sứ giả xem, xem có chỗ nào cần chỉ dạy lại không nhé!

Sứ quân liền truyền các Tướng biểu diễn tài nghệ. Dưới tiệc, các Tướng lần lượt trổ nghề hay, nào là cách bắn cung hai cánh phải có sức mạnh tuyệt vời mới gương nổi, mỗi phát bay ra hai mũi tên xé gió mà đi; nào là phép múa gươm ngắn, vừa múa vừa biểu diễn phép quăng dây cuốn chân ngựa địch; nào là phép chiến chuyên moi tim địch... Tất cả đều biểu diễn thật hay, Điền Bạc lim dim gật gù khen ngợi luôn miệng; Thẩm Chu Bình nghiêm trang chú ý theo dõi.

Cuối tiệc, Sứ quân lại truyền cho tướng Phúc Nghiệp Trình biểu diễn uy vũ. Họ Phúc bèn sai quân hầu mang ra một cặp kiếm dài, Phúc Nghiệp Trình không múa gươm, nhưng biểu diễn phép “phi kiếm”. Phúc xuống cuối bàn tiệc đứng dựa lưng vào vách tường, rồi kính cẩn bẩm:

- Bẩm Chúa công, xin Chúa công tạm di ghế sang một bên, để mạt tướng được dễ dàng tuân lệnh biểu diễn phép phi kiếm.

Sứ quân vui vẻ đứng lên, quân hầu vội nhấc chiếc ghế trải da hổ tránh sang một bên để Sứ quân ngồi. Phúc Nghiệp Trình lại bảo một tên quân hầu cầm một chiếc chén trên bàn tiệc, đứng ở đầu bàn đằng kia, giơ chiếc chén lên cao, phía sau chiếc chén là chiếc khánh đồng lớn tướng.

Phúc Nghiệp Trình thưa:

- Bẩm Chúa công, mạt tướng xin diễn phép phi kiếm, phóng hai gươm chẻ chiếc chén trong tay tên quân hầu ra làm ba mảnh.

Cả bàn tiệc xôn xao tỏ ý thán phục phép phóng kiếm khó khăn như vậy.

Phúc Nghiệp Trình hướng về phía Điền Bạc nói:

- Thưa Điền đại nhân, tôi xin biểu diễn chút tài mọn, dám mong Điền đại nhân đừng chê cười!

Điền Bạc khẽ nghiêng đầu:

- Dạ, không dám!

Cả tiệc im lặng, Phúc Nghiệp Trình chập hai gươm vào tay phải, lưng dạo sát vách, chân trái bước một bước, tay phải nâng cặp kiếm lên ngang vai, ước lượng tầm xa từ chỗ Phúc đến chiếc khánh dễ thường cũng phải đến gần thân tre. Mọi người chăm chú nhìn, đầu bàn đằng kia tên quân hầu giơ cao chiếc chén, đứng im như thây ma. Gươm bay chỉ chệch một chút, tất tên quân hầu khó tránh khỏi nạn gươm xuyên thủng ngực.

Phúc Nghiệp Trình tay gươm ướm ướm, rồi quát to lên một tiếng phóng mạnh cặp gươm ra. Hai thanh gươm xuyên gió mà bay, dọc dài theo bàn tiệc mạnh mẽ chẻ băng chiếc chén sành trong tay tên quân hầu không chệch một mảy may, ba mảnh cắt vẫn nằm trong tay tên quân hầu, hai lưỡi gươm thừa đà đâm mạnh vào chiếc khánh đồng “coong” một tiếng. Cả bàn tiệc vỗ tay tán thưởng ầm ầm. Sứ quân hớm hở cất tiếng khen:

- Giỏi! giỏi!

Điền Bạc mặt tươi như hoa, hai mắt mở rộng, nói:

- Danh tài Tam Đái quả thật hiếm thấy ở cõi đời này, hôm nay Điền Bạc tôi được một phen mở mắt.

Sứ quân đứng lên rót đầy chén rượu, thân đi lại chỗ Phúc Nghiệp Trình mà ban tặng. Điền Bạc cũng mừng họ Phúc một chén, rồi các Tướng cũng theo gót thi nhau rót rượu. Rượu mừng vừa dứt, Sứ quân hướng về cuối bàn tiệc, ngắm nghía hai tướng Phúc Nghiệp Trình, Thẩm Chu Bình còn đứng sát váchm hai tướng cao ngang nhau, uy dũng cũng một bên tám lạng một bên nửa cân, Sứ quân gật gù có vẻ rất đẹp dạ rồi nhìn Điền Bạc lúc ấy mới lại lim dim ngồi. Sứ quân giơ tay, mọi người im tiếng, rồi nói:

- Hay lắm! Này Điền sứ giả, tướng Phúc Nghiệp Trình của ta đã biểu diễn tài nghệ rồi. Tiện đây, cũng nên để cho tướng tài Phong Châu xuất nghệ cho Tam Đái được chứng kiến một phen xem sao!

Cả tiệc xôn xao tán tụng lời nói của Sứ quân, tất cả cùng đổ dồn về Điền Bạc và Thẩm Chu Bình, Điền Bạc nói:

- Phong Châu chúng tôi người quê kệch, tài nghệ chẳng có gì, nay nếu không vâng lời Sứ quân thì vô lễ, mà vâng lời thì e sẽ làm trò cười cho các anh hào Tam Đái đấy ạ!

Sứ quân cười hỉ hả:

- Điền sứ giả giữ kẽ hạ mình quá! Thẩm Chu Bình tướng quân đừng giấu tài, hãy cho ta thưởng thức xem nào!

Thẩm Chu Bình đưa mắt nhìn Điền Bạc, Điền Bạc hai mắt vẫn lim dim khẽ gật đầu. Thẩm Chu Bình khoan thai vòng tay bái Sứ quân một bái, rồi cất bước tới nhặt cặp kiếm còn rơi trên sàn, trở lại đứng cách Phúc Nghiệp Trình chừng một bước, cả tiệc im lặng hồi hộp đợi chờ, không một cử chỉ nào của Thẩm Chu Bình lại không lọt vào mắt các anh hào Tam Đái.

Thẩm Chu Bình quay sang nhìn Phúc Nghiệp Trình đứng sát vách, khẽ cúi đầu nói:

- Mạt tướng xin vạn tạ trước để được phép làm trò cười trước Đại tướng, có thể nào xin Đại tướng hết lòng dung thứ cho.

Không để cho Phúc Nghiệp Trình kịp đáp, Thẩm Chu Bình hướng về đầu bàn tiệc khom mình:

- Mạt tướng xin tuân lệnh Sứ quân!

Dứt lời, Thẩm Chu Bình đứng thẳng dậy, cánh tay phải vươn ra mạnh như rồng thiêng lìa đầm, phóng lưỡi gươm đi, mọi người chưa kịp nhìn thì đã nghe thấy tiếng lưỡi thép quật vào chiếc khánh đồng “xoảng” một tiếng chói tai, tiếp theo ánh thép như chớp giật dội ngược trở lại chiếu thẳng vào vách cuối bàn tiệc đâm ngập vào. Bây giờ mọi người mới hoàn hồn, thấy lưỡi gươm dội lại ghim vào vách sát ngay cổ Tướng Phúc Nghiệp Trình. Đã có một vài tướng đứng bật dậy, những tưởng Thẩm Chu Bình định giết người. Tướng Phúc Nghiệp Trình trong lòng không khỏi kinh hoàng lúc lưỡi gươm xẹt tới nhanh quá đâm ngập vào vách, tới khi thấy Tướng Thẩm Chu Bình vẫn khoan thai mới biết là Thẩm không có ý hại mình, lại thêm trước trăm con mắt làm sao dám để lộ vẻ khiếp hãi ra được, nên cũng phải thản nhiên đứng im làm như chẳng coi ra gì để biểu diễn đởm lược, Phúc Nghiệp Trình cố mỉm cười bảo:

- Giỏi lắm!

Thẩm Chu Bình chuyền gươm sang tay phải, chầm chậm vận sức vươn tay, lại phóng nốt thanh gươm đi. Lại xoảng một tiếng, lại một lằn chợp vạch dài từ chiếc khánh chiếu vào bức tường đối diện, gươm lại ghim sâu vào vách sát phía bên kia cổ Phúc Nghiệp Trình.

Bây giờ thì cả tiệc như mất hồn, Sứ quân kinh mang đến sững sờ tay nâng chén rượu chưa kịp uống đã run tay rớt xuống mặt bàn. Sứ quân như sực tỉnh cơn mê nhanh tay chụp kín chén rượu, rượu ứa ra qua các kẽ ngón tay chảy ra mặt bàn. Sứ quân run giọng:

- Tài nghệ đến thế là hết! Ta... Ta chưa từng bao giờ được thấy có như vậy!

Cả tiệc bây giờ mới theo tiếng nói của Sứ quân mà lại hồn, nhất loạt vỗ tay hoan hô rầm rầm. Thẩm Chu Bình vòng tay kính cẩn hướng về phía Sứ quân vái dài ba vái mà rằng:

- Mạt tướng thật đắc tội, dám mong được Sứ quân dung tha!

Rồi quay lại Tướng Phúc Nghiệp Trình, Thẩm Chu Bình cũng vòng tay vái một vái nói:

- Mạt tướng thật có tội lớn, cầu mong được Tướng quân lấy tượng anh hùng dung thứ!

Dứt lời, Thẩm Chu Bình bước lại, tay nắm đốc gươm lay lay vận sức giật mạnh một cái bẻ lưỡi gươm “cách” một tiếng, mũi gươm gẫy còn ghim ngập vào vách. Thẩm lại bẻ nốt lưỡi gươm bên kia, rồi hai tay nâng hộ tấm kính trên áo của Phúc Nghiệp Trình mà dìu ra, rồi sụp xuống toan lạy. Phúc Nghiệp Trình nhanh tay đỡ Thẩm Chu Bình đứng dậy. Cả tiệc không ngớt lời ca ngợi Thẩm. Sứ quân trong cái vui không giấu được cái sợ chưa hết hẳn trong lòng, thân rót một chén rượu bước nhanh lại cuối bàn, mạnh tay vỗ lên vai Thẩm khen ngợi:

- Đây quả là anh hùng đất Phong Châu, tài sức này dễ có mấy người ở thế gian!

Sứ quân ban cho Thẩm chén rượu, rồi ân cần hỏi thăm về thân thế Thẩm, coi Thẩm như người thân cực kỳ quý hóa. Thẩm Chu Bình lúc nào cũng giữ vẻ cung kính, lễ độ miệng không ngớt nói “Cảm tạ...”.

Cả tiệc lại xôn xao rót rượu mừng Thẩm, duy chỉ có Điền Bạc là vẫn ngồi lim dim cặp mắt. Trong cái phục tài của tướng Phong Châu, anh hào Tam Đái không giấu được vẻ hằn học, có người lộ nét giận ra mặt hầm hầm, nếu chẳng có mặt Sứ quân ở đây thì chắc thế nào cũng xảy ra đánh nhau to.

Cả Điền Bạc lẫn Thẩm Chu Bình không phải là không thấy tình cảnh như vậy. Tiệc bây giờ trở thành nặng nề, ai cũng trầm ngâm, lặng lẽ. Tướng Phúc Nghiệp Trình đăm đăm nhìn họ Thẩm, nét mặt vừa phục tài vừa có điều chẳng vừa ý, trong lòng nảy ý nghĩ muốn cùng Thẩm so tài gươm giáo một phen mới hả được cái giận hôm nay trước bàn tiệc. Thẩm Chu Bình vẫn đứng hầu nghiêm chỉnh đằng sau Điền Bạc, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, chiếc giáp sắt bây giờ chẳng khác mảnh lồng ấp bọc lấy mình Thẩm.

Lúc ấy, Điền Bạc đứng dậy, sửa lại tà áo hướng về phía Sứ quân Nguyễn Khoan thưa:

- Bẩm Sứ quân, tại hạ chẳng dám ngồi lâu, xin được cáo từ. Vả lại trời cũng đã muộn rồi. Tại hạ cũng cảm tạ Sứ quân vạn lần, vì nhờ lượng bao dung rộng rãi của Sứ quân, mà hôm nay tại hạ không làm lỡ điều chủ sai xuống Tam Đái này. Trước khi ra về, tại hạ xin được mạn phép lớn của Sứ quân, để kính cẩn cầu mong Sứ quân đừng quên đại sự chủ tại hạ sai bẩm lên Sứ quân. Một mai, thế nào cũng có lúc chủ tôi được cái may hầu rượu nghe chuyện cùng Sứ quân.

Sứ quân đứng lên, hẹn sẽ nhớ lời Điền Bạc. Rồi tiệc tan, Sứ quân cùng mọi người tiễn Điền Bạc ra cửa phủ.

Chúng tướng xầm xì điều gì bí mật với nhau, ai cũng có vẻ nghiêm trọng nhưng không giấu được vẻ hả hê, chắc định sẵn mưu để gây sự với Thẩm Chu Bình chứ chẳng sai. Điền Bạc vòng tay nghiêm trang vái lạy mọi người rồi quay gót. Thẩm Chu Bình cũng vòng tay vái mọi người, xong rồi từ từ rút tay áo giáp ra, vuốt tay áo giáp bẹp xuống, đầu tay áo giáp là mảnh sắt che mu bàn tay và năm ngón, thế là hai tay áo giáp biến thành hai khí giới. Thẩm cắp món khí giới tay áo giáp theo hầu sát gót Điền Bạc. Cả bọn đội ánh trăng thu đang ngả về khuya về dịch quán, quần hùng Tam Đái trơ mắt mà nhìn.

Vừa đi khất rặng cây cổ thụ cuối thành Tam Đái, Điền Bạc chợt chậm bước ghé tai Thẩm Chu Bình xầm xì mấy điều. Thẩm Chu Bình vui vẻ quay lại truyền cho mười hai tay dũng sĩ tùy tùng cứ thẳng đường về dịch quán, lại dặn rằng: về đến dịch quán rồi, phải ở yên ở trong, cửa ngõ phải cài then cho kỹ, tắt đèn mà ngủ, ai gọi cũng không được ra, ai có nói điều gì gây sự cũng giả điếc làm ngơ.

Đám tùy tùng vâng lệnh, rảo bước đi. Điền Bạc, Thẩm Chu Bình chầm chậm bước, kín đáo ngó phải, xem trái, để ý phía sau, rồi nhanh chân rẽ vào chỗ rặng cây lộng gió thu mà đi...

Muốn biết việc gì xảy ra, xin xem hôi sau sẽ rõ.

—ooOoo—