← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Bẩy Ngắm cảnh đêm thu, Rồng Nước trúng mưu Điền Bạc
Vào Phủ Sứ quân, tướng Trấn Giang dò xét lòng người

Đây kể đến việc tướng Trấn Giang Cao Duy Hưng đang cùng các thuộc tướng ngồi trên soái thuyền bàn bạc việc lớn, sực có thuyền tuần canh đến bẩm:

- Có khách lạ nằng nặc xin được diện kiến Đại tướng, không chịu xưng danh tính nhưng nói rằng: “Vào bẩm với tướng quân là: “Rồng Nước muốn quẫy lộn, nhưng biết tìm đâu ra biển rộng sông dài, nhìn quanh chỉ có vũng bùn pha máu”.” Khách không chịu nói gì nữa, hiện còn đang đợi lệnh tướng quân.

Trấn Giang tướng Cao Duy Hưng nghe bẩm giật nẩy mình, tưởng tim gan mình đã bị lộ cả ra ngoài mất rồi. Đêm khuya trên sông nước giữa Thu trời mát lạnh, thế mà mồ hôi ướt đẫm cả lưng. Cao Duy Hưng đứng dậy bảo:

- Khách nào mà lạ vậy?

Đoạn truyền tướng tuần giang cho thuyền đi xem khách lạ là người thế nào, hãy mau mau mời về soái thuyền.

Thuyền đón khách khua chèo, loáng cái đã vào đến gần bờ. Trên soái thuyền, Cao Duy Hưng bồn chồn không yên, truyền quân hầu dọn dẹp để đón khách.

Lát sau, tướng tuần giang vén rèm soái thuyền bẩm:

- Thuộc hạ đã đưa khách lạ tới, xin đợi lệnh:

Khách là Điền Bạc và Thẩm Chu Bình. Điền Bạc vòng tay vái Cao Duy Hưng một vái rồi nói:

- Đất Tam Đái có con rồng chưa gặp được cái thế mây cuồng lộng vũ để tung hoành, nhưng chỉ tiếc là đã sắp gặp vạ lớn vào thân mất rồi!

Cao Duy Hưng cùng các thuộc tướng vừa lấy làm lạ vừa có ý giận không hiểu Điền Bạc là ai mà lại dám tới nơi này ngoa ngôn như vậy. Cao Duy Hưng sẵng giọng:

- Ngài là ai, tới đây có việc gì?

Điền Bạc đứng thẳng, lim dim đôi mắt, đáp:

- Đây là hổ tướng của Tướng Trấn Giang, ai mà còn không nghe biết! Duy không có ai biết là con thuyền này đã bị mục đáy, nước sắp phá vỡ, chết cả đến nơi rồi!

Cao Duy Hưng cùng chúng tướng càng giận thêm nữa, nhưng không khỏi ngạc nhiên lạ lùng. Cao Duy Hưng gắt:

- Ngài là ai? Có phải tới đây giỡn mặt ta chăng?

Điền Bạc trịnh trọng:

- Tại hạ là kẻ vô danh từ xa lại đây, muốn được cùng chết với người trung cang nghĩa khí! Nhưng tiếc một điều, cái chết của tại hạ chắc không được vinh quang lắm, vì kẻ được tiếng nghĩa khí chưa phải là nghĩa sĩ ở đời này!

- Ở đây không có nghĩa sĩ, chỉ có bản chức mà thôi, Ngài...

Điền Bạc cướp lời:

- Ở đây chỉ có nghĩa sĩ, chứ không có Đại tướng. Ngài lầm rồi! Chính vì nghĩa sĩ mà tôi vượt đường xa ngàn dặm tới đây, còn Đại tướng thì ở đâu chẳng có trong các thời buổi loạn lạc này.

Cao Duy Hưng lấy làm ngạc nhiên vì Điền Bạc vừa bảo là “ở đây chưa phải là người nghĩa sĩ ở đời này”, rồi lại bảo là “ở đây chỉ có nghĩa sĩ chứ không có Đại tướng”. Cao Duy Hưng là tướng võ nhưng rất thâm trầm, từ tốn, làm việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận. Nay nghe khách lạ nói như vậy thì trong lòng hồ nghi, chắc quyết là dị nhân tới để chỉ cho điều hay lẽ phải. Vì thế, Cao Duy Hưng trong lòng yên tĩnh lại, coi sự nhập trướng của Điền Bạc là rất tự nhiên chứ không đến nỗi quá đáng, đột ngột.

Cao Duy Hưng ôn tồn nói:

- Quả thật bản chức chưa được quen biết Ngài, nhưng hôm nay cũng xin đợi để nghe cao kiến!

Điền Bạc nhìn thẳng mà đáp:

- Đêm nay trăng sáng lắm, ngày mai Tam Đái có hội Trung Thu, chỉ tiếc một điều là không có đủ thì giờ để được dự lễ lớn, nay chỉ mong được cùng Tướng quân xem trăng sớm một bữa có được không?

Cao Duy Hưng mình cao bảy thước mặt trắng môi son tinh thần rất sảng khoái, đởm lược hơn người, nghe Điền Bạc là khách lạ đến rủ đi ngắm cảnh trăng mười tư thì cho rằng: người ta có điều bí mật muốn nói nhưng e rằng soái thuyền có nhiều người không tiện nên mới thác ý là muốn cùng mình ngắm trăng. Họ Cao vui vẻ nhận lời. Nhưng chúng tướng thì ra vẻ không bằng lòng khuyên Cao là đừng vội vàng cùng người lạ như vậy.

Điền Bạc nói:

- Anh hào Tam Đái, tự cho mình là rồng thiêng quẫy nước cả, thế mà lại sợ một kẻ áo dài văn nhược như thế, sao đủ sức đỡ người phía Đông, ngáng phía Tây, vững phía Bắc, tranh thủ được phương Nam nào!

Chúng tướng nghe vừa giận vừa thẹn, Cao Duy Hưng cười bảo:

- Thôi, các tướng đừng lo, để ta cùng ông khách này đi xem trăng một lát cũng được.

Nói xong, Cao Duy Hưng truyền lấy thuyền nhỏ, đích thân cầm chèo đưa bọn Điền Bạc, Thẩm Chu Bình đi du ngoạn trên sông Tam Đái.

Thuyền ra đến giữa dòng xa hẳn soái thuyền, Điền Bạc mới vòng tay tạ Cao Duy Hưng:

- Điền Bạc tôi vâng mệnh Sứ quân đất Phong Châu, xuống Tam Đái mừng lễ Trung Thu, đã được Sứ quân Thái Bình hậu đãi, chỉ tiếc có một điều là không được hầu chuyện đệ nhất anh hùng Tam Đái và Đại tướng Cao Duy Hưng, vì thế mới phải đường đột vô lễ đến thế này, xin ngài thứ lỗi cho!

Cao Duy Hưng bây giờ mới biết khách lạ là ai, lại nghe nói là từng được Sứ quân Nguyễn Thái Bình hậu đãi, thì trong lòng cũng nể nang, nhưng vẫn không quên câu nói bóng gió xa xôi “rồng nước muốn quẫy lộn, nhưng biết tìm đâu ra biển rộng sông dài, nhìn quanh chỉ có vũng bùn pha máu”, rồi lại đến câu “... muốn được chết cùng người trung cang nghĩa khí...”. Cao Duy Hưng liền hỏi:

- Đa tạ Điền Sứ giả chẳng quản đêm hôm khuya khoắt đến thăm tại hạ, chắc thế nào cũng có điều hay chỉ dạy, xin Tiên sinh đừng e ngại gì cả!

Điền Bạc cả cười:

- Đây mới đúng là người nghĩa khí không để cho tiểu tiết làm bận trí! Thật ra, tôi gấp rút gặp ngài đêm nay là điều không phải, nhưng tình thế nước sôi lửa bỏng lắm rồi thành ra không còn thì giờ trì hoãn được nữa, e rằng người nghĩa khí đáng trọng bị uổng mạng không kịp cứu nữa!

Cao Duy Hưng nghe nói lấy làm lạ lùng, nhưng không khỏi chột dạ. Mấy lúc gần đây, Cao Duy Hưng bất mãn với Sứ quân, hận bọn xiểm nịnh nhất là nhà sư Tịnh Nhật, thoái thác không dự tiệc với Sứ quân, sau lại cùng với tướng Lâm Huy Chung được lệnh của Sứ quân phải tuần phòng cẩn mật thủy bộ hai mặt, có ý không muốn cho về gần. Lại có những lời xầm xì có vẻ Sứ quân nghi ngờ hai tướng không thật dạ trung thành muốn làm phản, trong lòng lấy làm buồn bực mấy lần toan liên lạc với tướng Lâm Huy Chung mà không được, tự biết thế của mình như cá sắp chui qua hom mà vào giỏ, như chim sắp vượt cửa mà vào lưới. Nay, nghe Điền Bạc nói, tuy Cao Duy Hưng là người có tinh thần sảng khoái, đởm lược hơn người, cũng không khỏi nôn nao bồn chồn. Cao Duy Hưng cố cười tự nhiên mà rằng:

- Tiên sinh quá lo đấy thôi, chứ làm gì có việc chết người, thanh bình chưa đến lúc xảy can qua, sao lại gọi là có sự uổng mạng được!

Điền Bạc chắp tay như người rơm, dưới ánh trăng sáng vằng vặc trông tựa như hình nộm bù nhìn đuổi chim, trăng sáng rọi tỏ nét mặt Điền Bạc vừa thản nhiên lạ lùng, vừa đượm vẻ buồn thê thiết. Hồi lâu, Điền Bạc mới nói:

- Dám hỏi tướng quân một điều: giữa tướng quân với Tịnh Nhật Đại tăng, ai là người được Sứ quân Thái Bình sủng ái?

Cao Duy Hưng thận trọng đáp:

- Tôi thấy Sứ quân không trọng ai, không khinh ai, mỗi người một phận vụ không ai xen lấn đến ai, thì làm gì có trọng với khinh!

Điền Bạc mỉm cười:

- Tướng quân quả là người nghĩa khí, không xem việc tự hạ mình để so sánh với phường đạo tặc là một điều nhục, lại còn đại lượng bênh vực cho, thật đáng trọng! Hôm nay, tôi đường đột tới đây, cũng chỉ vì việc ấy!

Cao Duy Hưng đáp:

- Không dám nhận lời khen của tiên sinh.

Rồi Cao Duy Hưng lại im lặng, tay thong thả đẩy mái chèo đưa con thuyền xuôi về Nam. Điền Bạc thầm nghĩ: “Viên tướng này thật rất thận trọng, không tỏ thái độ giận hay mừng, khó thuyết phục thật! Nếu không nói thẳng ngay vào việc, mà cứ loanh quanh chàng ràng mãi, thì có lẽ đến khi mặt trời lên cao cũng chẳng nói được gì, vì họ Cao có chịu tỏ vẻ giận mừng yêu ghét gì đâu, mà chỉ nương đà nói năng không quyết định gì cả”. Nghĩ thế, Điền Bạc khẽ hắng giọng nói:

- Cao tướng quân, khi còn ở Phong Châu, chủ tôi thường nói đến Tướng quân, ai cũng ngợi khen làn người hiền đất Tam Đái, nhưng chỉ tiếc là trời gây nhiều thử thách, nên nghĩa sĩ phải lận đận. Sơ hạ năm nay, có mật sứ của Tam Đái từ Cung Thương lên Phong Châu mật nghị, nói rằng Tam Đái muốn cùng Phong Châu liên kết đương cự với Cổ Loa, mở rộng thêm đất đai, tranh hùng với thiên hạ. Tam Đái cho biết: nội bộ Tam Đái vững vàng, mưu thần không thiếu, võ tướng đủ xông pha trăm trận một ngày, nhưng vì thế liên kết nên phải nói thật rằng: tướng Trấn Giang có lòng làm phản, lại thêm bộ tướng Lâm Huy Chung đóng ở biên cương cũng lăm le đầu hàng Cổ Loa. Vì thế nếu muốn ra binh đánh nhau với Cổ Loa, thì trước phải thanh lí nội bộ, sau mới yên tâm mà hành sự được...

Cao Duy Hưng vẫn biết là lâu nay Sứ quân nghi ngờ mình, nhưng không làm sao để biện bạch cho được, gần đây Sứ quân càng ngày càng nghe lời Tịnh Nhật Đại tăng, chê bai cả chùa Yên Lạc, rồi lại hạ lệnh cho mình phải đưa quân thủy đi tuần ngày đêm ở cùng xa xôi, lại bắt tướng Lâm Huy Chung đồn trú mãi tận biên cương, lặn lội lên vùng Suối Bạc, thật Sứ quân bạc đãi hiền tài mà mê say kẻ xu nịnh. Nay, lại nghe Sứ của Phong Châu nói như vạch gan cởi ruột mình ra, thì dù đởm lược có thừa trong lòng cũng không khỏi kinh mang, liền nói:

- Quả thật Sứ quân tôi có nghe lời Tịnh Nhật Đại tăng, nhưng làm gì có việc Phong Châu Tam Đái liên kết ra binh, làm gì có việc thanh lí nội bộ. Tôi e Phong Châu bị làm chăng!

- Quả thật Tướng quân là người thận trọng, nghĩ việc không hồ đồ! Dám hỏi: Tướng quân có biết trong tiệc chiều hôm nay, Sứ quân Thái Bình đã bàn thế nào không, và tại hạ lúc này mang sứ mạng gì về Phong Châu Tướng quân có biết không?

Sứ mạng gì của Điền Bạc, buổi tiệc nói những gì, làm sao Cao Duy Hưng biết được? Nay, Điền Bạc ra vẻ thành thật muốn kể hết, làm cho Cao Duy Hưng vừa nóng lòng muốn nghe, vừa tăng thêm lòng tin là Điền Bạc có lẽ nói thật, liền giục:

- Xin tiên sinh cho nghe!

Điền Bạc mỉm cười, biết cá đã nhấp mồi, bây giờ đã có đà không ra tài miệng lưỡi thì còn đợi đến lúc nào, liền nói:

- Mật sứ của Tam Đái có ước với chủ tôi là Sứ quân Kiều Tam Chế rằng: Xong hội Trung Thu, gần tới giờ Hợi ngày mười sáu thì nổi lửa trên sông Bạch Hạc, làm hiệu Phong Châu Tam Đái cùng bắt con rồng nước, con cọp trắng. Sứ quân tôi nghĩ rằng: Tam Đái không phải là nơi của anh tài tung hoành, hiền sĩ ở đời này không phải là cỏ rác, thì việc tiếp tay với Tam Đái để hại người hiền tài, chủ tôi không đẹp ý. Vì thế mới sai tôi xuống Tam Đái, trước là mừng lễ mùa Thu, sau là cố khuyên can Sứ quân Thái Bình để Ngài đừng làm vậy. Nhưng trong tiệc chiều nay, trên từ Sứ quân xuống đến Tịnh Nhật, Hàn Đồng, các tướng, hết thảy đều một lòng quyết theo kế đã định mà làm, là phải bắt con Rồng nước Cao Duy Hưng, con Cọp trắng Lâm Huy Chung. Chủ tôi có hẹn, nếu tôi không kịp về, mà đêm mười sáu trước giờ Hợi có lửa đốt trên sông, ấy là Tam Đái không nghe lời can gián, thì phải làm sao để Tướng quân thoát hiểm, không làm mất lòng Tam Đái, mà giữ được tiếng cho Phong Châu...

Cao Duy Hưng ngắt lời:

- Tiên sinh nói vậy, tôi biết thế. Nhưng làm sao có thể tin được là Sứ quân tôi đốn mạt đến thế. Vả lại, đất Tam Đái này một dải sông dài trọng yếu, giết tôi đi có khác gì tự phá hàng rào để cho nhà mình bị trống, giết tướng Lâm Huy Chung có khác gì tự mình chặt cả tay chân. Tiên sinh có nói quá không?

- Ngay trong tiệc chiều hôm nay, tôi có nghe Sứ quân Thái Bình hỏi thẳng tướng Phúc Nghiệp Trình là “có thể đương cự được với tướng Trấn Giang không”, thì tướng Phúc đáp là: “Trên sông nước, không phải là đối thủ của họ Cao, nhưng trên bộ thì được”. Vì thế mới có việc đốt lửa trên sông để ngăn không cho Tướng quân chạy trốn, phải lên bộ hiệp sức với tướng Lâm Huy Chung, lúc ấy hai tướng Cao Lâm bị bắt giết cả đấy.

Cao Duy Hưng bây giờ nghe lới nói của Điền Bạc có vẻ hữu lý, nhưng vẫn chưa thể nào quyết chắc được, lại hỏi:

- Đành rằng lời nói của Tiên sinh là thật, nhưng làm thế nào để chứng minh là thật được bây giờ?

- Điều ấy không khó. Trước hết, lát nữa đây, Tướng quân hãy đích thân hành động, hay cho người bí mật theo dõi tôi về tận dịch quán, thế nào cũng có người của Sứ quân rình mò, vì e rằng tôi liên lạc được với Tướng quân, vì lẽ trong tiệc chiều nay tôi hết lòng khuyên can mà không được, Hàn Đồng có lộ vẻ nghi tôi muốn cứu Tướng quân. Sau nữa, sáng mai Tướng quân thử giả vờ vào phủ Sứ quân trình việc hội trăng đã sửa soạn xong, để dò xét động tĩnh cùng thái độ của Sứ quân xem sao. Rồi sau đấy, Tướng quân phải chuẩn bị, sẵn sàng khinh thuyền để khi nào thấy lửa cháy trên sông, là phải mau mau đào tẩu.

Cao Duy Hưng mỉm cười có vẻ đau khổ:

- Tiên sinh định kế thật hay!

Điền Bạc chột dạ, không hiểu Cao Duy Hưng khen kế giúp y, hay có ý nói mỉa rằng mình sắp đặt mưu mô hại Tam Đái hay nữa? Điền Bạc ỡm ờ:

- Sự thể phải thế, chứ có gì là hay!

Bỗng Cao Duy Hưng thở dài, ngửng đầu nói như trút tâm sự:

- Nói thật với tiên sinh, tôi chưa bao giờ có dạ phản chủ chỉ một lòng với chủ mà thôi. Nay, thấy chủ mình bị phường xu nịnh làm hại, khiến cho nội bộ tan nát, việc lớn lại đi nghe bọn nhà chùa giặc cướp, không biết vỗ về trăm dân, nuôi dưỡng tướng sĩ, nghe lời nói phải của Thiền sư Không Trí. Bây giờ lại liên kết với bên ngoài để tự chặt tay chân, âu có lẽ cũng là đến lúc Tam Đái bắt đầu tan rã chăng! Tôi tự biết, trước sau cũng bị chết uổng mạng về tay siểm nịnh, chỉ tiếc là thân trai giữa thời loạn này lại phải bị tan nát như vậy...

Điền Bạc bây giờ mới yên lòng bồi tiếp:

- Nghĩa sĩ ở đời chết không uổng, chọn lấy chỗ đáng chết mới chết. Anh hùng làm sao chịu bó tay để cho phường tiểu nhân tha hồ muốn làm gì thì làm được! Nghĩa khí của Tướng quân, trong sáng không thua trăng đêm nay nhưng e có điều câu nệ, cần phải bảo trọng tấm thân để dành đến lúc giúp đời mới phải.

- Nay tiên sinh bảo tôi phải làm sao đây?

- Tướng quân phải bình tĩnh, đừng để cho phường siểm nịnh hại được mình, cần phải biết ẩn nhẫn để đợi cái thời đến của mình. Nếu Tướng quân còn ở lại Tam Đái, thì thế nào cũng uổng mạng. Bỏ ra đi, thì đi về đâu? Tướng quân định thế nào?

- Thật tôi chưa có định kiến gì cả!

- Tôi thiết nghĩ: nếu Tướng quân theo tôi lên Phong Châu, tuy Phong Châu đất rộng chủ hiền đúng là nới cho kẻ có trí trổ tài, nhưng lại e không khỏi mang tiếng cho Phong Châu là cướp người tài của Tam Đái, mối bất hòa khó tránh được. Tôi cho rằng: Tướng quân nên tạm lánh xuống phía Nam, vượt sông về với Lâm Công ít ngày đã. Lâm Công cũng không phải là bậc hùng tài, không phải là người đáng để cho mình khuất thân. Thế nào Tam Đái cũng đòi ngài, Đường Lâm sẽ nghe lời Tam Đái cho mà xem, chứ không được như Phong Châu rôi đâu! Tướng quân lại sẽ phải bỏ Đường Lâm mà chạy, lúc ấy Phong Châu sẽ cho người đón đợi. Tướng quân đừng lo không có đường tìm đến đất lành, không có chủ tốt mà thờ!

Cao Duy Hưng nét mặt buồn vô hạn, ngồi thừ hồi lâu, con thuyền không chèo nhẹ chở con trăng mười tư xuôi dòng. Hồi lâu, Cao Duy Hưng thở dài, ngửng đầu lên nói:

- Thôi được, để đến ngày mai tôi vào phủ Sứ quân xem sao. Nếu quả thật chủ tôi có lòng nghi ngờ muốn bắt, thì tôi đợi đến chiều mười sáu nếu thấy có lửa cháy quân canh thật, thì tôi xin theo lời tiên sinh chạy tới cầu cứu Lâm Công.

Điền Bạc đáp:

- Tôi chỉ mong cứu được người hiền, còn tướng Lâm Huy Chung nữa, trên đường về Phong Châu, tôi phải cố làm sao để ông ta thoát hiểm như tướng quân mới được.

Cao Duy Hưng không khỏi cảm động:

- Đa tạ tiên sinh, ngài có lòng tốt với anh em chúng tôi quá!

Đêm về khuya, thuyền ba người hướng mũi trở về. Trước khi chia tay, Điền Bạc còn dặn nhỏ họ Cao:

- Tướng quân phải biết hết sức cẩn thận, kẻo lại gây họa oan cho người khác dưới trướng. Bây giờ tướng quân hãy bí mật cho người theo dõi chúng tôi về dịch quán xem sao.

Cao Duy Hưng đích thân cải trang làm một tên quân, đưa đường cho Điền Bạc và Thẩm Chu Bình trở về dịch quán. Quả nhiên, về đến gần dịch quán đã thấy có thấp thoáng mấy người rình mò ở bên ngoài, còn lớn tiếng dặn người lính dẫn đường là Cao Duy Hưng giả trang rằng:

- Thôi nhà ngươi về đi. Nhớ bẩm với Tướng quân là ta cảm ơn nhé!

Điền Bạc chưa vội vào trong, còn tha thẩn như thể ngắm cảnh đêm trăng nới đất khách, đợi cho Cao Duy Hưng chắc là do đi đã xa mới vào nhà.

Sáng hôm sau, Điền Bạc vào phủ Sứ quân, nói rằng “xong hội đêm rằm, xin được lên đường trở lại Phong Châu ngay: vì e rằng hôm nay Sứ quân bận rộn khó có dịp vào lạy chào, nên xin đến bái biệt trước”. Sứ quân đẹp dạ lắm.

Ra đến cổng phủ, thì gặp Trấn Giang Tướng Cao Duy Hưng đem tùy tùng đến phủ Sứ quân, Điền Bạc vừa thấy Cao Duy Hưng đã lật đật chạy lại, làm như may mắn mà gặp họ Cao ở đây. Điền Bạc xá dài, nói:

- Thật là vạn hạnh, vạn hạnh! Tại hạ Điền Bạc từ Phong Châu xuống lạy mừng Sứ quân Thái Bình, ao ước mãi mà không được gặp mặt đại tướng, lúc ra về thì lại được gặp ngài, thật vạn hạnh, vạn hạnh!

Cao Duy Hưng cũng ra vẻ mừng rỡ, vái tạ lại Điền Bạc. Điền Bạc niềm nở nói nhỏ:

- Tướng quân cứ về với Lâm Công, cuối Đông năm nay khi nào nghe tiếng trống dậy trên sông, thì lập tức lên đường tìm đến ngay, thế nào cũng thoát nạn bị Đường Lâm bắt giải cho Tam Đái, mà lại về được đất lành, gặp được chủ hiền để mà thờ nhé! Tướng quân đừng quên.

Cao Duy Hưng chưa kịp đáp, sực có đám Tướng phi ngựa từ xa lại, bụi mịt mù. Điền Bạc, Cao Duy Hưng cả kinh, những tưởng rằng câu chuyện giữa hai người đã bị lộ, các tướng vâng lệnh Sứ quân đến vây bắt. Vừa lúc ấy, các tướng xuống ngựa, đi đầu là bộ tướng Phúc Nghiệp Trình, theo sau đến sáu bảy tướng nữa ai cũng mặt mày nghiêm trọng, nhưng gặp Cao Duy Hưng với Điền Bạc ở công phủ thì có vẻ băn khoăn lắm.

Điền Bạc quay lại chào hỏi các tướng, xong thưa với Cao Duy Hưng:

- Tại hạ kém duyên, chỉ mới được gặp Đại tướng ở cửa phủ nói chưa dứt một câu, đã phải nhường lời cho các vị khác, thật là vô duyên! Thôi thì tại hạ xin cáo từ, may mà trước lúc lên đường trở về còn được gặp lạy ngài, thế cũng là mừng lắm rồi.

Điền Bạc chia tay với các tướng Tam Đái, thẳng đường về dịch quán.

Các tướng vừa Phủ gặp Sứ quân, mỗi người nặng một ý nghĩa riêng. Cao Duy Hưng thì băn khoăn không biết bọn các tướng vào Phủ có việc gì mà có vẻ hấp tấp, lúc nãy gặp mình với Điền Bạc chuyện trò thì có vẻ lạnh nhạt bây giờ xem ra ai cũng giữ kẽ với mình, có lẽ đúng như lời Điền Bạc nói, là: Sứ quân có bàn với các tướng về việc bắt giết mình. Cao Duy Hưng càng thấy lời Điền Bạc là đúng quá, trong lòng đâm ra rối loạn vừa giận vừa lo, thành ra vẻ mặt lúc hầm hầm lúc lại ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Phía các tướng, thì muốn vào bẩm với Sứ quân việc đêm hôm qua Điền Bạc lén gặp gỡ tướng nào đấy, chắc chắn là tướng Cao Duy Hưng chứ chẳng sai, vì ngoài tướng Cao Duy Hưng ra thì chiều hôm trước có ai vắng mặt trong tiệc đâu. Nay, lại gặp Cao Duy Hưng với Điền Bạc ở cửa phủ, nhưng Điền Bạc lại mừng rỡ nói là vạn hạnh được gặp họ Cao ở cửa Phủ trước khi lên đường về Phong Châu, thế thì đêm hôm qua Điền Bạc gặp ai? Các tướng băn khoăn, nghi ngờ, chưa biết phải nghĩ thế nào, thì đã vào đến trong Phủ.

Sứ quân Nguyễn Khoan sắc mặt vui vẻ đón các tướng vào đại sảnh. Trước hết niềm nở hỏi việc Đại tướng Cao Duy Hưng, Sứ quân niềm nở hỏi han công việc, Cao Duy Hưng càng nghi ngờ cho là Sứ quân bên ngoài nói cười cốt để che giấu ý nghĩ bên trong, thành ra cũng chỉ đối đáp với Sứ quân thật thận trọng. Sứ quân không có ý nghi ngờ gì cả, nhưng các tướng ngồi nghe thì nghi ngờ lắm, ai cũng cho là Cao Duy Hưng đêm hôm qua gặp Điền Bạc, nên hôm nay mới nói năng thận trọng như thế. Nhưng, trước mặt Cao Duy Hưng không làm sao thưa hết mọi chuyện với Sứ quân được, đành cắn răng ngồi nghe, ai cũng như ngồi trên lửa bỏng mà không có cách nào tránh được lửa.

Sứ quân càng nói cười, các tướng càng im lặng, Cao Duy Hưng càng e ngại miễn cưỡng tiếp chuyện bẩm trình Sứ quân mọi việc, xem ra có vẻ rời rạc lạnh nhạt. Đến cuối giờ Tị, Sứ quân truyền dọn tiệc để chúa tôi thù tạc, mãi đến cuối giờ Mùi tiệc mới tan, ai cũng say khướt. Sứ quân chia tay cùng các tướng, về dinh nghỉ ngơi đời chiều nay dự hội.

Các tướng ra về, rượu tuy có làm điên đảo cả đầu óc, nhưng vẫn chưa quên việc Điền Bạc với Cao Duy Hưng, ác thay không có dịp nào để có thể trình rõ lên Sứ quân mọi việc được!

Hội Trăng Tam Đái càng về khuya càng vui, mãi đến cuối giờ Sửu mới tàn. Mọi người mệt nhoài, vội về nghỉ ngơi.

Hôm sau mười sáu, gần sang đến giờ Thân, các tướng mới được gặp mặt Sứ quân. Lập tức, các tướng thuật rõ việc xảy ra đêm mười tư cho Sứ quân nghe. Sứ quân kinh mang nghi ngờ, liền ra lệnh cho ngựa trạm gấp rút đưa lệnh của Sứ quân lên ngã Ba Hạc bảo không đốt lửa nữa.

Một mặt, Sứ quân trao cờ Soái cho tướng Phúc Nghiệp Trình, điểm hai trăm quân thiết kỵ lên đường ngay, đuổi bắt cho kỳ được bọn Điền Bạc và Thẩm Chu Bình về để tra hỏi. Mọi việc dọc đường, tướng Phúc Nghiệp Trình được toàn quyền quyết định, kẻ nào cản trở chậm trễ được quyền chém ngay tại chỗ.

Phát lệnh xong, Sứ quân ngồi thừ trên hổ tướng, đắn đo suy nghĩ không biết có nên triệu tướng Cao Duy Hưng vào Phủ để hỏi chuyện hay không. Chúa tôi bàn bạc, ai cũng biết là lệnh lên Ba Hạc không thể kịp được, vì đường sá xa xôi, thời gian lại quá ngắn ngủi. Mãi sau, mới quyết định cho người đi mời tướng Cao Duy Hưng.

Tướng Cao Duy Hưng lúc ấy đã sửa soạn xong, nhìn trời sắp tối trong dạ bồn chồn lo lắng, các thuộc tướng chưa ai được biết gì cả.

Chợt có quân canh vào bẩm:

- Sứ quân cho mời Đại tướng.

Cao Duy Hưng nghe lệnh mời trong lòng khiếp hãi, cho là Sứ quân muốn bắt mình ngay trước giờ hẹn, hoặc giả Sứ quân muốn thử lại xem mình có dám vào Phủ hay không. Cao Duy Hưng nghĩ: “Vào Phủ là cầm chắc cái chết, chi bằng trốn sớm là hơn”.

Cao Duy Hưng nghĩ rồi, liền bảo quân trở lại bẩm với Sứ quân là “tướng Trấn Giang đang sửa soạn, sẽ xin vào nghe lệnh”.

Xong rồi, Cao Duy Hưng truyền lấy thuyền nhẹ, đưa vợ con xuống, nhẹ nhàng xuôi theo dòng đi về Nam. Lúc ấy trời tối mịt, trăng mười sáu chưa lên cao lắm.

Trong phủ, Sứ quân cùng các Tướng cứ đợi, càng đợi càng không thấy tăm hơi Đại tướng Cao Duy Hưng. Sứ quân cho quân đi mời hai ba lần nữa, lần nào quân cũng về bẩm: “Đại tướng đã đi rồi, có dặn là vào Phủ nghe lệnh Sứ quân”. Sứ quân nghi ngờ, bồn chồn không yên, trăng mỗi lúc một lên cao mãi, tăm hơi Cao Duy Hưng càng mất hút. Sứ quân cùng các tướng quyết chắc Cao Duy Hưng làm phản mất rồi!

Sứ quân giận tím mặt, chưa biết phải hành động ra sao, sực tướng Phòng Đường vào xin cấp báo...

Chưa biết Phòng Đường tướng vào báo tin gì, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—