Hồi Thứ Hai Mươi Ba Tấn Vương quyết ra binh phục hận
Đinh động chúa phong ấn Quân sư
Đến tận lúc trời sáng rõ, binh triều đình mới tạm yên doanh trại. Nam Tấn Vương lập tức đăng đường nghị sự, các tướng không ai là không buồn. Nam Tấn Vương ứa lệ phán:
- Ta không ngờ chỉ một trận đánh, ta lại bị lầm kế của giặc đến như thế! Trong ngày hôm qua, ta bị mất ba tướng là: tướng tiên phong Cao Đình Bảo, quân kể lại chính mắt thấy tướng tiên phong bị trúng tên giặc rồi bị nước cuốn đi mất rồi, tướng Kiêu kỵ Trần Bích Ngọc thì bị thiệt mạng trong loạn quân trong biển lửa ở cửa Đa Giá, quân cũng có đứa trông thấy mà không cứu được, còn tướng Đỗ Xuân Dũng thì bị giặc bắt, không biết số phận ra sao?
Các tướng cúi đầu lặng lẽ, buổi nghị sự nặng nề buồn thảm. Hồi lâu, Vương lại phán:
- Đến lúc này, ta đã được rõ là trong trận hôm qua, ta thiệt mất hơn một nghìn quân tử trận, thêm gần nghìn bị thương. Kể từ lúc ra quân gặp giặc đánh mấy trận đến giờ, binh ta còn chưa đến bốn nghìn, phải đợi cho đám thương binh lành mạnh, mới còn hơn bốn nghìn. Lương thực gặp khó khăn, địa thế lại không chiếm được chỗ tốt, nếu cứ đóng ở đây thế này thì không thể nào tránh được thảm bại mất. Các tướng có kế gì chăng?
Các tướng lặng lẽ cúi đầu thở dài, chưa ai nghĩ ra được kế hay nào hòng cứu vãn tình thế. Hồi lâu tướng ngự tiền trung quân Đặng Ngọc Hợp tâu:
- Tâu Thánh thượng, quân xung chiến của ta còn hơn bốn nghìn, chưa cần phải bổ sung mới. Đợi quân từ Cổ Loa tiếp viện thì e lâu quá, mà bắt lính địa phương cũng không phải là dễ gì. Thần nghĩ: binh ta còn đủ sức đánh giặc, không cần bổ sung cho lắm, nếu cần thì chỉ nên tuyển những hàng tạp dịch, tránh cho quân xung chiến khỏi phải bận tay vì những việc không phải là ra trận đánh giặc. Ta cũng lại phải ra quân thận trọng, chiếm lấy những lợi thế mà ép giặc. Lúc đầu, quân ta chiếm được các lợi thế, giặc đã mất các nơi xung yếu nên binh ta tiến dễ dàng. Sau, không biết ai là người chỉ sử cho giặc mà giặc lại có thể “thay ngôi đổi chỗ” cho chúng từ cái thế bị động bại mà chuyển sang thành chủ động thắng như thế? Vả chăng, ta cũng có nhiều phần khinh địch, không ngờ bị lầm kế. Còn việc chiếm đóng vùng Vũ Lâm, thì là một chiến sách đúng. Ở phía Bắc, giặc biệt ngăn sông để đánh thủy công, biết nương vào núi hiểm để bám sát quân ta, biết lợi dụng địa thế để đánh hỏa công, rõ ràng bây giờ giặc đã hiểu đâu là địa thế tốt, biết thế nào là dùng địa thế vào việc ra quân. Việc xuất quân của ta từ đây là gặp tay kình địch trong quân giặc rồi đấy. Thần thiết nghĩ: ngay khi thắng ta một trận, ta chưa kịp chấn chỉnh hàng ngũ, thế mà giặc không dám sang sông đánh gấp, đủ thấy sức giặc không mạnh, nhưng chú trọng đến địa thế để dụng binh. Ta không thể lấy mạnh để át địa thế được, nhưng có thể dùng mạnh để đoạt địa thế trước giặc.
Nam Tấn Vương nghe bàn, không thấy có gì là sai lạc. Các tướng cũng không có ai phản đối, duy có việc: làm thế nào để chiếm địa thế xung yếu của giặc để ép giặc thì chưa ai biết phải làm thế nào?
Hồi lâu, Nam Tấn Vương phán:
- Ta quyết ra quân rửa hận này. Việc binh thua được là thường, không có chi là lạ. Chỉ có điều: biết địch để mà thắng địch, mới là điều trọng, bây giờ thì ta biết dịch rồi! Với cái biết ấy, không phải là để ta sợ giặc, mà là để thắng giặc đấy!
Các tướng cúi đầu yên lặng, Nam Tấn Vương lại phán:
- Giặc dùng địa thế ở phương Bắc để bức bách ta ở phương Nam, giặc dùng địa thế ở phương Nam để cự với binh ta. Nay, ta lại cứ theo kế giặc mà đánh giặc, là: chiếm phía Bắc để ép giặc, đánh phương Nam để chế ngự giặc. Quân ta một số bị thương, nhưng không có gì nặng lắm chỉ ít ngày là khỏi được, trước hết, tướng Phạm Hoàng Sơn mang theo tướng Nguyễn Đình Trung, Đặng Văn Thông, Đào Đình Bính cùng một nghìn rưỡi quân vượt sông sang trấn ở phía Bắc Hoa Lư. Tướng Nguyễn Lạc Bình mang theo các tướng Hoàng Hữu Nhạc, Phạm Văn Tuyên, Nguyễn Phí Hồng cùng một nghìn rưỡi quân vượt sông trấn ở phía Nam Vũ Lâm. Hai tướng không được bỏ vị trí của mình, hễ thấy phía Bắc đánh giặc thì phía Nam ứng chiến, nếu phía Nam thụ địch thì phía Bắc tiếp cứu. Trẫm mang trung quân vượt sông đóng ngay phía trước Hoa Lư phá giặc, hai đạo Bắc Nam làm thế trợ chiến.
Vương lại truyền Quân lương tướng Đỗ Huy Cảnh phải lo liệu quân lương cho đầy đủ; truyền Ngự tiền trung quân gấp rút thuốc men chữa chạy cho các sĩ tốt bị thương. Vương sai đóng nhiều bè để lấy phương tiện đi lại trên sông. Sau, sai quân đi dò la tình hình địch.
Quân đi đến chiều hôm sau về bẩm:
- Hoa Lư thắng trận, còn đang khao quân. Quân chia làm hai, một nửa đóng Vũ Lâm, một nửa sắp lên đóng tại Hoa Lư, chưa thấy có dấu hiệu gì tỏ ra là sắp động binh cả.
Vương nghe trình, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi truyền cho tướng Phạm Hoàng Sơn ngay đêm hôm ấy âm thầm sang sông, chiếm đóng vùng phía Bắc Hoa Lư, chia quân trấn giữ các địa điểm xung yếu không cho binh Hoa Lư có thể trở lại dùng các chỗ xung yếu ấy nữa. Một mặt, Vương truyền trung quân sửa soạn nhổ trại, đích thân Vương mang quân vượt sông trấn ngay phía trước Hoa Lư. Đạo trung quân lại phải chuẩn bị sẵn cung cứng tên dài cho nhiều. Riêng đạo quân của tướng Nguyễn Lạc Bình thì cứ đóng yên một chỗ, khi nào có lệnh thì phải đổ xuống phía Nam tiến chiếm Vũ Lâm cho mau, còn bây giờ cứ đóng quân làm thế yểm trợ ở bên kia sông.
Vào lúc các đạo quân lên đường, Vương truyền cho các huyện lệnh địa phương phải lập tức đến chầu nghe lệnh. Thế là, huyện lệnh lớn nhỏ suốt một vùng từ Ưng Hòa xuống đến sát ven biển, đều phải đến nghe lệnh Vương. Vương tuyên phán: “Nay Vương đem binh đi chinh phạt Hoa Lư, thế giặc cương cường, tác oai tác quái một vùng, chưa thể một sớm một chiều mà phá được giặc. Bởi thế, các nơi phải dốc lòng góp phần với binh Triều phá giặc, tùy địa phương mà đem nộp binh lương, đóng góp dân đinh để sung quân. Địa phương nào có ý giúp đỡ cho giặc tất không tránh được trọng tội, nơi nào hết lòng vì vua sẽ được hậu thưởng, sau khi phá xong giặc nơi ấy sẽ được miễn thuế hai năm.”
Vương ra hiệu lệnh thật gắt gao, khiến cho bá tánh vất vả cung ứng cho việc quân, lại lo bồng bế nhau đưa già giấu trẻ, lánh nạn binh đao, khiến cho cả một vùng trước kia sầm uất là thế, nay bỗng nhiên hoang vắng thê lương! Thế là, lệnh của Nam Tấn Vương làm cho Hoa Lư bị cô lập, không mong gì được dân chúng giúp đỡ, tình thế nguy cấp lắm.
Đến khi Vương đem trung quân sang sông, cũng là lúc chúng anh hùng còn đang say chiến thắng chưa có kế sách gì phòng bị chống binh triều.
Khi được tin binh Triều đã lại sang sông, đối mặt Hoa Lư sắp khởi chiến, Động chúa Đinh Bộ Lĩnh vội truyền hội họp các tướng, đăng đường nghị sự tức thì, Đinh chúa nói:
- Binh triều vừa thua một trận lớn, nhưng sức vẫn còn mạnh lắm. Nay Nam Tấn Vương lại truyền lệnh cấm dân gian trợ giúp Hoa Lư, làm cho ta bị lâm vào thế cô. Tình hình như vậy, các tướng có ý kiến gì không?
Đinh lão liền bàn:
- Lần trước ra quân, binh triều chiếm mất của ta lợi thế địa hình, phải nhờ đến kế “đổi ngôi chủ khách” của Lê quân, mới xoay chuyển được tình thế, đánh binh triều đại bại một phen. Nay triều đình lợi hơn ta ở chỗ có lệnh sai khiến trăm dân, nhưng chưa chắc được lòng dân bằng ta. Dù thế, nay Nam Tấn Vương lại sang sông cho quân chiếm giữ các nơi trọng yếu địa hình, là có ý dùng sức mạnh bức bách ta. Đối trận tranh hùng, ta có tướng giỏi, nhưng binh ít, khó cầm cự được lâu. Giả sử binh triều lại có cứu viện, tất Hoa Lư ta lâm nguy. Chi bằng, lại ra lệnh cho trấn giữ Vũ Lâm là căn cứ cự địch, rồi đem một phần quân về Hoa Lư trấn giữ mạn Bắc, cái kế của Lê quân xem ra vẫn còn đắc dụng đấy.
Động chúa gật gù, các tướng chưa ai có ý kiến ra sao. Tướng Lê Hoàn liền đứng dậy nói:
- Nếu cần đưa quân về Hoa Lư trấn giữ mạn Bắc, đương cự với đại quân của Nam Tấn Vương, thì tôi xin được lĩnh mệnh tiến quân, còn phương Nam, xin để nhường các tướng khác đảm đương.
Động chúa vẫn không nói gì, trong lòng cảm thấy không yên, nghi rằng binh triều còn có mưu kế chi đây mà Hoa Lư chưa được biết, nay nếu cứ ra quân đương cự thì e đến lúc mình bị thua rồi đấy, chứ không phải là binh triều sẽ thua nữa. Nghe Lê Hoàn nói như vậy, Động chúa trầm ngâm giây lát rồi bảo:
- Ta thấy trong việc ra quân lần này, Nam Tấn Vương có mưu kế gì đây, không lẽ tự nhiên đưa quân sang sông trơ trọi như thế?
Các tướng lặng thinh, Động chúa lại nói:
- Tại sao đến tận lúc này là đã gần ba hôm rồi, sao không được tin gì của Lê quân cả?
Phạm Cự Lượng đứng bật dậy:
- Tôi xin lĩnh một ít quân, đi do thám tình hình dịch nhân thể dò la tin tức của Lê quân xem sao!
Đinh lão bàn thêm:
- Nếu đi dò la tình hình địch, thì cũng vẫn cứ nên đưa quân lên trấn giữ mạn Bắc đã, đừng nên để trống mạn Bắc như vậy.
Động chúa băn khoăn không quyết, nhưng không có ý kiến gì hơn, đành phải men theo vách núi lên trấn giữ phía Bắc Hoa Lư. Lại sai Phạm Cự Lượng đem mười quân tốt đi dò la tình hình binh Triều và kiếm tin tức của Lê Thảo. Về mặt Nam, Động chúa quy tụ hết lực lượng trấn giữ Vũ Lâm.
Lê Hoàn lĩnh mệnh, mang theo hai tướng Nguyễn Bặc và Chu Kỷ Toàn kéo quân đi liền. Phạm Cự Lượng cũng đem quân tế tác đi dò la tin tức.
Động chúa tuy xuất quân, nhưng trong dạ vẫn không yên, lại thêm Lê Thảo bặt tin càng làm cho Động chúa ruột như lửa đốt. Đến chiều, tin Lê Thảo chưa dò la được gì, lại thêm bọn Phạm Cự Lượng ra đi cũng bặt luôn, không thấy có tin gì về, càng làm cho động chúa đứng ngồi không yên, liền lại ra lệnh triệu tập các Tướng để bàn việc.
Vừa vào nghị sự, chợt có quân vào báo:
- Lê Thảo đã về đến ngoài doanh, còn đang đợi lệnh.
Động chúa nghe báo, như người đang oi bức nồng nực được dội gáo nước lạnh, tỉnh cả người, lật đật đứng lên bước vội ra ngoài, các tướng cũng mừng ra mặt đứng dậy chạy theo.
Động chúa vừa thấy Lê Thảo, đã vội rảo chân bước tới, lớn tiếng:
- Ngài đi đâu sao lâu thế mới về, tôi mong quá!
Lê Thảo vội xuống ngựa vòng tay vái chào, đáp lễ Động chúa và các tướng. Động chúa truyền cho đám quân đi theo Lê Thảo vào cả trong doanh nghỉ ngơi, còn Lê Thảo thì theo Động chúa và các Tướng vào nghị sự đường. Mỗi người một câu, tranh nhau hỏi han Lê Thảo, ai cũng mừng vui, nhất thời tạm quên mối lo bên ngoài binh Triều đang dàn trận tiến đánh.
Lê Thảo tháo cây đàn, khoan thai ngồi xuống ghế, thuật lại hết mọi việc từ khi Động chúa kéo quân lên núi Kiệm Lộng, đến lúc đại quân của Nam Tấn Vương đại bại rút sang bên kia sông, lúc nào Lê Thảo cũng theo dõi các hoạt động của đôi bên, lại không ngớt lời khen tướng Phạm Cự Lượng cả một ngày rong ruổi dụ địch không biết mệt, tướng Nguyễn Bặc xuất quân đánh tiếp cứu, khen Phạm Hạp đánh hỏa công quá ác liệt, rồi lại tỏ ý thương tướng Cao Đình Bảo bị trúng tên mà chết. Duy có việc dòng Sinh Khuyết nước về hơi chậm, thì Lê Thảo thở dài mà rằng:
- Thôi thế cũng đủ, chứ nếu nước về sớm một chút, thì có lẽ cả đại quân của Triều đình, kể cả Nam Tấn Vương nữa, chắc đã vong mạng cả rồi! Mà như thế, thì thất đức quá, tại hạ có lẽ đến tổn thọ cả chục năm mất!
Đinh lão ngồi nghe Lê Thảo trình bày mọi việc, ông luôn luôn vuốt bộ râu tủm tỉm cười ra vẻ sảng khoái lắm, Động chúa nghe Lê Thảo nói xong, liền bảo:
- Bây giờ, Nam Tấn Vương lại đưa quân sang sông, trấn ngay trước Hoa Lư. Tôi không biết binh triều định như thế nào, không lẽ gì vừa mới thua một trận mà Nam Tấn Vương lại còn khinh suất đem quân sang đóng trơ trọi một mình như thế!
Lê Thảo hỏi lại:
- Bẩm, thế Động chúa định liệu thế nào?
Đinh Bộ Lĩnh đáp:
- Tôi đã cử tướng Lê Hoàn mang một nghìn quân lên phía Bắc trấn giữ, lại sai Phạm Cự Lượng đem mười quân đi dò la địch tình từ sáng đến giờ cũng vẫn chưa thấy Lượng về, trong lòng còn đang bứt rứt lắm đây!
Lê Thảo nghe Động chúa nói, giật bắn người, đứng vụt dậy. Động chúa, Đinh lão, đến hết thảy các tướng đều kinh hãi, trố mắt nhìn Lê Thảo, Lê Thảo vẻ mặt gay cấn hỏi vội:
- Tướng Lê Hoàn đi đã lâu chưa?
- Đi từ sáng nay rồi.
- Còn tướng Phạm Cự Lượng?
- Cũng đi từ sáng hôm nay.
Lê Thảo ngồi xuống, vẻ mặt thẫn thờ, cả hội nghị im lặng, biết là có việc quan trọng lắm đây, không ai dám trả lời. Giây lâu, Lê Thảo nói:
- Khi lửa đốt binh triều, tôi từ trên núi Đa Giá xuống, vòng mé Nam sang sông trước. Tôi được biết binh Triều chưa phải là kiệt sức, mà thật ra còn thừa sức để đánh bại ta. Ta hơn bình triều ở địa thế, biết dùng những nơi hiểm yếu để cư dịch. Nay thua một trận, binh triều bây giờ đã rải quân từ Bắc xuống Hoa Lư, bao nhiêu nơi xung yếu đều chiếm mất cả rồi. Binh triều lại giữ hậu quân ở bên kia sông, đưa tiền quân đến án ngữ trước mặt ta, dựa vào sông mà chẹn ta, phía Bắc thì bao vây ta. Giả sử địch cũng lại dùng hỏa công đánh ta, như trước kia có lần Nam Tấn Vương đã toan làm nhưng chẳng may bị tướng Đoàn Phúc Hải tình cờ ra tay trước, thì lúc ấy ta làm sao cự địch được. Nếu chạy về phía Nam thì đạo quân triều đình đóng bên kia sông sẽ theo đường sông tiến đánh ta, đại quân của Nam Tấn Vương một mặt sẽ tiến chiến Hoa Lư, một mặt đuổi theo ta mà phục hận. Như thế, thì việc tướng Lê Hoàn mang quân lên phía Bắc, ắt lâm nguy mất rồi!
Nghe Lê Thảo nói, động chúa cùng các tướng thảy đều kinh hãi. Lê Thảo quay sang hỏi Đinh lão:
- Tiên sinh có mưu kế gì cứu vãn tình hình này không?
Tiên sinh cũng lắc đầu nhẹ nhẹ, nhất thời chưa nghĩ ra được mưu thần chước quỷ gì. Động chúa nóng nảy:
- Quả thật địch tình ta không được rõ. Tướng Lê Hoàn mang quân lên phía Bắc, dù thế nào chăng nữa cũng thừa sức cự địch, nếu cần ta cho thêm quân đi tiếp cứu là được chứ gì!
Lê Thảo nói:
- Bây giờ, Lê Hoàn như cá nằm trong rọ, phía Bắc binh Triều đón đánh ở các chỗ hiểm địa, phía Nam đại quân của Nam Tấn Vương áp bức, bên kia sông hậu quân của triều đình xung trận đánh tới lúc nào mà chẳng được! Như thế, thì dù ta có đem quân đi cứu Lê Hoàn cũng vô ích, mà lại chết thêm nữa là khác! Nam Tấn Vương lần này ra quân cẩn trọng lắm, chứ không khinh suất như lần trước nữa đâu.
Động chúa lại thẫn thờ ngồi im, Lê Thảo nói thêm:
- Còn tướng Phạm Cự Lượng, tuy dũng mãnh có thừa, nhưng làm sao để vượt được đại quân của Nam Tấn Vương mà về cho được! Nếu Lượng hiếu thắng khinh địch, cứ xông pha bừa đi, thế nào cũng bị nguy, nếu Lượng biết nên tự ái không dám xông xáo vào đại quân của địch, thì chắc đã trở về rồi chứ chẳng biệt tăm như vậy?
Hội nghị im thin thít, không ai biết nói năng ra sao. Hồi lâu Lê Thảo mới lại nói tiếp:
- Nếu Phạm Cự Lượng về được, thì hy vọng binh Triều chưa dàn xong trận thế. Nhân đây hy vọng theo là Lê Hoàn sẽ thoát hiểm được...
Lê Thảo chưa nói dứt câu, quân từ ngoài chạy vội vào khẩn báo:
- Bẩm Động chúa, có một tên quân đi theo tướng quân Phạm Cự Lượng bị trọng thương đang đợi ngoài doanh...
Không ai bảo ai, tất cả cùng đứng bật dậy, Động chúa vội truyền đưa tên quân ấy vào ngay.
Tên quân vào, mình mẩy đẫm máu lẫn đất cát, xem ra nhọc mệt lắm. Y sụp xuống toan lạy Động chúa, tướng Đinh Liễn ngồi gần vội giơ tay đỡ y lên, y thều thào:
- Bẩm Động chúa, tướng quân Phạm Cự Lượng bị vây hãm nguy kịch lắm... Tướng quân cũng đã bị mấy vết thương rồi...
Động chúa hỏi dồn:
- Tướng quân Phạm Cự Lượng bị vây hãm ở chỗ nào?
Tên quân gắng gượng:
- Ở La Vân...
Tên quân nói đến đây thì cơ hồ muốn ngừng thở, Động chúa vội truyền đưa y vào doanh phục thuốc, Động chúa bảo:
- Từ đây đến La Vân cũng hơn hai chục dặm đường, từ lúc tên quân bị thương chạy được về đến đây thì Cự Lượng dã bị nguy khốn lắm rồi, nay không biết y có thoát được hay không?
Tướng Đinh Điền đứng bật dậy:
- Bấm Động chúa, nay Cự Lượng lâm nguy, chưa biết sống chết ra sao, tôi xin mang một cánh quân đi cứu Lượng về!
Đinh Điền là hổ tướng của Hoa Lư, coi anh em còn trọng hơn cả tính mệnh mình, nay nghe Cự Lượng lâm nguy thì chẳng kể gì nguy hiểm, xin mang quân đi cứu nguy. Động chúa chưa biết địch ra sao, đưa mắt khẽ nhìn Lê Thảo, Lê Thảo vẫn cúi đầu suy nghĩ, bây giờ mới nói:
- Phạm Cự Lượng tuy có lâm nguy, nhưng cũng chưa đến nỗi hại đến tính mạng đâu. Đi cứu Lượng, phải cho chắc chắn chứ không nên nóng nảy khinh suất lỡ chết theo với Lượng thì chẳng ra gì.
Hội nghị chưa ai hiểu gì thêm. Lê Thảo sửa áo, trịnh trọng nói:
- Bẩm Động chúa, tôi dâng kế đánh một trận đẩy binh Triều bật sang bên kia sông, nhưng lại không nói đến chặng đường phải làm tiếp, vì vậy mà sau khi nhiệm mệnh Động chúa đưa quân tới Vũ Lâm, đợi xem lửa cháy sông trôi, tình thế cấp bách quá không kịp lo liệu được thêm, nên mới phải vượt sông dò xét địch tình, nay hiểu rõ tất cả, vội về đây trình lên Động chúa…
Lê Thảo nói tới đây, đưa tay cởi cây Giao Long truy thủ rồi đứng dậy, hai tay kính cẩn đưa lên Động chúa mà rằng:
- Đến đây, mệnh lệnh của Động chúa tôi đã thi hành xong, xin hoàn lại Động chúa cây trủy thủ này, để lại được xin dâng kế khác đối phó với binh triều.
Đông chúa cũng trang trọng đỡ lấy cây đao, rồi bảo:
- Ta rất mừng trong lúc cấp bách, cây Giao Long truy thủ này đã được các tướng tôn trọng. Nay tình hình lại cấp bách, Lê quân sắp có kế hay để đối địch với binh triều. Ta muốn hỏi một câu: một trận đánh từ Hoa Lư về đến Vũ Lâm, một ngọn lửa, một dòng nước, binh Triều đại bại chết ba đại tướng, thiệt cả nghìn quân, phải ôm cổ ngựa chạy dài, thế đã gọi được là kỳ công hay chưa?
Cả hội nghị lao xao, không ai không rùng mình nghĩ đến trận đánh kinh hoàng ấy, không ai không nhận rằng đó là kỳ công diệu kế của Lê Thảo! Động chúa rất hài lòng, nói tiếp:
- Như vậy, thì Lê quân quả là người cả Hoa Lư ta mong đợi trọng vọng! Tài ấy, càng gặp việc lớn càng rực rỡ, Hoa Lư ta không thể không đãi ngộ xứng đáng, đúng với bậc hiền tài. Vì thế, trước khi nghe kế hay, ta muốn tuyên cáo trước các tướng, giao ngọn Giao Long trủy thủ cho Lê quân, từ đây thay ta giữ thế quân sư định kế, phát mệnh lệnh. Các tướng có ai phản đối gì không?
Nghe Động chúa nói, không một tướng nào không vui, Đinh lão hoan hỉ đứng dậy hai tay ôm lấy hai vai Lê Thảo mà rằng:
- Lão phục tài quân sư, Hoa Lư từ đây lo gì không thành nghiệp lớn!
Các tướng cũng xúm lại mỗi người một câu mừng Lê Thảo. Hồi lâu, Hội nghị mới lại ai yên chỗ nấy. Động chúa trịnh trong hai tay đỡ cây Giao Long trủy thủ đưa cho Lê Thảo mà rằng:
- Từ đây, ngài là quân sư của ta. Hoa Lư mong mỏi được thấy hết hùng tài thao lược của quân sư, ta mong được nghe những lời hay, mắt được thấy hiền tài giúp cứu nước đưa trăm dân ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng hôm nay. Ta cũng mong hiệu lệnh Giao Long trủy thủ trong tay quân sư, là hiệu lệnh của chính ta phát lạc, các tướng phải hết lòng thi hành không được trễ nải.
Lê Thảo đỡ lấy cây đao, trang trọng đeo vào thắt lưng, rồi vái Động chúa một vài mà rằng:
- Tôi từ xa lại, được Động chúa cùng các tướng tin yêu cho bàn việc, nay lại được giao việc lớn rất cảm kích, lòng chẳng khỏi thầm nguyện “quyết đem tài sức giúp rập Hoa Lư, đem sức Hoa Lư quét sạch nạn nước cứu trăm dân ra khỏi cảnh khốn cùng, giúp Động chúa dựng đại nghiệp, mở ra cho đất nước này một thời đại tốt đẹp mới!”. Tôi ước mong các tướng sẽ lập được đại công không bao giờ làm lỡ lệnh của Động chúa!
Thế là, các tướng lại đứng cả dậy mừng quân sư lần nữa, nghị sự đường nhộn nhịp, Động chúa có ý muốn mở đại lễ để quân sư lĩnh mệnh điều binh khiển tướng, nhưng quân sư nói rằng: “Việc hiện giờ cấp bách lắm, không nên trì hoãn thêm nữa, e lỡ việc lớn”. Động chúa nghe lời, nói rằng:
- Vậy từ bây giờ, ta cùng các tướng đợi nghe ngay kế hay của quân sư, để trước là cứu Phạm Cự Lượng, giải vây được cho Lê Hoàn, đánh lui được binh triều ra khỏi đất Hoa Lư, mở đường cho cuộc tranh hùng với thiên hạ mai sau?
Cả hội nghị im phăng phắc. Mọi người lắng nghe quân sư định kế đuổi địch.
—ooOoo—