Hồi Thứ Hai Mươi Bốn Vì Động chúa, quân sư định kế
Cứu Cự Luợng hổ tướng lập công
Quân sư khoan thai:
- Khi Động chúa rời Kiệm Lộng Sơn đưa đại quân về bám riết sau lưng Nam Tấn Vương, có để lại tướng Đỗ Mậu Đại với một trăm quân trấn giữ căn cứ có phải không?
Động chúa cùng các tướng cả kinh, quả thật có việc còn để lại Kiệm Lộng Sơn tướng Mậu Đại với một trăm quân sao Lê Thảo biết? Thì ra ba ngày vắng mặt, là lúc Lê Thảo đem hơn chục tên quân hầu từ phía Nam, bên kia sông, vòng lên phía Bắc dò la tình hình binh Triều, lại vượt đường đến Kiệm Lộng Sơn xem xét tình thế, biết cả mọi việc mà tướng Đỗ Mậu Đại vẫn chẳng biết gì! Sau Lê Thảo lại men theo đường núi xuống Nam, biết cả việc hai tướng Trịnh Tú và Đoàn Phúc Hải mang ba trăm quân chặn khe Sào Long, rồi về phục ở Hoa Lư đợi lệnh. Đến khi Hoa Lư đại thắng binh Triều, vẫn chưa có lệnh gì cho các tướng ấy.
Quân sư nhắc lại xong, nói tiếp:
- Hai cánh quân ấy, lúc này được việc lắm. Tôi được biết binh triều do tướng Phạm Hoàng Sơn thống lĩnh, có thêm ba tướng giúp sức, đã âm thầm sang sông trấn giữ các hiểm địa phía Bắc Hoa Lư của ta, làm cho cánh quân của tướng Đỗ Mậu Đại phải ở im trên Kiệm Lộng Sơn, lại cắt liên lạc của hai tướng Trịnh Tú, Đoàn Phúc Hải ở phía sau Hoa Lư. Mé sông, Nam Tấn Vương chiếm giữ, tướng Lê Hoàn đưa quân đến thế nào cũng gặp quân triều vận chuyển theo trung quân sang sông rất nhiều hỏa liệu, thế là cái kế hỏa công cũng được Nam Tấn Vương nghĩ tới! Nếu binh của Lê Hoàn lâm trận, gặp phải nơi địa thế thuận tiện, thì thế nào cũng bị Nam Tấn Vương vây hãm trong biển lửa đấy!
Động chúa, các tướng, ai nghe quân sư nói cũng kinh hãi, không ngờ sự tình lại ra đến như thế! Chúng anh hùng Hoa Lư, cũng lại không khỏi thán phục Nam Tấn Vương dụng binh sâu sắc! Đinh lão hỏi:
- Nếu Nam Tấn Vương dụng hỏa công đánh tướng Lê Hoàn thì nguy đấy, còn nếu dùng lửa ấy để đốt Hoa Lư, cũng nguy, quân sư thấy rõ mọi việc, đã có định liệu như thế nào chưa?
Quân sư đáp:
- Thật ra, tôi cũng đã tính kế rồi. Nhưng nay lại xảy ra việc tướng Lê Hoàn xuất quân, tướng Phạm Cự Lượng đi dò la địch tình, thành ra lại phải thêm cái phần cứu các tướng ấy nữa.
Động chúa không nói gì, vẻ mặt lo lắng. Quân sư tiếp:
- Hoa Lư, ta cứ để cho Nam Tấn Vương lại tạm chiếm, có như thế thì mới tránh khỏi bị hỏa thiêu, nhưng cũng lại phải lệnh ngay cho tướng Đoàn Phúc Hải theo đường núi đi chặn khe Sào Long để ngâm cả Hoa Lư lần nữa. Việc chặn khe Sào Long lúc này chưa gấp rút lắm, chỉ một người với năm mươi quân đi chặn là đủ. Còn tướng Trịnh Tú, đem hai trăm năm mươi quân còn lại, bám vào núi xuống sát phía Nam Hoa Lư phục ở đấy, khi có giao chiến thì đón đỡ cho sườn bên phải của tướng Lê Hoàn, xong việc, phải về cả phía Nam. Lúc nãy, tướng quân Đinh Điền đi cứu Phạm Cự Lượng, nay phải cầm quân gấp rút đi cứu Lê Hoàn mới đúng, Tướng quân Đinh Điền sẽ mang quân men theo chân núi đi gấp, thế nào cũng có cơ hội để đối địch với binh Triều đấy!
Tướng Đinh Điền lĩnh mệnh, lập tức vái Động chúa, tạm biệt quân sư và các tướng, điểm một nghìn quân xuất doanh tức thì. Lúc Đinh Điền sắp đi, quân sư hỏi thêm rồi biết là theo tướng Lê Hoàn còn có hai hổ tướng Nguyễn Bặc và Chu Kỷ Toàn, thì bảo Đình Điền một mình ra đi là đủ.
Đinh Điển đi rồi, quân sư nhìn các tướng một lượt, sau chọn tướng Đinh Liễn (con của Động chúa) mang ba trăm quân men theo mé sông đi kiếm Phạm Cự Lượng, lại dặn là phải hết sức tránh giao chiến, chỉ khi nào cùng lắm mới ra tài, việc cốt cứu Phạm Cự Lượng chứ không phải là đánh nhau với đại quân của Nam Tấn Vương. Tướng Đinh Liễn nhận lệnh mang quân đi liền. Hai cánh quân xuất doanh xong, thì trời sẩm tối, Quân sư lại cử người gấp rút đi mang lệnh đến cho hai tướng Trịnh Tú và Đoàn Phúc Hải, lại dặn Hải: “Khi nào thấy bên kia sông về mạn Bắc, có bóng dáng đại quân của Động chúa thì hãy mau lẹ chặn khe Sào Long”. Quân sư cũng cho người vượt núi lên Kiệm Lộng Sơn truyền lệnh cho tướng Đỗ Mậu Đại mang quân xuống sát phía Bắc Hoa Lư, phải hết sức kín đáo không được để cho binh Triều biết, phục ở đấy mà đợi lệnh.
Phân phát mệnh lệnh các nơi xong, quân sư lại xin Động chúa cử tướng giữ Vũ Lâm, còn tất cả thì sẽ theo Động chúa mang đại quân vòng xuống phía Nam, sang sông, âm thầm trấn đóng ở phía Bắc binh Triều, giữ Bình Lục, làm thế cự địch cốt cầm chân đạo binh Triều này không cho sang sông đánh Vũ Lâm, cũng không thể cứu ứng cho Nam Tấn Vương ở Hoa Lư hay cánh quân đóng ở phía Bắc được.
Động chúa cùng các tướng nghe quân sư định kế, ai cũng nô nức phấn khởi. Đinh lão gương mặt hớn hở mà rằng:
- Tài này có kém gì Tôn Ngô của nước Tàu, thua gì Gia Cát Lượng thời Tam Quốc tranh hùng! Lão mừng Động chúa quả nhiên được đại hiền tài tìm đến giúp đỡ! Chỉ tiếc Hoa Lư ta đón rước hiền tài không được đúng lễ!
Quân sư Lê Thảo vội đáp lễ tỏ ý nhún nhường, Động chúa Đinh Bộ Lĩnh cả cười mà rằng:
- Ta nương náu ở Hoa Lư, tầm mắt bị vách núi vây quanh không thấy được trời cao đất rộng, thế mà đại hiền tài vẫn yêu mà đến, đấy chẳng phải là Trời mở rộng tay giúp ta là gì! Ta biết đón rước quân sư không đủ lễ, trong lòng vẫn thắc mắc, thôi xin để nợ ấy đến lúc thuận tiện vậy!
Lê Thảo lại phải đáp lễ lần nữa. Động chúa nói:
- Quân sư định đến lúc nào thì đại quân ta sang sông?
- Chỉ nội đêm nay là tướng Lê Hoàn về đến đây, cũng trong đêm nay thế nào cũng có tin của Cự Lượng. Đợi hai nơi ấy về xem sự thể ra sao, rồi đại quân của Động chúa nên lên đường ngay.
Động chúa rất hài lòng truyền tướng Phạm Hạp lĩnh mệnh trấn giữ Vũ Lâm, đợi tướng Đinh Liễn về cùng phòng giữ căn cứ.
Đây lại kể đến việc tướng Đinh Liễn mang ba trăm quân đi kiếm Phạm Cự Lượng. Đinh Liễn men theo bờ sông đúng như lời quân sư dặn âm thầm kéo quân đi. Trời đêm cuối hạ sáng mờ, Đinh Liễn đưa quân lên phía Bắc, thận trọng nghe ngóng từng bụi cây, từng bụi cỏ, đi đến gần hai chục dặm đường vẫn chẳng có vết tích gì của Cự Lượng. Đinh Liễn đi một thôi nữa, biết sắp tới La Vân, là nơi tên quân bị trọng thương nói là chỗ Cự Lượng bị binh Triều vây hãm, nên càng thận trọng.
Nơi này rừng rậm rì, phía trước mặt có sông nhánh ngã ba sông thật hoang vu. Đinh Liễn sực nghe có tiếng người lao xao, chưa kịp tìm hiểu sự tình, bỗng có tiếng quát lớn:
- Tướng giặc, lọt vào vòng vây của ta rồi! Mau xuống ngựa chịu trói!
Đinh Liễn cả kinh, lập tức truyền quản ứng chiến, Đinh Liễn rút cây Cương Đao lăm lăm trong tay quay ngựa nhằm chỗ có tiếng quát giục ngựa thận trọng tiến tới. Ngay lúc ấy, phục quân của triều đình xuất hiện, vây kín bọn Đinh Liễn vào giữa. Một tướng triều đình từ đằng sau gò đất thúc ngựa tiến ra, dưới bóng đêm mờ mờ, Đinh Liễn thấy tướng triều đình vóc dáng cao lớn, hai tay xử hai cây Hổ Đầu Đao bản rất to, đằng sau tướng ấy lại thấy lố nhố binh Triều ẩn nấp sau các mô đất cao, cung tên chĩa thẳng về phía Đinh Liễn.
Đinh Liễn biết thế nguy, chẳng nói chẳng rằng giục ngựa vọt tới, hoa cây Cương Đao chém xả vào mặt tướng triều đình. Tướng triều đình bật cười ha hả, một tay vung đao lên gạt lưỡi đao của Đinh Liễn, một tay huơ đao tận lực bổ vào sườn bên trái tướng Hoa Lư. Đinh Liễn cả kinh, vội giật cương ngựa tránh lưỡi đao của tướng Triều, Tướng Triều không đánh tiếp, dừng ngựa quát:
- Bộ tướng giặc, mau khai tên rồi hãy xem tài Khai Sơn tướng Hồ Song Đao của triều đình!
Đinh Liễn quát lớn:
- Trưởng tử của Hoa Lư động chúa là ta, Đinh Liễn!
Quát xong, Đinh Liễn lại thúc ngựa xông lên, thanh Cường Đao múa tít lên tấn công tướng triều đình, Khai Sơn tướng Hồ Song Đao không vội vàng, hai cây Hổ Đầu Đao ra thế hết sức gắn bó, tựa hồ như có hai tướng xung trận, thanh này công thì thanh kia thủ, cực kỳ lợi hại.
Đinh Liễn biết gặp phải tay đại địch thủ, hết sức thận trọng lúc tiến lúc thoái, hai tướng quần thảo nhau hồi lâu rõ ràng là ngang tài đồng sức, nhưng phía tướng Hồ Song Đao có phần trội hơn Đinh Liễn, vì hai thanh Hổ Đầu Đao hỗ trợ được cho nhau làm cho Đinh Liễn đánh với một tướng mà hóa như đánh với hai người. Đinh Liễn vừa đánh vừa nghĩ: “Chắc Phạm Cự Lượng bị phục binh, lại gặp phải tay hổ tướng này của triều đình, nên mới bị bại đây!”. Nghĩ rồi, Đinh Liễn lăn xả vào tướng địch, quyết không để cho tướng triều đình được rộng tay chiếm lợi thế.
Bên ngoài, quân của Đinh Liễn cũng hùng hổ vào trận, giao chiến với binh triều thật dữ dội. Binh triều không nhiều, yếu thế trông rõ, đánh lâu càng thấy bất lợi, Khai Sơn tướng Hồ Song Đao thấy sự tình, biết đánh lâu binh mình thua thì sẽ làm cho mình lâm nguy, trong lòng giận lắm hét lớn lên một tiếng, đao pháp biến đổi thật tuyệt vời. Bây giờ, hai thanh Hổ Đầu Đao trong tay tướng triều đình không thủ nữa, mà nhất loạt công cực mạnh, đánh dội cây Cương Đao của Đinh Liễn lại nhiều lần. Đinh Liễn nghĩ: “Tướng triều đình đao pháp tuyệt vời lắm, đánh lâu tất nguy, phải làm sao loại bớt được một đao thì mới mong thủ thắng được”.
Nghĩ rồi, Đinh Liễn vận động tay đao, vượt ra ngoài đao pháp, đâm chém không còn kể gì thế thức, lăn xả vào tướng triều đình tấn công cực kỳ hung dữ. Nhất thời, tướng Hồ Song Đao không làm gì được, đành chỉ đến đỡ. Đinh Liễn hết sức xông lên chém ngang bổ dọc thêm vài đao nữa, rồi lướt ngựa bỏ chạy. Hồ Song Đao vọt ngựa bám theo hai ngựa cách nhau chỉ hơn sải tay, Hồ Song Đao vươn đao chực chém xuống lưng Đinh Liễn, cũng vừa lúc ấy Đinh Liên hét lớn một tiếng, quay người lại, ngựa vẫn chạy thẳng, Đinh Liễn chiếu cây Cương Đao nhằm giữa yết hầu tướng Hồ Song Đao xỉa tới, khí thế thật dũng mãnh. Hồ Song Đao giật mình, cả hai cây Hổ Đầu Đao quyện chặt vào nhau cuốn lấy thanh Cương Đao. Đinh Liễn nhanh nhẹn vô cùng, tạt ngựa chắn ngang đầu ngựa Hồ Song Đao, suýt tí nữa thì làm cho con ngựa của tướng triều đình vướng bước mà ngã. Thừa cơ Đinh Liễn vận sức dìm mạnh thanh đao xuống. Đúng lúc ấy, Hồ Song Đao phải ghìm ngựa lại, con ngựa hí vang chồm hai vó trước đứng dựng lên.
Sức mạnh của Đinh Liễn vận tay đao dìm xuống, sức ngựa vọt dựng đứng lên, làm cho tướng Hồ Song Đao không sức nào ghìm nổi, đành để cho một cây Hổ Đầu Đao vuột khỏi tay, mở đường cho thanh Cương Đao có lối thoát, nhờ đấy ba thanh đao mới không vướng rịt vào nhau, hai tướng bỗng tách rời nhau.
Đinh Liễn đánh rơi được một đao của tướng triều đình, trong lòng cả mừng, tinh thần hăng lên, giục ngựa quay lại hết sức đâm chém. Về phần Hồ Song Đao, thấy thế không lợi thì trong lòng không ham đánh nữa, đao pháp vận dụng hết tinh hoa, đỡ, gạt, công, thủ, thanh Hổ Đầu Đao còn lại cũng lợi hại vô cùng, rồi thừa cơ lui ngựa hộ quân bỏ chạy. Đinh Liễn không ham đuổi, cũng hô quân giải trận, rồi kéo nhau đi tìm Phạm Cự Lượng.
Phạm Cự Lượng lúc dẫn mười tên quân đi thăm dò tin tức, nghênh ngang kéo đi, cứ men theo sông tiến lên phía Bắc. Tới La Vân thì không biết là binh Triều đã đóng dọc xuống đến ngã ba, sắp sửa tiến xuống nữa để uy hiếp Vũ Lâm, thế là Phạm Cự Lượng bị lọt vòng vây. Binh Triều lập tức dùng tên bắn vào bọn Cự Lượng. Phạm Cự Lượng binh ít, thế nguy không làm sao đón đỡ được, nháy mắt không còn người nào là không bị thương một số ngã ngựa. Binh triều xô ra toan bắt trói cả bọn, Phạm Cự Lượng cố nén đau cự lại, sau lại bị tướng Khai Sơn Hồ Song Đao ra đánh. Phạm Cự Lượng bị một tên cắm ngập vào bắp chuối chân nhức buốt, ngồi cơ hồ không vững trên lưng ngựa, nay lại bị tướng Hồ Song Đao uy hiếp thì làm sao đương cự được.
Mới đầu, Cự Lượng hăng lắm, lại thêm từ lúc Hoa Lư ra quân cự với triều đình, Cự Lượng là người xông pha nhiều nhất, tinh thần lên cao vời vợi, nên đến lúc gặp nguy cũng vẫn tưởng là tướng triều đình không tài giỏi gì, mình sẽ thoát vây dễ dàng. Nào ngờ đến lúc giao đấu Cự Lượng mới toát mồ hôi, thấy rằng dù mình không bị vết thương ở bắp chuối chân, thì có lẽ cũng khó lòng địch lại được tướng hai tay xử hai đao thật ác liệt này. Thế là, tự nhiên Phạm Cự Lượng tinh thần hoang mang, vết thương ở chân vẫn còn ngập mũi tên cơ hồ gia tăng nhức nhối đau đớn, Cự Lượng chỉ giao đấu với tướng Hồ Song Đao được vài chục hiệp là đã bại trông thấy.
Nhìn quanh, cả mười tên quân không còn lấy một, lại thêm binh triều vây kín hò reo áp đảo tinh thần. Cự Lượng Sợ quá hóa như điên khùng, huơ đao lăn xả vào tướng địch đâm chém cực kỳ hung dữ. Tướng Hồ Song Đao thấy tình cảnh, biết là Phạm Cự Lượng cùng đường hóa liều, sơ hở một chút là uổng mạng như không. Nên Hồ Song Đao thận trọng mà đánh, đợi cho Cự Lượng kiệt sức, thì bắt sau cũng không muộn.
Phạm Cự Lượng mới đầu liều mạng, sau thấy tướng địch chỉ thủ chứ không còn công, lại biết nếu càng đánh lâu càng mất sức tất thế nào cũng bị bắt, trong lòng vừa sợ vừa uất hận, liều cố nén sợ, gạt cái giận, để tìm đường thoát thân, Hồ Song Đao cũng không cố ý bức bách quá, chỉ muốn kéo dài đợi tướng Hoa Lư kiệt sức mới tấn công thật mạnh mà bắt sống. Nhờ thế, Phạm Cự Lượng mới không bị áp bức nguy ngập ngay.
Lợi dụng tình hình ấy, Cự Lượng đâm chém vài đao nữa, rồi quay ngựa bỏ chạy. Tướng Hồ Song Đao cả cười vội giục ngựa đuổi theo, ung dung hô quân siết chặt vòng vây. Cự Lượng ra sức đâm chém, cố mở đường chạy trốn. Cự Lượng sang Đông binh triều xô sang Đông, Cự Lượng quay về Bắc, binh Triều ùa về Bắc, Cự Lượng giục ngựa hướng về Tây, binh Triều ào ào vây mặt phía Tây, cuối cùng, Phạm Cự Lượng mình đẫm mồ hôi, quên cả đau đớn vì mũi tên còn ghim ở bắp chuối chân, không hiểu tại sao binh Triều lại vây hãm mình khéo đến thế chứ có biết đâu trên ngọn đồi dựa mé sông, một tướng Triều đình phất cờ giám trận, hễ thấy Cự Lượng chạy về phía nào thì hiệu cờ ngả về phía ấy, binh Triều như sóng nước theo dòng cuốn tới vây hãm, cứ theo hiệu cờ dồn quân vây tướng địch.
Phạm Cự Lượng cùng đường, thúc ngựa cứ hướng Nam mà chạy, cây đao đâm chém không nương tay. Cự Lượng chạy đến đâu, binh Triều rẽ ra đến đấy, rồi lại ào ào đuổi theo. Binh Triều vừa đuổi theo, vừa hò reo kêu gọi Phạm Cự Lượng mau mau xuống ngựa đầu hàng. Cự Lượng như người mê hoảng, cứ thúc ngựa chạy, chẳng kể gì đến quang cảnh chung quanh, lần lần tiến sâu xuống phía Nam, vào vùng cây cỏ rậm rạp chỗ ngã ba La Vân, đằng sau vẫn nghe tiếng binh Triều rầm rập bám theo riết.
Lúc ấy trời đã sẩm tối, Cự Lượng mệt lắm rồi, liền giục ngựa băng vào bụi rậm, cỏ mọc cao ngang đầu người. Ngựa của Cự Lượng cũng đã mệt quá rồi, vừa vào đến trong bụi cỏ rậm thì gục xuống, quẳng Cự Lượng ra xa. Cự Lượng cố nén đau, nương theo cỏ rậm lết đi, lần mò đến bờ sông thì gục xuống. Hồi lâu tỉnh dậy, trong lòng tạm yên, vục nước sông mà uống, rồi nằm thở đợi chờ chưa biết sẽ phải hành động ra sao. Sực có tiếng vó ngựa rầm rập. Cự Lượng cả kinh vội nằm im nghe ngóng, tiếng quân reo tiếng khí giới chạm nhau, rõ ràng là đang có giao chiến. Cự Lượng cứ nằm im nghe ngóng, nhìn lên cao trời cuối Hạ sáng mờ, chắc chắn không lo bị phát giác.
Hồi lâu, nghe tiếng quân reo xa dần, giao tranh dường như đã hết. Giây lâu, lại nghe tiếng vó ngựa lan rộng khắp nơi, xem ra có vẻ quân lạ đang lục tìm. Cự Lượng lo sợ không biết là quân nào, mỗi lúc nghe tiếng vó ngựa, tiếng chân người sục sạo càng gần thêm. Cự Lượng kinh hãi nằm im.
Lại được thêm một hồi nữa, bỗng có tiếng reo: “Con ngựa của tướng quân Phạm Cự Lượng ngã ở đây này!”. Rồi nghe tiếng chân người đổ xô đến, lao xao bàn tán. Sau lại nghe có tiếng gọi lớn: “Tướng quân Phạm Cự Lượng! Tướng quân Phạm Cự Lượng!”. Nghe tiếng gọi, quả nhiên là quân nhà, Cự Lượng mừng quá cố nén đau nhổm dậy kêu lên:
- Cự Lượng ở đây! Cự Lượng ở đây!
Vừa dứt tiếng đã nghe tiếng chân người đổ xô đến, rồi lát sau thì binh Hoa Lư đã vây kín Cự Lượng, vực Lượng lên. Tướng Đinh Liễn cũng vừa đến nơi, xuống ngựa đỡ lấy Cự Lượng, cả hai cũng mừng lắm. Nghe Cự Lượng thuật qua sự tình, Đinh Liễn bảo:
- Tướng triều đình hai tay hai dao lợi hại lắm, huynh bị nguy cũng phải!
Rồi bọn Đinh Liễn thu xếp để lấy ngựa cho Cự Lượng cưỡi, cả bọn kéo nhau về Vũ Lâm. Nào ngờ, vó ngựa chưa ra khỏi vùng cỏ gianh cao ngập đầu người, đã nghe tiếng quát như sấm nổ:
- Bớ quân giặc Hoa Lư, phen này thì đừng hòng chạy đi đâu cả, xuống ngựa chịu trói mau đi!
Nghe tiếng quát, hai tướng Đinh Liễn, Phạm Cự Lượng trong lòng bối rối, đích thị lại tướng Hồ Song Đao của triều đình rồi! Thì ra tướng triều đình nhất thời thất thế, bị Đinh Liễn đánh rơi một đao, đành phải tạm lui, nhưng vẫn cho quân âm thầm theo dõi Đinh Liễn. Tới khi Đinh Liễn cùng đám quân xông xáo trong rừng cỏ gianh để tìm Cự Lượng, cứ tưởng là binh Triều đã chạy xa, nào ngờ lại bị binh Triều vây hãm!
Đinh Liễn khẽ hỏi Phạm Cự Lượng:
- Huynh còn đủ sức cưỡi ngựa không?
Cự Lượng khẳng khái:
- Được!
Đáp Xong Cư Lương giơ thanh đao lên, ra vẻ còn đủ sức chiến đấu, nhưng mũi đao cơ hồ chúi xuống. Đinh Liễn thấy rõ tình cảnh, trong lòng không khỏi lo lắng. Bên ngoài, binh Triều vẫn hò reo, kêu réo quân Hoa Lư mau xuống ngựa đầu hàng cả đi. Đinh Liễn truyền quân chia ra làm hai, một nửa ở lại nghênh chiến, một nửa theo Đinh Liễn gấp rút vòng ra phía đằng sau binh Triều mà tấn công.
Vừa vào trận, Cự Lượng đã mấy lần suýt bỏ rơi đao, phải ôm lấy cổ ngựa mà chạy. Tướng Hồ Song Đao thấy rõ tất cả, cố ý giục ngựa tiến đánh Cự Lượng. Đinh Liễn phải hết sức bảo vệ Lượng, thành ra chẳng chiến đấu gì được. Quân hai bên cứ hò reo chém giết nhau trong rừng cỏ rậm. Hồi lâu, Đinh Liễn thấy không ổn, liền giục ngựa lướt lên, vươn tay đỡ lấy Cự Lượng kéo sang ngựa mình, như thế thì Đinh Liễn mới có thể giao đấu cầm chừng với Hồ Song Đao được.
Hồ Song Đao thúc ngựa xông lên, quát lớn:
- Bớ tướng giặc, đừng mong chạy nữa!
Quát xong, hai cây Hổ Đầu Đạo như luồng gió phóng tới, nhắm lưng Đinh Liên xỉa tới và phạt ngang hông tình thế thật cấp bách, mười phần nguy hiểm. Đinh Liễn vướng Phạm Cự Lượng, khó xoay trở lại thêm ngựa bị nặng không chạy được mau, biết nếu cứ chạy thì khó lòng thoát được. Vừa lúc hai cây đao sắp ập xuống lưng, Đinh Liễn vận hết sức, tay trái ghì chặt Cự Lượng, tay phải quay đao gạt bắn thanh Hổ Đầu Đao đang chém tới ngang hông, rồi thuận đà đưa ngược lên đỡ ngọn đao vừa xỉa tới lưng. Đỡ xong hai ngọn đao, Đinh Liễn cũng bàng hoàng không tin là thoát chết. Về phần Hồ Song Đao không khỏi bật tiếng khen ngợi:
- Giỏi lắm!
Đinh Liễn nghe tiếng khen sực tỉnh, vội đỡ Phạm Cự Lượng xuống ngựa, để rảnh tay chiến đấu với tướng triều đình một trận nữa, Tướng Hồ Song Đao cười lớn:
- Hay lắm, mau bỏ cái thây ma ấy xuống mà đấu với ta một trận nữa xem sao!
Đinh Liễn vừa giận vừa lo, không dám giục ngựa tiến lên, cứ loanh quanh để che chở cho Phạm Cự Lượng. Hồ Song Đao giục ngựa tiến tới, hai đao như hai mãng xà uốn lượn, ra sức công kích Đinh Liễn, Đinh Liễn trụ ngựa ra sức chống đỡ làm cho Hồ Song Đao xông xáo cũng không làm sao đẩy lui được Đinh Liễn. Đánh một chập, Đinh Liễn càng lo hơn nữa, biết nếu kéo dài thì chắc không xong, mà lừa để đánh rơi đao của tướng Triều đình lần nữa chắc không được. Vừa nghĩ, Đinh Liễn vừa lỏng tay cương, con ngựa đang bị gò vó, nay hàm thiết nới lỏng thì vọt lên bất thần. Đinh Liễn cả kinh, ghìm ngựa lại cũng không kịp, vừa lúc ấy hai đầu ngựa chạm vào nhau, cấp bách quá hóa liều Đinh Liễn vận hết sức chém xả ngọn đao xuống đầu Hồ Song Đao. Sự thể xảy ra nhanh quá, tướng triều đình vội ghìm tréo hai đao đỡ đao của Đinh Liễn, khiến cho chiến mã của Hồ Song Đao dội lui lại mấy bước.
Đinh Liễn thừa thế vọt ngựa tới, cây Cương Đao như gió cuốn phạt ngang sườn Hồ Song Đao, lần này tướng triều đình lại phải vội cho ngựa lui thêm mấy bước nữa, Đinh Liễn thúc ngựa nhào tới, quát lên một tiếng nương theo đà ngựa vọt tới buông cương bỏ yên bay sang ngựa Hồ Song Đao, cây Cương Đao tận lực xả xuống vai tướng địch. Khí thế của Đinh Liễn cực kỳ hung hiểm, chẳng khác nào con đại bàng mở cánh ụp xuống bắt gà, thanh Cương Đao như chớp giật chém xuống thật mau. Tướng Hồ Song Đao hoa cả mắt, hai cây Hổ Đầu Đao cùng hất ngược lên để đỡ, nhưng sức mạnh của cây Cương Đao ập xuống, lại thêm cả thân mình Đinh Liên xô vào, lập tức tướng Hồ Song Đao nhào xuống ngựa, Đinh Liễn thừa đà lộn một vòng đứng phắt dậy thật lẹ làng.
Tướng Hoa Lư xung trận không mặc áo giáp, xoay trở nhẹ nhàng bao nhiêu, thì tướng Triều đình xoay trở khó khăn bấy nhiêu vì giáp trận nặng nề. Cũng vì thế, Đinh Liễn lộn một vòng đứng ngay dậy được, giữa lúc ấy thì tướng Hồ Song Đao còn đang lúng túng, cây Cương Đao trong tay Đinh Liễn đã ghim vào yết hầu tướng triều đình. Thế là, tay song đao từng làm cho Đinh Liễn khuất phục, bất ngờ lại ngã ngựa thất bại mau lẹ quá. Đinh Liễn hô quân trói Hồ Song Đao lại.
Hồ Song Đao ứa lệ uất hận. Binh Triều ùa đến cứu chủ tướng, bị quân Hoa Lư áp đảo kịch liệt, đành phải bỏ chạy.
Đinh Liễn lại vực Phạm Cự Lượng lên ngựa, truyền quân lấy ngựa để tướng triều đình cưỡi, rồi cả bọn nhằm hướng Nam về Vũ Lâm.
Quá nửa đêm, cả bọn về đến Vũ Lâm, doanh Hoa Lư đèn đuốc còn sáng nguyên, quân chuẩn bị lên đường. Đinh Liễn cứu được Phạm Cự Lượng về, lại bắt được một tướng của triều đình, khiến cả doanh mừng rỡ khôn cùng.
Việc mừng còn chưa hả, quân đã lại vào trước doanh xin cấp báo tin từ mạn Bắc gửi về.
—ooOoo—