← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Hai Mươi Lăm Núi Bích Sơn Hoa Lư đại bại
Cứu Lê Hoàn, Trịnh Tú xông pha

Đây nói tiếp đến lúc Đinh Liễn Phạm Cự Lượng về đến doanh, mừng còn được thấy mặt nhau chưa đủ hả, đã thấy quân vào bẩm:

- Có tin từ Hoa Lư cấp báo.

Động chúa truyền tế tác vào ngay. Tế tác bẩm:

- Bẩm Động chúa, quân của tướng Lê Hoàn bị lọt vòng vây của binh Triều nguy ngập lắm!

Động chúa hỏi vội:

- Tướng Lê Hoàn bị vây ở đâu?

- Bẩm, bị vây ở ngã ba Sơn Thủy.

Động chúa và các tướng chưa biết việc ra sao, quân sư đã lệnh cho tế tác lui ra, rồi bảo:

- Lê Hoàn bị vây là phải rồi, nhưng không sao, thế nào cũng thoát. Nếu tướng quân Lê Hoàn bị nguy ở Sơn Thủy thì không mấy lo, vì nơi ấy không phải là nơi dụng hỏa công được, chỉ lo mấy mặt là sông nước, khó có đường triệt thoái mà thôi. Bây giờ đã quá nửa đêm, chỉ cùng lắm là tảng sáng hôm nay thế nào cũng có tin.

Nghị sảnh đường lặng lẽ, ai cũng lo lắng trong lòng.

Kể lại lúc tướng Lê Hoàn mang theo hai tướng Nguyễn Bặc và Chu Kỷ Toàn, men theo đường tiến lên Bích Sơn, rồi vào phía Nam Hoa Lư, trấn ở Sơn Thủy, dựa vào hai mặt sông làm thế ganh đua. Quân của Lê Hoàn còn chưa hạ được trại, đã nghe tiếng quân reo tở mở, phục binh của triều đình đã bọc kín trước mặt, chỉ chừa mặt sông là chưa thấy có bóng dáng binh Triều mà thôi.

Lê Hoàn biết lọt vòng vây của địch, lập tức truyền tướng Nguyễn Bặc chống giữ mặt Nam, Chu Kỷ Toàn đón đỡ mặt Bắc, đích thân Lê Hoàn trực diện đối địch với binh Triều. Nhìn lên phía Tây Bắc, Hoa Lư lồ lộ đen thẫm trong bóng đêm cách chẳng còn xa mấy. Binh Triều lố nhố trong bóng đêm không biết nhiều ít ra sao, nhưng xem ra vòng vây kín lắm khó lòng thoát vây dễ dàng được. Lê Hoàn còn chưa biết phải đánh vào đâu, đã thấy tướng Triều đình giáp bạc lóng lánh trong đêm mờ, cưỡi con Ô Truy thật cao lớn đang chạy tới, tướng triều đình gác ngang ngọn giáo dài trên lưng ngựa rỗi quát:

- Bớ quân giặc Hoa Lư, mau xuống ngựa đầu hàng, Đại tướng Lê Hoạt Hoàng đã tới đây rồi!

Lê Hoàn nghe tướng Triều tự xưng danh, trong lòng chẳng khỏi e ngại vì đây là tướng có tiếng của triều đình, lại thêm không biết binh Triều huy động bao nhiêu để vây hãm mình, bèn thận trọng thúc ngựa tiến lên, thanh trường kiếm vươn ra thật dũng mãnh, Lê Hoàn vọt ngựa lên đâm một gươm vào giữa ngực tướng triều đình, đường gươm bay ra tướng Triều đình vẫn không nhúc nhích, ngọn giáo vẫn gác trên lưng chiến mã Ô Truy. Ngựa Lê Hoàn vừa chạm đầu ngựa tướng họ Lê, liền lạng bước giạt sang một bên, tay gươm Lê Hoàn đang chiếu vào ngực tướng triều đình vụt xoay ngang chớp nhoáng nhắm cổ tướng họ Lê xỉa tới.

Tướng Lê Hoạt Hoàng không hổ là danh tướng, không đón đỡ ngọn kiếm của Lê Hoàn đâm vào ngực, đến khi thấy mũi kiếm xoay ngang thúc như vũ bão vào cổ mình, liền bật cười lớn, lập tức ngọn giáo vụt bay lên, mũi giáo khẽ chạm vào mũi kiếm đẩy ngon kiếm chệch khỏi cổ chỉ vài tấc. Vừa lúc ấy, ngựa Lê Hoàn đã phi tới đuôi ngựa tướng triều đình, mũi kiếm của Lê Hoàn bị hất cao lên chưa kịp hạ xuống, thì đã thấy con Ô Truy chuyển bước cực nhanh đuổi theo sát sạt, mũi trường giáo trên tay tướng Lê Hoạt Hoàng như con mãng xà tận lực phóng tới sau lưng Lê Hoàn.

Chỉ với một hiệp so tài, tướng Lê Hoàn đã tháo mồ hôi ướt cả lưng, kịp lại thấy mũi giáo phóng tới thì biết không còn kịp đón đỡ được nữa, trong lúc cấp bách Lê Hoàn vặn mình uốn người lộn xuống dưới bụng ngựa, chân móc chặt lấy bàn đạp, buông cương cho chiến mã phóng tới. Ngọn giáo trong tay Lê Hoạt Hoàng lướt đi sát mang tai Lê Hoàn, Lê Hoàn mình ướt đẫm mồ hôi kinh hãi.

Bốn vó con Ô Truy lướt đi nhanh vô kể, Lê Hoàn treo ngược đầu dưới bụng ngựa nhìn thấy rõ ràng chiến mã của tướng triều đình vùn vụt lướt lên, loáng một cái đã vượt khỏi ngựa của mình, trong lòng càng kinh hãi, Lê Hoàn vặn mình bay trở lại lưng ngựa, vừa đúng lúc ấy con Ô Truy đã chuyển vó quay trở lại. Lê Hoàn biết khó đối địch với tướng triều đình, tướng Triều tài nghệ đã ghê gớm, con chiến mã sắc lông đen bóng lại chạy nhanh như gió, thành ra Lê Hoàn thấy mình thua thiệt đủ mọi mặt.

Nghĩ chưa xong, đã nhìn rõ mũi giáo trong tay Lê Hoạt Hoàng chiếu thẳng vào ngực mình, Lê Hoàn vội giục ngựa giạt tránh, thì cây giáo lại xoay ngang quật tới thật mạnh. Lê Hoàn lại thúc ngựa chạy xa thêm nữa. Vó ngựa Lê Hoàn vừa dừng lại, chưa kịp chuyển đầu đối trận, thì đã lại nghe thấy tiếng thở mạnh như bễ lò rèn của con Ô Truy đến sát sau lưng, Lê Hoàn rụng rời khiếp hãi quay dầu nhìn lại, vừa kịp thấy ngọn giáo của tướng Hoàng chiếu thẳng vào vai bên trái mình mà đâm tới, Lê Hoàn mím môi nghiêng mình né tránh, rồi mau lẹ cử gươm chém xả xuống vai tướng địch. Con Ô Truy lướt đi thật nhanh, lưỡi gươm trong tay Lê Hoàn hạ xuống chém gió phía sau lưng Lê Hoạt Hoàng.

Qua lại mấy hiệp, Lê Hoàn nhận thấy chiến mã của tướng triều đình tuyệt vời quá, khó lòng đương cự lại được, chợt “phúc đáo tâm linh”, Lê Hoàn chợt tỉnh ngộ: đương trường đối địch, thì chắc chắn không thể nào hơn được tướng địch, riêng con Ô Truy ghê gớm như thế này cũng đủ thấy mình thất thế rồi, nhưng mỗi lần con Ô Truy vượt lên, loáng một cái đã quay trở lại được rồi, mấy lần đều như vậy cả. Lê Hoàn đinh ninh với mưu kế vừa chợt nghĩ ra, trong bụng khấp khởi hi vọng, liền gò cương đợi chờ.

Quả nhiên con Ô Truy lại phóng tới, tướng Lê Hoạt Hoàng vươn cây giáo dài lia ngang ngực Lê Hoàn thật mạnh mẽ. Lê Hoàn lại rạp người trên lưng ngựa mà tránh, đồng thời kéo cương ngựa của mình vọt lên theo, hai ngựa cách nhau vài sải tay, ngựa của Lê Hoàn không thể nào theo kịp chiến mã của tướng triều đình được. Lê Hoàn cố thúc ngựa bám theo, ngựa tướng Hoàng chậm bước, rồi vụt quay lại thật dũng mãnh. Đúng lúc ấy, ngựa Lê Hoài đã lên ngang với ngựa tướng địch, Lê Hoàn không bỏ lỡ cơ hội quý báu, vươn gươm tận lực chém xuống đầu tướng Lê Hoạt Hoàng. Hai ngựa chạm đầu nhau, hai tướng mặt giáp mặt thật gần, thanh gươm trong tay Lê Hoàn phóng ra bất ngờ quá, tướng Lê Hoạt Hoàng không còn chỗ rộng để xoay sở, ngựa Ô Truy đi nhanh quá bây giờ quay lại gấp quá thành ra lại bất lợi. Tướng Lê Hoạt Hoàng nhất thời cấp bách, không kịp suy nghĩ liền hai tay đỡ cây giáo hất ngược lên hứng lấy lưỡi gươm.

Thanh gươm của Lê Hoàn không phải là thứ thường, lưỡi bằng thép lấy tận núi Khâu Hoắc, huyện Cam Hoa, luyện theo phép phối hợp âm dương một trăm ngày trên đỉnh núi, sau lại đem ngâm xuống nước Ao Tiên trên đỉnh Khâu Hoắc Sơn, nhờ mây phủ làm màn che nắng cũng đủ trăm ngày nữa, thanh gươm quý do Đạo sĩ họ Khôi rèn từ thời Kinh Dương Vương làm vua nước Xích Quỷ, lưu lạc qua biết bao tay hào kiệt trong thiên hạ này lọt vào tay Lê Hoàn, quả là thanh gươm báu hiếm có ở đời.

Lưỡi gươm của Lê Hoàn hạ xuống, cây giáo của tướng Lê Hoạt Hoàng cử lên hứng lấy, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, thanh gươm báu đã tiện rời đôi cán cây giáo. Cán giáo bên ngoài bọc lớp bạc luyện bọc lấy thân cán bên trong bằng gỗ thiết mộc. Lê Hoạt Hoàng kinh hồn, chậm tay một chút thì chắc thanh gươm đã xả đôi từ đầu xuống tới bụng rồi cũng nên!

Lê Hoàn lại một thế, trong lòng chưa hết vui mừng, đã thấy con Ô Truy vụt phóng lên rồi lại quay lại được rồi. Lê Hoàn thận trọng, bây giờ cây giáo không dài hơn thanh gươm của mình mấy phân, thì trong bụng phấn khởi lắm. Tướng Lê Hoạt Hoàng bị tiện mất cây giáo, trong tay chỉ còn một nửa, trong lòng tức giận vô cùng, liền quát lớn lên một tiếng, huy động cây giáo cụt như vũ bão tấn công Lê Hoàn liên miên không ngớt. Bốn vó con Ô Truy lồng lộn, lúc ở trước mặt, lúc vụt hiện ở sau lưng, lúc phải, lúc trái, Lê Hoạt Hoàng tiến đánh Lê Hoàn cực kì hung dữ. Lê Hoàn thấy Lê Hoạt Hoàng bây giờ không ỷ ngọn giáo dài, cậy vó ngựa khỏe để từ xa đánh tới nữa, mà quây ngựa cận chiến, liền cũng trổ hết tài, vung gươm đón đánh thật hăng. Hai tướng kịch chiến, quân phải đốt đuốc cho sáng, hai tướng quần thảo nhau như hai con cọp tử chiến.

Ở mặt Nam, Nguyễn Bặc huy động cây giáo sắt tám mươi cân kịch chiến với một tướng triều đình. Tướng triều đình sử ngọn chùy có dây xích mắc dính liền, hết sức hung hiểm lúc vươn ra xa, lúc thu lại gần, nhịp nhàng đúng bộ vị thật đẹp mắt, gắng tìm chỗ hở để áp đảo Nguyễn Bặc, Nguyễn Bặc sử cây giáo sắt như rồng uốn khúc, mãnh xà quẫy lộn, đón đánh với ngọn chùy thật ráo riết, hai binh khí lâu lâu chạm vào nhau tóe lửa, phát ra tiếng “chát” chói tai.

Ở mặt Bắc, Chu Kỷ Toàn tận lực vũ lộng cây trường thương đối địch với tướng triều đình sử trường kiếm, xem ra tướng Toàn thắng thế rõ rệt. Sáu tướng ra sức tranh tài, chưa ai nhường ai nửa vó ngựa, dù rằng tài nghệ có kẻ hơn người kém.

Quân hai bên cũng xáp chiến dữ dội, đuốc cháy đỏ cả một vùng trời, tiếng vó ngựa rầm rầm, tiếng binh khí va chạm vào nhau chí chát.

Trời về khuya, binh Triều lại ùn ùn kéo thêm đến, bao vây các tướng Hoa Lư thật kín, tưởng đến con chuột chạy cũng không thoát. Tình hình các tướng Hoa Lư lúc này thật nguy hiểm, Trống trận thúc rầm rầm, quân reo dậy đất uy hiếp binh tướng Hoa Lư. Bây giờ, ba tướng Hoa Lư bị binh Triều xẻ ra làm ba vùng khác nhau mà bao vây công kích.

Tướng Lê Hoàn càng đấu với tướng Lê Hoạt Hoàng càng không thấy có cơ chủ thắng, nhìn lại chung quanh không thấy bóng tướng nhà, chỉ thấy binh Triều trùng trùng điệp điệp bao vây, Lê Hoàn trong lòng dần dần khiếp sợ, không còn dạ nào chiến đấu nữa. Lê Hoạt Hoàng biết ý, càng thúc Ô Truy lồng lộn quây quanh, lúc đánh dữ ở mặt Nam, lúc bất thần lại đổi sang phía Bắc quyết không cho Lê Hoàn được ngơi tay. Bây giờ thì Lê Hoàn thấy rõ nguy cơ, muốn thoát thân cũng khó lòng rồi.

Đã thế, ngọn giáo cụt trong tay tướng Lê Hoạt Hoàng lại càng hung dữ hơn trước, lúc đâm lúc quật, tưởng như sức mạnh của tướng triều đình đã không cần thì chớ lại còn tăng thêm nữa là khác. Lê Hoàn mình đẫm mồ hôi, tay gươm không còn vững như trước, đánh lâu nữa thế nào cũng thảm bại.

Đang cơn nguy cấp, chợt thấy ở phía Bắc binh Triều xao động rồi rẽ ra, rõ ràng là binh Triều đang bị áp đảo dữ lắm. Lê Hoàn cố để ý, quả nhiên thấy một tướng cưỡi con ngựa sắc lông đốm trắng, vùn vụt xông xáo như vào chỗ không có người, tướng ấy thúc ngựa đi đến đâu là ở đấy binh triều dãn xa ra, không ai dám cản bước! Theo sau vị tướng là đám quân ào ào tiến theo khí thế thật dũng mãnh.

Tướng lạ tiến vào giữa binh Triều thì ào ào rẽ sang phía Đông, loáng một cái dã cùng đám quân mất hút giữa đám binh Triều, Lê Hoàn lạ lùng chưa biết là tướng nào xông xáo như vậy, nhưng có điều rõ ràng là tướng ấy đánh phá binh Triều. Lê Hoàn biết có viện binh, trong lòng phấn khởi bình tĩnh lại. Sực lại thấy binh Triều rẽ ra, tướng lúc nãy lần này mở đường đi xuống phía Nam, theo sau rất nhiều quân của mình, thấp thoáng có cả tướng Chu Kỷ Toàn, cả bọn kéo đi đến đâu binh Triều rẽ ra đến đấy rồi lại khép lại.

Tướng vừa rồi là Trịnh Tú đem hơn hai trăm quân từ phía Nam Hoa Lư gấp rút đến cứu ứng cho Lê Hoàn, Trịnh Tú là tay dũng tướng ít có ai bì, được lệnh của Động chúa trấn ở men núi, trong lòng rất nóng nảy, bứt rứt đợi mãi chẳng thấy bóng dáng binh Triều. Đến chiều hôm ấy, từ trên sườn núi ngó xuống, Trịnh Tú thấy rõ ràng binh Triều kéo đến vùng ngã ba Sơn Thủy, dàn quân giữ trọng địa, dựa vào núi làm thế chống đỡ, rẽ cánh én làm bẫy đặt ở vùng ngã ba. Trịnh Tú là tướng tài của Hoa Lư, rất chịu khó học hỏi các phép chiến trận, tính tình lại trung thực, khoan dung ai cũng mến. Nay Trịnh Tú thấy quân Triều dàn trận, trong lòng chẳng khỏi kinh sợ, thấy rõ ràng là tướng điều khiển binh Triều là tay quen trăm trận, có tài dụng binh. Trịnh Tú nghĩ: nếu binh Hoa Lư kéo tới, thế nào cũng sa vào bẫy, ba mặt bị bao vây cả. Nghĩ thế, Trịnh Tú liền ra lệnh cho quân kín đáo rời chỗ ẩn nấp, men đường lần xuống sát quân triều đình, đợi chờ xem sao.

Đến sẩm tối, quả nhiên đạo quân của Lê Hoàn ầm ầm kéo tới, dựa vào mé sông toan đóng trại, rõ ràng là lọt vòng vây binh Triều mà chẳng biết. Trịnh Tú thấy rõ cả, đã toan thúc quân đánh trước, nhưng ngó lại thấy binh mình ít quá, nhập trận chẳng khác gì “đem muối bỏ biển”. Nghĩ thế, dằn lòng cho quân núp, xem tình thế ra sao đã. Đến lúc thấy binh Triều vây kín quân nhà, không thấy có vẻ gì là quân Hoa Lư thắng thế, trận đánh kéo dài mãi thì biết là bại quân Hoa Lư Bắp tan rã mất. Trịnh Tú đánh liều thúc quân nhập trận.

Trịnh Tú là một trong mấy tướng giỏi nhất của Hoa Lư, quen sử dụng trường kiếm. Tú có tài múa kiếm đến mưa đổ cũng không ướt áo, cát ném cũng không vào lọt kiếm chạm đến người được. Bây giờ thúc quân vào trận, tự biết thanh gươm bé nhỏ không phải là binh khí trì trọng có lợi thế đập phá được, liền giở hết tài dụng kiếm, lấy nhẹ đánh nặng, lấy mau địch đông, kiếm đi đến đâu quân Triều ngả đến đấy, chỉ một đường gươm có lúc xỉa ngã đến năm, sáu tên quân Triều, kiếm pháp cực kì lợi hại, nhờ thế mà xông xáo trong trận không bị cản trở. Trịnh Tú cùng đám quân nhỏ bé cứ lũ lượt nối đuôi nhau như dòng nước mạnh uốn éo quanh co giữa trận thế, gặp đâu xung kích đấy, không có phương hướng nhất định nào cả, chủ ý chỉ là đi tìm cứu các tướng Hoa Lư.

Bọn Trịnh Tú từ Bắc xông xuống, quanh co trong trận được một lúc thì quả nhiên gặp Chu Kỷ Toàn một tay múa trường thương, một tay ôm vai vì trúng tên của binh Triều, Thương pháp của Chu Kỷ Toàn lừng lẫy Hoa Lư không phải là kém cỏi gì, lúc đầu địch với tướng triều đình thắng thế trông thấy, nào ngờ sau bị trúng một phát tên vào vai bên phải, thành ra đang thắng chuyển thành bại, tình hình càng lúc càng nguy cấp.

Cánh tay phải của Chu Kỳ Toàn bại liệt dần dần, ngọn trường thương trong tay bây giờ thấy nặng đến cả nghìn cân, khó lòng cầm giữ được nữa, còn nói gì đến cự địch. Đang cơn nguy cấp, chợt thấy binh Triều rẽ ra, một tướng xông xáo rất dữ, tướng triều đình sửng sốt dừng tay gươm, Chu Kỷ Toàn trông ra mừng quá, gọi to lên:

- Trịnh huynh, mau cứu đệ!

Trịnh Tú nghe tiếng gọi, nhìn tới thấy Chu Kỷ Toàn vai phải đẫm máu xuống đến ngực, lại ngỡ là Toàn bị tướng triều đình đả thương, lập tức nổi giận, thúc ngựa chạy tới, tay kiếm như gió như mưa tiến đánh tướng triều đình. Tướng triều đình làm sao đối địch được, chỉ vài hiệp là phải quay ngựa bỏ chạy. Trịnh Tú cũng không ham đánh, vội đỡ Chu Kỷ Toàn hỏi ra mới biết là Toàn bị trúng tên, liền hộ quân cùng đánh mở vòng vây để đưa Toàn ra.

Trịnh Tú lại đi đầu, theo sau là Chu Kỷ Toàn và đám quân. Trịnh Tú ra sức dẹp vòng vây, gươm múa không ngừng, đi được một lát thì gươm của Trịnh Tú chịu không nổi cuộc xung sát dữ quá, gẫy mất lưỡi. Trịnh Tú phải cướp lấy thanh gươm khác của binh Triều mà chiến đấu. Cứ thế, Trịnh Tú đổi gươm đến bốn lần mới đưa được Chu Kỷ Toàn ra khỏi vòng vây, an toàn nghỉ ngơi. Trịnh Tú lại kéo quân vào trận đi tìm tướng khác.

Trịnh Tú được Chu Kỷ Toàn bảo cho biết là tướng Nguyễn Bặc trấn mặt Nam, tất còn vướng ở mặt Nam. Trịnh Tú giục ngựa vào trận xông pha tìm chỗ nào đánh nhau dữ nhất thì tìm đến. Mấy lần như vậy cũng chẳng thấy Nguyễn Bặc ở đâu, sau đi ra đến sát mé sông mới gặp. Lúc ấy, chung quanh Nguyễn Bặc quân triều đình vây trùng điệp, sau lưng Bặc là dòng sông đen ngòm, tướng triều đình sử ngọn nhuyễn xích chùy thật ác liệt, đấu với Nguyễn Bặc không ai nhường ai nửa bước, Quân triều đình lại lăm lăm cung tên, chỉ chực khi nào Nguyễn Bặc sơ hở là phát tên bắn liền.

Trịnh Tú vừa tới, ngựa chưa kịp chậm vó, đã quát lên một tiếng thật dữ dội, thanh gươm phóng ra như tia chớp chiếu thẳng vào cổ tướng triều đình. Nguyễn Bặc vừa thấy Trịnh Tú lâm trận, cả mừng, liền cũng vùng ngọn giáo sắt tám mươi cân lên tấn công tướng triều đình. Tướng triều đình thấy tướng lạ nhập trận, chưa kịp nhìn rõ đã thấy mũi gươm phóng đến, vội nghiêng mình tránh thoát. Trịnh Tú vội hô lớn:

- Nguyễn huynh mau dẹp vòng vây để ta cự với tên này!

Nguyễn Bặc nghe nói, liền quay ngọn giáo đánh vào dám quân triều, ra sức mở rộng vòng vây. Trịnh Tú một mình đấu với tướng triều đình, thấy tướng địch sử thứ khí giới kì lạ có phần lợi về đánh xa, liền xốc gươm giục ngựa vào sát địch mà đánh, cướp phần lợi thế. Quả thật, sử cây nhuyễn xích chùy rất có lợi lúc ở xa đánh tới, ngọn chùy vừa nặng vừa uyển chuyển lúc xa lúc gần, khiến cho lúc đánh với Nguyễn Bặc hai tướng phải ở xa giao đấu mới được. Bây giờ Trịnh Tú sử dụng gươm, tương đối ngắn hơn dây xích của quả chùy rất nhiều. Vả lại Tú nhất định bám sát địch mà đánh, thành ra cái lợi của thứ khi giới từ xa đánh tới được địch của ngọn chùy không còn nữa. Trịnh Tú tận lực sử dụng kiếm pháp độc bộ, áp đảo tướng triều đình tơi bời, chẳng mấy lúc tướng triều đình đã tháo mồ hôi hột, quả chùy, suốt từ nãy đến giờ không làm sao có cơ hội căng dây xích sắt để tấn công đối phương, thành ra quả chùy nay trở thành quá nặng trong tay chủ nó.

Trịnh Tú quát lớn một tiếng, lưỡi gươm bổ thẳng vào giữa mặt tướng triều đình. Tướng triều đình tay trái cầm cuộn xích, tay phải nắm dây xích sắt quả chùy, lập tức hất mạnh quả chùy lên đỡ. Lưỡi gươm chém xuống cực nhanh, bổ vào quả chùy nghe “chát” một tiếng, Trịnh Tú bỗng thấy tay nhẹ bỗng, thì ra thanh gươm Trịnh Tú dùng không phải là gươm quý, chỉ là gươm tầm thường của binh triều, làm sao đủ sức để va chạm mạnh như vậy với quả chùy được, lưỡi kiếm gãy sát tận chuôi bay vụt đi mất. Trịnh Tú cả kinh, ném chuôi gươm trong tay vào mặt tướng triều đình, rồi giục ngựa quay đầu chạy. Tướng triều đình đang bại nay vụt trở thành thắng, vừa thấy Trịnh Tú bỏ chạy liền quát: “Tướng giặc chạy đi đâu?”. Quát xong, ngọn nhuyễn xích chùy theo với vó ngựa phóng ra, chiếu thẳng giữa lưng Trịnh Tú đập tới cực mạnh mẽ. Trịnh Tú không phải là không địch được tướng Triều đình. Chỉ vì bị gãy mất gươm nên phải vội quay ngựa bỏ chạy có ý tìm thanh gươm khác mà đấu nữa. Nay vừa chạy được vài bước, dã thấy ngọn chùy ập tới, trong lòng giận lắm, đành cố nén kéo cương cho ngựa quặt sang ngang tránh né. Tướng triều đình lại hăm hở giục ngựa đuổi theo, Trịnh Tú tay không thúc ngựa xông bừa vào đám binh Triều trong lúc cấp bách quá liền hạ cây cung trên vai xuống tạm làm khí giới. Cây cung thiết đằng to bằng cổ tay người lớn, đen bóng, rộng cả sải tay. Trịnh Tú lấy cung làm gươm, nhào tới cướp được một cây giáo của tên quân Triều, ngọn giáo gỗ thật dài, Trịnh Tú vận lực bẻ gãy cán giáo, rồi một tay cầm khúc giáo có lưỡi sắt, một tay cầm cán giáo gỗ, vũ lộng tơi bời quay lại quyết đấu nữa với tướng sử nhuyễn xích chùy.

Hai tướng qua lại vài chục hiệp, cả hai mảnh giáo trong tay Trịnh Tú lại gẫy nát cả. Trịnh Tú lại phải dùng cung làm gươm xông xáo đi tìm khí giới, sau lưng tướng triều đình đuổi riết. Lần này, Trịnh Tú giật được một cây búa. Cây búa khá nặng, cán ngắn, lưỡi búa máu thịt còn dính đầy, rõ ràng chủ nó chém giết được khá nhiều binh Hoa Lư, nay gặp phải Trịnh Tú thì táng mạng.

Trịnh Tú được cây búa vững vàng lại quay lại đánh với tướng triều đình. Cây búa được Trịnh Tú đem kiếm pháp mà múa lên, thật kì cục, lúc sau lại dồn tướng triều đình vào thế phải cận chiến. Đánh một hồi, nhìn ra thấy Nguyễn Bặc dã đánh lui được binh Triều, thì cũng không ham đánh, liền chém bậy một búa đoạn bỏ chạy, tướng triều đình hô quân đuổi theo. Trịnh Tú, Nguyễn Bặc cũng hô quân đánh mở vòng vây mà đi. Nguyễn Bặc đi trước, Trịnh Tú đi đoạn hậu cản tướng triều đình.

Chẳng bao lâu, cả bọn cũng ra khỏi được vòng vây.

Tới lúc ấy, cũng vẫn không thấy Lê Hoàn đâu, đằng sau lưng tướng sử nhuyễn xích chùy vẫn hô quân đuổi riết. Trịnh Tú, Nguyễn Bặc còn chưa biết phải làm sao, bỗng thấy ở phía Nam, men theo bờ sông có một đạo quân đang ào tới, Trịnh Tú, Nguyễn Bặc cả kinh, tưởng binh Triều đón đầu mà đánh. Nhưng tới lúc lại gần, mới biết là Kim Côn tướng Đinh Điền mang binh cứu viện. Cả bọn mừng lắm, với một mặt đưa các người bị thương về hậu quân, một mặt chia đường cự với binh Triều. Trịnh Tú bảo Đinh Điền:

- Lúc này tướng Lê Hoàn còn ở trong trận, đệ sẽ vào tìm, huynh hãy cản tên tướng sử ngọn nhuyễn xích chùy này, sau hãy vào trận tiếp ứng cho đệ nhé!

Nói xong, Trịnh Tú quay ngựa lại, thì vừa đụng đầu với tướng triều đình. Trịnh Tú không ham đấu, thúc ngựa giạt sang một bên mà chạy, tai còn kịp nghe “chát” một tiếng dữ dội, thì ra tướng Kim Côn Đinh Điền vừa nhập trận đã giáng một côn mạnh như núi đổ xuống đầu tướng địch, tướng địch cử chùy lên đỡ đến nảy lửa.

Trịnh Tú một mình một ngựa, cây búa trong tay liên miên chém bổ, dẹp đường tiến vào sâu trong trận. Trịnh Tú đi đến đâu, binh Triều kêu khóc tới đó, máu văng tung tóe, chiến mã của Trịnh Tú bây giờ chỉ còn khoảng lưng là còn giữ nguyên màu hoa mơ, còn toàn thân vấy máu chỗ khô chỗ ướt trông thật ghê rợn. Trịnh Tú cứ phía Bắc xông tới, rẽ đám binh Triều đi tìm Lê Hoàn, chẳng mấy chốc cũng gặp được Lê Hoàn.

Lê Hoàn từ lúc thấy tướng lạ nhập trận rồi rẽ về phía mé sông, sau lại hiện ra kéo quân đi xuống phía Nam, từ đấy mất hút, không hiểu tình thế ra sao, trong lòng không khỏi bối rối lo cho các tướng khác.

Lúc ấy, tướng Lê Hoạt Hoàng cũng không kém phần nóng lòng, những muốn mau mau khuất phục được tướng địch nên đem hết tài nghệ ra phô trương, con chiến mã Ô Truy tung hoành lâu dường như càng xung khí, bốn vó nện đất loang loáng tưởng như có ba bốn con Ô Truy cùng một lúc nhập trận. Tướng Lê Hoạt Hoàng càng ngày càng được lợi thế, ra sức áp đảo Lê Hoàn. Lê Hoàn không còn lòng dạ nào chiến đấu lâu dài nữa, chỉ một hai muốn tìm đường đoạn chiến để đi tìm các tướng khác xem sao.

Đến lúc bị Lê Hoạt Hoàng đột nhiên đổi chiến pháp, ỷ bốn vó đuổi gió cũng kịp của con Ô Truy, vây bọc lấy Lê Hoàn không cho tháo chạy, thì Lê Hoàn đã thấm mệt, tinh thần bải hoải, có phần nguy ngập rồi. Lê Hoạt Hoàng trong lòng khấp khởi mừng, càng ra sức đánh riết, lại hô quân xiết chặt vòng vây không cho tướng Hoa Lư chạy. Quân nghe lệnh dạ ran cả một vùng.

Nhờ ở tiếng dạ ran ấy, tướng Trịnh Tú đang hăm hở ở đằng xa, bỗng tỉnh ngộ nghĩ rằng: “Chỗ có tiếng hô như vậy, chắc có việc lớn, không biết chừng Lê Hoàn đang nguy ở đấy!”. Nghĩ rồi, quay ngựa hướng đến, ngọn búa như “búa Thiên Lôi” chém bổ liên miên, chiến mã chạy giữa trận nghẹt binh như vậy mà cũng mau lắm. Chạy một lát, Trịnh Tú quả nhiên tới được chỗ hai tướng họ Lê đánh nhau.

Bên ngoài, binh Triều vây kín, đang ra sức đâm chém với binh Hoa Lư, binh Hoa Lư quả nhiên đã thất thế, Trịnh Tú thấy vậy, sôi máu giận, quát lớn lên:

- Anh em Hoa Lư, có đại binh đến cứu rồi, mau giết hết binh Triều.

Binh Hoa Lư nghe tiếng quát như sấm, nhìn ra thấy Thiên hạ Đệ nhất kiếm Trịnh Tú ào tới, trong lòng cả mừng, tinh thần vụt cao lại ra sức chống chọi với binh Triều.

Lê Hoàn nghe tiếng hô, mừng quá, vội gọi to:

- Trịnh huynh mau lại đây!

Trịnh Tú nghe gọi, thúc ngựa ào tới, cây búa như lằn chớp chém ra đánh bật cây giáo cụt của tướng triều đình. Lê Hoàn kéo cương cho ngựa lùi lại. Trịnh Tú bảo:

- Lê huynh cho đệ mượn gươm quý!

Trịnh Tú đổi gươm của Lê Hoàn, trao cho Hoàn cây búa đẫm máu, rồi bảo Lê Hoàn đánh mở vòng vây, để một mình Trịnh Tú địch với tướng Lê Hoạt Hoàng, Lê Hoàn vung búa, mở vòng vây, bây giờ Lê Hoàn thấy sung sức lắm.

Trịnh Tú lăm lăm thanh gươm báu trong tay, nhìn tướng triều đình mà cười lớn:

- Bộ tướng kia, hãy nhìn chiến mã của ta xem máu quân tướng của ngươi tắm cho nó đã đủ chưa, bây giờ gặp Trịnh Tú này thì mau đầu hàng đi thôi!

Tướng Lê Hoạt Hoàng không phải không thấy chiến mã của tướng Hoa Lư mình đẫm máu, thừa biết quân mình bị bại vì tướng này không phải là ít, không biết có tướng nào bị thiệt mạng không: lại thêm, tướng Hoa Lư đổi gươm cho tướng kia, tất tướng này phải là tay sử gươm có hạng, vả lại, thanh gươm này là thanh gươm báu khó đối địch lắm; tướng Lê Hoạt Hoàng không khỏi hoang mang, giận vì mất cơ hội hạ tướng Lê Hoàn.

Nghĩ rồi, Lê Hoạt Hoàng sôi giận, kéo mạnh cương giục Ô Truy nhập trận cực kì hung hãn. Tướng Trịnh Tú cười to một tiếng, cũng thúc chiến mã vọt tới, thanh gươm báu loang loáng lúc tả lúc hữu, khi bay về Nam, lúc giạt sang Bắc, gươm đi nhanh như gió thoảng mây bay, khiến cho con Ô Truy bốn vó thép có tài đi nhanh như vậy cũng không còn đất để tung hoành được nữa.

Chưa biết Trịnh Tú cứu dược Lê Hoàn rồi đấu với tướng triều đình ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—