← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Hai Mươi Sáu Phạm Cự Lượng trúng tên hấp hối
Quách Xử Sĩ đi cầu Thần y

Nhờ có thanh gươm báu, lại thêm tài múa gươi khắp thiên hạ ít người sánh kịp, Trịnh Tú chém đứt cây giáo cụt của tướng Lê Hoạt Hoàng lần nữa, khiến cho tướng triều đình không còn dám ham đấu, phải thúc ngựa bỏ chạy. Trịnh Tú toan đuổi theo, nhưng con Ô Truy lợi hại quá, bốn vó như cuốn gió bay đi, Trịnh Tú không tài nào theo kịp được. Trịnh Tú đứng giữa trận ngẩn ngơ, trong lòng bỗng thấy yêu thích con ngựa quý lắm. Ngẩn ngơ một lát, Trịnh Tú hợp sức với Lê Hoàn phá vòng vây hồ quân chạy ra.

Về phần Kim Côn tướng Đinh Điền, vì binh tiếp viện kéo đến chậm nên quân Hoa Lư bị bại, trong lòng hậm hực lắm, vì thế khi vừa lâm trận là cây côn đồng đã tận lực áp đảo tướng triều đình, bao nhiêu giận dữ trong lòng Đinh Điền đều thoát ra ngọn côn, trút cả xuống đầu tướng sử nhuyễn xích chùy. Chỉ vài hiệp đấu, Đinh Điền đã đánh giạt được tướng triều đình, lăm le đập chết tướng địch để xông vào trận tiếp cứu cho Trịnh Tú. Đinh Điền như thiên tướng, ngọn côn đồng hết sức lợi hại, mỗi thế đánh ra đều như núi đổ sóng xô, làm cho tướng triều đình hết sức lúng túng.

Tướng sử ngọn nhuyễn xích chùy lúc này chỉ đón đỡ, chứ không thể nào công kích lại được, trong lòng bối rối toan tìm đường đào tẩu. Vừa lúc ấy, binh Triều rẽ ra, quân trong reo hò rầm rầm đánh thốc ra ngoài. Đi đầu là tướng Lê Hoàn tay vung ngọn búa, theo sau là đám quân Hoa Lư người rách áo, người bị thương, không mấy người là còn nguyên vẹn, đi sau cùng là tướng Trịnh Tú. Tướng triều đình biết không xong, liền đảo lộn nhuyễn xích chùy ráo riết chống cự ngọn côn đồng của Đinh Điền, rồi thúc ngựa chạy vào trận bỏ trốn.

Binh Hoa Lư không ham đánh thêm, liền theo các tướng kéo cả xuống Nam, trở về doanh. Đến gần sáng bại binh Hoa Lư do tướng Lê Hoàn thống lĩnh, hợp với binh cứu viện của hai tướng Đinh Điền, Trịnh Tú kéo về đến Vũ Lâm. Động chúa cùng các tướng ra tận ngoài doanh mà đón, thăm hỏi sự thể, ai cũng mừng là các tướng đều về được cả, không ai bị bỏ mạng trong trận, trong trận này Hoa Lư thiệt gần bốn trăm quân, thêm tướng Phạm Cự Lượng trúng tên ở bắp chân bệnh tình có phần nguy ngập lắm, còn tướng Chu Kỷ Toàn trúng tên ở vai không lấy gì làm hệ trọng.

Động chúa ngay sáng hôm ấy, triệu tập các tướng, cử Đinh Liễn, Phạm Hạp lĩnh một ngàn quân trấn giữ Vũ Lâm, lại truyền bại tướng phải đào hào đắp lũy lập các cứ địa để cự với binh Triều. Còn đại quân thì sang sông để lên phía Bắc làm thế cầm chân đạo quân của tướng triều đình Nguyễn Lạc Bình. Động chúa lại đặt tế tác suốt một giải từ Hoa Lư xuống đến Vũ Lâm, sang bên kia sông, vòng lên phía Bắc, cốt để thông tin cho được mau lẹ.

Đại quân của Hoa Lư sang sông, thì bệnh tướng Phạm Cự Lượng xem ra sức tàn, mất máu nhiều quá, lại thêm mũi tên trúng bắp chuối bị gãy nằm trong đó vẫn chưa lấy ra được, Phạm Cự Lượng lúc tỉnh lúc mê đau đớn vô cùng nhưng vẫn cắn răng lặng thinh. Sang sông rồi, Động chúa thấy tình cảnh Phạm Cự Lượng, không nỡ để Cự Lượng như thế mà cáng đi nữa, truyền quân tạm dừng bước kiếm cách chữa cho Cự Lượng.

Quân sư bàn:

- Tôi có nghe ở núi Gối có tay Thần y họ Hồ tên Xích Tú. Thần y họ Hồ có tài chữa cho người sắp chết cũng sống lại được, đắp thuốc làm cho người mù sáng mắt ra, người điên tỉnh lại, người liệt bại trở thành khỏe mạnh, nay nếu tìm được tay Thần y ấy thì bệnh của Phạm tướng quân ắt mau chóng chữa lành.

Tướng Đinh Điền nghe vậy, liền tình nguyện xin đi kiếm Thần y. Quân sư bảo:

- Thần y Hồ Xích Tú là người kì quặc, không dễ gì mời được ông ta đâu. Ông ta chữa bệnh tùy hứng, nếu không hứng thì dù có nhà vua đến tận nơi ông ta ở mà cầu chữa bệnh cũng không được...

Động chúa nóng nảy bảo:

- Mời y không đi, thì ta bắt y về có được không?

Quân sư mỉm cười:

- Động chúa quên việc Bố Hải rồi ư, lúc ấy Sứ quân Trần Lãm tuổi già bị thời khí nhiễm vào phủ tạng, tình thế có vẻ tuyệt vọng. Có tưởng nghe danh Thần y, liền đem quân đi mời. Thần y không chịu, tướng đó tức giận dùng sức mạnh bắt mang về, Thần y tới Bố Hải, đã không chịu chữa cho Sứ quán Trần Lãm thì chớ, còn vạch màn của Trần Lãm mau chết đi cho rồi, sống làm gì mà không bảo được bộ hạ để chúng làm bậy như thế! Sau tình hình nguy ngập, vợ con Trần Lãm rập đầu khóc gần cả một ngày trời trước ghế Thần y ngồi, lúc ấy y mới động lòng mà chữa cho Trần Lãm. Y chỉ ra tay có một lần, rồi đòi về, nằng nặc bảo rằng chỉ vài giờ sau Trần Lãm như người vừa ngủ một giấc dài tỉnh dậy, trong người sạch mọi bệnh. Từ đây, Thần y Hồ Xích Tú rất ghét những người theo binh nghiệp, nhất định không ra khỏi nơi ở.

Động chúa dịu giọng hỏi:

- Thế làm thế nào để mời được y bây giờ? Hay là ta cáng Cự Lượng đến xin y chữa cho?

Lê Thảo đáp:

- Không được, Thần y không bao giờ chịu để cho người bệnh đến chỗ ở, chẳng may ai không biết đưa người bệnh tới, thế nào cũng đành phải để cho người bệnh chết mà mang xác về chứ không bao giờ y chịu chữa cho đâu...

Đinh Điền nóng nảy:

- Như vậy thì hắn là ma y chứ làm gì là Thần y được chứ!

Lúc ấy, lại có người Xử Sĩ tên là Quách Nghiệp Đường ghé lời mà bàn rằng:

- Nếu thế, ta cứ đem lễ hậu đến mà cầu, chắc Thần y sẽ đẹp lòng rồi nhận chứ gì?

Lê Thảo vốn ghét những phường xu nịnh, giỏi nghề gian ngoan che đậy để cầu lợi, nay nghe Quách Nghiệp Đường bàn như thế, liền cười nhạt mà rằng:

- Khốn nỗi, Hồ Xích Tú lại không phải là phường tham danh tham lợi, thèm khát lễ lạc, ghét những trò lạy lục quy lụy, thì làm sao lạy lục y được! Lại thêm, từ lúc các tướng của sứ quân Trần Lãm bức hiếp y phải tới Bố Hải chữa bệnh, thì từ đấy y thù ghét các Sứ quân, oán các người theo binh nghiệp, lúc nào cũng chỉ nói phải trung với vua, không được làm loạn. Vì thế, bây giờ mời được y càng khó!

Xử Sĩ Quách Nghiệp Đường nghe Lê Thảo nói như vậy chạm lòng, xấu hổ lắm, trong bụng tuy rất căm Lê Thảo nhưng ngoài mặt vẫn phải cố nén cười gượng mà rằng:

- Như vậy, thì đúng là bậc thần tiên ở ẩn rồi, phi Quân sư ra tài thì chắc không còn ai có thể mời được Thần y nữa!

Lê Thảo cười nhạt lần nữa, thừa biết họ Quách nói mỉa mình, ung dung mà rằng:

- Mềm mỏng thì không ai bằng Quách Xử Sĩ, thế thì xin Động chúa cử Quách Xử Si đi cầu Thần y thế nào cũng được! Động chúa cứ cho mang lễ thật hậu tới, sai Quách Xử Sĩ phải hết lời cầu cạnh, phải làm sao mời được Thần y. Mời không được, thì phải tội chém đầu, thì thế nào Quách Xử Sĩ cũng sẽ phải hết sức ra tài thuyết phục được Thần y đấy!

Động chúa, các tướng nghe Quân sư nói vậy, ai cũng sửng sốt. Rõ ràng là Quân sư nói ngược với những điều vừa nói về Thần y; ai cũng thấy rõ ràng là quân sư ghét Quách Xử Sĩ mà nói như vậy. Riêng Quách Xử Sĩ nghe Quân sư nói, mặt đã thường mai mái tái, nay càng tái mét, hai mắt trồi ra tưởng sắp lòi ra ngoài, miệng lắp bắp định nói gì mà nói mãi không ra. Động chúa kinh ngạc nhìn Quân sư, vẫn thấy Quân sư trang nghiêm, không có vẻ gì là giễu cợt hoặc tức giận cả, thì lấy làm lạ lắm, liền hỏi rằng:

- Quân sư nói thế nào? Đi lạy mà Thần y tới được ư?

Quân sư trang nghiêm:

- Nếu Động chúa hay các tướng đi lạy Thần y, thế nào cũng không xong được. Còn nếu Quách Xử Sĩ đi, thế nào cũng thành công. Việc gấp lắm rồi, xin Động chúa cho lệnh Quách Xử Sĩ lên đường đi cầu Thần y ngay, để chậm e nguy hại đến tính mệnh Phạm tướng quân đấy!

Động chúa, các tướng hết thảy đều sững sờ hoang mang hồi lâu, mãi vẫn không thấy Quân sư tỏ vẻ gì là không nói thật. Động chúa gắng hỏi lần nữa:

- Quân sư tính kỹ rồi đấy chứ?

- Bẩm tính kỹ lắm rồi, không có chỗ nào sai lạc cả!

Động chúa đành truyền lệnh cho Quách Nghiệp Đường sửa soạn, mang lễ vật trọng hậu gồm mười hai thùng lúa thơm, mười cây vải tốt, bạc một mâm, rượu mười vò, mang hai mươi lính chở lễ vật gấp đường tới núi Gối cầu Thần y cho được.

Quách Nghiệp Đường nhận lệnh, mặt buồn so, về sửa soạn khăn áo, từ giã vợ con, miệng mếu máo mà rằng:

- Nay ta gặp vạ miệng ở chỗ sảnh đường, bị thằng mặt trắng đẩy vào chỗ chết, đến Động chúa các tướng ai cũng thấy rõ là thằng mặt trắng muốn giết ta! Bây giờ ta đi, lành chẳng thấy, dữ đã đầy rồi, chắc khó có phen còn gặp lại vợ con nữa đấy!

Cả nhà Quách Nghiệp Đường gào khóc, làm như trong nhà có người mới chết, than trời trách đất, tình cảnh thật là bi đát.

Quách Nghiệp Đường mặt buồn so, mắt còn chưa khô lệ, đã có lệnh của Động chúa bảo phải lên đường gấp. Quách Nghiệp Đường từ giã vợ con, đi ra nghị sảnh đường, đã thấy quân hầu đội lễ vật đợi chờ trước nghị sảnh đường. Động chúa, các tướng đều trịnh trọng đợi sẵn để tiễn sứ giả, Lê Thảo cũng có mặt trong đám người ấy.

Quách Nghiệp Đường lĩnh mệnh, bái Động chúa sắp sửa cất bước thì Động chúa dặn rằng:

- Tính mệnh tướng quân Phạm Cự Lượng đang nguy, ta hi vọng nhà ngươi cầu được Thần y, mau mà về đừng trễ nhé!

Quách Nghiệp Đường “vâng” một tiếng, ruột đau thắt như muốn đứt ra, chưa kịp nhấc chân bước đi, đã lại thấy Quân sư Lê Thảo bước ra, trịnh trọng mà rằng:

- Các hạ mang trọng mệnh đi cầu Thần y, đường chẳng xa lắm, tài thuyết khách của các hạ thế nào cũng xong, tính mệnh tướng Cự Lượng chỉ đến chiều tối hôm nay là được Thần y cứu xong, đại công ấy xin được mừng các hạ trước!

Quách Nghiệp Đường rủa thầm trong lòng, ngoài miệng vẫn phải gượng cười và đáp rằng:

- Tạ ơn Quân sư cho tôi được một phen sáng mắt, tôi chắc khó lòng còn nguyên đầu mà đến trước Quân sư tạ lễ hậu đãi của quân sư được!

Quân sư chỉ cười, Động chúa và các tướng ai cũng sững sờ, ai cũng hoang mang không biết ra sao cả.

Quách Nghiệp Đường lên ngựa, đám quân đem lễ vật chất lên yên chiến mã, cả bọn bái biệt Động chúa, rồi đi ngay.

Tất cả đứng nhìn cho đến khi bọn Quách Nghiệp Đường khuất bóng, mới lặng lẽ quay vào trong doanh. Quân sư mời Động chúa lên Nghị sảnh đường bàn việc gấp.

Động chúa, các tướng, ai cũng lại không khỏi kinh nghi thêm nữa, nhưng chẳng ai nói gì, chỉ lặng lẽ kéo nhau vào nghị sảnh đường.

Trong nghị sảnh đường, Đinh lão từ khi dự hội, nghe cuộc đối thoại giữa mọi người, đến khi thấy Quân sư xin Động chúa cho Quách Nghiệp Đường mang lễ vật đi cầu Thần y, thì trong lòng lấy làm lạ lắm, hai tay vuốt râu, xoa đầu, nghĩ mãi không ra lẽ. Đến lúc Động chúa, Quân sư, các tướng lại kéo vào nghị sảnh đường. Đinh lão vẫn ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế mây.

Vào hội nghị, đợi cho ai nấy đã yên vị, Quân sư mới nói rằng:

- Bẩm Động chúa việc mời Thần y Hồ Xích Tú chắc sẽ không xong! Hồ Xích Tú tính tình cực lạ lùng, lại thêm tính nết của Quách Xử Sĩ...

Quân sư chưa nói hết câu, Động chúa đã gắt lên:

- Đã biết thế, sao còn sai y đi làm gì cho mất thì giờ chứ!

Các tướng cũng không khỏi ngạc nhiên về lời nói của Quân sư. Lê Thảo lại ung dung đáp:

- Mời được Thần y, phải nhờ vào cái tính nết của Quách Xử Sĩ mới được! Tính nết ấy, lộ cả ra ngoài mặt tất thế nào cũng sinh chuyện! Vậy, xin Động chúa cho tôi được giúp y một tay cho xong việc mời Thần y đến đây!

Trên từ Động chúa, xuống đến các hàng tướng, các nhân vật Hoa Lư thảy đều ngạc nhiên, chẳng ai biết nói ra sao. Lê Thảo tủm tỉm cười, nhìn khắp các tướng một lượt, rồi nói:

- Đường từ đây đến núi Gối không xa lắm, chỉ gần đúng Ngọ hôm nay là bọn Quách Xử Sĩ tới nơi rồi. Thế nào y cũng dùng dằng, khoảng đầu giờ Mùi ta đến sau là vừa vặn đấy!

Lời nói của Quân sư mơ mơ hồ hồ, chẳng ai hiểu ra sao, ai cũng hoang mang, thảy đều nóng lòng muốn biết rõ. Động chúa giục:

- Nếu Quân sư có kế gì hay để mời được Thần y về đây, thì mau nói ra đi!

Lê Thảo đáp:

- Bẩm kế cũng có rồi, chỉ xin đừng nói ra vội! Xin Động chúa cho tôi được mời người đi giúp Quách Xử Sĩ nhé!

Động chúa từng biết tài Quân sư trong lòng tuy vẫn đầy hoang mang nghi hoặc, nhưng nghe Quân sư nói vậy cũng phải gượng cười mà rằng:

- Chẳng cứ gì ta, mà chắc các Tướng ai cũng nóng lòng muốn nghe, nhưng Quân sư không chịu lộ kế thì đành thôi vậy! Quân sư muốn dùng ai vào việc gì thì cứ tùy tiện!

Lê Thảo vui vẻ!

- Không phải là tôi muốn giấu giếm gì, nhưng xin được tạm để trong lòng để xem tôi nhìn người có đúng hay không?

Lê Thảo ngừng nói, lại đưa mắt nhìn các tướng một lượt, các tướng hồi hộp chờ đợi, mỗi lần Quân sư chọn người dùng vào việc, là một lần kỳ công diệu kế sắp được đem ra thi hành, thành ra ai cũng nôn nao lắm.

Nhìn các tướng xong, Lê Thảo nói:

- Việc này phải nhờ đến tướng quân Nguyễn Bặc mới xong được!

Nguyễn Bặc nghe Quân sư nói đến tên mình, hớn hở ra mặt. Lê Thảo lại tiếp:

- Xin phép Động chúa cho tôi được nhờ tướng quân Nguyễn Bặc vào việc này nhé!

Động chúa cũng vui vẻ!

- Thì Quân sư cứ việc điều động!

Tướng nào cũng thấy hào hứng, tướng nào cũng suýt xoa tiếc là mình không được lựa chọn! Quân sư lại nói:

- Trước khi tướng quân Nguyễn Bặc ra đi, tôi xin nói trước: tướng quân nghe kế tôi, đừng giận gì cả nhé!

Nguyễn Bặc cười thật tươi:

- Tôi xin nghe kế mà không giận gì cả!

Đinh lão từ đầu đến giờ vẫn yên lặng ngồi nghe đến lúc này lại càng chăm chú theo dõi. Đinh lão tuyệt nhiên không hiểu sao cả!

Lê Thảo gọi Nguyễn Bặc lại, tình trạng ghé vào tai Bặc dặn dò, Nguyễn Bặc vẻ mặt gay cấn, thỉnh thoảng lại nhíu mày đáp: “Vâng... vâng...”. Cả nghị sảnh im lặng, không ai là không chăm chú nhìn Quân sư với Nguyễn Bặc. Quân sự dặn hồi lâu, Nguyễn Bặc “Vâng... vâng.” dậm nhịp. Rồi quân sự nói to lên: “Tướng quân nhắc lại tôi nghe xem đã nhớ cả chưa nào!” rồi Quân sư nghiêng tai, Nguyễn Bặc ghé sát miệng vào tai Quân sự thì thầm, Quân sư nét mặt thật tươi, thỉnh thoảng khẽ nhắc lại một hai điều. Cuối cùng, Quân sư nói lớn:

- Thế là được! Thế nào cũng xong! Tướng quân thi hành ngay nhé!

Nguyễn Bắc mặt tươi tắn quay lại Động chúa mà rằng:

- Tiểu tướng xin Động chúa cho lệnh!

- Tướng quân nên mau mau thi hành kế của Quân sư đi!

Nguyễn Bặc “vâng” một tiếng, bái biệt mọi người, bước ra ngoài nghị sảnh.

Một lát, ngoài doanh có vó ngựa rầm rập, Nguyễn Bặc dẫn đầu, theo sau là một toán quân đông ước khoảng hai ba chục tên. Cả bọn kéo ra quan lộ, băng đường mà chạy, loáng cái đã khuất dạng. Chưa biết mưu kế của Quân sư ra sao, có đón được Thần y về hay không xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—