Hồi Thứ Hai Mươi Bảy Vì tham, họ Quách làm hỏng việc
Thần y đòi lễ vật gấp đôi
Đây lại kể việc Quách Nghiệp Đường mang lễ vật đi cầu Thần y. Vừa đi, Quách Nghiệp Đường trong lòng vừa buồn rầu vô hạn, buồn bao nhiêu lại oán Lê Thảo bấy nhiêu, lẩm bẩm rủa không còn thiếu lời nào độc ác nhất lại không sử dụng đến. Rủa chán, lại nhớ đến tình cảnh trước mắt, chẳng yên lòng chút nào, ngựa càng chạy, Quách Nghiệp Đường càng tưởng như mình đang đi lại gần pháp trường chịu tội.
Nhớ đến lễ vật, Quách Nghiệp Đường suy đi tính lại, nghĩ thầm trong bụng: “Lễ vật tuy có trong hậu thật, nhưng tên thầy lang khốn kiếp như lời gã Lê Thảo nói, thì y có thiết gì đâu mà lễ với lạc!”. Quách Nghiệp Đường không biết tính sao cho xuôi mọi bề, lòng càng rối lên như mớ bòng bong.
Đi thêm một hồi nữa, lại nhớ đến vợ con ở nhà, lòng buồn vô hạn. Cứ thế, loanh quanh mãi với những đâu đâu, chẳng làm sao tìm ra được một giải pháp ổn thỏa.
Quay đầu nhìn lại, thấy bọn lính thúc ngựa lẽo đẽo theo sau, lễ vật chất trên lưng ngựa, cả bọn đi thành một hàng dọc lên đèo băng suối, tìm đường tắt mà đi cho chóng. Quách Nghiệp Đường mặt dơi tai chuột, hai mắt hơi xếch lộ ra ngoài, rõ là tướng gian xảo, hay không đâu kiếm cớ làm hại người khác, thích kèn cựa gièm pha người nọ kẻ kia; họ Quách mũi dài khoằm xuống như mũi diều hâu, rõ là tướng hạ tiện quen nghề nịnh bợ; miệng rộng môi đỏ mỏng, rõ là phường hoạt khẩu. Vẻ mặt ấy, may được nước da hơi trắng, thành ra thoạt nhìn ai cũng tưởng là người nho nhã, phong lưu, nếu gặp phải người cương trực, ghét nghe nịnh hót, thì thế nào cũng bị lộ chân tướng, còn không thì ai cũng lầm là người văn vật, tính tình cao thượng. Họ Quách tính nết xấu xa, nhưng lại được cái rất thương yêu vợ con đến độ nhiều phen cố nạo óc nghĩ mưu tính kế để kiếm lời đem về cho nhà, tính nết ấy được một phen tung hoành ắt không thể không ra tay.
Nay phải đi sứ, khó mà xong việc cho được, cho là không còn cơ hội để về với vợ con được nữa. Có lúc, tính thầm trong bụng: bỏ trốn, về mang vợ con chạy sang nơi khác mà ở. Sau thấy không ổn vì còn có bọn lính. Sau lại nghĩ: đằng nào cũng chết, thà tìm cách nào để cho vợ con được hưởng chút ít an ủi còn hơn. Nghĩ rồi, nhìn quanh chẳng thấy có gì gọi được là “đồ an ủi” cho vợ con, chỉ thấy bọn lính thúc ngựa chở lễ vật đi cầu Thần y. Quách Nghiệp Đường nghĩ: “Thằng thầy lang khốn kiếp, tự dưng lại được hưởng lễ hậu thế này, ở giữa chỉ có mình là vất vả, tính mệnh lại khó an toàn, chi bằng xén ngay một nửa lễ vật gửi về cho vợ con là hơn”. Nghĩ rồi trong bụng bắt đầu kiếm cách để lừa gạt bọn lính mà ăn chặn lễ vật. Quách Nghiệp Đường liền ra lệnh cho cả bọn dừng lại, rồi bảo rằng:
- Đường đến núi Gối không còn mấy nữa, bây giờ tạm nghỉ một lát đã.
Lính xuống ngựa, dỡ lễ vật cho ngựa được nghỉ, Quách Nghiệp Đường truyền mang lễ vật vào một hốc núi, lại sai lính mở một vò rượu quý ra thầy trò cùng uống cho đỡ khô họng!
Lính mới đầu không dám, sau thấy Xử Sĩ nghiêm chỉnh ra lệnh, liền mở vò, thầy trò lần lượt ghé môi uống rượu. Thoáng chốc, men rượu quý ngấm vào máu, cả bọn nóng mặt, bắt đầu thấy hào khí lên cao. Lúc ấy, họ Quách mới dàu dàu nét mặt mà rằng:
- Nay ta vâng mệnh Động chúa đi cầu Thần y, chắc không thể nào mời y được. Nhưng Quân sư mới đến, có ý ganh ghét với tài ta, nhân cơ hội xúi Động chúa sai ta đi sứ như thế này, không xong sẽ bị chém đầu! Chắc là đầu ta sẽ rụng, vợ con ta ở nhà từ đây trở thành mụ góa con côi! Ta càng nghĩ càng hận quân sư. Đằng nào cũng chết, ta nghĩ rằng lấy một nửa lễ vật để cho vợ con có cái tạm sống vài ngày còn hơn là dâng tên Thần y quái gở. Nay rượu uống mất một vò rồi, không bớt xén cũng không xong, ai cũng có tội cả. Chi bằng, để một mình ta chịu cho các ngươi. Ta lấy một nửa lễ vật, rượu thì vợ con ta không biết uống, các ngươi cứ chia nhau. Sau này các ngươi về thì cho vợ con ta biết nơi này có giấu nửa lễ vật nhé. Ơn ấy ở chốn âm ti ta cũng không quên đâu!
Bọn lính cảm khái, lại thêm trót lỡ uống mất một vò rượu rồi, không nghe lời Quách Nghiệp Đường cũng không xong, đành nghe lời y vậy. Có đứa lại xui họ Quách bỏ trốn, có đứa bảo nên lấy cả lễ vật rồi trở về cứ bảo Thần y nhận lễ vật mà không chịu đi... Mỗi đứa bàn một lời, rút cục chẳng đâu vào đâu, nhưng cả bọn đều thương họ Quách và đồng lòng che đậy cho vợ con Xử Sĩ sau này. Quách Nghiệp Đường bảo lính uống nốt rượu, rồi khuân một nửa lễ vật giấu vào trong hang, lấy đá lấp ở bên ngoài. Rồi cả bọn lại lên ngựa, mỗi người mang một tâm trạng.
Gần giữa trưa, cả bọn đến cửa núi Gối, phong cảnh thật u tịch, không một tiếng người, không một bước chân của khách lạ làm ô uế chốn phong cảnh thần tiên này. Cả bọn tiến vào rừng, loanh quanh một lát thì tìm thấy giữa cỏ hoang có dấu vết lối đi, lần theo quả nhiên dẫn vào một vùng đất khuất nẻo cực êm đềm trúc mai mọc không hàng lối, tơ liễu lấn cả trăm hoa, rõ ra là “thần tiên ở cõi thế, lại ra vẻ cõi thế giữa chốn thần tiên, nửa thật nửa hư, vẻ sửa sang lại mơ hồ hoang vắng”, lạc vào đây chẳng khác tìm được đến chốn an nghỉ không còn gì khoái lạc hơn được nữa. Cả bọn lâng lâng như đi ngoạn cảnh, chẳng gợn chút lo âu, vả chăng men rượu còn hầm hập trong mạch máu, cái ấm bên trong trộn với cái mát thần tiên bên ngoài, làm cho “lớp bụi kẻ chợ” vụt rơi rụng dâu mất cả.
Cả bọn còn đang loanh quanh, chưa biết đi về ngả nào, thì vẳng nghe tiếng sáo trúc véo von, nghe ra âm điệu nửa ngây thơ hồn nhiên, nửa như chứa đựng cả cái vĩ đại của thiên nhiên không bờ bến. Tiếng ống trúc có lúc ngân ngân như không có làm điệu cung bực, có lúc lại tuôn trào liên miên như chẳng bao giờ hết, tựa như xoắn xít vào mây trời mà kéo mãi vào không gian. Quách Nghiệp Đường và bọn lính không hiểu nghệ thuật, chỉ mừng nghe được tiếng sáo tất nơi ấy có người, liền lần ngay đến.
Đi một hồi nữa quả nhiên khuất sau rặng tơ liễu, có vài mái nhà kết bằng lá liễu khô, cột dựng bằng những thân mai cằn, cửa ghép bằng trúc nhỏ gióng vàng óng. Tiếng sáo từ trong mấy ngôi nhà ấy vọng ra, nghe rõ mồn một.
Quách Nghiệp Đường truyền cả bọn xuống ngựa đợi ở ngoài, mình y nhẹ bước tiến vào. Vào vừa đến cửa, nghe trong liễu thảo tiếng sáo ngừng bặt, có giọng càu nhàu vọng ra:
- Đang lúc hạc cưỡi mây mà vào không gian, suối nước Tiên Mẫu chưa rụng hết giọt cam lộ, tại sao lại có giông bão nổi lên như thế, rõ ràng là có quân phàm phu tục tử đến quấy ta rồi!
Quách Nghiệp Đường nghe nói, trong lòng chẳng khỏi sợ, rõ ràng người này không phải là kẻ tầm thường, rồi ra vẻ cung kính chắp tay nói vọng vào:
- Quả thật có kẻ tục đến làm rộn bực thần tiên! Xin thần tiên thứ tội! Kẻ tục tìm được đến đây, âu cũng là được đôi phần an ủi, dám mong thần tiên cho được bái kiến.
Chỉ nghe trong nhà có tiếng chân nhẹ bước ra. Trước mắt họ Quách, là một người trọng tuổi, vóc người hơi cao, tóc búi cao trên đỉnh đầu, cặp mắt long lanh sáng sau hàng mày thật dài rũ xuống như tơ liễu. Người lạ mình khoác manh áo bạc, chân đi dép cỏ, phong lưu thư thái thật phiêu phiêu, chỉ có cặp môi luôn luôn mím chặt ra vẻ khắt khe. Quách Nghiệp Đường vội vòng tay làm lễ, rồi bắt đầu ra tài hoạt khẩu:
- Dám bẩm thần tiên, kẻ tục này thật đến làm rộn người, tội ấy chẳng có gì chuộc được, chỉ xin lấy chút lòng thành để tạ lại mà thôi!
Thần y lặng lẽ nhìn họ Quách một lát rồi nói:
- Tôi là Hồ Xích Tú, một gã quê mùa không có cách sống phải vào giữa rừng ẩn thân, ngài còn tìm đến làm gì?
- Giả sử cả nhân loại đều được vào rừng như Thần y để mà trốn, có phải làm gì còn có khổ não nữa đâu!
- Ngài có khổ não gì mà đến nơi này để mong được hết khổ não?
- Tại hạ không mang cái khổ não trên thân, nhưng chất trong tâm tư cái khổ não trước cảnh người khác đau khổ, nên mới mạo muội tìm đến chốn này...
- Có phải là ngài định cầu đến cái nghề mọn mấy ngọn cỏ, vài lá rừng của ta đấy không?
- Tại hạ đến mà chẳng dám cầu được Thần y ra tay, chỉ cần được thấy bực thần tiên rồi chết là hả lòng rồi!
Quách Nghiệp Đường múa lưỡi, nhất định đặt mình ra ngoài vòng cầu cạnh, chỉ một mực nói đến sự thanh cao trong cuộc tao ngộ, khiến Thần y vừa ngạc nhiên vừa tò mò khó chịu, không hiểu kẻ lạ định nài nỉ mình điều gì, mà y lại tỏ vẻ không cần cầu cạnh như thế. Thần y từ lúc đầu đến giờ vẫn không buồn hỏi tên họ khách lạ, bây giờ mới hỏi:
-Xin cho biết đại danh của ngài, ngài đến đây định cầu gì, xin cứ nói thẳng ra?
Quách Nghiệp Đường là tay đầu óc lanh lợi, từ đầu đến giờ đối đáp vài câu với Thần y, chưa tìm được chỗ nào để thuyết phục được y, nay nghe Thần y hỏi tên họ, trong lòng mở cờ biết là Thần y đã chịu tiếp chuyện mình rồi, Quách Nghiệp Đường nét mặt không thay đổi, chắp tay nói:
- Tại hạ họ Quách, tên Nghiệp Đường, người ở Hoa Lư. Hôm nay tìm đến thần tiên nếu gặp được cơ duyên thì nói việc liên can đến thần tiên, còn không thì chỉ mong được gặp mặt rồi đi là đủ!
Thần y càng lạ lùng, việc gì liên can đến mình, mà y lại bảo là có việc? Thần y không thể nào gạt bỏ được thắc mắc ấy, liền bảo:
- Thì mời ngài hãy vào nhà đã, rồi hãy nói chuyện!
Họ Quách chỉ mong có vậy, liền bỏ giày ngoài cửa, theo Thần y vào trong liễu thảo. Trong nhà cực kỳ sạch sẽ, không một hạt bụi, không một vết bẩn, đồ đạc chẳng có gì, chỉ có một chiếc chống trúc nhỏ đặt giữa gian nhà làm bàn, trên bàn trúc đặt cây sáo trúc vàng óng như mật ong, ngoài ra không còn đồ vật gì nữa. Thần y ngồi xuống sàn trúc, họ Quách ngồi xuống theo. Thoáng nghe trong gian nhà trong có tiếng động, thì ra nơi đây còn có người nữa mà không biết là ai, liên quan với Thần y thế nào.
Thần y lại nói:
- Ngài tìm đến đây có việc gì?
- Tôi là khách lãng du giữa lúc thiên hạ cạnh tranh, chân qua Hoa Lư thấy có người sắp chết, lại nghe thiên hạ bàn tán về thần tiên ở núi Gối, bảo rằng: “Kẻ hấp hối chữa khỏi như chơi, người mù đắp thuốc mắt lại sáng.” nào là bao nhiêu kỳ tích dị công đều được thiên hạ đua nhau mang ra kể lại. Cuối cùng, người sắp chết vẫn hoàn toàn sắp chết, nằm thở hắt ra mà nghe thiên hạ tranh nhau kể tài Thần y núi Gối. Sau cùng, tôi có hỏi: “Sao người sắp chết, ai cũng biết tài Thần y, sao chẳng cầu Thần y ra tài xem sao? Người ta có số mệnh, Diêm Vương làm gì có quen biết thân tình với Thần y mà bảo rằng có thể nể lời Thần y tha chết được!”.
Quách Nghiệp Đường nói một thôi một hồi, ra vẻ khích bác Thần y, lại ra vẻ giễu cợt không tin trên đời này có người giỏi nghề thuốc đến thế. Họ Quách kín đáo xem xét vẻ mặt Thần y, nào ngờ Thần y vẫn lạnh lùng, cặp môi mím chặt, chẳng hề lộ vẻ gì giận dữ. Hồi lâu, Thần y mới chậm rãi:
- Rồi sao nữa?
Quách Nghiệp Đường đưa mắt bâng quơ nhìn ra ngoài trời, nắng cuối hạ vàng trong đổ lên cây cỏ thật tuyệt vời. Họ Quách nhẹ thở dài, rồi nói:
- Thôi nói làm gì những chuyện trần tục ấy nữa! Thần tiên ở đây phong cảnh thần tiên cũng ở đây, chi bằng gạt bỏ cái chết để cùng với người tiên cảnh tiên sống giây lát, sau hãng theo diêm vương xuống địa ngục có phải là hơn không!
Nói xong, Quách Nghiệp Đường làm như chẳng màng tới Thần y, chỉ một mực mê man với cảnh sắc u tịch nơi này. Thần y lấy làm lạ, cặp mày liễu rũ hơi nhíu lại, rồi bảo:
- Tôi không quen nghe kể những chuyện dông dài, ngài có ý gì xin cứ nói ra!
Quách Nghiệp Đường có mép cười thật thê thiết, nhìn Thần y mà rằng:
- Ngài là Thần y, danh vang không còn ai là không nghe biết. Thế mà, trước mắt có người sắp chết lại không trông thấy, hỏi làm sao thấy được trong tạng phủ người ta mà tìm bệnh được chứ?
Thần y nói lớn:
- Ai sắp chết?
- Người sắp chết ngồi ngay trước mặt thần tiên, là tôi đây! Thần y khẽ giật mình, chỉnh bộ ngắm nghía Quách Xử Sĩ, rồi bảo:
- Sắc diện ngài, chỉ chứa đựng những u uất tàng chứa trong tạng phủ, làm gì có việc chết được?
Quách Nghiệp Đường cười lên thành tiếng:
- Thế mà sắp chết đấy! Hỏi thật thần tiên, việc tôi sống chết chẳng có gì hệ trọng, chỉ xin đem tính mạng để đổi lấy một tiếng “có” hay “không” rằng: có thật thần tiên có tài cưỡng một mệnh trời, đổi chết thành sống được không?
Thần y im lặng, lưỡng lự rồi quả quyết:
- Trừ phi người chết đã tắt thở, còn thì ta cưỡng được mệnh trời giằng linh hồn sắp vào tay diêm vương ra được!
Quách Nghiệp Đường nghi ngờ:
- Thì tôi vẫn nghe thiên hạ đồn như vậy cả! Chính mắt chưa được thấy. Cũng vì vậy, mà mạng tôi sắp hết đấy! Tạng phủ đã nát, trùng độc ăn vào đến xương tủy, chỉ còn hơi thở thoi thóp chữa được không?
- Ta thừa sức chữa được!
- Tôi không tin như thế!
Thần y quên mình còn chưa biết khách lạ, đến đây để làm gì, chỉ một mực bênh tài của mình, khiến cho Quách Nghiệp Đường có cơ hội ăn nói ngông nghênh, khích bác đủ điều. Họ Quách lại nói:
- Nói thật với bực thần tiên, tôi chỉ vì không tin lời thiên hạ, đem mạng ra đánh đổi rằng: tôi mời được Thần y đến chữa bệnh cho một người sắp chết, mời không được thì tôi tình nguyện chết cùng người bệnh. Đến bây giờ, tôi tuy không bệnh tật, nhưng chắc đến số thật rồi!
Thần y Hồ Xích Tú cười lạnh lẽo:
- Ta không quen mời mọc, có khi lặn lội cả trăm dặm để cứu người, cũng có khi ngoảnh mặt quay đi để cho người ngay trước mắt phải chết. Làm gì có việc cứu kẻ đi đánh đố. Ngài về đi thôi!
Quách Nghiệp Đường biết hồi gay go đã tới, liền cao giọng thanh thản:
- Quả nhiên mối nghi ngờ của ta nay đúng thật! Mạng ta có phải đổi, cũng thỏa lòng, việc nghi hoặc đã rõ rồi, Thần y chẳng qua chỉ là Thần y khi nào biết bệnh chỉ là trúng gió nhẹ, cảm mạo qua loa, chứ làm gì dám là Thần y trước con bệnh nguy kịch!
Thần y có vẻ giận, đứng dậy toan bước vào nhà trong. Quách Nghiệp Đường vội lên tiếng:
- Khoan đã Thần y, tôi đánh đố đi mời Thần y, nhận của thiên hạ đủ lễ vật đến dâng Thần y, nay không xong việc cũng xin ngay thẳng đem lễ vật của thiên hạ vào trao lại cho bực Thần tiên! Ngài hãy dừng bước nhận lễ đã!
Nói xong, Quách Nghiệp Đường hướng ra ngoài gọi lính đem lễ vật vào. Thần y ngỡ ngàng không kịp chối từ cũng chẳng kịp cản trở không cho bọn người khuân lễ vật vào chất trong nhà. Bọn lính chất lễ vật trước chõng rồi mau lẹ lui ra. Thần y ngẩn người, rồi bảo Quách Nghiệp Đường:
- Ta không quen việc nhận lễ lạc, ngài cho người mang về đi!
Quách Nghiệp Đường làm như không nghe thấy, thản nhiên:
- Thiên hạ gửi tôi mang dâng Thần y sáu thùng lúa thơm, năm cây vải tốt, nửa màn bạc, rượu năm vò. Lễ mang đến đủ, Thần y nhận một lời để ta còn về chịu thua cuộc!
Thần y vừa lạ vừa giận, đứng ngơ ngác không biết nghĩ sao, hồi lâu bật cười lớn mà rằng:
- Người kia về đi, ta không biết lễ lạc gì cả!
Quách Nghiệp Đường cứ ngồi lì, cũng cười lớn mà rằng:
- Ta thua cuộc sắp chết chung với đứa bị bệnh! Nhưng việc hứa với thiên hạ ta không thể phụ được, chỉ cầu ngài nói một lời “nhận đủ” là được rồi, ta về ngay!
Thần y ngập ngừng:
- Ta không chữa bệnh, ta không nhận gì cả!
- Ngài không chữa được bệnh là lẽ tự nhiên! Nhưng nhận lễ thì phải nhận đủ ta mới ra về được.
- Bệnh ta chữa được mà không chữa, lễ ta nhận được mà không nhận, người về đi!
- Ta về ăn nói với thiên hạ sao đây? Chữ “tín” của người đời ta làm sao mà giữ cho được! Ngài nếu dám nói một lời rằng: “Bệnh không chữa được, không dám nhận lễ”, thì ta ra về ngay!
Thần y trợn mắt:
- Làm gì có bệnh ngặt nào ở đời này lại không chữa được? Ta nhất định chữa được, nhưng không chữa...
- Ta sợ rằng ngài nói quá! Nói thế, thì chẳng hóa ra ngài sẽ chẳng bao giờ chết ư?
Thần y không biết cãi sao, một mực không nhận chữa bệnh, một mực đuổi khách mang lễ vật về. Quách Nghiệp Đường cứ một mực đòi Thần y nhận là “nhận đủ lễ vật” mới chịu ra về. Thần y bực mình, cứ nghe họ Quách nói mãi đến lễ vật, trong lòng nảy ý hay, liền ung dung mỉm cười mà rằng:
- Ngài đưa lễ đến cho ta bao nhiêu mà đòi ta đi chữa bệnh?
Quách Nghiệp Đường đang lúc cực kì thất vọng, định bụng trây ra đấy để ép Thần y, may ra có cách gì không, nay nghe Thần y nói thế trong bụng nửa tin nửa ngờ, liền thận trọng nói:
- Lễ có sáu thùng lúa thơm, năm cây vải tốt, nửa mâm bạc, rượu năm vò!
Thần y cười nhạt:
- Chỉ có thể thôi ư? Làm sao ta cất công để nhận chỉ có ngần ấy lễ vật được.
- Ngài cho phải bao nhiêu mới đủ?
- Gạo mười hai thùng, vải mười cây, bạc một mâm, rượu mười vò, không được thiếu một li nào! Không đủ, ta không đi. Bây giờ tàn Ngọ, giữa giờ Mùi lễ không đủ, ta không bao giờ ra khỏi cửa!
Nói xong, Thần y rảo bước vào nhà trong. Quách Nghiệp Đường ngồi chết lặng bên chồng trúc! Lễ vật của Hoa Lư, quả thật là mười hai thùng gạo, mười cây vải, bạc một mâm, rượu mười vò, nay họ Quách trót đã ăn bớt một nửa, trở lại hốc núi để lấy nốt nửa số lễ vật ăn bớt đem đến, cũng thiếu mất rượu, vả lại đi làm sao cho kịp. Còn về Hoa Lư xin thêm, rõ ràng là chẳng bao giờ xong việc, lại thêm ăn nói làm sao được về việc mất nửa đồ lễ? Càng nghĩ, càng vò đầu bứt tai kêu khổ trong lòng, lại oán giận mình tham lam ăn cắp, nay mới xảy ra cớ sự! Than khổ thầm rồi, lại quay sang rủa thầm Thần y là “thằng chết giẫm”, sao lại đòi lễ nhiều đến thế, rõ đồ “Ma y” chứ Thần y gì. Họ Quách thừa biết Thần y thấy lễ như vậy thì kiếm cớ đòi gấp đôi, cốt để người đi cầu cạnh không xong, chứ thật ra y có cần gì lễ nhiều hay ít!
Quách Nghiệp Đường ngồi giương mắt nhìn đống lễ vật chất trước mặt, trong lòng rối mù không còn biết tính sao, ngó vào nhà trong chẳng thấy bóng Thần y đâu nữa, lòng càng thêm bối rối!
Sực bên ngoài có người nhảy vào thật nhanh, bước chân cực êm không một tiếng động, rồi mũi gươm nhọn ấn vào cổ họ Quách, người lạ khẽ nói:
- Im, kêu ta đâm chết tươi! Mau nói to lên, bảo Thần y ra lấy lễ vật, đủ cả rồi đây!
Quách Nghiệp Đường không còn hồn vía, ngước mắt trông lên, lòng càng run rẩy thêm nữa, lắp bắp mãi mới trấn tĩnh được lên tiếng gọi Thần y.
Chưa biết người lạ là ai, việc gì xảy ra xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—