Hồi Thứ Hai Mươi Tám Thân y vội vã đi chữa bệnh
Cường đồ chờ mổ bụng vợ yêu
Người lạ dí gươm vào cổ họ Quách, báo gọi Thần y ra nhận lễ, khiến cho họ Quách vừa kinh hoàng vừa lạ lùng, khẽ đưa mắt nhìn lén. Thì ra, người lạ là một tên cường đồ đại đạo, mình để trần thật vạm vỡ, đầu tóc rối bù, mặt mày lem luốc. Bên ngoài, thấp thoáng còn có đồng đảng của y đi lại, núp nấu. Quách Nghiệp Đường hồn vía lên mây, lắp bắp mãi mới nói to lên được: “Mời Thần y ra nhận lễ, đủ cả rồi đây! Ra mau đi!”.
Từ bên trong, nghe có tiếng chân người bước ra. Rồi Thần y xuất hiện. Vừa thấy kẻ cường đồ, Thần y nhíu mày, nhưng vẫn thản nhiên bước tới. Thần y bảo họ Quách:
- Lễ vật đủ đâu?
Tướng cướp quát lớn:
- Lễ vật là ta đây chứ đâu mà hỏi! Mau mau đem hết đồ lễ của thằng bạc nhược này dâng ta thì được sống cả, chậm thì ta đâm chết thằng bạc nhược này trước, rồi cắt đầu anh lang băm kia sau!
Thần y mắng lớn lên:
- Chính thằng bạc nhược kia đến quấy rầy ta, nay làm cho quân cướp đường cướp chợ này theo đến làm bẩn cả chỗ ở của ta! Thằng ăn cướp kia, mi hãy giết chết thằng này đi, rồi khuân hết đồ lễ của nó đi mà hưởng!
Tướng cướp, hoa thanh gươm sáng lên, cười to mà rằng:
- Hay lắm! Vậy ta cắt đầu thằng này, xem Thần y Hồ Xích Tú có chắp đầu cứu sống được y không? Cứu không được y thì Thần y cũng rụng đầu như y nhé!
Dứt lời, tướng cướp vung gươm, Quách Nghiệp Đường chẳng còn hồn vía, vùng kêu to lên:
- Khoan đã! Thần y chưa chịu ra lời hứa mà! Mi giết ta rồi Thần y cãi là chưa hứa thì sao?
Tướng cướp dừng tay:
- Ừ phải, suýt tí nữa ta quên điều ấy! Này Thần y, người chịu hứa thế không? Thần y bối rối, đầu cắt ra rồi làm sao chắp lại mà cứu sống cho được?
Thần y giỏi nghề thuốc, là giỏi chữa có bệnh, chứ làm gì có ai lại giỏi cả nghề chắp đầu như thế bao giờ được! Thần y chưa biết nói sao, chợt Quách Xử Sĩ cười lớn lên:
- Rõ ràng là anh thầy lang bịp bợm, bây giờ thì hết đường chối nhé!
Rồi quay sang tướng cướp, họ Quách ung dung:
- Này tướng cướp, ta mang lễ vật đến đây, thay cho thiên hạ mà cầu y đi chữa bệnh cho người sắp chết, nào ngờ y tham lam quá đòi nhiều lễ vật, ta không kịp về lấy thêm. Mời Thần y không xong, ta chịu chết vì có đánh cuộc với thiên hạ như vậy rồi. Bây giờ, ngươi cứ giết ta, để xem Thần y có cứu sống được ta không nào. Y cứu không được, thì người cứ mổ phăng bụng y ra, còn lễ vật thì cứ mang về mà hưởng nhé!
Thần y giận lắm, cũng gân cổ cãi:
- Ta chữa bệnh, là chữa cho đứa ốm đau, chứ làm gì có người chữa cho đứa đã bị chết vì cắt đầu sống lại được bao giờ?
Tướng cướp lại vung gươm dọa rồi bảo:
- Ta cũng có nghe Thần y giỏi lắm, không chữa được cho đứa bị cắt đầu là kém rồi. Đã vậy, Thần y có dám quả quyết là chữa khỏi cho đứa sắp chết được không?
Thần y quả quyết:
- Được!
Tướng cướp lại nói:
- Bây giờ lấy đâu ra đứa sắp chết cho Thần y cứu đây? Ta nhất định Thần y không giỏi như thế được!
Quách Nghiệp Đường không bỏ lỡ, vội nói:
- Có, có đứa sắp chết thật rồi, bây giờ làm thế nào để cho Thần y phải ra tay chữa cho đứa ấy, thì ta mới được xem tài y đến độ nào đấy...
Tướng cướp hỏi:
- Đứa sắp chết ấy ở đâu?
- Ở tận Hoa Lư…
- Hoa Lư xa quá, đất của thằng chăn trâu làm giặc, ta làm sao tới xem thầy lang chữa bệnh cho được? Chi bằng, ta cứ đâm cho mi một nhát vào cổ để xem Thần y chữa chạy ra sao là được chứ gì?
Quách Nghiệp Đường khiếp quá, Thần y cả cười:
- Hay lắm, hay lắm! Đâm cho y một nhát rồi xem ta chữa lành cho y ngay!
Quách Nghiệp Đường Vội kêu lên:
- Khoan! Đừng có lầm kế của y đấy! Y không chữa được bệnh đâu, vì vậy mới khăng khăng không dám theo ta đi chữa bệnh cho đứa sắp chết! Nay nếu ngươi đâm ta tất y sẽ để mặc cho ta chết, thể là y khỏi phải đi chữa bệnh...
Quách Nghiệp Đường nói chưa dứt câu, bên trong nhà có tiếng la hét, tiếng đàn bà kêu om sòm, van lạy rối rít. Thần y toan trở gót, tướng cướp đã chìa gươm cản trước. Tướng cướp quát to lên:
- Cái gì ở trong ấy mà ồn ào thế?
Có tiếng đáp:
- Thuộc hạ bắt được một mỹ nhân?
- Lôi ra đây!
Từ trong nhà, bọn cướp đứa nào đứa nấy trông gớm khiếp, ào ào xông ra, lôi theo một người đàn bà đầu tóc rũ rượi, Thần y lại chực chạy tới, nhưng mùi gươm của tên cướp dí ngay vào ngực khiến cho Thần y phải đứng khựng lại. Tướng cướp hỏi:
- Này chị kia, ngửng mặt lên ta xem! Chị là người thế nào ở đây? Chị đàn bà cứ cúi gằm mặt xuống kêu van.
Thần y đỡ lời:
- Đấy là vợ ta. Các ngươi không được vô lễ!
Tướng cướp cười ngất:
- Vợ của Thần y đấy ư? Ta nghe nói Thần y có người vợ đẹp nức tiếng ở vùng này, hôm nay được gặp thật quý hóa quá!
Tướng cướp bước lại, đưa mũi kiếm nâng cằm người đàn bà lên, người đàn bà giật mình lùi lại, hai tay bị hai tên cướp nắm chặt không chạy đi được. Mấy tên cướp cười rộ, giục: “Ngẩng mặt lên cho Đại vương của ta xem mặt tí nào!” rồi có đứa đưa tay nâng cắm người đàn bà ép nàng phải ngẩng mặt lên.
Người đàn bà vừa ngẩng mặt, từ tên tướng cướp đến Quách Nghiệp Đường thảy đều sững sờ bàng hoàng. Giữa mớ tóc rối bời, là khuôn mặt đẹp não nùng của mỹ nhân đang trong cơn thảng thốt kinh sợ, cặp mắt nàng mở to sợ hãi, êm như van lơn, sống mũi tuyệt vời ngự giữa hai gò má hơi nhợt vì kinh hoàng, vành môi hồng đỏ xinh xắn cong cong ướt lệ chảy xuống. Nước da mỹ nhân mịn như mật ong, quyện như sắc ngà voi chuốt khéo, tất cả là toàn bích. Tướng cướp ngắm một lát, rồi lắp bắp:
- Nàng... Nàng... đẹp quá! Đẹp quá!
Rồi y nói to lên:
- Thần y quả là diễm phúc có được vợ đẹp thế này! Chắc là Thần y đem tài thuốc men ra làm đẹp cho nàng chứ gì! Hay lắm, vợ ta xấu xí quá lại hung dữ nữa, nay ta đổi cho Thần y kể cũng là việc hay!
Thần y quát to lên:
- Thằng cướp đường cướp chợ kia, không được vô lễ chứ!
Bọn cướp cười rộ lên, tướng cướp bước lại gần mỹ nhân rồi bảo:
- Nàng có bằng lòng theo ta không, ở với gã thầy lang gàn dở ấy làm gì!
Mỹ nhân một mực khóc van, mặt lại cúi gằm xuống. Quách Nghiệp Đường chưa từng bao giờ lại thấy người đẹp như thế, y ngẩn ngơ từ nãy đến giờ, bây giờ mới cất tiếng:
- Thần y giỏi chữa bệnh, lại có vợ đẹp như tiên. Nay bệnh chữa không được, lại mất cả vợ đẹp, thế mới là đáng kiếp!
Nói xong y cười ha hả. Thần y mắng:
- Thằng khốn kiếp kia, chung quy chỉ tại mi đến cầu cạnh, lại chở theo lễ vật này nọ mới làm cho bọn cướp đường cướp chợ này theo đến đây, bây giờ mày còn nói láo lếu gì nữa!
Quách Nghiệp Đường cứ cười, tướng cướp lại bảo:
- Thằng này dắt mối cho ta đến đây, ta chém đầu nó để cảm ơn! Còn Thần y mà không nối lại được đầu cho nó, không cứu được cho nó sống thì ta cũng chém đầu nốt, thế là vợ đẹp của người về tay ta, lễ vật này bọn ta chia nhau hưởng là xong chứ gì!
Cả bọn cướp, đứa trong nhà, đứa ngoài sân dạ ran. Thần y cuống cuồng:
- Bệnh gì cũng chữa khỏi được cả duy đứa bị chém cụt đầu thì không chữa được...
Quách Nghiệp Đường cướp lời:
- Y nói láo đấy, có đứa sắp thở hắt ra, ta đi mời y có dám đến chữa đâu. Tướng cướp cứ chém ta, rồi chém y mà cướp lấy mỹ nhân là hay hơn cả!
Thần y mắng thêm:
- Thằng khốn kiếp kia, bệnh nào ta cũng chữa được cả, mi đừng đem những lời hôi thối ra chỉ dẫn cho quân cướp đường cướp chợ chứ!
Tướng cướp vụt hỏi:
- Này Thần y, có thật người chữa được khỏi bệnh cho đứa sắp thở hắt ra của gã kia không?
- Nhất định được!
- Được! Ta không nói nhiều, người chữa không được thì đầu ngươi tất rụng, vợ ngươi tất phải nhường cho ta! Bây giờ ta đợi ở đây, người đi chữa cho đứa sắp chết đi. Cuối giờ Tuất ngươi không trở lại với tên kia, thì coi như ngươi không chữa được bệnh. Nhà người ta sẽ đốt rụi, vợ người ta đem theo đấy!
Thần y nói vội:
- Không được! Từ đây đến Hoa Lư cũng phải đến cuối Tuất mới tới được, ta làm sao chữa kịp rồi trở về được chứ!
- Đi không kịp thì chạy! Đừng có nói nhiều, ta điên tiết cho một nhát bây giờ!
Thần y nổi khùng:
- Thằng cướp đường cướp chợ kia, mày quá quắt quá. Đã thế ta nhất định không đi chữa bệnh xem sao!
Tướng cướp cũng cười to:
- Đã thế, ta cũng chẳng thèm mỹ nhân nữa, dưới gầm trời này thiếu gì người đẹp! Ta đợi đến cuối giờ Tuất ngươi không chữa được bệnh thì ta mổ bụng vợ đẹp của người ta cho ngươi xem, để nhân thể xem tài chữa bệnh của mi ra sao là hay nhất chứ gì!
Thần y tính tình quái gở, nhưng lại thương yêu vợ vô cùng. Thần y biết vợ mình đẹp ít ai bì, sống nơi kẻ chợ tất chẳng khỏi bị thiên hạ dòm ngó, nên mới về ở chốn thần tiên này, vừa lánh xa được thiên hạ xầm xì, lại vừa hưởng được khoái lạc tuyệt vời. Nay chẳng may vì họ Quách đến cầu cạnh, mang theo lễ vật, làm cho kẻ cướp động lòng tham theo tới. Bây giờ, lại thêm việc mỹ nhân, không còn cách gì cứu được nàng khỏi bị nhục vào tay quân giặc cướp, mà đi chữa bệnh thì mau lắm cũng chỉ đủ được thì giờ cho một lần đi, làm sao cho kịp giờ về! Thần y bối rối, rồi đề nghị:
- Được, ta chịu đi chữa bệnh, nhưng đường đi không thể vừa đi vừa về, lại thêm việc chữa bệnh nữa mà kịp hẹn được. Ta phải đem theo vợ, xong việc sẽ trở lại. Có thế mới yên tâm được!
Tướng cướp lắc đầu:
- Không được, lỡ ngươi trốn đi thì sao, chi bằng ta giữ vợ người làm con tin là hơn cả. Vả lại, biết đâu sau này ta chẳng phải cầu cạnh đến người chữa bệnh!
Làm sao Thần y có thể để vợ lại cho đám giặc cướp hung đồ như thế này được, thành ra Thần y lúc thuận lúc chối, dùng dằng quát mắng om sòm. Tướng cướp cũng nổi giận:
- Ta nói lần cuối, mi về không kịp thì mất vợ, mà mi không đi ta mổ bụng vợ mi, trước mắt mi. Ta không nói nữa! Bay đâu, đè cô này xuống đợi lệnh mổ bụng!
Thần y dành dịu giọng:
- Ngươi có thể cho ta thêm thời gian được không?
- Mi muốn đến bao giờ?
- Đến sớm mai!
- Mi để vợ trong tay ta suốt đêm như vậy không sợ ư?
- Thằng ăn cướp xấu xa này, mi quá đáng rồi!
- Không sao, ta là anh hùng ở đời này mà! Mỹ nhân trong thiên hạ có thiếu đâu. Ta thể giữ lời hứa với người là sẽ không đụng chạm đến vợ ngươi. Nhưng nếu khi người trở lại, bệnh không chữa được, hoặc thằng bạc nhược kia không chịu đi theo, thì coi như ngươi thua cuộc đấy nhé!
Thần y băn khoăn:
- Ta làm sao để ép thằng bạc nhược ấy đi cùng về đây được. Nhờ nó trốn đi thì sao?
Quách Nghiệp Đường quên cả sợ, lòng mừng quá vì nhờ tên cướp kì quặc mà Thần y phải đi, suốt từ nãy đến giờ nghe Thần y với tên cướp đối đáp lấy làm lạ, lại lâng lâng thương xót mỹ nhân bị hoạn nạn, nay nghe Thần y nói như thế, liền khẳng khái:
Thần y cứ yên lòng, ta dám đem đầu ta đánh cuộc với thiên hạ, không mời được Thần y ta đã vui vẻ chịu chết, nay tên cướp kia ép được Thần y phải đi, đấy là việc của y, tính mạng ta như thế là thuộc về y, Thần y đừng ngại thế nào ta cũng theo Thần y về đây nộp mạng cho nó! Ta cũng cảm ơn tướng cướp vì điên khùng thành ra giúp ta mời được Thần y đi chữa bệnh, ta hứa sẽ đến nạp mạng cho ngươi.
Tướng cướp cười lớn:
- Hay lắm, vậy các người đi đi, Thằng bạc nhược thích ăn cắp ăn bớt kia đã nói thế, ta cho thong thả ra đi, bội ước thì khó gì mà chẳng có lúc ta gặp lại. Thôi đi đi!
Thần y mấy phen nữa dùng dằng không nỡ ra đi, vì còn xót thương người vợ trẻ. Đến lúc quyết dứt áo ra đi, lại bị Quách Nghiệp Đường trì hoãn. Họ Quách nghe Thần y giục ra đi, lại bảo:
- Này tay anh hùng đại đạo kia, ở đây sẵn rượu ngon sao ta không mở một vò mà uống gọi là làm lễ kì ngộ với nhau có hay hơn không? Ta nhớ ơn ông bạn giúp ta ép được Thần y ra đi, để ta mừng cái ơn ấy bằng vài ngụm rượu để mừng tài Thần y sẽ chữa được khỏi bệnh, cứu được vợ yêu, ta lại mừng người anh em đại đạo hôm nay phát tài được mâm bạc, cũng đủ bõ công lặn lội theo ta đến dây!
Tướng cướp cả cười, bảo “phải” rồi truyền cho thủ hạ mở rượu, cùng nhau châu đầu vào uống. Thần y trong ruột như có lửa đốt, càng giục Quách Nghiệp Đường ra đi, y càng khề khà uống rượu mãi với bọn cướp, Hồi lâu Quách Nghiệp Đường mới quay sang hỏi Thần y:
- Ngài đi chữa bệnh, có biết con bệnh đau ốm ra sao không, nhỡ nó ốm đằng Đông, ngài mang theo thuốc chữa đằng Tây, có phải là việc lỡ mất không?
Thần y gắt:
- Bệnh gì cũng có sẵn thuốc trong tay tải đây rồi, đừng có lắm lời nữa!
Quách Nghiệp Đường lại quay sang tướng cướp:
- Tôi có bọn người theo hầu mang lễ vật, chắc chúng nó bị đại vương thịt cả rồi phải không?
Tương cướp cười mà rằng:
- Bọn chúng nó ăn bớt được rượu, đem vào rừng trúc thi nhau uống say mèm cả, ta trói lại hết rồi, Bọn ấy, đợi khi tỉnh rượu ta sẽ cho nhập bọn luôn là tiện, ngươi không phải bận tâm nữa.
Tướng cướp lại bảo Thần y:
- Ông cứ việc đi, ta thề đối xử tử tế với vợ ông. Đêm nay nếu nàng có lạnh ta đắp chiếu cho!
Thần y quát mắng om sòm, bọn cướp cười như vỡ chợ. Trước lúc Thần y cùng với Quách Nghiệp Đường ra đi, lại thấy tướng cướp bảo thủ hạ thả vợ Thần y ra, để mặc nàng tự do trong nhà, cả bọn kéo ra vây quanh nhà thật chặt chẽ. Thần y thấy vậy cũng yên lòng đôi chút giục Quách Nghiệp Đường mau lên ngựa.
Quách Nghiệp Đường bảo:
- Này Thần y, rõ có phải là rượu mời ông không uống, đợi cho đến khi bọn cướp đòi đoạt vợ ông mới chịu đi! Rõ ra ông đâu có phải là kẻ trượng phu ở đời, ông không trọng tôi nhưng sợ quân cướp, thế là hèn nhát!
Thần y chẳng thèm đối đáp, cứ giục ngựa chạy đi. Quách Nghiệp Đường lại bảo:
- Nhỡ đến nơi, con bệnh chết rồi thì làm sao đây?
Thần y giật nảy mình, gò ngựa đứng lại sững sờ, giây lát bảo:
- Lúc ngươi đến cầu ta, nó chết chưa?
- Chưa.
- Nó thế nào?
- Nó đau lắm!
- Chắc còn kịp, đi mau đi thôi!
Nói xong, Thần y lại giục ngựa, quên mất cả phải đợi Quách Nghiệp Đường dẫn đường cho biết lối mà đi.
Trời tối mịt, thì hai người về đến doanh quân Hoa Lư, Thần y thúc ngựa vào chẳng kể gì quân canh gác.
Chưa biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—