Hồi Thứ Hai Mươi Chín Thần y ra tài chữa bệnh
Hoa Lư mừng được thần tiên
Lúc ấy, Đinh Động chúa cùng các tướng còn chong đuốc ngồi đợi tin Xử Sĩ đi mời Thần y, chợt thấy quân reo, ngựa đập vó, ồn ào xô đến. Mọi người chưa kịp đứng dậy đã thấy có người hô to:
- Thần y đã tới! Thần y đã tới! Nghe tiếng hô, ai nấy đều sửng sốt, duy có Quân sư là tủm tỉm cười.
Động chúa đi đầu, các tướng theo sau, ùa cả ra ngoài. Vừa lúc ấy, ngựa Thần y vừa dừng bước, ngựa Quách Xử Sĩ cũng theo vào. Thần y vừa xuống ngựa vừa lật đật hỏi dồn:
- Đâu, thằng sắp chết ở đâu? Thằng sắp chết ở đâu?
Thần y như không nhìn thấy ai, cũng chẳng cần biết đây là doanh trại nào, cứ một mực xăm xăm cất bước Quách Xử Sĩ xuống ngựa, cũng lật đật chạy theo Thần y vừa kêu lớn:
- Thần y, Thần y! Đứa sắp chết nằm ở đằng này!
Rồi Xử Sĩ vội vàng nói:
- Bẩm Động chúa, Thần y đã tới, xin đưa vào chỗ ông Lượng nằm ngay đi!
Động chúa gật đầu, đưa mắt nhìn tướng Đinh Điền ra hiệu. Điều hiểu ý, vội chạy lên vòng tay đón Thần y rồi nói:
- Mời Thần y đi lối này, người sắp chết đang đợi người ở đây!
Thần y chẳng nói chẳng rằng, theo gót Đinh Điền rẽ đám các tướng mà vào hậu trại. Động chúa cùng các tướng lại lục tục theo sau, kéo cả vào xem Thần y chữa bệnh ra sao, chưa ai kịp hỏi Quách Nghiệp Đường xem việc đi mời Thần y như thế nào.
Vừa vào đến chỗ Phạm Cự Lượng nằm, Thần y mới nhìn qua sắc mặt Lượng đã gắt gỏng:
- Thằng chết bằm này, làm gì mà chết được! Thuốc độc hạng bét này có gì là nguy ngập mà phải đến tay ta chữa trị!
Thần y gắt một thôi một hồi, rồi sẵng giọng hỏi:
- Thằng này bị làm sao?
Thần y chẳng hỏi ai, mắt cũng chẳng thèm nhìn Cự Lượng nữa. Lê Thảo vội bước tới, ung dung nói:
- Đây là danh tướng của Hoa Lư, bị trúng tên của địch, không biết nặng nhẹ thế nào, xin Thần y ra tay cứu mạng y!
Thần y chẳng quay lại, khinh khỉnh:
- Chỗ nào?
Lê Thảo bước tới, nhẹ tay giở tấm chăn da dê, rồi đáp:
- Tướng quân này bị trúng tên ở bắp chân bên trái, chỗ trúng tên bây giờ sưng to lắm.
Thần y lúc ấy mới nhìn xuống chân Cự Lượng. Ánh Quốc thắp sáng trong lều, thấy rõ bắp chân trái của Lượng sưng lớn như cái chĩnh (một loại chum cổ, nhỏ), sắc mặt Lượng đen sạm, cả chân trái Lượng đỏ thẫm như gan gà, trông thật ghê rợn. Thần y hỏi thêm:
- Mũi tên đã lấy ra chưa?
- Mũi tên bị gãy còn nằm trong bắp chân y!
- Thế là may cho y lắm, nếu không biết mà lấy mũi tên ra, máu theo độc tràn ra không tài nào cứu được nữa!
- Bẩm Thần y, tướng quân đây bị trúng độc gì đấy ạ?
Thần y có vẻ hơi ngạc nhiên, ngửng đầu nhìn vào mặt Lê Thảo, rồi cúi xuống, lẳng lặng soạn các thứ thuốc giấu trong tay nải, giây lát Thần y mới bảo:
- Đây là độc chất của Rợ Chòm Mo. Kẻ bị trúng độc hết một tuần trăng thân thể tự nhiên tan thành nước đỏ như máu, đến mảnh xương con cũng không còn nữa. Chất độc này tại sao lại có ở đây thế này?
Lê Thảo kính cẩn:
- Tướng quân đây xuất trận giao chiến với binh Cổ Loa, bị trúng tên mới nên nông nỗi này.
Thần y chẳng nói gì thêm, bước lại bên cạnh Phạm Cự Lượng, giơ tay nhấc chân Cự Lượng lên xem xét. Cự Lượng giật nảy mình, rên lên khe khẽ ra chiều đau đớn lắm, Thần y thản nhiên xoay chân Lượng, xem xét mặt sau. Cả chân trái Phạm Cự Lượng sưng húp to lắm, mỗi lần tay Thần y chạm tới Cự Lượng có vẻ đau đớn lắm, thế mà Thần y lại còn xoay chân Lượng để xem xét, khiến cho cả thân Lượng vặn theo hai mắt Lượng nhắm nghiền ứa nước mắt. Mọi người ai cũng im lặng, Động chúa từ đầu thấy thái độ của Thần y thì ra vẻ không bằng lòng, có ý giận. Các tướng không ai nói một lời, chỉ có Lê Thảo trịnh trọng hầu tiếp Thần y.
Thần y bày ra đủ thứ lá thuốc, chọn lựa một hồi, lại bảo lấy cối giã một ít lá thuốc, sai lấy nửa hộc nước sông giữa dòng hòa thuốc giã vào, lọc lấy nước, nước thuốc sắc đen lóng lánh ráng đỏ đẹp như pha tiết dê. Thần y sai quân cạy miệng Cự Lượng đổ vào hai bát nước thuốc ấy, rồi lại lấy vải tẩm nước thuốc vấn quanh chân trái Cự Lượng. Thần y sai đốt lò, hâm rượu pha nhiều thứ thuốc bột đủ màu, rượu sôi bốc lên mùi vị cay lạ lùng, khiến không ai không ràn rụa nước mắt, ngột ngạt khó chịu vô cùng. Thần y vẫn thản nhiên, chẳng cay mắt cũng chẳng có vẻ gì là khó thở, sai quân đem rượu nóng ấy rưới lên chân Cự Lượng bọc kín vải tẩm nước thuốc.
Cự Lượng nằm thiêm thiếp như người ngủ mê, chẳng thấy tỏ vẻ gì là đau đớn hay không.
Thần y quay sang Lê Thảo bảo:
- Lát nữa, thuốc ngấm đến cùng tên này sẽ nôn mửa các chất độc ra, ngươi liệu lấy gì mà hứng lấy.
Lê Thảo nghe nói, vội truyền quân sắp sẵn đồ để đợi Cự Lượng nôn mửa thì hứng. Được chừng cạn tuần trà, sắc mặt Cự Lượng chuyển sang tái ngắt, càng lúc càng xanh, tưởng như thây ma chết đã vài ngày. Nhìn xuống ngực, chỉ thấy lâu lâu Cự Lượng mới thở nhẹ một chút. Trên từ Động chúa xuống đến các tướng, ai cũng im lặng, lo lắng, đăm đăm nhìn Cự Lượng xem biến chuyển thế nào.
Lại được thêm một hồi lâu nữa, quả nhiên Cự Lượng run rẩy, khoảng từ bụng lên đến ngực co rút từng chập, thân hình Cự Lượng muốn co gập kéo Lượng ngồi dậy. Cơn co rút càng lúc càng mau, Thần y ra hiệu báo đỡ Lượng dậy. Tướng quân Đinh Điền đứng gần vội thay Lê Thảo nâng Cự Lượng dậy, Lê Thảo lại bảo quân sẵn sàng đứng hứng. Quả nhiên, Cự Lượng hai mắt nhắm nghiền như người đã chết, hơi thở thật yếu, co gập vài lần nữa thì hộc ra thật nhiều thứ nước đen sì thật tanh tưởi, ngửi như mùi máu lươn, nặng nề mùi cóc chết. Nôn như vậy một hồi, quân hứng cũng được khá nhiều, Cự Lượng trán xâm xấp mồ hôi, bớt nhợt nhạt.
Thần y ra hiệu, Đinh Điền nhẹ đặt Lượng nằm xuống, Thần y bảo:
- Chất độc đã nôn ra hết, thế là thoát chết!
Quay lại Lê Thảo, Thần y dặn:
- Chất độc vừa rồi, phải đem đổ đi cho kĩ. Đổ xuống sông xuống suối, cá chết không còn một con, người uống phải nước sông nước suối ấy cũng chết, phải nửa tuần trăng độc ấy mới tàn. Chạm vào cây, cây mục, đụng vào đá, đá mủn, phải cẩn thận lắm mới được.
Các tướng nghe Thần y nói đều thấy ớn ở trong lòng. Quân đem chỗ nước Cự Lượng nôn ra, thử đổ vào gốc đại thụ, quả nhiên chỉ độ nửa ngày cây ngả màu lá, thoáng chốc úa vàng rồi rụng cả, thân cây đến cành qua vài ngày thì tan mủn như gỗ mục đã vài chục năm.
Sau khi Lượng đã nằm yên, sắc mặt bớt tái xanh, ngực thở lên xuống có phần mạnh mạnh, Thần y bảo cởi bỏ vải bọc bên ngoài chân Lượng ra. Đinh Điền lại nhẹ tay lần lần cởi hết vải bọc. Lúc nãy, chân Cự Lượng sưng to đỏ như gan gà, bây giờ đã xẹp hẳn xuống như lúc bình thường, duy bên ngoài có một lớp gì lùng thùng như lụa ướt bọc quanh.
Thần y lấy trong đẫy (tay nải) ra một con dao lá liễu, tay trái Thần y nhẹ nhẹ nâng chân Cự Lượng lên, lưỡi dao rạch một đường từ kheo chân xuống đến gót, mở toang lớp lùng nhùng bên ngoài lật ngược ra phía trước. Ở bắp chuối chân Cự Lượng mũi tên gãy rớt xuống, Thần y từ từ đặt chân Lượng xuống, chân Lượng co lại bàn chân dẫm xuống mặt chõng tre. Thần y lại bóc lớp lùng nhùng rồi cắt hẳn ra từ chỗ gần đầu gối xuống đến cổ chân. Chân Lượng bên trong đỏ hỏn, rõ ràng lớp da dày bên ngoài đã bị bóc ra. Thần y bảo giữ chân Lượng như vậy, đừng đụng vào đâu, rồi sai hâm rượu, pha ít thuốc, rượu sôi, Thần y truyền quân ngậm rượu ấy phun lên khắp chân Cự Lượng, đoạn bảo để chân Lượng xuống.
Thần y nhặt mũi tên gãy, mũi tên bằng tre đen sì dài khoảng ngón tay giữa, Thần y đưa mũi tên gãy cho Lê Thảo mà rằng:
- Thuốc của ta đã trục được mũi tên trong da thịt ra, lại rút hết các chất độc thối tống ra đằng cửa miệng, thế là tên này thoát chết. Chỉ nửa ngày nữa là bình phục hẳn.
Lê Thảo kính cẩn đỡ lấy mũi tên, Động chúa cùng các tướng xuýt xoa lao xao khen ngợi tài Thần y. Thần y thản nhiên, chẳng nói chẳng rằng, thu dọn tay nải đứng lên đi thẳng.
Lê Thảo lật đật chạy theo kêu lên:
- Thần y! Thần y, xin ngài khoan khoan đã.
Thần y nhíu mày gắt:
- Tên kia thoát chết là xong rồi, bây giờ còn muốn gì nữa?
Dứt lời, Thần y đảo mắt như kiếm tìm, rồi cao giọng:
- Còn tên bạc nhược ăn cắp đưa cướp đến nhà ta đâu mất rồi, mau theo ta đi nạp mạng cho quân trộm cướp!
Động chúa, các tướng chẳng ai hiểu chuyện gì, tần ngần ngơ ngác nhìn Lê Thảo. Thảo mỉm cười:
- Bẩm Thần y, xin ngài hãy dừng bước để cho Động chúa Hoa Lư cùng các tướng được hầu tiếp một phen, ngài đi đâu vội thế!
Thần y gắt thêm:
- Ta chẳng cần ai hầu tiếp! Tên bạc nhược lúc nãy đến ám ta đâu rồi, mâu mau đi thôi kẻo trễ!
Từ lúc Thần y đến doanh trại Hoa Lư, cho đến lúc chữa chạy xong cho Phạm Cự Lượng, thời gian không quá một trống canh, xong việc Thần y chỉ nằng nặc đòi “tên bạc nhược ăn cắp” mau cùng về Núi Gối để nạp mạng cho tướng cướp, khiến không ai hiểu ra sao cả. Tới lúc ấy, Hoa Lư Động chúa mới bước tới, nghiêm trang với Thần y mà rằng:
- Đinh Bộ Lĩnh này xin cảm tạ Thần y đã cứu mạng cho tướng quân Phạm Cự Lượng! Thần y đã chịu đến đây ra tài cứu người, thì cũng xin để cho người được thù tiếp một phen mới phải. Ngài vội gì lắm thế, bây giờ đêm tối rồi, xin ngài nghỉ lại đây một đêm, ngày mai tôi xin cho tướng hầu tiễn ngài về tận nhà.
Thần y nghe nói là “Hoa Lư Động chúa”, cũng có phần nể nang đôi chút, liền dịu giọng mà rằng:
- Cảm ơn ngài, tôi còn bận việc phải cứu người, không thể trì hoãn được. Ơn nghĩa không cần nói đến, chỉ xin từ rày đừng đến quấy nhiễu tôi là được!
Dứt lời, Thần y lại toan cất bước, vừa lúc ấy Quách Nghiệp Đường bước ra, ha hả cười mà rằng:
- Thằng bạc nhược đây rồi! Vội vàng chi vậy Thần y ơi! Ta hãy uống với nhau ít chén đã rồi hãy hay nào!
Thần y quay lại thoáng nét vui mừng, rồi nghiêm nghị mắng:
- Thằng bạc nhược quen nghề ăn cắp ăn bớt này, rượu chè gì mà lúc nào cũng rượu chè, thôi về nạp mạng đi!
Quách Nghiệp Đường vẫn cứ cười mà rằng:
- Vội gì lắm thế! Chắc sợ thằng ăn cướp nó cướp mất vợ đẹp chứ gì!
Thần y mắng toáng lên:
- Thằng ăn cắp thối tha, trăm sự cũng vì mày mà ra cả, sao còn cầu điều bất nhân ấy cho ta nữa!
Quách Nghiệp Đường vặn lại:
- Thế ông không là đứa bất nhân hả!
- Ta bất nhân ở chổ nào?
Ông cứu người sắp chết, lại bắt tội nó phải nôn mửa từ trong mồm ra những chất dơ dáy độc địa ấy, thế chẳng là bất nhân, thế chẳng là tiểu nhân là gì?
Thần y lại mắng lớn lên:
- Thằng bạc nhược kia, biết gì mà nói thuốc men chạy chữa với ta chứ!
- Ta không biết thuốc men chạy chữa, nhưng biết ông bất nhân. Thế sao ông không rạch chân nó mà lấy độc ra, lại đẩy cho độc chạy vào bụng nó rồi bắt nôn ra, rõ chẳng phải ông thù vặt mà hành hạ y không nào?
Thần y giận tím mặt chẳng biết nói sao, chưa kịp mở miệng thì Quách Nghiệp Đường lại tiếp:
- Ông bất nhân thù vặt, chứ có ai như thế đâu. Thôi ông cứ yên lòng đi, thằng ăn cướp ấy nó cũng là đứa biết lễ phép, thế nào nó cũng đợi ông về, ông chẳng xin với nó là đến ngày mai là gì! Bây giờ hãy còn sớm, ông đừng vội về mà phụ mất lòng trọng vọng của Động chúa đấy!
Thần y giận chẳng biết để đâu cho hết, Quách Nghiệp Đường hễ cứ mở miệng là móc theo chuyện vợ Thần y với thằng tướng cướp, làm như để dọa nạt Thần y, cầu cho Thần y bị tướng cướp làm hại. Thần y còn đang cố nuốt giận, thì Động chúa đã quát dọn tiệc để đãi Thần y.
Từ đầu đến giờ, Động chúa cùng các tướng nghe Thần y với Quách Nghiệp Đường đối đáp với nhau, chẳng hiểu ra sao cả, chỉ mường tượng ra rằng: giữa Thần y với Quách Nghiệp Đường có chuyện gì thề thốt thách đố với nhau và Thần y đang vội trở về vì thằng tướng cướp nào đấy với vợ y, duy chỉ có Quân sư là chẳng nói gì, cứ tủm tỉm cười một mình.
Thần y nghe Động chúa truyền mở tiệc, chưa kịp lên tiếng thoái thác, các tướng cũng mỗi người một lời tíu tít mời mọc, hỏi han, Thần y chẳng biết đáp ra sao, trong lòng càng thấy nóng như có lửa thiệu chưa biết phải làm sao, chợt bên ngoài có tiếng ồn ào lớn. Động chúa ngạc nhiên chưa kịp cất tiếng nói, đã thấy Quân sư lật đật bước ra. Động chúa cũng theo ra, các tướng thay vậy cũng ùa ra theo.
Trước doanh đuốc sáng rực, đã thấy tướng Nguyễn Bặc uy nghi trên lưng chiến mã, sau lưng là ba mươi tên quân. Lạ lùng hơn cả, là bên cạnh Bặc lại có con ngựa sắc lông hoa mơ, trên lưng ngựa một mỹ nhân e lệ cúi đầu. Chợt có tiếng kêu lên:
- Mỹ nhân vợ Thần y dây mà! Thần y di mau ra mà đón vợ này!
Thì ra Quách Nghiệp Đường đã nhận ra mỹ nhân ấy là vợ Thần y. Cũng vừa lúc ấy, Thần y vụt chạy ra, xô giạt các tướng xông đến trước ngựa, Thần y lắp bắp:
- Sao... sao... lại đến đây?...
Nguyễn Bặc xuống ngựa, đĩnh đạc bước tới trước Động chúa vòng tay thưa:
- Thưa Động chúa, tôi mang binh đi tuần phòng, thấy giặc giữa rừng đến nhà cướp phá, lại toàn là điều xằng bậy, nên có giết đi. Sau lại thấy người đàn bà này bảo rằng y thị là vợ của Thần y đến chữa bệnh cho người Hoa Lư, y thị xin đi theo để tìm chồng, tôi đành phải nhận đưa về đây. Xin đợi lệnh Động chúa!
Thần y nghe nói mừng lắm, nhưng lại kêu to lên:
- Thôi rồi, thế là nhà ta bị giặc phá nát! Chỉ vì thằng bạc nhược ăn cắp, chỉ vì thằng bạc nhược ăn cắp!
Kêu rồi, Thần y lẳng lặng dắt ngựa đưa vợ ra đi. Lê Thảo vội chạy lên vừa chạy vừa khoát tay vẫy Bặc, Bặc chạy theo. Lê Thảo đứng chắn trước đầu ngựa, sau lưng Nguyễn Bặc nghiêm trang đứng hầu. Lê Thảo vòng tay:
- Bẩm ngài, nay trời đã tối, phu nhân cũng đã tới đây, hiếm một nỗi giặc dữ làm bậy khiến Thần y bị mất cả chốn thần tiên, nhưng cũng may có tướng Hoa Lư kịp cứu, vậy tại hạ thay lời Động chúa, kính mời ngài cùng phu nhân nghỉ đêm lại đây, để Hoa Lư được mừng ơn Thần y cứu người, lại mừng phu nhân được yên ổn đoàn tụ!
Lê Thảo nói xong, quay lại Nguyễn Bặc truyền:
- Tướng quân dắt ngựa phu nhân vào!
Bặc hô to lên:
- Tiểu tướng xin tuân lệnh Quân sư!
Giọng Bặc như tiếng chiêng đồng, sang sảng oai dũng vô cùng, dứt lời Bặc giơ tay nắm lấy cương ngựa. Lê Thảo cũng vội vòng tay:
- Xin mời Thần y trở lại doanh, ngài nên rộng lượng để Hoa Lư được tạ lễ một phen.
Thần y chưa biết nói sao, đã thấy Nguyễn Bặc cất bước dắt ngựa Hoa mơ quay trở lại doanh. Phu nhân không nói một lời. Lê Thảo vẫn ung dung đợi Thần y quay gót. Thần y đành lẳng lặng đi theo ngựa của vợ.
Lê Thảo bước tới trước Động chúa, vòng tay:
- Bấm Động chúa, Thần y cùng phu nhân đã thuận lưu lại Hoa Lư. Vậy xin mừng Động chúa thêm bực thần tiên về giúp rập!
Chúng tướng nghe dứt, liền nhất tề reo hò ca ngợi, Thần y giận tím mặt không làm sao mở miệng cãi cho được. Động chúa cả cười mà rằng:
- Được Thần y giúp sức, Hoa Lư ta còn lo gì nữa!
Rồi quay lại truyền:
- Mở tiệc hậu đãi Thần y cùng phu nhân ngay!
Chúng tướng dạ ran, Thần y lắp bắp chỉ chực mở mồm cãi lại, nhưng cứ sắp mở miệng là lại bị tiếng hò reo át mất, nhìn ra đã thấy Nguyễn Bặc dắt con ngựa Hoa mơ vào trước đại sảnh, trên lưng ngựa phu nhân chẳng nói một lời. Thần y dành nuốt giận đi theo. Vừa lúc ấy, Đinh Lão ra tới, ông vòng tay bái Thần y một bái rồi nói:
- Lão hủ là chú của Đinh Bộ Lĩnh, nghe danh Thần y từ thuở còn trẻ nay đến lúc gần đất xa trời mới có phúc được gặp, thật là vạn hạnh, vạn hạnh!
Thần y hoang mang, chẳng buồn cũng chẳng giận, trong lòng bứt rứt không yên, nghe Đinh Lão nói như người sực tỉnh cơn mê, liền thở dài mà rằng:
- Thôi thì tôi cũng đành ở lại đây một đêm vậy!
Đinh lão nói tiếp:
- Lão hủ xin mời Thần y cùng phu nhân về tạm chổ lão hủ nhé! Quân Hoa Lư vừa mới sang sông, doanh trại chưa ổn định, có chỗ bề bộn xin Thần y dừng chấp nhé!
Rồi Đinh Lão đưa vợ chồng Thần y về chỗ ở riêng.
Động chúa trong lòng hoang mang lắm chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, nóng lòng muốn biết, liền truyền các tướng vào cả nghị sảnh. Vừa yên một chỗ ngồi, Động chúa đã nói ngay:
- Này Quân sư, tôi chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện đi mời Thần y ra sao cả, nghe ra có lắm chuyện rắc rối lắm! Bây giờ xong rồi, Quân sư thấy có điều gì sai lạc không?
Các tướng cũng nóng ruột muốn biết việc Quách Nghiệp Đường đi mời Thần y, việc Nguyễn Bặc đem ba mươi quân đi đâu, rồi bây giờ quả nhiên mới được Thần y lại đưa cả vợ y về nữa là thế nào?
Lê Thảo cười thật tươi, đưa mắt nhìn Quách Nghiệp Đường, Xử Sĩ xấu hổ cúi gằm mặt. Lại nhìn đến Nguyễn Bặc, Bặc có vẻ lúng túng bẽn lẽn. Lê Thảo bật phì cười, rồi bảo:
- Quách Xử Sĩ đi mời Thần y ra sao, xin kể lại để mọi người nghe được không?
Quách Nghiệp Đường càng thêm lúng túng, hết gãi gáy lại sờ tai chẳng biết nói sao. Lê Thảo lại tiếp lời:
- Có phải Thần y không chịu đi không?
Quách Nghiệp Đường lắp bắp ngượng ngập:
- Dạ phải!
Lê Thảo lại hỏi:
- Có phải ông bị một bọn cướp đòi chém đầu để xem tài Thần y chữa cho ông sống lại không?
Quách Nghiệp Đường nhíu mày kinh hãi, trong lòng tự hỏi không hiểu tại sao Quân sư lại biết như thế? Liền lại lắp bắp:
- Dạ... phải!
Lê Thảo cười ngất rồi lại hỏi:
- Thế thằng ăn cướp nó mời ông uống rượu lễ vật cầu Thần y, rượu có ngon không?
Quách Nghiệp Đường càng rụng rời:
- Bâm... bẩm... quả thật tại hạ có uống rượu...
Lê Thảo lại cười lớn lên, ngắt lời họ Quách:
- Thôi thôi, tôi biết cả rồi. Tôi thật cảm ơn ông mang hết tài ra mời được Thần y về đây, quả nhiên tôi nói có sai đâu! Nhất định bây giờ ông phải được Động chúa thưởng công lớn rồi nhé!
Quách Nghiệp Đường càng kinh hãi, thì ra mọi việc đều do tay Quân sư sắp đặt và biết cả rồi. Chợt lại thấy Quân sư lớn tiếng hỏi:
- Còn “thằng ăn cướp” đâu rồi, sao không ra trình trước Động chúa đi!
Trên từ Động chúa, xuống đến hàng các tướng, không ai nghe Quân sư gọi lớn lên như vậy mà lại không ngạc nhiên quá đỗi! Thằng ăn cướp nào ở đâu lại lọt vào doanh này, bây giờ lại bị gọi ra trình động chúa như thế. Cả hội xôn xao, Động chúa ngơ ngác:
- Thằng ăn cướp? Thằng ăn cướp đâu?
Nguyễn Bặc đẩy ghế đứng dậy, bước tới trước Động chúa, vòng tay bẩm:
- Bẩm Động chúa, “thằng ăn cướp” uống trộm rượu lễ, rồi lại đốt nhà người, đòi mổ bụng vợ người, đòi chém đầu đâm cổ văn sĩ Hoa Lư là tôi, tôi xin chịu tội!
Động chúa, các tướng càng kinh ngạc, hết ngó Bặc lại nhìn Quân sư, sau lại ngó Quách Xử Sĩ, không ai hiểu ra sao cả. Quách Nghiệp Đường thì hớt hải, rồi vụt đứng dậy lắp bắp:
- Thế thế... thế... ăn cướp ấy là tướng quân!
Hỏi xong, Quách Xử Sĩ vụt cười như điên khùng, cười thật dài khiến cả hội kinh mang ngỡ ngàng. Nguyễn Bặc vẫn khoanh tay trước Động chúa, Quân sư vẫn một mực tủm tỉm cười. Quách Nghiệp Đường cười dứt, hai dòng nước mắt bỗng đổ xuống, họ Quách cất giọng thật thê lương mà rằng:
- Cái họa miệng lưỡi của ta, ai ngờ lại lớn đến thế kia ư?
Than rồi, quay sang Quân sư mà rằng:
- Bẩm Quân sư, bây giờ tôi mới biết hết mọi lẽ, tôi xin lạy Quân sư làm Sư phụ! Thì ra, Quân sư đã nhìn thấu ruột gan tôi, lại bày trò làm cho tôi nhục nhã, sau mới cho người cứu! Ơn ấy, nhục này, không bên nào nhẹ hơn bên nào. Quách này sống chỉ chất thêm nhục nặng thêm ơn làm sao sống nổi nữa?
Nói xong, hai dòng nước mắt đổ xuống như mưa, rồi lặng lẽ bước ra khỏi hội sảnh. Động chúa, các tướng ai cũng như mới ở trên mây bước xuống, chẳng hiểu ra sao, trăm mắt đổ vào nhìn Quân sư, chỉ thấy Quân sư mặt vẫn tươi như hoa, chẳng tỏ vẻ gì là băn khoăn vì việc Quách Nghiệp Đường bỏ đi. Đợi Quách Nghiệp Đường đi khuất, Quân sư mới nói:
- Tướng Nguyễn Bặc, xin kể lại đầu đuôi câu chuyện để Động chúa và các tướng cùng nghe đi!
Nguyễn Bặc đáp:
- Xin tuân lệnh!
Rồi Bặc kể lại từ lúc nhận lệnh và kế của Quân sư, đem ba mươi quân đuổi theo bọn Quách Nghiệp Đường, không để cho bọn Quách biết, rồi cởi bỏ nhung phục, giả dạng làm quân ăn cướp theo dõi bọn đem lễ vật đi mời Thần y. Nhất nhất mọi hành động của họ Quách, đều không qua mắt Nguyễn Bặc được, nào là việc họ Quách than thở với đám lính, ăn bớt nửa số đồ lễ, đến việc họ Quách tranh biện với Thần y, Bặc đều nghe và thấy rõ cả. Cho đến lúc họ Quách bị Thần y chối đòi lễ vật gấp đôi thì Bặc mới nhảy vào ra sao.
Bặc kể đến đâu hội nghị cười như vỡ chợ đến đó. Đến chỗ Thần y cùng Quách Nghiệp Đường hối hả ra đi, thì việc ở lại thế nào, chưa ai nghe biết. Đợi cho mọi người cười xong, Nguyễn Bặc mới kể tiếp:
- Bẩm Động chúa, thưa Quân sư, lúc bọn Thần y đi rồi, tiểu tướng y kế của quân dư dạy, bảo vợ Thần y vào nhà trong, bọn tiểu tướng xóa bỏ bộ dạng quân ăn cướp thay đổi lại quần áo cũ. Tiểu tướng lại truyền cho quân hò hét, đánh nhau gươm giáo chí chát, làm như thể có đánh nhau thật, rồi nổi lửa đốt nhà Thần y, xong mới xông vào cứu vợ Thần y ra mà bảo rằng: “Quân của tướng Hoa Lư đi tuần, gặp giặc cướp làm bậy đốt phá nhà đã giết cả và cứu được người!”. Vợ Thần y sợ quá khóc lóc than rằng: Thần y cùng một người đi Hoa Lư cứu người sắp chết, nay nhà bị cướp đốt không biết về đâu. Tiểu tướng mới khuyên nàng theo về Hoa Lư mà tìm chồng nên mới có việc vợ Thần y đến đây. Quả thật mưu kế của Quân sư chẳng sai một mảy may, hay thật là hay!
Cả hội nghị lại xôn xao bàn tán, khen ngợi kế hay, tích lạ. Chợt Quân sư xua tay ra hiệu bảo mọi người hãy im lặng, rồi đứng lên trịnh trọng:
- Bẩm Động chúa, tôi xin được thừa mệnh Động chúa cứu người một phen nữa!
Động chúa, các tướng ai cũng sửng sốt, không hiểu Quân sư nói cứu người là cứu ai, mọi người ngạc nhiên im lặng, phòng hội im phăng phắc, Quân sư lẳng lặng cởi cây Giao Long truy thử khỏi dây lưng, rồi bước đến bên tướng Nguyễn Bặc mà rằng:
- Tướng quân biết hết ruột gan Quách Xử Sĩ, lại luôn mồm mắng y là “bạc nhược, ăn cắp ăn xén”, nay y nhục quá mà bỏ về. Quách Nghiệp Đường tính tham lam, gian giảo nhưng phẫn trí bị bức nhục cũng là kẻ biết trọng hào khí, thế nào y cũng về than thở với vợ con rồi đi tìm cái chết đấy. Tôi thấy lúc nãy trong sắc mặt xanh nhạt của y có ánh mắt quyết liệt lắm. Vậy tướng quân hãy mau mau cầm cây đao này làm hiệu lệnh, kịp đi cứu y ngay đi mới kịp, rồi khuyên nhủ y ít lời cho y được an ủi, sau đưa y đến đây nhé!
Nguyễn Bặc đỡ lấy cây đao Truy thủ, vái Động chúa và quân sư rồi quay gót đi ngay.
Cả nghị sảnh im thin thít, ai cũng có vẻ suy nghĩ, vừa lúc ấy quân vào bẩm tiệc đã dọn xong. Động chúa truyền các tướng vào tiệc, lại cho người đi mời Đinh lão và vợ chồng Thần y. Vào tiệc chưa kịp cầm đũa, đã lại thấy vó ngựa khua bên ngoài, mọi người nhìn ra thì thấy Nguyễn Bặc đang “âu yếm” dìu Quách Nghiệp Đường vào. Họ Quách bẽn lẽn, cúi lạy Động chúa, rồi đến trước mặt Quân sư sụp xuống mà rằng:
- Quả thật ngài không phải là người thường rồi! Từ đây tiểu nhân xin hết sức đợi lệnh, chứ không dám có nửa lời bàn leo nói góp nữa!
Lê Thảo đỡ họ Quách dậy, rồi mọi người vào tiệc thật vui.
Đây là lần đầu tiên chúng anh hùng hảo hán Hoa Lư dự tiệc với nhau lại có cả mỹ nhân cùng dự. Thần y vào tiệc thật miễn cưỡng, vẻ mặt buồn rười rượi. Bên cạnh Thần y, người vợ đẹp não nùng e lệ cầm đũa, thỉnh thoảng lại lén đưa mắt nhìn mọi người. Cạnh Thần y, Đinh lão bồi tiếp rượu liền liền, nói cười thật vui. Các tướng cũng thi nhau hết lời ca ngợi Thần y giỏi nghề thuốc, lại quay sang mừng phu nhân may thoát tay quân giặc cướp!
Quân sự nghe các tướng ca ngợi Thần y, mừng phu nhân, thì chỉ tủm tỉnh cười, thỉnh thoảng đưa mắt liếc Nguyễn Bặc, Bặc có vẻ bẽn lẽn, ngượng nghịu.
Được vài tuần rượu, Thần y buông đũa mà rằng:
- Thưa Động chúa, tôi đã quyết lui về giữa rừng ở ẩn, chỉ vì tướng Hoa Lư vướng phải cơn nguy ngặt nghèo khiến cho tôi phải ra đi, sau nhà cửa lại bị giặc dốt phá, thế là vì Hoa Lư mà tôi mang họa. Đổi lại, binh tướng Hoa Lư tình cờ đi qua cứu được Lạc Phượng là vợ tôi đây, ơn ấy so với hận trước có lẽ cũng bằng nhau cả. Nay tôi trở về rừng cũng vẫn được, nhưng mới được nghe Đinh lão mở mắt cho biết mọi việc, thôi thì tôi chẳng có tài ra trận chém tướng, cũng xin tình nguyện ở lại hậu quân để giúp một tay trong việc lớn sau này!
Cả tiệc mừng reo như vỡ chợ. Động chúa đứng dậy thân rót rượu mừng Thần y ba chén liền. Rồi Đinh lão, các tướng, mỗi người lần lượt mời Thần y một chén, tửu lượng của Thần y thật lớn, uống như vậy mà không say. Trong tiệc, đuốc sáng như ban ngày, gương mặt nàng Lạc Phượng đẹp như thần tiên. Thần y miễn cưỡng phải ở lại đây, nhưng nàng Lạc Phượng thì có vẻ vui thích lắm. Tuổi trẻ còn nhiều mơ ước mà phải ẩn dật ở chốn hoang vu, dù rằng nơi đây là đất thần tiên, nhất định cũng không thể nào thích hợp được. Bây giờ, giữa cái không khí ồn ào đầy hùng khí của những tay ngang dọc tung hoành, sức sống ngập đầy cả. Lạc Phượng như bị quyến rũ vô cùng.
Tiệc kéo dài đến cuối giờ Sửu mới tàn.
Doanh trại vừa im tiếng người, đèn đuốc vừa mới tắt, quân canh vừa mới đổi phiên, có tiếng vó ngựa khua dồn dập, tế tác giơ cao lệnh tiễn xuất nhập, phóng thẳng vào doanh. Tại nghị sảnh, Động chúa với Quân sư là hai người cuối cùng còn ở lại, cả hai vừa bàn qua ít lời về tình thế hẹn nhau đến sáng mai bàn tiếp, vừa ra đến cửa nghị sảnh cũng đúng lúc tế tác kìm cương dừng ngựa. Tế tác nhảy xuống sụp lạy rồi vội trình:
- Bẩm Động chúa, đại quân của Nam Tấn Vương rục rịch nhổ trại, sắp tiến xuống Vũ Lâm. Hai tướng Đinh Liễn, Phạm Hạp được tin đã đắp lũy, đào hào, đưa quân dàn trận sẵn sàng nghênh địch. Xin cấp trình Động chúa rõ!
Động chúa nghe trình cả kinh, chưa biết nói sao thì Quân sư đã truyền cho tế tác lui, đoạn mời Động chúa trở lại nghị sảnh để bàn việc.
Chưa biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—