Hồi Thứ Ba Mươi Năm Tướng Đằng Châu ra tài khoe sức
Sứ Hoa Lư thách thức anh hào
Mọi người còn chưa hết giật mình, người ấy lại nói to lên:
- Nếu Hoa Lư không cần liên minh, chẳng muốn được cứu, thì Đằng Châu ta cứ không nghe lời Sứ giả, không cần định kế chặn binh Triều, cũng không phải dàn quân đợi địch xem sao?
Người vừa nói, chính là Cung Giảo Ngân. Ngân là tướng võ, tính tình rất cương trực, nóng nảy, hễ nghe điều gì cho là không hợp với tai mình thì dù việc lớn đến đâu cũng mặc. Suốt từ đầu đến giờ, ngồi nghe Sứ Hoa Lư hết đối đáp lại ngầm đe dọa, Ngân trong lòng bực bội lắm mấy phen toan lên tiếng, nhưng ngặt một nỗi trước mặt Sứ quân Bạch Hổ nên không dám, đến khi thấy Đinh Điền thị oai đè gãy cả ghế thì Ngân không chịu được nữa, chưa biết gây sự ra sao chợt nghe Lê Thảo nói như vậy liền buột mồm kêu lên. Lỡ kêu một lần rồi, Cung Giảo Ngân theo đà kêu luôn lần nữa. Cung Giảo Ngân vào hạng tướng không mấy xuất sắc, nhưng lại có sức khỏe tuyệt vời, có lần mùa nước lớn sông tràn ngập lụt cả, ở Đông Kết có ngôi đình đồ sộ bị nước dìm lại chực cuốn đi. Dân làng khua trống đánh mõ rủ nhau đi cứu đình, nhưng không làm sao chống cự được với nước lớn. May lúc ấy có Cung Giảo Ngân sống bằng nghề thuyền chài thả thuyền đi ngang, liền ra sức một mình giữ cây cột cái chống dính suốt nửa ngày trời để dân làng kịp đóng cừ dựng giàn đỡ cho đình khởi đổ. Từ đấy, danh Cung Giảo Ngân vang lừng, đến tai Sứ quân. Sứ quân yêu sức khỏe như thần ấy mà thu dụng dưới trướng.
Nay giữa nghị sảnh đường, Cung Giảo Ngân góp lời, khuyên Sứ quân dừng nghe lời Sứ giả Hoa Lư, thật ra Ngân khẳng định thế, vì Ngân có biết chiến trận chiến pháp gì đâu, chẳng qua chỉ muốn kiếm cớ gây sự mà thôi. Lời Ngân nói ra, ai cũng ngạc nhiên, không cho là Ngân có ý kiến gì hay. Riêng Lê Thảo, nghe Ngân nói như vậy, thì chẳng khỏi chột dạ cho rằng “người này tất lợi hại”. Nhìn kỹ, Lê Thảo thấy Ngân mặt lớn, quai hàm bạnh, mắt ti hí, vóc vạc sức lực, chưa biết tài trí Ngân được đến đâu, liền đáp lời ngay mà rằng:
- Bẩm Sứ quân, Đằng Châu quả nhiên cũng có nghĩa sĩ! Không hiểu Tướng quân vừa bàn như vậy là người nào thế?
Sứ quân cả cười đáp:
- Đây là “người nhà Trời” từng đỡ cả ngôi đình ở Đông Kết, tên gọi là Cung Giảo Ngân đấy!
Lê Thảo hồi tiết sương giáng năm ngoái, nhân nước lên có theo đường sông đi quan sát địa thế, có nghe chuyện “người có sức khỏe đội đình, chống nước lũ”, nay được gặp ở đây. Thảo vỡ nhẽ ra rằng: Kẻ vũ phu này, làm gì có tài trí, chẳng qua chỉ có sức mạnh ngựa trâu mà thôi. Nghĩ rồi, tủm tỉm cười mà rằng:
- Thật là vạn hạnh! Đội đình lực sĩ ở Đông Kết tôi có nghe danh, chỉ tiếc một điều là binh tướng Cổ Loa lại chẳng phải là nước lũ vô tri để cho lực sĩ ra sức chống đình một phen nữa xem chơi! Tướng quân nói thế, ắt đã nhìn thấy cái “thế” tranh hùng của thiên hạ, lượng được sức của Đằng Châu rồi chắc!
Lê Thảo có ý dồn Cung Giảo Ngân đến chỗ phải để lộ ra chỗ yếu của y là không quen việc trí óc, quả nhiên Cung Giảo Ngân bối rối rồi đáp bừa:
- Cái “thế” của thiên hạ, không gì bằng cái sức mạnh cả. Nếu Hoa Lư thừa sức mạnh, làm gì có việc đi cầu Đằng Châu! Binh tướng triều đình chưa chắc đã mạnh bằng nước lũ, chưa phải cần đến các đại tướng Đằng Châu ra tài, chỉ một mình Ngân này cũng thừa sức bóp chết binh Triều, một ngày đắp xong thành mà ngăn địch được rồi đấy!
Chúng anh hào Đằng Châu nghe Ngân nói, nhiều người nở ruột khoan khoái, Sứ quân cũng vuốt râu năm chòm ra chiều hỉ hả. Hồi Chúc liếc mắt nhìn xem Lê Thảo, Đinh Điền đối đáp ra sao. Lê Thảo nghe Ngân nói như vậy thì cười khan, quay sang Đinh Điền mà hỏi:
- Này tướng quân, liệu cây côn đồng tầm chục cân của tướng quân có bằng được cột cái ngôi đình hay không đấy?
Đinh Điền chưa kịp đáp, thì Cung Giảo Ngân đã lại lớn tiếng:
- Tự nhiên là không bằng được cột đình rồi còn gì nữa! Cây côn bất quá cũng chỉ lớn bằng bắp chuối chân là cùng, làm sao sánh được với cột cái ngôi đình lớn bằng cối xay lúa như vậy chứ!
Lê Thảo cười thật tươi:
- Quả thật ngài là “Người nhà Trời” tôi xin bái phục! Chẳng hay Tướng quân khỏe như thế, liệu có đẩy ngã nổi ông tướng cầm cân này của tôi không?
Lê Thảo vừa nói vừa giơ tay chỉ Đinh Điền. Thảo nghĩ rằng: Vừa rồi tướng Đinh Điền thị oai đè sụp cả chiếc ghế gỗ thị như vậy, ắt là tay võ tướng có sức trụ bộ dù chẳng vững được như núi đá, thì cũng không thua gì voi rừng hay cá Kình cá Ngạc ở biển Đông, hay nói như thế là có ý khiêu khích Cung Giảo Ngân xem sao.
Chúa tôi Đằng Châu, vừa nghe Lê Thảo nói, trong lòng chẳng khỏi hồi hộp, e rằng sắp xảy cuộc thử tài thử sức nhau, lỡ có điều gì không phải thì thật là phiền lắm. Còn Cung Giảo Ngân nghe thách thức, cũng rất băn khoăn, y tự biết mình chỉ có sức khỏe, còn võ nghệ thì không tinh thông, nếu phải đấu với Đinh Điền thì chắc không được, vả lại vừa rồi Đinh Điền ra sức ngầm đè sụp ghế, thế tất Điền cũng không phải là hạng yếu ớt. Ngân còn đang bối rối, Lê Thảo đã nói thêm:
- Bẩm Sứ quân, tôi nói như vậy cũng còn phải xin lệnh Sứ quân. Nếu Sứ quân cho lệnh thử tài cũng chẳng sao, duy có điều: Hoa Lư với Đằng Châu đang mong được kết bạn, không nên có chuyện không vui. Nếu Sứ quân muốn sai tướng Hoa Lư làm trò để vui lòng với các anh hào Đằng Châu, thì tại hạ có thể nhờ tướng quân Đinh Điền đây một phen được đấy ạ!
Nghe Lê Thảo nói, không ai là không nhẹ cả lòng. Sứ quân cười thật tươi, rõ ràng Lê Thảo muốn tránh cho Sứ quân khỏi phải khó xử, mà cũng giúp Cung Giảo Ngân khỏi phải lo sợ. Sứ quân cười lên ha hả mà rằng:
- Hay lắm! Được xem dũng tướng Hoa Lư trổ tài, thì còn gì bằng nữa!
Chúng anh hào Đằng Châu cũng hỉ hả lắm. Nghị sảnh đường bàn bạc một hồi, Sứ quân truyền quân gấp gấp đào một cái lỗ lớn ngay trước sảnh, trồng vào trong lỗ ấy một cây cột lớn bằng người ôm, lại truyền lấy đá lèn chặt ở dưới gốc cột rồi mới được phủ đất nện cho kỹ. Sau, Sứ quân truyền sắp sẵn năm mươi ngựa khỏe để kéo cho đổ cột. Sứ quân truyền đốt đuốc sáng rực trước sảnh, để Cung Giảo Ngân ra tài giữ cột không cho năm mươi ngựa kéo đổ.
Công việc xong xuôi, Sứ quân mời Sứ giả Hoa Lư cùng ra ngoài. Các tướng cũng lục tục theo ra, ai nấy mặt mày hớn hở. Trước sảnh, cây cột lớn trồng cách thềm đại sảnh chừng năm sáu bước, có lẽ còn vững hơn cả thân đại thụ, nhưng nếu năm mươi ngựa khỏe mà kéo tất phải đổ ngay. Sứ quân cùng nàng Hồi Chúc đứng trên thềm đại sảnh, các tướng Đằng Châu chia nhau đứng hai bên. Lê Thảo và Đinh Điền đứng ở bực dưới ngay cạnh Sứ quân Bạch Hổ.
Sứ quân truyền Cung Giảo Ngân ra tài trổ sức để mọi người xem. Ngân dạ to một tiếng, bước xuống sân. Vừa lúc ấy quân dẫn ra năm mươi con ngựa cao lớn, khỏe mạnh. Quân lấy sáu thân cây thật lớn cột chung lại để cho đám ngựa kéo di chạy quanh sân vài vòng, xem ra nhẹ nhàng lắm, chẳng khác gì kéo bó củi khô con con. Sức ngựa như vậy, ai cũng thấy là ghê gớm, sức người phải mạnh hơn sức ngựa mới mong giữ được cây cột lớn khỏi bị kéo bật đi. Bây giờ quân giữ ngựa lại, cởi bỏ dây kéo sáu thân dại thụ ra, đem đây buộc vào cây cột. Cung Giảo ngân cởi bỏ áo ngoài, quay lại vòng tay vái Sứ quân một cái, rồi bước tới bên cây cột, cánh tay Ngân vận sức làm các bắp thịt nổi lên dữ dội cứng như sắt nguội. Cả trường im phăng phắc, lệnh ban ra lập tức kỵ sĩ ra roi thúc cho năm mươi con ngựa phóng đi. Năm mươi sợi dây trói vào cây cột vùn vụt mở ra, loáng cái đã giật mạnh căng thẳng. Kỵ Sĩ ra roi tới tấp, năm mươi con ngựa hí long trời lở đất, vó trước đứng dựng lên rồi lại bổ xuống, ra sức chạy đi mà không được. Đằng này, Cung Giảo Ngân hai môi mím chặt, quai hàm đã bạnh lại bạnh thêm nữa, ra sức trụ bộ ôm ghì lấy cây cột mà trì lại. Cây cột rung lên từng hồi theo với sức ngựa cố giằng ra, chẳng khác nào thân tre cao bị gió vật ngả nghiêng. Sức mạnh của Ngân quả thật hiếm có ở đời, Lê Thảo, Đinh Điền lẳng lặng đứng ngắm cảnh tướng Đằng Châu ra tài giữ cột trong lòng chẳng khỏi nức nở khen thầm.
Đằng xa, năm mươi con ngựa bị roi quất tơi bời, cố gắng ra mà chạy cũng không được, hồi lâu đành dậm vó đứng im cả. Lúc ấy Cung Giảo Ngân mới thôi ôm cột, đứng thẳng dậy, y bước đi vài bước vẻ mỏi mệt, đến trước thềm đại sảnh vòng tay vái Sứ quân một vái. Lập tức, mọi người nhất loạt vỗ tay rần rầm ca ngợi Ngân. Sứ quân cũng vui vẻ lắm. Lê Thảo bước tới bên Ngân mà rằng:
- Sức của tướng quân rõ ràng là ngang sức “Người nhà Trời” thật! Phen này tới Đằng Châu tôi mới được một phen sáng mắt!
Cung Giảo Ngân hân hoan khẽ đáp:
- Dạ không dám! Không dám!
Sứ quân rất vui, truyền đem rượu đến thân rót thưởng cho Ngân ruột bát lớn, rồi truyền quân nện lại chân cột cho thật vững để đợi xem Đinh Điền ra tài xem sao. Thoáng lát, quân bẩm dã lèn lại chân cột vững như trước rồi. Sứ quân lại truyền dem ra năm mươi con ngựa khỏe khác thay thế cho đám ngựa lúc nãy đã mỏi mệt. Bây giờ thì mọi người đổ dồn cả vào nhìn Đinh Điền với Lê Thảo. Đinh Điền sắc diện thản nhiên, Lê Thảo vẫn tươi tắn làm như thể không có gì xảy ra. Quân đem ngựa ra, lại biểu diễn cho kéo sáu thân cây lớn, rồi dừng lại. Sứ quân cao giọng bảo:
- Này Đại tướng Đinh Điền, ông hãy ra tài một phen cho Đằng Châu tôi được bái phục nào!
Đinh Điền dạ một tiếng bước tới trước mặt Sứ quân, vòng tay với một vái, rồi nói:
- Bẩm Sứ quân, thưa Tiên nương, tôi theo hầu Quân sư tới Đằng Châu, nay được lệnh Sứ quân truyền làm trò cười, thật chẳng dám chối từ. Chỉ kính cẩn xin Sứ quân với Tiên nương bỏ qua hành động thô lỗ của tôi!
Nói xong, Đinh Điền vẫn vòng tay cúi đầu như đợi lệnh. Sứ quân cười ha hả thật vui mà rằng:
- Đại tướng đừng nói thế! Đừng nói thế! Cứ ra tài đi!
Đinh Điền lại dạ một tiếng lớn, rồi quay sang phía quân sư như đợi lệnh, quân sư khoan thai bảo:
- Tướng quân hãy hết lòng cho đẹp ý Sứ quân với Tiên nương nhé!
Đinh Điền vái quân sự một vái, rồi đứng thẳng lại, cử chỉ Điền thật ung dung, trăm con mắt đồn vào Điền xem xét từng cái xê chân, giơ tay của Điền.
Đinh Điền không quay lưng bước xuống thềm đại sảnh, mà lại như muốn cung kính đi giật lùi trước mặt Sứ quân. Bước chân Điền vừa nhích một chút, đã ra ngoài bực thềm, Đinh Điền hụt bước, trượt chân băng xuống dưới. Mọi người vụt “ồ” lên một tiếng. Tiếng kêu chưa dứt, chỉ thấy Đinh Điền hụt chân nhảy ngược xuống dưới thềm như bị ngã mạnh lắm, thân hình Điền băng đi như núi đổ thật dũng mãnh, đập vào cây trụ trồng trước đại sảnh đang đợi năm mươi ngựa kéo đổ. Lập tức, nghe “ầm” một tiếng, cây cột lớn một người ôm đã gẫy lìa ngang mặt đất mà bắn ra xa. Đinh Điền uốn người đứng thẳng dậy, tà áo không chạm mặt đất, rảo bước lại trước thềm vòng tay cúi đầu:
- Mạt tướng thật đắc tội, đi đứng không vững để trượt chân ngã gãy mất cột rồi! Dám mong Sứ quân lượng thứ!
Hành động của Đinh Điền cực nhanh, mọi người còn chưa tỉnh cơn bàng hoàng thì đã nghe Điền tạ lỗi trước Sứ quân rồi. Lúc ấy, mọi người mới như tỉnh cơn mê, nhất loạt reo hò, vỗ tay tán thưởng quên cả Đinh Điền là tướng Hoa Lư đang đua tài với tướng nhà, chỉ còn thấy cái thần lực kinh hồn của chàng mà thôi. Sứ quân lúc ấy vừa cảm khái, lại vừa sợ sức mạnh ghê gớm của Điền, rõ ràng còn vượt xa sức mạnh của Cung Giảo Ngân. Sứ quân lại rót một bát rượu lớn thưởng cho Đinh Điền. Đợi Đinh Điền uống cạn bát rượu, Sứ quân vui vẻ mà rằng:
- Này Sứ giả, quả thật tướng Hoa Lư dữ dội lắm. Chỉ tiếc là ta chưa được xem cho rõ tài hơn nữa đấy!
Lê Thảo mặt tươi như hoa, khẽ cúi đầu đáp:
- Sứ quân thương mà khen nhiều, tất tướng Đinh Điền không dám trái lệnh Sứ quân để giấu tài. Xin Sứ quân cứ ra lệnh cho y!
Tiên nương tủm tỉm cười cất giọng thánh thót bảo:
- Sức mạnh của Điền tướng quân ghê thật! Tướng quân lừng danh với hiệu là Kim Côn tướng, tất tài kỵ mã xử côn của Đinh tướng quân ắt là tuyệt vời! Phiền Đinh tướng quân cho Đằng Châu chúng tôi được thấy một phen nhé!
Đinh Điền cúi đầu đáp:
- Mạt tướng xin tuân lệnh!
Sứ quân lại bảo:
- Ta nghe tuần đường tướng Triệu Đường Hùng có con Hỏa Long Mã mình cao tám thước, có sức ngày đi ngàn dặm chẳng khác gì ngựa Xích Thố của Quan Vân Trường đời xưa, hãy đem ngựa quý ra đây cho Đinh tướng quân mượn để biểu diễn nhé.
Tuần Đường Tướng Đằng Châu Triệu Đường Hùng dạ một tiếng, thoăn thoắt đi lấy ngựa. Loáng cái, đã thấy tướng Hùng cưỡi con ngựa sắc đỏ như lửa, bờm trắng như tuyết thật dài, bốn vó đều có chùm lông trắng ở nhượng chân. Tướng Triệu Đường Hùng giục cương cho con Hỏa Long Mã lướt đi cực nhanh, bốn vó đạp thật êm, vùn vụt chay quanh sân Đại sảnh một vòng rồi dừng lại trước thềm. Không ai là không trầm trồ khen ngợi con ngựa đẹp quá, rõ ra là ngựa quý.
Sứ quân lại truyền quân vào kho khiêng ra cây thiết bổng thường dùng để thi sức các tướng, lúc thi ai nhấc được thiết bổng múa được bài bổng pháp thì người ấy thắng về sức khỏe, nhưng thường thường không mấy ai nhấc nổi cây bổng nặng gần trăm cân ấy mà múa may được vài đường. Quân khiêng thiết bổng ra, cây bổng lớn bằng cổ tay, dài năm thước đen sì, rồi dựng trước sảnh mà đợi lệnh.
Sứ quân thấy xong xuôi rồi, liền bảo Đinh Điền:
- Đinh tướng quân, ông đừng giấu tài nhé!
Đinh Điền lại cúi đầu vái Sứ quân một vái. Rồi Đinh Điền đưa mắt nhìn quân sư Lê Thảo, quân sư chợt thấy trong ánh mắt Điền có gì khác lạ, trong lòng lạ kỳ. Ánh mắt ấy có vẻ thương cảm, băn khoăn, Quân sư chưa kịp hiểu ra sao. Đinh Điền đã rộng bước xuống thềm tới bên con Hỏa Long Mã. Con ngựa thấy người lạ đến bên, giậm vó hí vang. Tướng Triệu Đường Hùng vẫn đứng giữ cương, bây giờ mỉm cười trao dây cương cho Đinh Điền.
Đinh Điền khẽ cúi đầu thi lễ, tướng Triệu Đường Hùng lại mỉm cười quay gót bước đi. Con ngựa thấy chủ bỏ đi, nó lại giậm chân hí lên một tiếng thật lớn. Trăm mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Điền xem chàng điều khiển ngựa ra sao, chỉ thấy chàng vươn tay vỗ lên lưng ngựa một cái, tiếng hí vừa dứt thì bàn tay Định Điền cũng hạ xuống, lập tức con ngựa khuỵu xuống, không đứng dậy được nữa. Mọi người “ồ” lên một tiếng kinh ngạc, Triệu Đường Hùng quay vội đầu lại, khi thấy con ngựa nằm xoài bốn vó nghiêng về một bên thì y vội chạy nhanh lại. Triệu Đường Hùng quỳ gối, chỉ kịp thấy con Hỏa Long Mã thở hắt ra một cái rồi chết luôn. Triệu Đường Hùng không hiểu ra sao, mọi người cũng ngơ ngác, không hiểu ra sao, ai cũng ngẩn ngơ miệng há hốc ra vẻ kinh ngạc lắm. Triệu Đường Hùng vì quay lưng lại không thấy Định Điền vỗ lên lưng ngựa, bây giờ thấy con ngựa bỗng ngã lăn ra chết, y đau đớn trong lòng lắm mà vẫn không hiểu nguyên do. Nước mắt Triệu Đường Hùng chảy dài xuống má, viên võ tướng tiếc thương con chiến mã hiếm có quá chừng!
Trên thềm đại sảnh, ai cũng trông thấy Đinh Điền giơ tay vỗ nhẹ lên lưng con ngựa lúc nó hí rầm rầm, ra vẻ như muốn vỗ về nó, không hiểu tại sao tự nhiến con ngựa lại khuỵu xuống mà chết như vậy. Chẳng lẽ Đinh Điền giết con ngựa quý ấy ư? Ai cũng hoang mang, kinh nghi mà không dám nói. Tự nhiên cả đại sảnh im lặng, Lê Thảo bây giờ mới chợt hiểu ra cái ánh mắt Đinh Điền nhìn mình lúc này. Thì ra, Đinh Điền đã có ý giết con ngựa quý, nhưng chàng cũng không khỏi thương nó trong lòng: “Đinh Điền nặng tay làm gì, ra tài để uy hiếp tinh thần Đằng Châu thì cần gì phải giết ngựa như thế! Quả thật có hơi cứng rắn!”. Than thầm thì than, Lê Thảo cũng ung dung cất tiếng:
- Bẩm Sứ quân, thưa Tiên nương, rõ thật là Đinh Điền không có duyên cưỡi con ngựa quý! Thôi thì để Đinh Điền bộ diễn thiết bổng vậy!
Sứ quân đành cười mà cho là phải. Riêng tướng Chu Trạch Phương thì nghi rằng Đinh Điền lúc vỗ lưng con ngựa, đã ngầm vận sức đánh xuống làm cho con ngựa phải gãy xương sống, dập cả ruột gan mà chết ngay chứ chẳng sai. Nhưng cấp thời, không lẽ lại chạy xuống khám xét, truyền quân mổ bụng ngựa để giải tỏa nghi ngờ hay sao, đành hậm hực đứng im. Ở dưới kia, Đinh Điền sau khi xuống tay giết con ngựa quý, trong lòng chẳng khỏi hoang mang thương tiếc, chàng đứng ngẩn người. Đến lúc nghe Quân sư nói như vậy, ý như nhắc chàng tỉnh giấc mơ, Đinh Điền liền bước tới trước thềm vòng tay mà rằng:
- Bẩm Sứ quân, thưa Tiên nương, nay không có ngựa, mạt tướng xin đi bộ múa côn làm trò vậy.
Thưa rồi, Điền bước tới chỗ quân đứng giữ cây thiết bổng. Đinh Điền nhấc cây bổng lên, thấy nặng hơn cây côn đồng của chàng. Đinh Điền nghĩ nhanh: “Mình đã chót thị oai đè gãy ghế, ngã gãy cột, vỗ chết ngựa, bây giờ đành phải tiếp tục như vậy mới xong”! Nghĩ rồi kéo thiết bởng tới trước thềm, lúc ấy hai tay mới dang rộng nâng thiết bổng lên ngang mày làm lễ trước Sứ quân, Đinh Điền mặt thản nhiên, ung dung nâng thiết bổng lên, hai tay ngầm vận sức khép lại. Cây thiết bổng nặng gần trăm cân còn đang đưa lên, đã cong vòng lại rồi gập đôi như chiếc xương cá. Trên từ Sứ quân, Tiên nương xuống các tướng văn võ, không ai thốt nổi một tiếng kêu kinh ngạc nữa, ai cũng há hốc miệng đứng như người đá cả. Lê Thảo hơi nhíu mày, có ý không mấy hài lòng vì Đinh Điền thị oai quá đáng, ất không khỏi làm cho Đằng Châu bẽ mặt rồi sinh bất hòa. Nhưng nay sự thể đã như thế, thì đành tìm cách để giải hòa mới xong. Nghĩ rồi, Lê Thảo vòng tay hướng về Sứ quân mà thưa:
- Bẩm Sứ quân, nhờ thịnh đức của Sứ quân không muốn các tướng tranh tài e sứt mẻ không nên, nên tướng quân Đinh Điền mới tránh được tai họa! Nay tại hạ nghĩ thế cũng là đủ rồi, xin Sứ quân truyền lệnh bãi thí, để tại hạ được trình bày nốt ý kiến của Động chúa chúng tôi lên Sứ quân!
Sứ quân cũng đang thắc mắc, không biết nên làm gì bây giờ, rõ ràng là tướng Hoa Lư có ý ngầm đe dọa, nếu mình ra mặt trách cứ thì trách như thế nào được, vả lại, nếu cứ tình cảnh này chả lẽ lại cậy đông mà ăn hiếp tướng Hoa Lư hay sao, mà một chọi một ắt không xong rồi. Nay thấy Lê Thảo nói như thế, lại ra vẻ ca ngợi ân đức của mình thì trong lòng vui lắm, liền gật gù khen phải, rồi truyền bãi thí.
Về phía các tướng Đằng Châu, khi thấy Đinh Điền vận sức bẻ cong thiết bổng rồi gập đôi lại, thì vừa khiếp vừa giận. Riêng Chu Trạch Phương thấy thế thì đề quyết là: Đúng lúc nãy Đinh Điền đã giết chết con ngựa, từ đầu đến giờ Đinh Điền có chịu biểu diễn võ nghệ gì đâu, mà chỉ thuần ngầm đe dọa, phá đủ thứ như thế. Phương trong lòng hậm hực lắm, nghĩ mãi không biết phải làm sao bây giờ, thân làm tướng đứng đầu các tướng khác mà nay thấy gai trước mắt không làm cách nào nhổ đi cho bõ ghét được thì giận thật! Còn Đinh Điền, sau khi bẻ gập cây thiết bỏng, toan thừa đà biểu diễn thêm nữa để uy hiếp tinh thần Đằng Châu, nghe Quân sư thưa với sứ quân vậy, liền dừng tay, bỏ cây bổng xuống vái Sứ quân một cái mà đi vào.
Sứ quân quay gót trở vào nghị sảnh đường, các tướng lại lục tục theo sau. Lúc ấy, trời mới chớm hé sáng, mây vần vũ đặc sệt từng tảng lớn màu bẩn đất thó, không một ngọn gió. Quân sư Lê Thảo của Hoa Lư chợt thấy trời như vậy, giật mình, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ lung lắm rồi lẩm nhẩm tính toán. Quân sư đứng tần ngần suy nghĩ, đến lúc các tướng đã vào hết rồi mới chậm chạp vừa đi vừa gật đầu, cùng Đinh Điền vào nghị sảnh đường.
Chưa biết việc ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—