Hồi Thứ Ba Mươi Tám Phúc Hải lĩnh mệnh đi liên lạc
Quân sư dàn trận đánh Tấn Vương
Người lạ xuống ngựa chạy lại kêu to lên:
- Quân sư! Quân sư! Tôi đợi Quân sư cả ngày nay rồi!
Quân sư nhìn xuống, thì ra Đoàn Phúc Hải, Hải đầu không bịt khăn, mặt mày phờ phạc, áo quần như tẩm bụi đất bẩn thỉu. Quân sư kinh ngạc chưa kịp lên tiếng, Đoàn Phúc Hải lại nói liền:
- Bẩm quân sư, tình hình nguy ngập lắm, động chúa sai tôi gấp rút ra biên giới đợi quân sự bẩm trình mọi việc!
Quân sư nghe nói sửng sốt, rồi hỏi lại:
- Quân ta trấn giữ khắp nơi, dàn thành trận thế liên lạc với nhau gắn bó lắm, làm sao lại nguy ngập được? Vả lại, ta đi mới có hai ngày, làm sao lại có thay đổi ngoài định liệu được?
Đoàn Phúc Hải chực nói, quân sư ra hiệu bảo im, lại làm ra vẻ tự nhiên nói lớn lên rằng:
- Động chúa vẽ vời, còn cho người ra tận đây mà đón ta cho thêm vất vả! Mọi việc ở nhà bình thường là đúng rồi!
Quân sư nói to lên, cốt để tướng Nam Nhật Huy cũng vừa lại gần nghe thấy. Đoàn Phúc Hải hiểu ý, vội tươi cười rồi vòng tay vái chào tướng Huy. Quân sư lại chẹn trước, quay sang Nam Nhật Huy mà rằng:
- Tướng quân cùng với ông Tôn trông nom cho quân lên bờ nhé. Tôi xin kiếu một lát!
Tướng Huy dạ một tiếng, cùng với Tôn Phủ Nghi quay đi, Huy trong lòng lấy làm lạ sao tướng Hoa Lư ra đón quân sư mà áo quần lại lôi thôi bẩn thỉu, mặt mày phờ phạc, chẳng có ai khác thêm nữa, nhưng chưa kịp nghĩ thì quân sư Hoa Lư đã dặn trông nom binh sĩ, đành phải quay đi, rồi công việc bận rộn cũng làm cho tướng Huy tạm quên việc này.
Huy đi rồi, quân sư giục Đoàn Phúc Hải kể rõ mọi việc. Hải nhất nhất kể ra không thiếu điều nào, lần lượt từ lúc nhận lệnh đi liên lạc, cho đến sáng hôm nay ra đến biên giới, giá bảo là đã đi lại dọc bờ sông cả trăm lần thì cũng là quá, còn nói là vài chục bận kể cũng không ngoa, nóng lòng trông đợi tin quân sư từ Đằng Châu về, Hải không dám vượt sông sợ vào đất lạ có việc không hay. Cả ngày Hải rong ngựa, cố nghe ngóng tin tức đến nay mới gặp được quân sư.
Quân sư nghe thuật xong, đầu hơi cúi xuống, môi mím chặt ra chiều suy nghĩ lung lắm. Hồi lâu quân sư hỏi:
- Tướng quân có biết trong quân của Nam Tấn Vương ai là người chỉ vẽ cho Vương mọi việc không?
- Bẩm Quân sư, từ lúc Hoa Lư ra quân lần đầu, đến lúc theo kế của quân sư bỏ căn cứ lên cả phía Bắc, tôi biết chắc Nam Tấn Vương tự thân xét xử mọi việc...
Quân sư lẩm bẩm một mình: “Việc này lạ thật! Lạ thật!” Rồi lại hỏi tiếp:
- Tướng quân quyết là Nam Tấn Vương điều động quân đúng như vậy chứ?
- Bẩm, nhất định là đúng như vậy!
- Nếu thế thì Nam Tấn Vương quả là tay cầm quân kiệt hiệt! Nhưng nếu được như thế, tại sao y lại bị thua đến như vậy rồi mới khéo điều binh khiển tướng? Ta nghĩ nhất định phải có điều gì lạ lắm đây!
Đoàn Phúc Hải hỏi lại:
- Bẩm Quân sư, quân Cổ Loa tiến lên đóng ở Mai Cầu, Khắc Cân, là có ý thế nào?
Quân sư nhìn Đoàn Phúc Hải, cảm động vì hình dáng tiều tụy của Hải, lại thêm Hải lo lắng mọi việc quân tỏ ra là tướng biết tìm hiểu rộng, không lạc hậu cố thủ với những cái biết của riêng mình. Quân sư thân mật vỗ lên vai Hải mà rằng:
- Tướng quân là người hết lòng hết dạ với việc lớn, ta thật cảm động lắm! Nếu tướng quân không lặn lội nghe biết mọi việc, thì ắt đại sự sẽ bị hư mất. Nay tướng quân muốn biết, ta giảng cho mà nghe.
Quay đầu nhìn lại, Quân sư thấy tướng Nam Nhật Huy đang cùng với Tôn Phủ Nghi đốc thúc trông coi cho quân lên bộ, quân lên bờ được một ít, phải còn lâu mới xong, Quân sư giảng:
- Quân ta giăng đài từ Ngọc Lũ qua Lai Xá đến tận Cố Nghĩa, bỏ trống mặt Nam, chỉ để lại Văn Lâm một ngàn quân làm thế cảm chân Cổ Loa, cốt ra vẻ ta có quân đóng ở Nam, nhưng kỳ thực chú trọng cả về Bắc, ba đạo quân phía Bắc, cốt ở cái thế dựa vào nhau mà chống đỡ, làm thành kế “sông hồ nước chảy thông nhau” chống với quân Cổ Loa ở phía Nam. Nếu binh Cổ Loa trì chậm không quyết ra trận liền, thì hai dạo quân của ta mang từ Đằng Châu về chẳng khác nào như hai nút dây thòng lọng, kéo một đầu là tuột mất cả. Hai đạo quân ấy một xuống tận Hiển Khánh trông sang bên kia là Vũ Lâm, nhìn lên phía Bắc có khác gì ngọn giáo nhọn chĩa vào lưng binh Cổ Loa không. Một đạo nữa vượt Cổ Viên tới trấn ở Kỷ Cầu, chọn giữa hai đạo quân của Cổ Loa, làm cho cái thế giằng co của binh Triều bị tan nát. Đạo quân bên này sông Sinh Khuyết của Nam Tấn Vương cùng một lúc bị các đạo quân Ngọc Lũ, Kỷ Cầu, Hiển Khánh, Văn Lâm của ta vây bọc. Tới lúc ấy ta chỉ đánh trống cho to, mở cờ cho rộng ra, rồi lăm le đốt một mồi lửa nữa, phỏng binh Triều còn dám đứng lại nghe trống xem cờ nữa hay không? Đạo binh Cổ Loa ở bên kia sông, nếu bỏ về bên này sông, có khác nào xúi binh ta từ Cô Nghĩa, Lai Xá ào xuống mà đâm chém, từ Văn Lâm lên mà đuổi giết không? Tới lúc ấy, nếu binh Triều cuốn cờ bỏ chạy, ta nhường đường cho chúng vượt sông vào Đằng Châu. Ở Đằng Châu, ta đã dặn dò Sứ quân mọi điều rồi, chẳng cần đổ máu cũng đuổi được binh Triều ra ngoài bờ cõi. Nhưng nay binh Triều sang sông, hợp cùng với binh bên này sông dàn trận, một nửa tiến đánh Ngọc Lũ, một nửa chẹn đường liên lạc Ngọc Lũ với Lai Xá, rõ ràng trước là muốn đánh cho tan Ngọc Lũ, sau sẽ lại cô lập Lai Xá với Cô Nghĩa tiêu diệt dần dần từng nơi, Binh Triều tuy thua vài trận, nhưng sức còn mạnh, nếu đủ lương thực thì có thể đánh bại binh ta. Nay lại thêm tự nhiên dàn trận hiểm ác như thế, quả thật là khó cho ta! Không biết nhờ đâu Nam Tấn Vương biết hành động như vậy được?!
Đoàn Phúc Hải không biết nói sao, lặng lẽ nghe quân sư giảng, trong lòng bội phục Quân sư nhìn việc như ở ngay trước mắt. Hải băn khoăn chưa biết nói sao, Quân sư lại tiếp:
- Bây giờ tình hình đổi mới cả rồi. Ta chắc binh Triều lúc này đang gấp rút công hãm Ngọc Lũ, thế nào cũng có giao chiến, Nếu không giao chiến thì rõ ràng là binh ta yếu phải cố thủ. Tới lúc ấy binh Triều nếu dụng hỏa công từ mạn Đông đánh vào, có hi vọng mười phần thắng đến tám. Còn nếu giao chiến, binh Triều biết ta yếu, phân một nửa quân cầm giữ quân ta ở Lai Xá vượt đường đánh úp sau lưng, tất Ngọc Lũ khó lòng khỏi bị thất thủ!
Quân sư nói xong, nhẹ thở dài, Đoàn Phúc Hải nhìn Quân sư ra vẻ lo lắng lắm. Quân sư chậm chậm cất bước tay vẫn cầm dây cương dắt theo cả con ngựa. Hải cũng chậm bước theo sau lưng. Đi được vài chục bước, Quân sư vụt quay lại, hai mắt rực rỡ nhìn Hải, Hải chịu đựng cái nhìn ấy không được phải cúi đầu xuống. Quân sư bảo:
- Này ông Hải, lại phải nhờ đến ông vất vả một phen nữa mới hi vọng xoay đổi được tình thế này đấy!
Hải nghe nói vội thưa:
Bẩm Quân sư, nếu tôi có phải chết chăng nữa để kế của Quân sư thành đạt cứu được Hoa Lư, tôi cũng xin vui lòng ngay, chứ sá gì vất vả! Xin Quân sư cứ ra lệnh.
Quân sư ấm giọng bảo:
- Bây giờ, tướng quân nghe cho kỹ nhé. Trước hết, Tướng quân gấp rút xuống phía Nam, đuổi theo đạo quân của các tướng Đinh Điền, Cao Hồ Đạo, Trịnh Xuân Thu, Phí Tiên Yên, và Phác Đức Giật ở Hiển Khánh, truyền lệnh ta bảo các tướng đem ngay quân men theo bờ sông lên phía Bắc tới Ngọc Lũ giải vây cho Động chúa ở đấy. Xong rồi, tướng quân lại gấp rút vượt Sinh Khuyết tới Vũ Lâm truyền lệnh ta cho hai tướng Đinh Liễn, Phạm Hạp phải đem ngay quân lên chặn ở phía Nam Cổ Viên không cho binh Triều từ mé sông đánh vào sườn Ngọc Lũ. Hai tướng ở Vũ Lâm nghe lệnh rồi, tướng quân lại mau lên Lai Xá, truyền cho Trịnh Tú, Lưu Cơ mang quân sang bên này sông ngay, trấn ở phía Bắc Kỷ Cầu chặn không cho binh Triều ở phía Nam vòng lên mặt Bắc. Lệnh cho Lai Xá xong, tướng quân lại đi ngay Cô Nghĩa, mang lệnh ta đến cho hai tướng Lê Hoàn, Nguyễn Bặc bảo phải đưa hết quân về Lai Xá, đợi khi nào có pháo hiệu là thúc quân theo đường sông xuống mà phá địch. Lệnh đưa đi rồi, thì lúc ấy chiến trận tất dang hồi dữ dội ở mặt Ngọc Lũ đấy, nhưng nếu các cánh quân làm đúng lời ta dặn, thì cũng chỉ một ngày trời là phá xong binh Triều đấy. Truyền lệnh xong xuôi, tướng quân hãy nghỉ lại Cô Nghĩa vài ba ngày cho khỏe, rồi hãy về trung quân đợi lệnh sau nhé!
Đoàn Phúc Hải lắng nghe Quân sư dặn dò, cố nhớ mọi việc từng chỗ một, không còn chỗ nào thắc mắc nữa, mắt như đã thấy rõ mọi mặt trận vây kín binh Triều thật khít khao, trong lòng chẳng khỏi náo nức, hăng hái của tuổi trẻ lại bừng bừng trong lòng Hải, Hải thưa:
- Tôi đã nhớ rõ mọi việc, có cần phải trình gì về Động chúa không?
- Không cần, mặt Ngọc Lũ để ta lo được rồi. Tướng quân cố gắng nhé, tính theo đường đất, đi không nghỉ thì hết một vòng lớn như vậy cũng phải xế trưa mai tướng quân mới tới Cô Nghĩa được. Tướng quân phải quên hết mọi việc khác, chỉ biết có một việc là mang lệnh ta đi nhé! Lỡ việc một nơi, là làm tan cả thế trận của Hoa Lư ta đấy. Việc lớn trông mong ở tướng quân đừng kinh xuất!
Phúc Hải xin vâng lệnh, rồi từ biệt Quân sư để đi ngay. Quân sư bảo nán lại để Quân sư đổi cho con ngựa quý Quân sư cưỡi, sau lại cởi ngọn Giao Long Thủy Thủ trao cho Hải làm hiệu lệnh cho các tướng, Hải kính cẩn hai tay đỡ lấy cây Giao Long Thủy Thủ, trang trọng đeo vào thắt lưng đỡ lấy dây cương con Á Lôi của Quân sư rồi lên đường ngay.
Quân sư đứng lặng nhìn Đoàn Phúc Hải mau lẹ khuất dần ở mạn Nam, rồi quay lại bến sông xem tướng Nam Nhật Huy chuyển quân lên bộ.
Đến sẩm tối thì quân lên bộ xong. Quân sư truyền nhằm hướng Ngọc Lũ tiến tới. Quân đi đến tảng sáng chỉ còn cách Ngọc Lũ khoảng hai chục dặm đường, tiền phong tế tác về báo tin: “Ngọc Lũ đang đánh nhau dữ lắm, không thể tới được rồi”!
Quân sư nghe trình, không lấy gì làm ngạc nhiên bối rối, vì đã nghe Đoàn Phúc Hải trình bày mọi việc, vả lại Quân sư cũng đã tiên đoán là mặt trận Ngọc Lũ có đánh nhau to. Quân sư liền truyền quân cứ Ngọc Lũ mà tiến tới, lại cho mời tướng Nam Nhật Huy và Tôn Phủ Nghi tới bảo rằng:
- Trước, tôi có trình với Sứ quân Bạch Hổ về tình hình Hoa Lư, mọi điều tôi tiên liệu trước khi lên Đằng Châu đều đúng cả. Tôi cũng lại dặn Động chúa Hoa Lư là thế nào cũng xảy đánh nhau, thế quân Hoa Lư bày thành trận “lưới bạc vây đàn cá”, khắp bốn bề đều kín cả, tôi đi Đằng Châu mượn quân về làm “dây thắt miệng lưới” quyết thế nào cũng đuổi được binh Triều phải chạy dài. Vì vậy tôi mới thưa với Sứ quân là “chỉ mượn binh Đằng Châu để làm thế đuổi địch”. Nay, trong quân Nam Tấn Vương vừa mới có tay thao lược đại tài đến giúp rập, lại xúi Nam Tấn Vương gấp rút vây hãm Ngọc Lũ, toan tính chia xẻ sức lực quân Hoa Lư. Thế là tiên liệu của tôi có thêm phần phải giao chiến với binh Triều, quân ta tới còn kịp! Vậy, tôi với ông Tôn vào Ngọc Lũ, còn tướng quân tiếp tục mang quân tới Kỷ Cầu, cùng một lúc trương cả hiệu kì Đằng Châu lẫn Hoa Lư, thế nào cũng có binh Hoa Lư ở Lai Xá kéo sang hợp sức, không có gì phải lo ngại cả nhé. Tôi vào Ngọc Lũ gặp Động chúa xong, sẽ liên lạc với tướng quân!
Nam Nhật Huy nghe nói, biết là có giao chiến, chứ không phải là chỉ đóng yên một chỗ “gióng trống cho to, trương cờ cho đẹp” để đuổi binh Triều, nên hỏi lại:
- Thưa Quân sư, trước Quân sư có bảo binh Đằng Châu chúng tôi không cần phải giao chiến nay tại sao lại có chuyện sẵn sàng động thủ thế này?
Quân sư cả cười mà rằng:
- Quả thật sẽ có đánh nhau to, nhưng binh Đằng Châu quyết chẳng phải động thủ. Binh Hoa Lư một mình đủ đuổi giặc rồi, binh Đằng Châu chỉ bày làm cảnh mà thôi! Tôi có hứa với Sứ quân là sẽ không để cho mất một mạng binh Đằng Châu nào, thì nhất định là không một người Đằng Châu nào phải thiệt thòi cả. Việc chinh chiến vất vả khó khăn, Đằng Châu không như Hoa Lư chúng tôi được đâu!
Nam Nhật Huy nghe nói, vừa yên trong dạ, lại vừa có ý không bằng lòng vì bị cho là “binh Đằng Châu làm sao bằng binh Hoa Lư mà gian nan xông pha trận mạc được”. Nghĩ thế liền đáp:
- Thưa Quân sư, trước thì có lẽ không phải đánh nhau, nhưng nay nếu tình hình thay đổi binh Đằng Châu không có tài bất tử, cũng có sức xung trận giết địch được. Quân sư cứ điều động!
Quân sư cười thầm trong lòng: “Rõ ràng là ông xin đánh nhau đấy nhé!”. Nghĩ rồi, Quân sư tươi cười:
- Đành là tôi cố giữ binh Đằng Châu khỏi vất vả, nhưng nếu đối trận tướng quân thấy hùng khí bốc cao muốn xông pha cho thỏa sức một phen, thì tôi cũng không dám ngăn. Chỉ e một điều: quân vào trận, thế nào cũng chẳng tránh khỏi bị thiệt hại, tới lúc ấy thì tôi biết ăn nói với Sứ quân sao đây?!
Nam Nhật Huy nghe Quân sư khích, quả nhiên “hào khí” dù chưa đối trận cũng đã bừng bừng, liền đáp lớn rằng:
- Quân sư đừng lo, tướng ngoài mặt trận tùy thế mà hành động. Binh Đằng Châu đi để giúp Hoa Lư, chứ không phải là để bày làm cảnh. Có thế nào tôi xin nhận cả trước Sứ quân đấy!
Quân sư vái Nam Nhật Huy một vái mà rằng:
- Đã vậy, Thảo tôi rất bái phục hùng khí của tướng quân! Mai sau, thế nào tướng quân cũng đỡ vài lời cho tôi trước Sứ quân nhé!
Nam Nhật Huy thấy Quân sư vái, vội tránh ra một bên, vái lại rồi đáp:
- Tôi quyết là thế nào Sứ quân cũng không phàn nàn gì đâu. Được rồi, Quân sư yên lòng, tôi xin nhận cả mà.
Quân sư rất đẹp lòng, cùng với Tôn Phủ Nghi chia tay Nam Nhật Huy.
Tướng Nam Nhật Huy tiếp tục cho quân kéo đi, quân sư với Tôn Phủ Nghi đứng nhìn cho đến khi quân của tướng Huy đi khuất rồi mới rẽ lau vạch cỏ nhắm hướng Ngọc Lũ mà tới. Dọc đường, Quân sư bảo:
- Này ông Tôn, hồi xưa ông nằm mộng thấy cưỡi con cóc đen bơi trong suối mát rong chơi, nay ông sắp đặt để lên ngôi vua chưa đấy?!
Tôn Phủ Nghi nghe nói giật mình, gượng cười mà rằng:
- Quân sư nói quá, mộng mị làm sao mà tin được!
- Ai bảo ông mộng mị không tin được? Có điều giấc mộng của ông phải đợi đến lúc thiên hạ đại loạn, Hoa Lư dậy tiếng trống, anh hùng trong thiên hạ xuất hiện hết, thì giấc mộng mới thành. Tới lúc ấy, thế nào tôi cũng cố giúp ông, đừng quên tôi đấy nhé!
Tôn Phủ Nghi hồi hộp vừa mừng vừa nghi ngờ nhưng không dám hỏi lại, chỉ lẳng lặng giục ngựa. Lê Thảo liếc mắt, cười thầm trong bụng: “Mai sau, lấy được Đằng Châu chẳng là nhờ ở anh mặt trắng ôm giấc mộng này, thì còn chờ ai nữa!”.
Nghĩ rồi, Quân sư cũng không nói gì thêm, cả hai tiếp tục đi. Đến lúc mặt trời đã lên cao, thì Ngọc Lũ chẳng còn bao xa nữa. Trong gió thoảng đầu Thu đã nghe tiếng binh lao xao, vó ngựa dồn dập, rõ ràng là chiến trận đang găng rồi. Tôn Phủ Nghi đưa mắt nhìn Quân sư, Quân sư trong lòng chẳng khỏi hồi hộp nhưng làm vẻ bình tĩnh giục ngựa chạy nhanh thêm nữa.
Vượt nốt khoảng rừng thưa, băng qua một ngọn đồi, Quân sư và Tôn Phủ Nghi đã thấy rõ Ngọc Lũ ở xa xa. Binh Triều vây Ngọc Lũ tuy trông không rõ mặt người, nhưng cũng thấy rõ ràng cử động ra sao.
Quân sư ghìm cương, cùng Tôn Phủ Nghi quan sát tình hình, Tôn Phủ Nghi im lặng. Hồi lâu, Quân sư quay sang hỏi:
- Này ông Tôn, ông có cách gì vào Ngọc Lũ mà không bị binh Triều chặn đánh không?
Tôn Phủ Nghi chậm rãi đáp:
- Bình Triều vây kín Ngọc Lũ thế kia, thì chỉ còn có cách Quân sư gọi mây gọi gió xuống cưỡi mà vào mới lọt! Quân sư cũng nên ra phép màu một phen cho tôi được cưỡi mây một lần xem sao nào!
Quân sư nín cười, nghiêm trang bảo:
- Phép thần thông không phải khinh xuất sử dụng được! Không đúng lúc thật cần, chẳng nên lạm dụng, lo gì chẳng có lúc ông sẽ được cưỡi mây! Bây giờ thì ông cứ theo tôi ta ung dung vào thành nhé!
Nói rồi Quân sư giục ngựa xuống đồi. Tôn Phủ Nghi không dám nói gì thêm nữa cũng giục ngựa chạy theo. Tôn Phủ Nghi thấy tình hình, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng cũng đành phải theo Quân sư mà thúc ngựa.
Chưa biết việc ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—