← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Ba Mươi Chín Sợ trễ quân, Phúc Hải chém tướng
Truyền xong lệnh trở lại Trung quân

Bây giờ lại kể tướng Đoàn Phúc Hải lĩnh trọng mệnh của Quân sư, ra roi thúc ngựa, nhắm hướng Nam chạy miết. Chạy được hồi lâu thì trời tối vẫn không nghỉ, cứ ra roi giục ngựa. Đến quá nửa đêm, thì Hải đã xuống sâu phía Nam, vào gần đến Hiển Khánh. Hải vạch gai góc, băng rừng mà đi, may được con ngựa quý đi ngàn dặm không mệt, nên Hải ung dung lắm chứ không đến nỗi vất vả như hồi đem tin về Ngọc Lũ.

Lúc Đoàn Phúc Hải tới Hiển Khánh, thì đạo quân của năm tướng Đinh Điền, Cao Hồ Đạo, Trịnh Xuân Thu, Phi Tiên Yên và Phác Đức Giật cũng vừa tới nơi, quân chưa kịp hạ trại, Hải đã thúc ngựa chạy tới. Quân tuần phòng cản lại, Hải phải kêu lớn mới được gặp Đinh Điền.

Đinh Điền vừa gặp Đoàn Phúc Hải thì ngạc nhiên lắm. Điền chưa kịp hỏi Đoàn Phúc Hải đã ra hiệu bảo đừng nói, rồi hai tướng sóng vai cùng vào trung quân. Vừa đi, Hải vừa thuật qua cho Đinh Điền nghe tình hình, rồi nói cho biết lệnh của Quân sư. Đinh Điền nghe nói kinh hãi, chưa biết đáp sao, thì cả hai đã vào đến trung quân. Lập tức, Đinh Điền cho mời bốn tướng Đằng Châu vào nghị sự.

Hổ trướng chưa kịp lập, sáu tướng tạm ngồi trên mấy thân cây quân vừa đẵn xuống mà bàn việc.

Bốn tướng Đằng Châu không biết Đoàn Phúc Hải là ai, chỉ thấy một gã thanh niên mặt mày lem luốc phờ phạc, quần áo xốc xếch, đầu chẳng bịt khăn, lưng đeo thanh gươm thường, lại giắt thêm ngọn truy thủ, thì bốn tướng có vẻ khinh thường. Đinh Điền nói trước:

- Đây là tướng Đoàn Phúc Hải, người lập kỳ công đốt sạch quân lương của binh Triều, vừa mang lệnh của Quân sư từ Nho Lâm đến cho ta đấy!

Bốn tướng Đằng Châu tuy nghe Đinh Điền nói vậy, nhưng thấy hình dáng Hải chẳng được chỉnh tề sạch sẽ, thì cũng vẫn khinh khỉnh, chỉ khẽ cúi đầu chào mà thôi. Hải cũng chẳng để ý, việc cấp bách chẳng còn thì giờ chú ý đến các tiểu tiết nữa. Hải bảo:

- Tôi vâng lệnh Động chúa ra biên giới đợi Quân sư trình lên mọi việc, Quân sư sai tôi đuổi theo các tướng truyền gấp rút mang quân theo bờ sông lên phía Bắc gần Ngọc Lũ, đợi đánh binh Triều ở đấy.

Hải nói chưa dứt lời, tướng Cao Hồ Đạo đã sẵng giọng mà rằng:

- Lúc trước, Sứ quân tôi có thỏa thuận với Quân sư Hoa Lư, là binh Đằng Châu chỉ đi giúp Hoa Lư dàn thế đuổi binh Triều; chứ không thỏa thuận việc bày trận giao tranh. Nay lại có lệnh trái ngược cả như thế là làm sao?

Đinh Điền nhìn Đoàn Phúc Hải không biết nói sao, Hải ôn tồn giảng:

- Vâng, quả thật trước không có việc thỏa thuận binh Đằng Châu giao chiến, nay việc thay đổi đôi chút, thành ra mới phải điều động lại như thế!

Bốn tướng Đằng Châu có vẻ không bằng lòng, xầm xì bàn nhau, rồi Cao Hồ Đạo lại nói:

- Như thế, một là Quân sư Hoa Lư không giữ lời hẹn, hai là Quân sư Hoa Lư đánh lừa Sứ quân tôi...

Phúc Hải gắt lên:

- Thế nào là không giữ hẹn, thế nào là lừa Sứ quân? Thân làm tướng sao lại sợ giao tranh chứ! Vả lại, Sứ quân Bạch Hổ cho binh đi giúp Hoa Lư đuổi binh Triều chứ có phải là đi làm cảnh đâu? Các vị chả lẽ lại chỉ muốn làm tướng bày cảnh thôi sao?

Đinh Điền thấy gay go, liền giảng hòa:

- Không phải, bốn tướng Đằng Châu lúc nào cũng sẵn sàng lâm trận, chẳng qua muốn hỏi để rõ tình hình mà thôi. Đoàn huynh nóng việc gấp rút, cho nên hơi nóng đấy thôi. Bây giờ, các tướng Đằng Châu tuân lệnh Sứ quân sang giúp Hoa Lư ta, lúc lên đường Sứ quân có dặn các tướng là phải nghe theo lệnh Quân sư Hoa Lư thay ngài điều động, nay Quân sư không có mặt ở đây, lại có lệnh mới như thế, thì Đoàn huynh có gì làm bằng là Quân sư truyền nang trọng lệnh như vậy đến đây không?

Phúc Hải biết Đinh Điền có ý mở đường để mình trưng bằng cớ cho bốn tướng Đằng Châu thấy. Đoàn Phúc Hải tay cởi ngọn trủy thủ, miệng đáp:

- Quả thật lúc tôi sắp mang lệnh của Quân sư đi, Quân sư có đổi cho tôi con chiến mã Á Lôi của quân sư, quân sư lại giao cho tôi ngọn Giao Long Truy Thủ này để làm hiệu lệnh thay Quân sư phát lạc mệnh lệnh đấy!

Vừa nói, Hải vừa giơ ngọn truy thủ ra. Bốn tướng Đằng Châu giương mắt ngồi nhìn, không hiểu ngọn dao ấy là thế nào. Đinh Điền vừa thấy cây dao quý, vội đứng lên kính cẩn vòng tay vái một cái, rồi nói:

- Tiểu tướng đã thấy lệnh quân sư, xin tuần hành không dám chậm trễ!

Bốn tướng Đằng Châu không biết nói sao, đưa mắt nhìn nhau, người nọ có ý hỏi người kia xem nên đối phó ra sao. Đinh Điền nói:

- Quả thật ngọn Giao Long Truy Thủ đã trao vào tay tướng Đoàn Phúc Hải, tức là mệnh lệnh của Quân sư đã phát lạc, việc quân gấp rút tôi xin các ông vui lòng giúp Hoa Lư chúng tôi cùng đưa quân lên mạn Bắc!

Cao Hồ Đạo hỏi lại:

- Một đạo binh Đằng Châu nhỏ bé thế này, kéo lên mạn Bắc đợi binh Triều mà giao chiến, có khác nào xua quân vào chỗ chết, cùng nhau tìm đường tự tử cả hay không? Người làm tướng cầm quân sao lại hành động hồ đồ như thế?

Đoàn Phúc Hải cố nén:

- Không phải như thế, binh Đằng Châu ở Hiển Khánh này lên mạn Bắc, sau lưng còn có quân của Hoa Lư ở Vũ Lâm yểm trợ, trước mặt lại có quân của Động chúa và Quân sư đón đỡ, sao lại bảo là chỗ chết được?

Phí Tiên Yên tiếp lời:

- Có yểm trợ các mặt, thế quân vững là tốt rồi. Nhưng binh ở Vũ Lâm liệu có kịp kéo lên trợ chiến hay không?

Hải đáp:

- Sau chặng Hiển Khánh này, tôi đi Vũ Lâm ngay. Binh Hoa Lư điều động cực nhanh, có khi binh Hiển Khánh chưa kịp lên đường thì binh Vũ Lâm đã tới chổ hẹn trước rồi cũng nên, các ông cứ yên lòng.

Bốn tướng Đằng Châu nghe nói, trong lòng có ý khó chịu cho là Hải khinh thường binh Đằng Châu không giỏi, chậm chạp. Tình hình gay go, quân từ ngoài vào xin lệnh hạ trại đóng doanh. Các tướng nhìn nhau chưa biết nói sao, Đoàn Phúc Hải đã đứng dậy nghiêm giọng truyền:

- Lệnh Quân sư Hoa Lư truyền cho các tướng không đóng doanh hạ trại ở đây, gấp rút tề chỉnh hàng ngũ theo bờ sông mà lên phía Bắc đến gần Ngọc Lũ! Lệnh Quân sư ban ra nơi chiến trường, có Giao Long Thủy Thủ làm hiệu Các tướng thi hành ngay!

Quân ngơ ngác, bốn tướng Đằng Châu vừa giận vừa ngạc nhiên cứ ngồi ì ra đưa mắt nhìn nhau, tướng Đinh Điền cũng băn khoăn không biết làm sao, chả lẽ cứ một mình ra lệnh ép buộc bốn tướng Đằng Châu mãi sao?

Tình thế khó xử, Đoàn Phúc Hải truyền lệnh xong, liền đứng dậy rũ áo chực bước đi, Đinh Điền ngập ngừng:

- Đoàn huynh...

Đoàn Phúc Hải quay lại, nghiêm giọng:

- Lệnh Quân sư đã ban ra, việc quân không thể chậm trễ, quân kỷ nghiêm khắc không tha cho tướng bê trễ làm hỏng việc lớn nơi mặt trận! Các tướng hãy tuần hành lệnh ngay!

Bốn tướng Đằng Châu cũng đứng dậy, người cười nhạt, người mím môi không nói. Phúc Hải làm như thể không trông thấy, cứ bước đi, Trịnh Xuân Thu liền gọi lớn lên:

- Bớ tướng Hoa Lư, xin cho tôi nói một lời nữa!

Phúc Hải nén lòng quay bước lại, hỏi:

- Ông còn có điều gì hỏi nữa?

- Lúc chúng tôi lên đường, không thấy Sứ quân bảo lâm trận...

- Bây giờ có lệnh của Quân sư thay Sứ quân Đằng Châu ra lệnh!

- Tôi không thấy có lời Sứ quân thỏa thuận như thế!

- Vậy ông muốn như thế nào mới được?

Trịnh Xuân Thu vênh mặt, gằn giọng:

- Không có lệnh của Sứ quân tôi, binh Đằng Châu không thể rời Hiển Khánh được!

Đinh Điền cau mày chưa kịp nói, Đoàn Phúc Hải đã tiếp:

- Quân lệnh ban ra, ông quyết định không tuân?

Trịnh Xuân Thu chưa biết đáp sao, Phác Đức Giật đã quát lớn lên:

- Hoa Lư không giữ lời hứa, mới chưa hết một ngày đã toan trở mặt! Chúng ta mang quân về đi thôi, ở làm gì nữa!

Đinh Điền kinh hãi, không biết dàn xếp thế nào bây giờ, Phác Đức Giật quát xong quay gót bước đi, ba tướng Đằng Châu ngập ngừng không quyết là nên theo Đức Giật hay làm thế nào? Chung quanh, quân đội lệnh tụ tập lại không còn kỷ luật gì nữa. Đoàn Phúc Hải quát lớn lên:

- Quân chưa ra trận, tướng đã làm phản, luật quân không nghiêm làm sao bảo toàn được tính mạng tướng sĩ nơi trận tiền nữa!

Quát xong, Đoàn Phúc Hải rút ngọn Giao Long Truy Thủ cầm lăm lăm, ánh thép lưỡi dao quý lấp lánh xanh biếc. Hải quay sang tướng Phí Tiên Yên nghiêm nghị nói:

- Tướng quân có muốn theo tướng làm phản không? Nếu muốn theo thì đi theo y! Ngược lại, hãy nghe lệnh Quân sư Hoa Lư thay mặt Sứ quân Đằng Châu, bắt giữ phản tướng ngay lập tức!

Phí Tiên Yên mặt không còn sắc màu, nhợt nhạt hổn hển thở, đứng ì ra không cựa quậy, Phác Đức Giật nghe Đoàn Phúc Hải quát xong lại bảo Phí Tiên Yên như vậy thì dừng bước quay lại, ưỡn ngực đứng đợi. Hải đưa mắt nhìn các tướng, không thấy ai nhúc nhích, Hải chậm chậm bước lại trước mặt Phác Đức Giật, Hải nghiêm nghị bảo:

- Cởi gươm, bỏ mũ xuống!

Phác Đức Giật ngạo nghễ đứng im, vóc dáng Giật còn cao lớn hơn cả Đoàn Phúc Hải. Các tướng im thin thít, quân chung quanh không ai là không kinh hãi, cả đám đông như vậy mà chẳng có một tiếng nói, không một ai động đậy. Bỗng Đinh Điền kêu lên:

- Đoàn huynh...

Đoàn Phúc Hải đầu không quay lại, lớn tiếng đáp:

- Ở đây không có Đoàn Phúc Hải, chỉ có Quân sư Hoa Lư mang lệnh Sứ quân Bạch Hổ thi hành việc quân!

Nói dứt, Hải giơ tay bình thản lột khăn và bịt đầu của tướng Phác Đức Giật ném xuống đất, xong chĩa ngọn truy thủ vào chiến đai của Đức Giật lướt ngược lưỡi đao lên, lập tức chiến đai bằng vỏ mây già của Đức Giật bện lại to bằng bàn tay người lớn đứt bung ra. Ngực Đức Giật lên xuống dữ dội, rõ ràng là Giật vừa kinh hãi vừa cố nén uất khí dồn dập mà không được. Đức Giật chợt kêu lên:

- Các huynh đệ Đằng Châu, sao không…

Đức Giật chưa kêu dứt tiếng, Đoàn Phúc Hải đã quát to lên:

- Không được nói! Tướng quân Đinh Điền, mau vâng lệnh Quân sư Hoa Lư, Sứ quân Đằng Châu, bắt phản tướng chém đầu răn chúng!

Đinh Điền bối rối, chưa biết phải làm gì, khi thấy Đoàn Phúc Hải lột khăn, cắt đai của Phác Đức Giật, trong lòng rụng rời hãi sợ, chỉ sợ sinh chuyện lôi thôi tan cả quân ngũ thì không biết hậu quả sẽ ra sao, chợt lại thấy Hải truyền lệnh như vậy thì Điền như có thần linh phù trợ cho, sực tỉnh, liền ứng tiếng lớn lên mà rằng:

- Tiểu tướng xin tuân lệnh!

Đáp rồi, Đinh Điền rảo bước tiến tới, hai tay vươn ra nhanh như chớp, mọi người chưa kịp nhận ra thì đã thấy Điền đùng chiến đai của Đức Giật vừa bị ngọn truy thủ cắt đức mà trói hai tay Đức Giật quặt ra sau lưng. Trói xong, Điền quát lên như sấm mà rằng:

- Vâng lệnh Sứ quân Đằng Châu, Quân sư Hoa Lư, quân đâu mau mau đóng cọc để ta chém đầu phản tướng!

Oai dũng của tướng Đinh Điền, cả Đằng Châu đã biết, bây giờ ai là người dám cưỡng lại với Đinh Điền nữa! Lập tức quân dạ ran, thoáng lát đã chôn xong cọc lớn ngay tại chỗ. Đinh Điền đẩy Phác Đức Giật tới trói vào cột, lại quát bắt Đức Giật phải quỳ xuống. Xong việc, Đinh Điền cũng quỳ xuống vái Đoàn Phúc Hải một vái mà rằng:

- Tiếu tướng Đinh Điền, vâng lệnh Sứ quân Đằng Châu, Quân sư Hoa Lư, cùng bốn tướng Đằng Châu đưa binh giúp đuổi quân Triều. Nay quân chưa ra trận, đã có tướng không vừa lòng, quân lệnh chẳng may vì thế mà có phần bị tổn hại, lẽ ra tội không thể nào tha được! Nay tôi cùng các tướng Đằng Châu cầu mong Sứ quân, Quân sư nghĩ lại, tạm tha tội chết cho tướng Phác Đức Giật, trước là tránh việc quân chưa ra đã phải chém tướng, cốt giữ lấy tình xương máu kết liện Hoa Lư - Đằng Châu...

Đinh Điền kêu nài thật thảm thiết, lại gọi ba tướng Đằng Châu cùng quỳ xuống mà xin tội cho Phác Đức Giật. Ba tướng Đằng Châu như kẻ mất hồn, nghe lời Đinh Điền gọi thì quỳ cả xuống, rồi mỗi người một lời xin tha tội chết cho Đức Giật. Đoàn Phúc Hải là tướng trẻ tuổi máu nóng thì thật nóng, nhưng cũng lại nhiều nghĩa khí, trong lòng chẳng muốn chém giết anh em. Nhưng cứ nghĩ đến Quân sư tha thiết dặn dò, rõ ràng việc quân hết sức nghiêm trọng, nay có tướng làm phản không tuân lệnh, lỡ cả việc lớn thì lúc ấy mới biết tính sao? Lại thêm, binh Đằng Châu tới giúp Hoa Lư, trước thì nói là không phải đánh trận, bây giờ lại bảo phải đi nghênh địch, thì ai mà không khỏi suy nghĩ nghi ngờ?! Đoàn Phúc Hải từng làm những việc liều lĩnh tày trời, nhưng tâm tình lại rất cởi mở khoan ái với mọi người, nay nghe các tướng kêu nài, tự nhiên thấy mình là địa vị hệ trọng, trong lòng nảy sinh oai khí của hào kiệt, liền bước lại bên cạnh Phúc Đức Giật mà rằng:

- Phản tướng, tội trái quân lệnh nhất định phải rơi đầu! Nay quân chưa đối trận, tướng đã làm phản để mất cả quân oai. May được các tướng cầu xin, ta cũng nể oai Sứ quân, chịu tội trước Quân sư sau này mà tha cho ngươi. Nhưng để nghiêm quân lệnh, cũng phải cắt tóc gọt đầu ngươi làm gương mới được!

Các tướng nghe Hải nói, biết là Phác Đức Giật đã thoát chết, chỉ bị tội gọt đầu, trong lòng chẳng khỏi vui mừng. Đinh Điền liền vái Hải một vái mà rằng:

- Tạ ơn Quân sư rộng lượng, Sứ quân Đằng Châu sáng suốt!

Hải bảo các tướng đứng lên, rồi thân xổ búi tóc của Phạm Đức Giật ra, cuốn vào cột trói, lại truyền ba quân đốt đuốc thêm cho sáng, im lặng đứng cả chung quanh mà xem quân lệnh nghiêm minh. Lệnh xong, Đoàn Phúc Hải rút ngọn truy thủ, ánh thép lấp loáng trong lửa đuốc Hải cầm cây dao đặt vào cây cọc lớn bằng bắp chuối chân người lực lưỡng, lấy sức từ từ cắt ngang cọc. Ngọn truy thủ quả thật quý báu hiếm có ở đời, cứa ngập vào cây cọc êm nhẹ như lưỡi dao sắc cắt vào củ khoai. Lưỡi truy thủ cắt đứt lìa cây cọc, cũng cắt luôn cả mớ tóc dài của tướng Phác Đức Giật, Cắt xong, Hải bảo Đinh Điền cởi trói cho Phác Đức Giật, rồi bảo:

- Đinh huynh, tôi mang lệnh Quân sư tới đây, như thế xong rồi, các tướng hãy gấp rút thi hành lệnh Quân sư đừng chậm trễ chút nào nhé! Ta hẹn sẽ gặp lại nhau ở Ngọc Lũ, bây giờ tôi phải đi Vũ Lâm ngay mới được!

Rồi quay sang các tướng Đằng Châu, Hải bảo:

- Các ông vâng mệnh Sứ quân tới giúp Hoa Lư, thật là quý quá, việc vừa rồi thật vạn bất đắc dĩ, xin các ông đừng để dạ làm gì nhé!

Đoạn Hải quay sang Phác Đức Giật mà rằng:

- Hải tôi chỉ biết vâng lệnh người trên, thật chẳng dám có ý gì riêng, tuy thế trong lòng rất kính phục dũng khí cương trực của tướng quân lắm, mong một mai tôi được ở bên cạnh ông mãi mãi mới thỏa tình bái phục này!

Các tướng đều hỉ hả, Phác Đức Giật có ý buồn. Hải chia tay các tướng, lại cưỡi con Á Lôi ra đi. Bóng Hải vừa khuất, năm tướng cũng lệnh cho quân nương theo bóng đêm bám sát nẻo bờ sông ngược lên phía Bắc, quân đi thật êm, ngựa bỏ nhạc, người nín tiếng, gấp rút mà lên Bắc.

Đấy lại nói đến Phúc Hải, tàn Sửu thì tới Vũ Lâm, Hải không chậm trễ vào ngay trung quân, mời ngay hai tướng Đinh Liễn, Phạm Hạp vào nghị sự.

Hải thuật cho hai tướng nghe về tình hình Ngọc Lũ, việc nhận lệnh Quân sư cho các đạo quân phải lên cả phía Bắc ra sao. Hai tướng nghe Hải kể, trong lòng kinh hãi, đến khi Hải nói cho biết việc quan gấp rút suýt chút nữa thì phải chém đầu tướng Đằng Châu, thì hai tướng cảm khái lắm. Đinh Liễn nói:

- Quân sư tính việc không sai chút nào. Nay việc Ngọc Lũ biến đổi ngoài cả dự liệu của Quân sư, không biết trong quân Nam Tấn Vương có kẻ nào mới đến giúp chăng?

Hải đáp:

- Tôi ra sức dò la, vẫn chưa biết được đích xác, chỉ nghe nói quả thật trong quân Nam Tấn Vương có người tài đến giúp thật.

Ba tướng bàn thêm hồi nữa, Hải cáo từ ra đi ngay, hai tướng không dám giữ Hải lại lâu, cũng vội tiễn Hải lên đường rồi trở lại Trung Quân gióng trống trương cờ, triệu tập ba quân, gấp rút nhổ trại vượt sông lên phía Bắc ngay.

Hải ra khỏi Vũ Lâm, giục con Á Lôi vào sát chân núi, vạch lá mà lên phía Bắc. Dọc đường, nhiều phen Hải gặp quân triều đình tuần phòng, cũng không dám quan sát, lần nào cũng nép vào núi rừng chạy vội đi, may nhờ đêm tối lại thông thạo đường đi, nên Hải tránh được hết quân triều đình tuần canh. Hải ra roi giục ngựa chạy miết, vượt núi vượt rừng, có khi phải đi vòng ra xa để tránh địch, có lúc Hải biết địa thế kín đáo cứ giục ngựa chạy tràn không cần phải né tránh ra xa cho mất thì giờ.

Tảng sáng hôm ấy, Hải vào địa phận Lai Xá. Dừng ngựa trên đỉnh non cao, giữa một sớm mù sương núi, lộng gió cao, Hải nhìn xuống cả một vùng phía Đông Nam, nhận ra quân triều đình đóng rải rác một dọc dài từ Bắc xuống Nam, ở cả hai bên sông Sinh Khuyết, khí thế vững như trường thành, mạnh như lôi long phục sẵn. Hải thở dài, trong lòng xốn xang lo lắng. Ngắm nghía một hồi, Hải lẳng lặng giục ngựa xuống núi, vạch lá rừng xăm xăm tiến tới doanh trại Hoa Lư trấn ngay sát bờ sông phía Bắc quân triều đình cũng có đến gần hai chục dặm đường.

Quân tuần canh bắt gặp Đoàn Phúc Hải, chúng nhận ra ngay viên tướng trẻ tuổi bôn ba nhất trong quân. Quân mừng rỡ, Hải cũng chẳng kịp hỏi han nhiều, thúc ngựa chạy miết, chỉ kịp truyền cho quân tuần canh phải hết sức cẩn thận, không được xao lãng việc tuần phòng thì con Á Lôi của Hải đã sải vó chạy đi xa rồi.

Mặt trời lên cao, Hải vào đến trung quân, hai tướng Trịnh Tú, Lưu Cơ nhận được lệnh của Hải mang tới cũng kinh hoảng, vội truyền quân sửa soạn lên đường gấp. Hải dặn:

- Quân sư nói rằng Trịnh huynh lúc sang sông rồi, phải chia quân với Lưu huynh, Lưu huynh giữ một nửa quân lại giữ đồn ải, còn một nửa Trịnh huynh thống lĩnh tiến sát Ngọc Lũ, đợi khi nào thấy quân triều đình chực chạy đến ngả đó thì phải ra sức chặn lại, xong việc phải mang quân về ngoài Ngọc Lũ giữ kín phía Bắc.

Hai tướng nhận lệnh xong xuôi, Hải từ giã lên đường tới Cô Nghĩa ngay.

Đường về Cô Nghĩa thênh thang, Đoàn Phúc Hải cưỡi ngựa chạy miết, chặng đường không dài lắm, gần đến lúc mặt trời đứng bóng thì ngựa Hải vào doanh.

Hải mang lệnh của Quân sư truyền cho hai tướng Lê Hoàn, Nguyễn Bặc, hai tướng cũng không dám chậm trễ vội thúc trống tập quân, chỉnh tề hàng ngũ ra mặt trận ngay.

Lúc quân Cô Nghĩa lên đường, mặt trời bắt đầu lệch bóng. Như vậy chuyến đi của Đoàn Phúc Hải được sớm hơn dự liệu của Quân sư một chút.

Quân đi rồi, Hải ở lại doanh ra vào vắng vẻ, cởi giáp toan nghỉ ngơi, đến lúc ra đến cửa doanh nhìn xuống dưới núi xa xa bụi mù cuốn theo vó chiến mã, hùng khí ngút trời, Hải chợt thấy bâng khuâng, liền quay trở vào ngồi thừ trong đại sảnh. Ngồi một lát, Hải càng thấy bồn chồn, liền quyết định mặc lại giáp, xốc gươm, giắt kỹ ngọn truy thủ vào thắt lưng, rồi lấy ngựa, gọi quân canh truyền phải canh gác cẩn mật không được bê trễ, rồi thúc ngựa xuống núi, nhắm hướng Đông chạy miết.

Hải chạy như vậy đến lúc mặt trời bắt đầu ngả bóng thì đến Lai Xá, cũng vừa kịp quân của hai tướng Lê Hoàn, Nguyễn Bặc vừa hạ xong doanh trại, đang bố phòng các nơi. Hải cũng không nán lại lâu, lại tiếp tục lên đường sang sông đi gấp.

Chưa biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—