← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Bốn Mươi Hai Đinh Điền đập chết tướng Cổ Loa
Đánh Ngọc Lũ thiền sư bày trận

Lúc ấy, trời đã tối, quân hai bên lẫn lộn vào nhau mà đâm chém chẳng kịp đốt đuốc.

Tướng Đỗ Mậu Đại một tay giữ tướng kỳ, một tay trường kiếm đối địch với tướng Đào Đình Bính. Tài nghệ của Đại đối địch với Tịch Mịch thiền sư thì không được, nhưng đánh với Đào Đình Bính thì lại vượt xa, nhờ thế Đỗ Mậu Đại một mình giữa binh Triều vẫn ung dung. Đào Đình Bính bị chém đứt lìa tướng kỳ, trong lòng đã hoang mang hoảng sợ, nay đối địch với tướng Hoa Lư lại chẳng bằng tài, chân tay luống cuống chỉ có thủ chứ chẳng công được chút nào. Giữa lúc ấy, Tịch Mịch thiền sư đã thúc ngựa lại gần.

Thiền sư thấy tướng kỳ Hoa Lư thì giận sôi gan, bay ngựa lại quát lớn:

- Bớ giặc Hoa Lư mau xuống ngựa chịu trói!

Quát xong, thúc ngựa xông vào, chiếc chày mõ trên tay vung lên đánh thẳng xuống đỉnh đầu Đỗ Mậu Đại. Một mình Bính, Đỗ Mậu Đại chưa thắng được trọn vẹn, nay lại phải đối địch với Tịch Mịch thiền sư, làm sao Đỗ Mậu Đại có thể thoát hiểm được! Đại mím chặt môi, tay kiếm ra sức chống đỡ chiếc chày mõ của Thiền sư. Chiếc chày mõ đẽo bằng thứ thiết mộc cực kỳ cứng rắn, kiếm chém vào dội ra chẳng làm cho nó sứt mẻ chút nào.

Lúc ấy, trời đã tối hẳn, quân phải đốt đuốc lên cho các tướng tranh hùng trong trận. Trên thành Ngọc Lũ, trống đồng vẫn rền rền, tướng Mạc Sa Cảnh giám trận lòng hoang mang không biết sự thể ra sao, không trông rõ Động chúa lúc này thế nào, chỉ thấy quân Cổ Loa hai mặt ép binh Hoa Lư vào giữa, đôi bên đánh nhau trong ánh đuốc chẳng sáng lắm. Mạc Sa Cảnh truyền bắn hỏa tiễn, ra hiệu thúc quân giục Chu Kỷ Toàn ở mặt Bắc gấp rút nhập trận. Toàn đang cho quân thận trọng tiến xuống phía Nam, bỗng thấy tên lửa bắn lên làm hiệu thì lập tức giục ngựa hô quân ào xuống thật nhanh.

Đúng lúc ấy, Động chúa đầu váng mắt hoa, ngồi trên yên ngựa cơ hổ muốn ngã xuống, quay lại thấy binh Cổ Loa trùng điệp vây hai mặt Bắc Nam, lại không thấy tướng Đỗ Mậu Đại ở đâu, chỉ thấy xa xa có tiếng hò reo rõ ra là đang quyết chiến, trong lòng chẳng khỏi xót xa, mấy lần toan quay ngựa trở lại vào trận, mấy lần gắng gượng mới nắm vững được dây cương. Động chúa mím chặt môi, vận hết tinh thần cố chống chọi với thuốc độc rồi giơ cao đại phủ, hô quân quay trở lại trận. Quân hò reo ầm ầm, chen với tiếng trống giục giã trên thành, hốt nhiên biến chiến trường thành sôi nổi, binh Hoa Lư xông xáo vào trận ra sức đâm chém, cố mở đường mà tiến xuống phía Nam. Đằng sau lưng, đạo quân triều đình từ phía Bắc ào xuống mạnh như nước lũ, đánh vào binh Hoa Lư như hùm dữ xổng chuồng, tình thế binh Hoa Lư mười phần nguy ngập.

Gắng gượng ngồi trên yên ngựa, Động chúa mím chặt môi uất hận, không biết tính sao bây giờ, chẳng lẽ cuộc đời ngang dọc vừa mới vào trận đã hết ở đây!

Còn đang hoang mang, chợt thấy phía sau quân Cổ Loa ở mặt bắc náo động, rồi một tướng hiện ra như thiên thần, cây trường thương trên tay cực kỳ dũng mãnh đi tới đâu binh Triều giạt ra tới đó. Động chúa cả mừng sai quân gọi to lên. Quân nức lòng vừa đâm chém vừa gọi lớn: “Chu Đại tướng, Động chúa ở đây!”. Chu Kỷ Toàn đang xông xáo, chợt nghe quân gọi, liền rẽ ngựa xốc tới, trường thương như rồng thiêng quẩy khúc, lúc bay lúc nhào xuống, lúc gạt lúc quật dũng mãnh vô song, thoáng chốc Chu Kỷ Toàn đã tới bên Động chúa.

Khi Toàn biết Động chúa trúng độc, tình hình nguy cập thì sợ lắm, lại biết tướng Đỗ Mậu Đại còn vướng trong trận thì rụng rời kinh khiếp, liền chẳng chậm trễ, quay ngựa ra sức mở đường đưa Động chúa trở ra. Toàn vừa giục ngựa được vài bước, đã thấy một tướng triều đình tay cầm đoản đao giục ngựa chạy tới cản đường. Toàn chẳng nói chẳng rằng, trường thương tung ra một thế “Rồng Thiêng Lìa Đầm”, thương bay thẳng vào yết hầu tướng triều đình, tướng triều đình vội vặn người né tránh thì cây thương chuyển thể nhanh như chớp, biến sang thế “Núi Đổ Trên Đầu” ập xuống cực kỳ dũng mãnh, tướng triều đình không còn hồn vía vọt ngựa tránh ra xa. Chu Kỷ Toàn vẫn chẳng nói một lời, xốc ngựa vọt tới, cây thương phóng ra theo một đường “Nắng Chiều Xuyên Mây” nghiêng nghiêng đổ xuống vai tướng địch. Ngọn thương đi nhanh quá chớp mắt đã sát tới vai, tướng triều đình liều mạng cử đoản đao lên đỡ. Chỉ nghe “chát” một tiếng thanh đoản đao đã tuột khỏi tay tướng triều đình bay vút đi xa. Tướng triều đình kinh hồn táng đởm vội giục ngựa lẫn vào đám quân bỏ chạy.

Chu Kỷ Toàn không ham đuổi địch, lại huơ trường thương như cuồng phong bão tố đưa Động chúa ra ngoài. Chẳng mấy chốc, Động chúa ra khỏi vòng vây, trên thành tướng Mạc Sa Cảnh nhận biết liền truyền quân mau mau mở cửa thành đón vào.

Chu Kỷ Toàn đợi Động chúa vào thành rồi, liền lại đem quân nhập trận.

Toàn nóng lòng cứu Đỗ Mậu Đại, giục ngựa như bay xông xáo sâu vào lòng địch. Chạy được một hồi, Toàn bắt gặp đám binh Hoa Lư của Động chúa còn đang ra sức cự địch, thế cô sắp sửa bị giết cả. Toàn liền quát lớn lên, trường thương lại sát phạt dữ dội, đám binh Hoa Lư nức lòng cùng nhất tề hò reo nhập với đạo quân của Toàn mà tiến xuống phía Nam.

Trong ánh đuốc chẳng tỏ, Toàn thấy bóng Soái kỳ Hoa Lư nghiêng ngả ở xa xa, thì biết là Đỗ Mậu Đại lâm nguy ở đấy, liền hô quấn ào tới.

Từ lúc bắn ra hai phát tên cứu Động chúa, tướng Đỗ Mậu Đại bị hãm trong quân Cổ Loa, một mình chống đỡ với tường Đào Đình Bính và Tịch Mịch thiền sư, thế nguy trông thấy rõ rệt. Tướng Bính nhờ có Tịch Mịch lấy lại được tinh thần, tiếp tay với thiền sư mà quần thảo Đỗ Mậu Đại.

Đại từ nhỏ vẫn được tiếng là gan lì, có lần dám nhận lời thách thức của đám mục đồng, leo lên cây cau thật cao để cho chúng bạn ở dưới chặt gốc. Lúc cây cau sắp đổ, Đại xoay người kéo cho nó đổ xuống hồ nên chẳng việc gì. Lại có lần Đại nhận lời thách đố, đợi lúc nước xuống thì bơi vào Hang Luồn, đợi nước lên sát đỉnh hang thì cậy lấy đá ngũ sắc ở trần hang, rồi theo dòng nước mà xuống qua Kỳ Vĩ, Giá Phú, Giá Hộ rồi vào sông Vân Sàng. Nước chảy rất mạnh, thế mà Đại nhận lời thách đố, cứ nằm ngửa trên mặt nước cho trôi đi hết một đêm đến giữa sáng hôm sau mới tới chỗ hẹn. Lớn lên, lời khen đồn mãi vào, khiến cho tính tình Đại cũng thành gan lì thật, dù Đại có sợ cũng không dám chùn bước nữa.

Bây giờ vào trận bị Thiền sư với Đào Đình Bính vây đánh kịch liệt. Đại vẫn quyết thủ một tay giữ vững Soái kỳ Hoa Lư, một tay tận lực múa gươm chống đỡ. Tịch Mịch thiền sư lồng lộn gầm thét, ra sức áp đảo Đỗ Mậu Đại, Đại không còn biết sợ là gì nữa, tính gan lì bây giờ hợp với uất khí xung lên. Đại lăn xả vào Thiền sư mà đâm chém, cây Soái kỳ nghiêng ngả vướng víu thế mà Đại nhất định không chịu buông tay. Đại đánh dữ quá, thành ra Thiền sư trong nhất thời cũng chưa làm gì được Đại.

Đỗ Mậu Đại thừa hiểu là cứ tình thế này chẳng bao lâu nữa tất sẽ chết về tay nhà Sư cổ quái. Nhìn ra chung quanh, chẳng thấy bóng quân nhà, chỉ thấy binh Triều trùng điệp. Tai vẫn nghe trong trận Ngọc Lũ ầm ầm, hào khí lại bừng bừng, Đại phóng ra một gươm cực kỳ hung dữ. Tịch Mịch thiền sư giạt ngựa nhường một đường kiếm, Đại thừa đà giục ngựa vọt đi. Lập tức, Thiền sư thúc con Lăng Tiêu như chớp giật đuổi bén vó ngựa Đỗ Mậu Đại. Óc tinh nghịch gan lì tuổi thơ ấu vụt hiện ra, Đại vừa thấy Thiền sư áp lại sau lưng, liền tạt ngựa sang trái, vung tay Soái kỳ chụp xuống đầu Thiền sư, quả nhiên lá cờ chụp ngay xuống, Thiền sư hốt hoảng không thấy đường, Đại lóe mừng xốc tới tận lực phóng ra một gươm.

Trong lúc Đại đã tưởng là tình cờ mà giết được Thiền sư, nào ngờ tướng Đào Đình Bính cũng vừa chạy tới. Bính thấy Đỗ Mậu Đại dùng Soái kỳ chụp lấy Thiền sư rồi phóng gươm toan giết kẻ còn đang lúng túng, thì Bính cũng tung cây Soái kỳ cụt cán ra chụp lấy đầu Đỗ Mậu Đại. Gươm Đại chưa phóng tới đích, ngọn cờ của Đào Đình Bính đã phủ kín đầu che mất cả. Đại khiếp hãi, một tay thu hồi Soái kỳ Hoa Lư, một tay huơ kiếm hất lên tung lá Soái kỳ Cổ Loa ra, thế là Thiền sư thoát chết, mà Đỗ Mậu Đại cũng thoát hiểm! Đại giận run lên, thúc ngựa xông tới tận lực áp đảo Đào Đình Bính, Bính co ngựa lùi lại liên tiếp năm sáu bước.

Thiền sư thoát hiểm, bây giờ thấy Đại áp đảo Đào Đình Bính thì giận lắm, liền xông tới quyết ra tay giết Đại cho kỳ được. Thiền sư múa cây chày mõ biến hóa lạ thường, lúc tả lúc hữu, lúc trên lúc dưới, mỗi thế đánh ra đều toàn là công chứ không thủ, vây kín lấy Đỗ Mậu Đại, Đại bây giờ thấm mệt, hơi thở đã gấp, không còn cách nào thoát hiểm được nữa, Mấy phen Đại dồn sức vào mặt Đào Đình Bính, toan tính tìm lợi thế ở viên tướng này để cướp đường mà chạy, mấy lần đều bị Thiền sư biết ngay ra tay cản Đại lại. Thế là Đỗ Mậu Đại dần dần đuối sức, tay kiếm không còn mạnh mẽ nữa, Soái kỳ không còn đứng thẳng, tình cảnh Đại lúc này mới thật là bi đát.

Tịch Mịch thiền sư khấp khởi mừng thầm, càng ra sức uy hiếp Đại. Đại phóng ra một gươm chiếu vào ngực Thiền sư, Thiền sư khẽ vặn mình nhượng lưỡi kiểm sạt qua nách, rồi tận lực vươn cây chày thiết mộc lên đập xuống đầu Đỗ Mậu Đại. Hai ngựa sát vào nhau, thế đánh của Thiền sư vừa dũng mãnh vừa như chớp giật. Đỗ Mậu Đại không còn cách nào khác để trốn tránh liền mím chặt môi vận hết sức cử kiếm lên đỡ. Cây chày giáng xuống, đập vào lưỡi gươm mỏng mảnh, Đại thấy cánh tay như muốn gãy lìa, sức dội thấm vào ngực đến nghẹn thở. Đà ngựa còn chạy tới, Đại còn đang như người bị trọng thương, thì Đào Đình Bính đã áp tới, một kiếm vung lên chiếu giữa lưng Đại mà xỉa tới. Đại như người trong cơn mê hoảng, cứ rạp người trên lưng ngựa mà chạy, mũi kiếm của Bính bay tới chỉ kịp xé tung chiến bào ở lưng Đại.

Thiền sư giục con Lăng Tiêu gấp rút đuổi theo Đại, chiến mã của Thiền sư lợi hại vô cùng, thoáng lát đã theo sát Đỗ Mậu Đại. Tình cảnh Đại mười phần chắc chết cả mười, Đại vẫn rạp trên lưng ngựa chạy đi, chẳng còn phân biệt được phương hướng nữa, chạy lên Bắc để về thành thì Đại lại hướng ngựa cứ phía Nam băng tới. Ngựa Đại chạy tới đâu, binh Triều cuốn theo đó hò reo truy nã.

Đang trong cơn nguy cấp, hậu quân binh Triều ở phía Nam náo động, rồi rẽ ra. Đại nhắm ngay vào chỗ ấy thúc ngựa chạy tới chẳng kể là việc gì, Đại nghĩ: “Bây giờ lâm nguy, khó thoát vòng vây, chi bằng cứ chỗ binh Triều xông tới, may ra gặp Nam Tấn Vương cứ xông lại giết đi rồi cùng chết lại hay!”. Đại đã bớt nhức cánh tay, dần dần tỉnh ra, quay nhìn lại vẫn thấy Thiền sư và Đào Đình Bính đuổi sát sau lưng. Thiền sư thấy Đại chạy sâu vào doanh trận binh Triều, thì nghĩ thầm: “Tên giặc này đến ngày tận rồi!”. Vì thế, Thiền sư không gấp đuổi lắm, có ý dồn Đại vào hẳn trong lưới mà bắt sống.

Bây giờ, hậu quân binh Triều rẽ ra náo loạn, một tướng vọt ngựa bay tới, ngọn côn đồng múa lên như vũ bão đi đến đâu binh Triều giạt ra đến đó. Đỗ Mậu Đại nhìn ra, mừng quá gọi to lên:

- Đinh huynh, mau cứu đệ! Thì ra tướng ấy là Kim Côn tường Đinh Điền.

Đinh Điền cùng bốn tướng Đằng Châu gấp rút theo lệnh Đoàn Phúc Hải đem quân men theo bờ sông kéo lên, hết trọn một ngày thì tới trận địa, Đinh Điền phải tránh xa doanh trại binh Triều mà đi, thành ra đến chậm. Điền dặn bốn tướng cứ án binh ở bờ sông, đừng để lộ hành tung rồi Điền dẫn một trăm quân nhập trận xem tình thế. Vừa vào tới đây, bắt gặp ngay Đỗ Mậu Đại đang lâm nguy. Đinh Điền nghe Đỗ Mậu Đại gọi, lập tức phi ngựa xốc tới, cây côn đồng vung lên kèm theo tiếng thét:

- Không được hại huynh đệ ta!

Đinh Điền tới như cọp dữ, tả xung hữu đột cực kỳ ác liệt. Cây côn bốc lên cuốn gió tận lực đập xuống đầu Đào Đình Bính. Đinh Điền vừa vào trận chưa biết sự thể, chỉ thấy có tướng cầm cây Soái kỳ Cổ Loa đuổi theo Đỗ Mậu Đại, liền cứ tướng ấy mà tấn công. Đào Đình Bính vào trận đã lâu, sức khỏe đã mòn, nhờ có Thiền sư nên mới còn tinh thần xông xáo, nay gặp phải hổ tướng Hoa Lư là Đinh Điền vừa mới vào trận sức lực còn đang hăng, lại nóng lòng cứu bạn, khiến Đinh Điền như hung thần ập tới, Bính làm sao đương cự cho được. Đinh Điền quát xong, ngọn côn cũng ập xuống, Đào Đình Bính kinh hoàng không kịp xoay trở, đành nhắm mắt giục ngựa vọt lên. Thiền sư cấp quá, vung cây chày thiết mộc tận lực đón đỡ cây côn đồng của Đinh Điền, không cho đập xuống đầu Đào Đình Bính. Hai khí giới chạm mạnh vào nhau. Thiền sư rung chuyển cả cánh tay, Đinh Điền trong lòng tấm tắc ngợi khen thần lực của nhà sư. Ngựa Đinh Điền vọt lên chặn ngay lấy đầu ngựa của Bính. Điền quét ra một côn như gió cuốn vào ngang sườn Bính, Bính uốn người lộn xuống bụng ngựa mà tránh, cây côn vào qua, Bính lại uốn người ngồi trên yên ngựa. Nào ngờ, Kim Côn tường Đinh Điền nức tiếng Hoa Lư, ngọn côn như có ma lực sai khiến, tuy trầm trọng nhưng lại mau lẹ tuyệt vời, khi vừa quét trượt Bính ngọn côn đã mượn đà vòng trở lại, một thế “Kim Tinh giáng trần” ập xuống cực mau, chiếu thẳng đỉnh đầu Đào Đình Bính giáng xuống.

Than ôi, Bính chẳng kịp kêu một tiếng, ngọn côn đã giáng xuống cực mạnh, chỉ nghe “bốp” một tiếng thì đầu Đào Đình Bính vỡ nát, óc vọt ra, thân thể Bính theo đà ngựa chạy tung lên rồi vật ngã xuống, ngọn Soái kỳ cuốn vào xác Bính! Thiền sư kinh hoàng không làm sao kịp cứu Bính, đành chỉ thốt bốn tiếng “A Di Đà Phật” rồi ngẩn người nhìn xác Bính.

Đỗ Mậu Đại hứng chí, cánh tay như hết hẳn đau nhức, vung gương lên toan xông xáo, nào ngờ đến lúc ấy mới nhận ra cây gươm đã bị ngọn chày thiết mộc của Thiền sư đánh gập lại làm đôi. Đại ngẩn người loanh quanh không biết lấy khí giới ở đâu bây giờ.

Lúc ấy, Tịch Mịch thiền sư đã định thần, liền giục ngựa xông lên đối diện Đinh Điền mà rằng:

- Tướng giặc quả là giỏi!

Dứt lời, cây thiết mộc chùy đã huơ lên, tận lực công kích Đinh Điền. Đinh Điền từ lúc nhập trận, chưa kịp hỏi han Đỗ Mậu Đại, vừa đập chết một tướng triều đình lại phải đối địch với một vị tăng, chẳng kịp có thì giờ suy nghĩ cứ một mực vung côn giao chiến. Đỗ Mậu Đại bây giờ rảnh tay, không có khí giới, liền trụ ngựa giám trận. Đại nghe tiếng gió từ côn đồng, từ ngọn chày thiết mộc bốc ra vù vù, rùng mình ghê sợ. Thiền sư quả là tay lợi hại, xung trận đấu với Động chúa, rồi lại đấu với Đỗ Mậu Đại, tung hoành không ngưng tay, thế mà sức vẫn không mòn, nay đấu với Đinh Điền vẫn ung dung lắm.

Chiến trận náo nhiệt, đuốc soi sáng chiến địa, trên thành Ngọc Lũ trống đồng vẫn ầm ầm. Thiền sư Tịch Mịch giao tranh với Kim Côn tướng Đinh Điền không ai nhường ai nửa bước. Ngay lúc ấy, mạn phía Bắc đạo quân của tướng Lê Hoạt Hoàng ập tới, Hoàng tới chậm một bước nên không kịp ngăn cản Động chúa vào thành. Lê Hoạt Hoàng thúc con ngựa sắc đen tuyền phi như vệt khói mờ mà vào trận. Hoàng nhận ra ngay Tịch Mịch thiền sư đang hỗn chiến với tướng Hoa Lư, cạnh đấy lại có một tướng trụ ngựa cầm Soái kỳ Hoa Lư mà giám trận. Lê Hoạt Hoàng giục ngựa lướt tới, ngọn trường thương như con rồng bạc gác trên đầu ngựa, Lê Hoạt Hoàng phong độ thật uy nghi nhắm hướng Soái kỳ Hoa Lư chạy tới.

Vừa vào trận, Lê Hoạt Hoàng quát to lên rằng:

- Bớ giặc Hoa Lư, đại tướng tiên phong đã tới đây rồi, mau xuống ngựa chịu trói!

Quát xong, Hoàng thúc ngựa xông tới chỗ Đỗ Mậu Đại.

Chưa biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—