Hồi Thứ Bốn Mươi Tám Quân sư đợi sẵn ngoài thành
Động chúa chạy lên mạn Bắc
Quân sư đem quân hầu, cưỡi ngựa Á Lôi, giắt Giao Long trủy thủ, ra cửa thành phía Đông xem xét tình hình. Hai tướng Chu Kỷ Toàn và Hồ Tường Thụy được tin vội tới đón rước. Quân sư bảo đừng chộn rộn lỡ binh Triều biết, rồi bảo hai tướng dẫn đi xem xét các nơi trù liệu. Quân sư xem chín hầm đổ đầy hỏa liệu nhựa cháy, ước mỗi hầm chứa vài vạn cân, thì gật gù luôn tỏ ý hài lòng. Chín hầm ăn thông với đường rãnh lớn chạy lên phía Bắc, mỗi hầm dài cả trăm thước, tất cả hướng vào mặt Đông thành Ngọc Lũ.
Quân sư truyền hai tướng phải hết sức cẩn thận, đem quân núp cho thật kín, lại phải sẵn sàng mồi lửa đợi có lệnh thì châm vào chín cửa hầm. Quân sư lại bảo dựng sẵn hỏa pháo lửa xanh thật lớn, cốt lúc đốt lến mãi tận Bình Lục cũng thấy rõ ràng.
Quân sư lại mang quân hầu ngược đường lên phía Bắc, lần theo đường rãnh mà đi. Bên cạnh Quân sư, mưu sĩ Đằng Châu Tôn Phủ Nghi lặng lẽ, trong lòng Tôn Phủ Nghi chưa lúc nào là bớt kinh hãi nhân vật Hoa Lư. Từ lúc Nghi cùng với Quân sư vào thành, việc xảy ra dồn dập, Nghi không còn thì giờ để tỉnh trí suy nghĩ, tai luôn luôn nghe những lời điều động lạ kỳ của Lê Thảo, mắt mờ đi không kịp thấy hết mọi việc xảy ra, Tôn Phủ Nghi bây giờ theo quân sư Hoa Lư đi xem trận thế thất thểu như người mất hồn sợ chen lẫn hoang mang, lòng tự nhủ: “Hoa Lư có nhân vật như thế này, Đằng Châu làm sao đương cự nổi! Việc lớn mai sau, ít nhiều biến đổi!”. Nghĩ rồi, nét mặt ràu ràu, trong bóng tối Quân sư vẫn thấy rõ nét mặt ấy, liền hỏi:
- Bẩm ngài, ngài xét thấy việc binh đao Hoa Lư chống cự binh Triều đã được hay chưa?
Tôn Phủ Nghi cười như mếu mà rằng:
- Cổ Loa cất quân đi xa nghìn dặm đánh Hoa Lư quả thật không uổng công. Bao nhiêu Sứ quân khác, Cổ Loa không sợ, chỉ sợ Hoa Lư là phải. Tôi ở Đằng Châu, việc lớn chưa phải lúc, giả sử phải đương cự với Cổ Loa ắt không được. Nay thấy việc Hoa Lư, làm sao còn dám bình phẩm gì nữa!
Lê Thảo cười mà rằng:
Ấy là ông quá suy nghĩ, may Cổ Loa đi đánh Hoa Lư, chứ nếu chạm phải Đằng Châu ắt đã bại rồi còn gì!
Tôn Phủ Nghi nghiêm nghị đáp:
- Bẩm Quân sư, việc lớn không thể nói chơi được, giả sử Cổ Loa đem quân đánh Đằng Châu, ắt Đằng Châu không chống cự nổi. Đây cũng là cái thế mai sau của Đằng Châu. Quân sư lo việc lớn, may tôi được Quân sư cho theo mà xem mọi việc, mắt thấy tai nghe, còn có gì mà chẳng thấy! Các Sứ quân tranh hùng, quân sư bảo tôi phải làm sao để giúp cho chủ tôi đứng vững trong thiên hạ được đây?
Quân sư lạ lùng, mưu sĩ Đằng Châu một là thật lòng lo lắng cho chủ, hai là có ý định gì khác. Quân sư liền bảo:
- Ông nói quá, việc Hoa Lư tôi cáng đáng còn chưa xong, làm sao còn dám đèo bòng việc nơi khác! Đằng Châu ngoài có sông che chở, trong có tướng hùng binh mạnh đông không biết bao nhiêu mà kể, lại ở vào địa thế yên ổn một nơi, sao cần phải lo lắng gì nữa!
Tôn Phủ Nghi dàu dàu mà rằng:
- Chẳng dám giấu gì Quân sư, Đằng Châu tuy đất rộng người nhiều, nhưng sức chẳng có là bao, nếu mai sau tranh hùng với thiên hạ chắc mau tàn lắm...
Quân sư ngắt lời:
- Ông đã nói hết tình như thế, tôi hỏi thật ông nhé: “Có phải ông định mưu việc lớn ở Đằng Châu đấy không?”.
Tôn Phủ Nghi nghe nói tưởng sét vừa nổ ngang tai, suýt nữa thì ngã ngựa, sững sờ một lát rồi lật đật nói:
- Bẩm Quân sư, tôi không dám thế, không dám thế...
- Thế điềm mộng ngày xưa cưỡi cóc đen du ngoạn trong hồ thì ứng vào việc gì?
- Mộng mị là điều không thể tin được...
- Ai bảo ông mộng mị là điều không tin được? Vả chăng, việc lớn trong thiên hạ sao lại vào tay kẻ nhu nhược hành xử được? Ông không nắm lấy Đằng Châu dễ thường lại để cho kẻ bất tài vô tướng sai bảo mãi được chắc?
- Quân sư…
- Thôi, ông đừng cãi nữa làm gì, việc lớn mai sau ắt đến ông đấy! Bây giờ thì ta hãy biết việc bây giờ đã. Tôi sang Đằng Châu mượn ba nghìn quân, đem về cốt để thêm quân mà dọa Nam Tấn Vương thôi. Nếu nhận việc, ông bằng lòng thì tôi nhân cơ hội trả lại binh cho Đằng Châu mà giúp ông làm việc lớn?
- Quân sư, Quân sư đừng nói thế!...
Quân sư chặn lời Tôn Phủ Nghi cất tiếng cười lớn mà rằng:
- Ở đời muôn sự của chung, hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi! Thôi ông đừng cố chối nữa!
Rồi quân sư giục ngựa, Tôn Phủ Nghi như người mất hồn lẽo đẽo theo sau. Từ đấy, Tôn Phủ Nghi lúc nào cũng như người thẫn thờ, nhưng lại không giấu được vẻ khấp khởi mừng thầm, Quân sư không nhìn mà vẫn biết, chẳng nghe nói mà vẫn hay, biết đến tận tim phổi Tôn Phủ Nghi nên chỉ cười thầm!
Lên đến Bình Lục, tướng Phạm Cự Lượng nghe tin vào thông báo cho Đinh lão biết rồi cùng ra đón Quân sư. Quân sư nghe Lượng trình lên mọi việc, lại truyền quân dọn cơm ngon để mời mình, Quân sư bảo:
- Trong lúc như thế này, yến tiệc sao được?
Đinh lão bồi vào:
- Không phải yến tiệc, đây là cơm chiều của Quân sư đây mà!
Nói rồi truyền quân sửa soạn cơm nước, Phạm Cự Lượng lại trình cho Quân sư rõ là hai tướng Trịnh Tú, Lưu Cơ đã giúp thêm quân đào mương dẫn nước, bây giờ hai ông ấy đã cho quân sẵn sàng vào trận rồi. Quân sư nghe trình đẹp lòng lắm. Vào bữa ăn, Quân sư bảo mời luôn cả hai vợ chồng Thần y cùng ăn. Trong bữa, Quân sư dặn dò mọi việc, nhắc Phạm Cự Lượng nhớ kĩ: phải luôn luôn nhìn về Nam, lúc nào thấy chín phát tên lửa bắn lên thì lập tức phá bờ cho nước vào rãnh, đến lúc nước vào đều rồi phải bắn ba phát tên lửa báo hiệu, đợi phía Nam có tên lửa xanh thì phải be bờ không cho nước vào rãnh nữa, lúc ấy là xong việc, không được chậm trễ. Quân sư vừa ăn vừa dặn dò, Đinh lão luôn luôn vuốt bộ râu đen nhánh tủm tỉm cười, Thần y mặt lạnh như đá chẳng nói nửa lời. Tôn Phủ Nghi càng nghe Quân sư nói càng tỏ ý kính trọng, tin tưởng. Riêng có nàng Thi Lạc Phượng cặp mắt êm vô cùng thỉnh thoảng liếc nhìn Quân sư thật nhanh, cử chỉ tự nhiên nhưng vẫn không sao giấu được vẻ chú ý đến Quân sư nhiều lắm. Quân sư thản nhiên, thái độ đường hoàng, tinh thần rạng rỡ, tuyệt không có gì là sơ suất.
Dặn dò Xong mọi việc, Quân sư lại đưa Tôn Phủ Nghi theo đường cũ xuống phía Nam. Lúc ấy đã quá nửa đêm.
Về đến Ngọc Lũ, ngồi chưa yên chỗ đã được tin binh Triều đến khiêu chiến. Quân sư nói với Động chúa:
- Động chúa ra trận lần này, nhất định phải đánh lấy thua nhé, nhưng thua làm sao đừng để cho binh Triều nghi mới được. Lần này, ông Vương Bảo Quyền cũng ra trận, nhưng ông đừng tranh thắng, cốt phải làm thế nào để tướng Triều thấy rõ ràng là mình thua, càng thua khốn đốn càng tốt không được hiếu thắng mà làm lỡ việc lớn nghe không.
Vương Bảo Quyền xin tuân lệnh, theo Động chúa kéo quân ra nghênh địch.
Trong thành, Quân sư truyền đem trống đồng dàn ra mặt Đông, bày thêm một bộ nữa ở mặt Bắc rồi đem Tôn Phủ Nghi và đám lính hầu đi một vòng xem xét lại các nơi trong thành một lần nữa, lòng bùi ngùi nhìn từng doanh trại, ngắm nghía từng mái tranh, tần ngần đứng trước từng con đường, nhất nhất đều có vẻ quyến luyến. Trong thành bây giờ vắng vẻ, Quân sư truyền thắp đèn đầu ở vài nơi, lác đác ánh lửa buồn thảm làm như trong thành vẫn còn người ở, quan đi lại lặng lẽ, tình hình có vẻ khẩn trương lắm.
Xong mọi việc, Quân sư ra cửa phía Đông, truyền quân gác khóa chặt cửa thành rồi lên cả mặt Nam mà xem trận, đợi lệnh sẽ hợp cùng với quân của Động chúa rời thành ra cửa Bắc. Quân sư để lại tướng Cung Địch Hồng trông nom mọi việc, lại dặn là phải cẩn trọng, luôn theo dõi lệnh của Quân sư ở mặt Đông, cố cùng với quân bên ngoài của Động chúa làm cho binh Triều trúng kế mới được. Cung Địch Hồng nhận lệnh lên mặt Nam thành mà giám trận.
Quân sư rời thành, cùng Tôn Phủ Nghi và quân hầu lặng lẽ đi gặp Chu Kỷ Toàn và Hồ Tường Thụy. Quân sư bảo Hồ Tường Thụy chuẩn bị sẵn một giàn cung, một phát bắn ra được chín mũi tên lửa, lại làm sẵn giàn cung khác một phát bắn ra cũng chín mũi tên hiệu xanh. Hồ Tường Thụy vội thu xếp mọi việc.
Xong việc, Quân sư bảo Chu Kỷ Toàn dàn quân sẵn ở chín miệng hầm, sẵn sàng đá lửa để kịp dùng, rồi Quân sư cùng với Tôn Phủ Nghi lên gò cao đợi xem trận đánh. Xa xa, trên gò Đồng Lương mả Đoàn Phúc Hải mới đắp nhô cao.
Lúc Động chúa mở cửa thành đem tướng Vương Bảo Quyền và quân ra thành nghênh chiến, thì binh Triều đã dàn ra đông nghẹt, bao nhiêu lợi địa đều bị binh Triều chiếm mất cả. Động chúa quay lại bảo Vương Bảo Quyền:
- Ta cần thua giặc, bây giờ giặc lại chiếm trước các trọng địa của ta, tất trận đánh này ta thua lớn lắm đây! Ông phải cẩn thận, đừng để ta thua vờ mà hóa thua thật thì khổ lắm đấy!
Vương Bảo Quyền vâng dạ, cùng Động chúa mang quân đánh thẳng vào tiền quân binh Triều. Lập tức, Tịch Mịch thiền Sự xuất hiện giao chiến với Động chúa Hoa Lư. Tướng Lê Hoạt Hoàng cũng giục ngựa xông đến đánh với Vương Bảo Quyền, binh Triều được lệnh, khép chặt vòng vây, dồn quân Hoa Lư vào một chỗ lại chẹn mất cả đường về. Các tướng triều đình quây quần cả ở mặt trận, lăm le sát phạt dữ dội.
Trên thành, Cung Địch Hồng giám trận thấy tình thế như vậy trong lòng chẳng khỏi lo lắng, chỉ sợ kế trá bại hóa ra đại bại thiệt tướng, hao quân thì hỏng cả. Trong lòng tuy sợ, Hồng cũng vẫn phải truyền quân giục trống cho hăng, lại sai quân bắn tên xuống rào rào để giúp quân ngoài chiến với binh Triều.
Chiến trận vừa mới đánh đã khốc liệt, bên triều đình lấy đông uy hiếp Hoa Lư, một mình Vương Bảo Quyền phải địch với ba tướng Lê Hoạt Hoàng, Nguyễn Lạc Bình, Thái Đạo Tường. Ba tướng triều đình đều lợi hại, Lê Hoạt Hoàng kiếm pháp hợp với thương pháp lại thêm ngựa Ô Truy đi nhanh vô cùng khiến cho khắp mặt đâu đâu tưởng cũng có bóng ngựa đen và Lê Hoạt Hoàng, Nguyễn Lạc Bình tay kiếm như vũ bão, mỗi thế đánh ra thật vững chắc. Còn Thái Đạo Tường xử cặp nhuyễn xích chùy có dây xích sắt cực kì lợi hại; cả ba vây đánh Vương Bảo Quyền ráo riết.
Về phía Động chúa, một mình phải đấu với Tịch Mịch thiền sư, lại thêm hai tướng Phạm Văn Tuyên và Hoàng Hữu Nhạc, cả ba liên thủ công kích Động chúa liên miên không dừng. Rõ ràng là binh Triều gấp rút hãm thành, cốt làm sao cho chiến trận càng ngắn lại càng tốt.
Cứ tình cảnh này, thì dù Động chúa có muốn trá bại cũng không được, ngược lại, thất bại thật sự khó lòng tránh được.
Chiến trận mau lẹ nghiêng thắng lợi về phía binh Triều, Động chúa và tướng Vương Bảo Quyền chống đỡ vã mồ hôi, binh Hoa Lư bị quân Triều vây lại mà chém giết.
Trên thành, Cung Địch Hồng vâng lệnh Quân sư giám trận, nhìn xuống trận địa thấy binh nhà thất thế, Động chúa và tướng Vương Bảo Quyền lâm nguy, nhìn ra xa lại thấy hậu quân của Nam Tấn Vương chuyển động, quan sát thêm hồi nữa thấy hậu quân binh Triều chia ra làm hai rồi vượt chiến địa tiến lên sát thành, Cung Địch Hồng biết binh Triều muốn thừa lúc Động chúa bị vây hãm cướp thành, liền quay lại hỏi quan thiên văn xem bây giờ là giờ nào. Thiên Văn cho hay là đã sang đầu giờ Sửu.
Cung Địch Hồng liền lập tức bắn ba phát tên lửa báo hiệu cho các nơi biết đã đến lúc binh của Động chúa chuẩn bị rút vào thành. Bắn xong ba phát tên lửa, Cung Địch Hồng truyền quân đổi hiệu trống.
Dàn trống đồng ở mặt Nam lập tức thôi nện, chuyển sang khoan thai điểm nhịp đứt quãng. Dưới thành, Động chúa vừa thấy ba mũi tên lửa vạch bóng đêm bay lên, lại nghe tiếng trống thu quân nổi lên, liền quát lớn một tiếng, huy động cây đại phủ như gió giật mưa tuôn, ào ạt đánh ra những đòn chí tử, đẩy giạt Thiền sư và hai tướng triều đình rồi đổ quân mở đường về thành.
Đằng kia, Vương Bảo Quyền vừa thấy hiệu tên lửa, tai nghe trống thu quân, rồi đến lượt Động chúa hô quân, liền gầm lớn một tiếng, giục ngựa vọt lên một ngọn chùy gai tận lực đập vào ngực Lê Hoạt Hoàng, Hoàng vọt Ô Truy tránh thừa đà ngọn gươm bạc trong tay Hoàng lướt theo xỉa vào mạng mỡ Quyền, Quyền chẳng đỡ, cũng không tránh, nương theo đà ngựa chạy buông cương vọt qua dầu ngựa xuống đất cực nhanh, Ba tướng triều đình còn chưa hết giật mình, Vương Bảo Quyền đã như cọp dữ nhào tới sát bên Nguyễn Lạc Bình, một chùy phóng ra đập nát đầu chiến mã của Bình. Chiến mã lồng lên quăng Bình ra xa rồi gục ngay xuống, Lê Hoạt Hoàng, Thái Đạo Tường không còn hồn vía, chưa biết xử trí ra sao đã thấy Vương Bảo Quyền như con báo đen vọt lên, ngọn chùy gai giơ cao chực dập xuống ngực Lê Hoạt Hoàng, Hoàng khiếp hãi giạt ngựa Ô Truy tránh. Đằng sau, Thái Đạo Tường nhân cơ hội tung quả nhuyễn xích chùy đập như núi đổ xuống lưng Vương Bảo Quyền.
Vương Bảo Quyền đánh hụt Lê Hoạt Hoàng một chùy, chân vừa hạ chạm mặt đất đã thấy Thái Đạo Tường đánh lén sau lưng, tức thì Quyền nhào người lăn trên mặt đất mà tránh, vừa lúc ấy ngựa của Thái Đạo Tường chạy lên. Quyền vọt người nhẹ nhàng như con rắn phóng theo, một chùy gai tận lực vươn ra đập như núi đổ vào mông bên phải con ngựa của Thái Đạo Tường. Lập tức con ngựa quỵ xuống, Thái Đạo Tường bị hất văng ra. Tường chưa kịp đứng dậy, Vương Bảo Quyền đã xốc tới, ngọn chùy gai lại lăm le đập xuống, tính mạng Thái Đạo Tường mười phần khó còn được một.
Lê Hoạt Hoàng không còn kịp suy nghĩ, tay gươm múa lên như hoa lạc giữa cuồng phong, thúc Ô Truy hết sức vọt tới cực nhanh, Lê Hoạt Hoàng từ trên lưng ngựa cao lớn không làm sao công kích Vương Bảo Quyền lẩn tránh dưới đất được, đành liều thúc ngựa phóng thẳng vào Quyền để cứu Thái Đạo Tường.
Vương Bảo Quyền vươn chùy toan đập xuống đầu Thái Đạo Tường, đã thấy con Ô Truy như cơn gió lốc đen ào ào đâm tới thật dữ ngay sau lưng, Quyền không kịp chuyển bộ đón đỡ, liền nhào xuống đất tránh vó ngựa. Bốn vó Ô Truy lướt trên người Vương Bảo Quyền phóng đi, Quyền mình vã mồ hôi.
Đúng lúc ấy, Động chúa vừa đánh vừa lui ra, thấy tình cảnh ấy lại tưởng Quyền bị hại. Động chúa vừa giận vừa lo liền gầm một tiếng như cọp bị thương giục ngựa chạy tới. Cùng lúc ấy, Lê Hoạt Hoàng quay ngựa trở lại, Động chúa tận lực giáng xuống một búa, Lê Hoạt Hoàng rạp mình trên lưng Ô Truy tránh thoát. Vương Bảo Quyên đã đứng dậy, tay vươn chùy gai tiếp tục công kích Thái Đạo Tường, miệng Quyền hô lớn:
- Động chúa, Động chúa mở đường đi, tôi đi sau chặn bọn giặc này rồi!
Động chúa mừng lắm, thì ra Vương Bảo Quyền không bị hại hóa ra y đã bỏ ngựa xuống đất mà đánh. Động chúa biết sức lợi hại của Quyền lúc y bỏ ngựa, liền yên lòng thức ngựa mở đường đi, ngọn đại phủ múa lên đi đến đâu binh Triều giãn ra đến đó, sau lưng Động chúa là Tịch Mịch thiền sư cầm đầu đám tướng triều đình ra sức vượt đường đuổi theo những vướng phải Vương Bảo Quyền chưa thể nhất thời tiến lên được.
Tịch Mịch thiền sư mừng vì Hoa Lư đã bại trông thấy, lại giận bị tướng Hoa Lư đi bộ cản đường, Thiền sư liền bảo các tướng chia ra làm hai đường đuổi theo Động chúa. Lập tức, các tướng rẽ đôi, bỏ Vương Bảo Quyền tiến lên vây hai mặt. Đằng sau, đại quân của Nam Tấn Vương cũng thúc trống ầm ầm kéo lên, binh triều đình nô nức hạ thành Ngọc Lũ.
Đứng trên thành cao, Cung Địch Hồng được thấy quang cảnh một đời người chưa chắc được thấy đến hai lần, binh Triều như nước lũ ào tới, quân reo tựa sóng vỡ bờ, tướng địch tung hoành không còn nể nang. Nhìn vào trong trận, Động chúa vẫn tung hoành không ngừng tay, cây búa lớn lúc bay lên lúc chém xuống loang loáng, sau lưng Động chúa là quân Hoa Lư cũng tận lực chém giết cướp đường chạy về, đi sau chót là Vương Bảo Quyền lẫn trong đám đông, nhưng chung quanh Quyền không một tên binh Triều nào dám lại gần thành ra Quyền đi có phần ung dung lắm, Các tướng triều đình vượt đường tiến lên trước định chặn lấy đường về của Động chúa, thành ra lúc này Động chúa không phải đối địch với ai cả. Sau lưng Vương Bảo Quyền, Tịch Mịch thiền sư giục con Lăng Tiêu vọt lên. Thiền sư muốn hạ Quyền để tiến đánh động chúa.
Thiền sư vọt ngựa lên, chiếc chày thiết mộc hoa lên đập mạnh xuống đầu Vương Bảo Quyền, Quyền nghiêng tránh tận lực cử chùy gai đập vào ngang sườn con Lăng Tiêu. Thiền sư vòng ngựa cực nhanh vừa để tránh ngọn chùy gai lại vừa không bỏ xa Quyền. Trên lưng ngựa, Thiền sư lại vươn chày quật như núi đổ xuống lưng Vương Bảo Quyền, lần này Quyền khó lòng tung hoành được vì Thiền sư quần ngựa quanh Quyền chứ không ra xa, thành thử chính Quyền bị khốn đốn vất vả né tránh vó ngựa, chống đỡ với cây chày thiết mộc trong tay Thiền sư.
Thiền sư lúc đập thẳng chày xuống đầu Vương Bảo Quyền, lúc lại quật vào ngực vào lưng, khiến Quyền như bị giam trong một cái hố chật hẹp loanh quanh chống đỡ địch ở trên miệng hố công kích tơi bời. Vương Bảo Quyền thấy nguy, nhìn ra thấy chiến trận đã nghiêng hẳn thắng lợi về phía binh triều, Động chúa đã đi xa và bây giờ chung quanh Quyền chỉ có binh Triều trùng điệp. Quyền vừa sợ vừa giận, quát lớn một tiếng ngồi sụp xuống tránh chiếc chày trong tay Thiền sư quật tới trước trán, rồi vọt người lên tận lực quét chùy gai vào bốn vó chiến mã của Thiền sư. Tịch Mịch thiền sư thấy nguy, kéo cương cho con Lăng Tiêu cất bốn vó bay vụt ra xa, Quyền đánh hụt một đòn lại như bóng với hình tung người bám sát sau lưng ngựa Thiền sư, cây chùy gai ráo riết truy kích Thiền sư không để Thiền sư có thì giờ ra tay công kích trước. Thiền sư thấy nguy lại giục ngựa chạy lên, Vương Bảo Quyền lại nhún chân lấy đà vọt theo. Cứ thế, Vương Bảo Quyền đuổi theo sau ngựa Thiền sư, Thiền sư đành phải giục ngựa chạy tới, mở đường cho Vương Bảo Quyền chạy về thành. Thiền sư bực bội vì quyền thua mà hóa thắng cứ bám riết sau lưng, Thiền sư liền giục Lăng Tiêu xéo bừa lên quân nhà vượt đường mà chạy, nhân cơ hội Thiền sư nhắm hướng Động chúa mà đuổi riết. Sau lưng Thiền sư, Vương Bảo Quyền cũng tung mình băng theo, Quyền đi đến đâu cây chùy gai đập nện đến đây tiếp sức với vó ngựa Lăng Tiêu mà đánh giết binh Triều, quang cảnh ấy mới thật là tức cười, Thiền sư chạy trước mở đường cho Vương Bảo Quyền chạy!
Bên ngoài, đứng trên gò cao, Quân sư quan sát chiến trận nhưng đêm tối không thấy gì cả, chỉ thấy đuốc sáng rực, quân reo ầm ầm, mặt trận càng lại sát mặt thành phía Nam. Rồi tên lửa trong thành bắn lên. Quân sư nhíu mày nghĩ: “Tại sao lại sớm như vậy?”. Quân sư không được biết tình hình mặt trận, nhưng tin là Cung Địch Hồng quan sát không sai, bây giờ tên hiệu bắn lên tức là báo cho Động chúa cùng tất cả các nơi biết là Động chúa chuẩn bị để về thành, sau đấy là trống đổi hiệu thu quân gióng lên, hiển nhiên mặt trận đến hồi gay go và Động chúa phải rút lui.
Đợi thêm lát nữa, Quân sư thấy dàn trống đồng ở mặt Nam thành Ngọc Lũ nổi lên ầm ầm, thì biết là binh Hoa Lư đã về thành và lúc này đôi bên đang giằng co chém giết nhau ở nội thành.
Quân sư, Chu Kỷ Toàn, Hồ Tường Thụy và mưu sĩ Đằng Châu Tôn Phủ Nghi đứng ngây người giương mắt nhìn vào bóng tối, hướng cả về thành Ngọc Lũ thấp thoáng ánh đuốc, ầm ầm tiếng trống đồng và tiếng quân reo.
Tại Ngọc Lũ, quân Hoa Lư chen nhau với quân triều đình ùa cả vào thành. Động chúa giục ngựa vào thành, cây đại phủ không ngừng chém giết nhưng cũng không làm sao cản được hai đạo quân của triều đình tràn vào thành. Sau lưng Động chúa, các tướng Lê Hoạt Hoàng, Nguyễn Lạc Bình, Thái Đạo Tường, Phạm Văn Tuyên, Hoàng Hữu Nhạc thúc quân ùa cả vào cách một khoảng nữa là Tịch Mịch thiền sư thúc con Lăng Tiêu xông tới cực kỳ hung hăng, sau ngựa Thiền sư là Vương Bảo Quyền đi bộ đánh giết binh Triều.
Trên thành, Cung Địch Hồng hô quân bỏ mặt Nam, chạy sang mặt Đông, tay Hồng lăm lăm cây roi sắt nhưng không dám xuống tiếp chiến với Động chúa. Nhìn bóng Động chúa lẫn trong đám quân đôi bên, Cung Địch Hồng vội truyền quân bắn một phát tên lửa từ mặt Nam vọt ra phía Bắc thành. Động chúa vào thành nhận thấy tên lửa báo hiệu, liền hô quân cứ ra tay chém giết, tắt hết đuốc mà theo đường ngoằn ngoèo tiến ra phía Bắc. Binh Hoa Lư quen đường chạy rất nhanh, quân triều đình vào được thành rồi, thì hò reo như sấm dậy, loanh quanh đợi lệnh của các tướng chứ không dám tự tiện xông xáo.
Cũng vừa lúc ấy, Vương Bảo Quyền thấy phát tên lửa bắn lên phía Bắc, liền cướp lấy ngựa của binh Triều rồi cũng mở đường chạy ra cửa Bắc, Quyền chạy được một lát dần dần thấy binh Triều đuổi theo thưa dần, Quyền loanh quanh vài nơi, rồi bỏ ngựa lén lên mặt thành.
Vừa lên thành, Quyền gặp Cung Địch Hồng, Hồng báo cho biết là đã thấy Động chúa kéo quân tháo ra cửa Bắc rồi, Quyền yên lòng ở lại trong thành với Cung Địch Hồng để quấy phá binh Triều rồi sẽ rút lui sau.
Trên thành, hai tướng Hoa Lư bảo quân giục trống dữ dội, hò reo ầm ầm, làm như thể binh Hoa Lư còn lẩn quất trong thành đông lắm, thế nào cũng có đánh nhau nữa.
Ở ngoài thành cửa Đông, Quân sư tuy không thấy rõ từng người nhưng thấy phát tên lửa bắn ra cửa Bắc, rồi được một lát lại thấy đạo quân vùn vụt chạy ra, tiếp theo là trống giục quân reo trên mặt thành thì biết là Động chúa đã xuất thành, trong thành tướng Hoa Lư còn đợi dư binh Triều thêm nữa rồi mới bỏ thành.
Các tướng triều đình vào được thành rồi, vội hô quân dừng bước, chia nhau thận trọng trấn giữ các nơi, nhưng trong thành đèn đuốc tắt cả, thành ra các tướng thận trọng không dám thúc quân xông xáo. Các tướng dàn xếp để đón trung quân của Nam Tấn Vương vào thành. Riêng Tịch Mịch thiền sư thì cũng vơi được đôi chút bực bội, đoạt được thành Ngọc Lũ rồi đem quân truy nã Đinh Bộ Lĩnh sau cũng không muộn.
Vừa lúc ấy, các tướng hộ giá Nam Tấn Vương vào thành, Vương thấy thắng trận cũng vui lắm. Lập tức Vương truyền các tướng vào nghị sự ngay tạm ở nội thành cửa Nam.
Vừa vào hội, Tịch Mịch thiền sư đã tranh nói trước mà rằng:
- Bẩm Vương gia, quả nhiên giặc Bộ Lĩnh thế cùng sức kiệt phải bỏ thành chạy, chúng nó lúc này như rắn mất hang, chó mất ổ lạc lõng ở ngoài, nếu ngay trong đêm nay đem quân truy nã cũng được, mà tạm nghỉ đợi sáng mai tiến đánh cũng không sao?
Tịch Mịch thiền sư huênh hoang cho là công này về mình, thái độ mất cả hòa nhã, khiến cho Nam Tấn Vương khẽ nhíu mày khó chịu. Nam Tấn Vương hỏi các tướng:
- Bây giờ, các mặt khác tình hình thế nào?
Lê Hoạt Hoàng bẩm:
- Tâu Thánh thượng, quân ta mới nhập thành, mạt tướng đã cho quân trấn giữ các nơi chưa kịp kiểm điểm hết nội thành nay còn đợi lệnh của Thánh thượng.
Nam Tấn Vương chưa kịp nói, Tịch Mịch thiền sư đã cướp lời giọng ồm ồm mà rằng:
- Còn phải kiểm điểm gì nữa, ông không thấy giặc ùn ùn kéo nhau bỏ thành chạy hay sao? Cả thành đã lọt vào tay ta rồi, chỉ còn việc xuất binh đuổi giặc nữa mà thôi!
Nam Tấn Vương cười nhạt, hỏi thêm:
- Dân tình trong thành thế nào?
Lê Hoạt Hoàng ấp úng:
- Tâu Thánh thượng... binh mới vào thành thần chưa kịp xét tình hình dân chúng ra sao?
Nam Tấn Vượng lại nhíu mày, rồi phán:
- Trong thành lửa đuốc chẳng có, im lặng thế này, nhỡ giặc bỏ thành đề lừa ta vào bẫy thì sao?
Tịch Mịch ngang nhiên đáp:
- Giặc lừa ta sao được? Trong thành lặng lẽ, là dân với giặc sợ ta bỏ chạy cả rồi, hoặc giả dân đóng cửa không dám ló ra là phải, binh Thiên Tử đi xa tiễu giặc làm sao dân dám hé cửa mà xem!
Vừa lúc ấy, quân vào bẩm: “Trong thành vắng vẻ, đèn đuốc tắt cả, riêng mặt Đông thì giặc vẫn còn”.
Nam Tấn Vương nghe trình, liền bảo:
- Như vậy giặc chưa chạy hết, nó còn ở lại tức là còn muốn cầm cự với ta. Ta phải đề phòng, đừng để chúng nó lừa ta vào kế “Không thành” thì nguy đấy.
Tịch Mịch thiền sư đứng phắt dậy, ồm ồm:
- Vậy tôi xin lên của thành phía Đông bắt mấy thằng giặc còn ẩn nấp ở đấy về đây để Vương gia tra khảo xem sao!
Nói xong, Tịch Mịch chẳng cần đợi lệnh Nam Tấn Vương, bỏ ra ngoài liền. Nam Tấn Vượng khó chịu, bảo các tướng:
- Ta sợ rằng giặc chưa thua, giặc có kế gì để hại ta. Tịch Mịch thiền sư mới thắng một trận đã quá kiêu căng, thế nào cũng có chuyện cho mà xem!
Vương vừa phán xong, quân từ ngoài hớt hải vào trình: “Ở phía Nam, giặc dàn quân đằng sau quân ta đông lắm, giặc lại chuẩn bị sẵn các thứ để toan đánh hỏa công nữa!”.
Vương nghe báo rụng rời, các tướng có người run thấy rõ. Vương phán:
- Quả nhiên ta bị giặc dùng kế không thành để lừa ta rồi! Còn các mặt khác thì sao?
Các tướng nín thin thít, không ai biết tình hình ra sao cả chỉ nghe phía Đông có tiếng trống trận giục ran ran. Vương toan đứng dậy ra xem tình hình, sực lại thấy tin của tướng từ ngoài trình gấp về rằng: “Ở mặt Tây, giặc đóng dọc theo sông, chẹn mất dạo quân bên kia sông của ta không có đường về, lại có ý muốn tấn công ta!”.
Vương ngồi phịch xuống, bây giờ thì đến Vương cũng bắt đầu run rồi. Hội nghị còn đang bối rối, lại thấy quân hấp tấp vào bẩm:
- Tướng tuần thành trình về Thánh thượng các điều nhận thấy: mặt Nam quân ta vừa vào, đại quân còn trấn ở ngoài, nhưng giặc dàn quân đông quá ở phía sau lưng. Mặt Tây cổng thành khóa kỹ không có giặc, nhưng bên ngoài giặc trấn dọc bờ sông đông lắm. Ở mặt Đông, cổng thành cũng đóng kín, trên thành giặc không biết nhiều ít ra sao, đèn đuốc tắt cả, trống giục ran ran có ý nương vào bóng tối để đánh lén ta. Riêng mặt Bắc thì vắng lặng, cửa thành mở rộng, chưa biết giặc có đặt quân đội đánh úp hay không.
Nghe tin các mặt, Nam Tấn Vương chán nản chen lẫn lo sợ, chưa biết phải tính ra sao, đi lại nghe tiếng quân reo ầm ầm ở mặt Đông, thỉnh thoảng nghe tiếng gầm như voi rống của Tịch Mịch thiền sư, Nam Tấn Vương và các tướng biết là Thiền sư đang tranh hùng với binh tướng Hoa Lư rồi, mọi người đưa mắt nhìn nhau không biết nói sao. Nam Tấn Vương thở dài lắc đầu, rồi truyền tướng Lê Hoạt Hoàng hãy gấp rút ra mặt phía Đông giúp đỡ cho Thiền sư. Vương lại dặn Hoàng phải cẩn thận đừng đốt đuốc sáng quá giặc thấy rõ mình mà mình không thấy được giặc, lại phải cẩn thận kẻo nhỡ giặc dùng tên bắn lén thì nguy khốn.
Lê Hoạt Hoàng nhận lệnh đi ngay. Vượng tần ngần giây lát rồi truyền các tướng cùng theo Vương lên mặt thành phía Nam xem xét tình hình.
Lên đến mặt thành, Vương và các tướng nhìn xuống phía Nam, trong đêm tối nhưng vẫn thấy rõ binh Triều dàn thành đội ngũ tề chỉnh, xa xa phía sườn bên phải binh Triều, quân Hoa Lư dàn ra xuống mãi tận phía Nam, đuốc lập lòe, trống dập thùm thùm, rõ ràng là giặc có ý khoa trương thanh thế, nhưng thực ra giặc có đông thật.
Vương lặng người quan sát, thỉnh thoảng lại thấy có tên lửa vọt lên trời lúc vài ba mũi, lúc cả chuỗi, thì biết là giặc đang thông tin cho nhau biết.
Vương dẫn các tướng đi sang cửa Tây thành vắng vẻ không một bóng người, nhìn ra xa tít cũng thấy thấp thoáng ánh lửa dài một giải từ Nam lên Bắc, thỉnh thoảng cũng thấy tên lửa đủ màu bắn lên. Quá về phía Bắc, dựa mé sông cũng lại thấy binh Hoa Lư trấn giữ.
Vương kinh hãi, thấy Hoa Lư rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước để vây hãm Ngọc Lũ, chứ không phải thua trận phải bỏ Ngọc Lũ chạy.
Vương lại dẫn các tướng sang cửa Bắc, thành cũng vắng vẻ, đạo quân lúc nãy bại trận bỏ thành chạy ra bây giờ không thấy đâu, dưới thành binh triều đình đi lại canh giữ có vẻ thận trọng lắm. Vương lại cùng các tướng đi sang mé cửa Đông xem sao, càng lại gần càng nghe tiếng quân reo, trống đồng đập ầm ầm, rõ ràng là đang có đánh nhau. Vương nhìn ra xa ngoài thành, cũng lại thấy binh Hoa Lư thấp thoáng, mồ hôi tháo ra ướt cả áo Vương.
Nam Tấn Vương tần ngần giây lát, rồi cùng các tướng xuống thành, trở về doanh họp bàn lần nữa. Vào hội, Nam Tấn Vương giọng vừa buồn vừa lo lắng mà rằng:
- Quả nhiên ta lại trúng kế của giặc mất rồi. Bây giờ, giặc vây các mặt, chỉ để chừa mặt Bắc có ý để cho ta có chỗ chạy ra, tất giặc phục binh ở đấy đợi quân ta rồi chém giết! Nhưng nếu quả thật giặc chỉ đợi ta chạy ra là giết, thì chưa chắc đã hại nổi ta, ta thừa sức giữ thành không cho giặc xâm phạm. Như vậy, tất ngay trong thành này giặc cũng phải có cách gì để làm cho ta không ở được mà phải chạy ra. Các tướng đã xét thấy gì chưa?
Các tướng cũng kinh hãi nín thin thít đưa mắt nhìn nhau, ai cũng run trong lòng. Tướng Nguyễn Lạc Bình nói:
- Tâu Thánh thượng, vậy tiểu tướng xin đi xét tình hình nội thành ngay xem sao.
Vương chuẩn tấu, Nguyễn Lạc Bình vừa xốc gươm toan bước đi, để lại có tin hai mặt Tây Nam cấp báo: “Quân Hoa Lư bắt đầu tiến lên, muốn phá quân ta ở mặt Nam!”.
Vương lập tức phát lệnh:
- Các tướng Đặng Ngọc Hợp, Thái Đạo Tường lập tức xuất thành, đem quân đến sát thành phía Nam trấn giữ. Rồi đưa đại quân vào thành ngay để làm thế cự địch giữ thành!
Hai tướng lĩnh mệnh đứng lên đi ngay. Vương lại mang các tướng lên mặt thành phía Nam quan sát tình hình lần nữa. Nửa đêm hôm ấy, trời đỏ như máu, gió nhẹ lất phất. Đứng trên mặt thành, Vương thấy quân Hoa Lư đông quá, bây giờ binh Hoa Lư vây kín mặt phía Nam, hậu quân binh Triều bị nguy mất. Ở phía Tây, đạo quân Hoa Lư đóng dọc sông cũng đã lại gần, thành Ngọc Lũ bị địch vậy kín hai mặt Tây Nam.
Vương truyền các tướng xuống thành để định việc đương cự Hoa Lư, giữ Ngọc Lũ. Vừa ngồi ấm chỗ, đã được tin là: “Tịch Mịch thiền sư và tướng Lê Hoạt Hoàng giao chiến với binh tướng Hoa Lư trong đêm tối, không biết giặc ở đâu, thành ra loanh quanh vẫn không làm gì được, bây giờ hai người cũng sắp trở về rồi”.
Vương chán ngán lo âu ngồi thừ không biết tính sao. Cũng vừa lúc ấy, Tịch Mịch thiền sư và Lê Hoạt Hoàng trở về, Thiền sư chẳng nói một lời, Lê Hoạt Hoàng tâu:
- Bẩm Thánh thượng, giặc ẩn nấp không nhiều ở mặt Đông, không cốt giao chiến với ta, dường như chúng có mưu kế gì. Tịch Mịch thiền sư với hạ thần thấy mặt Đông ở đâu cũng có giặc, nhưng lúc tìm đến thì giặc lại biến đâu mất cả. Cứ tình hình này, thì không khéo ta lại trúng kế của giặc mất.
Tịch Mịch thiền sư lẳng lặng ngồi xuống ghế, Nam Tấn Vương phán:
- Các cửa thành đều đóng kín, trong thành đèn đuốc tối thui, các mặt đều có quân Hoa Lư bao vây, chỉ chừa mặt Bắc, như vậy là giặc muốn ta phải chạy ra cửa Bắc để chúng phục ở đấy chém giết! Lui quân lúc này không được, tiến lên át trúng kế giặc, vì thế ta muốn đem hết quân vào thành trước đã, rồi xem tình thế ra sao sẽ xuất quân mà phá giặc, nhưng còn phải xem giặc có sắp đặt gì trong thành không đã.
Tới lúc này, Tịch Mịch thiền sư mới lên tiếng:
- Bẩm Vương gia, trong thành giặc rút đi hết, chỉ để lại một ít ở mặt Đông để phá quấy ra. Bây giờ Vương gia đem hết quân vào thành là phải lắm, ta vừa có nhiều sức để giết cho hết đám giặc còn ở lại, lại vừa có đủ sức để đợi xuất thành cự giặc mai sau!
Nam Tấn Vương cười nhạt mà rằng:
- Thế nhỡ ta đem hết quân vào thành, khóa chặt bốn cửa, rút cao cầu, rồi giặc có mưu kế gì hại ta lúc ấy có phải là ta tự chui đầu vào rọ, tự giam chặt mình trong một thành nhỏ bé này mà chết cả không!
Tịch Mịch chưa biết đáp sao, Nam Tấn Vương lại nói luôn:
- Quả nhiên lời ta nói là đúng, giặc Bộ Lĩnh mới thắng ta một trận lớn, lẽ nào lại chịu tan quân hết sức. Một tướng giặc bị chết, trăm tướng giặc khác chẳng thấy ra trận sao đã bảo là giặc hết người! Bộ Lĩnh có kẻ khôn ngoan quỷ quyệt ở trong quân bày mưu tính kế, cho nên nó mới dùng dằng xin hoãn chiến cốt để chuẩn bị mưu mẹo. Ta không muốn hấp tấp lấy thành Ngọc Lũ này, nay trót lỡ mất rồi, đành tìm kế khác vậy.
Tịch Mịch thiền sư hỏi lại:
- Vương gia nói như thế, là thế nào?
- Bây giờ trẫm thấy cần phải làm sao để bảo toàn được quân, giữ vững được tính mệnh, có thế mới mong còn sức để đuổi giặc ở mai sau được.
Tịch Mịch gằn giọng hỏi:
- Thế lúc này, Vương gia bảo rằng bình ta chưa thắng?
- Ta đoạt được thành của giặc, thắng đây là thắng trong cái bại, giặc có thể nội đêm nay cử sự thi hành mưu kế, lúc ấy ta làm sao chống đỡ cho được?
Thiền sư quả quyết:
- Tại hạ nhất định giặc không thể nào trong đêm nay tiến quân hạ thành này được, sức giặc dù còn chăng nữa cũng không phải là sức đạp đổ được thành mà đánh quân ta.
Nam Tấn Vương bực mình cười nhạt, giọng giễu cợt Thiền sư:
- Thế Thiền sư được Bộ Lĩnh báo tin cho biết là đêm nay nó không đánh thành đấy à? Lúc nó năn nỉ, sao Thiền sư chẳng ban cho nó cái ơn được ra khỏi thành khỏi phải đánh nhau, như vậy ta lấy thành có dễ dàng hơn không? Giặc bỏ thành chạy dễ dàng như thế, ắt có kế để hại ta!
- Vương gia thấy giặc có kế ở chỗ nào?
- Thành bỏ trống, bên ngoài giặc lại cho quân vây các mặt, bên trong giặc lẩn lút quấy phá ta, vừa rồi Đại sư đã chẳng hì hục hò hét với chúng nó mà chẳng được việc gì đấy sao?
Thiền sư bị Nam Tấn Vương dồn cho một thôi một hồi, mất cả hứng mới thắng trận đoạt thành, trong lòng bực bội lắm, nhưng cũng có phần nào hoang Inang. Tịch Mịch cố cãi:
- Vương gia chỉ hay đề cao giặc, làm mất cả nhuệ khí của binh tướng ta. Giặc có yếu mới phải bỏ thành chạy, dù có bày kế gì chăng nữa cũng là mất căn cứ, làm sao còn có được phần lợi nữa!
Nam Tấn Vương cũng bực mình, sẵng giọng
- Đại sư chỉ nhìn thấy phần thiển cận ở giặc, mà không thấy phần đường xa lợi thế của chúng nó, Thành Ngọc Lũ này không lớn, giặc tạm nương vào đấy ẩn náu lập kế giăng dài về tận Bắc Hoa Lư, nay chúng nó bỏ thành ra ngoài cả, tức là chúng nó dàn quân ở các mặt để thí thành, lúc ấy một tay Đại sư làm nên trò trống gì?
Thiền sư giận lắm ngồi im chẳng nói gì, Nam Tân Vương bồi thêm:
- Một mình Thiền sư chẳng nói làm gì, Thiền sư sức hùng tài lớn giặc nào xâm phạm Thiền sư được! Nhưng còn các binh tướng của trẫm, vượt đường xa tiễu giặc không thể sơ suất được. Trẫm chưa thắng được giặc, binh đã thiệt, tướng đã chết, hỏi làm sao còn dám hồ đồ để chết cả được?
Nam Tấn Vương nói xong, nhìn các tướng một lượt rồi tiếp:
- Bây giờ, ta phải mau mau ra khỏi thành. Trẫm biết thế nào giặc cũng bày mưu lập kế nhường thành Ngọc Lũ này cho ta. Nếu ngay từ đầu Tịch Mịch Đại sư đừng hấp tấp đuổi theo giặc vào thành, mà chỉ nên vây giặc đợi biết chắc tình thế mới hạ thành mới là đúng. Nay quân ta đã vào cả thành lỡ rồi, bên ngoài giặc lại được cái lợi lúc trước của ta khiến ta lâm nguy...
Vương còn đang phán, Tịch Mịch thiền sư chịu không nổi, cứ mỗi việc Vương lại có ý rỉa rói móc mỉa Thiền sư, cho là Thiền sư hồ đồ nên thắng có thể hóa bại thì tức lắm, liền cắt ngang lời Nam Tấn Vương mà rằng:
- Bẩn Vương gia, giặc có thành còn chẳng làm gì được ta, nay mất thành làm sao thắng ta cho được! Nếu Vương gia e sợ, thì cứ để một mình tôi ở lại giữ thành này!
Nam Tấn Vương cố nén:
- Đã hẳn là trẫm phải lui binh ra khỏi thành, nếu được Đại sư một mình ở lại giữ thành thì nhất định giặc không dám phiền nhiễu gì!
Các tướng nghe Vương nói chẳng khỏi ái ngại, riêng Tịch Mịch thiền sư thì bỗng bật cười như điên khùng, tiếng cười thật thê lương, mọi người kinh hãi sững sờ. Thiền sư cười dứt nói như ma khóc quỷ than mà rằng:
- Thù nhà chưa trả được, Thúc Bạch Dương này nhất định không về núi nữa!
Than xong, Tịch Mịch thiền sư gay gắt hỏi Nam Tấn Vương:
- Bẩm Vương gia, Ngài bảo ta sẽ chết về tay giặc thì bằng chứng nào bảo giặc Bộ Lĩnh lại lừa được ta?
Giọng Thiền sư vừa ồm ồm vừa gay gắt nghe đến rợn mình. Nam Tấn Vương, các tướng nghe giọng nói ấy, nghe câu hỏi ấy, thảy đều thấy ghê mình! Vương còn đang kinh hãi, đã thấy tướng Nguyễn Lạc Bình từ ngoài chạy vội vào chẳng kịp hành lễ đã lắp bắp:
- Tâu Thánh thượng... tâu... nguy rồi...
Nam Tấn Vương không còn hồn vía, tưởng binh Hoa Lư bít kín khắp nơi, vội hỏi:
- Làm sao, giặc làm gì rồi?
- Bẩm, giặc bỏ trống thành, lại rắc rất nhiều hỏa liệu ở khắp nơi, cứ cảnh này thì giặc lại sắp đốt thành mất rồi!
Trên từ Nam Tấn Vương xuống đến các tướng, người nào mặt cũng tái nhợt, cắt không còn chút máu. Tịch Mịch thiền sư nghe trình thì ngẩn người, rồi bỗng nhiên cười rú lên thật thê lương mà rằng:
- Quả nhiên Thúc Bạch Dương này vẫn không hơn được Bộ Lĩnh! Thù lớn thế là hết, không thể đòi nợ được!
Than rồi, Tịch Mịch thiền sư đứng lên lảo đảo bỏ nghị sảnh mà đi ra ngoài, bóng dáng Tịch Mịch cao lớn khật khưỡng trong ánh đuốc chập chờn mất hút vào bóng tối.
Trong nghị sảnh, Nam Tấn Vương sau cơn bàng hoàng, cố giữ bình tĩnh ra lệnh:
- Thể là nguy rồi, không thể trì hoãn được! Ta phải đem quân ra khỏi thành ngay mới được! Tướng Lê Hoạt Hoàng mở đường, các tướng khác hợp lực cùng nhau xuất thành ngay!
Phán xong, Vương đứng dậy đi ra. Vương bước đi mới được vài bước chưa ra đến cửa, đã thấy bên ngoài như có sét giật, ánh lửa sáng lòe đến chói mắt. Vương như chết lặng, các tướng không người nào còn đủ sức để thốt lên một tiếng kêu.
Chưa biết việc ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—