Hồi Thứ Bốn Mươi Chín Chín Rồng hỏa thiêu Ngọc Lũ
Tịch Mịch hóa độ trên thành
Kể lại lúc Quân sư đợi ở ngoài thành, thấy trong thành tên hiệu bắn lên không ngừng, rồi lại thấy các mặt tên hiệu tới tấp bắn lên, đến lúc thấy có đạo quân mở đường chạy ra phía Bắc, rồi trong thành trống trận giục ầm ầm, có tiếng quân reo, rõ ràng là có giao chiến trong thành, sau lại thấy binh Triều đến sát thành phía Nam mà đổ vào thành. Đằng sau binh Triều, Quân sư thấy rõ đạo quân của tướng Đinh Điền cùng bốn tướng Đằng Châu bám riết, biết là đến giờ khởi sự.
Quân sư ngửa mặt nhìn trời, ước lượng lúc ấy cũng phải đến giữa giờ Sửu rồi, Quân sư liền truyền lệnh cho Hồ Tường Thụy khai hỏa phóng chín mũi tên lửa lên trời. Hồ Tường Thụy tuân lời, lập tức phóng giàn tên lửa đi. Chín mũi tên như chín dải lụa màu mỡ gà, vạch bóng đêm bay thẳng lên trời.
Chín mũi tên lửa phóng đi, không ai là không hồi hộp đợi chờ. Đợi cho đi hết đà rồi bắt đầu rơi xuống, Quân sư lẳng lặng xuống ngựa bảo mọi người im lặng, rồi bảo Hồ Tường Thụy nằm áp tai xuống đất chú ý nghe đợi tiếng nước đổ về báo cho Quân sư biết, Thụy vội nằm rạp, tai áp xuống mặt đất lắng hết tâm thần vào nghe dò dòng nước chảy.
Ở mạn Bắc, Động chúa sau khi bỏ thành chạy ra, theo lời dặn của Quân sư liền mang quân hợp với ít quân của Phạm Cự Lượng mà đợi chờ. Chờ chưa được bao lâu, Động chúa, Phạm Cự Lượng đã thấy chín mũi tên lửa làm hiệu vọt lên cực cao, lập tức cả Động chúa lẫn Phạm Cự Lượng và đám quân ra sức phá bờ cho nước chảy vào rãnh. Nước dòng Xích Đằng vốn chảy rất mạnh này đổ vào khe không lấy gì làm lớn thì ào ào xiết đi rất ghê gớm.
Động chúa, Phạm Cự Lượng phá bờ xong, nước tràn vào chỉ một thoáng là đã chảy đều và cực mạnh, Cự Lượng nhớ lời Quân sư dặn, vội giương cung phóng lên trời ba mũi tên lửa, rồi hạ cung cùng Động chúa, Đinh lão, vợ chồng Thần y và đám quân hướng cả về phía Nam bồn chồn chờ đợi.
Ở mặt Nam, sau khi phóng chín mũi tên lửa đi, Quân sư lăm lăm nhìn về phương Bắc đợi hiệu, chỉ một loáng sau đã thấy ba mũi tên lửa vạch ba vệt sáng nhỏ bay vút lên trời, thì biết rằng Cự Lượng đã cho nước vào khe, nước đã chảy đều. Vừa lúc ấy, Hồ Tường Thụy vụt nhỏm dậy nói vội:
- Bẩm Quân sư, nước đang đổ về mạnh lắm!
Lập tức, Quân sư truyền cho tướng Chu Kỷ Toàn sai quân châm lửa vào chín miệng hầm. Toàn vội vã truyền lệnh.
Đuốc đốt sáng lên, quân chực sẵn ở các miệng hầm liền quẳng đuốc vào miệng hầm. Thoáng lát, chín miệng hầm lửa cháy ngùn ngụt phun ngọn phè phè mạnh lắm. Quân châm lửa xong vội chạy xa các cửa hầm đứng nhìn. Quân sư quay lại bảo Hồ Tường Thụy sẵn sàng đợi lệnh để phóng các mũi tên lửa xanh đi.
Quân sư vừa dứt lời ra lệnh, đã thấy mặt đất rung rinh, tiếng nước chảy xiết trong các đường hầm réo lên ù ù, rồi giữa những khuôn mặt gay cấn hồi hộp đợi trong ánh lửa sáng lòa của chín cửa hầm, chín cột lửa vọt lên cao dữ dội, cuốn gió bốc lên như chín con rồng lửa lìa hang. Chín cột lửa khổng lồ ngùn ngụt cháy bốc cao đến mấy chục trượng rồi đổ xuống, rót ầm ầm vào trong thành Ngọc Lũ không một cột nào trượt ra ngoài.
Mọi người còn chưa hết bàng hoàng, đã lặng người trước cảnh cả tòa thành Ngọc Lũ bén lửa, chớp mắt lửa cháy ngùn ngụt khủng khiếp còn hơn cả ngọn lửa Đa Giá dạo nọ gấp bội!
Thành Ngọc Lũ ngùn ngụt cháy trên vùng đất cao, gió Đông Nam thổi về Tây Bắc giúp cho ngọn lửa bốc cao, lửa cháy rít lên ào ào như cuồng phong.
Ngay lúc ấy, Quân sư truyền cho Hồ Tường Thụy bắn tên lửa xanh. Hồ Tường Thụy ngẩn người đứng như tượng đá nhìn thành Ngọc Lũ đỏ lửa, lời Quân sư truyền ra dường như Thụy không nghe thấy. Quân sư vội nhắc lại lệnh lần nữa, Hồ Tường Thụy vẫn lặng người như đang ngủ say chẳng biết gì. Tới lúc ấy, Quân sư mới biết là Thụy xúc động quá đến mất cả thần trí, Thụy như chẳng còn biết gì đến chung quanh.
Quân sư vội giục ngựa chạy đến giàn tên lửa, rồi đích thân phóng chín mũi tên lửa xanh đi.
Ở mặt Bắc, Động chúa, Phạm Cự Lượng, Đinh lão, và mọi người sau khi phá bờ, bắn tên làm hiệu, đợi chưa lâu đã thấy chín cột lửa bay lên rồi đổ cả xuống, loáng cái đã thấy cả một vùng lửa bốc sáng rực thì biết là thành Ngọc Lũ đã bén lửa. Mọi người còn đang ngẩn người đứng nhìn, đã lại thấy chín phát tên lửa xanh sạch bóng đêm bay lên. Cự Lượng như sực tỉnh giấc mơ, vội lớn tiếng hô quân mau mau chắn bờ không cho nước vào khe nữa. Động chúa, đám lính, nghe Cự Lượng hô thì như bật tỉnh cả, nhất tề ra sức be bờ. Loáng chốc, nước thôi chảy vào trong rãnh.
Động chúa, Phạm Cự Lượng và đám quân ai nấy ướt lướt thướt, lại đứng ngẩn người nhìn cảnh thành cháy ở phương Nam. Còn đang xem lửa thành Ngọc Lũ, bỗng đã lại thấy quá về phía Tây, lửa cháy đỏ cả một vệt thật dài suốt từ Nam đến Bắc sát gần Kỷ Cầu, thì biết là các tướng Đinh Liễn, Phạm Hạp đã đốt ven sông và kéo quân lên phía Bắc.
Trong thành, Nam Tấn Vương vừa ra lệnh xuất thành, Vương cùng các tướng mới ra đến ngoài cửa nghị sảnh đã thấy lửa phụt cháy trong tiếng rít như hàng trăm ngọn suối réo sôi, lại nghe có tiếng nổ ầm ầm rung rinh cả mặt đất. Vương kinh hãi quá chừng, không hiểu sự thể ra sao đứng khựng lại giây lát, rồi cố cùng các tướng chạy ra ngoài.
Ra đến ngoài, Vương và các tướng chỉ thấy chung quanh lửa đỏ rực, nóng ghê gớm. Binh triều đình la hét như điên cuồng xô nhau chạy không còn kể gì phương hướng. Trên thành phía Đông, trong trận vẫn giục ầm ầm khiến Vương càng kinh hãi. Vương hết sức trấn tĩnh truyền các tướng mau đem quân ra cửa phía Nam. Nhưng cửa phía Nam nghẹt người chen chúc nhau, trong thục mạng chạy ra, ngoài lại cố hết sức dồn vào, tình cảnh chưa bao giờ lại bi đát đến như vậy!
Nam Tấn Vương lẫn trong đám binh tướng, cố lắm mới ra được cửa Nam thành, đã lại thấy quân báo động, rồi tin báo đến cho hay: “Quân Hoa Lư đông không biết bao nhiêu mà kể, đang gấp rút tiến đánh mặt Nam, lau sậy bạt ngàn không khéo lại bị đốt cả ở phía Nam nữa!”. Vương nghe báo, rụng rời tay chân run lên bần bật, lửa nóng rát mặt thế mà Vương và các tướng thấy lạnh ở lưng.
Sau cùng, tướng Lê Hoạt Hoàng phải cố hò hét, hộ giá Nam Tấn Vương cùng các tướng kéo quân toan đi vòng cửa Tây thành Ngọc Lũ lên phía Bắc, chợt đã lại có tin trình rằng: “Ở mặt phía Tây, quân Hoa Lư đốt lửa dài một dải sông án binh đợi ta, không thể đi đường phía Tây được”.
Lê Hoạt Hoàng nghe trình, liền quyết định men theo ven thành phía Đông đi lên mạn Bắc. Hoàng giục ngựa Ô Truy, cầm kiếm dài mở đường chạy trước, lần lượt các tướng hộ giá Nam Tấn Vương, đưa đại quân lũ lượt kéo đi.
Trong thành, còn nhiều đạo quân bị vướng phải xéo lên lửa mà chạy ra cửa Bắc, tình cảnh cực kỳ bi đát. Trên thành phía Đông, hai tướng Cung Địch Hồng và Vương Bảo Quyền đang thúc quân đập trống, chợt thấy chín cột lửa vĩ đại vọt lên từ mé sông rồi đổ vào thành phát lên những tiếng ầm ầm rung chuyển cả thành, trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng. Hai tướng chưa kịp suy nghĩ, đã thấy cả thành Ngọc Lũ bốc lửa cháy ngùn ngụt, nhìn lên cửa Bắc thấy lửa cũng đang réo ầm ầm, liền truyền quân hạ thang dây vượt thành xuống đất. Đám quân không đông, chẳng mấy chốc đã bỏ được thành chạy lên mạn Bắc.
Hai tướng vừa dẫn quân, vừa kinh ngạc vì tai vẫn còn nghe tiếng trống đồng đập như sấm dậy trên thành. Ai đập trống?
Qua khỏi cửa Bắc, gió Đông Nam thổi xéo lên Tây Bắc, tạt ngọn lửa ra phía đằng kia khiến cho đứng ở mé Đông không bị nóng lắm, hai tướng Cung Địch Hồng và Vương Bảo Quyền dừng quân xem thành cháy, đợi xem ai là người đập trống trong biển lửa trên thành.
Hai tướng còn đang bàn bạc, chợt thấy quân reo hò chỉ trỏ, hai tướng quay ngựa ngửng mặt nhìn lên thành, cả hai sửng sốt đến lặng người. Trên mặt thành phía Bắc, lửa cháy ngùn ngụt phía đằng sau chưa lan đến mặt thành, bóng Tịch Mịch thiền sư hiện ra cao lớn dị thường. Thiền sư cổ không còn chuỗi hạt dị kì, hai tay đập lia lịa xuống mặt cỗ trống đồng thật lớn. Tiếng trống phát ra vô cùng hùng hậu, mạnh không lường được, xen trong tiếng trống long trời lở đất ấy, thỉnh thoảng Tịch Mịch thiền sư lại ngửa mặt cười lên những tràng cười quái đản, đượm tràn uất khí.
Thì ra, Tịch Mịch sau khi bỏ nghị sảnh ra ngoài, đi chưa được mấy bước trong lòng còn hoang mang uất hận biết lại thua Đinh Bộ Lĩnh lần nữa, thù lớn mấy chục năm cố nén nay bừng dậy giục Thiền sư phải xuống núi tìm rửa hận. Nay hai chữ Tịch Mịch đến đây trở thành sôi nổi với cuộc tranh hùng, cuối cùng thì lại thua lớn, khiến Thiền sư uất khí dâng mờ mắt, đầu óc không còn tự chủ được nữa, bật rú lên những tiếng cười như ma quỷ khóc than, rồi Thiền sư hăm hở bước đi trong thành Ngọc Lũ. Thiền sư đi chưa mấy xa, lửa từ ngoài rót vào thành, hỏa liệu rải khắp nơi trong thành bén lửa bùng cháy dữ dội, Thiền sư như bóng quỷ không hồn vẫn chập chờn bước đi, tà áo nhà tu bén lửa Thiền sư vẫn chẳng hay biết. Lửa réo ầm ầm, nóng kinh hồn, làm cho Tịch Mịch thiền sư như càng quẫn trí, Thiền sư rú lên từng hồi như điên cuồng.
Tịch Mịch thiền sư vùng chạy trong thành Ngọc Lũ, tay lăm lăm chiếc chày thiết mộc. Thiền sư như con cọp đã bị thương, vừa chạy vừa gầm thét, cây chày thiết mộc vung lên bạ dâu đập đấy. Thiền sư chạy ra hướng cửa Tây, nửa đường gặp tướng Nguyễn Lạc Bình giục ngựa như bay nhắm hướng của Nam sải tới. Thiền sư ngẩn người nhìn bóng con ngựa vụt khuất vào sau biển lửa rồi bỗng rú lên cười sặc sụa, Thiền sư gầm lớn một tiếng át cả tiếng lửa réo, tiếng ngựa hí quân reo hỗn loạn, rồi cây chày thiết mộc vung lên đập tơi bời không kể những người chung quanh là ai nữa.
Thế là binh Triều đang bị lửa đỏ hun đốt, lại gặp phải Thiền sư nổi điên, cây chày múa đến đâu đầu người nát đến đấy, binh Triều gào thét xô lẫn nhau tìm đường chạy, làm cho Thiền sư càng như điên thêm. Thiền sư gào thét tên Đinh Bộ Linh, rồi ra sức đánh phá một hồi cũng phải có đến vài chục mạng lính bị chết về tay Thiền sư.
Binh Triều khiếp hãi, giạt tránh, Thiền sư cười lên ha hả, áo nhà tu tả tơi đẫm máu, Thiền sư quăng cây chày thiết mộc đi rồi quát lớn: “Bớ giặc Bộ Lĩnh, chạy đi đâu!”. Quát xong, Tịch Mịch xông lên đuổi bắt lính Cổ Loa. Thương thay, tên lính chậm chân bị Thiền sư túm được, Thiền sư cười như chưa bao giờ lại sảng khoái đến như vậy mà rằng: “Bộ Lĩnh! Bộ Lĩnh! Thù xưa nay tất rửa xong! Thù xưa! Thù xưa nay tất rửa xong! Thù xưa! Thù xưa!”. Hò hét xong, Thiền sư nhấc bổng tên quân lên, tên quân kinh hoàng quẫy lộn. Thiền sư vận sức quay tên quân quật mạnh xuống mặt đất. Thiền sư bây giờ không còn là người nữa mà là quỷ dữ dưới mồ chui lên phá phách mới đúng.
Binh Triều vừa chạy lửa, vừa kinh hoàng trước cái cảnh Thiền sư nổi điên đánh giết binh Triều, không đứa nào dám lại gần. Thiền sư đưa tay vuốt mặt chùi máu, rồi đứng như tượng gỗ nghênh ngang nhìn đám lính, Binh Triều kinh hãi xô nhau chạy. Thiền sư lại cười ha hả hăm hở bước theo.
Phía sau lưng Thiền sư, có tên lính cầm giáo đang chạy lửa, y không dám chạy vượt Thiền sư thành ra cứ phải loanh quanh ở đằng sau tránh né lửa. Thiền sư vẫn hăm hở bước đi không biết phía sau có người đang nóng ruột muốn chạy cho mau.
Về gần giữa thành, lửa cháy dữ quá, tên lính chịu không được nữa nhìn ra thấy các bạn chạy xa cả, y ngập ngừng giây lát rồi quả quyết đứng lại, vươn ngọn giáo lấy đà phóng đi. Y không dám lại gần Thiền sư, chỉ dám đi xa xa thành ra mũi giáo phóng tới lưng Thiền sư thì đã yếu rồi, mũi giáo đâm vào lưng Thiền sư rồi rớt xuống. Thiền sư đang hăm hở, bỗng đứng khựng lại người hơi ưỡn ra đằng trước, lửa ùa tới bén cả vào vạt áo. Thiền sư đứng lặng giữa biển lửa một thoáng, rồi gầm lên một tiếng rung rinh cả tòa thành ngút lửa, gầm xong, Thiền sư vụt chạy bằng lên mặt thành cửa Đông.
Lúc ấy, hai tướng Cung Địch Hồng và Vương Bảo Quyền đã cùng đám quân bỏ thành ra đi rồi. Thiền sư lên đến mặt thành, thấy vắng chẳng có bóng người, chỉ thấy dàn trống đồng sắp bén lửa. Thiền sư đứng lặng giây lát rồi lại cười lên sặc sụa vận sức vào hai bàn tay đập vào mặt trống. Rồi Thiền sư trong cơn mê cuồng uất hận, trí óc như thoáng nhớ rằng Đinh Bộ Lĩnh chạy ra phía Bắc, liền vác bổng một cỗ trống lên chạy ra mặt thành cửa Bắc, vừa chạy Thiền sư vừa gào tên Đinh Bộ Lĩnh nghe thật thảm thiết.
Tới mặt thành cửa Bắc, Thiền sư đặt cỗ trống xuống rồi lại ra sức đập trống.
Dưới thành, hai tướng Hoa Lư và đám quân đứng ngẩn người nhìn cảnh tượng trên thành. Dần dần, lửa cháy càng lớn, không còn nơi nào là không có lửa nữa. Hai tướng bàn nhau không nỡ đứng trông Tịch Mịch thiền sư chết cháy trong biển lửa, nhưng còn chưa biết làm cách nào để đưa Thiền sư ra khỏi thành an toàn, chợt đã thấy có tiếng răng rắc, mặt thành lung lay. Hai tướng kinh hãi vội giục quân bỏ chạy ra xa.
Vó ngựa chạy chưa xa, đã thấy giữa tiếng trống nện chập choạng trong tiếng ầm ầm của thành đổ. Hai tướng dừng ngựa nhìn lại, cả mặt thành chỗ cửa lớn sụp xuống không còn thấy bóng dáng Tịch Mịch thiền sư đâu nữa.
Thế là, Tịch Mịch thiền sư hóa độ trong biển lửa thành Ngọc Lũ. Thù cũ chất nặng trong lòng, cửa vào nơi thanh tịnh cũng không làm cho lắng được những sôi nổi chất chứa trong tim, hai chữ Tịch Mịch hóa ra lại chung cuộc bằng sôi réo của hận thù và lửa Ngọc Lũ đã giúp Thiền sư thiêu rụi hận thù!
Hai tướng ngơ ngẩn nhìn một khoảng thành sụp, lửa vẫn ngùn ngụt cháy. Hai tướng lại giục ngựa truyền quân nhắm hướng Đông Bắc tiến phát để tìm Động chúa.
Hai tướng đi chưa lâu, đạo quân đầu tiên của triều đình do tướng Lê Hoạt Hoàng kéo lên cũng vừa tới. Loạn quân của Nam Tấn Vương chay không còn hàng lối, may mà lúc kéo đi ở phía ngoài thành mặt phía Đông nhờ ngọn lửa tạt về Tây Bắc thành ra tường thành chưa bị sụp, chứ không thì binh Triều chắc chết thêm nhiều nữa, hỗn loạn mới càng ghê gớm.
Nhưng, đạo tiền quân của Nam Tấn Vương vừa lên được mạn Bắc, đạo quân còn đang kéo theo men đường dưới chân thành cửa Đông, tường thành phía Đông bắt đầu nứt ra, lửa ngùn ngụt lan khắp nơi len lỏi qua các khe nứt trên vách thành lách ra ngoài. Quân triều đình càng thêm kinh hoàng hỗn loạn, chen nhau lấn bước chạy tháo thân. Chẳng mấy chốc, tường thành lở xuống chèn mất lối đi, lại thêm tường thành đổ đè chết không ít binh Triều.
Bây giờ, cả thành Ngọc Lũ không còn thứ gì là không bị lửa hun đỏ, mấy trăm nóc nhà trong thành chớp mắt cháy rụi cả, tàn rơm rạ mái nhà bây giờ mới cuốn theo lửa gió bốc lên cao, trong đêm tối thành Ngọc Lũ cháy đứng xa cả chục dặm đường còn thấy đỏ trời.
Binh Triều chết hại trong trận cháy thành Ngọc Lũ này đến bảy tám trăm người, ấy là không kế số người bị bỏng thì nhiều vô kể.
Tảng sáng hôm ấy, Nam Tấn Vương mới thu được hết quân, nhìn tình cảnh người cháy trụi cả tóc, kẻ cháy cả áo quần, có người chạy mất chân, có kẻ cháy mất tay, binh Triều hạ trại tạm nghỉ ngơi nhìn nhau ngao ngán quá đỗi, Nam Tấn Vương hội các tướng lại mà rằng:
- May trong trận này, không tướng nào bị thiệt, chỉ có quân của ta là tan rã mất rồi, giả sử bây giờ giặc lại đến thì không biết chống đỡ sao đây!
Nói rồi, Nam Tấn Vương ứa lệ, các tướng nhìn nhau chẳng ai nói một lời. Cả trại quân mới đóng lặng lẽ, khắp nơi chỉ nghe thấy tiếng quân bị thương vì lửa đốt đêm hôm trước rên rỉ, có người đau đớn quá phát điên khùng la hét ầm ầm trong doanh.
Nhìn các tướng một lượt, người thì rách chiến bào, người toạc thịt, có người còn bị lửa đốt vài nơi trên mặt mày, trông đến tang thương, Nam Tấn Vương nghẹn ngào:
- Ta thua trận này, cũng vẫn chỉ vì khinh thường địch, nhưng còn may một điều là kịp rút khỏi thành, nếu chậm một chút thì chắc là chết cả! Còn Tịch Mịch thiền sư thì không biết số phận ông ta ra sao?
Tướng Lê Hoạt Hoàng tâu:
- Bẩm, tôi thấy ông ta lên mặt thành phía Đông ôm một cỗ trống đồng đi lên cửa Bắc, chắc là ông ta chết cháy trong biển lửa mất rồi!
Nam Tấn Vương phán:
- Tình cảnh này, ta không còn cách nào khác hơn là phải đem binh về! Thế là trận đánh Hoa Lư này ta không thành công, lại thiệt tướng hại quân, nghĩ giận thật!
Vương im lặng một lát, rồi chợt hỏi:
- Không biết đạo quân bên kia sông của ta lúc này ra sao, không khéo lại bị giặc phá tan mất rồi cũng nên!
Các tướng không ai biết, đành im lặng. Vương nghiến răng:
- Giặc mấy lần dùng hỏa công hại ta! Lần này chúng nó đốt thành Ngọc Lũ bằng cách nào, có ai biết không?
Tướng Lê Hoạt Hoàng tâu:
- Tâu Chúa thượng, lúc mạt tướng vào thành có để tướng Nguyễn Phí Hồng ở hậu quân từ mạn Nam lên để giữ thanh thế, tướng Hồng có thuật qua cho thần nghe rằng giặc sai chín con rồng lửa từ mạn Đông bay vào đốt trong thành. Trong thành thì giặc đổ sẵn hỏa liệu, vì thế thành mới cháy mau và dữ đến như vậy.
Nam Tấn Vương nhíu mày:
- Giặc sai chín con rồng lửa từ mặt Đông bay vào đốt thành? Làm gì lại có việc lạ như vậy?
Tướng Nguyễn Phí Hồng đứng dậy vòng tay kính cẩn tâu:
- Tâu, lúc ấy hạ thần đóng quân ở ngoài, quan sát thấy đủ mọi việc. Quả thật giặc trong quân có kẻ yêu ma, biết phép sai khiến âm binh, giao thiệp được với quỷ thần, cho nên chúng nó mới mượn được chín con rồng lửa ở biển Đông mà đốt thành. Hạ thần cùng với quân trông thấy rõ ràng chín con rồng lửa to ghê gớm từ biển Đông vọt lên trời cao rồi mới bay vào thành. Lúc tuân lệnh Chúa thượng cầm năm trăm quân xuống Nam hư trương thanh thế, dọc đường hạ thần để ý nghe ngóng tin tức, có nghe thiên hạ nói rằng: trong quân của giặc có bực thần tiên đến giúp sức, cho nên giặc Bộ Lĩnh mới được như vậy. Thần thâu lượm được tin như thế kính cẩn tâu lên Chúa thượng rõ đúng như thế!
Các tướng nghe Nguyễn Phí Hồng tâu, thảy đều bàng hoàng kinh hãi, Nam Tấn Vương trầm ngâm giây lát rồi phán:
- Thần tiên thì ta không chắc, nhưng có lẽ giặc Bộ Lĩnh được người tài giỏi giúp thì có. Hồi ở động Hoa Lư, nửa đêm ta có nghe tiếng đàn lạ, chắc là do kì nhân của Hoa Lư tấu, tiếng đàn lạ lắm, nó có sức mê hoặc người ta. Như vậy thì đích là Hoa Lư được người tài rồi. Ta chỉ tiếc một điều là: Tịch Mịch thiền sư tới giúp ta, y là người tài giỏi, nhưng quá nóng lòng với thù cũ, nên mới thắng một trận đã để lạc mất cả tinh thần. Lúc đầu, y toan tính công việc không sai, sau thì lại lầm lẫn suýt tí nữa thì ta chết cả ở trong thành Ngọc Lũ rồi!
Lúc ấy, trời sắp rạng sáng, thành Ngọc Lũ vẫn còn cháy đỏ một vùng, không còn thứ gì trong thành là không biến thành than. Nam Tấn Vương cùng các tướng nghị bàn, loanh quanh chưa biết phải tính kế ra sao, còn đang than thở thuật lại các điều mắt thấy tai nghe, thì đã thấy quân chạy vào bẩm trình: “Quân Hoa Lư đông lắm, vây khắp các mặt, chưa biết ý định sẽ ra sao?”.
Nam Tấn Vương rụng rời, các tướng kinh hoàng ra mặt, vua tôi nhìn nhau chẳng nói được nửa lời. Hồi lâu, Nam Tấn Vương cố gắng lắm mới cất tiếng nghẹn ngào phán rằng:
- Trong đời ta, chưa bao giờ lại khốn đốn như lúc này. Nghiệp lớn của tiên vương thế là bị nhục cả! Bây giờ quân ta thua một trận chưa kịp nghỉ ngơi, giặc đã bao vây kín cả như thế này, biết tính sao đây?
Các tướng lại lặng lẽ. Giây lát, quan Ngự tiền trung quân Nam chinh là tướng Đặng Ngọc Hợp giọng rắn rỏi tâu:
- Tâu Chúa thượng, hai lần ta bị giặc dùng hỏa công, chứ thực ra ta chưa bao giờ đối trận với giặc mà lại không thắng. Như thế, giặc thực ra không có sức mạnh, phải dùng đến mưu mẹo nhiều hơn. Nay giặc vây ta, chưa chắc là nó đã mạnh nhưng nó nương theo trận thắng để uy hiếp tinh thần binh sĩ ta. Bây giờ, Chúa thượng cứ vững quân, chuẩn bị đón đánh các mặt, thần chắc thế nào giặc cũng không dám tiến quân đâu. Nếu quả đúng như thế, ta có đủ ngày giờ để cho quân nghỉ ngơi, lại kịp sửa sang mà nghênh địch.
Nam Tấn Vương nói ngay:
- Ừ thì ta có thể án binh đợi vài ngày được, nhưng giả sử giặc lại lấy chỗ vài ngày ấy mà lập xong kế, thì có phải lại chính tự ta giúp cho giặc thành công không? Vả lại, quân lương của ta đã cạn, làm sao có thể tự hoãn dùng dằng được nữa!
Đặng Ngọc Hợp tâu tiếp:
- Tâu Chúa thượng, hiện giờ quân ta đóng ở phía Bắc Ngọc Lũ, bên kia sông còn một đạo quân nhỏ chưa biết tin tức ra sao, nhìn lên Đông Bắc, địa thế rất tốt có sông lớn ngăn cách Đằng Châu, rừng núi thuận lợi cho việc an quân bày trận. Nếu muốn phục hồi sức quân để tiễu giặc mai sau, thì thần nghĩ là phải chiếm nơi trọng địa ấy.
Nam Tấn Vương lại hỏi:
- Thế giả sử giặc cũng nghĩ như ngươi, rồi chiếm mất trong địa ấy rồi, thì ta phải làm sao đây?
Đặng Ngọc Hợp quả quyết:
- Giặc không đủ quân phải luôn luôn dùng đến kì mưu đối phó với ta, thần cho rằng giặc không đủ sức để chiếm vùng trọng địa ấy!
Vương chưa có ý định gì thêm, các tướng khác lặng lẽ ngồi nghe chẳng ai có lời nào nói, đã lại thấy tướng Nguyễn Lạc Bình giữ việc tuần phòng ngoài doanh hấp tấp chạy vào vừa thở vừa tâu:
- Tâu Chúa thượng, bây giờ là sang đầu giờ Mão, trời sắp sáng rõ. Thần đi tuần ở ngoài thấy rằng: giặc đem quân vây ta ở khắp mặt. Phía Tây, giặc đốt dài ven sông rồi dàn quân đen nghịt. Phía Nam, giặc xua quân đeo sát đằng lưng ta, theo ta từ mạn Nam lên tới tận đây. Giặc lại bày quân ở Bình Lục, chắn mất đường đi ở phía Đông Bắc, cướp mất lợi địa của ta. Vòng vây của giặc kín lắm. Quân ta không thể xuống Nam, không quay sang Tây, chẳng hướng về Đông, không nhìn về Bắc được. Nếu không có gì hay, thần e rằng lần này mới thật là nguy!
Nam Tấn Vương cùng các tướng nghe Nguyễn Lạc Bình trình bày tình hình mọi mặt, không ai là không run rẩy khiếp hãi. Mọi người chưa biết phải làm gì, tai đã nghe tiếng trống trận văng vẳng ở xa, lắng nghe nữa thấy tiếng trống ở khắp các mặt, rõ ràng là binh Hoa Lư vậy ở các nơi không phải là ít.
Tướng Nguyễn Lạc Bình vòng tay bái từ Vương, rồi vội vã trở ra giữ việc tuần canh. Bình ra chưa được bao lâu, đã lại hấp tấp quay vào.
Chưa biết việc gì xảy ra, xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—