← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Năm Mươi Mốt Quân sư chỉ kế bắt ngựa
Mậu Đại đâm tướng rửa thù

Quân sư nói:

- Quả đúng như lời tôi vừa nói, là thế nào binh triều đình cũng không thể ngồi im được, phải ra quân ngay để cướp đường chạy sang Đằng Châu! Bây giờ dù có phải đánh nhau chăng nữa, tôi cũng tin chắc là Nam Tấn Vương không lòng dạ nào muốn kéo dài cuộc chiến, mà chỉ muốn kiếm đường bỏ chạy. Nam Tấn Vương xua quân tiến lên, rõ ràng là muốn dòm ngó thủy trại của Đằng Chậu rồi.

Động chúa hỏi:

- Như thế, có hại gì đến kế của ta về việc thương lượng với Nam Tấn Vương không?

Quân sư đáp:

- Thật ra không hại gì cả, chỉ chậm lại một chút thôi. Tuy thế, tôi thấy nhân việc binh Triều tiến quân này ta tìm được lợi thêm ở chỗ càng làm cho Nam Tấn Vương thấy rõ quả thật không có chỗ cho ông ta chạy, có thế sứ của ta lên đường càng vững thế hơn nữa.

Trịnh Tú lại khẩn khoản:

- Bẩm Quân sư, tướng triều đình cưỡi ngựa đen này tôi có giao chiến với y một lần rồi. Y rất giỏi, lại thêm con ngựa đen của y có sức đi nhanh hơn cả gió, mấy phen tôi thèm thuồng mà chẳng có cách gì! Lần này Quân sư cho tôi ra trận cự với y nhé!

Quân sư cười:

- Thế ông ra trận cốt hạ tướng địch, hay chỉ nhắm vào con ngựa quý?

Trịnh Tú cười:

- Thì trước là hạ tướng địch, sau làm cách nào đoạt được ngựa quý thì hay lắm!

Quân sư bảo:

- Tướng này của triều đình giết Đoàn Phúc Hải, đả thương Đỗ Mậu Đại, dạo nọ hãm khốn Lê Hoàn, sau nhờ có gươm báu của Lê Hoàn ông mới đẩy lui được tướng ấy, như thế thì tướng triều đình không phải là tay kém. Nay Nam Tấn Vương sai y cầm quân mở đường, tất nhiên y phải đáng mặt mở núi chém đá mới được giao cho trọng trách ấy. Ông xin ra trận hạ y, tôi e chưa chắc đã làm được, lỡ thất bại thì bỏng cả việc lớn đấy!

Trịnh Tú có vẻ bứt rứt, có điều muốn cãi mà không dám mở mồm, đành hậm hực ngồi im. Quân sư trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu lên bảo:

- Này ông Trịnh Tú, ông đã muốn ra trận chém tướng đoạt ngựa, thì tôi cũng để ông đi...

Quân sư nói chưa hết, Trịnh Tú mặt hớn hở mà rằng:

- Có thế chứ! Quân sư không cho tôi ra trận lần này, thì có khi về sau tôi chết không nhắm được mắt mất!

Quân sư cười:

- Khoan mừng đã ông! Ra trận lần này, ông không thể bại mới được. Dù ông có tài thắng được tướng triều đình, tôi cũng cần phải xếp đặt mới xong.

Quân sư vừa nói dứt, Đỗ Mậu Đại đã lại kêu lên:

- Quân sư, Quân sư! Quân sư để cho ông Trịnh Tú ra trận đánh với quân triều đình, ông ấy giỏi tất thắng, xin Quân sư chỉ cho ông ấy được bắt con ngựa đen thôi, còn việc giết tướng ấy phải để cho tôi rửa thù cho cả Hải lẫn tôi mới được!

Quân sư bảo:

- Ông bị thương còn chưa khỏi hẳn, làm thế nào để đâm tướng triều đình được đây!

Động chúa liền nói:

- Quân sư xem việc cần làm thế nào thì nên làm đi, đừng chiều lòng các ông ấy nhỡ hỏng việc là nguy đấy!

Quân sư nghiêm trang:

- Lần này ra quân, binh Triều chỉ có một đường là mở đường máu để tìm đất sống, không thể có việc đánh nhau cầm chừng được. Tướng cưỡi ngựa đen là người lĩnh ấn tiên phong, tôi chắc đại quân của Nam Tấn Vương thể nào cũng kéo theo, binh Triều sẽ đánh dốc vào một chỗ để mong chẻ đôi binh ta ra tìm đường chạy, như thế thì việc đánh nhau với tướng ngựa đen, chỉ là một mặt tương đối nhỏ, cần phải canh chừng cái sức vùng vẫy dữ dội của đại quân triều đình ở phía sau hơn.

Đinh lão nghe Quân sư nói, ông gật gù, tay vuốt bộ râu ra chiều khoan khoái mà rằng:

- Đúng là người trông rộng hiểu xa. Quân sư nói đúng lắm! Đỡ mặt trước, nhưng thật ra không quan trọng bằng phòng đằng sau. Quân sư định cho “chiến trận” lần này xảy ra như thế nào?

Quân sư đáp:

- Nếu phải đánh nhau để định hơn thua, thì đã không có việc ta nhất định tha cho Nam Tấn Vương, không có việc cử sứ đi thương lượng. Như vậy, lẽ ra ta không cần phải ra trận. Nhưng có ba điều để ta cứ ra trận, một là để ông Trịnh Tú có cơ hội kiếm con ngựa tốt, hai là để ông Đỗ Mậu Đại rửa được thù, ba là nhân cơ hội ta làm cho Nam Tấn Vương biết là y không có chỗ chạy, nhờ đấy mà cuộc thương lượng của ta thêm phần thắng thế.

Động chúa cả mừng:

- Nếu thế, Quân sư định kế cho hai ông cướp ngựa rửa thù ra sao, dàn xếp thế nào để cản đại quân của Nam Tấn Vương không cho chạy?

Quân sư đáp:

- Bẩm, địch với tướng tiên phong cưỡi ngựa đen của triều đình, trước kia ông Trịnh Tú nhờ có gươm “Trụ Thiên” của tướng Lê Hoàn mà thắng thế, nay gươm báu ấy không có ở đây, cả cây Giao Long truy thủ cũng không có nốt, như vậy thì tài múa kiếm của thiên hạ Đệ nhất kiếm Trịnh Tú e rằng chưa cản được vó ngựa Ô Truy của tướng triều đình, đường trường đem sức đối địch ắt không xong, vậy phải dùng kế!

Quân sư ngừng lại, mọi người chăm chú đợi nghe kế cướp ngựa của Quân sư, nhất là Trịnh Tú thì gay cấn lắm. Quân sư chậm rãi tiếp:

- Ngựa hay phải chạy đường dài mới thi thố được hết tài, tướng giỏi phải vào trận lớn mới tung hoành được thỏa sức. Nay Ô Truy nếu lọt vào chỗ chật vướng víu, thì ngựa quý có sức đuổi gió ngày đi vạn dặm chắc không hơn được con chó nhỏ; tướng tài lọt vào chỗ sơ sài chỉ có vài chục quân chắc cùng lắm là giết được đám quân ấy mới thôi chứ không thể lập đại công được!

Mọi người nghe Quân sư luận giảng, ai cũng chăm chú, nhưng thực ra chưa biết phải làm thế nào để biến ngựa hay thành chó nhỏ, tướng tài thành kẻ vô dụng, đành đợi nghe Quân sư. Quân sư tiếp:

- Tướng Phạm Cự Lượng mới đây khơi lạch, đào hồ chứa nước, để lấy nước Xích Đằng dẫn xuống phía Nam. Nay chỗ ấy trũng xuống thành sông lớn lầy lội, bây giờ bao nhiêu thứ dùng để đắp đập be bờ, đá lớn, đem quẳng ngổn ngang trong vũng ấy. Ông Trịnh Tú dụ tướng triều đình vào chổ ấy mà cướp ngựa. Ông Lượng đem quân chắn đường không cho đại quân của Nam Tấn Vương tiến lên. Tôi chắc chỉ có một mình tướng Trịnh Tú là phải đánh nhau thôi, lúc đại quân của Nam Tấn Vương bị chặn lại thì cũng là lúc tướng Trịnh Tú cướp xong ngựa, tướng triều đình đã xong số phận rồi...

Động chúa hỏi:

- Quân sư định đoạt số phận tướng triều đình ra sao?

- Bẩm, tướng Đỗ Mậu Đại bị đả thương, nay ông ấy xin được tự tay giết tướng triều đình để rửa thù cho Đoàn Phúc Hải, đòi lại số nợ tướng triều đình đâm chém ông ấy, thì để cho ông ấy đi đòi nợ!

Đỗ Mậu Đại nghe nói, lấy làm thích chí lắm, nhưng còn nói thêm:

- Quân sư, Quân sư dàn xếp làm sao để tôi chém y cho kỳ được nhé!

- Thì tướng Trịnh Tú cướp ngựa của y, tất y thất thế, tướng quân cứ việc ra tay rửa thù chớ còn gì nữa!

Lập tức, Phạm Cự Lượng lĩnh mệnh đem quân phục sẵn, lại theo lời Quân sư chỉ dẫn bài trí mọi thứ khiến cho vũng đào vừa mới trông không thấy có gì khác lạ, nhưng nếu hấp tấp vào thì sẽ lúng túng, người chạy bộ cũng còn khó chứ đừng nói đến ngựa. Quân sư hỏi Phạm Cự Lượng:

- Tướng quân đem quân dàn ở phía Nam, nương vào bờ bụi nấp cho kín, khi nào tướng triều đình vào trong vùng rồi thì tướng quân mang quân chặn đường ra, tướng quân chỉ việc xua đám quân của tướng triều đình chạy trở về, không cần chém giết. Đám đại quân ấy mất chủ tướng xô nhau chạy trở lại, mới càng làm cho tinh thần binh triều tán loạn.

Cự Lượng lĩnh mệnh đi ngay. Quân sư lại dặn Động chúa:

- Bẩm, Động chúa cầm đại quân, mang các tướng Lưu Cơ, Chu Kỷ Toàn, Hồ Tường Thụy, Cung Địch Hồng, đóng ở khoảng giữa, phía Nam đạo quân của tướng Phạm Cự Lượng phòng khi binh Triều còn có tướng nào khác đi cùng tướng cưỡi ngựa đen, Động chúa hợp sức cùng đạo quân của Cự Lượng ép cho đạo binh Triều phải lui hẳn lại, rồi thừa đà lập trận “Nước Dâng Núi Mọc” ở phía Đông, cùng với các mặt khác đưa hẳn đại quân của Nam Tấn Vương vào cái thế không thể nào quay mặt về đâu được, binh Triều cử động một thì quân ta hoạt động bốn, chẳng khác nào nước dâng thì núi mọc cao thêm mà chế ngự.

Động chúa ngồi nghe, Quân sư tiếp:

- Động chúa cầm quân, cũng luôn luôn đợi hiệu tên như các mặt khác, tôi ở lại đây dàn xếp mọi việc cho đến khi sứ giả của ta sang doanh Nam Tấn Vương thì tôi sẽ cho người đi mời Động chúa về.

Quân sư lại bảo Trịnh Tú cưỡi một con ngựa trận hạng tồi, đem hai trăm quân ra nghênh chiến với quân triều đình. Trịnh Tú lĩnh mệnh đem quân đi. Quân sư dặn thêm: “Xong việc, phải về doanh ngay.”

Rồi Quân sư lại bảo Đỗ Mậu Đại vào phục ở trong vùng, đợi khi nào Trịnh Tú cướp được ngựa của tướng triều đình rồi thì cứ việc ra tay rửa thù, Đỗ Mậu Đại tất tả đi ngay, bước chân đi còn khập khiễng, các vết thương vẫn còn chưa lành.

Quân các nơi kéo đi, Quân sư đem tướng Đinh Liễn lên đồi cao mà xem.

Lúc đó, có tin về cho hay: “Quân của Trịnh Tú chặn đường, đã đối trận với binh triều đình ở phía Đông Nam Bình Lục”. Nhìn về phía Tây, đạo quân của Động chúa điều động lúc ẩn lúc hiện trong rừng lau sậy, quân đi nhấp nhô như sóng triều lúc lên đồi cao, lúc vào thung lũng.

Quân sư bảo Đinh Liễn:

- Bây giờ, quân ta vây khắp bốn mặt, binh Nam Tấn Vương không có lối thoát. Ý của Nam Tấn Vương là muốn rút sang Đằng Châu để dưỡng sức hồi quân, sau sẽ lại tiến đánh Hoa Lư. Nhưng ta không cho Nam Tấn Vương được tự ý hành động, y phải ở lại đây nghe lệnh ta. Vì thế mới có việc tướng quân đi sứ để thương lượng với Nam Tấn Vương để y rút lui có lợi cho việc ta định liệu mai sau.

Đinh Liễn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy ở phía Đông Nam có tiếng quân reo hớn hở. Hồi lâu, có tin quân báo cho biết: “Trịnh Tú đang giao chiến với tướng triều đình, phía binh Triều mang theo nhiều tướng vào trận”.

Quân sư nghe báo, có phần lo lắng, đúng như lời Quân sư nói phòng là có thể có tướng khác của triều đình cùng xuất trận. Nhìn ra phía Tây, đạo binh của Động chúa đến tiếp cứu cũng không chậm lắm, càng dễ cho Trịnh Tú lui quân vào vũng.

Tại mặt trận, Trịnh Tú đem hai trăm quân chặn đường binh Triều, Tú gặp ngay tướng Lê Hoạt Hoàng cưỡi chiến mã Ô Truy mở đường đi trước. Lập tức, Trịnh Tú dàn quân nương vào gò ụ lau sậy mà đợi. Tú nhìn thấy con chiến mã của tướng Lê Hoạt Hoàng cao lớn, bờm dài phất phơ đẹp vô cùng, Trịnh Tú xôn xao trong dạ.

Tức thì, Trịnh Tú giục ngựa phi ra chắn ngang đường. Lê Hoạt Hoàng thấy xa xa một người cưỡi ngựa chắn đường, chưa biết người ấy là ai liền thúc ngựa bay tới. Chiến mã Truy lướt đi như sóng xô, uyển chuyển mà nhanh lắm. Thoáng cái, Lê Hoạt Hoàng đã tới nơi, nhận ra là tướng Hoa Lư đã có lần giao chiến với mình, Lê Hoạt Hoàng quát lớn:

- Bớ tưởng giặc, sao dám cản đường ta! Bây giờ muốn giở trò gì nữa? Trịnh Tú hầm hầm mà rằng:

- Bớ thằng giặc cưỡi ngựa đen kia, mày giết huynh đệ ta, lại đâm chém trọng thương người khác, hôm nay tao đón đường để chặt mi làm vài mảnh mới hả dạ! Hôm nọ bận việc chưa kịp đâm chém mi vài chục nhát, hóa ra để hận cho anh em Hoa Lư Lần này thì mi đừng hòng chạy nữa!

Lê Hoạt Hoàng cười vang ngạo mạn mà rằng:

- Bớ thằng giặc Hoa Lư, sao không lấy gương thằng bị chết lo chui rúc vào hang động mà trốn tránh, lại dám ra đây nói năng hỗn xược như vậy?

Tức thì, Trịnh Tú giục ngựa vọt lên, thanh trường kiếm bay liên tiếp các thế “Hoa Tan Theo Gió” rung rinh chiếu treo từ trên xuống dưới rồi chuyển sang “Bướm Vàng Đùa Vui” chập chờn từ dưới xỉa ngược trở lên, tới trước ngựa Lê Hoạt Hoàng đường gươm biến thành “Chim Vào Tổ” lưỡi gươm phạt ngang cổ Hoàng vừa nhanh vừa cực kì dũng mãnh, Lê Hoạt Hoàng từng biết phép đánh của tướng Hoa Lư này, lần giao đấu trước Hoàng không làm sao thoát khỏi thế công của Trịnh Tú, nay vừa vào trận đã liên tiếp bị ba đòn của Trịnh Tú đánh ra như hoa lạc nước trôi cực kì nhanh, thì khiếp hãi giục Ô Truy lùi lại hai ba bước mà tránh.

Trịnh Tú lại thúc ngựa vọt theo, ngựa Trịnh Tú vừa lên đã gặp ngay mũi gươm của Lê Hoạt Hoàng bay ra chiến giữa ngực Tú xỉa tới. Trịnh Tú không tránh thanh gươm trong tay hồi bộ dựng thẳng đứng, lòng bàn tay quay vào phía trong, Tú xử một thế “Một Kiếm Đỡ Trời” nhẹ đặt lưỡi gươm dính vào gươm của Lê Hoạt Hoàng mà chặn lại, rồi lập tức ngửa lòng bàn tay biến sang thế “Tiên Nữ Hiến Đào” vận lực đẩy mạnh lưỡi gươm đi, Lê Hoạt Hoàng không còn hồn vía, chưa kịp thu hồi tay kiếm đã thấy gươm của tướng Hoa Lư đến sát trước ngực. Hoàng không còn cách nào tránh, đành hét lớn một tiếng vật người đã sang một bên, tay gươm chém quái lại một nhát cản gươm Trịnh Tú không cho chuyển thế công kích tiếp. Ô Truy vọt đi như tên bắn, đưa Lê Hoạt Hoàng thoát khỏi vòng kiềm tỏa của gươm Trịnh Tú, Trịnh Tú chưa kịp quay ngựa, đã thấy binh Triều ào tới, thêm ba tướng nữa của triều đình vào trận. Trịnh Tú không quay ngựa lại nữa, mà lại giục ngựa xốc tới một tay gươm xử ra những thế đánh trên thế gian có một, một mình Trịnh Tú dấu với ba tướng triều đình mà gươm vẫn áp đảo tơi bời được ba tướng. Lê Hoạt Hoàng quay ngựa trở lại nhập chiến, lại hô quân vây Trịnh Tú vào giữa. Binh triều vừa khép vòng vây, quân Hoa Lư núp theo gò đống bờ bụi lúc ấy mới nhất tề xuất chiến, reo hò rầm rầm rồi lăn xả vào binh triều mà chém giết.

Các tướng triều đình hồn xiêu phách lạc, tưởng rằng lại trúng phải phục binh của Hoa Lư, người nào cũng run rẩy. Binh Cổ Loa thấy quân Hoa Lư bất thần xuất hiện, cũng tưởng là mắc kế Hoa Lư, tinh thần binh Triều vừa mới hăng lên nay đã xẹp xuống. Quân Hoa Lư tha hồ chém giết.

Nhưng tướng Lê Hoạt Hoàng quen chiến trận, Hoàng trấn tĩnh tinh thần xem xét tình thế, thấy Hoa Lư quân chỉ vài trăm, tướng ra trận chỉ có một người, quan sát kĩ chung quanh không thấy có thêm phục binh nào cả, thì vững lòng hô quân đương cự. Rồi Lê Hoạt Hoàng cũng giục ngựa xông vào quần chiến với Trịnh Tú.

Quân Cổ Loa dần dần vững tinh thần, không thấy có thêm phục binh của Hoa Lư thì yên lòng. Các tướng giao chiến với Trịnh Tú thật dữ dội, tay gươm Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm bấy giờ khó lòng tranh thắng được, Trịnh Tú nghĩ: “Nếu cứ đấu như thế này, ta loại dần tướng triều đình cũng được, nhưng chỉ e để lâu quân nhà bị giết hết!”.

Nghị rồi, Trịnh Tú chuyển đổi kiếm pháp, bước vào Hoa Lư Tẩu Kiếm Pháp, đường gươm tung hoành ra chu vi thật rộng lớn, vây bọc kín Tú, rồi Tú gục ngựa hô quân tháo lui. Các tướng triều đình thấy Trịnh Tú lui quân, không sợ là Tú dùng mưu mẹo, rõ ràng là một mình Tú không làm sao địch được bốn tướng, vả lại binh Triều đông gấp mấy lần quân Hoa Lư, đánh lâu tất Hoa Lư đại bại. Thế là, bốn tướng triều đình thúc ngựa hô quân đuổi gấp.

Trịnh Tú cưỡi con chiến mã tầm thường, làm sao chạy thoát khỏi vó ngựa Ô Truy của Hoa Lư, vì vậy Trịnh Tú tuy cố chạy nhưng vẫn không làm sao chạy xa được. Lê Hoạt Hoàng mừng lắm, càng giục ngựa bám riết. Nhưng Hoàng cố bám Trịnh Tú bao nhiêu, lại càng không làm sao lại gần Trịnh Tú bấy nhiêu. Phép Tẩu Kiếm của Trịnh Tú cực kì lợi hại, nếu muốn lấy tính mệnh Lê Hoạt Hoàng có lẽ cũng không khó, Lê Hoạt Hoàng thấy kiếm pháp của người này lạ lùng, mường tượng ra kiến pháp đã thấy ở đâu, nhưng cây gươm trong tay tướng này biến ảo mới thật tuyệt vời.

Quân Cổ Loa hò reo đuổi theo quân Hoa Lư, chẳng mấy chốc đã vượt qua khe sắp sửa đi vào cửa vùng.

Từ xa, Phạm Cự Lượng phục quân ở cửa vũng đã thấy rõ cả. Lượng nhìn quá xuống phía Tây Nam, thấy đại binh của Hoa Lư cũng đã chuyển sang mặt Đông. Cự Lượng truyền quân im lặng, núp cho kín. Thoáng chốc, Trịnh Tú đến cửa vùng, Tú làm ra vẻ ngập ngừng không muốn chạy thêm, quay ngựa quyết chiến với các tướng triều đình. Lập tức bốn tướng lại vây chặt Trịnh Tú. Trịnh Tú huy động thanh gươm, đấu với bốn tướng tuy ráo riết nhưng vẫn không có ý tranh thắng, đánh thêm hồi nữa Trịnh Tú thét lớn một tiếng, lưỡi gươm chiếu yết hầu Thái Đạo Tường bay tới, Tường giật cương lui ngựa ba bốn bước. Thanh gươm trong tay Trịnh Tú lại huơ lên đỡ gươm của Lê Hoạt Hoàng rồi nương theo đà xỉa thần tốc tới ngực Hoàng Hữu Nhạc, Nhạc dạt ngựa tránh, Tú chém xả một nhát xuống vai Nguyễn Lạc Bình, Bình rạp người trên chiến mã mà tránh. Đúng lúc ấy, thanh gươm trong tay Lê Hoạt Hoàng đã xô tới đâm như vũ bão vào sườn Trịnh Tú. Tú uốn cong người nhường cho lưỡi gươm đi sát bụng, rồi vận kiếm bổ thẳng xuống đầu Lê Hoạt Hoàng, Hoàng thúc ngựa vọt lên tránh.

Thừa cơ, Trịnh Tú giục ngựa băng ngay vào trong vũng. Vũng thoạt trông chẳng khác gì các nơi khác, chỉ có một điều là khoảng đất trũng xuống, bên trong cũng lau sậy, bờ bụi. Trịnh Tú chạy vào, Lê Hoạt Hoàng thúc ngựa vọt theo cực nhanh. Ngựa Trịnh Tú vào trong vũng vướng chân chạy không được nhanh, khấp khểnh đi bước một. Lê Hoạt Hoàng khấp khởi mừng, lại tưởng là tướng Hoa Lư cưỡi ngựa gặp nơi địa thế gồ ghề không chạy được, liền gục ngựa ra sức phóng tới.

Lê Hoạt Hoàng vừa vọt ngựa đuổi theo Trịnh Tú, ba tướng Cổ Loa chưa kịp đuổi theo đã thấy quân reo rầm rầm, tướng Hoa Lư xông ra chẹn lối. Ba tướng kinh hãi, biết gặp phải phục binh, nhìn ra là tướng quen mặt từng giao chiến nhiều phen với Cổ Loa. Phạm Cự Lượng cười lên ha hả mà rằng:

- Bớ giặc Nam Tấn Vương, phen này thì chết không còn một đứa nhé!

Quát xong, Cự Lượng hô quân lăn xả vào binh Triều ra sức đâm chém. Cây đại đao trên tay Cự Lượng sức mạnh kinh hồn, ba tướng triều đình cự không lại, hồn vía lên mây liền hô quân tháo chạy, Cự Lượng thu quân, gộp luôn cả đạo quân của Trịnh Tú, ra sức đuổi theo binh Triều xua trở về phía Nam.

Trong vũng, Lê Hoạt Hoàng vừa giục ngựa đuổi theo Trịnh Tú vào trong vùng đất trũng, đã nghe sau lưng có tiếng quân reo. Hoàng không còn hồn vía biết trúng phục binh, nhưng không biết phục binh ra sao, nhìn quanh thấy vắng vẻ, vẫn chỉ có một mình Trịnh Tú đang vất vả với địa thế khó đi, đang giục ngựa muốn tẩu thoát. Lê Hoạt Hoàng không dám dừng ngựa, vội thúc Ô Truy gấp rút đuổi theo Trịnh Tú. Ô Truy bốn vó như sắt, cũng không làm sao chạy nhanh cho được, trong vũng bùn lép nhép, đá tảng lô nhô, nhiều sọt tre, cột gỗ vướng víu vô cùng. Tuy vậy, chỉ thoáng lát là con Ô Truy cũng đã theo kịp ngựa Trịnh Tú, Lê Hoạt Hoàng hoang mang không hiểu nơi này là đâu mà địa thế khó đi như vậy. Nghĩ chưa hết, đã thấy Trịnh Tú dừng ngựa đợi, phía đằng sau Trịnh Tú một bóng người nương vào tảng đá lớn ẩn nấp, bây giờ đứng cao trên tảng đá mà nhìn.

Lê Hoạt Hoàng kinh hãi, biết trúng kế Hoa Lư, nhìn quanh vẫn chẳng thấy gì, tai nghe văng vẳng tiếng quân reo ở phía Nam, Lê Hoạt Hoàng vẫn cho ngựa lần mò đi tới. Bỗng Trịnh Tú cười lên như đắc chí lắm mà rằng:

- Bớ tướng triều đình, mau mau xuống ngựa đầu hàng đi thôi! Ngươi đã vào đây, thì ngựa hay của ngươi cũng không bằng chó nhỏ rồi!

Đằng sau Trịnh Tú, người đứng xem cũng cười lên như điên như khùng mà rằng:

- Bớ giặc cưỡi ngựa đen, mi giết anh em ta, đâm ta nhiều nhát. Hôm nay ta đợi ngươi ở đây để đâm chém lại, rửa thù cho bạn, đòi món nợ riêng của ta đây!

Lúc ấy, Lê Hoạt Hoàng mới nhận ra tướng đứng đợi là Đỗ Mậu Đại, người cố cướp xác Đoàn Phúc Hải dưới thành Ngọc Lũ cửa Bắc.

Trịnh Tú quay ngựa lại, Tú tránh đường đi tương đối dễ hơn Lê Hoạt Hoàng, ngựa Tú đến gần ngựa Lê Hoạt Hoàng, Trịnh Tú nói:

- Bớ tướng triều đình, hãy mở rộng mắt xem gươm thần của Trịnh Tú này.

Dứt lời, lưỡi gươm bay ra bây giờ mới thật là tuyệt vời. Ngay từ đường gươm thứ nhất, Lê Hoạt Hoàng đã thấy thanh gươm cùng một lúc công ra ba bốn thế, thế nào cũng đều có thể giết người như bỡn. Lập tức Lê Hoạt Hoàng cùng với cử gươm lên tiếp chiến. Địa thế cực kì khó xoay trở, chiến mã Ô Truy bước thấp bước cao muốn chạy cũng không chạy được. Lê Hoạt Hoàng biết thế nguy, thanh gươm trong tay Trịnh Tú lại biến ảo không thể nào đoán biết trước được. Lê Hoạt Hoàng muốn trụ ngựa để chống đỡ nhưng chỉ mới đỡ được vài đường gươm Hoàng đã hiểu rằng: nếu cứ đứng như vậy nữa, thì thà ngửa cổ để Trịnh Tú đâm cho rồi còn hơn!

Lê Hoạt Hoàng run rẩy trong lòng, cố nghĩ cách thoát thân, mấy lần toan quay đầu ngựa để chạy trở lại mấy lần đều bị gươm Trịnh Tú vây kín không có cách gì đi được cả. Đứng trên tảng đá, Đỗ Mậu Đại lại cười lên ha hả mà rằng:

- Bớ giặc cưỡi ngựa đen, lúc nào mệt rồi thì bảo ta để ta đến lấy nợ nhé!

Trịnh Tú dần dần quay ngựa, đổi hướng, rồi ra sức biểu diễn kiếm pháp, buộc cho Lễ Hoạt Hoàng phải lui ngựa dần dần đến chỗ tảng đá có Đỗ Mậu Đại đứng đợi.

Lê Hoạt Hoàng cùng đường, hóa liều, thấy rõ ràng Trịnh Tú dồn mình đến chỗ tảng đá, thì biết là để cho Đỗ Mậu Đại thừa cơ đâm chém mình, Lê Hoạt Hoàng quẫn quá uất lên, liền nghiến răng giật cương thúc bừa cho con Ô Truy vọt lên phía trước. Ô Truy là chiến mã hiếm thấy ở đời, từ lúc vào trong vũng bước thấp bước cao, bây giờ bị chủ giật cương giục chạy, tức thì nó hí lên một tiếng cực lớn, tiếng hô vang vang trong vũng nghe hùng vô kể, rồi bốn vó cất lên, đạp bừa gỗ đá mà chạy.

không thể theo kịp được. Trịnh Tú biết thế, vừa lúc ấy lại nghe Đỗ Mậu Đại hô to:

- Trịnh huynh mau cản nó lại, đừng để nó chạy!

Tức thì, thanh gươm trong tay Trịnh Tú vươn ra, vó ngựa cùng bước theo khấp khểnh, hai ngựa cách nhau không xa, tầm kiếm còn hoạt động được. Trịnh Tú vận dụng hết sở trường kiếm pháp, gươm đi sau mà hóa ra tới trước, có sức mạnh lôi tướng địch trở lại mà công kích. Thế là Lê Hoạt Hoàng chạy chưa được mấy bước, đã bị kiếm của Trịnh Tú bao vây ráo riết. Hoàng mình đẫm mồ hôi, biết phen này ắt khó thoát chết.

Bỗng Trịnh Tú quát lớn “Xuống ngựa!” rồi thanh gươm chém xả xuống đầu Lê Hoạt Hoàng, Hoàng cử kiếm lên đỡ, thanh gươm trong tay Trịnh Tú chuyển sang thế “Mây Ngang Đỉnh Núi” phạt ngang ngực Hoàng, Hoàng xoay gươm cản lại, kiếm chưa chạm nhau Trịnh Tú đã xoay gươm biến sang thế “Én Vàng Vào Động Hoa Lư”, thanh gươm xoay đốc, lòng bàn tay Trịnh Tú úp xuống, khuỷu tay ngang ra, mũi gươm xỉa cực nhanh vào giữa ngực Lê Hoạt Hoàng.

Lê Hoạt Hoàng không còn cách nào đỡ được mũi gươm ấy, một là chịu chết, hai là nhào xuống đất mà tránh, Võ tướng trong lúc nguy cấp, phản ứng tự nhiên hất tung Lê Hoạt Hoàng bay khỏi lưng ngựa vọt ra phía sau tránh thoát đường gươm đoạt mệnh của tướng địch.

Thế là, Trịnh Tú quát một tiếng “Xuống ngựa” ba đường gươm thần tốc đánh ra, quả nhiên Lê Hoạt Hoàng như chiếc lá bị làn cuồng phong cuốn bốc vọt lên rồi hạ xuống mặt đất. Trịnh Tú mừng khôn xiết kể, vội vươn mình bay sang lưng con Ô Truy, chụp lấy dây cương da dát bạc đẹp vô cùng. Trịnh Tú vươn tay phát mạnh vào mông con chiến mã tầm thường của mình, con ngựa chồm lên chạy miết. Trịnh Tú được ngựa quý, quên cả tướng triều đình còn đang lóp ngóp trong bùn lầy, đá gỗ lởm chởm, liền thúc Ô Truy bỏ đi.

Đằng kia, Đỗ Mậu Đại thấy Lê Hoạt Hoàng ngã ngựa thì cả mừng, liền chạy xuống lấy ngựa, giục vội tới chỗ Lê Hoạt Hoàng, Lê Hoạt Hoàng chân đi giày trận, mình mặc giáp sắt, đi bộ khó khăn lại gặp phải nơi bùn lầy đá lởm chởm, không làm sao chạy nhanh được. Hoàng còn đang lúng túng, đã thấy Đỗ Mậu Đại thúc ngựa chạy tới. Vừa chạy Đại vừa giơ cao thanh gươm, chỉ chực chém xuống Lê Hoạt Hoàng.

Lê Hoạt Hoàng tay cầm gươm, chân lần tìm chỗ tốt để đứng đợi đương cự với Đỗ Mậu Đại. Đỗ Mậu Đại giục ngựa xông tới, chém bổ xuống đầu Lê Hoạt Hoàng một gươm, Hoàng vươn gươm đỡ. Đỗ Mậu Đại lại phóng gươm đâm vào vai Lê Hoạt Hoàng, mũi gươm đi sượt áo giáp rít lên một tiếng như cọp nghiến răng. Lê Hoạt Hoàng rùng mình, tình cảnh thật là nguy khốn.

Đỗ Mậu Đại thích chí, lại thúc ngựa bước tới, Đại rạp mình trên lưng ngựa ra sức tấn công Lê Hoạt Hoàng, Lê Hoạt Hoàng không làm sao chuyển bộ chống đỡ được, lúng túng vô cùng.

Uất quá, hóa liều, Lê Hoạt Hoàng cầm như chắc chết trong trận này, vì vậy trong lòng hết còn sợ hãi, tỉnh trí lại, Hoàng nghĩ: “Chỉ vì mất ngựa, vướng víu chiến bào, nay cố làm sao cướp lại được con ngựa thì mới hi vọng thoát chết!”. Nghĩ vừa xong, đã lại thấy Đỗ Mậu Đại xông tới, thanh gươm trong tay Đại múa may theo phép Tẩu Kiếm của Trịnh Tú mà uy hiếp Lê Hoạt Hoàng.

Lê Hoạt Hoàng cố trụ bộ múa gươm chống đỡ. Nhưng vì Hoàng thất thế không xoay trở được nên đỡ cũng không hết, bị một nhát gươm chém trúng bàn tay bên trái. Lê Hoạt Hoàng đau thấu tim phổi, suýt tí nữa thì buông gươm ngã ngồi xuống.

Đỗ Mậu Đại thích chí cười lớn mà rằng:

- Món nợ hôm qua, hôm nay ta đòi được chưa, hay là sớm quá?

Lê Hoạt Hoàng nghe Đại nói, lửa giận sôi lên, Hoàng sực nghĩ: “Nếu cứ đứng thế này mãi, thì thế nào cũng trúng gươm mà chết, giặc cưỡi ngựa ngồi cao, bây giờ mình ở chỗ càng thấp tất nó càng không làm gì được!”. Nghĩ rồi, liền ngồi bệt xuống bùn, giơ gươm sẵn sàng đương cự. Đỗ Mậu Đại thấy thế, loay hoay không biết làm cách nào để đâm chém Lê Hoạt Hoàng cho được thì vừa giận vừa tức cười, lại lên tiếng chọc tức:

- Bớ giặc Nam Tấn Vương kia, sao lại làm trò con nít ngồi ăn vạ trong bùn thế, không biết nhục ư. Đứng lên xem nào!

Lê Hoạt Hoàng nghiến răng chịu nhịn, tay trái đầm đìa máu, cố gượng tháo bỏ chiến hài để dễ bước đi. Khắp người Lê Hoạt Hoàng bùn bê bết trông thật tang thương. Đỗ Mậu Đại mấy phen quay ngựa toan xéo bừa lên Lê Hoạt Hoàng, nhưng lần nào cũng bị Lê Hoạt Hoàng giơ gươm chực đâm vào bụng ngựa thành ra Đại không dám làm liều. Đôi bên cứ loay hoay cầm cự với nhau như vậy thêm lát nữa thì Lê Hoạt Hoàng cởi bỏ được chiến hài.

Lê Hoạt Hoàng đứng dậy, trong đầu quyết liệt nghĩ là phải cướp lấy ngựa của Đại mà chạy. Bây giờ đi chân không, giẫm xuống bùn hay đá tảng thoải mái lắm chứ không khó khăn như lúc còn vướng chiến hài. Lê Hoạt Hoàng tay kiếm lăm lăm đợi Đỗ Mậu Đại xông tới.

Quả nhiên, Đỗ Mậu Đại không biết mưu tính của tướng triều đình, giục ngựa xông tới, gươm vươn lên chém bổ xuống. Lê Hoạt Hoàng định hết tinh thần, đợi cho thanh gươm bay tới thật gần mới cử gươm vận sức gạt lên thật mạnh, rồi nương theo đà nhún chân tung mình vọt lên. Đỗ Mậu Đại giật mình thu gươm chặn nhưng muộn rồi, Lê Hoạt Hoàng vào sát quá cũng không kịp quay gươm xỉa vào mình Đại, thành ra chỉ nhờ thân hình ào tới xô Đại nhào xuống ngựa mà thôi.

Lê Hoạt Hoàng chụp với dây cương, cướp ngựa của Đại thúc chạy vội đi, Đỗ Mậu Đại nhào xuống ngựa, quên cả đau, nhìn tướng triều đình cướp ngựa thì giận quá liền giơ gươm tận lực phóng theo. Thanh gươm bay ra như một vệt sáng ghim ngay vào vai trái tướng Lê Hoạt Hoàng. Lê Hoạt Hoàng ưỡn ngửa người suýt ngã xuống, rồi cố gượng cầm cương, Hoàng nghiến răng giơ tay nhổ bật thanh gươm ra quăng đi, rồi mặc cho máu chảy đầm đìa cả chiến bào bê bết bùn, Lê Hoạt Hoàng giục ngựa càng lúc càng chạy xa.

Đỗ Mậu Đại phóng gươm ra trúng tướng triều đình, vội nhổm ngay dậy, hồi hộp đợi tướng triều đình ngã ngựa, nào ngờ thấy y vẫn cố ngồi trên yên giục ngựa bỏ chạy. Đỗ Mậu Đại ngẩn người, rồi bỗng khóc lên hu hu, dậm chân trong bùn than trời trách đất về việc vẫn không giết được tướng triều đình để rửa thù!

Đỗ Mậu Đại khóc một hồi, rồi lần mò đi bộ ra khỏi vũng.

Đại đi chưa ra được khỏi vũng, đi lại nghe có tiếng vó ngựa nện rầm rập, con Ô Truy hiện ra sừng sững, trên lưng ngựa là tướng Trịnh Tú mặt mày hớn hở, Trịnh Tú vừa thấy Đỗ Mậu Đại một mình lóp ngóp đi bộ ra khỏi vũng, thì lấy làm lạ lắm.

Trịnh Tú đợi Đại tới, nghe Đại thuật lại mọi việc thì cười mà rằng:

- Thôi thế là ông cũng tạm rửa được thù, đòi được nợ rồi. Chém một nhát, đâm một nhát, đâm chém đủ cả: cổ kim chưa có ai vào trận lại bắt được tướng địch phải cởi cả chiến hài đi chân đất mà chạy như ông, thế là nhất thiên hạ rồi còn gì nữa!

Rồi Trịnh Tú đỡ Đỗ Mậu Đại cùng lên lưng chiến mã Ô Truy, Trịnh Tú bảo:

- Tôi cướp được ngựa khoái quá, đem ra chay một hồi lên đến tận Ngọc Cầu, quả thật con ngựa này chạy nhanh còn hơn cả gió nữa!

Đại sửng sốt:

- Ông nói sao? Lên đến tận Ngọc Cầu?

- Phải.

- Làm sao mà nhanh như vậy được?

- Thế mới là chiến mã hiếm có ở đời đấy! Phải chi tôi về sớm chút nữa tất còn kịp cản tướng cho ngựa nhỉ!

Hai tướng còn đang chuyện trò, đã nghe trống giục vang vang ở phía Nam. Cả hai vội giục ngựa chạy miết.

Chưa biết việc ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—