← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Năm Mươi Bốn Động chúa truyền bắn Đinh Liễn
Quân sư ra lệnh tiến quân

Vậy ta sửa soạn đối trận nói chuyện với Nam Tấn Vương. Bây giờ, Nam Tấn Vương muốn lấy tình ruột thịt mà ép Động chúa, vậy Động chúa đành phải mang tiếng bất nhân một phen mới xong...

Động chúa hỏi:

- Ta mang tiếng bất nhân thế nào?

- Bẩm, Nam Tấn Vương muốn lấy tính mạng của tướng Đinh Liễn để đòi Động chúa lui quân, chứ thực ra y cũng chưa dám thực lòng hại đến Đinh Liễn, chẳng qua thế cùng nên y phải làm như vậy, lát nữa đối trận, Động chúa hãy ung dung nghe tôi nói chuyện với Nam Tấn Vương, lại ra lệnh cho các mặt uy hiếp tinh thần Nam Tần Vương, sau đấy hãy ra lệnh bắn Đinh Liễn nhé...

Động chúa hỏi vội:

- Thế nhỡ y thế cùng làm liều thì sao?

- Bẩm, tôi tin chắc là Nam Tấn Vương coi trọng mạng y hơn mạng Đinh Liễn, thế nào y cũng không dám ho he, có khi lại còn phải lạy lục ta đừng hại Đinh Liễn nữa là khác đấy!

Nói rồi, Quân sư quay sang Hồ Tường Thụy mà rằng:

- Ông giỏi nghề bắn cung, hãy sửa soạn cung cứng tên dài để biểu diễn phép bắn tên nhé. Lại phải sửa soạn các loại tên hiệu xanh đỏ để Động chúa ra lệnh cho các nơi biết đấy!

Hồ Tường Thụy dạ một tiếng, xin đi sửa soạn ngay.

Vừa lúc ấy, nghe có trống hiệu bên doanh Nam Tấn Vương thúc lên, mọi người lắng nghe, quả nhiên trống thúc ba hồi rồi im lặng. Quân sư vui vẻ!

- Như vậy là Nam Tấn Vương đã chịu nói chuyện trước trận. Mời Động chúa sửa soạn lên đường. Các tướng cũng nên đi theo cả, quân chỉ mang một trăm mà thôi.

Lát sau, mọi việc sửa soạn xong xuôi. Quân sư bảo tế tác đi nghe tin, xem lúc nào Nam Tấn Vương ra trước doanh rồi phải báo về ngay cho Quân sư biết.

Được một lát, quân vào trình là doanh Nam Tấn Vương mở rộng, trong doanh cờ xí phất phới. Nam Tấn Vương đang ra ngoài.

Quân sư mời Động chúa lên ngựa. Quân sư cưỡi ngựa Á Lôi, lưng giắt Giao Long trủy thủ, mình bận áo văn sĩ màu trắng, lưng lại mang cây đàn ba dây xinh xắn, phong độ Quân sư có vẻ như sắp lên đường ngao du sơn thủy hơn là ra trận để quyết liệt tranh hùng.

Động chúa vận chiến bào màu xám nhạt, hai cánh tay để trần, lưng giắt cây đại phủ, đầu đội võ cân, hai mắt sắc long lanh thật dữ dội mà lại nhiều tình cảm. Các tướng ai cũng chỉnh tề, riêng Hồ Tường Thụy thì vai đeo thêm cây cung thiết đằng thật lớn, các bao tên treo mấy nơi trên người.

Động chúa truyền mở cửa doanh thúc ngực phi ra, Quân sư giục con Á Lôi theo bén gót, bên phải Quân sư là Hồ Tường Thụy, bên trái Quân sư là tướng Trịnh Tú cưỡi con Ô Truy cướp được của Lê Hoạt Hoàng, Tú hân hoan sung sướng hiện ra vẻ mặt.

Động chúa và các tướng nhằm hướng doanh Nam Tấn Vương thúc ngựa chạy tới. Ước khoảng tàn tuần trà, Động chúa và các tướng cùng một trăm quân đã tới trước doanh Nam Tấn Vương. Từ xa, đã thấy cờ xí, hằn trên nền trời sáng rõ là hình dáng một người bị treo trên đỉnh cây tre thật cao: đấy là sứ giả Hoa Lư Đinh Liễn.

Trước doanh một khoảng vừa xa, Nam Tấn Vương cùng các tướng cũng vừa dừng ngựa. Bọn Động chúa ào tới rồi dừng ngựa lại thật mạnh mẽ, bụi bốc mù giây lát tan dần. Thế là hai bên đối trận nhìn nhau.

Bên này, Động chúa giơ tay bảo các tướng dừng bước, một mình thúc ngựa tiến lên, Quân sư cũng thúc con Á Lôi tiến theo rồi vẫy tay gọi hai tướng Hồ Tường Thụy và Trịnh Tú theo lên đứng sau Quân sư.

Đối diện, Nam Tấn Vương cưỡi ngựa hồng. Vương mặc chiến bào bằng giáp vàng, đầu đội mũ đâu mâu dát ngọc, ngang lưng treo thanh Hộ Thiên kiếm, hộ tâm kính bằng đồng bóng loáng in rõ hình vật chung quanh. Quanh Vương, các tướng chỉnh tề vây kín, thấp thoáng có cả bóng tướng tiên phong Lê Hoạt Hoàng cưỡi con ngựa nâu, bàn tay Hoàng còn buộc kín nơi bị chém, vai Hoàng còn vướng víu chắc trong chiến bào cũng còn nơi buộc.

Động chúa chẳng quan sát đối phương, ngựa vừa dừng vó đã cất giọng mạnh như loa đồng mà rằng:

- Hoa Lư Động chúa Đinh Bộ Lĩnh đã đến trước doanh Cổ Loa. Ai muốn nói chuyện với ta?

Giọng Bộ Lĩnh vang mà đượm đầy tức giận, nghe ôn tồn mà vẫn như quát mắng. Bên hàng các tướng triều đình, không ai là không chăm chú nhìn con người cai quản cả vùng Hoa Lư, mấy phen làm cho quân binh Triều vất vả.

Đinh Động chúa vừa dứt tiếng, trung quân Nam chinh tướng Đặng Ngọc Hợp đã vòng tay nghiêng mình trên yên ngựa xin phép Nam Tấn Vương để ra nói chuyện với Động chúa Hoa Lư trước, Vương khe khẽ gật đầu.

Đặng Ngọc Hợp giục ngựa tiến lên, đến trước mặt Động chúa dừng ngựa lại mà rằng:

- Trung quân Nam chinh tướng Đặng Ngọc Hợp xin được nói chuyện với Động chúa trước.

Động chúa gay gắt:

- Ông liệu có quyết định việc Cổ Loa lui quân được không?

Đặng Ngọc Hợp khó trả lời, ngập ngừng rồi đáp:

- Mọi việc ta thử thương lượng xem sao!

- Hoa Lư không còn thì giờ để thử, nếu ông không có quyền thì đừng làm mất thì giờ của ta!

Giọng Động chúa sắc như dao, gằn từng tiến nghe đến rợn mình. Đặng Ngọc Hợp chưa biết nói sao, Nam Tấn Vương đã thúc ngựa bước tới. Hai bên Vương, đằng sau Vương, các tướng cũng thúc ngựa lên theo. Vương dừng ngựa lớn tiếng mà rằng:

- Hoa Lư muốn thương lượng như thế nào?

Động chúa nhíu mày nhìn chăm chú Nam Tấn Vương, nét mặt Vương thật uy nghiêm, giọng nói của Vương thanh tao mà vẫn uy quyền. Động chúa chưa kịp nói, Quân sư đã thúc ngựa bước lên, sóng đôi với ngựa Động chúa rồi ung dung nghiêng mình vòng tay thi lễ mà rằng:

- Quân sư Hoa Lư, Lê Thảo tôi xin thay lời Động chúa để vấn an Nam Tấn Vương Ngô triều. Bây giờ đối trận nghị hòa, thì việc nói chuyện ắt không ra ngoài việc Cổ Loa lui binh, tình thế đã rõ sao ngài vẫn còn chưa tỉnh ngộ mà lại đối xử với sứ của Hoa Lư như vậy?

Nam Tấn Vương, các tướng chăm chú nghe giọng nói thanh tao của nhân vật mặt đẹp như ngọc tự xưng là Lê Thảo, Quân sư của Hoa Lư, tất cả đều tấm tắc khen ở trong lòng cốt cách khác thường của Quân sư Hoa Lư. Mọi người cũng lại ngạc nhiên về vóc dáng thanh tao của Quân sư, trước nghe Đinh Liễn mỗi lần nói ra là một lần ca ngợi Quân sư thế này, Quân sư thế nọ, ai cũng tưởng rằng Quân sư Hoa Lư phải là một ông già, hoặc trẻ trung ra nữa thì cũng phải là một nam trung niên rậm râu, tính tình trầm lặng, không ai ngờ được rằng Quân sư lại vừa trẻ vừa thanh tú đến như vậy.

Nam Tấn Vương nghe Quân sư Hoa Lư hỏi, lời lẽ tuy lễ độ mà lại vẫn hàm chứa kiêu ngạo, ý nghĩa vừa ra vẻ nói chuyện mà lại hóa ra là trách móc, hạch hỏi. Vương thấy cũng khó trả lời, liền đáp:

- Có bao giờ vua một nước muốn bước một bước, lại phải hỏi thần dân hay không?

Lê Thảo mim cười đáp:

- Bẩm, giả sử đấng quân vương đem đức lớn cho muôn dân tắm gội, giơ tay là cả nước thái bình, đi một bước ra khỏi điện vàng cung ngọc là bá tánh được ấm no, thì ắt hẳn muôn dân cầu được thấy minh quân bước đi, mong mỏi được thấy minh quân giơ tay. Nay, bệ hạ ở ngôi cao trị nước mà chẳng thấy được đường xa của nước, cai quản trăm dân mà chẳng biết trăm dân đói khổ khắp nơi, trách nhiệm của mình chưa trọn lại đem quân vượt ngàn dặm xa để gây chinh chiến, sao lại bảo được rằng thần dân không được phép cản bước của bệ hạ được?

Nam Tấn Vượng kinh ngạc với những lời lẽ hỏi tội của Quân sư Hoa Lư, vừa ngượng vừa giận, liền nói:

- Ấy cũng bởi con dân không biết phận, nổi loạn khiến cho ta phải vất vả đem quân tiễu trừ. Tội ấy sao lại không phải của kẻ làm loạn được?

Quân sư rắn rỏi:

- Bẩm, chí lớn của tiên vương Ngô triều, công đại định của tiên vương vừa mới tỏ thì tiên vương đã khuất, lẽ ra hậu duệ phải nối được chí tổ tiên, làm cho đại nghiệp ngày càng rực rỡ, chứ đâu lại có cái cảnh trong nhà tranh giành chém giết nhau, khiến bên ngoài tan nát cả mối giềng. Loạn nước, không phải do ở bá tánh ngu si làm ra, mà chính vì chốn miếu đường kỉ cương chẳng vững. Vậy thì, đấng quân vương thay trời trị nước, sao không biết sửa trị mình trước, mà lại dung dưỡng mối loạn ở trong nhà, rồi trách cứ trăm dân không tuân theo phép nước sao phải đạo minh quân thịnh đức được.

Nam Tấn Vương đã giận càng giận thêm, nhưng hễ cứ nói ra lời nào lại bị Quân sư Hoa Lư vịn ngay vào đây để kịch liệt kể tội mình thêm, liền cố nén nói sang việc khác:

- Ta đem quân xuống Nam, bây giờ muốn hồi trào, nước non này là của Ngô triều, sao ta muốn đi một đằng Hoa Lư lại đòi trẫm phải đi đằng khác được?

Quân sư lại mỉm cười đáp:

- Bẩm, bệ hạ đem quân xuống Nam để làm gì? Trước hết bệ hạ hãy cho tôi được nghe rõ chỗ ấy đã, sau tôi xin sẽ trình bày sau.

- Trẫm đem quân xuống Nam là để tiễu giặc...

- Bẩm, bệ hạ tiễu giặc nào? Có phải là giặc Hoa Lư không?

Nam Tấn Vương tức nghẹn ở cổ, chưa biết đáp sao. Quân sư nói tiếp luôn:

- Sứ giả của Hoa Lư có nói với bệ hạ là Hoa Lư chẳng phải là giặc, Hoa Lư chẳng hề có cướp bóc giết người, lại chẳng tự xưng tiếm hiệu cát cứ một nơi, nước non này vẫn của chung người xứ Giao Châu ta, Hoa Lư chẳng bao giờ nói là của riêng mình! Vậy thì hà cớ gì bệ hạ đem quân xuống Nam, để tiễu trừ Hoa Lư?

Nam Tấn Vương giận dữ:

- Vậy tại sao Hoa Lư dám chiêu tập binh mã, đúc giáo rèn gươm, có phải là để làm loạn hay không?

Quân sư ung dung:

- Nếu bảo chiêu tập binh mã, rèn đúc gươm giáo là để làm loạn, thì việc dùng gươm giáo đề phá vỡ kỉ cương mất cả mối giềng loạn nhân luân, tan cả nước, thì là làm gì? Loạn chăng? Vả lại, khắp cõi Giao Châu bọn phú hào cậy quyền cậy của nổi lên làm khổ trăm dân, thậm chí lại có cả kẻ vốn là mệnh quan của triều đình cũng xưng hùng một cõi, hoàng thân quốc thích cũng chiếm giữ một nơi, sao bệ hạ không bảo những nơi ấy là giặc phải tiễu trừ ngay, mà lại đem quân đi đánh Hoa Lư. Hoa Lư núi nhiều hơn rừng, người thô kệch nhưng không biết gian trá hại dân nát nước, chiêu tập binh mã hay rèn đúc gươm giáo nếu gặp được minh quân ắt tự tìm đến để xin thờ, hoặc nếu nạn nước gay go thì sẽ cùng anh hùng trong thiên hạ đứng lên cứu nước. Cái gương tiên vương Ngô triều mới hiện ra đây, ai dám bảo Ngô Vương khai sáng cơ nghiệp là giặc được nào?

Nam Tấn Vương thở dài một tiếng, các tướng đứng chung quanh Vương kinh hãi miệng lưỡi của Quân sư Hoa Lư. Động chúa và các tướng Hoa Lư vẫn nghiêm nghị, trụ ngựa không một ai nhúc nhích.

Quân sư dồn Nam Tấn Vương một thôi một hồi, chỉ thấy Nam Tấn Vương vừa giận vừa không biết phải nói ra sao, thì sợ rằng nếu cứ giằng co mãi như thế này ắt chẳng xong việc, liền nói:

- Bẩm, bệ hạ cầm quân tất nhìn thấy cái thế hơn thua, Hoa Lư thắng mà vẫn không để mất đạo đức nhân nghĩa, cử sứ sang tận doanh của bệ hạ để xin thương lượng. Sứ của Hoa Lư nhiệm mệnh Động chúa, lại là trưởng tử của Động chúa Hoa Lư, thì có khác gì chính Động chúa đến doanh bệ hạ, sao bệ hạ chẳng đãi bằng lễ của người lớn trong thiên hạ, mà lại bắt sứ treo lên cột cao như vậy?

Giọng Quân sư càng lúc càng sang sảng, có sức mạnh bay đi thật xa. Đinh Liễn bị treo trên ngọn tre ở cách đây không xa nghe rõ những lời Quân sư đối đáp với Narn Tấn Vương, bỗng bật lên cười lớn mà rằng:

- Quân sư ơi! May được Nam Tấn Vương treo trên cao thế này, tôi mới được nhìn rõ các đạo quân của ta dàn trận đẹp quá!

Quân sư ngước nhìn Đinh Liễn trên ngọn tre, rồi nói tiếp:

- Bây giờ bệ hạ có cần phải nghe Hoa Lư chúng tôi nhắc lại những lời sứ giả đã nói với bệ hạ nữa hay không?

Nam Tấn Vương thấy thật khó nghĩ, ngập ngừng một chút rồi bảo:

- Ta quyết định về Cổ Loa. Vậy ta muốn đi như thế nào cũng được...

Quân sư cắt ngang:

- Trước, bệ hạ mang quân tới Hoa Lư muốn đi đường nào cũng được, nay việc bệ hạ lui quân thì không thể như thế được nữa...

Đến lượt Nam Tấn Vương cắt lời Quân sư, Vương gằn giọng:

- Tại sao?

Quân sư cười thành tiếng rồi đáp:

- Tướng tiên phong của bệ hạ đã đi rồi mà không được, sao bệ hạ còn hỏi tại sao nữa!

Rồi Quân sư nghiêm mặt:

- Bẩm, Hoa Lư chúng tôi phải bỏ căn cứ vất vả đến tận chỗ này, chẳng phải sáng đi là chiều đến được, thiệt tướng thiệt quân cũng có rồi, nay đại quân dàn ra khắp mặt, nếu muốn giết binh Triều đến người lính cuối cùng cũng không khó. Nhưng nạn nước không thể đổ lên đầu bá tánh được, thế lớn mai sau không phải chỉ ở một trận thắng hôm nay mà lập được. Vì thế, Hoa Lư muốn binh Cổ Loa phải rút về theo đường lối đã nói trước!

Nam Tấn Vương giận tưởng mình điên lên được, cố nén mà rằng:

- Từ nãy, khanh nói năng vẫn tỏ ý kính Vua, lời lẽ lại chẳng thiếu ngông cuồng.

Quân sư cắt ngang, giọng cực sắc:

- Đối trận, không có vua tôi, chỉ có đối thù! Trong trận, chỉ có kẻ thắng người thua, Hoa Lư nói ngay: Cổ Loa là bại binh, không có việc muốn tự ý làm gì thì làm!

Nam Tấn Vương bình tĩnh:

- Hoa Lư muốn dọa ta chăng?

- Nếu dọa mà định được nước, Hoa Lư nhất định dọa. Nhưng sự thực là lúc này đại quân Cổ Loa như cá nằm trong rọ, chỉ một hiệu lệnh ban ra là biết ngay. Bệ hạ có muốn xem lệnh hay không?

Nam Tấn Vương cương quyết:

- Ta không cần xem lệnh gì cả. Ta chỉ nói một điều là: Hoa Lư phải lui quân, để binh của ta thong thả muốn đi đâu thì đi, nếu không thì sứ giả trên ngọn tre kia sẽ bị bắn chết trước!

Quân sư mỉm cười, đưa mắt khẽ ra hiệu cho động chúa. Tức thì Động chúa Hoa Lư vấn lực cất giọng rền như sấm mà rằng:

- Có phải ông định dọa ta chăng?

Nam Tấn Vương kinh hãi về sức mạnh trong tiếng nói của Đinh Bộ Lĩnh ghê gớm quá, liền cố trấn tĩnh mà rằng:

- Trong trận, làm gì có việc dọa nhau!

Động chúa ngửa mặt cười như sấm dây một hồi, tiếng cười khiến cho vài chiến mã của vài tướng khiếp sợ dậm chân vươn cổ hí vang lên. Dứt tiếng cười, Động chúa nghiêm nghị:

- Đại trượng phu đứng trong trời đất, làm gì có việc bịn rịn vợ con để đến nỗi hỏng cả việc lớn?

Nam Tấn Vương dồn:

- Ngươi không sợ mang tiếng là tàn nhẫn giết con ư?

- Ta vốn không tàn nhẫn như thế, nay chỉ vì ông ép quá mà thành phải như vậy! Thế thì, chính ông mới là người tàn nhẫn đấy!

Nam Tấn Vương chưa kịp nói, Quân sư đã lên tiếng:

- Bẩm, Động chúa Hoa Lư vì việc lớn mà chịu hi sinh con trai, tiếng tàn nhẫn mai sau còn mãi chẳng qua cũng chỉ vì Nam Tấn Vương nhà Ngô không phải là vua hiền ép buộc phải làm! Bây giờ, tôi cũng xin nói để bệ hạ biết: chỉ một phát tên thôi, là Đinh Liễn tất không sống được, mấy chục tay cung của bệ hạ dưới chân cột cũng vô ích, bệ hạ hãy xem tài cung tiễn của tướng Hoa Lư trước đã!

Lập tức Hồ Tường Thụy hạ cung, tay vươn ra rút tên ở sau lưng, rồi giương cung hướng về mé Tây phóng mũi tên đi. Mũi trên xé gió bay ra, tức thì Hồ Tường Thụy tay lại rút tên phóng mũi tên thứ hai ghim ngay vào đuôi chiếc tên thứ nhất. Hồ Tường Thụy phát tên cực nhanh, cử động ra sao không kịp nhận thấy, tiếng mũi tên xé gió bay đi, tiếng dây cung phựt phựt liên hồi, rồi bỗng thấy Hồ Tường Thụy giục ngựa vọt sang hướng Tây, ngựa của Thụy sải bốn vó bụng gần chạm mặt đất, mọi người trông ra thấy Hồ Tường Thụy rạp mình trên lưng ngựa, rồi bất thần xoay mình quay trở lại, nửa người Thụy phía trên thắt lưng vươn lên, Thụy phóng ra một mũi tên tréo lên trời rồi vòng ngựa quay trở lại đứng vào chỗ cũ. Sắc mặt Thụy vẫn thản nhiên, hơi thở chẳng gấp.

Vừa lúc ấy, một vật dài từ trên cao bay xuống rớt ngay trước ngựa của Nam Tấn Vương, mọi người nhìn ra thì thấy một chuỗi mũi tên, mũi nọ ghim đúng giữa đuôi mũi kia, đếm được mười hai mũi, lại có một mũi thứ mười ba ghim vào đầu mũi tên thứ nhất. Thì ra, Hồ Tường Thụy bắn ra đến mười hai phát tên nhanh đến nỗi tên không đi xa thì chiếc trước đã bị chiếc sau đuổi kịp ghim trúng sau đuôi! Đến mũi thứ mười ba, Hồ Tường Thụy giục ngựa đuổi theo chắn đầu chuỗi tên rồi bắn một mũi chặn lại, đưa cả chuỗi tên về trước ngựa Nam Tấn Vương cho mà thấy.

Tài cung tên của Hồ Tường Thụy thật trên đời này khó có đến hai người, Nam Tấn Vương, các tướng nhìn chuỗi tên đến ngẩn ngơ kinh hãi rụng rời. Động chúa, các tướng Hoa Lư cũng ngợi khen thầm tài Hồ Tường Thụy. Quân sư mỉm cười giọng hân hoan mà rằng:

- Bẩm, giả sử tay thần tiễn Hồ Tường Thụy đây của Hoa Lư bắn ra một phát thôi, liệu Đinh Liễn trên ngọn tre kia làm sao sống nổi? Tôi xin nói ngay để bệ hạ biết: nếu Đinh Liễn chết vì bệ hạ, thì nhất định không một người nào của Cổ Loa đã tới chỗ này mà lại an toàn trở về được đấy!

Nam Tấn Vương còn chưa hết kinh hãi về phép bắn tên của Hồ Tường Thụy, đã lại nghe Quân sư Hoa Lư dọa, thì hoang mang chen lẫn sợ sệt ở trong lòng gắng đợi xem Hoa Lư giở trò gì nữa!

Hồ Tường Thụy lại thúc ngựa bước ra, cây cung thiết đằng cánh dài hơn một sải tay đã hạ xuống, Thụy đợi lệnh:

Quân sư nói lớn:

- Bệ hạ hãy xem cho rõ!

Rồi liếc mắt nhìn Động chúa. Lập tức, Động chúa hô lớn:

- Lửa!

Hồ Tường Thụy gác cung lấy đá bật lửa, ngọn lửa cháy lên Hồ Tường Thụy tung mồi lên cao rồi rút một mũi tên phóng đi. Mũi tên đi đụng ngọn lửa bốc cháy tức thì, tạo thành một vật lửa vọt lên cao, lên cao tít, nhỏ tí nhưng thấy rõ.

Nam Tấn Vương ngửa mặt nhìn mũi tên lửa phóng đi rồi mất hút trên trời cao, chưa hiểu sự thể ra sao, Hồ Tường Thụy phóng mũi tên xong tay phải giữ cung, tay trái vươn ra kịp đỡ lấy mồi lửa rơi xuống, rồi trụ ngựa đứng đợi.

Vừa lúc ấy, khắp bốn phía quân reo dậy đất, trống giục đến rung rinh cả mặt đất. Tiếng quân reo tưởng chừng như sóng dậy giữa lúc biến động, nghe rầm rầm sát bên tai, như thể tiếng reo ở ngay sau lưng, ngay trước mặt, ngay hai bên phải trái.

Nam Tấn Vương và các tướng triều đình, không ai là không thất sắc, hồn vía lên mây, cả doanh binh triều đình náo động tưởng bị quân Hoa Lư đánh úp, người nào người ấy mặt không còn sắc màu.

Quân Hoa Lư reo hò khắp mặt, trống giục ba hồi thật lâu, rồi im bặt. Trên đỉnh tre cao, Đinh Liễn reo lớn lên mà rằng:

- Quân sư, Quân sư! Binh ta khắp nơi cờ trương rợp đất át cả lá rừng, đông quá Quân sư ơi!

Phía dưới, Quân sư trịnh trọng nói với Nam Tấn Vương:

- Bẩm, đây là hiệu để Hoa Lư sẵn sàng xung trận, quân ấy hò reo ấy, chắc cũng đủ để bệ hạ thấy là binh Hoa Lư quả thật trấn khắp mặt. Liệu sức bệ hạ đem quân chạy lên phía Bắc có thoát được không, hay bất thần quay sang hướng Tây để cướp Hoa Lư liệu có thành công không? Bảo rằng binh ấy là hư binh, quân reo chỉ cốt lấy tiếng mà không có lực thật, thì xin bệ hạ xem thêm lần nữa cho biết!

Nam Tấn Vương và các tướng còn đang bàng hoàng, nghe lời Quân sư Hoa Lư nói chẳng ai biết đáp ra sao, lại nghe Quân sư bảo xem lần nữa cho biết thì cũng chưa hiểu ra sao, chợt đã thấy Động chúa hô lớn:

- Xanh!

Tức thì, Hồ Tường Thụy lại tung mồi lửa lên, rồi nhanh nhẹn phóng ra một mũi tên lửa đầu mũi tên cháy xanh biếc, trông như cả một khối thạch bích vọt lên trời cao.

Nam Tấn Vương và các tướng lại ngẩng mặt nhìn phát tên lửa xanh, rồi ngẩn người đợi chờ. Thoáng lát, lại có tiếng quân reo, tiếng reo vẫn rầm rầm khắp mặt như lúc nãy, nhưng nghe càng lúc càng gần, trong tiếng reo còn nghe thấy cả tiếng vó ngựa nện ầm ầm rung chuyển cả mặt đất. Nam Tấn Vương kinh hãi, chưa kịp suy nghĩ gì thêm, thì đã thấy tướng Nguyễn Đình Trung từ trong doanh thúc ngựa hết sức chạy ra, vừa đến trước mặt Vương, Trung đã vòng tay kính cẩn tâu:

- Tâu Thánh thượng thần đứng quan sát trên chòi cao, thấy giặc từ khắp các mặt ầm ầm tiến tới doanh ta, tình hình nguy cấp lắm!

Nam Tấn Vương kinh hãi, chực quay ngựa trở về, thì Quân sư Lê Thảo đã cất tiếng đĩnh đạc át cả tiếng quân Hoa Lư còn đang hò reo ở khắp mặt mà rằng:

- Bệ hạ không phải lo sợ, chưa phải là lúc binh Hoa Lư tiến đánh đâu, đấy mới chỉ là lệnh tiến quân đến sát doanh trại của bệ hạ đấy thôi!

Quả nhiên, Quân sư vừa dứt lời, đã thấy tiếng reo hò không còn nữa, nhưng Nam Tấn Vương nhìn ra các phía bây giờ cũng thấy được rõ ràng là quân Hoa Lư dừng quân cách doanh chẳng xa, cờ xí phấp phới, cây rừng lay động, rõ ràng là quân Hoa Lư đông lắm.

Quân sư lại nói tiếp:

- Bẩm, bệ hạ đã thấy tận mắt binh Hoa Lư vây hãm khắp mặt, chỉ có phía Nam là bệ hạ không rõ đấy thôi. Bây giờ, nếu muốn tranh hùng thì chỉ một hiệu lệnh nữa là bệ hạ được thấy cảnh nát ngọc tan vàng ngay. Liệu sức ấy của Hoa Lư, lợi thế ấy của Hoa Lư, binh hùng tướng mạnh nào của bệ hạ đóng giữa vùng chỉ một mồi lửa là chết cháy cả này lại có thể đương cự được với Hoa Lư chúng tôi!

Nam Tấn Vương run từ trong bụng run ra, Vương kín đáo đưa mắt nhìn xem các tướng thể nào, đến khi biết sự thể Vương lại càng kinh hoàng hơn nữa! Thì ra các tướng đứng chung quanh Vương, không một ai còn thần sắc, vẻ sợ sệt hiện rõ trên nét mặt, các tướng nếu có thể bỏ chạy được thì chắc đã chạy cả mất rồi, không còn cách gì để cưỡng lại Hoa Lư được nữa.

Nam Tấn Vương cố gắng giữ bình tĩnh, chưa kịp nói thì tướng Nguyễn Đình Trung đã lại từ trong doanh thúc ngựa vọt ra, lại vòng tay hổn hển tâu:

- Tâu Thánh thượng, giặc án binh sát doanh ta các mặt, tình thế khẩn cấp lắm rồi. Quân ta không còn tinh thần nhốn nháo muốn tan vỡ. Xin Thánh thượng định liệu!

Nam Tấn Vương lần này mới thật bối rối, các tướng nghe tâu chỉ muốn quay ngựa bỏ về. Nam Tấn Vương bối rối chưa biết phải làm sao, Quân sư đã lại rắn rỏi mà rằng:

- Binh Hoa Lư bao vây kín các mặt, thế mạnh nhổ bật được núi, lật đổ được cả biển khiến cho quân của bệ hạ kinh hoàng. Thật ra, binh Hoa Lư nhân nghĩa, cùng lắm mới phải chém giết. Nay quân của bệ hạ đã khiếp sợ thì Hoa Lư tạm lui quân để bệ hạ được an lòng lo liệu mọi việc nhé!

Động chúa lại hô lớn:

- Về!

Lập tức, Hồ Tường Thụy lại tung mồi lửa, cùng một lúc phóng ra hai mũi tên một cháy với ngọn lửa đỏ, một cháy với ngọn lửa xanh, hai mũi tên lửa xanh đỏ song song bay vút lên cao rồi mất hút. Lập tức, Vương thấy các đạo quân Hoa Lư vây kín các mặt chuyển động, rồi bóng cờ mất dần vào mãi xa xa, cuối cùng thì bốn bề lại lặng ngắt, như thể chưa hề bao giờ lại có binh Hoa Lư ẩn ở các nơi vừa rồi.

Vương còn đang ngơ ngẩn, đã thấy tướng Nguyễn Đình Trung giục ngựa chạy tới, Trung hớn hở mà rằng:

- Tâu bệ hạ, nhờ uy danh bệ hạ, giặc không dám tiến lên, chúng nó đã sợ hãi rút quân chạy hết cả rồi.

Nam Tấn Vương vừa ngượng vừa giận không biết nói sao, Quân sư Lê Thảo đã lại mỉm cười nói:

- Quả nhiên Hoa Lư đã lui quân, thế là hiệu lệnh Động chúa ban ra đều đã được các mặt thi hành đúng cả. Việc rõ ràng, ắt bệ hạ không còn ân hận gì nữa chứ!

Nam Tấn Vương thở dài, rồi ngập ngừng bảo:

- Được, trẫm chịu lui quân. Vậy các khanh muốn như thế nào?

Động chúa lúc ấy mới lại lên tiếng mà rằng:

- Ở đây, không phải là chỗ thương lượng. Hoa Lư đã có sứ để nói về các việc, ngài cứ việc nói chuyện với sứ của tôi là được!

Nam Tấn Vương nhìn Động chúa ánh mắt Vương chẳng khỏi lóe lên sự căm hờn nhưng dịu lại ngay, Vương phán:

- Được, trẫm sẽ nói chuyện với sứ của Hoa Lư...

Đinh Động chúa tiếp luôn:

- Sứ giả là con lớn của tôi, thay tôi đi nói chuyện với ngài, ngài đãi sứ trọng hậu đến nỗi treo lên ngọn tre, lại muốn giết cả sứ, vậy bây giờ tôi xin nói lại để ngài rõ, tình hình các mặt ngài đã biết, chỉ một hiệu lệnh tôi bắn ra là không một người nào trong doanh Cổ Loa lại còn được sống để trở về, đổi lại, mạng Đinh Liễn sứ giả của tôi ngài đã muốn lấy, thì tôi sẽ giúp ngài việc ấy, lúc nào Đinh Liễn chết ấy cũng là lúc lệnh cho quân Hoa Lư giết hết binh Cổ Loa bắt đầu đấy!

Nam Tấn Vương nghe Đinh Bộ Lĩnh nói, lòng băn khoăn bối rối không biết phải xử trí ra sao, đã lại thấy Động chúa hầm hầm nét mặt, rồi gắn giọng ra lệnh:

- Hồ Tường Thụy, hãy bắn đứt dây treo Đinh Liễn!

Hồ Tường Thụy vừa nghe lệnh còn hoang mang chưa kịp giục ngựa, thì Nam Tấn Vương đã giật giọng:

- Khoan! Đối xử với sứ Hoa Lư không trọng hậu là lỗi của trẫm, không nên giết Đinh Liễn như thế!

Động chúa vẫn còn hầm hầm mà rằng:

- Tôi nể bệ hạ, nhưng cũng phải bắn đứt một nửa dây treo mới được! Đinh Liễn không toàn mạng, thì không có việc quân Cổ Loa ra khỏi chỗ này nữa! Hồ Tường Thụy thi hành lệnh ta ngay!

Tức thì Hồ Tường Thụy hô lớn “Tuân lệnh!”. Cùng với tiếng hô vó ngựa Hồ Tường Thụy vọt lên, Thụy cho ngựa chạy một vòng ra xa, rồi lướt qua chỗ cây tre trên có treo Đinh Liễn. Bao nhiêu con mắt đều chăm chú nhìn cả vào Hồ Tường Thụy! Trên ngọn tre, Đinh Liễn cũng nghe thấy đầy đủ những lời Động chúa với Nam Tấn Vương đối đáp. Liễn biết cha mình dọa Nam Tấn Vương, nhưng thật ra cũng nguy hiểm quá, Hồ Tường Thụy bắn dứt một nửa sợi dây, thì tất dây yếu hẳn đi, nhỡ dây đứt thật thì mạng Đinh Liễn chắc không mong gì còn được. Đinh Liễn cũng thấy run trong lòng, không dám loay hoay cử động nữa, sợ nhỡ cử động sợi dây chao đi, Hồ Tường Thụy bắn không trúng ý nữa khiến cho dây đứt lìa hẳn thì chắc chết!

- Lúc ấy, Hồ Tường Thụy giục ngựa đã chạy qua chỗ cột tre, chạy thêm ít bước nữa lúc ấy Thụy mới vươn mình vặn người quay lại, con ngựa không bị ghìm cương ra sức sải bốn vó, Hồ Tường Thụy giương cung nhắm đích thật kỹ. Bao nhiêu người hồi hộp. Quân sư liếc mắt nhìn sang Động chúa, thấy vẻ mặt Động chúa lạnh như băng, uy nghiêm vô cùng, còn sắc diện Nam Tấn Vương thì kinh hoàng gay cấn ghê gớm.

Hồ Tường Thụy buông dây cung, mũi tên rít lên phóng đi, tức thì sợi dây treo Đinh Liễn lớn bằng cổ tay bung ra một nửa, chuẩn đích như cầm dao mà cắt, hai đầu nửa sợi dây đứt co lại hằn rõ trên nền trời trong sáng, cả thân hình Đinh Liễn nhẹ chao đi. Trên ngọn tre, Đinh Liễn nghe “phựt” một tiếng rồi sợi dây chùng xuống, Liễn không còn hồn vía, sợi dây yếu đi khiến thân hình Đinh Liễn nhẹ quay tròn, Liễn nhìn thấy đoạn dây đứt một nửa mà run rẩy trong lòng không dám cựa quậy!

Cả trường im lặng, ai cũng thấy như nghẹt thở! Hồ Tường Thụy giục ngựa vòng về chỗ cũ, vó ngựa của Thụy nện trên mặt đất làm cho mọi người như tỉnh giấc mơ. Nam Tấn Vương lại thở dài. Động chúa vẫn lặng lẽ. Quân sư nói ngay:

- Bẩm, bây giờ mọi việc xong cả rồi. Chúng tôi xin cáo từ bệ hạ. Bây giờ gần chính Ngọ, đến giữa giờ Thân sứ giả Đinh Liễn chẳng về thì lúc ấy cũng là lúc Hoa Lư ra quân lần cuối đấy. Hoa Lư chúng tôi mong rằng bệ hạ đừng quên lời hẹn, hãy cùng sứ giả bàn rõ việc lui quân êm đẹp!

Giọng nói của Quân sư trong mà gọn gàng, tuy có vẻ khoan thai mà hóa ra lại rất mạnh, vang rất xa, trên ngọn tre Đinh Liễn nghe thấy rõ ràng. Liễn tự nhủ: “Quân sư hẹn cùng lắm là giữa giờ Thân ta phải về…”.

Nói xong, Quân sư cùng Động chúa vòng tay thi lễ, biệt Nam Tấn Vương cùng các tướng quay ngựa ung dung mà trở về.

Nam Tấn Vương cùng các tướng đứng ngẩn người nhìn bọn người Hoa Lư dần dần đi xa. chợt lại thấy tướng Nguyễn Đình Trung phi ngựa đến vòng tay kính cẩn tâu:

- Tâu Thánh thượng, dây treo sứ giả Hoa Lư bị bắn đứt một nửa, một nửa nữa yếu qua lại vừa đứt mất một sợi nữa rồi!

Nam Tấn Vương nghe tâu giật bắn mình, vội giục ngựa như mê hoảng gấp rút trở về.

Chưa biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—