← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Năm Mươi Lăm Tiễn sứ cờ mở trống rong
Sang sông kết bè lau sậy

Nam Tấn Vương lật đật truyền các tướng mau mau căng lưới ở dưới mà đỡ, để nhỡ dây có đứt Đinh Liễn rơi xuống cũng không chết. Gấp quá, không lấy đâu ra lưới, các tướng vội bảo nhau tạm lấy vài lá cờ chập lại cho khỏe rồi xúm nhau lại căng cờ ra mà đỡ.

Vương lại sai quân xúm lại hạ cây tre, hè nhau từ từ ngả cây tre xuống. Tre ngả đến đâu, đám các tướng giăng cờ vội nhích bước theo đến đấy mà hứng Đinh Liễn. Trên ngọn tre, Đinh Liễn lúc thấy dây đứt thêm một sợi, trong lòng kinh hãi tưởng cầm chắc cái chết, đến khi Nam Tấn Vương lật đật truyền các tướng căng cờ để hứng mình, thì trong lòng lại lấy làm khoái trá, liền nhún nhảy để dọa ở dưới.

Đến lúc cây tre ngả xuống còn cao chừng hai đầu người, dây treo đứt, Đinh Liễn rơi xuống giữa lá cờ, sức nặng làm cho các tướng bị giật chúi vào nhau, thấy Đinh Liễn may chỉ còn ít thước thì rớt xuống, toàn thân không sứt sẹo chỗ nào thì Vương mừng lắm, lật đật truyền các tướng cắt dây mở trói cho Đinh Liễn.

Hai tay Đinh Liễn bị trói tím bầm, Liễn đứng dậy nắn cổ tay chẳng nói gì. Nam Tấn Vương ôn tồn:

- Trẫm thử xem khanh có đởm lược hay không, quả nhiên đáng mặt hảo hán ở đời. Thôi mọi việc khanh bỏ qua nhé, ta vào bàn lại câu chuyện!

Đinh Liễn vẫn im lặng theo gót Nam Tấn Vương trở lại doanh. Nam Tấn Vương truyền các tướng lại vào hội nghị với sứ của Hoa Lư. Vào hội, Nam Tấn Vương bảo:

- Bây giờ, trẫm biết Hoa Lư thật lòng thương nghị, việc chiến tranh cũng không được ích gì, vậy trẫm bằng lòng lui quân. Đinh Liễn khanh cũng đừng buồn về việc vừa rồi nhé!

Đinh Liễn lúc mới vào doanh Nam Tấn Vương, theo lời Quân sư dặn là phải ngửng cao đầu, kiêu mà vẫn lễ độ, nay tận mắt thấy hết mọi tình cảnh của Nam Tấn Vương, trong lòng chẳng khỏi xúc động thương hại Vương. Bây giờ Vương nói vậy, Đinh Liễn vội vòng tay kính cẩn:

- Bẩm, bệ hạ ban ơn cho tôi khỏi bị chết treo, thế là may lắm rồi, bây giờ xin bàn ngay vào việc thì hơn.

Nam Tấn Vương bảo:

- Hoa Lư dàn quân khắp mặt, có ý muốn uy hiếp trẫm, như thế là cũng có điều không phải. Nhưng trẫm vẫn bằng lòng lui quân, vậy theo ý Hoa Lư muốn trẫm lui quân thế nào?

Đinh Liễn nghĩ: “Nam Tấn Vương vẫn còn trách Hoa Lư, nhưng nay ông ta đã chịu nhượng bộ rồi thì cũng chẳng nên cãi thêm việc ấy làm gì”, rồi Đinh Liễn đáp:

- Bẩm, như trước tôi có nói: Cổ Loa nên sang Đằng Châu, rồi theo đường bộ ngược lên phía Bắc, qua Bình Kiều rồi vượt Tế Giang mà về kinh đô. Đường đi như vậy vừa gần lại vừa dễ đi.

- Tại sao Hoa Lư lại cứ muốn trẫm phải đi đường đó?

- Bẩm, tôi xin cam kết với bệ hạ là Hoa Lư không bao giờ có ý muốn bệ hạ đi đường ấy để ám hại gì bệ hạ đâu. Quân sư Lê Thảo của Hoa Lư chúng tôi, người tuy tuổi trẻ nhưng lại rất chín chắn, định việc không bao giờ để mất phong độ người quân tử, kể ra tuy có hiểm nhưng vẫn đường đường đối mặt nhau mà so tài. Duy có việc: tại sao Quân sư muốn binh Cổ Loa rút về theo đường đi như vậy, thì thật quả tôi không được biết. Quân sư tính toán định liệu mọi việc như thần, khó thấu hiểu nổi.

Nam Tấn Vương lặng lẽ suy nghĩ, Nam Chinh tướng Đặng Ngọc Hợp ra lời hỏi sứ:

- Sứ giả Đinh Liễn tướng quân có bảo rằng không biết được các tính toán của Quân sư, điều ấy sứ giả nói thật. Tuy thế, phía Cổ Loa cũng phải tìm xem nguyên nhân mới được. Theo như tôi nghĩ, thì Hoa Lư mượn binh Đằng Châu, trước là thêm sức để ép Cổ Loa, nhưng kì thực là có cớ để khi binh triều đình kéo sang Đằng Châu mà về, thì Hoa Lư đưa binh trả lại Đằng Châu, nhân đấy cũng đem quân theo gọi là để giúp Đằng Châu phòng bị Cổ Loa, nhưng lại là để nương theo đà uy hiếp tận cổ họng Đằng Châu, khiến Đằng Châu nhất thời bị uy hiếp tận tim phổi đấy!

Nam Tấn Vương chăm chú nghe Đặng Ngọc Hợp luận việc, liền hỏi vội:

- Như thế, khanh thấy Hoa Lư toan tính việc mai sau thế nào?

- Tâu Thánh thượng, thần thấy mai sau thế nào Hoa Lư cũng tranh hùng lớn với thiên hạ, chứ không phải như ngày hôm nay. Hoa Lư sẽ đoạt Đằng Châu trước, sau mới đến các chỗ khác...

- Khanh thấy các chỗ khác là chỗ nào?

- Tâu Thánh thượng, Hoa Lư muốn quân ta về Cổ Loa qua ngả Bình Kiều, là có ý phô trương thanh thế với Bình Kiều, Tế Giang, Tây Phù Liệt, Siêu Loại, Tiên Du, Đỗ Động, nghĩa là cùng một lúc làm cho các nơi ấy phải rung động khiếp hãi thanh thế của Hoa Lư đấy!

Nam Tấn Vương gật gù, Đinh Liễn chẳng khỏi kinh hãi trong lòng về kiến thức luận việc của vị tướng này của triều đình, liền nói:

- Đại tướng, ngài bàn như vậy thì tôi cũng biết thế. Nhưng tôi không tin là Quân sư chúng tôi lại tính như vậy, bởi vì nếu muốn làm thế thì thà nương ngay vào việc quân hôm nay mà ra tay gấp có phải hơn không, can cớ gì lại làm như thế có khác nào báo động cho các nơi ấy biết hết cả hay không?

Nam Tấn Vương nghe Đinh Liễn nói cũng lại có lý nốt, quả thật Quân sư Hoa Lư tính việc người thường khó tường thật! Việc trước mắt, là Cổ Loa lui quân, Vương lại hỏi:

- Vây, quân trẫm sẽ đi đường nào để sang Đằng Châu? Đinh Liễn mỉm cười:

- Trước, bệ hạ định lấy thủy trại Ngọc Cầu của Đằng Châu để có thuyền bè sang sông, nhưng Đằng Châu là bạn của Hoa Lư thành ra Quân sư mới không để bệ hạ xâm phạm Ngọc Cầu. Quân sư có dặn tôi là xin bệ hạ cho quân vượt Xích Đằng ở ngay phía Nam Bình Lục, tức là phía dưới đại doanh Hoa Lư…

Nam Tấn Vương nhíu mày hỏi thêm:

- Vượt Xích Đằng ở ngay phía Nam Bình Lục, thì lấy gì mà sang sông được?

Đinh Liễn cũng băn khoăn, không biết như thế thì Nam Tấn Vương sẽ lấy thuyền ở đâu để đưa quân sang sông được, liền ngập ngừng mà rằng:

- Quân sư cũng không nói, chỉ đòi rằng bệ hạ sáng mai sang sông ở khoảng phía dưới Bình Lục, đi sạt phủ Đằng Châu của Phạm Phòng Át mà lên phía Bắc, qua Ngọc Đồng, Nho Lâm, Bằng Nho vào quan lộ lên phía Bắc.

Nam Tấn Vương chăm chú nghe, nét mặt lộ vẻ buồn. Thân là một vị quân vương, cầm quân đi tiễu giặc, bị bại lại phải nghe theo mệnh lệnh của giặc kéo quân về theo đường giặc định trước, quả là một điều sỉ nhục, đau đớn.

Vương cúi đầu suy nghĩ, các tướng lặng thinh. Vương thấy con đường Đinh Liễn nói ra, tuy có vào đất Đằng Châu, đi ngang các trọng địa thật, nhưng không thấy Hoa Lư đòi hỏi binh Cổ Loa phải ra khỏi lãnh vực Đằng Châu trong một thời hạn nào. Vương lại nghĩ thêm: “Nếu ta chịu nghe lời Hoa Lư, vượt Xích Đằng sang Đằng Châu, rồi thừa cơ lúc đại quân rẽ lên Ngọc Đồng, Nho Lâm, Băng Nha, dàn thành trận thế thì chắc cũng chỉ một nửa ngày là lấy xong Đằng Châu, lúc ấy Hoa Lư chúng nó có trở tay cũng không kịp nữa. Việc ta phải nhượng bộ Hoa Lư lại hóa ra nhờ Hoa Lư mà được việc lớn!”.

Nghĩ rồi, Vương thở dài một tiếng, làm ra vẻ buồn bực cùng đường đành chịu nhận các đòi hỏi của Hoa Lư mà rằng:

- Ừ thì trẫm sẽ đưa binh lên Ngọc Đồng, Nho Lâm, Bằng Nho để vào quan lộ mà lên Bắc, nhưng bây giờ biết lấy gì để sang sông được đây?

Đinh Liễn cũng không biết nói sao, chỉ nói mơ hồ rằng:

- Quân sư Lê Thảo lúc định đoạt mọi việc, cũng có nói đến việc quân Cổ Loa sang sông, tôi có nghe Quân sư chỉ nói mơ hồ rằng: ở đây, rừng lớn không có, tre trúc cũng không, nhưng lau sậy thì nhiều, đốt một mồi lửa tất cháy lớn, nhưng đem lau sậy thả xuống nước ắt làm được mảng tốt mà vượt sông.

Tức thì, Hữu tướng quân Nguyễn Lạc Bình chợt reo to lên:

- Phải rồi, thả sậy xuống nước, lập mảng vượt sông!

Nam Tấn Vương và các tướng ngạc nhiên, chưa hiểu tướng Nguyễn Lạc Bình nói như thế là thế nào, thì Nguyễn Lạc Bình đã đứng dậy kính cẩn tâu:

- Tâu Thánh thượng, hồi Vương thân Xương Ngập lánh nạn Tam Kha, lúc vượt Chí Linh đến bến Bình Than thế nước rộng rãi phải giăng thuyền tới gò cát Đại Than ở giữa sông, nửa đêm nước lớn phá mất cả thuyền, phải cắt lau sậy trên gò kết lại thành mảng mà vượt sông vào Trà Hương nương nhờ Phạm Linh Công. Như thế, thì lau sậy tuy yếu ớt thực ra lại dùng làm mảng vượt sông được!

Nam Tấn Vương gật gù:

- Phải, khanh nhắc lại việc ấy ta mới nhớ, mảng lau sậy vượt sông muốn đủ dễ thường phải dọn quang vùng Bình Lục này mới đủ mất!

Nam Chinh tướng Đặng Ngọc Hợp tâu:

- Tâu Thánh thượng, nếu đại quân ta vượt sông cùng một lúc mới cần đến nhiều bè mảng, còn nếu lần lượt, cứ thong thả độ giang thì cũng không cần làm nhiều mảng làm gì cho tốn công.

Thế là, Nam Tấn Vương giao cho tướng Đặng Ngọc Hợp lo việc kết mảng lau sậy để đại quân sang sông. Lại sai tướng Nguyễn Lạc Bình lo liệu hết mọi việc trong quân để đợi xong mảng là lên đường.

Một mặt Vương truyền quân lương tướng dọn tiệc thết sứ giả Hoa Lư. Vào tiệc, mới đầu giờ Mùi, Vương làm như thể không hề có chiến trận gì cả, chỉ có buổi thái bình vua tôi yến ẩm. Trong tiệc, Vương dần dần hỏi hết các nhân vật của Hoa Lư, lại khôn khéo hỏi han về các việc của Hoa Lư. Đinh Liễn nghênh ngang, thấy mình là địa vị quan trọng quá, mọi việc nghe Vương hỏi mình đều có vẻ thán phục thì hăng hái kể ra mọi việc, thế là bí mật của Hoa Lư ra sao, Quân sư có nói chút ít cho Đinh Liễn biết về dự định của Quân sư về việc lớn mai sau, nay được vua chuốc rượu mời chào ca ngợi mãi khiến Đinh Liễn mềm môi nói ra hết.

Nam Tấn Vương nghe Đinh Liễn nói, trong lòng rung chuyển khiếp sợ Quân sư Hoa Lư. Trong tiệc, Vương vẫn vui vẻ tiếp sứ, mà thật ra trong lòng không ngừng tính kế để vượt Đằng Châu rồi sẽ ra tay lật ngược tình thế.

Tiệc mãi đến gần giữa giờ Mùi mới dứt, Đinh Liễn ngấm men ngự tửu chân đi không muốn vững, Nam Tấn Vương phải truyền dọn chỗ cho Đinh Liễn tạm nghỉ.

Liễn ngả lưng xuống là ngáy như sấm, lập tức Nam Tấn Vương truyền hội các tướng lại mà rằng:

- Vừa rồi, trong tiệc tên Đinh Liễn say rượu, bao nhiêu bí mật của Hoa Lư nó đem ra nói cả ta nghe. Giặc Hoa Lư quả nhiên ghê gớm, chúng nó toan tính ép ta phải theo ngả Đằng Châu qua Ngọc Đồng, Nho Lâm, Bằng Nho vào quan lộ mà về Bắc, nhưng kì thực muốn mượn thanh thế của ta để trước là làm cho cả thiên hạ rung động vì ta bị bại trước Hoa Lư phải rút về, khiến cả thiên hạ phải kinh hãi, sau đấy Hoa Lư sẽ đưa quân đánh chiếm dần các nơi, trước tiên là cướp Đằng Châu. Trẫm trước muốn sang Đằng Châu để dưỡng quân phục lực, rồi lại sẽ tiến quân đánh dẹp Hoa Lư, nay chính giặc Hoa Lư gian giảo đòi ta qua ngả Đằng Châu, nên trẫm muốn nhân cơ hội này ra tay lấy Đằng Châu cho nhanh, phải lấy Đằng Châu trước khi giặc Hoa Lư ra tay mới được.

Các tướng nghe Vương nói, lao xao bàn tán về mưu đồ của Hoa Lư quả nhiên ghê gớm, lại chẳng khỏi khâm phục Nam Tấn Vương khéo léo biết được cơ mật của giặc rồi lại định việc nhanh tay chiếm Đằng Châu trước. Các tướng ai cũng phấn khởi, Vương pháp tiếp:

- Như vậy, các thanh phải hết sức giữ việc này cho thật kín, ngoài mặt vẫn là sửa soạn để sang sông rút về Cổ Loa, nhưng bên trong phải ngầm làm sao cho quân của ta lúc nào cũng sẵn sàng bày trận dàn quân được ngay nhé. Đợi đến khi nào đại quân của ta sang sông hết rồi, là ta lập tức tiến quân ngay đấy!

Các tướng nức lòng, lo mọi việc thật chu đáo.

Tại đại doanh Bình Lục, từ lúc Động chúa và Quân sư đem các tướng đối trận nói chuyện với Nam Tấn Vương về, cũng vội họp bàn mọi việc ngay.

Quân sư nói trước:

- Vừa rồi, Nam Tấn Vương đã thấy tất cả các mặt đều bị quân ta vây hãm, một mặt có lợi cho ta về việc đuổi Nam Tấn Vương ra khỏi bờ cõi Hoa Lư, nhưng một mặt để cho Nam Tấn Vương biết hết quân mật của ta rồi!

Động chúa ngắt lời:

- Như thế, Quân sư có cần phải đề phòng gì không?

Quân sư mỉm cười:

- Nam Tấn Vương treo sứ của ta, rõ ràng không phải ông ta kém mưu trí, nhưng chẳng may vì quân ta dàn quân các mặt, uy hiếp ghê quá khiến ông ta nắm được đằng chuôi trong tay, mà vẫn phải chịu lưỡi dao chỉ vào bụng. Tôi không tin là Nam Tấn Vương sang sông rồi lại chịu ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ta rút về Cổ Loa đúng như hẹn ước...

Động chúa giật giọng hỏi:

- Vây y định tính thế nào?

- Bẩm, tôi cho rằng Nam Tấn Vương có thể bất thần đánh Đằng Châu, ra tay thật nhanh để khiến ta không kịp xoay sở, rồi nhờ đấy đóng hẳn lại ở Đằng Châu mà đương cự với ta. Nếu xảy ra như thế, thì tự nhiên ta giúp y lấy Đằng Châu dễ dàng, việc lớn của ta bị sai hỏng cả...

Các tướng chăm chú nghe, biết là lại sắp có chuyện rồi! Động chúa nóng ruột chịu không nổi, lại hỏi:

- Vậy Quân sư xếp đặt thế nào?

- Bẩm, mọi việc lúc nào cũng chỉ là tiên liệu mà thôi nhưng cũng có lúc là đúng thực. Ta không bao giờ được quên là, Nam Tấn Vương dù bại trước Hoa Lư, nhưng lúc nào y cũng mang cái thế của một ông vua ra để tính toán mọi việc. Điều này là rất đúng. Vậy thì, với thân phận vua, cơ hội xem ra tốt đẹp không lẽ Nam Tấn Vương chịu quay mặt hàng phục bọn “giặc Hoa Lư” ta hay là làm ngơ để cho bọn Phạm Phòng Át cưỡng lệnh triều đình xưng hùng xưng bá một cõi Đằng Châu như vậy!

Quân sư ngừng nói, các tướng ai cũng có vẻ gay cấn. Quân sư tiếp:

- Bây giờ, ta cũng phải sẵn sàng sang sông. Các đạo quân ta chỉ cần đợi sứ giả Đinh Liễn về cho hay là lúc nào Nam Tấn Vương lên đường, là có thể rút phần lớn sang sông trước, trấn giữ các trọng địa trước Nam Tấn Vương, phòng khi Nam Tấn Vương trở mặt với ta.

Động chúa hỏi:

- Thế Quân sư có tính đến chỗ Nam Tấn Vương có thể trở mặt, bất thần không sang sông mà lại đánh úp ta để chiếm Hoa Lư không, vì lúc ấy chẳng biết vì lý do nào đấy Nam Tấn Vương biết quân bao vây của ta đã rút đi rồi chăng?

- Bẩm, lúc này Nam Tấn Vương đánh Hoa Lư không lợi, cho dù ngay ta có đem Hoa Lư nhường cho y chắc y cũng không lấy. Bởi vì đường trường thì y không còn sức, giả sử cấp thời y vào Hoa Lư thì chẳng khác gì tự chui vào nồi mà chết trước khi bị người giết. Hi vọng chót của Nam Tấn Vương là đoạt Đằng Châu, mới có được lương thực dồi dào, bắt thêm được nhiều lính. Tới lúc ấy, Nam Tấn Vương chỉ cần đánh với ta vài trận lớn là đủ làm ta bị thất thế đấy!

Động chúa gật gù:

- Vậy Quân sư định quân ta sang sông thế nào?

- Bẩm, cùng lắm là đến sớm mai quân của Nam Tấn Vương sang sông, khoảng trưa mai thì việc sang sông của Nam Tấn Vương xong. Đến nay, ta cho quân vượt sông sang đảo Đà Lỗ trước, bí mật ẩn nấp các nơi. Đằng Châu có Thủy trại Ngọc Cầu nhưng không có căn cứ gì trên đảo Đà Lỗ. Quân ta lên đảo giữ không cho dân đi đâu cả để khỏi tiết lộ bí mật. Từ đảo Đà Lỗ, nhìn sang phủ Đằng Châu của Sứ quân Phạm Phòng Át không xa lắm, ta sẵn thuyền bè vượt sông chỉ hết miếng trầu là qua được sông rồi. Mặt khác, phải đích thân Động chúa mang đại quân bí mật sang Đằng Châu, nương vào địa thế mà ẩn quân, nếu Nam Tấn Vương phát quân Nam phạt, đánh phủ đường của Phòng Át, thì Động chúa chỉ cần ra mặt để cho Cổ Loa thấy là đủ, rồi để các tướng khác đối cự với Cổ Loa. Động chúa cần về Bình Lục ngay để cho Sứ quân Phạm Phòng Át dù được tin có vội chạy tới cũng không được gặp Động chúa.

Động chúa hỏi thêm:

- Quân sư liệu có phải đâm chém gì lớn lao không?

- Bẩm, tôi cho rằng không cần phải đâm chém nhiều, khi Nam Tấn Vương biết vẫn bị ta vây kín đón đỡ ở các mặt trước, tất y sẽ kinh hoàng mà chạy thẳng, nhưng có thể các tướng Đằng Châu ngay trên đất của họ thừa thế cả thắng của ta, muốn lập chút công chiến trận hiếm có với Sứ quân của họ mà ra sức đánh giết binh Cổ Loa đấy! Trong lần này, ta chỉ mất công đi lại, đổ chút mồ hôi lấy việc đại thành là Cổ Loa chạy thật, cả thiên hạ rung rinh, lại thêm binh ta bước được vào giang sơn của Phạm Phòng Át chẳng gặp khó khăn gì. Sau đấy, tôi sẽ có kế hay để đoạt Đằng Châu, nối đất đai của ta rộng ra mà lấy thế thu cả thiên hạ!

Động chúa cười thật tươi mà rằng:

- Quân sư khéo dàn xếp thật: Không biết Đinh Liễn ở doanh Nam Tấn Vương thế nào?

- Bẩm, tôi chắc là trước khi trời ngả bóng, chiều nay Đinh Liễn sẽ về. Thế nào trống cũng rong, cờ cũng mở tiễn sứ thật linh đình cho mà xem!

Nói xong, Quân sư truyền tướng Trịnh Tú cưỡi Ô Truy có sức đi nhanh hơn gió, lập tức lên đường mang lệnh đến các mặt như sau:

Đinh Điền ở mặt Nam, giao binh quyền cho bốn tướng Đằng Châu, rồi Đinh Điền một mình sang sông hợp với binh Hoa Lư ở Bắc Đằng Châu đợi lệnh. Bốn tướng Đằng Châu khi nào thấy Nam Tấn Vương bắt đầu sang sông thì cũng lập tức mang quân sang sông ngay, chọn địa thế đóng ở phía Nam quân Cổ Loa, đợi lệnh Quân sư.

Mặt phía Bắc, hai tướng Lê Hoàn, Nguyễn Bặc đem quân vượt sông bí mật xuống phía Nam phía dưới đảo Đà Lỗ phục ở đây khi thấy hiệu thì phải dốc lực thúc quân xuất trận.

Mặt Đông Bắc, tướng Phạm Hạp phải sẵn sàng xuất trận, phòng khi Nam Tấn Vương bất thần trở mặt tiến sang phía Tây.

Còn ở Bình Lục, sau khi tướng Trịnh Tú đưa tin đi các nơi rồi, phải về ngay để cùng đem binh sang sông nghe lệnh Động chúa.

Như thế, dọc Xích Đằng hai mặt Bắc Nam đều có quân Hoa Lư hợp với quân Đằng Châu bí mật trấn đóng, sẵn sàng đợi binh của Nam Tấn Vương rục rịch là ra tay liền.

Cắt đặt xong, Quân sư nói với Động chúa:

- Bẩm, khi nào Nam Tấn Vương gây sự ở Đằng Châu bị đuổi gấp, Nam Tấn Vương chạy sang đến lãnh thổ của Bình Kiều, đến lúc ấy sứ quân Đằng Châu mới biết, Động chúa cũng đã trở về Bình Lục mất rồi. Sau trận này, tôi sẽ làm cho Phạm Phòng Át phải đến lạy mừng Động chúa, rồi sẽ có kế lấy Đằng Châu

Động chúa vui mừng bảo:

- Thế là ta mạo hiểm mãi đi xa, đến tận nơi tim phổi Đằng Châu mà tung hoành, sao chẳng nhân cơ hội lấy luôn Đằng Châu? Giả sử ta ra tay lấy Đằng Châu thì có sao đâu?

Quân sư nói:

- Bẩm, trước sau thì ta cũng phải lấy Đằng Châu, nhưng Đằng Châu không đáng để cho anh em phải đổ máu hao tốn công lao. Vả lại, cái thế của thiên hạ chưa đủ đạt đến chỗ đại loạn, ta làm cho nó loạn ngay bây giờ e rằng chưa xong việc ta mà có khi cái họa Thái thú phương Bắc lại xảy đến nữa thì mới thật là khốn đốn đấy.

Động chúa gật gù suy nghĩ, rồi nói:

- Vậy thì tôi nghe lời Quân sư, tôi mong cho chóng xong việc này đi dể còn được nghe ông luận việc thiên hạ. Tôi thấy đường còn dài quá, mà Hoa Lư ta vẫn chưa xong được một việc ngay trước mắt!

- Nếu phá tan binh Cổ Loa thì dễ, nhưng giữ cho nó đừng tan mới là khó! Nó không tan, nhưng không được có cái thế gồm thâu thiên hạ, cái thế ấy phải làm sao giành được cho ta. Đấy lại càng khó!

- Thế Quân sư đã nhìn thấy chỗ nào để giành lấy cái thế ấy chưa?

- Chính ở việc tha cho Nam Tấn Vương, giữ cho khắp nơi tạm yên trong đại loạn, là để giành lấy cái thế ấy đấy!

Nhìn ra bên ngoài, trời bắt đầu dịu nắng. Động chúa, Quân sư có ý ngóng đợi Đinh Liễn trở về. Vẫn chưa có tin gì báo về, cũng chưa có vẻ gì là doanh Nam Tần Vương tiễn sứ.

Trong doanh Nam Tấn Vương, Vương bàn bạc xếp đặt mọi công việc với các tướng, Vương phán:

- Sớm mai ta sang sông, nhưng ta cứ bảo với Hoa Lư là đến trưa mai ta mới lên đường được vì còn phải kiếm bè kết mảng. Đến khoảng buổi trưa thì quân ta đã vượt sông được hết rồi. Ta chuẩn bị mọi mặt, khoảng độ xế trưa ngày mai là đã xong xuôi để tiến quân lấy Đằng Châu. Ta hành động bất ngờ ắt Hoa Lư không biết!

Tướng Đặng Ngọc Hợp tâu:

- Tâu Thánh thượng, thế còn sứ giả Hoa Lư Đinh Liễn thì Thánh thượng định liệu thế nào?

- Bây giờ cũng gần giờ hẹn, phải cố gọi cho nó tỉnh dậy mà ra về. Ta cứ tiễn đưa nó thật linh đình, để cho chúng nó đắc chí khinh thường ta rồi trở tay không kịp.

Rồi Vương truyền vào gọi Đinh Liễn dậy. Các tướng xúm lại lay gọi mãi Đinh Liễn cũng chỉ ú ớ không tỉnh. Vương phải cho lấy vôi hòa vào nước, cởi giày của Đinh Liễn ra mà ngâm chân vào, lại sai lấy mật ong pha vào nước chanh để cho Đinh Liễn uống. Hồi lâu Đinh Liễn mới tỉnh, dụi mắt ngơ ngác nhìn quanh.

Liễn say như vậy cũng lâu lắm, bây giờ tỉnh lại chẳng nhớ chút nào về những lời đã nói, ung dung sửa soạn để ra về. Đinh Liễn lúc ấy thấy chung quanh mọi người phục dịch mình có vẻ trịnh trọng lắm, liền sinh kiêu căng rồi nghĩ: “Quân sư có hẹn là trước giờ Thân ta phải về, bây giờ ta phải làm bộ dùng dằng chậm trễ để dọa Nam Tấn Vương một phen chơi!”.

Nghĩ rồi, Đinh Liễn cố ý dềnh dàng, quả nhiên Nam Tấn Vương lo lắng thật. Đợi cho Đinh Liễn tươm tất mọi việc, Nam Tấn Vương mời Liễn vào trong trường để nói chuyện chia tay. Liễn nghênh ngang bước vào nghị đường đã thấy Nam Tấn Vương và các tướng ngồi đợi chẳng thiếu một ai. Vương mời Liễn ngồi rồi bảo:

- Tướng quân bây giờ về doanh Bình Lục, nói lại với Động chủ là đến khoảng trưa mai thì trẫm bắt đầu lên đường sang sông, sở dĩ chậm trễ như vậy vì còn phải kiếm bè kết mảng mới có thứ để cho quân độ giang. Tướng quân cũng thay trẫm cảm tạ Động chủ để trẫm được ung dung về Cổ Loa nhé!

Các tướng nghe Vương phán, trong lòng chẳng khỏi xót xa, căm tức Hoa Lư. Đinh Liễn nghe vậy thì lấy làm khoan khoái nhìn thẳng vào mặt Vương mà rằng:

- Bẩm, tôi đến doanh trại bệ hạ để mời bệ hạ lùi quân về nghỉ ngơi, bệ hạ cảm tạ Động chúa Hoa Lư, thế mà lại đãi tôi hậu hĩ treo tôi lên ngọn tre, thì có khác nào bệ hạ đem quân muốn làm cỏ Hoa Lư lại bảo là đến để chăn nuôi vỗ về Hoa Lư không?

Nam Tấn Vương hết sức cố nén giận mà rằng:

- Trẫm đã biết lỗi, vì thế mới mong tướng quân liệu lựa lời nói với Động chúa hộ trẫm nhé!

Nam Tấn Vương không làm sao nói hơn được nữa, các tướng chỉ muốn được nhất tề xông tới xé xác Đinh Liễn mới hả giận. Đinh Liễn vẫn nghênh ngang chẳng biết gì, thấy Nam Tấn Vương năn nỉ thì càng đắc chí mà rằng:

- Bẩm, tôi thay mặt Động chúa đi sứ, cũng như thể Động chúa đích thân đi sứ, việc bị nhục treo trên ngọn tre không thể một lời nói mà xóa hết được...

Vương nén không được, bật hỏi:

- Tướng quân muốn thế nào?

Đinh Liễn ung dung:

- Sắp đến giờ tôi phải ra về, chỉ xin bệ hạ rửa mặt cho động chúa bằng cách tiễn sứ linh đình một chút!

Lúc nãy, Nam Tần Vương nói với các tướng là nên tiễn sứ linh đình để Hoa Lư sinh lòng kiêu căng, nay nghe Đinh Liễn hạch sách tự nhiên Vương thấy uất quá, lại không muốn tiễn đưa trọng hậu gì cả, liền nói:

- Nơi chiến trận, anh hùng có cần gì những lễ nghi phiền phức mềm yếu như thế. Trẫm nghĩ chẳng cần!

Đinh Liễn khăng khăng:

- Không đủ lễ nghi linh đình, ấy là cố tình hạ nhục Động chúa Hoa Lư chúng tôi đấy!

Hai bên giằng co kì kèo mãi về việc tiễn sứ, khiến quên cả là đã hết giờ Mùi bước vào giờ Thân rồi. Đến khi nghe quan thiên văn vào bẩm là đã sang Thân, Nam Tấn Vương mới giật mình, liền dành quyết định. Vương phán:

- Vậy thì, các tướng mau chuẩn bị xe riêng của trẫm, để ta tiễn sứ ra về cho được linh đình.

Các tướng ngẩn ngơ, không hiểu sao tự nhiên Vương lại chịu nhục đến như vậy, lấy cả xa giá để cho Đinh Liễn ngồi mà về doanh?!

Đinh Liễn nghe Vương phán, sung sướng nở nang từng khúc ruột, vênh váo đứng lên đợi chờ, Vương bảo:

- Tướng quân đợi ở đây, rồi có đủ nghi lễ tiễn đưa tướng quân hồi doanh. Rồi Vương truyền mở hội. Vào đến trong, Vương bảo các tướng:

- Bọn giặc cướp, đứa nào cũng muốn hơn đứa khác! Nay Đinh Liễn muốn ép ta phải tiễn đưa nó linh đình, ta chịu nhục cho nó ngồi xe loan mà về. Rồi từ đây, thế nào lòng nó lúc nào cũng mơ tưởng mình sẽ làm vua, thế là cha con nó sẽ giết nhau cho mà xem. Nó đã muốn linh đình, ta hãy cho nó được biết nghi vệ thiên tử một phen để phá nát nội bộ đó cũng là điều hay!

Các tướng nghe Vương phán, tuy cũng có lí, nhưng vẫn còn hậm hực. Giây lát, xa giá Nam Tấn Vương đến trước nghị sảnh, Vương từ trên xe bước xuống, hai bên cờ xí nhiều đến hoa cả mắt, lọng vàng dát bạc long lanh thấy mà nao nao trong lòng. Vương cùng các tướng vào nghị đường mời Đinh Liễn ra về.

Đinh Liễn bước ra, thấy quang cảnh ấy tự nhiên thấy tay chân bủn rủn, trong lòng lâng lâng kì lạ. Vương đích thân đi bên cạnh Liễn rồi mời Liễn lên xe loan. Liễn lúng túng vấp váp đủ chỗ rồi sau cũng ngồi im được trong xe bọc gấm kết hoa. Rèm buông cánh, Đinh Liễn còn cố nghiêng mắt nhìn xem quang cảnh bên ngoài thế nào, chỉ thấy bóng cờ phấp phới, tai nghe tiếng trống đập thùm thùm. Các tướng cất tiếng tiễn chào uy nghiêm chẳng khác nào tiễn đưa thiên tử giá ngự viễn du! Đinh Liễn cực kì thích trí lắng nghe xem lòng mình thế nào?

Đám rước đi rồi, Vương trở vào doanh, lập tức truyền các tướng nỗ lực huy động ba quân, ra sức cắt lau sậy kết mảng. Đích thân Vương cũng bỏ long bào, mặc chiến giáp ra tận ngoài doanh để đốc thúc ba quân tướng sĩ làm việc hăng hái. Vương quyết nhân lúc “giặc” còn say sưa với thắng thế, vênh váo với vinh quang chèn ép được vua để thừa cơ phục hận!

Tại doanh Bình Lục, Động chúa, Quân sư cùng các tướng còn đang phân vân không hiểu tại sao đã sang giờ Thân rồi mà chưa thấy Đinh Liễn trở về, sực quân vào bẩm vội:

- Từ bên doanh Nam Tấn Vương, có tướng mở đường cờ xí rợp trời, trống khua dậy đất, lại có cả xe loan của Nam Tấn Vương nữa, không hiểu Nam Tấn Vương xa giá đi đâu?

Mọi người ngạc nhiên quá đỗi, chưa biết ra sao, đã lại thấy quân hấp tấp vào trình:

- Xa giá Nam Tấn Vương hướng đến doanh Bình Lục!

Tức thì, Động chúa, Quân sư và các tướng vội ra cả ngoài doanh, lại truyền quân các mặt sẵn sàng nghiêm chỉnh.

Trước doanh, Động chúa, Quân sư và các tướng đứng nhìn. Xa xa, trong nắng chiều sắp tắt, gió nhẹ phất phơ lau sậy, trời chiều ngả sang đỏ đất thổ báo hiệu có thể trời mưa, mọi người mắt thấy một đám rước có cờ lọng đầy đủ, tai nghe trống giục thùm thùm. Ai cũng lạ. Đám rước dần dần đến trước doanh Bình Lục, mọi người thấy rõ ràng là xa giá của thiên tử đến. Động chúa đưa mắt nhìn xem Quân sư định thế nào? Quân sư cũng nhíu mày suy nghĩ không hiểu có việc gì. Các tướng giương mắt nhìn, chẳng mấy khi được thấy xa giá nghi vệ thiên tử như vậy!

Thêm lát nữa, đám rước tới nơi, tướng cưỡi ngựa mở đường ghìm cương giữ ngựa, rồi lớn tiếng hô lên:

- Nam Tấn Vương thánh thượng truyền tiễn sứ theo nghi vệ thiên tử để tỏ lòng yêu mến anh hùng Hoa Lư!

Đến lúc ấy mọi người biết là sứ giả Đinh Liễn ngồi xe loan để về! Đinh Liễn nghe hô, chưa kịp làm gì, thì tướng mở đường đã thúc ngựa chạy tới vén rèm lên. Mọi người thấy Đinh Liễn ung dung ngự trong xe. Liễn nhìn ra thấy mọi người đứng đón, thì vừa sung sướng vừa bối rối, lập cập bước ra. Mười hai giáp sĩ theo hầu Đinh Liễn cưỡi ngựa đi sau xe, một tên quân Cổ Loa đi bộ dắt ngựa cắp theo cương đao của Đinh Liễn. Đinh Liễn nhận ngựa thu cương đao, rồi đến trình trước Động chúa.

Đám rước lại quay đi, trống vẫn giục, cờ vẫn mở rộng, Quân sư nhíu mày nhìn Đinh Liễn thấy Liễn có vẻ thích thú, Quân sư lại kín đáo liếc nhìn Động chúa, thấy sắc mặt Động chúa có vẻ không vui thì trong lòng kinh hãi. Các tướng cũng ngẩn ngơ, chẳng ai nói một lời, không khí có phần nặng nề, trời chiều gió lất phất báo hiệu sắp mưa!

Động chúa cùng Quân sư và các tướng vào doanh để nghe Đinh Liễn kể lại mọi việc, dọc đường đi ai nấy cúi đầu, mỗi người một ý nghĩ, Quân sư băn khoăn e ngại, thấy Động chúa có vẻ không bằng lòng Đinh Liễn, thì sợ rằng Đinh Liễn mắc mưu Nam Tấn Vương để làm cho nội bộ Hoa Lư tan rã, cha con Động chúa nghi kỵ lẫn nhau. Việc lo của Quân sư, mãi đến lúc Động chúa Hoa Lư Đinh Bộ Linh nên công đại định thu cả thiên hạ mới hiện rõ qua việc bỏ trưởng lập thứ, sinh ra họa anh em trong nhà giết nhau, đấy là việc sau này.

Quân sư vừa đi vừa nhủ thầm: “Họa lớn mai sau vừa mới hé, Nam Tấn Vương sâu sắc đáng sợ, việc lớn cần phải cố vượt qua mọi khó khăn mới xong!”.

Việc đời như nước chảy mây trôi, chưa biết ra sao xin xem bồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—