← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Sáu Mươi Ba Đằng Châu nhòm ngó Phù Liệt
Bình Kiều xuất chiến vượt sông

Tế tác quỳ bẩm:

- Bẩm Chúa công, quân do thám của ta từ giới địa vừa chạy tin về cho hay là: thủy quân Đằng Châu đang kéo ngược Xích Đằng mà tiến lên, không biết định hành động như thế nào?

Lê Hiền nghe bẩm liền ra hiệu cho tế tác lui ra, rồi nghiêm giọng nói:

- Bẩm Chúa công, thế là binh ta chưa ra khỏi doanh từ ngoài đã có tin địch mở trận, việc lớn không thể chậm trễ được nữa rồi!

Sứ quân băn khoăn không nói gì, các tướng ai nấy đều có vẻ gay cấn, hội nghị im lặng, bọn văn quan ra chiều suy nghĩ, riêng Triệu Hữu thì đăm đăm ra dáng suy tính ghê lắm.

Thống đốc thủy bộ Lê Hiền nói:

- Bẩm Chúa công, các Sứ chung quanh ta đều đã ra quân từ mấy năm nay, ta thì chỉ vì sức chưa đủ nên mới nấn ná, trong hết sức dàn xếp, ngoài cố giữ bình an, nhưng đến nay thì trong đã mạnh mà ngoài thì không còn cơ hội để giữ bình an được nữa, phải cùng với thiên hạ tranh đua mới được. Nếu ta chậm, ắt bị các mặt nhất tề đánh tới, lúc ấy thì không có sức nào cản nổi được nữa...

Sứ quân nghe nói, vẻ mặt lại lo lắng, chán nản, bọn các tướng nghiêm nghị ngồi nghe, đám văn quan nhúc nhích chỉ đợi cơ hội là nói ra những lời xúi bẩy Sứ quân nên ở yên.

Lê Hiền tiếp:

- Bẩm, nay thủy quân Đằng Châu kéo ngược dòng Xích Đằng, thì một là nhòm ngó Tây Phù Liệt, hai là nhòm ngó Bình Kiều ta. Đem cái thế của các nơi mà xét, thì Đằng Châu gặp ta trước chứ không phải là gặp Phù Liệt trước, như thế thì có thể Đằng Châu muốn xâm phạm tới ta. Lẽ ra, ta phải xuất binh trước mà tranh lấy cái thế lợi, nay đúng vào cái thế ra quân để cự địch đánh vào, ta mất đi một phần lợi thế. Tuy nhiên…

Sứ quân hỏi ngay:

- Tuy nhiên như thế nào? Ta mất một phần lợi thế rồi, liệu có cách gì lấy lại được không?

- Bẩm, binh ra trước cũng chưa phải là nắm chắc phần thắng trọn vẹn, quân ra sau cũng chưa hẳn đã là thất thế. Dụng binh cần phải nhiều yếu tố. Nay Đằng Châu ưa thủy quân đi viễn chinh, không thấy có quân bộ, thì làm sao vững thế cho được? Tôi thấy có điều nghi ngờ trong việc binh Đằng Châu xuất chiến...

Các tướng lao xao, bây giờ mọi người mới thấy có chỗ đáng để ý mà từ lúc nghe tin chưa ai nghĩ ra. Chưa ai kịp có lời, đã lại nghe Triệu Hữu hỏi mát:

- Nếu vậy ắt ông Lê Hiền cho rằng quân Đằng Châu ngược dòng Xích Đằng để đi chơi, hay là đi câu cá kiếm ăn đấy!

Các tướng lại giận lắm, Lê Hiền thản nhiên cười mà rằng:

- Giả sử Đằng Châu có đi câu cá chăng nữa, thì Bình Kiều ta chỉ có vài ba con cá béo, ai mà chẳng biết! Đằng Châu mà vào Bình Kiều, thì bá tánh áo rách bụng đói ai nỡ giết, giặc tất phải tìm người giàu vàng nhiều bạc mà giết chứ!

Lần này, thì các tướng hả dạ lắm. Sứ quân không nói gì, Lê Hiền tiếp:

- Bình Kiều ta sông một dải, địa thế không phải là nơi mở kinh đô, nhưng cũng là vùng chiến trận được. Nếu Đằng Châu muốn đánh ta, tức là tự chuốc lấy họa Tây Phù Liệt đánh tới, ta chưa nguy mà Đằng Châu nguy trước. Vả lại, còn có Lý Khuê ở Siêu Loại nữa, lúc nào Khuê cũng muốn nhòm ngó Đằng Châu. Như thế, binh Đằng Châu tiến lần này thế nào cũng phải có gì đáng nghi lắm đây!

Hội nghị lao xao bàn tán, chợt có quân vào bẩm, riêng Triệu Hữu là có tin nhà báo gấp. Triệu Hữu lật đật bước ra. Hội nghị không biết là có tin gì. Triệu Hữu vòng tay xin phép Sứ quân rồi lật đật ra khỏi nghị sảnh.

Được một lát, Triệu Hữu trở lại, sắc mặt bối rối lo âu lắm. Ai cũng thấy như vậy. Sứ quân hỏi:

- Ông Triệu có tin gì quan trọng đấy không?

Triệu Hữu càng bối rối, rồi ngập ngừng:

- Bẩm... bẩm không có gì... Thưa chỉ có việc riêng không đáng kể?

Rồi Triều Hữu lặng lẽ ngồi, hội nghị lại tiếp tục, Lê Hiền thấy Triệu Hữu lúc được báo tin thì có vẻ lo lắng bối rối lắm, y ngồi thừ lặng lẽ duờng như chẳng nghe thấy trong hội mọi người bàn những gì nữa. Lê Hiền cho là Triệu Hữu được tin nhà bất lợi nền lo lắng buồn phiền, cũng chẳng để ý thêm. Lê Hiền nói:

- Bẩm Chúa công, dù Đằng Châu định nhòm ngó ta hay Tây Phù Liệt, ta cũng phải vượt khỏi cái thế thụ động phòng thủ, đoạt lấy cái thế tranh thắng tiên cơ...

Sứ quân hỏi ngay:

- Ta đoạt thế tranh thắng như thế nào?

Các tướng nóng lòng muốn nghe Lê Hiền định kế, ai cũng im lặng đợi chờ. Lê Hiền nói:

- Bây giờ, ta phải gấp rút âm thầm đem quân vượt sông vào Tây Phù Liệt phục sẵn. Nếu Đằng Châu đánh Phù Liệt thì ta đợi cho hai bên tan nát hãy ra mặt đoạt lấy thắng an nhàn. Ở nhà, ta chia quân trấn giữ các mặt, đề phòng Đằng Châu xâm phạm lãnh thổ ta thì lúc ấy đạo quân bên kia sông của ta cũng chính là dạo quân tập hậu có thể phá tan binh Đằng Châu đấy!

Các tướng thở ra nhẹ nhõm. Thì ra Lê Hiền xuất quân vào Tây Phù Liệt một lúc đoạt được hai cái lợi, lại thêm vững được thế ở nhà. Sứ quân gật gù ra chiều hài lòng. Duy có Triệu Hữu thì mặt biến sắc, nhưng cố nén, hết sức giữ vẻ mặt tự nhiên, tuy thế Lê Hiền cũng đã nhận thấy. Lê Hiền lạ lùng trong lòng, tự hỏi không hiểu tại sao Triệu Hữu lại là như vậy?

Tới lúc ấy, tướng Đào Long Vân hỏi:

- Thưa ngài, thế còn các mặt Tế Giang, Siêu Loại, ta phải chống đỡ như thế nào?

Lê Hiền hai mắt rạng rỡ mà rằng:

- Bình thường, ta không thể xuất trận mà không lo hai mặt ấy. Nay, ta ra quân trong vẫn im lặng, binh đao không xảy ra trên giang sơn của mình, là một điều để Tế Giang với Siêu Loại phải e dè. Vả chăng, Tế Giang với Siêu Loại còn đang hầm hè cầm cự nhau, sao dám đem quân xuống Nam đánh ta, sau lưng hai Sứ ấy còn có Thủ Tiệp như con cọp dữ lúc nào cũng chỉ lăm le bỏ rừng mà xuống đồng bằng. Ta ra quân chưa náo động nơi nào, cái thế an toàn của ta vẫn còn nguyên.

Hội nghị nghe bàn rất bằng lòng. Sứ quân lại hỏi thêm:

- Như vậy, ông Lê Hiền ý muốn từ đây ta ra hẳn ngoài thiên hạ tranh hùng, hay là chỉ vì binh Đằng Châu nên ta phải ra tay chống đỡ đấy?

Câu hỏi của Sứ quân thật gay go, cả hội nghị im lặng nín thở nghe Lê Hiền trả lời. Lê Hiền nghiêm nét mặt giọng sang sảng rõ ràng đáp:

- Bẩm Chúa công, Chúa công chiêu mộ binh tướng, lao tâm khổ trí để dựng cơ đỗ, ắt không bao giờ muốn mãi mãi giam mình ở chỗ Bình Kiều bé nhỏ này. Nghiệp lớn là trong cứu trăm dân, ngoài đỡ cái thế ngoại trị từ phương Bắc đổ xuống. Thời loạn này, anh hùng hào kiệt nổi lên ai cũng mang nặng trách nhiệm. Chúa công là dòng dõi vương gia, sứ mạng lại càng nặng nề hơn nữa. Như thế, thì làm gì còn có việc ta chịu nép mình một nơi nhận cái danh Sứ quân cường hào được!

Sứ quân cũng nghiêm nét mặt hỏi thêm:

- Như thế, ông định cho Bình Kiều ta tiến ra ngoài thiên hạ như thế nào?

Lê Hiền đầu hơi cúi xuống suy nghĩ rồi ngẩng đầu hùng hồn:

- Bẩm, không phải là bây giờ vì có việc binh Đằng Châu ta mới phát hành động, mà Bình Kiều ta từ trước vẫn nuôi chí lớn, lại đợi thời cơ để ra tay. Nay thời cơ vừa đến, thế của ta là phải đứng dậy, không còn ngồi yên được nữa. Vậy thì, nếu thắng lợi ở Tây Phù Liệt, ta thừa thắng tiêu diệt được Sứ quân Nguyễn Siêu, lúc ấy ta chỉ nói một lời là dụ hàng được tướng cũ của triều đình là Đỗ Cảnh Thạc ở Đỗ Động Giang. Cái thế của ta bành trướng, sẽ uy hiếp được các Sứ quân khác làm cho Cổ Loa rung động, lòng người chẳng cần phải chiêu mộ cũng tự nhiên theo cả về với ta, nghiệp cũ của tiên vương.

Sứ quân nghe nói hứng khởi vô cùng, các tướng văn võ ai cũng nức lòng, duy chỉ có Triệu Hữu là vẫn lo lắng bối rối.

Thế là, Sứ quân Ngô Xương Xí trao quyền điều động ba quân, cắt đặt các tướng cho quan Thống đốc thủy bộ Lê Hiền được toàn quyền hành xử, đối phó với các mặt.

Hội nghị tan thì mặt trời đã ngả bóng. Lê Hiền vừa về đến nhà riêng chưa kịp cởi áo đã có gia nhân vào bẩm:

- Bẩm tướng công, có khách lạ từ phương Nam tới, xin vào ra mắt tướng công!

Lê Hiền kinh ngạc hỏi:

- Khách lạ là người thế nào?

- Bẩm, khách là một kị sĩ, có vẻ phong sương, khách chỉ nói xin được gặp tướng công có việc gấp rút!

Lê Hiền bóp trán suy nghĩ, ở phương Nam ông không có bằng hữu, không biết người muốn gặp ông là ai mà lại bảo là có việc gấp? Nghĩ mãi không ra, đành cho gia nhân ra mời khách lạ vào.

Khách lạ vừa vào đến nơi, đã quỳ xuống lạy mà rằng:

- Thuộc hạ từ Hoa Lư, vâng lệnh Quân sư Lê Thảo vượt đường gấp tới đây trình tướng công mọi việc!

Lê Hiền kinh ngạc, chưa kịp lên tiếng thì khách lạ đã tiếp luôn:

- Quân sư Lê Thảo dạy thuộc hạ trước hãy kính cẩn vấn an tướng công, sau sẽ trình mọi việc!

Lê Hiền bây giờ mới hiểu ra được người lạ là của Quân sư Lê Thảo ở tận Hoa Lư sai tới. Quan Thống đốc thủy bộ Bình Kiều liền để khách dậy mà rằng:

- Ông từ Hoa Lư tới? Vậy Quân sư Lê Thảo có được mạnh khỏe chăng?

- Bẩm, Quân sư chúng tôi vẫn được khỏe mạnh!

- Ông ấy có điều gì muốn nói với ta?

- Bẩm, Quân sư chúng tôi dạy trình lên tướng công phong thư!

Dứt lời, khách lạ lần tay trong ngực áo lấy ra một phong thư niêm kín. Lê Hiền đỡ lấy phong thư, chưa vội mở ra, ông hỏi tiếp:

- Ông cao danh đại tính là chi? Ở Hoa Lư ông là người thế nào?

Khách lạ kính cẩn:

- Bẩm, tôi tên gọi Phạm Đào, theo hầu dưới trướng Quân Sư Lê Thảo, công việc hèn mọn không có gì đáng trình ra!

Lê Hiền truyền gia nhân đưa kị sĩ vào nhà trong nghỉ ngơi, rồi mở phong thư đọc. Thư viết:

“Em Lê Thảo ở Hoa Lư, gấp thư đến anh kính thăm anh được bình an. Mới đây, Đằng Châu muốn chống lại Hoa Lư, âm thầm liên kết với Sứ quân Lữ Đường ở Tế Giang, hẹn cùng đem quân đánh Nguyễn Siêu ở Tây Phù Liệt, rồi nhân cơ hội quay lại đánh Bình Kiều, anh nên gấp rút đưa binh sang sông, bất thần phá nát thế liên minh Đằng Châu – Tế Giang, lại thừa thắng uy hiếp Phù Liệt, như thế, chỉ một lần ra binh anh được lợi phá cả ba Sứ. Dù anh không chiếm Phù Liệt, nhưng cũng đủ làm cho thanh thế lên cao, thừa sức để phò minh chủ sau này. Có điều anh ra binh, cần phải để ý đến bên trong nhà mình, kẻ phản phúc đang chờ cơ hội để bán chủ, giết bạn!

Bình Kiều có Triệu Hựu bí mật nội ứng cho Đằng Châu, y lại sai người đến xin về với Hoa Lư, Hoa Lư không có chỗ cho bè phản phúc. Triệu Hữu trong cố giữ cho Bình Kiều án binh, ngoài thì vạch chỗ cho Đằng Châu bất thần đánh tới. Anh trước nên trừ Triệu Hữu, sau nên khuyên họ Ngô theo về với Hoa Lư, thế là việc lớn trong thiên hạ vẫn trọn vẹn, mong ước của anh em ta ngày xưa vẫn còn mà lại thành công đại định. Việc gấp rút, chẳng kịp vấn an anh, mong được anh suy nghĩ mà theo về đại nghĩa.

Lê Thảo kính”.

Lê Hiền đọc xong thư toát mồ hôi, thì ra chính vì thế mà Triệu Hữu trong lúc bàn bạc cứ một mực khăng khăng khuyên Sứ quân án binh, thi ân bồi đức! Lê Hiền lại bồi hồi nhớ em, người em chia tay từ mấy năm nay đã gây bao nhiêu kì công, tên tuổi lẫy lừng trong thiên hạ! Lê Hiền lúc này đã nhận thấy người em là Lê Thảo quả thật đã tìm được đúng nơi để tung hoành, Lê Thảo càng ngày càng tỏ ra có tài rung chuyển cả trời đất. Nhiều khi Lê Hiền cũng thấy nhuốm chút nản lòng vì Sứ quân Ngô Xương Xí không xứng đáng chút nào, nhưng đã trót theo về với Sứ quân Ngô Xương Xí thì cũng quyết một phen cố dựng lại cơ nghiệp nhà Ngô xem sao, nhưng chắc là lòng trời không còn tựa nhà Ngô mất rồi!

Lê Hiền thở dài bâng khuâng, vừa nhớ người em tài hoa, lại vừa buồn cho cảnh ngộ! Suy nghĩ hồi lâu, Lê Hiền nhớ đến phong thư, chàng suy nghĩ lung lắm.

Nếu lời Lê Thảo nói trong thư là đúng – mà tại sao lại không đúng được, Lê Hiền biết em mình là người quang minh, hành sự bao giờ cũng trọng sự rõ ràng ngay thẳng lồ lộ như mặt trời giữa ban ngày! – thì bây giờ phải tính thế nào? Lặng lẽ đối phó với Triệu Hữu? Hay là đem việc trình lên Sứ quân, để đợi Sứ quân quyết định? Trình Sứ quân thì giữ được vẻ công minh, nhưng lại khó ở chỗ Lê Thảo khuyên anh nên thuyết họ Ngô cùng theo về Hoa Lư mà phò Bộ Lĩnh! Nếu Sứ quân là người hẹp hòi, ắt đại sự tan nát, mà có khi mình mang họa trước cũng chưa biết chừng!

Lê Hiền buồn bã, loanh quanh đến tận khuya hôm ấy vẫn chưa đi ngủ, ra vào tính kế chưa xong, chợt lại có gia nhân vào bẩm:

- Bẩm tướng công, Tuần quản Tống Thừa Vu vừa cùng với tướng Hà Bảo Ninh gây việc lớn là lén hành thích văn sĩ Triệu Hữu mất rồi! Bây giờ hai ông ấy đến trước cửa đây xin vào gặp tướng công!

Lê Hiền nghe báo tưởng như vừa có tiếng sét giáng ngang tai, chàng ngẩn người chẳng thốt được lời nào, một lúc sau mới lại hồn, chậm rãi bảo ra mời hai tướng vào.

Hai tướng Tống Thừa Vu và Hà Bảo Ninh bước vào thản nhiên vòng tay vái Lê Hiền, rồi Tống Thừa Vu giọng sung sướng mà rằng:

- Thưa đại nhân, hôm nay chúng tôi đã trừ được họa lớn cho Bình Kiều ta đây!

Lê Hiền cau mày:

- Hai ông làm việc gì?

Đến lượt Hà Bảo Ninh vui vẻ:

- Thưa đại nhân, chúng tôi đã bóp chết thằng Triệu Hữu rồi!

Lê Hiền làm bộ giật mình, rồi hấp tấp:

- Hai ông giết ông Triệu Hữu rồi? Tại sao hai ông lại làm bậy thế?

Hà Bảo Ninh vẫn cười sung sướng:

- Thằng giặc ấy nhất định là tư thông với bên ngoài cho nên nó mới nhất định cản trở không cho binh ta ra trận! Trong hội hồi chiều, tôi đã chực bóp chết ngay y rồi thế mà chỉ vì uất khí chẹn họng làm cho ngất đi, mãi đến bây giờ mới ra tay được!

- Hai ông hành động ra sao?

- Ông Tống với tôi nhân lúc đêm tối lên vào nhà y, rồi đợi lúc y vừa vào phòng riêng đi ngủ thì ông Tống vật ngã y xuống, tôi bóp cổ y cho đến lúc y chết...

Lê Hiền ngắt lời:

- Hai ông làm bậy, thế nào việc cũng đến tai Sứ quân, sao cho khỏi sinh rắc rối! Triệu Hữu muốn cản binh ta ấy cũng là vì muốn cho Sứ quân khỏi bận lòng, tránh cho các tướng khỏi vất vả, sao hai ông lại cho là ông ấy có lòng phản trắc là thế nào?

Tống Thừa Vu nói:

- Chỉ có một mình Triệu Hữu là ngăn cản, sao lại bảo là y chẳng có lòng dạ thay đổi được? Vả lại, ngài đã quyết ra binh, tất là việc đúng lúc, sao y lại dám ngăn cản chứ?

Hà Bảo Ninh nói theo:

- Nếu không khử y, thì việc lớn tất bị cản trở. Mạng Triệu Hữu nào có quý báu gì, sau đại nhân cứ bận lòng như thế?

Lê Hiền chậm rãi:

- Sứ quân quý trọng Triệu Hữu, nhiều lần Sứ quân muốn nghe y mà bỏ cả. Nay chỉ vì bọn ta nên Sứ quân mới còn ở lại, bây giờ hai ông giết Triệu Hữu tất làm cho Sứ quân vừa giận vừa chán nản thêm nữa, e rằng giết Triệu Hữu không làm thông suốt đại cuộc, mà lại hóa ra làm hỏng đại cuộc thì có!

Hai tướng nghe nói vậy thì lo lắng, băn khoăn không biết làm sao bây giờ. Lê Hiền đi đi lại lại trong phòng ra vẻ suy nghĩ lung lắm. Hồi lâu, Hà Bảo Ninh rụt rè hỏi:

- Thưa đại nhân, bây giờ lỡ rồi, đại nhân có cách gì không?

Lê Hiền suy nghĩ thêm lát nữa rồi ngồi xuống ghế giọng vững chắc:

- Thật ra, tôi có được tin là Triệu Hữu tư thông với bên ngoào nhưng chưa có bằng cớ gì thật hiển nhiên, Tôi...

Hà Bảo Ninh cướp lời:

- Đại nhận được tin Triệu Hữu tư thông với ngoài?

- Phải...

- Đại nhân được tin từ bao giờ?

- Tôi mới nhận được đây thôi! Các ông còn nhớ trong hội hồi chiều không? Tôi để ý thấy Triệu Hữu có vẻ lúng túng, lo sợ lắm, nhất là sau khi có tin gì đến báo cho y, y trở lại hội nghị lo lắng ra mặt. Tôi để ý khi nào hội nghị nhất định ra binh sang đánh Phù Liệt để cản Đằng Châu, là y run sợ, tái mặt, rồi tìm cách ngăn cản ta. Sau, tôi được tin là y tư thông với Đằng Châu, cố giữ quân ta không ra trận, để làm kế “trói tay chân chủ nhà cho cướp vào mà giết”. Việc bí mật của y tôi vừa mới biết, chưa nghĩ ra cách đối phó với y thì hai ông đã vội ra tay giết mất y rồi!

Tống Thừa Vu, Hà Bảo Ninh nghe Lê Hiền nói thì mừng như bắt được vàng, hoa chân múa tay mà rằng:

- Như vậy, thì bọn chúng tôi giết Triệu Hữu là đúng quá rồi! Sứ quân còn trách cứ vào đâu được nữa?

Lê Hiền nghiêm mặt:

- Không phải! Ta chưa biết Triệu Hữu tư thông với ngoài mọi việc như thế nào, lẽ ra phải để Sứ quân ngài tra xét mới đúng, nay tự tiện giết Triệu Hữu đi thì còn biết bên ngoài mưu định với y như thế nào nữa! Như vậy là hư cả việc lớn đấy!

Hai tướng lại lo lắng. Lát sau, Lê Hiền bảo:

- Việc lỡ rồi, bây giờ phải làm cách nào để khiến cho Triệu Hữu tự nhiên biệt tích mới xong, chứ không thì Sứ quân tra ra việc này ắt hai ông không yên được!

Ba người bàn tán mãi, chẳng biết phải làm thế nào. Đến lúc gà gáy sang canh, Lê Hiền trong ruột nóng như có lửa đốt, nhiều việc hệ trọng chưa nghĩ ra được cách giải quyết lại phải bận bịu với hai tướng, cuối cùng cũng phải giục hai tướng ra về, lại dặn là phải kín đáo đừng để cho ai biết ba người gặp nhau đêm nay.

Lê Hiền tiễn hai tướng về, lại trở về phòng riêng suy nghĩ đến gần sáng mới đi nghỉ.

Sáng hôm sau, Sứ quân lại hội các tướng để định việc xuất quân, đợi mãi không thấy Triệu Hữu đến, Sứ quân lấy làm lạ. Các tướng văn võ đều đủ mặt, ai cũng lấy làm lạ. Lê Hiền băn khoăn lo lắng, nhìn ra vẫn thấy tướng Tống Thừa Vu và Hà Bảo Ninh thản nhiên. Sứ quân đợi lâu quá không được, liền sai người tới nhà Triệu Hữu tìm xem sao.

Người đi rồi về trình rằng: “Triệu Hữu tự nhiên bỏ đi đâu mất, vợ con ông ta đang đổ đi tìm các nơi vẫn chưa thấy...”.

Sứ quân nghe trình càng lấy làm lạ, các tướng văn võ cũng không hiểu có việc gì, lúc ấy Lê Hiền mới vỡ nhẽ ra rằng: “Chắc hại tướng Tống Thừa Vu và Hà Bảo Ninh đã lén lấy trộm xác Triệu Hữu đem đi thủ tiêu ở đâu rồi!” Lê Hiền cũng thấy tạm yên trong lòng, không nói ra việc mình biết tin bí mật của Triệu Hữu.

Vào hội, Lê Hiền thưa:

- Bẩm Chúa công, Đằng Châu khởi binh ắt thế nào cũng đánh Phù Liệt, ta phải ra tay trước để chiếm lợi thế, cùng một lúc chặn được Đằng Châu lại vừa chiếm được Phù Liệt. Ở mặt Đông, ta có lợi là vững thế thủ, mở rộng được giang sơn làm thế đương cự với các Sứ quân Lữ Đường, Lý Khuê.

Sứ quân hỏi:

- Thế còn Hoa Lư, ta có phải lo ngại gì không?

Lê Hiền bình tĩnh đáp:

- Hoa Lư tiến binh, thì phải nhìn tới Phù Liệt, ta đón trước tất Hoa Lư phải đi ngả Đằng Châu, Đằng Châu sẽ phải cản đường Hoa Lư, ta chưa phải lo lắng về mặt Hoa Lư. Cần nhất là phải hành động trước đã, đừng để cho thiên hạ thay ta mà làm trước sẽ bất lợi!

Sứ quân nghe Lê Hiền nói hài lòng lắm, truyền Lê Hiền cứ việc điều động binh tướng.

Quan Thống đốc thủy bộ liền lập tức truyền tướng Quan Liêu Hoa cùng với người em song sinh của y là Quan Liêu Đường lĩnh trách nhiệm tập quân để nghe lệnh viễn chinh.

Lê Hiền ngồi trên đài cao, chung quanh có các tướng đứng đợi nghe lệnh. Lê Hiền truyền các tướng: Mạc Đình Loan người ở An Đình giỏi nghề đánh kiếm, Nguyễn Bá Thượng quen đánh roi sắt, Châu Đức Nghiệp giỏi đơn đao, Phạm Tuy Nguyên quen sử dụng cây giáo dài, có sức khỏe hơn người, thêm các tướng Lâm Phúc, Nguyễn Hào, Nguyễn Thự, Từ Bội Gấm đều là những tướng có sức ra trận sẽ cùng với Thống đốc thủy bộ Lê Hiền mang trọng quân sang Phù Liệt. Lê Hiền lại cử tướng thủy chiến Đào Long Vân mang theo bốn tướng Trương Đức Xuân, Phạm Bảo Đức, Đỗ Huy Tường, Ma Thiên Tịnh mang thủy quân đợi tiếp ứng cho mặt bộ.

Quân hai mặt cộng chung bốn nghìn, Lê Hiền tự lĩnh hai nghìn rưỡi, còn nghìn rưỡi thì trao cho Đào Long Vân. Lê Hiền lại bảo Vân phải chuẩn bị cho nhiều tên cứng, phòng khi quân vào trận dùng đến.

Lê Hiền lại xin Sứ quân ở nhà nên nghe lời bàn của văn sĩ Thẩm Thụy Hùng, coi sóc mọi việc. Lê Hiền cũng lại sai hai tướng anh em song sinh Quan Liêu Hoa, Quan Liên Đường hợp sức cùng các tướng khác đem quân phòng giữ các mặt, phải chú trọng đến phía Bắc, nếu có tin gì phải báo ngay cho quân viễn chinh biết. Riêng tướng Tuần quản Tống Thừa Vu, thì Lê Hiền lệnh là phải hết sức tuân theo những lời sai bảo của Thẩm Thụy Hùng, không được tự tiện hành động, công việc tuần canh phải cẩn mật. Còn tướng Hà Bảo Ninh thì Lê Hiền sai giữ chức đạt lệnh bên cạnh Thẩm Thụy Hùng, mang các lệnh của Thẩm Thụy Hùng đi các nơi.

Cắt đặt xong xuôi, Lê Hiền chọn ngày Ích Hậu làm ngày xuất quân, lại lấy giờ Tị cho nổ pháo hiệu để quân lên đường. Đạo quân theo đường bộ có tướng Mạc Đình Loan mang cờ tiên phong vượt ải Đằng Giang tiến thẳng tới Nhân Hiên đợi lệnh. Mặt thủy, quân rời thủy trại Yên Vinh xuôi Nam rồi đổ bộ ngay, đóng ở phía Bắc Nhân Hiên. Hai đạo quân cùng chuẩn bị đánh vào mặt Đông Nam Phù Liệt.

Binh của Sứ quân Bình Kiều lên đường viễn chinh, như thế là bên trong nội bộ bị chia rẽ, bên ngoài không vững thế cự phòng lúc binh đi xa căn cứ nhỡ có biến từ ngoài đánh vào!

Sứ quân Ngô Xương Xí tiến quân, đợi cho đến lúc bóng cờ khuất hẳn mới cùng Thẩm Thụy Hùng trở lại phủ đường. Sứ quân vừa về đến nơi, ngồi chưa ấm chỗ, đã lại thấy tướng Tuần quản vào bẩm:

- Vợ văn sĩ Triệu Hữu đem các con đến trước phủ đường kêu nài Sứ quân tra xét việc Triệu Hữu bị mất tích!

Sứ quân bận việc quân, bây giờ nghe bẩm mới lại thấy nhớ đến việc họ Triệu, liền truyền đưa vợ con Triệu Hữu vào.

Vợ con Triệu Hữu vừa thấy Sứ quân thì sụp cả xuống kêu gào thảm thiết khiến Sứ quân cũng bối rối, Sứ quân truyền cho vợ con Triệu Hữu đứng dậy rồi sai quân lấy ghế cho ngồi. Sứ quân hỏi:

- Nhà ngươi không được kêu gào, việc ra sao phải kể rõ cho ta nghe mới được!

Vợ Triệu Hữu quẹt nước mắt mà kể. Việc Triệu Hữu mất tích thật êm lặng, trong nhà không ai biết, chắc là có nghi ngờ gì đây. Cứ theo lời vợ Triệu Hữu, thì y trong không xích mích với ai, ngoài được mọi người yêu mến, như thế thì ắt Triệu Hữu mất tích là bị kẻ gian ám toán. Kể lể xong xuôi, vợ Triệu Hữu lại khóc rống lên, khiến Sứ quân cũng phải bực bội. Sứ quân truyền cho vợ con Triệu Hữu cứ ra về, thế nào ngài cũng tra cho ra việc này.

Việc vợ con Triệu Hữu vào phủ Sứ quân kêu khóc ai cũng biết. Bên ngoài dân chúng nghe tin Triệu Hữu bị mất tích, ai cũng hả dạ, cho là rời báo ứng, đứa gian ác chắc bị đền tội. Mọi việc còn đang làm cho thiên hạ bàn tán xôn xao, đã lại có tin: cả nhà Triệu Hữu bị giết sạch, kẻ thích khách lại còn lục tung nhà riêng của Triệu Hữu, moi móc ra không biết bao nhiêu là bạc vàng châu báu, bằng chứng cầm cố bóc lột của dân gian ruộng vườn, tất cả nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Những thứ ấy thích khách đem chất cao như núi trong sân nhà Triệu Hữu, rồi còn để giấy lại trình cho Sứ quân hay là “Triệu Hữu tư thông với Đằng Châu toan làm nội ứng cho Đằng Châu đánh úp Bình Kiều, quan Thống đốc thủy bộ biết như vậy nên phải xin mang quân đánh Phù Liệt để chẹn Đằng Châu”.

Việc này làm cho cả Bình Kiều rung động, không dâu là không bàn tán rầm rầm các nơi. Sứ quân được báo đích thân đến tận nhà Triệu Hữu xem xét, mắt nhìn thấy cảnh tham tàn đục khoét của Triệu Hữu thì không nén được giận. Sứ quân về phủ hội chúng tướng lại mà rằng:

- Ta không ngờ Triệu Hữu lại đốn mạt đến thế! Ta đãi y không bạc, sao y lại muốn theo giặc ngoài toan giết ta! Như thế, ắt thích khách là người quen thuộc với y rất nhiều mới biết được rành rẽ trong nhà y, không làm cho gia nhân nhà y kinh động. Việc này có nhiều bí ẩn, ai trong các tướng làm việc này?

Các tướng nghe hỏi, ai cũng ngẩn ngơ. Sứ quân đưa mắt nhìn Hà Bảo Ninh có ý nghi ngờ, Ninh thưa:

- Bẩm Chúa công, tôi là đứa ngu dốt, không thông việc lớn, nhưng bữa nọ ngồi trong hội nghe Triệu Hữu cản trở việc ta ra quân, tôi bực quá toan giết y, nào ngờ trời không cho tôi được giết nó, có kẻ khác lại may hơn tôi!

Văn sĩ Thẩm Thụy Hùng thưa:

- Bẩm Chúa công, nay quân ta mới ra biên ải, bên trong đã có việc. Triệu Hữu bị giết cũng là điều may cho Bình Kiều ta, lại thêm việc tư thông với bên ngoài cũng bị quan Thống đốc thủy bộ biết mà ra tay ngăn chặn, ta không nên bàn nhiều về việc này, e làm náo động lòng người. Sứ quân nên nhân cơ hội này đem vàng bạc của Triệu Hữu ăn cắp, đục khoét của cả Bình Kiều, một nửa sung vào công khố, một nửa đem chia cho người nghèo, bao nhiêu ruộng đất của bà tánh Triệu Hữu dùng thủ đoạn gian Tranh cướp đoạt thì trả lại cả cho dân. Như thế, lòng người cảm ân đức của Chúa công, dốc một lòng phò trợ thì ta mới có lợi về việc binh ngoài đấy ạ!

Sứ quân nghe họ Thẩm trình, cho là phải, nhưng cũng tự trách mình ngồi trên cao mà không sáng suốt, để cho thủ hạ làm những việc tham tàn, suýt nữa thì bị phản có khi chết cũng không biết chừng! Rồi nghĩ đến việc binh xuất chiến ngoại biên. Sứ quân lo buồn nhiều lắm, Sứ quân dần dần vừa chán nản, vừa lo nghĩ, sinh bệnh, mọi việc trao cả cho Thẩm Thụy Hùng đảm đang xét xử. Sứ quân lui về hậu thất dưỡng bệnh. Một mình ở nơi yên tĩnh, nghe tiếng chim hót, nhìn hoa nở mãi cũng chán, rồi lại nghĩ đến tiền đồ xa thẳm mà thành chán nản, chỉ muốn bỏ cả vào núi cao ẩn thân!

Thẩm Thụy Hùng ra sức trông nom mọi việc, lại có khuyên nhủ Sứ quân, đón tin binh sự từ ngoài báo về, nhiều tin bất lợi chồng chất nhau đưa về khiến cho chính Thẩm Thuy Hùng cũng lo lắng, không dám trình cho Sứ quân biết, vẫn cứ phải lựa lời mà che giấu.

Sứ quân mỗi ngày một thêm suy nhược sức khỏe, nhiều khi không ngủ liền trong mấy ngày, đầu óc lúc nào cũng vương vấn những lo buồn u uất. Thẩm Thụy Hùng cùng các tướng phải thay nhau khuyên nhủ, cố bới tìm xem trong các tin chiến trận từ xa gởi về lấy chỗ nào thắng lợi đôi chút thì nói thêm thắt cho thành to lớn cốt để phấn khởi tinh thần Sứ quân.

Nhưng, Sứ quân vẫn chưa được nghe tin đại thắng, bấm đốt ngón tay thấy binh ra biên ải cũng có gần hai tháng trời, thì trong lòng càng buồn lo.

Một hôm, Sứ quân gọi các tướng vào bảo:

- Binh ta ra đánh ngoài xa, tin đại thắng không thấy báo về, ấy là có điều khó khăn binh không tiến được! Quân ta trao vào tay ông Lê Hiền mới cầm cự được đến lúc này, nếu không thì bại binh tất đã có tin!

Thẩm Thụy Hùng thưa:

- Chúa công không nên nói như thế, binh ta chưa đại thắng nhưng nhất định không thua. Ông Lê Hiền là người thao lược đại tài, làm sao lại để bại binh được?!

Sứ quân cười thảm thiết:

- Các ông muốn nói dối để làm cho ta vững tinh thần nhưng kì thực ta vững tinh thần hơn các ông nhiều lắm đấy! Các ông là tướng, sao lại chẳng biết rằng: phàm quân đi chinh chiến ở xa, tin đại thắng không về liên miên ấy là đã gặp khó khăn, bại binh trước sau cũng không tránh được! Ta đang lo nghĩ cách gì để định lại tình thế, nếu cứ thế này ắt Bình Kiều ta chưa kịp tranh hùng với thiên hạ cũng đã bại mất rồi!

Các tướng nghe Sứ quân nói, ai cũng buồn phiền trong dạ. Quả thật lúc gần đây tin gửi về chưa thấy có lần nào báo chiến thắng, mà chỉ thấy kể ra toàn những khó khăn, quân hai mặt chẳng tiến được gì, việc chiến trận hết sức náo nhiệt các mặt, chưa biết sự thể ra sao. Nay Sứ quân nằm trên giường bệnh luận việc, quả nhiên không sai, các tướng cố che giấu không được thành ra ai cũng lo lắng. Sứ quân nói tiếp:

- Bây giờ là gần cuối Hạ, thời tiết sắp đổi thay, binh ta viễn chinh sắp gặp thêm khó khăn. Ta muốn xét lại mọi việc, các ông nghĩ thế nào?

Các tướng đưa mắt nhìn nhau, chưa ai biết nói thế nào. Ngó lại, sắc diện Sứ quân mệt mỏi, tiều tụy, các tướng không dám nhìn Sứ quân lâu, trong lòng ai cũng buồn vô hạn.

Vừa lúc ấy, có quân vào trình gấp là có tin quan trọng gửi về! Sứ quân nghe báo, gượng cười mà rằng:

- Ta nói chẳng sai! Đây mới là tin đáng để cho ta nghe đây!

Chưa biết có tin gì, việc ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—