← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Sáu Mươi Bảy Văn Bích Kiều cầm quân ra trận
Bạch Khai Thành theo lệnh giả thua

Văn Thượng Chính người Thiên Bình, huyện Thiên Bản (nay thuộc tỉnh Hải Dương), là hào phú tại địa phương theo Sứ quân Ngô Nhật Khánh chẳng qua là muốn dựa hơi đón gió, mưu tính lợi lộc riêng tư. Chính không có tài cầm quân ra trận, nhưng từng giúp đỡ đóng góp cho Sứ quân nhiều vàng bạc, nên Sứ quân cũng tin dùng phong cho chức tướng. Văn Thượng Chính lấy chức tước của mình để kiếm lời, làm nhiều điều sằng bậy, nhưng Sứ quân đã chót nhận nhiều bạc vàng của Chính thành ra không nỡ trừng trị.

Lúc lão tướng Mạc Cương Hồng ra trấn ải Đồng Lư, Văn Thượng Chính mang tai tiếng quá nhiều ở Đường Lâm nên Sứ quân phải cho Chính đi theo họ Mạc tạm lánh đi cho mọi người bớt xầm xì bàn tán.

Văn Thượng Chính tuổi cũng đã cao, nhưng là người thích khoe của, mê quyền uy, chính vì thế mới đem tiền của, quyền uy ra để thỏa sức tìm vui trong chỗ hương sắc. Văn Thượng Chính lấy nhiều vợ, trong đám các bà vợ của Chính có bà sinh được một người con gái duy nhất cho Chính. Chính quý con gái còn hơn tài sản của mình nữa.

Con gái Văn Thượng Chính tên Văn Bích Kiều. Sở dĩ Chính đặt tên cho con gái duy nhất của y như vậy, cốt để kỉ niệm việc Chính hiếm hoi con gái, sinh đến mười bốn con trai vẫn chưa có được con gái. Một hôm Chính nghe lời đồng cốt, đem vợ vào hang Bích Kiều tận núi Mộng Sơn, làm lễ tế cáo trời đất, van nài thần thánh, rồi hai vợ chồng ở lại hang Bích Kiều nửa tuần trăng để đợi lời cầu xin được linh ứng. Người vợ đi với Chính là người vợ thứ tám được Chính yêu thương nhất, cũng là vợ trẻ nhất của Chính. Hai vợ chồng ở hang Bích Kiều đến ngày thứ mười thì xảy việc lạ. Hôm đó, trời vào ngày giáp nguyệt tháng sương mù bắt đầu, đêm tối như bịt mắt, gió lùa vào hang lạnh nhưng chưa đến độ buốt xương, tê thịt. Hai vợ chồng Chính cùng đám đồng cốt vừa xong buổi lễ tế cáo van cầu cuối ngày thì trời đã tối hẳn, cả bọn sửa soạn để nghỉ ngơi thì thoảng có mùi hương thơm kì dị, mùi hương nhẹ mà ngây ngất, không giống hương thơm của hoa lạ hay quen nào cả, nhẹ mà nồng. Cả bọn lấy làm lạ, chưa ai kịp hỏi ai thì mọi người đã như buồn ngủ vô cùng, có người chưa kịp nằm xuống vẫn ngồi dựa lưng vào vách hang ngủ say rồi!

Việc lạ như vậy cứ tiếp tục xảy ra, cho đến lúc bọn Văn Thượng Chính tế cáo hết nửa tháng. Cũng từ đấy, vợ Thượng Chính cảm thấy trong người khác lạ, thị âm thầm không nói ra cho chồng biết, những băn khoăn thắc mắc mãi không hiểu thần thánh linh ứng ra sao, mà những đêm ở hang Bích Kiều tuy không gần chồng sáng dậy thì thấy có những hiện tượng như đêm qua đã trải qua những trận mây mưa đầy đủ với chồng. Việc lạ ấy đến khi hết tuần cáo tế, cũng hết theo!

Về nhà, quả nhiên vợ Văn Thượng Chính mang thai, sau đẻ ra con gái, Thượng Chính đặt tên con là Văn Bích Kiều.

Văn Bích Kiều ngay từ lúc lọt lòng mẹ hai mắt đã mở to, không khóc mà lại cười; sáu tháng đã biết đi, mười tuổi thân hình đã lớn bằng gái mười lăm mười sáu. Dung nhan Bích Kiều cực kì diễm lệ, nhưng đẹp mà hiện lộ nét dâm đãng, tính tình Bích Kiều cũng lại chẳng giống gái ở chỗ cửa kín tường cao, nàng chỉ thích ra ngoài ganh đua với thiên hạ. Văn Bích Kiều cực kì thông minh, văn sách đọc ít biết nhiều thường tự thị là ít người bì kịp. Bích Kiều lại còn ham mê nghề cung kiếm, đòi cha mẹ cho được rước thầy về học. Võ Văn Thượng Chính có một con gái, quý còn hơn cả bạc vàng ở trên thế gian này, không muốn Bích Kiều như vậy nhưng cũng đành phải chiều ý nàng. Bích Kiều học võ từ năm mười sáu, học được một năm đổi thầy đến sáu bảy lần.

Nhiều nơi dòm ngó Bích Kiều, nhưng đều bị nàng chê đủ thứ. Đến khi Văn Thượng Chính theo Mạc Cương Hồng ra trấn ải Đồng Lư, thì Văn Bích Kiểu học võ mới được hơn một năm, nàng nhất định đòi đi theo cha ra nơi biên ải. Chính Văn Bích Kiều cũng được theo các tướng phá bọn giặc phương Bắc ở Châu Vũ Nga tới, lại được Mạc Cương Hồng coi như cháu thường chỉ dẫn võ nghệ cho. Văn Bích Kiều ở giữa đám quân tướng, tuổi thanh xuân càng ngày càng bừng bừng mãnh liệt, nhiều tướng cũng ngày đêm mơ ước nhưng đều bị Bích điều chê là hạng ngu phu cục súc.

Mạc Cương Hồng tính tình đã kiêu ngạo tột đỉnh, Bích Kiều lại là đồ đệ của họ Mạc thành ra tính tình cũng kiêu ngạo chẳng mấy thua Mạc Cương Hồng!

Khi được thân phụ bảo là Mạc Cương Hồng cho lệnh được ra trận đối địch với tướng Phù Liệt, Văn Bích Kiều mừng vui quá đỗi, liền lập tức sửa soạn.

Văn Thượng Chính ngồi thư suy nghĩ, trong lòng lo lắng không cùng. Lát sau, Văn Bích Kiều bước ra, nàng vận chiến bào vóc đại hồng, đầu không đội khăn võ mà lại để tóc xõa cài một bông hoa hải đường nở lớn trắng như tuyết. Bích Kiều chân dận võ hài da bàn chân gấu bọc lông cổ khổng tước (tức con công) cực kì thanh nhã. Nàng Văn Bích Kiều thắt dải lụa trắng thay đai chiến bào, sau lưng treo thanh Văn Cương Bích kiếm, chuôi gươm nhô cao khỏi vai bên trái. Văn Bích Kiều đẹp như tiên nữ trong tranh, vóc dáng thanh nhã chứ không có gì là võ tướng. Văn Thượng Chính ngửng đầu nhìn con gái, rồi buồn rầu mà rằng:

- Con ạ, con nghe lệnh ngài Thống soái trấn ải ra trận ta thật lo lắng vô cùng…

Văn Bích Kiều ngắt lời cha:

- Cha đừng lo gì cả, ngài Thống soái cho con ra trận ắt người cũng đã tính trước kĩ rồi, vả lại...

- Con nói vả lại cái gì?

- Thưa cha, vả lại Đường Lâm ta địa thế hiểm trở, anh hùng hào kiệt từ xưa đến nay vẫn hơn cả khắp nơi, thì còn gì mà phải sợ ai nữa! Cha quên mất việc bọn cướp giặc phương Bắc Châu Vũ Nga năm xưa rồi chăng?

Văn Thượng Chính cười buồn:

- Con còn nhỏ dại, đừng khinh thường anh hùng thiên hạ như thế! Bọn giặc phương Bắc Châu Vũ Nga năm xưa, làm sao có thể so sánh với binh tướng của một Sứ quân được?

Bích Kiều có vẻ không bằng lòng, đáp:

- Cha nói như thế, là khinh con chưa đủ tài chứ gì! Trong đám các tướng ở đây, cha bảo ai là người đối địch được với con nào?

Thượng Chính vẫn ôn tồn:

- Ở đây không có ai lại có ý muốn tranh tài với con, con phải biết như thế mới được! Vả lại, con có biết binh Phù Liệt do ai chỉ huy không?

Bích Kiều đáp ngay:

- Ngài Thống soái cho con ra trận, thì tức là tướng Phù Liệt là người thế nào ắt ngài Thống soái đã xét kĩ. Vả lại, một kì trận của ngài Thống soái, một gươm Văn Cương Bích kiếm của con, tướng Phù Liệt nào đương cự nổi?

Văn Thượng Chính chán ngán:

- Ta thương yêu con như thế, con thừa biết. Nhưng ta cũng lại lo lắng quá về cái tính kiêu căng, coi cả thiên hạ không bằng một ngón tay út của con. Thế nào cũng xảy sự cho mà xem!

Văn Bích Kiều mỉm cười thật tươi, nàng bước lại bên cha giọng thật nũng nịu:

- Con gái của cha làm sao để xảy sự được! Cha không thấy con học võ vượt cả thầy hay sao! Cha yên lòng đi nhé, cha!

Văn Thượng Chính rầu rĩ, lát sau mới nói:

- Cha chỉ có mình con là gái, con lại đẹp đẽ chẳng thua kém ai, cha mong con lập gia đình thì con lại chỉ thích việc đàn ông, tính tình con ngang ngược thế này thật cha buồn lắm!

Văn Bích Kiều cười thật tươi:

- Thế cha quên rằng xứ Giao Châu ta trước cũng đã có hai bà họ Trưng dựng nên đại nghiệp hay sao? Rồi hơn hai trăm năm sau lại có kì nữ họ Triệu, đến bây giờ Giao Châu ta loạn lớn con cầm gươm ra trận cũng là thường chứ có gì lạ đâu cha!

Rồi Văn Bích Kiều theo gót Văn Thượng Chính hai cha con đến ra mắt Thống soái trấn ải Đồng Lư Mạc Cương Hồng.

Mạc Cương Hồng sai Văn Thượng Chính ra điểm sẵn một ngàn quân, để Bích Kiều ra trận. Văn Thượng Chính đi rồi, lúc ấy Mạc Cương Hồng mới bảo Bích Kiều:

- Nay ta cho cháu ra trận, một là để cho cháu thỏa chí muốn tung hoành, hai là cho cháu vinh dự chiếm công đầu dẹp giặc ngoài muốn xâm nhập bờ cõi của ta. Nhưng, cháu có biết sẽ phải đối địch với tướng nào của Tây Phù Liệt không?

Văn Bích Kiều nói ngay:

- Thưa bác, bác đã cho cháu ra trận, tức là bác đã biết trước cả mọi lẽ rồi. Như vậy, thì Tây Phù Liệt dù cử tướng nào đến đấy, tất cũng sẽ đại bại mà chạy về! Cháu chỉ cần biết thế là đủ!

Mạc Cương Hồng nghiêm nghị:

- Tướng của Phù Liệt danh vang khắp nơi, là người từng trải vô cùng, y cầm quân muốn vượt ải Đồng Lư này tất phải thận trọng vô cùng bằng cớ là y lạc trong kì trận của ta mà vẫn không mất phương vị đi Đồng Lư, đây là một điều đáng khen lắm. Đối với ta, thì y chẳng là gì cả, nhưng với mọi người trong thiên hạ thì y đúng là hổ là rồng đấy....

Văn Bích Kiều hào hứng ngắt lời Mạc Cương Hồng:

- Tướng địch là cọp là rồng, thế mà cháu được ra trận đối địch với y thì cháu chẳng phải là rồng là phượng thì còn là gì nữa?

Mạc Cương Hồng ôn tồn:

- Đối với y cháu là sẻ là gà, cháu đừng vội khinh thường anh hùng trong thiên bạ như vậy!

Văn Bích Kiều cụt cả hứng thú, mặt hoa bẽn lẽn có phần không bằng lòng. Mạc Cường Hồng làm như chẳng biết Văn Bích Kiều tự ái, liền tiếp:

- Tướng Phù Liệt là lão tướng Địch Hồng Hà, ta từng nghe danh mà cũng có phần quý tài đức của y. Nay ta cho cháu ra trận đối địch với y, cốt để làm cho y lung lay tinh thần về trận pháp của ta bài trí nơi ải Đồng Lư này. Muốn thắng được y, cháu phải nghe theo lời ta mới được.

Văn Bích Kiều nhạt nhẽo:

- Thưa bác, cháu đợi nghe lời bác!

Mạc Cương Hồng thản nhiên:

- Cháu đem một nghìn quân ra trận, nếu đường trường tranh đấu thì ta chắc rằng cháu chẳng còn được một tên quân vẹn toàn mà đem về. Nhưng cháu cứ yên lòng, quân ta vào trận là đã có các kì trận của ta che chở cho rồi. Cháu nghe ta dặn cho thật kĩ đây...

Văn Bích Kiều ngồi nghiệm trang lại, lắng tinh thần chờ nghe Mạc Cương Hồng dặn dò. Mạc Cương Hồng bảo:

- Bây giờ bắt đầu sang thu, kì trận của ta đặt mùa thu ở hướng Tây. Vào cửa trận hướng Tây là cửa “sống”, theo phép vận chuyển của trời đất thì sau thu là mùa đông vậy cháu phải tiến ngược xuống phía Bắc, tiếp đến là sang xuân tức nhiên phải quay binh về hướng Đông rồi chuyển sang hạ ở Nam. Binh tiến đúng phép trận sẽ thấy nhiều huyền diệu hiện ra, đi trong trận mà không bị vướng bận bên ngoài vẫn nhận thấy rõ cả, không vào đúng cửa “sống” chẳng đi theo đường “sống” thì tức nhiên đi vào cửa “chết” lần, theo “cửa chết” mà đi đấy. Cháu không cần biết trận biến hóa như thế nào, nhưng cháu sẽ thấy binh ta đi thì thênh thang trôi chảy, nhưng địch sẽ lúng túng loanh quanh. Lúc nào đi hết cửa “nhập trận” lúc ấy cháu sẽ thấy binh của Phù Liệt lạc lõng ngơ ngác, cháu đi trước mà hóa ra ở sau lưng họ, ở hai bên sườn họ, tha hồ ra tay mà họ vẫn không có cách chống đỡ!

Văn Bích Kiều nghe Mạc Cương Hồng dặn dò phép vào trận, nàng thắc mắc: “Không lẽ kì trận chỉ có thế!”. Nghĩ chưa dứt, đã thấy Mạc Cương Hồng mỉm cười rồi nghiêm nghị:

- Các trận pháp của ta nói ba năm chưa đủ hết, cháu chỉ cần biết đến đây cũng là đủ để phá được địch rồi! Ta dặn thêm một điều nữa: lúc cháu vào trận, phải luôn luôn nhìn lên vọng đài trấn ải của ta, theo hiệu cờ mà tiến thoái, thấy hiệu cờ vàng là phải đi về hướng Bắc, cờ đỏ là tiến sang Đông, cờ xanh là phải quay binh về Nam, cờ đen lui về Tây, mỗi hướng lại có những biến ảo của nó, khi nào thấy hiệu cờ đỏ là binh vào cửa “Tam sát”, nhưng nhờ ở biến ảo của trận pháp nên quân ta không bị hại, ta dành cho địch giữ ngôi “Tam sát” ấy mà chết cả!

Văn Bích Kiều tuy chăm chú nghe dặn về trận pháp biến ảo, nhưng trong lòng vẫn chẳng coi trọng, chỉ một mực nhủ lòng rằng: “Trận pháp là bên ngoài, ta đem thực tài vũ nghệ hạ tướng địch ngay trong trận thế mới là giỏi, chẳng cần phải di chuyển theo màu cờ làm gì!”.

Nghĩ vậy, Văn Bích Kiều nghe Mạc Cương Hồng nói, lúc đầu còn để vào tai, sau làm ra vẻ chăm chú nghe, nhưng kì thực lại nghĩ khác trong lòng. Mạc Cương Hồng dặn dò xong tất cả, liền cho lệnh nổi hiệu trống tập quân, hội chúng tướng truyền lệnh xuống các trận pháp dưới chân Đồng Lư là phải chỉnh tề, xem lệnh trên vọng đài trấn ải điều khiển lệnh.

Mạc Cương Hồng lại đưa tiễn Văn Bích Kiều đem quân xuống núi, rồi sai tướng Văn Thượng Chính cầm cờ lệnh tại vọng đài, còn Mạc Cương Hồng thì đem theo vài tướng lên vọng đài trấn ải ngồi uống rượu đem quân bày trận dưới núi.

Trong trận, binh Tây Phù Liệt vừa thận trọng đi trong kì trận xong, quân vừa dừng bước, lão tướng Địch Hồng Hà đã lập tức hội các tướng mà rằng:

- Quân ta đi trong kì trận của Mạc Cương Hồng, tuy không lạc hướng, nhưng vẫn không tìm ra được cách phá trận. Cho đến lúc này vẫn chưa thấy Mạc Cương Hồng cho quân tiếp trận với ta, ấy là điều ta lo lắng lắm, các ông có ý kiến gì không?

Tướng Lý Vân Long hỏi:

- Có phải là lão huynh ngại địch dụ ta vào sâu trong trận đấy không?

- Đây cũng là một việc. Vả lại, tôi không tin là kì trận tự nhiên phát động, ta không biết trận pháp án định ra sao, dựa vào nguyên lí nào, nay ta cứ đi trong trận mỗi lúc một lại gần Đồng Lư hơn nữa, biết đâu lại chẳng phải là vào sâu chỗ chết. Tại sao Mạc Cương Hồng chưa thấy ra quân?

Vương Trụ nóng nảy:

- Thưa lão huynh, theo ý tôi thì ta gấp rút tiến quan đến thật sát Đồng Lư, rồi dựa vào vách núi mà án binh, sau lấy binh nhẹ vượt núi mở đường cho đại quân vượt trấn ải. Cần ra, ta chọn các tay quen giáp chiến, xử dao ngắn mà đoạt trấn ải. Lấy đại quân làm thế tiếp trợ thì hơn.

Địch Hồng Hà tiếp:

- Phép đánh ấy gọi là “thượng bích chiến”, tức là phép đánh tỉ như vượt bức tường cao công kích thẳng vào địch. Lối đánh ấy táo bạo, nhưng rất hiệu quả ở chỗ lấy ít, nhanh, mạnh, quyết liệt bất thần tiêu diệt địch. Nhưng cái thế của ta bây giờ là di động đại quân giữa trận lạ, địch lại im lặng tức là có dụng ý, nhìn thấy các hoạt động của ta cả rồi.

Phạm Văn Minh nói:

- Bây giờ, ta chia quân quay về bốn mặt mà hạ trại giáp lưng vào nhau tạo thành cái thế trận “Bốn mùa giao tiếp”, mặt nọ gắn liền với mặt kia chẳng dứt, tất cả bảo vệ cho nhau đã. Vững thế rồi, ta thực hiện theo phép “thượng bích chiến” của ông Vương Trụ, mới hi vọng tạo được kì công ở trận đánh Đồng Lư này!

Địch Hồng Hà đáp:

- Đóng quân theo thế trận “Bốn mùa giao tiếp” thì được, nhưng bất thần đánh úp trấn ải Đồng Lư bằng kì binh, tôi chắc không được. Thế nào Mạc Cương Hồng lại chẳng đặt các nơi canh phòng, ta đi lại trong giang sơn của họ ắt phải bị lộ hình tích. Lúc ấy, kì binh của ta ắt hóa ra tự đem thịt dâng vào miệng cọp. Ta cần phải hành động cách khác...

Các tướng còn đang bàn bạc, chưa quyết phải hành động ra sao, đã có tin bên ngoài gấp trình vào doanh: “Đồng Lư cho quân ra trận, binh địch không đông từ một đường bí hiểm nào đấy trong núi bất thần hiện ra, hiện giờ đang tiến đến trước quân ta”.

Lập tức Địch Hồng Hà truyền các tướng lập thế trận “Bốn mùa giao tiếp” theo các hướng giằng co Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc, Tây Bắc, cùng một lúc đại quân của Địch Hồng Hà nhìn ra được cả bốn phương tám hướng, mỗi mặt một tướng trông nom, còn soái doanh thì đóng ở giữa. Binh lập trận từ Bắc xuống Nam dài gần ba dặm, từ Đông sang Tây gần hai dặm, lại truyền phải luôn luôn xác định “đài xem hướng” để lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh tiến thoái trong lúc lại có kì trận của Mạc Cương Hồng.

Đại quân của Địch Hồng Hà chuyển động cực nhanh xem thấy đủ biết tài điều binh khiển tướng của Địch Hồng Hà tinh vi thành thạo lắm. Quân vừa dàn thành trận thế xong xuôi, đã có tin trình vào: “Binh Đồng Lư cũng đã dừng lại, đang lập thành trận thế ở hướng Đông Bắc. Chưa được biết tướng Đồng Lư cầm quân là người thế nào”.

Địch Hồng Hà nghe trình, lặng lẽ suy nghĩ, nhìn ba tướng còn lại là Bạch Khai Thành, Vương Trụ, Phạm Văn Minh, rồi bảo:

- Bốn ông trấn bốn cửa trận của ta, có thể giằng co mỗi mặt có ba tướng sẵn sàng đương cự với địch. Nếu địch đánh vào mặt Bắc, ta có ba mặt Đông - Bắc - Tây cùng hợp sức, nếu địch đánh mặt Đông, ta có ba mặt Bắc - Đông - Nam cùng nhận chiến. Thế trận của ta xem ra có vẻ an nhàn mà lại rộng lớn, quân đóng không thưa cũng chẳng quá khít. Như vậy, ta còn tất cả bốn người, thì ông Bạch Khai Thành lĩnh mạng mang cờ tiên phong có thể xuất trận ở bất cứ mặt nào, hai ông Phạm Văn Minh, Vương Trụ cùng với tôi ở đại doanh tùy thế mà hành động. Vậy bây giờ, Ông Bạch Khai Thành hãy sẵn sàng để mang năm trăm quân nghênh địch.

Bạch Khai Thành tuân lệnh, điểm năm trăm quân đợi lệnh. Vừa lúc ấy lại có tin trình về: “Tướng của Đồng Lư ra trận đấu này, là một cô gái tuổi còn rất trẻ!”. Các tướng Tây Phù Liệt nghe trình ai cũng ngạc nhiên. Bạch Khai Thành liền nói:

- Địch đã đến, tôi xin được ra trận trước để xem địch hành động như thế nào!

Vương Trụ nóng nảy:

- Mạc Cương Đồng sai nữ tướng ra trận, một là Đồng Lư không có tướng tài, hai là Đồng Lư có sẵn mưu kế gì đây! Tôi xin đi thay ông Bạch để bắt con bé ấy về cho Đại tướng tra hỏi!

Địch Hồng Hà từ lúc nghe trình, vẫn cúi đầu ngẫm nghĩ, đến khi nghe các tướng bàn cãi, mới ngừng đầu lên chậm rãi mà rằng:

- Danh tướng Mạc Cương Hồng không đích thân ra trận là điều dĩ nhiên rồi, có bao giờ ông ta lại chịu “hạ mình” để đích thân đối địch với thiên hạ! Mạc Cương Hồng sai một nữ tướng tuổi còn rất trẻ ra trận, là có ý khiêu khích ta, chắc Mạc Cương Hồng biết tôi cầm quân ở đây!

Phạm Văn Minh bây giờ mới lên tiếng:

- Như vậy, Mạc Cương Hồng kiêu căng tự thị quá đỗi, tôi xin được thay hai ông Bạch, Vương, một mình ra bắt con bé ấy vào để các vị xét hỏi nhé!

Địch Hồng Hà vẫn khoan thai:

- Các ông chớ có nóng. Mạc Cương Hồng chỉ cầu ta nổi nóng, nên y mới sai một con bé đến khiêu chiến với ta. Địch Hồng Hà tôi xông pha trăm trận, nay bị Mạc Cương Hồng sai một con bé như vậy đến thách thức, có phải rõ ràng là họ Mạc muốn tôi nổi giận mờ mắt mà mắc lừa y không! Đã thế, ta phải “lấy ngay miếng cơm sạn y vừa nhét vào mồm ta, phun trả lại mặt y mới được!”.

Ba tướng nghe nói tỉnh ngộ, bây giờ mới thôi giận dữ, Bạch Khai Thành tiếp:

- Nhưng dù sao chăng nữa, tôi lĩnh cờ tiên phong ắt phải được ra trận trước!

Địch Hồng Hà bảo:

- Ừ thì ông sẽ ra trận trước, nhưng tôi cũng cần phải đi cùng với ông xem sao đã!

Vừa dứt lời, đi lại có quân vào trình “Tướng của Đường Lâm réo đích danh Đại tướng Địch Hồng Hà ra đòi tranh tài trước doanh”.

Địch Hồng Hà mỉm cười, nét mặt thản nhiên nhưng vẫn còn phảng phất vẻ cay đắng sôi nổi. Địch Hồng Hà hỏi quân:

- Ngươi có biết hiện giờ binh Đường Lâm đóng ở mặt nào không?

- Bẩm ngài, binh Đường Lâm đóng ngay chính Tây.

Địch Hồng Hà cho quân lui ra, truyền tướng tiên phong Bạch Khai Thành điểm năm trăm quân ra trận. Địch Hồng Hà cũng mang theo cả hai tướng Phạm Văn Minh, Vương Trụ cùng ra xem sự thể xem sao.

Chẳng bao lâu tướng Bạch Khai Thành đã điểm xong năm trăm quân đợi lệnh. Địch Hồng Hà truyền quân nổi trống hiệu, mở cửa đại doanh kéo ra. Tiên phong Bạch Khai Thành là người chín chắn, xử cây huyền đao cực kì tinh nhuệ, lại thêm tài thần tiễn trong thiên hạ ít ai bì.

Tướng tiên phong cưỡi ngựa sắc đỏ, chiến phục gọn gàng thêm miếng đồng che ngực sáng choang, cây đoản huyền đao cài ở chiến đai bằng da gấu, lưng đeo chiếc cung lớn, bao tên mắc ở hai bên ống chân phía trên chiến hài. Bạch Khai Thành tuổi không còn là thanh niên, nhưng chưa bước hẳn vào cái tuổi bắt đầu già, thành ra vóc dáng họ Bạch đang ở lúc phong độ, uy nghiêm cũng có, hào hoa cũng có, sức hoạt động vẫn thừa mà nét chín chắn cũng đã bắt đầu hiện ra. Bạch Khai Thành đã có vợ con, nhưng xem việc mạo hiểm ở ngoài xa mới là lí lẽ của cuộc sống.

Địch Hồng Hà cưỡi bạch mã Khải Phong giong cương đi trước, phía bên phải là tướng Bạch Khai Thành mang cờ hiệu Phù Liệt thêu chữ “Nguyễn” sau lưng là hai tướng Phạm Văn Minh, Vương Trụ.

Cả bọn ra đến trận đã thấy quân đến trình “tướng Hoàng Tích Lịch” trấn mặt chính Tây đã liên lạc với các tướng Trần Bảo Quốc, ở mặt Bắc, Lý Vân Long ở mặt Nam, ba mặt bây giờ đã sẵn sàng cả rồi”. Địch Hồng Hà rất hài lòng, ung dung cho ngựa tiến ra.

Nhìn ra trận binh Đường Lâm dàn ra từ Bắc xuống Nam, cờ thêu chữ “Ngô” phất phới, lại thêm cờ hiệu trấn ải Đồng Lư. Trước trận, xa xa chỉ thấy một tướng vóc dáng nhỏ nhắn, cưỡi con ngựa trắng khoang đen. Bọn Địch Hồng Hà vừa xuất hiện, tướng Đường Lâm cũng giục ngựa lướt tới, cùng lúc trống Đường Lâm nổi lên bập bùng nghe như gõ vào thân cây rỗng ruột, tiếng trống nghe đều đều mà rào rào như có muôn vạn bàn tay cùng một lúc khua trống, nghe thật kì dị, rờn rợn!

Tướng Đường Lâm giục ngựa đến sát bọn Địch Hồng Hà mới trụ ngựa, mặt không nhìn về phía tướng địch, mà lại thản nhiên quay ngang chiến mã, mặt ngước nhìn lên trên núi làm như thể đang nhàn nhã nhìn ngắm phong cảnh hùng vĩ của núi non mờ mờ ẩn hiện. Bụi cuốn lên từ vó ngựa vừa tan đi, tướng Đường Lâm lúc ấy mới cất giọng lảnh lót, thật hách dịch mà rằng:

- Ai là Địch Hồng Hà?

Tướng Đường Lâm cất tiếng hỏi nhưng mặt vẫn chẳng thèm quay nhìn lại, bộ điệu cực kì cao ngạo! Tướng tiên phong Bạch Khai Thành vừa nhắc tay nâng cương chực cho chiến mã bước lên, Địch Hồng Hà đã giơ tay cản lại, rồi ung dung cho con Khải Phong tiến lên vài bước, đoạn nói:

- Chính lão phu là Địch Hồng Hà.

Tướng Đường Lâm là Văn Bích Kiều từ từ cho ngựa quay lại, mái tóc dài của nàng Bích Kiều tung theo chiều gió. Bích Kiều vừa quay xong, các tướng Phù Liệt ai cũng tấm tắc khen thầm trong lòng về nhan sắc của nàng.

Văn Bích Kiều nhìn Địch Hồng Hà một lát, họ Địch thản nhiên giơ tay vuốt chòm râu trắng như cước, Văn Bích Kiều cất tiếng thật thánh thót mà hỏi:

- Sao ông già rồi không ở nhà đợi ngày nằm xuống, lại đem thân đến chỗ này làm gì?

Vương Trụ tức thì giật cương cho chiến mã vọt lên cực nhanh, thanh đơn đao vươn ra kèm theo tiếng quát: “Không được vô lễ!”. Vương Trụ toan xuống tay vì lời nói hỗn xược của Văn Bích Kiều, nhưng Địch Hồng Hà lại còn nhanh hơn Vương Trụ một bước, ông thúc con Khải Phong tạt ngang cực mau lẹ, chắn ngay trước ngựa Vương Trụ thản nhiên giơ tay ra hiệu cho Vương Trụ lui lại, rồi mới ung dung nói:

- Đa tạ cô nương lo lắng cho lão phu! Cô thương còn quá trẻ, còn không muốn ẩn mình trong phòng the thờ chồng nuôi con, thì lão phu còn phải đem thân đến chổ này là phải rồi!

Văn Bích Kiều vênh mặt:

- Ông có biết đây là đâu không?

Địch Hồng Hà cười thật tươi:

- Nếu cô nương muốn cho nơi đây là chỗ nào, bọn lão phu cũng sẵn sàng kể truyện cho cô nương nghe được!

Bây giờ đến lượt Văn Bích Kiều bắt đầu giận, nàng nhíu mày, gằn giọng:

- Đường Lâm không xâm phạm gì đến bờ cõi của ai tại sao Phù Liệt chẳng giữ phận lại đi gây sự với người khác như vậy?

Địch Hồng Hà vẫn ôn tồn:

- Giả sử trong thiên hạ, ai cũng như cô nương: gái giữ phận trong khuê phòng, trai mài bút viết văn, có phải còn làm gì có loạn nữa. Vận nước cứ thế mà hanh thông, làm gì còn có việc cô nương phải ra khỏi chỗ thâm nghiệm, bọn lão phu già rồi mà chẳng được yên nghỉ nào!

Văn Bích Kiều nghe Địch Hồng Hà nói tức thì càng tức thêm, mỗi lời họ Địch nói ra là một lời chê bai Văn Bích Kiều không giữ phận ở chốn phòng khuê, vả lại Địch Hồng Hà trước sau vẫn ôn tồn khiến Văn Bích Kiều có muốn nặng lời cũng khó. Văn Bích Kiều còn đang đắn đo, Địch Hồng Hà đã tiếp:

- Bọn lão phu tới đây, chẳng quản nguy hiểm đến tính mệnh, ấy chẳng qua cũng chỉ là muốn cứu lấy xứ Giao Châu ta. Nay Mạc Cương Hồng tiên sinh ngồi trên núi cao ắt cũng nhìn thấy rõ thời thế, sao tiên sinh chẳng từ bỏ cái thú uống rượu tiên, hưởng nhàn bực thánh của mình đi, để xông xáo vào chỗ náo động, quyết lấy tài thánh ra cứu lấy sơn hà, đem trăm dân ra khỏi cơn gió bụi, mà lại làm phiền đến cô nương trong việc chẳng phải như thế này?

Văn Bích Kiều vênh mặt kiêu căng:

- Mạc đại lão có bao giờ lại phải xuống núi tiếp các người, một mình Văn Bích Kiều này là đủ!

Dứt lời, Văn Bích Kiều lui ngựa tay vươn ra rút cây Văn Cương bích kiếm. Kiếm báu ra khỏi vỏ lấp lánh như tráng thủy ngân, lưỡi kiếm ánh thép đen biếc thế mà nhấp nhoáng tưởng như đúc bằng bạc ròng. Văn Bích Kiều giục ngựa phóng lên, Địch Hồng Hà nói lớn:

- Khoan đã! Cô nương vừa nói tên, có phải cô nương là ái nữ của ngài Thượng Chính đấy chăng?

Văn Bích Kiều ngạc nhiên dừng ngựa, chăm chăm nhìn Địch Hồng Hà rồi đáp:

- Phải, Văn Thượng Chính là phụ thân ta, ngươi hỏi để làm gì?

Địch Hồng Hà vui vẻ:

- Thế ra ngài Văn Thượng Chính cũng có mặt ở đây! Lúc nào về, cô nương cho tôi gửi lời thăm ngài Thượng Chính nhé! Cô nương cứ bảo là tướng hèn của Phù Liệt là Địch Hồng Hà gửi lời thăm. Cô nương cũng lại cho tôi được gửi lời kính cẩn thăm hỏi ngài Mạc Cương Hồng nhé!

Văn Bích Kiều lạ lùng, tại sao đối trận mà ông tướng già này lúc nào cũng hòa nhã vui vẻ, lại gửi lời thăm hỏi làm như quen biết mọi người như thế này! Nghĩ thì nghĩ nhưng Văn Bích Kiều vẫn giục ngựa tiến tới, miệng nói:

- Được, ngươi muốn hỏi thăm, ta hẹp gì mà chẳng giúp gửi lời hộ ngươi! Bây giờ đừng nhiều lời nữa! Đỡ gươm ta!

Tức thì, Bạch Khai Thành vọt ngựa, họ Bạch chưa kịp rút cây huyền đao đã thấy Phạm Văn Minh vươn cây trường côn, vó ngựa của Phạm Văn Minh xô đến cực mạnh. Hai tướng vừa xông ra, đã thấy Vương Trụ huơ thanh đơn đao xốc tới càng hung dữ hơn gấp bội. Ba tướng nghe Địch Hồng Hà với Văn Bích Kiều lằng nhằng mãi, càng nghe càng sôi sùng sục tức giận ở trong lòng, đến lúc ấy thì cả ba không làm sao nén được nữa nhất tề vọt ngựa xốc tới.

Ba tướng giục ngựa đã nhanh nhưng Địch Hồng Hà còn nhanh hơn nữa, vó ngựa Khởi Phong cuốn đi cực kì nhẹ nhàng, thanh gươm báu A Đằng vạch ra một đường ánh thép đỏ rực như lửa hun, chỉ một thế đánh ra đã cản được cả ba tướng dội hẳn lại, rồi Địch Hồng Hà vừa tra gươm vào vỏ, vừa tiếp tục vui vẻ!

- Văn cô nương, lão phu thường nghe đại danh lệnh đường, không biết võ nghiệp đây cô nương thụ huấn của ai?

Văn Bích Kiều bực mình:

- Ta học võ của ai thì can gì đến người! Đỡ gươm!

Văn Bích Kiều chưa dứt lời, một gươm đã chém xả vào giữa mặt Địch Hồng Hà, Đường gươm tung ra mạnh nhưng không phải là thế đánh của tay quen chiến trận, tinh thâm nghề múa gươm. Văn Bích Kiều chém ra một đường, thế đánh chính diện đối phương lại để hở toàn bộ thân thủ của mình, giả sử Địch Hồng Hà phản kích một gươm vào bất cứ chỗ nào ắt cũng đoạt được tính mệnh Văn Bích Kiều dễ như trở bàn tay.

Địch Hồng Hà thản nhiên đợi cho đường gươm tới thật sát, xem biến thế của nó ra sao, nhưng thanh Vân Cương Bích kiếm vẫn theo và bổ xuống, thì vừa ngạc nhiên vừa cười thầm trong bụng. Tức thì Địch Hồng Hà khẽ nghiêng người tránh đường gươm, thanh gương sạt mang tai mà bổ xuống, họ Địch lại vặn người chuyển ngựa ngay đề phòng khi địch hồi gươm kích ngược trở lại.

Ngựa Khởi Phong của Địch Hồng Hà là thứ chiến mã rất quen chiến trận, xoay trở lẹ làng vô cùng, như thể nó cũng là một phần trí óc suy nghĩ của Địch Hồng Hà, khi gươm của Văn Bích Kiều vừa sạt qua, dây cương khẽ động, chiến mã Khải Phong đã tréo vó quay ngược trở lại, lão tướng Địch Hồng Hà đang ở trước mặt Văn Bích Kiều nay đã sát sau lưng nàng. Giả sử họ Địch vươn tay ra là bắt sống ngay được Văn Bích Kiều. Ba tướng đứng ngoài thấy rõ tất cả, trong lòng đều chắc là thế nào Địch Hồng Hà cũng bắt sống tướng địch, hoặc ít ra cũng đả thương Văn Bích Kiều liền.

Nào ngờ, Địch Hồng Hà lui ngựa ra lúng túng đợi Văn Bích Kiều quay trở lại. Văn Bích Kiều công kích không vào đâu cả, giận lắm. Tức thì giục ngựa huơ gươm đâm chém túi bụi. Địch Hồng Hà xoay trở ra chiều khó khăn, rồi bỗng giật ngựa ra một bên kêu lớn lên:

- Văn cô nương! Văn cô nương, xin dừng tay, lão phu có lời muốn nói đã!

Văn Bích Kiều tuy tấn công áp đảo Địch Hồng Hà thật, nhưng chẳng qua cũng vẫn chỉ là “gươm chém vào chỗ không” chứ có làm gì được tướng địch đâu, nay nghe Địch Hồng Hà nói như vậy, Văn Bích Kiều cũng dùng tay trụ ngựa, vênh mặt hỏi:

- Ngươi còn muốn nói gì nữa?

Địch Hồng Hà như chẳng để vào tai những lời lẽ vô lễ của Văn Bích Kiều, ông thản nhiên tủm tỉm cười mà rằng:

- Lão tướng Mạc Cương Hồng tài lấp cả thiên hạ bày trận ải Đồng Lư, thì nhất định trong thiên hạ chẳng có người vượt nổi được! Lại thêm Văn cô nương văn võ ít có tay hảo hán ở cõi Giao Châu này cự được vài chục hiệp, thì phen này lão phu ắt gặp khốn khổ ở đây! Vậy, lão phu tuổi già sức kém, tài nghệ chẳng mấy tinh thông, xin được nghỉ tay cho người trẻ tuổi có sức cầm cự với cô nương ít hiệp có được không?

Văn Bích Kiều cao ngạo chẳng ai bằng, nay nghe lão tướng râu tóc bạc phơ, danh vang khắp chốn, trước trận tiền luôn mồm ca ngợi mình thì trong lòng sung sướng lắm. Văn Bích Kiều càng vênh mặt hơn nữa:

- Được, nếu ông thấy mình già rồi muốn nghỉ tay, ta có gì mà chẳng rộng lượng!

Địch Hồng Hà ra chiều hân hoan, đáp:

- Nếu được vậy thì dù lão phu có thua trận cũng không có gì ân hận! Vậy xin cô nương lui ngựa dàn trận, để lão phu được bố trí cẩn thận mới mong không thua to lắm!

Văn Bích Kiều càng nghe Địch Hồng Hà nói càng hả dạ, nàng thấy cũng có phần nào cảm tình với lão tướng này, liền quay ngựa hô quân lui lại xa xa.

Trên trấn ải, Mạc Cương Hồng cùng các thuộc tướng vẫn chăm chú theo dõi mặt trận ở dưới chân núi, thấy quân đôi bên đã dàn ra, lát sau lại thấy lui cả thì trong lòng ngạc nhiên lắm, chưa kịp truyền lệnh đã có tin từ mặt trận trình lên: “Văn cô nương chịu lui quân dàn trận, để cho Địch Hồng Hà bố trí tranh tài!”.

Mạc Cương Hồng nghe trình giật mình, than thầm trong lòng là mình chọn tướng ra trận không đúng, khinh thường họ Địch quá nên mới để một cô bé dại dột như vậy ra trận tranh hùng với danh tướng, sự thể như vậy thì thế nào Văn Bích Kiều cũng mắc mưu Địch Hồng Hà mất! Nghĩ rồi, trong lòng lo lắng, ngoài mặt vẫn thản nhiên, nhưng thật ra trong lòng dang suy tính gấp rút lắm.

Tại mặt trận, Địch Hồng Hà khích được Văn Bích Kiều tạm lui quân dàn trận, liền truyền quân lui hẳn lại, hội ba tướng Bạch Khai Thành, Phạm Văn Minh và Vương Trụ lại mà rằng:

- Mạc Cương Hồng kiệt ngạo, lại thêm con bé Văn cao ngạo, giả sử lúc nãy ta lấy tính mệnh nó có khó gì, nhưng nếu làm như vậy ắt Mạc Cương Hồng không thể nào ngồi im được, y phải xuống tay ngay. Tới lúc ấy bọn ta mới thật khốn khổ, vì vậy ta phải cố nén mà tìm cách phá được Đồng Lư, giành được thắng lợi chứ không nên vội vã để khổ vào thân!

Tướng Vương Trụ nóng nảy:

- Nếu lão huynh giết con bé vô lễ kiêu căng họ Văn thì cũng là phá trận của họ Mạc rồi, sao còn chẳng ra tay ngay?

Địch Hồng Hà đáp:

- Giết một con bé như vậy, nào có vinh dự gì! Vả lại, tôi vừa mới nói là phải tìm cách phá được Mạc Cương Hồng, vượt được Đồng Lư mới là việc lớn mà!

Rồi Địch Hồng Hà quay sang Bạch Khai Thành:

- Ông là tướng cầm cờ tiên phong, vậy ông ra trận trước. Trận thế của ta ông đã biết rồi, lúc nào ông cũng có thêm hai mặt tiếp sức, vậy có phải đương trường đối địch ông cũng không có gì phải lo lắng! Duy có một điều, tôi phải dặn ông thật kĩ mới được!

Bạch Khai Thành vẻ mặt sung sướng:

- Chắc ngài dặn tôi phải vằm con bé họ Văn ra làm vài chục mảnh chứ gì?

Địch Hồng Hà tủm tỉm:

- Một bông hoa hương sắc như vậy, mà ông lăm le băm vằm ra thành vài chục mảnh thì gớm thật!

Ba tướng bật cười, Bạch Khai Thành có phần bẽn lẽn, rồi chợt suy nghĩ. Địch Hồng Hà tiếp:

- Tôi biết rõ gia đình nhà họ Văn, con bé ấy chưa bao giờ bị ai làm nó giận, chưa ai dám làm nó mất lòng, vì thế nó mới kiêu căng như vậy! Nay ở giữa đám binh sĩ Đường Lâm, làm sao nó tìm ra được người nó muốn thấy tôn thờ? Vì thế, tôi mới phải dùng đến cái kế trì hoãn, để ông Bạch ra trận...

Bạch Khai Thành vội kêu lên:

- Thôi! Thôi! Có phải lão huynh định sai tôi làm cái trò “trước trận dụ gái” đấy không?

Hai tướng Phạm Văn Minh, Vương Trụ lại được phen cười lần nữa. Địch Hồng Hà xua tay:

- Việc trận mạc, chứ có phải là bọn ta đi xem bội đâu mà tôi bảo ông làm việc ấy! Chẳng qua đây là ta muốn làm cho con bé họ Văn phải suy nghĩ, nhân đấy ta mới có cơ hội phá Đồng Lư!

- Nó suy nghĩ thế nào? Ta phá Đồng Lư ra sao?

- Chắc hẳn là con bé ấy không thể nào cầm cự với ông được lấy một hiệp, nhưng ông lại phải thua nó để cho nó đâm ra cứ vương vấn trong đầu hình ảnh tướng địch, oai phong lẫm liệt, cử chỉ hào hoa, trong trận rõ ràng là chẳng phải thù. Từ đây, ông tuy mang tiếng là thua con bé nhưng kì thực nó lại chẳng thấy thắng được ông chỗ nào cả! Sau cùng, ông phải làm sao để cho con bé ấy phải đổi thái độ đang từ thù thành ra bạn mới xong!

Vương Trụ bật cười ha hả:

- Như vậy, thì ông Bạch chẳng phải cố chinh phục cho kì được người đẹp thì còn gì nữa! Ha! Ha! Tướng tiên phong lẫm liệt trước trận tiền ra tài quyến rũ gái tơ thật là đẹp mặt!

Bạch Khai Thành mặt đỏ bừng, bẽn lẽn, rồi khó khăn mà rằng:

- Lão huynh làm tôi khó xử quá!

- Có gì mà khó xử! Trước hết, việc ta tranh thắng với con bé ấy có phải là cốt thắng nó đâu, mà cốt thắng Mạc Cương Hồng! Hai nữa là, con bé ấy dung nhan xinh đẹp, chỉ phải tính nết kiêu căng tự thị, nay ông cứ để cho nó kiêu căng tự thị đến cùng, rồi đến khi nó vỡ lẽ ra tất vừa uất vừa bâng khuâng trong dạ. Hình ảnh tướng địch oai phong, thái độ hào hoa thế nào, chẳng làm cho con bé suy nghĩ. Nhờ đấy, ta mới hi vọng phá được Đồng Lư, thắng được Mạc Cương Hồng!

Bạch Khai Thành hỏi:

- Vậy lão huynh bảo tôi hành động ra sao?

Địch Hồng Hà vuốt râu, chậm rãi:

- Trước trận, ông không được nặng lời, cũng lại không được suồng sã lả lơi, một lời nói ra vừa phải hàm ý khen ngợi con bé lại vừa phải ngầm đặt cho nó những ý nghĩ sau này, nghĩa là làm sao cho nó vừa sung sướng vì được khen lại vừa bâng khuâng ray rứt với những lời bóng gió hào hoa mà vẫn kín đáo đứng đắn, hứa hẹn mà chưa biết có phải là thật như thế không...

Bạch Khai Thành ngắt lời:

- Lão huynh bắt tôi phải làm việc khó quá...

Địch Hồng Hà chặn lại:

- Thế nào là khó nào? Đánh lấy được mới khó chứ chỉ cốt lấy thua thì khó gì dâu! Ông là người từng trải, sao lại chẳng “rót được mật vào tai” con bé họ Văn. Vả lại, con bé có xấu xa gì, biết đâu lần phá Đồng Lư này lúc khải hoàn ông lại chẳng được thêm vợ đẹp nữa cũng không biết chừng đấy!

Đến lượt tướng Phạm Văn Minh cười lớn lên mà rằng:

- Việc thú vị như thế, tiếc rằng tôi chẳng có số đào hoa, chứ nếu không ông Bạch chê thì tôi xin đi thay ngay.

Cả bọn cười thật vui. Bạch Khai Thành lại hỏi:

- Ừ thì đành giả thua, liệu lão huynh tính toán công việc sẽ ra sao?

- Tất nhiên là Mạc Cương Hồng sẽ thấy chỗ: tại sao kì trận của y, tài thao lược của y chưa thắng được ta, thế nào y cũng tra hỏi, tới lúc ấy thế nào con bé họ Văn cũng giấu giếm không nói thật. Mạc Cương Hồng thế nào cũng tra khảo nhưng chỉ nghi ngờ chứ không thể quyết chắc được là tại sao. Việc ông giả thua, sẽ làm cho con bé họ Văn lúc đầu tưởng thật, sau đến khi nó nghi ngờ rồi bị ông chinh phục rồi thì lúc ấy nó cũng lại phải ngậm miệng không dám nói ra, thế là trước sau Mạc Cương Hồng vẫn không biết được sự thật, ta nhân đấy sẽ lợi dụng hoàn cảnh để phá Đồng Lư.

Phạm Văn Minh hỏi:

- Tất lão huynh đã tính đến chỗ Đồng Lư thất bại, Mạc Cương Hồng phải đích thân ra tay rồi đấy chứ?

Địch Hồng Hà đáp:

- Ta có thể thắng Đồng Lư, nhưng thắng được ắt cũng khốn đốn đủ điều, còn việc Mạc Cương Hồng đích thân ra trận thì tôi không tin, nhưng tôi biết chắc là nếu xảy ra sự đến như vậy thì nhất định Mạc Cương Hồng sẽ giận lắm, y sẽ đích thân điều khiển mặt trận để giết ta thì có!

Vừa lúc ấy, có quân vào báo: “Nữ tướng của Đồng Lư đã dàn trận xong, đang quần ngựa trước trận thúc ta giao chiến”.

Địch Hồng Hà bảo:

- Thôi dặn dò thế là xong cả rồi, ông Bạch phải hết sức mới được, tính mệnh tất cả các anh em bây giờ là do ông cầm lãnh đấy.

Nói xong truyền nổ pháo hiệu, quân vẫn tề chỉnh theo trận thế “Bốn mùa giao tiếp”, kỉ luật cực nghiêm, khí thế ngất ngất. Vừa ra đến trước trận, đã thấy Văn Bích Kiều một mình một ngựa rong ruổi đi lại trước trận ra chiều nóng lòng. Địch Hồng Hà ghé tai Bạch Khai Thành dặn thêm: “Ông giả thua, nhưng có chạy thì phải luôn luôn giữ hướng đừng để lạc đường nhé! Việc tình cảm thì dù ở nơi chiến trường cũng vẫn thi thố được, ông cố gắng nhé!”.

Bạch Khai Thành hai mang tai nóng bừng, thong thả buông cương cho chiến mã từ từ đi ra. Địch Hồng Hà và hai tướng Phạm Văn Minh, Vương Trụ dừng ngựa đợi xem trận đấu.

Bạch Khai Thành một ngựa chạy ra, lập tức Văn Bích Kiều giục ngựa chạy tới, tức thì trong trận Đường Lâm nổi lên rào rào kì lạ, nghe âm u mà rờn rợn. Bạch Khai Thành lúc ấy mới giục ngừa cất bước phóng đi, họ Bạch như chẳng biết có tướng địch nhằm hướng mình chạy tới.

Chưa biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—