← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Sáu Mươi Tám Chém ba gươm mở hận kì tình
Rượu một cuộc ra tài vượt chúng

Đối trận, Văn Bích Kiều đem quân lại gần trận tuyến của Địch Hồng Hà, một mình một ngựa tiến lên. Bên này, Bạch Khai Thành cũng vừa giong cương cho ngựa chạy ra, họ Bạch lúng túng ngượng ngập như người chưa hề biết chiến trận là gì!

Văn Bích Kiều thúc ngựa xông tới, không thấy Địch Hồng Hà mà chỉ thấy một tướng vóc dáng hùng vĩ, phong độ oai phong lẫm liệt, nhưng tướng ấy lại trụ ngựa đứng im một chỗ xem ra có vẻ lúng túng, thì tự nhiên Văn Bích Kiêu cũng lúng túng dừng ngựa, hai người nhìn nhau thật nhanh rồi tự nhiên cùng vội quay mặt đi chỗ khác, người nào cũng ra vẻ như đang tìm tòi thứ gì ở đâu xa xa. Chiến mã của Bạch Khai Thành sắc đỏ vóc dáng cao lớn, vốn là thứ ngựa trận theo chủ xông xáo ở chốn tranh hùng rất quen rồi, nay trước trận tự nhiên thói quen làm cho nó vươn cổ hí vang, bốn vó nện mặt đất ầm ầm rồi chực phóng lên. Tới lúc ấy, Văn Bích Kiều mới trấn tĩnh tinh thần kéo cương quay ngựa lại, mặt đối mặt với Bạch Khai Thành, bản tính kiêu căng vụt nổi lên, Bích Kiều hỏi:

- Tướng kia, tên họ là gì mau khai ra rồi đấu với ta trăm hiệp xem sao?

Bạch Khai Thành càng thêm lúng túng, giọng quát hỏi của Văn Bích Kiều quả thật có chỗ không tự nhiên. Nghe quát hỏi, Bạch Khai Thành quay ngựa lại, trấn tĩnh tinh thần rồi lễ phép đáp:

- Tôi là Bạch Khai Thành, giữ cờ tiên phong của binh Tây Phù Liệt, hân hạnh được hầu tiếp cô nương!

Bạch Khai Thành làm như nơi đây không phải là chỗ tranh hùng gươm giáo, lại nói ra những lời lẽ như thể đang đón tiếp quý nhân ở một nơi trang trọng nào khiến cho đến lượt Văn Bích Kiều lúng túng.

Đúng như lời Địch Hồng Hà nói, Văn Bích Kiều quen sống giữa các đám binh tướng Đường Lâm, ai cũng khúm núm sợ sệt nàng, khiến cho cái tính kiêu căng của nàng chỉ có vươn lên chứ chưa từng bao giờ bị nén xuống. Nay đứng trước tướng lạ vóc dáng đã oai phong, lời nói lại ôn tồn hòa nhã, trang trọng mà vẫn hiên ngang, nghiêm trang mà lại vẫn không thiếu vẻ hào hoa, tự nhiên Văn Bích Kiều thấy khác lạ. Đến khi cố gắng quát hỏi xong rồi nghe Bạch Khai Thành đáp lại thì càng lúng túng hơn nữa, bản chất con gái lộ ra.

Nhưng, bản chất con gái vừa hé lộ, tính kiêu căng đã lại nổi lên, Văn Bích Kiều liền vươn tay rút thanh Vân Cương Bích kiếm rồi lùi ngựa thủ thế. Bạch Khai Thành ung dung hỏi thêm:

- Tôi đã tuân lệnh cô nương và khai tên họ rồi, cô nương cũng nên cho tôi hân hạnh được biết mĩ danh, để còn nhớ mãi trong đời chứ!

Văn Bích Kiều đỏ mặt, cặp mày xếch ngược, giận dữ:

- Ngươi khỏi phải nhiều lời, muốn biết tên họ ta thì hãy nghe cho kĩ: Văn Bích Kiều là ta!

Dứt lời, thanh Vân Cương Bích kiếm đã chém tới, Bạch Khai Thành vẫn trụ ngựa, khẽ nghiêng mình tránh lưỡi kiếm rồi cười lên thật vui vẻ!

- Thì ra cô nương chính là Bích Kiều, ái nữ duy nhất của ngài Thượng Chính! Tôi từng được nghe khắp nơi trong thiên hạ kể đến cô nương, không ngờ tới đây lại hạnh ngộ thế này!

Văn Bích Kiều chém hụt một gươm chưa kịp hồi bộ, đã nghe Bạch Khai Thành reo mừng thì vừa giận thêm, lại vừa thấy hởi dạ! Bích Kiều thúc chiến mã trắng khoang đen lướt lên rồi quay ngay trở lại, vừa lúc ấy lại có tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng sau xô tới. Bích Kiều vừa dừng ngựa, đã thấy lão tướng Địch Hồng Hà cũng ghì cương chiến mã Khải Phong, bụi bốc mù khiến bóng dáng lão tướng ẩn hiện như thần tiên.

Bụi vừa lắng xuống, Địch Hồng Hà đã cất tiếng:

- Văn cô nương, tôi tuổi già sức yếu không hầu tiếp được cô nương, xin cử người này thay thế. Y tuổi trẻ cần được học nhiều mới nên người được, chỉ xin cô nương có xuống tay thì cũng dành vài phần tình cảm nhé!

Nói xong, Địch Hồng Hà thúc ngựa, chiến mã Khải Phong quả không hổ danh là ngựa quý. Văn Bích Kiều nghe Địch Hồng Hà nói như vậy thì đỏ mặt chưa kịp động thủ, Địch Hồng Hà đã như vệt khói đỏ cuốn trở lại trước trận cực nhanh. Bích Kiều kinh hãi con ngựa quý của lão tướng lại thêm trong lòng hoang mang với những ý nghĩ không đâu, khiến nàng cứ ngẩn người.

Bạch Khai Thành ngập ngừng:

- Văn cô nương...

Tức thì Bích Kiều quay trở lại, cặp mắt tuyệt đẹp trợn tròn, hai hàng mi cong vút, Bích Kiều quát lanh lảnh:

- Đỡ gươm ta!

Dứt tiếng quát, Vân Cương Bích kiếm hoa lên, liên miên tuôn ra hết thế này đến thế khác. Văn Bích Kiều đem hết sở học ra để áp đảo Bạch Khai Thành. Trong lòng nàng, tự nhiên thấy e ngại không tin ở mình, tay gươm múa ra những thế đánh có lúc thành hẳn một phần của cả một bài kiếm, có lúc pha trộn lung tung mỗi thế một chút, Văn Bích Kiều ra sức công kích Bạch Khai Thành, hai tướng quấn vào nhau.

Bên ngoài, quân đôi bên giục trống, trên vùng lâu trấn ải Đồng Lư Mạc Cương Hồng cùng các thuộc tướng ung dung xem trận thế điễn ra. Từ trên vọng lâu nhìn xuống không thể thấy rõ mặt người, nhưng thấy rõ người ở phía dưới cử động, mặt trận biến chuyển ra sao đều có thể thấy được cả.

Trong trận, Văn Bích Kiều vẫn ra sức xông xáo, Bạch Khai Thành nhớ lời dặn của Địch Hồng Hà là phải giả thua, nên ngay từ đầu vẫn không chịu rút khí giới, chỉ vận nhãn né tránh kiếm của đối phương. Lại không quên lời dặn phải cố chinh phục cho kì được Văn Bích Kiều, nên Bạch Khai Thành cố ý đùa bỡn làm cho Văn Bích Kiều phải nổi giận.

Tài nghệ Văn Bích Kiều so với Bạch Khai Thành chỉ chưa đáng một hiệp giao đấu thật, thế mà đôi bên quấn vào nhau thật lâu, hai ngựa tám vó nện đất bụi mù, trận đấu xem ra dữ dội lắm.

Văn Bích Kiều ra sức đâm chém một hồi vẫn không trúng tướng địch nhát nào thì vừa bực tức vừa sợ hãi, nhìn ra vẫn thấy tướng địch tay không, cây huyền đao vẫn cài ở chiến đai. Bất giác Văn Bích Kiều run rẩy, mắt phượng nhìn Bạch Khai Thành trừng trừng rồi bỗng nhiên nàng òa khóc!

Trên vọng lâu trấn ải, Mạc Cương Hồng bề ngoài xem có vẻ thản nhiên ung dung lắm, nhưng kì thật trong lòng lại rất lo ngại. Khi thấy hai tướng đôi bên giao đấu, tức thì Mạc Cương Hồng ra lệnh cho Văn Thượng Chính phất cờ, hiệu ban ra trận thế bắt đầu chuyển động. Mạc Cương Hồng có ý lấy kì trận để bảo vệ cho Văn Bích Kiều, phòng đỡ mọi dàn xếp chống cự của Địch Hồng Hà, không thể nào nương vào sự non nớt của Văn Bích Kiều mà cầu lợi thủ thắng được.

Nhưng, Địch Hồng Hà đích thân giám trận, lại luôn luôn truyền lệnh cho các mặt phải hết sức chăm chú theo dõi “hướng đài”, không được sơ hốt để lạc phương hướng, quân các mặt phải đóng yên không được chuyển động, đợi lệnh của trung ương phát ra mới được di chuyển. Nhờ thế kì trận biến chuyển, quân của Địch Hồng Hà vẫn không bị mê hoặc.

Trong trận, Văn Bích Kiều vừa giận vừa sợ quên mất cả hiệu lệnh cờ trên trấn ải, vả lại Bạch Khai Thành không lúc nào cho ngựa rời nàng đến nửa bước thành ra Bích Kiều dù có muốn nương theo kì trận mà hạ địch cũng không xong.

Đến lúc Văn Bích Kiều trụ ngựa nhìn sững Bạch Khai Thành, rồi bật khóc, thì mới đầu Bạch Khai Thành cũng bối rối lắm, sau như sực tỉnh liền vội rút cương dao, quát khẽ:

- Cô nương! Cô... đỡ...

Rồi Bạch Khai Thành vươn cương đao một thế “Đại bàng mở cánh” tung ra đẹp vô cùng, lưỡi cương đao đen bóng bay đến trước mặt Văn Bích Kiều thì chuyển thế giạt sang một bên chênh chếch chém xuống phía bên phải Văn Bích Kiều. Bích Kiều còn đang ngơ ngẩn, nước mắt ròng ròng lại thêm tài nghệ kém cỏi làm sao hiểu được những biến hóa của đao pháp cực kì diễm ảo của Bạch Khai Thành, vì thế tự nhiên Văn Bích Kiều hai tay buông thõng, ngọn Vân Cương Bích kiếm chỉ thẳng xuống đất. Bích Kiều ngẩn người ngồi yên trên lưng ngựa không né tránh, chẳng đón đỡ, cũng không tỏ vẻ gì là kinh hãi cả.

Bạch Khai Thành từ đầu vẫn biết Văn Bích Kiều không phải là địch thủ của mình, nay trước trận lại thấy nàng òa khóc thì trong lòng bối rối, đến khi thanh cương đao ra một thế, biến một thức, ào ào cuốn gió công tới vừa mạnh vừa nhanh vô cùng, Bạch Khai Thành tưởng rằng thế nào Văn Bích Kiều cũng phải đớn đỡ, hoặc tệ lắm cũng là giạt ngựa mà tránh. Nay không ngờ cương đao đánh ra thật thần tốc, lưỡi đao biến thức sắp bổ vào cánh tay phải Văn Bích Kiều mà xem ra nàng vẫn trụ ngựa chịu đòn, Bạch Khai Thành hoảng hồn muốn chuyển thế cũng không kịp, mà dừng tay đao lại cũng không xong. Tinh thế mười phần nguy ngập! Thanh cương đao mà cứ theo đà chém xuống, có khi sẽ tiện lìa cái thân hình kiều diễm của Văn Bích Kiều ra làm đôi cũng không phải là quá!

Trong cơn cấp bách, Bạch Khai Thành chẳng hổ là tay chiến đấu quen nghề, đao pháp tinh diệu thần tốc, thể thức không kịp chuyển đổi nhưng tự nhiên tay cương cũng hoạt động gấp rút, hai gót chiến hài của họ Bạch đồng thời thúc cực mạnh vào bụng ngựa, lập tức chiến mã sắc đỏ lửa của Bạch Khai Thành vọt lên. Nói thì lâu, việc xảy ra chưa đầy một cái chớp mắt. Bạch Khai Thành một bên để cho tay đao theo đà hạ xuống, một phần nhờ sức chiến mã vọt lên cực nhanh, cùng lúc Bạch Khai Thành vươn người ra phía trước để kịp giúp vó ngựa đưa tay đao vượt ra xa, kịp tránh không chém trúng Văn Bích Kiều.

Nhưng, sức ngựa vọt lên, thêm thân hình Bạch Khai Thành vươn tới, hai bên đã vào sát nhau không còn chỗ né tránh nữa, lập tức toàn thân Bạch Khai Thành ập vào người Văn Bích Kiều thật mạnh. Sức xô tới ấy, dù là tay tướng dũng mãnh chắc chắn cũng không thể nào ngồi vững trên lưng ngựa được, còn nói gì một Văn Bích Kiều yếu ớt lại non nớt vũ nghệ!

Tức thì, Văn Bích Kiều như chiếc lá bị luồng gió mạnh bứt lìa cành, toàn thân nàng bốc khỏi yên ngựa băng đi. Trong khoảnh khắc khốc liệt ấy, Bạch Khai Thành chẳng kịp suy nghĩ cũng vội buông cương nhấc người khỏi yên ngựa bay theo, tay trái Bạch Khai Thành vòng lại ôm chặt lấy Văn Bích Kiều, cả hai theo đà băng đi. Bạch Khai Thành gập người, mũi thanh cương đao chống xuống đất, họ Bạch uốn người lấy đà vọt đi thêm mấy lần nữa, tay trái vẫn ôm chặt lấy Văn Bích Kiều rồi mới trụ bộ đứng lại thật đẹp.

Bạch Khai Thành buông tay rời Văn Bích Kiều, rồi lùi lại hai bước chống cương đso cúi đầu đứng như chịu đợi bị hành tội. Văn Bích Kiều từ lúc bị hất tung khỏi ngựa, bây giờ được tướng địch đặt đứng yên không hề bị thiệt hại chỗ nào, trước sau nàng vẫn hoang mang thụ động hoàn toàn không chống trả chút nào. Lúc thanh cương đao trong tay Bạch Khai Thành đánh ra, Văn Bích Kiều mắt trông thấy rõ ràng, tai nghe thấy họ Bạch quát đỡ, nhưng không hiểu tại sao tự nhiên tay chân Bích Kiều như rũ liệt, Bích Kiều vẫn nghe biết đầy đủ nhưng cử động lại như không hề có. Sợ hãi với hoang mang ngây ngất lẫn vào nhau, khiến cho Văn Bích Kiều như chẳng phải là tướng ra trận, mà như cô gái mới gặp được ý trung nhân lần đầu nhưng chưa dám ngỏ lời.

Lúc ấy, kì trận đang diễn ra như một huyền ảo, gió la ào ào thổi khắp bốn bề, núi non chập chờn lúc như lại gần lúc như giăng mãi ra xa, cảnh trí không hẳn là mơ màng cũng không hẳn là hùng vĩ. Trong tiếng gió, lại còn có tiếng quân reo lúc xa lúc gần, có lúc văng vẳng như ở trong hang động, lúc hùng hồn như sóng vỗ ghềnh đá, nhìn ra chỉ thấy núi non cây cỏ chứ chẳng thấy bóng quân nào.

Văn Bích Kiều kinh hãi, sực nhớ lời Mạc Cương Hồng dặn là phải luôn luôn nhìn lên vọng đài trấn ải đón xem hiệu cờ, bây giờ trong trận huyền ảo không biết đâu mà lường được nữa nàng với ngước mắt nhìn lên sườn núi cao, nhưng chỉ thấy núi non chập chùng, chẳng thấy đâu là chỗ vọng đài trấn ải Đồng Lư! Nếu ngay từ đầu, Văn Bích Kiều chăm chú xem cờ lệnh trên vọng đài, thì lúc này nàng không bị lạc trong trận, đã bị lạc rồi thì mê cảnh hiện ra làm sao còn có thể thấy được cảnh thực trấn ải Đồng Lư nữa!

Nhìn ra, vẫn thấy Bạch Khai Thành chống cương đao đứng nhìn, Văn Bích Kiều bỗng ứa lệ, lần này thì nàng khóc thật với đúng nghĩa của “một cô gái khóc vì sợ”.

Bạch Khai Thành lúng túng, nhìn ra chẳng thấy quân đôi bên, chỉ thấy hai con ngựa lảng vảng ở gần, phong cảnh lạ lùng hiện ra thì biết là kì trận của Mạc Cương Hồng đang chuyển động. Trước mặt, là tướng địch Văn Bích Kiều tay còn cầm thanh Vân Cương Bích kiếm, hai hàng lệ chảy dài xuống chiến bào vóc đại hồng. Bạch Khai Thành thấy tâm hồn xao xuyến, võ tướng trong khung cảnh này thấy nao nao!

Được một lát, Bạch Khai Thành liền ngập ngừng bảo:

- Văn cô nương, tôi thật có tội lớn! Xin cô nương thứ lỗi! Bây giờ... bây giờ kì trận của Mạc lão đang chuyển động, ta bị lạc trong trận rồi, không thể thoát ra được đâu, phải đợi đến lúc kì trận qua đi mới biết phương hướng được!

Văn Bích Kiểu tự nhiên cũng thấy trong lòng thanh thản, nàng tự nhiên hỏi lại như chẳng bao giờ hai tướng là cừu địch của nhau:

- Ông có biết kì trận này ra sao không? Bao giờ thì hết?

Bạch Khai Thành lắc đầu:

- Kì trận của Mạc lão huyền ảo, tôi không thể biết được. Còn đến bao giờ kì trận hết, tôi không biết! Nhưng...

Văn Bích Kiều hai mắt chớp chớp hỏi vội:

- Nhưng làm sao?

Bạch Khai Thành tủm tỉm cười:

- Tôi tưởng trước khi cô nương cầm quân ra trận, Mạc lão đã dặn cho biết kì trận là thế nào rồi mới phải chứ? Tôi chắc là Mạc tiên sinh có chỉ bảo nhưng cô nương không thèm nghe!

Văn Bích Kiều bẽn lẽn:

- Quả thật Mạc Đại soái có dặn tôi, nhưng nay tôi bị lạc trong trận, thành ra lời dặn có cũng như không! Thật là tai hại!

Bạch Khai Thành tủm tỉm:

- Cô nương không nghe lời dặn của Đại soái, riêng tôi thấy là điều hết sức mừng cho tôi, chứ sao lại là tai hại được!

Văn Bích Kiều trừng mắt hỏi:

- Tại sao lại mừng cho ông!

- Này nhé, nếu cô nương nhớ lời dặn ấy, có phải lúc này tôi bị vây khốn một mình rồi không? Làm gì còn được yên ổn hầu chuyện cô nương như thế này nữa!

Văn Bích Kiều lườm dài Bạch Khai Thành, nàng vừa hé môi chưa kịp nói thì họ Bạch đã tiếp luôn:

- Thưa cô nương, bây giờ hai ta lạc trong trận, tình cảnh nguy ngập như nhau, chưa biết sống chết thế nào, ta có thể đối thù thành bạn được không?

Văn Bích Kiểu bối rối, trong tình cảnh này thì chắc nàng không thể hơn được tướng địch, vả chăng tài nghệ tướng địch ra sao thì nàng đã biết. Tướng địch vóc dáng hùng vĩ, tướng mạo khôi ngô, ngay từ đầu nàng đã cảm thấy giữa nàng với tướng địch không có gì là thù hận nhau cả, đến lúc vào cuộc đấu chỉ có nàng là lăm le tranh thắng chứ thật ra tướng địch đã khuất phục được nàng ngay, nhưng tướng địch trước sau vẫn không có ý làm hại nàng! Lúc hai người xô vào nhau, Bạch Khai Thành vì gấp quá phải ôm chặt lấy Văn Bích Kiều mà giải vây cho nàng, tình cảnh ấy tuy diễn ra cực nhanh nhưng nó lại làm cho Văn Bích Kiều cảm thấy lâng lâng không thể nào dứt bỏ được! Bây giờ nghe Bạch Khai Thành nói như vậy, Văn Bích Kiều bẽn lẽn mặt đỏ bừng, nàng lúng túng một thoáng rồi chợt nghiêm giọng:

- Ông đừng có lừa tôi! Lát nữa kì trận hết, Mạc Đại soái tất trị liệu trước cả rồi, ông đừng hòng thoát được!

Bạch Khai Thành không phải là không biết Văn Bích Kiều có mang quân ra trận, nay đám quân ấy lạc mất chủ tướng ắt bị nguy khốn trong trận, thế nào trên trấn ải Đồng Lư chẳng biết, như thế thì kì trận tất không kéo dài, thế nào cũng mau qua đi. Tới lúc ấy, thì cơ hội một đời người khó gặp lại này tất uổng cả, phải mau mau mới được. Nghĩ thế, Bạch Khai Thành đáp:

- Như vậy là cô nương chưa hiểu kì trận rồi! Kì trận một khi đã phát động, ít ra cũng phải qua nửa tuần trăng mới hết, còn dài thì đến vô cùng, một đời người cũng chưa qua được! Kì trận huyền diệu ở chổ ấy, có thể không cần phải ra quân, chỉ cần vây hãm địch trong trận cho chết dần là đủ!

Bạch Khai Thành có hiểu kì trận là gì đâu, nay gấp rút thì cứ đặt lời mà nói dối, nào ngờ Văn Bích Kiều kiêu căng tự thị chẳng để vào tai những lời dặn của Mạc Cương Hồng, chỉ nhớ loáng thoáng là Mạc dặn “...kì trận vây hãm địch, quân ta cứ theo hiệu cờ mà đi sẽ không sao cả” nay nghe Bạch Khai Thành nói như vậy thì tin là thật, liền hỏi bâng quơ:

- Bây giờ làm sao?

Bạch Khai Thành cài cương dao vào chiến đai rồi mạnh dạn bước lên đứng trước mặt Văn Bích Kiều rồi trang trọng khẽ cúi đầu mà rằng:

- Văn cô nương, Bạch Khai Thành tôi xin được mạn phép cất kiếm hộ cô nương, để cho hai ta không còn vướng bận vì hình ảnh thù nghịch nào nữa nhé!

Văn Bích Kiều luống cuống chưa biết đối đáp ra sao, Bạch Khai Thành đã thản nhiên giơ tay đỡ lấy thanh Vân Cương Bích kiếm trong tay Văn Bích Kiều, rồi khoan thai đi lại sau lưng nàng, tra thanh gươm vào vỏ, Văn Bích Kiểu lặng người. Bạch Khai Thành vẫn đứng sau lưng Văn Bích Kiều, hai người cách nhau chưa đầy nửa bước...

Trên vọng đài trấn ải Đồng Lư, Đại soái Mạc Cương Hồng ngồi trong nhà trúc uống rượu tiên, đợi xem mặt trận diễn tiến. Ngay từ đầu, kì trận chuyển động không có gì trục trặc, được một lát thì tướng Văn Thượng Chính nghe lệnh Mạc Cương Hồng trương cờ hiệu cho kì trận biến hóa, các mặt đều nhất nhất tuân hành, nhưng đến lúc nhìn xuống mặt trận thấy rõ cuộc tranh hùng của đôi bên không thay đổi thì Văn Thượng Chính cả kinh, vội trình vào cho Mạc Cương Hồng rõ.

Mạc Cương Hồng ngoài mặt ra vẻ thản nhiên, trong lòng vẫn ngấm ngầm lo ngại về việc đã lỡ để cho Văn Bích Kiều cầm quân ra trận, nay nghe Thượng Chính trình vào thì biết ngay là có sự rồi!

Mạc Cương Hồng đứng dậy ra ngoài vọng đài quan sát. Phía dưới chân núi Đồng Lư kì trận giăng giăng mờ ảo, gió thổi bụi bay, huyền nhiệm diễn ra ào ạt như nước chảy mây tuôn. Ngó sang trận tuyến của Tây Phù Liệt, vẫn thấy binh đóng tề chỉnh không thấy có chuyển động nào tỏ ra là đang bị hỗn loạn trong kì trận. Nhìn lại quân nhà, thấy rõ ràng là đang lúng túng hoang mang, cả đạo quân như nắm lá tre khô thả xuống chỗ dòng nước xoáy đang bị lôi cuốn sắp tan rã cả, Mạc Cương Hồng cả kinh hỏi Văn Thượng Chính:

- Ông có hiệu lệnh đúng như lời tôi nói cho quân ta biết không đấy?

Văn Thượng Chính run rẩy:

- Bẩm Đại soái, hiệu lệnh đầu đã ban bố rất đúng, thật đầy đủ, kì trận biến đổi liên miên, rõ ràng là quân ta bị vây khốn, còn riêng quân Phù Liệt không hiểu tại sao lại không bị ảnh hưởng gì?

Mạc Cương Hồng trán xâm xấp mồ hôi, hai mắt long lanh nhìn xem kì trận, rồi hỏi tiếp:

- Từ đầu, ông có theo dõi được đôi bên tranh hùng không?

Văn Thượng Chính càng thêm run rẩy:

- Bẩm, lúc quân đôi bên tranh hùng thì tôi vẫn thấy, đến lúc kì trận phát động thì không hiểu tại sao quân ta hỗn loạn không theo được mệnh lệnh của ta, thành ra tôi không còn thấy tướng của ta lạc trong trận như thế nào nữa!

Văn Thượng Chính nói xong, bỗng nhiên hai hàng nước mắt tuôn ra. Mạc Cương Hồng chưa kịp nói thì Văn Thượng Chính đã sụp xuống mà rằng:

- Mạc Đại soái, xin Đại soái cứu lấy con gái tôi! Tôi có một mình nó là gái!

Văn Thượng Chính khóc nức nở, Mạc Cương Hồng vừa lo vừa bực, liền nghiêm giọng truyền lớn lệnh:

- Tướng Văn Thượng Chính, hạ lệnh cho ngưng kì trận ngay! Lại lập tức phát hiệu cho tướng Ngô Cảnh Thụy đem năm trăm quân tiếp trận cứu ứng cho tướng Văn Bích Kiều của ta! Lúc kì trận ngưng chuyển động, sự thể ra sao phải gấp trình ngay ta rõ!

Tức thì lệnh ban ra, tướng Ngô Cảnh Thụy điểm năm trăm quân, kéo ngay xuống núi. Ngô Cảnh Thụy là tướng trẻ có tài, quen xử cây trường kiếm có sức địch muôn người. Ngô Cảnh Thụy từ lâu vẫn âm thầm tưởng nhớ đến Văn Bích Kiều, mối tình thầm lặng ấy không phải là Văn Bích Kiều và mọi người không biết, nhưng Văn Bích Kiều là cô gái kiêu căng quá độ nên vẫn khinh thường Ngô Cảnh Thụy lắm.

Nay Văn Bích Kiều bị nguy khốn trong kì trận, Ngô Cảnh Thụy được lệnh đi tiếp cứu thì mừng vô kể, Ngô Cảnh Thụy quyết phen này đi cứu Văn Bích Kiều để đạt cho kì được mối tình âm thầm đã lâu ngày.

Tại mặt trận, Văn Bích Kiều như chìm trong giấc mơ trong vòng tay dũng tướng Bạch Khai Thành của Tây Phù Liệt, Bạch Khai Thành trong cuộc tình đầy mộng mị giữa chốn giao tranh, cảnh sắc huyền ảo hư thực của kì trận giúp cho đôi trai tài gái sắc không lo bị ai thấy, nhưng Bạch Khai Thành là tay từng trải ở đời nên vẫn giữ được tỉnh táo, họ Bạch ôm Văn Bích Kiều mà rằng:

- Hai ta trong trận hẹn duyên trăm năm, quả là có Trời xếp đặt! Mai sau có thế nào chăng nữa, cũng thề rằng giữ vẹn tình nhau nhé!

Văn Bích Kiều úp mặt vào ngực Bạch Khai Thành vẻ kiêu căng bây giờ đi đâu mất cả, Bích Kiều lúc này hoàn toàn là cô gái lần đầu chìm trong mộng tình. Bạch Khai Thành bảo:

- Kì trận biến đổi kì ảo, trên vọng đài nếu không thấy nàng thắng thế phá được quân ta, thì thế nào cũng phải có lệnh ngưng kì trận, nếu hai ta không mau mau xếp đặt đến lúc kì trận tan đi ắt bị lộ hình tích thì nguy lắm!

Văn Bích Kiều kiêu căng ngạo mạn còn coi ai vào đâu, nay lần đầu say men tình thì dù cho núi có đổ, biển có động cũng mặc chứ kể gì một kì trận tan đi lộ hình tích! Vì thế, khi nghe Bạch Khai Thành nói thì Văn Bích Kiều nũng nịu:

- Sao chàng lại sợ thiên hạ như thế? Vả lại, lúc Thống soái Mạc Cương Hồng sai em ra trận có dặn em phải luôn luôn theo dõi hiệu cờ trên vọng đài trấn ải mới khỏi bị lạc trong trận, có thế mới thắng được binh Phù Liệt, em...

Bạch Khai Thành hỏi vội:

- Em có nhớ các cờ hiệu ấy ra sao không?

Văn Bích Kiều nũng nịu thêm:

- Có phải chàng định dò xét em đấy phải không?

Bạch Khai Thành giật mình, đáp vội:

- Sao anh lại dò xét em là thế nào? Anh hỏi là để liệu tính xem Mạc Cương Hồng sẽ đối xử với em như thế nào sau này đấy chứ?

Bích Kiều vênh mặt:

- Ngay từ lúc Mạc Thống Soái dặn em về kì trận, em nghe thấy chán quá có để vào tai đâu! Vào trận, cuối cùng em chả thắng chàng là gì nữa?

Bạch Khai Thành cho là Văn Bích Kiều muốn giấu mình, không dám dò hỏi nữa, liền im lặng chưa biết phải làm gì bây giờ, thì Vãn Bích Kiều đã nói:

- Thôi bây giờ hai ta nói chuyện việc mai sau nhé!

Bạch Khai Thành nghe nói kinh hãi, chỉ sợ Văn Bích Kiều quên hoàn cảnh lúc này mà nói những chuyện lâu dài, ắt đến khi kì trận tan đi thế nào cũng gặp khó khăn. Vả lại, Bạch Khai Thành tuy có ái mộ sắc đẹp của Văn Bích Kiều, nhưng lại không thể mỗi lúc một dễ dàng đèo bòng được, việc sở dĩ như thế này chẳng qua cũng chỉ là theo lệnh của tướng Địch Hồng Hà mà thôi.

Bạch Khai Thành tần ngần không biết phải đối phó ra sao, Văn Bích Kiều thấy thái độ ấy của họ Bạch. Nàng giận dỗi:

- Rõ ràng là chàng chẳng yêu thương gì em! Chàng hãy nói thật, những lời hẹn hò lúc nãy có phải là giả dối cả đấy không?

Bạch Khai Thành càng lúng túng, ngập ngừng rồi vội quả quyết:

- Kì duyên sinh ra trong kì trận, sao nàng còn nghi ngờ tình ta nữa!

Văn Bích Kiều nghe nói mặt hoa rạng rỡ, liền bảo:

- Nếu quả thật chàng yêu em, thì sao chàng không cùng về Đồng Lư với em, hai ta bỏ tất cả để sống với nhau nhé!

Bạch Khai Thành kinh hãi, như vậy là chàng bị Văn Bích Kiều chiêu dụ chứ làm gì có việc chàng chinh phục tướng địch? Bạch Khai Thành từng trải làm gì có việc để cho một cô gái mê hoặc được dễ dàng như vậy, vả lại việc lớn chưa xong sao lại có thể mà sắc đẹp mà hổ đồ hành động hỏng cả được? Bạch Khai Thành thấy thời giờ cấp bách, lại thêm Văn Bích Kiều thông minh nhưng may là nàng chưa biết việc yêu đương nên không phải là gái già dặn khó quyến rũ, nếu không gấp rút hành động tắt hỏng việc lớn.

Nghĩ rồi, Bạch Khai Thành liền tươi cười đáp:

- Chắc hẳn không bao giờ nàng lại chịu để cho chồng mang tiếng là phản tướng mê gái đẹp chứ gì?

Tức thì, Văn Bích Kiều đáp ngay:

- Còn chàng, chàng có chịu để vợ mình mang tiếng là mê trai làm hư cả mọi việc không?

Bạch Khai Thành khiếp hãi trong lòng, cố cười tươi hơn nữa:

- Làm gì có việc mê trai làm hỏng việc! Vợ theo chồng là sự thường chứ?

Đến lượt Văn Bích Kiều nghiêm mặt hỏi:

- Có phải là chàng định dụ hàng em đấy chăng?

Bạch Khai Thành cố điềm tĩnh:

- Tài không hơn được địch mới phải dụng kể dụ hàng, em không nhường chồng em được bước nào ư?

- Chàng muốn em nhường chàng như thế nào?

- Ta không cần phải đâm chém nhau làm gì, em chỉ việc theo ta về doanh Phù Liệt là xong?

- Thế nhỡ em không theo thì sao?

- Một là em không yêu ta, hai là em còn chưa chịu tài ta?

- Vậy, trước hết ta thử tài nhau, rồi sẽ nói đến yêu thương nhé!

Dứt lời, Văn Bích Kiều giục ngựa quay đầu ngay, Bạch Khai Thành than thầm trong dạ! Bạch Khai Thành không ngờ cô gái này lại ương ngạnh đến như vậy. Nghĩ chưa dứt, đã nghe tiếng quân reo hớn hở, kì trận tan đi mau lẹ. Thoáng lát, đã lại hiện rõ quang cảnh chiến trường, binh Tây Phù Liệt vẫn hàng ngũ chỉnh tề dàn trận, binh Đồng Lư hỗn loạn như vừa sực tỉnh giấc ngủ mê.

Xa xa, một đạo quân vừa từ ngách núi hiện ra, một tướng cưỡi ngựa cao lớn đang rạp mình trên lưng ngựa mà xốc tới. Chớp mắt, tướng mới vào trận đã xông tới chắn ngang trước đầu ngựa của Bạch Khai Thành, thanh trường kiếm giơ ra, tướng Đồng Lư quát lớn:

- Bớ giặc Phù Liệt, Ngô Cảnh Thụy là ta, vâng lệnh Thống soái Đồng Lư ra trận bắt ngươi, mau khai tên họ rồi chịu chết!

Bạch Khai Thành chưa kịp nói, đã thấy Văn Bích Kiều giục ngựa xông tới, Bích Kiều lanh lảnh:

- Ông cứ để mặc tôi!

Ngô Cảnh Thụy vội cười nịnh thật tươi mà rằng:

- Cô nương dạy dỗ cho tên giặc này cũng nhiều rồi, xin để tôi bắt nó về để cô nương trị tội?

Văn Bích Kiều nhíu mày có vẻ khó chịu chưa kịp nói, Bạch Khai Thành đã nói ngay:

- Phải đấy, cô nương đấu với ta nhiều rồi chưa phân được thua, nay lại thêm có người tiếp cứu ắt ta khó xoay trở, vậy trước hết hãy để ta hạ cho xong tướng này đã rồi sau xin sẽ lại đấu với cô sau nhé!

Ngô Cảnh Thụy tức thì thúc ngựa xông lên, trường kiếm xử ra một thế “Rồng thiêng xuất động”, thanh gươm đâm ngược từ dưới lên giữa ngực Bạch Khai Thành. Bạch Khai Thành hai mắt long lanh sáng, đón nhìn đường gươm bốc lên cực hung dữ, đợi cho mũi gươm tới thật gần lúc ấy mới chuyển bộ vặn mình giục ngựa. Vó ngựa Bạch Khai Thành chồm lên một bước vừa tầm để cho Bạch Khai Thành quát lớn một tiếng, tay trái Bạch Khai Thành vận lực chém mạnh gan bàn tay xuống giữa lưng Ngô Cảnh Thụy.

Ngô Cảnh Thụy phóng ra một đường gươm thật vũ bão, tưởng là tướng địch ắt phải lui ngựa né tránh, nào ngờ tướng địch vẫn trụ ngựa đợi, đến khi mũi gươm lướt lên đã tưởng là thế nào cũng đả thương được địch không ngờ lúc ấy tướng địch mới cử động, tay không đánh mạnh một đòn xuống lưng mình thì Ngô Cảnh Thụy kinh hoàng. Thanh gươm trong tay Thụy trong lúc cấp bách liền được Thụy phóng ngược trở lại. Nào ngờ đường gươm ấy lại cứu nguy được cho Thụy.

Lập tức Bach Khai Thành hồi bộ, toàn thân đang vặn ngược trở lại, tức thì uốn người nhào xuống ngựa tránh đường gươm. Hai ngựa vụt xa nhau, Văn Bích Kiều đứng xem đâu buột miệng khen:

- Giỏi!

Thật ra Văn Bích Kiều khen tài nghệ Bạch Khai Thành nhưng Ngô Cảnh Thụy lại tưởng nàng khen mình, trong lòng khoan khoái quá, liền thúc ngựa quay trở lại. Ngô Cảnh Thụy mỉm cười khẽ cúi đầu ra vẻ tạ lại lời khen của Văn Bích Kiều, rồi lập tức giục ngựa hăng hái xốc tới. Giả sử Ngô Cảnh Thụy nhìn thêm tí nữa, ắt thấy Văn Bích Kiều nhíu mày bĩu môi, tới lúc ấy ắt y không còn phấn khởi như thế này nữa.

Bạch Khai Thành cũng vừa hồi thế, ngay ngắn trên lưng ngựa, tay vẫn chưa rút huyền đao, vẻ mặt thản nhiên đợi chờ. Bạch Khai Thành đánh hụt một đòn, trong lòng có phần tức giận, lại phải cấp thời nhào xuống bụng ngựa mới tránh thoát được nguy hiểm thì trong lòng cũng thẹn phần nào. Nay vẻ mặt thản nhiên đợi địch, nhưng thật ra đã quyết tâm trả mối hận vừa rồi.

Ngô Cảnh Thụy lại vung gươm giục ngựa, thanh trường kiếm chém dứ một đường rồi đi ngay vào thế “Chim nhạn về Bắc”, lưỡi gươm đang từ bên phải đột nhiên chao đi lượn sang bên trái chém xả xuống mang tai Bạch Khai Thành. Bạch Khai Thành lập tức giật cương thúc cho chiến mã vọt lên cực nhanh, thân họ Bạch như ngọn cỏ mềm theo với vó ngựa mà nằm ngửa xuống, đầu họ Bạch sát hẳn xuống mông ngựa. Thanh trường kiếm trong tay Ngô Cảnh Thụy cuốn gió sát trên ngực họ Bạch.

Cũng trong lúc ấy, Bạch Khai Thành bật ngồi dậy, bàn tay phải vận sức đánh ra một quyền “Bướm vàng tìm hoa” trong bộ “Xích Đằng Quái Quyền Pháp” của dòng họ Bạch. Đường quyền đánh ra vừa mau lẹ, vừa dữ dội, cả bàn tay họ Bạch đập như búa bổ vào ngực Ngô Cảnh Thụy. Hai ngựa ngược dà chạy, càng làm cho thế “Bướm vàng tìm hoa” thêm sức trì trọng, bàn tay Bạch Khai Thành đập trúng ngực Ngô Cảnh Thụy, lập tức nghe bốp một tiếng dữ dội, đã thấy toàn thân Ngô Cảnh Thụy bốc vọt lên rời yên ngựa bật tung trở lại.

Văn Bích Kiều đứng ngoài kinh hồn đến ngẩn người, quân đôi bên hò reo ầm ầm. Ai cũng tưởng là đòn ấy ít phá vỡ tan lồng ngực Ngô Cảnh Thụy, nhưng đòn vừa trúng đích là Bạch Khai Thành đã hiểu rằng tướng địch không chết, cùng lắm là bị thương nặng, vì bàn tay của họ Bạch đập vào ngực Ngô Cảnh Thụy hiển nhiên là đập vào lớp giáp che ngực chế bằng “tân long mang” ở Tảo Hạ (tức mo cau) ghép lại nhiều lớp trong có đổ nhựa cảm lãm (nhựa trám) khiến giáp che ngực cứng còn hơn cả đồng giọt. Nhờ lớp giáp ấy mà Ngô Cảnh Thụy bị đánh văng đi, tuy không đến nỗi nát phổi mà chết tức khắc, nhưng cũng phun máu miệng, mê man sóng soài trên mặt đất!

Tiếng quân đôi bên reo ầm ầm, làm cho Văn Bích Kiều chợt tỉnh, tức thì tính kiêu căng ngạo mạn bừng bừng át cả lòng khâm phục tràn trề, Văn Bích Kiều giục ngựa lướt lên, thanh Vân Cương Bích kiếm vươn ra theo tiếng quát:

- Xem gươm!

Bạch Khai Thành trụ ngựa, hai mắt theo dõi bích kiếm, họ Bạch nghiêng người tránh đường gươm, rồi quay ngay ngựa lại đề phòng bị tấn công bồi tiếp. Bích Kiều tấn công một thế không trúng đích, liền quay ngựa lăm le đánh tiếp. Bạch Khai Thành ngập ngừng:

- Văn cô nương...

Văn Bích Kiều dừng ngựa, tướng Ngô Cảnh Thụy còn mê man, quân vừa cứu ra mang về hậu quân, việc ấy vẫn còn sôi sục trong lòng khiến nàng chưa dịu được cơn giận, nay Bạch Khai Thành bộ điệu ngập ngừng không có vẻ gì là muốn tranh hơn thua với nàng, tự nhiên Văn Bích Kiều lại thấy bồi hồi.

Bạch Khai Thành chậm rãi:

- Văn cô nương, tôi không thể nào tiếp chiến lược, xin cô nương hiểu cho...

Văn Bích Kiều gắt:

- Tại sao?

Bạch Khai Thành tủm tỉm:

- Hai ta không hận thù nhau, chỉ có... chỉ có...

Văn Bích Kiều lườm dài Bạch Khai Thành, rồi chợt giục ngựa lướt lên quát lanh lảnh:

- Bạch Khai Thành! Đừng nhiều lời nữa!

Dứt lời, thanh Vân Cương Bích kiếm đã chém xuống. Bạch Khai Thành lại giục ngựa né tránh rồi quay ngựa chặn ngay ngựa Văn Bích Kiều cũng vừa quay lại, Bạch Khai Thành lại nói:

- Văn cô nương, nếu cô nhất định muốn giết tôi, tôi xin vui lòng được chết dưới gươm nàng!

Nói rồi, Bạch Khai Thành dứt lời trụ ngựa ngồi im, Văn Bích Kiều ngỡ ngàng, hai má nóng bừng, nhất thời không biết phải làm sao, đã lại nghe Bạch Khai Thành tiếp:

- Tôi đả thương một tướng của Đường Lâm, thế cũng đủ, bây giờ cô nương cứ việc đâm chém tôi mà trả cái thù ấy, đến lúc về doanh cũng có cớ để biện bạch với Mạc lão là cô nương đã thắng trận, tướng địch bị thương phải bỏ chạy rồi nhé!

Bạch Khai Thành nói không nhiều, nhưng ý nghĩa lại thật bao la, Văn Bích Kiều cảm động. Nàng thừa hiểu Bạch Khai Thành không muốn tranh đua với mình, sức nàng làm sao chịu nổi một hiệp đấu với Bạch Khai Thành, việc tướng Ngô Cảnh Thụy bại thương rành rành trước mắt, nay Bạch Khai Thành làm như vậy đã chẳng là vì yêu thương nàng muốn chịu thiệt để nàng được tiếng thắng trận mà về là gì! Văn Bích Kiều cảm động, nhưng tính kiêu ngạo hiếu thắng vẫn chưa nén được, nàng lại giục ngựa vọt lên quát:

- Đỡ gươm!

Cùng với tiếng quát, thanh Vân Cương Bích kiếm đánh ra một thế “Hoa tàn theo gió”, đường gươm chiếu thẳng ra nhằm giữa ngực Bạch Khai Thành xỉa tới. Bạch Khai Thành khoan thai xoay người cho mũi gươm trượt qua, rồi chuyển thế thật nhanh ngả người chặn ngay vai trái vào lưỡi gươm.

Vân Cương Bích kiếm là kiếm pha trộn cả gang đen với thép trắng núi Tản Viên, lưỡi thép sáng mà long lanh ánh nước mướt như nhung, màu đen rêu cực sắc. Khi vai Bạch Khai Thành chấn vào lưỡi gươm lập tức chiến bào bằng sợi gai dứt tung một đường, lưỡi gươm quý cứa vào tận xương thịt cực êm. Văn Bích Kiều trong lúc công ra một đường gươm, chưa kịp chuyển thế bồi dòn đã thấy Bạch Khai Thành lăn xả vào thì lại tưởng là chàng định cướp gươm, nào ngờ việc xảy ra trong chớp mắt tuy nhanh thật, nhưng người cầm gươm cũng thấy ngay sự thể. Văn Bích Kiều hoảng hốt khẽ rú lên, nhưng đã thấy máu đỏ ứa ra, với chiến bào Bạch Khai Thành loang máu đỏ, lưỡi Vân Cương Bích kiếm còn dính máu.

Văn Bích Kiều như người mất hồn, vó ngựa lướt đi thanh gươm vẫn lăm lăm trong tay. Bạch Khai Thành liền vươn tay rút thanh đao, giục ngựa đuổi theo Văn Bích Kiều. Quân đôi bên hò reo rầm rầm trợ chiến, binh Đường Lâm hò hét trợ oai Văn Bích Kiều chủ tướng đả thương được tướng địch rồi!

Bạch Khai Thành thúc ngựa băng lên chặn đầu ngựa Văn Bích Kiều, thanh huyền đao vươn ra, cùng lúc họ Bạch giọng thật êm mà rằng:

- Văn cô nương, thế đã đủ tỏ tình ta chưa?

Dứt lời, huyền đao huở lên bổ thẳng xuống đầu Văn Bích Kiều. Bích Kiều nghe Bach Khai Thành nói như trong giấc mơ, giấc mơ êm đềm pha lẫn cay đắng! Lại thấy huyền đao xả xuống, tức thì tự nhiên tay nàng co lại, thanh Vân Cương Bích kiếm theo thế “Gió lên đỉnh núi” lưỡi kiếm giăng ngang đỡ lấy ngọn huyền đao.

Bạch Khai Thành chỉ chờ có vậy, thanh huyền tao đang chém xuống bỗng dừng lại, ngựa họ Bạch tạt ngang thật nhanh, vai bên phải họ Bạch đỡ trúng mũi kiếm thật ngọt. Máu lại ứa ra, đường gươm đậm sâu thấu xương. Bach Khai Thành vặn người đau đớn. Văn Bích Kiều rú lên:

- Bạch Khai Thành!

Tiếng rú thảng thốt, rồi Văn Bích Kiều giục ngựa lăn xả vào Bạch Khai Thành, Bạch Khai Thành gượng đau, lại giơ huyền đao chực chém tới. Binh Đường Lâm lại reo ầm ầm, không ai thấy được việc Bạch Khai Thành tình nguyện tìm lấy chỗ mà hứng gươm Văn Bích Kiều, ai cũng tưởng Văn Bích Kiểu tài nghệ xuất chúng đả thương được tướng địch hai lần.

Bạch Khai Thành giục ngựa xô vào Văn Bích Kiều, bên ngoài tưởng như là họ Bạch bị trúng thương nổi hung lăn xả vào địch. Trong trận, Văn Bích Kiều càng hốt hoảng kinh hãi, một kiếm nữa thích vào vai họ Bạch tưởng như thích thẳng vào chính tim nàng, Văn Bích Kiều thảng thốt không điều khiển được chiến mã, con ngựa tự do lồng chạy xa chiến trường. Bạch Khai Thành giục ngựa lướt theo kèm một bên, hai tướng cho ngựa chạy song song vùn vụt, loáng cái đã khuất sau ngọn đồi.

Bạch Khai Thành tay vẫn lăm lăm huyền đao, nghiến răng mà rằng:

- Bích Kiều! Nàng đáp tình ta bằng hai mũi gươm. Thù này phải trả!

Bích Kiều hoang mang vô cùng, rõ ràng là nàng không thể nào đủ tài đã thương được Bạch Khai Thành, rõ ràng là họ Bạch tự tìm cách hứng lấy gươm nàng, tại sao bây giờ họ Bạch lại có phần giận dữ quyết đòi nợ như vậy? Tình vừa hé đã trở thành hận thù, Văn Bích Kiều vừa đau đớn vừa bâng khuâng không hiểu ra sao cả. Nhìn ra, đã thấy huyền đao trong tay Bạch Khai Thành huơ lên, một thế chém ra như gắng gượng nhiều lắm, cánh tay bên phải họ Bạch máu ướt đẫm vai, nhưng con ngựa của họ Bạch lại dữ dội tạt ngang chắn lấy đầu ngựa Văn Bích Kiều.

Bích Kiều kinh hãi, trong lúc cấp bách vội Dâng gươm lên gạt. Thanh huyền đao trong tay họ Bạch như không còn sức mạnh, tự nhiên cánh tay chàng buông xuống, Bạch Khai Thành gục trên lưng ngựa. Thanh Vân Cương Bích kiếm lướt trên lưng, áo họ Bạch theo đường gươm rạch một vệt dài ngang lưng. Văn Bích Kiều băng ngựa chặn ngựa họ Bạch lại, Bạch Khai Thành vẫn gục trên yên ngựa.

Bích Kiều xuống ngựa đỡ lấy Bạch Khai Thành, chàng hai mắt nhắm nghiền rõ ràng là ngất đi rồi. Văn Bích Kiều đau đớn ôm chặt lấy Bạch Khai Thành mà khóc. Chính lưỡi gươm nàng đã ba lần đả thương chàng để đáp lại tình chàng!

Vừa lúc ấy, có tiếng quân reo, vó ngựa dồn dập, rồi từ mé Tây một cánh quân hiện ra, đi đầu một tướng lăm lăm cây trường kiếm trong tay, cưỡi con ngựa vừa trông dữ dội, tướng ấy kéo quân gấp rút chạy tới bao vây ngay lấy Văn Bích Kiều và Bạch Khai Thành. Vừa thấy quang cảnh ấy, tướng lạ đã thét lên:

- Yêu nữ! Sao dám hại bạn ta!

Quát dứt, bỏ ngựa phóng xuống, truyền quân vây chặt đoạn xốc tới tay trái vươn ra cực nhanh một chiêu “Lão hầu hiến quả” chẳng khác nào “khỉ già dâng trái” cuốn lấy Bạch Khai Thành kéo về mình, mũi gươm trong tay bên phải cùng một lúc bay lên chiếu ngay vào yết hầu Văn Bích Kiều. Tướng lạ một chiêu cử ra cực đẹp đã thu hồi được Bạch Khai Thành trong tay Văn Bích Kiều, lại vừa xử được một thế “Nắng phản mặt hồ” bốc mũi gươm lên nhanh tựa ánh chớp tì ngay vào cổ Văn Bích Kiều.

Tướng lạ chưa kịp hành động, đã thấy Bạch Khai Thành vặn mình, hai mắt họ Bạch vừa mở ra thấy quang cảnh ấy đã vội kêu lên:

- Hoàng Tích Lịch? Đừng hại Văn cô nương!

Tướng lạ chính là Hoàng Tích Lịch theo lệnh Địch Hồng Hà đem quân trấn giữ mặt Tây, khi thấy Bạch Khai Thành bị đả thương rồi chạy về phía Tây thì lập tức mang quân tiếp cứu, cũng vừa lúc ấy, Văn Bích Kiều vụt mừng rỡ nhào tới nàng lắp bắp:

- Bạch… Bạch...

Bạch Khai Thành mỉm cười:

- Đa tạ nàng đáp tình ta bằng ba nhát dâm chém. Việc này xin được nhớ mãi nhé!

Hoàng Tích Lịch ngẩn người không hiểu ra sao cả, đã thấy Bạch Khai Thành nói khẽ:

- Ta về thôi!

Lập tức Hoàng Tích Lịch cảm thấy có nhiều điều lạ, liền nghe lời xốc ngay Bạch Khai Thành lên ngựa đi ngay. Văn Bích Kiều ngẩn người không kịp ra tay, chớp mắt bọn Hoàng Tích Lịch, Bạch Khai Thành đã khuất dạng. Lúc ấy, Văn Bích Kiều tự nhiên nước mắt lã chã, rồi lặng lẽ lên ngựa!

Trên vọng đài trấn ải Đồng Lư, Thống soái Mạc Cương Hồng vẫn trầm ngâm trong nhà trúc, vừa lúc ấy có tin từ ngoài trình vào:

- Tướng Ngô Cảnh Thụy trúng thương, đã được quân đưa về! Mạc Cương Hồng khẽ nhíu mày, lại thấy Văn Thượng Chính vào bẩm:

- Bẩm, mặt trận dường như hỗn loạn, mọi hiệu lệnh của ta không hiệu quả! Vậy xin đợi lệnh Thống soái!

Mạc Cương Hồng vắn tắt:

- Thu quân!

Ban lệnh xong, Mạc Cương Hồng trở lại soái doanh. Cùng lúc ấy các tướng đã cứu tỉnh Ngô Cảnh Thụy. May nhờ có giáp che ngực bằng mo cau Tảo Hạ nên thoát chết, nhưng cũng chấn động khắp tim phổi đến ứa máu miệng. Ngô Cảnh Thụy mê man thật lâu mới tỉnh lại.

Mạc Cương Hồng bước vào, các tướng vội nghiêm chỉnh. Ngô Cảnh Thụy gượng ngồi dậy, Mạc Cương Hồng giơ tay chặn y lại, rồi nắm lấy cổ tay họ Ngô chấn mạch.

Giây lát, Mạc Cương Hồng buông tay Ngô Cảnh Thụy, chậm rãi:

- Tại sao ông trúng thương quái quyền của họ Bạch ở Xích Đằng?

Ngô Cảnh Thụy đáp yếu ớt:

- Bẩm, mạt tướng không biết tướng địch là ai, bị trúng một quyền vào ngực là ngất ngay.

- Có phải tướng địch vóc dáng hùng vĩ, tướng mạo khôi ngô, xử cây huyền đao không?

- Bẩm, tướng là quả nhiên vóc dáng hùng vĩ khôi ngô ngang lưng có giắt huyền đao!

Mạc Cương Hồng khẽ gật đầu:

- Ông gặp họ Bạch ở Xích Đằng không uổng mạng là may rồi!

Các tướng nghe nói kinh hãi, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi lại. Mạc Cương Hồng trầm ngâm giây lát, rồi chợt hỏi:

- Thế còn Văn Bích Kiều thì sao?

Ngô Cảnh Thụy vừa sợ vừa thẹn mà rằng:

- Bẩm, lúc mạt tướng vào trận, thì Văn cô nương lại sắp giao đấu nữa với tướng địch...

Rồi Ngô Cảnh Thụy thuật lại mọi việc cho Mạc Cương Hồng nghe, họ Mạc chăm chú nghe, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, rồi bảo:

- Được rồi, ngươi cứ nghỉ cho lại sức, mai sẽ ra trận nữa mà đòi nợ!

Nói dứt, Mạc Cương Hồng quay gót bước ra, lại truyền cho gọi Văn Thượng Chính đến nghe lệnh.

Mạc Cương Hồng về chỗ ở riêng, vừa ngồi xuống đã có tin trình vào:

- Tướng Văn Bích Kiều đã về, còn đợi lệnh ở ngoài!

Mạc Cương Hồng lập tức cho lệnh nàng vào ngay trình rõ mọi việc. Văn Bích Kiều bước vào, Mạc Cương Hồng đã vui vẻ mà rằng:

- Lão phu mừng hảo tướng vừa thắng trận trở về!

Văn Bích Kiều ngơ ngác, Mạc Cương Hồng đã tiếp:

- Ngồi xuống cháu! Thuật lại ta nghe mọi việc xem nào!

Văn Bích Kiều như người mất hồn, lẳng lặng ngồi xuống không nói một lời. Mạc Cương Hồng thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi hỏi:

- Hôm nay ra trận, cháu gặp tướng nào của Phù Liệt?

Tới lúc ấy, Văn Bích Kiều mới như vừa tỉnh, vội đáp:

- Thưa bác, cháu gặp tướng địch tên Bạch Khai Thành!

- Tài nghệ y có địch lại được cháu không?

Văn Bích Kiều ấp úng:

- Cháu... cháu...

Mạc Cương Hồng nói luôn:

- Cháu có bị thương chỗ nào không?

Văn Bích Kiều lắc đầu đáp ngay:

- Thưa không?

Mạc Cương Hồng đứng dậy:

- Vậy, ta mừng cháu đả thương được tướng địch! Tài này ắt hiếm có trong thiên hạ!

Văn Bích Kiều kinh hãi, không hiểu tại sao Mạc Cương Hồng lại biết nàng đả thương được Bạch Khai Thành Văn Bích điều không dám nói thật, đành im lặng. Mạc Cương Hồng lại bảo:

- Áo cháu vấy máu, cháu không bị thương, thì chẳng là máu của tướng địch thì còn của ai nữa! Ta mừng cháu trả được thù cho Ngô Cảnh Thụy rồi!

Văn Bích Kiều lúc ấy mới nhìn xuống, ngực áo nàng vấy nhiều vệt máu lúc ôm Bạch Khai Thành mà khóc, vết máu nhòe nhoẹt trên chiến bào vóc đại hồng. Tự nhiên Văn Bích Kiều lại bật khóc, Mạc Cương Hồng mỉm cười bảo:

- Cháu hôm nay ra trận mệt mỏi quá, lại đả thương được tướng địch nên xúc động, thôi hãy về nghỉ mai ra trận nữa.

Rồi Mạc Cương Hồng truyền Văn Bích Kiều về ngay. Bích Kiều vừa ra, đã thấy Văn Thượng Chính đến nghe lệnh.

Mạc Cương Hồng bảo Thượng Chính vào, rồi nói ngay:

- Con ông không thiệt thòi gì cả, nhưng trận thế của ta bị hỏng một phần, ông có biết tại sao không?

Văn Thượng Chính kinh hãi, không dám nhìn Mạc Cương Hồng, chỉ cúi đầu đáp:

- Bẩm, mạt tướng thật không được biết tới. Mạc Cương Hồng bảo:

- Ông không có tội gì cả! Con gái ông ra trận đả thương tướng địch là điều lạ, nó về không cười lại chỉ khóc, rõ ra là “đồ mất nết!”.

Văn Thượng Chính nghe Mạc Cương Hồng mắng như vậy thì kinh hãi, cứ đứng im run rẩy. Mạc Cương Hồng ôn tồn:

- Con gái ông ra trận đánh với tướng Bạch Khai Thành của Phù Liệt. Ông có biết họ Bạch là người thế nào không?

Văn Thượng Chính kính cẩn:

- Thưa không!

Mạc Cương Hồng tiếp:

- Suốt một dải Xích Đằng nức tiếng họ Bạch với quyền pháp độc gia, nay họ Bạch lại có mặt trong quân của Địch Hồng Hà là điều ta nên để ý. Quyền pháp của họ Bạch thừa sức lấy tính mạng tướng tài như không, chứ đừng nói đến đao pháp của họ Bạch nữa! Thế mà con gái ông hôm nay ra trận lại đả thương được Bạch Khai Thành đến đổ máu y vào áo nó nữa đấy!

Văn Thượng Chính vừa sợ vừa mừng, lắp bắp:

- Bẩm... bẩm... Con gái tôi đả thương được họ Bạch?

Mạc Cương Hồng mỉm cười:

- Nó không nói ra, nhưng ta thừa rõ là nó mắc “trân tình" mất rồi! Riêng tại sao nó đả thương được tướng họ Bạch thì ta không rõ, chỉ rõ là Địch Hồng Hà lại thắng ta, y chưa thua! Thêm tướng Ngô Cảnh Thụy bị họ Bạch đánh một quyền suýt mất mạng!

Văn Thượng Chính kinh hãi, đứng ngẩn người. Mạc Cương Hồng bảo:

- Bây giờ cũng về chiều mất rồi, chắc ta khó khiêu chiến được Địch Hồng Hà, vậy sáng mai đích thân ông cầm quân ra trận phá cho tan quân Phù Liệt mới xong.

Văn Thượng Chính rụng rời, vội hỏi:

- Bẩm Đại soái, tôi sợ rằng không đủ tài để chu toàn mệnh lệnh của Đại soái, nhỡ tôi làm hỏng việc...

Mạc Cương Hồng gắt:

- Ông thân làm tướng, sao lại khiếp nhược như vậy! Con gái ông võ vẽ vài đường gươm còn dám ra trận, lại đả thương được cả danh tướng, sao ông chẳng bằng lấy một phần của nó! Mai ông ra trận, ta đã xếp đặt cả rồi. Ông về sửa soạn, liệu hỏi xem con gái ông ra sao rồi trình ta rõ!

Rồi Mạc Cương Hồng truyền Văn Thượng Chính lui ngay. Họ Mạc lại sai quân sửa soạn để trở về nhà trúc uống rượu tiên định kế phá binh của Địch Hồng Hà.

Việc chưa biết ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—