← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Sáu Mươi Chín Hồng Hà cho lệnh tiến quân
Khai Thành nguy trong trận đá

Tại doanh binh Phù Liệt, lão tướng Địch Hồng Hà tiếp tin: “Kì trận đã tan, Bạch Khai thành bị tướng Đường Lâm đâm mấy nhát gươm gục trên yên ngựa bỏ chạy rồi!” lão tướng vẫn thản nhiên, tủm tỉm cười khiến cho hai tướng Phạm Văn Minh và Vương Trụ vừa nóng lòng vừa lạ lùng.

Được một lát, lại có tin: Binh đã về đến trước doanh lại thêm tướng Hoàng Tích Lịch cũng mang ít quân cùng với tướng Bạch Khai Thành về đến nơi rồi. Tức thì, Địch Hồng Hà truyền cho hai tướng vào ngay.

Vừa thấy Hoàng Tích Lịch, Địch Hồng Hà đã bảo:

- Ông Lịch về ngay mặt trận, đề phòng địch bất thần đánh úp đấy nhé! Mọi việc ở đây không có gì hệ trọng đâu!

Hoàng Tích Lịch tận mắt thấy Bạch Khai Thành bị trọng thương máu đẫm chiến bào, tại sao lại bảo là không có việc gì cả, thành thử vì thế mà họ Hoàng vẫn ngần ngừ chưa chịu cất bước! Địch Hồng Hà phải mỉm cười tiếp:

- Chẳng qua chỉ vì ông Bạch trá bại, lại vẽ ra cái kế chịu khổ vào thân đấy mà! Có gì đâu!

Hoàng Tích Lịch tươi tỉnh:

- Thảo nào khi tôi vừa dí gươm vào cổ nữ tướng Đường Lâm, đã thấy ông Bạch đang mê man tự nhiên tỉnh ngay lại rồi khẽ bảo tôi là “thôi ta về đi!”. Thì ra đây là kể vờ thua! Ông vờ thua thế nào mà máu me đầm đìa thế?

Bach Khai Thành lúc ấy cũng đã cởi xong chiến bào, đáp:

- Tướng địch đâm tôi hai nhát, cắt một nhát, gươm của y thị quả có sắc thật.

Hoàng Tích Lịch cướp lời vừa cười vừa nói:

- Thế có sắc bằng cặp mắt nàng ấy không?

Bạch Khai Thành đỏ mặt, hai tướng Vương Trụ, Phạm Văn Minh tuy cũng cười nhưng có vẻ nóng lòng chưa hiểu ra sao cả. Địch Hồng Hà hỏi:

- Thế bây giờ ông Hoàng đã chịu về chưa?

Hoàng Tích Lịch vui vẻ đáp:

- Bây giờ thì tôi tạm hiểu rồi, về cũng được, nhưng vẫn còn thắc mắc chưa được biết giữa trận trai gái hẹn hò nhau ra sao, để đến nỗi người đổ máu, người khóc ròng như thể không biết!

Rồi Hoàng Tích Lịch trở lại mặt trận, Địch Hồng Hà hỏi Bạch Khai Thành:

- Các vết thương của ông chắc cũng chẳng hơn gì móng tay gái đẹp cào phải chứ gì?

Vương Trụ cười lớn mà rằng:

- Trên đời này, mấy ai đả thương được quyền pháp hay đao pháp của họ Bạch! Nay một cô gái đẹp như tiên đả thương thì gọi là “đả êm ái” mới phải chứ!

Bạch Khai Thành cười ngượng đáp:

- Lão huynh đã biết rồi, còn hỏi làm gì nữa!

Địch Hồng Hà nói:

- Thì cũng phải đầy đủ chứ! Ông hứng gươm địch vào những chỗ nào?

- Thưa, một mũi đâm vào vai trái, một mũi đâm vào vai phải, một vết cắt ngang lưng. Không vết thương nào đáng kể cả, tôi đã vận dụng đến phép “dịch căn chỉ huyết” của quyền gia họ Bạch trị thương ngay khi vừa trúng thương rồi!

Địch Hồng Hà lại hỏi:

- Ông giả vờ thế nào mà đến ông Hoàng Tích Lịch cũng chẳng nhận thấy, còn cô bé thì sao?

Bạch Khai Thành lần lượt kể hết mọi việc, rồi nói rằng:

- Quả thật con bé ấy xinh đẹp, nhưng tính tình y thị kiêu căng quá, khó mà chiều cho được!

Địch Hồng Hà nghe Bạch Khai Thành thuật lại mọi việc, lặng lẽ cúi đầu suy nghĩ, nghĩ mãi vẫn chưa ra được điều gì hay, đành truyền các mặt cứ giữ vững thế trận phòng bị đầy đủ để tránh bị địch bất thần đánh lén. Rồi ngay trong chiều hôm ấy, Địch Hồng Hà hội ba tướng lại bàn việc.

Địch Hồng Hà bảo:

- Mạc Cương Hồng cực kì kiêu ngạo, sai Văn Bích Kiều ra trận tất thừa biết tài nghệ y thị, nay ra trận đấu không phá được quân ta, việc ông Bạch bị đả thương thì chỉ che mắt được thiên hạ, làm sao che mắt dược Mạc Cương Hồng. Thế nào y cũng giận lắm!

Vương Trụ nói:

- Thế nào mà Mạc Cương Hồng lại chả hỏi Văn Bích Kiều việc giao đấu hôm nay. Y thị tất không dám kể thật, chỉ nói mình thắng thôi chứ! Như vậy, Mạc Cương Hồng vị tất đã biết hết sự thật!

Địch Hồng Hà bảo:

- Tôi không tin như vậy, Văn Bích Kiều ra trận tất trên ải Đồng Lư, Mạc Cương Hồng theo dõi từng cử động một. Y chẳng cần phải tra hỏi cũng thừa biết sự thật rồi. Việc con bé không dám khai thật thì có, nhưng Mạc Cương Hồng bị lừa thì tôi chắc là không có. Mạc Cương Hồng tự thị là: “Ngồi trên đỉnh núi cao, nhìn được cả mọi việc ở Giao Châu này. Việc đời chẳng bằng một chén rượu”, thì có lẽ nào y lại dễ bị lừa như vậy? Tôi chắc rằng: thế nào y cũng trả thù ghê gớm lắm đấy!

Lúc ấy, Phạm Văn Minh mới nói:

- Như thế, liệu Mạc Cương Hồng có cho Văn Bích Kiều ra trận nữa hay không? Nếu có, thì tức là Mạc Cương Hồng quả thật bị lừa, còn không tất y đã biết rõ cả mà quyết tâm trả thù!

Địch Hồng Hà bảo:

- Tôi chắc là y sẽ cho Văn Bích Kiều ra trận nữa, một là để đánh lừa ta, hai là để lừa chính Văn Bích Kiều, mượn tay Văn Bích Kiều mà giết ta nhưng lại thâm độc ở chỗ không cho Văn Bích Kiều biết trước, sợ con bé ấy mê ông Bạch tiết lộ cả, hoặc không nỡ thành ra hỏng việc đấy!

Ba tướng lặng lẽ suy nghĩ. Địch Hồng Hà trầm ngâm rồi bảo:

- Binh ta đến đây, không phải chỉ đợi địch đánh rồi ta chống đỡ, mà binh ta cốt phá ải Đồng Lư, vượt sâu vào Đường Lâm. Vậy đêm nay ta nghỉ binh, ngày mai nếu Đường Lâm không tiến binh ta cũng đem Đại quân cố phá Đồng Lư…

Bạch Khai Thành hỏi:

- Địch lão huynh định phá Đồng Lư như thế nào?

- Việc ông chịu đau vào thân, nhận lấy cái nhục bại trận, chẳng phải là uổng công vô ích đâu. Ngày mai, đại binh ta phá Đồng Lư, ông mang một cánh quân nhỏ đến đóng ở An Cận, tức là chỗ đường giao thông Đồng Lư với ngả hướng vào Sài Sơn. Ông đợi ở đây khi nào Văn Bích Kiều tới thì hãy cố mê hoặc cho kì được con bé, để nó chỉ đường cho mà vượt ải Đồng Lư…

Bạch Khai Thành hỏi ngay:

- Tại sao lão huynh lại quả quyết là Văn Bích Kiều sẽ đến tìm tôi ở An Cận?

- Tôi chắc thế nào Mạc Cương Hồng cũng cho Văn Bích Kiều ra trận, y thị thế nào cũng nhớ đến ba gươm chém ông hôm nay, gặp được ông là y thị mừng rồi dù có chết cũng hả đấy! Tự nhiên là cô ta không biết ông ở đấy tôi sẽ lựa lời chỉ vẽ cho cô ta!

Bạch Khai Thành lại hỏi:

- Thế nhỡ Văn Bích Kiều không ra trận thì sao?

Địch Hồng Hà mỉm cười:

- Ông không phải nóng làng đợi chờ người ngọc, thế nào cô ta cũng ra trận đấy! Vả lại, nếu Văn Bích Kiều không ra trận nữa, thì nhất định là cô ta chẳng tưởng nhớ gì đến ông. Lúc ấy ông cứ đợi đại quân ta công phá phía Đông Đông Lư, hãy đem quân vượt vách núi đánh úp hậu doanh trấn ải tất thành được việc lớn. Xong rồi, tha hồ rảnh tay đi tìm người ước hẹn cũng không muộn mà!

Cả bọn lại cười khiến Bạch Khai Thành ngượng nghịu, Địch Hồng Hà tiếp:

- Ông đi nghỉ sớm. Cuối giờ Sửu đêm nay thì lén đem quân đi phục sẵn, ông đem đi độ năm mươi tên thôi, chọn những đứa khỏe mạnh, can đảm quen dùng dao ngắn ấy.

Thế là Bạch Khai Thành lĩnh mệnh, đi ngủ sớm để quá nửa đêm đem quân đến phục ở An Cận.

Còn Địch Hồng Hà truyền đưa lệnh tới các mặt trận hẹn rằng: “Đến tàn Mão hôm sau, đại quân di chuyển đến sát Đồng Lư. Hai mặt Tây Bắc do hai tướng Hoàng Tích Lịch, Trần Bảo Quốc cai quản, có nhiệm vụ đem quân công phá thẳng lên núi. Hai đạo Đông Nam do Đặng Hồng Thiên, Lý Vân Long đem quân làm thế “Sóng sau theo sóng trước”, đánh bồi theo, không để cho Đồng Lư kịp đem quân ngăn cản. Các mặt dù xuất trận, nhưng lại vẫn phải hết sức xem “hướng đài” đừng để lạc phương hướng, thế nào địch cũng lại phát động kì trận, lúc ấy quân ta sẽ vào trận với những cảnh sắc ảo tưởng, nhưng thực ra thì vẫn tiến binh được đúng với cảnh vật thật. Tại trung quân, Địch Thống soái cùng hai tướng Phạm Văn Minh, Vương Trụ sẽ cai quản các mặt, tùy cơ ứng biến để đôn đốc việc tiến thoái”.

Lệnh đưa đi, đại quận Tây Phù Liệt nô nức, không ai là không tin tưởng vào tài thao lược chiến trận của lão tướng Địch Hồng Hà, hai lần quân đi trong kì trận mà vẫn chẳng sứt mẻ gì, như thế cũng coi được là đã thắng Đồng Lư hai trận rồi!

Tàn Sửu hôm ấy. Bạch Khai Thành theo lời dặn của Địch Hồng Hà, mình không mặc chiến bào, nhưng các chỗ bị đâm chém thì quấn vải ra vẻ bị thương quan trọng lắm. Họ Bạch dẫn theo năm mươi quân khỏe mạnh, cả bọn dùng toàn dao ngắn, lẳng lặng ra đi. Trời mờ tối, cảnh vật êm đềm, hùng vĩ, bọn quân phục kích âm thầm đến đóng ở An Cận. Vùng này núi non hiểm trở, rừng rú rậm rì, nhất định không phải là nơi hành quân, chẳng bao giờ người cầm quân lại đem binh đến trấn ở một nơi như thế này. Đường đi thật vất vả, núi đá cheo leo, cây rừng chằng chịt, cả bọn phải vạch lá mà đi, có lúc phải đội nhau để vượt vách núi rồi người trên cao bám chặt vào các dây leo buông người cho người dưới nắm lấy hai cổ chân làm dây mà đu lên.

Đám quân của Bạch Khai Thành hết sức vất vả mới lên được đến nơi đã định, đường đi không xa mà phải đến gần tảng sáng mới tới được đích. Đủ biết nơi này hiểm trở đến thế nào? Bạch Khai Thành và đám quân ai cũng bị nhiều vết đá núi, gai rừng cắt xé nhiều nơi trên người. Bạch Khai Thành cho quân nghỉ, ra nghiêm lệnh cấm không được để lộ hình tích, phải hết sức thận trọng vì chính nơi đây là ngay bên sườn ải Đồng Lư.

Bạch Khai Thành án quân xong, dặn dò hết mọi đường rồi một mình đi xem tình thế. Lúc ấy trời sắp về sáng, Bạch Khai Thành ngẩng mặt nhìn trời, ước khoảng độ tàn Dần sắp sang Mão, khí núi mờ mịt, cây rừng dày đặc. Họ Bạch theo lời dặn của Địch Hồng Hà cứ hướng Bắc mà lần bước.

Đi chưa được bao lâu, Bạch Khai Thành ra đến chỗ rừng đột nhiên thưa thớt, một vách núi thoai thoải che khuất tầm mắt. Bạch Khai Thành hết sức thận trọng băng mình trườn lên vách núi.

Vừa đến đỉnh vách núi, họ Bạch bỗng thấy rùng mình kinh hãi, thì ra vách núi này nhìn ngay xuống sườn bên phải trấn ải Đồng Lư. Từ trên đỉnh vách xuống đến ải Đồng Lư, chiều cao ước chừng vài chục sải tay. Ải Đồng Lư hiện ra thật rõ rệt. Ngay dưới vách núi, ải Đồng Lư thiết trí như hình móng ngựa cong cong, rất nhiều đường đi chằng chịt đổ cả về phía Đông. Chính vách núi này, cũng có nhiều đường đi lên, nếu đi đường ải thì chỉ mất khoảng thời gian dập bã trầu là tới nơi này. Thế mà đi đường rừng họ Bạch cùng đám quân đã phải mất già nửa đêm mới tới được đây!

Bạch Khai Thành nằm im quan sát tình hình, thấy trong ải im lìm, không thấy có vẻ gì là đang chiến trận. Bạch Khai Thành phân vân không hiểu Địch Hồng Hà có biết rõ nơi này không, nếu không biết thì tại sao ông ta lại bảo đến phục sẵn ở đây? Nếu Văn Bích Kiều tới nơi này, ắt mình bị lộ hình tích, lúc ấy đưa quân xuống đánh tập hậu ải Đồng Lư liệu có nên được trò trống gì không? Vả lại, ngoài những phần ải Đồng Lư hiện trông thấy, Bạch Khai Thành không biết ải Đồng Lư còn những nơi nào, và riêng chỗ này lợi hại ra sao?

Quan sát thêm hồi nữa, Bạch Khai Thành lại trườn xuống theo đường cũ trở lại chỗ quân phục kích.

Cả bọn im lặng đợi chờ đại quân của Địch Hồng Hà hãm thành Đồng Lư thì xuất hiện.

Tại mặt trận, Địch Hồng Hà hội các tướng lại mà rằng:

- Ông Bạch Khai Thành đi như vậy cũng phải tảng sáng mới tới nơi được. Từ chỗ ấy, có đường xuống ải Đồng Lư. Năm xưa, tôi có qua đấy một lần, không biết ông Bạch có tìm chỗ thuận tiện mà đợi chờ không…

Vương Trụ hỏi ngay:

- Tôi chắc ông Bạch cũng phải tìm chỗ tốt. Riêng có việc Văn Bích Kiều tìm đến nơi ông Bạch theo lời của Địch lão huynh, thì tôi không hiểu lão huynh có dự định như thế nào?

Địch Hồng Hà đáp:

- Tôi nghĩ: nếu Văn Bích Kiều ra trận, tức là Mạc Cương Hồng đã biết việc cô ta với ông Bạch, nhưng vẫn cho y ra trận cốt để cho ta khinh địch, rồi sau đấy Mạc Cương Hồng dàn trận để giết ta. Ta cho Văn Bích Kiều đến với Bạch Khai Thành, tức là làm cho y thị phải cố cứu họ Bạch, chỉ đường cho Bạch Khai Thành mang quân đột kích thẳng vào ải. Nếu ông Bạch khéo ra thì có khi bắt giết được Mạc Cương Hồng nữa cũng không chừng. Dù họ Bạch có thành công lớn hay không, cũng giúp ta rất nhiều. Nhờ đấy quân ta phả đi Đồng Lư tuy vất vả nhưng có thể thắng được.

Rồi Địch Hồng Hà dặn thêm:

- Ta đợi trời bắt đầu sáng, lúc ấy cứ theo dự định trước mà mở trận, các ông nên cố gắng, luôn luôn phải nhớ là thế nào ta cũng lại gặp “kì trận” của họ Mạc.

Rồi đại quân của Địch Hồng Hà ai về vị trí nấy, quân nhổ trại, ngựa đóng yên cương, sẵn sàng ra trận.

Trên ải Đồng Lư, Mạc Cương Hồng sau khi ra lệnh cho Văn Thượng Chính sửa soạn cầm quân ra trận, lại cho gọi Ngô Cảnh Thụy đến mà bảo rằng:

- Ngươi ra trận gặp tướng của Phù Liệt, người thấy y là người thế nào?

Ngô Cảnh Thụy sợ sệt đáp:

- Bẩn Đại soái, tôi đấu với y chưa được một hiệp, y vẫn tay không đả thương tôi dễ dàng, giả sử không có giáp che ngực ắt đã mạng vong rồi. Như thế, rõ ràng tôi không thể nào là địch thủ của y được!

- Thế giữa ngươi với Văn Bích Kiều, tài nghệ ai hơn ai?

Ngô Cảnh Thụy vừa ngượng ngập vừa hớn hở:

- Bẩm, tôi không dám nói ngoa, nhưng dám chắc tôi vượt xa Văn Cô nương!

- Vậy tại sao ngươi không chịu nổi lấy một đòn của tướng Phù Liệt, mà Văn Bích Kiều lại đủ tài chống chọi với y lâu đến như vậy, sau lại còn đả thương được y đến ba nhát gươm là thế nào?

Ngô Cảnh Thụy gãi đầu gãi tai băn khoăn:

- Bẩm, tôi cũng lấy làm lạ, suy nghĩ mãi không ra! Xin Đại soái chỉ bảo cho chỗ lạ lùng ấy!

Mạc Cương Hồng mỉm cười:

- Ấy cũng chỉ tại ngươi kém cỏi không thu phục được cảm tình của con bé họ Văn, nên mới ra nông nỗi!...

Ngô Cảnh Thụy sửng sốt, nhưng không dám hỏi lại, Mạc Cường Hồng nghiêm nét mặt:

- Ta từng nghe danh Địch Hồng Hà, nhưng không tin là y lại được đến như vậy. Y từ xa tới, lại có thể mau lẹ quen được với nơi lạ lùng này, lại dàn xếp để cho tướng của y mê hoặc tướng của ta, đấy là điều ta chưa bao giờ chịu nhận cho một kẻ nào cả! Địch Hồng Hà thế nào cũng nhân hai lần đi trong kì trận của ta mà không lạc, để tiến đánh ải Đồng Lư này, y cũng lại sẽ lợi dụng Văn Bích Kiều để cho tướng phá ải ta, tức là y dùng cái kế “mọt kêu trong gỗ, ngoài vẫn không lở nước sơn” đấy!

Mạc Cương Hồng ngừng lại, Ngô Cảnh Thụy không hiểu cái kế “mọt kêu trong gỗ, ngoài vẫn không lở nước sơn” là thế nào, nhưng không dám hỏi, chỉ cúi đầu kính cẩn đợi nghe tiếp. Mạc Cương Hồng trầm ngâm rồi nói:

- Địch Hồng Hà tưởng lừa được ta, Văn Bích Kiều tưởng giấu được ta, ta không thể tha thứ cho họ Địch được nữa! Ngày mai, Văn Bích Kiều lại sẽ ra trận, nhưng không phải là đúng với ước mong của Địch Hồng Hà, Văn Bích Kiều sẽ giúp ta phá tan binh Phù Liệt, lấy tính mệnh Địch Hồng Hà, giết Bạch Khai Thành! Có như thế ta mới hả cải giận bị họ Địch coi thường này!

Ngô Cảnh Thụy nghe nói giết Bạch Khai Thành, tự nhiên hứng chí, vẻ mặt gay cấn:

- Bẩm Đại soái, trong việc phá tan binh Phù Liệt, giết Bạch Khai Thành, liệu Đại soái có nhớ mà dành cho tôi cơ hội để trả thù lớn này không?

- Ngươi muốn trả thù như thế nào?

Ngô Cảnh Thụy băn khoăn:

- Bẩm, nếu đối trận so tài, tất tôi không thể may mắn bằng Văn cô nương, khó lòng cầm cự được với họ Bạch! Nhưng tôi dám chắc là Đại soái ắt có kế hay mẹo thần để phá binh Phù Liệt, giết Địch Hồng Hà, Bạch Khai Thành!

Mạc Cương Hồng thản nhiên:

- Phải! Một lần ta cho kì trận phát động để ước định khả năng của địch, một lần ta cho tướng vào trận để dùng kì trận phá địch, lần sau ta không thành công cũng vì ta không biết đến chỗ tâm tư của con bé họ Văn! Nhưng lần này, chính con bé họ Văn phải chuộc lại lỗi lầm của nó!

Ngô Cảnh Thuy bứt rứt, không biết Văn Bích Kiều sẽ phải chuộc lỗi như thế nào, chỉ sợ Mạc Cương Hồng dồn nàng đến chỗ phải chết thì thà mình tình nguyện đi chết thay cho nàng còn hơn! Nghĩ thì nghĩ, nhưng Ngô Cảnh Thụy vẫn không dám lên tiếng. Ngước mắt nhìn lên, họ Ngô thấy vẻ mặt Mạc Cương Hồng lạnh như băng thì khiếp hãi, lặng lẽ đợi nghe, Mạc Cương Hồng ngẫm nghỉ rồi tiếp:

- Người nghe cho kĩ đây...

Ngô Cảnh Thụy vội ngồi ngay ngắn lại, khẽ đáp:

- Tuân lệnh!

Mạc Cương Hồng tiếp:

- Trên thế gian này, không kẻ nào hiểu được kì trận của ta, sức mạnh kì trận của ta thừa để triệt hạ muôn binh, đủ để giết trăm tướng dễ như trở bàn tay! Hai lần ta thử trận có ý coi bọn Địch Hồng Hà chẳng bằng con muỗi mắt, nay thì ta quyết không cho một tên nào của Phù Liệt còn được an toàn mà về nữa! Ngày mai người ra trận không cần tìm tướng địch, chỉ cần cẩn thận theo dõi con bé họ Văn, ta nhất quyết thế nào nó cũng vì thằng họ Bạch mà làm sằng. Ải Đồng Lư này như thế nào, người đã biết một phần nhỏ, không một nơi nào địch có thể công hãm ta được, dù trong chớp mắt ta cũng thừa sức để phá địch ở khắp mọi mặt, dù địch có cánh bay qua Đồng Lư vào Sài Sơn ta cũng đủ sức để bắt lại hết! Ngươi nhớ lời ta chưa?

Ngô Cảnh Thụy vội đáp:

- Bẩm Đại soái, công việc của tôi chỉ là theo dõi Văn cô nương?

- Phải! Ngươi thấy thế nào phải tức khắc báo ngay lên cho ta biết, thế là đủ!

Ngô Cảnh Thụy chưa kịp nói gì thêm, Mạc Cương Hồng đã tiếp:

- Ngươi đừng lo gì cả, con bé họ Văn chưa bị chết đâu?

Rồi Mạc Cương Hồng truyền Ngô Cảnh Thụy lui ra. Thụy vừa ra, Văn Thượng Chính đã đến trước cửa xin vào trình việc. Mạc Cương Hồng truyền họ Văn vào ngay.

Vừa thấy Văn Thượng Chính, Mạc Cương Hồng đã hỏi:

- Con gái ông kể việc chiến trận như thế nào?

Văn Thượng Chính băn khoăn có vẻ sợ sệt, hồi lâu ấp úng mãi mới thưa được rằng:

- Bẩm Đại soái, tôi cũng không hiểu nó ra trận ra sao mà bây giờ như đứa mất hồn! Hỏi gì, nó cũng chỉ ầm ừ chẳng ra đâu vào với đâu? Tôi chỉ hiểu loáng thoáng là nó đâm được tướng địch ba gươm, có thế thôi?

Mạc Cương Hồng mỉm cười, thản nhiên:

- Ông không biết, nhưng tôi biết cả rồi! Nó có đâm tướng dịch ba gươm thật, nhưng nó mới là đứa thua trận! Trước tôi không ngờ, nay thì rõ hết! Tôi chưa bao giờ lại dung tha cho kẻ nào dám xâm phạm ải Đồng Lư, vậy mà Địch Hồng Hà một lần đi trong trận của ta. Một lần vì con gái ông mà thoát chết! Lần thứ ba nhất định tôi phải lấy tính mạng họ Địch cho xong! Ngày mai ông cầm quân ra trận, phải hết sức gỡ tội cho con gái ông!

Văn Thượng Chính run giọng:

- Bẩm Đại soái, ngày mai ra trận, tôi phải làm như thế nào?

- Phần ông, phải luôn luôn theo dõi cờ lệnh trên ải mà biết đường tiến thoái. Ông cũng lại sửa soạn cung tên cho nhiều, quân ta ra trận ai cũng phải có cung tên, đợi cờ lệnh mà sử dụng. Ngày mai, ông sẽ là danh tướng của Đường Lâm phá tan được binh Phù Liệt, lấy được tính mệnh Địch Hồng Hà, chém rụng dầu tướng lẫy lừng họ Bạch, còn tướng nào của Phù Liệt ông cứ việc giết cho kì hết, binh Phù Liệt ông cứ cho quân ta giết không tha đứa nào cả!

Văn Thượng Chính bàng hoàng, rồi hỏi:

- Bẩm Đại soái, sức tôi chắc không thể địch được với Địch Hồng Hà...

Mạc Cương Hồng gắt:

- Sức ông thì tắm ngựa cho Bạch Khai Thành cũng chưa xong, còn nói gì đến Địch Hồng Hà nữa! Tôi bảo sao ông cứ tuân lệnh là được! Không cần phải hỏi han gì nữa!

Văn Thượng Chính vừa sợ vừa hoang mang, đành ngồi yên. Mạc Cương Hồng dịu giọng lại tiếp:

- Ngay chiều hôm nay, ta cho kì trận phát động, che giữ các mặt đủ để Địch Hồng Hà không dám làm sằng, kì trận của ta vây hãm y cho đến sáng mai khi mặt trời mọc là lúc tàn của binh Phù Liệt. Ông về sửa soạn mọi việc xong xuôi đến trình ta rõ!

Dứt lời, Mạc Cương Hồng thong thả gọi quân hầu, lại trở về nhà trúc. Văn Thượng Chính bần thần giây lát rồi cũng vội ra về sửa soạn.

Đêm hôm ấy, Văn Bích Kiều không thể nào nhắm mắt ngủ cho được. Tất cả những diễn biến trong trận ngày hôm nay ám ảnh nàng không cùng. Hình ảnh Bạch Khai Thành lúc hiện thật rõ, có lúc lại chập chờn với ba đường gươm đau đớn, khiến cho nàng đau xót tưởng đến phát điên lên được! Văn Bích Kiều suy nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Bạch Khai Thành lại làm như vậy, rốt cuộc nàng tự trách mình là chưa thật lòng bày tỏ mối tình với họ Bạch, chính vì nàng quá kiêu căng nên mới ra nông nỗi! Càng nghĩ càng bứt rứt hối hận, chỉ muốn được chạy tới trước mặt họ Bạch ngay để tạ tội, để nói hết nỗi lòng, để quyết cùng nàng thề nguyền gắn bó đến mãi mãi!

Văn Bích Kiều vương vấn mãi về việc với Bạch Khai Thành, cũng chẳng để ý gì đến chung quanh, chẳng quan tâm đến thái độ của Mạc Cương Hồng chỉ cần mong làm sao sáng mai lại xin được ra trận. Nàng nhớ mang máng là Mạc Cương Hồng có khen nàng thắng trận, rồi bảo nàng về nghỉ để mai ra trận nữa. Nàng hồi hộp đợi chờ, lòng sôi nổi suốt đêm không ngủ được, mãi đến gần lúc trời sáng rõ mới thiếp đi. Cũng vừa lúc ấy có quân vâng lệnh Mạc Cương Hồng đến mời Văn cô nương đến doanh nghe lệnh.

Văn Bích Kiều nghe trình trong lòng mừng vô kể, vội sửa soạn rồi hấp tấp đi ngay. Vẻ mặt Văn Bích Kiều suốt đêm ray rứt nhớ nhung, hối hận, trăm đường rắc rối khiến có phần hốc hác. Nay sắc mừng làm cho gương mặt nàng khởi sắc, nhưng cũng không hết được những nét phiền muộn.

Vừa tới doanh, Văn Bích Kiều đã vội sai quân vào trình Mạc Đại soái là nàng đã tới. Lúc gặp Mạc Cương Hồng nàng không giấu được vẻ bồn chồn khiến họ Mạc nhìn thấy cả ruột gan nàng, nhưng ông vẫn thản nhiên vui vẻ mà rằng:

- Quân Đường Lâm ra trận đầu, nhờ cháu lập được công lớn, ta mừng lắm. Ta cũng cho quân trình về Sứ quân để ngài rõ rồi. Hôm nay, cháu có được khỏe mạnh trong mình không?

Văn Bích Kiểu đáp vội:

- Dạ có! Cháu khỏe mạnh lắm!

- Cháu có dám nhận vất vả ra trận nữa được không?

Văn Bích Kiểu hăng hái:

- Bác bảo cháu ra trận cả ngày cũng được nữa!

Mạc Cương Hồng mỉm cười:

- Dù sao chăng nữa, ta…

Văn Bích Kiều hốt hoảng:

- Không sao cả mà bác, cháu ra trận được mà!

Mạc Cương Hồng cả cười mà rằng:

- Thì ta có bảo là cháu không ra trận được đâu! Duy có điều hôm qua cháu chém tướng giặc ba gươm, tất binh Phù Liệt hận lắm, nay cháu ra trận phải hết sức cẩn thận mới được! Việc binh đao không biết thế nào mà nói trước được! Cháu nghe kĩ ta dặn, thế nào cũng bắt được tất cả các tướng giặc Phù Liệt cho mà xem!

Văn Bích Kiều nghe nhắc đến ba gươm chém Bạch Khai Thành, trong lòng bỗng nhiên lại thấy quặn đau, vội cố gượng giữ vẻ thản nhiên mà rằng:

- Cháu xin nghe lệnh!

Mạc Cương Hồng giơ tay vuốt chòm râu bạc, ung dung:

- Kì trận của ta sẽ giúp cháu lập lại công, phá binh Phù Liệt, cháu chỉ cần nhớ một điều: “Dù đi chỗ nào trong kì trận cũng thấy có gió thổi, cháu cứ đi về hướng bên phải của gió thổi tới là không bị lạc”. Ta dặn cháu một điều bí mật cũng thừa sức xông xáo trong trận mà bắt tướng địch đấy!

Văn Bích Kiều thấy lời dặn chẳng có gì là khó nhớ, vẻ mặt tươi tỉnh mà rằng:

- Cháu xin tuân lệnh!

Mạc Cương Hồng dặn thêm:

- Tùy cháu muốn giết tướng nào thì giết, muốn bắt ai thì bắt, nhưng đừng quá vui mà hại sức khỏe nhé!

Văn Bích Kiều vẻ mặt rạng rỡ, nhận lệnh chuẩn bị đợi lúc mặt trời bắt đầu mọc thì cảm quân ra trận.

Từ tờ mờ sáng, Địch Hồng Hà đã cho quân các mặt sẵn sàng. Ho Địch là tướng quen chiến trận, nhưng không hiểu tại sao tự nhiên trong lòng cảm thấy có điều bứt rứt không yên, xem chiến trận lần này lạ lùng tưởng như người lần đầu tiên biết đến thế nào là giao tranh! Trong tâm tư Địch Hồng Hà một đời tung hoành chỉ lấy thực tài và óc suy luận để đối phó với tình thế, nên không bao giờ tin ở những việc quỷ thần. Bây giờ thấy có điều băn khoăn thì cố trấn tĩnh, tự nhủ: “vì đây là trận hệ trọng, nên tâm linh chuyển động, có thể thôi!”.

Rồi Địch Hồng Hà truyền lệnh xuất quân, Binh Tây Phù Liệt tiến thật thận trọng, nghe lệnh các tướng nhằm hướng Đồng Lư tiến lại.

Lệnh vừa ban xuống, Địch Hồng Hà đã thấy thời tiết có phần khác lạ, ngẩng xem thiên văn bỗng thấy trời âm u vẩn mây như sắp đổ mưa lớn, lại thấy gió phe phẩy thổi rõ ra là sắp có mưa to. Thoáng lát gió nhẹ bây giờ thổi mạnh, cờ xí lẫn áo quần theo gió cuốn nghe phần phật. Địch Hồng Hà chưa hết lạ, đã thấy tiền quân báo về: “Chắc kì trận đã phát động, quang cảnh đổi mới cả thời tiết cũng hoang mang không biết là như thế nào?”.

Tức thì Địch Hồng Hà truyền các tướng phải hết sức giữ quân, lại phải tận lực xem đài “định hướng” mà tiến phát, không được bê trễ. Địch Hồng Hà tính nhẩm: “Bây giờ cũng phải sang đầu giờ Dần rồi, thế mà kì trận làm cho trời vẫn tối đen như đang nửa đêm, gió ào ạt như sắp giông bão, quả là lạ lùng!”.

Nghĩ vừa dứt, đã nghe tiếng quân reo ầm ầm, tựa như sóng biển đập vào ghềnh đá cực kì ghê gớm. Địch Hồng Hà kinh hãi, vội truyền tướng Phạm Văn Minh lệnh đến các tướng phải giữ vững quân, rồi họ Địch vẫy tay gọi Vương Trụ. Cả hai vội ra tiền quân xem sự thể ra sao.

Ngựa Địch Hồng Hà và Vương Trụ vừa cất bước đã thấy binh Phù Liệt nhốn nháo, la hét. Địch Hồng Hà lướt đi trong trận, lệnh truyền ra cực gấp, trống trận lại giục ầm ầm để vững lòng quân, thế mà binh Phù Liệt vẫn như mê hoảng chỉ chực bỏ chạy tán loạn!

Địch Hồng Hà lấy làm lạ, giục ngựa băng lên tiền quân. Vừa gặp hai tướng Hoàng Tích Lịch, Trần Bảo Quốc đã thấy hai tướng vẻ mặt hốt hoảng chạy đến trình:

- Kì trận phát động từ lâu, hai tướng vẫn theo dõi, đến bây giờ thì biến đổi lạ lùng, đài “xem hướng” của ta dường như không còn hiệu nghiệm nữa! Lại thêm lần này địch cho quân nương vào kì trận cứ từng hồi một bắn tên ra thật nguy hiểm, khiến quân ta lạc đường, trúng tên, nguy hiểm lắm!

Địch Hồng Hà nghe trình cả kinh, vội truyền các mặt đừng quên yên một chỗ sẵn sàng nghênh chiến, rồi truyền các tướng mau tới tiền quần hội nghị.

Ngay tại mặt trận, Địch Hồng Hà nói với các tướng:

- Quả nhiên tôi nói không sai, Mạc Cương Hồng hai lần bị ta ung dung đi trong kì trận của y, lần này y nhất định không để cho ta có chút vốn mà tranh giành với y nữa, cho nên kì trận phát động lạ lùng, đến nỗi làm cho dài “xem hướng” của ta cũng mất hiệu nghiệm. Mạc Cương Hồng lại cho quân nương theo kì trận đánh ta, như thế thì y hoàn toàn lợi còn ta hoàn toàn thất lợi. Các tướng cố giữ cho tinh thần được bình tĩnh sáng suốt, cố xem lại phương hướng, ta tin là thế nào cũng định được đường đi đây!

Các tướng trong lòng tuy có đôi phần sợ kì trận, nhưng thấy Địch Hồng Hà vẫn bình tĩnh đối phó địch, trong lòng mọi người cũng tạm yên. Vừa lúc ấy, lại có tin báo về “Nữ tướng ngày hôm qua, cầm quân ra trận sắp tới khiêu chiến”.

Địch Hồng Hà nghe báo cả mừng, vội truyền các tướng ai về mặt trận ấy, sẵn sàng nghe lệnh. Rồi Địch Hồng Hà lại gọi hai tướng Phạm Văn Minh, Vương Trụ cùng đi gặp Văn Bích Kiều.

Ra trước trận, Địch Hồng Hà đã thấy Bích Kiều dàn quân mà đợi. Vừa thấy bóng Địch Hồng Hà, Văn Bích Kiều đã giục ngựa chạy tới. Địch Hồng Hà giơ tay cản hai tướng chậm vó ngựa lại, một mình Địch Hồng Hà cho ngựa chạy lên đón Bích Kiều. Hai ngựa vừa gần nhau, Địch Hồng Hà đã vui vẻ:

- Lão phu mừng cô nương tuổi trẻ tài cao, ba gươm chén tướng của lão phu trọng thương ngày hôm qua!

Văn Bích Kiều vẻ mặt băn khoăn, mắt dáo dác tìm xem Bạch Khai Thành có đây không, Địch Hồng Hà biết ý, liền nghiêm nét mặt mà rằng:

- Có phải cô nương muốn kiếm tướng hôm qua bị chém đấy không?

Văn Bích Kiều lúc ấy mới chú ý đến Địch Hồng Hà rồi đáp:

- Phải!

- Y ra trận hôm qua, lúc về bị trọng thương nhất định chẳng chịu nói rõ sự thể, chỉ một hai năn nỉ đòi được xông vào chỗ chết, nên...

Văn Bích Kiều vẻ hốt hoảng:

- Tướng ấy xông xáo vào đâu?

-Y đi rồi...

- Đi đâu?

- Y bảo: đánh ải Đồng Lư khó lắm, nhưng y biết ở đằng sau ải Đồng Lư có chỗ bất thần đánh lén xuống được dưới ải. Làm như thế ắt dễ mất mạng, nhưng y chỉ xin được sớm mất mạng nên đi rồi!

Văn Bích Kiều hỏi dồn:

- Y đến chỗ nào?

Địch Hồng Hà nhíu mày:

- Hôm qua, cô nương chém tướng của lão phu, hôm nay gặp đây ít lão phu phải đòi lại nợ của tướng ấy giùm y. Việc quân của mỗi bên tại sao lão phu lại có thể nói cho cô hay được!

Văn Bích Kiều như chẳng để vào tai lời lẽ của Địch Hồng Hà, chỉ một mực năn nỉ:

- Quả thật hôm qua tôi có chém ông ấy ba gươm nhưng thật ra là tự ông ta cả, chứ tôi có muốn như thế đâu?

Địch Hồng Hà giả bộ ngạc nhiên:

- Ủa! Sao có việc lạ như vậy? Thế là thế nào?

Văn Bích Kiều ngập ngừng:

- Việc khó nói lắm! Chính y giận tôi nên mới ra nông nỗi!

Địch Hồng Hà cười thầm trong bụng, hỏi tiếp:

- Thế là thế nào, lão phu chẳng hiểu gì cả? Cô nương có thể nói rõ ra cho lão phu nghe được không?

Văn Bích Kiều tự nhiên hai mắt rưng lệ, mà rằng:

- Tôi không thể để cho ông Bạch bị chết được! Bây giờ ông ấy ở đâu?

Địch Hồng Hà mỉm cười mà rằng:

- Lão phu hỏi thật nhé, có phải cô nương với Bạch Khai Thành muốn đổi thù thành bạn thân đấy không?

Văn Bích Kiều ngượng ngập đáp:

- Thưa đúng thế!

Địch Hồng Hà vui vẻ:

- Lão phu mừng cô nương với Bạch tướng quân nhé! Có điều... có điều...

Văn Bích Kiều nóng lòng hỏi gấp:

- Có điều thế nào? Lão tướng cứ cho tôi nghe, đừng nghi ngại gì cả!

- Có điều việc quân mật khó tiết lộ cho tướng địch nghe được! Khó xử quá! Khó nói quá!

Văn Bích Kiều chịu không nổi nữa, liền bảo:

- Lão tướng xin dừng e ngại, nếu Bạch Khai Thành có mệnh hệ nào chắc tôi cũng không sống được đâu! Xin cho tôi biết ngay đi!

Địch Hồng Hà vừa mừng trong lòng, lại vừa sợ cho sức mạnh tình yêu của tuổi trẻ, tự nhiên ông cũng không nỡ lợi dụng Văn Bích Kiều vì như thế vừa có vẻ khiếp nhược, lại vừa không đủ phong độ quân tử, ông ngập ngừng rồi bảo:

- Ông Bạch Khai Thành lặn lội vào nơi nguy hiểm nhất, nhưng tôi không thể nói ra được.

Văn Bích Kiều nóng nảy:

- Lão tướng còn nghi ngờ tôi?

- Tôi không nghi ngờ cô nương, nhưng tôi không thể để cô nương xông vào chổ nguy hiểm dễ thiệt mạng như vậy được!

- Nếu lão tướng không chê trách việc tôi với ông Bạch Khai Thành, thì có khác nào tôi cũng là người của lão tướng rồi, sao lão tướng lại chẳng cho tôi được gặp ông ấy?

Văn Bích Kiều nói với vẻ mặt khẩn trương, cặp mắt như cầu khẩn, Địch Hồng Hà chẳng khỏi xúc động. Ông bảo:

- Nếu cô nương nói như vậy, thì tôi dành chỉ chỗ cho vậy.

Văn Bích Kiều mừng rỡ:

- Bạch... Bạch Khai Thành ở đâu?

Địch Hồng Hà chậm rãi:

- Ở An Cận!...

Văn Bích Kiều giật nảy mình:

- An Cận!

- Phải! Bây giờ Bạch Khai Thành lén vào An Cận rồi!

Văn Bích Kiều hỏi vội:

- Bạch... Bạch Khai Thành có mang theo nhiều quân không?

- Có vài chục tên thôi!

Vẻ mặt Văn Bích Kiều cực kì gay go, lo lắng mà rằng:

- Ông Bạch đi lâu chưa? Liệu bây giờ đã tới đây chưa?

- Ông ấy đi từ nửa đêm rồi.

Văn Bích Kiều hoảng hốt:

- Thế thì nguy mất! Tôi phải đi ngày mới được!

Địch Hồng Hà giơ tay cản lại:

- Cô nương hãy khoan! An Cận nguy hiểm thế nào?

Văn Bích Kiều không suy nghĩ, đáp ngay:

- Khắp nơi quanh ải Đồng Lư, đều có bố trí cả, không có cách gì vượt qua được. An Cận tuy ở ngay cạnh sườn ải Đồng Lư, nhưng lọt vào đấy thì khó có đường ra! Tôi phải đi gấp, may ra cứu kịp ông Bạch!

Dứt lời, Văn Bích Kiều chẳng đợi Địch Hồng Hà nói thêm, quay ngựa đi gấp. Địch Hồng Hà vội bảo tướng Phạm Văn Minh:

- Thế nào Mạc Cương Hồng cũng cho người theo rình Văn Bích Kiều, ông hãy thận trọng đi theo cô ta, vừa có dịp giúp tay cho ông Bạch Khai Thành, vừa có cơ hội để xem xét ải Đồng Lư nhé!

Phạm Văn Minh tuân lệnh, xốc trường côn giục ngựa vọt đi ngay. Tướng Phạm Văn Minh vừa đi khuất, Địch Hồng Hà quay sang tướng Vương Trụ bảo rằng:

- Ông mang lệnh đến các mặt, hẹn cùng tiến đánh ải Đồng Lư nhé! Ông nhớ dặn các tướng là vẫn phải xét “hướng đài”, thế nào kì trận cũng biến đổi nhiều nữa, cố định lấy phương hướng đừng sai lạc quá!

Vương Trụ mang lệnh đi ngay. Địch Hồng Hà một ngựa Khải Phong, chậm chậm đi quan sát các mặt, cố ý đợi ước khoảng hồi lâu cho Văn Bích Kiều đã có thể gặp được Bạch Khai Thành rồi, lúc ấy mới phát lệnh tiến quân.

Ở An Cận, Bạch Khai Thành cùng với đám quân núp kĩ, đến khi trời vừa sáng hơi thấy mặt người, cây rừng buổi sớm không gió, lá không lay động, phương Đông vừng dương vừa mới nhô lên nhuộm đỏ cả một vùng trời như trái mơ chín, đã nghe thấy tiếng quân reo văng vẳng từ xa, rõ ràng là chiến trận đã xảy ra rồi. Lập tức, Bạch Khai Thành truyền đám quân rút dao ngắn ra, cẩn thận theo gót Bạch rời chỗ nấp, cả bọn trườn lên chỗ vách núi chắn ngang trước mắt.

Lên đến đỉnh vách, nhìn xuống phía dưới ải Đồng Lư bọn Bạch Khai Thành vẫn thấy các nơi yên tĩnh, không có vẻ gì là trong ải đang bận rộn đối phó với quân ngoài đang công hãm. Bạch Khai Thành lấy làm lạ băn khoăn không biết phải làm sao, thì tai dã nghe tiếng vó ngựa rầm rập, mắt nhìn thấy từ một đường dốc ngoằn ngoèo len lách trong đá núi có bụi vẩn lên, một người cưỡi ngựa vun vút phóng đi rất nhanh. Xa xa đằng sau người ấy, lại thấy có người giục ngựa chạy theo xem ra có vẻ cấp bách lắm. Bạch Khai Thành không hiểu có việc gì xảy ra, còn đang nhìn xem sự thể, đã thấy có tiếng quát lớn ngay đằng sau lưng:

- Bọn giặc này to gan thật!

Bọn Bạch Khai Thành nghe quát thì giật mình kinh hãi, biết là bị lộ hình tích. Bạch Khai Thành quay đầu nhìn lại thì mới hay là trên vách núi ngay sau lưng, binh Đường Lâm do một tướng chỉ huy đã giương cung phóng tên xuống như mưa. Bọn Bạch Khai Thành đã có mấy tên bị trúng tên kêu lên đau đớn. Bạch Khai Thành thấy nguy lập tức hô quân chồm cả dậy, rồi cả bọn từ trên vách đá phóng mình buông người nhảy xuống doanh trại Đồng Lư.

Khoảng cách không cao, cả bọn buông mình nhảy xuống dễ dàng. Nhưng xuống đến doanh trại Đồng Lư rồi cả bọn vẫn chỉ thấy nhà quán quạnh hiu không một bóng người. Bạch Khai Thành càng thêm hoang mang kinh sợ, đám quân ngơ ngác nhìn chủ tướng đợi lệnh. Lệnh chưa kịp ban ra, đã nghe thấy quân reo tưởng đến vỡ nhĩ tai, khắp mặt không chỗ nào là không có phục binh của Đồng Lư.

Bạch Khai Thành kinh hồn, đám quân đứng chạm vào nhau, cả bọn sẵn sàng để chiến đấu, nhưng vẫn thấy chung quanh im lặng, nghe tiếng quân reo mà chẳng thấy bóng địch. Bạch Khai Thành biết bị nguy rồi, liền lập tức hô quân xông bừa vào các dãy nhà trong ải.

Bọn quân Phù Liệt lập tức dạ ran, rồi hăm hở theo chủ tướng xung trận. Cả bọn vừa cất bước, tai đã nghe tên xé gió cuốn tới. Tên bay không còn chỗ nào là không có, cả bọn bị lọt vào khoảng trống giữa các dãy nhà không còn cách nào để đỡ tên cho được. Bạch Khai Thành đành hô quân vung đao ngắn gạt tên, cố gắng xông lên, nhưng cũng chẳng biết phải đi vào chổ nào!

Đang cơn cấp bách, đã lại nghe có tiếng cười khanh khách trên vách đá. Bạch Khai Thành ngẩng đầu nhìn lên thấy có một ông già râu tóc bạc phơ, vận áo dài đen, sau lưng ông già có mấy tên quân hầu. Bạch Khai Thành không hiểu ông già là ai, đã thấy ông già giơ cao tay trái, tức thì tên chung quanh ngừng bắn. Ông già giọng sang sảng:

- Bạch Khai Thành, ngươi to gan thật, dám lẻn vào đây! Bây giờ người quỳ xuống lạy ta xin đầu hàng ngay đi thì còn mạng sống!

Bạch Khai Thành lo lắng:

- Ông là ai?

Ông già ngửa mặt cười, Bạch Khai Thành thận trọng xoay người như giữ thế. Ông già đáp:

- Nghe cho kĩ đây: Mạc Cương Hồng là ta.

Tức thì Bạch Khai Thành quát lớn một tiếng, cùng với tiếng quát lưỡi dao đã phóng đi như một tia chớp nhắm ngay giữa ngực Mạc Cương Hồng lướt tới. Mạc Cương Hồng ung dung nghiêng người nhường cho lưỡi dao đi qua rồi đập mạnh vào vách núi sau lưng. Cùng lúc ấy, Mạc Cương Hồng cũng quát lớn:

- Giết!

Tên ở chung quanh lại như mưa trút xuống. Thảm thay bọn Bạch Khai Thành không chỗ núp lần lượt trúng tên ngã xuống. Bạch Khai Thành cướp lấy dao của quân vừa trúng tên, hai tay hai dao vung lên hô đám quân còn lại cố xông lên. Tình cảnh mười phần không còn hi vọng lấy một.

Vừa lúc ấy, có tiếng vó ngựa dồn dập, rồi một tà áo hồng phất phới trên lưng ngựa ra sức sải tới. Bạch Khai Thành nhíu mày, rồi chợt xúc động, rõ ràng là Văn Bích Kiều đang giục ngựa chạy tới. Văn Bích Kiều tay múa thanh Vân Cương Bích kiếm gạt tên, thúc ngựa chạy bay lại bên Bạch Khai Thành.

Tên vẫn bắn xuống cực mau và nhiều, đám quân của Bạch Khai Thành này chỉ còn vài ba đứa cố cầm cự. Bạch Khai Thành trong cơn nguy cấp, thấy ngựa của Văn Bích Kiều xốc tới, liền phóng mình lên lưng ngựa, một tay ôm lấy Văn Bích Kiều, một tay giật ngay lấy thanh Vân Cương Bích kiếm múa lên như gió giật chớp giăng cực mau lẹ mà gạt tên. Bích Kiều cầm cương điều khiển cho ngựa bỏ chạy, đằng sau Bạch Khai Thành tên quân cuối cùng cũng vừa ngã xuống.

Trên vách đá, một tướng cưỡi ngựa cũng vừa chạy đến bên cạnh Mạc Cương Hồng. Thì ra tướng đó chính là Ngô Cảnh Thụy. Thụy vâng lệnh họ Mạc theo dõi Văn Bích Kiều, Bích Kiều không hay biết gì cả cứ giục ngựa chạy miết, thành ra nàng đi tới đâu Cảnh Thụy thông hiệu báo tin lên doanh biết cả. Mạc Cương Hồng chăm chú theo dõi đường đi của Văn Bích Kiều, thì đoán biết ngay là nàng muốn đến An Cận. Họ Mạc giật mình không hiểu tại sao địch lại dám bất ngờ lén đến chỗ ấy, liền lập tức ra lệnh sẵn sàng đợi địch. Vì thế bọn quân của họ Bạch mới bị chết uổng cả!

Văn Bích Kiều đến nơi cũng chỉ kịp cứu một mình họ Bạch, Bây giờ hai người trên lưng ngựa ra sức len lỏi trong các lối tắt, vượt đường mà xuống núi. Văn Bích Kiều quay mặt nép đầu vào ngực Bạch Khai Thành, hai dòng nước mắt bỗng đổ xuống. Nàng khẽ gọi:

- Bạch Khai Thành!

Họ Bạch ghì vòng tay chặt thêm chút nữa, hai mắt vẫn chăm chú quan sát chung quanh!

Trên vách núi, Mạc Cương Hồng thấy rõ Văn Bích Kiều đến cứu Bạch Khai Thành, rồi cũng vừa lúc ấy Ngô Cảnh Thụy xuống ngựa. Mạc Cương Hồng mỉm cười mà rằng:

- Ta khen ngươi kịp thông hiệu lên doanh! Bây giờ hai đứa chúng nó bỏ chạy, ta cho phép người ra tay giết Bạch Khai Thành, đoạt lại Văn Bích Kiều đấy!

Ngô Cảnh Thụy nhìn cảnh hai người chung một ngựa bỏ chạy, trong lòng đau đớn chen lẫn uất hận, nay nghe Mạc Cương Hồng nói như vậy tự nhiên trong đầu lóe lên ý định chém giết ghê gớm. Mạc Cương Hồng lại bảo:

- Hai đứa làm sao chạy thoát được! Bây giờ chúng nó thế nào cũng theo đường phía Nam xuống núi, rồi đi ngược lên để liên lạc với Địch Hồng Hà, người đi tắt về trại Trấn Nam rồi sử dụng “thạch trận” mà giết địch rửa thù! Đi ngay đi!

Ngô Cảnh Thụy dạ một tiếng, lên ngựa gấp rút chạy đi, Mạc Cương Hồng có thiết trí ở phía Nam ải Đồng Lư một doanh trại nhỏ coi giữ mặt này, gọi là trại Trấn Nam. Đứng trên trại Trấn Nam, sẽ nhìn rõ không còn thiếu chỗ nào ở phía dưới lại chẳng thấy. Bao nhiêu sơn đạo hiểm trở họ Mạc lại bố trí quân canh, dự trữ sẵn đá tảng xếp thật khéo, chỉ cần rút một hòn là đá xếp tự nhiên theo nhau trút xuống các sơn đạo chẳng khác nào trận mưa đá. Không một đường núi nào lại chẳng có bố trí như thế. Vì thế, quân ít mà vẫn thừa sức đánh cản địch đông thật lợi hại.

Ngô Cảnh Thụy nhận lệnh giục ngựa chạy đi, không ngờ là đằng sau còn có một người vẫn lặng lẽ theo sau. Người ấy không ai hơn là Phạm Văn Minh, tướng của Phù Liệt theo lệnh Địch Hồng Hà theo dõi Văn Bích Kiều.

Phạm Văn Minh tính tình chín chắn, gan dạ, xử cây trường côn cực kì lợi hại. Minh theo Văn Bích Kiều, phát giác quả nhiên Văn Bích Kiều có người theo dõi đúng như lời Địch Hồng Hà suy đoán. Đến khi việc xảy ra cả bọn Bạch Khai Thành không còn một tên quân nào sống sót, thì Phạm Văn Minh vừa thương vừa sợ, đã toan xông vào trận để cứu Bạch Khai Thành thì đã thấy Văn Bích Kiều giục ngựa chạy tới, rồi Bạch Khai Thành chung ngựa với Văn Bích Kiều mà đào tẩu, thì Phạm Văn Minh núp yên một chỗ xem Mạc Cương Hồng động tĩnh ra sao.

Quả nhiên, Phạm Văn Minh thấy Ngô Cảnh Thụy nghe Mạc Cương Hồng dặn dò điều gì, rồi vội vàng lên ngựa đi ngay, thì Phạm Văn Minh lại cẩn thận quay ngựa tìm đường đợi Thụy tới mà theo sau.

Ngô Cảnh Thụy lửa uất giận nung đốt trong lòng cứ giục ngựa phóng miết chẳng biết là sau lưng có người theo dõi. Ngựa Thụy chạy vòng vèo, được một lát thì sang hẳn phía Nam, sơn đạo thật kín đáo từ cao nhìn xuống thấy rõ cả. Phạm Văn Minh thấy xa xa phía dưới, rõ ràng có con ngựa trên có hai người cưỡi đang thả vó lần theo đường núi đi xuống. Phạm Văn Minh biết là Bạch Khai Thành và Văn Bích Kiều là hai bóng người ấy, nhưng chưa biết Ngô Cảnh Thụy sẽ thi hành mưu kế gì của Mạc Cương Hồng, thành ra Minh lại tiếp tục giục ngựa theo gấp xem Ngô Cảnh Thụy làm gì.

Ngựa Thụy chạy thêm một đỗi nữa, phong cảnh thật lạ kì: núi non chập chùng khó biết phương hướng ra sao, giả sử người lạ vào chỗ này mà không có người dẫn đường ắt thế nào cũng lạc đường ngay. Phạm Văn Minh vì thế không dám rời xa Ngô Cảnh Thụy, lại gần thì sợ bị lộ hình tích.

Nhưng, Mạc Cương Hồng dàn xếp cả rặng núi Đồng Lư thành nơi hiểm yếu, người ngoài lọt vào là bị phác giác ngay, vì thế khi Ngô Cảnh Thụy vào trong sơn đạo là đã nghe tiếng quân canh quát hỏi. Thụy vẫn cho ngựa chạy riết chẳng cần dừng vó, nhưng đã đối đáp ra mật hiệu được rồi, vì thế quân để Thụy đi được tự nhiên. Đến lượt Phạm Văn Minh giục ngựa chạy tới, quân lại quát hỏi. Phạm Văn Minh giật mình dừng ngựa, đưa mắt nhìn quanh vẫn chẳng thấy ai, trong lòng lo ngại lắm, Phạm Văn Minh liền vội lại thúc ngựa bỏ chạy đuổi theo Ngô Cảnh Thụy.

Tức thì pháo hiệu nổ vang, lệnh báo động chuyển đi khắp các ngả sơn đạo, Ngô Cảnh Thụy đang giục ngựa chạy thấy vậy kinh hãi, biết có người theo sau, liền tức thì lần tay cởi dây lưng chiến bào.

Phạm Văn Minh không đáp được lệnh quân quát hỏi, kinh hãi thúc ngựa bám riết Ngô Cảnh Thụy. Lệnh báo động rền rền, tiếng cồng âm âm nghe rợn người. Phạm Văn Minh thấy rõ ràng mình chạy tới đâu có người theo dõi sát đến đấy thì trong lòng càng khiếp hãi, biết nếu không mau mau bắt lấy Ngô Cảnh Thụy ắt không thoát khỏi chỗ này. Nghĩ thể liền giục ngựa ra sức đuổi theo Thụy. Ngựa Phạm Văn Minh vừa kịp lại gần ngựa Thụy, thì cũng là lúc Thụy đã cởi xong chiến đai bằng dải lụa đỏ.

Phạm Văn Minh trông thấy rõ như vậy, chưa biết Ngô Cảnh Thụy toan tính gì, đã thấy Ngô Cảnh Thụy một tay cầm cương ngựa, một tay giơ cao dải lụa đỏ phát hiệu lệnh. Phạm Văn Minh tưởng là Ngô Cảnh Thụy ra hiệu cho quân canh sơn đạo chận đánh mình, liền vột ngựa xông lên, miệng quát:

- Tướng giặc xem đây!

Dứt lời, ngọn trường côn vươn ra như rồng uốn khúc, tận lực đập xuống đầu Ngô Cảnh Thụy. Thuy vẫn một tay phất phất dải lụa đỏ, một tay cầm cương khiến ngựa dạt về một bên mà tránh, rồi tức thì quặt ngựa rẽ vào khe núi hẹp. Phạm Văn Minh đánh hụt một côn, đà ngựa băng lên gấp rút không kịp rẽ theo Ngô Cảnh Thuy, đã thấy chung quanh núi đá chuyển động, rồi từ trên cao đá đổ xuống như mưa, tiếng đá lăn ầm ầm như sấm rền.

Phạm Văn Minh biết nguy rồi, đưa mắt nhìn quanh tìm chỗ núp, nhưng chỉ thấy vách núi dốc tuột không có chỗ ẩn. Phạm Văn Minh giục ngựa gấp quay trở lại khe núi lúc nãy tướng Đồng Lư vào. Ngựa Phạm Văn Minh vừa đến đầu khe, đá trên vách núi trút xuống như mưa, Phạm Văn Minh trúng một tảng đá lớn vào vai bên trái đau thấu tim gan, suýt nữa thì ngã ngựa, phải gắng gượng lắm Phạm Văn Minh mới đủ sức ngồi trên yên ngựa. Con ngựa vẫn chạy đều, trong khe núi hẹp không thấy có đá đổ xuống, nhìn ra trước mặt thấy rõ tướng Đồng Lư đang giục ngựa chạy xa xa. Chung quanh Phạm Văn Minh chỉ thấy đá trút xuống, ở các sơn đạo bên ngoài nghe ầm ầm khủng khiếp, cả một rặng núi rung chuyển như đang trong cơn địa chấn dữ dội!

Phạm Văn Minh cố nén đau đến nghẹn thở, giục ngựa đuổi theo tướng Ngô Cảnh Thụy. Đi vừa hết khe núi hẹp, Phạm Văn Minh đã kinh hãi quang cảnh trước mặt: cả một vùng trời rộng bao la, núi trùng điệp nhìn xuống thăm thẳm, đá từ trên cao đổ xuống ầm ĩ không ngớt, thì ra các nơi đá vẫn trút xuống các sơn đạo, chỉ có những khe núi riêng nào đấy là không có đá đổ, đi trượt các khe núi ấy ắt tính mạng không còn.

Nhìn xuống sườn núi xa xa, Phạm Văn Minh kinh hãi đến lặng người: rõ ràng Bạch Khai Thành với Văn Bích Kiều đang vướng trong trận mưa đá từ trên cao trút xuống, tình cảnh không còn phần nào mong thoát chết được nữa. Trong lúc cấp bách, thần linh giúp trí cho Phạm Văn Minh, tức thì Minh giục ngưa gấp đuổi theo Ngô Cảnh Thụy, Minh biết rằng bây giờ chỉ có Ngô Cảnh Thủy phát hiệu mới mong ngừng được trận đá.

Ngựa Phạm Văn Minh ra sức sải vó, chẳng mấy chốc đã theo sát sau lưng Ngô Cảnh Thụy. Phạm Văn Minh nén đau quát:

- Tướng giặc đứng lại!

Ngô Cảnh Thụy tiếp tục thúc ngựa chạy gấp. Phạm Văn Minh cố giục ngựa đuổi theo, khoảng cách thu ngắn lại. Bây giờ thì Ngô Cảnh Thụy không còn cách nào hơn là đành phải dừng ngựa ứng chiến. Phạm Văn Minh huơ ngọn trường côn quát:

- Muốn sống mau ra lệnh ngưng trận đá!

Ngô Cảnh Thụy chẳng nói chẳng rằng, hoa trường kiếm xử ra một thế. “Quạ đậu ngô đồng” đường gươm bổ thẳng xuống giữa đỉnh đầu Phạm Văn Minh, Phạm Văn Minh vai trái nhức buốt, sức mạnh mười phần giảm mất đến một nửa, thành ra đường gươm của Ngô Cảnh Thụy chém tới tuy chẳng có gì là lợi hại, nhưng cây trường côn trong tay Phạm Văn Minh lúc này lại trở thành nặng nề lắm.

Phạm Văn Minh một tay cử trường côn đỡ lưỡi gươm thừa đà giục ngựa vọt lên xoay người trở lại quát lớn một tiếng lia trường côn ngang người Ngô Cảnh Thụy. Một thế “Cá chép vượt sóng” ấy bình thường đánh ra đủ sức quật sạt một góc núi, nhưng nay vai trái Phạm Văn Minh trọng thương nhức buốt, Phạm Văn Minh không ngờ khi vừa quay người vụt quay trở lại, chỗ trúng thương đau nhói tưởng đứt ruột gan được, suýt tí nữa thì Phạm Văn Minh gục xuống, thành ra tiếng quát ra đòn lại hóa tiếng thét đau đớn. Cây trường côn quật ngang lảo đảo chực chúi xuống. Ngô Cảnh Thụy tài nghệ kém xa Phạm Văn Minh, nhưng nay thấy tình cảnh ấy thì hiểu ngay là Phạm Văn Minh bị trúng thương, trong lòng Thụy mừng lắm, liền lập tức giục ngựa xông tới, thanh gươm trong tay Thụy tự nhiên tung hoành ngang dọc uy hiếp Phạm Văn Minh ráo riết.

Phạm Văn Minh biết vết thương ở vai nặng quá, tình cảnh này khó lòng cầm cự được, lại nhớ đến Bạch Khai Thành đang lâm nguy dưới trận mưa đá, trong lòng thấy đau đớn tuyệt vọng, Phạm Văn Minh hiểu rằng kéo dài cuộc đấu ắt chẳng toàn mạng, mà xem ra tài nghệ tướng địch cũng chẳng có gì, tới nông nỗi này đành chỉ còn một đường cuối cùng là: cùng chết!

Nghĩ rồi, Phạm Văn Minh chẳng buồn tránh đỡ gươm của Ngô Cảnh Thụy, cứ giục ngựa xông vào. Thanh trường côn Phạm Văn Minh giữ chặt lấy ngang sát ngực nghiêng đầu nhường gươm của Ngô Cảnh Thuy phạt tréo qua vừa lúc ấy hai ngựa treo sát vào nhau, Phạm Văn Minh thu hết sức tàn nâng cao độc trường côn thúc ngược trở lại vào giữa mặt Ngô Cảnh Thụy.

Việc xảy ra cực nhanh, lúc dốc trường côn của Phạm Văn Minh thúc ngược trở lại, cũng là lúc trường kiếm trong tay Ngô Cảnh Thụy tiếp để thế “Cá chép vượt sóng” mà vào thế “Vạch đôi sơn hà”, đường gươm bổ nghiêng từ phải sang trái, từ sau lại trước.

Hai khí giới cùng tới đích một lúc, đốc trường côn thúc vào mồm Ngô Cảnh Thụy bốp một tiếng, lưỡi trường kiếm xả tréo xuống cổ Phạm Văn Minh kéo dài xuống lưng. Tướng Ngô Cảnh Thụy tung khỏi lưng ngựa ngã xấp trên khe núi, còn Phạm Văn Minh buông trường côn gục trên lưng ngựa. Con ngựa tiếp tục cất vó chạy đi, đưa Phạm Văn Minh chết gục trên yên xông ra sơn đạo.

Trận mưa đá vẫn còn ầm ầm, cả một vùng núi rung chuyển...

Muốn biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—