← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Bảy Mươi Hiệu trận trên vách núi cao
Quái quyền lừng danh họ Bạch

Trên triền núi đổ xuống hướng Nam, Bạch Khai Thành vẫn một tay ôm chặt Văn Bích Kiều, một tay giữ vững Vân Cương Bích kiếm, cho ngựa len lỏi qua các sơn đạo, tìm đường gấp rút xuống núi.

Văn Bích Kiều như người sống trong giấc mộng, nàng nép đầu vào ngực Bạch Khai Thành mặc kệ cho họ Bạch muốn đi đâu thì đi. Ngựa hai người vừa xông được lưng chừng núi, tai đã nghe tiếng cồng hiệu âm âm không nơi nào là không có. Cả hai giật mình kinh hãi không hiểu là công hiệu việc gì. Bạch Khai Thành khẽ hỏi:

- Văn cô nương, cô nương có biết tiếng cồng ấy là sao không?

Văn Bích Kiều vẫn nép đầu vào ngực Bạch Khai Thành khẽ lắc đầu, Bạch Khai Thành lo lắng, lại vội vã giục ngựa lần bước đi xuống. Ngựa đi vừa được vài bước nữa, đã nghe khắp bốn phía ầm ầm như sấm rền, cả Bạch Khai Thành lẫn Văn Bích Kiểu đều giật mình, hai người cho ngựa dừng bước quan sát xem có gì xảy ra.

Cả hai chỉ thấy núi như rung chuyển, ngồi trên lưng ngựa cũng cảm thấy núi rung chuyển. Chợt Văn Bích Kiều thốt lên, giọng như lạc thần:

- Chết rồi! Trận đá!

Bạch Khai Thành chưa hiểu “trận đá” là gì, hỏi lại giong cũng không kém kinh hãi:

- Trận đá là thế nào?

Văn Bích Kiều lúc ấy như đã tỉnh hẳn giấc mơ, nàng cuống cuồng:

- Núi rung chuyển ầm ầm thế này, là trên các thành núi cao quân canh đã trút đá xuống để cản người ở dưới tiến lên! Không biết trận đá để cản quân nào?

Bạch Khai Thành đã hiểu, giọng run run:

- Nếu thế tất trận đá trút xuống là để chặn binh của Địch lão tướng đang công hãm Đồng Lư rồi!

Bạch Khai Thành vừa dứt lời, đã thấy đá lăn từ trên các triền núi cao trút xuống chung quanh, thì ra trận đá đang phát động ở nơi này, không biết chỗ binh Phù Liệt đang công hãm Đồng Lư có xảy ra không? Bạch Khai Thành kinh hồn, vừa giục ngựa gấp rút tìm chỗ ẩn, vừa hỏi Văn Bích Kiều:

- Cô nương có biết phải đối phó với trận đá ra sao không?

Văn Bích Kiều hổn hển:

- Em có nghe nói đến trận đá này, nhưng không biết phải đối phó ra sao?

Đá trút xuống càng lúc càng mau, càng lúc càng nhiều, núi như đang trong cơn cuồng nộ, Bạch Khai Thành ngửng mặt nhìn có ý tìm xem có chỗ nào núi nhô ra thì chạy đến nơi ấy mà ẩn ở dưới tất tránh được mưa đá. Nhưng khi ngửng mặt nhìn thì Bạch Khai Thành không còn hồn vía, tay chân tự nhiên như không còn gân cốt nữa. Bạch Khai Thành kinh hoàng khiến Văn Bích Kiều cũng khiếp hãi, vội ngước mắt nhìn lên cao.

Thì ra, bây giờ trận mưa đá mới đang quyết liệt, cả một vùng bao la phía trên hai người đá tảng lớn nhỏ đang thi nhau trút xuống, đá đập vào các sườn núi tung ra rồi đổ xuống mờ mịt như trời mưa lớn. Bạch Khai Thành lắp bắp:

- Văn Bích Kiều, chắc hai ta không thoát được!

Tự nhiên Văn Bích Kiều vụt quay lại ôm ghì lấy Bạch Khai Thành, giọng nàng đẫm nước mắt mà rằng:

- Hai ta cùng chết trong trận đá này nhé!

Bạch Khai Thành chưa kịp nói gì thêm, đá đã đổ xuống ầm ầm, lập tức Bạch Khai Thành rập người xuống ôm kín lấy Văn Bích Kiều, rồi nói vội:

- Em cho ngựa cố tìm chỗ nấp! Anh che cho em!

Bạch Khai Thành chỉ kịp nói như vậy, thì đá đổ xuống mờ mịt. Trong tiếng động ầm ầm như sụp cả trời xuống ấy, Bạch Khai Thành rạp người đè lên Văn Bích Kiều mà đỡ đá cho nàng, nhưng chỉ trong chớp mắt con ngựa cũng trúng không biết bao nhiêu đá gục ngay xuống.

Tại mặt trận trước ải Đồng Lư, Địch Hồng Hà ước khoảng thời gian vừa đủ, liền cho lệnh đại quân nhất tề hò reo tiến lên. Kì trận của Mạc Cương Hồng âm u như có sương mờ che phủ, gió lạnh ào ào thổi, phong cảnh như hoàn toàn đổi mới, binh Tây Phù Liệt vào trận chẳng thấy địch ở đâu.

Các tướng theo lời dặn của Địch Hồng Hà, hết sức thận trọng, cố gắng theo đài xem hướng cho quân tiến lên. Nhưng, đài xem hướng dường như cũng đảo lộn cả, bọn lính giữ đài hình như bị cảnh bên ngoài khuyến dụ đến nỗi hoang mang không tự chủ được nữa. Các tướng kinh hãi vội sai đám quân giữ dài xem hướng bịt cả mắt lại, để cho tinh thần khỏi bị hoang mang vì ngoại cảnh rồi các nơi họp nhau lại để quyết định hướng đi.

Địch Hồng Hà hội các tướng bàn cãi ngay trong trận. Địch Hồng Hà bảo:

- Bây giờ núi vây chung quanh, ảo ảnh có lúc lại là cảnh thực, quân ta tiến nhưng không rõ đường đi! Bây giờ chỉ còn cách là đóng quân, rồi đem một đạo mở đường, đại quân chậm chậm mà tiến mới được!

Rồi Địch Hồng Hà cử tướng Hoàng Tích Lịch đem tiền quân đi trước, hai tướng Trần Bảo Quốc và Lý Vân Long mang hai đạo tả hữu dực tiến theo xa xa. Đặng Hồng Thiên đem tiền quân làm tiếp ứng. Địch Hồng Hà cùng với Vương Trụ đi ở trung quân sẵn sàng đối phó với mọi bất ngờ.

Tiền quân của Hoàng Tích Lịch chậm chậm tiến chưa được bao lâu, đã nghe trong tiếng gió rít sương bay có tiếng quân reo ầm ầm, tướng đến muôn binh vạn mã đã đón đợi ở phía trước. Hoàng Tích Lịch một mặt cho báo về trung quân, một mặt cho quân dừng lại, rồi một mình giục ngựa tiến lên.

Hoàng Tích Lịch trông ra, thấy núi mờ đằng trước, rừng rậm ẩn hiện chung quanh, binh Phù Liệt như lọt vào khoảng đất trống. Hoàng Tích Lịch còn đang băn khoăn, đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập, rồi một tướng lạ giục ngựa chạy tới, đằng sau binh địch tản ra cực nhanh như lẫn vào đá núi cây rừng mà biến mất cả. Hoàng Tích Lịch ngẩn người đã thấy tướng lạ giục ngựa đến trước mặt mà rằng:

- Tướng kia! Nay đã lạc vào kì trận của Mạc đại lão rồi, đừng hòng thoát chết nữa! Mau khai tên họ!

Hoàng Tích Lịch nhớ lời dặn của Địch Hồng Hà, không vội nổi nóng, thận trọng đáp:

- Tướng tiên phong của Phù Liệt, tên Hoàng Tích Lịch là ta! Nay ông ra trận chưa giao đấu, sao lại cho quân ẩn nấp gian giảo như vậy?

Tướng Đường Lâm chẳng nói gì thêm, giục ngựa vươn ngọn roi sắt quật thẳng vào giữa mặt Hoàng Tích Lịch, Lập tức Lịch giục ngựa, hô quân nhất tề tràn lên. Hoàng Tích Lịch là tướng giỏi, có tài xử mọi thứ khí giới, đầu óc cực kì lanh lợi, ngay từ nhỏ đã tỏ ra có thiên tư lạ lùng, trong cơn quẫn bách bao giờ Hoàng Tích Lịch cũng nẩy lắm mẹo vặt mưu hay để thoát hiểm.

Nay trước trận, biết sự lợi hại của kì trận, lòng lại luôn luôn nhớ đến lời dặn của Địch Hồng Hà, trước mắt lại thấy Đường Lâm vừa dàn trận xong là biến mất cả thì Lịch hiểu rằng tướng Đường Lâm ắt chẳng muốn giao tranh lâu với mình, không cần tìm cách hạ địch, chỉ cần đưa mình vào trong trận mà giết. Nghĩ rồi, Hoàng Tích Lịch huơ thanh trường kiếm gạt ngọn roi sắt của tướng Đường Lâm, rồi lăn xả vào tướng Đường Lâm cốt không để cho tướng ấy tránh ra xa, Hoàng Tích Lịch lại hô quân ào ào xông lên, vây bọc lấy tướng địch.

Tướng địch không ai khác hơn là Văn Thượng Chính, Thượng Chính tài nghệ không hơn ai, nhưng rất biết kì trận lợi hại đến mức nào, nay vào trận hiểu rằng tài sức của mình chẳng thể nào hạ được các tướng địch, nhưng rất tin tưởng vào tài vượt thiên hạ của Mạc Cương Hồng cho nên vào trận ung dung lắm. Khi Văn Thượng Chính thấy Hoàng Tích Lịch xua quân ào ạt xông lên, liền múa roi sắt đánh ra vài đường, nhìn lên ải Đồng Lư thấy có ngọn cờ đỏ liền lập tức lui ngựa.

Ngựa Văn Thượng Chính lui một bước thì ngựa Hoàng Tích Lịch xông lên ba bước, trong nhất thời Hoàng Tích Lịch quả nhiên vây hãm được Văn Thượng Chính không cho chạy thoát.

Nhưng Văn Thượng Chính lại chẳng lấy thế làm sợ hãi, cứ một mực ung dung đối địch, họ Văn luôn luôn chăm chú nhìn xem hiệu lệnh. Kì trận của Mạc Cương Hồng có chỗ tuyệt vời là: nhất cử nhất động nếu theo đúng các diễn biến thì trận sẽ biến ảo không biết thế nào mà lường được nhưng nếu đi sai trận pháp thì lập tức như người hoa mắt đi trong đêm, không tài nào định nổi phương hướng, đang tỉnh như hóa mê man, trước mặt đang là sông có thể lại thấy toàn núi, trời đang lặng gió tai nghe có tiếng sấm sét ầm ì khủng khiếp. Các biến chuyển trong trận lại được các mặt nhận xét thông báo lên ải cực nhanh, một mặt chính trên ải tướng giám trận cầm cờ lệnh cũng thấy trận, nhưng từ trên ải trông xuống không rõ được các chi tiết.

Nay, Văn Thượng Chính lui ngựa liên miên, thế thường thì có thể mất mạng dễ dàng về tay Hoàng Tích Lịch, nhưng Lịch lại cho rằng cứ bám chặt lấy tướng địch tất không bị lạc, thành ra Lịch cùng đám quân vào cũng đã sâu trong trận mà vẫn chưa biết!

Tới lúc ấy, Văn Thượng Chính mới bật cười lên ha hả, Hoàng Tích Lịch giật mình kinh hãi! Nhìn ra, khắp bốn phương tám hướng mờ mịt như có sương sa, núi chen lẫn cây rừng trùng trùng điệp điệp, Lịch còn đang bàng hoàng thì Văn Thượng Chính đã cao giọng mà rằng:

- Bớ tướng giặc, thế là tự mang thân vào chỗ chết rồi nhé! Thôi mi không còn gì phải ân hận nữa! Ta đi đây!

Dứt lời, Văn Thượng Chính dạt ngựa thật nhanh, Hoàng Tích Lịch hãi hùng vội giật cương giục ngựa toan đuổi theo, nhưng vừa thoáng chớp mắt đã không còn thấy Văn Thượng Chính đâu nữa, nhìn ra quang cảnh mông lung mờ mịt. Trong cơn cấp biến, Hoàng Tích Lịch biết thế nguy của mình, nhưng tinh thần trấn tĩnh lại được ngay. Lịch liền ra lệnh cho quân dừng bước, tụ tập cả lại, dựa vào nhau lập thành một khối thật hùng hậu mà phòng giữ các mặt. Hoàng Tích Lịch cho ngựa chậm chậm đi quanh để xem xét mọi mặt, lại bảo quân thật im lặng đừng để cho địch nghe thấy mình ở đây.

Hoàng Tích Lịch tụ quân như vậy được một lát, thì đã thấy hai mặt Bắc Nam có tiếng lao xao, họ Hoàng không dám rời đám quân đi xem là quân nào, nhưng được thêm lát nữa thì Hoàng Tích Lịch nhận ra chính là hai đạo quân nhà theo đúng kế hoạch của Địch Hồng Hà cùng tiến lên trợ chiến cho đạo quân của họ Hoàng. Bây giờ, trận thế biến đổi. Hoàng Tích Lịch không tiến được, đành tụ quân im tiếng, hai mặt Bắc – Nam cùng tiến mà chẳng nhận được liên lạc của nhau, thành thử ba mặt binh Phù Liệt tiến dọc một hàng đánh Đồng Lư không tạo được cái thế ràng buộc “tay liền tay, sông dài một dải” theo như ý muốn của Địch Hồng Hà.

Nhìn ra, thấy rõ ràng binh Phù Liệt của tướng vừa mới giao tranh với mình tụ lại một chỗ. Cách đạo quân này chẳng xa lại thấy hai đạo quân nữa của Phù Liệt ở hai mạn Bắc Nam, cả ba đạo quân rõ ràng chẳng hề thấy nhau, tất cả như hành động riêng biệt, đạo quân nào cũng có vẻ dò dẫm nghe ngóng.

Nhìn lên vọng lâu ải Đồng Lư, Văn Thượng Chính thấy rõ ràng cờ hiệu. Trên ải Đồng Lư báo cho Văn Thượng Chính biết rằng: “Phù Liệt có bốn đạo quân, tất cả đều lạc lõng không bắt liên lạc được với nhau, Văn Thượng Chính được tự do chém giết…”.

Văn Thượng Chính ngẩn người giây lát, rồi ra lệnh cho quân lặng lẽ nương vào các nơi kín đáo tiến lại sát binh Phù Liệt. Văn Thượng Chính thấy địch vẫn im lặng hoàn toàn chẳng biết thì vừa mừng vừa lạ, nhìn lên vọng ải thấy có hiệu trông thật rõ ràng. Vừa lúc ấy, Văn Thượng Chính lại được quân báo cho hay: “Trên ải có tin gửi xuống”. Thượng Chính tiếp tin mới biết: “Phù Liệt lén cho tướng đánh úp An Cận, khi nào thấy trong trận cát chạy đá bay thì xua quân phá địch”.

Thượng Chính được lệnh liền cho quân chuẩn bị. Đợi chưa lâu đã thấy trời như đổi tiết, đang âm u bỗng sáng rực, nhìn ra thấy quân Phù Liệt xao động có vẻ sợ hãi. Thoáng lát, thấy gió lạ nổi lên, phút chốc cuồng phong cuốn bụi tung đá mà xô tới. Văn Thượng Chính hồi hộp, nhìn lên vọng ải thấy cờ lệnh đã đổi khác cả, xem ra thì là lệnh xung trận.

Tức thì Văn Thượng Chính truyền quần sử dụng cung cứng tên dài, ung dung nhắm địch bắn tới. Binh Đường Lâm lặng lẽ nương theo chiều gió cuốn mà phát tên. Quân hai bên đến sát nhau, vì vậy tên của Đường Lâm bắn ra trúng đích vô cùng lại mạnh ghê gớm. Phút chốc, binh Phù Liệt như đi trong đêm tối, mắt chẳng thấy gì, chỉ thấy bần thần tên ở đâu bắn ra nhiều quá thì kinh hãi náo loạn, biết là kì trận của Đường Lâm đến hồi ghê gớm chẳng thấy địch nhưng cứ tự nhiên bị trúng tên mà chết thì không biết sẽ còn những nguy hiểm nào nữa, thành thử vì thế quân không làm sao trấn tĩnh được, sắp đến hồi tan vỡ.

Hoàng Tích Lịch thấy nguy, e rằng tính mạng mình cũng không biết mất lúc nào, như thế nào, để lâu tất không còn một tên quân nào mong sống sót được, liền truyền quân cứ thẳng hướng sau lưng mà lui lại.

Bao nhiêu động tĩnh của binh Phù Liệt, Văn Thượng Chính thấy rõ cả, liền chia quân làm ba mặt, cứ xạ tiễn đánh ra một lúc cả ba đạo quân của Phù Liệt. Binh của Văn Thượng Chính tuy ít, nhưng một người bây giờ lại bằng một trăm hay một nghìn người, cứ ung dung ra sức bắn tên, tha hồ ngắm cho trúng đích, muốn bắn tướng hay quân của địch cũng đều được cả.

Quân Đường Lâm thấy tình cảnh như vậy, tinh thần phấn chấn lạ lùng, thi nhau sát phạt quân địch. Binh Phù Liệt như bia tập bắn của binh Đường Lâm, loanh quanh trong trận kêu thét ầm ầm thi nhau ngã ngựa. Các tướng kinh hoàng, muốn cản quân không cho náo động cũng chẳng được, thảy đều khiếp hãi cố hò hét ra lệnh cho quân lui lại.

Tin báo về hậu quân, Địch Hồng Hà vội vã cho hai cánh: hữu dực của Trần Bảo Quốc, tả dực của Lý Vân Long cùng với tiền quân của Hoàng Tích Lịch cứ thẳng hướng sau lưng lui trở lại. Địch Hồng Hà lại sai tướng Đặng Hồng Thiên đem quân tiếp ứng chậm chậm thẳng hướng trước mặt kéo về hướng Tây. Còn Địch Hồng Hà đem theo Vương Trụ giục ngựa vượt lên trước đạo quân của Đặng Hồng Thiên ra trước trận.

Lệnh của Địch Hồng Hà vừa truyền ra, ba đạo quân ở mặt trước đã mau lẹ triệt hồi, lát sau đạo hậu quân tiếp ứng của Đặng Hồng Thiên đã ra tới mặt trận.

Trên ải Đồng Lư nhìn thấy hết trong trận, Mạc Cương Hồng sau khi hỏi rõ các cánh quân của Phù Liệt, biết Địch Hồng Hà thân lĩnh trung quân tiếp cứu, liền phát lệnh thay đổi kì trận. Thế là gió đang gào thét, bụi đất đang cuốn mù mịt, thoáng chốc lặng tan, mặt trận êm ả như chưa bao giờ lại có cảnh giông bão vừa rồi, trời đất cũng sáng ra quang đãng, quân còn thấy rõ trên chiến địa binh Phù Liệt chết vì tên của Đường Lâm nhiều vô số kể. Địch Hồng Hà nhìn quang cảnh trong lòng vừa buồn vừa uất đến rơi nước mắt, ngó ra vẫn chẳng thấy có quân tướng địch ở chỗ nào.

Địch Hồng Hà tần ngần chưa biết phải hành động ra sao, thì vừa lúc ấy Văn Thượng Chính theo lệnh trên ải Đồng Lư, cho quân xuất hiện. Địch Hồng Hà thấy binh Đường Lâm tự nhiên hiện ra, không biết từ đâu tới án ngay trước mặt quân mình, trong lòng kinh hãi. Nghĩ chưa hết, đã thấy bên địch một tướng già cưỡi ngựa chạy ra. Tướng ấy đến trước trận nhìn Địch Hồng Hà, rồi tự nhiên chắp tay vái một vái, giọng lễ độ mà rằng:

- Có phải lão huynh là danh tướng ở Thái Ninh đấy không?

Địch Hồng Hà ngạc nhiên, nhưng cũng lễ độ đáp lại:

- Phải, chính tôi là Địch Hồng Hà ở Thượng Tầm đây. Ngài là ai ở Đường Lâm mà lại biết đến tôi?

Tướng Đường Lâm ra vẻ sung sướng mà rằng:

- Danh tướng Địch Hồng Hà ở Thượng Tầm Thái Ninh, cả thiên hạ đều biết, cứ gì phải là Văn Thượng Chính vô danh tiểu tốt là tôi! Lão tướng sao lại quên lẽ lớn trong thiên hạ để vất vả như thế này, sao chẳng để cho lòng kính phục của tôi được trọn vẹn có hơn không?

Địch Hồng Hà nghe họ Văn nói như thế, thì không muốn dài dòng tranh luận, chỉ một thoáng ngắm nghía nhân vật ông từng nghe tiếng về các việc làm của y, rồi ung dung đáp:

- Tôi vâng lệnh chủ đem quân tới đây, đã hẳn là rõ ràng về mục đích, hà tất còn phải nhiều lời để làm rườm tai ngài, tôi chỉ xin hỏi một điều: sao ngài chẳng cùng lệnh ái mau tìm về lẽ phải nơi phía chúng tôi có hơn không?

Văn Thượng Chính chưa hiểu Địch Hồng Hà định nói gì, đã thấy ở phía Nam có tiếng ầm ì như sấm dậy, càng lúc càng lớn, mặt đất rung chuyển, thì nhíu mày ngơ ngác. Địch Hồng Hà cũng chú hết tinh thần xem đây là hiện tượng gì, chỉ sợ kì trận của Mạc Cương Hồng lại hoạt động.

Văn Thượng Chính ngước mắt nhìn lên ải, không thấy có hiệu cờ gì khác lạ, chưa biết phải hành động ra sao, đã thấy Địch Hồng Hà nghiệm giọng hỏi:

- Thưa ngài, bây giờ đối trận, ngài muốn giao tranh với ta như thế nào? Hay là ngài đợi kì trận của họ Mạc lẩn tránh đánh trộm ta chăng?

Văn Thượng Chính chưa kịp đáp, đã thấy quân tế tác hấp tấp giục ngựa chạy tới ghé tai báo tin cho biết. Văn Thượng Chính chú ý nghe, rồi tươi tỉnh nét mặt mà rằng:

- Địch lão tướng, có phải ông có một tướng lén cầm quân đánh úp An Cận không?...

Địch Hồng Hà chưa kịp giật mình, Văn Thượng Chính đã tiếp lời, giọng ông ta nói như thét lên trong tiếng động ầm ầm lúc này thật ghê gớm mà rằng:

- Tướng của ông lạc vào trận mưa đá của Mạc tiên sinh rồi, giờ đây đá núi đang đổ xuống, ắt tướng ấy toàn thân tan lẫn vào bụi núi Đồng Lư rồi chứ chẳng sai!

Địch Hồng Hà rụng rời kinh hãi thì ra tiếng động ầm ầm này là trận mưa đá vây hãm Bạch Khai Thành, như vậy thì tất bọn Bach Khai Thành không thoát chết được. Địch Hồng Hà một thoáng nghĩ nhanh trong đầu, tâm linh chợt tới, ông liền trấn tĩnh cất cao giọng mà rằng:

- Nếu vậy thì nguy rồi! Nếu vậy thì cả Bạch Khai Thành lẫn Văn cô nương đều chết trong trận mưa đá ấy rồi!

Văn Thượng Chính nghe nói thế, nhíu mày hỏi lại:

- Tại sao ngài lại bảo là con gái ta cũng chết trận với Bạch Khai Thành?

Địch Hồng Hà khẽ cau mày, đáp nhanh:

- Bây giờ không còn kịp nói lâu dài nữa, ngài hãy mau mau tìm cách cứu lấy hai kẻ thương yêu nhau ấy đi mới được! Tướng Bạch của tôi đánh úp An Cận, gặp nguy hiểm, Văn cô nương đã vội vã đến cứu. Nếu lệnh ái cứu không kịp ắt họ Bạch bỏ mạng ở An Cận, bây giờ có trận mưa đá thì rõ ràng là lệnh ái cứu được họ Bạch ở An Cận, nhưng cả hai lại vướng phải trận mưa đá rồi!

Địch Hồng Hà không thể nói rõ tất cả, thời giờ cấp bách quá rồi, nhưng ngần ấy cũng đủ để Văn Thượng Chính hiểu tất cả. Mạc Cương Hồng đã chẳng có ít lời về việc Văn Bích Kiều ra trận, rồi giữa trận bị mê hoặc vì tướng dịch là gì, nay nghĩ lại lời lẽ của họ Mạc, việc Văn Bích Kiều lại ra trận mà chẳng thấy ở đây, thì đúng là nàng đã hành động không ra ngoài dự liệu của Mạc Cương Hồng mất rồi.

Vẫn Thượng Chính run trong lòng, lắp bắp hỏi:

- Ngài... ngài bảo con gái ta cũng bị trận mưa đá?

- Phải, chắc chắn Bạch Khai Thành không thoát được An Cận, nay có trận mưa đá tất y được lệnh ái đưa đi trốn mới xảy cớ sự!

Văn Thượng Chính một thoáng suy nghĩ, rồi nói nhanh:

- Ngài nói đúng, con ta nguy mất rồi!

Dứt lời, tức thì Văn Thượng Chính hô quân triệt thoái. Binh Đường Lâm gấp rút theo chân chủ tướng, nháy mắt đã khuất dạng. Trên vọng ải Đồng Lư, cờ hiệu vừa trương ra đủ thứ, nhưng dưới mặt trận chỉ còn binh Phù Liệt dàn một dải từ Bắc xuống Nam chia làm ba đạo, lại theo đạo tiếp ứng chực sẵn.

Địch Hồng Hà lo lắng về Bạch Khai Thành, nhưng vừa thấy Văn Thượng Chính giục ngựa hô quân triệt thoái thì ngẩn người, đến khi thấy binh Đường Lâm khuất bóng thì như vừa chợt tỉnh, liền truyền lệnh tất cả các mặt nhất tề cướp đường tràn lên vách núi định vây hãm trấn ải...

Kể lại mặt trận phía Nam, mưa đá vẫn tiếp tục trút xuống rung chuyển cả núi rừng. Trong sơn đạo, Phan Văn Minh gục trên lưng chiến mã, chiến mã không bị chủ kéo cương ra lệnh, cứ theo sơn dạo chạy đi, chẳng mấy chốc đã ra đến bên ngoài. Đá trút xuống mờ mịt, con ngựa chùn bước cất cổ hí vang, tức thì đá đổ xuống đập trúng khắp nơi, chiến mã bị trọng thương thét vang bên sườn núi rồi cất vó phóng như điên xông vào trận mưa đá. Nháy mắt, đá giáng xuống đánh gục con ngựa, xác Phạm Văn Minh với xác chiến mã chẳng mấy chốc đã thành một đống nát bét bên sườn núi.

Cũng trong sơn đạo, Ngô Cảnh Thụy trúng một đốc côn của Phạm Văn Minh tung người lên khỏi lưng chiến mã ngã xuống nằm mê man hồi lâu mới tỉnh lại, Ngô Cảnh Thụy ngóc đầu ngơ ngác nhìn quanh, rồi chợt nhớ ra mọi việc.

Thụy tìm xem tướng địch ở đâu, ngó quanh chẳng thấy vừa đúng lúc ấy con ngựa hí vang làm cho Thụy chợt hiểu là tướng địch đã bỏ đi rồi.

Ngô Cảnh Thụy không biết tướng địch sống chết ra sao, bây giờ nghe tiếng ngựa thét ngoài sườn núi, thì thu hết sức tàn cố gượng đau lết đi trong sơn đạo. Được một lát ra bên ngoài, Ngô Cảnh Thụy mắt còn thấy chiến mã trên lưng còn xác tướng Phù Liệt, đang chồm lên rồi gục xuống giãy giụa dưới trận mưa đá. Ngô Cảnh Thụy đau đớn lại gục đầu xuống, vách núi rung chuyển tưởng như sắp sụp đổ cả.

Hồi lâu, Thụy ngửng cao đầu, cố lết ra ngoài thêm chút nữa để quan sát. Hai mắt Thụy lúc này cũng còn đủ thấy lờ mờ bên vách núi phía dưới xa xa, có hai bóng người quấn vào nhau đi trong mưa đá. Thụy vận hết sức mắt cố nhìn, rõ ràng đại cừu họ Bạch tay ôm Văn Bích Kiều mà đi. Hai người chưa chết?

Ngô Cảnh Thụy cố nhìn thêm chút nữa, quả nhiên thấy đúng như vậy, Bạch Khai Thành chưa chết trong trận mưa đá! Tự nhiên, Ngô Cảnh Thụy như có thêm sức mạnh, lảo đảo đứng thẳng dậy, dải lụa là hiệu vẫn còn trong tay. Ngô Cảnh Thụy chập choạng bước ra sườn núi, dải lụa giơ cao làm hiệu. Tức thì, các nơi vừa thấy hiệu lại càng ra sức tháo đá để các vách núi xếp đổ xuống dữ dội hơn nữa.

Ngô Cảnh Thụy mặt nát nửa phần dưới, máu đọng đẫm màu đổ xuống ướt đẫm nửa người phía trên, trông họ Ngô như bóng ma chập chờn đi trên vách núi.

Trong trận mưa đá, Văn Bích Kiều vừa ôm ghì lấy Bạch Khai Thành thì con ngựa trúng một tảng đá lớn vào đầu phọt óc gục xuống giãy chết quăng hai người bắn ra xa. Trong cơn nguy cấp, Bạch Khai Thành nói vội:

- Bích Kiều, em cố nép vào anh, để anh lấy gươn đỡ đá nhé.

Rồi Bạch Khai Thành đỡ ngay lấy thanh Vân Cương Bích kiếm của Bích Kiều, một tay họ Bạch ôm lấy Bích Kiều, một tay huơ gươm đỡ gạt cực nhanh. Thanh gươm trong tay Bạch Khai Thành bây giờ lên xuống như ánh chớp cực kì mau lẹ, vùn vụt phóng ra liên miên không dứt. Tài nghệ của họ Bạch trong thế gian ít có người đối địch lại được, thanh gươm bé nhỏ triền miên uốn lượn trên đầu, lúc điểm, lúc ngang, lúc chém, lúc gạt, đá từ trên cao đổ xuống có tảng lớn có hòn nhỏ, thảy đều bị thanh gươm mỏng manh trong tay Bạch Khai Thành đẩy ra ngoài hết, hai người lần bước đi dưới cơn mưa đá khủng khiếp, vẫn chưa bị trúng thương.

Văn Bích Kiều nép trong ngực họ Bạch, ý tình miên man xen lẫn vô vàn thán phục, giữa lúc tính mệnh nguy ngập này mà nàng vẫn cảm thấy như cùng người tình dạo chơi nơi phong cảnh thần tiên vắng vẻ!

Cả hai đi như vậy được một lát, mắt đã nhìn thấy rõ ràng phía chân núi, đá từ trên cao trút xuống lăn ầm ầm rồi vướng vào cây cối dừng lại. Cả hai thầm vui mừng trong lòng, chỉ cố thêm lát nữa là thoát chết. Cùng lúc ấy, là lúc Ngô Cảnh Thụy lết ra ngoài sơn đạo, rồi Thụy đứng thẳng dậy giơ cao dải lụa.

Mưa đá trút xuống lần này mới thật khủng khiếp, tưởng như cả quả núi đổ xuống. Hiệu lệnh ban ra, quân Đường Lâm canh giữ các nơi ra sức trút đá. Mạc Cương Hồng dàn xếp trận mưa đá theo từng cấp một. Trước tiên mưa đá tuy mạnh nếu chưa đủ sức cản hay giết địch, thì hiệu lệnh ban ra trên các vách núi cứ theo đấy mà tăng hành động, xếp đặt trận mưa đá của Mạc Cương Hồng có cả thảy bảy cấp, bây giờ theo hiệu lệnh của Ngô Cảnh Thụy mưa đá vụt chuyển từ một sang đến bốn, bởi vậy cả một vùng núi non chuyển động tưởng như trong hồi trời đất mới lập, đá trút xuống không còn là đá nhỏ nữa mà toàn là đá lớn.

Thanh Vân Cương Bích kiếm trong tay Bạch Khai Thành uyển chuyển đi từ phép “Phân kiếm” gồm năm mươi tư thế đánh hai trăm mười sáu đường, triển ra như mây cuộn nước trôi, liên miên nhanh như có cả thời gian lại mà điểm, chích, đỡ, gạt, ngang tất cả các thế kiếm đánh ra đều cực nhanh và khéo léo cùng cực. Khẽ đẩy các tảng đá dạt ra chung quanh, sang đến phép “Kích thiên kiếm” cực kì hùng dũng tưởng như muốn vượt ra cả ngoài không gian mà cạnh tranh với cái vĩ đại của trời đất.

Bạch Khai Thành một tay ôm người tình, một tay vận dụng kiếm pháp lẫy lừng của dòng họ Bạch để chống đỡ với trận đá của Mạc Cương Hồng, theo lời chỉ bảo của Văn Bích Kiều dần dần đi xuống núi. Chính vào lúc kiếm pháp của Bạch Khai Thành sắp sửa thắng trận đá, cũng là lúc Ngô Cảnh Thụy từ trong khe núi lết ra, và cũng là lúc họ Ngô cố thu tàn lực phất cao dải lụa làm hiệu, và trận mưa đá gấp rút đổ xuống gấp đến bốn lần.

Bạch Khai Thành trong lòng còn đang mừng vì đã trông thấy thoát chết, bỗng thấy trận đá gia tăng khủng khiếp, đá lớn ập xuống dữ dội, thì vội huy động thanh gươm ra sức thi thố kiếm pháp Kích thiên mà đỡ gạt. Quả nhiên phép đánh kiếm của Bạch lợi hại, những đường gươm Kích thiên tung ra liên hồi xô đá dội vào nhau dạt cả ra, Văn Bích Kiều nép sát vào ngực Bạch Khai Thành vừa hồi hộp vừa thấy tràn ngập trong lòng một niềm kiêu hãnh lạ kì về người tình hiếm có của mình.

Bạch Khai Thành huy động gươm chống đỡ trận đá, nhưng trong lòng thấy lo lắng lắm, vì đá đổ xuống dày đặc, thanh gươm trong tay chàng nhiều phen chạm vào đá thấy rung chuyển dữ dội, sức chấn động dội vào tận tim phổi thì sợ rằng thanh gươm không chịu nổi sẽ gãy mất. Lúc này đá đổ xuống toàn là đá tảng, nhỏ cũng bằng đầu người thành ra thanh gươm dù có dùng đến những thế đánh linh hoạt mượn sức bên ngoài đẩy đá cũng không được nữa, bây giờ phải dùng đến sức trì trọng chống đỡ với trì trọng của đá tảng.

Bạch Khai Thành chống đỡ như vậy thêm được một lát, thì quả nhiên thanh Vân Cương Bích kiếm chịu không nổi gãy lìa sát chuôi, Bạch Khai Thành kinh hồn! Trong cơn cấp bách, họ Bạch Imột tay nắm chặt chuôi kiếm gãy, vận dụng đến quyền pháp để đỡ gạt, miệng nói với:

- Bích Kiều cẩn thận!

Rồi Bạch Khai Thành vươn cánh tay ôm Văn Bích Kiều, nương theo đà đá đổ xuống hứng lấy một tảng lớn bằng đầu người. Bạch Khai Thành nắm tảng đá thay cho tay quyền mà đỡ gạt. Rồi Bạch Khai Thành lại bỏ nốt chuôi kiếm bắt lấy hòn đá khác nữa, hai tay bai hòn đá vận dụng “Xích Đằng quái quyền pháp” của họ Bạch để chống đỡ với trận đá.

Nói thì lâu, nhưng việc xảy ra chưa đầy một lần chớp mắt, vì thế mà cả Bạch Khai Thành lẫn Văn Bích Kiều vẫn chưa bị trúng đá đổ xuống.

Bạch Khai Thành hai tay hai hòn đá, tụ hết tinh thần, hai mắt long lanh tinh quang chói lọi, ung dung biểu diễn quyền pháp độc bộ cực kì màu nhiệm.

Họ Bạch ở Phù Liệt, lẫy lừng với quyền pháp có một không hai, danh tiếng suốt một dải Xích Đằng Giang. Quyền pháp của họ Bạch dựa vào các hiện tượng trời đất mà lập thành, bởi thế trong chín mươi tư đường quái quyền lại phân thành một trăm tám mươi thế, thì sáu mươi thể chủ về “huyền công quyền” thuần lấy tính chất ôn nhu của trời đất thuộc về đêm mà dựng thành, tức là âm quyền pháp, còn một trăm hai mươi thế chủ về “cương dương quyền”, thuần lấy tính chất cương mãnh của trời đất thuộc về giữa ban ngày nắng gắt mà lập thành, tức là dương quyền pháp.

Quyền pháp của họ Bạch một âm một dương, một nhu một cương, hai bên bổ xuyết cho nhau, trải qua nhiều đời tinh luyện, đến đời Bạch Khai Thành thì đã trở thành quyền pháp độc nhất ở cõi Giao Châu. Quyền pháp quý báu ấy được dòng họ Bạch đem chép lên một trăm tám mươi tám mảnh da yếm bò cái tẩy thuộc bằng nước vôi núi Tử Trầm (An Định: tỉnh Sơn Tây bây giờ) vì thế các mảnh da ấy trắng đẹp như lụa bạch, mỗi mảnh lớn bằng hai bàn tay, trên vẽ thế quyền bằng dùi đá nung nóng. Nét vẽ thật linh hoạt hết sức rõ ràng chỉ dẫn bộ tiến thoái.

Họ Bạch có lệ: mỗi đời, chi trưởng đều phải luyện quyền pháp truyền gia không được bỏ sót một thế đánh nào, còn các chi khác ai thích thì học, không thích thì thôi. Đến đời Bạch Khai Thành, ba chi chỉ có một mình Khai Thành là trai, thành ra Khai Thành là truyền tông duy nhất còn lại, phải đợi đến con cháu họ Bạch sau này nếu sung túc mới phổ biến được quyền pháp của họ Bạch rộng rãi.

Bạch Khai Thành ngay từ nhỏ đã mê thích vũ nghệ, lại là người duy nhất trong dòng họ là trai, nên ngày đêm ra sức luyện tập quyền pháp của dòng họ. Mới đầu, Bạch Khai Thành còn được các bậc tiền bối chỉ dẫn, sau các vị ấy lần lượt qua đời, đến lúc Khai Thành trưởng thành thì quái quyền pháp chàng đã học được đến độ tinh lí. Càng về sau, chàng càng lĩnh hội được những yếu lí của quyền pháp, vận dụng được hết tính chất ôn nhu của trời đất lúc ban đêm huy động đến cùng cực của quyền thuật “huyền công quyền”, đến độ lúc quyền múa lên có huyền lực đến không trăng cũng khiến cho mờ ánh sáng phảng phất như có trăng. Hay đêm trăng sáng nếu vận dụng đến âm quyền cũng có thể làm cho một vùng âm u như đang cuối tuần trăng khuyết. Khi huy động đến cương dương quyền thì sức mạnh tưởng có thể xô dạt được núi, khuấy tung được biển, cương lực sánh với năng lực thái dương tưởng chừng ngang nhau, triền miên không hết uy dũng.

Lúc Bạch Khai Thành theo chân Địch Hồng Hà đi chinh phục ải Đồng Lư, thì chàng đã quá tuổi thanh niên, đã có vợ, con mới sinh được bốn tháng. Tuổi trưởng thành càng già dặn, thì tính tình Bạch Khai Thành cũng ảnh hưởng ở quyền pháp truyền gia mà trầm lặng, trong cái trầm lặng ấy lại bao hàm sức mạnh vô biên của trời đất, vì vậy Bạch Khai Thành là dũng sĩ lừng danh Phù Liệt, tên tuổi theo dòng Xích Đằng trôi đi lẫy lừng khắp cõi Giao Châu.

Bây giờ vướng trong trận mưa đá của Mạc Cương Hồng, Bạch Khai Thành hai tay hai tảng đá vận dụng đến chỗ tinh hoa của quái quyền dòng họ mà chống đỡ. Mới đầu, Bạch Khai Thành huy động hai tảng đá hùng dũng thi triển “cương dương quyền” liên miên đánh dội các tảng đá từ trên cao đổ xuống Bạch Khai Thành lần đầu tiên trong đời phải vận dụng đến toàn bộ tinh hoa võ nghệ truyền gia, để bảo toàn tính mệnh của chàng và của Văn Bích Kiều, lúc ấy cũng đang trông mong vào đường quyền của chàng. Bạch Khai Thành trong lòng cực kì cao hứng, tay quyền vươn ra hết sức hùng dũng, lúc quyền thu ngắn thì tưởng như không động đậy, sức mạnh bạt được núi, chuyển được sông, không một tảng đá nào có thể chạm vào người Bạch Khai Thành và Văn Bích Kiều được.

Nhưng, hai tảng đá trong tay Bạch Khai Thành tương đối là nhỏ, lại chịu một sức mạnh ghê gớm đổ vào, đón đỡ chống trả với những tảng đá lớn từ trên cao ngất đổ xuống thành ra hai sức mạnh va vào nhau khiến cho đá lớn cũng tan, bụi tung mờ mịt, và hai tảng đá trong tay Bạch Khai Thành chỉ một thời gian ngắn ngủi là đã bị vỡ nát. Lúc ấy Bạch Khai Thành mới tỉnh ngộ, biết là “cương dương quyền” không thể dùng được trong lúc này, tuy rằng dương quyền pháp có dũng mãnh thật đấy nhưng lại nguy hiểm ở chỗ mau làm cho tảng đá thay tay quyền chóng bị tan thành đá vụn. Lúc ấy lại phải tìm hai tảng đá khác. Giả sử chỉ có toàn đá lớn thôi không tiện cầm thì mới thật là nguy hiểm. Lập tức Bạch Khai Thành đón lấy hai tảng đá khác, rồi chuyển bộ, chân bước tréo, thân hình đang vươn thẳng tụ khí vững vàng, bỗng nhiên đổi thành ẻo lả mềm mại, bước chân trụ thế sang phải, lúc dạt sang trái, thân hình uốn lượn như dải lụa cực kì mềm mại.

Hai tay Bạch Khai Thành nắm hai tảng đá, sử dụng tinh hoa của “huyền công quyền” thanh thản biểu diễn những đường âm quyền cực kì êm nhẹ. Tay quyền bây giờ uốn lượn êm đềm, không thấy có sức gió bốc ra, cũng chẳng thấy có lực phổ vào, chỉ thấy hai tay quyền của Bạch Khai Thành như mở rộng bao la, trùm phủ cả một vùng rộng rãi tay quyền càng lúc càng nhanh trong cái vẻ dịu dàng, lúc điểm thì vận dụng đến “Truy Khách quyền”, lúc gạt thì sử đến “Phản ba quyền”, tay quyền đánh cực kì chuẩn đích lại tuyệt diệu ở chỗ đỡ gạt thế nào để cho đá từ trên cao rớt xuống tự chạm vào nhau xô dạt cả ra.

Hai hòn đá trong tay Bạch Khai Thành bây giờ không còn tung bụi, chẳng vỡ mẻ chút nào, đủ thấy quyền pháp huyền công lợi hại đến thế nào? Văn Bích Kiều nép trong ngực Bạch Khai Thành, nàng vòng tay ôm lấy cổ họ Bạch, toàn thân nàng mềm nhũn uốn lượn theo với thân hình Bạch Khai Thành chuyển động theo bộ pháp. Văn Bích Kiều mới đầu thấy Bạch Khai Thành xử Vân Cương Bích kiếm chống đỡ với trận đá, trong lòng vừa khiếp hãi vừa thán phục, đến khi thấy uy vũ của kiếm pháp trong tay họ Bạch quả là thần sầu quỷ khiếp thì trang lòng tràn ngập yêu thương, Văn Bích Kiều như mê đi trong vòng tay họ Bạch.

Rồi kiếm gãy, Bích Kiều chưa kịp kinh hãi đã thấy Bạch Khai Thành hai tay hai hòn đá chống đỡ với trận đá, lần này tài nghệ Bạch Khai Thành mới thi thố được đến cùng cực của chỗ diễm ảo. Quyền pháp qua lại khoảnh khắc đang từ hùng dũng bỗng đổi sang uyển chuyển nhẹ như làn mây mỏng, tha thướt như hơi sương thu. Bạch Khai Thành như đùa cợt với trận đá khốc liệt của Mạc Cương Hồng, Văn Bích Kiều như mê đắm trong giấc mơ kì dị, hai cánh tay ôm ghì lấy cổ Bạch Khai Thành, mặc cho thân hình ẻo lả phất phơ đong đưa theo bộ tiến của bước chân, Bạch Khai Thành chậm chậm đi dần xuống núi.

Trên vách núi cao, Ngô Cảnh Thụy tinh thần sáng suốt lạ lùng, nhìn sâu xuống phía dưới thấy rõ ràng hai bóng người vẫn chập chờn xuống dốc, dường như trận đá không ảnh hưởng gì đến hai người ấy. Lúc này Ngô Cảnh Thụy đang ở trong tình trạng ngọn đèn trước khi tắt bùng lên chói lọi, nên mới đứng vững được. Tay Cảnh Thụy lại giơ cao dải lụa, trên vách núi quân được lệnh càng trút đá xuống thêm nữa.

Từ đằng xa, ở phía Đông Bắc Đồng Lư có một bóng người rạp mình trên lưng ngựa, người ấy ra sức thúc ngựa gấp rút vượt đường chạy lại. Kị mã chính là Văn Thượng Chính, tướng Đồng Lư mang trọng trách hủy diệt các đạo quân Phù Liệt nhưng vì tình cha con nên đã bỏ mặt trận gấp về phương Nam hi vọng cứu đứa con gái duy nhất của ông đang cùng với Bạch Khai Thành bị vây hãm trong mưa đá.

Văn Thượng Chính rập người trên yên ngựa, tai nghe núi rừng chuyển động trong cái tiếng ầm ần long trời lở đất, Thượng Chính tin chắc mười phần con gái mình đã biến thành cát bụi lẫn vào với cát bụi của vách núi Đồng Lư mất rồi.

Càng lại gần Thượng Chính càng cảm thấy mặt đất như chuyển động, đong đưa dưới vó ngựa, núi rừng như sốt réo trong cơn cuồng giận của đá trên cao trút xuống. Thượng Chính vừa kinh hãi vừa bừng bừng bứt rứt trong lòng, không biết Văn Bích Kiều bây giờ đang ở chỗ nào mà tìm, vả lại đá trút xuống ghê gớm như vậy thì làm sao lên núi cho được!

Văn Thượng Chính cuống cuồng, hận không biết hiệu lệnh để ra lệnh ngưng trận đá, đành cho ngựa chậm chậm chạy để tìm cách lại gần.

Trên sơn đạo, Ngô Cảnh Thụy vẫn chập chững bước đi, càng lúc càng ra ngoài xa. Quân trên cao trông thấy rõ ràng bóng dáng Thụy, thấy Thụy cứ chậm chậm bước mãi ra ngoài, thì trong lòng chẳng khỏi lo lắng cho Thụy. Nhưng, hiệu lệnh đã ban ra, quân phải nỗ lực thi hành, thành ra tuy thấy Cảnh Thụy sắp bị đá trút xuống đè trúng cũng không biết phải làm sao!

Cuối cùng, Ngô Cảnh Thụy bước hẳn ra ngoài, đá vẫn ầm ầm trút xuống. Tới lúc này người trông nom trận đá không ngừng được nữa đành phải gấp rút phát hiệu cho các mặt tạm ngưng trận. Lệnh vừa phát ra, trận đá như cơn mưa rào đang ầm ầm hốt nhiên lắng hẳn xuống, chỉ còn những tiếng ầm ì của những tảng đá đang trút xuống và siết trên vách núi mà đổ xuống. Cảnh Thụy bước ra cũng đúng vào lúc tảng đá lớn trôi xuống, tảng đá đè chụp lên Cảnh Thụy cực kì hùng hậu, chớp mắt Cảnh Thụy như con muỗi bị bàn tay đập xuống, thân xác tan nát, tảng đá chạm mạnh vào sơn đạo tung lên rồi tiếp tục băng băng trôi xuống chân núi. Chỗ Cảnh Thụy vừa đứng chỉ còn lại một khoảng ướt máu, chớp mắt bụi đất từ trên cao trút xuống cũng phủ kín khoảng ướt ấy, xác Ngô Cảnh Thụy dính vào tảng đá lớn mất hút vào cát bụi núi Đồng Lư.

Ở phía dưới, Bạch Khai Thành vẫn tiếp tục dạo quyền ung dung mượn sức mạnh của đá từ trên cao trút xuống mà dùng hai tảng đá trong tay chặn gạt. Vừa lúc ấy, trận đá bỗng dưng lắng xuống, cả Bạch Khai Thành lẫn Văn Bích Kiều vừa ngạc nhiên vừa mừng quá đỗi. Bây giờ đá trút xuống chỉ còn rời rạc, rõ ràng là trận đá dã ngưng, nhưng bụi thì vẫn mờ mịt cả một vùng.

Cả hai lần bước giữa các khe đá lớn mà đi, nhìn xuống phía dưới thấy ven rừng cây cối đổ rạp cả, đá đổ xuống đánh bật nhiều cây cối, làm cho chân núi rộng thêm ra. Vừa lúc ấy, có tiếng vó ngựa dồn dập. Bạch Khai Thành vội kéo Văn Bích Kiều cùng ngồi thụp xuống núp sau tảng đá lớn nhìn xem người lạ nào đến sát ven núi như vậy.

Đá trên cao vẫn còn lẻ tẻ lăn xuống, có tảng lớn, có hòn nhỏ, bụi vẫn mờ mịt.

Cũng trên cao ngất, người giữ trận thấy tận mắt tướng nhà bị đá đè trúng tan xác, ngó xuống phía sau thấy hai bóng người đi trong trận lúc nãy vẫn không chết, tướng giữ trận lấy làm lạ liền truyền quân một mặt phi báo về trấn ải cho Mạc Thống soái biết tin, một mặt truyền quân sẵn sàng để mở lại trận.

Vừa lúc ấy, một bóng người hiện ra ở ven rừng, người ấy là Văn Thượng Chính đang ngơ ngác không biết tìm xác Văn Bích Kiều ở đâu, thì trên cao Văn Bích Kiều đã nhận ra liền gọi lớn:

- Cha!

Cùng với tiếng gọi, Văn Bích Kiều băng người ra khỏi chỗ nấp, Bạch Khai Thành sững sờ cản lại.

Trên cao, người giữ trận thấy mất hút bóng hai người lạ, rồi lại thấy có bóng người lạ cưỡi ngựa rong ruổi tiến đến xem ra có vẻ bỡ ngỡ lạ lùng, thì cho rằng nhất định là những người lạ muốn nhòm ngó Đồng Lư, liền lập tức phát hiệu gấp rút mở lại trận đá.

Thế là chớp mắt, đá lại trút xuống cực kì ác liệt, núi rừng ầm ầm lung lay.

Ở dưới, Bạch Khai Thành vừa nghe tiếng ầm ầm, hồn vía lên mây biết là trên núi đá lại đổ xuống. Bạch Khai Thành hai tay vơ vội hai tảng đá, vừa đứng bật dậy vừa cất bước phóng đuổi theo Văn Bích Kiều, miệng gọi lớn:

- Đứng lại? Bích Kiều! Bích Kiều!...

Tiếng gọi của Bạch Khai Thành bị tiếng ầm ầm chói tai át mất, nhưng cũng đủ để Bích Kiều nghe thấy, nàng vội dừng bước, Bạch Khai Thành băng vội ra.

Xa xa, Văn Thượng Chính dừng ngựa ngẩn người. Đá núi chất cao như vách thành không dễ gì lại gần được. Bạch Khai Thành vừa cất bước, đá đã trút xuống mờ mịt. Trong cái tiếng ầm ầm ấy Bạch Khai Thành còn nghe rõ ràng tiếng Văn Thượng Chính rú lên kinh hãi; Văn Thượng Chính ở khoảng xa xa chỉ kịp thấy một người hai tay hoa lên dỡ gạt đá từ trên cao đổ xuống, bụi đá mờ mịt không còn thấy gì nữa.

Chưa biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—