Hồi Thứ Bảy Mươi Bốn Thủy chiến sôi dòng Bạch Hạc
Tam Sở trúng tên tử trận
Hai thầy trò họ Đặng vừa nhập thế chuyển bộ, chia nhau phương hướng để mong áp đảo thanh toán cho thật mau người lạ, thì người lạ bật cười ha hả mà rằng:
- Lê Hoàn, Phạm Hạp, hai ông định giết ta thật đấy chăng?
Thì ra người xưng là họ Đặng chính là tướng Lê Hoàn, người hầu là tướng Phạm Hạp. Hai tướng tuân lệnh Quân sư đi thi hành kế trói thuyền của Đỗ Động!
Nghe người lạ cười lớn rồi kêu to lên như vậy, tướng Lê Hoàn cũng dừng lại rồi bật cười to lên mà rằng:
- Có phải ông Thụy đấy không? Sao ông lại tới đây làm gì thế?
Quả nhiên người lạ chính là tướng Hồ Tường Thụy! Thụy nghe Lê Hoàn hỏi liền đáp:
- Chính Hồ Tường Thụy đây! Thì ra hai ông nhận kế Quân sư đi việc ở đây! Thôi bọn ta phải mau mau đi khỏi đây đã, nói chuyện sau!
Rồi Hỗ Tường Thụy đưa Lê Hoàn, Phạm Hạp men theo dòng Bạch Hạc đi xuống phía Nam.
Nhắc lại, Chung Tam Sở tiễn hai người lạ xong, trở lại soái thuyền ngồi thẫn thờ. Sở là người trực tính, nhiều khi rất hung hăng, nhưng tình cảm lại rất nặng đối với cha mẹ, nay được biết gốc gác cha mình thì trong lòng vừa mừng vừa bồi hồi xúc động! Sở vì tình cảm lớn làm cho còn chút đầu óc suy nhĩ nào cũng mất nốt, thành ra dù có bị người lạ đem việc vu vơ bịa đặt để nói dối cũng chẳng biết!
Thẫn thờ hồi lâu, Sở mới cho gọi các thuộc tướng đến bảo:
- Thủy quân ta dàn trận như thế là vững vàng rồi, các ông thấy có chỗ nào đáng dị nghị hay không?
Tướng Hoàng Đình Cường nói trước:
- Tôi coi giữ đạo quân ở chốt để làm thế “bồi chiến” cho hai đạo ở phía trước. Như vậy, thì tôi cần phải có cái sức đi nhanh của gió, nhẹ nhàng ngược được dòng nước cuốn tiếp cứu cho mặt trên, nay ta ghép thuyền thành “tường thành” vững như ở trên bộ, đến khi cần di chuyển gấp thì tôi e ngại phải khó khăn chăng?
Chung Tam Sở cười lớn:
- Nếu ta đua về sức nhanh, ắt cái thế “trường thành” của ta không nhanh được. Nhưng ta là đạo quân trợ chiến cho bộ quân của ông Kim Ân Phú, thì ta cần cái chỗ vững mạnh, hùng hậu, hơn là cần đi lại cho nhanh. Vậy cái lo của ông không có gì phải bận tâm cả. Vả lại, dù lập thế “trường thành” như thế, thủy quân của ta vẫn có thể xoay ngang chắn cả dòng sông này được cơ mà!
Hoàng Đình Cường chưa kịp nói thêm, đến lượt tướng Nhan Mục Thản nói:
- Tôi được coi giữ đạo quân ở giữa, nay Chủ soái lập thế “trường thành” khiến khi hữu sự nếu tôi có muốn tiến lên để tiếp chiến thì bị vướng cứng ở giữa, e có điều không lợi chăng?
Chung Tam Sở lại ung dung đáp:
- Khi ta tiến, thì cả đạo thủy quân cùng tiến, lúc ta cần dàn ngang để chặn địch, thì cả ba phần cùng hoạt động, sao lại bảo là ông bị vướng cứng ở giữa? Và chăng, đạo tiên phong của ta vững được nhờ ở đằng sau có các ông che chở cho thì lúc vào trận quân ta chỉ có cùng tiến chứ làm gì có việc một mình ông thúc thuyền cự địch bao giờ?
Nhan Mục Thản thấy ý kiến của Chung Tam Sở có nhiều chỗ không thông, nhưng cũng không dám bài bác. Đến lượt Lữ Bối Diệp hỏi:
- Bẩm, tôi cùng với tướng soái xét đạo thuyền tiên phong, là cốt để giữ lấy cái thế công, nay lập thế “trường thành” lôi theo cả hai đạo bồi chiến và tiếp chiến nặng nề ở đằng sau, thì cái thế công có còn cần đến nữa hay không?
Chung Tam Sở nhíu mày đáp:
- Tôi đã chẳng vừa mới nói là gì? Cả đạo quân của ta cùng tiến, thì hai đạo tiếp chiến, bồi chiến cũng vẫn đầy đủ. Cái thế của đạo tiên phong làm sao lại mất được?
Ba tướng thuộc hạ của Chung Tam Sở cảm thấy trong lòng không yên, nhưng sợ Sở mà không dám tranh biện thêm. Chung Tam Sở vui vẻ bảo:
- Thủy quân ta đi nhanh, may lại được cố nhân của phụ thân ta tìm đến giúp đỡ, thế là mặt thủy quân ta được vững vàng đợi quân bộ của ông Phú. Bây giờ còn rộng rãi ngày giờ lắm, các ông hãy mừng cho tôi tìm được gốc gác phụ thân, mừng được vững thế giao tranh nhé!
Rồi Chung Tam Sở truyền dọn tiệc ngay trên soái thuyền để cùng với các tướng thù tạc. Lúc vào tiệc, thì trời bắt đầu tối, tiết xuân ấm áp, trời trong veo không một gợn mây, phong cảnh trên sông thật dịu dàng. Cả đạo thủy quân của Chung Tam Sở “ghép mái vào nhau, lập thế trường thành” khiến vững vàng tưởng như mặt đất, các tướng ngồi trên soái thuyền không thấy thuyền chao động chút nào, nước lên cũng không cảm thấy, nước đứng lại càng yên lặng, bây giờ nước bắt đầu rút xuống cũng không hay biết.
Chung Tam Sở hân hoan:
- Các ông đã thấy rõ chưa? Bọn ta ngồi thuyền giữa sông mà uống rượu, có ai cảm thấy là mình đang ngồi trên sông nước không nào?
Các tướng quả thật không cảm thấy gì, thuyền đứng vững như đang ở trên mặt đất. Thế là cả bọn quên cả lo lắng, thi nhau nghiêng vò mà dốc, hơi men dần dần bốc lên nóng mặt.
Cũng trong lúc ấy, tại thành Đan Phượng tướng Mộc Đường còn đang tiếp tục hội họp với các tướng Mộc Đường nghiêm trang bảo:
- Thủy quân của Cảnh Thạc đóng ở Hát Môn được hai hôm rồi mà vẫn chưa tiến quân, rõ ràng là địch lầm lỗi, sơ hở nhiều quá. Dàn xếp của ta định rằng trong chiều hôm nay phá địch, ta chỉ còn đợi tin gửi về nữa là quyết định ra quân. Các ông có ý kiến gì thêm không?
Các tướng chưa ai kịp đáp, đã có quân vào trình:
- Bẩm, tướng Vi Hiển Đức trình về là đã xong xuôi tất cả, xin chờ lệnh của Tướng soái!
Mộc Đường nghe báo cả mừng, liền truyền các tướng lên hết cả mặt thành để xem Vi Hiển Đức theo dòng nước xuống phá thủy quân của Đỗ Động.
Tướng trấn thành Đan Phượng sai quân chất củi trên mặt thành, lại để thêm hỏa liệu chờ sẵn. Mộc Đường sai quân rong thuyền ra sông Bạch Hạc xem dòng nước lên xuống thế nào, phải gấp trình về ngay. Quân đi rồi liên miên trình về: “Nước còn đang lên.”.
Hồi lâu tin trình về: “Nước dòng đã đứng...”. Ngửng mặt nhìn lên trời, Mộc Đường thấy sao lấp lánh sáng, tiết xuân thật đầm ấm. Đợi thêm lát nữa, tin trinh về: “Nước dòng bắt đầu rút...” Mộc Đường nhận tin trình về trước còn bình tĩnh, sau càng lúc càng tỏ vẻ xúc động. Được hồi nữa, quân lại lên trình: “Nước rút bắt đầu nhanh...”.
Lập tức, Mộc Đường truyền quân đập đá lấy lửa, châm vào đống củi cao ngất chất trên mặt thành. Thoáng chốc, ngọn lửa bốc cao, rừng rực cháy chiếu tỏ cả một vùng mặt thành cao, đứng xa vài chục dặm đường còn thấy lửa cháy.
Tại soái thuyền của quân Đỗ Động, tướng chỉ huy Chung Tam Sở vẫn còn cùng với ba thuộc tướng nghiêng vò mà uống, lại tranh nhau ca ngợi cảnh xuân đẹp đẽ. Chỉ tiếc một điều là không phải thi sĩ để đối cảnh vịnh thơ cho thỏa tình sông nước một phen.
Cả bọn đang say sưa, chợt quân hấp tấp vén rèm vào bẩm:
- Không hiểu có việc gì, phía thành Đan Phượng lửa cháy cao lắm!
Chung Tam Sở lật đật đứng dậy bước ra, ba thuộc tướng cũng lảo đảo đứng dậy theo gót.
Ra đến ngoài, bốn tướng nhìn về phía Tây thấy ngọn lửa rõ mồn một, cả một vùng trời đỏ rực. Bốn tướng đứng lặng nhìn một lát. Chung Tam Sở hỏi vu vơ:
- Lửa gì đốt vậy?
Tướng Lữ Bối Diệp giọng lè nhè:
- Thành Đan Phượng đốt lửa mừng đón thủy quân ta đấy mà!
Mấy tướng say rượu đứng nhìn lửa cháy ở mãi xa xa, thi nhau bàn tán bậy bạ một hồi rồi lại rủ nhau trở vào tiếp tục buổi tiệc.
Chung Tam Sở là tay tửu lượng thật lớn, men rượu mới chỉ bốc làm cho y nóng rừng rực trong người chứ chưa đến nỗi ngã gục. Sở nâng bát rượu, miệng nói:
- Chắc thành Đan Phượng biết quân ta tới đây.
Sở nói chưa dứt câu, chợt có tiếng động mạnh tưởng va phải núi, đến nỗi bát đĩa trên bàn xô hẳn cả đi, bốn tướng cũng văng khỏi ghế ngồi. Bốn tướng chưa kịp định hồn, đã nghe tiếng quân reo như thác lũ ở mạn trên, rồi Soái thuyền rung rinh chao động dữ dội. Chung quanh nghe có tiếng ầm ầm, răng rắc của các chiến thuyền bị phá vỡ chen lẫn tiếng kêu la gào thét thất thanh của quân lính.
Sở hồn vía lên mây, tỉnh cả rượu, vội nhoài người chộp ngọn nhuyễn tiên da trăn có móc sắt treo ở vách soái thuyền rồi chạy vội ra ngoài. Vừa ra khỏi khoang soái thuyền, Chung Tam Sở tỉnh hẳn men rượu. Kinh hãi đến run lên bần bật. Mấy hàng chiến thuyền tiên phong đã tan nát, quân lính của Đỗ Động có đứa lớp ngóp trong dòng nước. Ở mạn trên bè gỗ vĩ đại của Đường Lâm vẫn theo dòng nước đang rút mạnh mà thúc vào chiến thuyền Đỗ Động. Bè gỗ sau thúc vào bè gỗ trước, làm cho các chiến thuyền Đỗ Động rung chuyển dữ dội, binh lính trên thuyền không làm sao đứng vững được nữa ngã chúi ngã bổ.
Trong cơn hỗn loạn cấp bách ấy, lại thêm tên của Đường Lâm bắn tới như mưa, binh Đỗ Động ngã xuống vừa kịp đứng dậy thì có đứa đã hứng tên đầy mình! Tình cảnh thật bi đát. Chung Tam Sở lặng người!
Chiến thuyền Đỗ Động như những mảnh vỏ trứng vỡ nát, bè gỗ của Đường Lâm xô xuống tung sóng nước Bạch Hạc trắng xóa, dòng sông sôi sục. Các bè gỗ phá thuyền Đỗ Động thật mau lẹ, thoáng lát mấy hàng chiến thuyền ở đằng trước đã tan nát. Soái thuyền đóng giữa các thuyền khác đang nghiêng ngả sắp sửa vỡ tan.
Chung Tam Sở quát lên như sấm, hô các tướng mau kìm quân không rối loạn. Rồi Chung Tam Sở múa ngọn nhuyễn tiên gạt tên xông lên. Sở vượt qua các chiến thuyền đang răng rắc sắp vỡ, đạp lên xác quân nhà tiến tới bè gỗ!
Phía đằng sau, ba thuộc tướng của Chúng Tam Sở cũng đã tỉnh cả men rượu. Cả ba bay hồn bạt vía, cố vững bước chia nhau các nơi giữ quân cho khỏi tan vỡ. Tướng Lữ Bối Diệp xốc vội đoản đao, vất vả chạy theo Soái tướng.
Chung Tam Sở vừa lên đến hàng thuyền trên cùng thì bè gỗ Đường Lâm đã như cả bức thành xô tới dữ dội, hàng thuyền vỡ nát, thủy binh Đỗ Động chết trong cơn biến động nhiều vô kể.
Chung Tam Sở kinh hãi, tay vẫn múa ngọn nhuyễn tiên để gạt tên, vừa vặn bè gỗ xô lại, Chung Tam Sở tung người bỏ thuyền vọt lên bè gỗ. Lập tức tên của Đường Lâm bắn tới như mưa, tất cả hướng vào Chung Tam Sở mà công kích.
Chung Tam Sở gầm thét như sấm, bước chân thoăn thoát tiến tới, tên của Đường Lâm chẳng mũi nào chạm được vào chiến giáp của Sở. Vừa lúc ấy, một tướng của Đường Lâm từ cuối bè gỗ vọt ra, tướng ấy mình bận áo chiến ghép bằng da rái cá, tay để trần, đầu đội mũ làm bằng bong bóng cá. Tướng Đường Lâm chân đi giày màng da chân vịt, tay cầm một cây roi ngắn bện bằng mây. Đây đúng là tướng Vi Hiển Đức của Đường Lâm lĩnh mệnh Thống soái Mộc Đường chỉ huy các bè gỗ phá thủy quân Đỗ Động.
Vi Hiển Đức thân hình lẳn như cá trắm, hai mắt tròn xoe như mắt cá chày, tai bạt nhĩ dính sát vào sọ. Đức có sức bền bỉ của thuồng luồng, dẻo dai của bạch tuộc, vũ nghệ tinh thông lại giỏi sử dụng ngọn roi mây thật tuyệt diệu. Tính tình Đức thâm trầm thận trọng, lúc nào cũng rất tự tin vì thế xuất trận ít khi mặc chiến bào hộ thân.
Vi Hiển Đức vừa thấy tướng Đỗ Động vượt đám thuyền nát lướt tới, liền hô quân dừng bắn tên rồi xông ra.
Chung Tam Sở thấy tướng Đường Lâm ra đón đường thì lửa giận sôi sùng sục. Sở chẳng nói chẳng rằng liền hoa ngọn nhuyễn tiên có móc sắt lên xử ra một thế “Giao long vượt sóng” đánh tới, nhuyễn tiên da trăn có móc sắt xé gió bay ra nhắm giữa mặt Vi Hiển Đức quật tới thật gấp rút. Đức thấy tướng địch cũng dùng nhuyễn tiên nhưng dài lại có móc sắt thì tự nhiên trong lòng thấy hào hứng vô cùng cho là mình gặp địch thủ rồi nên quần thảo một phen cho thỏa sức.
Nghĩ rồi, liền uốn người nửa phần trên lả hẳn sang một bên tránh đòn, chân vẫn trụ bộ thật vững. Ngọn nhuyễn tiên trong tay Sở quật tới không trúng đích liền đổi thế tức thì. Ngọn roi đang căng thẳng chợt mềm nhũn lằng nhằng, các móc sắt va vào nhau leng keng. Sở uốn cổ tay ngửa lòng bàn tay ra ngoài rồi trầm tay roi xuống quát lớn một tiếng “Giết!”.
Tức thì ngon nhuyễn tiên rít lên “soạt” một tiếng, các móc sắt theo ngọn roi chụp xuống ngang sườn Vi Hiển Đức thật mau lẹ, đà roi còn đang chìm xuống, Chung Tam Sở đã gập tay kéo ngọn roi trở lại cực mạnh.
Đòn của Sở đánh ra vừa mau lẹ lại vừa hung hiểm vô cùng. Nếu các móc sắt móc trúng vào sườn Vi Hiển Đức, rồi với đà giật ngược dữ dội như vậy của Sở, giả sử trúng phải một đòn này thì Vi Hiển Đức ắt hẳn bị lôi cả một bên xương sườn ra ngoài rồi!
Nhưng, Vi Hiển Đức là tay không kém, đương trận vẫn bình tĩnh nhận đòn của đối phương thật ung dung, biết đòn của Chung Tam Sở hung ác dữ dội thì chẳng khỏi khen thầm trong bụng.
Lập tức, Vi Hiển Đức nương theo đà nửa người phía trên con đang uốn cong tránh đòn, liền ngã hẳn người rạp xuống mặt bè gỗ, đồng thời cây roi bện mây vận lực đánh ra một thế “Gậy thần đo đất” quét vào đầu gối Chung Tam Sở. Sở đánh hụt đòn thứ hai lại bị đối phương phản công mau lẹ, nhân lúc Vi Hiển Đức đang rạp người trên bè gỗ liền vận khí chuyển lực vào hạ bàn, lại tụ vào chân đón ngọn roi của Đức quật tới.
Ngọn roi của Vi Hiển Đức đánh ngang vào khoảng đầu gối Chung Tam Sở. Sở nương đà để cho ngọn roi mây đẩy Sở đổ xuống cực kì hung dữ. Toàn thân Sở lúc ấy vừa nặng vừa như khối đá lớn ập xuống. Sở toan tính nhân đòn của đối phương dùng toàn thân mình đập cho nát đối phương đang nằm trên bè gỗ.
Vi Hiển Đức trả đòn thấy trúng đối phương, nhưng biết đòn không làm hại người đối phương mà lại còn bị đối phương lợi dụng, trước mắt đã thấy toàn thân Chung Tam Sơ đổ ập xuống thì biết thế nguy. Tức thì mượn dà roi vừa đánh ra, Đức hét lớn một tiếng chân trái đạp mạnh trên mặt bè gỗ nhoài người bắn vọt đi theo thế “Trăn gió đuổi mồi” tránh thân hình Chung Tam Sở ập xuống.
Toàn thân Chung Tam Sở tụ khí vận lực giáng xuống cực mạnh, Sở đinh ninh thế nào cũng sẽ trúng tướng địch, thế nào tướng địch cũng nát thây mà chết. Nào ngờ Vi Hiển Đức trong cơn nguy cấp lại biến thế cực mau lẹ thoát được cái họa bị Sở dè chết. Thân hình Sở giáng xuống rầm một tiếng át cả tiếng sóng xô vì các bé gỗ theo dòng nước đang rút mạnh xô vào nhau. Chiếc bè gỗ vừa theo sóng nước nhô cao sắp bổ vào đoàn thuyền Đỗ Động thì bị sức mạnh thân thể Chung Tam Sở giáng xuống dữ dội, mũi bè ngập hẳn xuống nước, bè sau dồn bè trước thúc tới, khiến cho hàng chiến thuyền Đỗ Động bị bẻ gỗ nâng bổng lên quăng lại đằng sau.
Cả thân hình Chung Tam Sở cũng bị sức mạnh phản dội ấy quăng lại đằng sau. Sở uốn người vọt dậy thật mau lẹ, ngọn nhuyễn tiện múa lên vù vù, phát ra tiếng rít như trăn gió đuổi mồi, các móc sắt vươn ra ghê gớm. Sở như điên cuồng ra tay sát phạt binh Đường Lâm cực kì hung dữ. Ngọn roi của Sở đi đến đâu máu đổ thịt rơi đến đấy, lại thêm móc sắt quá lợi hại lúc thì giật bay đầu lính Đường Lâm, lúc dứt đứt tay chân địch, tình thế thật bi thảm.
Vi Hiển Đức nhoài người thoát hiểm, lại thấy sức mạnh của Chung Tam Sở ghê gớm quá thì chẳng khỏi kinh hãi, mình Đức tháo mồ hôi ướt đẫm.
Vi Hiển Đức với thu roi lướt theo Chung Tam Sở. Đức truyền quân nổi trống trận để uy hiếp đối phương, lại sai quân ra sức bắn tên vào tướng Chung Tam Sở.
Đoàn chiến thuyền của Đỗ Động không ngừng bị các bè gỗ thúc phá, cả đoàn thuyền lớn như vậy mà rung động như lớp rêu mỏng trên mặt nước đang bị sóng nhồi đảo điên. Hai tướng Hoàng Đình Cường ở hậu quân và Nhan Mục Thản ở đoạn giữa, loanh quanh cuống quýt không biết phải làm sao để điều động được! Hai tướng chợt hiểu. Cái phép ghép thuyền thành “trường thành” bây giờ mới thật là nguy cấp, không làm sao hoạt động được! Hai tướng bàn với nhau, rồi ra lệnh cho quân cố hết sức phá nhanh đi một hàng thuyền để cho không bị ghép chặt với đoàn tiền quân, rồi gấp rút gỡ những mái chèo bị buộc vào mạn thuyền hàng sau.
Đoàn tiền quân không còn dính vào hai đạo chiến thuyền ở đằng sau nữa, thì sức chịu đựng cũng lại giảm mất nhiều, thành ra bè gỗ Đường Lâm thúc xuống càng mau phá vỡ hơn nữa. Soái thuyền đã tan thành từng mảnh theo dòng nước rút cuốn đi mất rồi. Các bè gỗ của Đường Lâm như những tòa núi lớn thúc tới, không có sức nào cản lại được! Được một lát thì cả đạo chiến thuyền tiên phong đã tan hết.
Chung Tam Sở như điên cuồng, vẫn không biết hậu quân rối loạn, ngọn nhuyễn tiên da trăn có móc sắt vẫn vun vút tung hoành trên bè gỗ. Tướng Vi Hiển Đức ra lệnh cho quân ra sức bắn tên, quyết giết cho kì được Chung Tam Sở, một mặt lại truyền cho quân lui lại bè gỗ đằng sau, để cho các lớp bè phía trước theo dòng nước tiếp tục xuống phá thủy quân Đỗ Động.
Hai đạo quân phía sau vừa thoát khỏi ràng buộc với đạo tiền quân, các tướng Nhan Mục Thản và Hoàng Đình Cường còn đang giục quân mau mau gỡ thuyền thì các bè gỗ đã lại ào tới phá nát mấy hàng thuyền phía trước. Hai tướng hồn vía lên mây, biết khó lòng thoát được, liền truyền quân ra sức đẩy thuyết theo dòng nước rút, cố ghé vào bờ.
Ở mặt trước, tướng Lữ Bối Diệp xách cây đoản đao lật đật theo gót Chung Tam Sở. Họ Lữ chếnh choáng hơi men bước chân chẳng vững, lại thêm ván chiến thuyền vỡ nát ngổn ngang. Sóng Bạch Hạc đưa bè gỗ chập chờn lên xuống, Lữ Bối Diệp mắt hoa tai nghe tiếng quân reo ầm ầm thì hào khí bốc cao, nhún chân vượt chướng ngại băng băng chạy lên. Vào lúc ấy, tướng soái Chung Tam Sở vừa vận lực nương đòn của đối phương mà ngã xuống toan đè Vi Hiển Đức.
Chiếc bè gỗ chúi mũi xuống. Lữ Bối Diệp đầm mình trong nước, đến lúc bè gỗ lại nhô lên nâng cả nước dòng Bạch Hạc lẫn Lữ Bối Diệp quăng lại đằng sau cùng với một hàng thuyền chiến Đỗ Động. Lữ Bối Diệp bây giờ tỉnh hẳn rượu, nước mát lạnh làm cho họ Lữ tinh thần vụt sáng.
Lữ Bối Diệp nương theo đợt sóng quăng lại đằng sau, hai tay mở rộng như cánh đại bàng xà xuống, thanh đoản đạo lia ngang một đường đà sát phạt được vài tên quân Đường Lâm. Vừa lúc ấy, Chung Tam Sở đã xốc tới, hai tướng ra sức đánh giết. Binh Đường Lâm chạy quanh tránh né để cho quân cung thủ bắn tới.
Các bè gỗ vẫn đua nhau trôi xuống, chiến trường hỗn loạn, sóng nước Bạch Hạc vướng nghẹt ván thuyền Đỗ Động bị phá vỡ. Thủy binh Đỗ Động lóp ngóp trong sông nước, bị thuyền vỡ, bè gỗ đập trúng chết không biết bao nhiêu mà kể. Hai tướng Nhan Mục Thản và Hoàng Đình Cường ra sức cùng với quân tháo gỡ thuyền, bây giờ hai tướng mới hiểu ra là thủy quân của mình bị trúng kế địch, tự ràng buộc vào nhau mà đợi chết. Cuối cùng, hai tướng cũng gỡ ra được hơn một trăm thuyền liền giục quân gấp chèo thuyền cập mạn Bắc để tránh bè gỗ của địch.
Thủy quân Đỗ Động vừa vào sát bờ phía Bắc, cả tướng lẫn quân chưa kịp thở dài một tiếng tạm yên lòng, đã thấy phục quân đổ ra. Binh Đường Lâm do tướng Đỗ Trường Tồn ra lệnh, dùng toàn dao ngắn, miệng hét vang trời rồi ùa nhau ào xuống chiến thuyền Đỗ Động mà đâm chém.
Đỗ Trường Tồn chia quân làm ba đợt, mỗi đợt ba mươi ba người, nhào xuống thuyền Đỗ Động đâm chém thật nhanh rồi nhảy cả xuống nước mà trốn. Tiếp theo lại đến đợt thứ nhì xông vào vòng chiến, cứ như vậy phục binh Đường Lâm quần thảo liên miên với đám bại binh Đỗ Động không dứt. Đỗ Trường Tồn đứng trên bờ nhìn xem quân mình xuất trận, Tồn giương mắt xem tướng địch chỉ huy dạo thuyền chiến này ở đâu.
Phục binh Đường Lâm vào trận tuy dữ dội, mau lẹ như chớp giật, nhưng vì quá ít nên không thể cấp thời phá thủy quân Đỗ Động được. Đỗ Trường Tồn đứng quan sát vừa thấy bóng tướng Nhan Mục Thản đang băng băng vượt qua các thuyền chiến mà tiến tới, thì liền hô quân nhất tề ào cả xuống thuyền Đỗ Động.
Đỗ Trường Tồn sử dụng ngọn đao ngắn, sắc thép long lanh sáng. Tồn tung người xuống chiến thuyền Đỗ Động, rồi lướt tới chặn đường Nhan Mục Thản, Tồn chẳng nói chẳng rằng vươn ngọn đao đâm thẳng vào ngực Thản. Nhan Mục Thản còn đang lo lắng không biết phục binh của địch đánh phá quân mình ra sao, thì đã thấy một tướng xồng xộc chạy tới tấn công mình ngay. Thản liền trụ bộ, nghiêng mình về bên trái, tay trái cử lên chặn tay đao của Tồn lại, tay phải vận sức lên gan bàn tay chém thẳng vào giữa mặt Tồn.
Nhan Mục Thản là dũng tướng của Đỗ Động, luyện võ thường lấy phương châm “Tay không phải thắng vũ khí”, vì thế quyền cước của Thản rất lợi hại. Nhan Mục Thản lại luyện được bàn tay cứng như gang đen thép nguội. Thường được người đời tặng cho danh hiệu “Thiết thủ thiên vương” ý nói ông tướng nhà trời có bàn tay sắc. Thản luyện môn “Thiết thủ quyền” mới đầu đâm tay vào thân cây chuối, rồi dần dần dùng gan bàn tay mà phá thân cây vông. Gan bàn tay Thản có thể chém thẳng vào lưỡi gươm đao mà không bị đứt, lợi hại vô cùng.
Bây giờ vào trận, Thản xử đến “Thiết thủ quyền” để tranh thắng với tướng Đỗ Trường Tồn. Tồn đâm ra một đao, thể đánh vừa nhanh vừa hung dữ, tưởng rằng chỉ một đòn là có thể nên chuyện, nào ngờ tướng Đỗ Động lại phản đòn ấy ắt mạng vong, liền lập tức nương theo đà đao xô hẳn vào người Nhan Mục Thản mà tránh đòn.
Quả nhiên, Nhan Mục Thản trả đòn chưa tới đích đã thấy tướng địch xô hẳn vào mình, cũng vội buông tay cầm tay đao của Đỗ Trường Tồn rồi quát lớn một tiếng. Tay quyền đang đánh ra lại được vận thêm sức đánh xuống. Nhan Mục Thản nương sức quyền lộn một vòng tránh bắn ra xa.
Hai tướng vừa vào trận đã ra đòn quyết liệt, cả hai đều gờm nhau. Đỗ Trường Tồn đâm hụt một đao, đánh thoát một quyền, liền lập tức hồi bộ, tay trái vươn ra, tay phải cầm đao ngửa lòng bàn tay ra ngoài rồi quát lớn: “Nhập!”. Tiếng quát chưa dứt, Đỗ Trường Tồn đã chân bước tới, tay vun vút biến thế ra chiêu cực nhanh. Thoáng lát đã biểu diễn qua mười sáu đường đao trong phép “Cận chiến đao”, toan vây hãm tướng địch.
Nhưng Nhan Mục Thản không phải là tướng kém cỏi “Thiết thủ quyền” ung dung ra đòn đỡ, gạt, chém, bổ, đòn nào cũng sát sạt cực kì chuẩn đích. Thành thử Đỗ Trường Tồn có đao trong tay cũng không tìm được lợi thế.
Hai tướng xung đột cực kì quyết liệt, sông Bạch Hạc dâng thuyền lên cao rồi lại nhào xuống, hai tướng vẫn say sưa chiến đấu với nhau, sơ hở một li là đủ mất mạng. Đám quân Đường Lâm vẫn tiếp tục dùng dao ngắn xông pha đâm chém, tung hoành thật hùng hổ khiến cho thủy quân Đỗ Động dần dần núng thế.
Tướng Hoàng Đình Cường ra sức giữ quân, thấy tình cảnh như vậy thì nghĩ rằng: “Không biết chừng phục binh Đường Lâm còn nữa ở trên bờ chưa xuất hiện, nên di thuyền sang bên kia sông thì hơn”. Nghĩ rồi liền truyền quân mau mau đưa thuyền xuôi dòng sang bên kia sông.
Thế là, đoàn thuyền chiến Đỗ Động lại dắt díu nhau, đốt thêm đuốc cho sáng mà sang sông, lại vừa để thấy đường lo tránh né bè gỗ của Đường Lâm đổ xuống.
Tướng Đỗ Trường Tồn thấy không hạ được tướng Đỗ Động, lại thấy thuyền địch chuyển động rồi hướng mũi ra sông, liền hô quân nhất tề xúm lại toan dùng đông uy hiếp Nhan Mục Thản. Thản vẫn ung dung, tay quyền vun vút đánh ra, lên xuống thật nhịp nhàng. Thản bấy giờ lấy nhanh để địch đám đông. Bàn tay thép của Thản chém ra một đường thế nào cũng trúng một tên quân Đường Lâm, tên nào trúng quyền của Nhan Mục Thản cũng đều gục xuống ngay, chết không kịp la một tiếng.
Đỗ Trường Tồn thấy không lợi, liền hô quân bãi chiến, cả bọn tìm đường nhảy cả xuống sông rồi nương vào bóng đêm bơi vào bờ. Thế là phục binh Đường Lâm lại sát phạt thêm được một ít quân nữa của Đỗ Động làm cho đoàn thuyền của Đỗ Động phải chạy sang bờ bên kia.
Đoàn thuyền chiến của Đỗ Động cố tránh các bè gỗ, theo dòng nước đang rút mà xuôi Nam, hướng sang hữu ngạn Bạch Hạc. Thuyền chưa lơi chèo, đã lại thấy có phục binh đổ ra. Trong đêm tối, hai tướng Nhan Mục Thản và Hoàng Đình Cường lại giậm chân than khổ, nhìn ra không thấy địch ở đâu, chỉ thấy có tiếng quân reo, rồi tiếng quân nhà trúng thương rú lên ghê gớm. Hai tướng kinh hãi không hiểu tình hình địch như thế nào, liền lại hô quân mau mau đưa thuyền ra giữa dòng, quân được lệnh vội vã giục nhau đây chèo đưa thuyền chạy xa bờ. Nhờ thế phục binh cũng không sát phạt được mấy.
Đạo phục binh này là do tướng Khúc Bắc Hải tuân lệnh Mộc Đường đến núp đây, quả nhiên làm cho đại quân Đỗ Động phải bỏ chạy không còn dám nghĩ đến việc đóng quân lại nữa.
Kể lại việc Soái tướng thủy quân Đỗ Động là tướng Chung Tam Sở cùng với thuộc tướng Lữ Bối Diệp ra sức tung hoành đương cự với binh Đường Lâm. Hai tướng đâm chém không ngừng tay, tai dần dần không còn nghe thấy ở phía Nam có tiếng quân reo nữa, thì trong lòng kinh hãi không hiểu quân nhà ra sao mà im lìm như thế, hay là đã bị tan nát cả rồi!
Lúc ấy, Thủy quân Đường Lâm đốt đuốc sáng rực, ba bốn bè gỗ vây quanh bại tướng Đỗ Động, binh Đường Lâm toàn dùng dao ngắn hò reo như đám thợ săn vây quanh được hai con mồi lớn, tướng Vi Hiển Đức tay múa ngọn roi mây, miệng quát lớn:
- Bớ hai tướng Đỗ Động mau mau đầu hàng thì còn tính mệnh!
Chung Tam Sở uất khí tràn đầy, hét lên một tiếng ghê gớm. Ngọn nhuyễn tiên da trăn có móc sắt múa lên thật thần sầu quỷ khốc, đánh dạt binh Đường Lâm ra. Rồi tung bước phóng lại đấu với Vi Hiển Đức. Đức đã biết tài Chung Tam Sở, lại biết tướng này tính tình nóng nảy, liền cố tìm cách khích cho Sở sôi sùng sục tức khí. Sở như con mãnh hổ bị thương lồng lộn tả tung hữu đột, đánh quân Đường Lâm tan nát. Binh Đường Lâm khiếp hãi tướng Đỗ Động quá lợi hại, đành chỉ vây quanh reo hò trợ oai xem tướng Vi Hiển Đức đối địch với hai tướng Đỗ Động.
Vi Hiển Đức sử dụng ngọn roi mây bện cực kì tinh nhuệ, lúc uyển chuyển mềm mại thì tưởng như đây là dải lụa mỏng trong tay kĩ nữ múa bên bàn tiệc. Ấy vậy mà lúc công kích thì lại hung hăng mãnh liệt mạnh ngang cột đồng thiết côn. Đức đón đánh cùng một lúc hai tướng Đỗ Động mà vẫn không nao núng. Đức có ý thủ nhiều hơn công để đợi dịp tốt. Càng đánh, Chung Tam Sở càng gầm thét tức giận. Sở thấy mãi không hơn được tướng địch thì tức lắm, ngọn nhuyễn tiên bây giờ toàn vận cương khí cứng như ngọn côn đồng, ra sức áp đảo tướng địch.
Về phần Lữ Bối Diệp, cây đoản đao mỗi đường đánh ra là một đòn chí tử, thế nào cũng có một tên quân Đường Lâm bỏ mạng. Nhưng hai tướng Đỗ Động không thể nào cứ đấu như vậy mãi được, hổ dữ làm sao địch lại được đám cáo chồn đông đảo. Binh Đường Lâm bây giờ vây kín hai tướng, thoát được vòng vây đã là điều khó khăn rồi làm gì còn có hi vọng thủ thắng được nữa.
Hai tướng càng gầm thét tung hoành, binh Đường Lâm càng như bầy ong vỡ tổ xúm xít lại chung quanh. Rồi tướng Vi Hiển Đức lại sai quân cứ liên tiếp hô lớn gọi hai tướng mau mau đầu hàng để uy hiếp tinh thần địch. Quả nhiên được một hồi nữa, thì Chung Tam Sở thấy hết đường thoát thân, uất khí dâng ngùn ngụt. Sở gầm một tiếng đến tung cả sóng nước Bạch Hạc, tiếng gầm ghê gớm quá làm cho mấy tên quân Đường Lâm yếu bóng vía dù đang trong lúc thắng thế cũng phải bủn rủn cả tay chân rơi khí giới!
Gầm xong, Chung Tam Sở thay đổi bộ pháp, cây roi da trăn bây giờ không còn uyển chuyển nữa, đổi thành cương cường vô cùng chẳng khác gì cây côn. Chung Tam Sở ra đòn cực kì quyết liệt đánh dạt hẳn quân Đường Lâm ra xa. Tướng Lữ Bối Diệp cũng huy động thanh đoản đao như mưa tuôn gió giật hết sức phá vòng vây.
Tướng Đường Lâm Vi Hiển Đức thấy vậy, liền quát lớn một tiếng nhảy vào vòng chiến, rồi lại truyền quân lần lần lui hết sang bè gỗ khác. Vì thế, hai tướng Đỗ Động với một tướng Đường Lâm rộng chân quần thảo nhau trên bè gỗ, nhờ đấy mà quân Đường Lâm đỡ bị chết vì ngọn nhuyễn tiên và cây đoản đao.
Vi Hiển Đức không cốt giao chiến lâu với hai tướng địch, cho nên bao nhiêu tài năng vũ nghệ Đức đều đem ra sử dụng hết. Hai tướng Đỗ Động nhất thời không thể làm gì được Đức. Đức ước lượng quân mình đã tránh ra xa được an toàn cả rồi, lúc ấy mới truyền quân cử cung tên hướng cả vào hai tướng địch mà bắn tới.
Hai tướng Chung Tam Sở và Lữ Bối Diệp một mặt phải đương tự với Vi Hiển Đức, Đức lại ra sức cố cầm giữ không cho hai tướng được rảnh tay chiếm lợi thế, vì vậy tên của Đường Lâm bắn tới dày đặc như mưa lớn khó lòng tránh đỡ được. Đức múa ngon roi mây cực kì huyền ảo, ngọn roi lên xuống chập chờn bao phủ khắp nơi, dồn hai tướng địch về hẳn một phía, không cho hai tướng chia ra làm hai ngả để đối cự.
Nếu đánh lâu như vậy, thì chắc Vi Hiển Đức không thành công được nhưng Đức chỉ cố làm sao buộc hai tướng phải đứng cả về một phía cho quân của mình bắn tên, cho nên trong nhất thời thì Đức thành công.
Hai tướng Đỗ Động không phải là không biết thế nguy, nhưng cấp thời thì chưa thể thoát hiểm được. Chung Tam Sở lồng lộn chưa đủ để gỡ thế bất lợi, thì tên của binh Đường Lâm đã bắn đến như mưa. Vi Hiển Đức thấy quân đã xạ tiễn, lại càng ra sức huy động tay roi, một thế “Đoạt phách tiên” quật tréo từ trên xuống dưới, từ phải sang trái cực mau lẹ. Nửa chừng đợi cho hai tướng địch phải hồi bộ tránh lăn roi thì Đức lại biến thế xử ra ngọn “Đả quỷ tiên” khiến cho ngọn roi đang bộ tréo từ trên xuống bỗng nhiên băng ngang quật vào tâm bộ hai tướng địch. Đường roi đi cực mạnh đánh dội hai tướng Đỗ Động trở lại, hai tướng phải nhảy lùi về phía sau hai ba bước mà tránh.
Chung Tam Sở vừa hồi bộ, vừa vận lực vào ngon nhuyễn tiện da trăn móc sắt, tung ra một đòn chí tử đánh tréo vào màng tang Vi Hiển Đức. Đường roi bay ra như chớp giật. Cùng lúc ấy, Lữ Bối Diệp quay lao thẳng ra phía trước. Diệp trụ bộ, đầu gối chân phải gập lại, chân trái duỗi thẳng, cây dao bay ra cùng với tiếng quát “Chết!”. Cả thân hình Lữ Bối Diệp bốc lên, ngọn đao xỉa vào ngực Vi Hiển Đức, chân phải phóng ra một ngọn “Tải diệp cước” thật dũng mãnh.
Vi Hiển Đức hai mặt thụ chiến, lằn roi của Chung Tam Sở còn đang bức bách nguy cấp thì mũi đao của Lữ Bối Diệp lại cùng với ngọn cước bay tới hung hãn. Vi Hiển Đức không hổ là tay chiến trận tinh thông, vũ nghệ siêu quần. Trong lúc nguy cấp, liền rạp người nương đà roi vừa đánh ra, chân trái dậm mạnh xuống sàn bè gỗ mượn đà đạp “soạt” một tiếng mà vọt người đi.
Thân hình Vi Hiển Đức như một vệt mờ kéo dài trên mặt bè gỗ, chỉ cách mặt bè gỗ chừng vài gang tay. Thế là chỉ một thế “Ve sầu lột xác” mà Vi Hiển Đức trong lúc nguy khốn đã thoát hiểm, tránh được ngọn roi đả tới cực nhanh, lại tránh được một đao một cước hung hãn công tới.
Vi Hiển Đức vọt người đi mạnh quá, cả thân hình Đức như một mũi tên bay luôn xuống dòng sông nghe “ùm” một tiếng.
Trên bè gỗ, hai tướng Đỗ Động vừa thấy tướng địch vọt người đi tránh đòn, liền cũng chuyển bộ toan đuổi theo, nhưng chưa kịp thì đã thấy tướng địch nhào xuống nước. Hai tướng còn đang ngẩn người, thì tên của Đường Lâm bắn tới như mưa.
Binh Đường Lâm vẫn lăm lăm cung tên đợi cơ hội để bắn tướng địch, khi thấy ba tướng quấn vào nhau mà chiến đấu thì không dám buông cung, lúc thấy chủ tướng vọt người bay xuống sông thì quân kinh hãi lại tưởng là chủ tướng bị hại, liền lập tức ra sức bắn tên vào tướng địch.
Tên bay như sao lạc, đuốc thông cháy ở xa xa, trên bè gỗ chỉ còn hai tướng địch, vì thế hai tướng Đỗ Động chẳng khác nào hai cái bia để cho binh Đường Lâm tập bắn tên. Hai tướng mắt chưa định được phương hướng, tên đã xé gió bay tới rào rào. Chung Tam Sở vừa giơ ngọn nhuyễn tiến lên chưa kịp huy động, thì đã có mấy mũi tên bay tới trúng mặt, trúng ngực Sở. Sở rú lên đau đớn khiến Lữ Bối Diệp kinh hoàng vội múa tít đoạn đạo che đỡ tên, rồi xông tới chỗ Sở. Tên của Đường Lâm bắn trúng đích, tướng địch rú lên đau đớn, khoảng cách chỉ mươi sải tay quân trông thấy rõ ràng tướng địch thọ thương thì cả mừng reo lên ầm ầm, rồi lại ra sức bắn tới như mưa.
Vừa lúc ấy, Vi Hiển Đức đã lại leo lên được trên bè gỗ, thấy tình hình như vậy thì cả mừng liền hô quân ra sức bắn thêm nữa. Lữ Bối Diệp một tay đỡ Chung Tam Sở đã chết, một tay không ngừng huơ dao gạt tên. Mắt thấy rõ tướng địch vừa từ dưới sông leo lên bè, thì vừa giận vừa sợ.
Lữ Bối Diệp biết không còn hi vọng chuyển bại thành thắng, đứng thêm lát nữa chắc cũng bỏ mạng như Chung Tam Sở, liền xốc Sở lên vai, tay đao tiếp tục đỡ gạt tên, rồi rảo bước bỏ bè gỗ lao thẳng xuống sông. Tai Diệp còn nghe thấy tên vi vút bay sát sàn sạt. Binh Đường Lâm thấy tướng địch cướp xác rồi nhảy xuống sông, thì hò reo chạy tới, đuốc thông sáng rực một vùng để mong tìm tướng địch mà giết nốt.
Lữ Bối Diệp là tướng thủy chiến lợi hại, nay trong lúc thất thế phải cướp xác Chung Tam Sở nhảy xuống sông, sông nước còn đang rất mạnh, lại thêm vướng víu vì xác Sở làm sao Lữ Bối Diệp có thể dễ dàng trốn tránh được. Diệp vốn là người bình tĩnh, thâm trầm, biết tình thế khó khăn, liền gan dạ lặn xuống dưới bè gỗ của Đường Lâm, bíu vào bè gỗ mặc cho trôi theo dòng nước.
Binh Đường Lâm tìm hồi lâu chẳng thấy tướng địch đâu, thì cũng dừng tay. Vi Hiển Đức kiểm điểm tình hình, thấy trận đánh quả nhiên đã phá được thủy quân của Đỗ Động, mạn dưới im lặng, sóng nước rung rinh rõ ràng là cả đạo chiến thuyền của địch chẳng còn gì. Vị Hiển Đức mừng lớn, truyền quân đưa bè ghé bờ, rồi quân lên bộ chỉnh đốn hàng ngũ đợi lệnh.
Trận thủy chiến như thế là kéo dài khoảng đầu giờ Hợi đến gần giữa giờ Tí thì kết thúc. Vi Hiển Đức truyền quân hạ trại, lại sai tế tác đi xem xét các nơi xem tình hình địch như thế nào.
Đức vừa yên doanh, đã có tin trình vào: “Tướng Đỗ Trường Tồn mang phục binh về!”. Vi Hiển Đức mừng lắm vội ra đón bọn Đỗ Trường Tồn vào. Khi được biết tin là phục binh của Tồn đã đánh dạt tàn quân Đỗ Động sang bên kia sông, thì Vi Hiển Đức hân hoan hỏi:
- Thế ông có thấy tàn quân Đỗ Động sang bên kia sông rồi làm gì không?
Đỗ Trường Tồn đáp:
- Tôi ít quân, không dám theo giặc, đành ở lại. Tôi thấy rõ ràng khi giặc sang đến bờ bên kia thì lại bị phục binh đón đánh. Tôi chắc là ông Mộc Đường có đặt phục binh nữa ở đây!
Vi Hiển Đức buột miệng:
- Nếu vậy thì ông Mộc Đường quả là người nhà trời rồi, mới biết phép phá giặc tuyệt đến như vậy chứ!
Hai tướng còn đang vui vẻ kể chiến công, thì quân lại vào trình:
- Có ông Khúc Bắc Hải đưa ít quân từ mạn Nam tới!
Vi Hiển Đức vọt miệng:
- Thôi thế thì đúng là ông Khúc Bắc Hải phục ở đấy rồi còn gì nữa!
Quả nhiên tướng mới đến là Khúc Bắc Hải. Ba tướng tranh nhau kể việc chiến đấu, lại chẳng hết lời ca ngợi Mộc Đường là tay thao lược đại tài.
Cũng trong lúc ấy, tướng Lữ Bối Diệp bíu theo bè gỗ, bè chậm chậm trôi theo dòng nước ra hướng Đông. Diệp trong lòng uất hận, thương bạn chết trận bi đát bây giờ lại phải dìm thây dưới nước mới mong về thoát. Lữ Bối Diệp nước mắt tuôn ra lẫn vào nước dòng Bạch Hạc, lòng hoang mang buồn vô hạn. Lại chẳng biết có còn được chiếc thuyền nào không bị bè gỗ của địch phá vỡ hay không. Không biết số phận hai tướng Nhan Mục Than và Hoàng Đình Cường ra sao?
Bè êm đềm trôi, tai Lữ Bối Diệp dần dần nghe tiếng quân Đường Lâm nhỏ mãi, không còn thấy có tiếng chân đi người nói nữa, thì biết là bè gỗ đã trôi xa, liền ra bên ngoài chui lên khỏi mặt nước xem xét. Quả nhiên thấy bốn bề vắng lặng, bè gỗ đã trôi xa vùng chiến trận vừa rồi.
Lữ Bối Diệp xốc xác Chung Tam Sở lên bè gỗ. Tên cắm chi chít trên người Sở. Sở chết trận hai mắt vẫn trợn tròn xoe, uất khí vẫn còn bừng bừng trên vẻ mặt. Lữ Bối Diệp ứa nước mắt, nức nở khóc.
Lữ Bối Diệp khóc còn chưa hả, mắt đã thấy xa xa thấp thoáng có bóng thuyền, trong lòng cả kinh sợ lọt vào vòng vây thuyền địch lần nữa ắt khó thoát chết. Diệp quơ tay tìm đao, lúc ấy mới biết là thanh đao đã rơi đâu mất. Diệp càng kinh hãi, vội nằm rạp người trên bè gỗ cạnh xác Chung Tam Sở, nghiêng mặt áp tai xuống bè gỗ, cố giương mắt xem đoàn thuyền nào.
Bè gỗ vẫn chậm chậm trôi giữa dòng, đoàn thuyền xa xa xuôi dòng nép vào hữu ngạn rõ ràng là thuyền địch đón đợi ở đây. Lữ Bối Diệp kinh hãi...
Chưa biết việc sẽ ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
—ooOoo—