Hồi Thứ Bảy Mươi Tám Siêu Loại tiến đánh Bồ Sơn
Ngọc Kỳ đốt thành chạy trốn
Tế sứ trình:
- Bẩm Chúa công, tin từ Bồ Sơn gấp gửi về trình rằng: Lý Khuê phát binh xâm phạm địa phận Bồ Sơn, tướng trấn Bồ Sơn đã có lệnh cho quân ứng phó rồi...
Sứ quân nghe trình giật mình sửng sốt, lão tướng Điền Mẫu Nghị cũng ngẩn người trên lưng ngựa. Các tướng lao xao bàn tán. Lão tướng Điền Mẫu Nghị lúc ấy như vừa chợt tỉnh, liền bẩm:
- Bẩm Chúa công, nay Lý Khuê xâm phạm Bồ Sơn cũng là nơi không xa mấy với đường ta dự định tiến quân đánh Siêu Loại, như thế thì việc ra quân của ta cũng là hợp thời. Chỉ tiếc có một điều là ta xuất quân chậm hơn Lý Khuê một bước nhưng lại được cái tiếng là “đem quân chống binh ngoài khởi chiến”, tức là Lý Khuê có nợ của ta chứ ta không nợ Lý Khuê!
Sứ quân gật đầu bảo:
- Dù Lý Khuê không cho binh xâm phạm bờ cõi của ta, ta cũng đánh y, nay y ra tay trước ta thì ta càng đỡ bị mang tiếng. Nay ông cầm quân ra biên ải, hãy hợp lực cùng với quân địa phương ấy mà giữ cho vững các mặt, sai tiến quân thế nào ta để ông tùy tiện mà hành động!
Điền Mẫu Nghị đem quân đi đánh Lý Khuê, nay lại hóa ra mang quân ra ải để giúp binh biên ải cự với binh của Lý Khuê xâm phạm bờ cõi Tiên Du. Quân của Điền Mẫu Nghị trên đường ra Bồ Sơn, liên tiếp nhận được tin của tế tác cấp báo chạy ngựa về như thoi trên khung cửi. Điền Mẫu Nghi nhận tin chẳng khỏi lo lắng bồn chồn ở trong lòng về việc Bồ Sơn...
Cho đến chiều hôm ấy, tế tác rạp mình trên lưng ngựa đưa tin về: “Binh Siêu Loại vào bờ cõi Tiên Du, trước tiên hạ thành ngoại trấn là thành Đại Bái, tướng trấn thành đã phóng hỏa đốt thành rồi chạy mất rồi...”.
Điền Mẫu Nghị nghe trình chẳng khỏi kinh sợ, càng thúc quân gấp rút ra biên ải.
Tại thành Bồ Sơn, tướng trấn thành là An Bình Huy, hội các thuộc tướng lại để gấp định kế ngăn binh Siêu Loại
An Bình Huy là tướng giỏi của Tiên Du. Huy tuổi đã cao nhưng sức lực còn cường kiện, quen xử cây trường kích, tính tình thận trọng, thích đọc binh thư đồ trận. Dưới quyền An Bình Huy có tất cả sáu tướng. Huy sai tướng Dương Ngọc Kỳ trấn giữ ngoại thành Đại Bái vì Huy cho là Ngọc Kỳ đủ sức để giữ thành ngoài trước khi đi sâu vào nội địa Tiên Du mà tới thành Bồ Sơn. Nay Ngọc Kỳ bại binh, thành Đại Bái bị hỏa thiêu, Ngọc Kỳ chạy đâu mất, tình thế khó khăn nguy ngập. Vì vậy An Bình Huy phải hội năm thuộc tướng để bàn cách ngăn địch.
An Bình Huy bảo:
- Ta không tin là tướng Dương Ngọc Kỳ mới chỉ một trận mà đã đại bại như thế, ta chắc là có điều gì bí ẩn ở đây?!
Tướng Nghiêm Cẩm Vệ nói:
- Bẩm tướng quân, quả thật ông Kỳ không phải là người kém cỏi. Vả lại, tin đưa về chỉ thấy nói là binh Siêu Loại hãm thành, thành bị hỏa thiêu, tướng giữ thành bỏ chạy mất, còn sự thể rõ ràng đích xác như thế nào thì ta chưa được biết. Quả thật thuộc tướng cũng thấy có điều bí ẩn ở trong việc này!
Các tướng Nguyễn Anh Khoa, Phạm Cổ Sách, Đặng Tân Thư và Vương Vũ Trụ, mỗi người đều góp lời bàn bạc cố tìm hiểu xem sao mà vẫn không hiểu lý do vì đâu lại có việc như vậy?!
Bàn chưa thấy việc đã có tin trình vào: “Sứ quân cho Đại tướng Điền Mẫu Nghị thống lĩnh đại quân đi cứu viện, chỉ vài ba ngày nữa là viện binh tới nơi!”
An Bình Huy nghe tin trình lại càng ngạc nhiên hơn nữa! Huy rất tin ở tài mình, bây giờ binh ngoài mới xâm phạm bờ cõi, chiếm mất một thành nhỏ bên ngoài xa, sao Sứ quân đã kinh hãi đến phải đưa viện binh ra như vậy. Hay là Sứ quân không tin ở tài sức của mình?! Nghĩ như thế, An Bình Huy trong lòng chẳng khỏi buồn bực, liền bãi hội để đợi tin, Lệnh bãi hội vừa ban ra đã lại có tin từ ngoài trình về: “Tướng Dương Ngọc Kỳ hiện đã hàng giặc.”.
An Bình Huy nghe báo giật nảy mình, liền vội bảo năm tướng ngồi lại để xét việc. Tướng Huy bảo:
- Việc Sứ quân cử viện binh ra đây, ta thấy có việc gì khác lạ lắm, ta không tin viện binh ấy ra biên ải chỉ vì việc tướng Dương Ngọc Kì để mất thành Đại Bái, việc này ta sẽ biết sau. Bây giờ là việc ông Dương Ngọc Kì hàng giặc, tin vừa trình về, ta lấy làm lạ lắm! Các ông nghĩ thế nào?
Năm tướng nghe soái tướng nói là Dương Ngọc Kì hàng địch, không ai là không sửng sốt. Tướng An Bình Huy lại bảo:
- Từ trước, ta không thấy tướng Dương Ngọc Kì có chỗ nào là phản phúc cả, y lại không kém cỏi. Nay đi hàng địch ắt có điều bí ẩn! Chưa đủ tin tức thành ra ta không thể nào phán đoán được gì cả! Tuy thế, việc thành Đại Bái thất thủ thì hiển nhiên rồi, địch sẽ phải tiến thêm nữa, việc của ta là phải sẵn sàng cự địch, chứ không phải là ngồi yên một chỗ mà luận bàn nghi ngờ mãi được!
Tướng Phạm Cổ Sách nói:
- Việc ta sẵn sàng cự địch là điều tất nhiên nhưng soái tướng đã rõ binh Siêu Loại sức lực ra sao chưa?
An Bình Huy ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Siêu Loại có những nhân vật như thế nào, ta biết nhiều nhưng không dám bảo là biết hết được. Duy từ lúc binh Siêu Loại xâm phạm bờ cõi của ta cho đến khi thành Đại Bái thất thủ, ta chẳng được tin gì của Dương Ngọc Kì trình về vì thế không rõ binh Siêu Loại do ai điều khiển?!
Lập tức, tướng Đặng Tân Thư đứng lên xin đi thu thập các tin tức dò tìm mọi việc, xem binh Siêu Loại do ai chỉ huy. Soái tướng An Bình Huy nghe tướng Đặng Tân Thư nói như vậy thì hài lòng lắm, liền một mặt sai các tướng chuẩn bị nghênh chiến, một mặt sai Đặng Tân Thư gấp rút di dò xét mọi việc.
Đặng Tân Thư lĩnh mệnh, mình mặc chiến giáp nhẹ, lưng cài đoản kiếm, cưỡi ngựa Mặc Yên, lên đường ngay tức thì...
Tại thành Đại Bái, thịnh sự cũng đang xảy ra.
Thành Đại Bái là thành nhỏ bằng đất, vách thành chẳng cao, chu vi chẳng lớn, thành này đứng trấn ở giữa khoảng giang sơn của Sứ quân Nguyên Thủ Tiệp với Sứ quân Lý Khuê. Vùng đất này chẳng có biên giới gì rõ rệt vì thế hai bên vẫn có ý hầm hè tranh giành nhau. Sứ quân Nguyễn Thủ Tiệp mau tay dựng thành Đại Bái thế là Sứ quân Lý Khuê bị thất thế. Sứ quân Lý Khuê vẫn hậm hực trong lòng, coi thành đất Đại Bái của Sứ quân Nguyên Thủ Tiệp chẳng khác nào như trong mắt có dằm, trong da thịt có ung nhọt nhức nhối, phải làm sao nhổ được cái dằm, cắt được cái nhọt ấy đi mới được!
Sứ quân Lý Khuê được tin Sứ quân Nguyễn Thủ Tiệp liên minh với Tế Giang đợi cơ hội để đánh Siêu Loại thì giận lắm. Sứ quân Lý Khuê liền hội các tướng văn võ lại bàn việc.
Sứ quân Lý Khuê vốn là người hào phú trong vùng, tuổi còn trẻ, rất ưa những việc mạo hiểm. Sứ quân Lý Khuê vóc dáng trung bình, võ nghệ cao cường nhưng mưu trí chẳng được là bao mà lại tưởng rằng cứ có sức mạnh là được cả. Vì thế, Sứ quân ưa dùng những người khỏe mạnh, thu dụng cả những phường lưu manh du thủ quen nghề đâm chém giết người.
Sứ quân Lý Khuê tuổi trẻ trấn giữ một vùng tự cho là sự nghiệp của mình đã lớn lao lắm rồi, thường bảo rằng: “Phàm người trưởng giả trong xã hội phải ăn ở cho ra cung cách trưởng giả. Ta cũng là một ông vua chẳng thua kém ai, sao ta lại không theo người xưa mà lập ra những cung điện cho xứng đáng!” Rồi Sứ quân sai dựng nhà cho lớn, nền cho cao, tổ chức một cuộc sống như thể một ông vua trong cung điện cũng có binh cấm canh gác, có lầu son gác tía nhưng tất cả chỉ là cái cung cách của một anh nhà quê học đòi làm sang. Lại nữa, Sứ quân tuổi còn trẻ không sao tránh được lòng ham muốn nữ sắc, vì thế trong phủ Sứ quân nuôi nhiều gái đẹp. Sứ quân thường bảo: “Ta nghe qua bên Tàu có ba cung sáu viện, ta nay là Sứ quân một cõi dù chẳng có ba cung thì cũng nên có vài ba phòng!”.
Sứ quân có người vợ tuổi mới mười sáu, thường gọi là Lục Hồ phu nhân, vì Sứ quân cho nàng ở “cung” Lục Hồ mé phía Nam phủ đường. Lục Hồ phu nhân cực kỳ xinh đẹp lại thông minh phúc hậu, vẫn thường khuyên Sứ quân được nhiều điều hay. Sứ quân mê say Lục Hồ, mọi người ai cũng kính trọng nàng.
Lúc Sứ quân triệu tập thuộc hạ văn võ để nghị sự thì sai gióng trống trương cờ, trang hoàng đại sảnh như lúc có đại yến thết đãi khách quý. Vào hội, Sứ quân nghiêm nét mặt mà rằng:
- Này các ông, ta hùng cứ ở đây hơn các Sứ quân khác ở chỗ: nhìn ra phía Đông không còn ai tranh giành với ta nữa, giang sơn ta một vùng bao la chỉ có vài ba đám cướp vặt, tiêu trừ lúc nào mà chẳng xong! Sự nghiệp lớn lao của ta, nay đang bị mấy Sứ quân ở chung quanh ghen ghét nhòm ngó. Vì thế ta không thể nào ngồi yên được nữa, phải ra tay đọ sức với họ, các ông có ý kiến thế nào?
Sứ quân Lý Khuê tuổi trẻ mải mê việc ăn chơi, thủ hạ cũng là đám người trẻ tuổi cả, khi nghe Sứ quân hỏi như vậy, có người ứng tiếng hăng hái mà rằng:
- Bẩm Sứ quân, đứng lên đọ sức cùng với thiên hạ đấy mới là cái chí của kẻ anh hùng! Từ lâu, chúng tôi vẫn đón chờ mong được nghe lời nói của Sứ quân hôm nay. Vậy xin Sứ quân mang binh đi chinh phục các nơi để cho chúng tôi được một phen thỏa sức!
Cả hội nhìn ra, người vừa nói là Đỗ Bá Đoàn là tướng của Sứ quân, tuổi còn trẻ. Tuy giỏi nhưng quá kiêu căng tự cho trong thiên hạ thì mình là tay vô địch, coi mọi người chẳng ra gì. Mọi người nghe Đỗ Bá Đoàn nói, chẳng ai bàn thêm điều gì, tất cả cứ lẳng lặng ngồi nghe. Sứ quân bảo:
- Thì ý ta muốn đem quân tướng tung hoành cho nên mới hội các ông để bàn việc, còn phải nói gì nữa! Chỉ có một điều là, các ông bảo ta nên hành động ra sao?
Lúc ấy, có người lên tiếng:
- Bẩm Chúa công, nếu ra quân thì ta phải chọn chỗ, tìm nơi có lợi hơn cả mà đánh. Binh ra ngoài biên giới ắt gặp nhiều khó khăn mọi mặt, không thể nào sơ suất dể lỡ việc lớn được!
Người vừa nói chính là Lý Thưởng, mưu sĩ có đôi chút kiến thức nhưng lại nhu nhược chẳng vững lập trường, thành ra Thưởng không mất lòng ai nhưng ít khi được mọi người trọng vọng. Sứ quân nghe Lý Thưởng nói thế thì hỏi lại:
- Ta chọn chỗ thuận lợi như thế nào?
- Bẩm, phía Nam ta thì Đằng Châu có Hoa Lư giúp đỡ, phía Tây ta có Vương thân Xương Xí trấn giữ, Tây Bắc thì có Lữ Đường, Lữ Đường với Thủ Tiệp ở Tiên Du hục hặc muốn ăn thịt nhau. Nay Lữ Đường đem binh vượt sông, thua được thế nào không rõ, thế nào Thủ Tiệp cũng thừa cơ đánh trộm. Như vậy ta đem binh đánh Bồ Sơn mà vào Tiên Du là điều hay nhất!
Cả hội nghe Lý Thưởng bàn, không ai lại không cho là phải, Lý Thưởng sung sướng nở nang mặt mày. Sứ quân gật gù:
- Quả nhiên đánh vào Bồ Sơn thì có lợi thật, vả lại đường đất chẳng mấy xa xôi thì việc quân cũng không vất vả! Lần đầu tiên quân ta viễn chinh nên ta muốn đích thân cầm quân, các ông nghĩ thế nào?
Hội nghị lao xao bàn tán rồi tướng Phạm Thừa Ân nói:
- Bẩm Chúa công, cứ xem các Sứ quân khác mang binh giao chiến với nhau chưa ai lại đích thân cầm quân ra trận cả, thế tức là việc chưa đến nỗi phải đích thân Chúa công vất vả. Chúa công chỉ cần cử một tướng lĩnh mệnh đi là đủ rồi, mai sau ắt thế nào Chúa công cũng phải ra khỏi Siêu Loại này mà thu cả thiên hạ đấy!
Sứ quân nghe nói rất hài lòng, liền truyền cho tướng Phạm Thừa Ân cầm quân đi đánh Bồ Sơn. Hội nghị đang lao xao bàn tán, chợt đã thấy quân vào trình: “Luy Lâu Thần Nữ đến xin yết kiến Sứ quân!”.
Sứ quân nghe báo, liền vui vẻ truyền quân vời Thần Nữ vào ngay. Luy Lâu Thần Nữ bước vào hội sảnh, ai cũng tấm tắc khen cái nhan sắc kiều mị của Thần Nữ. Tuổi của Thần Nữ là bao nhiêu thì chẳng ai hay, chỉ thấy da mặt nàng mịn như cánh hoa, cặp mắt sắc sảo long lanh mà tình tứ vô cùng, môi chúm chím như hai cánh hoa mộng ướt. Thần Nữ vóc dáng mảnh mai, mái tóc buông xõa óng như tơ, chân đi giày phi yến màu vàng tươi, ngang lưng thắt dải lụa cũng màu vàng có đeo cái túi nhỏ trong đựng bảy ngọn liễu diệp phi đao.
Luy Lâu Thần Nữ bước vào hội sảnh, hương thơm sực nức, quyến rũ mà kích thích mạnh lắm. Sứ quân cười tít mắt mà rằng:
- Mấy hôm nay ta nghe nàng muốn đi chơi xa, bây giờ ta sắp đem quân đi đánh Tiên Du đây, nàng đến để đòi đi chơi đấy phải không?
Luy Lâu Thần Nữ nghe Sứ quân hỏi cũng nhoẻn miệng cười, vành môi nàng lúc cười chẳng khác nào như hai cánh hoa xếp khéo mở hé. Mấy chiếc răng trắng như ngọc vụn ẩn hiện đẹp mê hồn. Thần Nữ cất giọng trong như pha lê mà rằng:
- Thiếp vừa nghe tin tướng công sắp cất quân đi xa mà chẳng cho thiếp biết, nên mới phải vội vàng đến để nài nỉ được cùng đi! Tướng công như thế là tệ lắm đấy!
Sứ quân cười ngất, Thần Nữ bước lại ngồi xuống ghế cạnh Sứ quân Lý Khuê. Thần Nữ thần sắc tươi trẻ chẳng khác nào như cành hoa huệ, cử chỉ Thần Nữ vừa tự nhiên lại vừa lơi lả. Thần Nữ tiếp:
- Từ lâu, thiếp vẫn xin Tướng công mang binh đi đánh ở xa. Tướng công chẳng để vào tai, bây giờ lại tự nhiên xuất binh là ý tướng công thế nào?
Sứ quân Lý Khuê vui vẻ đáp:
- Nay ta quyết định mang quân đi đánh Nguyễn Thủ Tiệp ở Tiên Du, hội các tướng văn võ bàn việc ai cũng cho là phải. Vì thế ta mới cử tướng Phạm Thừa Ân mang quân đi đánh Bồ Sơn, nàng có ý kiến ra sao không?
Thần Nữ Luy Lâu hơi cau cặp mày đẹp ra vẻ suy nghĩ rồi đáp ngay:
- Tướng công xuất quân đi đánh Thủ Tiệp, tại sao lại chọn Bồ Sơn mà đánh trước? Các tướng ở đây có biết Bồ Sơn như thế nào không?
Sứ quân, các tướng nghe Luy Lâu Thần Nữ hỏi, ai cũng có vẻ ngạc nhiên với nghiêm trang lại. Sứ quân hỏi:
- Nàng biết Bồ Sơn như thế nào? Luy Lâu Thần Nữ giọng lảnh lót đáp:
- Tiên Du của Thủ Tiệp có bốn ải lớn, Bồ Sơn là một trong bốn ái ấy. Bồ Sơn địa thế mơ hồ cực kỳ bí hiểm, người quen đi lại cũng dễ bị lạc lối còn nói chi người lạ mới đặt chân tới nữa! Đã thế, Bồ Sơn lại có đại tướng An Bình Huy trấn giữ...
Sứ quân hỏi ngay:
- Đại tướng An Bình Huy của Thủ Tiệp là người thế nào?
- Bẩm Tướng công, An Bình Huy của Thủ Tiệp là người thao lược, dưới tay có tất cả sáu thuộc tướng. An Bình Huy giữ thành Bồ Sơn rất đúng phép lại đắp thêm hai thành đất nhỏ ở bên ngoài để làm thế phòng ngự. Muốn đánh Bồ Sơn, tất phải vượt được hai thành nhỏ đã. Khi vào đến Bồ Sơn tức là đã vào đến đất tranh hùng lớn lao, chém giết ắt không thể nào qua loa được. Tướng công đã sửa soạn đầy đủ chưa?
Sứ quân lại cười:
- Tự nhiên là ta phải sửa soạn đủ cả rồi! Lẽ ra ta đích thân cầm quân nữa, nay trao cho tướng Phạm Thừa Ân cầm binh đánh Thủ Tiệp thì ta không còn lo ngại gì. Thần Nữ có muốn đi chơi một chuyến không?
Luy Lâu Thần Nữ vốn vẫn thèm được đi ra ngoài thiên hạ, nàng thường bảo: “Có đi rộng ra khắp mọi nơi thì mới hưởng được hết hương hoa của đất trời.” Cho nên nàng vẫn xúi giục Sứ quân cất quân đi chinh chiến các nơi, nay được đi một chuyến thì làm gì còn có việc chối từ nữa! Vả chăng, Luy Lâu Thần Nữ vốn tình dục chưa thỏa, nhiều nhân vật ở Siêu Loại đã qua tay nàng, Sứ quân chưa già nhưng ham nữ sắc quá độ nên sức khỏe cũng suy mòn. Lại thêm Sứ quân còn nhiều gái đẹp khác, trong đó có Lục Hồ phu nhân vừa trẻ lại vừa đẹp tuyệt vời, nhưng chỉ vì vướng Luy Lâu Thần Nữ ám ảnh nên Sứ quân cũng không được mấy tự do để ôm ấp Lục Hồ. Nay nếu Luy Lâu đi xa một chuyến thì Sứ quân tất được rộng cẳng để miệt mài với Lục Hồ thì cũng là điều hay. Vì vậy Sứ quân mới hỏi ướm lời Luy Lâu như vậy.
Luy Lâu Thần Nữ nghe Sứ quân hỏi thì mừng rỡ đáp:
- Được lắm chứ! Thiếp từ lúc đến giúp Chúa công đến nay, chưa có lần nào được tung hoành trận lớn, nay việc lớn đến tay sao lại không dự một phen cho thỏa thích!
Thế là Luy Lâu Thần Nữ theo tướng Phạm Thừa Ân đi đánh Tiên Du.
Tướng Ân đã đứng tuổi, chín chắn, vẫn biết Luy Lâu Thần Nữ là yêu nữ dâm dật từng làm náo động cả Siêu Loại. Nhiều phen ông khuyên răn Sứ quân nhưng không được, nên trong lòng vẫn lấy làm buồn phiền. Nay Luy Lâu lại xin đi theo thì biết là y thị muốn nhân cơ hội để ra ngoài tìm thú vui xác thịt. Mới đầu ông có ý không bằng lòng, sau lại cho cũng là điều hay, liền làm bộ vui vẻ mà rằng:
- Đi đánh Tiên Du tất gặp nhiều khó khăn, nay lại có thêm Thần Nữ chịu ra khỏi chỗ vàng son gấm vóc để cho tướng tài của thiên hạ biết mặt một phen, thật là đáng mừng lắm!
Thế là, Phạm Thừa Ân lĩnh hai nghìn quân, mang theo các tướng Ân Mạnh Thiệu, Lý Khắc Tịnh, Điểm Quân Hồng và Trương Bá Cương cùng Luy Lâu Thần Nữ đi đánh Bồ Sơn.
Binh của Siêu Loại do tướng Phạm Thừa Ân lĩnh đi đánh Tiên Du ra khỏi doanh, nhằm hướng Bắc tiến phát. Binh tới chân núi Thiên Thai thì tạm dừng lại. Tướng Phạm Thừa Ân hội các tướng lại bàn việc. Tướng Ân bảo:
- Ta vâng lệnh Chúa công đi đánh Tiên Du, việc vất vả nhưng chưa phải là cốt tranh đoạt đất đai mà mới chỉ thử sức với Thủ Tiệp. Nay binh tới đây, vượt rặng núi Thiên Thai này là vào vùng giang sơn của Thủ Tiệp. Các ông đã biết địa thế bên kia Thiên Thai như thế nào chưa? Tình hình địch như thế nào? Ai biết?
Các tướng ngồi ngẩn người, chưa ai biết địa thế cũng như tình hình địch ở bên kia núi Thiên Thai như thế nào. Luy Lâu Thân Nữ liền hỏi:
- Đại tướng cần xem xét địa thế, tình hình của Thủ Tiệp cũng chẳng có gì là khó, cứ sai quân đi dò xét là biết ngay chứ gì?
Phạm Thừa Ân đáp:
- Bình thường thì cứ như vậy tất biết tình hình, địa thế. Nhưng nay nếu cho quân vượt Thiên Thai mà dò xét thì cũng phải mất hơn tháng trời mới mong biết tin, tới lúc ấy thì chậm quá mất rồi còn gì! Vậy, các ông hãy nghe ta nói đây...
Các tướng ngồi ngay ngắn, Luy Lâu Thần Nữ cặp mày hơi nhíu lại, gương mặt đẹp thần tiên đợi nghe Phạm Thừa Ân nói. Tướng Ân nhìn mọi người một lượt rồi bảo:
- Thủ Tiệp có bốn danh tướng trấn bốn rặng núi, nay quân ta tiến vào đất địch thì cửa ải đầu tiên là núi Bồ Sơn. Núi Bồ Sơn do đại tướng An Bình Duy trấn giữ, Huy là tướng rất giỏi, thao lược hơn đời cho nên mới sai đắp thành đất nhỏ ở mặt trước để làm thế phòng trợ. Binh ta tiến tới, trước hết phải phá được hai thành đất của Bồ Sơn, phá được hai nơi ấy thì cũng coi như đã đẩy được hai cánh cổng ngoài ngõ, sau đấy mới trông thấy lối vào trong sân nhà người ta được...
Bốn thuộc tướng của Phạm Thừa Ân vẫn im lặng, Luy Lâu lại nói:
- Như vậy, trước hết ta phải phá hai thành đất. Hai thành ấy tất binh địch chẳng nhiều, địa thế cũng không có gì là khó khăn!
Phạm Thừa Ân nói:
- Núi Thiên Thai chung quanh không lớn, chỉ có một ngọn là cao chót vót, dưới chân rặng núi lại có sông chảy quanh co, phong cảnh u tịch giai thắng nhưng dụng võ thì lại không phải là nơi không quan hệ. Phía bên kia núi Thiên Thai, rừng trùng điệp không có người ở, thảo mộc chen lẫn thạch bích. Chính ở nơi ven rừng tướng An Bình Huy cho đắp ở phía Nam một thành đất gọi là Nam Thành, một thành đất nữa quá lên phía trên gọi là Tây Bắc Thành. Binh ta tiến, gặp phải thành Nam trước đấy. Hai thành này là hai trạm coi giữ mặt trước, đánh không mấy khó khăn. Bây giờ ta cứ tiến binh rồi sẽ liệu sau.
Rồi binh Siêu Loại trương cao cờ thêu chữ “Lý”, đi trong sạn đạo quanh co khúc khuỷu. Chẳng bao lâu vượt rặng Thiên Thai, bỏ phía Nam mà tiến lên phía Bắc.
Ở mặt Bắc núi Thiên Thai, phong cảnh không sầm uất cây cỏ như ở mặt Nam, ở đây núi lởm chởm, cây lớn cằn cỗi. Binh Siêu Loại âm thầm rời sườn núi tiến ngược lên vùng rừng rậm, tiếp tục vượt rừng tiến sâu vào giang sơn của Sứ quân Nguyễn Thủ Tiệp.
Một sớm, binh Siêu Loại ra khỏi rừng vào vùng đất phẳng, trước mặt có dòng sông nhỏ chắn ngang, bên kia sông đã thấy mờ mờ tòa Nam Thành như một bức vách nhìn xuống dòng sông.
Soái tướng Phạm Thừa Ân truyền dừng quân, dàn trận để sang sông đoạt thành địch.
Binh của Thừa Ân vừa an doanh trại, bên kia sông tế tác cũng đã báo tin cho tướng thủ thành hay. Lập tức tướng thủ thành truyền quân kéo cao cầu treo, binh sĩ lên hết mặt thành sẵn sàng cự địch. Một mặt tướng thủ thành gấp đưa tin về phủ đường trình Sứ quân rõ, lại sai quân chạy tin về thành Bồ Sơn cho tướng An Bình Huy biết để tiếp ứng.
Bên ngoài, tướng Phạm Thừa Ân đem binh hãm thành đất Nam Bồ Sơn thì cho là thế nào trong thành cũng cho quân chạy tin về Bồ Sơn. Vì thế đã sai tướng Điểm Quân Hồng bí mật vượt sông sang đất địch trước, đi vòng ra phía sau thành đất mà đợi chặn bắt người chạy tin. Tướng Phạm Thừa Ân dặn Điểm Quân Hồng: “Bắt sống được kẻ đó thì bắt, tra hỏi xem y mang tin đi như thế nào còn nếu không được thì cứ thẳng tay giết y đi, nhất định không cho tin đưa được về Bồ Sơn!”.
Nhờ thế, khi Điểm Quân Hồng chực sẵn trong rừng quả nhiên chẳng bao lâu đã thấy trong thành đất Nam Thành có hai người phi ngựa chạy ra. Điểm Quân Hồng trong lòng thầm phục Phạm Thừa Ân giỏi luận việc, liền âm thầm cho ngựa chạy theo.
Hai người của Nam Thành băng rừng mà chạy, rừng rậm rạp không có dấu vết người qua lại. Tới lúc ấy Điểm Quân Hồng mới giục ngựa vọt lên, hai người đưa tin còn chưa kịp sửng sốt thì Điểm Quân Hồng đã rút đoản dao ra quát:
- Bay mơ ngủ! Binh Siêu Loại đón đợi ở đây đã lâu rồi! Mau xuống ngựa chịu trói, đưa tin đi đâu cho lọt được nào?
Hai tên lính của Nam Thành rụng rời kinh hãi, cả hai không nói một lời liền rẽ ngựa chạy ra hai phía, toan tính bỏ trốn. Điểm Quân Hồng là tướng giỏi lại lành nghề cung tên, quen xử cây cung dây đồng rất lớn. Lúc phát tên bao giờ tiếng dây đồng cũng rung lên nghe như tiếng cồng âm u. Tài cung tên của Điểm Quân Hồng từng được các nhân vật Siêu Loại thảy đều kính nể.
Nay Điểm Quân Hồng thấy hai tên quân bỏ chạy, trong lúc gấp rút cũng chỉ có thể đuổi theo được một người còn người kia tất thoát hiểm. Điểm Quân Hồng một mặt giục ngựa đuổi theo một tên, cùng một lúc hạ cây cung trên vai xuống lắp tên cực nhanh rồi phóng mũi tên đi. Tiếng dây đồng vừa gióng lên như có tiếng cồng nện đã nghe có tiếng rú xa xa. Điểm Quân Hồng chẳng kịp đuổi theo kẻ trước mặt, cũng lại phóng theo một mũi tên nữa.
Thế là trong chớp mắt Điểm Quân Hồng đã bắn hạ được hai tên quân của Nam Thành. Hai phát tên phóng đi, Điểm Quân Hồng không muốn giết chết hai người lính đưa tin ngay nên hai mũi tên chỉ đủ làm cho hai đứa ngã ngựa. Điểm Quân Hồng liền giục ngựa đến bắt sống cả hai mà tra hỏi. Hai tên quân bị trúng tên vào đùi, mũi tên cắm lút tận đuôi, hai tên quân ra chiều đau đớn lắm. Điểm Quân Hồng liền ra tay tra khảo:
- Hai đứa bay đi đâu? Có phải là mang tin cầu viện về Bồ Sơn không?
Hai tên quân cứ một mực rên rỉ không nói. Điểm Quân Hồng vốn hung dữ, liền tức thì nổi giận quát:
- Ta hỏi tử tế chúng bay chẳng khai, phải đợi đến lúc ta hành hạ mới chịu nói đây mà!
Dứt lời, Điểm Quân Hồng chộp đuôi hai mũi tên mà kéo, tức thì hai tên quân rú lên lăn lộn. Điểm Quân Hồng cười như nắc nẻ mà rằng:
- Nói hay không? Hay đợi ta rút hộ mũi tên ra nào?
Hai tên quân vội vàng van lạy xin nói. Rồi hai đứa trình là quả thật mang tin về Bồ Sơn và Phủ đường cho Sứ quân cho rõ việc binh Siêu Loại xâm phạm bờ cõi Tiên Du.
Điểm Quân Hồng tra khảo xong, liền bảo:
- Hai đứa bay bị trúng tên của ta vào chỗ không phạm, tất không chết được. Nay đã khai trình đủ rồi thì thôi ta tha cho mà đi. Nhưng hai đứa phải đi cạnh nhau mới được!
Hai tên quân nghe nói mừng quá, quên cả đau, cố leo lên lưng ngựa rồi ra roi cho ngựa chạy song song với nhau.
Điểm Quân Hồng cũng lên ngựa, chậm chậm cho ngựa chạy theo hai tên quân Nam Thành. Chạy được một đỗi, Điểm Quân Hồng đã có dụng ý, liền hạ cây cung trên vai xuống, chập hai mũi tên làm một rồi vừa giục ngựa vừa phóng hai mũi tên đi. Dây cung bật tiếng kêu như cồng lớn âm u còn chưa dứt tiếng, hai tên quân Nam Thành đã lộn nhào xuống ngựa. Điểm Quân Hồng cười lớn chẳng thèm tới xem hai tên bị chết ra sao, liền rẽ ngựa băng rừng và trở về.
Hai người đưa tin của Nam Thành bị giết ở dọc đường, thành ra Phủ đường cũng như Bồ Sơn đều không hay biết tin gì cả.
Điểm Quân Hồng gấp rút tìm đường trở về báo cho Phạm Thừa Ân hay công việc. Ân nghe trình mừng lắm, liền truyền quân ngay trong đêm hôm ấy âm thầm sang sông. Đến tàn giờ Sửu thì binh của Siêu Loại đã tới trước thành đất Nam Thành.
Đại quân Siêu Loại dàn trước thành đất, khí thế binh Siêu Loại cực kỳ hùng dũng, trong thành chẳng khỏi kinh hãi. Tướng thủ thành là Dương Ngọc Kỳ vội truyền quân cứ một mặt canh giữ cẩn thận, một mặt chuẩn bị mọi điều cần thiết để trì hoãn đợi binh cứu viện.
Bên ngoài, quân Siêu Loại được lệnh cứ từng chặp một lại gọi to lên, kêu trong thành mau mau đầu hàng. Dương Ngọc Kỳ trong lòng như có lửa đốt, lo sợ nếu viện binh không tới kịp thì chắc thành chịu thất thủ. Dương Ngọc Ky liền sai quân dẹp đường để Kỳ lên mặt thành quan sát tình hình xem sao.
Ngoài thành, binh Siêu Loại đốt đuốc sáng rực trời, lăm le vượt thành chực san bằng thành đất bé nhỏ này. Các tướng Siêu Loại chiến giáp oai phong, khí giới đầy đủ, ngựa chiến đi lại như bay. Giám sát các mặt trông thật dữ dội. Ngay trước cổng thành đất, cờ soái bay phần phật trong ánh lửa đuốc rừng rực. Đại tướng Phạm Thừa Ân cưỡi chiến mã đen tuyền, lưng treo bảo kiếm, đại tướng đang sai phái phát lạc mệnh lệnh. Bên cạnh đại tướng Phạm Thừa Ân là Luy Lâu Thần Nữ. Thần Nữ vận chiếc áo lông thỏ trắng như tuyết cực đẹp, mái tóc buông xõa phất phơ theo chiều gió. Thần Nữ cưỡi con ngựa cũng lông trắng như bông, con ngựa nhỏ nhắn. Trong ánh lửa đuốc rực trời ấy, nhan sắc Luy Lâu Thần Nữ lồ lộ đẹp tinh khiết lạ lùng, cặp mắt Thần Nữ long lanh như hai viên ngọc dạ quang. Thần Nữ đẹp phảng phất như thần tiên nhưng lại hiển hiện vẻ dâm dật.
Các tướng phát lệnh của tướng Phạm Thừa Ân đi các mặt vừa về đứng cả chung quanh thì cũng đúng lúc ấy tướng thủ thành Dương Ngọc Kỳ lên trên mặt thành quan sát bên ngoài.
Tướng Dương Ngọc Ky tuổi còn trẻ, vóc người cao lớn, hai vai rộng, tay dài, mặt đẹp như ngọc, cặp mắt long lanh sáng như hai vì sao. Tướng Ngọc Kỳ mình bận chiến giáp lót bạc sáng ngời, lưng khoác cây cung mây lớn, ngang sườn cài gươm dài, phong độ vừa hiên ngang lại vừa đẹp đẽ. Tướng Dương Ngọc Kỳ đứng trên thành giữa ánh đuốc sáng rực đẹp như thiên thần, vẻ mặt nặng ưu tư.
Dương Ngọc Kỳ tuổi trẻ, có tài nhưng chẳng khỏi có những sơ suất, nay thấy binh ngoài xâm phạm bờ cõi muốn đoạt thành thì trong lòng lo lắng. Ngọc Kỳ tự biết sức mình yếu khó địch được binh ngoài cho nên đã phải cho người chạy về Bồ Sơn cầu viện, nhưng cầu viện của Ngọc Kỳ chẳng bao giờ có được. Ngọc Kỳ vẫn không biết như vậy nên chỉ một mực toan tính cố thủ, kéo dài thời giờ để đợi binh của An Bình Huy tới.
Nay đứng trên thành cao nhìn xuống, Dương Ngọc Kỳ thấy rất rõ tình hình thì tuổi trẻ tuy có hăng hái nhưng cũng hiểu rằng xuất chiến ắt lãnh thất bại nên tự nhủ là “đành phải nén để đợi viện binh”.
Dương Ngọc Kỳ còn đang nghĩ ngợi thì ở phía dưới các tướng thấy Kỳ xuất hiện đều ngẩn người, ai cũng tấm tắc ngợi khen Kỳ, chợt đã nghe thấy thánh thót hai tiếng “Chao ôi!” của Luy Lâu Thần Nữ chẳng nén lòng được trước vẻ đẹp vừa hùng vĩ vừa khôi ngô quá của Dương Ngọc Kỳ mà bật lên lời khen ngợi!
Khen vừa dứt tiếng, chẳng kịp đợi lệnh của soái tướng Phạm Thừa Ân, Luy Lâu Thần Nữ đã giong ngựa tiến lên. Các tướng ngẩn người, Phạm Thừa Ân cũng băn khoăn không biết phải làm sao. Thần Nữ một mình một ngựa tiến tới sát chân thành đất Nam Thành thì dừng ngựa lại, Thần Nữ ngửa mặt trông lên rồi khoan thai gọi:
- Mời tướng trấn thành hãy xuống nói chuyện!
Giọng Thần Nữ thánh thót nhưng lại có sức mạnh như kim nhọn dùi vào tai như than đỏ dí vào da thịt. Quân Tiên Du trên thành cao nghe thấy đều sởn da gà kinh hãi. Tướng Dương Ngọc Kỳ lúc thấy bên hàng tướng địch có người thúc ngựa tiến ra cũng không mấy lưu tâm, đến khi thấy Thần Nữ gọi như vậy mới giật mình nhìn xuống.
Đuốc trên thành sáng tỏ, Ngọc Kỳ thấy rõ tướng địch là một cô gái mặt hoa da phấn, đẹp tuyệt vời thì tự nhiên ngẩn người nhìn. Luy Lâu Thần Nữ nhoẻn miệng cười như hớp hồn tướng Dương Ngọc Kỳ rồi nói tiếp:
- Binh Siêu Loại đã tới đây rồi, tướng kia có dám ra trận tranh tài với ta không?
Dương Ngọc Kỳ lúc này mới như sực tỉnh, hào khí bốc cao lại bị mỹ nhân thách thức thì tự nhiên mất cả thận trọng, liền ngửa mặt cười lớn rồi truyền quân giục trống, mở cửa thành để ra cự địch. Phạm Thừa Ân lấy làm lạ, không hiểu tướng giữ thành là người thế nào mà lại dám xuất binh giao chiến như thế.
Tướng Phạm Thừa Ân nghĩ chưa xong đã thấy Luy Lâu Thần Nữ quay ngựa trở về. Thần Nữ nói:
- Thiếp dụ được tướng giặc giữ thành xuất chiến rồi, thế nào cũng lấy được thành. Đại tướng định thế nào?
Phạm Thừa Ân bảo:
- Như vậy, công đầu về phần Thần Nữ! Vậy để ta sai tướng ra bắt tướng trấn thành này xem sao!
Tức thì Luy Lâu Thần Nữ đáp:
- Thiếp dụ được tướng trấn thành ra giao chiến, thị thiếp phải được đấu với y trước chứ!
Bốn thuộc tướng của Phạm Thừa Ân đều tủm tỉm cười, Trương Bá Cương nói:
- Thôi phải rồi, chẳng Luy Lâu Thần Nữ lĩnh công đầu thu phục tướng địch khôi ngô uy vũ này thì còn ai nữa!
Thần Nữ lườm dài Trương Bá Cương, vừa lúc ấy cửa thành mở rộng, tướng trấn thành giong ngựa chạy ra, sau lưng tướng trấn thành quân bộ chiến cũng kéo ra thành hàng ngũ chỉnh tề.
Phía bên này, Phạm Thừa Ân cũng truyền các tướng ứng chiến. Binh Siêu Lại mau lẹ chuyển động, nháy mắt đã vây bọc tướng trấn thành và đám quân Tiên Du. Bây giờ tướng Dương Ngọc Kỳ mới thấy mối nguy bị bao vây, nhìn ra không thấy nữ tướng địch đâu chỉ thấy binh tướng Siêu Loại vây kín chung quanh thì kinh hãi trong lòng.
Dương Ngọc Kỳ chưa kịp lo liệu đã thấy một tướng thúc ngựa chạy tới. Tướng này lưng treo cây cung lớn dây đồng, ngang thắt lưng giắt đoản đao, dáng diệu hung hăng. Đây chính là Điểm Quân Hồng của Siêu Loại. Hồng quát lớn lên:
- Bớ tướng kia, mau mau xuống ngựa chịu hàng đi thôi! Còn chần chừ gì nữa?!
Dương Ngọc Kỳ tức thì sôi máu cũng trụ ngựa đáp lớn:
- Tên giặc này, sao dám vô lễ trước mặt ta! Mi chưa biết ta là ai nên mới dám hỗn láo như vậy đây mà!
Dứt tiếng, Dương Ngọc Kỳ không để cho Điểm Quân Hồng kịp ra tay, thanh trường kiếm trong tay Kỳ đã ra khỏi vỏ huơ lên cực kỳ mau lẹ. Ngay từ đòn thứ nhất, Dương Ngọc Kỳ đã xử những thể đánh kỳ ảo, gió kiếm phát ra nghe vi vu như gió thu thổi qua lau lách, đường kiếm lên xuống cực kỳ hùng hậu liên miên chẳng dứt. Điểm Quân Hồng thờ ơ thành ra bị thất thế lui ngựa đến năm sáu bước mà vẫn chưa dừng được.
Trống trận giục vang vang, đuốc soi sáng một vùng, im lặng quá nửa đêm hốt phiên ngụt sát khí, chiến trường ầm ầm náo động.
Phạm Thừa Ân vừa thấy tướng thủ thành xuất hiện chưa kịp ra lệnh thì đã thấy tướng Điểm Quân Hồng vọt ngựa ra khiêu chiến. Phạm Thừa Ân không kịp can lại đành đợi xem tình thế ra sao. Về phần Luy Lâu Thần Nữ cũng không kịp giục ngựa lướt ra, đành hậm hực đợi xem Điểm Quân Hồng đối địch với tướng thủ thành.
Chỉ mới vài hiện qua lại, tướng thủ thành đã thắng thế rõ rệt, đang tiếp tục dồn Điểm Quân Hồng lui ngựa hoài hoài. Điểm Quân Hồng thất thế từ đầu thành thử dù có tài giỏi chăng nữa cũng khó lấy lại được thăng bằng. Hồng uất quá gầm lên một tiếng, thanh đoản đao gấp rút phản công dữ dội. Hai tướng tranh hùng quyết liệt, trường kiếm đoản đao qua lại vun vút, gió phát ra đến rung rinh cả lửa đuốc ở chung quanh.
Đấu thêm lát nữa, hiển nhiên Điểm Quân Hồng không phải là địch thủ của tướng trấn thành. Phạm Thừa Ân thấy vậy, liền truyền quân giục trống tạm hưu chiến, nhờ thế mà Điểm Quân Hồng mới không bị thua hẳn.
Hai tướng vừa đoạn chiến, Phạm Thừa Ân đã thúc ngựa lướt tới. Luy Lâu Thần Nữ cũng giục ngựa băng theo. Tướng Dương Ngọc Kỳ thấy vậy thì trụ ngựa thủ thế, đoạn ngửa mặt kiêu ngạo quát hỏi:
- Các ngươi hèn hạ hưu chiến cốt để áp dụng cái lối “luân chiến” đốn mạt đấy phải không?
Phạm Thừa Ân ung dung đáp:
- Hào kiệt trong đời này làm gì có việc thay nhau dùng sức hiếp đáp người khác! Ta chỉ muốn hỏi, ông cao danh quý tính là chi, sao lại chịu cúi đầu đi thờ tên bất nhân bất nghĩa Thủ Tiệp như thế?
Dương Ngọc Kỳ cau cặp mày lưỡi kiếm, giọng gay gắt hỏi lại:
- Ông là người thế nào ở đây mà lại nói năng vô độ như thế?
Phạm Thừa Ân rắn rỏi:
- Đại tướn Phạm Thừa Ân chính là ta, nay lĩnh mệnh của Sứ quân Lý Khuê đem đại quân đi hỏi tội Nguyễn Thủ Tiệp. Binh Siêu Loại ta là binh nhân nghĩa, đi đến đâu cũng được trăm dân xưng tụng vì thế binh ta tới tận đây mà chẳng làm náo động lòng người. Ta thấy ông là người hào kiệt, không nỡ để cho mang tiếng là bại tướng, cho nên mới khuyên ông nên thức thời nhường chỗ cho đại binh ta tiến. Ông thuận lợi chăng?
Dương Ngọc Kỳ lạ lùng như vậy là có việc trước trận đụ hàng tướng địch? Nhưng nhìn ra, thấy địch binh hùng tướng đông. Ngọc Kỳ chẳng khỏi lo lắng trong lòng, tuy thế vẫn còn vững bụng là sẽ có viện binh tới kịp. Nghĩ thế, Dương Ngọc Kỳ cười lớn mà rằng:
- Binh Siêu Loại xâm phạm bờ cõi Tiên Du, ta là tướng trấn nơi biên ải làm gì có việc nhường đường cho các ngươi đi! Binh Siêu Loại các ngươi liệu được mấy hơi sức mà lớn tiếng!
Phạm Thừa Ân vẫn vui vẻ mà rằng:
- Này tướng kia, ông tên chi, sao còn mơ hồ mãi như thế! Binh ta đông một muôn, tướng tài vài chục người, phen này quyết đập nát Tiên Du, sao ông chẳng biết mà còn mơ tưởng viện binh từ Bồ Sơn kéo đến như thế?!
Dương Ngọc Kỳ giật mình hỏi vội:
- Viện binh nào ở Bồ Sơn?
Phạm Thừa Ân cười lớn:
- Này tướng kia, ông cho hai tên quân đi Bồ Sơn và phủ đường Tiên Du để báo tin, cầu viện binh, hai tên quân ấy là kẻ biết đâu là minh chủ, hiểu thế nào là kẻ cuồng đồ nên đã bỏ Nguyễn Thủ Tiệp về với Siêu Loại ta, hai tên quân ấy đã tới trước doanh ta trình rõ mọi việc cả rồi, ông đừng mơ tưởng viện binh nữa mà lầm to đấy! Bây giờ ông hãy xưng tên họ rồi ta thương lượng với nhau xem sao!
Dương Ngọc Kỳ kinh hãi, thế là việc quân bí mật đã bị bại lộ, kẻ đưa tin đi cầu viện binh thì lại đầu hàng địch rồi, Dương Ngọc Kỳ hiểu thế nguy của mình, khoảnh khắc kinh hãi qua đi. Ngọc Kỳ cố giữ vẻ bình tĩnh ngửa mặt cười lớn mà rằng:
- Dương Ngọc Kỳ này lĩnh trách nhiệm trấn thành Đại Bái, coi sống chết có gì quan trọng! Ta cho đi cầu viện binh là lẽ thường mà thôi, chứ làm gì có việc yếu thế phải đi cầu viện! Bây giờ binh ngoài đã đến, sức ta thừa đủ để đương cự, hà tất phải nhiều lời!
Dứt lời, Dương Ngọc Kỳ giục ngựa lướt lên, thanh trường kiếm vươn ra chực công kích Phạm Thừa Ân. Lập tức, Luy Lâu Thần Nữ cũng giục ngựa vọt lên, con ngựa của Thần Nữ nhỏ nhắn nhưng lại có sức phi rất mau lẹ, chiến mã của Dương Ngọc Kỳ vừa cất bước thì đã bị ngựa của Luy Lâu Thần Nữ chặn bước. Dương Ngọc Kỳ cau mày nhìn gương mặt ngọc của Thần Nữ. Ngọc Kỳ thoáng bối rối rồi quát hỏi:
- Đây là chốn giao tranh chém giết, nàng sao chẳng giữ phận chốn phòng loan mà lại tìm đến nơi này làm gì?
Thần Nữ nhoẻn miệng cười, cặp mắt tình tứ lườm Ngọc Kỳ mà rằng:
- Chàng biết chốn phòng loan nhiều êm ấm, sao chẳng vừa lòng mà lại tới chốn này để thiếp phải cất công đi tìm như thế?!
Dương Ngọc Kỳ nóng bừng mặt, không hiểu người con gái này là thế nào mà giữa trận tiền lại nói ra những lời lẽ như vậy? Lại xem cử chỉ của nàng ta thì rõ ràng chẳng phải là gái đoan trang, liền mắng:
- Trong đời ta chưa bao giờ lại gặp hạng như mi! Thì ra Siêu Loại chỉ toàn là phường du thủ dâm nữ như bay cả hay sao đây!
Dứt lời, Dương Ngọc Kỳ lướt ngựa lên, thanh kiếm dài vun vút bay tới. Phạm Thừa Ân cùng các tướng khác giạt ngựa ra xa xem trận đấu. Luy Lâu Thần Nữ nghe Dương Ngọc Kỳ mắng đã chẳng giận lại còn cười tươi hơn nữa mà rằng:
- Ô hay! Sao tự nhiên chàng lại nặng lời như vậy rồi, có khi sau này hối hận không kịp đấy!
Thanh gươm của Dương Ngọc Kỳ đã kích tới. Luy Lâu Thần Nữ tay không khí giới, thân hình nhẹ như khói như sương ung dung trong rừng gươm dữ dội của Ngọc Kỳ chẳng chút nao núng. Dương Ngọc Kỳ vừa vào trận đã xử ra ra những thế đánh ác liệt, lúc đầu tuy thế còn có phần gượng nhẹ nhưng đến khi thấy Luy Lâu Thần Nữ tay không ung dung né tránh thì kinh hãi liền vội vã huy động tinh hoa kiếm pháp ra sức công kích.
Gươm của Ngọc Kỳ ác liệt, Thần Nữ càng như vệt khó mờ lả lướt trôi đi êm đềm. Dần dần, hai người rời xa cửa thành.
Phạm Thừa Ân thấy hai người giao chiến dữ dội. Dương Ngọc Kỳ như bị Thần Nữ dần dần cuốn ra xa thành liền phát lệnh truyền cho tướng Trương Bá Cương đem quân đánh thẳng vào trong thành, lại sai các tướng Điểm Quân Hồng, Ân Mạnh Thiệu, Lý Khắc Tịnh đem quân tàn sát đám quân của Dương Ngọc Kỳ ngoài thành.
Trương Bá Cương được lệnh, liền xua quân đánh thốc vào cửa thành đất Đại Bái (còn gọi là Nam Thành). Phút chốc quân giữ thành cản không nổi, binh Siêu Loại ồ ạt tràn vào thành. Đám quân của Dương Ngọc Kỳ đem ra ngoài thành cự địch lần lượt bị chém ngã hết.
Dương Ngọc Kỳ đánh nhau với Luy Lâu Thần Nữ hồi lâu chẳng đâm trúng được phát gươm nào, muốn đoạn chiến thì tự nhiên thấy lúng túng không có cách gì thoát ra được, tay gươm cứ tự nhiên đâm chém. Ngoảnh nhìn lại thấy tình cảnh quân nhà nguy ngập thì muốn trở về cứu thành nhưng dường như cứ bị Luy Lâu Thần Nữ quấn lấy mà dẫn mải ra xa.
Bây giờ Dương Ngọc Kỳ đã đi thật xa thành, bốn bề vắng lặng âm u tối. Thần Nữ vẫn lả lướt như mây khói uốn lượn chung quanh. Dương Ngọc Kỳ vừa sợ vừa lấy làm kỳ dị. Chợt Thần Nữ như làn gió thoảng bay ra xa, trong bóng tối nửa đêm Thần Nữ phảng phất như chẳng phải người phàm. Thần Nữ dừng bước, mái tóc phất phơ, nàng cất giọng thánh thót mà rằng:
- Thiếp đã bảo là hai ta chẳng thù oán, nay sự thể thế này, chàng định tính sao đây?
Dương Ngọc Kỳ biết là bị lừa rồi, liền cố trấn tĩnh hỏi:
- Nàng là ai?
Luy Lâu cười để lộ hàm răng trắng ngọc ngà đáp:
- Là người từng nhớ đến chàng! Là Luy Lâu Thần Nữ!
Dương Ngọc Kỳ giật mình thì ra người con gái dị kỳ này là Luy Lâu Thần Nữ! Ngọc Kỳ vừa sợ vừa hoang mang thoáng nhớ đến những di tích từng được nghe thiên hạ đồn đại về nàng. Ngọc Kỳ liền nói:
- Thì ra đây là yêu nữ Luy Lâu!
Luy Lâu chẳng giận mà lại mỉm cười, chân bước lại gần Ngọc Kỳ, giọng lả lơi:
- Làm gì có yêu nữ, chỉ có Thần Nữ thôi chứ! Bây giờ chàng là bại tướng có chịu nghe lệnh ta không?
- Không thì sao?
- Làm gì có sự không nghe lời ta! Vả lại, ta có bảo chàng nghe ta để mà khổ sở đau đớn gì đâu! Thiên đường hoan lạc với Luy Lâu Thần Nữ chàng chê chắc?
Dương Ngọc Kỳ cố gượng:
- Yêu nữ, đừng hòng mê hoặc ta!
Dứt lời, trường kiếm lại hoa lên. Thần Nữ chợt cười lên the thé mà rằng:
- Tên đại ngốc kia, sung sướng không muốn lại muốn khổ vào thân đây mà!
Dứt lời, Thần Nữ cởi chiếc túi gấm treo ở thắt lưng ra. Bàn tay Thần Nữ mềm mại nhưng nhanh vô cùng phóng ra bảy ngọn liễu diệp phi đao.
Bảy ngọn dao nhỏ như ngón tay bay ra cực nhanh, rõ ràng kéo thành những tia sáng như bạc trong bóng tối mờ mà bay tới Dương Ngọc Kỳ. Ngọc Kỳ kinh hãi vội cử gươm lên đỡ gạt. Nhưng bảy ngọn liễu diệp đạo tuy nhỏ nhưng lại có sức mạnh lạ kỳ chạm vào gươm của Ngọc Kỳ thì đẩy dội thanh gươm lại.
Phi đao bay ra, có điều tuyệt diệu ở chỗ: nó không xâm phạm gì tới thân thể Dương Ngọc Kỳ nhưng lại phong tỏa không cho Ngọc Kỳ cựa quậy. Ngọn đao nọ chạm vào ngọn đao kia rồi lại vòng trở lại tay Thần Nữ. Thần Nữ lại tiếp tục phóng ra. Vì thế chỉ có bảy ngọn đao mà tưởng như hàng trăm hàng ngàn lưỡi đao như cái lưới vây kín lấy Dương Ngọc Kỳ. Chớp mắt, Dương Ngọc Kỳ đã bị mất gươm. Tai lại nghe tiếng phi đao rít như xé lụa rõ ràng sát vào cổ vào khắp nơi, nếu cựa quậy chắc thế nào cũng bị trúng thương ngay, vì thế Ngọc Kỳ đành phải đứng im.
Thần Nữ lại cười vang mà rằng:
- Dương Ngọc Kỳ, chớ có cựa quậy! Bây giờ đã biết nghe lệnh ta hay chưa?!
Tình cảnh này Dương Ngọc Kỳ không đầu hàng thì chẳng còn con đường nào khác hơn là chịu chết, trong bụng Ngọc Kỳ còn đang sợ lẫn uất thì đã lại thấy Thần Nữ giọng lảnh lót:
- Người anh hùng biết thời thế, có bao giờ lại dại dột để uổng cuộc đời mình được! Dương Ngọc Kỳ, chàng có chịu thuận ý thiếp hay không? Thuận thì thấy thiên đường hoan lạc, trái lại thì lập tức mang tiếng là kẻ ngu phu chết tăm tối vì tay Thần Nữ Luy Lâu này đấy!
Dương Ngọc Kỳ biết là cùng đường rồi, động đậy tất chết mà chịu đầu hàng Luy Lâu Thần Nữ thì cũng chẳng có gì là quá đáng. Cái danh Luy Lâu Thần Nữ trong thiên hạ ai mà không biết, thua Thần Nữ cũng không phải là điều nhục hay hiếm hoi gì ở thời phấn đấu này! Nhưng, thuận theo ý của Thần Nữ là thế nào? Dương Ngọc Kỳ tai thường nghe Thần Nữ là kẻ đa tình vô cùng thì thuận theo ý nàng ắt lại là chuyện ở chốn phòng the chứ chẳng sai! Nghĩ tới đây, Dương Ngọc Kỳ lại thấy nóng bừng mặt mũi. Tuổi trẻ khí huyết cương cường thì việc trai gái chẳng phải là điều thờ ơ lạnh lùng đối với Dương Ngọc Kỳ được! Vả chăng, cái danh Thần Nữ đa dâm lừng thiên hạ thì dù có mở cuộc hoan lạc với nàng một phen tất cũng là điều vinh dự!
Dương Ngọc Kỳ nghĩ chưa dứt đã thấy Thần Nữ tiến lại gần. Hai cánh tay ngà ngọc của Thần Nữ không ngừng huy động bảy ngọn liễu diệp phi đao. Thần Nữ càng lại gần Ngọc Kỳ, bảy ngọn phi đao càng bay nhanh hơn nữa, đường bay ngắn ngủi mới biểu diễn hết được tuyệt nghệ phóng liễu đao của Thần Nữ. Thần Nữ lại lảnh lót, giọng mê hoặc:
- Dương Ngọc Kỳ, sao chàng vẫn chẳng trả lời ta? Có phải chàng thuận ý rồi đấy không?
Dương Ngọc Kỳ vẫn không nói, Luy Lâu Thần Nữ tiến lại sát bên chàng.
Thốt nhiên, hai cánh tay Thần Nữ như hai con rắn trắng vòng cuốn lấy cổ Ngọc Kỳ, bảy ngọn liễu diệp phi đao thoắt nằm gọn trong lòng bàn tay trái Thần Nữ.
Thần Nữ vẻ mặt đắm say, hai mắt long lanh tình tứ đăm đăm ngước nhìn sát vào mặt Dương Ngọc Kỳ.
Trong một thoáng, Dương Ngọc Kỳ như lạc hồn, toàn thân run lên nhè nhẹ. Thần Nữ siết vòng tay, miệng khẽ gọi:
- Ngọc Kỳ! Dương Ngọc Kỳ!
Dương Ngọc Kỳ nghe Luy Lâu Thần Nữ gọi, tự nhiên tinh thần sực tỉnh, chí quật cường của con nhà tướng vụt sáng tỏ. Dương Ngọc Kỳ thoáng nhớ tình cảnh, bại tướng ắt không tránh được mối nhục miệng đời mai mỉa. Hai mắt Ngọc Kỳ long lanh, một quyết định dữ dội chợt hiện đến. Ngọc Kỳ chậm chậm giơ tay phải lên, cặp môi hơi mím lại. Ngọc Kỳ vận hơi, lẳng lặng vận lực vào cánh tay đang ở sau lưng Thần Nữ.
Thần Nữ vẫn chẳng hay biết ý định của Dương Ngọc Kỳ, chỉ thấy Ngọc Kỳ chậm chậm nâng cánh tay như là sắp sửa ôm lấy mình. Thần Nữ càng như mê đắm, cặp môi mấp máy. Ngọc Kỳ bấn loạn, cánh tay giơ cao!
Đúng lúc ấy, Thần Nữ nhẹ vươn người lên cùng với hương thơm quyến rũ lạ lùng quyện lấy Ngọc Kỳ. Trong khoảnh khắc giữa hận thù chinh chiến với đam mê của tuổi trẻ trước sắc đẹp, bên nào chậm một bước là sụp đổ trước bên kia.
Cánh tay Dương Ngọc Kỳ vận lực vừa giơ lên chức đập xuống lưng Thần Nữ. Bây giờ hốt nhiên hạ xuống siết chặt lấy mảnh lưng tuyệt vời của Thần Nữ.
Bảy ngọn liễu diệp phi đao rời khỏi bàn tay Thần Nữ rơi xuống, va vào nhau phát ra tiếng lảnh lót như tiếng chuông ngân đắc thắng của ái tình!
Thế là, ở phía Đông Bắc, thành đất Đại Bái tức Nam Thành đã bị đại binh Siêu Loại chiếm; thì ở phía Tây Nam, tướng thủ thành là Dương Ngọc Kỳ bị Luy Lâu Thần Nữ chinh phục.
Đại tướng Phạm Thừa Ân đem quân bản bộ vào thành Đại Bái, sai Điểm Quân Hồng lĩnh cờ tiên phong. Hồng vốn hung dữ, lúc mới ra binh hạ thành đã bị Dương Ngọc Kỳ áp đảo đến suýt bị bại, nay vào thành thì trút cả cơn giận lên đầu đám bại quân cùng hơn trăm gia đình dân chúng sống trong thành. Điểm Quân Hồng ra lệnh thẳng tay chém giết, thế là phút chốc thành Đại Bái máu chảy thành suối, dân đen chết lẫn binh sĩ của Tiên Du thây quăng đầy đường. Trong trận hạ thành Đại Bái này, quân Siêu Loại sát phạt cũng hơn nghìn mạng người.
Phạm Thừa Ân được tin trình là tướng tiên phong ra lệnh chém giết ghê quá thì kinh hãi vội phát lệnh sai tướng Trương Bá Cương đi ngăn cản. Khi Cương cản được thì trong thành đã xơ xác chẳng còn mấy người sống sót!
Phạm Thừa Ân hội các tướng, trách Điểm Quân Hồng quá tàn nhẫn rồi bàn việc quân. Thừa Ân cùng các tướng có ý đợi Luy Lâu Thần Nữ trở về, ai cũng biết là thế nào Thần Nữ cũng mê hoặc được Dương Ngọc Kỳ, duy chẳng biết bây giờ hai người đang ở đâu?
Tảng sáng hôm ấy, tin trình vào: “Thần Nữ đã về lại đem theo cả tướng trấn thành Đại Bái!” Phạm Thừa Ân nghe báo liền tủm tỉm cười, biết là Thần Nữ đã thắng cả mọi trận rồi! Phạm Thừa Ân đem bốn tướng ra đón Thần Nữ vào, Dương Ngọc Kỳ đi bên cạnh Thần Nữ, mặt cúi xuống, bộ điệu ngượng ngập.
Vào hội, Dương Ngọc Kỳ chỉ ngồi im, vẻ mặt băn khoăn. Phạm Thừa Ân bảo:
- Công đầu đoạt thành Đại Bái này là về Thần Nữ nhưng cũng nhờ một phần ở công ông Điểm Quân Hồng chẹn bắt hai người đưa tin. Ông Ngọc Kỳ đừng giận nhé!
Luy Lâu Thần Nữ mặt hoa rạng rỡ, vui vẻ nói:
- Bây giờ ông Kỳ đã là người của Siêu Loại ta rồi, thôi cũng đừng nên nhắc đến việc cũ nữa.
Phạm Thừa Ân bảo:
- Vậy tôi xin mừng tướng quân đã chọn nơi sáng, bỏ chỗ tối, tôi cũng lại xin mừng tướng quân với Thần Nữ tại trận tiền kết được mối hảo duyên!
Dương Ngọc Kỳ thẹn đỏ mặt khẽ liếc Thần Nữ. Thần Nữ sắc mặt hồng hào thỏa mãn, cười lanh lảnh mà rằng:
- Quả nhiên tướng quân Dương Ngọc Kỳ là người sáng suốt, biết chọn nơi sáng, bỏ chỗ tối! Bây giờ, việc thành Đại Bái xong rồi, lệnh của Sứ quân Siêu Loại ta không phải là ta dừng lại ở đây, nay ông Phạm cầm quân ắt cũng dự liệu trước cả rồi, bây giờ ta tiếp tục ra sao?
Phạm Thừa Ân chưa kịp nói còn đang suy nghĩ thì Dương Ngọc Kỳ cất giọng rõ ràng mà rằng:
- Tôi là bại tướng, kém tài phải đầu hàng, việc ấy đã rành rành. Vả chăng, thành Đại Bái này quân chỉ có sáu trăm, chẳng khác nào bờ rào phía ngoài xa, tuy thế để mất thành cũng là mang tiếng lớn, nay tôi xin trước hết che tiếng cho tôi, sau hãy tiến quân không biết đại soái có bằng lòng không?
Phạm Thừa Ân vui vẻ đáp:
- Ông quả là người nghĩa khí! Giữ tiếng cho ông, sao tôi lại từ chối! Vậy ông muốn tránh tiếng như thế nào? Rồi ta tiến quân ra sao?
Dương Ngọc Kỳ đáp ngay:
- Tôi giữ thành, binh ngoài đến mới chỉ một trận giao tranh đã dể thành mất vào tay địch. Thắng bại tuy là lẽ thường của người làm tướng nhưng tôi lại về với Siêu Loại chứ không phải là chết theo thành, ấy lại là việc khác. Vậy, tôi xin đại soái làm sao để cho việc tôi không giữ được thành rõ ràng là vì yếu thế, quân ít không thể đương cự được, chứ không phải... không phải...
Dương Ngọc Kỳ mặt đỏ bừng, không nói tiếp được, mắt liếc nhanh Thần Nữ. Phạm Thừa Ân hiểu ra, soái tướng cất tiếng cười vang. Thần Nữ cũng thật vui vẻ, hai mắt long lanh tình tứ nhìn Dương Ngọc Kỳ, đám tướng Siêu Loại không khỏi bật cười thú vị. Phạm Thừa Ân cười xong thì nói:
- Thôi được rồi! Ông Kỳ thế yếu quân ít dành bỏ thành, chứ chẳng phải vì yêu hoa mê nguyệt mà để lỡ việc! Đã thế, ông Điểm Quân Hồng hãy ra lệnh dốt thành Đại Bái này rồi phao lớn lên rằng: “Tướng Tiên Du giữ thành thế yếu không địch được binh Siêu Loại, đành đốt thành làm kế phản địch rồi đem quân bản bộ triệt thoái rồi!”. Như vậy ông Dương Ngọc Kỳ đã bằng lòng chưa?
Dương Ngọc Kỳ vừa mừng vừa lộ vẻ buồn mà rằng:
- Được như vậy thì tôi đội ơn đại soái lắm!
- Thế còn việc tiến quân thì ông là người của Tiên Du, ông giữ Đại Bái tức Nam Thành, chắc ông cũng hiểu biết về thành nhỏ thứ hai là Tây Bắc Thành, ông khuyên ta nên tiến quân ra sao? Lấy nốt thành ấy là công về ông mà cũng chứng tỏ là ông trung thành với Thần Nữ thật đấy!
Hội nghị lại cười, Dương Ngọc Kỳ vừa ngượng vừa băn khoăn khổ sở. Ngọc Kỳ còn cúi đầu suy nghĩ. Luy Lâu Thần Nữ đã nũng nịu ghé tai Kỳ mà rằng:
- Chàng đã về với thiếp thì cũng đừng tiếc gì chẳng giúp đại tướng lấy một tòa thành đất nhỏ bé nhé!
Tiếng nói của Thần Nữ trong mà rõ ràng vô cùng, lại có sức mạnh chảy vàng tan đá. Làm sao Dương Ngọc Kỳ cưỡng lại được! Ngọc Kỳ mỉm cười khó mà rằng:
- Tôi chẳng dám tiếc công, xin được góp phần để gọi là có lễ ra mắt đại tướng nhận cho tôi được về với Siêu Loại...
Phạm Thừa Ân vui vẻ:
- Vậy thì tôi xin tạ ơn ông Kỳ trước nhé!
Dương Ngọc Kỳ vội đứng dậy, đáp:
- Đại tướng, tôi không dám thế! Chỉ xin được dâng kế lấy Tây Bắc Thành mà thôi!
- Vậy ông định kế thế nào?
- Thành Đại Bái bị hỏa thiêu, tôi là bại tướng, xin được dâng kế “Khổ nhục của bại tướng” chạy về Tây Bắc Thành để cầu cứu. Đến khi vào được thành rồi thì tôi sẽ thừa cơ bắt giữ tướng giữ thành, mở cửa để ngài tiến quân vào. Như vậy, thưa có được không?
Phạm Thừa Ân hiểu kế này ắt thành công, nhưng tướng Dương Ngọc Kỳ vừa mới vì sắc đẹp của Luy Lâu Thần Nữ mà về với Siêu Loại. Thân làm tướng để mất thành muốn lấy công để tỏ dạ trung thành thì liệu hành động ấy của Ngọc Kỳ có phải là thật hay lại là cơ hội để Kỳ thoát thân?
Phạm Thừa Ân cúi đầu suy nghĩ, bốn tướng cũng lao xao bàn tán. Dương Ngọc Kỳ tự nguyện đưa kế xong thấy các tướng Siêu Loại có vẻ ngập ngừng thì biết là mọi người nghi