← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Bảy Mươi Chín Thành Đản chê người phản bội
Ngọc Kỳ chém tướng dâng thành

Nắng lên cao, thì cửa thành Đại Bái phía Tây mở ra, bại hàng tướng Dương Ngọc Kỳ chiến bào tơi tả, lưng không đeo khí giới, tất tả giục ngựa nhắm hướng Tây Bắc ra sức chạy tới.

Dương Ngọc Kỳ đi chưa bao lâu, thì Lý Khắc Tịnh và Ân Mạnh Thiệu lặng lẽ mang một nghìn quân len lỏi đường rừng mà đi. Dọc đường, Lý Khắc Tịnh lại sai tế tác luôn luôn theo dõi Dương Ngọc Kỳ rồi báo về cho trung quân hay. Vì thế Kỳ đi đến đâu Lý Khắc Tịnh và Ân Mạnh Thiệu đều hay biết cả. Ngọc Kỳ hành động ra sao nhất nhất đều không qua khỏi được mắt hại tướng Siêu Loại. Hai tướng Siêu Loại trong quân đi lấy thành Cổ Tiểu, cả hai nghe tế tác đều đều trình về việc Dương Ngọc Kỳ, không ông nào nói một lời, ông nào cũng có vẻ ưu tư.

Thành Cổ Tiểu không xa thành Đại Bái là mấy, Dương Ngọc Kỳ giục ngựa chạy gấp đến khi mặt trời gần đứng bóng thì đã thấy thành Cổ Tiểu ở xa xa. Dương Ngọc Kỳ hồi hộp, cho ngựa chạy chậm chậm để xét lại xem hình dáng mình có đúng là một bại tướng hay không. Ngọc Kỳ trong lòng chẳng khỏi hoang mang, cũng có lúc lương tâm như chợt tỉnh. Tự thấy kinh hãi về hành động của mình, nhưng chỉ trong một thoáng lại bị hình ảnh kiều mị của Luy Lâu Thần Nữ hiện ra như vầng mây lớn che khuất cả ánh sáng mặt trời. Thế là những rung cảm dị kỳ trong đời Kỳ chẳng bao giờ thấy như lúc cùng Luy Lâu Thần Nữ tan vào nhau như ào ạt trong huyết quản Kỳ, lương tâm Ngọc Kỳ lại vẩn đục.

Ngọc Kỳ vận lực nhìn về thành Cổ Tiểu, mím môi rạp mình thúc ngựa sải vó.

Thành Cổ Tiểu cũng không lớn gì hơn thành Đại Bái, nhưng lại trấn trên quan lộ, hai bên là vách núi đầu rặng Bồ Sơn. Không qua được Cổ Tiểu thì không vào được Bồ Sơn. Địa thế quan yếu như vậy nhưng Sứ quân Thủ Tiệp chỉ đặt một thành đất nhỏ sau thành Đại Bái. Chẳng phải là Sứ quân hay đại tướng trấn Bồ Sơn không biết phép dụng binh.

Đại tướng An Bình Huy trấn thành Bồ Sơn, sai đắp hai thành đất ở bên ngoài xa, cốt ý là: khi nào Siêu Loại tiến binh vào ngả này, ắt bị hai thành ấy cản chậm bước tiến, đủ để cho An Bình Huy có thì giờ ra quân đối địch, chứ không cần phá ngay từ ngoài xa.

Nay, binh Siêu Loại tiến đánh thành Nam Đại Bái, tướng giữ thành gặp phải cặp mắt của Thần Nữ thu hồn, khiến thành bị mất mà tin chẳng về được đến Cổ Tiểu.

Đường lại Cổ Tiểu càng gần, Ngọc Kỳ trong lòng càng bối rối. Giả sử Ngọc Kỳ là bại tướng chạy tới đây để cầu cứu thật thì lại là một lẽ, đằng này Kỳ lại giả làm bại tướng để giúp địch chiếm thành. Tâm tư ấy làm cho Dương Ngọc Kỳ trong lòng sôi nổi, hối hận không gỡ lại được lỡ lầm đã sâu xa. Có lúc, Dương Ngọc Kỳ lòng tự bảo: còn kịp để hồi tỉnh, bỏ địch mà lập công chuộc tội. Nhưng, Kỳ nghĩ chưa dứt, gã lại thấy hình ảnh Luy Lâu Thần Nữ như biết cả lại hiện ra, rồi cuộc tình lại làm cho Ngọc Kỳ bủn rủn cả tinh thần. Thế là Kỳ như người mê đi trong bóng tối chẳng thể nào thấy được đường đi.

Trên thành đất Cổ Tiểu, quân tuần canh nghiêm ngặt, cổng thành đóng bên ngoài không một bóng người. Nhưng lúc Dương Ngọc Kỳ giục ngựa chạy lại gần thì trên thành nhận ra ngay, lập tức trống hiệu giục vang, tướng trấn thành là Bùi Thành Đản đứng trên vọng lâu nheo mắt mà nhìn. Xa tít ngoài xa, rừng chen lẫn núi nhỏ lô nhô rồi dồn về trước cổng thành Cổ Tiểu, quang cảnh vắng lặng, chỉ có một mình Dương Ngọc Kỳ là vẫn rạp mình giục ngựa.

Bùi Thành Đản lấy làm lạ, chưa trông rõ ai mà lại một mình giục ngựa gấp rút tới thành như thế này. Mới sáng hôm nay, Bùi Thành Đản được tin của tế tác báo rằng: “Không hiểu vì đâu, thành Nam Đại Bái bốc lửa ngùn ngụt!”. Từ mấy hôm nay, Thành Đản có nghe phong thanh Siêu Loại xuất binh toan tính xâm phạm Tiên Du. Đản vẫn để tâm, nay thấy quân báo thành Đại Bái bốc lửa, thì nghi hoặc lắm, liền cho lệnh phải nghiêm chỉnh canh gác, việc ra vào thành phải xem xét cẩn thận. Bùi Thành Đản lại cho quân đi dò xét việc Đại Bái, thấy tin tức vẫn im lìm thì trong lòng càng lấy làm lạ. Đến giữa buổi sáng, lại được tin quân báo về cho biết: dường như có đánh nhau ở Đại Bái. Đản càng hoang mang không hiểu ra sao, mấy lần muốn một mặt trình về Bồ Sơn, một mặt lệnh cho quân sẵn sàng cự địch, nhưng nghĩ lại việc cự địch thì địch nào đây? Thành ra Đản lại ngập ngừng không quyết, cuối cùng chỉ cho quân canh gác nghiêm ngặt chứ không báo về Bồ Sơn.

Bây giờ thấy có người giục ngựa chạy tới, Bùi Thành Đản đợi chờ.

Dương Ngọc Kỳ giục ngựa chạy đến sát chân thành Cổ Tiểu, trên thành nghìn con mắt đều dồn cả vào Kỳ mà xem là ai. Tới lúc ấy, Dương Ngọc Kỳ mới ghìm ngựa ngẩng mặt lên kêu lớn:

- Mau mau mở cửa! Mau mau mở cửa!

Bùi Thành Đản cúi nhìn xuống, nhận ra Dương Ngọc Kỳ thì kinh hãi, vội truyền quân lập tức mở cửa thành để đón Kỳ vào. Trong lúc kinh hãi, Bùi Thành Đản không kịp đắn đo suy nghĩ gì cả.

Thành Đản lật đật chạy xuống, cũng vừa lúc Dương Ngọc Kỳ thúc ngựa chạy vào. Ngọc Kỳ buông cương thở hổn hển miệng chẳng nói ra lời được!

Dương Ngọc Kỳ chiến bào tơi tả, đầu chẳng đội khăn võ, trường kiếm chỉ còn có vỏ đeo bên hông, rõ ra là một bại tướng. Tự nhiên Dương Ngọc Kỳ cảm thấy ngượng ngập xấu hổ, bộ điệu lúng túng ngượng ngập của Kỳ càng làm cho Bùi Thành Đản kinh hãi. Đản lắp bắp:

- Ông Kỳ... ông... làm... sao thế? Sao thế này?

Dương Ngọc Kỳ cũng lắp bắp:

- Tôi... bại trận. Để mất thành!

Bùi Thành Đản kinh hoàng đến ngẩn người, Dương Ngọc Kỳ cúi đầu im lặng. Lát sau, Bùi Thành Đản mới bình tĩnh lại, hỏi:

- Ông Kỳ, binh nào hãm thành? Ông bại trận ra sao?

Dương Ngọc Kỳ làm bộ thiểu não:

- Binh Siêu Loại! Tôi sơ suất nên trúng kế địch, bị mất thành rồi!

Rồi Dương Ngọc Kỳ vanh vách kể ra nào là binh Siêu Loại cực mạnh, Kỳ thấy vậy thì treo miễn chiến bài để kịp cho tin đi cầu viện, nhưng lại bị lừa mở cửa thành ra xuất chiến nên mới bị đánh úp, thành bị cháy, binh Siêu Loại giết không còn một tên quân của Kỳ. Kỳ phải vất vả lắm mới thoát được vòng vây mà chạy tới đây. Rồi Ngọc Kỳ bảo:

- Quân Siêu Loại thế nào cũng gấp rút đuổi theo tôi, thành Cổ Tiểu này tất bị nguy, vậy ông hãy đề phòng cẩn thận, tôi xin được ở lại đây để nhờ vào binh của ông để rửa hận!

Bùi Thành Đản nghe Dương Ngọc Kỳ kể mọi việc, chỉ cúi đầu lặng lẽ nghe, trong lòng thắc mắc nhiều lắm.

Bùi Thành Đản là tướng, nhưng lại không mấy thích việc dàn binh giao chiến, thường chỉ thích bày kế đặt mưu làm sao khiến cho không cần phải xuất lực giao tranh mà vẫn thắng, thế mới bằng lòng. Vì vậy, Bùi Thành Đản ưa đọc sách cổ, lục tìm trong sách xem có chỗ nào cổ nhân xử đến mưu mẹo để đối phó với việc lớn, thì vẫn thường để tâm suy nghĩ, phân tích. Rồi thế nào cũng tìm ra được chỗ hay chỗ dở để bình phẩm, lại tự dặn lòng là đừng quên cố nhớ để có phen hữu dụng.

Bùi Thành Đản là người ở Tiên Du, vóc dáng thanh tú, tuổi còn trẻ, đọc được nhiều sách thành ra tâm hồn cũng khác với các tướng võ khác. Đản không thích huênh hoang khoa trương, hết sức trọng chữ “tín”, đã bắt tay vào việc là đắn đo suy nghĩ kỹ lưỡng lắm. Nay nghe Dương Ngọc Kỹ thuật việc, Đản thấy có nhiều chỗ không ổn, nhưng không tiện hỏi lại đành cứ im lặng.

Bùi Thành Đản nghe theo lời Dương Ngọc Kỳ, lệnh cho quân đóng chặt cửa thành, canh gác nghiêm ngặt. Lại kín đáo truyền quân chạy ngựa gấp về Bồ Sơn tin cho đại tướng An Bình Huy hay mọi việc.

Bùi Thành Đản tiếp đón rồi giữ Dương Ngọc Kỳ ở lại thành tuy vẫn đúng lễ đồng liêu, chẳng mất phong độ con nhà võ, mà vẫn sáng tỏ được tinh thần của người đọc sách. Nhưng Đản lại không quên thận trọng huy động các thuộc hạ luôn luôn theo dõi Dương Ngọc Kỳ, lại ngấm ngầm tự bảo vệ mình. Vì thế Dương Ngọc Kỳ ở bên cạnh Đản mà vẫn không có cơ hội ra tay hại Đản được.

Từ lúc Dương Ngọc Kỳ chạy đến thành Cổ Tiểu đến nay đã được hai ngày rồi, thế mà vẫn chẳng thấy quân Siêu Loại đuổi theo, là một điều làm cho Bùi Thành Đản thắc mắc lắm! Dương Ngọc Kỳ trong lòng cũng như có lửa đốt, biết là bên ngoài thành binh Siêu Loại đang nấp kín đợi cờ hiệu để xuất hiện, thế mà Kỳ vẫn chưa có cơ hội ra tay. Càng nóng ruột, Kỳ lại càng nhớ đến Luy Lâu Thần Nữ, lòng bồn chồn náo nức lạ kỳ, đứng ngồi không yên.

Tới chiều hôm ấy, tin trình vào cho Bùi Thành Đản hay là: “Sứ quân Thủ Tiệp phát binh đánh Siêu Loại, binh của phủ đường sẽ hợp cùng với binh của đại tướng An Bình Huy, chỉ nay mai là tới đây rồi.” Bùi Thành Đản nghe trình trong lòng cũng mừng, nhưng vẫn băn khoăn không hiểu việc binh Siêu Loại ra sao.

Vừa lúc ấy, Dương Ngọc Kỳ bước vào, Kỳ lưng đeo trường kiếm, vận võ phục nhẹ. Vừa thấy Dương Ngọc Kỳ, Bùi Thành Đản kinh ngạc hỏi:

- Ông Kỳ đi đâu, có việc gì thế?

Dương Ngọc Kỳ bảo:

- Tôi không hiểu có điều gì lạ, tại sao đến tận bây giờ binh Siêu Loại còn chưa tới đây?...

Bùi Thành Đản nói luôn:

- Ông mong đợi binh Siêu Loại lắm phải không?

Dương Ngọc Kỳ giật mình, chau mày cố trấn tĩnh mà rằng:

- Sao ông lại nói như thế là cớ làm sao?

- Tôi thấy ông bồn chồn lo lắng, vả chăng ông bị địch cướp mất thành, đuổi chạy đến tận đây thế mà lại chẳng thấy địch ở đâu, rõ có phải là điều đáng lạ hay không? Chả có lẽ ông lại nói dối tôi hay sao?!

- Tôi cũng lấy làm lạ, sao quân Siêu Loại đốt thành, ra sức vây bắt tôi, thế mà lại im lìm vây hãm thành Cổ Tiểu là chúng có ý định thế nào?

Bùi Thành Đản bỗng nhiên cười vang, dứt tiếng cười liền nghiêm nét mặt mà rằng:

- Ông Dương Ngọc Kỳ, việc ông để mất thành Đại Bái ra sao, tôi không tận mắt chứng kiến, chẳng đích thân tham dự, tai tôi chỉ nghe lờ mờ, mắt cũng không thấy lửa khói thiêu thành mà chỉ nghe quân trình lại. Dù tôi có ngu đến dâu chăng nữa cũng chẳng thể mơ hồ ngồi mà đợi chết được...

Dương Ngọc Kỳ run từ trong lòng run ra, gắng cứng giọng hỏi lại:

- Ông nói như vậy, có phải là ông nghi ngờ tôi hay không?

Bùi Thành Đản cười nhạt, đáp:

- Tôi làm tướng giữ thành, trách nhiệm chẳng phải là nhỏ, nay gặp việc quan trọng như thế này sao lại dám thản nhiên chẳng suy xét mọi việc được chứ! Giả sử tôi có nghi hoặc, thì ông cũng cho phép rồi bỏ qua cho tôi nhé!

- Ông nghĩ thế nào?

- Ông đã muốn nghe, tôi xin nói rõ cả. Trước hết, binh ngoài từ xa đến vây thành, việc không phải là lặng lẽ âm thầm như kiến chui qua ngách cửa, sao ông lại chẳng biết, tôi chẳng được tin gì là thế nào? Một là giặc ngoài biết phép đằng vân từ trên trời cao ập xuống bất thần, hai là trong thành có nội ứng mở cửa cho giặc vào, ba là tướng trấn thành tư thông với giặc dâng thành mà không chống cự. Ba điều ấy, thì phép đằng vân binh Siêu Loại tất không thể làm được. Cả cõi Giao Châu ta chỉ có một người biết là Quân sư của Đinh Bộ Lĩnh ở Hoa Lư, vả chăng Bộ Lĩnh chắc không đem binh giúp Siêu Loại. Việc thứ hai, nội ứng trong thành có hay không, thì chỉ mình ông biết. Việc thứ ba, việc tướng trấn thành tư thông với bên ngoài, có hay không cũng vẫn chỉ mình ông biết...

Dương Ngọc Kỳ mặt nhợt nhạt, vặn lại:

- Như thế, ông bảo tôi làm nội ứng, dâng thành cho giặc?

- Ông có làm nội ứng dâng thành cho giặc hay không, tôi không biết! Nhưng tôi nghi...

- Ông nghi thế nào?

- Tại sao giao chiến mà không một tin nào lọt được về đây? Ông tự tin một thành nhỏ với vài trăm quân thừa sức cự với sóng cả, phá tan được binh ngoài mà không cần cầu viện chắc?

- Tôi có cho quân gấp rút báo tin về Bồ Sơn, lại cho người trình về tận Phủ đường rồi!

Bùi Thành Đản cười nhạt, mỉa mai:

- Thế Phủ đường với Bồ Sơn “phản” ông, nên mới im lặng để ông bị mất thành đấy chắc?

Dương Ngọc Kỳ vừa kinh hoàng trong lòng vừa tức giận, Kỳ còn đang nghẹn cổ. Bùi Thành Đản đã nghiêm giọng nói lớn:

- Dương Ngọc Kỳ, việc mất thành Đại Bái ta không thể nào tin lời ông được. Ta cũng lại tin rằng lúc này đây, binh Siêu Loại đã vây kín thành Cổ Tiểu. Thế nào cũng có sự lạ rồi binh Siêu Loại mới xuất hiện, hoặc khi binh Siêu Loại xuất hiện thì có sự lạ!...

Dương Ngọc Kỳ đứng bật dậy, khoanh tay trước ngực, hầm hầm mà rằng:

- Tôi ra sức cự địch, chiến bào tơi tả, quân ít thế cô, địch sức mạnh như sóng biển, quân đông cả muôn, sức tôi chỉ đến thế là hết, ông đã chẳng nghĩ cho mà lại còn nghi tôi là thế nào?

Bùi Thành Đản vẫn ung dung:

- Tôi không tin là quân ngoài chiếm thành, quân của ông chết đến chẳng còn một đứa, dân thành bị giết chẳng còn một mạng, để đến nỗi thành Cổ Tiểu này chẳng được tin gì như thế! Vải chăng, ông xông pha cự địch đến tan cả chiến bào, thế mà chiến bào một hạt bụi cũng không dính, một giọt máu cũng chẳng dây vào, rõ ra là “vất vả trong bình an, nguy hiểm trong an toàn” mà!

Tức thì, Dương Ngọc Kỳ ngửa cổ cười ngất, Bùi Thành Đản khinh khỉnh chẳng thèm quay mặt lại nhìn Kỳ. Dứt chuỗi cười, Dương Ngọc Kỳ nghiêm giọng:

- Bùi Thành Đản, ta khen ông cũng tinh mắt, biết suy nghĩ. Quả thật binh Siêu Loại cực kỳ hùng hậu, ta không giữ nổi thành phải đầu hàng rồi!

Bùi Thành Đản vẫn ung dung, chẳng chút ngạc nhiên hay giật mình mà rằng:

- Việc ấy ta đã đoán trước rồi! Binh Siêu Loại ai thống lĩnh?

- Đại tướng Phạm Thừa Ân.

- Trong quân của Siêu Loại có yêu nữ Luy Lâu không?

Dương Ngọc Kỳ vênh mặt, đáp:

- Có Thần Nữ Luy Lâu, chứ không có yêu nữ Luy Lâu!

Bùi Thành Đản bất thần đứng bật dậy, cánh tay Đản vươn ra chực nhấc thanh trường kiếm treo trên cột ngay bên án thư, nhưng Dương Ngọc Kỳ còn nhanh hơn một bước. Kỳ đã dí gươm vào cổ Bùi Thành Đản, Đản cặp mắt quắc lên rồi dịu ngay xuống. Đản thản nhiên ngồi xuống mà rằng:

- Quả nhiên ta đoán chẳng sai, người bị con yêu nữ mê hoặc đến nỗi dâng thành! Ta vẫn đề phòng mà cũng không vượt được mệnh trời! Chỉ tiếc một điều là rồi đây chẳng được thấy đứa phản phúc bị quả báo!

Dương Ngọc Kỳ mím môi:

- Bùi Thành Đản, ông với tôi không thù không oán, tôi hơn ông ở chỗ được thấy tận mắt sự thật, được biết sức mình sức người, hiểu được công lý ở phía nào, nên sớm tỉnh ngộ về với Siêu Loại, sao ông là người ưa đọc sách mà lại không bằng được đứa ngu phu như tôi?

Bùi Thành Đản ngửa cổ cười vang, rồi giơ tay thản nhiên gạt lưỡi trường kiểm của Dương Ngọc Kỳ đang dí vào cổ mình, mà rằng:

- Thằng phản phúc kia, mày đủ thứ xấu xa, bây giờ lại còn muốn lôi ta vào nhơ nhuốc như mày sao! Tao thất thế, mày cứ việc giết!

Dương Ngọc Kỳ cố nén giận:

- Ông Đản, sao ông lại nặng lời thế! Người như ông, sao chẳng thức thời lại muốn đi tìm cái chết vô ích như vậy. Sao ông chẳng sợ người đời chê cười là “kẻ đọc sách mà ngu” hay sao?

Bùi Thành Đản cúi đầu nghĩ ngợi. Dương Ngọc Kỳ vẫn lăm lăm thanh trường kiếm. Một lát, Thành Đản chợt nhỏ nhẹ hỏi:

- Thế ông đầu hàng như thế nào?

Dương Ngọc Kỳ hồi hộp, cho là Bùi Thành Đản đã đổi ý, liền hớn hở:

- Đại tướng Phạm Thừa Ân là người chu đáo, việc tôi về với Siêu Loại đã được ông ấy rào trước đón sau, tránh cho tôi đủ thứ rồi...

Rồi Dương Ngọc Kỳ lần lượt kể cho Bùi Thành Đản nghe. Đản vừa nghe vừa nhỏ nhẹ hỏi lại vài chỗ, từ việc Kỳ sai người báo về Bồ Sơn và Phủ đường bị chẹn lại, đến lúc đốt thành lên ngựa chạy về Cổ Tiểu. Việc ra sao Dương Ngọc Kỳ đều nhất nhất vui vẻ kể cả cho Đản nghe, những tưởng là Đản đã xiêu lòng chịu đầu hàng rồi.

Bùi Thành Đản nghe được hết rồi, liền bảo:

- Thế còn bây giờ thì ta tính sao?

Dương Ngọc Kỳ hấp tấp:

- Thì ông cứ bằng lòng theo tôi là được. Ông ra lệnh cho quân không xuất doanh, trên thành treo cờ trắng, cửa thành mở rộng. Rồi tôi đưa ông đến gặp đại tướng Phạm Thừa Ân, thế nào ông cũng được đón rước trọng hậu đấy!

Bùi Thành Đản ra vẻ thành thật:

- Ông cho tôi một hai ngày nữa tôi sẽ dứt khoát theo ông về với Siêu Loại, có được không?

Dương Ngọc Kỳ vội vã:

- Một hai ngày có là bao! Được chứ! Để tôi báo cho đại tướng Phạm Thừa Ân biết nhé!

Bùi Thành Đản giọng thành thật:

- Ông làm thế nào để báo cho đại tướng Phạm Thừa Ân hay được?

Dương Ngọc Kỳ thích chí cười lớn mà rằng:

- Tôi nói thật cho ông hay nhé: binh Siêu Loại bây giờ đã vây kín Cổ Tiểu rồi, chỉ còn đợi cờ hiệu của tôi nữa mà thôi!

Bùi Thành Đản giật mình kinh sợ, cố gắng hỏi thêm:

- Sao, binh Siêu Loại vây kín thành ta mà không công thành, lại chờ ông như thế?

Dương Ngọc Kỳ thản nhiên:

- Đại tướng Phạm Thừa Ân có bảo rằng: đánh thành tất phải thiệt quân, sao bằng được trong thành mở cửa cho quân ngoài vào êm thấm có hơn không. Vả chăng, tôi biết ông là người thức thời nên có hứa với Phạm đại tướng trước rồi mà!

Bùi Thành Đản còn chưa kịp nói thêm, đã thấy quân chạy vào quỳ xuống hấp tấp trình:

- Đại binh Bồ Sơn hợp với binh Phủ đường đang tiến tới Cổ Tiểu!

Cùng một lúc, Bùi Thành Đản và Dương Ngọc Kỳ đều giật nẩy mình. Bùi Thành Đản mặt tái nhợt, còn Dương Ngọc Kỳ thì mặt đỏ bừng, ngọn gươm lại chĩa vào cổ Bùi Thành Đản, Kỳ nghiến răng:

- Bùi Thành Đản, thì ra mi chực lừa dối ta!

Đến bây giờ, Bùi Thành Đản mới lại tự nhiên, vui vẻ cười lớn, trong tiếng cười chẳng giấu được vẻ uất hận mà rằng:

- Bớ tên phản phúc Dương Ngọc Kỳ, thế là mọi lo liệu dàn xếp của ta cũng không khỏi được mệnh trời! Tiếc thay! Tiếc thay!

Tên quân vào trình tin thấy quang cảnh như vậy, chẳng hiểu ra sao cũng run lẩy bẩy chực lui ra. Dương Ngọc Kỳ quát:

- Đứng lại! Bước vào trong này!

Thế là tên quân cùng với Bùi Thành Đản bị lưỡi gươm của Dương Ngọc Kỳ quản thúc. Dương Ngọc Kỳ nghiến răng:

- Chỉ suýt tí nữa ta mắc lừa mi, chậm một bước e tan nát cả rồi! Mi cầu viện binh Bồ Sơn, lại còn gọi thêm cả quân từ Phủ đường tới đây, vậy mà vẫn kín tiếng giấu ta! Bọn đọc sách chúng bay lúc nào cũng xảo quyệt, đầu óc lúc nào cũng chứa sẵn mưu gian, gớm thật!

Bùi Thành Đản nghiêm giọng:

- Bớ Dương Ngọc Kỳ, tên phản phúc, mi vì sắc đẹp của con yêu nữ nỡ dâng thành, quân chết không còn một đứa, lại còn giở giọng chó má toan dụ cả ta! Việc làm của mày trời đất nào dung được, người nào cho là phải được! Tao chỉ tiếc là chẳng được thấy việc mày mai này thế nào cũng chết nhục nhã, miệng đời mai mỉa...

Ngọc Kỳ gầm lên:

- Đừng có nhiều lời! Bây giờ, mày phải ra lệnh cho quân bỏ khí giới, mở cửa thành, kéo cao cờ trắng! Chậm thì chết ngay!

Bùi Thành Đản cười lớn:

- Tao nhanh thì chết nhanh, thà là cứ chậm để xem thằng phản phúc còn giở những trò gì nữa, có phải là thú biết mấy hay không? Mày có giỏi, cứ việc đi mà ra lệnh cho quân treo cờ trắng, mở cửa thành đi!

Dương Ngọc Kỳ ấn mạnh lưỡi gươm vào cổ Bùi Thành Đản, quát:

- Tuân lệnh ta không?

Bùi Thành Đản chợt dịu giọng:

- Này tên quân kia, mi xuống bảo cho các cơ ngũ hãy bỏ khí giới, mở cửa thành cho rộng, treo cờ trắng cho cao. Mày cứ nói rằng lệnh tao, tao cùng với ông Dương Ngọc Kỳ đầu hàng, chịu dâng thành cho Siêu Loại rồi nghe không!

Tên quan đã hiểu rõ sự thật, trong lòng nó đang run như giữa mùa đông tháng giá, bây giờ nghe tướng trấn thành chủ nó ra lệnh, nó mừng quýnh lật đật chực bước ra. Dương Ngọc Kỳ chợt quát:

- Đứng lại! Gớm thật, đến nông nỗi này mày còn chực lừa tạo nữa, sai tên kia đi báo hết mọi việc! Suýt tí nữa ta không sáng suốt tất hỏng cả việc lớn? Thằng kia, bước lại bên cạnh thằng này!

Tên quân kinh hãi, lắp bắp lạy van chẳng ra lời, mãi mới lê bước đến bên cạnh Bùi Thành Đản được. Tên quân còn chưa đứng yên chỗ, Dương Ngọc Kỳ đã chớp giật huơ gươm, ánh thép vừa loáng lên tên quân đã bị đâm trúng yết hầu gục xuống chết ngay. Bùi Thành Đản thản nhiên:

- Giỏi! Thằng phản phúc thế là giỏi! Ta chỉ sợ mày đây có phen chết chẳng toàn thây đâu!

Dương Ngọc Kỳ chẳng nói, ấn lưỡi gươm đẫm máu vào cổ Bùi Thành Đản, ép Đản phải ra lệnh cho quân theo chủ tướng đầu hàng. Đản chỉ một mực lớn tiếng chửi mắng Dương Ngọc Kỳ, lôi cả ba đời nhà Kỳ ra mà réo. Dương Ngọc Kỳ căm tức, biết là nếu cứ để cho Đản lải nhải chửi mắng om sòm mãi, tất bại lộ việc của mình, liền bảo:

- Thằng ngu si này, mày sắp chết đến nơi sao còn lắm mồm thế! Đã vậy, ta cứ chém đầu mày, rồi bảo là mày toan đem thành dâng cho giặc, xem sao!

Bùi Thành Đản cứ tiếp tục chửi mắng, rồi bảo:

- Tao trước sau gì cũng chết, nhưng tiếc một điều là không ngờ lại bị hại về tay thằng phản phúc ham mê nữ sắc của yêu ma! Vậy lúc mày giết tao rồi, mày đem đầu tao treo ra cửa Đông để tận mắt tao được thấy giặc vào thành Cổ Tiểu rồi chúng nó sẽ băm vằm xác mày sau nhé!

Dứt tiếng, Bùi Thành Đản lại ngửa cổ cười như khóc như than. Dương Ngọc Kỳ giận chẳng còn chỗ chứa ở trong lòng, liền thẳng tay ấn mạnh lưỡi gươm vào cổ Thành Đản.

Bùi Thành Đản đang cười ngất, lưỡi gươm ấn vào thật ngọt xuyên cổ Đản mà ra đằng sau gáy. Bùi Thành Đản thốt nhiên rùng mình, tiếng cười chưa dứt nghe nghèn nghẹn. Đản hai mắt trợn tròn xoe nghiến răng kèn kẹt mà nhìn Dương Ngọc Kỳ. Hai tay Bùi Thành Đản giơ ra chới với như chực chộp lấy Kỳ.

Gương mặt Bùi Thành Đản nhợt hẳn đi, khóe mắt muốn rách ra, ánh mắt Đản dữ dội lẫn uất hận khiến Dương Ngọc Kỳ cũng phải kinh hãi. Kỳ rút gươm ra, máu từ cổ Bùi Thành Đản phun ra. Đản chưa chết hẳn còn cố lảo đảo bước tới. Dương Ngọc Kỳ tránh vội sang một bên, xác Bùi Thành Đản chộp tới vào chỗ trống. Dương Ngọc Kỳ bước tréo chân, huơ một đường gươm theo thế “Kim Tinh Giáng Trần” từ trên bổ xuống, lập tức xác Bùi Thành Đản còn đang đổ xuống rụng đầu tức thì. Đầu lâu Đản văng ra, máu tung tóe khắp hổ trướng.

Dương Ngọc Kỳ thừ người nhìn quang cảnh máu đổ thịt rơi, trong lòng Kỳ cũng có đôi phần xúc động. Rồi Dương Ngọc Kỳ bước lại xách thủ cấp Bùi Thành Đản lên, mắt Đản vẫn trợn trừng, Dương Ngọc Kỳ thấy lạnh ở trong lòng không dám nhìn vào mặt Đản. Rồi Dương Ngọc Kỳ bước ra, tay cầm trường kiếm, tay xách thủ cấp tướng trấn thành.

Dương Ngọc Kỳ truyền quân thúc trống tập quân. Kỳ giơ cao thủ cấp Bùi Thành Đản rồi vu cáo là Đản sai quân liên lạc với bên ngoài, tư thông với binh Siêu Loại để chực dâng thành, nay đã bị Kỳ giết rồi. Quân nghe nói, thảy đều kinh hãi, lại không khỏi bâng khuâng thương tiếc Bùi Thành Đản là người tốt, giỏi, sao lại dại dột muốn làm phản theo giặc! Quân nghe lệnh Dương Ngọc Kỳ thì xầm xì bàn tán nghi ngờ không ít, nhưng không dứa nào dám nói gì, chỉ một mực im lặng làm theo lời tướng quân Dương Ngọc Kỳ.

Dương Ngọc Kỳ cũng thận trọng, không dám khinh suất sợ có biến, nhưng nghĩ đến việc tên quân trình “binh của Phủ đường và Bồ Sơn sắp tới.” thì trong lòng chẳng khỏi cồn cào, nóng như có lửa đốt, chỉ sợ không kịp mở cửa thành đón binh Siêu Loại!

Thế là, Dương Ngọc Kỳ truyền đem đầu Bùi Thành Đản ra treo ở cửa Đông thành Cổ Tiểu, nói là để “răn chúng.” Sau đấy Kỳ tự tay giục trống tập quân. Kỳ đứng trên vọng đài cửa Đông chứ không xuống thành, truyền cho tất cả đám lính giữ thành phải ở cả vào một chỗ để còn tra xét xem có những đứa nào theo Bùi Thành Đản làm giặc. Quân nghe lệnh kinh hãi, đứa nọ nhìn đứa kia, không dám hé hé, mặt đứa nào cũng buồn xo. Dương Ngọc Kỳ truyền hai mươi đứa lên thành để nghe lệnh, sai cả bọn hạ hết cờ hiệu của thành, rồi kéo cao cờ trắng, xong rồi xuống mở hết cả bốn cửa thành.

Hai mươi đứa nghe lệnh, ngập ngừng chưa muốn cất bước, thì Dương Ngọc Kỳ đã quát lớn:

- Chúng bay cũng lại muốn theo Bùi Thành Đản cả rồi!

Dứt lời, Dương Ngọc Kỳ huơ gươm, gươm bay cực nhanh, chớp mắt đã có mấy đứa bị rụng thủ cấp. Bọn còn lại kinh hãi lật đật xô nhau gấp bước chạy xuống thành. Thế là thoáng lát bốn cửa thành đều mở rộng. Quân thủ thành thấy sự thể thì biết là có biến rồi, liền chẳng còn nghe lệnh Dương Ngọc Kỳ nữa rủ nhau bỏ trốn. Dương Ngọc Kỳ thấy thế giận lắm, vừa từ trên vọng đài cất bước chực chạy xuống, đã thấy ở mặt Đông quân reo dậy đất, binh Siêu Loại như từ dưới đất chui lên đen nghẹt!

Trong thành, đám quân của Bùi Thành Đản giục nhau bỏ chạy ra cả phía Tây, mấy trăm dân trong thành cũng ầm ầm theo gót đám loạn quân bỏ thành chạy trốn. Tiếng la hét, than thở, chửi rủa Ngọc Kỳ theo chân đám quân dân ấy mà đổ ra cửa Tây.

Binh Siêu Loại đi đầu là Lý Khắc Tịnh. Tịnh cưỡi con ngựa nâu vóc dáng cao lớn, bờm ngựa cực dài rủ sang một bên như mớ tóc dài xuống đến gần sát mặt đất. Đây là giống ngực hiếm thấy ở mãi châu Bạch Thông, có tài vượt vực thẳm, bơi trong sông nước nhanh không thua lúc phi nước đại trên bộ. Lý Khắc Tịnh đặt tên cho nó là Ngu Ngu. Ngựa Ngu Ngu lại có điểm tinh khôn là những lúc trời đổi tiết, giông bão sắp nổi lên, thì thế nào nó cũng giậm vó, bờm dựng đứng như lá cờ, lúc ấy trông nó thật dữ tợn, tưởng như nó sẳn sàng để chống lại cả thiên nhiên.

Lý Khắc Tịnh cưỡi ngựa Ngu Ngu đi đầu, ngọn thiết côn lớn bằng cổ tay dài bảy thước đen bóng gác ngang trên đầu chiến mã. Lý Khắc Tịnh vận chiến bào sợi đay bện thật dày, khiến cho vóc dáng Tịnh đã cao lớn càng thêm cao lớn, dữ dội. Lý Khắc Tịnh tính ít nói, lầm lì, hai mắt lớn hơi xếch, mũi sư tử, miệng rộng, môi dày, trán phẳng, gương mặt Tịnh đẹp hùng vĩ nhưng không khỏi có những phần hung bạo. Lý Khắc Tịnh thuở nhỏ đi rừng, thường chọn những ngày trời giông bão, để tới những chỗ rừng thật rậm rạp, hay những nơi trên vách núi cheo leo mà xem cây cối nghiêng ngả trong gió cuồng mưa lớn. Tịnh thường lặng ngắm cái cảnh hùng vĩ ấy, rồi chăm chú theo dõi đường gió thổi, chiều cành cây cong quật vào nhau như cả rừng hoang đang hồi giao chiến khốc liệt. Lý Khắc Tịnh quan sát như thế hết năm này sang năm khác, rồi phát giác ra được một lối võ nghệ hết sức lợi hại, dựa vào sức mạnh ào ạt của cuồng phong, nương vào tính chống cự của cây cành, mà lập thành phép xử côn hết sức lợi hại, gọi là phép “Thiết Vận Côn” có ý nói là phép đánh côn theo với sức vận động của cả trời đất.

Lý Khắc Tịnh trầm tính nhưng lại dữ dội, thoạt nghĩ là làm liền chứ không suy nghĩ. Nhiều khi lỡ tay rồi mới hiểu ra thì đã muộn. Lý Khắc Tịnh tự cho là phép “Thiết Vận Côn” của mình là vô địch ở cõi Giao Châu này, đến khi nghe ở Hoa Lư có hổ tướng Đinh Điền trong đám “Giao Châu Thất Hùng” được người đời gọi là Kim Côn tướng thì trong lòng hậm hực lắm, vẫn mong có ngày được cùng với Đinh Điền thử tài một phen.

Bây giờ Lý Khắc Tịnh cầm quân lấy thành Cổ Tiểu, có Ân Mạnh Thiệu đi sau tiếp ứng, thì rất tự tin giục ngựa kéo quân đi.

Lý Khắc Tịnh theo lệnh của Phạm Thừa Ân gấp rút kéo quân kín đáo theo Dương Ngọc Kỳ, đến đóng ở ngoài thành Cổ Tiểu. Tính cùng với Ân Mạnh Thiệu cho quân nương vào địa thế mà ẩn nấp, khiến cho cả Dương Ngọc Kỳ lẫn trong thành không hay biết. Lý Khắc Tịnh cùng Ân Mạnh Thiệu đợi mãi, không thấy trong thành kéo cờ trắng, cổng thành vẫn đóng kín, thì nóng ruột bàn với Ân Mạnh Thiệu:

- Dương Ngọc Kỳ mặt mũi sáng sủa, tài nghệ lại không kém, chỉ vì mê sắc đẹp mà làm điều phản phúc xấu xa. Nay y theo kế làm nội ứng dâng thành, sao hơn một ngày rồi mà vẫn thấy im lìm như thế? Giả sử không thành công, bị bắt rồi, trong thành lại một mặt đóng cửa cố thủ, một mặt cấp báo về Bồ Sơn xin cứu viện, thì lúc ấy binh ta tiến tất nguy, mà thoái thì không có đất dung thân, hỏng cả việc lớn. Nay tình thế như vậy, ông bảo ta nên tính sao?

Ân Mạnh Thiệu vốn là người đắn đo, biết suy nghĩ, cũng lo lắng lắm về tình hình như vậy, nghe Lý Khắc Tịnh hỏi, liền đáp:

- Thật ra tôi cũng lo lắng nhiều lắm, nhưng còn đợi ông quyết định. Tôi thấy của thành đóng kín, hơn một ngày rồi không thấy có dấu hiệu gì, thì rõ ràng là Dương Ngọc Kỳ chưa thi hành được mưu kế. Cũng lại không thấy trong thành có gì tỏ ra là đi cầu viện, như thế thì cũng chưa phải là Kỳ đã thất bại. Vậy ta đợi thêm ít nữa xem sao, nếu thấy có việc thành Cổ Tiểu cầu cứu Bồ Sơn, thì ta nên tiến quân phá thành ngay mới được!

Hai tướng bàn bạc, rồi cho lệnh quân cứ im vị trí như thế mà chờ đợi thêm nữa.

Quả nhiên, đến giữa sáng hôm sau, hai tướng Siêu Loại vừa quyết định xuất quân hãm thành Cổ Tiểu, thì tế tác đã hớt hải chạy về trình: “Cờ trắng dã treo cao trong thành ở cửa Đông, các cửa thành cũng lại mở cả, quân trong thành ùa ra cửa Tây mà chạy…”. Hai tướng nghe trình cả mừng, liền lệnh cho quân rời vị trí tiến tới lấy thành.

Quân vừa xong đội ngũ, đã lại có tin dồn dập trình về, nào là quân dân trong thành vừa chạy vừa chửi rủa Dương Ngọc Kỳ, nào là trên của thành phía Đông thấy treo thủ cấp một tướng, hỏi ra là đầu tướng thủ thành, nào là tình hình này thì thế nào cũng có binh Bồ Sơn kéo tới!...

Hai tướng nghe báo, liền gấp rút kéo quân đi. Vừa tới cửa thành phía Đông, Lý Khắc Tịnh quả nhiên thấy ngay trên thành có đầu lâu một người treo trên cổng mở rộng. Nắng ban mai chiếu tỏ cái thủ cấp hai mắt vẫn mở trừng trừng. Lý Khắc Tịnh thúc ngựa đến dưới cổng thành ngẩng mặt nhìn cái thủ cấp, trong lòng chẳng khỏi xúc động. Tịnh dừng ngựa ngay dưới cái thủ cấp, ngựa Ngu Ngu cao lớn, vóc dáng Lý Khắc Tịnh cao lớn, vì thế Tịnh ngồi trên lưng ngựa đầu cách vòm cổng thành chẳng là mấy. Tịnh nhìn rõ cái thủ cấp hai mắt trợn trừng tròng mắt vẫn còn đảo lia lịa! Tịnh kinh hãi, lại lấy làm kỳ không biết tướng này là ai, đầu bị chém đã lâu sao hai con mắt vẫn còn trợn trừng đảo lia lịa như thế?

Như vậy, ít đây phải là dũng tướng, trung liệt bị chết oan uổng nên uất khí vẫn còn đằng đằng trên vẻ mặt. Lý Khắc Tịnh vừa kinh sợ trong lòng, lại vừa chẳng khỏi có phần kính nể.

Lý Khắc Tịnh đứng thẳng người trên bàn đạp chiến mã, vươn tay nhấc chiếc thủ cấp xuống. Lạ thay, thủ cấp Bùi Thành Đản bị rụng từ chiều tối hôm trước, thế mà hai mắt vẫn còn sống, chỗ bị chém lìa ở cổ đã khô cứng lại, thế mà lúc Lý Khắc Tịnh vươn tay nhấc xuống, máu tự nhiên lại ứa ra ở cổ. Lý Khắc Tịnh bất ngờ không kịp tránh, thành ra máu ở đầu lâu Đản chảy xuống ướt cả ngực chiến bào của Tịnh.

Lý Khắc Tịnh vừa sợ vừa lạ, ngẩn người giây lát, rồi nâng chiếc đầu lâu lên mà rằng:

- Ông thân làm tướng giữ thành, kém mưu lược chết trước khi bị mất thành thế là may lắm rồi! Sao lại còn giở thói yêu ma ra như vậy? Đại trượng phu ở đời sao lại có những oán thù vặt vãnh như thế?

Lý Khắc Tịnh nói dứt, máu cũng ngừng chảy ở chiếc đầu lâu ra, rồi hai mắt Bùi Thành Đản lúc ấy mới từ từ khép lại.

Lý Khắc Tịnh cảm thương, trao thủ cấp Đản cho quân giữ, lại truyền không được xúc phạm đến.

Rồi Lý Khắc Tịnh giục ngựa vào thành. Ngựa Tịnh lướt đi bây giờ thật nhanh, bờm ngựa phất phơ như lá cờ nâu tuyệt đẹp. Lý Khắc Tịnh thúc ngựa chạy một vòng trong thành để xem tình thế, thấy rằng: quân giữ thành xô nhau bỏ chạy, dân trong thành chẳng còn mấy người, tình cảnh thê lương. Lý Khắc Tịnh quay lại, cùng với Ân Mạnh Thiệu chia quân trấn giữ các nơi.

Cũng vừa lúc ấy, Dương Ngọc Kỳ từ trong doanh đi ra đón hai tướng Siêu Loại, Dương Ngọc Kỳ nói:

- Tôi được tin là đại binh của Tiên Du cũng sắp đến nơi rồi, Các ông phải nên chia quân dàn trận đợi binh của ngài Phạm Thừa Ân tới mà lập thế chống cự. Thành Cổ Tiểu nhỏ bé này không phải là nơi tranh hùng được đâu!

Ân Mạnh Thiệu lẳng lặng suy nghĩ còn Lý Khắc Tịnh thì nghiêm trang nói:

- Sao ông lại để lâu đến như vậy mới chịu treo cờ trắng, mở cửa thành? Rồi lại để cho binh tan nát bỏ chạy cả, như thế có phải là kế tiến binh của đại soái bị lộ mất cả rồi không?...

Dương Ngọc Kỳ hơi cau mày đáp ngang:

- Ông nói thế cũng không đúng! Bùi Thành Đản là người cực kỳ tinh tế, suýt tí nữa thì tôi bị bại lộ. Việc chậm trễ một chút không thể nào trách cứ tôi được! Bây giờ lấy xong thành Cổ Tiểu này là tôi đủ trả lời được đại soái rồi!

Dương Ngọc Kỳ có ý giận ra mặt, nói như vậy có vẻ không coi bọn Lý Khắc Tịnh và Ân Mạnh Thiệu vào đâu. Ân Mạnh Thiệu vẫn chẳng nói gì, duy Lý Khắc Tịnh thì cười nhạt mà rằng:

- Ông lập được đại công, nói chỉ một lời mà chém rụng được đầu tướng giặc đồng liêu, đi chơi một chuyến mà cũng lấy được thành của chủ cũ, kỳ công ấy ai chẳng biết, cần gì phải nói năng với ai nữa!

Lý Khắc Tịnh mỉa mai Dương Ngọc Kỳ. Kỳ nghiến răng hận không thể làm sao được, mặt đỏ tía tai tức đến nghẹn cô không nói ra lời được. Lý Khắc Tịnh lại bảo:

- Ông thấy chiến bào của tôi đây không? Máu còn chưa khô nơi ngực, đấy là máu ở đầu lâu tướng thủ thành bị ông chém đấy! Tôi xông pha chiến trận chưa bao giờ một giọt máu của binh địch dụng được đến áo chiến ngựa trận của tôi, nay lại bị cái đầu lâu đã khô làm cho bẩn áo, thì chẳng phải là cái đầu lâu ấy nó oán hận tôi là gì? Ông lập công, thiên hạ oán tôi, thế là bất công! Nay binh Tiên Du sắp tới, ông có kế hay gì chống cự được để lập công phen nữa không?

Dương Ngọc Kỳ đang vừa tức vừa thẹn vì những lời mỉa mai của Lý Khắc Tịnh, liền đáp:

- Đại binh của Tiên Du, lại thêm binh Bồ Sơn do đại tướng An Bình Huy thống lĩnh thì không có binh nào chống cự được! Tôi không có kế nào để đẩy lui được binh ấy. Ông thân làm tướng đi trước, giữ thành cự địch, sao lại chẳng có tài như thế?

Lý Khắc Tịnh thản nhiên:

- Đại tướng An Bình Huy nức tiếng trong thiên hạ, tôi chỉ có một túm quân thế này, thành Cổ Tiểu lại nhỏ bé, chắc là không chống cự được. Ông thì không có kế hay, nhưng tôi có, thế nào cũng phải nhờ ông mới xong được!

Ân Mạnh Thiệu, Dương Ngọc Kỳ nghe Lý Khắc Tịnh nói, đều ngạc nhiên. Dương Ngọc Kỳ bảo:

- Ông định nhờ ta để thi hành kế của ông ra sao?

Lý Khắc Tịnh đáp:

- Kế của tôi cũng chẳng có gì lạ là cả! Tôi chỉ lại nhờ ông, để thi hành chính cải kế của ông mà thôi!

- Kể của ta như thế nào?

- Ông vừa thi hành xong kế, đoạt được thành, chém được tướng, sao lại quên mất rồi mà phải hỏi đến ta! Đại binh Tiên Du kéo đến, ắt sẽ biết là ông làm phản theo Siêu Loại, ai không tức?! Vậy tôi xin phép trói ông lại để trên vọng lâu, rồi cho người liên lạc với binh Tiên Du nói là: “Tôi bắt phản tướng Dương Ngọc Kỳ nộp đại binh Tiên Du để tỏ dạ trung thành, và xin được dâng thành theo về với Tiên Du.” Thế nào Tiên Du cũng tin, tôi đợi các tướng Tiên Du vào thành là bắt giết hết, thế là đại công ông lại hưởng phen nữa! Ông có bằng lòng giúp tôi không?

Dương Ngọc Kỳ vẫn hận trong lòng về những lời của Lý Khắc Tịnh, nhưng không thể nào chối cãi vào đâu được, thành ra không thể bênh vực hành động của mình được. Nay Lý Khắc Tịnh chẳng kiêng nể gì, cứ mở mồm lại nhắc đến “phản tướng Dương Ngọc Kỳ” làm cho Kỳ căm gan tím ruột mà chẳng cãi vào đâu được. Bây giờ Lý Khắc Tịnh lại muốn dùng mình để làm mồi giết các tướng Tiên Du, nhận thì không biết sẽ ra sao, mà không nhận thì thế nào?

Còn Lý Khắc Tịnh thì ngay từ đầu vẫn thấy ghét thái độ khiếp nhược của Dương Ngọc Kỳ, lại kinh tởm hành vi phản phúc của kẻ làm tướng, trong lòng Tịnh coi Dương Ngọc Kỳ không đáng làm người đứng ở cõi đời này. Bây giờ mang quân lấy thành, được Dương Ngọc Kỳ giúp đỡ, tướng thủ thành bị chết thảm, thì Lý Khắc Tịnh không thể nào nén lòng được nữa, ra mặt coi khinh Kỳ. Đến khi nghe Kỳ nói là binh Tiên Du sắp tới, thì biết sức mình khó địch được đại quân của phủ đường Tiên Du và binh Bồ Sơn hợp lực, liền nghĩ ra cách để sỉ nhục Kỳ, mới xin Kỳ giúp thi hành kế như vậy!

Vừa lúc ấy, quân trình vào: “bảy mươi hai người là quân tướng Bùi Thành Đản chạy trốn không kịp nên bị bắt, xin đợi lệnh!”. Lý Khắc Tịnh cau mày suy nghĩ thật nhanh, rồi truyền:

- Đem tất cả bọn ấy vào đây!

Quân dạ ran rồi lui ra ngay.

Hai tướng Ân Mạnh Thiệu và Dương Ngọc Kỳ không hiểu Lý Khắc Tịnh định làm gì. Nhìn ra, chỉ thấy Lý Khắc Tịnh đầu cúi xuống ra vẻ suy nghĩ lung lắm, hai tướng đành đợi xem Tịnh hành động ra sao.

Thoáng lát, quân đưa bọn lính bị bắt vào. Cả đám đứa nào cũng sợ sệt, mặt cắt không còn hột máu, vừa thấy các tướng Siêu Loại cả bọn đã quỳ cả xuống lạy van xin tha chết.

Lập tức, Lý Khắc Tịnh niềm nở bảo cả bọn đứng dậy mà rằng:

- Các tướng không có tội gì cả! Tội ấy ở tên Dương Ngọc Kỳ này làm phản, chém mất ông Bùi Thành Đản! Nay đại binh của ngài Sứ quân Lịnh Công (tức Sứ quân Nguyễn Thủ Tiệp) sắp kéo đến đây hỏi tội, ta tự lượng sức yếu chẳng cự được, lại biết ngài Sứ quân là bậc đế vương mai sau, nên mới bắt phản tướng Dương Ngọc Kỳ dâng nộp để tỏ dạ, rồi xin trả lại thành Cổ Tiểu này! Vậy các ngươi hãy giúp ta trình với binh của ngài Sứ quân sắp tới nhé!

Dứt lời, Lý Khắc Tịnh thét quân trói ngay Dương Ngọc Kỳ lại. Binh Siêu Loại chưa kịp ra tay, thì đám bại binh của Bùi Thành Đản đã dạ ran rồi ùa cả tới đè Dương Ngọc Kỳ xuống. Cả bọn vừa trói vừa đánh đập Kỳ, lại không quên xỉ vả Kỳ đủ điều! Lý Khắc Tịnh để mặc cho đám lính đánh Kỳ một trận đích đáng, rồi mới truyền cho chúng dừng tay. Lý Khắc Tịnh quay sang Ân Mạnh Thiệu mà rằng:

- Ông cũng một lòng với ta, theo về chủ mới! Vậy phiền ông đưa đám binh này xuống nghỉ ngơi, đãi đằng cho tử tế nhé!

Ân Mạnh Thiệu trong lòng vừa lạ, vừa hoang mang chẳng hiểu ra sao cả, liền cứ lẳng lặng đưa đám quân đi, cho cả bọn ở riêng một chỗ, lại cho ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi để đợi lệnh.

Trong doanh, Lý Khắc Tịnh đợi cho bọn quân ra hết, rồi mới chạy lại chỗ Dương Ngọc Kỳ bị trói gô bỏ nằm trên mặt đất. Dương Ngọc Kỳ bị bọn lính đông gần trăm đứa ra tay đánh đập, mặt mày sưng vù, gãy mất bốn cái răng, máu mũi máu mồm lênh láng, tình cảnh thật bi đát. Lý Khắc Tịnh thấy thế, vội giả vờ kêu lên:

- Chết nỗi, ông vì đại cuộc mà chịu khổ vào thân đến như thế này, thật là không phải quá! Đại công sau này, thế nào tôi cũng phải hết sức ca ngợi để cho đại soái biết mới được!

Vừa lúc ấy, Ân Mạnh Thiệu trở lại, Thiệu không hết thắc mắc, đến khi nghe Lý Khắc Tịnh giảng rõ mới yên lòng. Lý Khắc Tịnh bảo:

- Ông Dương Ngọc Kỳ bị trận đòn, có như thế đám lính mới tin là thật, mới ra sức kể cho các tướng Tiên Du nghe. Có như vậy, kế của ta mới mong thành được, lại thêm việc ông Kỳ chịu đau chịu nhục mới không bị uổng! Ông Kỳ cũng bỏ qua cho ta nhé!

Dương Ngọc Kỳ vừa nhục vừa đau khắp mình mẩy, tưởng đến gẫy hết xương khắp chỗ. Nay nghe Lý Khắc Tịnh nói thế, liền gượng đau mà rằng:

- Cái kế khổ nhục của ông, quả là có khổ nhục thật! Bây giờ thì ông mở trói cho ta chứ!

Lý Khắc Tịnh chưa kịp đáp, quân đã hấp tấp vào trình: “Đại binh của Thủ Tiệp đã tới rồi!”.

Lý Khắc Tịnh giật mình, liền cùng với Ân Mạnh Thiệu ra ngoài để quan sát. Hai tướng lên mặt thành phía Tây. Nhìn ra một vùng bát ngát rậm rì, rừng lẫn vào núi, thấp thoáng cây rừng lay động, rõ ràng là đại binh của Tiên Du đã lại gần lắm rồi. Hai tướng quan sát hồi lâu, Lý Khắc Tịnh bảo:

- Đại binh của địch đã tới, một mình sức ta không thể nào chống cự nổi! chỉ tiếc một điều là Dương Ngọc Kỳ thi hành kế chậm quá, để mất hơn một ngày trời. Bây giờ ta lui thì sẽ làm khốn cho cả đạo quân của đại soái, mà đóng cửa thành cố thủ cũng chỉ kéo dài cái chết thêm chút nữa mà thôi. Tôi đợi tin của đại binh ta, sao mãi chẳng có tin gì là thế nào?

Ân Mạnh Thiệu đáp:

- Quân ta chỉ đông có một nghìn, tướng chỉ có hai ta, tất khó lòng còn được. Nhưng nếu cố thủ thì cũng được vài ba ngày, cùng lắm là ta còn có tướng mới theo về là Dương Ngọc Kỳ nữa...

Lý Khắc Tịnh cắt ngang:

- Dương Ngọc Kỳ thì trông mong gì được, y chỉ là một đứa mê nữ sắc, phản phúc, làm sao tận tình đương cự với anh em của y được. Ta phải nên trông mong vào chính sức mình là hơn.

Ân Mạnh Thiệu hỏi:

- Thế bây giờ ông định đối phó thế nào?

- Ta vừa dụng võ, lại vừa dùng mưu mới trì hoãn được. Trước hết ta cứ thả bọn quân của Bùi Thành Đản ra, bảo chúng nó đưa tin là ta xin dâng thành, ta lại trói Dương Ngọc Kỳ đưa lên mặt thành để lừa binh Tiên Du. Lúc các tướng Tiên Du vào thành là ta cho phục binh đổ ra giết hết, thế là hay nhất.

Ân Mạnh Thiệu lại hỏi:

- Ta chưa biết Tiên Du kéo bao nhiêu quân tới đây, họ có bao nhiêu tướng, nhỡ họ đông quá thì ta làm sao mà giết nổi được!

Lý Khắc Tịnh cười vang mà rằng:

- Ông thân làm tướng, sao chẳng thích tranh đua, mà lại chỉ sợ chưa vào cuộc đã thua như vậy? Ta đặt phục binh, thế nào chẳng có lợi, kỳ dư ta cứ mặt đối mặt mà tranh tài một phen tất cũng thú vị chứ! Vả lại, đại binh của ta chắc cũng phải sắp tới nơi rồi, có gì chăng nữa thì ta cũng không đến nỗi đại bại. Còn để mất thành Cổ Tiểu này, thì có phải là làm cho binh ta nghẽn lại ở đây không biết đến bao giờ mới lại tiến lên được không, thời ông dừng lo gì nữa cả, cứ hết sức mình là được!

Lý Khắc Tịnh vừa nói xong, đã lại thấy quân vào trình: “Binh Tiên Du do một tướng đến khiêu chiến, đã tới dưới thành rồi!”.

Lập tức, Lý Khắc Tịnh cho gọi đám quân của Bùi Thành Đản lên mà bảo rằng:

- Việc ông Dương Ngọc Kỳ làm phản giết ông Bùi Thành Đản, các ngươi đều thấy cả. Nay ta đã vì ông Đản mà rửa được thù cho ông ấy rồi, lại muốn được về với Sứ quân ở Tiên Du, nay đại binh Tiên Du đã tới, ta không dàn quân chống cự, chỉ mong được mở cửa thành đón các tướng Tiên Du, rồi xin theo về với Tiên Du. Vì thế, ta nhờ các ngươi trở về trình cho các tướng Tiên Du biết việc ta muốn xin hàng. Các ngươi từ đầu đến giờ thấy thế nào, cứ thực mà kể hết giúp ta nhé!

Đám quân nghe nói mừng quá, vừa thoát chết lại vừa lập được công lớn, tự dưng thấy mình là địa vị quan trọng thì sung sướng quá, cả bọn reo hò rầm rầm, lại xin hết lòng giúp đỡ để hai tướng cùng đám quân được về với Tiên Du.

Trước khi đám quân đi đưa tin, tướng Lý Khắc Tịnh lại bảo Ân Mạnh Thiệu đưa dám quân đi lễ trước linh cữu của Bùi Thành Đản. Tịnh sai làm lễ trọng thể cho Đản và nói là đợi các tướng Tiên Du vào thành thì sẽ cùng dự lễ tang ma của Đản. Đám quân lại tận mắt được thấy binh Siêu Loại chẳng sửa soạn gì để đối phó với quân ngoài, ai cũng thảnh thơi gác khí giới, lo áo quần cho tươm tất để đợi về với Tiên Du.

Trước khi cửa thành mở rộng để cho đám quân cũ của thành Cổ Tiểu kéo ra, Lý Khắc Tịnh lại gặp Dương Ngọc Kỳ mà rằng:

- Cái kế khổ nhục của ông sắp thành rồi, nay tôi phải phạm phép đưa ông lên mặt thành, có như thế mới làm cho các tướng Tiên Du thật tin ta, tôi cũng lại giấu sẵn cho ông một thanh đoản kiếm, dây trói chỉ là qua loa, ông cựa mạnh là bung cả ra, tới lúc ấy cần thì ông giúp tôi một tay nhé!

Dương Ngọc Kỳ chẳng nói gì, vẻ mặt vừa buồn vừa lo, mặc cho Lý Khắc Tịnh làm gì thì làm.

Lý Khắc Tịnh lập tức truyền năm trăm quân bí mật vây quanh bản doanh thành Cổ Tiểu, tất cả đều dùng dao ngắn cực bén, đợi đến khi nào Lý Khắc Tịnh ra lệnh thì đổ cả ra mà giết hết các tướng Tiên Du. Năm trăm quản còn lại, Lý Khắc Tịnh sai giấu khí giới trong áo, tay không đứng cả ở trên thành đại lệnh chống địch.

Lý Khắc Tịnh bảo Ân Mạnh Thiệu:

- Ông trông nom đám quân ở ngoài, lúc nào có pháo hiệu thì đóng chặt cửa thành lại, rồi đốc thúc năm trăm quân ra sức giữ thành. Bên trong, mọi việc tôi xin lo liệu!

Ân Mạnh Thiệu trong lòng chẳng khỏi lo lắng, chỉ sợ mình ít quân, cô thế, làm sao địch được binh tướng Tiên Du đông quá!

- Ông trông nom đám quân ở ngoài, lúc nào có pháo hiệu thì đóng chặt cửa thành lại, rồi đốc thúc năm trăm quân ra sức giữ thành. Bên trong, mọi việc tôi xin lo liệu!

Ân Mạnh Thiệu trong lòng chẳng khỏi lo lắng, chỉ sợ mình ít quân, cô thế, làm sao địch được binh tướng Tiên Du đông quá!

Trên mặt thành, Dương Ngọc Kỳ bị trói vào cột, dây trói buột hờ Kỳ chỉ giật mạnh một cái là bung ra cả. Dương Ngọc Kỳ nhìn xuống dưới thành, xa xa đại binh Tiên Du dàn ra đông nghẹt, cờ xí huy hoàng. Kỳ lại thấy đám quân của tướng Bùi Thành Đản chỉnh tề cưỡi ngựa tuôn ra, bọn quân ấy trương cao hiệu kỳ của tướng thủ thành Cổ Tiểu là Bùi Thành Đản.

Đám quân vừa ra khỏi thành, lập tức phía bên kia có tiếng trống trận giục vang, chớp mắt binh dàn ra thành thế trận “Tường cao chắn gió”, binh giăng ngang khít khao, vững chắc, chẳng khác nào bức tường cản trước mặt. Một tướng giục chiến mã vọt ra, thanh trường đao gác trên đầu ngựa thật hùng dũng.

Từ trên thành cao và vì hơi xa, Dương Ngọc Kỳ không trông rõ mặt tướng Tiên Du là ai, chỉ thấy đám quân cũ của Đản giơ cao hiệu kỳ, rồi tiếp tục cho ngựa chạy tới. Bây giờ thì đám quân ấy đang nói gì với tướng Tiên Du, được một lát thì thấy tướng ấy quay ngựa trở lại trung quân, cả đám quân của Đản cũng giục ngựa chạy theo.

Lý Khắc Tịnh với Ân Mạnh Thiệu đứng trên thành, cũng trông thấy tất cả. Tới lúc ấy Lý Khắc Tịnh mới mỉm cười mà rằng:

- Tướng địch không tiếp tục hãm thành, y quay trở lại trung quân, thế là kế của ta có cơ thành tựu!

Nói xong, Lý Khắc Tịnh xuống thành, vào trong doanh xem xét lại công việc xếp đặt. Tại bản doanh, quan tài Bùi Thành Đản đậy nắp, đèn đuốc sáng rực. Cây thiết côn của Lý Khắc Tịnh thì giấu dưới gầm quan tài. Năm trăm quân chiến bào gọn ghẽ, tay lăm lăm gươm ngắn xếp thành ba hàng bao kín bản doanh mà đợi lệnh, bên ngoài bước vào bản doanh chẳng thấy có gì khác lạ, ngoài cỗ quan tài đựng xác Đản.

Lý Khắc Tịnh hài lòng, luôn luôn gật gù, vừa toan bước ra đã có quân vào trình việc khẩn. Chưa biết lại có việc gì xin xem hỏi sau sẽ rõ.

—ooOoo—