← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Tám Mươi Tiên Du, Bồ Sơn bất hòa
Khắc Tịnh ra kế bắt tướng

Kể lại việc đại binh của Tiên Du do tướng Điền Mẫu Nghị thống lĩnh đông cả thảy hai ngàn bảy trăm quân. Tướng Lưu Trọng Tài lĩnh ấn tiên phong, tả dực có hai tướng Tôn Bình Minh và Diệp Đông Tùng, hữu dực có Lý Thái Định và Trần Quốc chỉ huy, đại quân thẳng đường ra biên ải, nhắm hướng Đông tiến phát để chinh phục Siêu Loại.

Trên đường đi, lão tướng họ Điền liên tiếp được tin từ biên ải gửi đến cho biết tình thế gay go, lão tướng lo lắng lắm. Đến lúc binh ra đến Bồ Sơn, lão tướng được tin thành Đại Bái ngút lửa, tướng trấn thành là Dương Ngọc Kỳ bại tẩu, sau theo về với Siêu Loại rồi. Lão tướng nhận tin lo lắng, nhẩm tính trong lòng: “Sau Đại Bái là Cổ Tiểu, sau Cổ Tiểu đến trấn thành trọng địa Bồ Sơn, cùng lắm là binh ngoài đến được Bồ Sơn là hết. Nay binh ta ra biên ải, mục đích là vào Siêu Loại lấy sự bất ngờ để thủ thắng, thì lại phải xua binh Siêu Loại ra khỏi bờ cõi trước, thế là lại thêm khó khăn, bất ngờ không còn nữa rồi!”.

Chiều tối hôm ấy, binh Tiên Du tới thành Bồ Sơn, như vậy là đường đi mất năm ngày mới ra đến biên ải, sở dĩ binh đi nhanh như vậy cũng là nhờ đi trên giang sơn của mình, cứ trọng lộ mà trẩy không bị vướng víu gì. Đại quân của lão tướng Điền Mẫu Nghị tới Bồ Sơn, tướng tiên phong Lưu Trọng Tài đem binh án ở phía sau Đông thành hai dặm rồi đợi lệnh, còn lão tướng đem bốn tướng tả hữu vào thành gặp tướng An Bình Huy.

Lão tướng An Bình Huy thân ra tận cửa thành đón Điền Mẫu Nghị, mặt nhìn mặt ra chiều vui vẻ lắm.

An Bình Huy tuổi đã cao, tóc bạc phơ, có nhiều tài, quen xử cây trường kích mũi như trái khế cực kỳ lợi hại. Được Sứ quân Nguyễn Thủ Tiệp sai trấn ải ngoài cùng thì đủ biết An Bình Huy phải là người thế nào?

An Bình Huy đưa bọn Điền Mẫu Nghị vào hổ trướng, hai bên chủ khách theo thứ tự mà ngồi. Trên cao nhất là Điền Mẫu Nghị với An Bình Huy, phía bên Huy là bốn tướng Nghiêm Cẩm Vệ, Nguyễn Anh Khoa, Phạm Cổ Sách và Vương Vũ Trụ, riêng tướng Đặng Tân Thu thì đi dò la tin ở biên giới chưa về; phía Điền Mẫu Nghị có bốn tướng Tân Bình Minh, Diệp Đông Tùng, Lý Thái Định và Trần Quốc. Cả thảy mười tướng hội nghị, phong thế uy nghi vô cùng.

Vừa vào hội, lão tướng Điền Mẫu Nghị đã hỏi An Bình Huy:

- Lão huynh tất đã nghe được hết các tin rồi?

An Bình Huy vẫn thắc mắc về việc Sứ quân cho binh trong di đánh Siêu Loại, lại có ý không bằng lòng về việc ấy. Cho là Sứ quân không đặc biệt tin cẩn mình, nay nghe Điền Mẫu Nghị hỏi như vậy, thì thản nhiên đáp:

- Đại tướng hỏi như vậy, thì là thế nào, tôi không được rõ?

Điển Mẫu Nghị cứ tự nhiên, nói:

- Binh Siêu Loại đã xâm phạm bờ cõi của ta, thành Đại Bái đã bị hỏa thiêu, tướng trấn thành bại tẩu rồi theo địch, như thế ắt sắp đến thành Cổ Tiểu lâm nguy, lão huynh trấn ở dây làm gì mà chẳng biết tin!

An Bình Huy lạnh nhạt đáp:

- Tôi tưởng đại tướng nói về những việc gì, chứ những việc ấy thì tôi cũng đã biết rồi. Hiện giờ còn có thêm tướng Đặng Tân Thư đi xem xét tình hình nữa…

Điền Mẫu Nghị lại nghiêm trang hỏi:

- Thế lão huynh có định xuất quân cản binh Siêu Loại không?

An Bình Huy vẫn lạnh nhạt:

- Tôi trấn ở Bồ Sơn này, không được lệnh xuất quân, chỉ được lệnh giữ cửa ngõ giang sơn ta, thì tôi không thể đem quân đi đâu được. Nay Đại Bái thất thủ, Cổ Tiểu thế nào cũng mất nốt, bổn phận của tôi là cản giặc ở đây chứ không phải là ra ngoài tranh hùng với giặc. Hai thành Đại Bái, Cổ Tiểu, chẳng qua chỉ là hai mảnh rào giậu mà thôi, lẽ ra khéo thì không bị mất, đủ thì giờ để Bồ Sơn dàn xếp. Nay việc như vậy thì tôi không cần ra quân nữa, chỉ cần ngồi đợi ở đây cũng đủ!

Điền Mẫu Nghị còn ngẫm nghĩ, An Bình Huy đã lại tiếp:

- Đại tướng cầm quân ra biên ải, là theo lệnh Sứ quân để đương cự với binh Siêu Loại, hay là còn mục đích gì khác?

Điền Mẫu Nghị ngạc nhiên:

- Việc tôi cầm quân ra biên ải, Sứ quân đã cho các nơi biết cả rồi, sao lão huynh lại còn hỏi như vậy?

An Bình Huy thản nhiên:

- Tôi không hiểu cái lẽ binh trong ra ngoài chiến đấu, tại sao binh ở ngoài lại chẳng lãnh phần trách nhiệm ấy? Có phải là Sứ quân có ý: một là không tin ở tôi, hai là còn có ý gì khác tôi không được biết đấy không?

Điền Mẫu Nghị bây giờ mới chợt hiểu ra, ông vẫn thường nghe thiên hạ nói rằng: “lão tướng An Bình Huy tài giỏi thì có thừa, nhưng cũng lại không thiếu phần hẹp lượng, cố chấp.” Việc trước mắt bây giờ quả nhiên là rõ ràng. Điền Mẫu Nghị liền đáp:

- Lão huynh nói như thế cũng không đúng. Sứ quân cho tôi cầm quân chinh phạt Siêu Loại. Một là tránh cho lão huynh khỏi phải bận rộn thêm một việc nữa. Hai là tôi ra trận còn được cái lợi là có lão huynh chống đỡ cho ở sau lưng. Cái uy của lão huynh không cần phải là cầm quân ra trận địch mới sợ, lão huynh đứng đằng sau lưng tôi thì địch cũng đủ thấy kinh hãi rồi mà!

An Bình Huy một đằng được tâng bốc ca tụng thì hởi lòng hởi dạ, một đằng vẫn hậm hực cho là Sứ quân có ý không tin cẩn mình. Khi nghe Điền Mẫu Nghị nói như vậy thì An Bình Huy không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.

Điền Mẫu Nghị trong lòng băn khoăn, bốn tướng thuộc hạ của Nghị ai nấy đều nghiêm chỉnh ngồi nghe, nhưng trong lòng lại chẳng thấy phục An Bình Huy chút nào, nhất là tướng Lý Thái Định thì hậm hực ra vẻ khó chịu lắm. Định có cử chỉ khó chịu bực tức khiến An Bình Huy chỉ thoáng liếc mắt là thấy ngay, liền hỏi mát:

- Ông Định ngồi bàn việc, chắc trong lòng còn tưởng nhớ đến ai ở đâu xa, nên tôi thấy ông ngồi không được yên, vậy mời ông cứ ra ngoài đi dạo một vòng cho đỡ cuồng chân nhé!

Giọng nói của An Bình Huy, rõ ràng là muốn đuổi khéo Lý Thái Định, Định giận tím ruột, liền sẵng giọng:

- Tôi vâng lệnh Sứ quân theo gót ngựa đại soái Điền Mẫu Nghị đi chinh chiến ở xa, làm gì còn có việc cuồng cẳng! Lão tướng thu gối ngồi một chỗ giữ tòa thành Bồ Sơn này mới cuồng cẳng chứ, sao chẳng xin cùng đi với Điền đại soái có phải hơn không?

Mấy tướng thuộc hạ của Điền Mẫu Nghị nghe Lý Thái Định nói thế, thì trong lòng lấy làm sung sướng hả hê lắm! Điền Mẫu Nghị thì kinh hãi vội vàng nói:

- Ấy chết, sao ông Định lại nói như vậy...

An Bình Huy cả giận nói ngay:

- Ta thân làm tướng trấn giữ ở cửa ải này, làm gì có việc phải xin xỏ di theo gót ai! Ông là thuộc tướng của ông Nghị, cùng lắm là đi theo để cầm cờ làm trò múa rối nơi trận tiền được thôi, sao dám lạm bàn ở chỗ này!

Nói xong, An Bình Huy đứng dậy chẳng nhìn ai cả, hậm hực bỏ hội sảnh mà đi ra, rõ ràng là An Bình Huy không muốn tiếp bọn Điền Mẫu Nghị nữa.

Điền Mẫu Nghị cùng bốn tướng ngồi ngẩn ra, rồi Điền Mẫu Nghị trách Lý Thái Định:

- An Bình Huy không rộng lượng, sao ông lại gây sự làm gì như thế! Quân chưa gặp địch, bên trong đã sinh bất hòa như thế này, thật chẳng ra làm sao cả!

Bốn tướng lao xao, mỗi người một lời chỉ trích An Bình Huy, rồi cuối cùng cả bọn bảo nhau cứ ra về. Điền Mẫu Nghị không muốn thế, có ý xin được gặp An Bình Huy để chào từ biệt, nhưng Huy lấy cớ là đi xem xét việc quân nên đã đi khỏi rồi.

Điền Mẫu Nghị đành phải nhắn gửi lời chào An Bình Huy, rồi cùng bốn tướng bước ra.

Hôm sau, Điền Mẫu Nghị kéo quân đi thật sớm. Quân đi còn cách thành Cổ Tiểu được khoảng bảy tám dặm đường. Điền Mẫu Nghị đã liên tiếp nghe tin biến động, rồi sau lại thấy một người cưỡi ngựa đang ra sức sải có hướng về thành Bồ Sơn lướt tới. Quân chặn người lạ lại không cho đi, người lạ cũng ngạc nhiên đến khi thấy hiệu kỳ Tiên Du thì mới ra giọng oai vệ mà rằng:

- Tướng biên trấn Bồ Sơn Đặng Tân Thư là ta, vâng lệnh đại tướng An Bình Huy đi xem việc thành Cổ Tiểu. Bay mau trình tướng cầm quân biết việc!

Lập tức quân cứ y lời trình lên tướng tiên phong Lưu Trọng Tài.

Lưu Trọng Tài nghe trình vội ra gặp Đặng Tân Thư. Tài không cùng với bốn tướng và đại soái Điền Mẫu Nghị họp bàn với An Bình Huy, chỉ nghe các tướng kể lại sự việc, trong lòng Tài cũng thấy hậm hực. Nay lại có thuộc tướng của An Bình Huy đi lấy tin ở chỗ này thì Lưu Trọng Tài chẳng khỏi ngạc nhiên.

Vừa gặp Đặng Tân Thư, Lưu Trọng Tài ngồi trên mình ngựa thi lễ rồi hỏi:

- Tướng tiên phong Lưu Trọng Tài cung kính chào tướng quân, chẳng hay tướng quân đi đâu có việc gì thế?

Đặng Tân Thư tính tình vốn giống chủ, hay khệnh khạng hách dịch, nay nghe Lưu Trọng Tài xưng là tướng tiên phong mà lại có lời lẽ khiêm cung như vậy thì liền vênh mặt đáp:

- Ta vâng lệnh đại soái An Bình Huy đi lấy tin về đây. Chẳng hay binh nhà ra biên ải do ai chỉ huy?

Lưu Trọng Tài thản nhiên:

- Sứ quân Lịnh Công sai đại tướng Điền Mẫu Nghị cai quản bọn chúng tôi ra biên ải chống nhau với binh Siêu Loại đấy ạ!

Đặng Tân Thư lại vênh mặt:

- Sao Sứ quân lại sai binh trong ra ngoài chinh chiến, mà không để cho đại soái trấn thành Bồ Sơn cầm quân cự địch có được không? Sao ta nghe trong việc này có điều gì uẩn khúc thế?

Lưu Trọng Tài giận lắm rồi, nhưng còn cố nén lòng mà rằng:

- Đây là lệnh của Sứ quân Lịnh Công, bọn chúng ta là thuộc hạ sao dám chen lời.

Đặng Tân Thư tức thì gằn giọng:

- Binh trong đi xa trăm dặm để ra ngoài chinh chiến, binh ngoài cách địch chưa đến nửa ngày đường thì để ngồi yên một chỗ, như thế chẳng phải là có điều lạ lùng ở trong là gì? Xưa nay, ai còn không biết binh biên trấn thiệt thòi thì nhận đủ, chỉ có bọn ở trong kề cận bề trên là giảo hoạt nên được chức cao tước lớn, kéo bè kết đảng với nhau, tranh giành ân sủng cho được nhiều đây mà!

Lưu Trọng Tài nhịn không được nữa, liền sẵng giọng:

- Sao ông lại ăn nói hồ đồ như thế! Binh viễn chinh vất vả sao lại gọi là được ân sủng với giảo hoạt? Thân làm tướng, mình bận chiến bào, cưỡi hoài ngựa trận, tâm hồn sao lại hẹp hòi như vậy?

Đặng Tân Thư liền lớn tiếng:

- Ông quen thói khinh rẻ tướng ngoài biên trấn, rõ ra là lời lẽ của người trong chẳng biết việc bên ngoài! Ta không có thì giờ để nói chuyện lâu với ông được!

Dứt lời, Đặng Tân Thư giục ngựa Mặc Yên toan lướt đi. Lập tức Lưu Trọng Tài quát lớn:

- Khoan! Ta chưa có lệnh cho đi!

Cùng với tiếng quát, Lưu Trọng Tài giục ngựa vọt lên, thanh đoản đao rút ra khỏi vỏ. Tài cho ngựa chặn đầu ngựa Đặng Tân Thư. Đặng Tân Thư chưa kịp mở miệng, Lưu Trọng Tài đã thét quân xông lại bắt trói Thư lại. Cùng lúc ấy, đại sái Điền Mẫu Nghị đã cùng với bốn tướng giục ngựa chạy ra, tướng quân nghe quân trình việc liền vội vàng đem cả bốn tướng ra xem xét công việc. Vừa thấy Điền Mẫu Nghị, Đặng Tân Thư vội kêu to lên:

- Ông Điền Mẫu Nghị, ông đem quân ra biên ải, sao lại dung túng cho bộ hạ làm càn bắt trói tướng biên trấn như thế này?

Điền Mẫu Nghị cả kinh vội chạy tới cởi trói cho Đặng Tân Thư, bỏ mặc ngoài tai những lời phân trần biện bạch của tướng tiên phong Lưu Trọng Tài, Điền Mẫu Nghị nói:

- Binh Siêu Loại xâm phạm bờ cõi ta, thành Đại Bái thất thủ, ông Dương Ngọc Kỳ theo giặc, sau lại đến thành Cổ Tiểu cũng lâm nguy. Tôi vâng lệnh Sứ quân ra ngoài cự địch. Ông đi đâu sao lại đến nông nỗi này?

Đặng Tân Thư được thể, liền nói lớn:

- Tôi vâng lệnh đại soái An Bình Huy đi lấy tin, về đến đây thì gặp binh của ông, lại được tướng tiên phong của ông đón rước như vậy đấy, phỏng như thế có phải là việc làm của người chính đáng hay không?

Điển Mẫu Nghị vẫn bình tĩnh, năm thuộc tướng ai cũng hầm hầm giận dữ. Điền Mẫu Nghị ôn tồn:

- Thành Đại Bái thất thủ, tướng Dương Ngọc Kỳ bỏ trốn theo địch, rồi đến lượt thành Cổ Tiểu lâm nguy, tôi vâng lệnh Sứ quân kéo binh ra biên ải cự địch, ông đi lấy tin cho tướng An Bình Huy thì cứ việc đi, sao lại trách ta là dung túng thuộc tướng làm càn là thế nào?

Đặng Tân Thư bảo:

- Cự địch là trách nhiệm của thành Bồ Sơn, các ông kéo binh đi không thấy binh Bồ Sơn xuất chiến thế này, ắt có điều đáng nghi ở trong! Đã thế, tướng tiên phong của ông lại hồ đồ bắt trói cả ta như thế, rõ ràng là có điều phản nghịch! Ta phải gấp về trình tướng trấn Bồ Sơn mới được! Nếu ông ngay thẳng, thì phải đóng binh ở đây để đợi lệnh tướng của ta mới được!

Lập tức có tiếng quát như sấm mà rằng:

- Thằng giặc vô lễ! Mi tới số rồi!

Cùng với tiếng quát, Điền Mẫu Nghị chưa kịp cản đã thấy vó ngựa khua gấp rút, lại thấy có gió lốc ào tới cuốn thực nhanh cực kỳ hùng dũng. Chỉ thấy Đặng Tân Thư vọt ngựa giạt hẳn về một bên mà tránh thì đã nghe “chát” một tiếng dữ dội! Thì ra, Lý Thái Định giận sôi gan chẳng nén được lòng nữa liền thúc ngựa vọt lên, cây côn đồng xử ra đến cuốn gió như lốc bão dập xuống đầu Đặng Tân Thư. Đặng Tân Thư cưỡi ngựa Mặc Yên có sức phi nhanh vượt gió thoáng thấy bóng cây con đồng giơ lên liền lập tức giạt ngựa tránh, cây côn đồng quật xuống không trúng Thư giáng xuống đất tung đất rào rào, không ai lại chẳng kinh hãi về sức mạnh của Lý Thái Định.

Đặng Tân Thư kêu lớn lên:

- Thì ra các ngươi cậy đông ăn hiếp mình ta.

Thư không nói thì không sao, nhưng lại mở mồm nói ra những lời lẽ như vậy khiến cho các tướng thuộc hạ của Điền Mẫu Nghị không một người nào còn nén giận được nữa, ngay đến cả Điền Mẫu Nghị đã cố nén toan cản các tướng lại, sau lại thôi để mặc cho các tướng ra tay.

Lúc còn ở trong hổ trướng thành Bồ Sơn, ngồi nghị sự với lão tướng An Bình Huy, mọi người đã thấy bực dọc lắm rồi. Nay tới đây lại gặp phải một thuộc tướng của Huy có lời lẽ thái độ cũng lại hàm hồ, khinh thị chẳng thua gì Huy, thì các tướng ở Phủ đường Tiên Du chẳng còn nén lòng được nữa. Lập tức, cả năm thuộc tướng của Điền Mẫu Nghị giục ngựa vọt lên, không ai nói một lời, cả bọn quần ngựa vây lấy Đặng Tân Thư mà đâm chém.

Đặng Tân Thư cưỡi ngựa Mặc Yên, sức ngựa dù có đi nhanh đến đâu chăng nữa. Bây giờ bị năm tướng vây hãm cùng một lúc, ai cũng giận cực điểm, nhất tề xô vào tranh nhau đâm chém, thì cây gươm ngắn với vó ngựa Mặc Yên làm sao cứu mạng cho Đặng Tân Thu thoát chết được!

Chỉ thoáng lát, Đặng Tân Thư đã bị năm thuộc tướng của Điền Mẫu Nghị chém đâm nát người chết không kịp kêu một tiếng, đến cả con ngựa quý Mặc Yên cũng bị đâm chém nhiều vết trọng thương nhưng còn chạy được. Con ngựa hướng về thành cũ Bồ Sơn mà sải vó.

Điền Mẫu Nghị thở dài mà rằng:

- Thật ra, Đặng Tân Thư chết chẳng qua cũng chỉ vì y không biết điều, chết vì kiêu căng ngạo mạn! Bây giờ việc lỡ mất rồi, ta bất hòa lớn với Bồ Sơn, mai sau ắt sinh lắm chuyện!

Các tướng nhìn xác Đặng Tân Thư, không ai nói một lời. Lát sau, Lưu Trọng Tài bảo:

- Bây giờ, một là ta cứ đổ cho quân Siêu Loại đã giết Đặng Tân Thư, hai là ta cứ thẳng thắn mà nhận việc này, các ông nghĩ nên chọn đường nào?

Điền Mẫu Nghị nói ngay:

- Đại trượng phu ở đời, có bao giờ lại chối việc làm của mình! Đặng Tân Thư vô lễ, y chết là vì chính y hỗn xược, ta không có gì phải sợ sệt đến nỗi phải từ chối công lý cả!

Nói rồi, truyền quân đem xác Đặng Tân Thư đi chôn, lại sai lấy gỗ làm bia mộ trên khắc dòng chữ: “Đặng Tân Thư chết vì vô lễ kiêu căng, các tướng Phủ đường Tiên Du làm việc này.

Xong việc, Điền Mẫu Nghị truyền quân tiếp tục lên đường, lúc ấy trời đã bảng lảng về chiều.

Đại binh của Điền Mẫu Nghị đến cách thành Cổ Tiểu chẳng xa hạ trại đóng quân, sai tế tác đi dò la tin tức. Tế tác chưa kịp đi, đã thấy có đông người từ trong rừng rậm chạy ra, tướng tiên phong Lưu Trọng Tài cả kinh tưởng là địch tấn công, đến khi nhận ra đám người tay không khí giới, ăn vận lôi thôi đủ thứ thì lấy làm lạ. Chưa kịp hiểu ra sao, đã thấy đám người ấy đứng lại, rồi một bọn vài người tiến lên.

Đám người ấy xin vào gặp tướng quân Tiên Du. Thì ra đây là đám quân cũ của Bùi Thành Đản và dân thành Cổ Tiểu chạy giặc Dương Ngọc Kỳ. Đám quân và dân ấy kể hết mọi việc cho tướng Lưu Trọng Tài nghe, rồi thưa:

- Bẩm tướng quân, binh Siêu Loại không đông, nếu binh ta đánh ngay ắt có lợi!

Lưu Trọng Tài truyền cho đám quân ấy về hậu doanh đợi lệnh, rồi một mặt gấp mời Điền soái tướng cùng bốn tướng tả hữu dự hội nghị.

Lưu Trọng Tài nói:

- Như vậy, là ông Bùi Thành Đản bị phản tướng Dương Ngọc Kỳ giết mất rồi. Cứ theo lời quân trình thì binh Siêu Loại lấy thành Cổ Tiểu không đông, nếu ta tiến quân ngay trong chiều tối hôm nay thì có cái lợi là giặc chưa kịp an binh ở các nơi. Tôi xin đợi lệnh chủ tướng.

Tướng Trần Quốc bàn:

- Dương Ngọc Kỳ theo giặc làm phản, lại dùng kế gian ác để hại Bùi Thành Đản. Như vậy thì binh Siêu Loại làm sao lại chỉ lơ thơ vài đứa được, ắt chúng nó còn nấp ở đâu, hoặc là chưa tới mà thôi!

Điền Mẫu Nghị gật đầu bảo:

- Ông Quốc nói rất đúng! Binh Siêu Loại lấy thành Cổ Tiểu chỉ là tiểu quân theo chân Dương Ngọc Kỳ đi lấy thành, chứ không phải là đạo binh lớn đi đánh Tiên Du. Vậy, lấy lại thành Cổ Tiểu không cần thiết lắm, mà quan trọng là phải đề phòng đại quân còn ẩn mặt của Siêu Loại! Tế tác của ta không nhận được tin gì về đại quân của Siêu Loại, như vậy thì một là Siêu Loại tài ẩn quân, hai là Siêu Loại chưa đưa đại quân tới. Ẩn quân thì tài giỏi đến đâu cũng không thể xóa hết được dấu vết, còn chưa đưa dại quân tới là một điều vô lý! Dù thế nào chăng nữa, binh ta cũng phải đuổi giặc ra khỏi Cổ Tiểu. Từ giờ cho đến lúc ấy, tế tác của ta phải hết sức nghe ngóng, tướng tiên phong phải dàn sẵn quân, đợi tới sáng mai thì ta lấy lại Cổ Tiểu trước.

Lệnh của đại soái truyền ra, binh Tiên Du răm rắp đâu vào đấy để nghỉ đêm, đợi đến sáng mai thì hãm thành.

Sáng hôm sau, khi nắng lên cao, tướng tiên phong Lưu Trọng Tài cũng đã đưa quân tiền chiến tới sát thành Cổ Tiểu, và lúc ấy tế tác cũng đã dò xét được nhiều tin lạ. Đến lúc tướng tiên phong Lưu Trọng Tài gặp đám quân cũ của Bùi Thành Đản từ trong thành đi ra kể hết sự thể trong thành, trình cho Lưu Trọng Tài biết là tướng Siêu Loại muốn nộp Dương Ngọc Kỳ để dâng thành xin về với Tiên Du. Lưu Trọng Tài liền cho quân cứ dàn sẵn, đoạn đưa cả bọn vào trung quân để trình đại soái.

Điền Mẫu Nghị được tin, vội triệu các tướng để nghị bàn. Trước khi quyết định, Điền Mẫu Nghị sai đám quân thuật hết lại mọi việc, rồi bảo:

- Binh Siêu Loại vào Cổ Tiểu quả thật không chém giết một ai, duy có điều đáng nghi ngờ là Dương Ngọc Kỳ làm phản, theo kế đến giết Bùi Thành Đản, rồi sau lại có việc bị tướng Siêu Loại bắt đem nộp cho ta là thế nào?

Lưu Trọng Tài bàn:

- Cứ theo lời của đám quân kể, thì chính tay chúng nó bắt trói Dương Ngọc Kỳ, lại còn đánh Kỳ một trận đích đáng nữa, chúng nó cũng lại được tận mắt thấy binh Siêu Loại rất ít, không chuẩn bị để chống cự binh ta. Như thế thì quả thật có việc tướng Siêu Loại muốn về với ta rồi!

Tân Bình Minh nói:

- Trong thế gian này có thiếu gì tướng muốn đổi chủ! Tướng Siêu Loại lấy thành Cổ Tiểu quân ít thế cô, cũng có thể muốn dâng thành cho ta thật. Duy có điều là muốn cho chắc, ta cứ nhận lời rồi gọi họ đến doanh ta mà quản thúc là chắc nhất!

Mọi người cho lời bàn của Tôn Bình Minh là rất phải. Thế là Điền Mẫu Nghị truyền cho tướng tiên phong Lưu Trọng Tài cứ việc đưa quân đến sát thành, rồi đưa tin cho trong thành biết là: “Tướng Siêu Loại muốn về với Tiên Du, phải đích thân tới doanh tướng tiên phong mà trình việc”.

Lưu Trọng Tài nhận lệnh, Điền Mẫu Nghị lại sai các tướng dàn quân sẵn sàng đối phó với mọi bất trắc.

Tin đưa vào thành, Lý Khắc Tịnh bàn với Ân Mạnh Thiệu:

- Bây giờ việc đã đến thế này, nếu tôi không sang doanh Tiên Du thì hỏng hết mọi việc! vậy nếu không nhảy xuống biển, thì chẳng bắt được con cá kình, chẳng lên rừng thì làm sao bắt được voi được cọp! Ông cứ giữ thành đúng y như tôi dàn xếp, tôi sang doanh địch dụ chúng nó vào đại sảnh xem xác Bùi Thành Đản thì ta ra tay mới xong! Ông đừng lo gì cả nhé, cứ bình tĩnh!

Dứt lời, Lý Khắc Tịnh truyền cho năm trăm phục binh quanh đại sảnh nơi đặt quan tài Bùi Thành Đản cứ im lặng chờ lệnh hành động. Rồi Lý Khắc Tịnh cởi chiến giáp, mình không đem theo khí giới, cưỡi ngựa Ngu Ngu sai mở rộng cửa thành một mình ung dung đi ra.

Đối trận, Lưu Trọng Tài sau khi đưa tin vào thành vẫn trụ ngựa cùng với quân đợi xem tình thế. Quả nhiên đợi không lâu, đã thấy cửa thành mở ra từ trong thành một người cưỡi con ngựa cao lớn thong thả đi ra.

Lưu Trọng Tài gay cấn, sai quân gấp trình về trung quân biết việc ngay. Quân vừa quay gót, người lạ cũng đã đến trước quân dừng ngựa nhìn sang bên trận Tiên Du, rồi cất giọng đĩnh đạc mà rằng:

- Tướng Siêu Loại muốn về với Tiên Du, mình không mặc chiến giáp, lưng không mang khí giới; xin được nói chuyện với tướng tiên phong!

Tiếng nói của Lý Khắc Tịnh vững chắc, nghiêm nghị. Tức thì Lưu Trọng Tài giục ngựa tiến ra, sau lưng Tài bốn tên quân mang cờ hiệu tiên phong và các cờ lệnh khác cũng thúc ngựa chạy ra đứng sau lưng Lưu Trọng Tài. Vừa giáp mặt nhau, Lưu Trọng Tài nói ngay:

- Tướng tiên phong Lưu Trọng Tài là tôi, vui mừng đón ông ở đây!

Lý Khắc Tịnh vòng tay thi lễ, rồi nói:

- Tướng Siêu Loại Lý Khắc Tịnh là tôi được tin của ông, vậy xin thân đến đại doanh nghị sự!

Lưu Trọng Tài vui vẻ:

- Ông hành động như vậy thật quý hóa lắm, tránh được nạn binh đao, cứu được bao nhiêu người khỏi chết uổng! Tôi xin mừng ông! Mời ông theo tôi!

Dứt lời, Lưu Trọng Tài thúc ngựa vào trong quân, Lý Khắc Tịnh vẫn nghiêm nghị theo sau lưng Tài.

Tài đưa Tịnh vào gặp đại soái Điền Mẫu Nghị cùng các tướng khác. Vừa ngồi yên chỗ, Lý Khắc Tịnh đã lại đứng dậy vòng tay với mọi người lượt nữa, rồi nói:

- Tôi không thích việc ông Kỳ giết bạn, làm phản, giả sử ông ấy hành động vì lẽ nào khác thì chẳng nói làm gì, nhưng đằng này lại vì nữ sắc của yêu ma thì thật là xấu xa. Vả chăng, từ lâu rồi tôi vẫn muốn bỏ Siêu Loại để về với ngài Lịnh Công mà vẫn chẳng có cơ hội, nay dịp tốt đến tay, tôi mới xin về với Tiên Du được! Quân tôi trong thành chỉ có năm trăm, tôi đưa cả lên mặt thành cùng với một tướng phụ tá coi thành. Tôi xin được nộp Dương Ngọc Kỳ chứng minh lòng tôi.

Lý Khắc Tịnh nghiêm trang nói, mắt lần lượt nhìn các tướng Tiên Du, kín đáo dò xét từng người. Các tướng Tiên Du ai cũng chú mục nhìn Tịnh.

Điền Mẫu Nghị nghe Lý Khắc Tịnh nói thì bảo rằng:

- Việc quân cần phải thận trọng, ông nhận sang đây là đủ tỏ lòng thành thật, mình lại không mặc giáp chiến, lưng không mang khí giới, thế là dù có nghi ngờ nào cũng là không đúng. Vậy, ông Lưu Trọng Tài đem tiền quân vào thành Cổ Tiểu kiểm điểm mọi việc, rồi đón các tướng vào ngay nhé!

Lưu Trọng Tài nhận lệnh, lại cùng với Lý Khắc Tịnh trở ra. Lưu Trọng Tài đem quân đến đóng sát thành Cổ Tiểu, chỉ đem vài chục quân vào thành xem xét mọi việc. Bên cạnh Lưu Trọng Tài lúc nào cũng có Lý Khắc Tịnh đi theo để trình mọi việc. Tịnh giới thiệu Ân Mạnh Thiệu và năm trăm quân đóng trên mặt thành. Lưu Trọng Tài thấy quả nhiên trong thành không có chuẩn bị gì gọi là sẽ chiến đấu cả, lại đi xem đại sảnh nơi đề quan tài Bùi Thành Đản. Gặp mặt Dương Ngọc Kỳ, Kỳ cúi gằm mặt chẳng nói gì, dây trói chằng chịt quanh người Kỳ.

Thế là Lưu Trọng Tài không còn nghi ngờ gì nữa, lại cùng với Lý Khắc Tịnh trở về trung quân đóng ở ngoài thành để đón đại tướng và các tướng vào thành.

Lưu Trọng Tài thuật lại những điều mắt thấy trong thành, không ai còn nghi ngờ gì nữa. Điền Mẫu Nghị vui vẻ truyền hai tướng Tân Bình Minh và Diệp Đông Tùng đem đại quân đến sát thành, dàn thế hạ trại. Còn Điền Mẫu Nghị thì đem theo hai tướng Lý Thái Định, Trần Quốc cùng theo Lưu Trọng Tài và Lý Khắc Tịnh vào thành trước.

Lý Khắc Tịnh vẫn lặng lẽ, tính tình lầm lì ít nói bây giờ có phần đắc dụng. Lý Khắc Tịnh băn khoăn về việc hai tướng Tiên Du còn ở ngoài, không biết có nên ra tay không, hay là đợi cho hai tướng ấy vào nốt đã?!

Đến khi vào thành, Điền Mẫu Nghị và các tướng Tiên Du thấy tình hình quả thật đúng như lời Lưu Trọng Tài thuật thì bằng lòng lắm. Điền Mẫu Nghị lúc gặp Dương Ngọc Kỳ bị trói để trên mặt thành, thì rút cây doản đao lấy mũi đao nâng cằm Dương Ngọc Kỳ bắt ngửng mặt lên rồi mắng rằng:

- Tên phản phúc này, bây giờ có cảm thấy nhục nhã không?

Dương Ngọc Kỳ mím môi không đáp, trong lòng vừa uất vừa thẹn. Điền Mẫu Nghị mang các tướng xuống đại sảnh để mở quan tài xem mặt Bùi Thành Đản lần chót rồi sẽ họp bàn.

Lý Khắc Tịnh vẫn lặng lẽ, chỉ khi nào có người hỏi mới mở miệng trả lời. Các tướng kéo cả vào đại sảnh.

Đại sảnh vắng ngắt, giữa đại sảnh đặt cỗ quan tài đèn đuốc còn sáng trưng. Tới trước quan tài thì Lý Khắc Tịnh dừng bước quay lại các tướng Tiên Du mà rằng:

- Lúc tôi vào thành, thì ông Đản đã bị Dương Ngọc Kỳ giết từ chiều hôm trước. Kỳ cho treo đầu ông Đản trên của thành, lúc tôi giơ tay để đỡ xuống thì tự nhiên máu ở đầu Ông Đản lại chảy ra ướt cả ngựa chiến giáp của tôi!

Nói xong, Lý Khắc Tịnh bước lại cây cột lớn trong đại sảnh giơ tay nhấc bộ áo giáp bằng dây gai bên trình ra cho các tướng xem. Ai thấy thế cũng ghê người!

Lý Khắc Tịnh tay trái ôm chiến giáp, bước lại gần quan tài Bùi Thành Đản, rồi nói:

- Chúng tôi chưa đóng nắp quan tài ông Đản, còn đợi các vị đây!

Các tướng Tiên Du đều bước lại chung quanh chiếc quan tài, Lý Khắc Tịnh giơ tay đặt lên nắp áo quan, đầu đằng kia Trần Quốc cũng giơ tay chực tiếp tay với Tịnh để mở áo quan, bỗng có tiếng quát:

- Có biến!

Mọi người giật mình nhìn ra cửa đại sảnh, thì ra hai tướng Tân Bình Minh và Diệp Đông Tùng sau khi hạ trại an doanh ngoài thành xong cũng vào thành ngay. Hai tướng vừa vào đến cửa chợt thấy thấp thoáng có bóng quân phục kích thì giật mình liên quát lớn lên như vậy!

Các tướng trong đại sảnh giật mình quay đầu ra nhìn Diệp Đông Tùng đã rút gươm lăm lăm trong tay, Tôn Bình Minh cũng lăm lăm thanh đại đao. Đông Tùng bảo:

- Có quân phục kích quanh nơi này!

Lý Khắc Tịnh thấy cơ mưu bại lộ liền quát lớn một tiếng, tay trái vận lực hất tung cỗ quan tài, tay phải chụp ngọn thiết côn, miệng quát:

- Giết!

Xác Bùi Thành Đản trong quan tài văng ra, cả cỗ quan tài tung vào Điền Mẫu Nghị. Lão tướng vận lực của cỗ quan tài lại, rồi rút phắt đoản đao. Các tướng cũng nhất tề rút khí giới.

Tiếng quát của Lý Khắc Tịnh vừa dứt, năm trăm quân phục kích quanh đại sảnh nhất tề hò reo xông ra, dao ngắn hoa lên lăn xả vào đám các tướng Tiên Du mà đâm chém.

Điền Mẫu Nghị múa thanh đoản đao như hoa rụng lá, bay cực kỳ lợi hại chống cự với đám phục binh. Lý Khắc Tịnh như con cọp dữ xông xáo hết sức dữ dội. Trong đại sảnh chớp mắt diễn ra cảnh đâm chém thật ghê gớm. Các tướng Tiên Du bị dồn vào trong đại sảnh thật vướng víu, lại thêm cây thiết côn của Lý Khắc Tịnh mãnh liệt chưa từng thấy đánh giạt các tướng Tiên Du vào một góc đại sảnh.

Tiếng reo hò của năm trăm phục binh nổi lên ầm ầm, lại thêm tiếng quát như sét nổ của Lý Khắc Tịnh khiến cho Ân Mạnh Thiệu trên mặt thành cùng đám quân cũng nghe rõ, tất cả nhất tề rút dao ngắn ra, hò reo rầm rầm ùa cả xuống thành, đóng ngay cửa thành lại.

Trên mặt thành, Dương Ngọc Kỳ cũng cựa mình, quả nhiên dây trói tung ra cả. Ngọc Kỳ nén đau rút đoản kiếm giấu trong người ra rồi cùng đám quân kéo xuống dưới thành.

Trong đại sảnh, Điền Mẫu Nghị vừa chiến đấu vừa để ý, thấy bên ngoài có tiếng quân reo thì cho rằng đại quân Siêu Loại chắc đã tới, tình thế thật nguy ngập, phải cố ra thoát khỏi thành điều động đại binh ở ngoài mới mong cứu được tình thế. Nghĩ rồi, tay đao của lão tướng múa lên hết sức cấp bách, lão tướng hai mắt long lanh sáng, đánh vẹt đám phục binh ra rồi hô lớn:

- Anh em theo ta xuất thành!

Cùng với tiếng hô, lão tướng bước ra, chân lão tướng đi đến đâu đường mở ra đến đấy, thanh đoản đao trong tay lão tướng mạnh vô cùng. Các tướng theo chân lão tướng lui ra khỏi đại sảnh. Lý Khắc Tịnh gầm lên:

- Bay chạy đi đâu cho thoát!

Tiếng gầm rung rinh cả đại sảnh, tiếp theo ngọn thiết côn đã như con rồng thiêng bay bổng lên mây, côn pháp “Thiên Vận Côn” bắt đầu vũ lộng. Cây thiết côn đen bóng múa lên nhanh lạ lùng, bóng còn mở rộng che phủ cả một khoảng rộng tưởng như đám mây đen. Lý Khắc Tịnh theo đà côn tung mình ra ngoài, vượt trên đầu đám phục binh truy kích đám các tướng Tiên Du.

Ra đến bên ngoài, lão tướng Điền Mẫu Nghị hô lớn:

- Lưu Trọng Tài theo ta! Bốn tướng ở lại giết tên giặc này!

Dứt lời, thanh đoản đao trong tay lão tướng hoa lên vùn vụt, đao pháp lợi hại vô cùng. Lại thêm tướng tiên phong Lưu Trọng Tài với cây đoản đao nữa góp sức, hai đao đi đến đâu quân Siêu Loại giãn ra đến đó. Lý Khắc Tịnh gầm lên như cọp rống, lồng lộn với cây thiết côn toan đuổi theo Điền Mẫu Nghị nhưng bị bốn tướng Tân Bình Minh, Diệp Đông Tùng, Lý Thái Định và Trấn Quốc ra sức vây hãm cản đường, thành ra Tịnh không đuổi theo Điền Mẫu Nghị được.

Lý Khắc Tịnh giận vô cùng, bây giờ liền dừng bước không đuổi theo Điền Mẫu Nghị nữa, quay sang đối phó với bốn tướng Tiên Du. Lý Khắc Tịnh nghĩ rằng: “giết được bốn tướng này, cũng đã có lợi lắm rồi!”. Nghĩ xong là cây thiết côn lập tức nhập thế, đường côn đang bay như cuồng phong nổi dậy, chợt trầm hẳn xuống có vẻ lả lướt, rộng mênh mông, đây là phép “Cỏ non đùa gió” tức là nửa phần “Thiên vận côn” lấy sức éo lả của cây cảnh, của ngọn cỏ, để chống đỡ với gió bão. Gió càng mạnh cỏ cây càng lả lướt nương theo chiều gió mà lay động nhưng không bao giờ bị gẫy.

Cây thiết côn như có ma lực dính vào khí giới của bốn tướng Tiên Du, mỗi lần tướng nào tấn công một đường là một lần cây côn lại hút theo phản kích thật mau lẹ. Bốn tướng Tiên Du ra sức đâm chém Lý Khắc Tịnh, mong rút ngắn cuộc chiến để chạy ra ngoài thành. Nào ngờ bốn tướng càng ra sức áp đảo bao nhiêu thì lại càng cảm thấy chính sức mình bị đối phương sử dụng mà đánh lại mình dữ dội, ác liệt bấy nhiêu.

Bốn tướng vã mồ hôi hột, thấy đã không hơn được tướng Siêu Loại mà còn có phần bị nguy nữa là khác. Lý Khắc Tịnh lồng lộn như con cọp dữ, côn pháp rào rạt như chẳng bao giờ hết. Thuần mượn lực của địch chống lại địch, dần dần dồn bốn tướng vào thế bị động thật nguy cấp.

Nhưng, đến lúc bốn tướng Tiên Du bị dồn về thế thụ động thì còn pháp “Cỏ non đùa gió” lại không còn hiệu quả, côn pháp cũng tự nhiên chậm lại, sức éo lả có phần biểu diễn chứ không hàm chứa sức công kích dũng mãnh ở trong. Nhờ thế mà bốn tướng Tiên Du mới không bị nguy ngay đến tính mạng.

Lý Khắc Tịnh liền thay đổi côn pháp, chuyển từ phép “Cỏ non đùa gió” sang pháp “Gió lớn bẻ cành”, côn pháp đang ẻo lả vụt biến thành mãnh liệt vô cùng. Cây thiết côn đen sì từng chập một ra thế hết sức dữ dội, liên miên chẳng dứt, khiến cho bốn tướng Tiên Du bây giờ mới thật là nguy cấp.

Trong lúc ấy, Điền Mẫu Nghị cùng với Lưu Trọng Tài ra sức huơ đoản đao vẹt đường nhằm hướng cửa Tây thành Cổ Tiểu chạy tới. Điền Mẫu Nghị cùng tướng tiên phong vừa tới gần cửa thành, thì cũng là lúc Ân Mạnh Thiệu cùng đám quân trên thành ào xuống. Ân Mạnh Thiệu thấy hai tướng Tiên Du đang tả xung hữu đột hết sức dữ dội, chém giết tơi bời cố chạy ra phía cửa thành, thì biết hai tướng toan tính thoát ra ngoài. Lập tức, Ân Mạnh Thiệu có biệt tài xử đao ngắn hết sức dữ dội, lập tức hoa ngọn đao ngắn tung mình vọt qua đám quân chặn đánh hai tướng.

Ân Mạnh Thiệu không nói một lời ngọn đao ngắn bay ra một thế “Tiên nữ hiến đào” thần tốc nhằm ngay giữa ngực tướng Điền Mẫu Nghị xỉa tới cực kỳ hung dữ. Điền Mẫu Nghị thấy tướng Siêu Loại như con đại bàng bốc mình vọt qua dám quân vào trận, trong lòng tấm tắc khen thầm, đến khi thấy ngọn đao phóng tới thật hiểm độc thì vội thận trọng vươn đảo đao xử một thế “Cá chép vượt sóng” đỡ ngọn đao.

Lưỡi đoản đao trong tay Điền Mẫu Nghị bốc lên thẳng tắp chẹn lấy lưỡi đao của Ân Mạnh Thiệu lại. Cùng lúc ấy Lưu Trọng Tài huơ doản đao chém xả vào sườn bên trái Ân Mạnh Thiệu. Ân Mạnh Thiệu một mình cự với hai tướng Tiên Du vẫn bình tĩnh, thấy lưỡi đao của Lưu Trọng Tài phạt vào sườn mình, liền theo đà tay đao đang đâm vào ngực Điền Mẫu Nghị vọt người lên xô hẳn vào người Điền Mẫu Nghị.

Điền Mẫu Nghị tuy vươn đao chẹn đao của Ân Mạnh Thiệu, nhưng thấy Thiệu tận lực xô tới thì cả kinh vội thu đao tránh giạt sang một bên. Lưỡi đao của Ân Mạnh Thiệu đuổi hụt sau lưng Điền Mẫu Nghị. Tức thì, Ân Mạnh Thiệu uốn cong người lộn trở lại, hai chân Thiệu như hai cây cột lớn thần tốc đạp vào ngực Lưu Trọng Tài. Tay đao mở rộng lia vào ngực Điền Mẫu Nghị. Đòn đánh của Ân Mạnh Thiệu vừa hung dữ vừa đẹp vô ngần, cùng một lúc tấn công hai tướng địch xem ra vừa ung dung lại vừa có hiệu quả.

Lưu Trọng Tài hụt một đao chưa kịp hồi bộ, đã thấy hai mũi chiến hài của Ân Mạnh Thiệu tung vọt tới trước ngực, liền vội ngồi thụp xuống mà tránh. Điền Mẫu Nghị cũng vội mở rộng hai chân, chân trái khuỵu hẳn xuống khiến người ngả rạp tránh mũi dao đâm tới.

Thế là, hai tướng Tiên Du cùng một lúc đều phải rạp người tránh đòn. Hai tướng chưa hết kinh hãi sức tấn công quá quyết liệt của tướng Siêu Loại, thì Ân Mạnh Thiệu đã lại tiếp đòn. Nhờ ngọn cước phóng lên không trúng đích, Ân Mạnh Thiệu vận lựa dồn xuống hạ bàn khiến cho thân thể Thiệu chụp xuống thật nhanh. Thiệu như cơn gió lốc lăn vào sát Lưu Trọng Tài tấn công tiếp.

Bây giờ thì Điền Mẫu Nghị đã vững thế liền quát lớn một tiếng, tay đao múa lên thần tốc tấn công lại Ân Mạnh Thiệu. Đao pháp của Điền Mẫu Nghị thật lợi hại, lúc đầu mất lợi thế ở chỗ coi thường địch để đến nỗi bị Ân Mạnh Thiệu liên tiếp tấn công tranh lợi thế. Bây giờ Thiệu dồn lực vào đánh Lưu Trọng Tài khiến lão tướng được rảnh tay đôi chút tìm lại cái thế ưu thắng của thế trận đối địch với lưỡi đao ngắn của Thiệu.

Ân Mạnh Thiệu chưa áp đảo được Lưu Trọng Tài thì lưỡi đoản đao của Điền Mẫu Nghị đã bay tới. Đao pháp biến đổi cực kỳ mau lẹ, chớp mắt đã công ra liên miên các thế đánh hiểm độc, đòn nào cũng là đòn sát thủ trí mạng cả. Điền Mẫu Nghị nóng lòng không thể nào kéo dài được trận đấu cốt làm sao đẩy lui tướng địch cho mau để thoát ra ngoài thành, vì thế đòn đánh ra vừa mau lẹ vừa quyết liệt, làm cho Ân Mạnh Thiệu như bị giữ lại ở một chỗ không tiến lên trả đòn được nữa.

Lại thêm một lưỡi đao của Lưu Trọng Tài lúc này cũng lợi hại lắm. Hai tướng liền tay áp đảo Ân Mạnh Thiệu, dồn Thiệu phải lùi lại để Lưu Trọng Tài mở đường vẹt đám quân Siêu Loại ra, dần dần tiến ra cửa thành.

Hai tướng Tiên Du vừa mới khởi giành lại được lợi thế, đã thấy có tiếng vó ngựa dồn dập. Điền Mẫu Nghị chưa hết kinh hãi đã thấy một tướng công ngựa tới, lưỡi gươm bay ra chém bổ xuống giữa đỉnh đầu Nghị.

Lão tướng trụ bộ, cử đoản đao lên đỡ, hai vũ khí chạm vào nhau “xoảng” một tiếng dữ dội. Điền Mẫu Nghị lùi lại hai ba bước, tướng mới đến cưỡi ngựa cũng phải lùi ngựa đến hai bước. Điền Mẫu Nghị trông lên, mới biết tướng ấy chính là Dương Ngọc Kỳ. Dương Ngọc Kỳ hận Điền Mẫu Nghị lúc nãy mắng mình, bây giờ xuống thành gặp lão tướng là tấn công liền.

Điền Mẫu Nghị thấy tướng ấy là Dương Ngọc Kỳ, thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Lão tướng cho là trăm sự xảy ra đều do ở tương phản phúc này mà nên cả, lại thêm y vừa chém lão tướng một gươm quả thật là quá lắm rồi!

Điền Mẫu Nghị nghĩ: “Bây giờ giết luôn Dương Ngọc Kỳ, đoạt lấy ngựa của y mà chạy mới xong!”. Nghỉ dứt, Điền Mẫu Nghị thủ thế.

Dương Ngọc Kỳ vừa quay ngựa lại thì Điền Mẫu Nghị đã tiến bước lại gần, thanh đoản đao múa lên kín tưởng đến mưa rơi cũng không vào lọt, gió thổi cũng chẳng đi qua được. Lão tướng tận lực tấn công Dương Ngọc Kỳ cốt mau lẹ đạt được ý muốn. Dương Ngọc Kỳ thật ra không phải là tướng kém tài, tay gươm của y có sức địch trăm người. Nhưng nay bị gần trăm quân của Bùi Thành Đản đánh một trận nhừ tử, xương cốt như giãn mất cả, thành ra tay kiếm mất hẳn mức độ mau lẹ tinh nhuệ.

Dương Ngọc Kỳ cự với Điền Mẫu Nghị, chưa được lâu đã thấy tình thế không xong rồi, Kỳ liên tiếp lui ngựa. Ân Mạnh Thiệu chiến với Điền Mẫu Nghị chưa phân được thua, thì Dương Ngọc Kỳ chạy tới khiến lão tướng trong vài hiệp đã áp đảo được Kỳ rồi toan cướp ngựa. Tức thì Ân Mạnh Thiệu vọt lên quyết hạ Điền lão tướng.

Điền Mẫu Nghị biết thế khó khăn, một mặt cố tránh Ân Mạnh Thiệu, một mặt cố tìm cách đoạt ngựa của Dương Ngọc Kỳ. Ân Mạnh Thiệu biết như vậy nên càng ra sức áp đảo lão tướng. Ân Mạnh Thiệu xông xáo cực kỳ dữ tợn, ngọn đao ngắn vào sát bên người lão tướng cố gắng công kích.

Điền Mẫu Nghị lắng hết tinh thần, cây đoản đao chém bổ một đường vào giữa mặt Ân Mạnh Thiệu. Lão tướng đợi cho Thiệu nghiêng người né tránh liền lập tức quay đao lia ngang một đường. Ân Mạnh Thiệu đành phải lùi bước tránh ra, lợi dụng lúc Ân Mạnh Thiệu phải lùi lại, lão tướng ra một đòn quyết liệt. Lưỡi đao bay lên đem theo cả thân hình lão tướng đón lấy lưỡi gươm trong tay Dương Ngọc Kỳ vừa chém xả xuống. Lão tướng ra đòn vừa thủ vừa công, lưỡi đoản đao chẹn lấy thanh gươm trong tay Dương Ngọc Kỳ. Sức mạnh thân thể của lão tướng vọt lên giúp lão tướng tay trái đánh ra một quyền “Tiều phu đốn củi” gan bàn tay phạt mạnh vào cổ Dương Ngọc Kỳ.

Điền Mẫu Nghị ra dòn hết sức chuẩn đích lại mạnh mẽ. Dương Ngọc Kỳ không ngờ lão tướng lại dữ dội đến thế, thành thử không kịp đón đỡ hay né tránh liền bị tay quyền của lão tướng đánh trúng, tưởng đến đứt hơi thở mà chết ngay được. Dương Ngọc Kỳ tức thì nhào xuống ngựa, lão tướng xoay người ngồi vững trên yên, giục cương cho ngựa toan vọt đi.

Ân Mạnh Thiệu lùi hai bước vì lưỡi đao của lão tướng họ Điền áp bức, đến lúc vừa trụ bộ xong thì đã thấy Dương Ngọc Kỳ bị ngã ngựa. Ân Mạnh Thiệu tưởng Dương Ngọc Kỳ bị hại rồi, liền gầm lên một tiếng, theo với tiếng gầm toàn thân Ân Mạnh Thiệu vọt lên như rắn quăng mình. Thiệu xử một thế “Chim én lên cành” hết sức thần tốc, thân hình Thiệu nằm ngang như mũi tên. Điền Mẫu Nghị vừa cướp xong ngựa chưa kịp chạy đi đã thấy tướng Siêu Loại tung người lên truy kích cực kỳ ác liệt thì kinh hãi. Lão tướng tay trái cầm cương ngựa, tay phải cử đoản đao đón đỡ toan chém vào hai chân Ân Mạnh Thiệu.

Ân Mạnh Thiệu giữa lúc thân hình bốc lên liền xoay nghiêng người, hai chân co lại rồi tung ra một liên hoàn cước theo thế “kình ngư bạt sóng” chân phải phóng chiến hài đá trúng lưỡi đoản đao “chát” một tiếng. Lập tức thanh đao vuột khỏi tay lão tướng bay vù đi, chân trái Ân Mạnh Thiệu ra đòn nhằm giữa ngực lão tướng đá tới.

Lão tướng bị trúng một đòn bay mất doản đao, hồn vía chưa kịp an định đã thấy ngọn cước thứ hai bồi theo quá ác liệt. Trong cơn nguy cấp lão tướng chẳng kịp suy nghĩ liền hụp người xuống mà tránh. Chính nhờ ở lúc hụp xuống này mà lão tướng vừa thoát được ngọn cước ác liệt, lại kịp thoát lưỡi đao trong tay Ân Mạnh Thiệu cũng ra đòn lướt sát trên lưng đến tung cả chiến bào.

Lão tướng bị trúng một đòn bay mất đoản đao, hồn vía chưa kịp an định đã thấy ngọn cước thứ hai bồi theo quá ác liệt. Trong cơn nguy cấp lão tướng chẳng kịp suy nghĩ liền hụp người xuống mà tránh. Chính nhờ ở lúc hụp xuống này mà lão tướng vừa thoát được ngọn cước ác liệt, lại kịp thoát lưỡi đao trong tay Ân Mạnh Thiệu cũng ra đòn lướt sát trên lưng đến tung cả chiến bào.

Lão tướng Điền Mẫu Nghị linh hồn vỡ mật cứ rạp mình trên lưng ngựa mà giật cương, con chiến mã tức thì tung vó sải miết. Ân Mạnh Thiệu ra đòn một lúc hai cước một đao đã tưởng đoạt mệnh tướng Tiên Du, nào ngờ chỉ đá bay được đoản đao của lão tướng. Thân hình Ân Mạnh Thiệu lúc rớt chạm mặt đất thì cũng là lúc Điền Mẫu Nghị đã giục ngựa bỏ chạy xa mất rồi.

Ân Mạnh Thiệu lồng lộn hô quân ráo riết đuổi theo, nhìn ra đã thấy hai tướng Tiên Du một chạy bộ, một cưỡi ngựa xẻ đám quân vây bọc mà thoát ra cửa thành. Ngoảnh lại, thấy tướng Dương Ngọc Kỳ quằn quại trên mặt đất. Ân Mạnh Thiệu không nỡ bỏ đi vội chạy đến nâng Kỳ dậy. Dương Ngọc Kỳ trong gười bị quá nhiều nội thương, lại bị Điền Mẫu Nghị ra sức đoạt ngựa đánh một quyền vào cổ tưởng đến gẫy lìa xương cổ nhào xuống ngựa. Bây giờ Kỳ như chẳng phải là một võ tướng nữa, sức mạnh chẳng còn gì, tình trạng có phần nguy kịch.

Ân Mạnh Thiệu vội hô quân đưa Dương Ngọc Kỳ về doanh, còn Thiệu thì đem quân truy nã hai tướng Tiên Du. Lúc ra đến bên ngoài thành, thấy hai tướng đã đi xa, Ân Mạnh Thiệu sợ quân Tiên Du đến hãm thành thì nguy khốn liền truyền quân vào hết trong thành. Lại sai đóng chặt cổng thành, quân lên cả trên thành mà canh giữ. Ân Mạnh Thiệu trong lòng bứt rứt không biết Lý Khắc Tịnh giao chiến với mấy tướng Tiên Du ra sao mà chỉ nghe thấy tiếng quân reo rầm rầm. Thiệu không dám bỏ mặt thành sợ bất thần binh ngoài tiến đánh.

Trong thành, Lý Khắc Tịnh như con hùm dữ xông xáo cố áp đảo bốn tướng Tiên Du mà vẫn không được. Bốn tướng Tiên Du hiểu là đã bị vây hãm trong thành, tình thế nguy ngập, lại không thấy bóng tướng Điền Mẫu Nghị với tướng tiên phong Ân Mạnh Thiệu đâu, tai cũng chẳng còn thấy phía Tây thành có tiếng quân reo nữa, thì chắc là hai tướng đã ra thoát. Bốn tưởng không còn chỗ lui, đành hết sức ra tài tranh đấu với Lý Khắc Tịnh.

Bốn tướng Tiên Du, Tôn Bình Minh với thanh đoản đao, Diệp Đông Tùng với trường kiếm, Lý Thái Định xử đồng côn, Trần Quốc với ngọn giáo dài, cả bốn ra sức cự với Lý Khắc Tịnh. Tịnh biểu diễn “Thiên vẫn côn pháp” cực kỳ ghê gớm ra cố áp đảo bốn tướng, càng giao tranh Lý Khắc Tịnh càng phấn chấn tinh thần. Đấu đến mờ bụi một vùng “át cả nắng, mờ cả cảnh vật chung quanh”.

Bốn tướng Tiên Du cũng không phải là tay kém nếu đương trường một đấu với một, ắt chẳng tướng nào còn mạng nữa. Nhưng nay cả bốn liền tay đấu với Lý Khắc Tịnh thì chưa chắc bên nào đã thua bên nào, xem thế đủ biết Tịnh là tay dữ dội đến thế nào. Đám phục binh bị chết cũng nhiều, bây giờ vây quanh năm tướng hò reo xem trận đấu một đời chưa dễ thấy được hai lần.

Ân Mạnh Thiệu cầm quân trấn trên mặt thành trong lòng nóng như có lửa đốt, tai nghe tiếng quân reo ầm ầm ở mặt Đông, lại thừa biết là thế nào đại binh Tiên Du cũng sắp kéo đến, tức không làm thế nào để tới giúp Lý Khắc Tịnh được.

Ân Mạnh Thiệu lo chưa xong, quả nhiên đã thấy đại binh Tiên Du ào ào kéo tới. Tướng Điền Mẫu Nghị cưỡi ngựa dẫn đầu, rồi đến tướng tiên phong Ân Mạnh Thiệu kéo quân theo sau. Đại binh Tiên Du đến sát thành Cổ Tiểu mới dừng lại. Điền Mẫu Nghị thừa biết sức quân Siêu Loại trong thành chẳng có là bao, lại thêm bốn tướng nhà bị vây hãm trong thành. Vì thế Điền Mẫu Nghị mới quyết đem đại quân đạp nát thành Cổ Tiểu ngay.

Ân Mạnh Thiệu nhìn quang cảnh ngoài thành, thấy binh Tiên Du đông như kiến cỏ, trong lòng chẳng khỏi run thầm. Thiệu biết sức quân mình yếu quá, lại thêm thiệt hại mất một số trong trận giao chiến lúc này. Bây giờ khó lòng giữ cho thành Cổ Tiểu này khỏi bị mất vào tay quân Tiên Du được.

Dưới thành, binh Tiên Du vừa tới, là được lệnh tức thì hạ thành, Binh Tiên Du như nước cuốn, lớp lớp xô tới phá của thành. Trên thành binh của Ân Mạnh Thiệu ra sức bắn tên xuống cũng chẳng ăn thua gì. Thiệu thấy thế nguy, liền truyền quân gấp rút xuống thành, cả bọn đem theo Dương Ngọc Kỳ bị trọng thương, chạy đến chỗ Lý Khắc Tịnh đang giao chiến với bốn tướng Tiên Du.

Lý Khắc Tịnh lúc ấy đang say sưa phô diễn sở học, thì đám quân của Ân Mạnh Thiệu chạy tới. Thiệu vội bảo Lý Khắc Tịnh mau mau đoạn chiến đem quân ra khỏi thành mới được.

Bốn tướng Tiên Du được đoạn chiến thì trong lòng chẳng khỏi mừng thầm, không ai dám một mình theo đuổi bọn Lý Khắc Tịnh, Ân Mạnh Thiệu nữa.

Thế là, bốn tướng Tiên Du vội vã chạy ra phía Tây thành, còn Lý Khắc Tịnh và Ân Mạnh Thiệu thì đem quân gấp bước chạy ra phía cửa Đông. Hai tướng vừa đưa quân ra khỏi thành, tai đã nghe phía Tây tiếng quân Tiên Du reo rầm rầm thì biết là binh Tiên Du đã vào thành Cổ Tiểu rồi.

Lý Khắc Tịnh bảo Ân Mạnh Thiệu mau mau đem hết quân lui hẳn ra xa, gần một dặm đường mà trấn giữ. Chẹn không cho quân Tiên Du tiến lên, để một mình Lý Khắc Tịnh quay trở lại nhân lúc cửa thành còn mở, một mình Lý Khắc Tịnh thề sẽ phá tan thành Cổ Tiểu, không cho binh Tiên Du có nơi trấn đóng. Giúp cho đại quân của Siêu Loại khỏi bị vướng đường tiến sau này.

Ân Mạnh Thiệu nghe Lý Khắc Tịnh nói như vậy trong lòng chẳng khỏi kinh hãi, lo rằng một mình Lý Khắc Tịnh thì làm gì nổi. E có khi thiệt mạng oan uổng, nhưng Lý Khắc Tịnh không nghe, nói rằng:

- Ông cứ cùng với ông Kỳ đem binh nương vào địa thế mà trấn giữ, đại binh ta thế nào cũng sắp tới rồi. Tôi một mình phá thành Cổ Tiểu lúc này là có lợi, không chết được đâu mà lo!

Dứt lời, Lý Khắc Tịnh quay chiến mã, một mình phóng tới cửa Đông thành Cổ Tiểu...

Chưa biết việc sau ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—