← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Tám Mươi Mốt Một côn san bằng Cổ Tiểu
Hai quân giữ thế tranh đua

Thành Cổ Tiểu cửa Đông vẫn chưa đóng, binh Tiên Du mới vào thành chưa kịp giữ các nơi. Lý Khắc Tịnh giục chiến mã Ngu Ngu lướt vào trong thành. Tịnh nghĩ: “Không nên để cho giặc có nơi kín đáo ẩn nấp!”.

Nghĩ rồi, quay ngựa lại múa cây thiết côn lên tận lực phá cửa thành.

Lý Khắc Tịnh ra sức đập phá cửa thành, rồi nương chỗ thành lở càng ra sức tung hoành, khoảnh khắc phá sạt một khoảng thành Cổ Tiểu.

Lý Khắc Tịnh cho là binh Tiên Du chưa thể nhất thời sửa chữa lại được chỗ thành vỡ với cửa sụp như thế, liền thôi không phá thành nữa, lại giục ngựa chạy sâu vào trong thành.

Binh Tiên Du một mặt trấn giữ ngoài thành, một phần theo tướng tiên phong Lưu Trọng Tài vào trong thành. Đại tướng Điền Mẫu Nghị cũng đưa trung quân vào thành. Binh Tiên Du chưa an doanh trại, tai đã nghe phía cửa Đông có tiếng động ầm ầm, đấy là lúc Lý Khắc Tịnh đang ra sức cố phá vỡ cửa thành.

Quân đi dò tin tức chạy về trình: “Có một tướng cưỡi con ngựa cao lớn, một mình một thiết côn đang xông xáo trong thành!”. Tướng tiên phong và tướng Điền Mẫu Nghị nghe trình cả kinh, biết tướng cầm thiết côn của Siêu Loại là người lợi hại ra sao, bây giờ y một mình xông xáo trong thành thì quả là gan lớn hơn người!

Lập tức, tướng Điền Mẫu Nghị truyền tướng tiên phong dàn quân ngăn chặn, lại có lệnh cấp tốc ra ngoài thành truyền cả bốn tướng tả hữu dực phân một nửa binh đem ngay vào thành cùng bắt tướng Siêu Loại.

Lệnh ban xuống, chớp mắt binh Tiên Du đã điều động đâu vào đấy. Tướng tiên phong Lưu Trọng Tài lên ngựa đoản đao lăm lăm trong tay. Điền Mẫu Nghị lên trên mặt thành cùng với năm trăm quân cung thủ để sẵn sàng ứng phó. Điền lão tướng đích thân giám trận cho các tướng bắt giết Lý Khắc Tịnh.

Lúc ấy, bốn tướng ngoài thành cũng đã kéo quân vào, quân dàn ra vững như thành đồng vách sắt, đợi để cản cơn sóng lớn Lý Khắc Tịnh sắp tràn tới.

Lý Khắc Tịnh vẫn giục ngựa Ngu Ngu chậm chạm vào thành. Tịnh vận chiến bào bằng sợi gai bện, vóc dáng cao lớn như thiên thần. Con ngựa Ngu Ngu bờm dài gần chạm mặt đất, vó ngựa lóc cóc trong thành vắng lặng nghe rờn rợn. Lý Khắc Tịnh biết là binh Tiên Du thế nào cũng đã dàn ra, vì thế trong thành mới yên lặng như thế này. Chợt ngựa Ngu Ngu vươn dài cổ hí lên rùng rợn, tiếng hí nghe như thác nước đang chảy xiết vướng phải đá tảng khúc quanh mà rít lên, con ngựa hí xong bốn vó đập nện ra chiều tức tối lắm. Lý Khắc Tịnh biết con ngựa tinh khôn đã cảm thấy địch ở gần đâu đây.

Lý Khắc Tịnh thận trọng tiến tới, quả nhiên vừa vượt xong phía sau doanh trung quân nội thành, đã thấy binh Tiên Du dàn ra trước mặt. Lại thêm năm tướng trụ ngựa một hàng ngang đợi Tịnh đến. Xa xa trên mặt thành cao phía Tây, thấp thoáng có bóng quân cùng tướng Điền Mẫu Nghị.

Lập tức, Lý Khắc Tịnh gầm lên một tiếng, tiếng gầm có sức mạnh thổi bay được thành đất Cổ Tiểu, làm cho cả đạo quân Tiên Du đối trận đang đứng im tự nhiên xao động tưởng như có làn gió mạnh thổi tới làm mặt nước xô nhau gợn sóng!

Ngựa Ngu Ngu nghe tiếng gầm của chủ, tức thì lồng lên, bốn vó như thép lạnh sái dài trên mặt đất, bờm căng gió vươn thẳng như chiến kỳ mà lướt tới.

Phía bên kia, năm tướng Tiên Du cũng tức thì giạt ngựa mau lẹ dàn trận đón Lý Khắc Tịnh lướt tới là vây lấy Tịnh mà chiến đấu ngay.

Các tướng Tiên Du đã biết tài sức Lý Khắc Tịnh, trận đấu lần trước lúc này như vẫn còn làm cho các tướng thấy chùn tay mệt mỏi, không ai là không kinh hãi Lý Khắc Tịnh.

Trên mặt thành, Điền Mẫu Nghị thấy Lý Khắc Tịnh một mình một ngựa dám cả gan quay lại giao chiến với cả đạo binh của Tiên Du, thì trong lòng chẳng khỏi cảm phục cái tinh thần lẫy lừng của tướng địch. Nhưng Điền Mẫu Nghị cũng lại thấy tiếc cho tay dũng tướng có một không hai này thiếu đầu óc suy nghĩ, xông pha vào chỗ chết uổng mạng ngu dại như vậy!

Điền Mẫu Nghị còn đang bâng khuâng, đã nghe thấy Lý Khắc Tịnh gầm lớn một tiếng, lão tướng như bừng tỉnh giấc mơ, nhìn xuống thấy cây thiết côn của Lý Khắc Tịnh đã tung ra quét một vòng rộng đánh giạt các tướng của mình ra. Lão tướng khen thầm trong lòng, lắng hết tinh thần để xem trận đánh.

Năm tướng Tiên Du tức thì lui ngựa tránh ngọn côn, rồi nhất tề giục ngựa xông tới. Năm thứ binh khí cùng vươn ra tận lực đâm chém Lý Khắc Tịnh. Bên ngoài, binh Tiên Du cũng vây lấy các tướng mà reo hò trợ chiến, các đạo cung thủ lại lăm lăm cung tên chỉ chực Lý Khắc Tịnh sơ hở lùi xa các tướng nhà là buông tên tức thì.

Lý Khắc Tịnh xông xáo giữa trận như cọp dữ giữa bầy dê, ngọn thiết côn lên xuống vùn vụt, đón đỡ, chống trả năm tướng thật kịch liệt. Nhiều lúc ngựa Ngu Ngu đứng dựng lên hai chân sau, chiếc bờm dài tung theo thế trận lúc bay sang phải lúc ngả về trái đẹp như ngọn cờ trong tay vị tướng phất lên giữa trận tiền. Năm tướng vừa thúc ngựa xông tới, Lý Khắc Tịnh đã lắng tụ tinh thần biểu diễn phép “Thiên vận côn” lại dựa vào sức của đối phương mà cự với đối phương. Trần Quốc của Tiên Du ở phía bên phải Lý Khắc Tịnh, đợi cho ngọn thiết côn của Tịnh vừa bổ thẳng xuống đầu Tân Bình Minh ở phía trước, là lập tức huơ ngọn giáo dài mũi sắt đâm ngay vào mạng sườn Lý Khắc Tịnh.

Ngọn giáo của Trần Quốc còn chưa tới đích, bên trái Lý Khắc Tịnh là Lý Thái Định vươn đồng Côn quật như vũ bão tới ngang lưng Tịnh. Cùng lúc ấy, Diệp Đông Tùng giục ngựa lướt tới vung gươm chém tréo một đường từ trái sang phải, từ trên xuống dưới nhằm thái dương Lý Khắc Tịnh xả tới.

Lý Khắc Tịnh ra đòn đánh Tôn Bình Minh, thừa biết là các tướng Tiên Du sẽ thừa cơ tấn công mình. Quả nhiên nghĩ chưa dứt, thiết côn còn đang đập xuống, đã thấy khắp mặt các tướng Tiên Du nhất tề ra đòn tận lực đâm chém. Tức thì Lý Khắc Tịnh thét lên một tiếng lấy uy, ngọn thiết côn đang đập xuống chuyển thế nhẹ như ngọn cỏ may đón luồng gió thổi qua. Toàn thân Lý Khắc Tịnh cùng với con chiến mã Ngu Ngu như quay tròn trên một cái trụ, cây thiết côn quét thần tốc một đường cực mạnh. Khoảng chiến đấu thật khít khao đến nỗi chiến mã Ngu Ngu không còn chỗ trụ bốn vó. Lý Khắc Tịnh ghìm cương con ngựa đứng dựng lên hai chân sau để lấy chỗ cho thiết côp bay ra, đồng thời cũng là để cho Lý Khắc Tịnh có chỗ đón đỡ các binh khí của mấy tướng Tiên Du kích tới.

Lý Khắc Tịnh vừa ra đòn lại vừa đỡ đòn thật tuyệt vời, trên thành cao Điền Mẫu Nghị kinh ngạc đến ngẩn người. Ông không ngờ tướng Siêu Loại lại kiêu hùng dũng mãnh đến như vậy. Điền tướng chưa kịp thốt lên lời tán thán, đã thấy “chát” một tiếng tiếp theo là cây đồng côn của Lý Thái Định bay vụt đi, rồi đến ngọn giáo dài của Trần Quốc và ngọn trường kiếm của Diệp Đông Tùng cũng vuột khỏi tay chủ bay đi mất cả.

Điền Mẫu Nghị chưa kịp kinh hãi, đã thấy chiến mã Ngu Ngu rít lên một tiếng, con ngựa dựng đứng hai chân sau vụt bốc vọt lên bay thẳng lên phía trước vọt qua đầu hai tướng Tân Bình Minh và Lư Trọng Tài. Cùng với tiếng ngựa hí, cùng với lúc con ngựa bay lên, ngọn thiết côn trong tay Lý Khắc Tịnh xử ra một đường “Thiên lôi xuống trần”, toàn thân Tịnh rạp trên mình ngựa. Tịnh tân lực đập cây thiết côn xuống đầu Lưu Trọng Tài.

Lưu Trọng Tài khiếp hãi mình đẫm mồ hôi vội nhào xuống ngựa tránh đòn. Con ngựa của Lưu Trọng Tài chưa kịp cuốn vó băng đi đã bị trúng ngọn thiết côn thay chủ. Lập tức con ngựa tung lên như chiếc lá bị gió mạnh cuốn vèo đi, quăng vào đám các tướng Tiên Du còn đang kinh hoàng đến lặng người.

Trên mặt thành, Điền Mẫu Nghị thấy quang cảnh, vội vàng phất cờ ra hiệu, tức thì quân Tiên Du giạt ra mà tránh Lý Khắc Tịnh. Cung thủ tận lực buông cung cho tên bay cả xuống. Lý Khắc Tịnh vùn vụt lướt ngựa bay lên đầu các tướng Tiên Du. Vó ngựa vừa chạm mặt đất đã thấy trên thành cao Điền Mẫu Nghị phất cờ làm hiệu. Lý Khắc Tịnh chẳng quay lại giao chiến với các tướng nữa, cứ thúc ngựa vọt tới, cây thiết côn múa lên gạt hết tên trên thành bắn xuống. Cung thủ dưới đất cũng hò reo rầm rầm nhất tề phóng tên. Chung quanh Lý Khắc Tịnh tên bay như mưa rào, sau lưng Tịnh đám các tướng Tiên Du lẽo đẽo chạy theo. Lý Khắc Tịnh đi đến đâu ngọn côn tung hoành đến đấy, đánh giạt binh Tiên Du ra cố tiến tới chỗ thành có Điền Mẫu Nghị đang chỉ huy mặt trận.

Điền Mẫu Nghị phất cờ điều khiển tướng sĩ, mặt trận lần lần khép chặt vây bọc lấy Lý Khắc Tịnh. Tịnh vẫn không nao núng cứ tiếp tục xông pha đánh giết.

Lý Khắc Tịnh toan tính tìm đường đến áp đảo Điền Mẫu Nghị, nhưng bây giờ lại bị cả đạo quân Tiên Du hợp cùng năm tướng ra sức chặn đánh. Lại thêm binh Tiên Du theo lệnh Điền Mẫu Nghị tận dụng cung tên quyết bắn hạ Lý Khắc Tịnh cho kỳ được. Thành ra, Lý Khắc Tịnh gặp nguy khốn, tiến lên một bước là có hàng trăm binh xô tới. Năm tướng chia nhau khắp mặt vây đánh kịch liệt.

Trên thành cao, Điền Mẫu Nghị chỉ huy trận, thấy Lý Khắc Tịnh định rẽ sang đường nào thì lại phất cờ cho mặt ấy biết mà chẹn lại. Vì thế, Lý Khắc Tịnh bây giờ thực sự bị hãm trong đại quân Tiên Du trước sau kín mít chẳng có lối thoát.

Các tướng Tiên Du cũng lại được lợi là không phải đối mặt giao chiến với Lý Khắc Tịnh, chỉ hợp sức với quân lính mà tập kích, bắn tên.

Lý Khắc Tịnh hiểu tình thế là: một mình một ngựa, sức có hạn cho dù cây thiết côn có lợi hại đến đâu cũng không thể nào giết hết mấy nghìn quân Tiên Du được. Nếu cứ khinh thường xông pha mãi như thế này nhỡ xẩy tay ắt khó lòng được chết xác còn nguyên vẹn! Nghĩ thế, Lý Khắc Tịnh liền đổi ý. Cố tìm cách phá thành Cổ Tiểu cho tan nát, khiến cho quân Tiên Du không dùng được để chống lại với đại quân của Siêu Loại nữa.

Thế là, Lý Khắc Tịnh tay múa thiết côn, hai chân thúc vào bụng chiến mã, tay giật mạnh dây cương. Chiến mã Ngu Ngu tức thì chồm lên như rồng thiêng lìa đầm vượt lên trên đầu quân sĩ Tiên Du phóng đi, rồi vó ngựa lại hạ xuống đạp bừa lên binh Tiên Du mà lướt chạy.

Chiến mã Ngu Ngu đã hung dữ, tướng Lý Khắc Tịnh lại càng hung dữ gấp mười lần. Ngọn thiết côn trong tay Tịnh đánh ra như cuồng phong bão tố hết sức khốc liệt, binh Tiên Du giạt tránh không kịp chết vô số. Chiến mã Ngu Ngu bây giờ cứ tiếp tục lối phi trên đầu binh sĩ Tiên Du gấp rút lại sát vách thành nơi Điền đại tướng đứng trên cao giám trận. Cả đạo quân Tiên Du reo hò tưởng đến vỡ màng nhĩ tai, ùa nhau đuổi theo Lý Khắc Tịnh. Cả thành Cổ Tiểu rung rinh trong trận chiến.

Lý Khắc Tịnh bị binh Tiên Du chắn đường cản lối, cả đạo quân cứ vây hãm đợi đến lúc Tịnh sơ hở là ra tay băm vằm Tịnh. Tinh biết như vậy cho nên dọc đường ngựa chạy gặp thứ gì là phá phách thứ ấy. Chẳng mấy chốc trong thành Cổ Tiểu tan nát, ngay đến cả bản doanh của tướng trấn thành cũng theo ngọn thiết côn mà sụp đổ. Xác Bùi Thành Đản lẫn vào đống đổ vỡ rồi lại bị vó ngựa chân người xéo nát chẳng còn gì.

Lý Khắc Tịnh đại phá thành Cổ Tiểu đến lúc mặt trời đứng bóng thì đã thấm mệt. Nhìn ra thấy binh tướng Tiên Du vẫn quấn lấy kín mít chung quanh, năm tướng Tiên Du cũng phờ phạc tiếp chiến. Ngó lên mặt thành phía Tây vẫn thấy tướng Điền Mẫu Nghị chỉ huy đám cung thủ, lão tướng vẫn tiếp tục phất cờ gióng trống giục quân vây hãm Lý Khắc Tịnh. Lý Khắc Tịnh lồng lộn giục chiến mã Ngu Ngu gấp lướt tới cửa Tây thành, sau lưng Tịnh là cả một vùng nội thành tan nát. Thế là, chỉ một mình Lý Khắc Tịnh xông xáo phá tan được một phần thành Cổ Tiểu, thì có đến ba phần nữa lại do chính quân Tiên Du ùa theo mà đập tan cả.

Lý Khắc Tịnh ra được của thành phía Tây, khí thế vẫn hung dữ như thường. Trên mặt thành, Điền Mẫu Nghị truyền quân buông tên không còn kể là tên trúng quân nhà cũng mặc. Mưa tên đổ xuống, Lý Khắc Tịnh vung côn đỡ gạt, cố giục ngựa xông tới phá của thành. Bây giờ Lý Khắc Tịnh quay lưng lại của thành mà chống đỡ, trước mặt Tịnh năm tướng cùng đại quân Tiên Du vẫn ra sức đâm chém Tịnh. Tịnh nương vào cái sức mạnh ghê gớm ấy nhường cho giáo sắt côn đồng đập cả vào cửa thành, cửa thành rung lên từng chập. Trên vọng lâu tướng Điền Mẫu Nghị không còn thấy cuộc chiến ở dưới của thành, đành cứ giục trống thúc lòng quân.

Lý Khắc Tịnh dùng cái mẹo nhường chỗ cho binh tướng Tiên Du tự phá cửa thành, quả nhiên chẳng mấy chốc của thành đổ sập. Lý Khắc Tịnh vọt ngựa ra ngoài, binh tướng Tiên Du ào ào chen nhau đuổi theo Tịnh. Đại binh Tiên Du đóng ở ngoài xa xa, thấy quang cảnh như vậy cũng vội sẵn sàng giáp chiến.

Lý Khắc Tịnh gan lỳ, đợi cho binh tướng Tiên Du ùa ra theo thì lại quay ngựa cố xông vào thành tiếp tục đập phá. Cứ như vậy Tịnh ra vào thành Cổ Tiểu đến sáu lần thì mặt Tây thành tan hoang gần đổ hẳn. Điền Mẫu Nghị có lúc kinh hãi hô quân bỏ mặt thành chạy xuống. Nhìn quang cảnh, Điền Mẫu Nghị thấy trong lòng vừa uất vừa sợ. Chỉ một mình tướng Siêu Loại cũng đủ sức phá nát thành Cổ Tiểu, binh tướng Tiên Du đông mạnh là thế mà cũng không làm gì nổi, chẳng giữ được thành khỏi tan nát!

Điền Mẫu Nghị liền hô tướng tiên phong Lưu Trọng Tài đem nốt đạo quân ngoài thành vào ứng chiến, nhất định phải giết cho kỳ được tướng Siêu Loại.

Bây giờ đã quá giữa trưa, Lý Khắc Tịnh sức tuy cùng nhưng đã mệt mỏi. Nhìn quanh thành Cổ Tiểu tan nát không thể nào đóng quân được nữa, ngó lại thấy chiến mã Ngu Ngu mồ hôi đổ xuống như đi dưới trời mưa, mệt đến chẳng hí được tiếng nào nữa. Lý Khắc Tịnh thấy đã vừa lòng, toan tháo lui thì đã thấy binh Tiên Du dàn thành trận thế chực vây hãm mình. Lập tức, Lý Khắc Tịnh chẳng chậm trễ vội thúc ngựa bỏ chạy, chiến mã Ngu Ngu thu hết sức sải vó, bờm dài phơ phất đẹp vô ngần. Lý Khắc Tịnh bây giờ chống đỡ binh tướng địch thuần là để cướp đường chạy, cho nên vó ngựa chiến cũng không bị quay cuồng huy động như lúc giao chiến, thành thử lướt đi tuy mệt mỏi nhưng tất cả ngựa chiến của binh Tiên Du con nào cũng đã chùn hết gân. Vì thế không làm sao đuổi theo Lý Khắc Tịnh được nữa.

Thế là, Lý Khắc Tịnh một mình một ngựa, với một thiết côn đã phá tan hoang thành Cổ Tiểu. Giết binh Tiên Du nhiều vô kể, ra vào cửa Tây thành đến sáu lần, làm cho các tướng Tiên Du bải hoải rã rời. Tịnh xông pha như vậy từ đầu giờ Tị đến giữa giờ Thân mới dừng tay.

Vó ngựa Ngu Ngu còn đang cuốn bụi trở về, sau lưng Lý Khắc Tịnh các tướng Tiên Du còn cố đuổi theo, đã thấy tế tác hấp tấp vượt đường chạy tới chắn trước ngựa các tướng rồi hổn hển đưa tin: “Đại binh Siêu Loại đã tới, nay chỉ còn cách Cổ Tiểu khoảng một dặm đường mà thôi!”.

Các tướng nghe báo cả kinh, vội quay ngựa hấp tấp chạy về. Thế là Lý Khắc Tịnh được bình an trở lại chỗ Ân Mạnh Thiệu đóng quân chờ đợi.

Chiến bào sợi gai bện thật dày của Lý Khắc Tịnh tên cắm mấy mũi đằng trước ngựa, sau lưng tên chi chít như lông nhím. Cây thiết côn quằn cong nhiều chỗ trông như bị xoắn vặn, cổ kim chưa từng thấy có tướng nào xung trận lại ghê gớm như tướng Lý Khắc Tịnh của Siêu Loại trong trận phá thành Cổ Tiểu của Tiên Du! Từ đấy, danh tiếng Lý Khắc Tịnh đồn vang khắp cõi, tướng nào ra trận gặp phải Lý Khắc Tịnh cũng đều sớm tìm đường bỏ chạy, không ai dám giao chiến với Tịnh!

Ân Mạnh Thiệu ra đón Lý Khắc Tịnh, thấy Tịnh trên mình còn cắm đầy tên thì kinh hãi. Lý Khắc Tịnh thuật lại mọi việc rồi hân hoan bảo:

- Thế là tôi phá được thành Cổ Tiểu, binh của đại soái Phạm Thừa Ân khỏi bị vướng đường! Cũng may là tôi quay lại thành Cổ Tiểu còn sớm chứ không nếu cửa thành đóng lại rồi thì đành chịu bó tay. Vả lại, không hiểu tại sao đến lúc này mà vẫn chẳng thấy đại binh của đại soái tới là thế nào? Ông ở đây có được tin gì không?

- Tôi có cho quân đi dò la, chưa thấy chúng nó về. Bây giờ ông định tính như thế nào đây? Giả sử binh Tiên Du biết ta sức chẳng có gì lại xua đại quân ào ạt đánh thì làm thế nào?

- Tôi chắc là thế nào Tiên Du cũng đuổi đánh ta bây giờ đấy. Thành Cổ Tiểu bị phá rồi, Tiên Du không có chỗ đóng quân, vả lại họ thừa biết mình sức chẳng mạnh, nếu đánh ta trước cũng có cái lợi là khỏi phải sợ đại quân của ta.

Ân Mạnh Thiệu lại nói:

- Như vậy, thì ta phải dàn xếp thế nào, để còn cầm cự được cho đến lúc đại binh của Phạm đại soái tới mới được...

Vừa lúc ấy, tế tác hấp tấp vào trình:

- Đại binh của soái tướng sắp tới rồi!

Hai tướng nghe báo cả mừng, liền đứng dậy toan ra ngoài chuẩn bị đón binh của Phạm Thừa Ân thì đã lại thấy tế tác gấp rút trình:

- Quân Tiên Du đang kéo thẳng tới đây, khí thế mạnh lắm!

Hai tướng nghe trình cả kinh, lật đật truyền tập quân ngay. Lý Khắc Tịnh bàn:

- Lúc này, quân ta chỉ có vài trăm, mấy lần giao chiến cũng thiệt ít nhiều, nhất định không thể nào cự được với đại quân của Tiên Du rồi, chỉ còn có cách xử mẹo mới xong...

- Ông định xử mẹo như thế nào?

- Lần này thì ông Dương Ngọc Kỳ không được việc nữa rồi! À, mà ông ấy thế nào?

- Ông ấy bị trúng một quyền của tướng Tiên Du may chưa gãy hẳn xương cổ, nhưng e cũng khó lòng lắm!

Lý Khắc Tịnh thở dài:

- Lỗi cũng ở tôi một phần, tuy thế tôi cũng chẳng ân hận gì về con người phản phúc ấy! Thôi bây giờ ông mang hết quân dàn thành trận ở đằng sau, tôi lại lên ngựa một mình chắn giữa đường, dọa binh Tiên Du phen nữa. Đợi đại quân của ta tới xem sao!

Ân Mạnh Thiệu cả cười:

- Một thiết côn san bằng Cổ Tiểu, bây giờ lại một mình một ngựa ông đi dọa binh Tiên Du để đợi cứu viện! Quả thật đáng sợ ông! Bây giờ tôi dàn quân làm phục binh, ông cứ việc hò hét còn tôi cho quân giả vờ xung trận, ta dù chẳng phá được binh Tiên Du nhưng cũng đủ làm cho Tiên Du chậm bước đợi binh ta tới!

Thế là Ân Mạnh Thiệu cho quân tìm nơi địa thế tốt ẩn nấp, còn Lý Khắc Tịnh lại mặc chiến bào sợi gai bện, vai khoác thêm cung mây thật lớn, bao tên dài treo ở sau lưng. Lý Khắc Tịnh cưỡi chiến mã Ngu Ngu gác thiết côn trên đầu ngựa, rồi rong ruổi một mình trước mặt trận đợi binh Tiên Du tới.

Bên trận Tiên Du, chẳng mấy chốc đại quân đã ào tới, quân tiên phong vội báo tin về tiền quân cho tướng tiên phong Lưu Trọng Tài biết tình hình. Lưu Trọng Tài vội ra lệnh dừng quân, rồi giục ngựa tiến lên xem xét tình hình. Quả nhiên chỉ thấy một mình tướng Siêu Loại rong ngựa chắn đường như thể đợi chờ. Lưu Trọng Tài thấy ớn ở trong lòng, giương mắt cố nhìn chung quanh chẳng thấy có binh Siêu Loại ở đâu, quang cảnh vắng lặng khiến Lưu Trọng Tài càng do dự, sợ sệt. Lưu Trọng Tài chưa kịp quay ngựa trở về, thì Lý Khắc Tịnh từ xa xa đã nhận thấy có tướng Tiên Du chạy ngựa ra quan sát. Tịnh liền giật cường quay ngựa xông tới.

Chiến mã Ngu Ngu vươn cổ rít lên một tiếng thật dài đến rung chuyển cả ánh trời chiều bảng lảng, rồi cất vó ra sức xải đi.

Phía đằng xa, Lưu Trọng Tài vừa kịp thấy con chiến mã lạ kỳ cất vó, tai đã nghe thấy tiếng hí rùng rợn thì giật mình kinh hãi vội quay ngựa chạy về.

Tức thì binh Tiên Du nhất tề nổi trống trận, ba quân xao động sẵn sàng ứng chiến. Tại trung quân, tướng Điền Mẫu Nghị nghe tiếng trống trận rền rền, cũng giật mình lên ngựa ra tiền quân thì cũng là lúc tướng tiên phong Lưu Trọng Tài giục ngựa chạy về. Tài hổn hển:

- Bẩm, nguy lắm! Binh Siêu Loại chắn trước mặt ta, lại vẫn tướng thiết côn xung trận!

Điền đại tướng không kịp quay lại, lập tức truyền quân gấp lệnh đến hai đạo tả hữu dực đưa cả hai dại quân lên mặt trận, lại truyền cho các tướng phải tới hợp lực với tướng tiên phong mà cự địch!

Lệnh vừa truyền ra, Điền tướng đã thấy tướng Siêu Loại thúc ngựa lại gần, hai bên cách nhau chỉ một tầm tên. Lý Khắc Tịnh tai nghe trống trận Tiên Du nổi lên, lại thấy cả đại quân chuyển động thì biết là binh Tiên Du đã dàn trận. Tịnh không dám đường đột cho ngựa tiến tới nữa, liền trụ bộ có ý đợi chờ, xem xét tình hình.

Một lát, binh Tiên Du đã dàn trận xong, các tướng tuân lệnh đại tướng ra cả mặt trận đứng nhìn sang trận Siêu Loại. Mọi người chỉ thấy có một tướng trụ ngựa chặn trước mặt chứ không thấy binh địch ở đâu, ai cũng ngại trong lòng. Cả bọn cứ ghìm ngựa đứng nhìn. Lý Khắc Tịnh thấy tình thế thì biết các tướng Tiên Du e ngại, trong lòng chẳng khỏi mừng thầm, liền vươn thẳng người vận hết sức hô lớn lên:

- Tướng nào của Tiên Du dám ra đây giao chiến với ta suốt đêm nay? Đại quân Siêu Loại đang đợi cả đây!

Tiếng hô của Lý Khắc Tịnh nghe như sấm rền, vang dội vào tận núi rừng ở mãi xa xa rồi vọng lại nghe như tiếng loa đồng. Âm vang tiếng hô của Lý Khắc Tịnh vừa dứt, đã nghe thấy có tiếng quân reo như nước vỡ bờ ở đằng sau Lý Khắc Tịnh. Đây là Ân Mạnh Thiệu nghe Lý Khắc Tịnh hô thì sai quân nhất tề reo rầm rầm lên để trợ oai cho Tịnh.

Các tướng Tiên Du lặng người kinh hãi uy vũ của tướng Siêu Loại, lại sợ binh Siêu Loại đã ẩn nấp đâu đây. Nếu hấp tấp xuất chiến e bị lọt phục binh của địch. Thế là Điền Mẫu Nghị ngay tại mặt trận bàn với các tướng:

- Tướng Siêu Loại đã lợi hại, dùng sức trị y tất khó khăn, lại thêm binh Siêu Loại có thể đã dàn sẵn, ta hấp tấp e không lợi! Ta thấy, nếu quả thật đại binh Siêu Loại đã tới, thì không bao giờ lại có việc một tướng địch chẹn đường ta như thế này, chẳng qua y muốn dùng cái dư oai phá thành Cổ Tiểu để dọa ta thôi. Vậy ta nhân kế của y, làm cho y yên lòng, đợi nửa đêm nay thúc đại quân mà phá quân của y mới xong!

Tướng Lưu Trọng Tài nói:

- Có thể đại binh Siêu Loại không có mặt ở đây thật nên mới có cái cảnh thế này. Nhưng nếu ta đợi đến nửa đêm mới xuất quân, nhỡ có bất ngờ nào thì sao?

Tôn Bình Minh hỏi:

- Như ông nghĩ, thì bất ngờ ấy có thể là bất ngờ nào?

- Nếu binh Siêu Loại lúc này chưa tới, ta tiến quân ắt có lợi. Tôi cho là binh Siêu Loại chưa tới cho nên mới có cảnh này. Việc binh chỉ cần nhanh hơn một chút, hay chậm hơn một ly, là cũng đủ có biến chuyển lợi hại lớn rồi. Giả sử, đến tận lúc này binh Siêu Loại chưa tới, ta đợi đến lúc nó tới mới xuất chiến, có phải là vì ta chậm nên giúp cho nó cái lợi ta có lúc trước không, lúc ấy ta tự nhiên bỏ cái lợi để tìm cái hại đấy! Tôi cho là ta nên chia quân làm ba mặt: tiền quân tôi xin được đối địch với tên hung bạo này, các ông đem tả hữu dực gấp rút đánh vào hai bên sườn quân của nó ở đằng sau, tất thế nào cũng thắng!

Các tướng nghe nói đều tần ngần không quyết, lời bàn của Lưu Trọng Tài không phải là không xác đáng, lại có điều chắc chắn là cả ba mặt cùng xuất chiến thì tạo được thế lớn. Nhưng các tướng cũng lại không khỏi nghi ngờ sợ sệt ở chỗ: Nhỡ Siêu Loại có đại quân đến rồi, bây giờ ẩn quân để một mình tướng hung dữ ra trận làm kế lừa địch thì sao?

Các tướng Tiên Du còn lằng nhằng bàn cãi, tướng tiên phong Lưu Trọng Tài nhiều phen bực mình về việc đại tướng cứ đắn đo thận trọng mãi, Lưu Trọng Tài bảo:

- Điền lão tướng nhiều phen cầm quân ra trận, việc chinh chiến ông kinh nghiệm nhiều rồi. Vả lại, bây giờ ông là người được Chúa công trao quyền cai quản đại quân xuất chinh ngoại biên, thì ông là người quyết định tiến hay lùi chứ sao lại bàn cãi mãi như vậy!

Lời nói của Lưu Trọng Tài, lẽ ra làm cho Điền Mẫu Nghị giận mới phải. Không ngờ Điền đại tướng lại chỉ cúi đầu suy nghĩ khiến cho các tướng lạ lùng! Điền Mẫu Nghị còn chưa quyết, đã lại thấy tướng Siêu Loại Lý Khắc Tịnh giục ngựa chạy đi chạy lại như khiêu khích.

Nắng chiều nhạt dần, bóng dáng Lý Khắc Tịnh với con chiến mã lạ lùag in trên nền trời vàng đất ráng chiều, lâu không thấy Tiên Du có tướng nào ra giao chiến, thì mừng thầm trong bụng là “quả nhiên binh Tiên Du sợ thật rồi! Như thế là trì hoãn được để đợi đại quân kéo tới!”.

Nghĩ rồi hứng chí, Lý Khắc Tịnh dừng ngựa Ngu Ngu, thu cây thiết côn gác trên đầu ngựa, rồi vận hết sức, vươn người ngồi cao trên lưng chiến mã. Đoạn ngửa cổ thu hết lực gầm lên một tiếng thật dài như sấm rền trên đỉnh non cao, dứt tiếng gầm, Lý Khắc Tịnh quát như sét nổ mà rằng:

- Bớ binh tướng Tiên Du! Bay sợ rồi thì ta cho sống nốt đêm nay! Ta đi đây!

Dứt tiếng, chiến mã Ngu Ngu dài cổ hí lớn một tiếng rồi sải vó băng đi như cuồng phong, chiếc bờm dài căng gió như là chiến kỳ, chớp mắt Lý Khắc Tịnh đã bặt dạng ở khoảng núi đồi xa xa.

Lý Khắc Tịnh gầm một tiếng, làm cho các tướng cùng đại quân Tiên Du nhiều người thấy tay chân bủn rủn, tinh thần tán loạn đã tưởng là tướng Siêu Loại sắp sửa nhập chiến! Mọi người còn đang hoang mang kinh hãi đã nghe Lý Khắc Tịnh quát mắng rồi quay ngựa bỏ đi, lúc ấy mọi người mới hoàn hồn!

Điền Mẫu Nghị không nghĩ ngợi gì thêm, liền truyền lệnh hạ doanh đóng quân, lại truyền các tướng phải hết sức canh phòng, sợ Siêu Loại bất thần đánh úp.

Tướng tiên phong Lưu Trọng Tài chán ngán hậm hực, lặng lẽ tuân lệnh soái tướng nhưng trong lòng chẳng phục Điền Mẫu Nghị chút nào.

Lý Khắc Tịnh quay ngựa bỏ đi, vừa về đến nơi Ân Mạnh Thiệu dân quân đã có tin trình tới: “Đại quân của tướng Phạm Thừa Ân cũng sắp tới nơi rồi.” Hai tướng nghe báo cả mừng, liền chia nhau trấn giữ các nơi mà chờ đợi.

Ân Mạnh Thiệu bàn với Lý Khắc Tịnh là có thể trong đêm nay binh Tiên Du đánh úp, nhưng Lý Khắc Tịnh quả quyết là binh Tiên Du kinh hãi không dám tiến quân. Ân Mạnh Thiệu bảo:

- Tôi cho là quân Tiên Du biết ta không có nhiều quân ở đây, nhưng một mặt e ngại ông, một mặt e ngại nhỡ ta có phục binh, cho nên họ mới không tiến đánh trong đêm nay. Như vậy, ta có thể được ngủ yên để đợi địch vào ngày mai đấy!

Hai tướng hỉ hả, thay nhau đi nghỉ. Đến khi gà gáy canh hai thì tin báo về: “Đại binh đã đến”.

Lập tức hai tướng Lý Khắc Tịnh và Ân Mạnh Thiệu ra đón đại binh. Tướng Phạm Thừa Ân trao cờ tiên phong cho tướng Điểm Quân Hồng, lão tướng cùng với Luy Lâu Thần Nữ đi ở trung quân.

Hai tướng Lý Khắc Tịnh, Ân Mạnh Thiệu ra đón đại binh, thấy đại tướng Phạm Thừa Ân vẻ mặt rào ràu, ngó đến Luy Lâu Thần Nữ mặt hoa cũng kém vui, hai tướng lấy làm lạ. Phạm Thừa Ân biết ý, khoát tay nói:

- Binh ta đến chậm, là vì ở nhà có biến, binh Đằng Châu chực xâm phạm bờ cõi Siêu Loại ta! Sứ quân cho tin ra biên ải lệnh cho ta lui binh về gấp, ta chưa kịp phát lệnh đã lại có lệnh từ phủ đường đưa ra bảo hãy khoan kéo binh về! Việc ra sao, ta chưa được rõ hết! Còn các ông, các ông đóng quân ở đây, tức là thất bại không hạ được thành Cổ Tiểu chứ gì! Ông Dương Ngọc Kỳ xử kế không xong rồi phải không?

Phạm Thừa Ân dồn dập hỏi, giọng buồn bã. Luy Lâu Thần Nữ dáo dác nhìn quanh chẳng thấy Dương Ngọc Kỳ đâu cả. Lý Khắc Tịnh và Ân Mạnh Thiệu phải kể hết đầu đuôi việc xuất quân, rồi Lý Khắc Tịnh nói:

- Tôi đoạt được thành Cổ Tiểu, nhờ ông Kỳ mà giết được tướng khí phách của Tiên Du, sau đành phải phá nát Cổ Tiểu. Vì thế lúc này đại quân Tiên Du cũng không có nơi trấn đóng...

Phạm Thừa Ân nghe trình mừng lắm, Lý Khắc Tịnh lại quay sang Luy Lâu Thần Nữ mà rằng:

- Tôi cũng lại phải tạ tội với Thần Nữ về việc ông Dương Ngọc Kỳ bị khổ. Sau khi ông ấy giao chiến với lão tướng Tiên Du bị trúng một quyền vào cổ, bệnh tình nguy ngập lắm!

Luy Lâu Thần Nữ biến sắc, thì ra vì thế mà không thấy Dương Ngọc Kỳ ra đón đại quân. Thần Nữ cay đắng ở trong lòng, nhưng lại không tiện trách móc gì hai tướng Lý Khắc Tịnh với Ân Mạnh Thiệu. Đành chỉ hậm hực bực tức. Phạm Thừa Ân thoáng nét vui rồi lặng lẽ suy nghĩ, ông bảo:

- Vì việc ở nhà mà binh ta đến chậm, nhưng còn may là các ông kịp phá thành Cổ Tiểu, còn việc ông Lý Khắc Tịnh một ngựa một côn khiêu chiến, cuối cùng thì cũng rút về chính là điều để cho Tiên Du nghi ngờ ta không có quân ở đây. Có thể trong đêm nay binh Tiên Du đánh úp, thành ra như vậy ta phải ra tay trước mới xong!

Dứt lời, Phạm Thừa Ân truyền tướng Lý Khắc Tịnh mang một nghìn quân chuẩn bị đánh vào tiền diện binh Tiên Du. Tướng Điểm Quân Hồng lĩnh cánh quân bên trái, Ân Mạnh Thiệu cầm quân cánh phải, lập tức lên đường đánh úp binh Tiên Du. Đại tướng lại truyền tế tác ra sức đi lấy tin.

Phạm Thừa Ân cùng Luy Lâu Thần Nữ đi thăm Dương Ngọc Kỳ, hai người thấy Kỳ thì chẳng khỏi giật mình kinh hãi. Dương Ngọc Kỳ vóc dáng hùng vĩ đẹp như ngọc, bây giờ tang thương như người đau ốm bệnh tật mấy tháng trời rồi cũng nên! Gương mặt Kỳ méo mó bầm tím khắp nơi, Kỳ khò khè thở nặng nhọc. Phạm Thừa Ân thương hại Kỳ, liền bảo Luy Lâu Thần Nữ lập tức đưa Kỳ về thành Đại Bái dưỡng thương. Thần Nữ cảm thương xen lẫn tiếc Dương Ngọc Kỳ. Nay nghe Phạm Thừa Ân bảo đưa Kỳ về Đại Bái chữa thương thì tự nhiên thấy chán ngán có ý không vui. Phạm Thừa Ân biết ý, bảo:

- Thần Nữ dù sao cũng nặng tình với y, y chỉ trông đợi có thế thôi, Thần Nữ đừng quản công làm gì nhé!

Luy Lâu Thần Nữ lẳng lặng quay mặt chẳng nói. Phạm Thừa Ân lựa lời khuyên bảo hai ba phen làm cho Thần Nữ càng bực mình, Thần Nữ sẵng giọng:

- Tướng ra trận không đủ tài thì cũng chẳng vinh dự gì, tình nghĩa để mà vướng víu nhau cũng chẳng vui thú gì!...

Thần Nữ chưa dứt lời, đã thấy Dương Ngọc Kỳ nấc lên mấy tiếng nghèn nghẹn. Phạm Thừa Ân vội quay lại cũng vừa kịp thấy Dương Ngọc Kỳ hai mắt trợn ngược, người uốn cong đau đớn. Phạm Thừa Ân gọi vội:

- Ông Kỳ!

Chỉ thấy Dương Ngọc Kỳ gương mặt đầy uất hận, nằm im bất động. Lão tướng lặng người, Luy Lâu Thần Nữ chẳng quay đầu nhìn lại lẳng lặng bỏ ra ngoài.

Lão tướng Phạm Thừa Ân chưa kịp đỡ Dương Ngọc Kỳ dậy, quân đã vào trình: “Đại quân ba mặt đã bắt đầu lên đường. Phía Tiên Du cũng rục rịch dường như sắp xuất quân. Tướng Lý Khắc Tịnh trình đại tướng rõ và xin đại tướng xuất chiến!”.

Phạm Thừa Ân nhìn Dương Ngọc Kỳ lần nữa, sai quân đưa Dương Ngọc Kỳ về thành Đại Bái dưỡng thương, rồi lập tức lên ngựa theo quân ra trận ngay.

Đêm hôm ấy trời không trăng sao, gió cuối Thu nhẹ và lạnh, binh Siêu Loại lặng lẽ ba mặt kéo về phía Tây đánh úp quân Tiên Du. Binh tiến chẳng lâu đã nhận thấy thành Cổ Tiểu tan nát vẫn không có dấu hiệu gì về binh Tiên Du ở đâu, lão tướng Phạm Thừa Ân ra lệnh cho đại quân dừng lại để dò la thêm tin tức.

Tế tác bủa đi các mặt, tin lại tới tấp gửi về, lão tướng họ Phạm nhận tin thật bình tĩnh. Đến khi trời bắt đầu tàn đêm, tin trình về cho hay: “Đại quân Tiên Du đứng cách thành Cổ Tiểu hai dặm đường cũng đã bắt đầu chuyển động!”. Lão tướng nhận tin, lệnh cho cả ba cánh quân dừng chân dàn trận.

Việc Dương Ngọc Kỳ lận đận cuối cùng bị Luy Lâu Thần Nữ bỏ rơi khiến uất hận mà chết, làm cho Phạm Thừa Ân chẳng khỏi hoang mang trong lòng. Còn Luy Lâu Thần Nữ phần tiếc Dương Ngọc Kỳ, phần bận Lý Khắc Tịnh bày mưu làm cho Kỳ bị hại. Thần Nữ lửa tình trong lòng đang ngùn ngụt bỗng dưng bị chặn tắt thì bực tức khó chịu lắm. Đến khi được tin binh Tiên Du chuyển động xuất chiến thì Thần Nữ liền bảo với soái tướng Phạm Thừa Ân:

- Tôi theo ông ra trận là để chiến với địch, chứ không phải đi lo cho người đau ốm! Bây giờ địch tới, ba mặt ông dàn quân chống cự, vậy để tôi một mình giao chiến với các tướng địch một phen cho thỏa sức!

Phạm Thừa Ân nghe giọng Thần Nữ nói, thì hiểu rằng Thần Nữ đang thèm chém giết, lại thấy ghê ở trong lòng về lửa dục thôi thúc người con gái đẹp này. Lão tướng liền cười mà rằng:

- Tài của Thần Nữ, phép phun khói phóng phi đao, làm sao lại để săn sóc cho người đau ốm được?! Chẳng qua vì việc riêng của Thần Nữ nên tôi mới nhờ Thần Nữ như vậy! Bây giờ, Thần Nữ muốn ra sức giúp Sứ quân Lịnh Công giết tướng địch, thì thật là điều quý hóa lắm!

Thế là tảng sáng hôm ấy, quân hai bên đã dàn ra, trận tiền ngăn cách nhau bằng thành Cổ Tiểu tan nát. Vừng dương vừa hé, đôi bên đều biết là địch đã dàn trận.

Phía Tiên Du, tướng Điền Mẫu Nghị hội các tướng lại bàn:

- Quả nhiên Siêu Loại đã đưa đại quân tới, ta hấp tấp chắc bị trúng kế của địch rồi! Bây giờ, thành Cổ Tiểu không dùng được nữa, ta cũng chẳng nên để cho bị vướng bận vì tòa thành tan nát ấy, phải đưa quân tránh hẳn sang một bên mà tiến. Các ông nghĩ thế nào?

Tướng tiên phong Lưu Trọng Tài đáp:

- Tôi nhận cờ tiên phong, thì xin đưa quân tiến theo đường thẳng, đại tướng cùng các ông khác đem quân hoặc rẽ sang phải hay sang trái cũng được, để vừa tránh tòa thành đất lại vừa làm thế yểm trợ được cho tôi. Binh ta hai mặt tiền đánh địch mới có lợi.

Lý Thái Định tiếp lời:

- Bây giờ biết địch dàn quân trước mặt, thì đánh vào tiền diện hay vào sườn địch cũng đều được cả. Địa thế thì có tòa thành làm cửa ngõ đã bị tan nát cả rồi, vậy không có việc phòng thủ cầm cự nữa, mà chỉ có việc cướp đường tấn công giặc trước mới có lợi.

Các tướng bàn bạc một hồi, Điền Mẫu Nghị quyết định:

- Ta mất thành Cổ Tiểu cũng có cái thiệt, nhưng địch cũng không đoạt được thành ấy. Cửa ngõ đã mở ra nếu ta không chặn được ắt địch ào ạt xông vào. Vậy, địa thế ở đây không có đường thứ hai để tiến, ông Lưu Trọng Tài đem quân án giữa đường làm thế cản địch. Hai ông Tôn Bình Minh, Diệp Đông Tùng đem một cánh quân lên cao trấn phía bên trái. Hai ông Lý Thái Định và Trần Quốc đem một cánh quân lên cao trấn ở phía bên phải. Như thế là ta được lợi hai bên từ trên vách núi cao nhìn xuống sơn đạo. Dù không còn thành Cổ Tiểu nhưng vẫn chắc thế trận của mình!

Lập tức, binh Tiên Du theo lệnh của Điền soái tướng dàn ra, thế vững vàng lắm.

Đến lúc nắng đã lên, thì binh Siêu Loại cũng chậm chậm tiến lên, nhìn ra phía trước chỉ thấy tòa thành nát vắng lặng. Tế tác chạy về cho hay: “Địch dàn quân án trên độc đạo ngay phía sau tòa thành nát”. Phạm Thừa Ân cho gọi Lý Khắc Tịnh đến bảo:

- Oai thế của ông cũng đủ để đạp nát thành Cổ Tiểu. Bây giờ địch dám dàn quân trước mặt ta mà tới đánh, ấy là nó đang run ở trong lòng. Mặt khác thế nào nó cũng dùng mẹo để lừa ta. Vậy, ông cứ mang quân đánh thẳng vào tiền quân của nó, ta sẽ có binh yểm trợ đón đỡ các đạo phục binh của nó!

Lý Khắc Tịnh chưa kịp quay gót. Luy Lâu Thần Nữ đã bước vào. Thần Nữ mặc chiến bào lụa hồng giát vàng thật đẹp, ngang lưng giắt bảy ngọn liễu diệp phi đao. Trông Thần Nữ đẹp như mỹ nhân trong tranh cổ. Thần Nữ bảo:

- Ông Tịnh phá thành Cổ Tiểu cũng có một phần mệt mỏi rồi, ông ấy nên được nghỉ tay một chút. Để tôi ra trận trước cho đỡ bực bội trong người!

Lý Khắc Tịnh cười thật tươi mà rằng:

- Nếu Thần Nữ gánh vác hộ tôi việc mệt nhọc, thì thật là quý hóa! Tướng tiên phong của Tiên Du là Lưu Trọng Tài xử cây đoản đao lợi hại lắm. Y vóc vạc to lớn, gương mặt rắn rỏi, làm tướng cầm quân ra trận cũng giỏi, mà dùng vào việc trong nhà tất cũng không đến nỗi tồi đâu?

Thần Nữ lườm dài Lý Khắc Tịnh. Tịnh lại cười vui vẻ rồi tiếp:

- Tôi giữ cờ tiên phong lại được nhàn hạ, có người xuất chiến hộ chỉ việc đứng ngoài mà xem. Quả thật là sung sướng!

Thế là tiền quân của Siêu Loại tiến tới vượt qua tòa thành nát. Thần Nữ Luy Lâu thay tướng tiên phong Lý Khắc Tịnh cầm quân ra trận. Lý Khắc Tịnh cùng với tướng Phạm Thừa Ân đi ở hậu quân, hai người vừa đi vừa bàn việc.

Tế tác liên miên đưa tin về, cuối cùng thì trình: “Hai quân đã đối trận”.

Phạm Thừa Ân cùng Lý Khắc Tịnh ra trước trận xem xét tình thế. Vừa ra đến trước trận, Phạm Thừa Ân đã giật mình bảo Lý Khắc Tịnh:

- Thành Cổ Tiểu trấn trên độc đạo, nay thành bị phá, nhưng đường tiến của quân ta vẫn phải theo con đường duy nhất trước mặt. Địch dàn quân cản ta phía đằng trước, nhưng hai bên vách núi thoai thoải mở rộng như thế kia thì thế nào địch cũng có phục binh! Ông phải thận trọng mới được.

Dứt lời, lão tướng truyền tế tác gấp rút tin đến hai cánh tả hữu dục, bảo phải sẵn sàng phòng giữ các mặt hai bên sườn núi dốc thoải.

Lệnh vừa ban ra, đã thấy bên trận Tiên Du tướng tiên phong Lưu Trọng Tài thúc ngựa chạy ra. Binh Tiên Du theo chân chủ tướng tràn đến dàn thành hàng ngang sẵn sàng giao chiến. Phía bên này, Luy Lâu Thần Nữ khoan thai cho ngựa tiến ra, binh Siêu Loại cũng chậm chậm chuyển động.

Vừa thấy Thần Nữ, Lưu Trọng Tài lặng người. Yêu nữ tên tuổi khắp nơi đều biết là người con gái này! Thần Nữ phong độ như thiên tiên, chẳng có gì là một yêu nữ dâm bôn được. Lưu Trọng Tài ngẩn người, thanh đoản đao vẫn cài bên sườn, cả đạo quân Tiên Du cũng cố giương mắt nhìn cho rõ mỹ nhân trong trận Siêu Loại. Thần Nữ cho ngựa đến thật sát trước đầu ngựa tướng tiên phong Lưu Trọng Tài mới kìm cương cho ngựa dừng bước. Thần Nữ hai mắt long lanh nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Trọng Tài rồi nhoẻn miệng cười cất giọng lảnh lót mà rằng:

- Bớ tướng Tiên Du, sao lại ngẩn người ra như thế? Có dám giao đấu với ta vài chục hiệp không?

Lưu Trọng Tài như bị ánh mắt của Thần Nữ thu mất hồn, chẳng khác gì con nhái gặp phải cặp mắt của con rắn dữ chiếu trúng. Đến lúc nghe Thần Nữ hỏi lúc ấy mới như chợt tỉnh. Trong một thoáng tâm cơ chuyển động, Lưu Trọng Tài nhớ lại hết các việc cũ. Đến việc Dương Ngọc Kỳ vừa mới đây chẳng khác nào như có tiếng sét nổ còn chưa hết tiếng vang, khiến cho tinh thần sáng suốt lại. Lưu Trọng Tài góp oai lực, ngửa cổ cười như thác đổ xiết mạnh một hồi rồi cất giọng sang sảng đáp:

- Giao Châu lẫy lừng danh Thần Nữ Luy Lâu, núi rừng linh thiêng tạo ra loài yêu nghiệt, thành Đại Bái còn nóng lửa hun. Cổ Tiểu đã bị san bằng cũng chỉ vì khóe mắt đẹp của Luy Lâu! Dương Ngọc Kỳ tiêu vong là phải! Lưu Trọng Tài này ngang dọc hơn nửa đời người, mỹ nhân trong thiên hạ hưởng thụ cũng được vài trăm. Tiện đây bắt Luy Lâu Thần Nữ dâm dục nức tiếng về, bắt làm vợ nhỏ vui thú nơi chiến trường cũng là điều hay!

Luy Lâu Thần Nữ không thoáng một sắc giận nào, mặt hoa vẫn rạng rỡ, hai mắt tình tứ khôn tả mà rằng:

- Này chàng họ Lưu, nếu chàng muốn thiếp làm vợ nhỏ, thì can gì phải mất sức giằng co ở chốn này, để dành sức ấy ta cùng vui chung có hơn không? Nào, thiếp thuận theo chàng rồi đây!

Lưu Trọng Tài lại ngẩn người, không ngờ Thần Nữ lại ghê gớm đến như vậy! Thần Nữ nói xong, thấy Lưu Trọng Tài ngẩn ngơ, bật cười khanh khách, bảo:

- Này tên người rừng Tiên Du, loài cú hôi hám sao dám toan tính ghẹo cả cô nương! Hãy mở mắt xem tài Luy Lâu Thần Nữ đây!

Dứt lời, Thần Nữ thúc ngựa vọt lên, Lưu Trọng Tài nghe mắng vừa tỉnh cơn mê đã thấy hai bàn tay Luy Lâu Thần Nữ vươn ra trắng nuột nà. Bàn tay ấy xử ra một thế đánh cực mau lẹ tựa như muốn vuốt lên má họ Lưu mà cũng lại như chực đoạt mạng nữa. Lưu Trọng Tài giật mình thúc ngựa gấp rút lùi lại đến hai ba bước. Nhìn ra vẫn thấy bàn tay ngọc ngà của Luy Lâu Thần Nữ đuổi theo ráo riết.

Lưu Trọng Tài kinh hãi, lập tức rút ngay đoản đao, miệng quát lớn:

- Yêu nữ không được vô lễ!

Cùng với tiếng quát, cây đoản đao đưa lên một thế “Giao long vượt sóng”, lưỡi đao bay từ dưới thúc ngược lên trên toan tiện lìa bàn tay ngọc của Thần Nữ.

Thần Nữ vẫn cười ngặt ngẹo hai cánh tay vẫn không triệt hồi mà lại như muốn cuốn lấy lưỡi đoản đao. Lưu Trọng Tài càng kinh hãi tức thì biến thế, lưỡi đao đang bốc ngược lên, Tài liền ngửa hẳn lòng bàn tay xoay mũi đao ra ngoài rồi tận lực xử thế “Ve sầu lột xác” đẩy thẳng lưỡi đao đi!

Lưu Trọng Tài yên chí là thế nào Luy Lâu Thần Nữ cũng phải lui hoặc né tránh. Nào ngờ Thần Nữ đã không lui lại, cũng không né tránh, lại còn cử cả hai tay cực kỳ mềm mại lên như sắp sửa cướp lấy cây đao.

Lưu Trọng Tài không hiểu là Luy Lâu Thần Nữ vừa ra đòn là đã xử ngay thuật “Đao quyền phản phục”. Thuật này nửa dùng cho bảy ngọn phi đao, nửa dùng cho tay không cực kỳ lợi hại của Thần Nữ để xung trận bắt sống tướng địch. Lúc sử dụng tay không, thì thuật “Đao quyền phản phục” như có sức hút mãnh liệt theo sát với khí giới của địch mà công hay thủ. Địch càng mạnh mẽ vận dụng vũ khí, gấp rút, quyết liệt bao nhiêu, thì sức hút quyện chặt của hai bàn tay không càng uyển chuyển linh động bấy nhiêu. Cho đến một lúc nào đấy thì vũ khí của đối phương lại như bị hai bàn tay Thần Nữ sử dụng, lên xuống hoàn toàn theo với ý muốn của Thần Nữ. Không có cách gì cưỡng lại được cả, dù có muốn bỏ khí giới chạy cũng không được.

Khi dùng đến bảy ngọn phi đao lá liễu, thì thuật “Đao quyền phản phục” khiến cho bảy ngọn đao ấy như một tấm lưới sắt bọc kín lấy tướng địch. Như hồi Thần Nữ phong tỏa Dương Ngọc Kỳ ngày nọ.

Bây giờ, Lưu Trọng Tài mới ra có một hai đường đao, đã bị hai bàn tay của Thần Nữ ung dung áp đảo. Lưu Trọng Tài thấy ngay tức thì, mình đẫm mồ hôi, liền bất chợt dừng tay đao lại. Mũi đao vẫn chiếu thẳng ra phía trước cách ngực Thần Nữ chưa đầy gang tay.

Lưu Trọng Tài nghiến răng, chậm chậm đẩy lưỡi đoản đao đi, như thể lúc ấn sâu lưỡi dao vào trong bao! Luy Lâu Thần Nữ miệng hoa vẫn tủm tỉm cười. Hai cánh tay ngà ngọc cũng chậm chậm đưa lên, cổ tay trái nhẹ tì lên bản lưỡi đoản đao, bàn tay phải Thần Nữ khoan thai đưa từ dưới lên trên luồn dưới lưỡi đao. Rồi xỉa thẳng vào ngực Lưu Trọng Tài. Lưu Trọng Tài và Luy Lâu Thần Nữ giao đấu mà cả hai tà áo cũng không rung động, hai ngựa chẳng đua vó, bộ tấn cũng không chuyển. Thoạt đầu, hai bên còn có vẻ ra đòn tiến thoái, đến bây giờ thì quân hai bên ngẩn người không hiểu hai tướng đối thù đang làm cái gì?!

Nhưng trong cuộc, Lưu Trọng Tài lại cảm thấy hết phần nguy cùng cực đang vây hãm lấy Tài. Tài hiểu rằng chỉ sơ hở một kẽ nhỏ bằng sợi tóc thôi cũng đủ mất mạng rồi. Mồ hôi trên trán Lưu Trọng Tài ứa ra lấm tấm. Cuộc đấu xem ra nhàn nhã không có gì là gấp rút cả nhưng bên trong lại hết sức khẩn trương. Lưu Trọng Tài không hiểu thuật “Đao quyền phản phục”, nhưng đấu với Luy Lâu Thần Nữ chưa hết hai hiệp đã cảm thấy nguy cơ khó gỡ ra. Lưu Trọng Tài liền bỏ hẳn phép xử đao thường lệ, ra đòn như người cầm đao xỉa vào những chỗ vu vơ. Chủ ý là để phá những thế đòn kỳ lạ của Thần Nữ, rồi sẽ thừa cơ mà thoái lui chấn chỉnh lại trận chiến.

Tướng hai bên vừa vào trận, là tế tác trình về cho tướng Điền Mẫu Nghị biết ngay. Lão tướng trong lòng e ngại, thế là toan tính của binh Tiên Du mở trận trước lại bị Siêu Loại giành mất. Rồi bây giờ vào trận tin báo cho hay là tướng tiên phong đấu với một nữ tướng của Siêu Loại lạ lùng lắm. Lão tướng biết là tướng Lưu Trọng Tài gặp phải Luy Lâu Thần Nữ rồi. Lão tướng không cần suy nghĩ lâu hơn nữa, lập tức ra lệnh cho hai đạo quân tả hữu dực cùng xuất trận, đánh thẳng vào tiền diện binh Siêu Loại để cứu nguy cho tiên phong Lưu Trọng Tài.

Lệnh vừa truyền ra, trên hai sườn núi dốc thoải, đại quân của Tiên Du nhất tề reo hò bỏ chỗ ẩn tràn ngay xuống. Khí thế mạnh như thác lũ từ trên cao đổ xuống!

Cùng lúc, lão tướng Điền Mẫu Nghị giục ngựa tiến ra mặt trận. Vừa lúc ấy, Lưu Trọng Tài nhẹ nhẹ ấn mũi đoản đao ra phía trước, nhằm giữa ngực Luy Lâu Thần Nữ điểm tới.

Từ đằng xa, Điền Mẫu Nghị đã nhìn thấy hết, lão tướng rùng mình không còn kịp thốt ra lời. Tức thì rút phạt cây đoản đao rồi lão tướng buông cương. Tay trái tì lên đầu ngựa hơi ấn đầu con ngựa trầm xuống. Tay phải lão tướng vươn ra một thế “Đại bàng mở cánh” tận lực phóng lưỡi đao đi.

Lão tướng Điền Mẫu Nghị can thiệp đã nhanh, nhưng vẫn còn bị chậm một chút. Cùng lúc lưỡi đoản đao trong tay lão tướng phóng đi. Lưu Trọng Tài cảm thấy lưỡi đao trong tay không thể nào đẩy tới ngực Thần Nữ được nữa. Bàn tay trái Thần Nữ như có sức mạnh lên ngang với núi cản lưỡi đao lại. Tài mắt vẫn nhìn thấy bàn tay phải của Thần Nữ luồn dưới đao chậm chậm xỉa tới, thế mà tay đao không làm sao kịp thu hồi để phá đòn giải nguy. Lưu Trọng Tài mình đẫm mồ hôi cầm bằng đại bại trong trận đấu này, thì tai đã nghe hai bên vách núi dốc thoải tiếng quân reo hò. Tài biết là quân nhà cả ba đạo đã vào trận, mừng chưa kịp đến đã thoáng thấy Thần Nữ cau mày. Thần Nữ cũng chẳng muốn kéo dài trận đấu, liền đẩy mạnh bàn tay trái gạt cây đao của Lưu Trọng Tài ra, tay phải Thần Nữ phất ngược từ dưới lên trên khiến Lưu Trọng Tài tự nhiên phải nghiêng người theo bàn tay Thần Nữ.

Đúng lúc ấy, thanh doản đao trong tay Điền đại tướng phóng đi.

Cùng lúc ấy, Thần Nữ uyển chuyển theo với đà bàn tay phải hất ngược lên, toàn thân Thần Nữ bốc lên khỏi lưng ngựa trong thế “Bướm vàng rời hoa” cực đẹp. Thân hình Thần Nữ uốn cong lại nhường chỗ cho hai chiến hài nhằm giữa ngực Lưu Trọng Tài bay tới. Lưỡi đao của tướng Điền Mẫu Nghị như một ánh chớp xẹt tới cũng vừa lúc Thần Nữ Luy Lâu xử ra ngọn cước tuyệt vời khiến cho lưỡi đao thẳng đường bay vèo vào chỗ trống.

Ngọn cước của Thần Nữ xử ra trong một khoảng cách cực kỳ eo hẹp, không phải là tay siêu đẳng ắt không thể nào biểu diễn nổi chứ đừng nói lại còn có thể đạt hiệu quả được!

Lưu Trọng Tài mắt vừa hoa lên vì thế cước của Thần Nữ, đã lãnh trọn ngọn Song cước bay trúng ngực. Chiến hài của Thần nữ tuy xinh xắn nhưng lại có sức mạnh ghê gớm. Lưu Trọng Tài như cánh hoa rụng tung theo gió mạnh bật khỏi lưng ngựa bắn ra xa. Thần Nữ lại tung mình bay trở lại lưng ngựa, vừa kịp hô quân đoạn chiến thì đại binh Tiên Du đã ba mặt ào tới.

Tướng Phạm Thừa Ân của Siêu Loại chưa kịp phát lệnh, tướng Lý Khắc Tịnh đã giục ngựa lướt lên. Cùng lúc ấy hai đạo quân tả hữu của Siêu Loại cũng bỏ chỗ nấp đánh vào hai đạo tả hữu dực của Tiên Du. Trong chớp mắt, quân đôi bên hỗn chiến long trời ở đất, tiếng hò reo át cả tướng lệnh.

Đại tướng Tiên Du là Điền Mẫu Nghị lướt tới thu hồi cây đao rồi xông xáo trong trận, ra sức cố đưa tướng tiên phong Lưu Trọng Tài bị trọng thương ra khỏi trận. Quân đôi bên chém giết một hồi hỗn loạn, thì cả đôi bên cùng giục trống thu quân.

Vừa lúc ấy, trên quan lộ phía Đông một người rạp mình trên lưng ngựa ra sức tiến ra mặt trận, phía hậu quân binh Siêu Loại...

Chưa biết việc gì sắp xảy tới, xin xem hồi sau sẽ rõ.

—ooOoo—