Chương 2 ĐẠO NGHĨA GIANG HỒ
“Thầy ơi, chắc con tiêu rồi...”
“Tiểu Minh, con cứ yên tâm, lần hành động này tổ trọng án chỉ đóng vai trò hỗ trợ, đâu đến lượt con chịu trách nhiệm.”
“Nhưng đây là trận đầu con cầm quân tác chiến... Lý lịch con đầy tì vết thầy cũng biết, chật vật mãi mới được nắm chức đội trưởng, thế mà lại thất bại thảm hại... Ôi, xem ra con không hợp làm lãnh đạo đâu.”
“Ôi dào chuyện vặt. Thất bại cỏn con cũng không vượt qua được mới gọi là không xứng làm lãnh đạo.”
“Nhưng mà...”
Trên khán đài sân vận động Macpherson, Lạc vừa nốc bia vừa tố khổ với ông Quan. Đã hơn 10 giờ đêm, ở cái khu Vượng Giác đông đúc này, Macpherson được xem như chốn yên tĩnh hiếm hoi. Ánh đèn cao áp rọi xuống sân vận động vắng tanh, trên khán đài chỉ có vài ba con mèo nhỏ. Giữa tiết trời lạnh lẽo, mọi người đều trốn trong nhà chứ chẳng ra đây hứng gió rét làm gì. Sang hè, khắp sân vận động sẽ lố nhố đám thanh niên túm năm tụm ba, nói cười nhộn nhạo, những đôi tình nhân rủ rỉ tâm tình, thậm chí cả những kẻ lang thang ngả lưng trên ghế dài chợp mắt hóng gió.
Đêm nay, hai thầy trò ngược đời rủ nhau ra sân vận động, hớp bia lạnh trong giá rét. Ngồi đây khỏi lo người khác nghe lỏm tin tức công việc nhạy cảm. Hơn nữa Quan hay than thở, uống bia ngoài quán quá tốn kém. Dù sao uống là phụ nói chuyện là chính, ghé qua siêu thị hay tạp hóa mua vài lon bia khuyến mãi rồi ra sân vận động ngồi uống cũng chẳng khác là bao.
Mỗi lần Lạc mời đến quán bar, Quan đều thẳng thừng trả lời, “Một cốc ngoài quán bằng ba lon bia trong siêu thị, tội gì phải ra đấy cho người ta chặt chém? Thích nhắm thêm lạc, mua một gói cũng chỉ mất mười đô tám.”
Tối nay, Lạc lại hẹn thầy ra ngoài để kể lể chuyện xui xẻo của mình. Mới năm trước, mọi việc còn suôn sẻ, sự nghiệp lẫn gia đình đều mỹ mãn. Sau hai năm kết hôn, vợ anh đã có tin mừng, anh sắp được làm cha. Cùng lúc, anh nhận thông báo cuối năm sẽ thăng chức từ quyền thanh tra lên thanh tra, đội trưởng đội 2 của tổ trọng án Du Tiêm(13), Tây Cửu Long.
17 tuổi, Lạc tốt nghiệp trường cảnh sát, tính đến nay vào ngành đã được mười bảy năm. Tuy sáng dạ, cũng tích cực làm việc, nhưng không gặp may, lại thêm tính cách không hợp số đông nên lý lịch bị phê không ít lời chê trách. Trong ngành cảnh sát Hồng Kông, muốn thăng tiến không những phải đỗ sát hạch, mà còn phải xem lý lịch có đủ “sạch” không. Làm việc không khôn khéo thì đừng mong được cất nhắc. Thế nên, năm 1999, khi biết mình được đề bạt làm quyền thanh tra, Lạc vui mừng khôn xiết. Ngạc nhiên hơn nữa, dù lý lịch không đẹp mắt lắm, ba năm sau anh vẫn được giao phụ trách một đội thuộc tổ trọng án của đồn cảnh sát phân khu.
Tiếc thay, lần xuất trận đầu tiên của tân đội trưởng lại thất bại thê thảm. Chính anh cũng không ngờ năm 2003 mở màn tệ hại đến thế.
Rạng sáng Chủ nhật ngày 5 tháng Giêng năm 2003, đồn cảnh sát Du Tiêm tiến hành chiến dịch Rắn Nưa truy quét ma túy trên diện rộng, đồng loạt khám xét hơn mười quán karaoke, sàn nhảy và quán bar trong khu vực, nhằm giáng một đòn nặng nề vào nhóm tội phạm ma túy ở Du Ma Địa và Tiêm Sa Chủy.
Kế hoạch do Ban Điều tra Hình sự Sở cảnh sát Tây Cửu Long phụ trách, phối hợp với tổ hoạt động chống xã hội đen (gọi tắt là “tổ phản hắc”) của sở, đội nghiệp vụ đặc biệt(14) và tổ trọng án ở các phân khu, huy động hơn hai trăm cảnh sát cùng tiến hành.
Thường thì những đợt ra quân quy mô thế này đều sẽ thắng đậm, ngăn chặn hiệu quả các băng đảng xã hội đen và tổ chức buôn ma túy, khiến lũ tội phạm phải “lặn” đi vài tháng. Nhưng chiến dịch Rắn Nưa lại thất bại chóng vánh. Sau đợt ra quân, cảnh sát chỉ thu về chưa đến một trăm gam ketamine(15) hay còn gọi là ke, vài chục gam amphetamine(16) và một lượng nhỏ cần sa. Bắt được mười lăm tên, nhưng chỉ khởi tố được chín. Nói theo ngôn ngữ kinh doanh thì chuyến này số vốn cảnh sát bỏ ra lớn gấp nhiều lần doanh thu, tức là một vụ làm ăn thua lỗ.
Mà đã lỗ thì phải truy cứu trách nhiệm. Vì cảnh sát không đến nỗi ra về trắng tay, cánh nhà báo không nắm rõ sự tình nên không gây khó dễ. Nhưng trong bầu không khí nặng nề của buổi họp kiểm điểm nội bộ, Lạc vẫn nơm nớp lo sợ.
“Tôi cho rằng, đợt hành động lần này chỉ tịch thu được ít ma túy như vậy là vì tổ tình báo cung cấp sai thông tin.” Người nổ phát súng đầu tiên là thanh tra Âu Dương, đội trưởng đội nghiệp vụ đặc biệt Sở cảnh sát Tây Cửu Long.
Thanh tra Mã, tổ trưởng tổ tình báo của sở lập tức phản bác, “Tôi khẳng định thông tin chính xác. Trời mới biết có phải người của RSDS làm rò rỉ thông tin nên mới bứt dây động rừng không.”
Thanh tra Âu Dương trừng mắt, hằm hằm nhìn thanh tra Mã, “Anh đang ám chỉ đội tôi có gián điệp đấy à? Tôi tin tưởng tuyệt đối vào cấp dưới của mình!”
Người chủ trì cuộc họp là chỉ huy cấp cao Lưu Lễ Thuấn lập tức can thiệp, “Hai cậu bình tĩnh đã. Bây giờ trách móc lẫn nhau cũng không giải quyết được gì. Trước hết, chúng ta phải tìm xem trong khâu tổ chức có thiếu sót nào không.”
Lưu Lễ Thuấn đứng đầu Ban Điều tra Hình sự Sở cảnh sát Tây Cửu Long, là người có cấp bậc cao nhất trong cuộc họp, cũng là cấp trên của thanh tra Âu Dương và thanh tra Mã. Ông đã lên tiếng, hai người kia buộc phải kiềm chế. Thấy tình hình tạm thời được xoa dịu, Lạc đang định thở phào, ngờ đâu anh sắp phải đối mặt với vấn đề còn khó nhằn hơn.
“Bắt đầu từ quán Lion’s Pub trên đường Prat(17) phía Đông Tiêm Sa Chủy đi.” Chỉ huy Lưu nói, “Theo tổ tình báo, trùm phân phối ma túy Long Mập của băng Hồng Nghĩa Liên đang hoạt động tại đây. Hôm đó đội săn tin(18) tận mắt nhìn thấy gã bước vào quán, nhưng khi chúng ta khám xét lại không thấy bóng dáng gã đâu. Tổ trọng án Du Tiêm phụ trách quán này. Thanh tra Lạc, cậu giải thích thế nào?”
Hơn chục đôi mắt sắc nhọn như dao liền xoáy vào Lạc Tiểu Minh, khiến anh khó khăn lắm mới mở được miệng. Anh ấp úng báo cáo cách bố trí lực lượng hôm đó, còn suy đoán rằng có khả năng Long Mập đã đào tẩu bằng đường sân thượng từ trước, rồi tiếp tục trình bày tình hình tại hiện trường. Lạc muốn khẳng định, anh đã bảo đảm mọi lối ra đều có cảnh sát canh chừng, nếu Long Mập hay tin từ trước rồi lẩn mất thì anh và cấp dưới không phải chịu liên đới. Nhưng anh biết, nói thế khác nào đổ lỗi cho tổ tình báo, mà thanh tra Mã của tổ tình báo là chánh thanh tra, lỡ miệng không khéo lại thành xúc phạm cấp trên.
Nhưng không chĩa mũi dùi vào người khác thì người khác sẽ đâm mình.
“Tại sao không cử người canh chừng sân thượng ngay từ đầu?”
“Nếu nghi phạm lên sân thượng bỏ trốn thì chỉ cần phục kích ở cửa ra của hai tòa nhà bên cạnh là được.”
“Có khi nào Long Mập nghênh ngang bước ra từ cửa chính, nhưng cấp dưới của cậu lơ là nhiệm vụ nên mới vuột mất cơ hội?”
Họ đang cần một con cừu hiến tế, Lạc tự nhủ.
“Thầy ơi, con đã triển khai theo đúng kế hoạch, không sót kẽ hở nào, nhưng nhỡ đâu Long Mập không nán lại quán như bình thường? Con làm sao kiểm soát được việc ấy.” Lạc nốc thêm ngụm bia nữa, mượn men say giải tỏa uất ức trong lòng.
“Không sao, đâu chỉ vụ sổng Long Mập, còn vụ mấy tên bắt được toàn hạng tôm tép kìa, Tiểu Lưu sẽ không khiển trách mình con đâu.” Quan cũng nhấp một ngụm bia. Chỉ huy Lưu là đàn em của ông. Hai người từng là đồng nghiệp ở CIB, Lưu Lễ Thuấn phụ trách tổ A đảm nhiệm việc nghe lén nghi phạm và mua chuộc chỉ điểm, còn Quan phụ trách tổ B chuyên phân tích thông tin.
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả.” Quan vuốt túm râu ngắn màu xám, cười bảo, “Chắc con cũng biết Long Mập không phải mục tiêu của Ban Điều tra Hình sự chứ? Đối tượng thực sự là cá mú nghệ dưới biển sâu cơ.”
Tất nhiên Lạc biết thầy đang nói đến ai. Long Mập chỉ xếp bậc trung trong tổ chức. Cá lớn trên gã là Tả Hán Cường, thủ lĩnh băng Hồng Nghĩa Liên tại Du Tiêm.
Cường năm nay 49 tuổi, có ảnh hưởng mạnh mẽ trong Hồng Nghĩa Liên, bị tình nghi dính dáng đến vô vàn hành vi phi pháp. Hắn cũng là đối tượng khiến cảnh sát đau đầu nhất. Bởi hắn không lặng lẽ kín đáo như các trùm xã hội đen khác, mà dùng danh nghĩa doanh nhân để giao thiệp rùm beng với tầng lớp thượng lưu, mạng lưới quan hệ trải rộng khắp giới chính trị và thương gia.
Đầu những năm 1980, nhân lúc kinh tế Hồng Kông phát triển vượt bậc, Cường đã thu mua khá nhiều quán bar và sàn nhảy, dùng mối làm ăn hợp pháp để che đậy hoạt động phi pháp, biến nơi đây thành kênh rửa tiền. Các tụ điểm ăn chơi thuộc quyền quản lý của hắn ngày càng hào nhoáng, thu hút nhiều ca sĩ, nghệ sĩ và nhà sản xuất âm nhạc.
Dần dần, hắn nhận thấy, giới giải trí chính là lối tắt đưa hắn đến địa vị hằng ao ước. Khoảng năm 1991, hắn thành lập Công ty Giải trí Tinh Dạ, chính thức bước chân vào ngành quản lý nghệ sĩ, đến nay đã làm đại diện cho mấy chục ca sĩ và người mẫu. Những năm gần đây, hắn còn lấn sân sang điện ảnh, hợp tác với các nhà làm phim ở đại lục và có xu hướng mở rộng ra nhiều lĩnh vực khác.
“Cường đâu dễ bị bắt thóp thế.” Lạc than thở, “Hắn có cả đám đàn em sẵn sàng liều mạng, bị bức cung cũng không chịu khai câu nào bất lợi cho ông trùm.”
Cường vừa uy hiếp vừa ban ơn, khiến đám thân tín ngoan ngoãn phục tùng. Chúng biết rõ, nếu bán đứng đại ca thì dù trốn đến chân trời góc bể cũng không thoát chết. Còn nếu biết điều gánh tội thay, tuy bản thân ngồi tù nhưng người nhà vẫn được quan tâm chăm sóc, càng không phải lo nghĩ đến cuộc sống sau khi mãn hạn.
Thế nên bao lâu nay, tổ phản hắc và đội nghiệp vụ đặc biệt đều coi việc khởi tố Cường là nhiệm vụ bất khả thi, chỉ cố sức đẩy lùi các giao dịch ngầm, ngăn hắn mở rộng thế lực mà thôi. Ở Du Tiêm, Hồng Nghĩa Liên là băng đảng hùng mạnh nhất, chiếm tám mươi phần trăm thị trường ma túy. Hai mươi phần trăm còn lại do băng Hưng Trung Hòa nắm giữ. Nhưng thị phần của băng này ngày càng thu hẹp, theo tính toán của cảnh sát, nửa năm nữa Hưng Trung Hòa sẽ bị Hồng Nghĩa Liên nuốt mất mười phần trăm.
Thật ra, Hưng Trung Hòa là tổ chức tách ra từ Hồng Nghĩa Liên. Năm năm trước, Hồng Nghĩa Liên xưng bá toàn Cửu Long, nhưng sau khi thủ lĩnh tiền nhiệm đột ngột qua đời, những người cầm đầu tổ chức quay ra đấu đá hòng giành giật địa bàn. Về lý mà nói, người kế nhiệm sẽ là trợ thủ đắc lực của trùm cũ, tức Nhậm Đức Nhạc, còn gọi là Nhạc gia. Chẳng ngờ, Cường vốn thủ đoạn, âm thầm lôi kéo ông trùm của các khu vực khác, khiến Nhạc gia thất thế.
Năm đó Nhạc gia tuy tuổi đã lục tuần, nhưng vẫn được nhiều người trong Hồng Nghĩa Liên ủng hộ, chưa kể trong tổ chức cũng hình thành phe chống Cường, nên Nhạc gia quyết định tách riêng, lập băng mới lấy tên Hưng Trung Hòa, bắt đầu từ con số không.
Khác xa Cường, Nhạc vẫn giữ đạo nghĩa của xã hội đen thế hệ trước. Nếu Cường không ngấm ngầm cướp ngôi mà đường đường chính chính phản đối ông ta lên chức thủ lĩnh, ông ta sẽ nhẫn nhịn ở lại tổ chức, cam chịu đóng vai phụ. Khi Cường dùng thủ đoạn hèn hạ để tiếm quyền, Nhạc thừa sức quyết một trận sống mái, nhưng chỉ viện cớ tránh xung đột nội bộ để rời đi, đem theo những người bất đồng với đại ca mới.
Có điều, nhân từ với lang sói cũng là tàn nhẫn với chính mình.
Khi Hưng Trung Hòa mới thành lập, Cường tỏ ý tôn trọng, còn dõng dạc tuyên bố, “Hưng Trung Hòa dù tách ra từ Hồng Nghĩa Liên, nhưng hai bên vẫn là người một nhà. Nhạc gia vẫn tiếp tục phụ trách một phần việc làm ăn, đôi bên cùng có lợi.” Thế mà một năm sau, hắn bày ra trăm phương ngàn kế, dần dần nuốt sạch từng địa bàn chủ chốt của Hưng Trung Hòa. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, Hồng Nghĩa Liên đang từ ngang hàng chuyển lên giẫm trên vai đối thủ.
Ngần ấy năm giữ vai vế cao ở Hồng Nghĩa Liên, Nhạc nắm trong tay lượng thông tin khổng lồ. Cảnh sát tin rằng, chỉ cần Hưng Trung Hòa suy yếu đến nỗi sắp bị thôn tính, ông ta sẽ vùng dậy quật lại Cường. Tổ phản hắc biết Nhạc gia theo tư tưởng cũ, không thèm lợi dụng cảnh sát để triệt hạ kẻ thù, nhưng vẫn hi vọng ông ta dùng người của thế giới ngầm để kìm hãm Cường.
Cường một mình hoành hành tại Du Tiêm, thừa tiền bạc để gia tăng nhân lực, uy hiếp địa bàn của các ông trùm khác. Nhạc gia tuy lép vế hơn, nhưng nhờ kinh nghiệm giang hồ lâu năm nên vẫn có ảnh hưởng nhất định trong thế giới ngầm, chỉ cần ông ta có lời nhờ các thủ lĩnh khác là Cường sẽ phải kiêng dè.
Nhưng cảnh sát đã nhầm. Họ quên mất thời gian có thể bào mòn con người đến mức nào.
Nhạc dần dần chán ghét chốn giang hồ. Ở vào tuổi 65, ông ta đã không còn ý chí chiến đấu. Thành viên của Hưng Trung Hòa ngày càng thưa thớt, không ít người quay sang đầu quân cho Hồng Nghĩa Liên hoặc rửa tay gác kiếm, Nhạc cũng ngấm ngầm đồng ý. Đến nay, thủ hạ của ông ta chỉ còn vài thân tín lâu năm và mấy tên đàn em vốn khinh Cường vì ngông cuồng ngang ngược.
Thời trùm cũ của Hồng Nghĩa Liên còn nắm quyền, khu vực Du Tiêm vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng kể từ ngày Cường lên thay, cảnh sát đâm ra mất ăn mất ngủ. Cường bụng dạ khó lường, mỗi lần tham dự công chiếu phim, các sự kiện của giới nghệ sĩ hay dạ tiệc gây quỹ từ thiện, hắn đều tươi cười, dáng vẻ đường hoàng lắm. Nhưng trong bóng tối, hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi, không ngớt tung tin đồn trong làng giải trí.
Ví dụ, một đạo diễn chân ướt chân ráo vào nghề từng châm biếm người mẫu do Cường lăng xê, khi tới hộp đêm đã bị một đám không rõ lai lịch tát vào mặt, sau đấy phải khúm núm xin lỗi Cường mới êm chuyện. Cảnh sát đã tóm gọn thủ phạm, nhưng bọn chúng khăng khăng không quen biết Cường, một mình nhận hết trách nhiệm. Rồi nữ minh tinh bị bắt nhốt, MC nổi tiếng của đài phát thanh bị đe dọa... những tin đồn kiểu này cứ nhan nhản, nhưng tất nhiên đều không thể truy ra mối liên hệ với Cường. Một tạp chí nọ từng đăng phóng sự đặc biệt, chỉ đích danh hắn là kẻ đứng sau giật dây, hắn kiện ngược tạp chí tội xúc phạm danh dự. Sau cùng họ phải đăng bài xin lôi, kèm thêm một khoản bồi thường lớn.
Tuy nhiên, đó chỉ là bề nổi của tảng băng trôi. Tả Hán Cường mà cảnh sát và xã hội đen biết đến còn nham hiểm tàn ác gấp mười những gì người thường tai nghe mắt thấy.
Sau khi hắn lên ngôi thủ lĩnh, cảnh sát phát hiện nhiều đầu mối bán tin của mình bất ngờ ra đi, người gặp tai nạn xe cộ, người mất tích, nhưng phần đông là chết vì hút hít quá liều. Đa số chỉ điểm đều là con nghiện, sống nhờ ketamine, cocain, heroin hay ma túy đá. Để có tiền mua thuốc, họ chấp nhận làm “kẻ bên lề”, cung cấp thông tin cho cảnh sát. Nhưng từ ngày Cường nắm quyền, họ đồng loạt mất mạng vì sốc thuốc. CIB tin chắc có uẩn khúc, khổ nỗi thiếu bằng chứng nên chẳng thể tiến hành điều tra.
Nói cách khác, Cường như cái gai trong mắt cảnh sát, chỉ ngắt ngọn chứ không bẩy nổi gốc rễ.
Nào hay giờ đây, ngay cả phương pháp tỉa ngọn như chiến dịch Rắn Nưa cũng thất bại.
Lạc uống nốt lon bia trong tay rồi nói, “Thầy à, ở thế giới này, tà không được phép thắng chính mới phải. Loại cặn bã khoác vỏ bọc doanh nhân đứng đắn như Cường rồi sẽ có ngày lòi đuôi, bị đưa ra trước vành móng ngựa, đúng không ạ?”
“Thầy nghĩ, loại lòng dạ nham hiểm như hắn khó bị sờ gáy lắm.” Quan điềm nhiên đáp, “Hắn không ngu đến nỗi để lại bằng chứng rõ ràng đâu. Dù có đi nữa, hắn cũng sẽ vung tiền cho tay chân nhận tội thay, hoặc tìm cách bịt miệng nhân chứng. Cường khét tiếng như vậy, chẳng ai dám đứng lên bục nhân chứng để gây thù kết oán với hắn cả. Có thể nói, việc hắn làm trùm xã hội đen chính là nỗi bất hạnh của xã hội.”
“Nhưng chúng ta là những người thực thi luật pháp, biết rõ hắn can dự đến nhiều vụ án, sao không bắt luôn về tra hỏi? Dù không thể trị tội nhưng chí ít cũng uy hiếp hắn phần nào, cho hắn hay cảnh sát sẽ không nhân nhượng...”
“Đã biết tốn công vô ích thì còn bắt bớ làm gì? Với lại, khiêu khích hắn mà thiếu chứng cứ, thể nào cũng lọt vào tầm ngắm của Ban Kiểm tra Nội bộ, sau đó hứng thêm mấy vết mực vào hồ sơ nghề nghiệp. Cường rất thạo dùng pháp luật làm khiên chắn. Không cảnh sát nào dại dột tới mức đem tương lai đặt cược cho một ván bài không thấy cửa thắng.”
“Thầy mà còn nói thế, chẳng lẽ đã hết cách đối phó với hắn? Hừ... chiến dịch Rắn Nưa cái khỉ gì chứ, giờ thì đánh rắn động cỏ thật rồi. Có khi ngay từ đầu Cường đã biết chúng con sắp sửa đối phó với hắn. Nhìn lại, cảnh sát quả là bất lực. Ván này thua nhục nhã quá, đến con át chủ bài cũng bị đối phương biết tỏng. Mai sau đi đứng thế nào, con thấy thực sự mờ mịt.”
Không ngờ vừa được điều đến tổ trọng án Du Tiêm đã gặp phải vấn đề nan giải. Đội nghiệp vụ đặc biệt không tìm ra bằng chứng Cường buôn bán ma túy, tin tức trong tay tổ phản hắc không đủ sức vạch tội hắn, tổ trọng án cũng chỉ điều tra được mấy đầu mối bán tin đã tử vong vì sốc thuốc và vài nghệ sĩ bị bắt cóc hành hung. Trừ phi thân tín của Cường hoặc thành viên đầu não nắm rõ hoạt động trong Hồng Nghĩa Liên chịu đứng ra làm chứng, còn không Cường vẫn sẽ một tay che trời, làm ông vua ngầm của Du Tiêm.
“Chớ nóng vội, con vừa lên làm đội trưởng, cứ từ từ học hỏi rồi điều chỉnh cho phù hợp. Đừng để cấp dưới thấy con hoang mang. Đến người đứng đầu còn mất niềm tin thì cấp dưới biết theo ai.” Quan vỗ vai học trò, “Với lại, câu cá lớn cần kiên nhẫn, chưa thấy dấu hiệu cắn câu vẫn phải bình tĩnh chờ đợi, quan sát kĩ mặt nước, bắt lấy cơ hội vụt qua trong chớp mắt...”
“Có cơ hội đó đã tốt.” Lạc cười cay đắng. “À mà, đừng nói chuyện của con nữa, thầy dạo này công việc thế nào?”
“Tàm tạm, hỗ trợ điều tra cho mấy chỗ như CIB, Phòng O(19) với Phòng Điều tra Tội phạm ma túy ấy mà.”
Năm 1997, sau khi nghỉ hưu, Quan làm cố vấn đặc biệt cho ngành cảnh sát, trên danh nghĩa là thuộc quản lý của CIB, nhưng thực tế cứ phòng ban hay phân khu nào cần là ông lại hỗ trợ. Về lý thuyết, ngành cảnh sát không kí hợp đồng với nhân viên ngoài 55 tuổi, nhưng vì Quan có khả năng suy luận và phá án phi thường, nên cấp trên mong ông tiếp tục giúp đỡ ngành với tư cách cố vấn.
“Phòng Điều tra Tội phạm ma túy của Bộ chỉ huy cũng tìm đến thầy sao? Có tin gì cho con biết với ạ?”
Khi xảy ra những vụ án nghiêm trọng liên khu vực hoặc có yếu tố nước ngoài, hoặc khi cảnh sát địa phương điều tra không hiệu quả, các phòng ban của Bộ chỉ huy sẽ xắn tay vào cuộc. Lạc biết, muốn với tới Bộ chỉ huy, vẫn phải đi qua phân khu Du Tiêm và Sở cảnh sát Tây Cửu Long, nếu không có “tay trong” như thầy thì đừng hòng biết các nhân vật cấp cao ở đó đang làm gì. Suốt ba năm làm chân chạy việc ở CIB, anh cũng chỉ làm theo chỉ thị, nghe ngóng được thông tin bề nổi mà thôi.
“Con biết luật mà, thầy không được để lộ thông tin của các phòng ban khác, trừ khi phán đoán của thầy có ích cho việc điều tra.” Quan cởi mũ lưỡi trai. Chiếc mũ màu đen, quanh mép mòn xác xơ, trên vành mũ bên phải thêu hình bia ngắm nho nhỏ màu xám. Ông cào mái tóc muối tiêu, vừa cười vừa bảo, “Con cũng đâu muốn thầy kể cho Tiểu Lưu mấy lời than vãn của con, đúng không?”
Lạc cười trừ. Chỉ huy Lưu đứng đầu Ban Điều tra Hình sự Sở cảnh sát Tây Cửu Long, là cấp trên của cấp trên anh. Chẳng may có gì không hay lọt đến tai ông, thì anh chỉ còn nước cuốn gói.
“Về thôi.” Quan đứng dậy, tay trái đấm vài cái vào lưng, “Thầy mà về muộn quá, cô con lại cằn nhằn. Nếu bà ấy biết thầy đã đau khớp còn uống bia, thì cũng càu nhàu như vậy thôi. Tiểu Minh, con đừng nghĩ nhiều nữa, cơ hội rồi sẽ đến.”
“Dạ.” Lạc đành gật đầu. Từ năm ngoái, anh đã nhận ra thầy già thật rồi. Trước đây, ngoài mái tóc pha sương, anh chưa bao giờ nghe thầy than vãn về sức khỏe. Anh cũng biết vì sao cảnh sát nghỉ hưu sớm hơn các nghề khác, một trong nhiều nguyên nhân là do phải chịu áp lực thể xác lẫn tinh thần hơn hẳn người thường. Họ thường xuyên đối mặt với sống chết, lúc nào cũng phải rèn giũa thể lực như tôi gang luyện thép. Với người đã bốn, năm mươi tuổi, cuộc sống như thế khác nào đày đọa.
Nhà Quan Chấn Đạc nằm ở phía Tây đường Prince Edward, đi bộ từ sân vận động Macpherson chỉ mất hơn mười phút. Còn Lạc ở đảo Hồng Kông, hôm nay không lái ô tô nên phải bắt xe buýt mini về nhà.
“Gặp sau nhé.” Quan đội mũ, chống gậy chậm rãi đi về phía phố Argyle.
Hai người tạm biệt xong, Lạc cuốc bộ theo hướng đường Nathan. Khi tới gần phố Sơn Đông, anh thấy một chiếc xe buýt mini ghi biển Shau Kei Wan đảo Hồng Kông đang đỗ bên vệ đường, bèn bước lên. Trên xe chỉ có ba hành khách, tài xế ngồi ở ghế lái đọc tạp chí, chờ đủ mười sáu người mới chịu đi. Radio đang phát chương trình ca nhạc, thi thoảng xen tiếng nói chuyện và cười cợt của các DJ.
Lạc nhìn qua cửa sổ, ngắm khung cảnh trên phố.
Đêm ở Vượng Giác vẫn lộng lẫy như thường lệ. Đèn néon rực rỡ sắc màu, tủ trưng bày muôn hình muôn vẻ, người đi đường nườm nượp qua lại, khác nào một thành phố không ngủ. Vẻ ngoài hoa lệ kia thật giống một phiên bản Hồng Kông thu nhỏ, tức là toàn bộ sức sống dựa trên kinh tế tiêu dùng. Có điều nền tảng này không bền vững như mọi người vẫn tưởng.
Vài năm gần đây, tỉ lệ thất nghiệp tăng lên, tăng trưởng kinh tế chững lại, chính phủ quản lý thiếu hiệu quả, vỏ bọc phồn hoa bị bóc trần gần hết. Vượng Giác như cỗ máy vận hành không ngừng nghỉ, thiêu đốt tiền bạc cả ngày lẫn đêm. Các kiểu đốt tiền thông qua mua bán hợp pháp giảm đi, tạo thời cơ cho mua bán bất hợp pháp xen vào.
Lạc nghĩ, sau khi nuốt trọn thị trường Du Tiêm, Cường sẽ vươn tay sang Vượng Giác. Mấy năm nay, các thế lực ở Vượng Giác hỗn loạn cùng cực, Cường mà nhảy vào, chắc sẽ dùng những mưu đồ độc ác hơn nữa để tiêu diệt đối thủ, chiếm lĩnh thị trường thuốc phiện...
“Sau đây mời quý vị lắng nghe một ca khúc mới! Bài hát Baby baby baby của Candy Dĩnh. Album sẽ trình làng vào ngày 30 tháng này...”
Lạc không khỏi nảy sinh ác cảm. Mặc dù đoạn nhạc trên radio có tiết tấu nhẹ nhàng vui tươi, chất giọng của ca sĩ lại ngọt ngào, nhưng anh vẫn thấy ghê sợ. Cô gái trẻ tên Dĩnh này cũng thuộc công ty Tinh Dạ của Tả Hán Cường.
Giờ đây, tiếng hát chỉ như lớp đường trắng óng ánh, phủ lên phần thịt thối đen đầy dòi bọ bên dưới mà thôi.
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ chiến dịch Rắn Nưa.
Lạc viết báo cáo rồi trình lên cho chỉ huy Lưu xem xét. Đúng như Quan dự đoán, họp kiểm điểm xong, không có bất cứ trường hợp xử phạt nội bộ nào. Mặc dù Lạc tự thấy mình khó mà giải trình ngọn ngành nguyên nhân thất bại, nhưng ít ra đội của anh không bị khiển trách. Trong khoảng thời gian này, Lạc không để cấp dưới thấy mình chán chường, thậm chí còn thường xuyên động viên, “Lần này không may, lần sau cố gắng hơn là được.” Bởi vậy, các thành viên đều thêm tin tưởng người đội trưởng trẻ tuổi mới nhậm chức.
Tổ trọng án chủ yếu phụ trách các vụ giết người, gây thương tích nghiêm trọng, bắt cóc, xâm phạm tình dục và cướp có vũ trang. Diệt trừ xã hội đen là trách nhiệm của tổ phản hắc. Điều tra buôn bán ma túy là nhiệm vụ của đội nghiệp vụ đặc biệt. Cho nên, Lạc tạm gác Cường với Hồng Nghĩa Liên sang một bên, tập trung xử lý công việc trước mắt. Tổ trọng án đang có cả tá vụ án chưa điều tra ra, công tác văn thư cũng chất đống, nên thành viên trong tổ thường xuyên phải tăng ca. Để giảm bớt gánh nặng cho tổ trọng án, các vụ án nhỏ đều đã được giao cho đội truy bắt. Dù vậy, ở chốn thành thị đất chật người đông này, công việc của cảnh sát hình sự vẫn chẳng bao giờ ngớt.
“Sếp nghe tin chưa?” Giọng Cát vang lên giữa văn phòng tổ trọng án. Cát là cấp dưới của Lạc. Thấy đội trưởng vừa về đến văn phòng, cậu liền đặt báo. Lúc này là 8 giờ sáng.
“Tin gì?” Lạc vừa hỏi vừa bước vào phòng làm việc riêng, đặt cặp xuống.
Cát đến đứng tựa cửa, “Tối qua Dương Văn Hải bị hành hung tại một sàn nhảy ở đường Granville.”
“Ai cơ?” Lạc cố nhớ lại, chỉ thấy cái tên lạ hoắc.
“Dương Văn Hải, cậu diễn viên mới nổi gần đây ấy.”
Lạc ngẩn người nhìn Cát, vừa bực mình vừa buồn cười, nét mặt như muốn nói “Tôi có phải phóng viên giải trí đâu mà biết Dương Văn Hải là ai”.
“Sếp không biết Hải cũng không sao, nhưng có khả năng vụ này sẽ về tay chúng ta.” Cát tiếp lời.
“À, đường Granville thuộc phạm vi quản lý của mình nhỉ, nạn nhân lại là nhân vật công chúng, chúng ta xử lý là đúng rồi... Nghệ sĩ bị hành hung à, thể nào đám phóng viên giải trí cũng tọc mạch cho mà xem. Mấy người đó chẳng có chừng mực gì cả...”
“Không phải vậy. Hải không báo cảnh sát, đây chỉ là tin đồn thôi.”
Lạc săm soi Cát với vẻ khó hiểu, “Chỉ là tin đồn? Nghệ sĩ uống say rồi gây chuyện có gì mới mẻ, nếu đã im ỉm như vậy thì tổ trọng án đào đâu ra lý do để can thiệp?”
“Không phải uống say rồi gây chuyện, mà là bị chặn đường hành hung. Bọn xã hội đen làm.”
Nghe đến đây, Lạc vỡ lẽ, “Tả Hán Cường?”
“Chắc vậy ạ.” Cát bĩu môi, “Hai tuần trước, Hải gặp ca sĩ Đường Dĩnh tại buổi tiệc cá nhân đón giao thừa ở sàn nhảy Jays Disco, đường Quảng Đông. Đường Dĩnh 17 tuổi, là...”
“Ca sĩ trực thuộc Tinh Dạ, cái này thì tôi biết.”
“Vâng, Hải tình cờ thấy Dĩnh ở sàn nhảy, hình như hôm đó cậu ta uống hơi nhiều, trong lúc say đã giở trò với cô ca sĩ, hai người đôi co một hồi thì Dĩnh đẩy cậu ta ra, thế là cậu ta chửi một tràng, hết ‘con điếm thối tha’ lại ‘món đồ chơi rách của Tả Hán Cường’. Dĩnh vội vàng rời đi. Tuần trước, Tuần báo 8 đã đưa tin độc quyền về chuyện này, nội dung thêm mắm dặm muối bao nhiêu thì không biết.”
Tuần báo 8 là tờ báo lá cải chuyên đưa tin giật gân, toàn phóng đại sự việc, nam nữ nghệ sĩ ngồi cùng bàn ăn cũng biến thành gian phu dâm phụ, cực kì giỏi nêm nếm cho bài vở thêm phần màu sắc.
“Dĩnh bèn về kêu ca với ‘chồng’, sau đấy Cường sai người dạy cho thằng nhóc kia một bài học?” Nghe đâu Cường tuy độc thân nhưng lại dan díu với tất cả nữ nghệ sĩ và người mẫu trong công ty, muốn được boss lăng xê thì phải hiến thân trước.
“Chắc là vậy rồi.”
“Hải chọc ghẹo Đường Dĩnh từ tận hai tuần trước, tại sao đến giờ Cường mới ra tay?”
“Hải đi Thượng Hải quay phim, vừa về được hai hôm.”
“Thế à...” Lạc ngồi xuống, khoanh tay trước ngực rồi hỏi, “Cậu ta bị thương nặng không?”
“Nghe bảo không nặng lắm, nhưng khuôn mặt đẹp đầy vết bầm tím, trên người cũng dính mấy đòn.”
“Không đi viện à?”
“Dạ không.”
“Cậu ta không báo cảnh sát, có khi thâm tâm cũng biết lý do rồi.”
“Chắc vậy ạ.”
“Thế thì chúng ta đâu có việc gì để làm.” Lạc nhún vai cười trừ, “Hải không bị đánh chết, nên chúng ta không thể điều tra. Dù dư luận xôn xao khiến cảnh sát phải vào cuộc, thì như thường lệ, chắc cũng chỉ tóm được mấy tên nhãi nhép của Hồng Nghĩa Liên. Trong khi ấy Cường vẫn ra vẻ vô tội, có khỉ còn ép Hải cùng đi ăn bữa cơm, chụp mấy tấm hình thân tình đăng lên tạp chí, giả đò sự việc chẳng liên can đến mình.”
Cát cau mày, “Không đâu ạ, lần này có hơi khác, chưa biết chừng sẽ thành rắc rối lớn.”
“Tại sao?”
“Câu chuyện cũng mới lan truyền sau khi Hải bị hành hung chứ chưa được xác minh, nhưng nếu là thật, sự việc sẽ không êm xuôi như những lần trước...” Cát dừng một lát rồi nói, “Hải là con ngoài giá thú, bố cậu ta họ Nhậm.”
Lạc cứng người, mắt chiếu thẳng vào Cát, “Nhậm Đức Nhạc? Nhạc gia?”
Cát gật đầu.
Lạc gõ tay phải lên trán, ngả người ra ghế. Đúng là rắc rối to. Nhạc đã có hiềm khích với Cường từ lâu, nay con mình bị kình địch đập cho một trận, không khéo lại đáp trả bằng vũ lực cũng nên.
“Bên Hưng Trung Hòa có phản ứng gì chưa?”
“Tạm thời thì chưa. Nhưng em đã nhắn với tổ tình báo rồi, thấy động là họ sẽ bắn tin cho mình ngay.” Cát gãi gãi má, “Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà. Nếu được, tốt nhất nên ngăn chặn trước khi hai phe gây chiến, hoặc là nhằm lúc bắt đầu ẩu đả thì xông tới túm gọn cả đám.”
Lạc gật gù. Cát ở tổ trọng án đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, làm việc lại chu đáo tỉ mỉ. Giữa mớ rắc rối đổ lên đầu anh từ khi làm đội trưởng, việc có được một cấp dưới như Cát đúng là niềm an ủi dù nhỏ bé.
“Thật ra,” Cát trầm tư. “Với tính cách của Nhạc, khả năng hai bên xung đột trực diện là khá thấp. Mấy năm gần đây ông ta có ý rút khỏi giang hồ, quân số của Hưng Trung Hòa sụt giảm liên tục. Nếu chẳng may đánh nhau thật, Hồng Nghĩa Liên sẽ thắng to.”
“Nhưng con trai mình bị khinh thường như thế, cục tức này dễ gì nuốt trôi.”
“Chưa chắc. Năm xưa bị đá khỏi ghế thủ lĩnh, Nhạc gia vẫn chấp nhận chịu nhục vì đại cục đó thôi.” Cát trỏ tấm hình Nhậm Đức Nhạc ghim trên bảng họp trong phòng Lạc, “Ông ta là người của lớp xã hội đen cũ, không cấp tiến như Cường đâu.”
Lạc dùng ngón cái trỏ mấy cái tên ở dưới bức hình, “Cứ cho là Nhạc nhịn được, nhưng chưa chắc đàn em của ông ta không ra mặt đòi lại thể diện cho đại ca.”
“Cũng có thể. Chuyện đó mà xảy ra thì sẽ khó đề phòng hơn việc hai phe choảng nhau trên phố, chỉ sợ...”
“Chỉ sợ có kẻ bất ngờ tấn công Cường, làm liên lụy đến người vô tội?” Lạc tiếp lời.
“Vâng.” Cát gật đầu. “Không cần biết thành hay bại, cứ xô xát nơi công cộng là loạn rồi. Cường có lớp vỏ bọc doanh nhân, nếu có kẻ ngang nhiên tấn công hắn, người dân sẽ nghĩ cảnh sát vô dụng, để xã hội đen ngày càng hoành hành.”
“Lát nữa tôi sẽ thông báo chính thức cho tổ tình báo. Bây giờ cậu lập hồ sơ vụ này đi, nhắn cho cả Mary nữa, hai người đảm nhận việc theo dõi tình hình Hồng Nghĩa Liên với Hưng Trung Hòa, xác minh luôn tin đồn cậu vừa bảo. Hi vọng lần này chúng ta sẽ chiếm thế chủ động.”
“Vâng, thưa sếp.” Cát đứng nghiêm tỏ ý nhận lệnh, đang định quay đi thì chợt nhớ ra một chuyện, “Không chừng để người của Hưng Trung Hòa ra tay trước lại hay. Dù sao cũng đã hết cách với Cường, chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu, hưởng lợi sau cùng, thế chẳng phải càng rảnh rang sao?”
“Tôi muốn xẻ thịt lột da Cường, nhưng nếu phải mượn tay xã hội đen, thì chúng ta đã uổng công làm cảnh sát. Chưa kể, chẳng may hai bên nổ súng làm bị thương trẻ con qua đường, chắc cả đời tôi cũng không thể tha thứ cho mình.”
“Vâng, sếp nói phải.” Cát đứng nghiêm lần nữa, giơ tay chào đúng nghi thức rồi ra ngoài.
Thật ra, Lạc có nghĩ đến biện pháp mà Cát nói. Để trai cò đánh nhau, cảnh sát không mất con tốt nào, ngồi làm ngư ông đắc lợi, quả là lý tưởng. Nhưng nếu ân oán của thế giới ngầm nổi lên bề mặt xã hội, điều này đối với cảnh sát lại là lợi bất cập hại.
Dù dưới đáy ao có bao nhiêu bùn đất, miễn sao không khuấy nó lên, thì mặt ao vẫn trong suốt như gương. Muốn nạo vét bùn, phải cẩn thận đào từng chút một, manh động chỉ làm nước vẩn đục, càng gây tổn hại tới môi trường sinh thái vốn có trong ao.
Hôm sau, tổ tình báo gửi tin lại. Đúng là hai tuần trước Dương Văn Hải chọc ghẹo Đường Dĩnh ở sàn nhảy. Đúng là cậu ta bị chặn đường hành hung. Vấn đề mấu chốt, Hải có phải con riêng của Nhạc không, cũng đã được xác minh.
Cát đưa cho Lạc báo cáo chi tiết. Dương Văn Hải, 22 tuổi, con của Nhậm Đức Nhạc hồi 43 tuổi với một bà chủ hộp đêm họ Dương. Hải do một tay mẹ nuôi dạy, hiếm khi gặp mặt bố. Nhạc không hề dùng thế lực xã hội đen để nâng đỡ con trai trong làng giải trí, nên quan hệ giữa hai người vẫn chưa công khai. Hải nổi lên nhờ vai nam phụ trong bộ phim điện ảnh chiếu năm ngoái, từ đó liên tục đắt sô, mới đóng bốn bộ phim đã được ca tụng là ông hoàng màn bạc thế hệ mới.
Sau vụ dằn mặt Hải, cả Hồng Nghĩa Liên lẫn Hưng Trung Hòa đều không có động thái bất thường. Các chỉ điểm không tìm được tin tức gì đặc biệt, nhưng nghe phong thanh Nhạc gia đã hạ lệnh cấm đàn em tự ý hành động. Ông ta bảo sẽ đích thân đáp trả ân oán với Cường, kẻ nào ra tay trước là không nể mặt ông ta. Đúng như lời Cát, Nhạc là một đại ca giang hồ giỏi nhẫn nhịn.
Lạc mở tập tài liệu khác, là thông tin cá nhân của Đường Dĩnh. Ba năm trước, Dĩnh gia nhập Công ty Giải trí Tinh Dạ, khoảng giữa năm ngoái bắt đầu được lăng xê nhờ giọng ca ngọt ngào và thân hình xinh xắn, khiến bọn trai tơ say như điếu đổ. Hồ sơ không nói rõ quan hệ giữa nữ ca sĩ và Cường, nhưng theo Lạc, cô gái này chẳng khác gì bọn người nằm dưới đáy thế giới ngầm. Đám bất lương non nớt kia hăm hở dốc sức làm việc cho băng nhóm, vận chuyển ma túy, cãi vã ẩu đả, mối lái dắt khách, ước ao bò lên địa vị cao hơn, nhưng đâu biết mình chỉ là đối tượng để bóc lột lợi dụng. Dĩnh thì bán thân xác và tuổi xuân cho ông chủ, mong mỏi trở thành đại minh tinh, thực chất chỉ là con gà đẻ trứng vàng trong tay Cường. Hướng đi khác nhau, nhưng cách thức và kết cục đều giống nhau.
Ngày 20 tháng Giêng, bốn ngày sau vụ “dạy dỗ” Hải, tổ tình báo vẫn không nhận được tin gì mới. Lác đác có vài tạp chí giải trí đưa tin Hải bị hành hung. Vì đã có tấm gương tày liếp, không tờ báo nào ghi rõ tên chủ mưu, chỉ mập mờ rằng chắc Hải đã làm mếch lòng một nhân vật quyền lực trong giới, nên tự làm tự chịu... Lạc đọc mà thở phào, báo chí đã không phơi bày thông tin chấn động nhất: thân thế của Hải.
Tuy hiện tại trời yên biển lặng, Lạc vẫn chẳng an tâm. Anh quyết định gọi cho thầy, thử bóng gió vu vơ xem có nghe ngóng được gì không.
“Tiểu Minh hả? Sao lại rảnh thế, không bận gì à?” Đầu dây bên kia vang lên giọng ông Quan.
“Một chút thôi ạ.” Lạc cố tỏ ra tự nhiên, “Con gọi để hỏi thăm, nhân tiện, tuần sau thầy có thời gian thì mình đi ăn bữa cơm.”
“Độ này thầy đang bận vụ tập đoàn mại dâm quận Loan Tể, liên quan đến tổ chức dụ dỗ bắt cóc thiếu nữ ở đại lục, lừa các cô gái trẻ lên thành phố kiếm việc làm rồi dùng vũ lực ép họ bán thân. Tuần sau e là không rỗi... chẳng phải con cũng đang bận vụ hành hung con trai Nhạc gia à?”
Chà, không ngờ thầy đánh đúng ngay trọng tâm. Thế thì mình cứ việc thuận đà, hỏi thẳng cho nhanh.
“Dạ phải... Thầy có biết tin gì không ạ? Chẳng hạn vụ này do ai làm?”
“Tám chín phần là người của Cường.” Quan thẳng thắn kết luận.
“Con cũng đoán thế. Nhưng rắc rối ở chỗ, có khả năng hai bên sẽ quyết một trận sinh tử. Con không muốn khu vực mình quản lý xảy ra ám sát hay thanh toán tập thể.”
“Con yên tâm, năm năm trước còn khó đoán chứ bây giờ Nhạc sẽ không ra tay tùy tiện, để thuộc hạ đâm đầu vào chỗ chết chỉ vì con mình đâu. Nếu khiêu chiến, Hưng Trung Hòa sẽ phải lấy một địch mười, làm gì có ông trùm nào ngốc thế.”
“Liệu ông ta có sai đám tay chân đi xử lý Cường không ạ?”
“Dù là xã hội đen hay xã hội trắng, trừ phi cầm chắc nhổ tận gốc bè lũ Hồng Nghĩa Liên, không thì ai dám động vào một cọng tóc của anh Cường?”
“Thật ra con có một thắc mắc.” Lạc hỏi, “Có khi nào ngay từ đầu Cường đã biết Hải là con riêng của Nhạc gia?”
“Ý con là, hắn biết rõ cậu diễn viên kia là con Nhạc nên mới cố tình cho một trận?”
“Vâng.”
“Không. Cường chưa từng bận tâm đến chuyện gia đình người khác. Hắn sẽ không để ý mấy tiểu tiết đó đâu.” Quan phủ định, “Với lại, nếu biết rõ người ta là con ông trùm phe đối địch, sao còn cố tình gây sự?”
“Để dằn mặt? Làm giảm uy tín đối phương?”
“Hải đâu phải người của Hưng Trung Hòa, đánh cậu ta chẳng lợi lộc gì cho Hồng Nghĩa Liên. Huống chi, lần này Hải chọc ghẹo Dĩnh trước, ‘kẻ vô lễ là đồ đê tiện, đánh chết cũng không oan’. Nhạc không ra tay chắc cũng vì lý do này. Y như những lần trước, giới nghệ sĩ có ai trót dại đắc tội với anh Cường, đều bị hắn sai người dạy bảo đấy thôi.”
Lạc thấy thầy nói chí lý, nhưng vẫn bứt rứt không yên.
“Tức là, thầy cho rằng chuyện này kết thúc ở đây ạ?”
“Chậc... Thôi được, không giấu con nữa, Phòng Điều tra Tội phạm ma túy của Bộ chỉ huy đã sờ đến Nhạc rồi, họ nắm trong tay bằng chứng đủ mạnh để kết tội ông ta.” Tút... tút... “A, thầy có điện thoại, chúng ta nói tới đây thôi. Còn chuyện ăn cơm thì liên lạc sau nhé.”
Lạc chưa kịp chào thì Quan đã cúp máy.
Tin tức vừa rồi của ông làm anh hoang mang. Phòng Điều tra Tội phạm ma túy định đối phó với Nhạc? Nhằm lúc Hưng Trung Hòa bị Hồng Nghĩa Liên chèn ép để ra tay trước, tranh thủ ra oai với dân? Nhưng nếu Hưng Trung Hòa tan rã, người được lợi lớn nhất chẳng phải Cường sao?
Lạc lắc đầu, cố xua tan mấy suy nghĩ đó. Tổ trọng án không phải đội nghiệp vụ đặc biệt hay tổ phản hắc, nhiệm vụ của họ là giữ gìn trật tự trị an, chống lại tội phạm nghiêm trọng. Dù Hưng Trung Hòa có bị tiêu diệt hay không, công việc của tổ trọng án vẫn là hạn chế mức độ nguy hiểm của các vụ án ngày càng gia tăng, tránh để cuộc sống của người dân bị đảo lộn. Còn việc quét sạch ma túy, bắt gọn trùm xã hội đen đã có các đồng nghiệp lo. Trong ngành cảnh sát, nhất thiết phải tin tưởng đồng nghiệp.
Ngày 22 tháng Giêng, sáu ngày sau vụ hành hung Hải, linh tính của Lạc đã ứng nghiệm. Quả nhiên sự việc diễn biến theo chiều hướng vô cùng phức tạp.
Sáng hôm ấy, tổ trọng án nhận được chiếc CD không đề tên, vỏ ngoài viết: Tôi chỉ là một phóng viên nhát gan, sợ rước họa vào thân.
Trong CD là đoạn băng dài ba phút hai mươi tám giây, ghi lại quá trình tấn công một người tay không tấc sắt.
Người đó không phải Tả Hán Cường, mà là Đường Dĩnh.
Cát gõ lên cánh cửa để mở, “Sếp, có một bức thư khả nghi.”
Lạc rời mắt khỏi tập tài liệu đang đọc dở, ngẩng lên hỏi lại, “Thư khả nghi?”
“Vâng, em nghĩ anh ra ngoài này xem thì hơn.”
Trong văn phòng, cấp dưới đang tụ tập trước bàn làm việc của Cát. Giữa bàn đặt một chồng thư, trên cùng là túi hồ sơ màu vàng đất khổ A5. Mặt ngoài ghi “Gửi thanh tra Lạc tổ trọng án Du Tiêm” bằng bút dạ bảng màu đen, nét chữ rất ẩu.
“Không có dấu bưu điện, không được gửi qua bưu cục.” Cát nhận xét.
Đối mặt với bưu phẩm không rõ nguồn gốc, các thành viên tổ trọng án ắt phải cảnh giác. Nhưng nhìn kích cỡ và độ dày túi thì không giống vật gây cháy nổ. Lạc rón rén nhấc lên, sờ thử bề mặt, hình như là đĩa CD. Anh thận trọng bóc băng dính dán nụệng túi, đề phòng bên trong có vật gây hại như dao lam hay bột chứa nha bào bệnh than.
Trong túi có độc một chiếc CD vỏ giấy đề dòng chữ “Tôi chỉ là một phóng viên nhát gan, sợ rước họa vào thân,” viết ngoáy như thể nhắn lại trong lúc gấp gáp, giống nét chữ trên túi hồ sơ.
Mary thò đầu nhìn dòng chữ rồi hỏi, “Báo án nặc danh ạ?”
“Có thể.” Lạc rút CD ra, quan sát kĩ càng hai mặt. Chỉ là một chiếc CD-R thông thường ngoài thị trường, mặt trên không có kí hiệu gì, mặt dưới cũng sạch trơn, không một dấu vân tay.
“Cát, cậu khá thạo máy tính đúng không?” Lạc đưa đĩa CD ra, Cát nhận lấy rồi bỏ vào ổ đĩa máy tính.
“Có đúng một tệp tin.” Cát trỏ lên màn hình, cửa số File Explorer hiển thị tệp tin “movie.avi”, thời gian lập là 6 giờ 32 phút sáng nay.
“Mở ra xem.” Lạc nói.
Cát mở phần mềm chạy clip, kéo thả tệp tin vào. Góc dưới cửa sổ phần mềm hiển thị đoạn băng dài ba phút hai mươi tám giây.
Mở đầu clip là một màu đen kịt, hai giây sau mới thấy hình con phố. Trời tối, hai đầu phố vắng tanh, chỉ thấy hàng rào công trường với mấy ngọn đèn đường. Không có chiếc xe hơi nào chạy qua, chỉ có bóng lưng ai đó trên vỉa hè.
“Chỗ này chắc là đường Jordan gần phố Ferry, phía trước là khu lấn biển.” Mary trỏ vào một góc màn hình. Dọc đường Jordan về phía Tây là khu đất lấn biển thuộc Tây Cửu Long, nối liền với nhiều nơi như đường hầm Cảng Tây(20) và ga Cửu Long của tuyến tàu điện ngầm Đông Dũng. Khá nhiều công trình đang thi công ở đây, dự kiến sẽ trở thành khu đô thị sầm uất. Tiền thân của khu lấn biển là bến phà đường Jordan, từng là một trong những đầu mối giao thông tấp nập nhất Cửu Long.
“Cát, không có tiếng à?” Lạc hỏi.
“Có mỗi hình thôi ạ.” Cát ấn vào mục nội dung chi tiết của tệp tin, không thấy ghi tần số âm thanh.
Người quay phim hình như đang theo dõi ai đó, nên chỉ tập trung ống kính vào bóng lưng duy nhất trên vỉa hè. Đó là một cô gái mặc áo khoác rộng, vai đeo túi xách khổ to, đầu đội mũ len. Mái tóc thẳng dài, đen mượt, dáng người tầm thước. Cô chậm rãi tiến bước. Vì ánh đèn đường ngả vàng nên không nhận rõ quần áo cô màu gì.
Trương, một tay trẻ tuổi, cất giọng đùa cợt, “Chẳng lẽ là phim người lớn quay trộm?”
Lạc đang định mắng cậu ta mấy câu thì cô gái trong đoạn băng thình lình đứng lại, quay đầu nơm nớp nhìn sang trái. Hình như có tiếng động nào khiến cô giật mình.
Nhác thấy khuôn mặt trông nghiêng của cô, Lạc nghe máu xộc lên não, cứ như đoán trước được chuyện sắp xảy ra.
“Đường Dĩnh!” Cát bật kêu.
Mọi người chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trong clip Dĩnh đã co cẳng chạy thục mạng, rồi mất hút sau góc phố bên phải. Người quay phim có vẻ hốt hoảng, ống kính rung lắc một hồi thì dừng lại ở bên trái. Bốn gã đàn ông bịt khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, đeo găng công nhân, cầm gậy thép với dao bổ dưa hấu bừng bừng sát khí đuổi theo Dĩnh, chạy từ trái sang phải khung hình. Ống kính dừng lại một giây rồi rung mạnh, đến góc phố mới lại chĩa về bên phải.
Bốn gã đàn ông rẽ ngoặt, bám sát không rời. Một tên lùn cầm gậy thép nhanh chân dẫn đầu, túm lấy cổ áo Dĩnh, toan xô ngã cô. Cô gái bất ngờ thúc mạnh cùi chỏ vào mặt kẻ đó, làm gã giật mình, lảo đảo ngã ra đất, tay trái che khẩu trang. Dĩnh hất được gã ra, nhưng lại chậm mất mấy bước chân, ba tên kia chỉ còn cách vài mét.
Con phố vẫn vắng ngắt, cuối vỉa hè là đường cụt, bên trái là cầu bộ hành, Dĩnh lao nhanh về phía bậc thang để lên cầu. Người quay phim giữ khoảng cách nhất định, nhưng góc quay vừa hay lại thu rõ bóng Dĩnh.
Vừa chạy vừa leo, mặt cô gái méo mó khiếp đảm như đang vật lộn với cái chết. Cô suýt vấp ngã, nhưng vẫn quờ quạng bấu lấy bậc thang, quáng quàng chạy lên. Túi đeo vai đã biến mất, hẳn là rơi lúc cô ngoặt rẽ đột ngột. Có điều, Lạc không để ý lâu đến chi tiết đó, bởi chỉ vài giây sau, mấy gã kia đã nhảy vọt lên cầu thang, chuẩn bị tóm lấy cô gái yếu ớt không có gì tự vệ.
Năm người chạy lên cầu, khuất dạng sau cột trụ. Clip không có âm thanh, làm các cảnh sát sốt ruột dán mắt vào màn hình, chờ người quay phim bám theo. Nhưng hình ảnh chiếu đến gần bậc thang thì dừng lại, không lên trên nữa.
“Tại sao không đi tiếp?” Mary nôn nóng hỏi.
Cát chẳng buồn quay đầu, đăm đăm nhìn đoạn băng, suy đoán, “Chắc là... người quay phim gặp chuyện gì phân tâm?”
Ống kính không theo lên cầu mà chuyển hướng sang bên cạnh. Khung cảnh rõ mồn một khiến ai nấy đều giật bắn.
Một vật thể nằm cuối vỉa hè cạnh cầu bộ hành. Mới đầu mọi người còn chưa ý thức được đó là gì. Kể cả khi trùm lên nó là chiếc áo khoác vừa rộng vừa dài, cả tổ trọng án vẫn khó lòng liên tưởng vật thể đó với “Đường Dĩnh”. Cô nằm sấp với tư thế quái dị, hai tay chống đất theo góc độ kì quặc, một chân gập lên cạnh eo, cái mũ len xộc xệch, mái tóc dài rũ rượi che phủ phần đầu ngoẹo hẳn sang bên, chất lỏng sẫm màu từ từ lan rộng khắp mặt đường.
Rùng rợn hơn cả, thân thể co quắp ấy còn giật giật thêm mấy hồi mới bất động hẳn.
“Cô... cô ấy ngã xuống ư?” Trương thốt lên kinh hãi.
Cát cố nén nỗi bất an, ngập ngừng đoán, “Có lẽ là... bị đẩy xuống?”
Cầu bộ hành cao xấp xỉ tòa nhà ba tầng, nếu ngã chúi đầu, nửa thân trên tiếp đất trước thì có thể sẽ tạo ra bộ dạng đáng sợ như vậy. Đầu còn va đập mạnh thì chín mươi phần trăm là chết.
Lạc đoán, ban nãy người quay phim dừng lại vì chợt nghe thấy tiếng động lớn, chính là tiếng Dĩnh rơi từ trên cầu xuống.
Ống kính hướng lên trên, cạnh lan can có hai tên nhoài người ra nhìn, một tên vẫn cầm gậy thép. Trong tích tắc, tình tiết tiếp theo cũng gay cấn không kém. Một trong hai tên trên cầu quay đầu nhìn thẳng vào ống kính, rồi lùi ra sau lan can.
“Thôi xong.” Cát bất giác bật thành tiếng.
Ống kính đột nhiên rung giật dữ dội, cảnh vật thay đổi liên tục hết lên trời xuống đất, lại sang đèn đường và cầu bộ hành, mơ hồ lẫn lộn. Lạc biết, người quay phim bị đám côn đồ phát hiện nên hốt hoảng bỏ chạy, không kịp đóng máy. Khoảng nửa phút sau, đoạn băng chiếu hình bên trong xe hơi. Nhìn qua cửa sổ xe ở góc màn hình có thể đoán ra, người quay phim đã chạy về xe, may mắn thoát nạn.
Bíp. Màn hình tối sầm, đoạn băng dừng ở ba phút hai mươi tám giây.
“Đường Dĩnh... bị giết rồi sao?” Mary lắp bắp.
“Cát, báo cảnh sát tuần tra lập tức phong tỏa cầu bộ hành nối giữa đường Jordan với đường Liên Tường, gọi ngay Phòng Giám định đến hiện trường. Mary ở lại văn phòng giữ liên lạc. Những người khác theo tôi.” Lạc cố kìm cơn giận, bình tĩnh ra chỉ thị. Lâu rồi anh mới căm phẫn thế này. Đúng là anh chẳng ưa Dĩnh, nhưng hành vi giết người trắng trợn của bốn tên côn đồ càng không thể dung thứ.
Đoạn đường từ đồn cảnh sát ở Tiêm Sa Chủy đến hiện trường rất ngắn, chỉ mất vài phút đi xe. Ngồi trên xe, Lạc cố gắng sắp xếp những suy nghĩ rối rắm trong đầu.
“Người quay phim chắc là paparazzi của tạp chí giải trí,” anh nói. “Vì muốn kiếm tin viết bài về vụ việc của Hải nên mới theo dõi Dĩnh...”
“Rồi vô tình quay được cảnh thanh toán của xã hội đen, sợ chuốc họa vào thân nên giao đoạn băng ghi hình đó cho chúng ta?” Cát tiếp lời.
“Nhiều khả năng là vậy.” Lạc cau mày, “Đoạn băng không có âm thanh. Xem ra người này là phóng viên của báo in bình thường, muốn cắt mấy cảnh đáng giá từ clip, chỉnh sửa rồi đem đăng.”
Lạc đoán chừng, không ít tạp chí lá cải muốn đưa lên trang nhất những tin như “Dương Văn Hải bị hành hung, Đường Dĩnh hả hê làm dáng” hay “Cuộc hẹn bí mật của Đường Dĩnh và Tả Hán Cường” để tăng lượng tiêu thụ.
“Mary bảo rằng, nhân viên trực tiền sảnh không để ý chiếc đĩa lẫn vào đống bưu phẩm từ lúc nào.” Trương nghe điện thoại xong, liền quay sang báo cáo. Túi tài liệu không có dấu bưu điện, chứng tỏ người gửi cầm thẳng đến đồn cảnh sát.
“Xem ra phải là phóng viên nội chính thường xuyên lui tới đồn rồi.” Cát phỏng đoán. “Có lẽ tay paparazzi kia nhờ phóng viên nội chính gửi hộ, hoặc anh ta vốn là phóng viên nội chính giờ được điều sang giải trí...”
“Chuyện đó tính sau. Tìm ra người quay phim không phải nhiệm vụ hàng đầu của vụ án.” Lạc ngắt lời.
“Từ lúc xảy ra sự cố đến giờ, vẫn chưa nhận được thông báo gì về việc có người ngã từ cầu bộ hành xuống... Mấy tên côn đồ đã chuyển thi thể đi rồi sao?” Cát hỏi.
“Chưa biết. Nhưng nếu chúng đốt xác phi tang, việc điều tra sẽ càng rắc rối...”
Từ lúc nhìn thấy Dĩnh trong đoạn băng, Lạc đã có linh tính chẳng lành. Nhạc hạ lệnh cấm đàn em hành động là để tự mình ra tay, đảm bảo ăn miếng trả miếng. “Cường to gan động vào con trai tao thì tao sẽ xử lý ‘con gái’ hắn”. Cho Dĩnh một trận, chẳng những vẫn giữ được thể diện mà còn không gây mâu thuẫn nghiêm trọng với Cường, tạm xem như huề. Về lý, đây là biện pháp vẹn cả đôi bên.
Nhưng giết người lại là chuyện khác.
Bọn chúng lỡ tay sao? Ban đầu chỉ định làm Dĩnh bẽ mặt, nhưng nạn nhân lại bí quá hóa liều nên mới to chuyện?
Người của tổ trọng án đã đến hiện trường. Vì là khu vực đang quy hoạch nên xung quanh không có dân cư hay hàng quán. Một xe bít bùng và tám cảnh sát tuần tra được cử đến bảo vệ hiện trường, nhưng cũng chẳng có người qua đường để mà cảnh giác. Mấy tay tuần cảnh ngơ ngác, không hiểu vì sao phải phong tỏa cây cầu bộ hành rất đỗi bình thường này.
Lạc nhìn đồng hồ, 9 giờ 53 phút sáng. Thời điểm ghi tệp tin lên đĩa là 6 rưỡi sáng. Giả sử vụ án xảy ra trước bình minh, tính đến giờ cùng lắm mới là chín tiếng, hiện trường chắc vẫn còn không ít dấu vết.
Anh và Cát đi ra mạn gầm cầu nơi thi thể rơi xuống, mặt đường không có vết máu nào rõ rệt. Nếu có ai cọ rửa đường, với thời tiết gió bấc thế này, sau vài tiếng là sạch bách. Anh dặn dò giám định viên rồi leo lên cầu. Không có điểm gì bất thường. Lạc và Cát đi đến nơi phỏng đoán là vị trí Dĩnh bị đẩy xuống, kiểm tra lan can xem có máu hay vết tích nào không.
“Hung thủ đều đeo găng nên chắc không để lại dấu vân tay.” Cát nói.
“Cứ kiểm tra một lượt đi.” Lạc ngồi xổm xuống, vừa ngẩng đầu nhìn mặt dưới lan can vừa bảo, “Dĩnh không mang găng tay, nếu tìm thấy dấu vân tay trên lan can, chúng ta