← Quay lại trang sách

Chương 4 CÁN CÂN THEMIS(50)-THE BALANCE OF THEMIS

Quan Chấn Đạc ra khỏi thang máy, bước vào hành lang tối mờ. Bóng đèn điện phủ bụi xám xịt treo trên trần nhà, chập chờn chiếu xuống sàn gạch nứt vỡ và bức tường trắng đầy nét vẽ nguệch ngoạc xen lẫn những vết ố chẳng biết ai gây ra. Vì hành lang không có cửa sổ, nên tiếng bước chân cảnh sát cùng tiếng trò chuyện qua bộ đàm cứ đập vào tường rồi dội lại, gây ảo giác ù tai. Những cánh cửa thiếu sức sống nối đuôi nhau dọc hành lang quanh co ngoằn ngoèo, bên ngoài là lớp cửa sắt kéo lạnh lẽo đến rùng mình, như muốn chứng tỏ an ninh tòa nhà yếu kém nhường nào. Nhà ai không lắp đặt thiết bị bảo vệ nghiêm ngặt là trộm cướp sẽ đột nhập ngay. Mà đúng thế thật.

Vài phút trước, theo chỉ dẫn của cảnh sát, người dân sống trên tầng này đều lần lượt sơ tán bằng thang bộ. Quan biết, thời khắc nguy nan nhất đã qua, giờ sơ tán khác nào mất bò mới lo làm chuồng, nhưng người lãnh đạo vẫn phải hoàn thành từng bước theo trình tự, lỡ có vật gì nguy hiểm chưa tìm ra đột nhiên phát nổ, khiến người vô tội bị thương, thì cảnh sát sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích còn nặng nề hơn bây giờ.

Nếu là trưởng ban chuyên án, mình cũng sẽ ra chỉ thị tương tự, Quan nghĩ thầm.

Tuy là cảnh sát có cấp bậc cao nhất tại hiện trường, nhưng Quan không phải người điều phối. Ông chỉ là kẻ ngoài cuộc chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào lại tình cờ vướng vào sự việc lần này.

Đáng lẽ ông có thể ở lại trung tâm tác chiến hoặc cùng Tào Khôn về thẳng Bộ chỉ huy, nhưng Quan vẫn quyết định ra hiện trường xem xét. Ông muốn đi cùng đồng nghiệp, mong muốn này xuất phát từ bản năng cảnh sát hình sự chiến đấu ngoài thực địa hơn hai mươi năm trời.

Quan hiểu rõ vị trí hiện tại của mình. Cấp bậc của ông cao hơn trưởng ban chuyên án, nếu ông đưa ra ý kiến, chẳng ai dám trái lệnh. Nhưng như thế là can thiệp vào việc điều tra độc lập của cảnh sát khu vực, nên ông không định làm gì cả, chỉ xem cho biết rồi thôi.

Điều duy nhất ông muốn làm là đích thân bước vào không gian khiến người ta nghẹt thở đó, cảm nhận khung cảnh mà các cấp dưới cũ vừa phải đối mặt.

Mấy phút trước, Quan bắt gặp cậu cấp dưới cũ đã lâu không gặp ở ngay đại sảnh tầng một. Nói là “cấp dưới cũ” chứ thật ra chỉ là một trinh sát trẻ được điều từ phòng ban khác sang hỗ trợ kế hoạch truy bắt tội phạm của Quan. Nhưng trong mấy lần hành động cùng nhau, lòng dũng cảm và óc phán đoán của cậu đã để lại cho ông ấn tượng sâu sắc.

Hôm nay thanh niên quả cảm ấy lại phải nằm trên cáng cứu thương, bộ dạng lơ mơ đờ dẫn, đang được nhân viên cấp cứu chăm sóc.

Lúc Quan đi ngang qua, mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt cậu trinh sát lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cậu đâu ngờ thủ trưởng ngày trước, thám tử đại tài Quan Chấn Đạc từng liên tiếp phá giải những vụ án lớn, lại xuất hiện trước mặt mình vào giây phút này. Quan muốn khen “Cậu làm khá lắm”, nhưng nếu xét hiện trạng, lời khen này giống như đang mỉa mai. Ông nuốt câu định nói vào bụng, vỗ vỗ lên cánh tay còn lành lặn của cậu, khẽ gật đầu rồi tiến thẳng đến thang máy.

Giữa hành lang tù mù, Quan như cảm nhận được áp lực khi đứng trên lằn ranh sống chết. Rẽ vào khúc quanh, ngó qua cánh cửa gỗ chỗ thang bộ, ông nhìn thấy rõ vết đạn chi chít trên tường. Hai cảnh sát đang thu thập chứng cứ, chăm chú kiểm tra và ghi chép từng dấu đạn. Họ không nhận thấy chỉ huy Quan vừa bước qua sau lưng.

Rồi ông tiến đến hiện trường đèn đuốc sáng trưng.

Ánh sáng ở đây không lờ nhờ hoa mắt như ngoài hành lang, nhưng cảnh vật trong này lại càng làm người ta khó chịu. Không khí nồng nặc mùi khói súng hòa với mùi máu tanh. Trên sàn, trên tường, trên đồ đạc loang lổ vết máu xen lẫn vết đạn lỗ chỗ.

Nhưng khủng khiếp nhất chính là thi thể nằm bất động trên sàn. Trán vỡ vì trúng đạn, đầu bị bắn nát phân nửa, phần não trắng xám ngập trong máu tươi lênh láng, trộn thành thứ màu hồng dơ bẩn, kì dị. Máu trào ra từ cái xác, lan rộng thành một vũng đỏ rùng rợn.

Đâu chỉ có một thi thể. Trong căn hộ cỡ vừa này, các điều tra viên đang vây quanh hết nạn nhân này đến nạn nhân khác, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc kiểm tra và ghi chép từng chi tiết.

Họ không dám nhìn thẳng vào mặt người chết. Đúng là mấy thi thể này trông rất rùng rợn, nhưng họ né tránh không phải vì sợ.

Họ không dám đối diện với nạn nhân, vì trong lòng quá hổ thẹn. Những cái xác bị bắn nát mặt thủng người như đang lên án sự bất lực của Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông.

Các cảnh sát hình sự đều biết, trong số những người nằm đây, kẻ đáng chết chỉ có một.

“Cao, đây là chỉ huy Quan Chấn Đạc, mới nhậm chức tổ trưởng tổ B CIB.”

Chánh thanh tra Cao Lãng Sơn không ngờ Tào Khôn đột ngột ghé thăm, càng không nghĩ đến chuyện ông dẫn theo Quan Chấn Đạc tiếng tăm lừng lẫy. Những người phụ trách hành động không bao giờ muốn đồng nghiệp cấp bậc cao hơn mình đến trung tâm tác chiến, giống như tướng cầm quân không muốn hoàng đế giá lâm hay khâm sai quá bộ ra tiền tuyến. Thế nên, đối với các cảnh sát làm việc ở tuyến đầu, cấp trên thật ra chỉ là cách gọi khác của “phiền phức”. Cao cố che giấu suy nghĩ này khi bắt tay Quan, có điều anh ngờ rằng con người nổi tiếng giỏi quan sát nét mặt kia, chắc đã nhìn thấu tâm can mình ngay từ đầu, chẳng qua chỉ đang mỉm cười cho phải phép.

“Chào chỉ huy Quan.” Cao cất tiếng. Mấy năm qua, Quan dẫn dắt tổ trọng án Sở cảnh sát Đảo Hồng Kông, liên tục phá nhiều vụ án lớn, hiệu suất phá án cao đến nỗi các sở cảnh sát khác vừa hâm mộ vừa đố kị. Sau khi Cao lên làm tổ trưởng tổ trọng án Tây Cửu Long, không ít đồng nghiệp ngầm so sánh anh với Quan. Mặc dù chiến tích của anh cũng huy hoàng, phá vài xưởng sản xuất ma túy, triệt hạ mấy tập đoàn lừa đảo, thế mà vẫn chỉ xếp thứ hai sau quái kiệt họ Quan. Cao kém Quan có ba tuổi, nhưng trong mắt anh, vị tiền bối này tựa như một mục tiêu ngoài tầm với, mãi mãi không đuổi kịp.

Chưa xuất phát đã thua mất rồi, đây chính là tiếng lòng của Cao. Quan không những xuất chúng, mà còn là một trong số ít nhân tài người Hoa thời kì đầu của ngành cảnh sát. Ông thi vào ngành từ những năm 1960, khi cảnh sát cấp cao đều là người nước ngoài, còn dân bản địa chỉ chuyên chân phụ tá.

Giữa hoàn cảnh ấy, Quan thuộc nhóm thiểu số cảnh binh người Hoa được đề bạt, gửi sang Anh đào tạo hai năm. Trở về Hồng Kông năm 1972, đúng lúc ngành cảnh sát đang cơ cấu lại bộ máy, Quan được thăng chức thanh tra, lập công vang dội, sự nghiệp lên như diều gặp gió. Bấy giờ “sang Anh đào tạo” cũng là một dạng “thông báo thăng cấp”, giống như được hoàng để ban áo nịt vàng(51), tượng trưng cho địa vị đặc biệt. Cao không có được cơ hội này.

Nghe nói Quan từng giải quyết ổn thỏa vụ việc nào đó hồi bạo động năm 1967, lọt vào mắt xanh một chỉ huy người nước ngoài, từ bấy công việc xuôi chèo mát mái. Cao thầm oán giận bản thân gia nhập ngành cảnh sát muộn mất mấy năm, không thể tranh thủ cơ hội thời thế tạo anh hùng.

“Sau khi biết kế hoạch hành động của các cậu, chỉ huy Quan đặc biệt đến đây chào hỏi, hi vọng mai này hợp tác vui vẻ.” Ngoài miệng nói “vui vẻ” nhưng Tào vẫn giữ giọng điệu lạnh tanh. Ông là chỉ huy cấp cao, phó phòng CIB, tính tình nghiêm túc, dày dạn kinh nghiệm, anh em trong ngành kháo nhau rằng rồi ông sẽ trở thành người dẫn dắt CIB đời tiếp theo.

“Tôi hiểu rồi. Anh em Thiêm nắm giữ lượng thông tin đáng kể về các băng nhóm tội phạm, đúng là mỏ vàng cho CIB khai thác.” Cao cố ra vẻ thoải mái.

“Đúng thế. Nếu ép được chúng cung khai, chúng ta sẽ chặn đứng ít nhất bốn đường dây buôn vũ khí bất hợp pháp.” Quan gật đầu.

Anh em Thạch Bản Thiêm, Thạch Bản Thắng là hai cái tên đứng đầu danh sách truy nã của cảnh sát. Từ bốn năm trước, tức năm 1985, chúng đã gây ra nhiều vụ án chấn động, như cướp liên hoàn bốn cửa hàng trang sức ở đường Nathan năm 1985, cướp xe chở tiền năm 1986, bắt cóc tống tiền doanh nhân Lý Dụ Long năm 1988, cùng nhiều vụ khác. Đến tận hôm nay, cả hai vẫn đang trốn chạy.

Cảnh sát tin rằng, chúng có liên quan đến vài băng đảng tội phạm ở đại lục và Hồng Kông, lợi dụng những đường dây này để mua vũ khí hạng nặng, thuê mấy kẻ liều mạng hiếu chiến, bán hết tang chứng rồi chuồn qua nước ngoài để tránh bị truy đuổi. Cảnh sát từng thử tìm bắt vài lần, nhưng luôn thất bại vào phút chót, cùng lắm chỉ bắt được đồng bọn mà không tóm được hai tên đầu sỏ.

Tuy nhiên, vài ngày trước, cảnh sát tình cờ phát hiện tung tích hai tên tội phạm nguy hiểm này.

Vì tỉ lệ phạm tội ở Vượng Giác có xu hướng gia tăng, nên tổ trọng án phân khu Vượng Giác phải nhiều lần càn quét những tội phạm đang ẩn náu.

Trinh sát viên sau khi nhận thông tin về nơi trú ẩn của đối tượng khả nghi sẽ lập tức tuần tra xác định vị trí và số người, đánh giá mức độ nguy hiểm, rồi tập kích bất ngờ, bắt giữ đối tượng. Tội phạm gồm nhiều thành phần như dân buôn ma túy, trộm cướp, nghi phạm giết người, xã hội đen...

Trinh sát phân khu ngoài việc điều tra còn phải trực tiếp chiến đấu với chúng, đôi khi bị đáp trả bằng súng đạn. Vì nguồn lực có hạn, cảnh sát phân khu khó mà điều động nhiều nhân lực hỗ trợ, nên các trinh sát đành gắng gượng tùy cơ ứng biến, mạo hiểm tính mạng để truy bắt đối tượng.

Ngày qua ngày, khi các trinh sát viên đã quen làm việc theo quy trình, bỗng một hôm đội 3 tổ trọng án Vượng Giác gặp phải tình huống xưa nay chưa từng có. Đội 3 nhận được tin báo, một nghi phạm liên quan đến vụ ăn cắp xe hơi đang ẩn náu tại căn hộ số 7, tầng 16 cao ốc Gia Huy, phố Reclamation.

Đội trưởng lập tức phái người theo dõi, kiểm định thông tin. Trinh sát xác nhận nghi phạm có mặt tại địa điểm đó cùng một người đàn ông không rõ lai lịch. Ngày 29 tháng Tư năm 1989, tức thứ Bảy tuần trước, đội 3 ráo riết lập kế hoạch xuất quân bắt giữ. Xế chiều ngày 30, đúng lúc đội trưởng định chỉ đạo các thành viên xông vào cao ốc Gia Huy, họ đột nhiên nhận được lệnh tạm dừng chiến dịch, chuyển vụ án cho tổ trọng án Sở cảnh sát Tây Cửu Long tiếp nhận, còn đội mình đổi thành lực lượng hỗ trợ.

Nguyên nhân nằm ở chính người đàn ông không rõ lai lịch kia.

“Ban đầu, mục tiêu của tổ trọng án Vượng Giác là bắt tên tội phạm ăn cắp xe hơi biệt danh Jaguar.” Cao chỉ vào một tấm ảnh trên bảng họp. “Nhưng khi phát hiện ra người đàn ông không rõ tên tuổi kia, họ chụp ảnh rồi gửi về CIB xem có liên quan đến vụ án nào không thì...”

“Gã là Thẩm Tiêu, biệt danh Tiêu Toi, trợ thủ của Thắng.” Quan tiếp lời. “Tôi đã đọc báo cáo rồi.”

Cao bối rối gật đầu, nói tiếp, “Vụ cướp ngân hàng hồi cuối năm ngoái, ngoài anh em Thiêm, Tiêu Toi cũng nằm trong dàn nghi phạm. Tên này mất tích cùng lúc với Thiêm Thắng. Giờ gã xuất đầu lộ diện, nghĩa là bọn chúng đang chuẩn bị một vụ làm ăn lớn. Căn 7 tầng 16 cao ốc Gia Huy mới được thuê tháng trước, chúng tôi đoán bọn chúng dùng nơi đây làm hang ổ, chỉ cần theo dõi là sẽ có cơ hội tóm gọn hai tên đứng đầu danh sách truy nã.”

“Vậy năm ngày nay có thu hoạch gì không?”

“Có.” Cao nở nụ cười đắc thắng. “Thắng đã ra mặt.”

Quan nhướng một bên lông mày.

Cao không báo tin này cho Bộ chỉ huy, phần vì sợ lộ tin tức, phần khác vì lợi ích cá nhân. Một khi hay tin, Phòng O sẽ vào cuộc, nếu bắt giữ thành công, chẳng những công lao của mình bị giành mất, mà còn làm các điều tra viên tuyến đầu của cảnh sát khu vực xuống tinh thần. Giữa Bộ chỉ huy, sở cảnh sát khu vực và đồn cảnh sát phân khu luôn tồn tại hố sâu ngăn cách, cảnh sát địa phương luôn không muốn “người ngoài” can thiệp vào việc của mình. Vì kế hoạch vẫn đang tiến hành, nên để đề phòng bất trắc, Cao có đủ lý do ém nhẹm tin tức về Thắng. Giờ anh mới tiết lộ, chứng tỏ trong lòng đã có dự tính.

“Hai ngày trước, Jaguar lái xe đón một người đàn ông tóc húi cua về căn hộ.” Cao trỏ một tấm ảnh tối mờ, trong ảnh là hai người đàn ông đang đi tới cửa vào cao ốc Gia Huy. “Chúng tôi đã xem xét cẩn thận, tuy diện mạo hơi khác, nhưng hắn đúng là Thắng.”

“Vì vết sẹo ở mu bàn tay trái phải không? Dấu tích của trận đấu súng bốn năm về trước.”

Cao thầm giật mình. Anh và cấp dưới phải mất mấy tiếng đồng hồ mới phát hiện manh mối, thế mà Quan thoáng trông đã chỉ ra ngay.

“Căn cứ vào những vụ án trước, Thiêm sẽ không để em trai hành động một mình, vả lại hiện nay trong hang ổ chỉ có ba người, quân số không đủ gây án quy mô lớn.” Cao quay lại với vụ án, “Chúng tôi nhận được tin báo, dự kiến ngày mai Thiêm sẽ xuất hiện, có thể sẽ thuê hai đến ba tên tàu ô. Chờ Thiêm tới nơi, chúng ta sẽ hành động.”

“Nguồn tin của anh ở đâu ra?”

Cao cười thầm, nghĩ bụng lần này lấy lại thể diện được rồi, “Chúng tôi biết số của vài chiếc máy nhắn tin Jaguar đang sở hữu.”

“Ồ?”

Cao cười đắc ý, “Trước đó chúng tôi tóm được một tên nghiện, gã khai từng làm đơn đăng kí năm cái máy nhắn tin hộ Jaguar. Nếu Jaguar là đồng bọn với anh em Thiêm, ta có thể tin chắc rằng số máy nhắn tin đó đều được đám Thiêm sử dụng cho kế hoạch lần này.”

Ở Hồng Kông, khi làm đơn đăng kí dịch vụ máy nhắn tin, công dân phải xuất trình chứng minh thư. Loại tội phạm có đầu óc không đời nào để lộ danh tính, mà thường thuê lưu manh hay con nghiện đi làm thủ tục thay.

“Hôm qua chúng tôi nhận được một đoạn tin.” Cao tiến đến trước màn hình, ra hiệu cho cấp dưới thao tác trên máy tính tìm tin nhắn.

Màn hình tối đen hiện lên dãy số màu xanh lục: 042-623-7-0505.

“Mặc dù nhà mạng không bằng lòng, nhưng do có lệnh của tòa án nên họ đành để chúng tôi xem trước tin nhắn. Chuỗi số này có nghĩa là...”

“Thiêm xuất hiện ngày 5 tháng Năm.” Quan đọc ra.

“E hèm, đúng thế... À, mật mã này do CIB giải nên đương nhiên chỉ huy Quan phải biết rồi.” Cao cười trừ.

Máy nhắn tin có mặt ở Hồng Kông từ tận những năm 1970, nhưng đến giữa những năm 1980 mới trở nên phổ biến. Thời kì đầu, nó chỉ phát ra âm thanh và nháy đèn, chủ máy phải gọi lên tổng đài mới biết nội dung tin nhắn. Đến nay, máy nhắn tin đã được cải tiến sang dạng “máy bấm số” với màn hình tinh thể lỏng. Tuy không hiển thị được chữ viết (dự tính chức năng này sẽ được hiện thực hóa trong mấy năm tới), nhưng đã hiện số. Điều này giúp tiết kiệm thời gian gọi lên tổng đài, là một bước tiến lớn cả về hiệu suất lẫn giá thành. Nhà mạng sẽ cung cấp cho chủ máy một quyển sổ nhỏ, mã hóa phần lớn tin nhắn thông dụng, như vậy người dùng chỉ cần đối chiếu với quyển sổ là hiểu được nội dung tin nhắn.

Chẳng hạn, họ “Trần” được mã hóa thành 004, “đang đến” có mã là 610, “tắc đường” là 611, “thời gian” là 8. Như vậy, tin nhắn “004-610-611-8-1715” dịch ra là một người họ Trần muốn nói với chủ máy rằng, vì tắc đường nên người đó sẽ đến nơi lúc 5 giờ 15 phút chiều. Danh sách mã hóa còn có các địa điểm như “Trung Hoàn”, “Jordan”, “Prince Edward”, “China Hong Kong City”, “Trung tâm Hải Dương”, “New Town Plaza”... và những nơi công cộng như “nhà hàng”, “bar”, “khách sạn” hay “công viên”, để mã hóa tin nhắn tối đa.

Thông thường, người nhắn tin chỉ để lại họ và số điện thoại, chủ máy nhìn thấy tin “004-3256188” là biết ngay cần gọi điện cho người họ Trần, mà không phải gọi tới tổng đài hỏi số. Sổ mã hóa vô cùng chi tiết giúp chủ máy tiết kiệm thời gian gọi qua gọi lại với người nhắn tin. Đương nhiên, nếu tin nhắn quá phức tạp, tổng đài sẽ để lại đoạn mã “Mời liên lạc đến tổng đài”, chủ máy vẫn phải dùng cách cũ để biết nội dung tin nhắn.

Trong mấy lần truy bắt Thiêm Thắng, cảnh sát từng tình cờ có được máy nhắn tin do đám tay chân để lại, nhưng không hiểu nổi nội dung tin nhắn vì quá tối nghĩa. Sau này, CIB căn cứ vào những tài liệu hiện có, suy luận ra hệ thống mã số chúng dùng thay thế bộ mã vốn có. Ví dụ, 623 để chỉ “đánh mạt chược” nhưng thực chất lại là “tập hợp”, 625 là “ăn cơm” lại mang nghĩa “bắt đầu hành động”, 616 là “hủy hẹn” lại mang nghĩa “chạy trốn”... CIB chỉ suy luận ra vài mật mã nhờ đối chiếu số liệu với quá trình gây án, nhưng họ tin chắc, mã 042 đại diện cho họ “Lâm” chính là mã chuyên dụng ám chỉ Thiêm.

Nói cách khác, Thiêm chỉ cần yêu cầu tổng đài, “Tôi họ Lâm, xin báo với chủ máy rằng ngày 5 tháng Năm đến đánh mạt chược,” máy nhắn tin sẽ hiển thị dãy số “042-623-7-0505” mang thông điệp thực sự “Đại ca báo đồng bọn ngày 5 tháng Năm tập hợp”.

Về phương diện này, cảnh sát quả thật đã chiếm ưu thế. Để đề phòng Thiêm thay đổi ám hiệu, chỉ cấp thanh tra và thành viên CIB mới biết đến bảng mật mã đó. Nhưng Cao hiểu rõ, Thiêm không phải dạng vừa, hắn đã có biện pháp ứng phó từ lâu rồi. Mấy ngày nay, tin nhắn thưa hẳn, chí ít Cao cũng không nhận được tin Jaguar đi đón Thắng. Anh tin rằng, mỗi tên trong bọn chúng đều cầm theo vài máy nhắn tin, thay phiên sử dụng, kể cả khi một phần tin bị rò rỉ, cảnh sát vẫn không nắm được hết tình hình.

Quan và Tào đều hiểu tầm quan trọng của dãy số “042-623-7-0505” này. Lâu nay cảnh sát chỉ lấy được tin mã hóa lúc thu dọn tàn cuộc, đây là lần đầu tiên họ vợt được tin nhắn trước khi sự việc xảy ra. Điều này đồng nghĩa với việc cảnh sát có thời gian để bố trí lực lượng, gậy ông đập lưng ông.

“Đủ nhân lực không?” Tào Khôn hỏi. Thiêm Thắng là dạng tội phạm hết sức tàn bạo, những lần gây án trước đây đều sử dụng vũ khí hạng nặng, gây thương vong không nhỏ.

“Tạm thời hơi căng, nhưng chúng tôi đã báo với đội Phi Hổ rồi, dù Thiêm xuất hiện sớm hơn dự kiến, họ vẫn có thể đến nơi trong nửa tiếng.”

Quan nhìn một vòng trung tâm tác chiến rồi nói, “Nhưng họ không túc trực tại hiện trường để đợi lệnh, có biến cố gì đều phải trông cậy vào các anh.”

“Trung tâm tác chiến” thực chất là đường lâu hai tầng cạnh cao ốc Gia Huy. Trong căn phòng chưa đến 40 m2, ngoài trưởng ban chuyên án là chánh thanh tra Cao Lãng Sơn, chỉ có ba cảnh sát, một theo dõi máy nhắn tin, một liên lạc với lực lượng mai phục bên ngoài, người còn lại làm chân chạy việc. Cửa sổ của trung tâm tác chiến đối diện với cửa Nam cao ốc, nhưng thiết kế của Gia Huy lại khiến công tác bố trí lực lượng gặp nhiều khó khăn.

Cao ốc Gia Huy xây dựng vào những năm 1950, cao mười tám tầng, mỗi tầng ba mươi căn hộ, từng là tòa nhà cao tầng nổi tiếng của Vượng Giác và Du Ma Địa, thu hút không ít gia đình trung lưu đến sinh sống.

Từ cuối những năm 1970, chịu ảnh hưởng của sự chuyển dời trọng tâm phát triển đô thị, lại thêm xây dựng đã lâu, Gia Huy không còn giữ được vẻ huy hoàng thuở trước, dần dà biến thành nhà ở kết hợp địa điểm làm ăn, quy tụ nhiều thành phần phức tạp. Ba mươi phần trăm số căn hộ trong Gia Huy được dùng vào mục đích khác, từ cửa hàng may vá, hiệu thuốc Đông y, tiệm làm tóc, đến buôn bán nhỏ lẻ, viện dưỡng lão, thậm chí Phật đường. Nơi đây cũng không hiếm các loại hình gây mất trị an như chốn “một lầu một phượng(52)”, quán massage, hội giao lưu hay nhà nghỉ loại nhỏ.

Tổ hợp này đã trở thành cơn ác mộng đối với cảnh sát.

Gia Huy là công trình lớn, riêng tầng một đã có ba lối thông với đường cái, lần lượt là cửa Nam, cửa giữa và cửa Bắc. Tòa nhà có sáu thang máy và ba thang bộ, mỗi tầng lại có hành lang quanh co ngoắt ngoéo, cửa sổ thì ít mà lối đi thì nhiều, đúng là chốn ẩn náu lý tưởng của tội phạm.

Vì có nhiều hộ kinh doanh nên an ninh vô cùng lỏng lẻo, bảo vệ không đoái hoài gì đến khách ghé thăm, người lạ mặt ra vào nườm nượp. Tội phạm trú ẩn ở đây thường lợi dụng những đặc điểm này để cắt đuôi cảnh sát, nếu không thể bỏ trốn theo ba cửa ở tầng một thì vẫn còn đường cửa sổ tầng hai để nhảy thoát thân. Khoảng cách giữa hai đầu Nam-Bắc lên đến 100 m, cảnh sát muốn bắt giữ tội phạm phải điều động đông đảo nhân lực, bằng không sẽ vô cùng khó khăn.

“Bên ngoài còn mười hai anh em đang trực sẵn, tính ra đủ ứng phó miễn là đừng giao đấu trực diện.” Cao trỏ ngón cái ra phía cửa sổ. “Nếu là công trình bình thường, lực lượng này dư sức san bằng mục tiêu, gặp cao ốc Gia Huy mới khổ thôi.”

“Chia ra ba nhóm canh ở ba cửa đúng không?” Tào hỏi.

“Cơ bản là thế, còn một nhóm cắm chốt trên sân thượng Trung tâm Văn Xương phía bên kia đường. Từ đó trông sang sẽ thấy hành lang trước căn hộ của đối tượng, nếu cố gắng thì vẫn theo dõi được từ cửa sổ.” Cao trỏ bản đồ đính trên bảng họp. Anh đoán Thiêm cố tình chọn căn này làm sào huyệt là bởi xung quanh không có công trình nào đủ cao để nhìn thẳng vào nhà hắn. Kể cả theo dõi từ Trung tâm Văn Xương, cùng lắm cũng chỉ thấy một góc hành lang. Cao từng nghĩ đến việc cử người canh chừng trước cửa căn hộ, nhưng với đối tượng là anh em Thiêm, cách làm này quá mạo hiểm, nhẹ thì bứt dây động rừng, nặng thì khiến đồng nghiệp mất mạng.

“Điều động thêm hai đội từ tổ trọng án của sở sao?” Quan hỏi. Bên ngoài có mười hai người, trung tâm tác chiến có bốn người, nếu không yêu cầu CIB điều đội săn tin hoặc ban hành động của sở sang hỗ trợ, thì số người này cũng chỉ đủ lập thành hai nhóm.

“Không, chỉ có đội 1 tổ trọng án Tây Cửu Long thôi, các đội còn lại đang bận xử lý vụ khác. Nhóm kia là đội 3 tổ trọng án phân khu Vượng Giác.”

“Chính là nhóm truy bắt Jaguar sao?”

“Đúng vậy.”

“Hợp tác không vấn đề gì chứ?” Quan hỏi.

“Đương... đương nhiên là không.” Cao đâu ngờ Quan lại hỏi thẳng như vậy.

“Người nắm đội 3 tổ trọng án Vượng Giác là TT nhỉ?” Quan vui vẻ nói.

Nhìn nét mặt tươi cười của Quan, biết ông không có ý làm khó mình, Cao mới thầm thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ huy Quan cũng biết Đặng Đình à?”

“Năm năm trước, cậu ta công tác ở tổ trọng án quận Loan Tể, tôi có gặp cậu ta trong mấy lần hành động.” Quan hóm hỉnh đáp. “Đầu óc linh hoạt, nhanh nhẹn tài giỏi, mỗi tội quá càn rỡ, khá nhiều đồng nghiệp không ưa cậu ta.”

Thanh tra Đặng Đình năm nay 33 tuổi, là đội trưởng đội 3 tổ trọng án phân khu Vượng Giác, biệt danh TT. Biệt danh này không chỉ bắt nguồn từ chữ viết tắt tên cậu ta(53), mà còn vì câu nói đùa của một anh đội trưởng am hiểu vũ khí, sếp của Đặng Đình hồi cậu ta làm điều tra viên ở Loan Tể, “Đình à, cậu đúng là người nào tên nấy, giống hệt súng TT.”

TT tức Tula-Tokarev(54), loại súng ngắn bán tự động do Liên Xô sản xuất, hỏa lực mạnh nhưng dễ cướp cò. TT thiếu mất chốt an toàn vẫn có ở súng lục thông thường. Đặng Đình bị trêu là giống hệt súng lục TT bởi mỗi lần hành động đều đạt hiệu quả cao nhưng không biết kiềm chế. Đặng Đình chẳng hề bất mãn với biệt danh này, ngược lại còn thấy oách xà lách. Cậu ta đã giành ngôi quán quân cuộc thi bắn súng của ngành mấy năm liền, cho nên thích biệt danh liên quan đến súng ống. Cả cấp trên lẫn đồng nghiệp đều quen gọi cậu là TT, thậm chí có người còn quên luôn tên thật.

Quan giải thích, “Ban nãy anh nói một trong hai nhóm là đội 1 tổ trọng án Tây Cửu Long, tôi nhớ đội trưởng ở đó là thanh tra Phùng Viễn Nhân. Bên Loan Tể từ xưa đã đồn ầm lên là cậu ta và TT hục hặc với nhau, nên tôi mới hỏi vậy.”

Cao nghĩ thầm, đúng là không gì qua mắt được người này.

“Vâng, cậu ta với TT tốt nghiệp cùng khóa tại trường cảnh sát, hiềm khích thế nào thì tôi không rõ, nhưng chuyện họ không hợp nhau là thật. Có điều, đều là cảnh sát chuyên nghiệp, không ai để cảm xúc cá nhân xen vào công việc đâu. Dù là báo cáo tiến độ, điều phối nhân lực hay chấp hành nhiệm vụ, họ đều làm tốt bổn phận. Tôi tin tưởng họ.”

Quan tủm tỉm cười, không hỏi gì thêm. Ông biết Cao chỉ nói ngoài mặt thôi. Phùng là thanh tra cấp cao, trên TT nửa cấp, làm đội trưởng tổ trọng án của sở. Nếu trong lòng hai người có gì khúc mắc, thì sự chênh lệch này chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu. Mà thật ra, Cao cũng lo họ khó hợp tác với nhau nên mới sắp xếp TT canh ở cửa Bắc còn Phùng theo dõi ở cửa Nam.

“Nhưng cái cậu TT kia có lẽ cũng thay đổi rồi, cậu ta sắp kết hôn mà. Đàn ông có vợ con vào phải lo cho gia đình, đến lúc hành động chắc sẽ không làm liều đâu.” Tào xen vào. TT thường xuyên bị cấp trên khiển trách vì cái máu liều, ỷ bản thân giỏi võ, thiện xạ nên khi thiếu người hỗ trợ toàn một thân một mình vật lộn với tội phạm.

“TT sắp kết hôn ư?” Quan lại không biết tin này.

“Ừ, cưới con gái phó cảnh sát trưởng, hiện đang làm ở Vụ Quan hệ công chúng.” Tào chế giễu, như thể ám chỉ phen này TT sẽ thăng chức vùn vụt, được thượng cấp nhìn bằng con mắt khác.

Quan không ý kiến, lại thấy Cao có vẻ không muốn tham gia nên ngừng chủ đề này lại.

“Thanh tra Cao, việc bắt giữ Thiêm với Thắng nhờ cả vào anh,” Quan nói. “Chỉ cần bắt sống thì tôi đảm bảo sẽ ép chúng nôn ra hết mọi điều.”

“Yên tâm đi, chúng tôi tự tin vào kế hoạch lần này, anh em nhà ấy có mọc cánh cũng không thoát.” Cao bắt tay Quan lần nữa.

Tào nhắc, “Cần CIB hỗ trợ thì nói nhé.”

“Sure.” Cao đáp.

Tào và Quan toan rời đi thì bộ đàm trên bàn bất chợt kêu réo.

“Két nước gọi Vựa lúa! Két nước gọi Vựa lúa! Sẻ và Quạ vừa rời tổ, Sẻ và Quạ vừa rời tổ. Over.”

Két nước là bí danh của trạm giám sát trên sân thượng Trung tâm Văn Xương. Vựa lúa chỉ trung tâm tác chiến. Sẻ và Quạ rời tổ, nghĩa là Jaguar với Tiêu Toi đã ra khỏi nhà. Trong lần hành động này, cảnh sát dùng Cú chỉ Thiêm, Kền kền chỉ Thắng, Sẻ là Jaguar và Quạ là Tiêu Toi.

“Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, Sẻ và Quạ đã rời tổ. Nhắc lại, Sẻ và Quạ đã rời tổ. Tất cả tập trung tinh thần. Over.” Theo chỉ thị của Cao, nhân viên liên lạc dùng bộ đàm báo cho mấy nhóm mai phục bên ngoài. Nếu bọn tội phạm rời khỏi cao ốc, họ sẽ cử người bám theo, những người khác có thể sẽ phải bố trí lại để đảm bảo không lộ sơ hở.

Cao e dè nói với Quan và Tào, “Mấy hôm nay toàn Jaguar làm chân chạy vặt, Tiêu Toi chưa từng ra ngoài.”

Tin tức từ trên trời rơi xuống khiến Tào và Quan chưa rời đi vội. Họ đứng nguyên tại chỗ, chăm chú theo dõi tình hình.

Cao lo nhất việc Thiêm xuất hiện sớm hơn dự tính, đồng đảng của hắn lại rời đi gây án trước khi đội Phi Hổ đến. Nếu thế chỉ còn cách trông chờ vào các cảnh sát có mặt tại hiện trường để kéo dài thời gian.

Đành phải dựa vào mười sáu người, trong đó có mình, tùy cơ ứng biến vậy.

12 giờ 55 phút trưa. Lạc nhìn đồng hồ, thời gian trôi sao mà chậm. Cậu không ngờ công việc trinh sát hình sự mình ao ước bấy lâu lại bí bách thế này. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, suốt ba năm làm việc ở đội tuần tra, Lạc luôn hi vọng được điều sang hình sự. Dù nhiều tiền bối đã nói cuộc sống của trinh sát hình sự và tổ trọng án gian khổ đủ bề, bận rộn đến mức “ba lần qua nhà mà không vào(55)”, nhưng cậu tự thấy mình chịu được cực nhọc, lại thêm tuổi còn trẻ, lòng thầm mong sớm được tôi luyện để mai này dẫn dắt riêng một đơn vị, trở thành cảnh sát xuất sắc.

Tuy nhiên, cậu đâu ngờ, công việc của tổ trọng án không phải “khổ”, mà là “ngột ngạt”. Đối với một thanh niên vừa tròn đôi mươi, ngột ngạt còn khó chịu hơn là bận rộn.

Nhờ thái độ tích cực trong công việc và thành tích khá nổi trội hồi ở trường cảnh sát, Lạc được cấp trên phái đến Ban Điều tra Hình sự, chào tạm biệt bộ đồng phục tuần cảnh mặc đã ba năm, lại đúng dịp tổ trọng án phân khu Vượng Giác đang thiếu người, nguyện vọng của cậu thành hiện thực sớm hơn dự kiến. Trong hai tháng gia nhập đơn vị, cậu được mở mang thêm nhiều biện pháp điều tra, cũng nhận ra việc truy bắt tội phạm khác xa tưởng tượng. Nhưng những lúc ấy ít thôi, còn phần lớn thời gian Lạc và đồng nghiệp phải chầu chực chờ phạm nhân ló mặt, lục soát toàn diện để tìm những vật chứng không tồn tại, hỏi thăm mấy trăm người những chuyện mà họ chẳng hề hay biết. Bắt giữ tội phạm có thể chỉ cần một phút, nhưng giai đoạn chờ đợi trước đó và tra hỏi đằng sau lại mất đến mấy ngày.

Bây giờ, cậu đang thực hiện một nhiệm vụ ngột ngạt đúng như thế.

“Sếp lâu về quá nhỉ...” Bên cạnh Lạc, Sa Bì(56) rền rĩ. “Sa Bì” là biệt danh của trinh sát Phạm Sĩ Đạt, hơn Lạc năm tuổi, công tác tại tổ trọng án Vượng Giác đã ba năm. Sau khi gia nhập tổ trọng án, Lạc ăn ý với Sa Bì nhất. Cả hai đều không hợp số đông, thành thử lại thân nhau.

“Ừm... về rồi kìa.” Lạc đang không biết phải hùa theo hay phản bác thì thấy TT từ đại sảnh tiến lại.

Lạc, Sa Bì và TT được Cao bố trí mai phục tại một quán cơm hộp phía cửa Bắc cao ốc Gia Huy. Dưới sảnh tầng một của Gia Huy có khá nhiều cửa hàng, một số quay mặt ra đường, số khác hướng vào trong, cũng có vài cửa hàng nằm ở góc nên vừa nhìn ra đường cái vừa nhìn vào trong sảnh. Quán cơm này nằm ngay góc rẽ sát cửa Bắc, nhìn sang trái còn thấy cả sảnh chờ thang máy, trong quán không có bàn ghế vì chuyên bán cơm hộp mang đi. Cảnh sát ngỏ ý muốn trưng dụng chỗ này, chủ quán kiêm đầu bếp liền cho hai nhân viên nghỉ làm, để cảnh sát cải trang thay thế cho tiện theo dõi.

“Sa Bì, đến lượt cậu.” TT khắp người toàn mùi khói thuốc, đeo tạp dề đến đứng sau quầy, Sa Bì liền rời khỏi quán, chẳng buồn tháo tạp dề mà cứ thế đi một mạch đến cầu thang.

Việc theo dõi trong thời gian dài luôn ảnh hưởng đến tinh thần cảnh sát, nên cấp trên thường xếp vài người một nhóm, ngoài mục đích hỗ trợ lẫn nhau, còn để họ có thời gian nghỉ ngơi thích hợp. Mười lăm phút trước, TT thay ca với cấp dưới để đi vệ sinh. Trong quán không có buồng vệ sinh, muốn đi thì phải chạy đến buồng vệ sinh của các cửa hàng ở gần cầu thang đại sảnh tầng một. Nhưng như vậy lại tiện cho hai kẻ nghiện thuốc là TT và Sa Bì. Cảnh sát hút thuốc trong lúc theo dõi tội phạm cũng không sợ cấp trên khiển trách, có điều chủ quán đã dặn đi dặn lại rằng vừa hút thuốc vừa lấy cơm cho khách sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của quán, nên họ đành tranh thủ lúc đi vệ sinh hút cho đỡ thèm.

“Quán vắng như chùa Bà Đanh, cơm thì dở, danh tiếng đâu mà quan tâm làm gì...” Lạc từng phàn nàn với Sa Bì nhân lúc chủ quán ở trong bếp.

TT vừa về vị trí đã lại rút máy nhắn tin ra xem. Lạc thấy vậy không khỏi bật cười.

“Chuẩn bị hôn lễ chắc vất vả lắm hả sếp?” Lạc hỏi.

TT nhăn nhó cười, “Quá vất vả ấy chứ. Tiểu Minh à, cậu đừng kết hôn sớm quá, dù muốn cũng phải đợi lúc vãn chiến dịch hoặc được điều đến phòng ban nhàn hơn rồi hẵng triển.”

Vì TT sắp kết hôn nên Lạc không ý kiến với việc đội trưởng thường xuyên đi làm việc riêng. Chỉ trong hai tiếng qua, TT đã ba lần đến phòng bảo vệ của cao ốc để gọi điện thoại vì máy nhắn tin cứ réo liên miên. Lạc đoán là việc tổ chức hôn lễ. Tuy trong quán có điện thoại, nhưng ông chủ sợ đường dây bận sẽ lỡ mất khách đặt cơm nên không cho họ dùng, TT đành phải chạy đến phòng bảo vệ gọi cho tổng đài để nghe nội dung tin nhắn.

Lạc biết, dù hai đồng nghiệp không than vãn một câu, nhưng họ cũng chán ngấy việc chầu chực ở đây để theo dõi rồi. Đáng lẽ họ phải hành động từ Chủ nhật tuần trước, ai ngờ sắp xuất kích bắt Jaguar về đồn thì cấp trên bảo dừng, rồi tổ trọng án Tây Cửu Long nẫng tay trên. Nếu chỉ có thế, cùng lắm Lạc than một câu xui xẻo là xong, đẳng này bực nhất là, tổ trọng án sở yêu cầu họ hỗ trợ ở hiện trường rồi để cả nhóm ngồi làm cảnh.

Căn hộ của mục tiêu nằm ở phía Nam tòa nhà, Thắng có xuất hiện cũng sẽ vào từ cửa Nam, nhóm TT canh ở cửa Bắc căn bản là vô ích. Đội 3 có sáu thành viên tới hiện trường thì một người đóng chốt ở trạm giám sát trên Trung tâm Văn Xương, hai người ghép với trinh sát của tổ trọng án Tây Cửu Long canh ở cửa giữa cao ốc Gia Huy, còn lại ba người nhóm TT thì chờ trong quán cơm vắng như chùa Bà Đanh ở cửa Bắc.

Đúng là lấy việc công trả thù riêng, Lạc nghĩ bụng. Cậu đã nghe Sa Bì kể về hiềm khích giữa TT và thanh tra Phùng đội trưởng đội 1 tổ trọng án Tây Cửu Long, hôm qua còn tận mắt chứng kiến hai người đối chọi gay gắt trong trung tâm tác chiến, không khỏi đoán rằng người kia mượn việc công để trả thù tư.

Nếu bắt được anh em Thiêm thì công lao đều về tay tổ trọng án Tây Cửu Long, công sức tổ trọng án Vượng Giác bỏ ra sẽ không được coi trọng. Lạc phỏng chừng, chánh thanh tra Cao cùng một giuộc với tên họ Phùng đáng ghét. Hai người là cấp trên cấp dưới trực thuộc, chánh thanh tra đương nhiên phải phân biệt thân sơ, về phe người bên mình rồi.

Theo kế hoạch ban đầu, đội 3 tổ trọng án Vượng Giác mà bắt được Jaguar là có thể tạm dừng các nhiệm vụ ngoài lề để tập trung thẩm vấn phạm nhân, viết báo cáo rồi nộp cho ban thanh tra, cả đội sẽ được nghỉ lấy hơi giữa công việc bộn bề, đội trưởng cũng có thêm thời gian chuẩn bị hôn lễ. Còn bây giờ, họ đành cố thủ ở hiện trường, cắm sào chờ nước, để mặc thời gian trôi qua.

“Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, Sẻ và Quạ đã rời tổ. Nhắc lại, Sẻ và Quạ đã rời tổ. Tất cả tập trung tinh thần. Over.”

Tai nghe vang lên lời nhắn của trung tâm tác chiến.

“Bù nhìn đã nhận tin. Over.” TT ấn nút dưới lớp quần áo, nói với cái micro mini giấu trong cổ áo. Chuông bò, Cối xay gió và Bù nhìn lần lượt là bí danh của cửa Nam, cửa giữa và cửa Bắc. Ba nhóm canh ở các vị trí này lần lượt tên là A, B và C. Cảnh sát sử dụng ám hiệu là vì đã cân nhắc đến khả năng bộ đàm bị nghe lén, nếu gọi trực tiếp tên hay địa điểm sẽ lộ bí mật, tăng thêm rủi ro cho nhiệm vụ.

“Két nước đây. Sẻ và Quạ vừa vào thang máy. Over.”

Những tin tức này cũng khiến Lạc chú ý, nhưng cậu thấy chẳng liên quan đến mình. Suốt bốn ngày trực ở đây, đừng nói anh em Thiêm, mà ngay tên Jaguar chuyên chạy vặt còn chưa từng đi qua. Lạc có mỗi một nhiệm vụ là phụ việc quán cơm. Cậu viết biên lai, xới cơm rồi thanh toán càng lúc càng thành thạo.

“Đừng buông lỏng cảnh giác.” TT nhắc nhở. Nghe lời đội trưởng, Lạc lập tức lấy lại tinh thần, quan sát xung quanh xem có nhân vật nào khả nghi không.

“Chuồng bò đây. Thang máy đã xuống đến tầng một. Over.” Giọng thanh tra Phùng truyền qua tai nghe.

“Sao Sa Bì vẫn chưa quay lại?” TT cau mày lầm bầm.

“Có thể anh ấy đang ‘làm việc lớn’, đúng lúc khẩn cấp.” Lạc nói đỡ. Lúc nãy Sa Bì đi rất vội vàng nên Lạc đoán là mót đại tiện.

“Chuồng bò gọi Cối xay gió. Chuồng bò gọi Cối xay gió. Sẻ và Quạ đang bay về phía Cối xay gió. Over.”

Tin tới quá đột ngột khiến Lạc và TT sững sờ. Mấy ngày qua, Jaguar chưa một lần đi dọc hành lang đại sảnh tầng một để ra cửa giữa cao ốc Gia Huy.

“Cối xay gió đây! Đã nhìn thấy Sẻ và Quạ... Chúng không rời khỏi tòa nhà, tiếp tục bay về hướng Bắc. Hai con chim đang đến chỗ Bù nhìn. Over.”

“Bù nhìn đã nhận tin. Over.” TT điềm tĩnh đáp. Biết tội phạm đang đến gần, Lạc nín thở, mắt nhìn chăm chăm góc ngoặt chỗ đại sảnh, chờ đối tượng xuất hiện.

“Sếp, chúng ta...”

“Đừng nói linh tinh, kẻo lộ.” TT gắt khẽ.

TT vừa dứt lời, Lạc liền thấy tay sai của anh em Thiêm từ đại sảnh bước thẳng đến chỗ mình. Chúng mặc áo phông, quần bò, Tiêu Toi đeo kính râm, còn Jaguar đội mũ xám, trông không khác gì người bình thường. Lạc liếc sang TT, thấy đội trưởng cúi đầu vờ sắp xếp đồ uống trong tủ lạnh nhưng khóe mắt vẫn liếc ra ngoài quán, thế là cậu cũng bắt chước, dùng muôi đảo nạm bò đựng trong tủ giữ nóng thức ăn bên cạnh quầy, âm thầm chú ý động tĩnh hai tên kia.

“Ê.”

Jaguar và Tiêu Toi không đi qua cổng lớn để ra ngoài mà dừng trước quán cơm, cách Lạc đúng một cái quầy. Người lên tiếng là Jaguar.

Tiếng gọi đột ngột khiến Lạc rùng mình.

Lạc chậm chạp ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Jaguar. Ý nghĩ “Lộ tẩy rồi” xẹt qua đầu, nhưng cậu không biết phải ứng phó thế nào. Có nên tìm chỗ nấp? Hay là rút súng ra? Hay ưu tiên bảo vệ người dân? Liệu dưới lớp áo phông rộng thùng thình kia có giấu súng lục như mình không? Anh em Thiêm quen dùng K54, tổ trọng án thì chỉ được trang bị S&W.38, cả ổ đạn lẫn hỏa lực đều không bằng. Nếu xảy ra xung đột, cậu sẽ rơi vào thế bất lợi. Lẽ nào phải ra tay trước? Lúc mình đấu với Jaguar, sếp có xử lý nổi tên Tiêu Toi hung dữ không?

“Ê! Gọi mày đấy!” Jaguar ngó đầu vào trong quầy, vừa nhìn vừa nói, “Nạm bò hầm củ cải bao nhiêu tiền?”

Lạc như trút được gánh nặng. Không phải mình bị lộ, gã chỉ đến mua cơm trưa thôi.

“Mười... mười lăm đô.” Lạc đáp.

“Cho hai hộp nạm bò hầm củ cải.” Jaguar quay sang Tiêu Toi. “Đồ rắc rối nhà mày suốt ngày chê tao mua cơm khó ăn. Đấy, mày tự chọn đi.”

Tiêu Toi tiến lên một bước, cũng ngó vào trong quầy nhìn tủ đồ ăn.

“Cá xốt ngô có tươi không?” Giọng Tiêu Toi rất trầm. Lạc thoáng nghe đã biết tên này không phải hạng dễ xơi.

“Cũng... cũng tạm.” Lạc cố nén căng thẳng. Lúc Tiêu Toi nhoài người tới, Lạc để ý thấy hông phải gã cồm cộm, xem chừng là một khẩu Colt.

“Ừm... Nước xốt ngô trông có vẻ ngấy. Cho một suất sườn xào ớt chuông đi.”

“V... vâng.”

Lạc lấy ba cái hộp, xới cơm rồi múc thức ăn. Vì đang hoảng nên cậu cầm muôi không chắc, làm nước xốt và nạm bò dây be bét ra ngoài.

“Này cậu em, đừng nhặt củ cải mãi chứ, cho anh mày có ba miếng nạm bò thôi à?” Jaguar quát.

“Xin... xin lỗi.” Lạc thấp thỏm gật đầu, rồi múc thêm nạm bò, nhưng không cẩn thận lại thành nhiều củ cải hơn.

“Ê...” Jaguar vừa lên tiếng đột nhiên ngưng bặt. Lạc lập tức nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn. Khi cậu xoay người lấy thức ăn, thân phải quay về phía Jaguar, tai nghe phải lộ ra. Nhìn trực diện thì không thấy, nhưng đứng gần thế này, không lý do gì Jaguar lại không phát hiện.

Đầu óc Lạc một lần nữa trống rỗng.

Bốp!

Lạc nhận một cái vỗ mạnh vào gáy. Trong thoáng chốc, cậu tưởng mình bị Jaguar tấn công, hóa ra lại là TT.

“Mẹ cái thằng! Suốt ngày nghe nhạc trong giờ làm, lại còn để thức ăn rơi rớt hết cả, ông chủ thuê mày về để đuổi khách à? Cút!”

TT nói liền một lèo, chỉ thẳng vào mặt Lạc mà mắng xơi xơi. Lạc ngây ra như phỗng, nửa giây sau mới hiểu sếp đang giải vây cho mình.

“Biến sang một bên!” TT giật tai nghe của Lạc ra. Bấy giờ cậu mới thấy TT đã giấu tai nghe của anh rồi.

“Xin lỗi hai anh, thằng này mới học việc nên cứ lớ nga lớ ngớ. Em xin tặng nước uống miễn phí, mong hai anh lại đến. Quán em có mấy lon nước ngọt và trà chanh hộp giấy, xin hỏi hai anh lấy loại nào?” TT cầm muôi nhanh nhẹn múc đủ ba hộp cơm, niềm nở với khách hàng.

“Coca đi.” Jaguar đáp. Mặt gã dãn ra thấy rõ, còn cười lại với TT.

“Tổng cộng là bốn mươi lăm đô. Xin cảm ơn quý khách.” TT bỏ hộp cơm, nước ngọt và đũa dùng một lần vào túi nylon rồi đưa cho Jaguar. Jaguar trả bằng tiền mặt rồi tiến về đại sảnh cùng Tiêu Toi. Lúc TT ra thay, Lạc lủi thủi đứng trong góc trước tủ lạnh như đứa trẻ bị giáo viên bắt phạt.

Người khác đều tưởng cậu là nhân viên vừa bị ông chủ la mắng, nhưng thực chất cậu đang để ý chuyện khác: Sa Bì đứng ngay chỗ rẽ, vờ làm người đi đường ngắm nghía tủ kính của cửa hàng quần áo bên cạnh. Lạc đoán, Sa Bì hay tin, vội vã chạy về thì đã thấy hai nghi phạm ở trước cửa quán, nên đành đứng gần đó quan sát để tránh gây rắc rối.

Jaguar và Tiêu Toi rời đi, Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn sếp. Đúng là em còn non quá.”

“Lăn lộn thêm một thời gian là sẽ khá lên.” TT gõ đầu Lạc, nhưng lần này nhẹ tay hơn nhiều.

“Trời ạ, hoảng quá đi mất.” Sa Bì quay lại vị trí. “Hai tên kia đến mua cơm ạ? Chọn đâu không chọn lại chọn đúng quán này.”

“Không vấn đề gì là tốt rồi.” TT cười bảo. Anh đeo lại tai nghe và nói vào micro, “Bù nhìn gọi Vựa lúa. Sẻ và Quạ chỉ đến mua thức ăn, đang về tổ. Over.”

Lạc nhìn đồng hồ, 1 giờ 2 phút trưa. Mới có vài phút mà cậu tưởng như đã qua mấy tiếng.

Ba phút sau, tất cả nhân viên tại hiện trường đều nhận được tin, “Đây là Két nước, Sẻ và Quạ đã về tổ. Over.”

Sa Bì vươn vai, khẽ nhếch mép, “Xem ra kịch hay vẫn phải chờ đến mai.”

Lạc gật đầu đồng ý. Nhưng một phút sau, cậu mới biết mình nhầm.

“Két nước gọi Vựa lúa! Tình huống khẩn cấp! Ba con chim rời tổ! Sẻ, Quạ và Kền kền đều mang theo túi du lịch lớn, có gì đó khác thường. Over.”

Nghe tin này, Lạc bỗng thấy toàn thân ớn lạnh.

“Két nước gọi Vựa lúa! Có biến, ba con chim không dùng thang máy, đang đi dọc hành lang về phía Bắc! Hình như chúng muốn rút lui!”

Sau một giây im lặng, trung tâm tác chiến phát lệnh khẩn cấp.

“Két nước tiếp tục theo dõi! Các đơn vị khác lập tức hành động, chuẩn bị bắt giữ tội phạm! Gác chặt đại sảnh và cửa ra! Báo cáo tình hình thang máy!”

Đầu óc Lạc trở nên hỗn loạn. Cậu lo không biết có phải tại mình ban nãy sơ hở và sẽ phải chịu trách nhiệm hay không.

Sa Bì vỗ lưng cậu, “Đừng đứng ngây ra đó, làm việc đi.”

Lạc lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ vẩn vơ, nhanh tay tháo chiếc tạp dề nực cười rồi rút súng chạy theo TT và Sa Bì đến thang máy trong đại sảnh.

“Cảnh sát làm nhiệm vụ! Không được ra ngoài!” Sa Bì hét lên với mấy vị khách và nhân viên của các cửa hàng bên cạnh đang tò mò thò đầu ra. Bọn họ nghe tiếng quát, lại thấy ba người lăm lăm súng, liền cuống quýt đóng cửa, trốn trong tiệm. Ông bảo vệ già gà gật từ sáng đến giờ cũng choàng tỉnh, hoảng hốt quỳ gối nấp sau bàn tiếp khách trong phòng bảo vệ.

“Chuồng bò báo cáo, có hai thang máy dừng ở tầng một.”

“Cối xay gió đây. Có một thang máy đang đi từ tầng bốn xuống, một thang khác dừng ở tầng một.”

“Bù nhìn gọi Vựa lúa, một thang máy dừng ở tầng một, một thang khác lên tầng năm, lên... Không, đã dừng lại.” TT nói vào micro.

“Tất cả các đơn vị giữ nguyên vị trí, chờ chi viện. Over.”

Tim Lạc đập thình thịch. Ba người ngồi xổm ở chỗ rẽ của đại sảnh, thấy dân thường đi qua đều vội vàng ngăn lại. Một số người nhiệt tình, tự giác đứng ở đầu phố, ngăn bước những người về nhà hoặc khách ghé thăm các cửa hàng để khỏi bị cuốn vào nguy hiểm.

Tinh!

Thang máy ban nãy dừng ở tầng năm đã quay xuống tầng một. Cửa mở, TT và hai thành viên lập tức giương súng đề phòng. Bên trong chỉ có một phụ nữ, thấy ba cảnh sát lăm lăm vũ khí thì sợ hết hồn. Sa Bì nhanh tay túm lấy cô ta, đẩy ra vị trí an toàn phía sau họ.

“Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn.” TT bất ngờ lên tiếng.

“Dạ?” Lạc không hiểu ý.

“Nếu để lâu, Thắng xuống đến tầng hai sẽ nhảy cửa sổ trốn mất. Chúng ta canh ở đây chỉ tốn công vô ích.”

“Nhưng cấp trên đã dặn chúng ta phải cố thủ mà.”

Vẻ mặt TT đầy nghiêm trọng, “Bọn Thắng đều dùng vũ khí hạng nặng, trạm giám sát nói chúng cầm theo túi du lịch loại lớn, chắc chắn bên trong có tiểu liên, thậm chí AK47. Kể cả đội tuần tra có chi viện kịp thời, hỏa lực của chúng ta vẫn không đủ. Nếu chúng đánh xuống đây thì người dân phía sau sẽ gặp nguy hiểm.”

Lạc và Sa Bì đều hiểu ý TT. Trong lần truy bắt trước, Thắng từng lao lên một xe buýt mini, đe dọa tài xế và hành khách, trốn thoát xong còn bắn chết tài xế và bốn người khác trên xe. Theo lời kể của nhân chứng, Thắng vốn dĩ không cần nổ súng, chẳng qua hắn bực mình vì tài xế lái xe lề mề, rồi khó chịu vì tiếng khóc lóc của bốn hành khách kia.

“Sếp, ba chúng ta cộng lại chỉ được mười tám phát đạn...” Lạc sợ sệt lưu ý.

“Kẻ địch cũng chỉ có ba người, ba đấu ba, kéo dài thời gian tới lúc đội Phi Hổ đến nơi là được.” TT vừa nói vừa kiểm tra hộp đạn, còn nguyên sáu viên.

“Dù tôi muốn ở lại đây hơn, nhưng sếp nói đúng, tấn công là biện pháp phòng thủ tốt nhất.” Sa Bì hưởng ứng. “Hầy, ai bảo chúng ta là Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông, đành dũng cảm xông lên thôi.”

Thấy hai tiền bối quyết tâm, Lạc hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.

“Này bác!” TT lớn tiếng gọi ông bảo vệ nấp sau bàn, “Có chìa để khóa thang máy lại không?”

“Có, có.” Ông lão hoảng loạn móc chìa khóa ra. Được TT và Sa Bì bảo vệ, ông chạy đến mở hộp điều khiển rồi tạm dừng hoạt động của thang máy.

“Thế này thì chúng chỉ còn cách dùng thang bộ.” TT trỏ cầu thang. “Nếu đào tẩu ở cửa Nam hoặc cửa giữa, chúng sẽ chạm trán các đội khác, ta xông lên từ đây là có thể đánh bọc sườn.”

TT nhìn ngó xung quanh rồi hỏi ông bảo vệ, “Bác có biết từ tầng tám đổ lên bên phía Bắc này có cửa hàng nào đang buôn bán không?”

“Cao như thế chắc là không... À, căn 30 tầng chín là một nhà nghỉ loại nhỏ, tên là Hải Dương.”

“Chết tiệt!” TT quay sang Sa Bì và Lạc, “Bây giờ là ban ngày, cư dân ra vào tòa nhà khá ít, chưa chắc chúng đã bắt được họ làm con tin. Nhưng nếu là nhà nghỉ thì tôi e người bên trong sẽ gặp nguy hiểm.”

Lạc hiểu ý TT. Thắng mà bắt được vài con tin làm bia đỡ đạn là cảnh sát đành bó tay, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng chạy thoát, tính mạng con tin cũng lành ít dữ nhiều. Muốn hành động nhất định phải nắm bắt thời cơ.

“Đánh liều một phen thôi.” Dứt lời, TT ấn nút bộ đàm, “Bù nhìn gọi Vựa lúa, bây giờ chúng tôi sẽ lên bằng thang bộ. Over.”

“Vựa lúa gọi Bù nhìn. Hãy ở nguyên vị trí, hãy ở nguyên vị trí. Over.”

“Mặc kệ đi.” TT tháo tai nghe. “Chúng ta tự dựa vào sức mình. Lên.”

TT mở cửa thang bộ, đi trước. Sa Bì và Lạc theo sau.

“Chạy một mạch lên trên.” TT thận trọng ló đầu ra lan can cầu thang ngước nhìn. “Căn cứ vào thời gian trạm giám sát báo cáo ban nãy, tôi đoán nếu chúng tháo chạy bằng thang bộ, chắc bây giờ cùng lắm mới ở tầng mười hai, mười ba.”

“Nhỡ đâu đang chạy dở, chúng lại rẽ vào hành lang tầng khác, làm ta mất dấu thì sao?” Lạc hỏi.

“Giả sử muốn tập hợp với Thiêm hoặc đồng bọn khác, chúng chẳng cần mang hành lý cồng kềnh, và vẫn đi thang máy bình thường. Khả năng lớn nhất là chúng đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, buộc lòng phải đào tẩu.” TT vừa đáp vừa sải bước. “Và đã đào tẩu, thì chúng sẽ chạy một mạch xuống tầng hai để nhảy cửa sổ, chứ không chơi trò bịt mắt bắt dê với ta đâu.”

“Mẹ nó, ban nãy mua cơm thấy vẫn bình thường mà, chắc không phải chúng ta bị lộ rồi chứ?” Sa Bì vừa bám theo TT vừa chửi rủa. “Có khi bên lão Phùng vụng thối vụng nát, trót gây chú ý cũng nên... Chậc, hi vọng không có vấn đề gì, anh cả của chúng ta còn sắp cưới vợ nữa. Mong ông trời phù hộ...”

TT và Lạc không đáp. Sa Bì cũng không lải nhải nữa mà chỉ dồn sức chạy.

Đến cầu thang tầng tám, TT bỗng dừng lại, ra hiệu cho hai cấp dưới đừng lên tiếng. Lạc không thấy gì bất thường, nhưng nghe người đội trưởng lão luyện ra chỉ thị, cậu tin chắc anh đã phát hiện được điều gì. Họ nhón chân, rón rén để không gây tiếng động, di chuyển men theo bức tường. Cầu thang thiếu sáng, hai tầng mới có một ô cửa sổ nhỏ, khó mà nhìn rõ phía trước. Có điều, họ không còn lựa chọn nào khác, đành bù đắp thiếu hụt của hoàn cảnh bằng kinh nghiệm bản thân.

Tới chiếu nghỉ giữa cầu thang tầng tám và tầng chín, đến Lạc đi sau cùng cũng trông thấy bóng người trong cửa cầu thang. Thang bộ ở cao ốc Gia Huy dùng cửa kép, từ hành lang ra cầu thang phải qua hai lần cửa. Giữa hai cửa là một lối đi dài chừng 5 m, rộng 2 m, người dân dùng làm nơi để thùng rác. Trên cửa là ô kính trong rộng 20 cm, cao 1 m. Có bóng người qua lại bên kia.

Là tội phạm? Hay cư dân? TT biết, phán đoán sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường. Họ lom khom tiến lại gần cửa. TT nhòm qua ô kính, thấy một người đang đứng trước cửa dẫn vào hành lang. Cánh cửa mở toang, phía dưới chặn thanh gỗ và báo cũ. Bên phòng cháy chữa cháy vẫn thường xuyên nhắc nhở cư dân khóa kín cánh cửa này để khi gặp hỏa hoạn, khói không tràn ra cầu thang cản trở việc sơ tán. Nhưng người dân muốn tiện đi lại nên bỏ ngoài tai.

Vì mặt kính đóng bụi dày, lại thiếu sáng, TT và Sa Bì không thể đoán ra bóng người kia có phải là một trong các mục tiêu hay không. Lạc ở phía sau canh chừng, đề phòng bọn Thắng đột ngột từ tầng mười bước xuống. Nếu kẻ địch tập hậu, bọn họ đi đời là cái chắc.

TT ra hiệu với hai cấp dưới, Lạc kéo cửa, còn Sa Bì cùng anh xông lên. Thật ra tổ trọng án chưa từng được huấn luyện vũ trang bài bản, toàn trưởng thành bằng kinh nghiệm thực chiến. Nhưng giờ phút này, bất kể người bên trong có phải tội phạm hay không, họ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tấn công. Cách hành lang không xa chính là căn 30, tức nhà nghỉ Hải Dương. Nếu Thắng bắt được con tin rồi thì nguy to.

“Ba...” TT giơ tay đếm ngược. “Hai, một, không!”

Lạc kéo mạnh cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng, TT và Sa Bì một trái một phải xông vào. Kẻ đứng cạnh cửa giật mìn