NGÀY THỨ MƯỜI MỘT
Thứ Năm, ngày 7 tháng 6 năm 2018
❖ ❖ ❖
Roy Wallis không mang trà xanh cho Penny Park vào sáng hôm sau. Anh đặt ly latte vani của mình lên bàn làm việc và đi thẳng vào vấn đề. “Họ thế nào rồi?” Anh hỏi, nhìn qua cửa sổ quan sát. Chad đang ngồi ở ghế tập, đổ người về phía trước, hai tay ôm đầu. Không thấy Sharon đâu hết.
“Sharon đang ở phòng tắm?” Anh hỏi.
“Vâng,” Penny đáp mà không hề nhìn anh. Cô mặc áo khoác denim bên ngoài một chiếc sơ mi màu mè chẳng khác gì trang phục của chú hề. Tuy nhiên, trông cô không được vui vẻ. Cô giống như đang tức giận thì đúng hơn.
Wallis không đồng tình với thái độ đó. Anh chẳng làm gì sai vào đêm hôm trước. Cô ấy mới là người tự tiện rình mò nơi anh sống và phá hỏng buổi hẹn hò của anh.
“Cô ấy đã ở trong đó bao lâu rồi?” Anh hỏi.
“Vài tiếng.”
“Vài tiếng?”
“Hôm nay họ rất tệ,” Penny nói. “Rất rất tệ. Tệ hơn nhiều so với hôm qua.” Cuối cùng thì cô cũng nhìn anh, nhưng thay vì sự giận dữ mà anh nghĩ mình sẽ nhìn thấy trong mắt cô, thì chỉ có sự lo lắng chân thành. “Chúng ta khiến họ phát điên rồi, tiến sĩ, cô tiếp tục. “Và em nghĩ chúng ta nên dừng cuộc thí nghiệm ở đây thôi.”
Wallis sốc nặng. “Kết thúc? Penny, chúng ta không thể dừng…”
Cô cắt ngang. “Mấy ngày nay, em đã không còn thoải mái với cuộc thí nghiệm này. Em rất quan ngại về tình hình của Chad và Shaz. Bây giờ thì em thực sự rất lo lắng cho họ. Điều mà chúng ta đang làm, cướp đi giấc ngủ của họ, nó không đúng. Chính thầy đã nói…”
“Cuộc thí nghiệm đã được Hội đồng trường phê duyệt. Chad và Sharon cũng đã đồng ý bằng văn bản. Quan trọng hơn hết, hai người bọn họ cũng không muốn kết thúc…”
“Dừng lại đi!” Penny bật khóc. “Đừng nói nữa và hãy nghe em, được không? Chad và Shaz không ổn. Nhìn họ kìa! Nhìn đi! Thầy tự nhìn đi!”
Tiến sĩ Wallis và Penny Park quan sát hai người Úc trong hai mươi phút tiếp theo. Chad vẫn ngồi trên chiếc ghế tập, tay ôm đầu. Khi Wallis dụ anh ta nói chuyện, câu trả lời của anh ta cộc lốc và cụt ngủn, anh ta phàn nàn về việc bị chóng mặt, buồn nôn và “đầu đau như búa bổ”. Khi Sharon trở lại từ phòng tắm, cô gầy đến đáng sợ, nước da sần sùi và bước đi không vững. Cô cuộn tròn người lại như trái bóng trên giường, tay ôm chặt đầu gối để ngăn cơ thể run rẩy. Cô từ chối nói chuyện.
Wallis cố gắng thử một lần nữa. “Sharon?” Anh gọi. “Tôi muốn đo điện não của cô. Cô có đồng ý không?”
Không thấy cô trả lời, anh đứng dậy và đẩy chiếc xe kim loại có chứa thiết bị điện não đồ vào phòng thí nghiệm ngủ.
Không đối tượng thí nghiệm nào chú ý tới anh.
Anh dừng lại cạnh giường của Sharon.
“Sharon?” Anh nói với tông giọng đều đều. “Phiền cô mở mắt ra được chứ?”
Cô làm theo. Đôi mắt cô đỏ lòm và ngấn nước. “Gì cơ?”
“Cô nhớ máy này chứ?”
Cô nhìn vào thiết bị điện não đồ. “Không.”
“Chúng ta đã sử dụng nó vài ngày trước.”
“Nó dùng để làm gì?”
“Nó sẽ giúp tôi tìm được thứ gì đang khiến cô khó chịu. Hãy đứng dậy nào.”
Sharon không phản ứng lại trong một lúc lâu. Rồi từ từ, như một người già bị viêm khớp, cô đứng dậy, vai khom về phía trước.
“Tôi sẽ đặt cái này lên đầu cô,” anh nói, nhấc băng cuốn đầu điện cực lên. Sau khi bôi một lớp gel lên trán cô, anh đặt băng cuốn đầu vào vị trí sao cho mặt nhẵn của kim loại tiếp xúc với da đầu cô, và miếng dán nằm sau tai. “Chúng ta sẵn sàng rồi. Cô có thể dựa lưng vào đầu giường, nếu cô muốn.”
Sharon chỉ nhắm mắt lại.
Wallis điều chỉnh đèn chiếu để nó hướng thẳng vào mặt Sharon, chọn bộ khuếch đại và bắt đầu đo sóng não của cô ấy.
Trong khi Penny Park quan sát Tiến sĩ Wallis đo điện não đồ cho Sharon, những câu hỏi choán hết tâm trí cô cả buổi sáng lại xuất hiện:
Người phụ nữ ở cùng với tiến sĩ đêm qua là ai? Cô ta có đẹp hơn mình không? Cô ta có phải cũng là một tiến sĩ. Họ đang qua lại với nhau à? Mình có cạnh tranh nổi không?
Penny rất hối hận vì đã tới nhà Tiến sĩ Roy vào tối qua. Cô đã tự làm xấu mặt mình. Cơ mặt cô co rút mỗi khi nhớ lại ánh mắt không bằng lòng của thầy khi nhìn thấy cô xuất hiện trước cửa nhà mình, và cách anh đuổi cô về như thể cô chẳng là cái thá gì ngoài một cô học trò ngu ngốc.
Cô tức giận vô cùng khi cảm thấy mình bị coi thường đến vậy. Cô muốn trả thù, muốn làm tổn thương thầy, như cách anh đã làm đối với cô, đó là lý do tại sao cô thỏa mãn vô cùng khi khăng khăng muốn kết thúc cuộc thí nghiệm này. Sự kinh sợ trên khuôn mặt thầy đúng là vô giá! Nhưng cô không phải đơn thuần nói thế chỉ bởi sự xấu hổ và ganh tị của mình.
Sharon và Chad thực sự rất không ổn, họ cần phải được điều trị ngay.
Sau khi Guru giao ca cho Penny lúc 6 giờ sáng, hai người Úc vẫn ở trong tình trạng yên lặng như bình thường. Nhưng đến giữa buổi sáng, Sharon bắt đầu toát mồ hôi và run lẩy bẩy, còn Chad vung tay đánh liên tiếp vào không khí và lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa. Đến trưa, Sharon cuộn tròn người trong tư thế bào thai trên giường, nơi cô rên rỉ và thở dốc, còn Chad khó có thể đứng vững trong vài phút mà không mất cân bằng và xiêu vẹo như một gã đang say xỉn.
Penny gần như đã muốn gọi điện thoại cho Wallis vào lúc đó, để thông báo cho anh về tình trạng sức khỏe xuống dốc không phanh của hai đối tượng người Úc, nhưng lòng tự tôn của cô không cho phép. Cô không muốn phô bày sự lo lắng của mình, không muốn anh nhìn cô yếu đuối như một nữ sinh ngốc nghếch, mặc cho ý muốn trả thù, cô vẫn khát khao có được sự tôn trọng từ anh.
Vậy nên, cô đã loay hoay một mình trong suốt hai tiếng qua, kiểm tra đồng hồ mỗi mười phút, yên lặng mong đợi thời gian trôi nhanh hơn.
Wallis tháo bỏ băng cuốn đầu ra khỏi đầu Sharon.
Kiểm tra điện não đồ đã xong.
Penny biết Tiến sĩ Roy sẽ cố gắng xoay chuyển kết quả sang hướng tươi sáng và nhẹ nhàng nhất có thể, và nhấn mạnh rằng mọi thứ vẫn ổn. Cô muốn tin vào điều đó, trong sâu thẳm, cô không thực sự muốn cuộc thí nghiệm này kết thúc, bởi điều đó đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa cô với tiến sĩ có thể sẽ kết thúc luôn tại đây.
Nhưng mong muốn của cô không phải là yếu tố quan trọng.
Việc này không phải vì mình, cô tự nhủ, nhận ra sự ích kỷ của bản thân. Việc này là vì Chad và Shaz. Đó là những điều tốt nhất cho họ.
“Hoạt động điện cực trong não của Sharon vượt mức bình thường,” Wallis thừa nhận khi quay trở lại phòng quan sát. “Tương tự như những gì em thấy ở một người bị động kinh, thậm chí là ở trong tình trạng rất nặng, rất nhiều cơn co giật xuất hiện mỗi ngày.”
“Thầy thấy chưa!” Penny nói, như thể được minh oan. “Cô ấy đang ở trong tình trạng nghiêm trọng! Có gì đó không ổn trong não của cô ấy. Cô ấy phải đi gặp bác sĩ… một bác sĩ y khoa.”
“Không!” Wallis đáp, gạt những lo lắng này sang một bên bằng một cái phủi tay. “Em đang phản ứng thái quá.”
Penny có vẻ sửng sốt. “Thầy sẽ không làm bất cứ điều gì để giúp họ sao?”
“Chúng ta có thể làm gì, Penny?”
“Chúng ta nên dừng truyền khí ga và đưa họ tới bệnh viện, thưa tiến sĩ.”
Wallis chớp mắt ngạc nhiên. “Em thực sự muốn kết thúc thử nghiệm?” Anh lắc đầu nguầy nguậy. “Niềm đam mê khoa học trong em đâu rồi, Penny? Chúng ta không thể lùi bước trước những điều chưa được dự đoán, chúng ta phải bước tiếp để tìm ra chân lý.”
“Không phải với cái giá của hai mạng người, thưa thầy.”
“Penny, Penny, Penny,” anh cảnh giác với sự thay đổi trong lòng trung thành của cô. “Kiểu đạo đức mới phát hiện này của em… có liên quan gì đến việc xảy ra vào tối qua không?”
“Không! Chúa ơi! Họ đang thực sự gặp nguy hiểm!”
“Có thể là vậy, nhưng để Chad và Sharon rời phòng thí nghiệm cũng không tạo ra kỳ tích, thầy e là vậy. Họ sẽ không ngay lập tức hồi phục một cách nhiệm màu đâu. Trên thực tế, các triệu chứng còn có thể trở nên tồi tệ hơn.”
Penny cau mày. “Ý thầy là sao? Thầy không biết chắc chắn? Khí ga kia, tiến sĩ… thầy đã thử nghiệm nó trước đây rồi phải không?”
“Tất nhiên là tôi đã làm, Penny. Một cách chuyên sâu. Với chuột.”
“Với chuột? Chỉ với chuột? Rồi chuyện gì đã xảy ra với lũ chuột đó?”
“Chúng không ngủ, một cách tự nhiên,” anh trả lời cô. “Rồi sau đó, không may mắn thay, chúng chết.”
“Chết!” Cô khóc nấc lên, đá mạnh chân về phía trước.
“Penny, bình tĩnh nào.”
“Nếu Chad và Shaz cũng chết thì sao?”
“Con người không phải chuột, Penny! Họ sẽ ổn thôi. Thầy sẽ giảm lượng khí ga lại,” anh nói dối, để cô ở lại làm việc cho mình. “Chúng ta sẽ dừng truyền khí ga vào tuần cuối cùng của thí nghiệm.”
“Không! Không đời nào, tiến sĩ! Chuyện này phải kết thúc ngay bây giờ.” Cô rút điện thoại từ trong túi ra.
“Em định gọi cho ai?” Anh sốt sắng.
“Guru.”
“Guru? Tại sao?”
“Để cậu ta khuyên nhủ thầy…”
Wallis nhanh tay chộp lấy điện thoại của cô và nhét nó vào túi áo khoác của mình, tự tiếp thêm dũng khí. Penny không để anh có lựa chọn nào khác. Suy nghĩ của cô hoàn toàn đối lập với anh. Cô không còn đáng tin tưởng để tiếp tục nhiệm vụ, và anh cần làm gì đó để giữ miệng cô. Cô đã trở thành một mối đe dọa hiện hữu đối với cuộc thử nghiệm. “Em sẽ không gọi được cho Guru đâu, Penny,” anh nói. “Hãy dừng làm mấy trò ngu ngốc, khoa trương này đi.”
Penny cứng người, như thể anh vừa tát vào mặt cô. Sự bối rối và tổn thương trong mắt cô nhanh chóng tụ lại thành một nỗi kinh sợ sắc bén khi cô đọc được ý định trong biểu cảm trên khuôn mặt của anh.
“Tiến sĩ…?” Cô nói, lùi dần về phía cửa.
“Sao em không thể trở thành một đứa trẻ ngoan hả, Penny? Sao em không thể đơn giản chỉ gật đầu và làm theo tôi, Penny? Tôi không muốn làm điều này. Tôi thực sự không muốn.”
“Tiến sĩ.” Lưng cô đã chạm vào cánh cửa. Cô quay lại nhanh nhất có thể, mở cửa ra, nhưng Wallis đã kịp tóm lấy cô và ném cô về phía sau. Cô run sợ kêu lên. Anh đẩy cô xuống sàn và ngồi lên người cô.
Cô hét lên.
Wallis bịt miệng cô bằng một tay. Tiếng hét bị bóp nghẹt. Cô quằn quại bên dưới anh, ra sức dùng hai tay đánh vào hai bên hông anh. Anh dồn trọng lượng của mình về phía trước cho đến khi đầu gối ghìm chặt hai cánh tay của cô xuống sàn. Nước mắt cô tuôn trào, cả cơ thể run rẩy sợ hãi, nghẹn ngào trong tiếng khóc bị đè nén dưới lòng bàn tay anh. Anh dùng bàn tay còn lại của mình bóp chặt hai cánh mũi cô.
Đôi mắt cô mở lớn. Cô điên cuồng quằn quại, ưỡn hông, lắc mạnh đầu sang hai bên và cắn mạnh vào bàn tay đang đè lên miệng mình.
Wallis không muốn thấy cô chết. Anh không phải là một kẻ bệnh hoạn. Anh là một gã đàn ông đầy tham vọng và anh không cho phép bất cứ ai phá hủy sự nghiệp của mình.
Không phải khi anh sắp khám phá ra sự thật bên trong cơ thể người.
Vì vậy, anh tiến sát môi về phía tai cô và nói với cô bằng giọng điệu an ủi, nhẹ nhàng rằng cô sẽ không còn phải chịu đựng lâu nữa, rằng nỗi đau của cô sẽ qua nhanh thôi, và rằng cô sẽ được yên nghỉ.
Wallis tiếp tục nhắc đi nhắc lại những câu nói này với Penny cho đến khi cô ngừng động đậy.
9 giờ 30 phút tối.
Roy Wallis rời khỏi phòng quan sát và đợi Guru ở phía trước tòa nhà Tolman cho ca trực lúc 10 giờ của cậu. Những đám mây đen nặng trĩu cướp mất khoảng trời đêm của sao và trăng. Mưa bắt đầu rơi, tí tách từng giọt, một cơn gió nhẹ cuốn tung đám lá ướt nhẹp ở mấy cái cây gần đó. Wallis liên tục hút thuốc, cố gắng không nghĩ tới chuyện đã xảy ra với Penny, hay chuyện phải xử lý thi thể của cô ra sao. Khi phát hiện Guru đang đi tới từ công viên, anh dập tắt điếu thuốc dưới gót giày và hướng mắt về phía anh chàng người Ấn Độ giữa làn mưa đêm.
“Tiến sĩ Wallis?” Guru ngạc nhiên khi thấy anh ở bên ngoài. “Thầy làm gì ngoài này vậy ạ?”
“Không khí thật tốt, phải không?” Wallis nói. “Thầy thích mỗi khi trời mưa. Mọi thứ đều sạch sẽ và tươi mới.”
“Em cũng thích mưa, nhưng không tới nỗi sẽ đi dạo dưới nó.”
“Ít nhất thì em sẽ không còn phải lo lắng về việc cơn mưa làm rối tóc mình nữa.”
“Đúng vậy, tiến sĩ. Em đã bắt đầu gặt hái được kết quả từ sự thay đổi của mình rồi.”
“Em không lái xe à?”
“Em thậm chí còn không có bằng lái. Chúng ta có nên vào trong không? Ngoài này hơi lạnh.”
“Có việc này,” Wallis nói, xoa xoa bộ râu của mình. “Thầy không chắc đây là cách tốt nhất để thông báo với em, anh bạn, nên thầy sẽ thẳng thắn luôn. Cuộc thí nghiệm giấc ngủ kết thúc rồi.”
Guru nhướng mày kinh ngạc. “Kết thúc? Có chuyện gì đã xảy ra…”
“Hai người Úc kia vẫn ổn. Nhưng kể từ ca làm việc cuối cùng của em, tình trạng của họ xấu đi một cách rõ rệt, và để tránh tình huống tệ nhất, thầy quyết định dừng truyền khí ga vào phòng họ.”
Vai Guru chùng xuống khi nghe anh thông báo tin tức này. Cậu như chú chó con mất phương hướng, bị vứt qua một bên. “Em nên mong đợi điều này mới phải. Sức khỏe của họ xấu đi nhiều trong mấy ngày nay. Họ đã bắt đầu hồi phục chưa ạ?”
“Họ vẫn ở dưới tầng hầm. Khi thầy tắt khí ga, không khí bình thường tràn vào phòng thí nghiệm, họ sẽ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Thầy đoán rằng, khi họ tỉnh dậy vào hôm sau, những triệu chứng của họ sẽ giảm đáng kể, rồi từ từ biến mất.”
Guru thở dài. “Vâng, thật đáng tiếc. Em đã rất vui vì được tham gia vào cuộc thí nghiệm. Em rất buồn vì nó phải kết thúc sớm.”
“Hãy nhìn vào mặt tốt, anh bạn ạ. Cuộc thí nghiệm đã kéo dài được 11 ngày. Chúng ta đã đạt được kỷ lục từng được ghi chép vào Guinness rồi. Đây cũng là một chuyện đáng để ăn mừng” Wallis vỗ vai Guru. “Thầy thực sự trân trọng và đánh giá cao những đóng góp của em. Hãy cứ vui chơi nốt mùa hè này đi. Tất nhiên, thấy sẽ trả lương đủ 21 ngày cho em, nên đừng lo lắng gì cả. Cứ gửi tin nhắn cho thấy thông tin tài khoản của em, thầy sẽ chuyến tiền cho em vào ngày mai.”
“Thầy thật hào phóng” Guru lúng túng đưa tay ra. “Cám ơn thầy vì trải nghiệm lần này. Em sẽ không bao giờ quên nó.”
Wallis bắt tay cậu. “Thầy hy vọng sẽ còn được gặp lại em trong những khóa học tiếp theo vào học kỳ tới.”
Guru thoáng nhăn mày khi nhìn thấy băng vết thương được cuốn quanh bàn tay phải của Wallis, nó giúp che dấu vết răng trên lòng bàn tay anh.
“Thầy lỡ làm đổ cà phê nóng lên, Wallis lên tiếng giải thích. “Không có gì nghiêm trọng. Về cần thận nhé.”