← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Mandy ngồi bên chiếc máy tính “hàng second-hand” của mình và chúi mũi vào những số liệu một lần nữa. Cô ta dường như đang phải vật lộn tìm kiếm và “mổ cò” trên những phím máy tính chỉ vì chưa từng học cách đánh máy. Dù sao thì chiếc bàn phím luôn khiến cho Mandy phải lúng túng. Vì sao các chữ cái không nằm theo thứ tự của bảng chữ cái mà nằm rải rác khắp các bàn phím như vậy? Cô ta vuốt vuốt một lọn tóc xoăn đang xõa trên khuôn mặt mình, rồi vội vén ra sau tai khi cảm nhận được nó đang sắp buông xuống trước mắt.

Việc kiểm tra thẻ Internet là một “nghi thức” lặp đi lặp lại mỗi đầu tháng. Cô ta chỉ có một vài trang web được đánh dấu trên Firefox (ơn trời, đó là một trình duyệt miễn phí), và gần một nửa trong số đó là địa chỉ của các cơ quan quản lý tín dụng. Nửa còn lại là các bài báo nói về chuyện thoát khỏi cảnh nợ nần.

Và như mong đợi, xếp hạng tín dụng của cô ta đã giảm xuống thêm 2 điểm. Nó đang ở mức 514 điểm. Hạ hơn 200 điểm chỉ trong vòng một năm. Cô ta có lẽ sẽ không bao giờ có thể mua nhà vào lúc này. Hay thậm chí chỉ là ô tô.

Trong một phút yếu đuối, vào tám tháng trước tại phòng nghỉ của hãng Food4Less, cô ta đã thú nhận với một người thủ quỹ, đồng nghiệp của mình - Bob, về những khoản nợ tín dụng và những cuộc gọi không ngừng nghỉ từ các công ty thu nợ, những người chẳng bao giờ chịu lắng nghe cô ta giải thích. Bob đã nói thẳng ra rằng cô ta không thể đủ tiền để mua được một căn nhà hay một chiếc xe hơi, cho dù vậy, thì vấn đề lớn nhất ở đây là gì? Lời khuyên của anh ta chỉ là hãy làm ngơ trước những cuộc gọi đó. “Sau tất cả,” Bob nói, “một khi cô đã ở bước đường cùng, thì họ có thể làm gì được cô chứ?”

Tuy nhiên, các công ty thu nợ vẫn liên tục gọi, và việc này khẳng định một điều rằng đây chính xác là một vấn đề rất lớn. Mandy tin họ. Sau tất cả, những việc họ làm chẳng hề có chút nghĩa lý gì. Họ xúc phạm cô ta, từ chối lắng nghe bất cứ điều gì cô ta nói. Tất cả những bài báo kia đều nói rằng hãy nói chuyện với các chủ nợ về các khoản thanh toán và chúng đều cho rằng việc này thật quá dễ dàng, nhưng những người đàn ông và phụ nữ trong điện thoại kia chỉ buông ra những lời đe dọa rằng sẽ gọi điện cho cha mẹ, hay ông bà Mandy và nói với họ rằng cô ta đã trở thành một kẻ quỵt nợ như thế nào. Và lúc nào cũng vậy, Mandy buộc phải cúp điện thoại chỉ vì họ khiến cho cô ta phải bật khóc.

Mẹ Mandy sẽ không chứa chấp một đứa con quỵt nợ. Mandy không muốn mẹ nhìn mình là một kẻ trong số họ. Những con người đã hủy hoại nền kinh tế và khiến cho các ngân hàng bị vỡ nợ, những kẻ tự do, những kẻ đã nghĩ rằng họ có thể tiêu xài bao nhiêu họ muốn và không bao giờ trả số nợ mình đang mang. Mandy không phải là một người trong số họ. Cô ta chỉ hơi bất cẩn và lạc hướng một chút thôi. Đó luôn là cách mà mẹ cô ta nói về vấn đề này. “Mike vừa ghé qua cửa hàng, anh ta có vẻ đang lạc hướng sau cái chết của vợ mình.”

Dĩ nhiên, giải pháp là, những con người đó phải tự đưa mình ra khỏi sự lầm lỡ này. Cô ta đã rất cố gắng, nhưng lại có quá nhiều các khoản phí và lãi suất đột ngột tăng lên quá cao. Dù Mandy có làm bất cứ việc gì đi chăng nữa, mọi chuyện vẫn chỉ nằm trên chiều hướng tồi tệ hơn. Con đường mà cô ta lạc bước đã trở nên gồ ghề, và những chỗ gồ ghề ấy bỗng chốc trở thành một ổ voi khiến cô ta sa chân.

Một tuần sau khi thú nhận, Bob đã “đưa” cho cô ta một chiếc máy tính như một sự trợ giúp. Mandy biết điều này có nghĩa là gì khi một người đàn ông ở Los Angeles đưa ra một sự “giúp đỡ”. Một trong những người hàng xóm tầng dưới của Mandy, Veek, đã sử dụng chiếc máy này vào một vài việc và khẳng định rằng nó có thể sử dụng được Internet. Mandy chắc chắn rằng cô gái ấy đã thêm vào hai tấm thẻ nhỏ màu xanh và thực hiện việc gì đó với bộ nhớ hay hệ điều hành hoặc một bộ phận nào đó của chiếc máy tính. Lúc đó, Mandy đã lo lắng về việc Veek có thể đang mong đợi một khoản đền đáp cho sự “giúp đỡ” của cô ta. Cuối cùng thì, cho dù cô ta có từ châu Âu, châu Á, hay bất cứ một nơi nào đó, thì họ cũng có rất nhiều sự lỏng lẻo khi đối mặt với các vấn đề tương tự như ở đây. Mandy không chắc rằng Veek có thể làm điều tương tự với một người phụ nữ khác hay không, nhưng sáu tháng đã qua đi, và Veek chưa từng đưa ra một lời đề nghị nào cho việc trả phí này.

Mandy không chắc lắm về ý nghĩa của con số 514 là gì, hoặc cách nào đã được sử dụng để tính toán ra con số đó. Nhưng cô ta biết rằng, nó rất rất tệ.

Cô ta nhìn chằm chằm vào ba con số đó một lúc và nhận ra rằng mình đã mất mười phút lan man trong những suy nghĩ. Kiểm tra tài khoản tín dụng được cho là một công việc vô cùng nhanh chóng. Nhưng cô ta sẽ bỏ lỡ chuyến xe bus của mình mất.

Mandy vơ lấy chiếc sơ mi và quần jean trên giường, và nhận thấy rằng chẳng còn chút thời gian nào để có thể thay đổi quyết định này, rồi nhét chúng vào chiếc túi vải bố được trưng dụng như một chiếc ví. Nếu xuất hiện trong một chiếc váy sundress 5* có nghĩa là người quản lý sẽ liếc mắt nhìn cô ta và “vô tình” đi vào phòng tắm trong khi Mandy đang thay đồ. Mandy đã phải đối phó với việc này, và đó là lỗi của cô ta trong việc làm người khác phải phân tâm.

5* Sundress: Loại váy rộng, thoáng, hở tay và vai, chuyên mặc cho mùa hè có nhiều nắng.

Mandy mở cửa căn hộ và gần như chạy đâm sầm vào chiếc giá sách.

Những giá sách nằm trải dài theo hành lang từ phía một góc tường. Người đàn ông đang đứng ở đầu bên kia của chiếc kệ thuộc top những người gầy trong số những người tầm trung, và sở hữu một mái tóc theo phong cách “giẻ lau sàn” màu nâu vàng. Anh ta thực sự cần phải tỉa tót cho mái tóc của mình. Một người đàn ông khác gần đó có dáng vẻ mập mạp với cái đầu hói và một hàng râu kiểu quỷ thần.

“Xin lỗi,” người đàn ông cần-được-cắt-tóc nói. “Tôi vừa mới chuyển đến. Tôi là hàng xóm của cô,” anh ta giữ thăng bằng phía đầu giá sách phía bên kia bằng một tay, thả chùm chìa khóa của mình vào đó, và chìa một tay ra giới thiệu. “Nate Tucker.”

Mandy phớt lờ bàn tay đang giơ ra kia và khóa lại cánh cửa phòng phía sau lưng. “Xin chào,” cô ta nói. “Xin lỗi, tôi đang muộn làm.” Cô ta đi vun vút qua những giá sách và lao xuống đại sảnh.

“Mọi người ở đây đều thật ấm áp và thân thiện,” người đàn ông hói đầu lên tiếng.

“Tôi xin lỗi,” cô ta nói với lại phía sau. “Tôi sẽ lỡ chuyến xe bus của mình mất.”

Cô ta chạy thẳng xuống những bậc cầu thang phía trước. Đó quả là một ấn tượng ban đầu tồi tệ, cô ta biết điều đó. Mẹ Mandy thường nướng vài chiếc bánh dành cho những người hàng xóm mới đến. Nhưng, mẹ của cô ta chưa từng sống ở Los Angeles. Hy vọng rằng, Nate Tucker sẽ không phải là một người hàng xóm nào khác trong số họ.

“Một cô nàng hàng xóm nóng bỏng,” Nate phát biểu cảm tưởng trong khi tiếng bước chân của Mandy đang xa dần phía cầu thang, “có thể bù đắp phần nào cho vấn đề ở bãi đỗ xe.”

Sean, cậu bạn cùng phòng với anh ta bấy lâu nay, lắc đầu. “Tin tôi đi, ngay cả khi cậu có thể lên giường với cô ta thì điều đó cũng chẳng có giá trị gì nhiều so với cái rắc rối về bãi đậu xe kia.”

Nate đã chuyển thẻ tín dụng để kiểm tra vào buổi chiều ngày thứ hai và mọi việc được hoàn tất vào sáng ngày thứ năm. Việc này đã xóa sổ mọi khoản tiết kiệm của anh ta và cũng đồng nghĩa với việc Nate phải trả cùng lúc tiền thuê nhà của tháng tư cho cả hai căn hộ. Nhưng chúng đã thuộc về anh ta. Nate xoay tay nắm và đẩy cửa, bước vào căn hộ mới của mình. “Nó đây,” Nate nói.

“Sặc.” Sean nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ, hướng tới đài quan sát. “Ở đây nhìn được nhiều cái hay ho thế.”

“Phát biểu cảm tưởng đi.”

“Cậu quả là quá may mắn khi tìm được một nơi như thế này.”

“Tôi biết.”

“Mặc dù vậy thì vấn đề về bãi đỗ xe vẫn là một điều nan giải.”

Họ đi thẳng xuống con phố nơi Sean đã tập hợp đống đồ đạc còn lại của Nate tại đó. Chiếc giá sách được mang lên tiếp theo có vẻ nhanh gọn và dễ dàng hơn vì họ đã thạo lối cầu thang. Phòng sinh hoạt chung không quá nhỏ để gây cản trở cho việc bê đồ, mặc dù chiếc giá sách này khá nặng.

Họ di chuyển chiếc bàn vào dãy hành lang khoảng hai mươi phút sau đó và dừng lại để điều chỉnh lại vị trí tay vịn. Trong khi họ đang xoay xở, một người đàn ông thân hình chắc nịch với những lọn tóc đen bóng bước ra, trên tay bê một chiếc hộp. Anh ta liếc nhìn chiếc bàn.

“Anh mới chuyển đến à?”

“Vâng,” Nate trả lời. Anh ta đặt một đầu chiếc bàn xuống và giơ tay ra bắt. “Nate Tucker. Tôi đang chuyển đến phòng số 28.”

“Tôi là Carl,” người đàn ông kia nói. Anh ta kẹp chiếc hộp dưới cánh tay và chìa tay ra bắt đáp lại. “Tôi đang chuyển đi, tôi ở phòng số 5.”

“Thật vậy sao?”

Carl gật đầu. “Nếu tôi có đủ tiền để chi trả, thì tôi đã muốn hủy hợp đồng thuê nhà hàng tháng trước rồi.” Anh ta nhìn xung quanh những bức tường gỗ và thạch cao. “Thậm chí ngay khi mới ở đây chưa được sáu tuần, tôi đã sẵn sàng để ra đi.”

“Có phải do vấn đề về bãi đậu xe không?” Sean hỏi. “Tôi đã nói với anh ta là việc đậu xe ở đây quả là khủng khiếp.”

“Bãi đậu xe đúng là kinh khủng thật,” Carl đồng tình. “Nhưng lý do lại là chính nơi này. Nó gây ảnh hưởng tới thần kinh của anh. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi ở đây, dù tôi có làm bất cứ việc gì đi chăng nữa. Tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon khi ở đây.”

Nate cảm thấy tim gan mình chùng xuống. “Tại nơi này hơi ồn ào phải không?”

“Không, nó chỉ... nó không phải là một nơi thoải mái, anh biết đấy! Tôi chưa bao giờ cảm thấy yên ổn khi sống ở đây. Anh có tin vào những điều kiểu như phong thủy không?”

Nate và Sean đều lắc đầu.

Môi Carl giật giật thành một nụ cười gượng. “Tôi cũng không tin, nhưng đó là cách tốt nhất tôi có thể nghĩ ra để giải thích cho tất cả những vấn đề tôi gặp phải. Một nơi mà chỉ cho anh cảm giác muốn thoát khỏi nơi này. Sống ở đây giống như việc anh xỏ nhầm giày. Nó là một... sai lầm.” Anh ta lại lắc đầu. “Xin lỗi. Đây quả là một sự chào đón lãng xẹt với anh.”

“Không,”Nate nói, “Tôi thích được nghe về nó bây giờ hơn là việc tự chiêm nghiệm nó một cách khổ sở.”

Carl nhún vai. “Ở đây có hàng tá những tiện ích đi kèm nếu anh thích nó. Sân phơi trên sân thượng nhà là một nơi tuyệt vời. Hãy khám phá khu phố của người Mexico. Hoặc góc của người Thái cũng khá hay, nếu anh muốn ăn thứ gì đó nóng nóng.” Anh ta chuyển chiếc hộp quay trở lại cánh tay mình. “Chúc may mắn,” rồi đi thẳng qua cánh cửa.

Nate và Sean tiếp tục mang chiếc bàn lên tầng hai. Trong khi họ đang khệ nệ xoay xở khênh nó lên những bậc cầu thang tiếp theo, Sean nói, “Chúa ơi, tôi thấy hạnh phúc khi sắp chuyển về Bay.”

Nate nhấc lại phần đuôi bàn mình đang giữ rồi nói.

“Sao lại nói thế?”

“Tôi sẽ không phải ở lại để giúp cậu chuyển đồ ra khỏi đây sau sáu tháng nữa.”

“Anh ta có vẻ hơi thái quá thôi. Vài người chỉ là không hợp với một số nơi.”

“Giống cô hàng xóm của cậu, người mà chạy vọt ra khỏi nhà khi nãy á?”

“Cô ta muộn giờ làm.”

“Thế nào cũng được,” Sean nói.

Bộ chăn đệm Nhật phải mất hai chuyến đi. Họ vật lộn với đống chăn đệm trên cả ba nhịp cầu thang. Chiếc khung là thứ khó nhằn nhất. Nó xoắn vặn vừa đủ khiến chiếc bản lề long ra, và tiếng của kim loại va vào nhau kêu lên những tiếng chói tai trên cầu thang. Chúng gần như biến mất sau khi “hạ cánh” giữa tầng hai và tầng ba khi khung bản lề lại bị long ra một lần nữa.

“Ơn Chúa, đã xong,” Sean nói trong khi họ đặt khung xuống giữa căn hộ.

“Vẫn còn một vài chiếc hộp nữa,” Nate nói.

“Không phải cậu đã nói rằng ở đây có thang máy sao?” “Ừm, có. Có lẽ họ đã gọi người sửa nó rồi.”

Họ tiến ra phía cửa thang máy. Ngay cạnh cánh cửa thang là một cặp nút bấm đã mòn vẹt, chúng thuộc kiểu khi bấm thật lực một nút thì chiếc nút kia sẽ chồi ra. Chúng có lẽ đã được sơn đi sơn lại nhiều lần, và viền sơn xung quanh từ lâu đã trở nên nhăn nhúm dưới lớp vỏ bọc bên ngoài. Nate cố gắng xoay chiếc núm mở cửa, nhưng nó không hề di chuyển. Anh ta lắc nó mạnh hơn và cánh cửa rung lên bần bật.

Sean ngao ngán. “Không có thang máy ư?”

“Tôi nghĩ là không.” Nate áp đầu vào cửa kính và che mắt mình lại khỏi ánh sáng từ phía sảnh. Khoảng không phía sau vách kính là một màu đen kịt. Chẳng có dấu hiệu nào để có thể khẳng định rằng anh ta đang nhìn thấy buồng thang máy hay đường thông.

“Anh là người đã gây ra những tiếng ồn vừa nãy sao?” Một người đàn ông đứng ngay trên những bậc cầu thang, một nửa người ông ta đổ bóng theo phía ánh sáng rót qua từ khung cửa sổ hành lang. Ông ta lùn, hói và tròn trịa.

“À vâng,” Nate lên tiếng. “Rất xin lỗi vì việc này.” Người đàn ông gật đầu. “Một trong hai người là Mister Nathan Tucker?”

“Là tôi.”

Ông ta gật đầu lần nữa. “Tôi là Oskar Rommel.”Âm “s” trong tiếng ông ta nói chuyển thành âm “z” và nói âm “k” khá nặng. “Tôi là quản lý tòa nhà này.”

“Rất vui được gặp ông.”

“Hân hạnh,” ông ta đáp lại như một con vẹt. Oskar bước tới nơi sáng sủa hơn và những đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên rõ nét hơn. Ông ta sở hữu một cặp lông mày rậm và hàng ria mép trông giống cái lược. Hai cánh tay đầy lông lộ ra khỏi chiếc áo may ô kia nhìn chắc nịch với những phần cơ bắp đang được thả lỏng. Nate đoán người đàn ông này khoảng ngoài sáu mươi. “Chiếc thang máy này không hoạt động.”

“À à à. Toni đã nói rằng họ sẽ gọi người tới sửa nay mai thôi.”

“Nó chưa từng hoạt động,” Oskar nói với một cái khịt mũi. “Tôi đã ở đây đến hai mươi ba năm, trong đó có mười chín năm dưới vai trò là người quản lý. Chiếc thang máy này chưa bao giờ hoạt động cả.”

“Rommel,” Sean chen ngang. “Đó... là tên Đức, phải không?”

Oskar trợn tròn mắt. “Phải, tôi là người Đức, tên là Rommel, vì vậy tôi hẳn phải là cháu nội của chỉ huy xe tăng. Và tên của cậu ta là Tucker, vì vậy chắc hẳn cậu ta phải là cháu nội của người đã chế tạo xe hơi.”

“Xin lỗi,” Sean bối rối. “Tôi không có ý xúc phạm.” “Đừng bận tâm tới cậu ta,” Nate đỡ lời. “Các cuộc trắc nghiệm đã chứng minh rằng cậu ta là một thằng đần.”

Oskar lại khịt mũi, nhưng đôi môi nở một nụ cười.

“Anh sẽ thích nơi này cho mà xem. Đây là một tòa nhà rất tuyệt. Phòng của anh có cảnh đẹp nhất. Nếu anh cần bất cứ thứ gì, tôi ở phòng số 12, tầng dưới, phía trước. Nhưng làm ơn đừng gõ cửa sau sáu giờ, trừ trường hợp khẩn cấp.”

“Tốt quá,” Nate nói. “Cám ơn ông.”

Người quản lý gật đầu một cái chắc nịch rồi đi rầm rầm xuống cầu thang.

“Không thang máy, rồi sao,” Sean ngán ngẩm. “Cậu có bao nhiêu hộp?”

“Khoảng mười hai. Không có cái nào quá nặng đâu.” Trước khi việc khuân vác đồ bắt đầu, Sean đến một cửa hàng ở góc phố và mua một túi khoai tây chiên cùng với một lốc sáu lon bia để làm “lễ rửa tội” cho chiếc tủ lạnh đang trống rỗng. Họ phải mất thêm năm chuyến nữa mới chuyển hết được số đồ trên chiếc xe Volkswagen. Hai người bạn cùng ngồi trên ghế dài và uống mỗi người hai lon bia.

“Tôi nghĩ đây sẽ là một nơi lý tưởng,” giọng Nate đầy hy vọng.

“Ừm,” Sean đáp, nhìn chằm chằm qua khung cửa sổ. “Ở đây khá tốt. Hôm nay thế là đủ rồi chứ?”

“Tôi sẽ cố sắp xếp một vài thứ và sau đó quay lại để chuyển một vài chiếc thùng nữa. Nếu tôi có thể chuyển được hai hoặc ba chuyến vào ngày mai, thì cũng xong hết.”

“Chúng ta có thể cho tất cả lên một chiếc xe tải, và sẽ hoàn tất chỉ trong một chuyến thôi.”

“Ừm không, cậu giúp tôi thế là quá đủ rồi. Hơn nữa, cậu còn chưa thèm động đến việc đóng gói đồ đạc của chính cậu cơ.”

“Ô ô ô, về vấn đề đó,” Sean nói. “Nếu tôi giúp cậu chuyển nốt đồ, liệu tôi có thể lấy lại mấy chiếc hộp đóng đồ của cậu không?”

Anh ta cười khoái trá. “Chắc chắn rồi, việc sắp xếp đồ đạc có thể để sau.”

“Cậu sẽ ở lại đây đêm nay chứ?”

Nate nhìn quanh căn phòng. “Tôi chưa từng thực sự nghĩ về điều này. Nhưng chắc là có, ngủ trên đệm, hoặc trên sàn.” Anh ta vỗ vỗ vào tấm đệm Nhật vài lần. Tấm đệm trần cuộn lên một chút bụi. Anh ta nhìn vào người bạn cùng phòng cũ rồi nhún vai.

Sean thở dài. “Rồi cậu sẽ chuyển luôn ra ngoài chứ?” “Tôi nghĩ vậy.”

“Tôi bị để lại một mình với đôi uyên ương kia trong hai tuần nữa, đóng vai kẻ thứ ba trong chính ngôi nhà của mình.” Anh ta đặt lon bia lên một giá sách trống và lôi điện thoại ra.

“Thôi nào. Biết đâu có một bữa tiệc pizza chia tay đang chờ chúng ta khi chúng ta quay trở lại đó.”

Nate khóa cửa cẩn thận rồi cả hai người cùng quay trở lại cầu thang.

“Quỷ thần ơi,” Sean nói. Nate nhìn quanh. “Gì cơ?”

Sean chỉ tay vào cánh cửa đánh số 23. Cánh cửa đã có một ổ tra khóa và một ổ khóa, nhưng không nhìn thấy tăm hơi tay nắm cửa đâu.

“Tào lao quá,” Nate nói. “Chúng ta có nên gõ cửa không?”

“Có lẽ họ đang làm việc trong đó,” Sean đáp. “Một cách cho người ta dễ dàng khóa nó là chỉ cần lắp vào một tay nắm cửa.”

“Có lẽ vậy.” Nate nhìn quanh khu sảnh. “Đây không phải là điều tốt nhất cho ngày đầu tiên của tôi.”

“Nếu chúng ta làm việc này...”

“Phòng sinh hoạt chung có vẻ khá chắc chắn. Liệu chúng ta có thể đá nó ngay một cái không.”

Sean lắc đầu. “Tôi sẽ không làm việc đó đâu, và tôi cũng không nghe thấy cậu nói rằng chính cậu sẽ làm việc này.”

“Chúng ta chỉ lẳng lặng mà đi sao?” “Tôi nghĩ vậy.”

Họ đi thẳng về phía cầu thang.