← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Thứ bảy đánh dấu thời điểm anh ta đã ở trong tổ ấm mới của mình được tròn một tuần. Nate muốn đánh dấu ngày “trọng đại” này và khám phá khu vực sân thượng. Ngồi ngoài trời với một vài cốc bia là một ý tưởng tuyệt vời để kết thúc tuần đầu tiên và bắt đầu ngày nghỉ cuối tuần. Anh ta đi thẳng tới khu vực cầu thang và đưa chân theo lối cầu thang phụ dẫn lên trên. Có một cánh cửa kim loại chống cháy và một thanh chốt ngang phía trước. Được treo trên tường ngay cạnh cánh cửa là một danh sách những quy định sử dụng sân thượng mà tựu chung lại, nội dung của nó là không được quá lạm dụng khu vực này. Một tờ giấy lưu ý được gắn vào cánh cửa kim loại bởi một chiếc nam châm chữ X màu xanh, một loại nam châm mà trẻ em hay dùng để gắn lên tủ lạnh.

Tờ giấy ghi “Xela đang ở đây.”

Nate tự hỏi nó có nghĩa là gì. Anh ta mở thanh chắn cửa và ánh sáng mặt trời tràn ngập khắp cầu thang. Bước chân ra ngoài sân thượng anh ta để lại cánh cửa tự đóng sập lại phía sau lưng.

“Ngự trị” ở phía trước mái nhà là một chồng gạch mà Nate đoán rằng nó phải cao tới ba mét và có khi còn kéo dài ra tới phía bên sườn cầu thang. Trông như thể một kiến trúc sư nào đó đã có ý định xây dựng thêm một tầng nữa nhưng rồi thôi. Có một cánh cửa đã bị sập do thời tiết nằm ngay cạnh những bậc thang, trên đó không có tay nắm cửa, nhưng lại có đến ba chiếc khóa móc gỉ sét.

Phần nửa sau là một mặt ván gỗ trông có vẻ như nó đã ở trong một khu nhà trượt tuyết hoặc một căn nhà trên bãi biển Malibu. Diện tích mặt ván sàn khoảng bảy mét rưỡi mỗi bên và nằm trên một lớp giấy lót sàn cùng với bốn chiếc chân đỡ ngắn. Các tấm ván gỗ đã bị bạc màu và khô cứng, nhưng không đến nỗi có thể gây nguy hiểm.

Ba bậc thang rộng dẫn lên trên mặt ván sàn. Anh ta có thể trông thấy phố xá, tấm biển Hollywood, đài quan sát, và nhiều hơn thế nữa. Toàn thành phố trải dài và vây quanh anh ta trông như một bức tranh toàn cảnh sống động. Đó chính là một trong những hình ảnh gợi nhắc Nate rằng Los Angeles còn có nhiều điều hơn cả những vấn đề về giao thông, bê tông và những bức hình graffiti.

Có một nửa tá ghế nằm rải rác xung quanh mặt ván gỗ, quay về các hướng khác nhau. Phía góc sau là một căn nhà kho rộng, thuộc kiểu nhà người ta hay bài trí ở vườn sau. Gần chính giữa là một miếng kim loại đặt sát đất. Trong giây lát, Nate nhận ra đó là nơi để nhóm lửa. Anh ta đã trông thấy những cảnh tương tự như thế này trong những bộ phim hay trong các đoạn video quảng cáo. Thật là khó để chấp nhận rằng đây chính là nơi anh ta đang có mặt vào lúc này. Nate mở nắp lon bia và nhấp một ngụm.

“Anh mới đến phải không?” Đang nằm trên một chiếc ghế mà anh ta vừa đi ngang qua là một người con gái với mái tóc màu xanh neon, anh ta đã từng thoáng trông thấy trước đây. Lại gần, anh ta đoán rằng cô gái này trẻ hơn anh ta đến vài tuổi. Cô ta đang đeo một cặp kính râm loại dành cho những người đi du lịch bộ hành. Còn lại không có gì khác.

Đôi mắt Nate lướt qua cô ta và vội nhìn trở về vị trí cánh cửa chống cháy. “Vâng,” anh ta trả lời. “Tôi vừa chuyển đến cuối tuần vừa rồi.”

Anh ta trông thấy cô ấy gật đầu trong phạm vi tầm nhìn của mình.

“Phòng số 28 phải không? Nằm ở góc?”

“Vâng,” anh ta chuyển ánh nhìn từ cánh cửa chống cháy về khối cấu trúc gạch quá khổ mà không có lấy một cái cửa sổ, chỉ có một cánh cửa khóa duy nhất. Một cái gật đầu nửa vời khác từ cô gái kia. “Tôi ở phòng số 21. Góc đối diện.”

“À...” Anh ta nhấp thêm một ngụm bia nữa và chăm chú nhìn đài quan sát ở phía xa.

“Ôi, lạy Chúa tôi,” cô ta nói. “Chỉ là bộ ngực thôi mà. Anh đã từng nhìn thấy chúng rồi đúng không?”

Nate chỉ dám nhìn vào mắt cô ta. Anh ta hy vọng nó chỉ là sự tình cờ hơn bình thường một chút. “Hai lần, tính cho đến giờ,” anh ta thật thà. “Ba lần nếu tính lần tôi nhìn thấy chúng trên Internet.”

Cô ta cười nhăn nhở. “Xela.”

“Nó có nghĩa là gì? Tôi nhìn thấy nó trên tờ giấy đằng kia.”

“Đó là tên tôi. Xela.” Cô ta phát âm tên mình nghe như là Leela. Xela chìa tay ra ngỏ ý muốn bắt.

“Nate.” Anh ta đưa tay ra bắt. Xela đáp lại bằng một cái nắm tay rất chặt.

Xela không hề khỏa thân, anh ta nhận ra điều này, cô ta chỉ đơn giản là để ngực trần. Mặc dù vậy, chiếc quần bikini của cô ta có vẻ cũng không kín đáo cho lắm. Thân hình cô ta mảnh khảnh, cánh tay và vai có ba hay bốn hình xăm mỗi bên, hoặc có lẽ chỉ là một hình xăm to. Anh ta không muốn để đôi mắt mình nhìn sâu hơn xuống phía dưới. Mái tóc màu trời xanh của cô ta phủ kín vai. Còn hơn thế, cô ta nhuộm luôn cả bộ lông mày của mình.

“Anh đã chuyển hẳn về đây rồi chứ?”

“À vâng. Tôi không có quá nhiều đồ. Tôi đã sắp xếp xong đồ đạc của mình vài ngày trước.”

“Anh thích nơi này chứ?”

Anh ta nhìn lại về phía thành phố. “Chà, nơi này có view thật đẹp.” Anh ta nhăn mặt lại sau khi câu nói vừa rồi vừa buột khỏi miệng, và cố gắng lấp liếm nó xuống bằng vài ngụm bia trên tay.

“Thật là thảm,” cô ta thở dài. Xela với lấy chiếc áo từ một đống nằm dưới chân ghế và quàng nó qua vai. “Giờ thì anh có thể nhìn rồi đấy,” cô ta nói trong lúc đưa tay cài nút áo. “Những điều khủng khiếp đang nấp sau đôi mắt nhạy cảm của anh kia.”

“Xin lỗi,” anh ta nói. “Chỉ là tôi thấy cách này hơi kì cục khi gặp hàng xóm thôi.”

“Đó là lý do ngoài kia có một miếng giấy thông báo nằm trên cửa.”

“Vâng, nhưng khi tôi thấy nó, tôi nghĩ câu ‘Xela đang ở đây’ có lẽ liên quan đến Khoa luận giáo 11* .” “Ôi!”

11* Khoa luận giáo: là một tôn giáo ra đời vào năm 1952. Giáo lý cơ bản của tôn giáo này là thuyết Xuyên Hồn của L. Ron Hubbard (1911-1986).

“Không có ý nghĩa riêng tư gì cả.”

“Không, anh nói đúng. Hầu hết mọi người sống trong tòa nhà này đều hiểu nó có nghĩa là gì, và chỉ đơn giản là để tôi một mình ở ngoài này.”

Anh ta liếc nhìn lại cánh cửa. “Xin lỗi. Cô có muốn riêng tư một chút không?”

“Nếu tôi quan tâm đến sự riêng tư, Nate, liệu tôi có tắm nắng nude 12* trên nóc nhà như thế này không? Đây chỉ là cơ thể thôi. Có điểm nào là bị làm phiền ở trên đó không?”

12* Nude: khỏa thân.

“Nghe cũng có lý.”

“Ý tôi là, nếu nó khiến anh cảm thấy tốt hơn tôi sẽ hình dung anh khỏa thân ngay bây giờ. Tôi cũng cho anh lợi ích từ sự nghi ngờ ở một vài nơi... Hãy bước lên phía trước tôi, về phía bên trái.”

“Gì cơ?”

“Bước một bước lên phía trước. Khoảng một bước chân và chếch về phía bên trái.”

Anh ta di chuyển và bóng của anh ta đổ xuống khuôn mặt Xela. Cô ta mỉm cười và đẩy chiếc kính râm lên trên đầu. Đôi mắt cô ta cũng là một màu xanh dương sáng. Cô ta đưa ngón chân gõ nhẹ lên chân Nate.

“Cám ơn. Tốt hơn rồi đấy.” Xela nhìn Nate với một ánh mắt đầy thiện cảm. “Thế, anh làm gì, Nate?”

“Làm gì ư?”

“Vì để kiếm sống. Vì đam mê. Hoặc để cuộc sống trở nên thú vị hơn.”

Anh ta nhún vai. “Tôi làm việc trong một văn phòng.” Mặt Xela xịu xuống. “Tôi rất lấy làm tiếc cho anh.” Nate nhấp thêm một ngụm bia. “Vì sao lại nói thế?

Có lẽ tôi yêu công việc của mình.”

“Vậy sao?” “Không.”

“Chẳng ai có một tình yêu gọi là ‘lành mạnh’ khi làm việc trong một văn phòng cả,” cô ta nói. “Công việc này chống lại bản chất tự nhiên của con người khi bị nhốt trong một xó cả một ngày dài.”

“Ai nói những điều đó về công việc ở văn phòng vậy?” Cô ta toe toét. Đó là một nụ cười mềm mỏng nhưng chắc nịch. “Nếu anh làm việc tại một văn phòng hoành tráng, anh sẽ nói dối rằng anh yêu công việc của mình.”

Anh ta nhún vai một lần nữa và dốc cạn lon bia của mình. “Có lẽ tôi đang làm việc tại một văn phòng lớn, và tôi thực sự yêu thích công việc của mình.”

Xela lắc đầu. “Anh không phải dạng đó.”

“Làm sao mà cô biết được? Cô vừa mới gặp tôi mà.” “Anh cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy ‘phần trên’ của hàng xóm mặc dù tôi đã nói với anh rằng tôi không bận tâm về việc này. Còn nếu anh thuộc hạng người ấy, thì anh đã nhìn chằm chằm vào chúng.”

“Tôi muốn nhìn lắm chứ,” anh ta đáp. “Tôi chỉ nghĩ rằng việc này sẽ làm mọi thứ trở nên tồi tệ khi ở trong phòng giặt là.”

“Không phải vậy chứ. Tôi cũng nude khi giặt đồ. Đó là cách mà tôi có thể làm sạch mọi thứ trong cùng một lúc.”

“Thật sao?”

“Không, tất nhiên là không. Điều đó thật kì cục.”

Anh ta ngồi xuống một trong những chiếc ghế còn lại. Cô ta gỡ chiếc kính râm đeo trở lại trong khi Nate đặt chiếc lon rỗng xuống mặt ván sàn. “Vậy cô làm gì, Xela? Ngoài việc tạo ra một cảm giác không thoải mái cho anh chàng mới đến như tôi?”

“Đoán đi.”

“Tại sao?”

“Vì tôi thích xem mọi người nói gì.”

Anh ta nhìn lên mái tóc và những hình xăm đang ẩn hiện sau lớp áo quanh cổ. Chiếc cổ áo ngắn được đính những hạt nhỏ, và anh ta nhận ra rằng nó là một chiếc áo tuxedo cũ và giản dị. Cô ta chỉ đóng hai khuy áo duy nhất vì tất cả những gì cần che đều nằm ở đó. Phần còn lại là những lỗ khuyết. Và chiếc áo được điểm xuyết bởi những chiếc khuy đầy màu sắc. “Tôi đang nghiêng về phương án cô là một nghệ sĩ,” anh ta nói.

“Rất tốt. Sao anh lại đoán vậy?”

“Cô dính màu vẽ trên áo. Và rất nhiều trên tay áo.” “Anh tài thật đấy, Sherlock đáng mến của tôi ạ,” cô ta hào hứng. “Hầu hết các anh chàng khác chỉ nhìn vào tóc, rồi đến bộ ngực và cho rằng tôi là vũ nữ thoát y. Mặc dù tôi đã nghĩ anh sẽ nằm trong danh sách những người ‘ưu tú’ có câu trả lời là ‘vũ nữ khiêu dâm’.“

“Thật là mừng khi tôi đã đoán đúng. Vậy cô là họa sĩ?”

“Tranh, điêu khắc, bất kể công việc gì thôi thúc sự sáng tạo của tôi.” Cô ta nhặt chiếc điện thoại từ đống quần áo dưới chân và cùng lúc nhìn anh ta. “Dù sao, cũng rất vui khi được gặp anh, Nate - phòng số 28, nhưng nếu anh không phiền thì tôi muốn tắm nắng thêm chút nữa trước khi đi làm.”

“Cô đang vội ư?”

“Nghe hay đấy, nhưng không. Tôi có một ca làm bồi bàn.”

“Tôi nghĩ cô là nghệ sĩ?”

“Nghệ thuật là việc tôi làm,” cô ấy nói, “nhưng đó không phải là nghề của tôi.” Cô ta đưa tay tháo nút áo và ra hiệu tạm biệt. “Lần tới nhớ mang theo bia cho cả hai.”

Anh ta nhặt lon bia của mình lên và quay trở lại lối cửa chống cháy. Cái khối cấu trúc ngay bên cạnh nó hiện ra lờ mờ bên cạnh anh ta, và Nate dừng lại cạnh cánh cửa có khóa móc. “Này,” anh ta gọi lại. “Cô đã cởi áo ra chưa?”

Cô ta vẫy vẫy chiếc áo phía trên đầu như một lá cờ. “Tôi không mặc lại nó lần nữa đâu.”

“Dù sao thì, đây là cái gì vậy?” “Cái gì cơ?”

Cô ta đứng dậy khỏi ghế và để lộ bờ vai trần. “Cái này.” Nate chỉ vào đống gạch bên cạnh.

“Nó là cái gì đó dành cho thang máy,” cô ta đáp. “Oskar nói với tôi như vậy.”

“Thang máy ư?”

“Ừm, tất cả các động cơ, dây cáp, và đồ cần thiết.”

Anh ta bước một vài bước xung quanh khối cấu trúc kia. Nó còn to hơn cả căn hộ của Nate. “To vật, phải vậy không?”

Xela nhún vai và mất hút đằng sau chiếc ghế một lần nữa. “Đây là một căn nhà cũ,” cô ta nói. “Anh biết đấy, vì vậy họ cần phải chuẩn bị mọi thứ nhiều hơn bình thường.”