CHƯƠNG 7
Nate bước vào lối cửa trước vào ngày thứ ba sau giờ làm việc, và anh ta nhận ra rằng đã mười ngày trôi qua (không phải anh ta đang đếm) anh ta vẫn chưa nhận được thư. Nate đã đổi địa chỉ, và đã báo thay đổi tới địa chỉ mới, nhưng anh ta lại quên bẵng mất việc kiểm tra hòm thư. Nate bước tới khu hòm thư dưới gầm cầu thang, và tìm hòm thư có đánh số 28. Chữ số được dán bằng nhãn dán màu đỏ, loại vật liệu người ta hay cắt thành hình các con số rồi đè chúng lên một vật liệu cứng cho đến khi chúng chuyển sang màu trắng. Chiếc hòm thư bị chất đầy những thư rác dưới tên của anh ta và hóa đơn của một người nào đó. Trong khi Eddie, kẻ hay huyên thuyên tại văn phòng, tống tất cả những thứ như thế vào sọt rác. Nate tự nghĩ, những sọt rác lại nối tiếp những sọt rác.
Chồng sách niên giám điện thoại bên dưới hộp thư đã bị lật úp. Chúng bao gồm ba phiên bản, hầu hết đều nằm trong túi, những chiếc túi mà có lẽ có màu cam hay trắng gì đó nếu chúng chưa khoác lên mình một lớp bụi dày. Những cuốn sách này đều đề ngày xuất bản từ quý I năm 2012, nhưng anh ta nhớ rằng chúng đều từ nơi ở cũ của mình. Những cuốn này đáng lẽ đã phải được xuất bản từ sáu tháng trước. Có ít nhất hai tá sách như vậy mỗi loại, do đó, chẳng có ai cần đến chúng. Có một số đồ bằng đồng nằm phía sau những túi sách, bị che khuất bởi một đống danh sách theo thứ tự ABC.
Nate cố gắng đẩy những cuốn sách trở lại thành một chồng, nhưng thời gian và trọng lực của chúng đã làm những cuốn sách này lộn tùng phèo. Chúng không thể ngay ngắn trở lại. Một tia sáng tinh thần cộng đồng lóe lên, anh ta quyết định tất cả chúng cần phải được tống vào thùng rác.
Không, anh ta nghĩ. Tái chế chúng trong xe chở rác có lẽ tốt hơn.
Anh ta thắt vòng hai tay nắm nhựa quanh cổ tay mình và xoắn chúng vào khớp ngón tay. Việc này cũng đòi hỏi một vài thao tác, nhưng anh ta đã cầm bảy cuốn niên giám điện thoại trên mỗi cánh tay của mình. Nate quay người, dùng gót chân mở cửa và đầu cúi nghiêng về phía trước.
Nate nhận thấy sự sai lầm đầu tiên trong kế hoạch của mình khi tới chỗ hàng rào. Anh ta không thể nâng cánh tay mình lên cao để có thể mở cổng. Sau một lúc vật lộn, bên kia hàng rào một người đàn ông mặc áo len không tay, thắt ca vát đã mở cổng cho.
“Anh ổn chứ?” Một người lạ mặt hỏi.
“Giờ thì vẫn ổn,” Nate trả lời. “Anh tới vừa kịp lúc.” “Không có gì,” người đàn ông lạ mặt trả lời. Ông ta nhìn vào những chiếc túi Nate đang giữ và trong giây lát, đầu ông ta ngó nghiêng từ bên này qua bên kia thăm dò. “Thật là vui khi cuối cùng thì cũng có người giải quyết cái mớ này.” Ông ta bước qua và giữ cổng mở. Mái tóc tối màu của người đàn ông này được chải chuốt một cách cẩn thận và rẽ làm đôi. Nó làm Nate nhớ tới kiểu tóc “mũ bảo hiểm” của các nhân vật trong bộ đồ chơi LEGO.
“Chúc một ngày tốt lành,” người đàn ông lên tiếng. Nate đi xung quanh khu vực tòa nhà tìm chỗ xe chở rác đậu, chỗ đó nồng nặc mùi nước tiểu. Anh ta cố gắng không để mình giẫm phải bất cứ một bãi nào đang chảy thành dòng xuống rãnh nước bên cạnh. Chiếc xe rác tái chế màu xanh chỉ đậu cách ngay đó một đoạn. Anh ta để những chiếc túi sang một bên cánh tay, bẩy cho chiếc nắp xe rác mở, và quẳng những cuốn danh bạ điện thoại kia vào trong.
Thêm hai chuyến tương tự như thế này, khu vực bãi rác đã giết chết tinh thần lao động vì cộng đồng còn sót lại trong Nate, và anh ta tự thấy rằng khu vực hòm thư có vẻ trông đã khá khẩm hơn với một nửa số sách niên giám điện thoại đã bị quẳng đi. Anh ta rải những cuốn còn lại ra để sắp xếp lại một chút. Trong khi thực hiện công việc của mình, Nate cảm thấy những thứ đằng sau những cuốn sách có lẽ trông vừa mắt hơn.
Có một bộ ba tấm bảng phủ đầy bụi nằm ngay dưới những hòm thư. Tấm to nhất được làm bằng đồng, trông có vẻ vuông vức, mỗi bề rộng hơn ba mươi centimét, và được chia làm ba phần.
Bên cạnh đó là một tấm nhỏ hơn, có kích thước của một cuốn sách bìa cứng, trên bề mặt ghi tên của tòa nhà, và ngày xây dựng năm 1894, cho biết đây là Bảo tàng Lịch sử - Văn hóa số 4 của năm 1962. Một phần mặt phẳng rộng nhô lên cao hơn, nằm ở chính giữa tấm bảng được khắc tên thành phố Los Angeles.
Tấm biển cuối cùng, bên dưới hai tấm biển của thành phố kia, là dành cho tiểu bang California. Nó cũng có kích thước như hai tấm bảng kia và đã bị ố đen theo thời gian. Tấm biển dành cho tiểu bang là một hình chữ nhật, phần trên cong với hình ảnh của một con gấu giữa hai ngôi sao. Trên đó cũng có tên và năm, con số này cho biết tòa nhà được xây dựng vào năm 1932. Phần còn lại không có gì hơn là những khoảng trống.
Nate băn khoăn rằng liệu những dòng chữ kia có phải đã thừa nhận một số giao kết của một cuộc kiểm soát cho thuê trong lịch sử không. Điều này có thể giải thích cho lý do tại sao giá thuê phòng ở đây thấp đến vậy, mặc dù giá thuê trong quá khứ cũng có thể gần đến 40-50 đô một tháng, huống hồ nơi này lại thuộc Los Angeles. Anh ta nhớ một điều gì đó được viết bởi Ray Bradbury, tác giả đã viết về việc phải trả một số tiền thuê nhà rất nhỏ khi sống tại bờ biển Venice vào những năm 1940.
Anh ta đang loay hoay ở cầu thang và không để ý tới “cô gái tóc vàng” sống đối diện căn hộ mình. Cô ta co rúm lại và Nate dừng lại đột ngột. “Xin lỗi,” anh ta lên tiếng. “Tôi hơi lơ đễnh một chút.”
“Không sao,” cô ta đáp lại. Hôm nay, cô nàng mặc một chiếc quần jean bó sát kết hợp một chiếc áo phông đồng phục tối màu với một hình logo màu vàng trên đó. Cô ta để tóc buộc ra sau thành hai bím tóc nhỏ. Trên vai đeo một chiếc túi vải bố đã sờn cũ. Nate tì tay lên lan can cầu thang ngay khi cô ta vừa đặt một chân lên bậc thang đầu tiên. Họ cùng giật mình lùi lại. Cô ta mỉm cười. “Tôi xin lỗi.”
“Nhường phụ nữ trước.” “Không, không sao đâu mà.”
“Nài nỉ đấy.” Nate bước lùi lại một bước và ra hiệu mời cô gái lên cầu thang.
Cô ta thoáng gật đầu và cất bước. Đôi chân gõ nhịp giày đều đều trên những bậc cầu thang. Thực ra, cô ta mang một đôi giày cao bồi, Nate nghĩ, và cô ta lên tiếng, “Anh sống đối diện căn hộ của tôi phải không?”
“Vâng,” anh ta đáp. “Tôi chuyển tới đây từ hai tuần trước.”
“Ồ, phải rồi. Anh là... Ned?” “Nate.”
“Nate. Tôi xin lỗi, tôi đã rất thô lỗ với anh. Hôm đó tôi bị muộn giờ làm và ông chủ của tôi luôn để ý đến lỗi đó của tôi.”
“Không sao đâu,” Nate nói. “Tôi biết việc vội vã chạy ra khỏi cửa và có việc gì đó khẩn cấp nó như thế nào. Ở chỗ ở cũ của tôi, mọi người còn hay đỗ xe chồng vào lối đi của nhau và chúng tôi dường như không có cách nào thoát ra được.”
“Ôi, thế thì tệ quá.” “Ừm, tôi cũng biết vậy.”
Cô ta bước chậm lại để Nate có thể đi song song cùng mình trong những nhịp cầu thang cuối cùng. “Tôi là Mandy,” cô ta nói. “Rất vui khi được gặp anh.”
“Tôi cũng vậy,” anh ta lên tiếng. Họ cố gắng thực hiện một cái bắt tay vụng về trong khi di chuyển và phải nín cười. Khi lên đến tầng thứ ba, anh ta để Mandy đi trước.
Cô ta nhìn Nate phía sau vai mình. “Anh chuyển tới đây ổn cả chứ?”
“Không có vấn đề gì to tát lắm,” anh ta đáp. “Tôi vẫn còn một vài thứ đồ chưa được khui ra. Điện thoại vừa mới lắp đặt ngày hôm qua. Tôi đang thương lượng vì tôi muốn có một đường cáp. Tôi đang cố gắng xoay xở để có mạng Internet.”
“Ô, hãy nói chuyện với Veek,” Mandy nói.
“Vic? Anh ta làm việc ở văn phòng cho thuê hay gì?”
“Veek,” Mandy nhắc lại. “Là phụ nữ. Nó là tên viết tắt của thứ gì đó ở vùng Trung Đông, hoặc đại loại thế. Cô ấy kiểm soát hệ thống mạng không dây thiết lập cho cả tòa nhà. Cô ấy sẽ để cho anh sử dụng hệ thống này với mức chi phí 5 đô hoặc 10 đô một tháng. Và đôi khi cô ấy cũng làm cả hợp đồng nữa.” Mandy nhún vai một cách vụng về. “Cô ấy ở tầng dưới, phòng 15.”
“Thật tốt khi biết tin này.”
Mandy dừng lại ở phía cửa trước căn hộ của mình. “Còn vấn đề gì tôi có thể kể mà anh chưa biết không nhỉ?” Cô ta mím môi cân nhắc. “Thang máy không hề hoạt động, nhưng tôi nghĩ anh có thể đoán ra khi chuyển đồ về đây. Trong phòng giặt là dưới tầng hầm, có chiếc máy giặt phía bên trái hoạt động không được tốt cho lắm. À, và còn có một cô gái thích cởi trần tắm nắng trên sân thượng nữa.”
“Vâng,” anh ta đáp. “Tôi cũng vừa khám phá được hết những điều này.”
“Ồ, tôi xin lỗi.” Giọng Mandy tạo thành một tiếng thì thầm đầy bí ẩn trong khi cô ta mở khóa căn hộ của mình. “Tôi không biết có chuyện gì với cô ta nữa. Cô ta sẽ thực sự là một cô gái xinh đẹp nếu không làm những điều kì dị như thế với mái tóc của mình.”
Trong khi Nate đang muốn phân trần thêm rằng nếu anh ta có cần thêm điều gì nữa..., Mandy đã mở cánh cửa căn hộ của mình. Anh ta liếc nhìn vào trong, trông thấy một đống chăn màn và đồ đạc lộn xộn. “Này,“ anh ta lên tiếng, “căn hộ của cô lớn hơn của tôi phải không?”
Cô ta nhìn ra phía sau qua vai mình, rồi nhìn về phía cửa căn hộ của Nate. “Tôi không biết nữa. Tôi chưa bao giờ vào bên trong phòng của anh cả. Người cuối cùng ở đây trước khi anh đến là một gã bựa. Hắn luôn luôn nói về S - E - X, anh biết nó có nghĩa là gì không?”
“Nếu S - E - X mà cô nói đến có nghĩa là sex, thì tôi nghĩ là có.”
Má cô ta đỏ ửng lên. “Xin lỗi,” Mandy ngại ngùng. “Tôi biết đó là một thói quen ngớ ngẩn.”
“Không vấn đề gì.” Anh ta hất cằm hướng về căn hộ của Mandy. “Tôi thề là trông có vẻ căn hộ của cô lớn hơn của tôi. Có lẽ căn hộ của cô hứng được nhiều ánh sáng từ cửa sổ khu bếp hay cái gì đó tương tự.” Anh ta hất ngón tay cái của mình về phía bên phải.
Mandy lắc đầu. “Bếp của tôi ở đằng kia,” cô ta nói, “đằng sau phòng tắm.” Cô ta chỉ về phía bên trái, về một phía góc khá xa.
“Phòng tắm của cô gần cửa hơn nhà bếp ư?” “Không phải căn hộ của anh cũng vậy sao?”
“Không. Bếp của tôi ở ngay đây.” Anh ta mở cửa và chỉ về phía nhà bếp.
Mandy thận trọng ngả người vào căn hộ của anh ta và ngó qua. “Ồ, oa,” cô ta thốt lên. “Anh sở hữu một căn bếp thực sự đấy, trong này có cả khu bếp và tất cả mọi thứ.”
“Cô không có ư?”
Hai bím tóc của Mandy lắc lắc trong không khí. “Căn bếp của tôi chỉ là một căn bếp nhỏ, anh biết đấy, nó giống như một khu bếp trong nhà nghỉ hay một nơi nào đó tương tự.” Cô ta nhún vai và bước một vài bước thật nhanh trở về căn hộ của mình. “Dù sao thì, một lần nữa, rất vui khi được làm quen với anh, Nate.”
“Tôi cũng vậy,” Nate đáp lại. “Cám ơn vì tất cả những lời khuyên.”
Mandy bước vào căn hộ quá khổ của mình với một nụ cười hiền lành, và cánh cửa khép lại phía sau lưng.