← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Nate muốn tìm hiểu một chút về địa danh lịch sử khi ở công ty, nhưng một thùng tờ rơi bị trả lại và một bài lên lớp từ Eddie đã nghiền nát sự nhiệt tình của anh ta đối với bất cứ việc gì. Tiếp đến là một vé phạt lỗi đỗ xe vào sáng ngày hôm sau - do anh ta quên mất lịch tuần tra của cảnh sát - đã tiêu diệt hoàn toàn ý định đó. Phải cho đến ngày thứ sáu, khi Carla từ phòng kế toán hỏi anh ta về căn hộ mới như thế nào thì anh ta mới nhớ ra ba tấm biển kia. Nhưng rồi, anh ta lại cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra mình không thể nhớ tên của tòa nhà được ghi trên tấm biển đó. Anh ta giật một tờ giấy nhớ khỏi tập giấy trên bàn và dán nó vào ví để chắc rằng anh ta có cớ để nhớ ra nó và phòng trường hợp cần viết gì lên đó khi trở về nhà.

Mặc dù vậy, khi trở về nhà, tâm trí anh ta lại hoàn toàn để tâm vào những việc khác. Anh ta đã tự rút ra được bài học rằng cuối tuần là thời điểm thê thảm nhất cho việc đỗ xe, đặc biệt là vào giờ cao điểm. Anh ta chẳng có cách nào khi một chiếc xe tải quá khổ đang chặn toàn bộ những chỗ trống trước cửa tòa nhà. Một gã đi chiếc Taurus màu xanh đang ngồi trong chiếc xe của mình, chiếm luôn hai chỗ trống giữa hai làn xe và chẳng thèm quan tâm đến Nate đang gắng sức lách chiếc xe của mình vào chỗ trống vỏn vẹn ở phía cuối. Nate lái lòng vòng xung quanh những tòa nhà bên cạnh cho đến khi anh ta tìm thấy một chỗ trống mà mình có thể xoay xở được chiếc Volkswagen vào đó, khu vực gần như đã chiếm một phần sang con phố bên cạnh.

Anh ta đi bộ về nhà và quan sát kĩ chiếc xe tải ngay trước tòa nhà. Đó là một chiếc xe màu trắng bình thường có thể tìm thấy trên khắp thành phố. Chúng thường có nhiệm vụ gì đó phải làm với ngành công nghiệp điện ảnh nơi đây. Sau đó, khi anh ta đến gần hàng rào, Nate chợt nhớ ra hôm nay là ngày thứ sáu cuối cùng của tháng tư.

Toni, người phụ nữ từ Văn phòng Quản lý Locke, đang đứng ở bậc thang trên cùng. Cô ta đang diện một chiếc váy ngắn cũn cỡn như lần trước một tay cầm chiếc iPad, tay kia áp chiếc điện thoại vào tai. Toni nhìn thấy Nate và nụ cười “giết người” của cô ta tỏa sáng khắp bãi cỏ phía trước họ.

Nate gần đến cổng, chiếc cổng đang được giữ mở bằng một sợi dây chun, thì có hai người đàn ông bệ vệ bước ra khỏi chiếc xe tải, trên tay đang khênh một chiếc ghế dài. Chiếc thang dỡ hàng của xe tải ré lên khi chúng gần như bị bật trở lại khi chạm tới mặt đất.

Anh ta bước theo hai người đàn ông tiến lên cầu thang. Họ di chuyển chiếc ghế dài nhẹ nhàng như bê một chiếc hộp rỗng. Toni ra hiệu cho Nate dừng lại ngay cửa và anh ta đứng trông hai người đàn ông kia đang đi thẳng lên lối cầu thang hình vòng cung, tay bê chếch chiếc ghế, phòng khi bị vướng vào chân.

“Tôi phải đi rồi,” cô ta nói trong điện thoại. “Tôi có một khách hàng khác ở đây.” Cô ta cúp máy rồi tươi cười với Nate. “Từ hôm đó đến giờ, anh thấy nơi này thế nào?”

“Tuyệt,” anh ta đáp. “Tôi thích khu vực sân thượng.” “Tôi biết,” cô ta đáp, miệng cười rạng rỡ hơn, “nó thật tuyệt phải không? Tôi cũng ước căn hộ của tôi đẹp như vậy.”

“Có lẽ cô nên chọn lấy một chỗ ở đây.”

Nụ cười kia trở nên chói mắt, và anh ta biết rằng nó không đến nỗi hài hước đến vậy.

“Anh đang nói đến điều gì?” Toni nói, “Anh có một người hàng xóm mới. Một người vừa mới thuê căn hộ ngay cạnh căn hộ của anh.”

“Một ai đó ư?”

“Ồ, tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân,” cô ta nói. “Mặc dù vậy, anh có thể sẽ gặp anh ta trên tầng.”

Tờ giấy nhớ lóe lên trong tâm trí anh ta. “Thực ra tôi đang có một câu hỏi dành cho cô,” Nate nói trong khi ra dấu gật đầu hướng về phía hành lang. “Tôi nhìn thấy các tấm biển dưới những hòm thư. Nó có vẻ có điều gì đó thật đặc biệt về nơi này?”

“Ồ, đây là một địa danh lịch sử,” cô ta nói. “Một phần lý do vì sao người sở hữu nó có thể giữ mức giá cho thuê thấp đến vậy là do họ được miễn giảm một số thay đổi và yêu cầu nhất định, thêm vào đó, họ nhận được một khoản hỗ trợ nho nhỏ từ chính phủ.”

“Phải,” anh ta tiếp lời. “Nhưng tôi đang tự hỏi tại sao đây lại là một địa danh?”

Nụ cười của cô ta mờ dần đi. “Sao cơ?”

“Điều gì đã khiến nơi này trở thành một địa danh? Liệu có điều gì đó đặc biệt về kiến trúc hay có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây, hay một điều gì đó tương tự như vậy ư?”

Cô ta nhìn chằm chằm vào Nate trong giây lát. “Nơi này đã rất cổ rồi. Anh có trông thấy phiến đá ở góc đằng kia không? Nó được xây dựng vào năm 1894.” Cô ta quay đi và chỉ vào phần nền móng của ngôi nhà.

Nate cũng nhìn theo hướng ra nơi có những viên đá cẩm thạch. “Đó phải không? Nó đã cũ ư?”

Toni liếc vào chiếc iPad của mình và lướt màn hình với những ngón tay. “Thành thật mà nói, ngài Tucker, tôi không chắc lý do tại sao. Rõ ràng là, nó đã xảy ra trước thời gian tôi có mặt ở đây.” Đôi mắt cô ta nhìn về phía Nate, rồi nụ cười “giết người” kia lại chiếm được vị thế của nó. “Oskar có lẽ biết. Anh đã hỏi ông ta chưa?”

“Chưa,” Nate thừa nhận. “Tôi không thấy ông ta mấy ngày nay.”

“Tôi sẽ tìm hiểu vấn đề này giúp anh nếu anh muốn,” cô ta nói. “Tôi có thể kiểm tra lại thông tin với văn phòng và có lẽ sẽ có một vài thông tin cho anh vào lần tới khi tôi đến đây.“ Cô ta liên tục kiểm tra điện thoại của mình. “Nếu anh không phiền, tôi cần phải đi bây giờ. Tôi cần phải đi chỗ khác sau ba mươi phút nữa.”

Nate vẫy tay chào trong khi cô ta lao ra đường và tiếp tục lướt iPad. Cô ta bước qua cánh cổng rồi mất hút đi về phía đại lộ Beverly.

Anh ta đi thẳng lên cầu thang và đi qua những người chuyển đồ khi họ đang đi xuống. Chẳng ai trong số họ tỏ ra có vẻ gì là vừa bê một chiếc ghế dài lên tận ba tầng lầu. Tính ra là bốn nếu tính cả những bậc cầu thang ở lối vào tòa nhà. Họ thì thầm gì đó với nhau và đi thẳng tới chiếc xe tải.

Những chiếc hộp đóng đồ nằm la liệt ở hành lang. Nate đi thẳng tới đó với ý nghĩ sẽ giới thiệu bản thân và hy vọng sẽ có những người hàng xóm tốt. Được nửa đường, có thứ gì đó làm anh ta bận tâm.

Hay nói một cách chính xác hơn, thì anh ta thấy thiếu một cái gì đó.

Cánh cửa phòng số 23 vẫn không hề có tay nắm cửa. Ổ cắm khóa nằm chỏng chơ trên mặt khóa. Có lẽ họ đã gỡ nó xuống khi người ta chuyển đi?

Nate ấn ngón tay mình vào ổ khóa. Nó tự mở ra một khoảng rồi dừng lại. Không có vẻ gì là cái lỗ khóa ấy quá nhỏ. Cảm giác như đó không phải là một cái lỗ.

Anh ta cúi xuống và xem xét chiếc ổ khóa. Đó là một ổ khóa giả. Sau lớp vành khóa là một tấm gỗ mịn. Miếng kim loại chỉ đơn giản là được bắt ốc lên bề mặt cánh cửa.

“Này,” một giọng nói cất lên. “Hy vọng anh chàng này không phải là người phá hỏng chiếc khóa đó.”

Đó là một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ đã gần 60 nhưng thân hình vô cùng cân đối. Ông ta đứng ở ngưỡng cửa phòng số 26, trên tay đang giữ một chiếc hộp. Mái tóc bạc trắng của ông ta được cắt ngắn theo kiểu đầu đinh. Nate nghĩ đây chính là hình ảnh của một trung sĩ nghỉ hưu trông như thế nào trước khi họ tiếp tục trở thành các huấn luyện viên thể dục thể hình hà khắc.

“Không ạ,” anh ta lên tiếng, “Nó đã bị mất tích trong vài tuần nay.”

Người đàn ông tiến về phía trước. Ông ta cao hơn Nate gần chục phân và thân hình hiện rõ một đường chữ V rắn chắc bên trong lớp áo phông của mình. “Làm sao mà cậu vào được trong đó?”

“Đó không phải là phòng của cháu,” Nate trả lời. “Cháu không nghĩ có ai đang sống ở đây nữa. Người ta đã xử lý nó hay làm điều gì đó tương tự rồi lấy mất núm cửa.”

Người đàn ông nhìn vào hộp khóa rỗng và đảo mắt qua Nate để dò xét thái độ của anh ta. Nate có một cảm giác không thể nhầm lẫn rằng mình đang bị đánh giá. Người giáo viên thể dục hà khắc kia ngẩng đầu lên rồi nói.

“Tim Farr, tôi vừa mới chuyển đến ngày hôm nay.” Ông ta chuyển chiếc hộp sang một bên và kẹp nó dưới một cánh tay của mình, đưa một tay ra bắt, và những ngón tay của Nate như bị nghiền nát qua những cú lắc.

“Nate Tucker,” anh ta đáp lại. “Cháu sống ngay cạnh căn hộ của bác. Phòng số 28.”

Tim gật đầu. “Cậu là một hàng xóm biết giữ yên tĩnh chứ?”

“Cháu nghĩ vậy.”

Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười, để lộ ra hàm răng nhỏ, đều và trắng bóng. “Tôi sẽ cho cậu biết nếu cậu không phải là người như vậy. Tòa nhà này tốt chứ?”

Nate nhún vai. “Cháu thích nó,” anh ta đáp. “Cháu mới chỉ ở đây một mình khoảng một tháng nay, nhưng cháu nghĩ đây là một trong những nơi tốt nhất mà cháu đã từng sống.”

Time gật đầu chắc nịch. “Nó hơi nhỏ một chút so với nhu cầu của cháu, nhưng có vẻ cũng được. Sơ đồ mặt bằng sàn có vẻ không được ưng ý cho lắm.”

“Bác không đến xem căn hộ trước ạ?”

Ông ta lắc đầu. “Tôi không xem trước. Tôi chỉ vừa mới từ Virginia đến đây.”

“Điều gì đã khiến bác phải chuyển đến L.A?”

“Vì sao bất cứ ai cũng đến California?” Tim mỉm cười. “Ta đang cố tìm lại bản thân mình.”

Nate cũng mỉm cười. “Cháu đến đây vì một cô gái.” “Chuyện như thế nào?”

Anh ta nhún vai. “Cháu đã và đang tìm lại chính mình đến nay đã sáu năm rồi.”

Tim cười rồi lại dùng hai tay ôm chiếc hộp.

“Này, anh bạn”, ông ta lên tiếng. “Thế còn về sân phơi chung trên tầng thượng mà Toni nói với tôi thì sao?” “Khá tuyệt. Quang cảnh trên đó rất đẹp ạ.”

“Có lẽ cũng giống như quang cảnh ở California đúng không? Tôi đang nghĩ về việc sau này sẽ làm một vài lon bia ở trên đó và ngắm hoàng hôn.”

“Ô,” Nate thốt lên, “Nếu như bác lên đó, mà thấy một tờ giấy trên cửa dẫn ra sân thượng, điều đó có nghĩa là có một người hàng xóm của chúng ta đang nude và tắm nắng ở ngoài đó. Cô ấy có lẽ sẽ không phơi nắng vào lúc muộn như thế, nhưng cháu chỉ dặn bác trước vậy thôi.”

“Thật là đáng buồn khi phải nói rằng, tôi bị đánh trúng tim đen khi nhìn vào một cô gái trẻ trong bộ dạng khỏa thân làm tôi chẳng mấy có hứng và trông chẳng có vẻ gì là một lão già bệnh hoạn...”

“Ồ, vâng, bác vẫn chưa nhìn thấy cô ấy phải không?” Nate hỏi.

Tim cười toe toét rồi lấy chân đẩy cửa. Sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ, một nửa đã bị choán bởi những chiếc hộp. Từ những gì mà Nate có thể nhìn thấy, mỗi bề của căn phòng có lẽ chưa đến ba mét.

“Này bác,” anh ta lên tiếng, “có chuyện gì xảy ra với căn hộ của bác vậy?”

Tim gật đầu. “Tôi biết, đúng thế chứ? Như tôi đã nói, mặt bằng sàn có vẻ không được ưng ý cho lắm.” “Bên trong có các phòng khác không ạ?”

“Có. Nhưng chúng không được phân chia hợp lý để có thể tận dụng hết không gian, tuy vậy, tôi chắc chắn rằng mình có thể làm gì đó với nó.” Ông ta đặt chiếc hộp trên tay chồng lên một chiếc hộp khác đang nằm dưới đất và nhìn Nate. “Căn hộ của cậu không giống thế này ư?”

“Không,” Nate lắc đầu. “Phòng của cháu là một căn hộ theo kiểu studio. Tất cả các không gian đều là không gian mở, chỉ riêng có bếp và phòng tắm là riêng biệt.”

“Chà,” Tim lên tiếng. “Thế có lẽ sẽ đẹp hơn.” Những tiếng nện chân chắc nịch đang tiến dần lên phía cầu thang. Những người chuyển đồ đã quay trở lại.

Họ đang khênh một tủ quần áo.

“Rất vui khi được gặp cậu, Nate,” Tim nói. “Nói chuyện với cậu sau nhé.”

“Vâng, bác cũng vậy.”

Nate quay trở lại phía cửa phòng mình để nhường đường cho những người vận chuyển kia, và khi anh ta đã đứng trước cửa căn hộ của mình, trông có vẻ thật kì cục nếu anh ta không vào nhà.

Ánh hoàng hôn đang chiếu xuyên qua tấm rèm nhà bếp, anh ta đã kéo rèm vào để bớt chói mắt. Trong khi Nate đang “loay hoay” với chiếc rèm cửa, một cái gì đó nhảy múa quanh kệ bếp và bám lên tường. Một con gián khác xuất hiện trong chậu rửa và chạy vòng quanh hai lần trước khi bay lên giá bát.

Anh ta nhặt một chiếc cốc thủy tinh từ giá bát, và chụp nhẹ nó lên một trong hai con côn trùng. Con còn lại cuống quýt nấp dưới lò vi sóng và biến mất. “Tù binh” là một con vật nhỏ bé, dài hơn một centimét, với những đường nét hoa văn rực rỡ trên cơ thể màu lục bảo của nó. Con vật đã bị thương ở đâu đó trên đường đi, và mất một chân.

“Thế nào, anh chàng gián?”, Nate nói. “Mọi chuyện phụ thuộc vào mày, tao và chiếc cốc này.” Anh ta đang định gõ nó vào bồn rửa và dìm chết nó.

Nate có lẽ cần những chiếc bẫy trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Chiếc râu của con gián chà chà bên trong lớp kính. Nó lùi lại rồi lao về phía trước một lần nữa, đập vào thành cốc với một cú va yếu ớt nhưng hoàn toàn có thể coi đó là một cú đá. Nate nhìn con gián tội nghiệp trong một lát rồi nhíu mày. Anh ta chờ cho con vật bé nhỏ bình tĩnh lại để có thể nhìn nó rõ hơn.

Con gián không hề bị mất chân. Nó có một chiếc chân phụ. Bốn bên phải và ba bên trái. Anh ta nhìn nó nhảy múa xung quanh chiếc cốc với chiếc chi phụ.

Con gián đột biến cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng mình đang bị mắc kẹt và dừng lại để chờ đợi một kết cục không thể tránh khỏi. Anh ta nhìn con gián nhỏ bé ngồi đó, khước từ mọi thứ cho số phận của mình. “Ừm, tao biết.” Anh ta thở dài. “Thật là tồi tệ khi mày chả còn sự lựa chọn nào khác.”

Nate nhấc chiếc ly lên và để nó đi. Nó huơ huơ chiếc râu, chỉ như hai sợi chỉ nhỏ màu xanh về phía Nate, rồi biến mất dưới chiếc lò vi sóng theo bạn của mình.