← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Ngày thứ bảy thứ bốn kể từ khi Nate chuyển đồ của mình tới đây, anh ta tự nhủ với bản thân mình rằng đã được “nhẹ người”. Giờ đây, nơi này đã trở thành căn hộ của anh ta. Anh ta dùng một trong những chiếc giá sách và chiếc ghế dài để phân chia không gian. Chiếc bàn nằm sát tường ngay cạnh cửa ra vào. Tất cả mọi thứ khác nằm ở khu còn lại của căn phòng, mặc dù tất cả mọi thứ ở đây chỉ được tính tới khu giải trí trung tâm, chúng đều được xếp ở khu vực giữa hai cửa sổ và chiếc giá sách còn lại.

Giờ thì anh ta đã hoàn thành xong việc sắp xếp căn hộ của mình, Nate đưa ra một kết luận không thể khác, rằng mình chẳng còn việc gì để làm. Anh ta lấy một lon bia trong hai lon còn lại ra khỏi cửa tủ lạnh - anh ta cần phải sớm đi mua sắm - và quyết định khám phá tòa nhà thêm chút nữa. Vì không có kế hoạch từ trước, anh ta hình dung bắt đầu hành trình này từ tầng mái và thưởng thức bia dưới ánh mặt trời. Nate đi ra sảnh và đi về phía cầu thang.

Từ những bậc thang dưới cùng, anh ta có thể nhìn thấy một chữ X màu xanh được dán lên một tờ giấy trên cửa. Anh ta chợt nảy ra ý nghĩ rằng mình sẽ quay trở lại và lấy thêm một lon bia nữa. Ở một mức độ nào đó, ý nghĩ về việc được nhìn thấy cô hàng xóm tóc xanh một lần nữa - được nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô ta - quả là hấp dẫn. Mặt khác, trước sự thật “trần trụi” của cô gái đó, có quá nhiều sự cám dỗ vượt ra khỏi suy nghĩ về những cuộc trò chuyện và làm vài lon bia cùng với cô hàng xóm nóng bỏng và khỏa thân của anh ta. Nate thấy nó rất giống với những hình ảnh lõa thể trên một bộ phim. Chuyện này có vẻ máy móc và không được tự nhiên cho lắm, và thậm chí nó cũng không có vẻ gì là gợi cảm cả.

Nate khó nhọc trở về căn hộ của mình và mở chiếc máy tính xách tay. Căn hộ anh ta vẫn chưa có Internet. Nate kiểm tra email và làm công việc trình duyệt thường nhật của mình tại nơi làm việc. Tại nơi ở cũ, Sean đã tạo một cổng kết nối để mọi người cùng truy cập. Nate vẫn chưa làm gì để thiết lập bất cứ hệ thống nào tại nơi ở mới của mình. Anh ta có thể trả tiền để sử dụng điện thoại như một trạm thu phát Wifi, nhưng anh ta phải trả chi phí đến 30 đô một tháng. Mặc dù, tới giờ, anh ta vẫn hy vọng rằng có ai đó sống quanh đây đang mở Wifi miễn phí mà mình có thể sử dụng.

Trong khu vực này có đầy rẫy những tín hiệu Wifi. Một vài tín hiệu 2Wires, một Linksys, và một vài cái tên của các chữ cái ghép lại mà anh ta không thể giải mã. Những tín hiệu đầu tiên là những tín hiệu sóng khỏe nhất. Trong đó có năm tín hiệu của các quán bar. Nhưng chúng đều được bảo mật bằng WEP.

Houseofmystery

Anh ta nhớ rằng Mandy đã nhắc đến một người phụ nữ sống ở tầng hai, người có quyền thiết lập mạng Wifi trong tòa nhà. Mặc dù chỉ mới hai tuần trôi qua, anh ta không thể nhớ được số căn hộ hay bất cứ cái tên nào liên quan tới nó.

Nate quyết định đi xuống tầng dưới, và xem liệu có con số nào làm anh ta nhớ ra không.

Phòng sinh hoạt chung tầng hai gần như trống không. Anh ta đã không lảng vảng qua đây kể từ khi Toni lần đầu tiên giới thiệu căn hộ cho anh ta từ ba tuần trước. Anh ta cũng không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào phát ra từ dưới căn hộ của mình. Liệu có ai sử dụng khu vực này không? Anh ta đắn đo. Ý tưởng sẽ mang chiếc đầu DVD của mình xuống đây và xem phim ở màn hình lớn lóe lên trong đầu anh ta. Nate có thể gọi một chiếc pizza hoặc ăn món ăn Mexico hay một cái gì đó. Có những cách tồi tệ để “tận hưởng” buổi tối ngày thứ bảy như thế này.

Ngay sau phòng sinh hoạt chung là cánh cửa chống cháy, đang được giữ mở bằng một chiếc kẹp từ tính. Nằm một bên cửa là hai căn hộ số 15 và 16. Anh ta nhìn vào cánh cửa phòng đánh số 15 và nghĩ nó có vẻ khá quen thuộc. Anh ta gần như có cảm nhận tích cực rằng đây chính là con số mà Mandy nhắc tới.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng số 15 trong giây lát. Hít một hơi thật sâu, Nate rướn cổ mình ra phía sau, đề phòng trường hợp phải diễn tập một lời giải thích cho lý do gõ cửa nhà một người lạ, với hy vọng rằng dù có bất cứ ai sống đằng sau cánh cửa kia cũng sẽ không nổi giận vì bị quấy rầy.

Rồi sau đó, anh ta ngừng lại, nhìn về phía tay trái của mình một lần nữa.

Nằm chếch chéo khu vực sảnh là căn hộ số 14. Anh ta nhớ nó đã lướt qua tâm trí mình khi lần đầu tiên đến tòa nhà Kavach này. Vào thời điểm đó, anh ta nghĩ rằng mình đã thoáng trông thấy một cặp khóa móc cố định trên cánh cửa. Giờ đây, Nate mới có thời gian để quan sát kĩ hơn, và nhìn thấy cả hai chiếc khóa kia. Bốn chiếc then đã được lắp vào phía bên trái cánh cửa - hai chiếc trên tay nắm cửa, và hai chiếc phía dưới. Chúng được làm bằng những tấm kim loại dày và rất to, Nate dám cược rằng mỗi ổ khóa phải nặng đến một kilogam.

Các ổ khóa rất chắc chắn. Chúng rất nặng, và được tán đinh. Hai chiếc trong số đó có lỗ tra khóa phía trước, giống như hình dạng ổ khóa trên ngực của những tên cướp biển. Anh ta không hề nhận ra bất cứ tên nhãn hiệu nào được khắc trên đó, nhưng mỗi chiếc khóa đều trông có vẻ như không hề hấn gì nếu như có vài nhát búa tạ giáng xuống.

Chúng đã rất cũ. Những chiếc then cài đã được sơn đi sơn lại đến vài ba lần, phần nước sơn còn vương tung tóe lên ổ khóa. Anh ta có thể nhìn thấy ít nhất bốn sắc thái và màu sắc khác nhau của chiếc khóa ngay trên núm cửa. Nó có lẽ là chiếc ổ khóa mới nhất trong ba chiếc còn lại.

Thậm chí, đến tay nắm cửa cũng đã rất cũ. Ngay dưới lớp sơn của tay nắm cửa là một quả bóng đa diện, giống như một viên đá quý quá khổ. Anh ta đã từng nhìn thấy những núm cửa như vậy trước đây ở các tòa nhà cổ. Nate nhìn đi nhìn lại khu vực hành lang, rồi sau đó dùng móng tay cạo cạo lớp sơn trên đó. Các lớp sơn nhăn nhúm lại và bị xé toạc cùng lớp gỉ sét xơ xác. Giữa các ngón tay của anh ta là một mảng sơn đã bị tróc ra thành một vệt dài và bị kẹt lại. Nó dãn ra khi anh ta thử kéo dài nó, rồi khi những đường cạnh bị xoắn lại, mảng sơn bị rách toạc làm ba.

Núm cửa được làm từ thủy tinh trong suốt. Anh ta nhìn vào lớp sơn bị tróc ra trong tay và cố gắng đếm các lớp sơn đang nằm thành từng lớp chồng lên nhau. Núm cửa được sơn đi sơn lại ít nhất ba lần, và có lẽ còn nhiều hơn thế.

Đôi mắt anh ta chuyển hướng từ tay nắm cửa về phần còn lại của cánh cửa. Giống như rất nhiều tòa nhà cổ khác, những lớp sơn vội vã từ năm này qua năm khác đã che phủ toàn bộ phần kim loại mộc phía bên trong. Người ta còn sơn luôn cả phần khoảng trống giữa cánh và khung cửa.

Nate lục lọi tìm chiếc ví của mình và lấy ra một tấm thẻ bằng nhựa mà anh ta không mấy khi dùng đến, một tấm thẻ giảm giá cho chuỗi cửa hàng cung ứng thực phẩm mà anh ta hiếm khi qua lại. Anh ta chọn một điểm giữa những chiếc then trên cùng và cố gắng đẩy tấm thẻ qua lớp sơn đang bao phủ khoảng trống giữa khung và cánh cửa. Nó rất cứng. Những lớp sơn cẩu thả đã chồng chất lên đó theo từng năm. Đã rất lâu rồi không có ai mở cánh cửa đó ra, có lẽ đến cả hàng thập kỷ. Và hơn nữa quãng thời gian ấy không chỉ nằm trong thời của anh ta.

Anh ta nghĩ về những nút bấm thang máy cũng đã được sơn cứng lại. Có lẽ chúng cũng đã được sơn đi sơn lại đến hàng thập kỷ. Giờ đây, nó không còn hoạt động nữa, Toni đã nói với anh ta như vậy, nhưng họ sẽ có thể làm chúng hoạt động trở lại ngay khi Nate chuyển vào đây.

Anh ta liếc nhìn lên trần nhà và nghĩ về một cánh cửa bí ẩn khác. Căn hộ số 23 không còn tay nắm cửa. Những suy nghĩ cuối cùng về việc kết nối mạng Internet không dây đã chạy trốn khỏi tâm trí khi anh ta đi về phía cuối sảnh, và lên cầu thang.

Nate đứng trước cửa căn phòng số 23 và lôi chiếc thẻ khi nãy ra một lần nữa. Anh ta đẩy nó vào khoảng trống giữa khung và cánh cửa, chỉ ngay trên ổ khóa. Chiếc thẻ bị bẻ nghiêng chỗ cạnh cửa, chìm sâu xuống khoảng nửa tấm thẻ, chạm vào một cái gì đó rất cứng. Nate lách tấm thẻ lên xuống, vạch theo đường viền bên trong, rồi rạch tấm thẻ xuống dọc theo đường ổ khóa.

Chiếc thẻ trượt xuống mà không hề có vấn đề gì. Không hề có một sự va chạm hay trúc trắc nào. Không có một sự dừng đột ngột nào khi nó chạm tới nhấn chốt cửa. Anh ta kéo tấm thẻ lên xuống thêm vài lần nữa. Không có gì ở đó. Không hề có bất kì một loại khóa hay ốc vít nào.

Nate không có nhiều kinh nghiệm về nghề mộc, nhưng anh ta biết rằng phần tiếp theo sau cánh cửa có lẽ sẽ phức tạp hơn. Nate đặt tấm thẻ vào phía bên còn lại của cánh cửa, ngay phía góc trên. Chiếc thẻ thụt sâu vào khoảng ba centimét và bị kẹt lại một lần nữa.

Anh ta trượt tấm thẻ xuống và cố gắng cảm nhận xem có bất kì một vật cản nào bên trong không. Tấm thẻ nhựa được nhấn mạnh vào sâu trong cạnh cửa, vì thế anh ta có thể tự tin rằng mình sẽ cảm thấy bất cứ một cạnh nhỏ hay khoảng trống nào trong đó, nhưng chẳng có gì hết. Tấm thẻ chạy một mạch trơn tru xuống sàn nhà. Nate trượt ngược tấm thẻ từ dưới đất lên đến mép trên cửa. Chúng có lẽ sẽ bị lõm vào, anh ta nghĩ, chìm sâu trong lớp gỗ, nhưng mình đáng lẽ vẫn phải cảm nhận được một cái gì đó chứ.

Chiếc thẻ trượt trở lại cạnh trên cửa mà không vướng vào bất cứ một trở ngại nào.

Trên cánh cửa phòng số 23 này cũng không hề thấy dấu vết của bất kì một chiếc bản lề nào.

Anh ta ngắm nghía tấm thẻ trên tay và bẻ nó thẳng trở lại, không có một thông tin thực tế nào trên đó để buộc tội anh ta. Giả sử, nếu có ai tình cờ tìm thấy tấm thẻ này, thì nó cũng không thể nói cho họ biết nó thuộc về anh ta.

Nate đặt nó lên mặt sàn ngay trước cửa căn hộ số 23. Căn phòng này không hề có ngưỡng cửa, nó chỉ là một khoảng trống nhỏ giữa sàn nhà và cánh cửa. Anh ta nhấn các đầu ngón tay mình lên mặt tấm thẻ và đẩy nó xuống dưới khe cửa.

Tấm thẻ nhựa cũng chỉ vào được khoảng ba centimét trước khi chạm phải vật gì đó rất cứng.

“Anh đang làm gì vậy?”

Nate giật mình lùi lại, bị vấp và ngã bệt mông xuống đất. Cú ngã gây ra một tiếng động rất lớn ở hành lang. Anh ta quay lại nhìn người đã phát giác mình.

Giọng nói kia là của một cô gái người Ả Rập, hoặc có thể là Ấn Độ, với đôi kính mắt kiểu chim cú và một chiếc mũi diều hâu. Ngay cả với chiếc áo Oxford rộng thùng thình cô ta đang mặc thì anh ta vẫn có thể nhận ra cô gái này có dáng người rất mảnh khảnh. Mái tóc đen được cắt ngắn cùng với khuôn người nhỏ nhắn khiến cô ta trông như một thiếu niên. Cô ta đi lên từ lối cầu thang phụ phía sau, đứng giữa Nate và cửa phòng dẫn vào căn hộ của anh ta.

“Tôi chỉ...” Anh ta cố nghĩ ra một câu trả lời hợp lý. “Tôi đang kiểm tra một vài thứ.”

Cô ta khoanh tay lại trước ngực, trên tay còn cầm chiếc điện thoại của mình. “Gì cơ?”

Anh ta nhìn vào cánh cửa rồi nhìn lại chỗ cô ta đang đứng. “Tôi không nghĩ đây là một cánh cửa thật,” anh ta đột nhiên thốt ra. Nate biết giây phút mà những từ vừa rồi rời khỏi miệng mình khiến anh ta như một kẻ mất trí. Anh ta tự hỏi rằng liệu cô ấy có báo cho Oskar, hoặc thậm chí là báo cho cảnh sát không.

Thay vì những gì Nate nghĩ, cô ta gật đầu. “Anh nói đúng,” cô ta nói. “Nó không phải là một cánh cửa thật.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc. “Làm sao mà cô biết?”

“Anh vừa ở dưới tầng, đúng không?” Cô ta hỏi. “Có phải anh là người đã cạo sơn ra khỏi núm cửa căn hộ số 14 không?”

Tất cả sự kháng cự của anh ta đều biến mất. “Vâng,” anh ta thừa nhận, “chính là tôi.” Anh ta hít một hơi thật sâu. “Tôi xuống đó để tìm một người, người ấy phụ trách đường truyền Internet không dây và tôi thấy cánh cửa ấy có quá nhiều khóa móc bên ngoài, vậy nên... tôi có đôi chút tò mò.”

Cô ta nhìn Nate chằm chằm. Anh ta đã sửng sốt biết bao trước bao nhiêu lời buộc tội mà cô ta có thể gói trọn trong một ánh nhìn và quẳng về phía anh ta như vậy. Sau một vài giây, cô ta lên tiếng, “Anh là người mới đến? Chính là người đã chuyển vào phòng số 28 một vài tuần trước phải không?”

“Vâng, tôi là Nate Tucker.”

Cô ta gật đầu. “Mandy nói rằng anh có thể đến tìm tôi. Tôi là Veek.”

Cái tên mà anh ta không thể nhớ nổi.

“Anh phải thật cẩn thận,” cô ta nói. “Oskar là người rất nhẫn nhịn, nhưng ông ta sẽ nổi điên lên nếu mọi người làm đảo lộn tòa nhà này,” Veek nói, “mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều cho anh khi sống ở đây nếu anh nhớ lấy điều đó.”

“Cô nói đó không phải là một cánh cửa thật?” Anh ta nhìn vào số 23 một lần nữa.

“Không, không phải thật đâu,” cô ta nhắc lại. “Xem này, đừng có ngu ngốc như vậy nữa, được chứ? Việc cạo sơn khỏi núm cửa đã là rất ngu xuẩn, và tôi có thể bị đổ lỗi vì việc này.”

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Veek bặm môi, khịt mũi nhìn anh ta. “Tôi sẽ có thứ gì đó cho anh vào tối nay.” Chiếc điện thoại trên tay Veek được mở ra chỉ với một cái búng tay, những ngón tay cô ta nhảy múa trên những phím bấm nhỏ xíu. “Hãy ngang qua căn hộ của tôi vào trưa mai và tôi sẽ đưa anh mật khẩu.”

“Nhưng còn...”

“Đừng có đến muộn.” Chiếc điện thoại được gập lại. Cô ta quay bước, và biến mất dưới những bậc cầu thang, để lại Nate một mình ngồi giữa sảnh hành lang.