← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Nate vừa mới đứng dậy khỏi nền nhà thì Tim lên tới nơi từ phía cầu thang trước với hai túi đồ tạp hóa. “Này, chào hàng xóm,” ông ta lên tiếng. “Có chuyện gì vậy?”

“Ô, bác biết đấy,” Nate nói. “Chỉ là mấy chuyện linh tinh thôi mà.”

Tim tìm trong túi chùm chìa khóa và vẫy vẫy chúng về phía cửa phòng số 23 trong khi đi qua nó. “Sự biến mất của tay nắm cửa vẫn ‘gặm nhấm’ tâm trí cậu ư?”

“Đại loại thế ạ.” Nate rời khỏi cánh cửa. “Giống như một anh chàng mới đến đối với những người đã sống lâu năm tại tòa nhà, chúng ta luôn có một vài hàng xóm kì lạ.”

“Bên cạnh cô gái khỏa thân với mái tóc xanh dương, và một anh chàng ngồi bệt giữa sảnh tòa nhà sao?”

“Vâng, ok, chừng đó cũng đủ công bằng rồi.”

Tim nâng chiếc túi đồ lên ra hiệu. “Cậu muốn uống bia không? Tôi vừa mới mua một vài món đồ ở cửa hàng.”

“Bác biết đấy,” Nate nói, “cháu rất sẵn lòng.” “Trông có vẻ như cửa sân thượng vẫn mở,” Tim nói với một cái nghiêng đầu sang một bên vai. “Tôi sẽ gặp cậu trên đó trong vài phút nữa với một lốc bia nhé.”

Nate leo lên tầng mái. Tờ giấy ghi chú và dấu X đã biến mất. Bằng cách nào đó, Xela đã thoát khỏi ý đồ đen tối của anh ta và để lại sân thượng hoang vắng. Anh ta nửa cảm thấy thất vọng, nửa lại thấy nhẹ nhõm.

Nate kéo hai chiếc ghế lại với nhau trên boong sàn gỗ. Anh ta đã kê chúng lại hướng về phía tây đúng lúc Tim xuất hiện với một lốc sáu chai bia như đã hứa. “Hy vọng cậu không thấy thất vọng với mớ bia nhẹ này,” ông ta lên tiếng. “Tôi đang phải để ý đến cân nặng của mình. Một gã đàn ông ở tuổi của tôi rất dễ tăng cân.”

“Không vấn đề gì ạ.” Nate không thể hình dung ra sự “béo” của ông ta, chứ chưa nói đến từ “dễ”, một người đàn ông có thân hình cân đối hơn rất nhiều so với thân hình “phong độ” nhất mà Nate từng sở hữu.

Họ cụng bia và ngồi vào ghế. Ánh mặt trời đã đổ bóng dài qua những mắt lưới trên vọng tháp.

“Cậu biết không,” Tim lên tiếng, “Tôi không thể kể cho cậu nghe về lần cuối cùng tôi ngồi lại, uống vài lon bia và ngắm mặt trời lặn.”

“Bác chưa bao giờ làm việc này trước đây ư?” Người đàn ông lớn tuổi nhún vai. “Hẳn phải trải qua rồi chứ. Ý ta là, đó là một việc mà tất cả mọi người đều làm ở một thời điểm nào đó khi đang học cấp III hoặc đại loại thế, phải chứ?”

“Nhưng bác không thể nhớ ư?”

Tim nhún vai một lần nữa. “Tôi đã từng rất bận rộn.” Mặt trời đã nằm cuối chân trời ở một nơi nào đó quanh thành phố Century. Qua chiếc lưới mắt cá ở vọng tháp, quả bóng mặt trời đỏ chói đã bị cắt thành hàng tá mảnh mặt trời bé nhỏ khác nhau, lung linh và rực rỡ.

“Vậy,” Nate lên tiếng, “bác đang cố tìm lại chính mình ư?”

Tim chớp chớp mắt hai lần rồi cười nhăn nhở. “Ừm,” ông ta đáp. “Tôi đã có một cuộc sống nhàm chán lặp đi lặp lại gần như cả đời người và giờ tôi quyết định rằng đã đến lúc phải làm cái gì đó khác đi.” “Bác đã làm gì trước đó?”

“Sách. Tôi điều hành một nhà xuất bản nhỏ khi ở Virginia.”

Nate gật đầu. “Tuyệt. Có sách gì mà cháu có thể đọc được không?”

Tim mỉm cười. “Chẳng có gì cậu có thể nhớ đâu. Chúng đều là những tài liệu kỹ thuật. Sách giáo khoa, sách hướng dẫn sử dụng, những sách đại loại như thế.” Ông ta khui nắp chai bia trên tay mình.

“Công việc đó kiếm được khá lắm phải không ạ?” “Chúa ơi, không,” Tim thốt lên. “Lý do duy nhất công ty của tôi sống sót được là do có những công ty to hơn và một vài văn phòng nhà nước thuê bọn tôi in ấn cho họ. Đó là cuộc sống, nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ không thể giàu lên nhờ nó dù bất kể thời gian nào.”

Mặt trời đã nép mình xuống giữa hai tòa nhà. Đằng chân trời lóe lên một màu đỏ ối. Nate tưởng tượng như mình đang nhìn thấy một quả bom nổ trong một chuyển động chậm.

Anh ta nhấp một ngụm bia. “Đó là lý do vì sao bác bỏ cuộc ư?”

Tim lắc đầu. “Tôi đã gắn bó với nó suốt ba mươi hai năm. Nếu một ngày nào đó, khi bỗng nhiên cậu tự hỏi rằng mình đã làm gì trong suốt những năm qua, đó liệu có phải là những điều cậu thực sự muốn làm, và những năm tới cậu sẽ đi về đâu, vân vân. Ba tuần trước, có một người nào đó hỏi mua lại công ty của tôi với cái giá gấp đôi những gì mà tôi muốn, vì vậy ôi đã đồng ý ngay lập tức.”

“Chỉ vậy thôi sao?” “Chỉ vậy thôi.”

Một sự im lặng trôi qua trong giây lát. “Bác nhớ nó không?” Nate hỏi.

Ông ta lắc đầu. “Vẫn chưa. Tôi vẫn đang ở thời điểm cảm thấy hơi bối rối vào mỗi buổi sáng khi tôi không ở văn phòng.” Ông ta uống hết chai bia của mình và vứt chiếc vỏ chai trở lại lốc bia khi nãy. “Thế còn cậu thì sao, Nate? Điều gì đã mang cậu tới chốn sân thượng này vào buổi chiều đẹp như hôm nay?”

Nate cười và nuốt ngụm bia cuối cùng của mình. “Chẳng có lý do gì ạ.”

Người đàn ông lớn tuổi nâng lốc bia lên, mỗi người họ lấy cho mình thêm một chai mới. “Không vì lý do gì ư?”

Nate nghĩ về nó trong khi khui nút chai.

“Bác nghĩ thế nào về việc bác vào được trường cấp III rồi đại học và bác nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ đi theo lối đó? Nhưng khi bác bước chân ra khỏi trường và cuộc đời bác lại hóa ra như bây giờ thay vì giống với suy nghĩ trước kia? Và cuối cùng mọi thứ được ổn định dần và bác nhận ra câu hỏi bác sẽ làm gì cho phần đời còn lại của mình?”

Tim gật đầu. “Ừm.”

“Chà, cháu chưa bao giờ định hình được xem cháu muốn làm gì,” Nate chia sẻ. “Cháu nhìn thấy tất cả lũ bạn của mình và cả những người đồng nghiệp đều biết họ muốn làm gì, và giờ họ đã có nhà, có gia đình, xe hơi từ thuở nào rồi.”

“Nhưng cậu thì không ư?”

“Cháu không nằm trong số đó. Cháu đã làm tất cả bốn công việc khác nhau từ khi học đại học. Cháu đã thấy rằng đó chỉ là những công việc nhảm nhí khi ở tuổi đôi mươi. Khi cháu đã ba mươi, mọi thứ giống như một sự tỉnh ngộ và tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.” Anh ta lắc đầu. “Cháu đã sang tuổi ba mươi từ năm 2010. Vậy mà cháu vẫn không biết rằng bản thân đã làm gì với cuộc đời của mình nữa.”

Mặt trời biến mất sau những tia nắng cuối cùng. Bầu trời vẫn được thắp sáng bởi những vệt nắng màu cam và đỏ.

“Tôi đã không hề lo lắng,” người đàn ông lớn tuổi lên tiếng. “Rất nhiều người cũng không thể mường tượng ra những gì họ đã làm cho đến lúc cuối đời. Đó là một minh chứng cụ thể.” Ông ta nâng chai bia lên, và hai người đàn ông lại cụng bia một lần nữa.

Họ, mỗi người nhấp một ngụm. “Mặt còn lại của vấn đề mà cậu đang nói,” Tim tiếp tục, “là ngoài kia có hàng trăm trong số hàng ngàn người, những người chỉ vừa mới quyết định rằng họ muốn làm điều nọ điều kia mặc dù họ chẳng hề giỏi giang gì trước vấn đề mà họ chọn. Họ hi sinh tất cả năng lượng của mình để nỗ lực trở thành một bác sĩ, hay một nhân viên tín dụng hoặc một nghề nào đó khi họ đã thực sự cảm thấy phù hợp hơn với một sự nghiệp hoàn toàn khác. Không kể đến những kẻ bị mắc kẹt trong một sự nghiệp mà họ không hề thích, chỉ vì họ không có đủ khả năng để quay đầu lại. Tôi đã gặp rất nhiều người, những người có lẽ đã trở thành triệu phú nếu họ nhận ra những gì họ đang làm không phải là những điều họ đã dự định làm.”

“Giống bác sao?”

Ông ta lắc đầu. “Không, tôi đã làm theo những gì mà tôi dự định. Và tôi đã thực hiện nó trong một khoảng thời gian dài. Đã đến lúc phải làm một điều gì đó khác đi.” Tim nhún vai và nốc một hơi dài. Ông ta quay qua Nate. “Một ngày nào đó, cậu sẽ tìm thấy điều mà cậu dự định làm và cậu sẽ thực hiện điều đó đơn giản như một cú nhấp chuột. Rồi sau đó, ừm, có giời mới biết được. Cái gì kia...?”

Nate quay lại và nhìn theo hướng Tim đang chỉ về phía cái nhà bằng gạch ngay gần cửa cầu thang dẫn ra sân thượng. “Căn phòng thang máy,” anh ta trả lời. “Đó là nơi chứa tất cả các loại dây cáp, mô tơ và mấy đồ cần thiết của thang.”

“Phòng máy ư?” “Cháu đoán thế.” “Cậu chắc chứ?”

Nate nhún vai. “Đó là Xela nói với cháu như vậy. Cô ta nói rằng đó là những gì mà Oskar nói với cô ta.”

“Ừm, tôi cũng cho là như vậy. Cô ta nói thế vì nó đã quá cũ rồi. Mọi thứ sau này sẽ lớn hơn hoặc chí ít là không thu nhỏ như thế này.”

Nate lại lắc đầu. “Không,” anh ta nói. “Cháu đã nhìn thấy rất nhiều tòa nhà cổ có thang máy. Chẳng có cái nào có phòng thang máy to cả.” Anh ta dừng lại. “Chà, thế nào thì cũng không phải là kích thước này.”

“Ý cậu là gì?”

Anh ta nhún vai. “Lần cuối cùng cháu nhìn thấy một phòng thang máy to là khi đang trong một chuyến đi đến tòa nhà Empire State.”