CHƯƠNG 11
Chủ nhật, Nate được thể ngủ nướng hơi quá đà.
Anh ta tỉnh dậy và nằm dài trong chăn. Việc di chuyển đã làm lớp bông trong tấm đệm của Nate xù lên và một vài tuần vừa rồi chính là khoảng thời gian anh ta tận hưởng những giấc ngủ ngon nhất của cuộc đời mình. Nếu không tính đến chuyện khác, thì việc chuyển nhà thật là đáng.
Hôm nay là một ngày ấm áp. Đúng hơn là nóng. Anh ta đoán đó là một phần lý do tại sao mình có thể ngủ ngon đến vậy.
Nate rướn người và liếc nhìn đồng hồ. Đã là mười hai giờ hai mươi phút. Tuy nhiên, anh ta cũng không có kế hoạch gì to tát cho ngày hôm nay cả. Nếu Nate có thể tìm thấy một cửa hàng Targer hay Walmart ở quanh đây, thì có lẽ anh ta sẽ mua một chiếc bóng đèn mới cho nhà bếp, hoặc một...
“Hãy qua phòng tôi trưa mai và tôi sẽ cho anh mật khẩu. Đừng có tới muộn.”
“À à à, khỉ thật,” anh ta lầm bầm.
Đưa mũi ngửi hai bên nách, Nate nghĩ mình có thể qua đó mà không cần tắm. Anh ta giật mạnh một chiếc áo phông ra khỏi kệ sách, vơ lấy chiếc quần jean của ngày hôm qua, rồi bước vào phòng tắm, đánh răng qua loa với kem đánh răng Crest, rồi súc miệng chỉ trong chốc lát. Không chỉn chu cho lắm, nhưng hy vọng lần này anh ta sẽ tạo một ấn tượng tốt hơn một chút, không kể đến ba mươi phút muộn giờ.
Veek giật mạnh cánh cửa và mở ra khi nghe thấy tiếng gõ thứ ba. Mặc dù trời khá nóng, cô ta vẫn mặc một chiếc sơ mi dài tay, và lần này là một chiếc màu đen. Veek không nói một lời nào.
“Ừm, tôi xin lỗi,” anh ta mở lời. “Chiếc đồng hồ báo thức của tôi không đổ chuông.”
Cô ta nhìn Nate trừng trừng qua cặp mắt kính, rồi đẩy cửa mở và bước vào trong. Anh ta đã chờ đợi một lời mời, nhưng khi nó không hề diễn ra như mong đợi, Nate chỉ biết lẽo đẽo theo vào trong.
Căn hộ của Veek cũng kiểu studio như anh ta. Tuy khu nhà bếp không có tường ngăn, nhưng cách bố trí của nó cũng cơ bản như căn hộ của Nate. Anh ta thậm chí còn nhìn thấy những ô gạch màu xanh trắng lát đan xen hình ô bàn cờ trên quầy bếp của Veek. Một chiếc giường đôi được phủ lên bởi một tấm ga nhàu nhĩ xộc xệch, nằm ngay dưới những ô cửa sổ. Căn phòng rất mát mẻ, và giờ thì anh ta đã hiểu vì sao cô ta lại khoác thêm một chiếc áo mỏng bên ngoài.
Một chiếc bàn gấp chiếm toàn bộ không gian bức tường phía bên phải, đó là một loại bàn được sử dụng cho những người cấp dưỡng hay những người bán dây cáp. Nó được phủ kín bởi các linh kiện máy tính, hoặc rất có thể là bộ phận của một chiếc máy tính lớn. Tất cả mọi thứ đều có vẻ đang được kết nối với nhau bởi rất nhiều loại cáp.
Nằm phía trước chiếc ghế là ba màn hình máy tính phẳng, một trong số chúng có chiều dài bằng một cánh tay. Chế độ màn hình chờ là một hình xoáy giữa màu xanh và bạc, đang di chuyển qua lại giữa ba màn hình. Chiếc bàn phím trông có vẻ khác lạ, một lát sau, anh ta nhận ra đó là một thiết lập Dvorak, được sắp xếp nhằm mang lại tính hiệu quả và tốc độ nếu được đào tạo sử dụng. Một tập hợp, mà anh ta cho rằng đó là những cuốn danh bạ điện thoại màu đen, nằm ngay cạnh một chồng gì đó dưới gầm bàn, và Nate nhận ra chúng là những bộ Playstations chỉ ngay khi anh ta trông thấy tên của một trong số chúng. Một xấp các ổ cứng phụ nằm trên bàn, ngay trên những máy chơi game kia.
Cô ta thấy Nate đang nghiên cứu những setup trên bàn làm việc của mình. “Có vấn đề gì sao?”
“Không,” anh ta đáp. “Nơi này khá là ấn tượng.” “Chẳng có gì hay ho cả,” cô ta trả lời. “Chỉ là vài thứ tôi lượm được và đồ second-hand thôi.”
“Trông chúng đều khá là mới mẻ đối với tôi.”
“Tôi có một vài ý tưởng khá hay ho. Mọi người thường vứt đi những món đồ mà tôi nghĩ còn dùng được. Nếu tôi có đủ tiền cho một chiếc máy hoàn chỉnh, nó chắc sẽ chỉ nhỏ bằng một phần tư cái mà tôi đang có.”
“Hẳn phải dùng đến hàng tấn điện.”
Cô ta mỉm cười. “Chà, đó không phải là vấn đề thực sự ở đây, phải không?”
“Tôi nghĩ là không.”
Cô ta thả mình xuống chiếc ghế và nhấp chuột. Màn hình chờ biến mất và được thay vào đó là một dãy các biểu tượng phần mềm. “Giờ thì, mật khẩu của anh chỉ đơn giản là tên của anh được đánh vần ngược lại. Tôi đã gửi nó vào địa chỉ email của anh. Tôi có thể thay đổi mật khẩu cho anh ngay bây giờ nếu anh muốn.”
“Liệu tôi có thể tự thay đổi mật khẩu của mình sau được không?”
Veek nhún vai. “Chúng đều phải thông qua tôi. Tôi biết tất cả các mật khẩu. Nếu tôi để ý đến nó, tôi có thể liệt kê tất cả các địa chỉ email anh đang dùng, và loại phim khiêu dâm nào anh tải về máy. Nhưng tôi không quan tâm.”
“Chao ôi.”
“Vậy, anh có muốn một mật khẩu mới hay không?”
“Cô có thể thêm vào trước mật khẩu cũ số 1-4-4 được không?”
Cô ta gật đầu. “Mười hai bình phương ư? Không tồi. Rất dễ nhớ, và đặt chúng ở phía trước thay vì phía sau sẽ nâng cấp mức độ bảo mật hơn một chút.” Những ngón tay cô ta nhảy múa trên bàn phím. Đó là một vũ điệu kì quặc, Nate nhận ra rằng mình trước đây chưa từng gặp một ai sử dụng bàn phím Dvorak.
“Xong,” cô ta nói. “10 đô một tháng. Tôi không khó khăn gì trong việc thu phí này vào ngay tháng đầu tiên, nhưng nếu được thì sẽ tốt hơn.”
Anh ta moi chiếc ví trong túi quần ra và lấy ra tờ 20 đô duy nhất. “Cô có tiền lẻ không?”
“Không,” cô ta đáp. “Mặc dù vậy, tôi nói cho anh biết điều này. Hãy đưa tôi 20 đô và chúng ta sẽ coi như anh đã trả phí cho cả ba tháng sử dụng.”
Đó quả là một thỏa thuận có lợi, nhưng anh ta vẫn lăn tăn về những con số trong đầu để tính toán xem liệu mình có đủ khả năng chi trả cho nó không. “Vâng. Thế cũng được,” anh ta quyết định.
Anh ta chìa tờ giấy bạc ra. Cô ta chộp lấy nó từ tay Nate và nhét vào túi áo mình. “Anh có thể đi được rồi đấy,” cô ta nói. “Anh sẽ có quyền truy cập ngay khi quay trở lại căn hộ của mình. Đôi lúc tín hiệu mạng có một chút trục trặc khi phải chạy xuyên qua những bức tường. Nếu có hiện tượng đó, hãy thử mở cửa hoặc đi ra hành lang nếu anh có máy tính xách tay. Sóng thường rất khỏe khi ở ngoài đó.”
Anh ta gật đầu. “Cám ơn.” “Không có gì.”
“Vậy,” anh ta tiếp tục, “Veek là viết tắt cho...?” “Anh quan tâm làm gì?”
Nate nhún vai. “Chỉ là tôi đang cố để tỏ ra lịch sự và thân thiện hơn thôi.”
“Malavika Vishwanath. Đừng có cố đọc nó, anh sẽ không khác gì đang xỉ vả tôi đâu.”
“Okay.” Anh ta gật đầu ra hiệu vào chiếc máy tính bên cạnh. “Vậy, nghiêm túc mà nói, cô sử dụng nó để làm gì vậy?”
Màn hình chờ đã quay trở lại. “Tôi làm rất nhiều việc tại nhà. Tôi chỉ tới văn phòng một nửa thời gian thôi, nhưng họ cũng cho phép tôi làm việc tại nhà.”
“Việc gì vậy?”
Đôi mắt Veek nheo lại. “Chỉ là nhập dữ liệu thôi. Chẳng có gì thú vị cả.”
Anh ta nén lại một cái phì cười. “Sao?”
“Tôi cũng làm công việc nhập dữ liệu,” Nate đáp. “Một công việc vô giá trị. Và nó cũng không cần đến một cỗ máy như thế này.”
“Tôi đã nói với anh rồi, nó không tuyệt đến thế đâu.” Cô ta quay trở lại chiếc ghế của mình. “Mọi thứ của anh đều ổn rồi đó.”
Nate nhún vai và lắc đầu. “Cám ơn.” Anh ta quay người định bụng rời đi nhưng lại bất chợt nhìn thấy một thứ gì đó ở sau anh ta từ nãy đến giờ.
Có khoảng năm chiếc nhiệt kế trên bức tường ngay cạnh cửa. Một chiếc là một thanh nhiệt kế thủy tinh cũ chứa đầy thủy ngân. Một chiếc khác là dạng đồng hồ số. Trên đó có một mũi tên bằng đồng hình thù kì dị nằm cố định bởi một nút tròn lớn ngay chính giữa. Chiếc nhiệt kế lớn nhất là một hình vuông làm bằng nhựa trắng, nơi hiển thị các con số điện tử. Chiếc nhỏ nhất cũng là một chiếc nhiệt kế điện tử, chỉ nhỏ bằng chiếc điện thoại di động. Anh ta nhìn chăm chú vào từng chiếc và khẳng định tất cả chúng hiển thị cùng một chỉ số.
69
“Đi nào,” cô ta giục.
Anh ta liếc qua phía sau. “Gì cơ?”
Veek hất cằm về phía bức tường, rồi lại khoanh tay trước ngực.
“Bỏ cái trò đùa tình dục ngu ngốc đó ra khỏi đầu đi.” “Tôi không hề...”
“Nói thẳng ra đi. Tôi không chấp anh nếu anh nói ra cái ý nghĩ “nguyên thủy” đó trong đầu mình.”
“Nghiêm túc ra mà nói thì thực sự tôi không hề nghĩ đến...”
“Anh là người vừa nhìn thấy con số 69 được nhắc đi nhắc lại đến năm lần. Đừng có cố nói với tôi rằng anh không hề có chút suy nghĩ gì về chuyện sex. Chỉ cần nói thẳng ra, chúng ta sẽ kết thúc việc này tại đây.”
Anh ta đút hai tay vào túi quần jean và nhún vai một cách khó xử. “Cô... thực sự thích tư thế 69, phải chứ?”
“Không,” cô ta đáp. “Nó thật kì cục, và mọi thứ anh nghĩ đều sai rồi. Thêm vào đó, nó không phải là điều mà tôi có thể lựa chọn.”
“Xin lỗi, cái gì cơ?”
Cô ta quay lại chiếc ghế của mình và khua tay chỉ vào căn hộ.
“Nhiệt độ trong phòng này luôn là 69 độ F 13* . Tôi có thể đặt nhiệt độ của lò sưởi lên cao và canh nhiệt độ vào giữa mùa hè, và kết quả là trong phòng này luôn có nhiệt độ là 69 độ F. Tôi có thể mở tất cả các cửa sổ vào tháng một và đặt chế độ nguồn chạy hết công suất thì nhiệt độ vẫn sẽ là 69 độ F khi ở trong này.”
13* 69 độ F bằng khoảng 20,5 độ C.
Anh ta nhìn vào bức tường nơi đặt những nhiệt kế kia. “Tại sao?”
“Tôi không biết. Chỉ vậy thôi.”
Anh ta bước thêm một bước nữa tiến về phía cửa và đột nhiên dừng lại nhìn Veek. “Ngày hôm qua,” Nate nói, “cô nói với tôi rằng cánh cửa phòng 23 không phải là thật.”
Veek bỏ chiếc kính trên mắt mình xuống và lau chúng bằng vạt sơ mi. “Đúng.”
“Làm sao mà cô biết?”
“Tôi đã sống ở đây đến giờ là hai năm rồi. Tôi đã chứng kiến rất nhiều thứ kì lạ khác.”
“Nhưng làm sao mà cô biết?”
Cô ta nhìn Nate rồi mỉm cười. Một nụ cười dè chừng và bí hiểm.
“Tiện thể, có chuyện gì với căn hộ số 14 vậy?” Anh ta tò mò. “Tất cả những chiếc khóa kia là sao?”
“Tôi không biết,” cô ta nói. “Nghiêm túc đấy, tôi không biết. Nó đã như thế từ khi tôi về đây. Tôi đã trông thấy cánh cửa đó được sơn đi sơn lại đến hai lần, nhưng như tôi được biết thì nó chưa bao giờ được mở ra cả.”
Anh ta dò xét đôi mắt cô ta qua lớp kính dày sụ. “Cô đã thử mở nó rồi chứ?”
Đôi môi Veek giật giật. “Oskar đã rất tức giận. Tôi suýt nữa bị đuổi khỏi đây. Tôi thậm chí có lần đã đi xuống phố và cố nhìn vào những ô cửa sổ với chế độ phóng to trên điện thoại của mình. Nhưng tất cả cửa sổ đều được sơn màu đen.”
“Gì cơ?”
“Đúng vậy. Đen tuyền, và trên từng centimét.”
Nate nhìn vào bức tường hướng về phía căn hộ bí ẩn. Đôi mắt anh ta len lỏi qua bức tường gắn những chiếc nhiệt kế đến căn bếp của Veek. Hắng giọng, anh ta tiếp tục. “Bất kể chiếc bóng đèn nào tôi đặt trong nhà bếp đều phát ra thứ ánh sáng cực tím.”
Cô ta nhướn đôi lông mày. “Ý anh là gì?”
“Ý tôi là bất kể chiếc bóng đèn nào tôi lắp vào nhà bếp đều phát ra màu đen.”
“Anh có chắc chúng không phải là những chiếc bóng đèn họ bán cho dịp Halloween đó chứ?”
Anh ta gật đầu. “Tính đến giờ tôi đã kiểm tra nó đến bốn lần. Hai lần với chiếc bóng tôi mua từ nơi khác, và hai lần với những chiếc bóng tôi mua ở Vons. Dù tôi có lắp chúng vào bằng cách nào đi chăng nữa thì chúng đều phát ra ánh sáng đen. Tôi nghĩ đó là do điện áp, hoặc cường độ dòng điện hay đại loại như thế.”
Veek lắc đầu. “Tôi không nghĩ nó hoạt động theo cách đó. Anh cần phải nghĩ đến chuyện gì đó đặc biệt hơn.”
“Cô có chắc không?” “Không.”
Anh ta nhún vai. “Đó là những gì mà tôi có thể nghĩ tới.”
Cô ta gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế. “Không ai ở lại trong căn hộ của mình được năm năm. Họ thuê nó, và chuyển đi ngay khi hợp đồng hết hạn. Một vài người trong số họ có khi còn dời đi sớm hơn.”
Anh ta gật đầu. “Có một anh chàng dời đi vào đúng ngày tôi chuyển đến. Craig gì đó?”
“Carl. Jeck đã trả tôi phí Internet khá cao trong hai tháng. Và họ không bao giờ thuê căn hộ phía đối diện nữa, căn hộ số 16.”
“Có chuyện gì với nó vậy?”
“Chẳng có gì hết. Tôi đã vào đó vài lần. Họ để cửa mở vào ban đêm một hay hai lần gì đó khi họ sơn sửa lại căn hộ. Nhưng họ không bao giờ cho chúng tôi nhìn thấy việc đó.”
“Tại sao?”
“Tôi đã hỏi một trong những người thuê cũ, bà Knight ở căn hộ số 4 tầng dưới. Bà ấy đã ở đây trong hai mươi lăm năm. Ngay sau khi bà ấy chuyển vào đây sống, có ai đó đã tự sát ở đó. Một nữ diễn viên. Cô ta đã treo cổ tự vẫn trong tủ quần áo.”
“Treo cổ ư?” Nate thốt lên.
“Đừng là một trong số họ.”
“Vậy là một người phụ nữ đã tự sát, và họ không bao giờ thuê căn hộ đó nữa ư? Thật là có chút kì lạ.”
“Ừm,” Veek đáp. Cô ta nhìn Nate. Đó là một cái nhìn mà anh ta nhớ giống hồi đại học, khi mình giảm được vài ký vùng eo. Anh ta đang bị dò xét. Veek xem xét nét mặt anh ta thêm chút nữa rồi đưa ra quyết định.
“Anh có muốn xem thứ gì đó hay ho chút không?” Anh ta đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt. “Tôi cũng không biết nữa, tôi đã từng nhìn thấy một vài hình xăm khá hoang dã, nhưng cứ thử xem.”
Nụ cười cô ấy bỗng biến mất. “Tôi nghiêm túc đấy. Tôi có thể chỉ cho anh vài thứ về nơi này, nhưng anh có lẽ sẽ mất ngủ vì nó đấy.”
Họ nhìn nhau trong giây lát.
“Okay,” anh ta đáp. “Chỉ cho tôi xem xem.”