CHƯƠNG 16
Quãng thời gian còn lại của tuần “lết” qua như một gã đàn ông sắp chết trên sa mạc. Nate trở về nhà vào cuối ngày thứ sáu, quăng chiếc túi của mình vào khu bếp, anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế dài và nới nút thắt cà vạt ra vài phân.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Đó là Tim. “Tôi thấy cậu đi về,” người đàn ông lớn tuổi lên tiếng. Ông ta đang cầm trên tay một lốc sáu chai bia. Chúng toát “mồ hôi” sau khi vừa lấy ra từ trong tủ lạnh. “Trông cậu có vẻ như đang muốn uống một chút gì đó.”
“Vâng, tạ ơn Chúa.”
“Sân thượng nhé?”
“Vâng, đợi cháu cởi chiếc cà vạt này.”
Năm phút sau, họ đã nằm dài trên những chiếc ghế trên tầng thượng, nhìn ngắm bầu trời đang dần chuyển sang màu cam. Nate nâng chai bia lên và họ cụng chai với nhau. “Cám ơn bác,” anh ta nói. “Bác không biết cháu cần nó thế nào đâu.”
Tim gật đầu. “Có nó để tạm thời đương đầu với stress còn hơn là việc để cho căng thẳng leo thang và cậu phải cần đến rượu, việc này đòi hỏi một thời gian phục hồi và thanh lọc cơ thể một cách nghiêm túc. Tôi phải mất mười năm mới nghiệm ra điều này đấy.”
“Liệu đây có phải là mục đích của những buổi chiều như thế này không? Bác đang cố gắng cứu cháu khỏi sự căng thẳng đã kéo dài hàng năm nay?”
Tim cười khúc khích. “Cậu thấy phiền sao, nếu đôi lúc tôi bị động lòng?”
“Lúc nào cháu chả vậy. Không sao đâu ạ.”
Người đàn ông lớn tuổi nhìn rất lâu vào bầu trời và nốc một ngụm bia đầy. “Tôi nghĩ trong những năm qua, tôi đã không có lấy một người bạn thực thụ,” ông ta tâm sự. “Tôi đã có rất nhiều đồng nghiệp, những cộng sự cùng làm chung một dự án. Những người mà tôi cảm thấy quý mến và tin tưởng. Nhưng tôi không nghĩ tôi sẽ gọi bất cứ ai trong số họ là bạn. Tôi thực sự không có thời gian cho bạn bè.”
“Và giờ bác chỉ muốn ngồi trên sân thượng và uống bia sao?”
“Đó không phải là những gì mà tất cả mọi người đều nghĩ về một cuộc sống tốt đẹp sao? Được xả hơi, được tám chuyện, và thưởng tức bia trong khi ngồi ngắm hoàng hôn?”
Nate nhún vai. “Cháu nghĩ vậy. Chưa bao giờ cháu thực sự nghĩ về điều đó.”
“Cậu chưa bao giờ nghĩ về một cuộc sống tốt đẹp là như thế nào ư?”
Anh ta ngả đầu mình ra sau, và tu ừng ực những ngụm bia cuối cùng. “Không phải là chưa bao giờ. Ý cháu là, thời học đại học có lẽ là khoảng thời gian vô tư. Gặp gỡ một người bạn gái tốt, tìm một công việc mà mình thích, một nơi để sống, và nhiêu đó là đủ.” Anh ta nhún vai một lần nữa. “Vậy mà hóa ra còn có nhiều điều hơn thế!”
Tim lắc đầu. “Chẳng có gì nhiều hơn thế đâu. Tin tôi đi.”
Nate kìm nén nỗi đau và đưa ra một chủ đề mới. “Dưới tinh thần công bằng, bác không phiền nếu cháu hỏi một câu này chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Đây là một câu hỏi hơi lạ kì.”
“Tôi sẽ cho cậu biết ngay bây giờ,” Tim nói, “cậu là một anh chàng tốt, nhưng tôi không có hứng thú.”
Nate cười lớn khi đang đưa chai bia lên miệng, vành chai bia va vào răng anh ta.
“Khốn thật.”
“Tôi chỉ muốn ngăn ý định của cậu ngay bây giờ để cậu không cảm thấy tổn thương về sau này thôi.”
“Vậy là bác đã ở đây, bao nhiêu nhỉ, hai tuần nay rồi phải không?”
“Ừm, chính xác.”
Nate chuyền chai bia từ tay này sang tay kia. “Bác có để ý đến bất cứ điều gì kì lạ trong căn hộ của mình không?”
“Kì lạ như nào?”
“Chỉ là, cháu cũng không biết nữa, lạ lùng ý. Một thứ gì đó mà bác không thể hiểu nổi hoặc bác không thể hình dung ra nó là cái gì.”
“Bên cạnh việc bố trí căn phòng ư?”
Nate rụt cổ lại. “Việc bố trí căn phòng cũng là một điều kì lạ, vâng. Bác có để ý đến bất cứ điều gì khác nữa không?”
“Tại sao cơ chứ?”
“Cháu chỉ đang cố hình dung ra một vài điều ở cái chốn này. Công ty bất động sản có lẽ không hề biết bất cứ điều gì về nó, còn cháu thì rất tò mò.”
“Cậu có biết họ nói gì về sự tò mò và những con mèo không?”
“Vâng. Có lẽ cháu là một con vượn với ảo tưởng về sự vĩ đại của mình.”
Tim có vẻ đang nghiền ngẫm câu hỏi ban nãy. “Thực ra thì,” ông ta tiếp tục, “Tôi không nghĩ rằng điều tôi sắp nói là những gì cậu mong đợi, nhưng cậu có biết điều lạ lùng nhất về nơi này là gì không?”
“Là gì cơ à?”
“Ở đây tôi ngủ rất ngon giấc.”
“HỪ?”
Người đàn ông lớn tuổi gật đầu. “Giống như một đứa trẻ. Tám giờ đồng hồ liên tục, một cách ngon lành, hằng đêm.”
“Đó là sự kì lạ sao?”
“Đối với tôi thì như vậy. Tôi không nghĩ tôi lại có thể có những đêm ngủ ngon đến thế sau hàng bao năm trời. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi chỉ ngủ được sáu giờ mỗi đêm, nhưng thậm chí, khi tôi ngủ đủ sáu tiếng đồng hồ, thì đó cũng toàn là những giấc mộng mị hoặc bị tỉnh dậy trong lo lắng.”
“Và giờ bác lại ngủ ngon?”
Tim gật đầu. “Kể từ khi tôi chuyển vào đây. Mắt tôi nhắm lại và mở ra sau đúng tám giờ đồng hồ. Không giật mình, không xoay trở, cũng không mơ mộng, không gì hết.”
“Không mơ mộng gì ư?”
“Ừm. Nó rất tuyệt phải không? Tôi đã thường có những giấc mơ mà chủ yếu là những sự lo lắng, những giấc mơ mà khi cậu tỉnh dậy, cậu cảm thấy rất căng thẳng. Bị rơi răng, bị rụng hết tóc... tất cả những điều tương tự như vậy.”
“Cháu không muốn phải nói với bác điều này, nhưng tóc thì có lẽ không chỉ là giấc mơ đâu.”
“Cẩn thận cái miệng của cậu, nếu không cậu sẽ không còn bia để uống đâu.”
Nate làm một hơi dài. “Chỉ là hơi buồn cười khi chính bác nhắc đến chuyện này,” anh ta nói.
“Nói cho cùng thì tôi nghĩ mình không hề có bất kể giấc mơ nào kể từ khi về đây.”
“Cậu trước đây có hay mơ mộng khi ngủ không?” Tim hỏi.
“Cũng có. Ý cháu là, cháu không nghĩ cháu mơ nhiều hơn hay ít hơn bất kì ai khác. Đôi khi là giấc mơ liên quan đến công việc, những ký ức tranh giành nhau trỗi dậy. Thi thoảng là cảm giác xấu hổ tột cùng như những giấc mơ mình bị trần truồng trong lớp học, bác thấy đấy! Nhưng cháu cũng chẳng mơ mộng gì kể từ khi cháu chuyển đến đây.”
“Có lẽ là ngủ ngon hơn, phải không?” “Vâng, ngủ rất ngon.”
Tim nhún vai. “Có thể là do phong thủy hay cái gì đó liên quan đến tâm lý. Có thứ gì đó ở trong ngôi nhà này làm cho người ta bình tĩnh trở lại một cách vô thức.”
“Tôi kể với mọi người rằng nơi này đã từng là một ổ thuốc phiện ngay sau khi họ xây xong nó,” một giọng nói vang lên. “Dư lượng thuốc ở đây có thể đánh gục bất kể ai.”
Họ đều ngoảnh lại phía sau và trông thấy Xela đang sải bước trên sân thượng. Cô ta đi một đôi giày thể thao màu đỏ và mặc một chiếc áo tuxedo khác, chiếc áo mà có lẽ to hơn ít nhất ba lần so với cô ta, cổ tay áo được xắn lên đến tận khuỷu. Nate không chắc là cô ta còn mặc thêm gì bên trong nữa không. Cô ta bước giữa hai người họ và lấy một chai bia từ lốc bia Tim mang lên. “Anh vẫn nhớ là phải mang thêm bia à?” Cô ta nói. “Thật là một chàng trai tốt bụng.”
Xela đặt chiếc ghế xuống ngay cạnh Nate. Đặt cổ chai vào cạnh ghế, rồi khui nút chai với một cú trượt mạnh bằng tay. Xela hướng mặt về phía Tim và nói, “Bác là người mới đến đúng không?”
“Tim Farr,” ông ta đáp lại đồng thời đưa tay ra bắt. “Xela.”
“À, tôi đã từng nghe qua.”
Cô ta thở dài ngán ngẩm và quay sang Nate. “Anh không thể giữ bí mật bất cứ điều gì chỉ giữa chúng ta thôi sao?”
“Không quá nhiều.”
Cô ta nhấp một ngụm bia và nhìn về phía mặt trời. “Vậy hai người đang làm gì vậy?”
“Chỉ tán gẫu dưới hoàng hôn thôi,” Nate trả lời.
“Và đang bàn luận về những căn hộ kì lạ,” Tim chen ngang.
“Ààà,” cô ta nói. “Càng ngày càng có nhiều người tỏ ra sùng bái Kavach.”
Nate nhìn cô ta. Cả thân hình cô ta gần như đã in bóng dưới hoàng hôn. Nó biến mái tóc Xela thành màu đen. “Ý cô là gì?”
Xela nhún vai và nhấp thêm một ngụm bia. “Mỗi khi mọi người chuyển đến đây, họ đều để ý đến tất cả những điều bí ẩn của tòa nhà này. Hầu hết mọi người đều để nó rơi vào lãng quên sau một hoặc hai tháng.” “Hoặc họ sẽ chuyển đi,” Nate nói.
Cô ta mỉm cười với Nate. “Anh đã nói chuyện với Veek rồi, phải không?” “Có lẽ vậy.”
“Cô ta rất được đấy, đừng hiểu sai ý tôi, nhưng cô ta thực sự cần phải ra ngoài nhiều hơn. Đây chỉ là một chốn cũ kĩ và nó có một vài chuyện không minh bạch cho lắm, vậy thôi.”
Nate nghiêng chai bia của mình ra sau và uống nốt ngụm bia cuối cùng. “Tôi có thể chỉ cho cô vài chuyện ngay trong căn hộ của tôi, nó có lẽ sẽ làm cô thay đổi suy nghĩ của mình đấy.”
Xela nháy mắt với anh ta. “Ô, giá như anh biết được rằng đã bao lần tôi nghe thấy điều tương tự như vậy.”
Tim bật cười.
“Vậy là chẳng có gì kì lạ xảy ra trong căn hộ của cô ư?” Nate hỏi.
“Ngoài việc phòng tắm của tôi giống như một hang động ư? Chẳng có gì cả.”
“Một hang động?”
Cô ta gật đầu. “Anh đã bao giờ trông thấy những khách sạn đắt tiền ở Vegas, nơi có những vòi tắm đứng được bố trí ngay trong một góc của căn phòng thay vì những buồng tắm nhỏ chưa? Nước bị ứ lại ở một góc!”
Tim gật đầu.
“Tôi có thể mường tượng được,” Nate nói.
“Đó là những gì mà tôi có. Căn hộ của tôi thậm chí còn không có cửa phòng tắm. Nó chỉ là một không gian mở rất rộng với một vòi sen đứng với một lỗ thoát nước và một bồn cầu nằm ở một góc xa.” Cô ta chỉ vào quả cầu lửa.
“Hãy để tôi hỏi cô điều này,” Tim lên tiếng. Ông ta đặt chiếc chai rỗng trở lại lốc bia. “Cô nói về việc thuốc phiện đánh gục mọi người ở đây là đùa phải không? Tôi có nên hiểu điều đó có nghĩa là cô ngủ cũng rất ngon, phải chứ?”
“Chỉ khi cháu đang ngủ thôi,” cô ta cười toe toét. “Không, nghiêm túc đấy,” ông ta nói. “Cô ngủ rất ngon phải không?”
Cô ta nhướn đôi lông mày màu xanh hướng về người đàn ông lớn tuổi. “Được rồi. Bác mời cháu bia.” Cô ta cúi đầu về phía trước trong mớ suy nghĩ. “Vâng, cháu ngủ rất ngon. Chưa bao giờ có một đêm nào tồi tệ cả.”
“Cô có bao giờ mơ không?”
“Ààà,” cô ta đáp. “Một chai bia, một câu trả lời.”
“Xela,” Nate nói. “Cô đã bao giờ mơ chưa?”
Nụ cười của cô ta dần biến mất, và cô ta làm một hơi dài, tu hết chai bia.
Cô ta nuốt nó xuống cổ rồi nhìn hai người đàn ông đang chờ đợi câu trả lời của mình. “Chưa,” cô ta nói. “Tôi chưa bao giờ mơ thấy gì trong vòng một năm trở lại đây. Tôi là một nghệ sĩ tẻ nhạt nhất thế giới. Hài lòng chưa?”