CHƯƠNG 17
Veek nghiêng đầu về phía Nate khi họ đi xuống cầu thang. “Vậy là không một ai trong số mọi người có bất kì một giấc mơ nào kể từ khi chuyển về đây?”
Anh ta lắc đầu. “Tôi không, Tim không, và Xela cũng không. Cô ta đang nghĩ tinh thần nghệ sĩ của mình đang bị suy giảm hoặc tương tự như vậy.”
Veek tạo ra một âm thanh trong cổ họng mà có thể hiểu đó dường như là một sự đồng ý.
“Vậy...”
Cô ta liếc nhìn anh ta. “Vậy thì sao?”
“Cô có mơ mộng gì kể từ ngày chuyển vào đây không?”
“Tôi không để ý. Tôi ngủ rất ngon khi sống ở đây, nhưng tôi chưa bao giờ mơ mộng gì cả.”
“Chưa bao giờ?”
Cô ta lắc đầu trong khi họ rẽ sang nhịp cầu thang cuối cùng.
“Chưa bao giờ.”
“Không một lần trong đời ư? Cô chưa bao giờ gặp ác mộng khi còn bé hay những giấc mơ về nhu cầu tình dục khi cô đến tuổi dậy thì hay bất cứ điều gì khác ư?”
“Anh động chạm đến sự riêng tư rồi đấy,” cô ta cảnh báo.
Họ đã đi đến tầng hầm. “Xin lỗi.”
“Nhưng mà, không,” Veek nói, “tôi chưa từng mơ bất cứ điều gì.”
Họ đang đứng ở đoạn hành lang giữa cửa phòng giặt là và chiếc cửa được khóa đầu tiên. Nate liếc vào phòng giặt là, nhìn những chiếc máy đang nằm trong yên lặng. Không có dấu hiệu của bất kì người nào đang ở trong đó.
“Vậy là,” cô ta lên tiếng, “anh muốn làm điều này đến mức nào?”
“Cô đã bao giờ ‘nghe ngóng’ ở dưới này chưa?”
Cô ta gật đầu. “Một vài lần. Tôi chẳng biết mình đang tìm thứ gì nữa.”
Anh ta hất đầu hướng về phía cánh cửa đôi. “Tôi cá là tất cả những gì chúng ta cần tìm nằm sau cánh cửa kia.”
Họ đi dọc xuống cuối hành lang. “Tôi chưa bao giờ thấy nó mở,” Veek nói. “Tôi còn thậm chí còn đi xuống đây bất cứ khi nào họ thay bình nước nóng hoặc một trong những chiếc máy giặt hay máy sấy kia là một điều cần thiết.”
“Cô chỉ lang thang ở dưới hầm này thôi sao?”
“Tôi đã lột tất cả chăn ga khỏi giường của mình và mang đi giặt.”
“Rất thông minh.” Nate chọc vào chiếc ổ khóa bảo vệ thanh chắn cửa. Nó kêu lên khi sự rung chuyển chạy đến phần cuối chuỗi xích sắt. Anh ta đặt một bàn tay lên cánh cửa. “Cô nghĩ chúng đã bao nhiêu năm tuổi rồi?”
“Chuỗi xích này ư?” “Hai cánh cửa này cơ.”
“Theo phán đoán, tôi cho rằng chúng có mặt ở đây cùng với thời điểm của tòa nhà.”
“Tôi cũng vậy.” Anh ta đưa mắt nhìn những vết nứt giữa hai cánh cửa. Đó là những đường màu đen. Nate không chắc rằng liệu anh ta đang nhìn thấy bóng tối nằm sau cánh cửa kia hay chỉ là một hố đen của những rãnh nứt với khoảng cách hơn một centimét so với bề mặt cánh cửa. “Đáng lẽ tôi nên mang theo đèn pin.”
“Chúng ta sẽ phải cùng tìm ra bí mật này.”
Anh ta lôi ra tấm thẻ mua hàng ưu đãi đã méo mó của mình và đẩy nó vào khe nứt. Nó bị kẹt một chút, nhưng lại thụt sâu hơn khi anh ta lắc lắc tấm thẻ. Nate chỉ giữ trong tay mình vỏn vẹn gần nửa phân một đầu thẻ.
“Tôi không thể nhét xuyên qua và cánh cửa này cũng quá dày.”
“Nó có động tĩnh gì từ phía trong không?”
Nate nắm lấy hai tay nắm cửa. Chúng rất chắc chắn với chuỗi dây xích quấn vòng quanh, nhưng anh ta luồn lách những ngón tay của mình cho đến khi có một điểm tựa vững chắc. Nate ngả người ra sau và dồn trọng lượng của mình lên hai tay nắm cửa.
Cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Anh ta ngoái lại, và Veek đã lùi lại một bước về những bậc cầu thang. Cô ta gật đầu ra hiệu với Nate. Lấy một hơi thật sâu, anh ta ném người mình trở lại, giật cánh tay ngược lại với tay nắm cửa.
Cánh cửa chuyển động. Không nổi nửa phân, nhưng chí ít, chúng đã di chuyển và anh ta cảm thấy họ đã có chút hy vọng. Chuỗi xích rung lên. Nó tạo thành một tiếng động lớn ở dãy hành lang. Nate phủi bụi ở hai bàn tay. “Chà,” anh ta lên tiếng, “Chúng hoàn toàn đã bị khóa.”
“Oa,” Veek thốt lên, “chúng ta khám phá được khá nhiều rồi đấy chứ.”
“Chúng ta biết được rằng cánh cửa này không bị khóa cứng như cánh cửa căn hộ số 23,” anh ta nói. Anh ta vạch theo những vết nứt. “Chúng cũng đã từng được sơn đi sơn lại, nhưng dù là ai làm việc này đi chăng nữa, thì họ có vẻ cẩn thận hơn.”
Veek nghiên cứu bức tường. Có quá nhiều những lớp sơn phủ lên bề mặt bức tường gạch từ năm này qua năm khác khiến hình dạng của chúng trở nên mềm mại. Nate thăm dò chuỗi dây xích quấn quanh thanh chắn cửa bằng gỗ.
Một sự xáo trộn đến từ phía sau hai người, tiếng bước chân của một ai đó đang gõ trên những bậc thang. Họ nhanh chóng xoay người lại và lẻn vào phòng giặt là. Khi họ vừa biến mất, Xela xuất hiện ngay chân cầu thang và hoàn tất những bậc cuối cùng còn lại chỉ với một vài bước chân. Cô ta đang cầm theo một chiếc áo gối đeo lủng lẳng trên vai, và mặc một chiếc áo phông với logo hình Batman lấp lánh. “Chà,” cô ta lên tiếng. “Cả hai người có thể hành động trông tội lỗi hơn không?”
“Chúng tôi nghĩ cô là Oskar,” Nate lên tiếng.
Cô ta mỉm cười. “Anh định làm gì?”
“Không có gì,” Veek đáp trong khi khoanh hai tay trước ngực.
“Sex trong phòng giặt là ư? Hai người đáng lẽ không nên đi quá xa như vậy.”
“Chúng tôi đang kiểm tra cánh cửa đằng kia,” Nate nói. “Cố gắng tìm ra cách nào đó để khiến chúng mở ra hoặc xem trong đó có gì mà thôi.”
“Anh biết không,” Xela lên tiếng, “Có lẽ có một lý do mà chúng bị khóa lại. Có thể trong đó không được an toàn.” Cô ta bước vào phòng giặt là và ném chiếc gối của mình lên mặt máy giặt.
Nate đứng ngay cửa ra vào và nhún vai. “Có lẽ vậy.” “Nếu nó thực sự không an toàn, thì chúng ta có quyền được biết,” Veek chen vào. “Nếu như có một loạt các hóa chất độc hại trong đó thì sao? Hay giả dụ như một nửa nền đất trong đó bị sụt, và họ không muốn chúng ta nhìn thấy bởi vì sau đó họ sẽ phải giải quyết nó thì sao?”
“Hoặc có lẽ nó là một cái gì đó ma quái và bí ẩn, phải không?” Xela cười toe toét với họ.
“Dù là thế nào,” Nate nói, “chẳng phải sẽ thú vị hơn khi biết chắc nó là cái gì sao?”
Cô ta nhét một ôm gồm hỗn hợp đủ loại quần áo vào một trong những chiếc máy giặt. “Anh có nghĩ về việc sẽ làm một cái lỗ không? Chúng chỉ là những cánh cửa gỗ thôi mà, phải không?”
“Tôi nghĩ Oskar sẽ lưu ý tới việc này nếu chúng ta bắt đầu khoan lỗ lên đó,” Veek nói.
Một ôm quần áo khác được nhồi vào chiếc máy giặt, theo sau đó là một chiếc áo gối, nơi trú ẩn của những đống quần áo kia từ bấy đến giờ. “Cô đã thử tìm một cái chưa?”
“Gì cơ?”
“Cô đã thử tìm một cái lỗ chưa?” Xela nhún vai và mò mẫm một vài đồng xu trong túi quần soóc. “Đây là một tòa nhà cổ. Chắc hẳn phải có một cái lỗ ở đâu đó trên những đường ống cũ hoặc một viên gạch nào đó bị rơi ra khỏi vị trí hoặc cái gì đó tương tự chứ.”
Nate và Veek nhìn nhau và quay đầu về phía hành lang.
“Chẳng có gì cả,” Veek lẩm bẩm.
“Phòng đun hơi,” Nate nói. Anh ta bước lại phía cửa và so sánh bức tường gạch phía sau phòng đun hơi với bức tường phía cuối sảnh. “Trông có vẻ như chúng là một bức tường liên tiếp. Và bức tường này trông không có vẻ gì là chúng đã được chăm sóc kĩ càng cả.”
Anh ta lách vào căn phòng. Không có quá nhiều không gian trống giữa những bình nước nóng cao tới đùi. Và trong căn phòng này cũng không có quá nhiều ánh sáng. “Được rồi,” anh ta nói. “Tôi sẽ đi lấy một chiếc đèn pin.”
“Đợi đã,” Veek lên tiếng. Cô ta mang ra một chiếc điện thoại, trỏ vào màn hình, chiếc điện thoại lóe lên ánh sáng màu trắng. Cô ta đưa đi đưa lại chiếc đèn qua những chiếc bình nước nóng đang nằm la liệt trên sàn nhà.
Một vài những hình dáng bé nhỏ màu xanh chạy trốn khỏi ánh đèn flash. Những con gián biến mất giữa những chiếc máy nước nóng. Veek hét lên và lùi lại một bước.
Xela nhoài mình ra khỏi phòng giặt là. “Cô không sao chứ?”
“Tôi sợ côn trùng,” Veek nói.
Cô gái với mái tóc xanh dương bước vào căn phòng theo sau Nate.
Nate cúi xuống một trong những chiếc bình nước nóng và Veek chiếu đèn flash lên tường. Mắt Xela liếc theo chùm sáng. Veek cố gắng canh cửa.
Nate di chuyển chân mình giữa hai trong số những chiếc bình nước nóng và cúi sâu hơn vào trong. Không có chỗ để có thể di chuyển giữa hai chiếc bình này. Anh ta băn khoăn rằng làm thế nào để đội bảo dưỡng có thể mang chúng ra ngoài nếu họ cần thay thế một chiếc bình ở đây.
“Đợi đã,” Xela lên tiếng. “Hãy uốn người trở lại theo cách khác. Gần hơn tới mép tường và thấp xuống.”
Veek chỉnh góc ánh sáng của chiếc điện thoại tới mức gần nhất có thể. Họ đều nghển cổ quan sát. Ngay gần chân trụ của một chiếc bình nước xa nhất là một cái lỗ nằm trên góc tường, nó chỉ lộ ra giữa hai chiếc bình nước nóng. Những vụn gỗ bào màu đỏ và bụi bặm nằm rải rác trên sàn nhà, nơi một viên gạch đã bị vỡ tan tành. Một trong những con gián màu lục bảo chạy xuyên qua cái lỗ và biến mất.
“Mắt cô tinh đấy,” Veek nói. “Làm thế nào mà cô lại phát hiện ra nó vậy?”
“Đâu có đâu,” Xela thừa nhận. “Tôi chỉ tình cờ thấy các mảng gạch và nghĩ rằng chúng ta có thể sẽ gặp may thôi.”
“Điều duy nhất là,” Nate tiếp lời, “tôi không biết làm cách nào mà chúng ta có thể nhìn xuyên qua được.” Anh ta chăm chú nhìn xuống cái lỗ hình chữ nhật và liếc nhìn lại Veek. “Tôi có thể giúp cô hạ thấp người xuống bên cạnh những bình nước nóng này,” anh ta nói. “Cô có thể cúi xuống và...”
“Không,” cô ta lắc đầu. “Những con côn trùng, anh nhớ chứ? Tôi không để đầu tôi xuống đó với những con gián kia đâu. Tôi sẽ không bao giờ ngủ lại được mất.” Anh ta nhìn sang Xela. “Cô có muốn nhìn không?”
Cô ta mỉm cười và ra hiệu vào chiếc điện thoại của Veek. “Hãy dùng chiếc camera kia đi. Nếu anh có thể chạm tới cái lỗ và chụp một vài tấm ảnh xuyên qua đó.”
Veek lắc đầu. “Điện thoại của cô có đèn flash không? Căn phòng đó rất tối khi ở phía bên kia bức tường.”
“Làm sao mà cô biết được?”
“Không có một chút ánh sáng nào xuyên qua cái lỗ đó cả.”
“Đằng nào thì tôi cũng không thể chạm tới nó,” Nate nói. “Không thể nếu không bò qua hai hoặc ba chiếc bình nước nóng và đứng bằng đầu. Có lẽ nếu tôi nằm giữa chúng và cố thấp người xuống...” Anh ta nhún vai, “Nhưng nó sẽ an toàn hơn nếu thực hiện với hai người. Và sẽ giữ được yên tĩnh nữa.”
Xela bặm môi rồi mỉm cười. “Chờ ở đây nhé.” Cô ta biến mất ở hành lang và đi lên cầu thang.
Veek thở dài.
“Cái gì mà đặc biệt vậy?” Cô ta hỏi Nate.
“Cô ta mau quên lắm, và cô ta không coi bất cứ điều gì là quá nghiêm trọng cả. Cô ta cũng đã bắt gặp chúng ta.”
“Giờ anh mới biết sao?”
Cô ta khịt mũi và chuyển sự chú ý của mình về hai cánh cửa đôi ngoài kia.
Một lát sau, Xela chạy uỳnh uỵch xuống lối cầu thang. Một trong những chiếc áo khoác tuxedo của cô ta lơ lửng trước chiếc áo Batman đang mặc. Trên một tay là chiếc đèn pin màu đỏ, tay kia là chiếc máy ảnh kỹ thuật số trông có vẻ chắc chắn. “Mọi người đều nghĩ rằng không có bất cứ điều gì tồi tệ trong kia, phải không?”
“Chúng tôi đều không biết có gì trong đó.” Veek nói. “Đó là lý do tại sao chúng tôi muốn xem trong đó có gì.”
“Nhưng chỉ nhìn thôi thì cũng an toàn, phải không?” “Không,” Veek nói. “Nó vô cùng nguy hiểm. Tôi gần như chắc chắn về việc sẽ có một cái ná phía bên kia bức tường đang chờ đợi để bắn thẳng vào mắt bất cứ ai ngay lúc họ nhìn qua.”
“Chết tiệt,” Xela nói. Đó không phải là một lời lăng mạ, mà chỉ là quen miệng. “Cô giữ lấy chiếc đèn pin. Anh giữ tôi,” cô ta nói với Nate. “Tôi sẽ chụp.”
“Làm cho tôi nào.”
Veek chiếu chiếc đèn pin lên những bình nước nóng. “Tôi hợp với việc này hơn.”
Xela nhoài người xuống ngay cạnh Nate và trèo lên một trong những bình nước nóng. Anh ta chìa tay ra cho Xela để giữ thăng bằng, và cô ta nắm lấy cổ tay Nate. Xela bước đến bình nước nóng tiếp theo và nó rung chuyển dưới chân Xela. Tiếng ồn này giống như tiếng trống vang lên trong một căn phòng nhỏ.
“Cẩn thận,” Veek lên tiếng. Cô ta rọi ánh đèn xuống một chút về phía chân chiếc bình nước nóng và bóng tối trong phòng trở nên mù mịt.
“Giữ yên cái đèn đi,” Xela hối. Vẫn giữ chặt tay Nate, cô ta bước một bước thật nhanh đến chiếc bình nước nóng thứ ba. Anh ta nghiêng người về phía trước để giữ lấy Xela. Chiếc bình nước nóng thứ hai kêu lên rầm rầm rồi im bặt dưới cánh tay của họ.
“Cô không sao chứ?” Nate hỏi.
“Ổn,” Xela đáp. “Ổn rồi.” Cô ta hạ thấp người xuống hai đầu gối rồi trượt người bằng hai mông. Duỗi thẳng hai chân về phía Nate, Xela đặt đôi giày thể thao của mình giữ cho bình nước nóng khỏi bị lung lay. “Tôi nghĩ tôi có thể cúi xuống từ vị trí này và đưa chiếc camera lại gần miệng lỗ.”
“Để tôi hỗ trợ cô.” Anh ta xoắn cánh tay mình và họ giữ chặt lấy cổ tay nhau.
“Tốt hơn nhiều rồi,” cô ta nói. “Tất cả đã sẵn sàng chưa?”
“Tôi nghĩ vậy. Ê,” Xela lên tiếng, liếc nhìn lại phía Nate. “Chẳng phải phòng đun hơi luôn là nơi Freddy Kruger 20* thường xuyên lui tới để giải khuây sao?”
20* Freddy Krueger: có biệt danh Sát thủ Springwood, Sát nhân trong mộng và Mr. Krueger, tên thật là Frederick Charles Krueger là một nhân vật hư cấu, nhân vật phản diện chính trong loạt phim kinh dị A Nightmare on Elm Street. Hắn xuất hiện lần đầu tiên trong phim A Nightmare on Elm Street bản gốc do Wes Craven đạo diễn năm 1984. Trong loạt phim hắn là kẻ giết người hàng loạt bằng cách đi vào giấc mơ của nạn nhân và giết họ, ai bị giết trong giấc mơ cũng sẽ bị chết thật ngoài đời. Chính điều đó đã làm hắn trở thành nhân vật luôn gây ám ảnh cho trẻ em lẫn người lớn trên toàn thế giới.
“Ô, tôi cũng đang nghĩ thế,” Nate thật thà. “Tại sao một cô gái trẻ thích phô bày, đã qua tuổi dậy thì giống như cô lại để tâm tới chuyện đó?”
“Đồ khốn.”
“Thôi, xuống đi nào.”
Cô ta ngả người sang một bên và vươn cánh tay mình xuống bên dưới những chiếc bình nước nóng nằm xa nhất. Đầu và vai cô ta biến mất giữa những chiếc bình lớn. Veek mập mờ trông thấy mái tóc màu xanh dương giữa hai bình nước nóng và ánh đèn lấp lánh trên đó.
“Còn hơi xa,” Xela gọi vọng lại. “Anh có thể giữ tôi gần hơn khoảng tám đến chín centimét nữa được không?”
Nate ép mình vào khe giữa hai bình nước nóng ngay cạnh mình.
Một đường ống nước mắc vào ống quần jean của anh ta. Nate nhoài người ra phía trước một chút nữa và bước một chân lên phía trước để giữ thăng bằng.
Bàn tay đang nắm của Xela dần nới lỏng và cô ta để những ngón tay mình trượt từ cổ tay trở vào lòng bàn tay Nate. “Nắm lấy đi,” cô ta nói, “Cho tôi một phút thôi.”
Có một tiếng động nhẹ và một luồng ánh sáng lóe lên từ giữa những chiếc bình nước nóng. Một tiếng sột soạt và một tiếng cằn nhằn phát ra từ Xela. Nate cảm thấy sự di chuyển của cô ta qua cánh tay mình. Rồi một tiếng động khác phát ra và những ánh đèn flash nhẹ nhàng hơn. Cô ta đặt chế độ camera nháy bốn lần liên tiếp và những ngón tay Xela bắt đầu nắm chặt lấy Nate. “Lên,” cô ta gọi với ra sau.
Nate kéo, và cô ta lảo đảo di chuyển cả thân người quay trở lại vị trí cũ. Mái tóc và chiếc áo tuxedo của Xela dính đầy mạng nhện và những vệt bụi bẩn. Cô ta để Nate dẫn mình quay trở ra, vượt qua những bình nước nóng lỏng lẻo và cuối cùng cũng nhảy xuống bên cạnh anh ta.
“Chà,” cô ta nhăn nhở cười, “chuyện này cũng tốt cho anh đấy chứ?”
“Cô nói cho tôi biết đi.” Anh ta nghiêng đầu chỉ về phía chiếc máy ảnh khi họ bước ra hành lang.
“Chúng ta có thể xem chúng ngay bây giờ không?” Veek hỏi.
“Xem cái gì thế?”
Oskar đang đứng giữa hành lang và nhìn chằm chằm vào họ. Đôi mắt ông ta lần lượt chuyển từ người này sang người kia, và chúng dừng lại lâu nhất vào Veek.
Sau một vài giây dài đằng đẵng của sự im lặng, ông ta lên tiếng, “Các người đang làm gì ở đó vậy?”
Nate cố tìm một lý do, nhưng đầu óc anh ta giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Anh ta liếc nhìn Veek và thấy cô ta đang bận rộn xoay xở với cái nhìn của Oskar.
Anh ta cố đuổi theo một ý tưởng trong đầu và tìm thấy hàng đống những lý do vớ vẩn.
Xela hắng giọng. “Tôi đang giặt trong phòng giặt, thì nhìn thấy một con chuột,” cô ta lên tiếng trước rồi chỉ vào vào phòng giặt bằng cả hai tay. Cả hai tay Xela đều trống không. Đôi lông mày Oskar chợt nhướn lên. “Một cái gì cơ?”
“Một con chuột.”
“Chẳng hề có con chuột nào trong tòa nhà này hết.” Cô ta nhún vai. “Tôi đang chạy lên cầu thang để tìm ông thì thấy Veek và Nate ở trong phòng sinh hoạt chung.”
“Không có con chuột nào trong tòa nhà này hết,” Oskar lặp lại.
“Có một con,” Nate nói. Giờ thì cái hạt giống của một câu chuyện được thêu dệt đang nảy mầm trong đầu anh ta. “Chúng tôi đuổi nó ra khỏi phòng giặt là và trong này.”
Oskar nhìn Veek. “Còn cô cũng đang đuổi con chuột đó ư?”
“Không,” cô ta lên tiếng. “Không chuột, không bọ.
Tôi chỉ đứng đây cổ vũ tinh thần thôi.”
“Nó lẩn trốn đằng sau những bình nước nóng kia,” Nate thêm vào. “Ông có cái bẫy hay thứ gì đó không?”
“Chúng ta không có bẫy,” Oskar trả lời, “bởi vì không có con chuột nào cả.”
“Chà, chúng tôi lại vừa thấy một con,” Xela nói. “Và nếu ông tình cờ nhìn thấy một kẻ dũng cảm dám lộ diện và chạy lung tung, thì có nghĩa là phải có đến chín mươi chín con khác đang hèn nhát lẩn trốn sau những bức tường kia.”
Người quản lý khịt mũi. “Tôi sẽ tìm ra được bọn chuột,” ông ta nói. “Nếu tôi tìm thấy bất cứ con nào, mấy người sẽ được thông báo. Lần tới, khi nhìn thấy con nào, hãy đến tìm tôi đầu tiên.”
“Tôi sẽ làm vậy,” cô ta nói. “Tôi chỉ, ông biết đấy, bị hoảng sợ một chút.”
Mặt ông ta nhăn nhó cố nặn ra một nụ cười. “Tôi hiểu. Xin lỗi vì đã làm cô hoảng sợ.” Ông ta trao cho mỗi người họ một cái gật đầu và bước qua họ để nhìn qua phòng đun hơi.
Ba người họ trở lại phòng giặt là và đi thẳng lên cầu thang.
“Chiếc camera đâu rồi?” Nate thì thầm.
“Nó nằm sau khe quần của tôi,” Xela nói. “Tôi hy vọng là ông ta không để ý đến chỗ phình ra sau sơ mi của tôi.” Họ rẽ trên lối cầu thang ngay tầng trệt và Xela giật chiếc máy ảnh ra từ phía đằng sau.
Nate cười nhăn nhở. “Chào mừng cô gia nhập băng đảng Huyền Bí, Daphne.”