CHƯƠNG 18
Căn hộ của Xela trông giống như bao các căn hộ sáo rỗng của những nghệ sĩ khác. Chẳng có gì ăn khớp với nhau và những đồ nội thất bên trong mỗi thứ đều toát ra một sự rung cảm nhất định. Chúng đều là những đồ second-hand tốt nhất, thậm chí có thể là những đồ linh tinh được nhặt nhạnh từ những con hẻm.
Chiếc bàn làm việc của cô ta được tận dụng từ những thùng sữa và cái gì đó giống như một cánh cửa cũ. Một chiếc máy tính xách tay quá khổ nằm một đầu, một khối đất sét lớn nằm phía đầu bên kia, trông hình thù của nó nửa giống một nữ thần tượng trưng cho tín ngưỡng phồn thực, không thì trông nó cũng giống một cái bình xù xì. Cô ta ném mình lên chiếc ghế đặt trước máy tính xách tay. Camera được kết nối với máy tính qua cổng USB, và chiếc máy tính bắt đầu khởi động. “Chờ một chút,” cô ta nói với hai người còn lại. Một tệp tin giải nén hiện ra, Xela mở tập bên trong.
Bức ảnh đầu tiên rất tối với hình ảnh một viên gạch lóe sáng rực rỡ phía bên trái. “Tôi đã chụp nó ở một góc độ rất xấu,” Xela nói. “Ánh đèn flash bị hắt ngược vào tường.”
Bức ảnh thứ hai bị nhòe màu. “Bị rung rồi,” cô ta lẩm bẩm.
Ba bức hình tiếp theo trông có vẻ khả thi, mặc dù tất cả những tấm hình kia cho thấy những chi tiết khác nhau và những góc tối khác nhau. Cô ta bắt đầu nhấp chuột vào bộ lọc và các công cụ khác nhau. “Cho tôi một phút.”
Veek và Nate quay đi và tận dụng một phút đó để nhìn quanh căn hộ. Tất cả các bức tường được bao phủ bởi những tấm ảnh, hay những bức tranh gì đó. Những bức tranh sơn dầu được xếp chồng lên nhau trên một chiếc ghế gỗ. Một giá vẽ gần chính giữa căn phòng đang đỡ một bức tranh về Đài quan sát Griffith được quan sát từ vị trí sân thượng. Ngay cạnh chiếc bàn làm việc là một tấm đệm nằm trên sàn nhà, với những chồng chăn gối chất đống. Một chiếc mành gió gập cũ kĩ gồm bốn khoang đứng sát tường, giống một thứ gì đó được lấy từ một căn nhà thổ thuộc vùng miền tây hoang dã. Bức vách trông có vẻ như đã từng là những cánh chớp cửa sổ lớn.
Nate lén nhìn ra phía sau bức vách. Cũng như Xela đã nói, phòng tắm của cô ta là một không gian mở với kích thước ngang với bếp của Nate. Sàn, tường và trần nhà đều được phủ một màu gạch xanh và trắng xen kẽ. Trong một góc là chiếc vòi tắm đứng và các nút điều khiển. Bên cạnh là toilet, chậu rửa và tủ thuốc. Nó gợi anh ta nhớ về một căn phòng thay đồ.
Veek đang ngắm nghía bức tranh về đài quan sát. Có một bức ảnh có góc nhìn tương tự được gài vào một bên của bức tranh. Cô ta đẩy cặp kính mắt lên cao hơn trên sống mũi và so sánh giữa hai bức hình.
“Bức này là bức rõ nhất,” Xela lên tiếng. Cô ta đã xử lý một bức ảnh và phóng to nó lên toàn bộ màn hình. “Có một số điểm thì các tấm hình khác có vẻ rõ hơn, nhưng nhìn chung thì tấm này là khá nhất.” Cô ta ngả người ra sau để mọi người có thể quan sát bức hình dễ dàng hơn.
Ở bức hình này, ánh đèn flash làm căn phòng trở nên sáng nhất có thể. Do góc đặt máy, một nửa bức ảnh bị choán bởi sàn bê tông. Chúng là một mảng cứng nhắc và chưa được sơn sửa. Ánh sáng làm nổi bật một vài hạt bụi nhỏ và mạng nhện ở khoảng không phía trước.
Xung quanh là những bức tường gạch xây thô trần trụi với những đường vữa và một vài đường ống nước chạy ngang dọc. Một trong số ít các đường ống nước chạy thẳng đứng xuống mặt đất, nơi có một đống những thứ gì đó trông giống như những tờ báo vây quanh. Ở một góc đằng xa, Nate có thể nhìn thấy một mái nhà thấp thoáng và một vài chiếc dầm bằng gỗ dày được nối với nhau tạo thành một đường xà hình chữ I. Một vài cuộn dây thừng dày treo trên tường. Một cái gì đó được treo ở góc trên cùng, và sự phản chiếu của ánh đèn flash lên đó làm cả ba người họ đều chắc chắn rằng đó là một chiếc bóng đèn trần ẩn hiện sau khung đỡ.
“Vậy là,” Nate nói, “Tất cả nhiêu đó chỉ dành cho một căn phòng trống.”
Veek liếc mắt qua cặp kính dày. Cô ta đưa tay chỉ vào bức tranh. “Cô có bức nào chụp rõ hơn những sợi dây thừng này không?”
“Chắc là có.” Xela chuyển trở lại hai bức ảnh khác. “Tôi vẫn chưa chỉnh sửa nó, nhưng nếu cho tôi một phút, tôi sẽ thử...”
“Đó!” Veek trỏ một ngón tay vào màn hình. “Thấy cái này không?”
Nate và Xela nhìn chăm chú vào bức hình. Đó là một tấm ảnh tối hơn so với bức đã được chỉnh sửa, và không được sắc nét lắm. Các đối tượng trong khung nền chỉ là những khoảng tối, khoảng sáng, và những hình ảnh phản chiếu. Các cuộn dây thừng nổi bật trên bức ảnh.
“Nó sáng bóng,” Veek nói. “Nó không phải là dây thừng, đó là những sợi dây cáp.”
“Có thể lắm,” Xela nói. Cô ta bỏ qua bức ảnh đó để chuyển sang bức ảnh khác, rồi lại trở về bức ảnh đã được chỉnh sửa. Việc chỉnh sửa và lớp bụi dày trong hàng chục năm đã khiến cho cuộn dây trông giống như một cuộn dây thừng, nhưng lại có một vài tia sáng phản chiếu lại từ phía chúng.
“Chính nó,” Veek nói. Cô ta nhìn Nate. “Tôi cược nó là những sợi cáp đồng.”
“Trông chẳng giống gì cả,” Xela nói.
“Đây có lẽ là một bước đột phá,” Nate nói.
“Không thực sự thế đâu. Nếu chúng ta không giả định nó là bất cứ thứ gì, thì chẳng có gì để lý giải về nguồn điện bí ẩn kia cả.”
Xela quay ra phía hai người còn lại. “Nguồn điện bí ẩn ư?”
Nate và Veek nhìn nhau. “Tòa nhà này không nằm trong hệ thống lưới điện của L.A,” anh ta nói.
Cô ta chớp mắt. “Cái gì cơ?”
“Trông có vẻ như chúng ta đang lấy điện từ một nơi nào đó,” Nate nói. “Chúng ta chỉ là không biết lấy ở đâu thôi.”
“Một nơi nào đó chính trong tòa nhà này,” Veek tiếp lời.
“Ngoại trừ nơi này,” Nate phản đối, “không có gì trong này cả.”
“Chúng ta không thể quan sát nửa còn lại của căn phòng này,” cô ta nói. “Có thể có đến hàng tấn những thứ khác ở trong đó nằm ngoài khung hình.”
“Có thứ gì có thể cung cấp điện cho cả tòa nhà này sao?” Veek nhìn trừng trừng vào anh ta. “Anh đang đứng về phía nào vậy?”
Nate đưa một tay lên. “Tôi chỉ muốn biết sự thật. Không đưa ra kết luận vội vàng như vậy được.”
“Khoan,” Xela chợt lên tiếng. Cô ta liếc qua liếc lại một vài tấm hình không được rõ nét cho lắm và quay trở lại với bức rõ nét nhất.
“Hãy nhìn vào những cái bóng này.” Veek cúi xuống. “Chúng làm sao cơ?”
Cô ta dò theo cái bóng của những đường ống nước đã bị đổ xuống khi đèn flash tắt. “Chúng quá lớn. Quá rộng.”
Nate cố gắng suy luận ra một vài ý nghĩa ẩn sâu trong bức ảnh.
“Ý cô là sao? Quá rộng ư?”
“Nếu những ống nước nằm trên tường,” Xela giải thích, “thì bóng của chúng đổ xuống sẽ tạo thành một góc rất hẹp. Không rộng hơn bản thân của chiếc ống, bởi vì khoảng cách giữa những chiếc ống và cái bóng của nó không quá lớn để có thể phóng rộng ra. Chúng ta có thể sẽ không nhìn thấy được những cái bóng này.”
“Vậy là chúng không nằm trên tường,” Veek chen vào. “Chúng nằm đâu đó giữa căn phòng.”
“Đúng vậy,” Xela nói. “Chúng không phải là ống nước.” Nate nghĩ về lý thuyết ảo ảnh của vật lý học, và làm thế nào mà toàn bộ quan điểm về một bức ảnh sẽ bị thay đổi một khi bạn nhận ra được sự thật đằng sau nó. “Đó là một chiếc lan can,” anh ta nói. “Lan can giữ an toàn xung quanh một cầu thang.”
Anh ta và Veek nhìn nhau.
“Một lối cầu thang dẫn xuống một nơi nào đó dưới tầng hầm,” Veek nói.